• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1391-1395

Chương 1391

“Nguy cơ ở Giang Bắc đạo đã giải trừ.” Lục Châu nói.

Hạ Tranh Vanh nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc nói: “Lục các chủ thần thông quảng đại, bội phục. Vậy chúng ta về trước.”

Lam Hi Hoà truyền âm nói với Lục Châu: “Lục các chủ, để bọn hắn đi đi. Người này lòng lang dạ thú, cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu.”

Con thỏ hoảng lên cũng sẽ cắn người đấy.

“Ngươi không thể đi.” Phía xa đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp.

Đám người nhìn lại, phát hiện có một nhóm hắc bào tu hành giả đang bay tới.

Hạ Tranh Vanh nghi hoặc không hiểu. Hiện tại hắc liên giới còn có người dám khiêu chiến với mình?

Sự kiện tập thể hạ thấp đúng là nhục nhã, nhưng sau này Hắc Tháp và Ma Thiên Các nước giếng không phạm nước sông, địa vị bá chủ hắc liên của Hắc Tháp sẽ kéo dài rất lâu.

Bản thân Hạ Tranh Vanh bị hao tổn hai Mệnh Cách thì tốn một chút thời gian là khôi phục được. Khó không có nghĩa là không thể.

Lục Châu cảm thấy giọng nói này có phần quen tai, bèn nhìn kỹ lại rồi nói: “Tiêu Vân Hoà?”

Nếu không cẩn thận xem xét sẽ không nhận ra, Tiêu Vân Hoà bây giờ trông khác trước rất nhiều, vết sẹo trên mặt đã phai nhạt, khí chất cũng mang lại cảm giác thoát thai hoán cốt.

Tiêu Vân Hoà nhìn thấy Lục Châu, lập tức vui vẻ nói: “Lục huynh, đã lâu không gặp!”

Ninh Vạn Khoảnh nhíu chặt mày.

Cục diện này không quá tốt. Nếu Tiêu Vân Hoà cấu kết với Hạ Tranh Vanh, đồng loạt xuống tay với bọn họ thì không dễ xử lý.

Thiên hạ này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hắn có thể cảm giác được Tháp chủ Lam Hi Hoà bây giờ là nỏ mạnh hết đà, chỉ cố chống đỡ ở ngoài mặt thôi. Nàng đại chiến với thú hoàng lâu như vậy, liên tục thi triển lực lượng Mệnh Quan, công thêm thương cũ chưa lành nên có thể đoán được lúc này nàng suy yếu đến cỡ nào.

Tiêu Vân Hoà nói: “Từ lần trước tạm biệt, ta vẫn luôn nhớ Lục huynh. Vừa trở về, nghe nói Đại Đường gặp nạn nên ta dẫn các huynh đệ đến chi viên. Đây là quà gặp mặt ——”

Hắn vung tay lên, Vu Triều đi tới ném hai bộ thi thể xuống trước mặt mọi người.

Vu Triều nói: “Đây là một trung Hắc Diệu ngũ hổ Bá Nhan, tại Giang Đông đạo hắn giết hại bách tính, vừa hay gặp phải chúng ta. Tên còn lại cũng là một thành viên của Hắc Diệu liên minh.”

Lục Châu gật đầu nói: “Khoảng thời gian này ngươi đi đâu?”

Tiêu Vân Hoà cười đáp: “Đến Vô Tận Hải, đi Ám Hồn Tông, cũng đi Triệu Văn Quốc… Nếu không nhờ Lục huynh khôi phục giúp ta hai Mệnh Cách thì ta đã không thể quay lại khu vực hỗn loạn. Phần ân tình này Tiêu mỗ vẫn luôn khắc sâu trong tâm khảm.”

Lục Châu vốn muốn nói tới chuyện Lam Thuỷ Tinh, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp.

Hạ Tranh Vanh đứng đối diện trợn mắt nói: “Tiêu Vân Hoà?”

“Hạ Tranh Vanh, năm đó ta khổ tâm bồi dưỡng ngươi, dùng tài nguyên tốt nhất của Hắc Tháp cho ngươi, không ngờ ngươi lại là kẻ tâm thuật bất chính, ngấp nghé vị trí Tháp chủ, hãm hại ta. Món nợ này cũng nên tính toán rồi.”

Vu Triều cũng cười nói: “Trên đường trở về nghe người ta nói, Hắc Tháp bất kính với Lục các chủ nên tập thể bị lấy đi một Mệnh Cách?”

Có câu đánh người không đánh mặt, một trong những phương thức chọc giận người khác chính là vạch trần vết sẹo của hắn.

Quả nhiên, Hạ Tranh Vanh phẫn nộ nói:

“Hắc Tháp và Ma Thiên Các trước đây có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã giải trừ, không đến lượt các ngươi khoa tay múa chân!”

Tiêu Vân Hoà nói:

“Đang ở trước mặt Lục huynh, ta không muốn tranh cãi với ngươi. Ngày khác ta sẽ đích thân tới Hắc Tháp, lấy lại những thứ thuộc về ta.”

Hạ Tranh Vanh âm trầm nói: “Ta có thể diệt năm Mệnh Cách của ngươi, thì cũng có thể diệt một lần nữa.”

Lúc này Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xem lão phu như không tồn tại?”

Hả?

Trong lòng Hạ Tranh Vanh khẽ động, nhìn về phía Lục Châu. “Lục các chủ muốn nhúng tay vào việc này?”

Tiêu Vân Hoà nói: “Chuyện này không phiền Lục huynh phải nhúng tay. Đồ của ta, ta muốn tự mình động thủ lấy lại.”

Nói xong, Tiêu Vân Hoà chắp tay vái Lục Châu một cái thật sâu. Đám thuộc hạ sau lưng hắn cũng khom người hành lễ.

Sáo lộ gì đây?

Hạ Tranh Vanh nhíu mày, cáo mượn oai hùm sao?

Thấy thái độ Tiêu Vân Hoà kiên quyết, Lục Châu cũng đang có việc trong người, bèn nói: “Tuỳ ngươi.”

“Đa tạ Lục huynh.”

Tiêu Vân Hoà quay sang nói với Hạ Tranh Vanh: “Một tháng sau, nếu ngươi có gan thì đến ngọn Hắc Phong Nhai phía bắc Hắc Tháp gặp mặt ta.”

Hạ Tranh Vanh nhíu mày nhìn Tiêu Vân Hoà. Huynh đệ từng kề vai chiến đấu giờ lại là địch nhân. Có nhân tất có quả, Hạ Tranh Vanh không nói thêm gì, chỉ thản nhiên đáp:

“Ta chờ ngươi.”

Nói xong hắn mang theo thành viên Hắc Tháp rời đi.

Lúc này mấy người Tiêu Vân Hoà mới đáp xuống đất.

“Lam tháp chủ?”

Lam Hi Hoà không để ý đến hắn mà nói với Lục Châu: “Lục các chủ, chuyện của Đoan Mộc Sinh ta rất xin lỗi… Sau này gặp lại.”

Mũi chân nàng điểm một cái, bay lướt lên không trung. Ninh Vạn Khoảnh và lam y nữ hầu chắp tay một cái rồi theo sau Lam Hi Hoà rời đi.

. . .

Khi bóng dáng Lam Hi Hoà đã biến mất, Lục Châu nói: “Theo lão phu đến Kiếm Bắc đạo một chuyến.”

“Được.”

Đám người đi theo Lục Châu phi hành đến Kiếm Bắc đạo.

Nơi đó khô lâu đầy đất, vết máu tươi, thi thể và dấu tích sau trận chiến khiến đám người kinh hãi không thôi.

“Đại thuật huyết tế.” Tiêu Vân Hoà nhìn khô lâu đầy đất, khẽ nói, “Thú hoàng đúng là thủ đoạn.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi biết thú hoàng?”

“Ta và các huynh đệ không chỉ đến khu vực hỗn loạn mà còn đến bí ẩn chi địa, tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo, chữa trị vũ khí và một Mệnh Cách. Khi trở về chúng ta gặp phải thú triều, đám hung thú hành động thống nhất như vậy chỉ có thể là do thú hoàng ra lệnh. Sau đó về đến hồng liên, ta lại thấy hung thú chuyên chở thi thể nhân loại, liền đoán ra đây là đại thuật huyết tế.”

“Hắc Hoàng đã chết rồi.” Lục Châu nói.

Tiêu Vân Hoà không hề ngạc nhiên chút nào, cười nói: “Chết trong tay Lục huynh, hắn thua không oan. Nhưng Hắc Hoàng một đời anh danh, sao lại trở thành quân cờ của thú hoàng?”

“Quân cờ?”
Chương 1392

“Đại thuật huyết tế này cho dù có thành công thì cũng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lại còn cần tinh huyết của Ly Lực duy trì, giảm bớt thống khổ. Nhưng Ly Lực là hung thú tại bí ẩn chi địa, chỉ có thể sinh sôi ở đó, như vậy, thú hoàng sẽ có thể vĩnh viễn khống chế Hắc Hoàng.” Tiêu Vân Hoà giải thích.

Nhân loại tự xưng là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, dùng trí khôn để chiến thắng hung thú. Nhưng hôm nay xem lại mới thấy… kẻ bị lường gạt vẫn là nhân loại.

. . .

Nơi xa, một tầng bình chướng xuất hiện trong tầm mắt.

Tiêu Vân Hoà vừa nhìn đã nhận ra, lập tức nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.”

Đám người bay lướt tới, thấy phù văn thông đạo trong trận và hài cốt đầy đất, Tiêu Vân Hoà thở dài nói:

“Quả nhiên là phù văn thông đạo đi thông đến bí ẩn chi địa.”

Lục Châu tiện tay vung lên, thi thể Ly Lực đầy đất bị cuốn lấy chất thành một đống, sau đó dùng Nghiệp Hoả đốt cháy.

Ầm!

Ầm!

Từ chỗ sâu trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận bỗng truyền đến âm thanh nguyên khí va chạm.

Lục Châu nói: “Cứu người.”

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Thì ra Lục các chủ tới đây để cứu người. Giao cho ta đi.”

Hắn nâng tay, một kiện vũ khí sáu cạnh xuất hiện xoay tròn tại chỗ, toả ra hắc quang nhàn nhạt.

“Hợp cấp?”

Lục Châu cảm nhận được trong vũ khí ẩn chứa năng lượng. Chỉ có vũ khí hợp cấp mới có thể phóng xuất năng lượng. Các loại hình vũ khí như đao, thương, kiếm, kích rất khó có thể tấn thăng lên hợp cấp, chỉ có vật phẩm như Hải Hồn Châu hay Tử Lưu Ly mới thích hợp.

“Không sai, ta may mắn tìm được Huyền Vi Thạch, chữa trị vũ khí thành công.”

Tiêu Vân Hoà lao về phía Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, vũ khí trong tay càng lúc càng lớn trông như mũi khoan, đâm thẳng xuống bình chướng.

Oanh!

Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận bị công kích, mặt đất rung động, đá vụn không ngừng trượt xuống.

“Không hổ là đại trận còn sót lại từ thời thượng cổ…”

Tiêu Vân Hoà lại điều động vũ khí tấn công lần nữa. Ầm!

Cự thạch rơi xuống rào rào nhưng bình chướng vẫn còn nguyên vẹn, không có chút dấu hiệu nào là sẽ vỡ ra, thậm chí còn lan toả một màu xanh thẳm như nước biển.

Mịa nó hơi bị xấu hổ rồi đó.

Đám người Vu Triều thấy cảnh này cũng xấu hổ vô cùng. Tiêu tháp chủ a, đừng như xe tuột xích trong thời điểm then chốt thế này chứ? Đường đường là nhân vật phong vân, sao có thể không phá nổi bình chướng…

Khụ khụ. Tiêu Vân Hoà ho nhẹ nói: “Vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, Lục các chủ xin cẩn thận, lần này ta làm thật đây.”

Đám người Vu Triều lui về sau.

Tiêu Vân Hoà vừa định dùng toàn lực ứng phó thì từ phía hậu phương bỗng truyền tới một giọng nói bình tĩnh:

“Để ta làm cho.”

Tư Vô Nhai đứng trên một toà sơn phong, đôi cánh màu hoàng kim đang giang rộng đến mấy chục mét, trông rất phong cách.

Lục Châu phẩy tay: “Để hắn làm đi.”

Tiêu Vân Hoà nhìn Tư Vô Nhai nói: “Đây chính là Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, vừa rồi ta sử dụng vũ khí hợp cấp vẫn không thể phá vỡ. Ngươi xác định ngươi có thể… Á, mở rồi à?”

Trên ngọn sơn phong, Tư Vô Nhai đặt một tay lên tầng bình chướng, bình chướng lập tức biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

“Đây là vị trí khống chế toàn bộ Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận. Dùng man lực không thể phá được đâu.”

Man lực…

Tiêu Vân Hoà: “( ̄.  ̄|||)”

Tư Vô Nhai nhảy xuống đại trận, khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi biết Ninh Vạn Khoảnh xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới. Khiến sư phụ lo lắng rồi.”

Sư phụ?

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Thì ra là cao đồ của Lục huynh, thất kính, thất kính.”

Tư Vô Nhai chỉ cười không đáp.

Lục Châu nói: “Bốn vị trưởng lão còn đang bị vây khốn dưới vách núi, cứu bọn họ lên đi.”

Tiêu Vân Hoà nói:

“Để ta làm thì hơn. Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận phức tạp hay thay đổi, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm ngay.”

Nói xong, Tiêu Vân Hoà lao vào trong trận.

Tư Vô Nhai lại nói: “Bốn vị trưởng lão đã thoát ra rồi.”

Tiêu Vân Hoà vốn đang phi hành thẳng tắp, vừa nghe vậy, thân thể không khỏi lay động một cái, suýt nữa đã rơi xuống.

Tư Vô Nhai giải thích: “Vừa rồi đồ nhi đang nghiên cứu Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận. Trước đó bị tà khí Ly Lực quấy phá nên hiện tại bốn vị trưởng lão đang nghỉ ngơi trong rừng.”

Tiêu Vân Hoà lại mỉm cười xấu hổ, quay trở về.

Lúc này bốn vị trưởng lão cũng đã phi hành tới, đáp xuống đại trận, khom người hành lễ:

“Bái kiến Các chủ.”

Tả Ngọc Thư, Hoa Vô Đạo, Lãnh La và Phan Ly Thiên ngoại trừ trông có vẻ chật vật thì đều bình an vô sự, không có vết thương nào.

“Miễn lễ.” Lục Châu xua tay nói.

Bốn người đều là lão nhân tinh, phát hiện tâm tình Các chủ có vẻ không ổn, Tả Ngọc Thư lập tức hỏi:

“Đứa nhỏ Đoan Mộc Sinh…”

Hơn nửa năm qua bốn người cùng Đoan Mộc Sinh ở đây tu hành, sớm đã xem hắn như đồ đệ của mình mà chỉ dạy. Bọn họ hợp lực đưa hắn lên vách núi cũng vì không muốn hắn gặp phải nguy hiểm.

Lục Châu không che giấu mà nói thẳng: “Hắn bị Lục Ngô mang đi rồi, bản toạ cũng không biết còn sống hay đã chết.”

“. . .”

Đám người nhíu mày.

Lục Châu nói với Tư Vô Nhai: “Về kinh đô trước đã. Sợ là Lý Vân Tranh đang sứt đầu mẻ trán, lúc này ngươi không nên rời đi.”

“Vâng.”

Lục Châu gọi Anh Chiêu. Trước đó nó đã bị đại chiến khiến cho kinh sợ, lúc này cũng đã minh bạch một việc, chủ nhân của nó mạnh đến đáng sợ.

Sau lần thú tai này, tứ đạo Đại Đường tổn thất nặng nề, thương vong nhiều vô số kể, rất nhiều người phải lang bạt khắp nơi, không nhà để về, những việc này cần triều đình phải an bài xử lý nhanh chóng.

Trên đường trở về, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục một chút Thái Huyền chi lực, sau đó quan sát tình hình của Đoan Mộc Sinh. Nhưng đáng tiếc hình ảnh chỉ truyền lại một màn đêm tăm tối.

Lục Châu thậm chí còn hoài nghi Đoan Mộc Sinh chết rồi. Thế nhưng nhiệm vụ dạy dỗ Đoan Mộc Sinh vẫn còn, nghĩa là hắn chưa chết.
Chương 1393

Đúng như Lục Châu dự liệu.

Lý Vân Tranh và văn võ bá quan đang sứt đầu mẻ trán vô cùng, vừa phải xử lý hậu quả tại tứ đạo, vừa phải trấn an bách tính, trùng kiến các loại công trình kiến trúc… Tư Vô Nhai vừa trở về đã bị Lý Vân Tranh lôi kéo đi mất.

Lo lắng hung thú có khả năng sẽ quay lại tấn công thành trì, tu hành giả Bạch Tháp không hề rời đi, mà nhóm người Ma Thiên Các vẫn tiếp tục phân chia toạ trấn tứ đạo.

. . .

Chạng vạng tối, tại Dưỡng Sinh điện.

Tiêu Vân Hoà từ miệng Mạnh Trường Đông biết được việc này, không khỏi thở dài.

“Nếu biết Đại Đường sẽ gặp tai kiếp này, ngày ấy ta đã không rời đi.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Gia Cát Lượng cũng có lúc sai lầm. Giờ nói việc này chẳng có ý nghĩa.”

“Gia Cát Lượng?”

Lục Châu đổi đề tài: “Lão phu nghe nói ngươi có ba phần Lam Thuỷ Tinh, là thật sao?”

Tiêu Vân Hoà kinh ngạc nói: “Lục huynh đang tìm Lam Thuỷ Tinh?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Vân Hoà thở dài đáp: “Ba phần Lam Thuỷ Tinh này ta tốn mười năm mới tìm được, chỉ một phần trong số đó có khí tức Thái Hư. Ta đã nghĩ cách thu lấy khí tức Thái Hư, nhưng vẫn không thể khôi phục Mệnh Cung. Nếu Lục huynh cần, ta sẽ tặng cho huynh ngay.”

“Để báo đáp, lão phu có thể thi triển đại thần thông trị liệu Mệnh Cung cho ngươi.” Lục Châu nói.

Tiêu Vân Hoà vô cùng mừng rỡ: “Thật chứ?”

“Lừa ngươi làm gì? Chỉ là ngươi đã khôi phục tới mười Mệnh Cách, thủ đoạn trị liệu chưa chắc có hiệu quả cao.”

“Lục huynh ra tay là ta đã thoả mãn lắm rồi. Ta đi lấy Lam Thuỷ Tinh đây.”

Nói xong, Tiêu Vân Hoà không kịp chờ đợi, lập tức bay ra khỏi Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Nhìn lại bảng nhiệm vụ của Đoan Mộc Sinh vẫn còn nguyên không chút động tĩnh, Lục Châu thở dài một tiếng, sau đó tính toán điểm công đức.

Điểm công đức: 446.760 điểm

Tuổi thọ còn lại: 1.861.302 ngày (5.099 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm)

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 133 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Phân Giải x 3.

Ngoài điểm công đức và tuổi thọ ra thì át chủ bài đã ít đến đáng thương.

Cũng may có Lam Hi Hoà phối hợp, một chiêu lực lượng Mệnh Quan kia đã thanh lý hơn một nửa kẻ địch, nếu không rất khó thu được nhiều điểm công đức như vậy.

Một tấm Một Kích Chí Mạng cuối cùng là Lục Châu mua để chuẩn bị đối phó Lục Ngô.

Không chú ý đến điểm công đức nữa, Lục Châu cấp tốc lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Hai ngày sau, Thái Huyền chi lực đã khôi phục hoàn toàn, Lục Châu lệnh cho người mang Mệnh Cách Chi Tâm của tam đại thú vương đến.

Lại quan sát Đoan Mộc Sinh lần nữa, vẫn là một vùng tăm tối, Lục Châu đột nhiên nghĩ đến. “Chẳng lẽ hắn còn đang hôn mê?”

Càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.

Lục Ngô là hung thú có trí tuệ không thua gì nhân loại, nếu nó muốn cướp hạt giống Thái Hư thì sẽ không lập tức giết chết Đoan Mộc Sinh, mà càng phải nghĩ cách cứu sống hắn trước. Đoan Mộc Sinh mà chết, hạt giống Thái Hư cũng sẽ bị tổn hại.

Lúc trước khi Liên Tinh muốn thu hoạch khí tức Thái Hư của Chiêu Nguyệt cũng chỉ có thể hấp thu từng chút một.

Hiện tại Lục Châu có bốn phần Lam Thuỷ Tinh, cộng thêm ba phần của Tiêu Vân Hoà nữa là bảy phần. Hai phần còn lại, không biết lão tứ đã tìm được chưa.

Xem thử xem hắn làm việc đến đâu rồi. Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông ——

Khò khò.

Khò khò.

“. . .”

Lục Châu nhướng mày. Lại là đang ngủ.

Lão tứ suốt ngày cứ ngủ là thế nào?

Vừa định quát lớn nhưng nghĩ lại không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều Thái Huyền chi lực, Lục Châu bèn thôi.

Hẳn là Minh Thế Nhân đang tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp. Lục Châu chuẩn bị thu hồi thần thông thì đột nhiên tiếng chó sủa dồn dập vang lên.

Soạt.

Minh Thế Nhân xông ra khỏi đám dây leo thanh mộc, lơ lửng giữa không trung rồi nhìn Cùng Kỳ: “Có người?”

Gâu gâu gâu.

Minh Thế Nhân sửa sang lại trường bào, nhìn xuống dưới núi nhưng chẳng thấy ai xuất hiện.

“Đừng sủa nữa, nửa năm nữa ta sẽ trở về phục mệnh với sư phụ. Lam Thuỷ Tinh này đâu có dễ tìm, ta phải mất cả tháng mới tìm được đó. Nhưng sau khi trở về phải nói là mất nửa năm mới được, chúng ta cực khổ vô cùng, bị người vây đánh, trọng thương blah blah… Đúng, cứ như vậy.”

Gâu gâu gâu…

Cùng Kỳ liên tục sủa vang.

“Mà tình huống bên này nhất định phải báo cáo cho sư phụ biết mới được. Quá bi thảm, vu sư bên này thật cường đại, đại sư huynh và sư phụ ghét nhất chính là vu sư.”

Gâu gâu gâu.

“Ngươi đồng ý thì tốt, qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm một tên vu sư tới mát xa cho ngươi.”

Vừa nói Minh Thế Nhân vừa vươn vai ngáp một cái. Hắn vừa định tìm một chỗ để phơi năng thì bên hông chợt truyền tới động tĩnh.

Hả?

Minh Thế Nhân lấy phù chỉ ra thiêu đốt.

Hình ảnh của Mạnh Trường Đông xuất hiện ——

“Các chủ có lệnh, mời tứ tiên sinh lập tức trở về.” Mạnh Trường Đông khom người nói.

Minh Thế Nhân gãi đầu: “Gấp cái gì, ta còn chưa tìm được Lam Thuỷ Tinh mà, chờ thêm một thời gian đi.”

Mạnh Trường Đông nói: “Tứ tiên sinh, ta chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh. Ngài cứ xem đó mà làm…”

“Êi êi êi, đừng ngắt, đừng nha…”

Hình ảnh vẫn gián đoạn.

Minh Thế Nhân quay đầu trừng mắt nhìn Cùng Kỳ đang lè lè lưỡi, bi thảm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, thời gian khoái hoạt của chúng ta chấm dứt rồi…”

Gâu gâu gâu!

. . .

Lục Châu phất tay, thần thông gián đoạn.

Vừa rồi hắn đã lệnh cho Mạnh Trường Đông truyền đạt mệnh lệnh. Nghiệt đồ này, không quản hắn là hắn lại ham chơi biếng làm.

Giữa trưa, Lục Ly và Nhan Chân Lạc mang theo ba viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương trở về kinh đô.

“Các chủ, đây là Mệnh Cách Chi Tâm của tam đại thú vương.” Nhan Chân Lạc dâng chiếc túi lên đặt trước mặt Lục Châu.

Lục Châu khẽ gật đầu nhìn hai người: “Bị thương rồi?”

“Chỉ là một ít vết thương nhỏ, không có trở ngại.” Nhan Chân Lạc đáp.

Nói thì nói thế nhưng Lục Châu biết bọn họ ăn khổ không ít, bèn đẩy ra hai đoá lam liên trị liệu.

Hai người đều là lần đầu tiên được trị liệu bằng lam liên, vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ thủ đoạn trị liệu thật kinh người, thương thế đã khôi phục được hơn một nửa.

“Đa tạ Các chủ!”

“Lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Hai người cung kính rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Chương 1394

Lục Châu nhìn ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, lại thêm hai viên của Hổ Giao và U Minh Lang Vương, tổng cộng hắn có năm viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương.

Nhưng không có nghĩa là toàn bộ số này đều có thể sử dụng, mà phải căn cứ vào thuộc tính và đặc điểm của từng loại để dùng. Nếu mù quáng khai Mệnh Cách mà dùng lung tung thì chỉ tổ lãng phí.

. . .

Ngày hôm sau, Tiêu Vân Hoà trở về kinh đô.

Vừa vào Dưỡng Sinh điện, hắn đã lấy Lam Thuỷ Tinh ra, cười nói:

“Lục huynh, vì mấy viên Lam Thuỷ Tinh này mà ta tốn không ít sức lực.”

Hắn vừa cười vừa dâng Lam Thuỷ Tinh lên cho Lục Châu. Lục Châu tiện tay vung lên, ba phần Lam Thuỷ Tinh bay vào tay hắn.

[Pháp thân thứ hai: tập hợp đủ Lam Thuỷ Tinh (7/9).]

Lục Châu gật đầu nói: “Gọi ra Mệnh Cung đi.”

Tiêu Vân Hoà lập tức gọi ra liên toạ. Lục Châu thi triển lam liên ẩn chứa Thái Huyền chi lực trị liệu Mệnh Cung cho hắn.

Tiêu Vân Hoà cảm thụ được sinh cơ mênh mông cường đại trong lam liên, khu vực Mệnh Cung bị tổn hại đang chậm rãi khôi phục. Tuy tốc độ phục hồi không thể so với lần đầu tiên trị liệu nhưng vẫn rất khả quan, khiến tâm tình hắn vui vẻ rất nhiều.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, trị liệu kết thúc.

Lục Châu nhìn xuống Mệnh Cung của Tiêu Vân Hoà, còn hai khu vực bị tổn hại.

“Tu dưỡng thêm một đoạn thời gian, miễn cưỡng cũng khôi phục được một Mệnh Cách nữa.” Lục Châu nói.

“Có thể phục hồi một Mệnh Cách ta đã rất hài lòng rồi, sao dám yêu cầu xa vời.” Tiêu Vân Hoà kích động vái Lục Châu một cái thật sâu.

Lục Châu hỏi: “Ngươi ước định với Hạ Tranh Vanh, có đủ lòng tin không?”

Ý tứ chính là, có thể kéo dài thời gian thêm một chút, đợi thực lực khôi phục về mười một Mệnh Cách thì việc đánh bại Hạ Tranh Vanh sẽ không còn là vấn đề.

Tiêu Vân Hoà nói: “Xin Lục huynh yên tâm, hắn là do một tay ta dạy dỗ, năm đó nếu không vì trúng quỷ kế của hắn thì người như hắn sao có thể là đối thủ của ta. Huống chi bây giờ hắn cũng chỉ còn mười Mệnh Cách.”

“Ngươi không sợ hắn lại dùng kế hiểm?”

Lục Châu không hiểu rõ con người của Hạ Tranh Vanh, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lục Châu cảm thấy người này rất cẩn thận, thà rằng co đầu rụt cổ cũng không chịu rời khỏi khu vực trận pháp.

Tiêu Vân Hoà nói: “Ta sẽ không tái phạm sai lầm cũ.”

“Ngươi giao Lam Thuỷ Tinh cho lão phu, có thể đề ra yêu cầu… kể cả việc lấy mạng Hạ Tranh Vanh.” Lục Châu thản nhiên nói.

Đây là khẩu khí của cường giả.

Tiêu Vân Hoà nói: “Đây là ân oán giữa ta và hắn, nếu mượn tay Lục huynh để giải quyết vấn đề thì ta sẽ gặp tâm kết khó giải.”

“Thôi vậy.”

Lục Châu vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Tiểu Diên Nhi ——

“Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”

“Bảo hắn tiến vào.”

Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đỡ Minh Thế Nhân khập khiễng đi vào, trên mặt mang theo vẻ thống khổ.

Vào Dưỡng Sinh điện, Minh Thế Nhân quỳ xuống đất nói:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã mang Lam Thuỷ Tinh về!”

Lục Châu xoè tay ra.

Minh Thế Nhân cung kính dâng Lam Thuỷ Tinh lên.

“Để muội.” Tiểu Diên Nhi cầm lấy Lam Thuỷ Tinh đưa tới trước mặt Lục Châu, “Sư phụ, tứ sư huynh chịu không ít khổ cực, bị thương khắp người, còn bị rất nhiều cao thủ vây đánh.”

Minh Thế Nhân mỉm cười, khoát tay nói: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới… Đây là việc đồ nhi phải làm, tuyệt không dám đòi khen thưởng.”

“Vi sư có nói sẽ khen thưởng à?” Lục Châu nói.

“Đồ nhi không có ý đó, đồ nhi chỉ muốn nói đây là bổn phận của đồ nhi, không đáng nhắc tới.” Minh Thế Nhân vội giải thích.

“Thương thế sao rồi?”

“Vết thương nhẹ thôi… Đồ nhi cảm thấy mình vẫn có thể ra ngoài giết một ít hung thú, sư phụ không cần lo lắng.”

“Đã vậy thì, bên ngoài kinh đô còn một ít hung thú tàn dư, ngươi ra xử lý đi.”

“Á?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không… không có… Đồ nhi, đồ nhi đi ngay…” Minh Thế Nhân tủi thân ấm ức, thất thểu rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Sư phụ làm sao vậy? Đã không ban thưởng cho một viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương nào, lại còn muốn ta đi xử lý hung thú?

Tiểu Diên Nhi nhìn quanh rồi lập tức chạy theo hắn ra ngoài, líu lo nói: “Tứ sư huynh, chân huynh hết què rồi hả?”

“Ui da… đau, đau quá nè…”

. . .

[Pháp thân thứ hai: tập hợp đủ Lam Thuỷ Tinh (9/9).]

[Nhiệm vụ hoàn thành.]

[Thu hoạch được Lam Thuỷ Tinh hoàn chỉnh, sau khi sử dụng có thể kích hoạt tiềm lực, cần 300.000 điểm công đức.]

Lục Châu nghe được tiếng nhắc nhở cuối cùng, khẽ nhíu mày.

Tiêu Vân Hoà đứng đó, không rõ Lục Châu đang nghĩ gì. Nhìn theo bóng lưng Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi rời đi, hắn nói:

“Lục huynh có đồ đệ tài giỏi như thế, thật khiến người ta ao ước. Ta tốn mười năm mới tìm được ba phần Lam Thuỷ Tinh, vậy mà hắn chỉ tốn có nửa năm đã tìm được hai phần. Khó được, khó được…”

Lục Châu nghe vậy bèn nói: “Nửa năm? Ngươi nghĩ hắn tốn nửa năm thời gian?”

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Vậy là ba, năm năm? Ta biết ngay mà.”

“Nghiệt đồ.” Lục Châu nói, “Hắn đã tìm được Lam Thuỷ Tinh chỉ sau một tháng, lại vì ham chơi biếng làm mà muốn kéo dài suốt nửa năm mới về phục mệnh. Công bù tội, lão phu để hắn đi thanh lý hung thú là muốn cho hắn một chút giáo huấn.”

Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Kinh đô thật không cách nào sống nổi!

Vất vả lắm mới khôi phục lại mười Mệnh Cách, vừa trở về đã liên tiếp bị bạo lực tinh thần, ai mà chịu được?

Lục Châu quay đầu nhìn Tiêu Vân Hoà, nghi hoặc hỏi: “Ngươi có tâm sự?”

“Không có, không có…” Tiêu Vân Hoà xua tay nói, “Tuy Mệnh Cung đã được trị liệu nhưng vẫn cần tu dưỡng điều tức, ta không làm mất thời gian của Lục huynh nữa. Xin cáo từ.”

“Mời tự nhiên.” Lục Châu thản nhiên đáp.

Sau khi Tiêu Vân Hoà rời đi, Lục Châu mở giao diện nhiệm vụ lên, xem phần giới thiệu.

“Pháp thân thứ hai cần 300.000 điểm công đức mới kích hoạt được?”

Hiện tại chỉ còn hơn 440.000 điểm, át chủ bài đã hết sạch. Tiêu 300.000 thì chỉ còn có 100.000, không đủ hợp thành thẻ cao cấp. Nhưng bù lại tu vi Lục Châu sẽ được đề thăng lên nhiều.

Lục Châu ngồi xếp bằng, mặc niệm một tiếng: “Kích hoạt.”
Chương 1395

Trước mặt hắn xuất hiện một viên Lam Thuỷ Tinh hoàn chỉnh, toả ra màu xanh lam óng ánh.

Rắc ——

Lam Thuỷ Tinh đột nhiên vỡ vụn thành cát bụi, bay tới phủ lên người Lục Châu, từng điểm quang hoa dung nhập vào làn da và cơ thể.

Kỳ kinh bát mạch trở nên xao động, phàm là nơi nào có kinh mạch đều xuất hiện nhiệt lưu, rất nhanh đã lan ra toàn thân. Loại cảm giác này tựa như có ngàn vạn con kiến bị nướng chín bò trên người mình.

Đoàn nhiệt lưu từ từ hội tụ lại, chạy về một điểm: đan điền khí hải.

Đan điền khí hải trong nháy mắt bị lấp đầy, nguyên khí căng chặt bành trướng đến cực hạn, vách khí hải phát ra tiếng răng rắc như lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Thái Huyền.”

Lục Châu điều động Thái Huyền chi lực áp chế đan điền khí hải, cứ thế duy trì liên tục một đêm. Cho đến sáng hôm sau, đan điền khí hải dần bình phục, hết thảy khôi phục lại bình thường.

Lục Châu hồ nghi đứng dậy.

Xong rồi hả?

Hắn hoạt động gân cốt, làm mấy động tác thể dục nhưng chẳng thấy có gì khác biệt.

Hắn lại thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, phát hiện loại cảm giác tạm dừng đã biến mất, thi triển chiêu thức rất thuận lợi.

“Tu vi cũng không có gì thay đổi…”

Vẫn là bảy Mệnh Cách.

Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem, nhiệm vụ Pháp thân thứ hai đã biến mất, 300.000 điểm công đức cũng không thấy bóng dáng.

Lục Châu ngồi xuống bồ đoàn, phất tay áo.

Ông ——

Một toà kim sắc pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt. Liên toạ vẫn có bảy Mệnh Cách, Lục Châu đã nhìn đến phát chán.

Hắn phất tay thu hồi pháp thân.

Lúc này, Lục Châu đột nhiên cảm giác được một luồng khí thanh lương đang chạy dọc đan điền khí hải, tuy rất yếu ớt nhưng rõ ràng…

“Pháp thân.” Hắn lại gọi ra pháp thân lần nữa.

Ông.

Trước mặt Lục Châu xuất hiện một cỗ năng lượng xanh thẳm từ từ hội tụ vào một chỗ, cuối cùng hoá thành một người tí hon màu xanh lam.

Rất nhỏ, không phải là pháp thân thu nhỏ mà kích cỡ của nó vốn nhỏ như thế.

“Đây là… pháp thân thứ hai?” Lục Châu kinh ngạc không thôi.

Hắn cảm giác được Thái Huyền chi lực đang tiêu hao, nhưng lượng tiêu hao rất nhỏ, hầu như không đáng kể, bởi vì pháp thân này chính là Thái Cực Sơ Thành, ứng đối với tu vi Thông Huyền cảnh.

“Thái Cực Sơ Thành?”

Thái Huyền chi lực không cần thẻ đạo cụ hỗ trợ cũng ứng phó được Thiên Giới Bà Sa tám, chín Mệnh Cách. Nhưng bây giờ lại ngưng tụ ra pháp thân Thái Cực Sơ Thành, đánh được với ai?

Kim sắc pháp thân và chưởng ấn đều có thể tuỳ thời biến lam, bây giờ Hệ thống cho một lam sắc pháp thân cùi bắp này là có tác dụng gì?

[Thái Cực Sơ Thành, tiêu hao 10 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]

Nhìn thấy thông báo này, Lục Châu đột nhiên cảm giác được Hệ thống luôn vô tình hay cố ý dẫn dắt hắn đi theo con đường tu luyện lam sắc lực lượng. Từ lúc ban đầu rút thưởng được Thiên thư, ngày đêm lĩnh hội để rồi bây giờ lại có pháp thân…

“Chẳng lẽ Thái Huyền chi lực vốn chính là một con đường tu luyện đặc thù nào đó?” Lục Châu âm thầm suy tư.

Pháp thân bình thường tu luyện cần thời gian, pháp thân này trực tiếp lấy mạng già của hắn!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời gian chẳng phải cũng chính là sinh mệnh hay sao?

“Đề thăng.” Lục Châu thầm mặc niệm.

Lam pháp thân không có động tĩnh. Lục Châu thử lại mấy lần, vẫn không có động tĩnh.

Hắn kỳ quái nhìn toà pháp thân nhỏ xíu bằng nắm đấm, sau đó quyết định điều động đan điền khí hải, tựa như tu hành giả bình thường cần tấn thăng pháp thân.

Ông ——

Lam pháp thân bắt đầu chuyển động, cấp tốc xoay tròn.

Lục Châu cảm giác được thọ mệnh đang không ngừng giảm bớt, sinh cơ hội tụ vào lam pháp thân, chỉ trong mấy hơi thở đã hoàn thành.

Pháp thân biến thành cỡ to như hai quả đấm, nhưng vẫn mang bộ dạng của hài nhi.

“Lưỡng Nghi Hoá Sinh?”

[Lưỡng Nghi Hoá Sinh, tiêu hao 50 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]

Lục Châu nhíu mày. Đúng là muốn mạng lão phu.

Nhưng Lục Châu vẫn tiếp tục đề thăng pháp thân. Khoảng một canh giờ sau, trên đỉnh đầu lam pháp thân xuất hiện ba đoá lam liên, loé lên rồi biến mất.

Đây chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Lục Châu lại xem thông báo của Hệ thống, muốn tiến vào Tứ Tượng Tung Hoành cần tiêu hao gấp đôi: 100 năm thọ mệnh.

“Cũng may mà thọ mệnh sung túc.”

Hắn cũng không tiếc một chút thọ mệnh đó, huống hồ gì trong tay Lục Châu còn nửa khối Thanh Thiền Ngọc.

“Tiếp tục.”

. . .

Bên ngoài Dưỡng Sinh điện.

Bốn vị trưởng lão lúc đầu muốn bái kiến Các chủ, nhưng vừa đến gần đại điện đã cảm nhận được năng lượng ba động đặc thù, bèn dừng bước.

“Cảm giác quen thuộc ghê... khoan hãy đến vậy.” Phan Ly Thiên nói.

Ba người còn lại gật đầu.

“Đây là hiện tượng xuất hiện khi ngưng tụ Tứ tượng Tung Hoành. Rất yếu ớt, nhưng cũng rất rõ ràng, điểm khác biệt duy nhất là sinh cơ rất sung túc.” Lãnh La vừa nói vừa nhìn về phía Dưỡng Sinh điện.

Bọn hắn đã sớm không còn kinh ngạc trước chuyện này.

“Chẳng lẽ huynh trưởng dựa vào loại phương pháp này để cải lão hoàn đồng?” Hai mắt Tả Ngọc Thư toả sáng.

“Thuật cải lão hoàn đồng vô cùng gian nan, không phải ai cũng có thể thực hiện. Trước đây đã có không ít tu hành giả thử đi con đường này, vì bảo trì thanh xuân mà không tiếc sử dụng vu thuật, bí pháp, nhưng chẳng có ai thành công.” Lãnh La nói.

“Ý của ngươi là Các chủ đang tu luyện bí pháp?”

“Không loại trừ khả năng này.”

Đám người gật đầu.

Đúng lúc này, năng lượng ba động đột nhiên thay đổi.

Lãnh La nhướng mày nói: “Tứ Tượng Tung Hoành đã xong, hiện tại đang tấn thăng Ngũ Khí Triều Nguyên.”

“Lão hủ cũng làm được trò này.” Phan Ly Thiên gọi ra pháp thân thập diệp, ra sức áp chế nó nhỏ lại…

Lá sen biến mất, pháp thân biến trở về hình dạng Thái Cực Sơ Thành, sau đó lại biến thành Lưỡng Nghi Hoá Sinh. Chỉ khác là, hắn vừa thao túng thì pháp thân đã biến thành Lưỡng Nghi Hoá Sinh mà không trải qua một quá trình nào.

“Này…”

Đám người lắc đầu. Rõ ràng là không đúng.

“Để lão thân thử xem…” Tả Ngọc Thư cũng gọi ra pháp thân, biến nó thành Thái Cực Sơ Thành.

Kết quả vẫn y hệt, thoắt một cái nó đã biến thành Lưỡng Nghi Hoá Sinh, không tạo ra chút ba động nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom