• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1381-138513

Chương 1381

“Anh Chiêu.”

Lục Châu gần như không hề dừng lại. Anh Chiêu hiểu ý, nhanh như thiểm điện vọt tới đón Lục Châu.

“Đến Kiếm Bắc quan.” Lục Châu trầm giọng nói.

Đám người nhìn như si như say, suy nghĩ đến xuất thần.

“Lục các chủ, Mệnh Cách Chi Tâm!”

“Cất hộ lão phu.”

Hai cánh Anh Chiêu giang rộng ra, bay về phía chân trời.

Lục Ly đỡ Nhan Chân Lạc bay về tường thành. Nhìn thi thể tam đại thú vương, trong lòng hắn thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.

Từ khi gia nhập Ma Thiên Các đến nay, từ Hạ Trường Thu đến Mạnh Trường Đông, ngay cả huynh đệ mà hắn tin nhiệm nhất Nhan Chân Lạc cũng đều luôn nói một điều —— Ma Thiên Các rất mạnh, mạnh đến không thể tìm được từ thích hợp để hình dung.

Lục Ly vẫn luôn khịt mũi coi thường.

Lúc còn ở hoàng liên giới, Chư Hồng Cộng mở miệng ra là nói sư phụ hắn ngưu bức thế nào, Lục Ly nghe đến mức tai muốn mọc kén. Hắn cảm thấy Chư Hồng Cộng nói khoác quá mức, kim liên giới thì mạnh được đến đâu, ngay cả kế hoạch nuôi nhốt cũng không ai thèm áp dụng. Sau khi trở về, hắn lại bị Nhan Chân Lạc và Hạ Trường Thu thay nhau phổ cập khoa học, hai người này càng quá đáng hơn cả Chư Hồng Cộng.

Lục Ly nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại lướt về phía ba cỗ thi thể thú vương.

Lúc này hắn hoàn toàn tin rồi.

Nhan Chân Lạc vận chuyển đan điền khí hải để ngăn chặn khí huyết xao động, cao giọng nói:

“Thú vương tuy rằng đã chết nhưng mọi người đừng nên lơ là, chúng ta cùng hợp lực đánh đuổi bầy hung thú ra ngoài!”

Mấy chục tu hành giả từ hậu phương lướt tới, bọn hắn ít nhiều gì đều bị thương.

Nơi này là quê hương của bọn hắn, giờ đây lại biến thành một mảnh phế tích. Phẫn nộ và thù hận đan xen, bọn hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết đám hung thú này.

“Đánh đuổi thì quá có lợi cho chúng rồi. Giết hết!”

“Giết!”

“Giết!”

Ý chí báo thù mãnh liệt vô cùng.

Nhan Chân Lạc nhìn thế giới bừa bộn máu tươi thịt vụn trước mắt chẳng khác gì địa ngục, bèn gật đầu nói:

“Vậy thì giết.”

. . .

Kiếm Bắc quan.

Trong khu vực quan đạo uốn lượn giữa hai toà sơn phong.

Ninh Vạn Khoảnh hạ xuống đất. Hắc bào tu hành giả đứng ở phía xa nói:

“Ngươi đã kiệt sức, có tin bầy Ly Lực này sẽ xé xác ngươi không?”

Sắc mặt Ninh Vạn Khoảnh trắng nhợt nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ít nhất cho đến bây giờ, đàn Ly Lực vẫn chưa vượt qua được Kiếm Bắc quan.”

Nhắc đến việc này, hắc bào tu hành giả lập tức nổi giận không biết phát tiết vào đâu.

Vốn cho rằng Ly Lực nhỏ yếu, rất khó bị cường giả phát hiện, tu hành giả nhân loại thì bị vây kín trong thành trì không dám ra, khu vực dã ngoại gần như thuộc về hung thú. Ly Lực hẳn sẽ dễ dàng tiến vào cảnh nội Đại Đường, hoàn thành kế hoạch. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, kế hoạch lại bị một tên cửu diệp rác rưởi huỷ đi.

Hắn sao có thể không tức giận?

Hắc bào tu hành giả nhìn thời gian rồi nói: “Vậy các ngươi cùng chết đi.”

Hắn tung người bay lên không trung, đứng giữa Ninh Vạn Khoảnh và Đoan Mộc Sinh, hai tay giang ra, xung quanh xuất hiện đầy hắc sắc lợi nhận.

Trong mắt hắn toát ra sát khí.

Phốc!

Hả? Hắc bào tu hành giả giật mình, hắn còn chưa kịp hạ thủ, sao lại có âm thanh đâm xuyên qua thân thể? Trước mắt hắn hình như vừa xuất hiện một màu sáng trắng.

Ngay sau đó, trước ngực đột nhiên truyền đến cơn đau đớn không ngừng. Hắn cúi đầu nhìn.

Một đạo bạch sắc kiếm cương đã đâm xuyên tim hắn.

Trên bầu trời, một toà phi liễn màu đỏ rực từ từ xuất hiện sau tầng mây mù, không đến sớm cũng không đến muộn.

Trên cự liễn phóng ra mấy đạo quang ấn chói mắt, tiếp tục đâm xuyên lồng ngực hắc bào tu hành giả.

Phanh phanh phanh…

Toàn bộ Mệnh Cách chỉ trong nháy mắt đã bị lấy đi.

“Lam… Lam Hi Hoà…” Hắc bào tu hành giả đưa tay chỉ về phía phi liễn, hai mắt còn chưa kịp nhắm lại đã đoạn khí, rơi thẳng vào bầy Ly Lực.

Đại quân Ly Lực vọt lên, đạp hắn thành từng mảnh nhỏ.

Ninh Vạn Khoảnh khom người nói: “Bái kiến Tháp chủ.”

Trong phi liễn truyền ra giọng nói đạm mạc: “Nói lại tình hình.”

“Hắc liên không biết từ đâu dẫn tới một đại quân Ly Lực, loài hung thú này có lực lượng suy bại, con người không chịu nổi. Tam đệ tử Ma Thiên Các Đoan Mộc Sinh phụng mệnh thủ hộ Kiếm Bắc quan. Hiện tại hắn đã rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, e là không sống nổi.”

Lam Hi Hoà im lặng một chút rồi nói: “Xử lý Ly Lực, đưa hắn lên liễn.”

Lam y nữ hầu khom người nói: “Chủ nhân, đây là Ly Lực đến từ bí ẩn chi địa, mang theo tà khí, e là sẽ ảnh hưởng đến người.”

“Đưa hắn lên.” Lam Hi Hoà nói lại lần nữa.

“Vâng.”

Lam y nữ hầu tung người nhảy xuống, bạch liên xuất hiện đầy trời rồi rơi xuống bầy Ly Lực như tuyết.

Ly Lực không ngừng ngã xuống.

Nàng vung dây lụa, quấn chặt lấy Đoan Mộc Sinh mang hắn trở về hồng liễn, đặt trên boong tàu.

Xoẹt ——

Tử khí trên người Đoan Mộc Sinh lượn lờ bay lên, va chạm với trận văn khắc trên hồng liễn, phát ra âm thanh xèo xèo rung động.

Lam Hi Hoà nhíu mày.

Lúc này, Ninh Vạn Khoảnh đã bay lên hồng liễn, đứng trên boong tàu nói: “Phải lập tức đưa hắn rời khỏi đây.”

Lam Hi Hoà đi ra, bàn tay ngọc khẽ nhấc. Ánh sáng rơi vào người Đoan Mộc Sinh biến thành một vòng bình chướng bao bọc quanh người hắn.

“Coi chừng hắn.” Lam Hi Hoà nói.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Tà khí kia rất quỷ dị, sớm muộn cũng sẽ ăn mòn lực lượng của ngài lưu lại.” Ninh Vạn Khoảnh nói.

“Ta biết.” Lam Hi Hoà thản nhiên đáp, “Được người nhờ vả, ta sẽ tận lực.”

“Vâng.”

Ầm ầm ầm…

Từ phía chân trời, vô số phi cầm tẩu thú ồ ạt lướt tới.

Lam Hi Hoà nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hung thú như thuỷ triều vọt tới, vây xung quanh ngọn núi thi thể Ly Lực thành hình vòng tròn. Trong mồm đám hung thú đều đang ngậm hoặc chở thi thể con người trên lưng.

Đây là một trận âm mưu.

Ninh Vạn Khoảnh không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được số lượng hung thú xung quanh vô cùng khổng lồ, trong lòng lo lắng vạn phần.

Lam Hi Hoà đột nhiên điểm nhẹ mũi chân bay ra ngoài.

“Chủ nhân!” Lam y nữ hầu giật mình hô.

Sắc mặt Lam Hi Hoà bình thản như nước, toàn thân lan ra một vòng tròn ánh sáng.
Chương 1382

Oanh ——

Vô số Ly Lực bị càn quét trúng, lập tức biến thành thi thể.

Nàng nhìn về phía xa, nơi đàn Ly Lực đang không ngừng được truyền tống đến, lắc đầu nói: “Phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa.”

Lam Hi Hoà nâng tay, trong lòng bàn tay Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ chiếu rọi thiên địa.

“Lam tháp chủ, đây không phải nơi ngươi nên tới.”

Một hắc ảnh từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện, đánh ra một chưởng ấn màu tím đen.

Lam Hi Hoà tiếp tục phóng thích Nhật Nguyệt Tinh Luân, không hề bị lay động.

Ầm!

Chưởng ấn bị Nhật Nguyệt Tinh Luân ngăn trở, hung thú trong phạm vi ngàn mét đều bị cương khí bắn ra chém giết.

Lam Hi Hoà phất tay áo bay lùi về sau, mỉm cười nói: “Mục Nhĩ Thiếp, thì ra ngươi ở chỗ này.”

“Thời đại của Bạch Tháp đã kết thúc, trẫm không ngờ ngươi lại cấu kết với Ma Thiên Các.” Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp lăng không trôi nổi phía trên đàn hung thú.

“Bạch Tháp vẫn luôn phản đối kế hoạch thanh trừ, cho nên ta mới đến đây.”

“Lúc trước trẫm giả vờ yếu thế trước Ma Thiên Các là vì việc này, vốn cho rằng Ma Thiên Các sẽ nể mặt ba phần, chỉ cần hắn lo bảo vệ kim liên giới là được. Không ngờ Lục lão ma lại không biết tốt xấu.”

Lam Hi Hoà lại cười lên: “Ta nhớ được Lục các chủ từng đích thân đến hoàng cung, sao lúc đó ngươi không nói những lời này?”

“Đại trượng phu co được giãn được mới thành đại sự. Nếu chỉ một chút ẩn nhẫn cũng không làm được thì còn làm đại nghiệp cái gì?” Mục Nhĩ Thiếp nói.

“Vậy bây giờ cái gì cho ngươi dũng khí này?” Lam Hi Hoà hỏi.

Mục Nhĩ Thiếp giang hai tay nói: “Chúng nó nghe lệnh trẫm, không sợ sinh tử.”

“Chúng nó nghe lệnh thú hoàng. Ngươi là vua của một nước lại để hung thú điều khiển mình.” Lam Hi Hoà lắc đầu.

“Đừng châm ngòi ly gián làm gì, trẫm tự có phân tấc.” Trong mắt Mục Nhĩ Thiếp lộ ra sát khí. “Giao tên rác rưởi thủ Kiếm Bắc quan ra đây, trẫm sẽ thả ngươi đi.”

“Hắn là người của Lục các chủ, ngươi dám sao?”

Mục Nhĩ Thiếp nhìn về phương xa, hai mắt tối sầm nói: “Sớm muộn gì trẫm cũng giết hắn.”

Lam Hi Hoà không thèm để ý mà quay đầu bay về phía hồng liễn.

Nàng đã cảm nhận được đại địa run lên. Thú hoàng đang chạy đến nơi này.

“Bắt lại cho trẫm.”

Phi cầm tẩu thú lập tức ồ ạt đánh tới.

Lam Hi Hoà nâng tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân phát tiết lực lượng ra tứ phía, đánh bay bầy hung thú.

Hư ảnh Mục Nhĩ Thiếp lấp loé nhào tới, song quyền toả ra quang mang đỏ rực, quyền cương như gió táp mưa sa.

Phanh phanh phanh…

Lam Hi Hoà vừa đánh vừa lui, đạm mạc nói:

“Có tin đồn Minh Vương Giới là bảo bối có năng lực kích phát tiềm lực. Thì ra Minh Vương Giới của thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên lại rơi vào tay ngươi.”

Mục Nhĩ Thiếp lăng không dừng lại, giận dữ nói: “Thứ đồ giả mạo cũng dám so sánh với Minh Vương Giới của trẫm?”

“Nam Cung Ngọc Thiên dùng Minh Vương Giới đánh bại rất nhiều cao thủ, về sau vật này rơi vào tay Lục các chủ, nhưng nó đã bị hư hao không ít. Từ xưa đến nay Minh Vương Giới có một đôi, không ai nói cho ngươi biết sao?”

“. . .” Hàng chân mày Mục Nhĩ Thiếp nhíu chặt.

Oanh!!

Đúng lúc này, phía bắc Kiếm Bắc quan đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ lướt tới, đại địa ầm ầm rung chuyển. Đó là một con quái vật đầu hổ chín đuôi.

Toàn bộ hung thú lập tức lui lại, né ra thành một con đường lớn cho nó đi qua.

“Lục Ngô?” Lam Hi Hoà nhíu mày.

Thú hoàng Lục Ngô đứng giữa bầy hung thú, ngồi xuống, nhếch miệng nói tiếng người: “Giết.”

Toàn bộ hung thú vào thời khắc ấy đều phục tùng mệnh lệnh của nó, vô số đòn công kích phô thiên cái địa đánh tới.

Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, trở về hồng liễn.

Mục Nhĩ Thiếp thấy vậy cười nói: “Muộn rồi.” Quyền cương ập đến.

Lam Hi Hoà gọi ra pháp thân cùng Tinh Bàn, Nhật Nguyệt Tinh Luân xoay chuyển không ngừng, mười ba Mệnh Cách sáng rực lên. Nguyên khí quanh nàng lập tức ngưng cương, bắn ra bốn phương tám hướng.

Phàm là hung thú trong phạm vi ngàn mét quanh hồng liễn đều bị đánh giết. Quang mang sáng rỡ khiến tầm mắt chúng nó trở nên mù loà trong ngắn hạn, cương khí đi đến đâu, hung thú thịt nát xương tan đến đó.

Lực lượng rốt cuộc cũng ngừng lại, quang mang tán đi. Lam Hi Hoà hạ lệnh: “Đi.”

Ông.

Mục Nhĩ Thiếp gọi ra pháp thân chắn trước mặt hồng liễn. Minh Vương Giới toả ra lực lượng quỷ dị giúp hắn ngăn trở một chiêu kinh thiên vừa rồi.

Lục Ngô đứng lên, bốn vó đạp đất đi tới quan đạo giữa hai toà sơn phong. Nó nhấc trảo cào tới.

Phanh ——

Một ngọn sơn phong bị đánh bay.

Nó lại nhấc trảo.

Ầm!

Ngọn sơn phong thứ hai bị san bằng.

Đàn Ly Lực sau lưng đạp trên đất bằng ào ào phóng vào Kiếm Bắc quan.

Thấy cảnh này, Mục Nhĩ Thiếp mừng rỡ vô cùng, trong mắt loé lên ánh sáng.

Minh Vương Giới ẩn hiện quang hoa, Mục Nhĩ Thiếp bay về phía hồng liễn, song quyền va chạm, sức chiến đấu của hắn đã đề cao lên một bậc!

“Để ta.” Ninh Vạn Khoảnh nói.

“Không cần.”

Lam Hi Hoà đặt một tay lên ngực, than nhẹ một tiếng: “Đã biết không thể nhúng tay… lại vẫn cứ làm.”

Dường như nàng đang tự trách, lại giống như đang phê bình chính mình, giọng điệu có chút kỳ quái.

“Lam Hi Hoà, ngươi thật là ngu xuẩn.” Nàng lại lẩm bẩm.

“Trẫm đã cho ngươi cơ hội!”

Quyền cương như lôi đình đánh tới, phảng phất như muốn xé rách không gian. Ngay khi hắn vọt tới hồng liễn ——

Oanh!

Trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo kinh lôi, bổ trúng Mục Nhĩ Thiếp.

Mục Nhĩ Thiếp lập tức bị đánh bay, lui về sau trăm mét mới ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn lên.

Anh Chiêu chở Lục Châu từ trên mây chậm rãi hạ xuống. Lục Châu một tay đặt sau lưng, một tay chỉ vào Mục Nhĩ Thiếp nói:

“Lão phu rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”

Trong lúc hạ xuống, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống.

Điểm công đức: 365.760 điểm

Đủ để mua át chủ bài. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết được kẻ cầm đầu thì những mục tiêu còn lại đã có Lam Hi Hoà ứng phó.

Đáng tiếc là tấm thẻ Lôi Cương vừa rồi đến tỷ lệ đánh bị thương cũng không được kích phát, chỉ đánh trúng mục tiêu mà thôi.

Thấy Lục Châu xuất hiện, Ninh Vạn Khoảnh và Lam Hi Hoà lộ vẻ mừng rỡ.

“Lục các chủ.”
Chương 1383

Lục Châu nhàn nhạt nhìn về phía Đoan Mộc Sinh nằm trên boong tàu, đang thoi thóp không biết sống chết.

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cau mày nói: “Trẫm và Ma Thiên Các không oán không thù, vì sao ngươi cứ nhất định phải đối địch với trẫm?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Lời này để lão phu nói mới đúng.”

“Ma Thiên Các ở xa tận kim liên, trẫm chỉ muốn lấy hồng liên, liên quan gì đến các ngươi?”

“Lão phu hỏi ngươi, hoàng đế Đại Đường là ai?”

“Tiểu tử Lý Vân Tranh?”

“Hắn là đồ tôn của lão phu, sao lão phú có thể ngồi yên mặc kệ?” Lục Châu nói.

“. . .”

Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên biết những thứ này. Chỉ là hắn đã nói đến thế mà đối phương vẫn không thức thời.

“Đã vậy thì phải dùng tới nắm đấm thôi.”

Mục Nhĩ Thiếp vung tay, phía hậu phương xuất hiện một đám đông hắc bào tu hành giả. Toàn bộ người Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình đều đến.

Minh chủ Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri bay tới nói: “Bệ hạ.”

Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục các chủ, thú hoàng đã giá lâm, cho dù có Lam Hi Hoà giúp ngươi thì ngươi cũng không sống sót mà rời đi được.”

Lục Châu liếc mắt nhìn Phiền Nhược Tri:

“Ngươi nghĩ ngươi chống đỡ được mấy chiêu của lão phu?”

“Nếu chỉ có một mình ta, đương nhiên cam bái hạ phong, trong vòng mười chiêu tất bại. Lục các chủ, chúng ta có lập trường khác nhau, không cần nhiều lời vô ích.”

Lục Châu lại nói:

“Mục Nhĩ Thiếp, ngươi nghĩ xem con súc sinh chín đuôi này có thể chống đỡ được mấy chiêu của lão phu?”

“. . .”

Mí mắt Mục Nhĩ Thiếp giần giật. Lấy bọn hắn ra để nâng giá trị bản thân thì thôi đi, bây giờ đến Lục Ngô cũng không để vào mắt.

Lục Ngô đương nhiên có thể nghe hiểu lời Lục Châu nói, nó há mồm nói ra mấy âm tiết đơn giản: “Bò sát… nhỏ… yếu.”

Nhân loại thấy hung thú là súc sinh. Hung thú nhìn nhân loại cũng như bò sát.

Anh Chiêu run lẩy bẩy, toàn thân co lại không dám động đậy.

Lam Hi Hoà nói:

“Trí tuệ của nó không thấp, có thể bắt chước ngôn ngữ của nhân loại. Lục các chủ, ta đối phó Lục Ngô, ngươi đối phó Hắc Hoàng và đám người Phiền Nhược Tri đi.”

Kỳ thực Lục Châu càng muốn đối phó Lục Ngô hơn, cùng lắm chỉ tốn bốn tấm Một Kích Chí Mạng. Còn đám hắc liên tu hành giả người đông thế mạnh thật khó chơi… Cho dù có Thẻ Thái Huyền cũng chưa chắc xử lý được vì thời gian không đủ.

“Ngươi bảo vệ hồng liễn là được.”

Lục Châu điểm mũi chân phóng lên không trung, nhìn đám người Phiền Nhược Tri và Hắc Hoàng. “Ly Lực do ai dẫn tới?”

Hắn nhớ rõ khi quan sát tình hình Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đã từng thấy một đạo hắc ảnh, người đó hẳn cũng đang ở chỗ này.

Một hắc bào tu hành giả ngẩng đầu nói: “Là ta, một trong ngũ hổ Hắc Diệu, Triết Biệt Ly.”

Lục Châu gật đầu: “Đồ nhi của lão phu vì ngăn cản Ly Lực mà tính mạng gặp nguy hiểm. Ngươi còn lời gì muốn nói?”

Triết Biệt Ly cảm giác được áp lực gia tăng mãnh liệt. Lúc này Phiền Nhược Tri giang tay nói:

“Triết Biệt Ly là tướng tài đắc lực của ta, nhiệm vụ ta giao cho hắn là đưa Ly Lực tới, không phải giết Đoan Mộc Sinh. Nhưng đồ đệ ngươi cứ khăng khăng đòi giết Ly Lực, ta còn có cách nào? Nếu không phải tại hắn làm chậm trễ kế hoạch thì lúc này chúng ta đã không rơi vào thế giằng co.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi thân là người đứng đầu Hắc Diệu liên minh, không quản lý tốt thuộc hạ, món nợ này nên tính lên người ngươi.”

“Nói thế cũng đúng, ta nhận. Vậy ta xin lỗi Lục các chủ nhé.” Phiền Nhược Tri vờ vịt chắp tay ra vẻ xin lỗi.

“Vậy thì ngươi hãy là người đầu tiên nhận lấy cái chết.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.

Ô ——

Lục Ngô đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài. Đàn hung thú di động như thuỷ triều.

“Lục các chủ, đừng có phách lối quá.” Phiền Nhược Tri lui về phía sau, thầm nghĩ: Ngươi lợi hại thì sao, ta cũng không đối mặt ngươi, pháo hôi nhiều như vậy, xem ai hao tổn được ai.

Đàn hung thú lao về phía trước, không sợ sinh tử. Tu hành giả nhân loại thì thận trọng hơn nhiều, tập thể lùi về sau mấy bước.

Bọn hắn biết Lục các chủ cường đại, lúc này mà xông lên thì xác định là làm pháo hôi… Cho dù là Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cũng không dám tuỳ tiện làm thế.

Phiền Nhược Tri lui về phía sau đàn hung thú, khoé miệng nhếch lên.

“Mười cái Hắc Tháp cũng không đông bằng tràng diện ngày hôm nay. Lục các chủ, mời ngài hưởng thụ cho thoả thích, ta không chơi cùng ngài được. Thú hoàng bảo vệ ta, ngài không giết nổi.”

Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp cũng lắc đầu thở dài:

“Lục các chủ, lúc trẫm tỏ ra lấy lòng là đã cho ngươi cơ hội. Nhưng bây giờ thế cục đã định, ngươi chẳng thể lật nổi trời!”

Nói xong Mục Nhĩ Thiếp cũng lui về sau.

Lục Châu không do dự nữa, bay lên cao hơn, để thân ảnh Phiền Nhược Tri và Mục Nhĩ Thiếp hiện rõ trong tầm mắt. Hắn trầm giọng nói:

“Phiền Nhược Tri, Mục Nhĩ Thiếp… nhận lấy cái chết.”

Tiếng như kinh lôi.

Một Kích Chí Mạng bản cường hoá có hai cách sử dụng. Một là lấy đi một Mệnh Cách của năm mục tiêu, hai là trực tiếp lấy mạng một mục tiêu tám Mệnh Cách.

Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương mang theo kim quang lóng lánh bay về phía trước, hung thú bốn phía cũng cùng lúc này nhào tới.

Phanh ——

Chưởng ấn một đường bay tới càn quét mọi vật cản. Phàm là hung thú có ý đồ ngăn cản chưởng ấn đều bị Hạo Nhiên Thiên Cương đập thành thịt vụn, từ trên trời rơi xuống.

“Ngăn hắn lại!” Phiền Nhược Tri hô to, cấp tốc bay lùi về sau.

Tốc độ của chưởng ấn lại nhanh lên gấp bội, hung thú xung quanh không cách nào cản nổi.

Mục Nhĩ Thiếp bay về một phía khác, vung tay đánh ra mấy đạo quyền cương. Quyền cương đập vào chưởng ấn, không tạo ra chút tác dụng gì.

Phiền Nhược Tri phát hiện chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương tựa như có mắt, gắt gao đuổi theo sau lưng hắn mà không hung thú nào ngăn cản được.

Hắn hốt hoảng rồi!

Phiền Nhược Tri lập tức thay đổi phương hướng, nào ngờ Hạo Nhiên Thiên Cương cũng đổi hướng đuổi theo, nhanh như thiểm điện đánh tới.

Hắn điên cuồng tung chưởng ngăn cản. Phanh phanh phanh!

Không có tác dụng.

“Chưởng ấn này thật tà môn, mau tránh!” Có người kinh hô.

Đúng lúc này, chưởng ấn từ một hoá năm! Ông ——
Chương 1384

Khác với trước đây, Một Kích Chí Mạng bản cường hoá sẽ tung ra ngũ chưởng liên hoàn lấy đi năm Mệnh Cách của một mục tiêu.

Nhưng lần này, năm đạo chưởng ấn dàn thành hàng ngang!

“Đây là chiêu thức gì?”

Ba đạo Hạo Nhiên Thiên Cương bên trái bay về phía Phiền Nhược Tri.

Hai đạo chưởng ấn bên phải bay về phía Mục Nhĩ Thiếp.

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Hai người như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát, máu tươi văng tung toé.

Trong mắt hai người tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Cho dù địch nhiều ta ít, vẫn có thể lấy đầu tướng địch trong vạn quân!

Trong khoảnh khắc Thiên Giới Bà Sa của đối phương xuất hiện rồi thu vào, Lục Châu dùng lực lượng Đế Giang xuất hiện trước mặt Phiền Nhược Tri, tung ra một chưởng.

Lam quang chợt hiện, Nghiệp Hoả thiêu đốt liên toạ.

Liên toạ vặn vẹo biến hình, xuất hiện một lỗ hổng lớn. Nguyên khí phong bạo tàn phá bừa bãi.

Lục Châu lùi về sau, hiệp một kết thúc.

Lục Châu vốn định thừa dịp này dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bộc phát Thái Huyền chi lực, phối hợp với Một Kích Chí Mạng để giết Phiền Nhược Tri. Đáng tiếc còn kém một chút.

Muốn trực tiếp miểu sát mười một Mệnh Cách quả thật rất khó. Chưởng vừa rồi không thể huỷ đi liên toạ, chỉ đánh giết một Mệnh Cách. Phiền Nhược Tri tổng cộng mất đi bốn Mệnh Cách.

Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên cũng giảm đi hai Mệnh Cách.

Phiền Nhược Tri sợ hãi đến mức linh hồn cũng run rẩy, Mục Nhĩ Thiếp cũng chẳng khá hơn chút nào.

Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: “Ai dám cản lão phu?”

“. . .”

Không một người nào dám loạn động.

Vì sao hắn lại mạnh như vậy? Lam Hi Hoà và Ninh Vạn Khoảnh đều không cách nào lý giải được.

Từ trong vạn quân lấy đi thủ cấp địch, phải lớn mật cỡ nào? Tuỳ tiện đi vào thôi cũng bị đánh thành tổ ong.

Cho dù là cao thủ mười ba Mệnh Cách như Lam Hi Hoà cũng không dám tuỳ tiện tiến vào khu vực hạch tâm trong quân địch. Những chiêu thức đánh lan sẽ vô cùng hao tổn nguyên khí, mà hung thú và tử sĩ lại nhiều như vậy, làm sao ứng phó?

Mục Nhĩ Thiếp tức giận đến điên cuồng: “Giết hắn cho trẫm!!!”

Quân lệnh như núi, đám hắc liên tu hành giả lúc này mới gọi ra pháp thân.

“Dù ngươi là mười bốn Mệnh Cách, hiện tại cũng phải chết cho trẫm ——”

Mục Nhĩ Thiếp nghiến răng nghiến lợi nói.

Sóng âm quỷ dị mang theo tử khí của đàn Ly Lực phát tán ra bốn phía, tựa như ẩn chứa một loại ma lực nào đó khiến đám người hắc liên không tự chủ được gật đầu.

Hả?

Nghe được câu này, Lam Hi Hoà cau mày nhìn ngọn núi thi thể Ly Lực bên dưới và thi thể nhân loại tản mát đầy đất. Máu tươi của Ly Lực và nhân loại đang hoà lẫn vào nhau…

Hắc Hoàng rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao hắn có lực lượng ứng phó với mười bốn Mệnh Cách?

Hắc bạch hai giới không có một người nào bước vào cảnh giới mười bốn Mệnh Cách, bởi vì không có Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp. Mười hai Mệnh Cách đã là cực hạn trong cực hạn, Lam Hi Hoà nhờ năm đó thực hiện kế hoạch Thái Hư mới có được viên Mệnh Cách thứ mười ba.

Đây cũng là lý do vì sao tất cả mọi người đều xem Lục Châu là mười hai Mệnh Cách, hoặc cùng lắm là mười ba Mệnh Cách.

Đắm hắc bào tu hành giả sắc mặt chết lặng, từ từ tiến lại gần Lục Châu như đang đi chịu chết.

Phiền Nhược Tri chỉ còn lại bảy Mệnh Cách đứng phía dưới, nghiêm nghị hô hiệu lệnh: “Xông lên!”

Toàn bộ hung thú và hắc liên tu hành giả đồng loạt nhào tới, bao phủ lấy thân ảnh Lục Châu.

. . .

“Hỏng.” Lam Hi Hoà nhíu mày bước lên không trung, Nhật Nguyệt Tinh Luân xoay vòng quanh người nàng.

Đúng lúc này Lục Ngô cũng di động.

Nó há mồm, phun ra một làn sương mù mịt. Phàm là hung thú bị sương mù chạm vào đều được cường hoá, lông dựng thẳng, nanh vuốt dài ra, hai mắt đỏ bừng.

Nhật Nguyệt Tinh Luân đánh về phía Lục Ngô, quang mang nở rộ ngăn trở sương mù.

Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu đã bị vô số hung thú và hắc bào tu hành giả bao phủ, khẽ lắc đầu.

Đột nhiên, một tiếng vang bạo liệt càn quét tứ phương.

Oanh!

Kim sắc cương quang bắn ra tứ phía. Hung thú và hắc liên tu hành giả trong phạm vi ngàn mét đều bị sức mạnh thần bí đánh bay.

Phanh phanh phanh…

Kim quang chói mắt tràn ngập không gian, đám tu hành giả đứng ngoài ngàn mét không thể không nhắm mắt lại, gọi ra cương khí hộ thể.

Một toà Phật Tổ kim thân cao ba mươi trượng xuất hiện.

Khi đám người ngỡ là kim quang bắn ra đã kết thúc thì —— Oanh!

Toà Phật Tổ kim thân thứ hai xuất hiện. Đám tu hành giả và hung thú gần đó lại bị cương khí tẩy lễ, miệng phun tiên huyết.

Lam Hi Hoà nhướng mày, cấp tốc trở về hồng liễn. Nhật Nguyệt Tinh Luân chắn ở phía trước tạo thành một tầng bình chướng bao bọc toàn bộ hồng liễn, ngăn trở dư ba.

Mục Nhĩ Thiếp chập tay lại, Minh Vương Giới phát ra quang mang, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Chỉ có Lục Ngô vẫn bình yên vô sự, đứng cách đó mấy ngàn mét, miệng phun sương mù tiếp tục kích thích đám hung thú.

“Còn chưa xong đâu…” Trong vầng kim quang, Lục Châu cất tiếng nói.

Ông —— ——

Toà Phật Tổ kim thân thứ ba, thứ tư và thứ năm đồng loạt xuất hiện.

Phanh phanh phanh…

Hắc liên tu hành giả xung quanh bị chấn nát như bánh thịt, đàn hung thú cũng chịu chung số phận.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]



Cho dù là Lam Hi Hoà cũng bị lực lượng này chấn bay ra thật xa.

Trong phạm vi mấy ngàn mét, nhân loại và hung thú tử thương vô số.

Rốt cuộc, khi năm đạo cương khí trùng thiên kết thúc, chiến trường mới trở lại yên tĩnh.

Dư uy tán đi, Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn lên.

Mục Nhĩ Thiếp, Phiền Nhược Tri và đám hắc liên tu hành giả đứng xa mấy ngàn mét cũng nhao nhao ngước mắt nhìn.

Nơi đó có năm toà Phật Tổ kim thân đang lồng vào nhau.

Toà Phật Tổ kim thân ngoài cùng cao trăm trượng, toà thứ hai nằm bên trong cao tám mươi trượng, toà thứ ba cao sáu mươi trượng, toà thứ tư cao bốn mươi trượng và toà thứ năm ở trong cùng cao hai mươi trượng.

Năm tầng Phật Tổ kim thân sừng sững giữa thiên địa, ngạo thị chúng sinh.

Mà người đứng ở tâm điểm, cũng chính là bên trong toà Phật Tổ kim thân thứ năm, chính là Lục các chủ mà bọn hắn liều chết cũng muốn giết được.
Chương 1385

Đây là thủ đoạn mà Lục Châu chưa từng sử dụng bao giờ.

[Miễn Dịch Sát Thương bản cường hoá: sau khi sử dụng thu hoạch được kim thân Miễn Dịch Sát Thương năm tầng, duy trì liên tục trong mười phút.]

[Chú thích: xét thấy loại thẻ này đặc thù, giới hạn chỉ được sử dụng ba lần.]

Phòng ngự mà thôi.

Miễn Dịch Sát Thương bản cường hoá không có gì đặc biệt, chỉ là từ một toà biến thành năm toà, phong cách trở nên cool ngầu, khi thi triển tạo thành sóng cương khí chấn văng địch nhân. Điểm khác biệt lớn nhất chính là nó duy trì được 10 phút đồng hồ.

Lục Châu phải nắm chặt thời gian.

Hắn mang theo kim thân vọt về phía Phiền Nhược Tri.

“Cái chiêu số quỷ quái gì thế này? Ta chưa từng thấy qua.” Phiền Nhược Tri vội vàng bay lên.

Mục Nhĩ Thiếp nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Chẳng lẽ là sử dụng thánh vật của bí ẩn chi địa?”

Lam Hi Hoà cũng nghĩ như vậy. Nàng triệt tiêu cương khí, nhìn về Lục Ngô ở phía xa.

Lục Châu vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

“Nó rất mạnh…” Lam Hi Hoà lẩm bẩm.

Ánh mắt Ninh Vạn Khoảnh trống rỗng nói: “Thuộc hạ cảm thấy loại lực lượng này vô cùng thần bí, cảm giác như…”

“Ngươi có ý gì?”

“Thuộc hạ nói không ra lời. Cảm giác rất mạnh, rất cường đại đến mức không ai phá vỡ nổi, tựa như một loại lực lượng thần bí trong thiên địa, lại giống như lực lượng do thánh vật kích phát.”

Lam Hi Hoà gật đầu, bình tĩnh nói:

“Ngươi ở lại đây, ta đối phó Lục Ngô.”

“Vâng.”

Lam Hi Hoà lại lần nữa rời khỏi hồng liễn bay về phía Lục Ngô.

. . .

Lục Châu mang theo năm tầng pháp thân, nhanh như thiểm điện lao về phía Phiền Nhược Tri, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm.

Phàm là hung thú và tu hành giả ngăn trở đường đi đều không có cách nào làm rung chuyển nó dù chỉ một chút.

Phiền Nhược Tri không dám bay ra khỏi đại quân. Một khi chỉ còn một mình, hắn cầm chắc cái chết.

Nhưng tốc độc của Lục Châu quá nhanh. “Nhận lấy cái chết!”

Một kiếm phá không đâm tới.

Phiền Nhược Tri không thể không lui về sau, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, bộc phát toàn bộ lực lượng Mệnh Cách, miệng hét ầm lên:

“Đừng ép ta! Đồng Quy!”

Đấu pháp đồng quy chính là một loại chiêu số đồng quy vu tận, mặc kệ bản thân mình bị đâm trúng, vẫn phải đổi lấy cơ hội tấn công đối phương.

Một kiếm ẩn chứa toàn bộ lực lượng Mệnh Cách đâm về phía Mệnh Cách.

Nhưng Lục Châu chẳng hề tránh né.

“A…”

Phiền Nhược Tri hoảng hốt, vội vàng thối lui, nhưng đã muộn.

Xoẹt ——

Rắc ——

Vị Danh Kiếm đâm xuyên tim Phiền Nhược Tri, mà kiếm của hắn cũng đâm vào Phật Tổ kim thân, đáng tiếc lưỡi kiếm bị chấn gãy, không tiến vào được dù chỉ một cm.

“Lục… Lục lão ma, có ngươi chôn cùng… đáng giá!” Phiền Nhược Tri ngẩng đầu nhìn đám hắc liên tu hành giả sau lưng Lục Châu đang không ngừng thi triển đòn tấn công.

Phanh phanh phanh…

“Ngươi sai.”

Lục Châu không quay đầu lại, mặc kệ kiếm cương đánh vào Phật Tổ kim thân, trầm giọng quát:

“Xuống!”

Đám phi cầm và tu hành giả sau lưng Lục Châu đột nhiên bị trọng lực áp bách, toàn bộ rơi thẳng xuống đất.

Đây chính là lực lượng Mệnh Cách của Cự Ngao.

Con ngươi Phiền Nhược Tri co rụt lại, bờ môi run rẩy. Tầng phòng ngự kiên cố này đã phá huỷ tam quan của hắn.

“Ngươi không phải người, ngươi không phải người…”

Lục Châu không thèm để ý tới, cấp tốc xuất kiếm.

Xoẹt xoẹt xoẹt ——

Mỗi một kiếm đều đâm xuyên lồng ngực Phiền Nhược Tri. Bản thân hắn cũng trở thành chim sợ cành cong, dù có Mệnh Cách cũng không còn sức chiến đấu.

Rốt cuộc Mệnh Cách của hắn cũng chẳng còn. Kiếm cương cuối cùng chém ngang cổ hắn.

Một khắc khi Phiền Nhược Tri đoạn khí ngã văng ra sau, máu tươi tung toé, Mục Nhĩ Thiếp hô lớn:

“Lục Ngô!”

Lục Ngô rầm rập phóng tới, cự trảo đánh về phía Lục Châu. Trong mắt nó, Lục Châu chỉ là một người tí hon.

Oanh!

Cự trảo ập xuống, Vị Danh Kiếm đâm lên. Đôi bên lâm vào thế giằng co.

Đám người ngừng thở nhìn cảnh này.

Lục Châu không khỏi kinh ngạc.

Đây chính là năng lực của thú hoàng? Nếu cứ tiếp tục giằng co cùng nó, mười phút Miễn Dịch Sát Thương kết thúc, Lục Châu sẽ toi đời.

“Thái Huyền chi lực!”

Vị Danh Kiếm nở rộ lam quang. Thân là vũ khí hợp cấp, kết hợp với Thái Huyền chi lực và lực phản chấn, rốt cuộc Lục Châu thành công đẩy Vị Danh Kiếm tiến về trước nửa mét, đâm vào cự trảo Lục Ngô.

Ngaoooo ——

Lục Ngô bị đau, nhấc cự trảo về, trong miệng lại phun ra làn sương mù trắng.

Tử khí dưới đất càng lúc càng thịnh, đám thi thể Ly Lực như đang bị thiêu đốt đến bốc khói tím.

Lục Châu không gấp gáp đối phó Lục Ngô mà đạp đất bay lên, sử dụng khứu giác thần thông.

“Mục Nhĩ Thiếp, ngươi trốn đi đâu?”

Khứu giác thần thông nhanh chóng bắt được mùi hương của Mục Nhĩ Thiếp, khoá chặt vị trí của hắn.

Hư ảnh nhoáng lên, Lục Châu vung kiếm đâm về phía một tên hắc liên tu hành giả đứng ở hậu phương.

Xoẹt!

Vị Danh Kiếm bắn ra tia kiếm cương dài mấy chục trượng, xuyên thủng lồng ngực hắc liên tu hành giả.

Phía sau lưng hắn, Mục Nhĩ Thiếp đang dùng quyền cương chống đỡ kiếm cương, sắc mặt kinh hãi.

Hung thú bốn phương tám hướng lại vọt tới như thuỷ triều. Lục Châu mặc kệ bọn chúng, đạp không đẩy kiếm cương đâm vào người Mục Nhĩ Thiếp.

Mục Nhĩ Thiếp giật nảy mình, thở hổn hển đánh ra quyền cương như sấm cuốn gió rền.

Xung quanh người Lục Châu lúc này đều là thân ảnh Mục Nhĩ Thiếp.

Dù hắn hiện tại chỉ còn mười Mệnh Cách nhưng trong tình huống bộc phát toàn lực, thực lực chân chính của Lục Châu vẫn không có cách nào so sánh.

Quyền cương đánh vào năm tầng Phật Tổ kim thân tạo thành từng đạo gợn sóng. Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng đó, không hề bị tổn thương hay ảnh hưởng chút nào.

Sau mấy hơi thở, Mục Nhĩ Thiếp lăng không lui lại, khó chịu nói: “Vì cái gì?”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn hắn: “Đánh đủ chưa?”

“Lục… Lục các chủ, trẫm muốn bàn lại với ngươi…”

“Đánh đủ rồi thì nhận cái chết đi.”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, phóng thích ra lực lượng Đế Giang, xuất hiện trước mặt Mục Nhĩ Thiếp. Vị Danh Kiếm trong tay lại bộc phát ra trăm vạn đạo kiếm cương.

“Minh Vương Giới!”

Quang mang bộc phát, thân thể Mục Nhĩ Thiếp trở nên cường tráng hơn, hai tay như hoá thành hắc kim.

Phanh phanh phanh…

Hắn điên cuồng chống cự lại kiếm cương của Lục Châu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom