• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1366-1370

Chương 1366

Không cần Tả Ngọc Thư gọi, Lãnh La đã thi triển đạo ấn xuất hiện trên cùng, dùng một phương pháp chuyền bóng y hệt.

Vẫn là một toà pháp thân hai mươi trượng.

“Cú cuối cùng giao cho ta!”

Hoa Vô Đạo quát lên một tiếng, không bay lên trên mà đạp Tứ Phương Cơ, toà pháp thân kim sắc mười lăm trượng kéo theo pháp thân Phan Ly Thiên đạp mạnh xuống.

Ầm!

Tứ Phương Cơ rơi vào vực thẳm, bốn toà pháp thân đứng chồng lên nhau tạo thành hình dáng cự trụ kình thiên, cao vút vào trong mây mù.

“Nguyên khí!”

Ba vị trưởng lão đứng bên dưới dồn toàn bộ nguyên khí lên trên, tiến vào pháp thân của Lãnh La.

Lãnh La trầm giọng nói: “Ngươi không được chọn, Đoan Mộc Sinh, hãy mang theo ý nguyện của bọn ta, bay lên!”

Ầm!

Một đạo chưởng ấn đánh vào lưng Đoan Mộc Sinh.

Đầu óc Đoan Mộc Sinh trống rỗng, toàn thân vọt về phía trước.

Một chưởng toàn lực của bốn vị trưởng lão đưa Đoan Mộc Sinh bay ra khỏi vách núi.

Dù vậy, khi Đoan Mộc Sinh cách bờ hơn mười mét thì lực hút lại xuất hiện.

Đoan Mộc Sinh theo bản năng lấy ra Bá Vương Thương. “Thiên Cân Truỵ!”

Bá Vương Thương lóng lánh kim quang, thân như trường long ghim chặt vào vách núi.

Ầm!

Gần như toàn bộ Bá Vương Thương đã ghim sâu vào trong đá núi. Đất núi rung động, rạn nứt chằng chịt.

Tay Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương, quay đầu nhìn xuống vực thẳm…

Nhưng nào còn thấy bóng dáng tứ đại trưởng lão.

Bên tai hắn vang vọng câu nói của Lãnh La —— Hãy mang theo ý nguyện của bọn ta, bay lên.

Hắn bay lên.

Nhưng đây không phải là điều hắn muốn.

Hắn cắn răng nhìn xuống vực thẳm trống rỗng, bất lực vô cùng.

Lực hút bên dưới kéo dài thêm khoảng một khắc đồng hồ mới từ từ biến mất.

Đoan Mộc Sinh rút Bá Vương Thương ra khỏi vách đá, tung người bay lên đỉnh núi rồi đứng nhìn xuống dưới.

“Tả trưởng lão!”

“Hoa Vô Đạo!”

Trống rỗng. Dưới vực thẳm sâu không thấy đáy chẳng có bất kỳ lời hồi đáp nào.

Đoan Mộc Sinh mờ mịt.

Lục Châu cau mày nhìn cảnh này.

Thấy Đoan Mộc Sinh có vẻ mất lý trí, mà Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại cực kỳ nguy hiểm, Lục Châu bèn phóng thích toàn bộ Thái Huyền chi lực:

“Trở về đi.”

Sau khi truyền ra ba chữ, Thái Huyền chi lực cạn kiệt, hình ảnh biến mất.

. . .

Đoan Mộc Sinh nghe được âm thanh từ chân trời truyền đến, toàn thân run lên, ngẩng đầu nói:

“Sư phụ?”

Hắn nhìn quanh bốn phía, không ngừng tìm kiếm thân ảnh sư phụ nhưng chẳng thấy gì.

“Sư phụ đang ở gần đây?”

Đoan Mộc Sinh thử gọi mấy tiếng nhưng không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Đúng lúc này, từng tự phù lóng lánh kim quang từ dưới vực thẳm bay lên tựa như hồ điệp, nhẹ nhàng bay múa.

“Tả trưởng lão?!” Đoan Mộc Sinh vui mừng quá đỗi.

Hắn vội vàng vọt về phía đám tự phù.

Tự phù không nhiều, chậm rãi sắp xếp lại thành một câu: “Trận pháp kỳ dị, chỉ có Các chủ cứu được chúng ta, mau trở về.”

Điều này có nghĩa là bốn vị trưởng lão còn sống.

Đoan Mộc Sinh bình phục tâm tình, nắm lấy Bá Vương Thương bay trở vào bờ.

Hiện tại Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đã thu nhỏ lại bằng một căn phòng.

“Rời khỏi nơi này đã.”

Đoan Mộc Sinh bay về phía lối ra, trường thương quét ngang, tầng bình chướng thiên mạc đã không còn lực lượng ngăn trở.

Hắn mừng rỡ bay vụt ra khỏi Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.

. . .

Thế giới bên ngoài đại trận mát mẻ sảng khoái, khiến người ta thoải mái dễ chịu vô cùng.

Đoan Mộc Sinh vừa định rời đi thì giữa Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đột nhiên có một vòng tròn màu tím sáng lên.

Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn lại: “Cái thứ gì đây?”

Vòng sáng vang lên âm thanh chói tai, ngay sau đó trong vòng sáng xuất hiện một con quái thú —— ngoại hình trông như một con heo, móng vuốt sắc bén, tiếng kêu gầm gừ như chó, trầm thấp có lực.

Hung thú có tướng mạo kỳ lạ rất nhiều, Đoan Mộc Sinh cũng không kỳ quái, thế nhưng toàn thân con hung thú này lại tản ra tử sắc khí thể quái dị…

“Hung thú?”

Trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận xuất hiện một con hung thú, đây là ý gì?

Grừ ——

Con hung thú đã nhìn thấy Đoan Mộc Sinh, lập tức phóng về phía hắn.

“Tốc độ, lực lượng, thể tích…” Đoan Mộc Sinh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú để phán đoán thực lực đối phương.

Hung thú bay vọt lên không trung, Đoan Mộc Sinh xoay người lại, đâm một thương vào ngực nó.

Ầm!

Hung thú tử vong ngay tại chỗ.

Tử sắc khí thể lập tức bám vào người Đoan Mộc Sinh, nhưng ngay sau đó lại tiêu tán.

“Hả?”

Chết thiệt rồi hả?

Phong cách ra sân kỳ bí quỷ dị, mà mới đâm nhẹ một cái đã thăng thiên?

Đoan Mộc Sinh nhíu mày, hơi thất vọng vẩy xác hung thú ra khỏi mũi thương. Cái loại hung thú cấp thấp bậc này đến trái tim sinh mệnh cũng không có, giết nó đúng là lãng phí thời gian.

Phịch.

Xác hung thú rơi vào bụi cỏ.

Một màn đáng sợ xuất hiện ——

Phàm là những nơi tử khí trên người nó chạm đến, cỏ dại cây cối đều bị héo rũ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành tro tàn.

“Đây là…”

Suy nghĩ đầu tiên của Đoan Mộc Sinh chính là thứ này có độc.

Hắn thử hoạt động gân cốt nhưng lại không thấy có gì bất thường.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Lúc này, phù chỉ đeo bên hông đột nhiên truyền đến động tĩnh. Đoan Mộc Sinh lấy phù chỉ ra thiêu đốt.

Hình ảnh Tư Vô Nhai xuất hiện.

“Tam sư huynh, huynh không sao chứ?”

“Ta không sao… Các vị trưởng lão đã cứu ta, hiện tại đang bị vây khốn dưới đáy vực.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Mọi người còn sống là tốt rồi, sư phụ có lệnh bảo huynh trở về trước. Lão nhân gia người sẽ nghĩ cách cứu viện bốn vị trưởng lão.”

Đoan Mộc Sinh gật đầu, sau đó chỉ tay về phía xác hung thú: “Đây là thứ gì thế?”

Tư Vô Nhai nhìn một lúc lâu, cau mày nói: “Hẳn là Ly Lực. Hung thú này không mạnh, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

“Nó đến từ bên trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.”

“Trận pháp này hẳn là đã bị người ta sửa đổi. Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vốn là trận pháp tụ nguyên, không có lý nào lại cải biến công năng. Khi mọi người tu hành có phát hiện điều gì kỳ quái không?” Tư Vô Nhai hỏi.

Đoan Mộc Sinh khẽ lắc đầu.

Tư Vô Nhai nói: “Huynh trở về đi đã…”

Ông ——

Trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại xuất hiện một vòng tròn màu tím. Ngay sau đó, một con Ly Lực lại xuất hiện.
Chương 1367

Đoan Mộc Sinh nói: “Ta xử lý con hung thú này đã.”

Tư Vô Nhai nói:

“Đúng rồi, tam sư huynh. Ly Lực mang theo tà khí có độc, tuyệt đối không thể để nó đến gần thành trì nhân loại, càng không được để nó chạm vào thú vương. Nếu không hậu quả vô cùng khó lường.”

“Được. Loại hung thú nhãi nhép này ta không để vào mắt.”

Tư Vô Nhai gật đầu, cắt đứt liên hệ.

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương, dùng ngón tay ngoắc ngoắc con Ly Lực.

Grừ!!

Ly Lực quả nhiên xông ra khỏi đại trận, nhảy về phía Đoan Mộc Sinh.

Đoan Mộc Sinh nâng chân đá Bá Vương Thương, Bá Vương Thương bộc phát kim quang đâm thẳng về phía Ly Lực.

Phanh!

Mũi thương xuyên qua người Ly Lực ghim thẳng vào tầng bình chướng của Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.

“Hả?”

Đoan Mộc Sinh rút Bá Vương Thương ra, vươn tay sờ vào bình chướng.

Một dòng điện truyền tới khiến hắn giật mình, rụt tay trở về.

“Chỉ có thể ra, không thể vào?” Đoan Mộc Sinh cau mày quát, “Ra đây!!!”

Thanh âm quanh quẩn lướt qua dãy núi và rừng cây. Bốn phía vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ tới bốn vị trưởng lão, sau đó chắp tay hướng về phía vách núi nói:

“Đoan Mộc Sinh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của các vị trưởng lão.”

Việc cứu người chỉ có thể trông cậy vào sư phụ.

Hắn cầm Bá Vương Thương lên, bay về phía Kiếm Bắc đạo.

Đoan Mộc Sinh vừa đi, vòng tròn màu tím kia lại sáng lên, từng con Ly Lực vọt ra, không bao lâu sau đã có hơn ngàn con Ly Lực.

Cây cối hoa màu xung quanh trong khoảnh khắc trở nên héo úa.

Đoan Mộc Sinh bay đến Kiếm Bắc quan, đáp xuống một đỉnh núi rồi nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện khắp nơi đều là hung thú, cũng may đều là hung thú cấp thấp nên lực uy hiếp không cao.

“Chuyện gì thế này?”

Hắn ở trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận nửa năm, gần như không hề liên hệ với ngoại giới, không ngờ bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.

Vốn là khu vực rừng cây um tùm, lúc này đã biến thành một mảnh đất hoang tàn, vừa đen vừa tím…

Ầm!

Đoan Mộc Sinh cắm Bá Vương Thương xuống đất, trải trận bố ra rồi thiêu đốt phù chỉ.

“Thất sư đệ, sự tình có biến, đợi ta giải quyết xong đám Ly Lực này sẽ trở về kinh đô.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Rất nghiêm trọng sao?” Tư Vô Nhai hỏi lại, hắn không thích những nhân tố nguy hiểm bất ngờ.

“Có rất nhiều Ly Lực, mà lại không thể huỷ trận pháp được.”

“Huynh đang ở đâu?”

“Phía bắc cách Kiếm Bắc quan ba trăm dặm.”

Tư Vô Nhai cấp tốc mở địa đồ ra xem, đánh dấu vào rồi nói: “Đừng để bọn chúng tiến vào trong quan đạo.”

Đoan Mộc Sinh cười đáp: “Đệ yên tâm.”

Hắn rút Bá Vương Thương ra, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía đại quân Ly Lực đang tiến lại gần.

. . .

Cùng lúc đó, trong kinh đô.

Tư Vô Nhai hồi báo lại toàn bộ sự việc cho sư phụ nghe.

Lục Châu vuốt râu nói: “Đại quân Ly Lực?”

“Bên trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận xuất hiện Ly Lực.” Tư Vô Nhai nói, “Hẳn là dựa vào phù văn thông đạo cổ, phù văn thông đạo hiện tại không cách nào truyền tống hung thú.”

Thông đạo bây giờ cần có tu hành giả gia trì nguyên khí, hung thú cấp thấp không có năng lực này.

“Đồ nhi hoài nghi đây cũng là một phần của kế hoạch thanh trừ, chỉ sợ đối phương thật sự muốn đưa hồng liên giới vào chỗ chết.”

“Truyền tin cho Bạch Tháp để bọn hắn đến chi viện Kiếm Bắc quan.” Lục Châu nói.

“Ách…”

Tư Vô Nhai lúng túng nói, “Lam Hi Hoà hình như không nguyện ý.”

“Cứ truyền đi.” Lục Châu nói, “Bốn vị trưởng lão gặp phiền toái, vi sư phải đi một chuyến.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Đúng lúc này…

Mạnh Trường Đông từ bên ngoài bay vào, quỳ gối nói: “Các chủ, Kiếm Nam đạo, Giang Bắc đạo, Sơn Bắc đạo và Giang Đông đạo đều xuất hiện rất nhiều hung thú, Giang Đông đạo là nhiều nhất.”

Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu: “Quả nhiên.”

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mọi việc đều là một âm mưu đã được chuẩn bị kỹ càng.

Triệu Hồng Phất cũng đi vào Dưỡng Sinh điện, khom người nói: “Trong phù văn đại điện phát hiện thứ này, mời Các chủ xem qua.”

Triệu Hồng Phất dâng lên một mảnh giấy, trên đó viết:

“Đối thủ của ngươi là ta.”

Chữ viết ngoáy không hề nắn nót.

Triệu Hồng Phất nói: “Đối phương hẳn đã phá một thông đạo của chúng ta. Ta đã phong bế lại thông đạo này.”

Tư Vô Nhai khom người hỏi: “Sư phụ?”

Lục Châu nâng lên hai ngón tay, tờ giấy bốc cháy thành tro bụi.

“Có một số người chỉ giáo huấn thôi là không đủ. Bọn hắn xứng đáng nhận lấy cái chết.”

Dưỡng Sinh điện rơi vào trầm mặc, không một ai dám thở mạnh.

Lời Lục Châu nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại toả ra sát ý vô cùng đáng sợ.

“Sư phụ, người còn đến Kiếm Bắc quan không?”

“Ngươi đi liên lạc với Bạch Tháp, Mạnh Trường Đông ở lại quan sát tình huống các nơi.”

Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai khom người lĩnh mệnh.

Tư Vô Nhai xoay người rời đi, Ma Thiên Các thì trải trận bố ra, khởi động trận pháp, quan sát tình huống tứ đạo.

Đáng tiếc là trận pháp có giới hạn, rất khó có thể quan sát toàn bộ, huống hồ gì người nắm giữ trận pháp lại rất ít.

Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra áp lực tại Giang Đông đạo là lớn nhất.

Đám người yên tĩnh chờ quyết định của Lục Châu.

Trên thực đế, Lục Châu đang tính toán con át chủ bài của mình.

Điểm công đức: 534.610 điểm

Trong lòng Lục Châu khẽ thở dài, trong tay không có Thẻ Thái Huyền và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng lẽ phải xài hết số điểm này? Chỉ dựa vào thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Hàng Cách sẽ tốn rất nhiều chi phí.

Suy tư một lát, Lục Châu nói: “Bắt đầu đi từ nơi hung thú nhiều nhất, Giang Đông đạo.”

“Vâng! Chúng ta nguyện đi theo Các chủ xông pha khói lửa.”

Lục Châu khẽ gọi: “Triệu Hồng Phất.”

“Có thuộc hạ.”

“Tứ đạo này có phù văn thông đạo không?” Lục Châu hỏi.

“Ngoại trừ Kiếm Bắc quan quá xa xôi ra thì mười đạo Đại Đường ta đều đã xây dựng phù văn thông đạo. Ban đầu ta định bỏ ra một năm nữa để hoàn thành toàn bộ thông đạo ở kim liên giới, không ngờ lại gặp phải việc này.” Triệu Hồng Phất nói.

“Không sao, ngươi và Bạch Trạch cùng lão phu đi một chuyến.”

“Vâng.”
Chương 1368

Cùng lúc đó, Giang Đông đạo, Sơn Bắc đạo, Kiếm Nam đạo và Giang Bắc đạo đã loạn chiến, khí thế hừng hực.

Từ ban đầu công lược thành trì nhân loại đều là hung thú cấp thấp cấp trung, phòng ngự vẫn ổn. Nhưng khi số lượng càng lúc càng gia tăng, thi thể bên ngoài tường thành ngày càng nhiều, đám hung thú kia giẫm lên thi thể đồng loại, tiến hành công thành.

Kiếm Bắc quan.

Dưới hai toà sơn phong.

Một thân ảnh khôi ngô tay cầm trường thương đứng giữ ải, trước mặt hắn là một đại quân Ly Lực trùng trùng điệp điệp, đông như kiến cỏ.

“Không ngờ là nhiều như vậy.”

Đoan Mộc Sinh vốn cho rằng chỉ có mấy trăm con, hung thú như vậy tuỳ tiện chém giết cũng không sao.

Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn đánh giá thấp Ly Lực rất nhiều.

Năm ngón tay nắm chặt Bá Vương Thương, Đoan Mộc Sinh hít sâu một hơi nói: “Tới đi.”

Cộc cộc cộc cộc…

Đàn Ly Lực tản ra tử sắc khí thể lao tới.

Bang!

Trường thương rung động.

"Liệu Nguyên Bách Kích."

"Điệp Lãng Thiên Trọng."

Trong khoảnh khắc, mấy chục con Ly Lực bị thương cương đánh giết.

Từng đàn Ly Lực ào lên như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác, tre già măng mọc.

Đoan Mộc Sinh bình tĩnh ứng phó: “Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.”

Không đến một khắc đồng hồ, xung quanh Đoan Mộc Sinh đã chồng chất từng đống thi thể Ly Lực.

Mũi chân điểm xuống đất, Đoan Mộc Sinh bay vọt lên cao quan sát đàn Ly Lực ở phía sau. Số lượng nhiều vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối.

“Đến đi! Có giỏi thì cứ đến!”

Hắn biết đây sẽ là một trận giằng co kéo dài thật lâu.

. . .

Giang Đông đạo.

Trên tường thành nguy nga.

“Bát tiên sinh, hải thú đến…” Một tu hành giả từ xa bay tới nói, vừa đi vừa giết không ít phi cầm.

Tướng thủ thành hạ lệnh: “Nghe hiệu lệnh của ta, tử thủ tường thành.”

“Vâng.”

Tướng thủ thành quay đầu nói: “Bát tiên sinh, nơi này rất nguy hiểm, ngài hãy trở về phủ thành chủ để tị nạn.”

“Tị nạn?” Chư Hồng Cộng mộng bức nói.

Từ phía hậu phương có mấy chục tu hành giả bay tới đáp xuống tường thành, khom người nói: “Bát tiên sinh, mời ngài đi tị nạn.”

“Lão tử cần phải chạy nạn à?”

“. . .”

Chư Hồng Cộng không thèm để ý đến đám người, không mặc khôi giáp mà đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào, song quyền va chạm.

Quả nhiên từ phía đông hải vực xuất hiện đại lượng hung thú, đại địa rung động từng trận ầm ầm.

“Mệnh Cách thú!”

“Mệnh Cách thú một ngàn sáu trăm năm. Mọi người theo ta đi giết nó!”

Mấy chục tu hành giả tung người nhảy xuống tường thành, một đường chém giết, đám hung thú cấp thấp bị giết ngay tại trận, đám người nhào về phía đàn hải thú.

Con Hải Ngưu kia nhìn thấy mấy chục tu hành giả đánh về phía mình, đột nhiên phun ra mấy chục đạo thuỷ tiễn.

Phanh phanh phanh!

Thuỷ tiễn bay đầy trời, uy lực to lớn vô cùng. Hơn mười người bị đánh trúng, chật vật lùi về sau.

Chư Hồng Cộng lắc đầu nói: “Các huynh đệ, vẫn phải dựa vào lão tử rồi, chút bản lãnh của các ngươi không đủ gãi ngứa nó.”

Bang!

Song quyền va chạm, Chư Hồng Cộng vọt tới, quyền cương bộc phát.

Con Hải Ngưu lặp lại chiêu cũ, bắn ra thuỷ tiễn. Nào ngờ Chư Hồng Cộng không hề né tránh mà ngạnh kháng.

Ầm!

“Vậy mà cũng ngăn cản được? Sao có thể?”

Bọn hắn đã nhìn thấy pháp thân của Chư Hồng Cộng, Bách Kiếp Động Minh sao có năng lực này?

Chư Hồng Cộng huy động quyền cương, Cửu Kiếp Lôi Cương bắn ra liên hoàn, đánh vào người Hải Ngưu.

Hải Ngưu té lăn xuống đất, đập bay mấy chục con hải thú.

Đám tu hành giả: “? ? ?”

Đều là Bách Kiếp Động Minh, chẳng của của bọn ta là đồ giả?

Chư Hồng Cộng đắc ý nói: “Lão tử phải đại khai sát giới!”

Hai chân đạp một cái, toàn thân hắn vọt lên như tiễn cương, lao về phía đàn hải thú.

“Pháp thân!”

Toà pháp thân cao bốn mươi lăm trượng xuất hiện quét ngang đàn thú, kim hoàn sau lưng rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Thập nhất diệp! Là thập nhất diệp!”

Đám người xôn xao. Độ cao này sao có thể là Bách Kiếp Động Minh?

Nhìn thấy kim hoàn và thập nhất diệp, bọn hắn mới hiểu được đây chỉ là một toà pháp thân trông giống với Bách Kiếp Động Minh mà thôi.

Phanh phanh phanh…

Hung thú cấp thấp và trung cấp không chịu nổi một kích, bị pháp thân thập nhất diệp đánh bay tứ tán.

Chư Hồng Cộng bay tới trước mặt Hải Ngưu, kim hoàn xuất hiện trong tay, mười một mảnh liên diệp sắc bén như lợi nhận chém vào người nó.

Xoẹt xoẹt xoẹt ——

Thân thể Hải Ngưu lập tức bị chém làm hai nửa.

Hư ảnh Chư Hồng Cộng loé lên, xuất hiện sau lưng Hải Ngưu, tung ra một chưởng.

Phốc ——

Một viên Mệnh Cách Chi Tâm bay về phía tường thành.

“Chụp lấy.” Chư Hồng Cộng cao giọng nói.

Đám tu hành giả và binh sĩ thủ thành đều tròn mắt.

Đây là Mệnh Cách thú đó, bị giết nhẹ nhõm như vậy sao?

Tướng thủ thành ngơ ngác chụp lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm, sau đó nhìn về phía đàn hải thú.

“Bát tiên sinh, bên kia còn có một con!”

Đám tu hành giả hội tụ lại một chỗ, bay về phía con Mệnh Cách thú kia.

“Chúng ta mở đường!”

Bọn họ ra sức dọn dẹp chướng ngại vật là đám hung thú cấp thấp để dọn đường cho Chư Hồng Cộng.

Được bọn họ trợ giúp, Chư Hồng Cộng nhẹ nhõm bay đến trước mặt con Mệnh Cách thú thứ hai.

“Thiên Tượng!”

Quyền cương lượn vòng xuất hiện, bốn phía có hơn chục ngàn đạo quyền cương.

“Quyền cương Đạo gia?” Tướng thủ thành nhìn mà rung động không thôi, “Thế nhân đều nói mỗi đệ tử Ma Thiên Các đều vô cùng lợi hại, ta tin rồi!”

“Ta cũng tin!”

Đám người không ngừng nuốt nước bọt nhìn một màn này.

Quyền cương như cơn lốc xoáy bay vù về phía con Hải Ngưu thứ hai.

Ngaoooo ——

Hải Ngưu bị đánh đau, tiếng rống vang trời, đại địa rung động.

Khi mọi người đều cho rằng chiến thắng đang ở ngay trước mặt thì cách đó không xa, một con Hổ Giao dài trăm trượng đột nhiên vọt tới.

Trên lưng Hổ Giao có đầy gai nhọn, tướng mạo hung dữ như một con hổ, hai mắt như nhật nguyệt, há mồm cắn Chư Hồng Cộng.

“Mịa nó, sao mày xấu quá vậy?!”

Chư Hồng Cộng vội vàng huy động quyền cương đập nó.

Phanh phanh phanh!

Hổ Giao ngạnh kháng quyền cương của Chư Hồng Cộng, răng nanh đã đến trước mặt.

“Bát tiên sinh!” Đám người hốt hoảng kinh hô.

Chư Hồng Cộng bị nó táp văng ra xa, toàn thân như trái bóng bay vọt ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn.
Chương 1369

Hổ Giao lại dùng đuôi quét ngang một vòng.

Oanh ——

Thân thể nó vừa to vừa dài, những tu hành giả kia không kịp bay lên đã bị đuôi nó hất bay, toàn bộ đám người như diều đứt dây thổ huyết văng ra xa, toàn thân đau nhức.

“Thú vương! Là thú vương! Lui mau ——”

Tướng thủ thành gào lên, mấy chục tu hành giả lập tức lui lại.

Ngay lập tức, ngàn vạn con hải thú sau lưng Hổ Giao nhào tới.

Hổ Giao xuất hiện, tình hình chiến đấu bị nghịch chuyển hoàn toàn.

Cung tiễn thủ trên tường thành nhao nhao xạ kích, nhưng tiễn cương rơi vào người Hổ Giao chẳng khác gì là đang gãi ngứa cho nó, không tạo thành chút tổn thương nào.

“Hổ Giao là giao nhân dưới nước, có trí tuệ như đứa trẻ bảy, tám tuổi. Rất khó đối phó!” Tướng thủ thành sắc mặt vô cùng khó coi.

Oanh.

Không chỉ có Hổ Giao mà đám Mệnh Cách thú như Hải Ngưu, Phi Sa cũng lao vọt tới.

Đám tu hành giả tiếp tục lùi về sau.

Chư Hồng Cộng chịu đựng đau nhức, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hổ Giao:

“Bà mịa nó, lợi hại như vậy sao? Ta không tin tà, các ngươi đối phó đám hung thú yếu, để ta đối phó con Hổ Giao này.”

“Vâng!”

Đám tu hành giả lo lắng không thôi, rất nhiều người trong số họ chỉ là bát diệp, thập diệp, đương nhiên không thể nào là đối thủ của thú vương. Miễn cưỡng ngạnh kháng đám Mệnh Cách thú thì còn may ra.

Bang.

Song quyền va chạm, thân ảnh Chư Hồng Cộng như điện vọt tới.

“Thiên Tượng.”

Cửu Kiếp Lôi Cương vờn quanh toàn thân, quyền cương bay đầy trời, trong giây lát hội tụ lại cùng một chỗ.

“Pháp thân.”

Pháp thân thập nhất diệp không kim liên cùng Chư Hồng Cộng lao vụt tới.

Hổ Giao dừng bước, hai tròng mắt khẽ xoay chuyển, miệng há ra.

Soạt ——

Một đạo thuỷ trụ kình thiên thẳng tắp đánh tới.

Ầm!

Cự lực va chạm, pháp thân và Chư Hồng Cộng không chịu nổi chiêu này. Phốc ——

Hắn phun ra máu tươi, pháp thân tiêu tán.

“Vãi lìn ——”

Chư Hồng Cộng miễn cưỡng ổn định lại thân thể, khó có thể tin nhìn thú vương.

Tướng thủ thành nói: “Bát tiên sinh, ngài đã làm hết sức rồi, lui lại đi!”

“Lui lại đi!”

Đám tu hành giả đứng trên tường thành không đành lòng nhìn Chư Hồng Cộng.

“Rút lui thì còn có hy vọng sống!” Tất cả mọi người đều khuyên ngăn hắn, không cần thiết phải hy sinh vô ích.

Nhưng Chư Hồng Cộng quay đầu nói: “Các ngươi có thể lui, nhưng người trong thành biết lui đi đâu? Dã ngoại đã bị hung thú chiếm lĩnh, chúng ta mà lui, bọn họ đều phải chết.”

“Việc này…” Đám người mặt đỏ tới mang tai

“Đừng quên chức trách của các ngươi. Lão tử tuy không phải người tốt lành gì nhưng chắc chắn không phải là loại chuột nhắt lâm trận bỏ chạy."

Đám người cúi đầu.

“Chúng ta cũng không muốn lui, nhưng ba cửa thành còn lại cũng toàn là hung thú, tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều phải chết.”

Bang, bang.

Đã có hung thú bắt đầu va chạm cổng thành. Nơi xa có tu hành giả lăng không bay lên, toàn thân đều là máu.

Binh sĩ trên tường thành nhao nhao rơi xuống. Đám phi cầm thuận thế leo lên tường thành, chém giết nhân loại.

Máu người và hung thú trộn lẫn vào nhau, tràn ngập cả Giang Đông thành.

Tình hình chiến đấu chuyển biến đột ngột, càng ngày càng thê thảm, nhân loại phòng ngự vô cùng gian nan và bị động.

Ô —— ——

Hổ Giao phát ra tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào. Bầy hải thú sau lưng lập tức tăng tốc lao tới.

“Ách… ta nổ tí thôi, ta xin thu hồi lời nói vừa rồi…” Chư Hồng Cộng lăng không bay ngược ra sau.

Mẹ nó đông thế này ai chơi lại?

Hổ Giao ngẩng đầu, há miệng to như bồn máu phun ra thuỷ trụ.

“Mau tránh!” Tướng thủ thành thất thanh hô lên.

Đám tu hành giả lập tức tản ra tứ phía.

Uy lực của thuỷ trụ đủ để huỷ tường thành, dù Chư Hồng Cộng là tu hành giả thập nhất diệp cũng sẽ bị trọng thương.

“Mẹ nha, ta tránh!!” Chút anh hùng khí khái của Chư Hồng Cộng đã bay biến không còn sót lại tí nào, hắn vội vàng bay về phía tường thành.

Hổ Giao lại bắn ra thuỷ trụ.

Địa phương bị thuỷ trụ tiếp xúc tới đều bị băng phong trong nháy mắt.

“Trời ơi!” Đám tu hành giả kinh hãi nói.

“Bát tiên sinh cẩn thận!”

Mắt thấy thuỷ trụ sắp đánh trúng Chư Hồng Cộng, đột nhiên một đạo lam sắc chưởng ấn xuất hiện chắn lại.

Ầm!

Lam sắc chưởng ấn tựa như thiên mạc ngăn trở phía trước tường thành, thuỷ trụ hoàn toàn bị cản lại.

Chủ nhân của lam sắc chưởng ấn đứng phía sau lam sắc thiên mạc.

Tiên phong đạo cốt, tóc trắng như sương, lão nhân mặc trường bào, một tay hướng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, trấn định mà thong dong.

Ánh mắt mọi người đều bị lão nhân kia hấp dẫn.

Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, lập tức lăng không quỳ lạy: “Sư phụ!”

Lục Châu không quay đầu lại nhìn hắn mà nói: “Thương thế sao rồi?”

Chư Hồng Cộng cảm động nói:

“Đồ nhi chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Sư phụ đến thật khiến đồ nhi cảm kích vô cùng!”

“. . .”

Rõ ràng là lời nói chân thành, vì sao nghe vào tai lại cứ thấy có ba phần dối trá?

Đáng tiếc là Thái Huyền chi lực đã dùng hết, không thể sử dụng thần thông trị liệu. Trước đó Lục Châu quan sát Đoan Mộc Sinh, sau đó truyền âm nói ba chữ đã hao hết Thái Huyền chi lực trong cơ thể.

Hiện tại Lục Châu muốn đối phó con Hổ Giao này, chỉ có thể sử dụng thực lực chân chính.

Đám người lúc này mới phản ứng lại, lập tức quỳ lạy ——

“Bái kiến Lục các chủ!”

[Ting — thu hoạch được 150 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 150 điểm công đức.]

Lục Châu nhìn thoáng qua binh lính thủ thành và tu hành giả, thản nhiên nói: “Miễn lễ.”

Triệu Hồng Phất đứng trên tháp lâu, chỉ tay về phía Hổ Giao nói:

“Thì ra là Hổ Giao.”

Tướng thủ thành gật đầu: “Đích thật là Hổ Giao. Ta đã hạ lệnh cho tu hành giả ba công nam, tây bắc chạy tới.”

Lục Châu nhìn tướng thủ thành: “Bảo bọn hắn canh giữ ở chỗ cũ.”

“Vâng.”

Ô —— ——

Hổ Giao nhảy lên không trung, thân ảnh nó che khuất nửa bầu trời. Đại địa rung chuyển, nó không ngừng gào lên.

Đám hải thú bên dưới phục tùng mệnh lệnh, ồ ạt lao tới.

Trừ Giang Đông đạo còn có Kiếm Nam đạo, Kiếm Bắc đạo, Giang Bắc đạo…

Lục Châu chỉ có sáu Mệnh Cách, làm sao có thể nhanh chóng giải quyết sự tình trước mắt?

Đám người tràn đầy mong đợi nhìn vị lão nhân này… Liệu lão nhân có ngăn được cơn sóng dữ?

Phía chân trời, Hổ Giao đong đưa đuôi, tạp âm cuồn cuộn không biết đang làm gì.

“Súc sinh.”

Lục Châu hừ một tiếng, tung người bay lên, bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.
Chương 1370

Một đạo chưởng ấn phá không bay về phía chân trời, tiến vào trong mây mù.

Hổ Giao ẩn thân trên tầng mây, thân ảnh khi ẩn khi hiện.

Chưởng ấn kia vô cùng nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức có thể xem như không có.

Tất cả mọi người đều nhìn Lục các chủ với vẻ khó hiểu. Tướng thủ thành nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở: “Lục các chủ, đây là thú vương đó…”

Đại ý là, ngài nghiêm túc chút được không? Đừng gãi ngứa cho nó chớ!

Hắn vừa dứt lời ——

Trên tầng mây bỗng truyền đến tiếng nổ vang.

Ầm!

Cùng với tiếng vang như kinh lôi còn có tiếng gào thét tê tâm liệt phế.

“Ngao ngao ngaoooo ——”

Đám người ngẩng đầu, nhìn thấy con Hổ Giao đang không ngừng vặn vẹo thân thể dài trăm trượng của nó.

Tiếng kêu thảm thiết chấn động màng nhĩ tất cả mọi người, toàn bộ đàn hải thú đều dừng chân, ngẩng đầu nhìn vua của bọn chúng.

Đám hải thú còn mộng bức hơn nhân loại nhiều.

Hổ Giao giãy giụa trên bầu trời tựa như vừa bị ném vào trong nồi sắt nung đỏ, điên cuồng vùng vẫy.

Tướng thủ thành, Chư Hồng Cộng, Triệu Hồng Phất và rất nhiều tu hành giả cùng binh sĩ thủ thành nghi hoặc nhìn nó.

Sau đó ——

Thân thể Hổ Giao bỗng cứng đờ, tựa như thời gian bị dừng lại, nó thẳng tắp rơi xuống mặt đất.

Oanh!

Thân thể dài trăm trượng nện xuống đàn hung thú dưới đất khiến vô số hung thú cấp thấp bị đánh nát bét.

“. . .”

Đám người nín thở, tròng mắt trừng lớn muốn rớt ra ngoài.

Chưởng ấn gãi ngứa kia cứ thế mà đánh chết Hổ Giao thật sao?

[Ting — đánh giết Hổ Giao, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.]

Mọi người đều lâm vào trạng thái mộng bức.

Chỉ có Triệu Hồng Phất là mở miệng nói: “Mọi người cẩn thận, mất đi thú vương, đám hung thú còn lại sẽ không thối lui mà ngược lại, càng thêm điên cuồng tấn công không chút cố kỵ. Hải thú bên trong Vô Tận Hải máu lạnh hơn chúng ta tưởng nhiều.”

Quả nhiên ——

Đám hải thú còn lại bắt đầu điên cuồng đánh về phía thành trì. Chúng nó đạp lên thi thể của Hổ Giao, ầm ầm chạy tới.

Lục Châu cũng tiến về phía trước.

Đám người ngừng thở, chăm chú quan sát.

Đúng lúc này, Lục Châu gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao ngất vào trong mây mù, dưới chân là xích viêm kim liên thu hút ánh mắt mọi người.

“Đó là cái gì?”

“Không biết!”

Lục Châu không hề kiêng kỵ tiến vào giữa bầy thú.

“Hoả Nộ Kim Liên.”

Kim liên xoay tròn, từng đoá hoả diễm lượn vòng bay ra, lấy toà kim liên làm trung tâm, hoả diễm như vòng xoáy bắt đầu điên cuồng thu hoạch hung thú.

Xoẹt.

Xoẹt xoẹt.

Phàm là hung thú bị ngọn lửa của kim liên chạm vào đều bị xé thành hai nửa.

Hoả diễm kim liên tung bay đầy trời.

Lục Châu phóng thích toàn bộ lực lượng Mệnh Quan. Lực lượng Mệnh Quan có thể sử dụng hai lần đại chiêu, nhưng Lục Châu lựa chọn sử dụng hết trong một lần để tạo ra sát thương lớn nhất.

Hiệu quả khiến hắn rất hài lòng.

Thi thể đầy đất, đám hải thú hạch tâm đều bị đại chiêu thanh lý hơn một nửa, cho đến khi đoá hoả diễm kim liên cuối cùng chạm vào một con phi cầm, pháp thân mới biến mất. Phi cầm rơi thẳng vào ngọn núi thi thể hung thú.

Lục Châu hờ hững bay trở về tường thành.

Đến lúc này đám người vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, mặt mũi ngơ ngác, mộng bức đến cực điểm.

Hồi lâu sau, tướng thủ thành mới tỉnh táo lại, hít sâu một hơi nói: “Đây… chính là năng lực của mười hai Mệnh Cách trở lên?”

“Ta… ta đoán là vậy.”

“Này… chỉ cần một mình lão nhân gia người… còn cần tới chúng ta làm gì?”

Nhưng Lục Châu không cho là vậy.

Hắn đã sử dụng hết đại chiêu, thẻ Một Kích Chí Mạng không thể dùng linh tinh, đương nhiên sẽ không xuất thủ nữa, bèn hờ hững nói:

“Đừng chậm trễ, hiện tại chỉ mới là bắt đầu. Việc còn lại giao cho các ngươi.”

Có đại lão toạ trấn, đám người lại dấy lên lòng tự tin, lập tức đồng thanh đáp:

“Vâng.”

Chư Hồng Cộng lướt về phía thi thể Hổ Giao. “Sư phụ, đồ nhi đi lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”

Lục Châu gật đầu: “Cẩn thận người hắc liên giới.”

“Vâng.”

Lục Châu nói với Triệu Hồng Phất. “Đi.”

Triệu Hồng Phất giật mình minh bạch, gật đầu nói:

“Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực, vì Các chủ đả thông phù văn thông đạo. Tiếp theo chúng ta đi đâu? Thuộc hạ rất muốn xem Các chủ tiếp tục đại triển thần uy.”

“Nghỉ ngơi.”

“A?”

Không phải nên thừa thắng xông lên, tiếp tục chém giết sao?

Triệu Hồng Phất gãi gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.

Lục Châu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”

Bạch Trạch đứng trên tường thành nghe được lệnh chủ nhân, đạp không bay tới chỗ Lục Châu.

Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi tìm nơi nghỉ ngơi, Triệu Hồng Phất bỗng nói:

“Các chủ, ngài nhìn bên kia kìa.”

Từ phía chân trời đằng xa có một đoàn tu hành giả mặc hắc bào đông như châu chấu bay tới.

Đại quân hắc bào trông như một vệt đen trên bầu trời, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nguyên khí rung động. Hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện rồi lại biến mất.

Đại quân hắc liên rốt cuộc cũng đến, thậm chí còn không ngừng thi triển các chiêu thức diễu võ giương oai.

Trong khi đó, dưới mặt đất vẫn còn gần một nửa đàn hải thú, còn chưa kể đến đám hung thú ngoài dã ngoại…

Tâm tình mọi người lập tức chìm vào đáy cốc.

Bọn hắn thật sự muốn dồn hồng liên giới vào chỗ chết hay sao?

“Thiên Giới Bà Sa suất lĩnh đại quân hắc liên!” Triệu Hồng Phất nói.

Lục Châu không khỏi lắc đầu.

Đừng nói tới thú hoàng, đến cái bóng của Mục Nhĩ Thiếp còn không thấy đâu, át chủ bài không có, làm sao đối phó với đại quân này đây?

Không có Thái Huyền chi lực, không có Thẻ Thái Huyền, cũng không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.

Ngay cả lực lượng Mệnh Quan cũng đã dùng hết.

Lục Châu cầm Tử Lưu Ly trên tay, xoay người bay về phía tháp lâu.

Đám tu hành giả nhao nhao lui về tường thành, trong mắt sợ hãi như lâm đại địch.

Mây đen hắc bào mang theo khí thế và áp lực khổng lồ từ từ ập tới.

Chư Hồng Cộng cầm Mệnh Cách Chi Tâm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lớn tiếng mắng:

“Lại là một đám gia hoả không biết tốt xấu tới tìm đường chết. Đừng lo lắng, sư phụ ta vô địch thiên hạ, nhất định có thể đánh cho bọn hắn phải kêu cha gọi mẹ.”

Lục Châu: “. . .”

Cái đồ khờ khạo này khi thông minh khiến người ta không kịp đề phòng, mà khi ngu xuấn cũng trở tay không kịp. Chư Hồng Cộng đúng là sự kết hợp giữa trí tuệ và ngu xuẩn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom