• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1386-1390

Chương 1386

Trăm vạn đạo kiếm cương đều bị Minh Vương Giới và quyền cương kháng trụ. Song phương đều bay lùi ra sau.

Mục Nhĩ Thiếp nhìn lại hai bàn tay mình, kích động nói: “Lục các chủ, ngài yếu đi rồi!”

“Thật sao?”

Lục Châu lại như thiểm điện đánh tới.

Đúng lúc này, Lục Ngô lại vươn trảo, trảo ấn còn mạnh hơn lúc trước.

Lục Châu nhíu mày nói: “Súc sinh!”

Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Thẻ vỡ vụn, chưởng ấn Nho môn Hạo Nhiên Thiên Cương bay về phía Lục Ngô.

Quái vật khổng lồ Lục Ngô hai mắt như nhật nguyệt nhìn chằm chằm chưởng ấn bay tới, cự trảo thay đổi phương hướng, tiếp lấy chưởng ấn.

Oanh!

Đại địa rung chuyển. Trong phương viên trăm dặm đều có thể cảm nhận được cơn động đất dữ dội.

Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương xuyên qua cự trảo của Lục Châu, đánh thẳng vào trái tim nó.

Ầm!

Ngaoooo —— ——

Lục Ngô đau đớn lộn ngược ra sau.

“Nhân loại…”

Trong miệng nó phát ra mấy tiếng không cam lòng. Nó lăn về sau mấy vòng mới đứng thẳng người dậy được.

Cự trảo rách nát, máu tươi giữa ngực cuồn cuộn chảy ra.

Hung thú và nhân loại đều nhìn đến choáng váng.

“Hắn có thể phá vỡ phòng ngự của Lục Ngô!”

Quả nhiên không có một thông báo ban thưởng nào.

Lục Ngô có bốn trái tim, cần phải diệt đi cả bốn trái tim thì mới có thể giết chết được nó. Chỉ phá huỷ một tim, đến thông báo ban thưởng cũng không thấy đâu.

Lục Châu không hối hận mà tiếp tục bay về phía Mục Nhĩ Thiếp.

Mục Nhĩ Thiếp thấy thế lập tức quay đầu bỏ chạy, thân ảnh loé lên hướng về phía Kiếm Bắc quan.

“Chạy đi đâu?!”

Hư ảnh Lục Châu liên tục lấp loé, đón lấy mọi đòn tấn công của đàn hung thú và hắc bào tu hành giả.

“Đấu pháp thật dã man, lần đầu tiên ta gặp phải!”

“Hắn không quan tâm đòn tấn công của tất cả chúng ta, ngươi không phát hiện sao?”

“Hắc Hoàng trốn được không?”

Mấy tu hành giả Hắc Diệu liên minh không bị tử khí ảnh hưởng, ý chí bắt đầu dao động.

Phương hướng Hắc Hoàng lao tới chính là vị trí Lục Ngô đang ngồi dưỡng thương.

Lục Châu theo sát phía sau.

Cũng chính lúc này, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống.

Bên trái là mặt trời, bên phải là mặt trăng. Đứng ở giữa là Lam Hi Hoà trông như tiên tử, ngăn trở đường chạy của Hắc Hoàng.

Hai mắt nàng khép hờ, hai tay bắt chéo trước ngực, mái tóc xanh thẳm như bầu trời tung bay trong gió, giữa mi tâm xuất hiện ký hiệu hình nhật nguyệt lập loè quang mang bắn ra hai đạo quang trụ.

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp ngẩng đầu, run giọng nói: “Thiên địa chi lực… Vì sao ngươi có thể điều động thiên địa chi lực?”

Lam Hi Hoà mở mắt ra, Nhật Nguyệt Tinh Luân và Tinh Bàn bộc phát lực lượng quang trụ mênh mông như biển cả, phóng ra tứ phương.

Quang trụ miểu sát toàn bộ tu hành giả hắc liên và hung thú sau lưng Lục Châu.

Chỉ một chiêu đã quét sạch hơn một nửa kẻ địch ở Kiếm Bắc quan!

Trong phương viên vạn mét, hàn khí bức người, bông tuyết bay múa.

Ba mươi sáu tam giác trong Mệnh Cung đột nhiên hợp nhất, tạo thành một đạo lợi nhận thần bí khó lường bay về phía Lục Ngô.

Lục Ngô nhún người nhảy lên, toàn thân nhập vào trong mây mù.

Lợi nhận bèn chuyển hướng, bổ vào người Mục Nhĩ Thiếp.

Ầm!

Mục Nhĩ Thiếp rơi xuống đất, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi co vào, mất đi một Mệnh Cách.

“Lam… Lam Hi Hoà, ngươi ——”

Mái tóc Lam Hi Hoà trở lại bình thường, nàng thu hồi Nhật Nguyệt Tinh Luân, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

“Cẩn thận Lục Ngô, nó không đơn giản.”

Toàn thân Lục Châu được vây kín trong kim quang, gật đầu nói: “Lão phu đã xem nhẹ ngươi.”

Một chiêu lực lượng Mệnh Quan này còn mạnh hơn lúc trước nàng thi triển ba chiêu ở Bạch Tháp.

Vù ——

Thân ảnh Lục Ngô xuất hiện ở chân trời. Lam Hi Hoà ngẩng đầu, thân ảnh nhoáng lên, lao về phía nó.

. . .

Năm phút đã trôi qua. Cán cân trở nên nghiêng về một phía. Đại bộ phận hung thú và tu hành giả hắc liên đã bị hắn và Lam Hi Hoà đánh giết.

Lục Châu nhìn thoáng qua Thẻ Hàng Cách cao giai… Có lẽ nên kết thúc rồi.

Cần phải lưu lại chút thời gian để giải quyết xong hậu quả, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Hắc Diệu ngũ hổ Triết Biệt Ly và một số cao thủ Đại Viên vẫn còn đó.

Nhưng đúng lúc này ——

Mục Nhĩ Thiếp lại đột ngột phá lên cười. Hắn đứng giữa đại địa, điên cuồng cười ha hả.

“Sắp chết đến nơi mà còn cười được?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Mục Nhĩ Thiếp kích động nói: “Lục các chủ, ngươi và Lam Hi Hoà rất mạnh, ngay cả Lục Ngô cũng phải kiêng kỵ ba phần. Ha ha ha, ngươi có biết vì sao trẫm không trốn không?”

Hắn tiếp tục nói:

“Nếu không có người huỷ đi kế hoạch Ly Lực của trẫm, ngươi và Lam Hi Hoà tuyệt đối không thể nào tìm được trẫm, cũng sẽ không là đối thủ của trẫm.”

Lục Châu nhíu mày: “Kế hoạch Ly Lực là do một tay ngươi thao túng, không phải Phiền Nhược Tri?”

“Đồ ngu ngốc đó chỉ là quân cờ của trẫm thôi, kể cả Lục Ngô! Ha ha, trẫm biết tu vi Lục các chủ cao thâm, nhưng vấn dám đến Kiếm Bắc quan. Lục các chủ không muốn hỏi tại sao ư?”

“Hử?”

“Ha ha ha…” Tiếng cười của hắn ngập tràn phẫn nộ, hai tay vừa nhấc, quần áo vỡ vụn để lộ thân thể đen nhánh phủ đầy phù hiệu màu đen.

Trong nắm tay Mục Nhĩ Thiếp cầm chặt một tinh thể màu tím đen, hai mắt nóng rực: “Tới đi!”

Hắn ném tinh thể xuống đất. Oanh!

Toàn bộ Kiếm Bắc quan đột nhiên xuất hiện từng trận đạo văn khổng lồ kết nối với nhau, nối liền đến cực bắc.

“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận?” Lục Châu khẽ nói, hai mắt nhìn về phía cực bắc.

“Đó chỉ là lối ra của Ly Lực thôi. Vật này chính là thánh vật tại bí ẩn chi địa, có thể hấp thu thiên địa chi lực, hội tụ tử vong chi lực.”

Mục Nhĩ Thiếp nói, “Ngươi ngăn không được. Dù trẫm có chết thì thánh vật này cũng có thể phục sinh trẫm!”

Ông ——

Tinh huyết của nhân loại và tử khí của Ly Lực từ trong hàng vạn thi thể dưới đất từ từ phiêu phù bay lên, toàn bộ bị hấp thu vào trong thánh vật, tạo thành một nguồn năng lượng sinh cơ khổng lồ.

Trên bầu trời xuất hiện một lốc xoáy hình phễu, cấp tốc hội tụ vào trong thánh vật.

Mục Nhĩ Thiếp cao giọng nói: “Lục các chủ, hôm nay ngươi giúp trẫm, sau khi ma công của trẫm đại thành, trẫm sẽ ban thưởng thích đáng!”

“Ngươi lợi dụng lão phu?” Lục Châu nhíu mày.
Chương 1387

Mọi chuyện rốt cuộc cũng sáng tỏ. Chẳng trách đây lại gọi là kế hoạch tuyển chọn. Chẳng trách hung thú lại mang theo thi thể nhân loại chạy đến đây, chẳng trách hắn lại thả ra đại quân Ly Lực.

“Nếu không phải vì đồ đệ ngươi làm hỏng kế hoạch của trẫm, trẫm đã du tẩu khắp tứ đạo, hấp thu tinh huyết nhân loại, ngươi sẽ không phải là đối thủ của trẫm nữa!”

Mục Nhĩ Thiếp nói, “Ma công một khi đại thành, trẫm sẽ có thân thể bất tử, thực lực tương đương mười bốn Mệnh Cách, vĩnh viễn không bị Mệnh Cách ước thúc nữa!”

Lục Châu nhìn về phía hồng liễn, lại nhìn về chân trời.

Không thể trì hoãn thêm nữa.

Trong tay Lục Châu xuất hiện Thẻ Hàng Cách cao giai.

“Mục Nhĩ Thiếp, thế gian vạn vật đều có định luật bảo toàn. Nhận lấy cái chết ——”

Bàn tay vung ra, một đạo quang hoa trong nháy mắt phủ khắp chân trời, tạo thành thiên la địa võng.

Mục Nhĩ Thiếp vô cùng tự tin đánh ra ngàn vạn quyền cương va chạm vào tấm lưới. Tấm lưới rơi xuống với tốc độ cực nhanh, mặc kệ Mục Nhĩ Thiếp tránh né thế nào, vẫn ập vào lồng ngực hắn.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bị buộc xuất hiện, tấm lưới hoá thành lưu quang tiến vào trong Tinh Bàn.

Năm khu vực Mệnh Cách bị một loại sức mạnh thần bí quái dị lấp đầy, trở nên ảm đạm vô quang rồi biến mất.

Không thu được một viên Mệnh Cách Chi Tâm nào nhưng Lục Châu cũng không thèm để ý.

Toàn thân Mục Nhĩ Thiếp run rẩy ngồi bệt dưới đất.

Lục Châu nhìn lại bảng Hệ thống, còn có hai phút.

Hắc Hoàng chỉ còn lại bốn Mệnh Cách, không đủ gây sóng gió, chỉ sợ Lục Ngô.

Phía xa nơi chân trời, Lục Ngô và Lam Hi Hoà đánh đến bất phân thắng bại, mắt thường không cách nào bắt được thân ảnh bọn hắn.

Ông ——

Thánh vật thần bí rung động kịch liệt.

Trong khu vực vạn mét, toàn bộ cây cỏ hoa lá đều úa tàn chỉ trong chớp mắt, mọi tinh huyết, nguyên khí, tử khí đều hội tụ về phía thánh vật.

Bầu trời trở nên âm u, tầm nhìn giảm mạnh. Lục Châu xuất chưởng đánh về phía thánh vật.

Ầm!

“Vô dụng thôi, đây là thánh vật!” Mục Nhĩ Thiếp nói.

Ầm! Lục Châu lại xuất chưởng.

Thánh vật vẫn bình yên vô sự.

Khi toàn bộ tinh khí đều hội tụ vào trong thánh vật, chiến trường mới trở lại yên tĩnh.

“Không đủ?” Mục Nhĩ Thiếp kinh động, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào thánh vật, “Sao có thể không đủ?!”

“Đây là mệnh của ngươi.” Lục Châu âm trầm nói.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, mau hút tiếp đi, trẫm lệnh cho ngươi hút tiếp!”

Mục Nhĩ Thiếp bổ nhào về phía trước, bắt lấy thánh vật, điều động nguyên khí muốn hấp thu năng lượng bên trong.

Ầm!

Thánh vật đánh bay Mục Nhĩ Thiếp, toả ra tử quang ông ông rung động.

Mục Nhĩ Thiếp không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc là xảy ra sai sót ở chỗ nào?

Lục Châu cũng cảm thấy kỳ quái. Thánh vật này muốn làm gì?

Ông ——

Trận văn dưới mặt đất lại xuất hiện, nối liền thiên địa.

Trên hồng liễn, Đoan Mộc Sinh bay lên. Tầng hộ thể cương khí Lam Hi Hoà lưu lại bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, không sót lại chút gì.

Trận văn dưới đất chằng chịt như kinh mạch, khống chế Đoan Mộc Sinh lăng không lơ lửng giữa không trung.

Ninh Vạn Khoảnh kinh hãi vọt tới, muốn xua tan tử khí nhưng không có tác dụng, tử khí quá thịnh.

Hắn mù loà nên có thể cảm giác được rõ ràng bốn phía có một luồng lực lượng quỷ dị và cực độ nguy hiểm.

“Lục các chủ?!” Ninh Vạn Khoảnh kêu cứu.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, dùng Phật Tổ kim thân ngăn chặn kinh mạch. Đáng tiếc đám kinh mạch kia lượn vòng qua hắn, bay lượn về phía Đoan Mộc Sinh.

Rất rõ ràng, thánh vật muốn hấp thu tà khí Ly Lực trên thân Đoan Mộc Sinh.

Lục Châu đột nhiên nghĩ đến cái gì, thân ảnh lại loé lên, xuất hiện trước thân Đoan Mộc Sinh, đánh ra một chưởng vào đan điền khí hải hắn.

“Muốn đoạt mệnh đồ nhi của lão phu? Dù ngươi có là thần cũng không được!”

Oanh!

Đan điền khí hải Đoan Mộc Sinh bộc phát ra một đạo quang mang thanh lương vô cùng.

Hai mắt Mục Nhĩ Thiếp trợn trừng trừng, lắp bắp nói: “Hạt, hạt giống Thái Hư hoàn chỉnh?!”

Ninh Vạn Khoảnh cũng cảm nhận được khí tức Thái Hư, kinh ngạc nói:

“Chẳng trách lực lượng suy bại của Ly Lực đến bây giờ vẫn không lấy được mạng hắn! Chẳng trách…”

Khí tức hạt giống Thái Hư như vạn con du long nuốt chửng toàn bộ kinh mạch.

Thánh vật trôi lơ lửng, tựa hồ không chống lại nổi khí tức chí thuần chí cương của Thái Hư, lập tức nổ tung ——

Tử sắc khí tức bay lượn đầy trời, hội tụ vào người Đoan Mộc Sinh. Toàn bộ năng lượng trong thánh vật đều bị khí tức Thái Hư trấn áp và nuốt chửng.

Thế nhưng năng lượng tà khí quá lớn, Đoan Mộc Sinh lại chỉ là cửu diệp đỉnh phong, đây là nguồn lực lượng vượt xa khả năng tiếp nhận của hắn, hắn rất có thể sẽ bị thôn phệ ngược.

“Không, không, không…”

Mục Nhĩ Thiếp gào lớn mấy tiếng, hoàn toàn không còn phong thái của một Hắc Hoàng mà giống hệt tên điên, bay vọt tới tung quyền đánh vào Đoan Mộc Sinh.

Đừng nói hắn bây giờ là bốn Mệnh Cách, cho dù là tám Mệnh Cách cũng không phải đối thủ của Lục Châu.

Ầm!

Lục Châu không phát lực, chỉ dùng Phật Tổ kim thân ngăn ở trước người Đoan Mộc Sinh.

Hai cánh tay Mục Nhĩ Thiếp tê rần, phù hiệu tím đen trên thân hắn bắt đầu thôn phệ, thân thể hắn trở nên hư thối. Đây chính là hậu quả của lực lượng suy bại.

“Bố trí hung thú tấn công tứ đạo dưới cái danh kế hoạch thanh trừ, tuỳ ý chúng giết chóc, mục đích là để hấp thu tinh huyết của nhân loại. Sau đó lại dùng lực lượng suy bại của Ly Lực, sử dụng thánh vật để dung hợp hai thứ này, rồi lợi dụng Lục Ngô hiệu lệnh đàn thú đến hội tụ tại Kiếm Bắc quan, để ngươi luyện thành thân bất tử. Thủ đoạn thật ghê gớm.” Lục Châu nói.

“Ha ha ha…”

Hắc Hoàng đã mất đi lý trí, trong tiếng cười tràn ngập vẻ không cam lòng, hai mắt hắn sung huyết nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh.

Lúc này Ninh Vạn Khoảnh bỗng nói:

“Đại thuật huyết tế thời thượng cổ, lấy thiên địa làm hồng lô, dùng máu người và hung thú làm vật tế, dùng tà khí làm vật phụ trợ, dùng thánh vật làm vật dẫn, luyện thành tấm thân bất tử.”

Ninh Vạn Khoảnh lắc đầu nói tiếp, “Hắc Hoàng ơi là Hắc Hoàng, vì chuẩn bị cho đại thuật huyết tế, hẳn ngươi đã phải chuẩn bị rất nhiều. Chỉ riêng Ly Lực đã phải lấy từ bí ẩn chi địa, nếu không có trận pháp cổ và phù văn thông đạo của tiên hiền để lại thì gần như không thể thực hiện. Chẳng trách Đại Viên lại chú trọng bồi dưỡng phù văn sư, còn mở Phù Văn Thư Viện.”
Chương 1388

Kim quang quanh thân Lục Châu tiêu tán. Mười phút đã kết thúc. Hiện tại Hắc Hoàng chỉ còn bốn Mệnh Cách, Lục Châu cũng chẳng có gì để lo lắng.

“Đại thuật huyết tế?” Lục Châu nhìn Ninh Vạn Khoảnh.

Ninh Vạn Khoảnh giải thích:

“Ta cũng chỉ biết một tầng da lông về thuật này mà thôi. Thuật này có thể khiến tu hành giả thoát ly hạn chế về Mệnh Cách, trong người có thêm lực lượng suy bại. Từ xưa đến nay, nhân loại tu hành đều phải nghịch thiên cải mệnh, không ngừng sáng tạo ra thọ mệnh và sinh cơ, phá vỡ ràng buộc của thiên địa, tạo thành Mệnh Cách. Nhưng hung thú cực kỳ cường đại lại không bị những hạn chế này.”

Lục Châu nói: “Thoát ly hạn chế về Mệnh Cách, cũng tức là thoát ly hạn chế về thọ mệnh và thiên địa ràng buộc. Hay cho một đại thuật huyết tế.”

Nói trắng ra chính là, ngươi không muốn làm con người nữa.

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nhìn Đoan Mộc Sinh chằm chằm không chớp mắt.

“Nhân loại là linh trưởng của vạn vật. Trên con đường tu hành, không có động thực vật nào có khả năng so sánh với con người, nhưng thọ mệnh của chúng lại hơn xa nhân loại. Một cây đại thụ đã có thể sống đến trăm năm, ngàn năm, một con rùa nhỏ cũng sống được ngàn năm vạn năm. Nhân loại chỉ có thể siêu việt chúng trong khoảng thời gian ngắn. Nếu không có giới hạn về thọ mệnh, thiên địa này, vũ trụ này đều đã bị nhân loại thống trị. Vạn vật trên thế gian đều có định luật bảo toàn, đây là quy tắc trời cao lưu lại.” Ninh Vạn Khoảnh nói.

“A ——”

Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh đột nhiên gào lên.

Khí tức Thái Hư và tà khí trong cơ thể đang tàn phá bừa bãi cơ thể hắn, tra tấn hắn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Mục Nhĩ Thiếp thấy thế vội nói:

“Hắn không được… hắn không được rồi. Hạt giống Thái Hư cũng ép không được, ép không được…”

Ầm!

Mục Nhĩ Thiếp nhảy lên, lại lần nữa vọt về phía Đoan Mộc Sinh, Minh Vương Giới trên tay bộc phát quang mang, lực tấn công tăng đến tối cường.

“Hạt giống Thái Hư, hạt giống Thái Hư…” Trong mắt hắn bây giờ chỉ có thứ này.

Nhưng chưởng ấn còn chưa đến, một kim sắc chưởng ấn đã đánh tới, nện vào lồng ngực hắn.

Ầm!

Mục Nhĩ Thiếp bị đánh văng, nằm liệt dưới đất.

Lục Châu nhìn Mục Nhĩ Thiếp nằm đó, thu tay lại nói: “Lão phu tặng ngươi Minh Vương Giới, ngươi lại dám dùng nó đối nghịch với lão phu?”

Phốc ——

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp phun ra một ngụm máu, thân thể lại hư thối thêm một bậc.

Mẹ nó thứ này vốn là của trẫm mà!

Hắn cực kỳ thống khổ, quá lười để giải thích.

Không hoàn thành đại thuật huyết tế, lực phản phệ quả thật khó có người nào chịu nổi.

Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện.

“Ngươi không thể giết trẫm!” Mục Nhĩ Thiếp như hồi quang phản chiếu, ý thức đột ngột thanh tỉnh lại, “Trẫm mà chết thì hắn cũng phải chết!”

Lục Châu dùng nhị chỉ điều khiển kiếm, Vị Danh Kiếm bay vọt về phía trước, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn…

Ngàn vạn kiếm cương như giao long đâm xuyên lồng ngực Mục Nhĩ Thiếp.

[Ting — đánh giết ba Mệnh Cách, thu hoạch được 9.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

Mục Nhĩ Thiếp không còn khí tức.

Toàn thân hắn bốc lên một làn khói, làn khói tím đen từ từ bay vào không trung, rất nhanh thi thể hắn đã hoá thành một bộ xương khô.

Minh Vương Giới trên ngón tay rắc một tiếng, vỡ tan ra.

Lục Châu nhìn hắn, không có chút thương hại nào.

Ninh Vạn Khoảnh thở dài lắc đầu, tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm giác được Mục Nhĩ Thiếp đã chết, khí tức hoàn toàn biến mất.

Hắn còn đang nghi hoặc thì bên tai bỗng truyền đến tiếng xoẹt xoẹt.

Trong lòng Ninh Vạn Khoảnh khẽ động: “Lục các chủ?”

“Cát bụi trở về với cát bụi, tránh để có kẻ dùng vu thuật tác oai tác quái, lão phu dứt khoát tiễn hắn.”

Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh.

Biểu tình của Đoan Mộc Sinh càng lúc càng thống khổ, hạt giống Thái Hư bốc lên khí tức ngập trời, thu nạp toàn bộ tử sắc khí thể của Ly Lực.

Toàn bộ thi thể nhân loại và hung thú xung quanh trôi nổi lên không trung, trong nháy mắt chỉ còn da bọc xương.

Đoan Mộc Sinh đột nhiên gào thét, toàn thân nổi gân xanh, lúc nào cũng có thể bạo tạc.

Lục Châu nhíu mày, thi triển một đoá lam liên trị liệu.

Thần thông Thiên thư dung nhập vào người Đoan Mộc Sinh, sinh cơ cuồn cuộn chống lại lực lượng suy bại, hạt giống Thái Hư bay trở về đan điền khí hải, tử khí từ từ bị lam liên áp chế.

Đoan Mộc Sinh bình tĩnh trở lại nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, hai mắt Đoan Mộc Sinh đột ngột bật mở, trong mắt toả ra quang mang, miệng thở hổn hển.

Nhưng Lục Châu có thể nhìn thấy độ trung thành của hắn đang cấp tốc suy giảm.

“Đoan Mộc Sinh!” Lục Châu quát lớn.

Toàn thân Đoan Mộc Sinh run lên kịch liệt, lui về sau mấy bước. Độ trung thành khi thì tăng lên khi thì sụt xuống.

Hắn đang giãy giụa!

“A ——” Đoan Mộc Sinh đột nhiên hét thảm một tiếng, Bá Vương Thương bay vào tay hắn, hắn điên cuồng lao vọt tới tấn công Ninh Vạn Khoảnh.

Ninh Vạn Khoảnh giật mình lui lại, không ngừng tung chưởng ấn ngăn trở.

“Đoan Mộc Sinh, ngươi làm gì thế?” Ninh Vạn Khoảnh lo lắng nói.

Hắn có thể cảm giác được Đoan Mộc Sinh đã thoát thai hoán cốt, lực lượng và tốc độ đều cao hơn hẳn trước đó rất nhiều.

Lục Châu nhíu chặt mày, năm ngón tay vồ tới, Ma Đà Thủ Ấn bay ra.

“Đoan Mộc Sinh!”

Tiếng quát này chấn trụ Đoan Mộc Sinh mấy giây. Ma Đà Thủ Ấn thành công tóm chặt lấy hắn.

Lục Châu bay tới đứng trước mặt Đoan Mộc Sinh, cẩn thận quan sát.

Đoan Mộc Sinh cố nhịn lại cơn đau đớn do tử khí ăn mòn, hai tay ôm đầu như thể đầu hắn sắp nổ tung.

“Sư, sư phụ… Đồ nhi, đồ nhi… A! Tránh ra!”

Bá Vương Thương lượn vòng đâm về phía Ma Đà Thủ Ấn.

Ninh Vạn Khoảnh nghiêm mặt nói: “Tà khí nhập thể. Tam tiên sinh chỉ sợ đã nhập ma rồi.”

“Ma?”

Từ trước đến nay thế nhân định nghĩa chữ “ma” rất không minh bạch. Bọn họ gọi những kẻ tàn nhẫn ác độc là ma, kẻ làm việc đi ngược với lợi ích tu hành giới cũng là ma.

Bây giờ, phương pháp tu hành trái ngược với với người khác cũng gọi là ma.

Cái gì là ma?

Người người đều là ma cả.
Chương 1389

“Hạt giống Thái Hư vốn khắc chế vu thuật và các loại thuật mê hoặc tâm trí, nhưng lực lượng suy bại này quá mạnh, Đoan Mộc Sinh lại giết rất nhiều Ly Lực, trong lúc vô tình đã hấp thu vô số lực lượng tử vong. Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng. Hầy…” Ninh Vạn Khoảnh tự trách nói.

Lực lượng suy bại này được Hắc Hoàng dùng để nghịch thiên cải mệnh, tránh thoát thiên địa ràng buộc, sao có thể không cường đại?

Nếu không nhờ có hạt giống Thái Hư, e là Đoan Mộc Sinh đã tan thành tro bụi từ lâu.

“Việc này không trách ngươi được.”

Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, trong tay xuất hiện một đoá lam liên cực lớn.

Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn rơi vào người hắn, tử sắc khí thể trên người từ từ được áp chế xuống.

Sau lần trị liệu này, Thái Huyền chi lực trong người Lục Châu không còn lại bao nhiêu.

Đoan Mộc Sinh thở dốc, tay cầm Bá Vương Thương lại lần nữa vọt tới trước mặt Lục Châu. Độ trung thành của hắn cấp tốc hạ xuống.

Lục Châu quát: “Nghiệt đồ, ngươi thật lớn mật!”

Một tiếng này sử dụng thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, lập tức chấn trụ Đoan Mộc Sinh. Hai tay hắn run run, lắp bắp nói:

“Sư… sư phụ?”

Ý thức hắn rất mơ hồ, khẽ a một tiếng, sau đó quay đầu Bá Vương Thương tự đâm vào cơ thể mình.

Lục Châu thấy vậy liền vung chưởng ấn đánh bay hắn, thở dài nói:

“Có vi sư ở đây, ngươi sẽ không chết được.”

Đoan Mộc Sinh vừa bay ngược ra, Ninh Vạn Khoảnh đã lướt tới khống chế hắn, không ngừng thi triển ấn pháp trói buộc rồi mang Đoan Mộc Sinh về hồng liễn.

Lục Châu cũng bay lên boong tàu.

Ninh Vạn Khoảnh khom người nói: “Ta đã trói buộc hắn, hắn không chạy được. Một ngày là thầy cả đời là cha, hắn vẫn luôn nhớ kỹ Các chủ.”

Lục Châu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn nằm đó, không nói gì thêm, chỉ chắp tay nhìn bầu trời.

Ninh Vạn Khoảnh nói: “Đối với hắn thì đây có lẽ là một cơ hội. Trên người có hạt giống Thái Hư, đợi một thời gian tất sẽ thành Chí Tôn. Nếu ta quan sát không sai, lực lượng hạt giống Thái Hư trên người hắn chưa được kích phát hoàn toàn. Dùng khí tức Thái Hư cân bằng lại lực lượng suy bại của đại thuật huyết tế có khi mang lại ích lợi không nhỏ.”

Lục Châu khẽ gật đầu, cảm thấy có đạo lý.

Ninh Vạn Khoảnh lại nói:

“Hạt giống Thái Hư có được kích phát hay không thì phải xem tạo hoá của hắn. Trong truyền thuyết, mỗi ba vạn năm sẽ sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư, mỗi viên đều ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt, sinh cơ vô hạn, nhưng không phải ai ăn vào cũng được kích hoạt.”

Ầm ầm.

Lúc này, từ trên tầng mây đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khổng lồ.

Lục Ngô đẩy mây đi, toàn thân đều là băng sương hạ xuống đất.

Lam Hi Hoà mang theo Nhật Nguyệt Tinh Luân lơ lửng phái trên đầu nó, không ngừng phóng thích lực lượng.

“Lam tháp chủ!”

“Chủ nhân!”

Lam y nữ hầu lo lắng không thôi.

Lục Châu quay đầu lại nói: “Tất cả đứng yên đừng động.”

Hắn tung người bay lên ngang tầm cao với Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà nói: “Cẩn thận, nó cường đại hơn ta tưởng nhiều!”

Lục Ngô há mồm phun ra sóng âm và cuồng phong. Hư ảnh Lục Châu loé lên tránh né.

Oanh!

Mặt đất bị đánh thành một lỗ hổng đường kính mấy trăm mét.

Lục Châu nhíu mày, lấy ra một tấm Một Kích Chí Mạng, trầm giọng nói: “Nối giáo cho giặc, lão phu không thể để ngươi sống nữa.”

Lông trên người Lục Ngô dựng thẳng, nó há miệng nói: “Băng.”

Rắc ——

Bầu trời, đại địa, ngọn núi thi thể và đám hung thú tàn dư chỉ trong chớp mắt đã bị đóng băng.

Ninh Vạn Khoảnh thấy thế quát to: “Trốn!”

Hắn nắm lấy Đoan Mộc Sinh và lam y nữ hầu, không chút do dự nhảy ra khỏi hồng liễn chạy trốn.

Lam Hi Hoà dùng Nhật Nguyệt Tinh Luân cấp tốc xoay tròn để bảo hộ bản thân.

Lục Châu cảm giác được cơn lạnh lẽo thấu xương đánh tới, tấm thẻ trong lòng bàn tay bị đông kết thành băng.

“Nghiệp Hoả!”

“Hoả Nộ Kim Liên!”

Dưới chân Lục Châu xuất hiện hoả diễm không ngừng thiêu đốt tầng băng. Súc sinh này quả nhiên mạnh hơn trong tưởng tượng nhiều!

Trước đó khi còn ngồi quan sát ở Kiếm Bắc quan, vì sao nó không thi triển năng lực này?

Hắc Hoàng… Lục Ngô… rốt cuộc các ngươi là ai lợi dụng ai?

Lục Ngô thừa dịp hai đối thủ bị đông cứng, tung người nhảy lên lao về phía Ninh Vạn Khoảnh.

“Nhân loại… đáng ghét. Cút…” Nó đứng chắn trước mặt Ninh Vạn Khoảnh, nói ra mấy tiếng.

Ninh Vạn Khoảnh đánh ra vô số chưởng ấn nhưng chỉ như gãi ngứa cho nó. Lục Ngô cúi đầu xuống, nâng vuốt đánh bay Ninh Vạn Khoảnh.

Ầm!

Ninh Vạn Khoảnh sao có thể là đối thủ của thú hoàng, lập tức bị trọng thương ngã lăn ra đất.

Lục Ngô đi từng bước đến gần lam y nữ hầu và Đoan Mộc Sinh, khẽ gầm một tiếng, lam y nữ hầu lập tức bị sóng âm đánh ngất.

Lục Ngô cúi thấp đầu xuống, nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đang trong trạng thái ý thức mơ hồ, cái mũi nó giần giật, khí lưu từ bốn phương tám hướng dần dần hội tụ.

Ninh Vạn Khoảnh lớn tiếng hô lên: “Ngươi không được động đến hắn!”

Ninh Vạn Khoảnh nghĩ, Lục Ngô nhất định là phát hiện ra khí tức của hạt giống Thái Hư, nổi lòng thèm muốn! Đây chính là chí bảo của thiên địa, toàn bộ vạn vật chúng sinh đều muốn có được.

Oanh!

Tầng băng rốt cuộc bị Nhật Nguyệt Tinh Luân và Hoả Nộ Kim Liên phá vỡ. Lam Hi Hoà lập tức gọi ra pháp thân lao tới.

Lục Ngô ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đại địa rung động.

Đoan Mộc Sinh nhướng mày, Bá Vương Thương cảm ứng được chủ nhân triệu hoán, bay vào lòng bàn tay hắn.

Lục Ngô đột nhiên há to miệng, cúi người xuống.

“Thiếu… chủ, đi…”

Lực hút cuốn tới, Đoan Mộc Sinh bay vào trong miệng Lục Ngô.

Nó tung người nhảy vọt đi, trong chớp mắt đã tiến vào mây mù. Băng phong và cuồng phong của nó cũng nhanh chóng tiêu tán.

Lam Hi Hoà đuổi tới nơi thì Lục Ngô đã biến mất.

Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, cũng xuất hiện tại vị trí Lục Ngô vừa rời đi. Nhìn đại địa rỗng tuếch và dấu chân to như hố sâu, Lục Châu trầm mặc một lúc.

Quang hoa giữa mi tâm Lam Hi Hoà từ từ tiêu biến, ký hiệu tan đi, pháp thân cũng thu hồi. Bộ dáng nàng trở lại như cũ.

“Chúng ta đều trúng kế của Lục Ngô.” Nàng nhẹ giọng than.

“Lục Ngô có trí tuệ cao như vậy?” Lục Châu cực kỳ tức giận nói.

“Nó là thú hoàng.”
Chương 1390

Lục Châu cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần ngớ ngẩn. Lục Ngô có thể nói tiếng người, trí tuệ sao có thể thấp được.

Khụ khụ.

Ninh Vạn Khoảnh đứng lên, ho ra một ngụm máu, tay che ngực nói:

“Tháp chủ.” Hắn gian nan đi về phía hai người, cúi đầu nói. “Lục các chủ, thật xin lỗi, ta không trông chừng tốt Đoan Mộc Sinh.”

Lục Châu chỉ lắc đầu không nói, nhìn về phía Lục Ngô biến mất.

Hắn dùng một tia Thái Huyền chi lực cuối cùng để sử dụng thiên nhãn thần thông quan sát Đoan Mộc Sinh… Nhưng tất cả chỉ là một vùng tăm tối không thể nhìn thấy gì.

Lam Hi Hoà hạ xuống đất, vung tay về phía lam y nữ hầu, bạch quang tản ra. Lam y nữ hầu tỉnh lại, quỳ tạ trên mặt đất.

Lam Hi Hoà quay đầu nhìn Lục Châu, nhíu mày nói: “Lục các chủ, lần này do ta sơ sẩy, không thể đánh bại Lục Ngô. Ta rất tiếc về cái chết của Đoan Mộc Sinh…”

Lúc này Ninh Vạn Khoảnh bỗng lên tiếng:

“Lục các chủ, xin nghe ta nói một lời.”

Lục Châu nhìn về phía hắn. Ninh Vạn Khoảnh và Lam Hi Hoà đều cảm giác được Lục Châu như đang đè ép một ngọn lửa giận trong lòng, vô cùng mẫn cảm.

“Đoan Mộc Sinh có lẽ sẽ không chết.” Ninh Vạn Khoảnh vội vàng nói.

Trong đầu Ninh Vạn Khoảnh không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ cuối cùng Lục Ngô nói trước khi rời đi. Tuy rằng phát âm của nó không quá rõ ràng nhưng đúng là nó có vẻ sẽ không tổn thương Đoan Mộc Sinh.

“Thú hoàng e là có âm mưu khác…”

Ninh Vạn Khoảnh nhịn xuống cơn đau đớn, phân tích rành mạch:

“Tháp chủ, Lục các chủ, Lục Ngô có năng lực như thế vì sao còn phải cấu kết với Hắc Hoàng? Hắc Hoàng muốn lợi dụng hung thú để tàn sát hồng liên, thu hoạch tinh huyết, mở ra đại thuật huyết tế. Đám hung thú ngu xuẩn kia bị Hắc Hoàng lừa gạt, việc này ta có thể lý giải, nhưng thú hoàng tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bị lừa. Rốt cuộc thú hoàng có mưu đồ gì?”

Việc không có lợi, ai muốn làm?

Đám hung thú cấp thấp muốn ăn thịt người. Còn thú hoàng muốn gì?

“Hiện tại nghĩ lại, ta càng cảm thấy không thích hợp. Hắc Hoàng làm việc quá mức thuận lợi, chỉ có một biến cố duy nhất xảy ra, chính là Đoan Mộc Sinh. Hắc Hoàng muốn Ly Lực tiến vào trong quan nội, vì sao chỉ phái tu hành giả tám Mệnh Cách đến? Thật sự là trùng hợp sao?”

Ngữ khí hắn trầm xuống, cuối cùng đưa ra một kết luận. “Ta cảm thấy…. thú hoàng Lục Ngô mới là bên thắng lớn nhất.”

Trong lòng Lục Châu khẽ động, nhìn chằm chằm Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ý của ngươi là, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của thú hoàng?”

Ninh Vạn Khoảnh gật đầu: “Rất có khả năng.”

“Mục đích của nó là gì?”

“Hạt giống Thái Hư.”

Ký hiệu nhật nguyệt giữa mi tâm Lam Hi Hoà sáng lên một cái rồi biến mất. Trong ánh mắt bình tĩnh như nước xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ninh Vạn Khoảnh nói tiếp:

“Ta được Tư Vô Nhai nhờ đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận tại Kiếm Bắc quan, hỗ trợ cho Đoan Mộc Sinh. Đây là trận pháp còn sót lại từ thời thượng cổ, trong trận xuất hiện phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa. Thú hoàng hẳn là thông qua trận này cảm nhận được sự tồn tại của Đoan Mộc Sinh, cho nên muốn lấy hạt giống Thái Hư để nó trở nên càng thêm cường đại.”

Lục Châu lắc đầu nói:

“Không hợp lý. Nếu nó biết hạt giống Thái Hư trên người Đoan Mộc Sinh thì có thể trực tiếp tiến vào Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, ăn thịt Đoan Mộc Sinh để chiếm đoạt hạt giống, cần gì phải cấu kết với Hắc Hoàng, tốn công tốn sức chơi chiêu làm gì để nhân loại thì tổn thất nặng nề, hung thú thì tử thương vô số?”

“Việc này…” Ninh Vạn Khoảnh không thể giải thích được.

Đây đúng là một điểm phi lý không thể lấp liếm. Ninh Vạn Khoảnh suy nghĩ một lát, đành nói: “Có lẽ do ta đã suy nghĩ nhiều.”

Hắn vừa nói xong, lỗ tai bỗng giật giật, vội nói: “Có người đến.”

Lam Hi Hoà và Lục Châu xoay người nhìn về phía Kiếm Bắc quan, nơi đó có mấy chục tu hành giả hắc liên đang bay lướt tới.

“Lục các chủ, Lam tháp chủ, đã lâu không gặp.” Người vừa đến thanh âm vang đội, lực lượng mười phần.

Ninh Vạn Khoảnh tiến lên một bước nói: “Tháp chủ Hắc Tháp Hạ Tranh Vanh?”

Hạ Tranh Vanh vẫn mặc khôi giáp trên người, nhìn một bãi chiến trường lộn xộn thi thể, đại địa thủng lỗ chỗ mà nói:

“Xem ra ta đã bỏ lỡ một màn hay. Nhưng bây giờ đến cũng không tính là trễ.”

Lam Hi Hoà nói: “Ngươi tới chậm. Hắc Hoàng đã chết, hung thú tản đi rồi.”

“Chết rất tốt! Đa tạ hai vị thay ta trừ đi mối hoạ này.”

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp chết, Đại Viên vương đình sẽ như rắn mất đầu, Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri cũng chết, hiện tại thế lực lớn nhất ở hắc liên chính là Hạ Tranh Vanh.

“Ngươi đến đây là vì chuyện này?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Hạ Tranh Vanh nói:

“Phát sinh chuyện lớn như vậy ta đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ. Ra ngoài thử thời vận một phen, có khi lại lấy được mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng không chừng.”

Lục Châu nói: “Lão phu đã cảnh cáo Lữ Tư, bảo hắn trở về hắc liên. Ngươi xem lời lão phu là gió thoảng bên tai?”

Hạ Tranh Vanh lắc đầu nói:

“Ta sao dám vi phạm ý nguyện của Lục các chủ. Nhưng chuyện này quả thực quá lớn, chúng ta từ Kiếm Nam đạo chạy tới, trên đường đi đã đánh giết không ít hung thú. Nơi đó rất nhiều người chết thảm, thây ngang khắp đồng, ta sao có thể đứng nhìn, mặc kệ sống chết của bá tánh?”

“Kiếm Nam đạo?”

Hạ Tranh Vanh gật đầu: “Đúng vậy. Nếu Lục các chủ không tin có thể đến Kiếm Nam đạo kiểm tra thực hư. Hung thú nơi đó đã bị Hắc Tháp xử lý hết.”

Lục Châu không còn Thái Huyền chi lực, không thể quan sát tình huống bên phía Ngu Thượng Nhung, cũng không xác định được lời hắn là thật hay giả.

Hạ Tranh Vanh thấy hai người không nói gì bèn bảo: “Hai vị, nghe nói Giang Bắc đạo cũng gặp nạn, ta mang các vị huynh đệ đến xem sao. Sau này gặp lại.”

“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống.

“Lục các chủ có gì chỉ giáo?”

Trên thực tế, Hạ Tranh Vanh vẫn còn canh cánh trong lòng sự kiện Hắc Tháp tập thể bị hạ thấp. Chỉ là hắn không có năng lực đối địch với Ma Thiên Các. Dù là hiện tại hắn cảm giác hai người trước mắt đang phát tán khí tức yếu đuối nhưng hắn vẫn luôn rất cẩn thận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom