• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1401-1405

Chương 1401

Lam Hi Hoà gật đầu: “Không ngờ Lục các chủ không chỉ tu vi cao thâm mà kiến thức cũng vượt xa ta, thụ giáo.”

Quang tuyến phía trước càng thêm u ám, không gian nơi này tựa như một buổi chiều mưa tầm tã, tầm nhìn vừa tối vừa mờ mịt. Mê vụ thật dày che đi tầm mắt, lúc nào cũng có thể đột ngột nhìn thấy một con cự long xuất hiện trước mặt khiến người kinh hãi.

Lam Hi Hoà và Lục Châu đứng trên một cây cổ thụ, quan sát khu vực hắc ám trước mặt… Cảnh tượng quả thực khiến người ta phải líu lưỡi.

“Ly Lực.” Lục Châu nhíu mày nói.

Lít nha lít nhít Ly Lực khiến da đầu Lục Châu run lên.

“Đám Ly Lực này không phải là đám đã xuất hiện ở Đại Đường. Tại bí ẩn chi địa, Ly Lực có rất nhiều. Năng lực sinh sôi của bọn chúng cực mạnh, số lượng khổng lồ. Lực lượng suy bại trong thân thể bọn chúng quá đáng sợ, dù thực vật trong bí ẩn chi địa khá mạnh vẫn không cách nào chống chọi nổi. Dần dà, Ly Lực bị các loài thú khác xa lánh, nơi này chính là một trong những sào huyệt của bọn chúng.” Lam Hi Hoà giải thích.

“Lục Ngô ở gần đây?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Lam Hi Hoà lắc đầu: “Đây là nơi sâu nhất ta từng đến. Phía trước có gì ta cũng không biết, bí ẩn chi địa thật sự quá lớn, thứ ta nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.”

Ô —— ——

Chân trời truyền đến tiếng kêu trầm thấp khiến hai người ngẩng đầu nhìn lên.

Qua làn sương mù, hai người nhìn thấy một con hung thú có cánh khổng lồ bao phủ cả bầu trời chậm rãi bay qua.

“Suỵt.” Lam Hi Hoà đưa tay lên môi ra hiệu.

Con hung thú kia có một cái đuôi dài trăm trượng, toàn thân toả ra quang mang quỷ dị. Không bao lâu sau, thân ảnh nó biến mất ở chân trời.

“Ta vẫn luôn tìm kiếm bí mật của thiên địa ràng buộc, tìm tòi bản chất của bí ẩn chi địa. Rất nhiều lần, ta muốn xâm nhập vào trong mê vụ, đáng tiếc đám hung thú quá mức cường hãn.”

Lục Châu nói: “May mắn là ngươi không làm như thế. Nơi này còn cách khu vực trung tâm rất xa.”

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Cơ Thiên Đạo đoạt hạt giống Thái Hư. Cảnh tượng nơi đó tuy có mấy phần giống nơi này nhưng trông u ám hơn nhiều.

“Có lẽ vậy.” Lam Hi Hoà thở dài.

“Ngươi là người còn sống sót trong kế hoạch Thái Hư, các ngươi tìm được Lam Thuỷ Tinh ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Ba trăm năm trước xuất hiện một lần hung thú lục địa và hải dương đồng loạt di chuyển đại quy mô. Tu hành giả liên hợp lại cùng một chỗ, thừa cơ hội này xâm nhập Thái Hư, trên đường đi hao tổn rất nhiều người mới đến được bí ẩn chi địa. Không ai biết nơi đó có phải là khu vực trung tâm hay không, nhưng có hạt giống Thái Hư thì hẳn là thế…”

“Ngươi mang lão phu tới đây chỉ vì việc này?”

“Dĩ nhiên không phải.” Lam Hi Hoà nói, “Đồ đệ của Lục các chủ có được hạt giống Thái Hư… Ta muốn thỉnh giáo, Lục các chủ làm sao thu hoạch được chúng?”

Lục Châu xoay người lại nhìn Lam Hi Hoà, ánh mắt thâm thuý có thần.

Lam Hi Hoà nở nụ cười áy náy nói: “Đừng hiểu lầm, trên người ta vốn có khí tức Thái Hư nhưng cũng không cách nào nghịch thiên cải mệnh.”

Cuồng phong xẹt qua bên tai, hàn ý rét lạnh thấu xương nhưng hai người đều có tu vi cao thâm, không e ngại chút khí lạnh này.

“Nhìn kìa.” Lam Hi Hoà chỉ tay lên bầu trời.

Mê vụ tựa như hơi nước từ từ dâng lên, bay vào chân trời. Trong sương mù tràn ngập sinh cơ nồng đậm và nguyên khí tinh thuần, cũng có khí tức thối nát và lực lượng suy bại khiến người ta khó chịu.

“Nếu được, hy vọng có một ngày Lục các chủ có thể tìm ra bí mật của bí ẩn chi địa.”

Lục Châu thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quan sát chân trời mỹ lệ khó lường.

Ông ——

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng quen thuộc. Một thanh sắc Tinh Bàn cực lớn bay lướt qua rừng cây rồi biến mất trong màn sương mù u ám.

“Có người.” Thân ảnh Lam Hi Hoà và Lục Châu đồng thời loé lên, hạ xuống trăm mét, đáp xuống một cây cổ thụ.

Cành lá tươi tốt che khuất bóng dáng hai người. Lục Châu vung tay, năng lượng Tử Lưu Ly phóng ra tạo thành một không gian phong bế. Toàn bộ khí tức xung quanh bao gồm cả sinh cơ và lực lượng suy bại đều bị ngăn ở bên ngoài.

Phanh phanh phanh!

Một con hung thú trông như cá mặt quỷ lao vụt qua, sau đó là một toà thanh liên. Hư ảnh loé lên, thanh liên biến mất.

Hung thú hét thảm lên một tiếng rồi ẩn vào sương mù.

“Đừng đuổi nữa, nhiệm vụ quan trọng hơn. Bí ẩn chi địa phi thường hung hiểm, chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, đám hung thú mà kéo đến là nguy to.”

Thân ảnh hai tên tu hành giả dừng lại trên một tảng đá lớn cách cổ thụ ba trăm mét. Tầm nhìn rất kém nên Lục Châu chỉ có thể thấy bóng dáng hai người.

“Tìm được Huyền Mệnh Thảo, ấm rồi.”

“Thứ này đúng là quá thưa thớt. Tìm lâu như vậy mới được có ba phần.” Một người than thở.

“Huyền Mệnh Thảo là dược liệu để khôi phục Mệnh Cách, phải tìm thêm mấy phần nữa mới đủ. Chúng ta cẩn thận một chút, đừng kinh động hung thú.”

Hai người nhìn nhau gật đầu, thân ảnh nhoáng lên rồi xuất hiện cách Lục Châu vài chục mét.

Quan sát bồn địa bên dưới, hai người kinh ngạc hô lên: “Sào huyệt của Ly Lực.”

“Không đúng, nơi này đã có người đến.” Một người khác cau mày nói, cánh mũi khẽ động đậy.

Trong lòng Lục Châu lập tức hiểu ra, người này nắm giữ một Mệnh Cách có năng lực đánh hơi.

“Có phải là người Tần gia không?”

“Cũng có thể. Nghe nói, Thiếu chủ Tần gia bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, có thể bọn hắn cũng đến tìm Huyền Mệnh Thảo.”

“Ha ha, tên thiếu chủ Tần gia ngày thường quen thói ương ngạnh, không biết là vị đại nhân vật nào đã xử hắn, thật là làm lòng người sảng khoái. Đã vậy còn giết chết một trong tứ đại quỷ bộc, bị Tần gia tuyên bố là do hung thú giết chết, tưởng người khác không biết hay sao!”

“Chờ đã.”

Cánh mũi người kia tiếp tục run run, hắn chậm rãi xoay người, lần mò đi theo khí tức vừa bắt được.

Mùi trên cơ thể còn khó thu liễm hơn khí tức gấp trăm ngàn lần. Dù là người chết cũng sẽ để lại mùi.

Hai tu hành giả nhìn về phía cây cổ thụ nơi Lục Châu và Lam Hi Hoà đứng.
Chương 1402

Bọn hắn không cảm giác được bất kỳ khí tức nào, nhưng mùi lưu lại trong không trung đã nói cho bọn hắn biết, gần đó nhất định có người.

“Một loại hương hoa nhàn nhạt, hẳn là nữ nhân. Một loại là mùi mồ hôi, hẳn là nam nhân…”

Lục Châu nhíu mày, kéo ống tay áo đưa lên mũi ngửi. Sao lại có mùi mồ hôi được chứ?

Tu hành giả có thể ích cốc trong thời gian dài, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Hẳn là lúc mở ra pháp thân thứ hai, Lục Châu đã khu trừ một chút tạp chất ra khỏi cơ thể mà quên tẩy rửa.

“Hai vị, ra đi.”

Lục Châu và Lam Hi Hoà đang ở trong không gian phong bế của Tử Lưu Ly, nhưng không ngờ đối phương lại có khứu giác thính như mũi chó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, điểm nhẹ mũi chân bay xuống.

Lam Hi Hoà lơ lửng giữa không trung, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người. Lục Châu đứng bên cạnh nàng.

Song phương đưa mắt nhìn nhau dò xét.

Trong bí ẩn chi địa, tu hành giả xuất hiện hầu hết đều là vì tầm bảo. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, luôn có những người vì bảo vật nào đó mà đánh nhau sống chết. Nhưng người có thể xuất hiện ở bí ẩn chi địa mà bình yên vô sự thì chắc chắn không phải kẻ yếu.

Nam tử bên trái mặc đạo bào, khí chất trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, thần thái tự nhiên. Nữ tử cũng không hề kém cạnh, bình tĩnh như nước, trong mắt còn có chút sát ý.

Bọn họ trốn ở chỗ này làm gì?

Trấn định, đừng hoảng hốt, đối phương không động thủ có nghĩa là có thể nói lý lẽ.

“Xin thỉnh giáo hai vị xưng hô thế nào?” Một tu hành giả lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.

Lục Châu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Các ngươi đến từ thanh liên giới?”

“Vì sinh tồn mà thôi.” Hai người không giấu diếm, vừa rồi bọn hắn đã thi triển pháp thân. “Hai vị cũng đến tìm Huyền Mệnh Thảo?”

Lục Châu cũng nhìn ra đối phương rất cẩn thận, bèn nói:

“Các ngươi không cần khẩn trương, chỉ là Huyền Mệnh Thảo, lão phu còn không để vào mắt.”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau. Mịa nó đúng là nổ banh trời, gạt ai vậy? Nhưng cũng may đối phương không ăn cướp trắng trợn.

“Nếu không phải vì Huyền Mệnh Thảo thì hẳn chỉ là hiểu lầm. Khuyên hai vị một câu, bí ẩn chi địa vô cùng hung hiểm, nên sớm rời đi thì hơn. Cáo từ.”

Hai người cũng không muốn xảy ra va chạm, mục đích của bọn hắn là Huyền Mệnh Thảo, không phải giết người.

“Chờ đã.” Lục Châu gọi bọn hắn lại.

Lam Hi Hoà liếc mắt nhìn Lục Châu. Nàng không ngờ Lục Châu lại trấn định như thế, trấn định hơn cả nàng.

Lục Châu hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi của bọn hắn, nhớ tới Tần gia và tứ đại quỷ bộc đã cùng mình kết thù, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tìm hiểu về kẻ địch, liền hỏi:

“Tần thiếu chủ trong miệng các ngươi có lai lịch ra sao?”

Hai người kia kinh động, xoay người lại giải thích: “Hai huynh đệ chúng ta chỉ nói hươu nói vượn, các hạ nghe một chút rồi thôi, đừng coi là thật.”

Lục Châu nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt:

“Kẻ này tuổi còn trẻ đã có chín Mệnh Cách, Tần gia còn có tứ đại quỷ bộc. Lão phu đang tìm bọn hắn khắp nơi nhưng không thấy… Các ngươi thật sự không biết?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, khẩu khí này có vẻ người trước mắt không phải Tần gia.

“Thiếu chủ Tần gia Tần Mạch Thương kỳ tài ngút trời, là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của Tần gia, cũng là người nối nghiệp được Tần chân nhân coi trọng nhất, việc này rất nhiều người biết. Các hạ có thể tự mình nghe ngóng.” Hai người đã có vẻ không kiên nhẫn.

Lục Châu lẩm bẩm:

“Tần Mạch Thương…”

“Nghe người ta nói, Tần Mạch Thương và quỷ bộc nửa năm trước tới bí ẩn chi địa bị hung thú gây thương tích, mất đi một Mệnh Cách. Các hạ nếu vẫn luôn tìm hắn hẳn phải biết việc này.” Người kia mỉm cười, đã chắc chắn trong lòng Lục Châu và Lam Hi Hoà không phải người Tần gia nên trong giọng nói có vẻ hả hê khi người gặp nạn.

Lục Châu nói: “Lão phu đương nhiên biết.”

Hai người gật đầu, trong lòng lại thầm oán, biết rồi còn hỏi chi? Càng trò chuyện càng cảm giác như đối phương đang gây sự.

Ngữ khí Lục Châu đột ngột trầm xuống: “Kẻ này đánh lén lão phu, lão phu chỉ lấy đi một Mệnh Cách đã là tiện nghi cho hắn.”

“. . .”

Hai người sửng sốt. Trong lòng lập tức xông ra ngàn vạn ý nghĩ và suy đoán về thân phận người trước mặt.

Thật khó mà tin nổi…

Lam Hi Hoà kinh ngạc nhìn sang Lục Châu:

“Lục các chủ có liên quan đến người thanh liên giới?”

Lục Châu gật đầu, không giải thích thêm.

Lam Hi Hoà đột nhiên cảm thấy thú vị, bèn đứng một bên lẳng lặng quan sát, không nói gì nữa.

Một nam tử đối diện nói: “Các hạ không phải đang đùa đó chứ? Đắc tội Tần gia không phải là chuyện gì tốt đâu.”

Tu hành giả bên cạnh hắn khom người nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

Hắn thật sự là quá hiếu kỳ. Người này không để Tần gia vào mắt, còn tìm kiếm Tần Mạch Thương khắp nơi, hẳn là một thế lực rất mạnh nào đó, nên hắn mới muốn hỏi danh xưng người này.

Lục Châu nhìn hai người không đáp.

Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lên tiếng: “Tại hạ Vệ Kính Nghiệp.”

“Tại hạ Vệ Giang Nam.”

“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.

“Lục?”

Hai người suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra có đại nhân vật nào họ Lục.

“Lão phu không phải người thanh liên giới.” Lục Châu nói.

Hai người kinh động, theo bản năng lùi lại mấy mét, nguyên khí bốn phía rung động ông ông.

Bầu không khí vốn đã hoà hoãn trở lại lập tức giương cung bạt kiếm.

Vệ Kính Nghiệp gọi ra cương khí hộ thể, Vệ Giang Nam đặt tay khoác lên vai hắn, thấp giọng nói:

“Đừng vọng động. Hiện tại địch ta chưa phân, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng.”

Vệ Kính Nghiệp gật đầu, triệt tiêu cương khí trên người.

Vệ Giang Nam nặn ra một nụ cười nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chúng ta cứ xem như chưa gặp. Hai vị, cáo từ.”

Ô —— ——

Mê vụ trên không trung đột nhiên bị vén ra.

Con hung thú trông như cá mặt quỷ từ trên bầu trời giáng xuống, há to miệng khoe ra hàm răng dài sắc nhọn, cái đuôi nó lấp loé tia lửa điện vẫy điên cuồng trên không.

Vệ Giang Nam hoảng sợ nói: “Đi mau.”

Soạt.

Phía trước đột ngột bị cánh hung thú ngăn lại, Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam lấp loé xuất hiện trước mặt Lục Châu.

“Có giết nó không?” Vệ Kính Nghiệp hỏi.
Chương 1403

“Không được, con thú vương này hình thể quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn giết không chết. Lỡ như kinh động thú hoàng thì chúng ta đều chạy không thoát.” Vệ Giang Nam lắc đầu.

Vừa dứt lời, thú vương lại vỗ cánh đánh tới.

“Bị phát hiện.”

Dưới mặt đất truyền đến tiếng hung thú đang phi nước đại, càng lúc càng gần.

Rầm rập.

Rầm rập.

Cánh của Ma Quỷ Ngư vạch tới, cuồng phong tàn phá bừa bãi.

Hai người đồng thời gọi ra thanh sắc Tinh Bàn ngăn ở phía trước.

Lam Hi Hoà nói: “Lục các chủ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi! Chậm nữa e là không kịp…”

Ầm!

Đôi cánh khổng lồ nhanh như thiểm điện đánh vào Tinh Bàn tạo thành âm thanh rung trời.

“Hỏng rồi!”

Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam biến sắc nhìn hung thú bốn phương tám hướng dần hội tụ về.

Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn thú vương, không động dù chỉ một bước.

Lam Hi Hoà gọi ra Nhật Nguyệt Tinh Luân lượn vòng trong không trung.

“Nhật Nguyệt Tinh Luân?” Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lập tức nhận ra.

Lam Hi Hoà không khỏi kinh ngạc.

Ầm!

Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam bị cự lực đánh lui, lăng không bay ra sau, lớn tiếng nói:

“Đừng đánh, đừng gọi ra cương khí!”

Bọn hắn biết rõ pháp tắc sinh tồn ở nơi này. Nhân loại xuất hiện ở bí ẩn chi địa chẳng khác nào cừu nhỏ tiến vào bầy sói. Đàn sói không nhìn thấy, không ngửi thấy thì thôi, nhưng hễ dám phát ra âm thanh thì gần như chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn trong bụng nó.

Mắt thấy chiếc đuôi mang theo điện quang quét tới, Lục Châu nhíu mày, bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Nguyên khí, sinh cơ, lực lượng suy bại vốn hội tụ về phía mê vụ bỗng chốc tụ tập vào lòng bàn tay Lục Châu, xoay chuyển ngược chiều kim đồng hồ tạo thành một vòng xoáy.

Chưởng ấn bay ra, kim quang loé sáng đánh trúng Ma Quỷ Ngư.

Ma Quỷ Ngư kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, từ trên không trung rơi xuống. Lục Châu tung người nhảy lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện, lam quang xẹt qua lồng ngực hung thú.

Năm ngón tay vồ lấy, hắc sắc Ma Đà Thủ Ấn bắt lấy Mệnh Cách Chi Tâm trong ngực nó lôi ra.

Một bộ động tác nước chảy mây trôi, lúc kim, lúc lam, lúc hắc.

“Đây…” Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam nuốt nước miếng, mở to mắt nói: “Là cao thủ.”

Lục Châu cất Mệnh Cách Chi Tâm vào, thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lam Hi Hoà nói: “Đi.”

Thi thể Ma Quỷ Ngư chậm rãi rơi xuống.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.]

“Tiền bối, chờ ta với!” Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lúc này mới kịp phản ứng, vội theo chân Lục Châu rời khỏi hiện trường.

Nhật Nguyệt Tinh Luân bộc phát tốc độ, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt mọi người.

Lục Châu: “. . .”

Hắn bèn quay đầu nhìn về phía Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp đang đuổi theo. “Lão phu chờ các ngươi.”

Hai người lập tức lướt tới nói: “Đa tạ tiền bối.” Sau đó thân ảnh hai người lại lướt qua Lục Châu.

“. . .”

Lục Châu bèn mặc niệm Thái Huyền chi lực, thi triển lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang, tốc độ phi hành trong nháy mắt bạo tăng, chỉ trong mấy hơi thở đã vượt qua Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp.

Oanh!

Âm thanh thi thể hung thú va chạm vào mặt đất truyền tới.

Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn.

“Hình như không có hung thú đuổi theo.”

“Ừm, chúng ta an toàn rồi, thu liễm khí tức.”

Hai người thu hồi nguyên khí, bảo trì lơ lửng nhìn về phía Lục Châu đang lăng không đứng đó, trong lòng không khỏi hồi tưởng về một chưởng kinh thiên vừa rồi.

Lát sau khi đã bình tĩnh lại, hai người mới khom người hành lễ: “Xin thứ cho huynh đệ ta đã có mắt không tròng.”

Lục Châu nhàn nhạt nhìn hai người: “Các ngươi có biết vì sao lão phu xuất hiện ở đây không?”

Hai người lắc đầu.

Cao thủ như vậy hẳn là sẽ không đi đào Huyền Mệnh Thảo.

“Ly Lực.” Lục Châu chỉ tay về phía bồn địa sào huyệt Ly Lực nói, “Lão phu đang tìm một thứ có liên quan đến Ly Lực.”

“Lục tiền bối vừa rồi ra tay cứu hai người chúng ta, nếu có thể giúp ngài một tay, hai người chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Vệ Giang Nam nói.

“Các ngươi có từng gặp Lục Ngô?”

Hai người kinh hãi nhìn nhau. Lục Ngô chính là thú hoàng.

“Lục Ngô không ở nơi này, Lục tiền bối tìm nhầm chỗ rồi. Nghe nói trước đây thật lâu Lục Ngô từng bị đại năng nhân loại thuần phục, trở thành toạ kỵ. Về sau vị đại năng kia vẫn lạc, Lục Ngô trở về nơi sơn dã, từ lâu không ai biết tung tích của nó. Trí tuệ Lục Ngô không kém gì nhân loại nên luôn biết cách tránh bị nhân loại tìm thấy, nhưng thể tích của nó rất lớn, nghe nói có người từng thấy nó ở vực sâu phía đông bộ bí ẩn chi địa.”

“Vực sâu phía đông bộ?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Từ nơi này chạy tới đông bộ cần phi hành ít nhất năm năm trở lên, đó là trong trạng thái không ngủ không nghỉ.” Vệ Giang Nam nói.

Không ngờ bí ẩn chi địa lại lớn đến thế.

Lam Hi Hoà từ xa bay về, dừng lại bên cạnh Lục Châu, kinh ngạc nói: “Thú vương không dẫn tới hung thú sao?”

Vệ Giang Nam đáp: “Nếu ta đoán không lầm, thú vương kia đã chết từ lúc còn ở trên không trung.”

Một chưởng chết ngay lập tức, động tĩnh còn chưa kịp trải rộng. Một phần là nhờ vận khí không tệ, một phần là vì nó chết quá nhanh.

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Nếu các ngươi giúp đỡ lão phu làm hai việc, lão phu sẽ không bạc đãi các ngươi.”

“Mời Lục tiền bối nói.”

“Chuyện thứ nhất, tìm kiếm vị trí của Lục Ngô. Chuyện thứ hai, lão phu muốn biết tình huống của Tần Mạch Thương. Lão phu có thể cho các ngươi phù chỉ, trở về chậm rãi điều tra.”

Vệ Giang Nam lắc đầu cười nói:

“Ở thanh liên giới, nếu sử dụng phù chỉ của giới khác mà bị phát hiện sẽ bị trừng phạt rất nghiêm. Mong tiền bối tha thứ. Việc thứ hai, ta có thể nói ngay cho ngài biết…”

“Nói đi.”

“Sau khi Tần Mạch Thương hao tổn một Mệnh Cách, trở về Tần gia. Ta nghe nói vì việc này Tần Mạch Thương tức giận đến mức bệnh nặng bảy ngày. Về sau không biết tại sao hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, đến chỗ Tần chân nhân bế quan tu luyện. Người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nếu thật là Lục tiền bối ra tay thì ngài nên cẩn thận. Bù lại, Tần chân nhân là người biết phân biệt lẽ phải, được người người kính trọng. Có Tần chân nhân ở đây, Tần Mạch Thương cũng không dám quá mức làm

càn.” Vệ Giang Nam nói.
Chương 1404

Ông.

Trên người hai người truyền đến động tĩnh.

Vệ Giang Nam vội vàng khom người nói: “Thật xin lỗi, chúng ta phải trở về phục mệnh rồi.”

“Phục mệnh?” Lục Châu nghi hoặc.

“Muốn sinh tồn thì chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. Nếu được lựa chọn, chúng ta cũng không muốn đánh đổi tính mạng của mình để tìm Huyền Mệnh Thảo như thế.”

“Được rồi, lão phu không phải kẻ thích miễn cưỡng người khác. Bỏ lỡ cơ duyên này chỉ có thể trách các ngươi không có phúc tiêu thụ.” Lục Châu nói.

Vệ Giang Nam khẽ giật mình.

Vệ Kính Nghiệp kéo góc áo hắn. Vệ Giang Nam không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Lục Châu xuất kiếm. Thấy Lục Châu muốn đi, hắn vội nói:

“Vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong Lục tiền bối đáp ứng.”

“Chuyện gì?”

“Vãn bối muốn nhìn Tinh Bàn của Lục tiền bối một chút. Vãn bối biết thỉnh cầu này là quá phận…”

Ông ——

“Như ngươi mong muốn.”

Năm ngón tay Lục Châu vươn ra, lòng bàn tay hướng xuống, Thái Huyền chi lực bộc phát.

Một lam sắc Tinh Bàn từ nhỏ biến thành lớn, toát ra quang mang màu xanh thẳm giữa thiên địa u ám. Tinh Bàn chỉ có đường kính dài mấy thước, sau đó tiêu tán giữa không trung.

Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp sững sờ tại chỗ.

Rốt cuộc là kim sắc hay là lam sắc?

Cái trước còn có thể lý giải, cái sau chưa thấy bao giờ! Đây là một loại Tinh Bàn mới chăng?

Ngay cả ánh mắt của Lam Hi Hoà cũng phức tạp vô cùng. Thường thức nói cho bọn hắn, một tu hành giả muốn đồng thời nắm giữ hai loại màu sắc trở lên là việc không thể nào. Chỉ có một số rất ít tình huống đặc biệt như bị trúng vu thuật, hoặc như dung nhập chưa hoàn toàn mới có mà thôi.

Nhìn lam sắc Tinh Bàn, rõ ràng là không thuộc vào những trường hợp đặc biệt.

Vệ Kính Nghiệp là người ngay thẳng lỗ mãng, gặp phải tình huống này đều mộng bức ngây ngẩn. Vệ Giang Nam thì lý trí hơn, sau một phen suy tư, hắn có mấy điểm xác nhận ——

Một, Tần Mạch Thương hẳn là bị vị tiền bối này đánh bị thương, lấy đi một Mệnh Cách, song phương kết thù.

Hai, không nên trông mặt mà bắt hình dong, nữ nhân bên cạnh hắn ta có tu vi không kém gì hai người.

Ba, cũng là điểm mấu chốt nhất, tu hành giả họ Lục này rất có thể là người đến từ Thái Hư.

Vệ Giang Nam là người thông minh, điểm này đã trợ giúp hắn thành công tránh đi quỷ môn quan vô số lần tại bí ẩn chi địa. Lần này cũng không ngoại lệ.

Vệ Giang Nam nói: “Mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt…”

Lam Hi Hoà ban đầu cũng có cảm giác này, giống như Tiêu Vân Hoà, nàng cho rằng Lục Châu là đại lão Thái Hư. Nhưng càng biết về người này, nàng càng nhận ra sự thật không phải như thế.

“Ngươi từng thấy qua?” Lam Hi Hoà mở miệng hỏi.

Vệ Giang Nam lắc đầu: “Chưa từng thấy.”

“Vậy ngươi kinh ngạc cái gì?” Lam Hi Hoà mỉm cười hỏi.

“Trước đây thật lâu, Đại Cầm đã lưu truyền một truyền thuyết. Thiên địa vốn là một thể, bởi vì không thể kháng cự lực lượng thần bí chia cắt nên mới dần dần tách ra thành từng mảnh lục địa trôi ra xa, từ đó nhân loại bị phân chia thành các giới.” Vệ Giang Nam nói.

“Ý ngươi là, Lục các chủ nắm giữ lực lượng Tinh Bàn chính là lực lượng thần bí kia? Vậy đây là cái gì ——”

Nàng cũng vươn tay, lòng bàn tay úp xuống. Bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện, giữa các ngón tay bắn ra quang hoa màu lam nhạt lưu chuyển khắp Tinh Bàn… Nhưng lam quang rất nhạt, chỉ lưu lại một chút vết tích rồi biến mất.

“Đây là…”

Trong lòng Vệ Giang Nam kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ hai người này đều đến từ Thái Hư?

Lục Châu liếc mắt nhìn Lam Hi Hoà. Hôm nay lời nói cử chỉ của nàng có hơi quái dị, nàng đang muốn chứng minh cái gì?

Nhưng trước mắt không phải thời điểm thích hợp để hỏi.

Vệ Giang Nam lại khom người nói: “Chúng ta thật sự là có mắt mà không thấy thái sơn, suýt chút nữa đã đắc tội cao nhân.”

Lục Châu gật đầu:

“Không sao, lão phu không phải người lòng dạ hẹp hòi. Các ngươi đến bí ẩn chi địa bằng cách nào?”

Vệ Giang Nam đáp: “Hai huynh đệ ta nhận nhiệm vụ đến bí ẩn chi địa đào Huyền Mệnh Thảo để đổi một số công pháp hoặc đan dược vũ khí thượng đẳng. Công hội treo thưởng có phù văn thông đạo đi thông đến bí ẩn chi địa, cách nơi đây khoảng mấy ngàn dặm.”

“Mấy ngàn dặm…”

Xa như vậy?

Vệ Giang Nam nhớ tới vừa rồi Lục Châu có nhờ vả mấy chuyện, bèn nói ngay: “Lục tiền bối, xin thứ cho huynh đệ ta không thể giúp được. Khi trở về phù văn thông đạo để phục mệnh sẽ có người kiểm tra toàn thân chúng ta, nên dù là phù chỉ, phù văn hay đồ vật gì cũng sẽ bị tra ra được.”

Vệ Kính Nghiệp cũng gật đầu nói: “Nếu được lựa chọn, chúng ta cũng không nguyện ý làm loại việc lúc nào cũng có thể mất mạng này.”

Lục Châu lắc đầu: “Thôi, các ngươi cũng không dễ dàng. Các ngươi đến bí ẩn chi địa bao lâu rồi?”

“Chưa đến nửa năm.”

“Nửa năm?” Lục Châu kinh ngạc.

Tại hoàn cảnh ác liệt như vậy mà sống được nửa năm, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hung thú nguy hiểm, đích thật là một việc phi thường khó khăn. Đừng nói là bí ẩn chi địa, để một người bình thường sống trong hậu hoa viên nửa năm cũng đủ để bức điên người ta rồi.

Quả nhiên, người sống trên đời này chẳng ai dễ dàng.

Rầm rầm ——

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám phi cầm đang từ từ hội tụ, mê vụ bay loạn trong không trung.

Vệ Giang Nam quay đầu nhìn rồi nói: “Thú vương chết rồi, tân thú vương sẽ chiếm lĩnh địa bàn của nó. Chúng ta phải đi thôi, nơi này rất nguy hiểm.”

Hắn và Vệ Kính Nghiệp khom người một cái thật sâu. “Lục tiền bối, huynh đệ ta sẽ giúp ngài lưu ý hai chuyện kia. Chỉ mong sau này còn gặp lại.”

Nói xong hai người bay vọt về phía xa.

“Ngươi không ngăn bọn hắn lại?” Lam Hi Hoà hỏi.

“Không có giá trị.”

“Giá trị Huyền Mệnh Thảo cũng không nhỏ.” Lam Hi Hoà nhắc nhở.

“Huyền Mệnh Thảo có tác dụng chữa trị Mệnh Cách, trên đời này chưa có ai lấy được Mệnh Cách của lão phu, mà người đó cũng sẽ không tồn tại.”

“. . .”

Lam Hi Hoà và Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung. Cơn gió lạnh thấu xương đánh tới, hai người không dừng lại mà cấp tốc trở về vị trí phù văn thông đạo, không hề điều động nguyên khí.

Quang trụ trùng thiên, thân ảnh hai người biến mất.
Chương 1405

Trong phù văn điện tại Bạch Tháp.

Phù văn sáng lên, hai nữ hầu khom người chờ đợi. Quang trụ tiêu tán, thân ảnh Lục Châu và Lam Hi Hoà xuất hiện.

“Chủ nhân, Lục các chủ!” Nữ hầu hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn Lam Hi Hoà, bật thốt lên: “Chủ nhân?!”

Lục Châu quay đầu nhìn sang, khẽ nhíu mày.

Sắc mặt Lam Hi Hoà lúc này trắng như tờ giấy khiến người ta sợ hãi. Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh đặt hai tay trước thân, thản nhiên nói: “Ta không sao.”

Lục Châu lắc đầu: “Tình hình của ngươi không lạc quan.”

Lam Hi Hoà nghiêm túc đáp: “Tin tưởng ta, ta bây giờ rất ổn.”

Đến mức này rồi mà còn cố gượng. Lục Châu lắc đầu đi ra khỏi vòng tròn phù văn, vừa định rời khỏi phù văn điện thì Lam Hi Hoà bỗng mỉm cười nói:

“Ta có một thỉnh cầu cuối cùng, mong Lục các chủ thành toàn.”

Lục Châu dừng bước, không quay đầu lại mà đáp: “Nói đi.”

“Ta muốn cùng Lục các chủ luận bàn một trận.”

“Hả?”

“Quang minh chính đại, công bằng công chính luận bàn.” Lam Hi Hoà nhấn mạnh.

Lục Châu xoay người nhìn về phía Lam Hi Hoà, bắt gặp nàng đang nở nụ cười thản nhiên, nghiêm túc và đầy chờ mong… Tựa như đã nhìn thấu một số việc.

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Ngươi có lòng tin chiến thắng lão phu?”

Lam Hi Hoà đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Tuy rằng ta không biết Lục các chủ làm sao làm được, nhưng ta có thể khẳng định tu vi chân chính của Lục các chủ không phải là mười hai Mệnh Cách, hoặc mười ba Mệnh Cách…”

“Làm sao ngươi biết?” Lục Châu thản nhiên hỏi.

“Bí ẩn chi địa đã cho ta đáp án.” Nàng nâng tay, lam quang xuất hiện rồi biến mất. “Thiên địa chi lực?”

Lục Châu nói: “Bình chướng cũng hấp thu thiên địa chi lực, có màu xanh thẳm.”

“Thánh vật?” Lam Hi Hoà tiếp tục suy đoán.

Lục Châu không trả lời, bởi vì nàng không tài nào đoán được sự thật. Hắn tiếp tục rời khỏi phù văn điện, vừa đi vừa nói:

“Luận bàn thì miễn đi, nếu thật sự đấu một trận công bằng, một chiêu ngươi cũng không trụ được.”

Lam Hi Hoà: “. . .”

Ngón tay của nàng khẽ run.

Nữ hầu vội vàng tiến lên nâng đỡ. “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”

Ầm ầm!

Bên ngoài vang lên tiếng sét đánh. Lam Hi Hoà thở dài một cái. “Lam Hi Hoà, thời gian còn lại không nhiều.”

Sắc trời trở nên thâm sâu, gió cũng càng lúc càng lớn. Thời tiết hôm nay không tốt, tựa như lúc nào cũng có thể đổ mưa.

Một đạo hư ảnh loé lên, xuất hiện giữa không trung.

Ông ——

Bạch Tháp cao vạn trượng cũng khẽ chấn động. Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ bạch y tu hành giả. Tất cả trưởng lão nhao nhao từ xa bay tới.

Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi từ tầng bảy mươi hai bay ra đứng cạnh Lục Châu. Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói:

“Sư phụ, Lam tháp chủ làm sao thế? Mặt của nàng trông còn trắng hơn lục sư tỷ…”

Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát mọi việc. Hắn cũng không rõ Lam Hi Hoà định làm gì.

Ninh Vạn Khoảnh từ tầng trời thấp bay lên, đứng cách Lục Châu không xa, lỗ tai giần giật rồi lắc đầu thở dài.

“Tháp chủ muốn mượn nhờ lực lượng Bạch Tháp và trận pháp để nghịch thiên cải mệnh. Đây là phương thức cuối cùng.”

“Nghịch thiên cải mệnh?” Tư Vô Nhai nhìn trái nhìn phải đầy dò xét.

Nguyên khí rung động, cả toà Bạch Tháp tựa như một chiếc bánh gato từ từ sáng lên, đạo văn lít nha lít nhít chạy dọc trên thân tháp.

Lam Hi Hoà chậm rãi bay lên cao.

Ninh Vạn Khoảnh nói: “Trước đây rất lâu, Lam tháp chủ đã chuẩn bị nhiều phương án để kháng trụ đại nạn. Hoặc là tìm phương pháp đột phá tu vi, hoặc là tìm phương thức gia tăng thọ mệnh… Nhưng cái sau đã vô dụng, hiện tại cái trước còn một chút hy vọng sống.”

“Toà Bạch Tháp này vốn không cao như vậy, nhưng vì muốn hấp thu lực lượng chí thuần trong thiên địa, Lam tháp chủ lệnh cho người xây nó cao đến vạn trượng. Đạo trường nằm ở tầng tám mươi, là nơi nguyên khí nồng nặc nhất, có thể đạt tới hiệu quả tu luyện cao nhất. Bạch Tháp có thể sừng sững giữa thiên địa không ngã, không chỉ vì nó kiên cố mà còn vì có đạo văn trợ giúp…”

Hắc Tháp thủ hộ ba ngàn sáu trăm đạo văn, kỳ thực, so với Bạch Tháp thì nó chẳng đáng là bao. Đạo văn trên Bạch Tháp có ít nhất ba mươi ngàn.”

Đám người Lục Châu tiếp tục nhìn chằm chằm Lam Hi Hoà. Có thể tưởng tượng được, nàng vì muốn chống lại đại nạn thọ mệnh mà đã vất vả bao nhiêu, thậm chí không ít lần chui vào bí ẩn chi địa.

Ninh Vạn Khoảnh nói tiếp:

“Ba mươi ngàn đạo văn không chỉ củng cố Bạch Tháp mà còn có thể thu nạp nguyên khí tứ phương, hội tụ thiên địa chi lực. Lam tháp chủ lợi dụng Nhật Nguyệt Tinh Luân để điều động loại lực lượng này.”

Nói đến đây, lời nói của hắn cũng xoay chuyển, “Ngày ấy Lam tháp chủ và Lục các chủ luận bàn, Tháp chủ không hề dùng toàn lực… Thậm chí khi đối mặt thú hoàng Lục Ngô cũng thế.”

Nhìn điệu bộ Lam Hi Hoà lúc này, Ninh Vạn Khoảnh tựa hồ không hề nói dối. Có thể đạt tới mười ba Mệnh Cách, sao có thể không có chút thủ đoạn?

Đạo văn trên Bạch Tháp đã sáng lên đến tầng ba mươi.

Tiểu Diên Nhi nói xen vào: “Sư phụ ta cho tới bây giờ cũng chưa hề dùng toàn lực.”

Ninh Vạn Khoảnh không dám phản bác, chỉ cười cười không nói.

Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với hắn, chợt nhận ra hắn không thể nhìn thấy bèn nói: “Ngươi không tin sao?”

“Ta tin, đương nhiên là tin.” Ninh Vạn Khoảnh mỉm cười, biết đối phương còn trẻ tuổi, lịch duyệt ít nên hắn không thèm chấp nhặt với nàng.

Nhưng Tư Vô Nhai đứng bên cạnh rất lễ phép nói:

“Ninh thẩm phán thông cảm, cửu sư muội của ta có thói quen nói thẳng. Lời nói thật thường không dễ nghe, nhưng xác thực là như thế.”

Ninh Vạn Khoảnh lập tức ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tốc độ đạo văn sáng lên càng lúc càng nhanh. Càng lên cao thể tích tháp càng nhỏ, đến tầng thứ tám mươi ——

Lam Hi Hoà dừng lại, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay ra, một trái một phải. Nguyên khí bốn phía bắt đầu rung động, cuồng phong nổi lên tàn phá bừa bãi.

“Mọi người chú ý.” Đám trưởng lão bay ra bốn phía, đảm bảo nguyên khí hỗn loạn không lan ra quá xa kẻo ảnh hưởng đến người vô tội.

Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu, khẽ nói: “Ta biết xác suất thành công rất thấp, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”

Lục Châu không nói gì, Lam Hi Hoà bay vọt lên phía tầng mây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom