-
Chương 1356-1360
Chương 1356 Vô đề
“Thật chứ?”
“Nếu dám có nửa lời dối trá, ngày khác Lục Các chủ đến lấy đầu ta, ta sẽ không có một lời oán hận nào.” Lữ Tư cam đoan. “Ta hoài nghi Đại Viên vương đình đang khởi động kế hoạch thanh trừ hồng liên giới.”
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Kế hoạch thanh trừ không phải là của Hắc Tháp các ngươi sao?”
Lữ Tư thành thật đáp:
“Nói đúng hơn thì toàn bộ thế lực trong hắc liên giới đều tham dự vào kế hoạch này. Mục đích chính của kế hoạch thanh trừ là để thanh trừ những chướng ngại ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, giúp hoàn toàn khống chế mục tiêu. Cách một đoạn thời gian, hải thú trong Vô Tận Hải sẽ đến quấy nhiễu nhân loại. Rất có thể Đại Viên vương đình muốn mượn nhờ lực lượng hung thú để đánh hạ hồng liên…”
“Lá gan không nhỏ.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Lữ Tư nghi hoặc nói: “Lục các chủ đến từ kim liên giới, bọn hắn hẳn là không dám làm gì kim liên giới đâu.”
“Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết hồng liên giới cũng là địa bàn của lão phu?” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Lữ Tư đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, nhẹ gật đầu nói: “Hắc Tháp không hề có ý đối địch với Ma Thiên Các, mong Lục các chủ thứ lỗi.”
“Trở về nói cho Hạ tháp chủ biết, sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp xảy ra một lần thì cũng có thể có lần thứ hai.”
Toàn thân Lữ Tư run lên, khom người đáp: “Vâng.”
Lữ Tư cung kính lùi hai bước rồi đứng dậy, phất tay với đám người Hắc Tháp. Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đồng loạt khom người với Lục Châu, sau đó cùng Lữ Tư đạp không bay đi.
Bay được một đoạn thật xa, xác định Lục Châu không thể nhìn thấy nữa, Lữ Tư mới nâng tay ra hiệu. “Dừng lại.”
“Lữ trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà rời đi thật sao?”
“Thú tai tất sẽ có hung thú cao giai và thú vương. U Minh Lang Vương đã bị Lục các chủ đánh giết, chúng ta chỉ có thể từ bỏ. Lúc này không cần trở về Hắc Tháp mà nên đến Kiếm Nam đạo một chuyến. Nơi đó địa thế trũng, nếu may mắn có thể gặp được một ít hung thú cao giai.” Lữ Tư nói.
“Nếu gặp người của vương đình thì phải làm sao?”
“Tránh mặt.”
Đám tu hành giả Hắc Tháp gật đầu.
Dựa theo tình hình trước mắt, phương thức ổn thoả nhất đối với Hắc Tháp chính là không tham dự vào kế hoạch của Đại Viên vương đình, làm ngư ông đắc lợi. Bọn hắn đánh càng hăng, Hắc Tháp càng có lợi.
Đám người Hắc Tháp thay đổi phương hướng bay về phía Kiếm Nam đạo, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Bên bờ Vô Tận Hải.
Đến bây giờ đầu óc Lục Ly vẫn còn mơ hồ như lọt vào trong sương mù. Vừa rồi từ biểu hiện của sư phụ lão bát, hẳn chỉ có tu vi sáu Mệnh Cách hoặc bảy, tám Mệnh Cách là cùng, thực lực gần với thẩm phán giả. Vì sao Lữ Tư và đám thành viên Hắc Tháp lại cung kính e sợ hắn đến vậy? Rất không hợp lý.
Lục Ly hồ nghi hỏi: “Sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp là gì?”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn, nói: “Ý trên mặt chữ.”
“. . .”
Ba tu hành giả vừa nãy đứng quan chiến bước tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói:
“Không ngờ lại có thể gặp Lục các chủ ở đây, xin nhận của vãn bối một lạy.”
Lục Ly: “. . .”
Có phải hơi quá rồi không? Sao người người thấy Các chủ đều có thái độ khiêm nhường như vậy?
Lục Châu nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Lục các chủ.”
Ba người đứng dậy, trên mặt tràn đầy sùng kính nói: “Cũng may Lục các chủ kịp thời xuất hiện, giết chết U Minh Lang Vương. Nếu không thành trì gần Thiên Luân sơn mạch sẽ gặp tai nạn thảm khốc rồi. Thật may mắn làm sao!”
Lục Châu hỏi: “Vì sao U Minh Lang Vương lại xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch?”
“Có lẽ là có người hoặc hung thú có trí tuệ cao thao túng. Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, không biết được những chuyện phức tạp này.”
Nói có lý, trở về hỏi Tư Vô Nhai thì hơn. Nghĩ vậy, Lục Châu nói: “Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, mọi người giải tán đi.”
“Vâng.” Ba người cung kính xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng còn quỳ rạp dưới đất, lắc đầu nói: “Còn không mau đứng lên?”
“Sư phụ…” Lúc này Chư Hồng Cộng mới dám đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Mới bước vào thập nhất diệp, đừng có kiêu ngạo như thế.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Ly lại càng thêm kinh ngạc: “Các chủ thấy thập nhất diệp mà không kinh ngạc chút nào sao?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Chư Hồng Cộng đã lên tiếng: “Nói nhảm, sư phụ ta kiến thức rộng rãi, sao ông có thể so sánh được.”
Lục Ly: “凸( ̄︿ ̄ +)”
“Về hoàng thành rồi nói.”
“Vâng.”
. . .
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Lục Châu vừa đến hoàng thành, rất nhiều tu hành giả vội vàng ra nghênh đón.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và mấy người Ma Thiên Các cấp tốc bay ra, vừa thấy hình tượng lão niên của sư phụ, ai nấy đều ngơ ngác một phen.
“Sư phụ, sư phụ… người…” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía chòm râu bạc của Lục Châu.
“Không được vô lễ.” Vu Chính Hải nói.
“Nha.”
Năng lực tiếp nhận của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước kia nhiều.
Lục Châu nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi: “Lão thất đâu?”
“Thất sư đệ ở Thiên Vũ Viện.”
“Gọi hắn tới, vi sư muốn gặp hắn.”
“Vâng.”
Nói xong, Lục Châu phi hành về phía Dưỡng Sinh điện, lười giải thích việc ngoại hình của mình đã thay đổi.
Chương 1357 Vô đề
Thẻ Dịch Dung có tác dụng trong năm ngày, Lục Châu không có ý định huỷ bỏ. Hình tượng lúc trẻ có dính dáng đến một số việc không nhỏ, hiện tại mang bộ dáng này dễ làm việc hơn.
Chư Hồng Cộng vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh…”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều tiến lên vỗ vai hắn, gật đầu tán thành.
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Ngày đó đệ hy sinh nhảy vào Vô Tận Hải làm vi huynh phải lau mắt mà nhìn.” Vu Chính Hải sau khi nghe được chuyện này từ miệng Tư Vô Nhai đã rất kinh ngạc.
“Việc nhỏ, việc nhỏ.”
Ngu Thượng Nhung cũng không tiếc lời khích lệ: “Chân chính trải qua sinh tử tất sẽ thu hoạch không ít. Ta thấy khí tức đệ trầm ổn hùng hậu, hẳn là đã gặp được cơ duyên lớn?”
Chư Hồng Cộng tự tin nói: “Sư huynh quá khen, tu vi đệ có chút thành tựu. Nếu có cơ hội, mong được lĩnh giáo nhị sư huynh hai chiêu.”
Đám người: “. . .”
Lão bát điên rồi sao?!
Ngu Thượng Nhung càng thêm tán thưởng nói: “Lão bát, đệ quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, không cần biết thắng bại ra sao, chỉ riêng phần dũng khí dám khiêu chiến ta đã đáng được khen ngợi.”
Làm gì có, đợi một lát ta đánh bại mọi người, xem ai còn dám coi thường lão bát ta!
Chư Hồng Cộng mặt không biến sắc, vẫn tỏ ra khiêm nhường.
“Cửu sư muội…” Chư Hồng Cộng tiếp tục chào hỏi.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Hải Loa nói: “Bát sư huynh, đây chính là Hải Loa nè.”
“Ách…” Chư Hồng Cộng nhìn Hải Loa dáng vẻ trưởng thành, không khỏi kinh ngạc. Tiểu Diên Nhi lập tức kể lại chuyện của Lạc Tuyên và Hải Loa.
Hải Loa nhún người nói: “Bái kiến bát sư huynh.”
Chư Hồng Cộng hắng giọng một tiếng, ra vẻ chững chạc nói: “Miễn lễ đi.”
Lúc này, mấy người Nhan Chân Lạc, Thẩm Tất và Hạ Trường Thu mới thảnh thơi tới chậm.
Nhan Chân Lạc vừa trông thấy Lục Ly, còn tưởng là mình nhìn nhầm, vội vàng đưa tay lên dụi mắt, sau đó mới kinh hô một tiếng:
“Lục lão đệ!”
“Nhan lão ca?”
Hai người mừng mừng tủi tủi vỗ vai nhau, còn khoa trương hơn tình nhân gặp mặt.
Lục Ly ngồi xuống, hai người bắt đầu ôn chuyện. Đầu tiên là hỏi thăm tình hình của nhau, thấy đôi bên đều khoẻ mạnh, hai người không khỏi bật cười ha hả.
Nhan Chân Lạc nói: “Khoảng thời gian này ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”
“Hầy, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, ta không cẩn thận bị thương, lưu lạc đến hoàng liên giới. Nhờ có lão bát xả thân cứu ta nên mới may mắn thoát nạn.”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Nếu không phải mệnh thạch của ngươi vẫn còn thì ta đã đi tìm ngươi rồi. Từ khi ngươi rời đi, Hắc Tháp xảy ra rất nhiều chuyện. Nhớ ngày đó nếu không có ngươi giúp đỡ, ta đã không sống được đến bây giờ.”
“Đều là chuyện quá khứ mà. Hắc Tháp bây giờ sao rồi? Ta tận mắt thấy tứ trưởng lão Lữ Tư quỳ xuống trước mặt Lục các chủ, thế là thế nào? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi nên ở Hắc Tháp sao?” Lục Ly nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng… ta còn chưa hỏi vì sao ngươi lại về cùng lúc với Lục các chủ nha?”
Lục Ly bèn kể lại những chuyện mình gặp phải. Nghe vậy, Nhan Chân Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau khi hiểu rõ chân tướng, Nhan Chân Lạc cười nói: “Ngươi có biết sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp không?”
“Đó là cái gì?”
“Lục các chủ vì cứu ta mà một mình đến Hắc Tháp, phá ba ngàn sáu trăm đạo trận văn, phàm là thành viên Hắc Tháp có mặt lúc đó đều bị Lục các chủ lấy đi một Mệnh Cách, Hạ tháp chủ còn mất đi hai Mệnh Cách! Lúc đó tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà cũng có mặt. Chuyện này đã truyền đi khắp toàn bộ tu hành giới, được mọi người gọi là ‘sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp’.” Nhan Chân Lạc giải thích.
Hai mắt Lục Ly đã trừng lớn như mắt trâu, tràn đầy kinh ngạc.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Nhưng vấn đề là, Các chủ nhiều nhất cũng chỉ có tu vi sáu Mệnh Cách thôi mà… Sao có thể làm được việc này? Lần đầu tiên ta gặp Các chủ, hắn chỉ mới là thập diệp!”
Lục Ly thiếu điều muốn nói: ngươi có phải đang khoác lác lừa gạt ta hay không?
Nhan Chân Lạc nói: “Trước khác nay khác, lúc gặp Lục các chủ, ngươi không cảm thấy có điểm nào kỳ quái sao?”
Lục Ly hồi tưởng lại.
Vừa nghĩ đã thấy đúng là có rất nhiều điểm kỳ quái. Chẳng hạn như việc Lục Châu khi đó là thập diệp, sao có thể đuổi kịp Lục Ly năm Mệnh Cách?
Khi đó Lục Ly đang vội vã đi chấp hành nhiệm vụ nên không nghĩ nhiều, tự biết mình dữ nhiều lành ít nên mới tặng bản đồ Mệnh Cách cho Lục Châu.
“Nhan lão ca nói có lý. Trước khác nay khác, hẳn là lúc đó Các chủ che giấu tu vi.”
“Ngươi vừa vào Ma Thiên Các, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ cũng là bình thường. Nếu muốn hiểu sâu hơn về Ma Thiên Các, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người.” Nhan Chân Lạc cười nói.
“Ai thế?”
“Hạ quán chủ.” Nhan Chân Lạc vừa nói vừa vẫy tay với Hạ Trường Thu đứng ở đằng xa.
Hạ Trường Thu cười tủm tỉm đi tới, đến trước mặt Lục Ly, hắn khom người chào, Lục Ly cũng đứng lên đáp lễ.
Nhan Chân Lạc nói: “Vị huynh đệ này của ta mới vào Ma Thiên Các, chưa hiểu biết nhiều. Không biết ngươi có thời gian hay không…”
“Đương nhiên là có, ta có rất nhiều thời gian, lúc nào cũng được.” Hạ Trường Thu ngẩng đầu nhìn trời.
Lục Ly hỏi: “Hay là để ngày mai đi?”
Chương 1358 Vô đề
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tin ta đi, càng sớm hiểu về Ma Thiên Các thì càng tốt cho ngươi thôi.” Hạ Trường Thu cười tủm tỉm nói.
“Ách… được rồi.”
Hạ Trường Thu vươn tay tóm lấy cánh tay Lục Ly, vừa đi về phía bậc thềm vừa nói: “Việc đầu tiên cần nhớ khi gia nhập Ma Thiên Các chính là —— không thể dùng lẽ thường để dò xét. Đầu tiên chúng ta nói về thập đại đệ tử của Các chủ…”
Lục Ly: “. . .”
. . .
Cùng lúc đó.
Tư Vô Nhai hay tin sư phụ trở về, vội vã cùng Triệu Hồng Phất quay lại kinh đô.
Đến bên ngoài Dưỡng Sinh điện, Tư Vô Nhai trông thấy Lý Vân Tranh đang đi tới đi lui ngoài cổng.
“Lão sư.” Lý Vân Tranh khom người hành lễ.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Học sinh nghe nói sư công trở về nên đến xem.”
“Đã an bài người trông giữ các cứ điểm chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đã an bài thoả đáng, nhưng áp lực rất lớn, hung thú càng lúc càng nhiều. Hải vực ở Giang Đông đạo có dị động, nếu xuất hiện nhiều con Mệnh Cách thú sẽ tạo thành một tràng tai nạn lớn chưa từng thấy.” Lý Vân Tranh nói.
“Ta biết ngươi lo lắng, nhưng chuyện này không thể vội vàng… Ngươi về trước đi, có việc gì ta sẽ truyền tin cho ngươi.”
“Vậy làm phiền lão sư.” Lý Vân Tranh cùng mấy tên thái giám rời đi.
Tư Vô Nhai nhìn quanh, thấy Kỷ Phong Hành và Vu Vu đang ngồi trên bậc thềm bèn hỏi: “Lão bát đâu rồi?”
Lần đó trên Vô Tận Hải, lão bát hy sinh cứu tất cả mọi người khiến hắn vẫn còn tự trách suốt một thời gian dài. Bây giờ lão bát đã trở về, nếu không tận mắt xác định lão bát an toàn hắn sẽ không cách nào an tâm.
Kỷ Phong Hành nói: “Bát tiên sinh và nhị tiên sinh đến tiền điện luận bàn rồi.”
“Luận bàn?”
Tư Vô Nhai có chút bất ngờ. Từ khi gia nhập Ma Thiên Các đến nay, hắn chưa từng thấy lão bát dám hó hé một tiếng trước mặt đại sư huynh và nhị sư huynh.
Thôi, lấy chính sự làm trọng.
Tư Vô Nhai bước vào Dưỡng Sinh điện.
Thấy bộ dáng sư phụ lại trở về như trước, Tư Vô Nhai chưa kịp hành lễ đã kinh ngạc nói: “Sư phụ, người…”
“Thuật dịch dung.”
Lục Châu ra hiệu cho hắn không cần ngạc nhiên, “Hành lễ thì miễn đi, trong nửa năm vi sư không có đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại Viên vương đình muốn khai chiến với hồng liên giới.”
“Khai chiến?” Lục Châu nhíu mày.
“Đồ nhi đã hỏi Anh Chiêu, đám hung thú trong bí ẩn chi địa đã không chờ được nữa, muốn xâm lấn nhân loại. Trong Đại Viên vương đình hẳn là có người biết thú ngữ, cấu kết với hung thú. Hải thú trong Vô Tận Hải và hung thú trên lục địa trước nay chưa từng nhất trí đến thế, đây đúng thật là cơ hội tốt để Đại Viên vương đình xâm lấn hồng liên.”
“Lá gan của Mục Nhĩ Thiếp không nhỏ.”
“Mục Nhĩ Thiếp là kẻ tâm cơ thâm trầm, lần trước gặp mặt hiển nhiên chỉ là diễn kịch. Vương đình đã cấu kết với Hắc Diệu liên minh, hiện tại Hắc Tháp ốc còn không mang nổi mình ốc, không quản được bọn hắn. Mục Nhĩ Thiếp có dã tâm bậc này cũng là chuyện bình thường.” Tư Vô Nhai nói.
“Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp còn trong hoàng cung không?”
“Hắn sợ sư phụ tìm đến cửa, sớm đã rời đi.”
Lục Châu gật đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Ngươi có đối sách gì không?”
Tư Vô Nhai khom người đáp:
“Khi sư phụ không có đây, đồ nhi đã tự mình truyền thư cho tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà, hy vọng có thể liên hợp để ứng đối với Hắc Hoàng và đàn hung thú.”
Lục Châu trầm mặc không nói, lâm vào trầm tư.
Hiện tại thực lực chân chính của Lục Châu là sáu Mệnh Cách, cho dù có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong hoặc Thẻ Thái Huyền cũng không có khả năng ứng phó một lúc mấy cứ điểm bị hung thú tấn công. Chỉ riêng thú vương đã là một vấn đề lớn, lại còn có vương đình và Hắc Diệu liên minh đứng sau lưng nhìn chằm chằm.
“Sư phụ thứ tội, đồ nhi vốn không muốn tự ý chủ trương, nhưng vì lần này xảy ra chiến tranh lớn…” Tư Vô Nhai quỳ xuống nói.
“Ngươi không làm sai, đừng lo lắng.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tư Vô Nhai giải thích: “Đồ nhi vốn cũng định hợp tác với Hắc Tháp hoặc Đại Minh vương đình, nhưng Hạ Tranh Vanh và Công Tôn Viễn Huyền là người tâm cơ cực sâu, không đáng tin cậy.”
“Lam Hi Hoà thì đáng tin?” Lục Châu muốn nghe phán đoán của Tư Vô Nhai.
“Nàng ta chỉ còn năm năm để sống, với bản sự của nàng hẳn là sẽ nghĩ mọi biện pháp để cải mệnh. Người đối mặt với tử vong trong thời gian dài rất khó có thể bị lợi ích làm mờ mắt, huống chi nếu Bạch Tháp tham dự thì chỉ có lợi, không có hại.” Tư Vô Nhai nói.
Hắc Tháp muốn tham dự cũng không có cơ hội đâu.
Lục Châu nói: “Lam Hi Hoà chỉ có thể hỗ trợ chuẩn bị kế hoạch, mọi việc vẫn phải dựa vào chính mình.”
“Sư phụ nói đúng… Đồ nhi dự định để đại sư huynh đến Kiếm Nam đạo. Trong nửa năm nay đại sư huynh đã mở Mệnh Cách thứ tư, tiến bộ rất nhanh. Thiên Vũ Viện đã đoán tạo Bích Ngọc Đao lên hồng cấp, thích hợp dùng để đối phó với Mệnh Cách thú.”
Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Nhị sư huynh thì đến Sơn Bắc đạo, huynh ấy là thập nhất diệp có tu vi ít nhất năm Mệnh Cách, vấn đề không lớn…”
Việc còn lại thì không dễ an bài.
Lục Châu nói: “Giang Bắc đạo để Lục Ly và Nhan Chân Lạc đi, về phần Giang Đông đạo thì để lão bát thủ hộ.”
“Lão bát?”
“Hắn đã đột phá thập nhất diệp, tu vi ngang ngửa với nhị sư huynh ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chương 1359 Vô đề
Tư Vô Nhai tròn mắt kinh ngạc. Lão bát đây là khổ tận cam lai, cát nhân gặp thiên tướng.
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói của Chư Hồng Cộng: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Vào đi.”
Đi cùng hắn còn có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Tư Vô Nhai xoay người lại, vừa định chào hỏi Chư Hồng Cộng ——
“Lão bát, sao mặt mũi đệ bầm dập thế?”
Chư Hồng Cộng sờ sờ con mắt gấu mèo và gò má sưng húp, nói lảng đi:
“Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Đệ vừa trở về, tâm tình vui vẻ nên không chú ý, bị té ngã.”
“Ngã?” Tư Vô Nhai hoài nghi hỏi.
Ngã kiểu gì mà thành ra thế này?
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Tu vi bát sư đệ tiến bộ cực nhanh, thật đáng mừng. Chỉ là thuật ngự không còn hơi kém, những vết thương này đích thật là do té ngã mà có. Đây là bài học không thể thiếu để trưởng thành đối với một tu hành giả, thất sư đệ không cần ngạc nhiên.”
“… Nhị sư huynh nói rất đúng.”
Tư Vô Nhai vỗ bải vai Chư Hồng Cộng nói: “Đệ không sao là tốt rồi.”
“Ui da…” Chư Hồng Cộng ngồi bệt xuống đất.
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng xoa mông giải thích: “Đệ không sao, bị ngã từ trên không trung xuống đâu chỉ mặt bị thương, tay chân cũng có chút thương tích. Giải thích như vậy hẳn là rất hợp lý nha…”
Lục Châu vuốt râu nói: “Được rồi, Tư Vô Nhai, trình bày kế hoạch của ngươi đi.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai lặp lại kế hoạch đã nói ban nãy cho Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Chư Hồng Cộng nghe một lần.
Chư Hồng Cộng vừa nghe phải đi Giang Đông đạo, lập tức uỷ khuất lắc đầu: “Sư phụ, chút bản lãnh của đồ nhi chẳng ra gì, hay là để đồ nhi ở lại bên cạnh sư phụ…”
Lục Châu nói:
“Tu vi của ngươi không yếu, nhưng cần phải tôi luyện thêm. Ở lại hoàng thành chính là lãng phí.”
Thấy Chư Hồng Cộng vẫn mang vẻ mặt tủi thân muốn khóc, Lục Châu lại nói:
“Vi sư có lưu lại một bộ quyền sáo ở chỗ Hạ quán chủ, ngươi đến đó lấy rồi hẵng đến Giang Đông đạo.”
Chư Hồng Cộng không dám nói nhiều, đành khom người đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong hắn xoay người đi ra khỏi điện.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải. “Các ngươi cũng đi đi, nhớ bảo vệ bản thân thật kỹ.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lĩnh mệnh, rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
. . .
Khi Chư Hồng Cộng tìm tới chỗ Hạ Trường Thu, Hạ Trường Thu còn đang bận phổ cập kiến thức về Ma Thiên Các cho Lục Ly nghe, trên mặt Lục Ly tràn đầy vẻ sửng sốt như lọt vào trong sương mù.
Biết Chư Hồng Cộng muốn lấy quyền sáo, Hạ Trường Thu ngồi trên lưng Đương Khang cùng Chư Hồng Cộng bay về phía Thiên Liễu Quan.
Lục Ly đưa mắt nhìn theo bóng hai người rời đi, quay sang nói với Nhan Chân Lạc:
“Nhan lão ca, lời Hạ quán chủ nói có đáng tin không? Sao ta cứ cảm thấy như hắn đang khoác lác?”
Nhan Chân Lạc nói:
“Ban đầu ta cũng cho rằng như vậy, về sau mới phát hiện hắn toàn nói sự thật. Ba chiêu đánh bại Lam Hi Hoà là thật, một chiêu đánh bại Công Tôn Viễn Huyền cũng là thật… Hơn nữa, lúc trước ta bị giam trong đại lao dưới mật thất, không được tận mắt chứng kiến sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp, nhưng Thẩm Tất có mặt ở đó. Lời Thẩm Tất kể lại còn khoa trương hơn Hạ quán chủ nữa.”
“Thẩm Tất?”
“Thẩm Tất đã gia nhập Ma Thiên Các từ sớm.”
Lục Ly kinh ngạc nói: “Mấy năm nay rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì?”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Lục lão đệ, mọi thứ đều đã thay đổi.”
. . .
Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu dẫn theo Chư Hồng Cộng đên gian phòng trước đây Lục Châu từng ở.
“Sau khi Lục tiền bối rời đi đã để vật này lại đây. Bát tiên sinh, chính là nó.” Hạ Trường Thu bê một chiếc rương đến trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng xem xét, chiếc rương này chẳng phải giống hệt bộ quyền sáo mà hắn đang dùng hay sao?
Chư Hồng Cộng mở rương ra. Soạt —— quả nhiên rương nứt ra làm đôi.
“Thú vị.”
Hắn tháo quyền sáo trên tay xuống, tổng cộng có bốn phần quyền sáo. Chư Hồng Cộng cầm hai phần lên.
Két —— quyền sáo từ hai hợp thành một.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt nói: “Hèn gì quyền sáo của ta trông nhỏ hơn bình thường, có vẻ không được hoàn chỉnh. Sư phụ thật là keo kiệt…”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Bốn phần quyền sáo hợp lại thành hai, một cặp quyền sáo toả quang mang rạng rỡ xuất hiện.
“Không ngờ lại là hoang cấp.” Hạ Trường Thu kinh ngạc nói.
“Hoang cấp?”
“Chỉ có vật phẩm hoang cấp mới toả ra u quang như thế. Uy lực của hoang cấp rất hung mãnh, có lực tàn phá kinh người.”
“Ha ha…” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói, “Sư phụ thật là hào phóng!”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Chư Hồng Cộng đeo đôi quyền sáo mới vào hai tay, cảm giác nặng nề hoàn toàn biến mất. Hắn vung tay đấm về phía trước một quyền.
Oanh!
“Có quyền sáo này đúng là như hổ thêm cánh. Hạ quán chủ, chúng ta luận bàn không?”
Hạ Trường Thu liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, chút tu vi của ta sao có thể là đối thủ của ngài.”
Bang!
Song quyền va chạm, Chư Hồng Cộng nghênh ngang đắc ý đi ra ngoài, hô lớn: “Đương Khang.”
Đương Khang bay lướt tới.
“Đến Giang Đông đạo, xem lão tử đánh vỡ đầu bọn hắn.”
. . .
[Ting — Lệ Ngân Quyền Sáo kích hoạt phẩm giai: Hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’.
Lúc ban đầu khi ban thưởng quyền sáo cho Chư Hồng Cộng, quyền sáo không hề hiện ra phẩm giai. Chẳng trách Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm cũng không làm gì được chiếc rương đó.
Chương 1360 Vô đề
“Sư phụ, đồ nhi còn lo lắng một việc.” Tư Vô Nhai nói.
“Nói đi.”
“Mục Nhĩ Thiếp biết tu vi của sư phụ cao thâm mạt trắc mà vẫn dám khởi động kế hoạch thanh trừ, tất có con át chủ bài. Đồ nhi đã cho người điều tra, Mục Nhĩ Thiếp rời khỏi hoàng cung từ lâu, kim liên giới cũng nên cẩn thận hơn.”
Lục Châu gật đầu.
Mục Nhĩ Thiếp cấu kết với hung thú, nhất định là có đại năng giúp đỡ. Dù kẻ đó là hung thú hay con người thì vẫn là một vấn đề lớn. Lục Châu chỉ có một mình, không đủ ba đầu sáu tay hay thuật phân thân. Chiến loạn diễn ra khắp nơi thế này quả thật rất khó đối phó.
“Bắt giặt phải bắt vua trước. Mục Nhĩ Thiếp và kẻ thao túng đám hung thú giao cho vi sư, những thứ còn lại giao cho ngươi.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai gật đầu:
“Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh còn dễ đối phó, nhưng đám hung thú thì không biết được chúng đông đến đâu, mạnh đến cỡ nào. Khoảng thời gian này đồ nhi có nghiên cứu về hung thú đồ phổ nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều, tại bí ẩn chi địa lại càng có nhiều hung thú cường đại hơn.”
“Đừng quá lo lắng, càng là hung thú cao giai sẽ càng bị quy tắc hạn chế, nếu không nhân loại đã diệt vong từ lâu. Chỉ là chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ để ứng phó.”
“Sư phụ nói đúng lắm.”
“Dạo gần đây Anh Chiêu biểu hiện thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ phối hợp. Thấy hung thú xâm lấn thành trì, nó cũng rất lo lắng.”
“Trả Mệnh Cách Chi Tâm lại cho nó đi.” Lục Châu đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ra.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, Anh Chiêu có trí tuệ không thấp, ngài không sợ nó bỏ trốn sao?”
“Nó đã rời khỏi bí ẩn chi địa, thiên địa này dù lớn cũng không còn chỗ cho nó dung thân, chỉ có ở nơi này nó mới được an toàn.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Tư Vô Nhai cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, khom người một cái rồi rời đi.
Hung thú cao giai ở bí ẩn chi địa muốn truy sát phản đồ Anh Chiêu, nhân loại thì muốn cướp Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Anh Chiêu đích thật không còn nơi nào để đi.
Trong Dưỡng Sinh điện lúc này chỉ còn mình Lục Châu.
Hắn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao và U Minh Lang Vương ra.
“Mệnh Cách thứ bảy nên dùng viên nào đây?”
Dựa theo tốc độ tu hành Mệnh Cách, sau khi thông qua Mệnh Quan, năng lực chứa đựng của Mệnh Cung sẽ được tăng cường, thống khổ khi khảm vào Mệnh Cách thứ bảy, thứ tám và thứ chín sẽ bớt đi không ít.
Càng về sau quá trình khảm sẽ lại càng gian khổ, cho đến khi thông qua Mệnh Quan thứ hai.
Lục Châu quyết định chọn Cự Ngao.
[Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao, năng lực đặc biệt: trọng lực.]
So sánh với Cự Ngao, năng lực nhìn ban đêm của U Minh Lang Vương không quá nổi bật.
Mệnh Cung xuất hiện trước mắt, Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao vào.
Két ——
Quá trình diễn ra rất thuận lợi, việc còn lại chính là chờ đợi hình thành khu vực Mệnh Cách.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng “cạch”, bèn mở mắt ra nhìn về phía Mệnh Cung.
Khu vực Mệnh Cách thứ bảy đã hình thành, quá trình khai Mệnh Cách đã thực hiện xong mà hắn lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, thậm chí còn thấy hơi buồn ngủ.
Bảy khu vực Mệnh Cách toả quang mang nhàn nhạt, lực lượng trong đan điền khí hải càng thêm dồi dào mênh mông.
“Lục các chủ, ra gặp mặt một lát được không?”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt như thể vọng lại từ rất xa.
Lục Châu đứng dậy, hư ảnh nhoáng lên một cái, biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Trong bóng đêm, hoàng thành vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy con phi cầm bay lượn.
Lục Châu bay về phía phát ra âm thanh, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trên tường thành.
Nhìn binh lính gác tường thành bị ngất xỉu nằm im dưới đất, Lục Châu khẽ nói: “Ra đi.”
Trên ngọn tháp lâu đối diện, Lam Hi Hoà mặc một chiếc váy dài màu trắng xuất hiện, đạp không đi tới.
Khí sắc trên mặt nàng đã khá hơn trước, nhưng có thể nhìn ra nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
“Nửa năm không gặp, Lục các chủ lại biến thành lão nhân rồi…” Lam Hi Hoà cười nhạt nói, trong lòng thấy thoải mái không thôi.
“Đã làm ngươi thất vọng, đây chỉ là dịch dung thuật.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Lam Hi Hoà ngẩn ra một lát, sau đó mới thở dài nói: “Rất nhiều người truy cầu thanh xuân tuổi trẻ mà không được, Lục các chủ thì hay rồi, còn dịch dung cho già đi.”
Lục Châu không thèm tiếp tục đề tài của nàng mà nói: “Nửa đêm Lam tháp chủ tìm gặp lão phu là có việc gì?”
Lam Hi Hoà nói: “Lần này xảy ra chiến tranh lớn, không còn là thắng bại phân tranh giữa các bang phái tu hành giả nữa. Lục các chủ đã chuẩn bị tâm lý chưa?”
“Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có.” Lam Hi Hoà mỉm cười nói, ánh trăng rọi vào mặt nàng. “Cả ngươi và ta đều có thể chết.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn như thường, vừa vuốt râu vừa ngắm nhìn toàn bộ hoàng thành.
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Đệ tử ngươi truyền tin cho ta. Ta muốn biết đây có phải ý của Lục các chủ hay không?”
Lục Châu gật đầu: “Gặp Tư Vô Nhai như gặp lão phu.”
Lam Hi Hoà cười, nụ cười đẹp như ánh trăng kia. “Không ngờ đường đường là Lục các chủ cũng có một ngày sẽ cầu người khác.”
Cầu người?
Lục Châu nhíu mày. Lão thất viết linh tinh gì trong thư thế?
Lục Châu không nói gì, dù sao hắn cũng không biết Tư Vô Nhai đã viết cái gì nên không vội vàng phủ nhận.
“Thật chứ?”
“Nếu dám có nửa lời dối trá, ngày khác Lục Các chủ đến lấy đầu ta, ta sẽ không có một lời oán hận nào.” Lữ Tư cam đoan. “Ta hoài nghi Đại Viên vương đình đang khởi động kế hoạch thanh trừ hồng liên giới.”
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Kế hoạch thanh trừ không phải là của Hắc Tháp các ngươi sao?”
Lữ Tư thành thật đáp:
“Nói đúng hơn thì toàn bộ thế lực trong hắc liên giới đều tham dự vào kế hoạch này. Mục đích chính của kế hoạch thanh trừ là để thanh trừ những chướng ngại ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, giúp hoàn toàn khống chế mục tiêu. Cách một đoạn thời gian, hải thú trong Vô Tận Hải sẽ đến quấy nhiễu nhân loại. Rất có thể Đại Viên vương đình muốn mượn nhờ lực lượng hung thú để đánh hạ hồng liên…”
“Lá gan không nhỏ.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Lữ Tư nghi hoặc nói: “Lục các chủ đến từ kim liên giới, bọn hắn hẳn là không dám làm gì kim liên giới đâu.”
“Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết hồng liên giới cũng là địa bàn của lão phu?” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Lữ Tư đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, nhẹ gật đầu nói: “Hắc Tháp không hề có ý đối địch với Ma Thiên Các, mong Lục các chủ thứ lỗi.”
“Trở về nói cho Hạ tháp chủ biết, sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp xảy ra một lần thì cũng có thể có lần thứ hai.”
Toàn thân Lữ Tư run lên, khom người đáp: “Vâng.”
Lữ Tư cung kính lùi hai bước rồi đứng dậy, phất tay với đám người Hắc Tháp. Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đồng loạt khom người với Lục Châu, sau đó cùng Lữ Tư đạp không bay đi.
Bay được một đoạn thật xa, xác định Lục Châu không thể nhìn thấy nữa, Lữ Tư mới nâng tay ra hiệu. “Dừng lại.”
“Lữ trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà rời đi thật sao?”
“Thú tai tất sẽ có hung thú cao giai và thú vương. U Minh Lang Vương đã bị Lục các chủ đánh giết, chúng ta chỉ có thể từ bỏ. Lúc này không cần trở về Hắc Tháp mà nên đến Kiếm Nam đạo một chuyến. Nơi đó địa thế trũng, nếu may mắn có thể gặp được một ít hung thú cao giai.” Lữ Tư nói.
“Nếu gặp người của vương đình thì phải làm sao?”
“Tránh mặt.”
Đám tu hành giả Hắc Tháp gật đầu.
Dựa theo tình hình trước mắt, phương thức ổn thoả nhất đối với Hắc Tháp chính là không tham dự vào kế hoạch của Đại Viên vương đình, làm ngư ông đắc lợi. Bọn hắn đánh càng hăng, Hắc Tháp càng có lợi.
Đám người Hắc Tháp thay đổi phương hướng bay về phía Kiếm Nam đạo, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Bên bờ Vô Tận Hải.
Đến bây giờ đầu óc Lục Ly vẫn còn mơ hồ như lọt vào trong sương mù. Vừa rồi từ biểu hiện của sư phụ lão bát, hẳn chỉ có tu vi sáu Mệnh Cách hoặc bảy, tám Mệnh Cách là cùng, thực lực gần với thẩm phán giả. Vì sao Lữ Tư và đám thành viên Hắc Tháp lại cung kính e sợ hắn đến vậy? Rất không hợp lý.
Lục Ly hồ nghi hỏi: “Sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp là gì?”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn, nói: “Ý trên mặt chữ.”
“. . .”
Ba tu hành giả vừa nãy đứng quan chiến bước tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói:
“Không ngờ lại có thể gặp Lục các chủ ở đây, xin nhận của vãn bối một lạy.”
Lục Ly: “. . .”
Có phải hơi quá rồi không? Sao người người thấy Các chủ đều có thái độ khiêm nhường như vậy?
Lục Châu nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Lục các chủ.”
Ba người đứng dậy, trên mặt tràn đầy sùng kính nói: “Cũng may Lục các chủ kịp thời xuất hiện, giết chết U Minh Lang Vương. Nếu không thành trì gần Thiên Luân sơn mạch sẽ gặp tai nạn thảm khốc rồi. Thật may mắn làm sao!”
Lục Châu hỏi: “Vì sao U Minh Lang Vương lại xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch?”
“Có lẽ là có người hoặc hung thú có trí tuệ cao thao túng. Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, không biết được những chuyện phức tạp này.”
Nói có lý, trở về hỏi Tư Vô Nhai thì hơn. Nghĩ vậy, Lục Châu nói: “Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, mọi người giải tán đi.”
“Vâng.” Ba người cung kính xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng còn quỳ rạp dưới đất, lắc đầu nói: “Còn không mau đứng lên?”
“Sư phụ…” Lúc này Chư Hồng Cộng mới dám đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Mới bước vào thập nhất diệp, đừng có kiêu ngạo như thế.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Ly lại càng thêm kinh ngạc: “Các chủ thấy thập nhất diệp mà không kinh ngạc chút nào sao?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Chư Hồng Cộng đã lên tiếng: “Nói nhảm, sư phụ ta kiến thức rộng rãi, sao ông có thể so sánh được.”
Lục Ly: “凸( ̄︿ ̄ +)”
“Về hoàng thành rồi nói.”
“Vâng.”
. . .
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Lục Châu vừa đến hoàng thành, rất nhiều tu hành giả vội vàng ra nghênh đón.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và mấy người Ma Thiên Các cấp tốc bay ra, vừa thấy hình tượng lão niên của sư phụ, ai nấy đều ngơ ngác một phen.
“Sư phụ, sư phụ… người…” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía chòm râu bạc của Lục Châu.
“Không được vô lễ.” Vu Chính Hải nói.
“Nha.”
Năng lực tiếp nhận của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước kia nhiều.
Lục Châu nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi: “Lão thất đâu?”
“Thất sư đệ ở Thiên Vũ Viện.”
“Gọi hắn tới, vi sư muốn gặp hắn.”
“Vâng.”
Nói xong, Lục Châu phi hành về phía Dưỡng Sinh điện, lười giải thích việc ngoại hình của mình đã thay đổi.
Chương 1357 Vô đề
Thẻ Dịch Dung có tác dụng trong năm ngày, Lục Châu không có ý định huỷ bỏ. Hình tượng lúc trẻ có dính dáng đến một số việc không nhỏ, hiện tại mang bộ dáng này dễ làm việc hơn.
Chư Hồng Cộng vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh…”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều tiến lên vỗ vai hắn, gật đầu tán thành.
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Ngày đó đệ hy sinh nhảy vào Vô Tận Hải làm vi huynh phải lau mắt mà nhìn.” Vu Chính Hải sau khi nghe được chuyện này từ miệng Tư Vô Nhai đã rất kinh ngạc.
“Việc nhỏ, việc nhỏ.”
Ngu Thượng Nhung cũng không tiếc lời khích lệ: “Chân chính trải qua sinh tử tất sẽ thu hoạch không ít. Ta thấy khí tức đệ trầm ổn hùng hậu, hẳn là đã gặp được cơ duyên lớn?”
Chư Hồng Cộng tự tin nói: “Sư huynh quá khen, tu vi đệ có chút thành tựu. Nếu có cơ hội, mong được lĩnh giáo nhị sư huynh hai chiêu.”
Đám người: “. . .”
Lão bát điên rồi sao?!
Ngu Thượng Nhung càng thêm tán thưởng nói: “Lão bát, đệ quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, không cần biết thắng bại ra sao, chỉ riêng phần dũng khí dám khiêu chiến ta đã đáng được khen ngợi.”
Làm gì có, đợi một lát ta đánh bại mọi người, xem ai còn dám coi thường lão bát ta!
Chư Hồng Cộng mặt không biến sắc, vẫn tỏ ra khiêm nhường.
“Cửu sư muội…” Chư Hồng Cộng tiếp tục chào hỏi.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Hải Loa nói: “Bát sư huynh, đây chính là Hải Loa nè.”
“Ách…” Chư Hồng Cộng nhìn Hải Loa dáng vẻ trưởng thành, không khỏi kinh ngạc. Tiểu Diên Nhi lập tức kể lại chuyện của Lạc Tuyên và Hải Loa.
Hải Loa nhún người nói: “Bái kiến bát sư huynh.”
Chư Hồng Cộng hắng giọng một tiếng, ra vẻ chững chạc nói: “Miễn lễ đi.”
Lúc này, mấy người Nhan Chân Lạc, Thẩm Tất và Hạ Trường Thu mới thảnh thơi tới chậm.
Nhan Chân Lạc vừa trông thấy Lục Ly, còn tưởng là mình nhìn nhầm, vội vàng đưa tay lên dụi mắt, sau đó mới kinh hô một tiếng:
“Lục lão đệ!”
“Nhan lão ca?”
Hai người mừng mừng tủi tủi vỗ vai nhau, còn khoa trương hơn tình nhân gặp mặt.
Lục Ly ngồi xuống, hai người bắt đầu ôn chuyện. Đầu tiên là hỏi thăm tình hình của nhau, thấy đôi bên đều khoẻ mạnh, hai người không khỏi bật cười ha hả.
Nhan Chân Lạc nói: “Khoảng thời gian này ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”
“Hầy, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, ta không cẩn thận bị thương, lưu lạc đến hoàng liên giới. Nhờ có lão bát xả thân cứu ta nên mới may mắn thoát nạn.”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Nếu không phải mệnh thạch của ngươi vẫn còn thì ta đã đi tìm ngươi rồi. Từ khi ngươi rời đi, Hắc Tháp xảy ra rất nhiều chuyện. Nhớ ngày đó nếu không có ngươi giúp đỡ, ta đã không sống được đến bây giờ.”
“Đều là chuyện quá khứ mà. Hắc Tháp bây giờ sao rồi? Ta tận mắt thấy tứ trưởng lão Lữ Tư quỳ xuống trước mặt Lục các chủ, thế là thế nào? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi nên ở Hắc Tháp sao?” Lục Ly nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng… ta còn chưa hỏi vì sao ngươi lại về cùng lúc với Lục các chủ nha?”
Lục Ly bèn kể lại những chuyện mình gặp phải. Nghe vậy, Nhan Chân Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau khi hiểu rõ chân tướng, Nhan Chân Lạc cười nói: “Ngươi có biết sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp không?”
“Đó là cái gì?”
“Lục các chủ vì cứu ta mà một mình đến Hắc Tháp, phá ba ngàn sáu trăm đạo trận văn, phàm là thành viên Hắc Tháp có mặt lúc đó đều bị Lục các chủ lấy đi một Mệnh Cách, Hạ tháp chủ còn mất đi hai Mệnh Cách! Lúc đó tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà cũng có mặt. Chuyện này đã truyền đi khắp toàn bộ tu hành giới, được mọi người gọi là ‘sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp’.” Nhan Chân Lạc giải thích.
Hai mắt Lục Ly đã trừng lớn như mắt trâu, tràn đầy kinh ngạc.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Nhưng vấn đề là, Các chủ nhiều nhất cũng chỉ có tu vi sáu Mệnh Cách thôi mà… Sao có thể làm được việc này? Lần đầu tiên ta gặp Các chủ, hắn chỉ mới là thập diệp!”
Lục Ly thiếu điều muốn nói: ngươi có phải đang khoác lác lừa gạt ta hay không?
Nhan Chân Lạc nói: “Trước khác nay khác, lúc gặp Lục các chủ, ngươi không cảm thấy có điểm nào kỳ quái sao?”
Lục Ly hồi tưởng lại.
Vừa nghĩ đã thấy đúng là có rất nhiều điểm kỳ quái. Chẳng hạn như việc Lục Châu khi đó là thập diệp, sao có thể đuổi kịp Lục Ly năm Mệnh Cách?
Khi đó Lục Ly đang vội vã đi chấp hành nhiệm vụ nên không nghĩ nhiều, tự biết mình dữ nhiều lành ít nên mới tặng bản đồ Mệnh Cách cho Lục Châu.
“Nhan lão ca nói có lý. Trước khác nay khác, hẳn là lúc đó Các chủ che giấu tu vi.”
“Ngươi vừa vào Ma Thiên Các, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ cũng là bình thường. Nếu muốn hiểu sâu hơn về Ma Thiên Các, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người.” Nhan Chân Lạc cười nói.
“Ai thế?”
“Hạ quán chủ.” Nhan Chân Lạc vừa nói vừa vẫy tay với Hạ Trường Thu đứng ở đằng xa.
Hạ Trường Thu cười tủm tỉm đi tới, đến trước mặt Lục Ly, hắn khom người chào, Lục Ly cũng đứng lên đáp lễ.
Nhan Chân Lạc nói: “Vị huynh đệ này của ta mới vào Ma Thiên Các, chưa hiểu biết nhiều. Không biết ngươi có thời gian hay không…”
“Đương nhiên là có, ta có rất nhiều thời gian, lúc nào cũng được.” Hạ Trường Thu ngẩng đầu nhìn trời.
Lục Ly hỏi: “Hay là để ngày mai đi?”
Chương 1358 Vô đề
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tin ta đi, càng sớm hiểu về Ma Thiên Các thì càng tốt cho ngươi thôi.” Hạ Trường Thu cười tủm tỉm nói.
“Ách… được rồi.”
Hạ Trường Thu vươn tay tóm lấy cánh tay Lục Ly, vừa đi về phía bậc thềm vừa nói: “Việc đầu tiên cần nhớ khi gia nhập Ma Thiên Các chính là —— không thể dùng lẽ thường để dò xét. Đầu tiên chúng ta nói về thập đại đệ tử của Các chủ…”
Lục Ly: “. . .”
. . .
Cùng lúc đó.
Tư Vô Nhai hay tin sư phụ trở về, vội vã cùng Triệu Hồng Phất quay lại kinh đô.
Đến bên ngoài Dưỡng Sinh điện, Tư Vô Nhai trông thấy Lý Vân Tranh đang đi tới đi lui ngoài cổng.
“Lão sư.” Lý Vân Tranh khom người hành lễ.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Học sinh nghe nói sư công trở về nên đến xem.”
“Đã an bài người trông giữ các cứ điểm chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đã an bài thoả đáng, nhưng áp lực rất lớn, hung thú càng lúc càng nhiều. Hải vực ở Giang Đông đạo có dị động, nếu xuất hiện nhiều con Mệnh Cách thú sẽ tạo thành một tràng tai nạn lớn chưa từng thấy.” Lý Vân Tranh nói.
“Ta biết ngươi lo lắng, nhưng chuyện này không thể vội vàng… Ngươi về trước đi, có việc gì ta sẽ truyền tin cho ngươi.”
“Vậy làm phiền lão sư.” Lý Vân Tranh cùng mấy tên thái giám rời đi.
Tư Vô Nhai nhìn quanh, thấy Kỷ Phong Hành và Vu Vu đang ngồi trên bậc thềm bèn hỏi: “Lão bát đâu rồi?”
Lần đó trên Vô Tận Hải, lão bát hy sinh cứu tất cả mọi người khiến hắn vẫn còn tự trách suốt một thời gian dài. Bây giờ lão bát đã trở về, nếu không tận mắt xác định lão bát an toàn hắn sẽ không cách nào an tâm.
Kỷ Phong Hành nói: “Bát tiên sinh và nhị tiên sinh đến tiền điện luận bàn rồi.”
“Luận bàn?”
Tư Vô Nhai có chút bất ngờ. Từ khi gia nhập Ma Thiên Các đến nay, hắn chưa từng thấy lão bát dám hó hé một tiếng trước mặt đại sư huynh và nhị sư huynh.
Thôi, lấy chính sự làm trọng.
Tư Vô Nhai bước vào Dưỡng Sinh điện.
Thấy bộ dáng sư phụ lại trở về như trước, Tư Vô Nhai chưa kịp hành lễ đã kinh ngạc nói: “Sư phụ, người…”
“Thuật dịch dung.”
Lục Châu ra hiệu cho hắn không cần ngạc nhiên, “Hành lễ thì miễn đi, trong nửa năm vi sư không có đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại Viên vương đình muốn khai chiến với hồng liên giới.”
“Khai chiến?” Lục Châu nhíu mày.
“Đồ nhi đã hỏi Anh Chiêu, đám hung thú trong bí ẩn chi địa đã không chờ được nữa, muốn xâm lấn nhân loại. Trong Đại Viên vương đình hẳn là có người biết thú ngữ, cấu kết với hung thú. Hải thú trong Vô Tận Hải và hung thú trên lục địa trước nay chưa từng nhất trí đến thế, đây đúng thật là cơ hội tốt để Đại Viên vương đình xâm lấn hồng liên.”
“Lá gan của Mục Nhĩ Thiếp không nhỏ.”
“Mục Nhĩ Thiếp là kẻ tâm cơ thâm trầm, lần trước gặp mặt hiển nhiên chỉ là diễn kịch. Vương đình đã cấu kết với Hắc Diệu liên minh, hiện tại Hắc Tháp ốc còn không mang nổi mình ốc, không quản được bọn hắn. Mục Nhĩ Thiếp có dã tâm bậc này cũng là chuyện bình thường.” Tư Vô Nhai nói.
“Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp còn trong hoàng cung không?”
“Hắn sợ sư phụ tìm đến cửa, sớm đã rời đi.”
Lục Châu gật đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Ngươi có đối sách gì không?”
Tư Vô Nhai khom người đáp:
“Khi sư phụ không có đây, đồ nhi đã tự mình truyền thư cho tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà, hy vọng có thể liên hợp để ứng đối với Hắc Hoàng và đàn hung thú.”
Lục Châu trầm mặc không nói, lâm vào trầm tư.
Hiện tại thực lực chân chính của Lục Châu là sáu Mệnh Cách, cho dù có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong hoặc Thẻ Thái Huyền cũng không có khả năng ứng phó một lúc mấy cứ điểm bị hung thú tấn công. Chỉ riêng thú vương đã là một vấn đề lớn, lại còn có vương đình và Hắc Diệu liên minh đứng sau lưng nhìn chằm chằm.
“Sư phụ thứ tội, đồ nhi vốn không muốn tự ý chủ trương, nhưng vì lần này xảy ra chiến tranh lớn…” Tư Vô Nhai quỳ xuống nói.
“Ngươi không làm sai, đừng lo lắng.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tư Vô Nhai giải thích: “Đồ nhi vốn cũng định hợp tác với Hắc Tháp hoặc Đại Minh vương đình, nhưng Hạ Tranh Vanh và Công Tôn Viễn Huyền là người tâm cơ cực sâu, không đáng tin cậy.”
“Lam Hi Hoà thì đáng tin?” Lục Châu muốn nghe phán đoán của Tư Vô Nhai.
“Nàng ta chỉ còn năm năm để sống, với bản sự của nàng hẳn là sẽ nghĩ mọi biện pháp để cải mệnh. Người đối mặt với tử vong trong thời gian dài rất khó có thể bị lợi ích làm mờ mắt, huống chi nếu Bạch Tháp tham dự thì chỉ có lợi, không có hại.” Tư Vô Nhai nói.
Hắc Tháp muốn tham dự cũng không có cơ hội đâu.
Lục Châu nói: “Lam Hi Hoà chỉ có thể hỗ trợ chuẩn bị kế hoạch, mọi việc vẫn phải dựa vào chính mình.”
“Sư phụ nói đúng… Đồ nhi dự định để đại sư huynh đến Kiếm Nam đạo. Trong nửa năm nay đại sư huynh đã mở Mệnh Cách thứ tư, tiến bộ rất nhanh. Thiên Vũ Viện đã đoán tạo Bích Ngọc Đao lên hồng cấp, thích hợp dùng để đối phó với Mệnh Cách thú.”
Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Nhị sư huynh thì đến Sơn Bắc đạo, huynh ấy là thập nhất diệp có tu vi ít nhất năm Mệnh Cách, vấn đề không lớn…”
Việc còn lại thì không dễ an bài.
Lục Châu nói: “Giang Bắc đạo để Lục Ly và Nhan Chân Lạc đi, về phần Giang Đông đạo thì để lão bát thủ hộ.”
“Lão bát?”
“Hắn đã đột phá thập nhất diệp, tu vi ngang ngửa với nhị sư huynh ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chương 1359 Vô đề
Tư Vô Nhai tròn mắt kinh ngạc. Lão bát đây là khổ tận cam lai, cát nhân gặp thiên tướng.
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói của Chư Hồng Cộng: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Vào đi.”
Đi cùng hắn còn có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Tư Vô Nhai xoay người lại, vừa định chào hỏi Chư Hồng Cộng ——
“Lão bát, sao mặt mũi đệ bầm dập thế?”
Chư Hồng Cộng sờ sờ con mắt gấu mèo và gò má sưng húp, nói lảng đi:
“Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Đệ vừa trở về, tâm tình vui vẻ nên không chú ý, bị té ngã.”
“Ngã?” Tư Vô Nhai hoài nghi hỏi.
Ngã kiểu gì mà thành ra thế này?
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Tu vi bát sư đệ tiến bộ cực nhanh, thật đáng mừng. Chỉ là thuật ngự không còn hơi kém, những vết thương này đích thật là do té ngã mà có. Đây là bài học không thể thiếu để trưởng thành đối với một tu hành giả, thất sư đệ không cần ngạc nhiên.”
“… Nhị sư huynh nói rất đúng.”
Tư Vô Nhai vỗ bải vai Chư Hồng Cộng nói: “Đệ không sao là tốt rồi.”
“Ui da…” Chư Hồng Cộng ngồi bệt xuống đất.
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng xoa mông giải thích: “Đệ không sao, bị ngã từ trên không trung xuống đâu chỉ mặt bị thương, tay chân cũng có chút thương tích. Giải thích như vậy hẳn là rất hợp lý nha…”
Lục Châu vuốt râu nói: “Được rồi, Tư Vô Nhai, trình bày kế hoạch của ngươi đi.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai lặp lại kế hoạch đã nói ban nãy cho Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Chư Hồng Cộng nghe một lần.
Chư Hồng Cộng vừa nghe phải đi Giang Đông đạo, lập tức uỷ khuất lắc đầu: “Sư phụ, chút bản lãnh của đồ nhi chẳng ra gì, hay là để đồ nhi ở lại bên cạnh sư phụ…”
Lục Châu nói:
“Tu vi của ngươi không yếu, nhưng cần phải tôi luyện thêm. Ở lại hoàng thành chính là lãng phí.”
Thấy Chư Hồng Cộng vẫn mang vẻ mặt tủi thân muốn khóc, Lục Châu lại nói:
“Vi sư có lưu lại một bộ quyền sáo ở chỗ Hạ quán chủ, ngươi đến đó lấy rồi hẵng đến Giang Đông đạo.”
Chư Hồng Cộng không dám nói nhiều, đành khom người đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong hắn xoay người đi ra khỏi điện.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải. “Các ngươi cũng đi đi, nhớ bảo vệ bản thân thật kỹ.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lĩnh mệnh, rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
. . .
Khi Chư Hồng Cộng tìm tới chỗ Hạ Trường Thu, Hạ Trường Thu còn đang bận phổ cập kiến thức về Ma Thiên Các cho Lục Ly nghe, trên mặt Lục Ly tràn đầy vẻ sửng sốt như lọt vào trong sương mù.
Biết Chư Hồng Cộng muốn lấy quyền sáo, Hạ Trường Thu ngồi trên lưng Đương Khang cùng Chư Hồng Cộng bay về phía Thiên Liễu Quan.
Lục Ly đưa mắt nhìn theo bóng hai người rời đi, quay sang nói với Nhan Chân Lạc:
“Nhan lão ca, lời Hạ quán chủ nói có đáng tin không? Sao ta cứ cảm thấy như hắn đang khoác lác?”
Nhan Chân Lạc nói:
“Ban đầu ta cũng cho rằng như vậy, về sau mới phát hiện hắn toàn nói sự thật. Ba chiêu đánh bại Lam Hi Hoà là thật, một chiêu đánh bại Công Tôn Viễn Huyền cũng là thật… Hơn nữa, lúc trước ta bị giam trong đại lao dưới mật thất, không được tận mắt chứng kiến sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp, nhưng Thẩm Tất có mặt ở đó. Lời Thẩm Tất kể lại còn khoa trương hơn Hạ quán chủ nữa.”
“Thẩm Tất?”
“Thẩm Tất đã gia nhập Ma Thiên Các từ sớm.”
Lục Ly kinh ngạc nói: “Mấy năm nay rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì?”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Lục lão đệ, mọi thứ đều đã thay đổi.”
. . .
Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu dẫn theo Chư Hồng Cộng đên gian phòng trước đây Lục Châu từng ở.
“Sau khi Lục tiền bối rời đi đã để vật này lại đây. Bát tiên sinh, chính là nó.” Hạ Trường Thu bê một chiếc rương đến trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng xem xét, chiếc rương này chẳng phải giống hệt bộ quyền sáo mà hắn đang dùng hay sao?
Chư Hồng Cộng mở rương ra. Soạt —— quả nhiên rương nứt ra làm đôi.
“Thú vị.”
Hắn tháo quyền sáo trên tay xuống, tổng cộng có bốn phần quyền sáo. Chư Hồng Cộng cầm hai phần lên.
Két —— quyền sáo từ hai hợp thành một.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt nói: “Hèn gì quyền sáo của ta trông nhỏ hơn bình thường, có vẻ không được hoàn chỉnh. Sư phụ thật là keo kiệt…”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Bốn phần quyền sáo hợp lại thành hai, một cặp quyền sáo toả quang mang rạng rỡ xuất hiện.
“Không ngờ lại là hoang cấp.” Hạ Trường Thu kinh ngạc nói.
“Hoang cấp?”
“Chỉ có vật phẩm hoang cấp mới toả ra u quang như thế. Uy lực của hoang cấp rất hung mãnh, có lực tàn phá kinh người.”
“Ha ha…” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói, “Sư phụ thật là hào phóng!”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Chư Hồng Cộng đeo đôi quyền sáo mới vào hai tay, cảm giác nặng nề hoàn toàn biến mất. Hắn vung tay đấm về phía trước một quyền.
Oanh!
“Có quyền sáo này đúng là như hổ thêm cánh. Hạ quán chủ, chúng ta luận bàn không?”
Hạ Trường Thu liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, chút tu vi của ta sao có thể là đối thủ của ngài.”
Bang!
Song quyền va chạm, Chư Hồng Cộng nghênh ngang đắc ý đi ra ngoài, hô lớn: “Đương Khang.”
Đương Khang bay lướt tới.
“Đến Giang Đông đạo, xem lão tử đánh vỡ đầu bọn hắn.”
. . .
[Ting — Lệ Ngân Quyền Sáo kích hoạt phẩm giai: Hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’.
Lúc ban đầu khi ban thưởng quyền sáo cho Chư Hồng Cộng, quyền sáo không hề hiện ra phẩm giai. Chẳng trách Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm cũng không làm gì được chiếc rương đó.
Chương 1360 Vô đề
“Sư phụ, đồ nhi còn lo lắng một việc.” Tư Vô Nhai nói.
“Nói đi.”
“Mục Nhĩ Thiếp biết tu vi của sư phụ cao thâm mạt trắc mà vẫn dám khởi động kế hoạch thanh trừ, tất có con át chủ bài. Đồ nhi đã cho người điều tra, Mục Nhĩ Thiếp rời khỏi hoàng cung từ lâu, kim liên giới cũng nên cẩn thận hơn.”
Lục Châu gật đầu.
Mục Nhĩ Thiếp cấu kết với hung thú, nhất định là có đại năng giúp đỡ. Dù kẻ đó là hung thú hay con người thì vẫn là một vấn đề lớn. Lục Châu chỉ có một mình, không đủ ba đầu sáu tay hay thuật phân thân. Chiến loạn diễn ra khắp nơi thế này quả thật rất khó đối phó.
“Bắt giặt phải bắt vua trước. Mục Nhĩ Thiếp và kẻ thao túng đám hung thú giao cho vi sư, những thứ còn lại giao cho ngươi.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai gật đầu:
“Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh còn dễ đối phó, nhưng đám hung thú thì không biết được chúng đông đến đâu, mạnh đến cỡ nào. Khoảng thời gian này đồ nhi có nghiên cứu về hung thú đồ phổ nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều, tại bí ẩn chi địa lại càng có nhiều hung thú cường đại hơn.”
“Đừng quá lo lắng, càng là hung thú cao giai sẽ càng bị quy tắc hạn chế, nếu không nhân loại đã diệt vong từ lâu. Chỉ là chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ để ứng phó.”
“Sư phụ nói đúng lắm.”
“Dạo gần đây Anh Chiêu biểu hiện thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ phối hợp. Thấy hung thú xâm lấn thành trì, nó cũng rất lo lắng.”
“Trả Mệnh Cách Chi Tâm lại cho nó đi.” Lục Châu đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ra.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, Anh Chiêu có trí tuệ không thấp, ngài không sợ nó bỏ trốn sao?”
“Nó đã rời khỏi bí ẩn chi địa, thiên địa này dù lớn cũng không còn chỗ cho nó dung thân, chỉ có ở nơi này nó mới được an toàn.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Tư Vô Nhai cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, khom người một cái rồi rời đi.
Hung thú cao giai ở bí ẩn chi địa muốn truy sát phản đồ Anh Chiêu, nhân loại thì muốn cướp Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Anh Chiêu đích thật không còn nơi nào để đi.
Trong Dưỡng Sinh điện lúc này chỉ còn mình Lục Châu.
Hắn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao và U Minh Lang Vương ra.
“Mệnh Cách thứ bảy nên dùng viên nào đây?”
Dựa theo tốc độ tu hành Mệnh Cách, sau khi thông qua Mệnh Quan, năng lực chứa đựng của Mệnh Cung sẽ được tăng cường, thống khổ khi khảm vào Mệnh Cách thứ bảy, thứ tám và thứ chín sẽ bớt đi không ít.
Càng về sau quá trình khảm sẽ lại càng gian khổ, cho đến khi thông qua Mệnh Quan thứ hai.
Lục Châu quyết định chọn Cự Ngao.
[Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao, năng lực đặc biệt: trọng lực.]
So sánh với Cự Ngao, năng lực nhìn ban đêm của U Minh Lang Vương không quá nổi bật.
Mệnh Cung xuất hiện trước mắt, Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao vào.
Két ——
Quá trình diễn ra rất thuận lợi, việc còn lại chính là chờ đợi hình thành khu vực Mệnh Cách.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng “cạch”, bèn mở mắt ra nhìn về phía Mệnh Cung.
Khu vực Mệnh Cách thứ bảy đã hình thành, quá trình khai Mệnh Cách đã thực hiện xong mà hắn lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, thậm chí còn thấy hơi buồn ngủ.
Bảy khu vực Mệnh Cách toả quang mang nhàn nhạt, lực lượng trong đan điền khí hải càng thêm dồi dào mênh mông.
“Lục các chủ, ra gặp mặt một lát được không?”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt như thể vọng lại từ rất xa.
Lục Châu đứng dậy, hư ảnh nhoáng lên một cái, biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Trong bóng đêm, hoàng thành vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy con phi cầm bay lượn.
Lục Châu bay về phía phát ra âm thanh, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trên tường thành.
Nhìn binh lính gác tường thành bị ngất xỉu nằm im dưới đất, Lục Châu khẽ nói: “Ra đi.”
Trên ngọn tháp lâu đối diện, Lam Hi Hoà mặc một chiếc váy dài màu trắng xuất hiện, đạp không đi tới.
Khí sắc trên mặt nàng đã khá hơn trước, nhưng có thể nhìn ra nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
“Nửa năm không gặp, Lục các chủ lại biến thành lão nhân rồi…” Lam Hi Hoà cười nhạt nói, trong lòng thấy thoải mái không thôi.
“Đã làm ngươi thất vọng, đây chỉ là dịch dung thuật.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Lam Hi Hoà ngẩn ra một lát, sau đó mới thở dài nói: “Rất nhiều người truy cầu thanh xuân tuổi trẻ mà không được, Lục các chủ thì hay rồi, còn dịch dung cho già đi.”
Lục Châu không thèm tiếp tục đề tài của nàng mà nói: “Nửa đêm Lam tháp chủ tìm gặp lão phu là có việc gì?”
Lam Hi Hoà nói: “Lần này xảy ra chiến tranh lớn, không còn là thắng bại phân tranh giữa các bang phái tu hành giả nữa. Lục các chủ đã chuẩn bị tâm lý chưa?”
“Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có.” Lam Hi Hoà mỉm cười nói, ánh trăng rọi vào mặt nàng. “Cả ngươi và ta đều có thể chết.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn như thường, vừa vuốt râu vừa ngắm nhìn toàn bộ hoàng thành.
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Đệ tử ngươi truyền tin cho ta. Ta muốn biết đây có phải ý của Lục các chủ hay không?”
Lục Châu gật đầu: “Gặp Tư Vô Nhai như gặp lão phu.”
Lam Hi Hoà cười, nụ cười đẹp như ánh trăng kia. “Không ngờ đường đường là Lục các chủ cũng có một ngày sẽ cầu người khác.”
Cầu người?
Lục Châu nhíu mày. Lão thất viết linh tinh gì trong thư thế?
Lục Châu không nói gì, dù sao hắn cũng không biết Tư Vô Nhai đã viết cái gì nên không vội vàng phủ nhận.
Bình luận facebook