• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1361-1365

Chương 1361 Vô đề

Lam Hi Hoà nói:

“Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp và Hắc Diệu liên minh đã chờ cơ hội này từ lâu. Bọn hắn muốn thống nhất hắc liên, hồng liên và bạch liên. Cứ cách một đoạn thời gian thú tai sẽ đổ bộ vào hồng liên, bọn hắn nhất định không bỏ qua cơ hội này.”

“Minh chủ Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri có tu vi mười một Mệnh Cách, Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp mười hai Mệnh Cách, lần này thú tai xuất động một thú hoàng, bốn thú vương. Chỉ riêng thú hoàng thôi, ta và ngươi đều không có năng lực đối phó.”

“Thú hoàng?”

Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi giải thích:

“Phổ thông dã thú đối ứng với phàm nhân, hung thú đối ứng với tu hành giả, cự thú có thể tạo ra trái tim sinh mệnh, cự thú nắm giữ trái tim sinh mệnh hơn 1.500 năm được gọi là Mệnh Cách thú, hơn 2.000 năm gọi là thú vương, hơn 5.000 năm chính là thú hoàng. Thú hoàng là hung thú đã tồn tại ít nhất tám ngàn năm trở lên.”

Nói đến đây, Lam Hi Hoà quay đầu nhìn Lục Châu, muốn từ nét mặt hắn để nắm bắt được chút gì.

Nhưng biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước, không buồn không vui.

“Cho nên ngươi cảm thấy mình sẽ chết?” Lục Châu tự động không tính mình vào.

“Đại nạn thọ mệnh của ta sắp đến, từ lâu ta đã coi nhẹ việc sinh tử. Ngược lại Lục các chủ có khí tức sinh mệnh hùng hậu như vậy lại không sợ sao?”

Lục Châu vuốt râu đáp:

“Lam Hi Hoà, lúc mới gặp, ngươi tự cao tự đại, coi thường người khác, mà bây giờ ngươi vẫn y như thế.”

Nếu không phải vì nàng là nữ thì Lục Châu đã mắng nàng mắt chó coi thường người khác.

Lam Hi Hoà cau mày: “Lục các chủ chắc chắn mình giết được thú hoàng?”

Lục Châu không có trả lời. Hắn đang nghĩ tới con Côn Bằng trong Vô Tận Hải.

Thẻ Một Kích Chí Mạng có thể lấy mạng Côn Bằng, nhưng bù lại toàn bộ lực lượng của Hệ thống sẽ tiêu hao hết, đây là cái giá vô cùng lớn, đủ để nói lên sự cường đại của Côn Bằng.

Nếu thú hoàng cũng như Côn Bằng thì Lục Châu phải cân nhắc thật kỹ.

“Ngươi không đối phó được thú hoàng?” Lục Châu hỏi ngược lại nàng.

Lam Hi Hoà lắc đầu: “Giết không được, nhưng nó cũng không làm gì được ta. Năm đó tu hành giả thực hiện kế hoạch Thái Hư đã gặp phải thú hoàng —— bốn thú hoàng một lúc.”

“. . .”

Xem ra thực lực thú hoàng vào khoảng mười ba Mệnh Cách trở lên, nhưng sẽ không chênh lệch quá nhiều.

“Nếu thú hoàng xâm phạm, ngươi dự định ngồi yên chờ chết?”

Lam Hi Hoà lắc đầu nói:

“Đây là việc của hồng liên giới, không liên quan gì đến Bạch Tháp. Kỳ thực hôm nay ta đến còn có một mục đích.”

“Nói đi.”

“Ta khuyên Lục các chủ tốt nhất đừng nhúng tay vào việc này… Lục các chủ đừng tức giận, ta rất thưởng thức ngươi, không muốn ngươi vì chuyện này mà mất mạng. Hồng liên giới có thể nhường cho Mục Nhĩ Thiếp trước, sau khi thú tai kết thúc, lấy tu vi của Lục các chủ, muốn cướp lại hồng liên cũng dễ như trở bàn tay.” Lam Hi Hoà phân tích.

Không thể không nói, phương pháp của Lam Hi Hoà đúng là không người nào nghĩ tới.

Tránh né mũi nhọn là chủ ý không tồi. Chỉ là… đến lúc đó nếu xảy ra biến cố thì không thể nắm chắc được.

“Nếu lão phu vẫn nhúng tay thì sao?”

Lam Hi Hoà thở dài một tiếng: “Ta đoán được Lục các chủ nhất định sẽ nhúng tay.”

“Đã đoán được rồi vì sao còn nói vậy?”

“Thử đề nghị một lần thôi, cũng chẳng mất gì.” Lam Hi Hoà đáp, “Bạch Tháp có thể hiệp trợ Ma Thiên Các, nhưng ta có một điều kiện. Lục các chủ đừng tức giận, xin nghe ta nói hết rồi hãy quyết định.”

Lục Châu xoay người lại nhìn nàng, vuốt râu nói: “Nói đi.”

“Nếu có thể, ta muốn cầu Lục các chủ tiếp nhận vị trí Tháp chủ Bạch Tháp.”

Gió đêm thổi tới, ánh trăng sáng tỏ rọi vào ngũ quan Lam Hi Hoà.

Lục Châu bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, nàng dường như đã bị lão hoá… khoé mắt có đôi chút nếp nhăn, trên đầu lơ thơ mấy chùm tóc bạc.

Lục Châu không vội vã cự tuyệt mà nói: “Ngươi chỉ còn sống được năm năm?”

“Có lẽ là ba năm…” Lam Hi Hoà lắc đầu nói khẽ, “Ta hy vọng trước khi ta chết có thể tìm được chủ nhân mới cho Bạch Tháp. Chỉ có như thế, Đại Minh vương đình, Bạch Tháp, Hắc Tháp, Đại Viên vương đình mới có thể tồn tại mãi với thời gian.”

“Ngươi có vẻ rất chán ghét chiến tranh.”

“Chán ghét, vô cùng chán ghét.” Lam Hi Hoà đáp, “Cho nên ta mới không thích giết người. Nhưng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”

“Hay cho một câu thân bất do kỷ.”

“Lục các chủ đồng ý rồi sao?” Giọng Lam Hi Hoà ẩn chứa niềm vui mừng.

Lục Châu lắc đầu nói: “Chức vị Tháp chủ Bạch Tháp lão phu khó lòng đảm nhiệm.”

Nghe vậy, Lam Hi Hoà có vẻ mất mát, nàng cúi đầu nhìn ánh trăng rọi vào tường thành, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Nhưng mà…” Lục Châu nói tiếp, “Có một người đủ năng lực đảm nhiệm vị trí này.”

“Là ai?” Lam Hi Hoà hỏi.

“Diệp Thiên Tâm.”

Lam Hi Hoà nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt nữ tử kia, tóc trắng váy trắng, không vướng chút bụi trần.

“Nếu là lúc trước, nàng đúng là rất thích hợp.”

“Ngươi không cần lo lắng tu vi của nàng không đủ. Nàng là đồ nhi của lão phu, ai dám động đến nàng?”

Lam Hi Hoà ngẩn ra.

Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này tính sau, còn phải xem biểu hiện của Bạch Tháp đã.”

Lam Hi Hoà không nhịn được cười rộ lên: “Nếu Bạch Tháp không liên hợp với Lục các chủ, Lục các chủ định làm gì?”
Chương 1362 Vô đề

“Lão phu làm việc chưa từng ép uổng ai. Quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.”

Lam Hi Hoà nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như… ta nói là nếu như, ngươi và ta đều chết trong tay thú hoàng, ngươi dự định an bài tương lai của Ma Thiên Các như thế nào?”

Trong giọng nàng tràn ngập sự thiếu tự tin.

Có lẽ sau khi bị Lục Châu đánh bại ba chiêu, lại thêm Đại Minh vương đình luôn nhìn chằm chằm, một Lam Hi Hoà cao cao tại thượng không ai bì nổi rốt cuộc cũng sụp đổ lòng tin.

“Không có nếu như.” Lục Châu vuốt râu nói, “Thú hoàng rất mạnh?”

Trong mắt Lục Châu, mặc kệ là hung thú gì cũng chỉ cần một tấm Một Kích Chí Mạng là giải quyết được, thậm chí không cần dùng đến Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.

Lam Hi Hoà nhẹ giọng cười một tiếng:

“Ta đoán đúng rồi, Lục các chủ đúng là không có nhiều kiến thức về hung thú.”

Lục Châu không phủ nhận, để mặc nàng nói tiếp.

“Thú hoàng sở dĩ được gọi là thú hoàng, một phần là vì nó nắm giữ năng lực hiệu triệu hung thú. Toàn bộ hung thú đều sẽ nghe lời nó dù phải đi chịu chết, rất khác so với con người. Một phần nữa là vì thú hoàng nắm giữ ít nhất vốn viên Mệnh Cách Chi Tâm.”

Lam Hi Hoà nói bằng giọng rất nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao.

Lục Châu không khỏi kinh ngạc hỏi lại: “Bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm?”

Lam Hi Hoà nhẹ nhàng lăng không bay lên, khẽ nói:

“Đó mới chỉ là thú hoàng mà thôi… Theo ta được biết, hung thú cường đại hơn thú hoàng vẫn còn rất nhiều. Ngươi và ta chỉ là mười ba Mệnh Cách, phía trên còn có Chí Tôn. Đến Chí Tôn còn không làm gì được hung thú, chúng nó có thể không mạnh sao?”

Việc này…

Đúng là rất mạnh. Nhưng lão phu sao có thể sợ?

“Nếu Chí Tôn thật sự tồn tại thì vì sao lại không che chở cho nhân loại?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Lam Hi Hoà lắc đầu nói:

“Thật khó tưởng tượng câu hỏi này lại do Lục các chủ hỏi ta. Chưa nói đến Chí Tôn, Lục các chủ cảm thấy hoàng đế Đại Đường nên làm thế nào để hoàn toàn ngăn chặn bách tính phàm nhân giết hại lẫn nhau?”

Đáp án rất rõ ràng, không cách nào làm được.

Mỗi ngày đều sẽ có người chết, dù luật pháp quy định không được giết người, không cho trộm cắp, cấm các hành vi phạm pháp.. nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người chạm đến cấm khu.

Có lẽ trong mắt Chí Tôn, mười ba Mệnh Cách cũng chỉ là một con kiến mà thôi.

Lục Châu nhìn thoáng qua Lam Hi Hoà, thấy ánh mắt nàng trong trẻo như nước, bèn hỏi:

“Ngươi chỉ còn ba năm thọ mệnh, không có biện pháp cứu chữa nào sao?”

Lam Hi Hoà lắc đầu.

“Chỗ lão phu có một khối Thanh Thiền Ngọc vạn năm, bên trong chứa đựng năm ngàn năm thọ mệnh.”

“Thánh vật cũng vô dụng đối với ta.” Lam Hi Hoà lại lắc đầu.

Nếu ngay cả thánh vật cũng không có tác dụng thì Lục Châu đành hết cách.

“Nhân loại tu hành vốn là con đường nghịch thiên… ngươi có từng nghĩ tới việc xung kích lên Chí Tôn?”

“Quá xa xôi.” Lam Hi Hoà đáp, “Có lẽ chỉ có tu hành giả trong bí ẩn chi địa mới nắm giữ phương pháp tấn thăng lên Chí Tôn.”

Lục Châu không nói gì nữa.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.

“Thời gian không còn sớm. Việc đối phó với thú hoàng và Đại Viên mong Lục các chủ cho ta thời gian cân nhắc.” Lam Hi Hoà nói, “Tạm biệt.”

Lục Châu không cản nàng. Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên rồi biến mất ở chân trời, chẳng biết đã đi đâu. Phù văn thông đạo của Bạch Tháp tại hồng liên có không ít, hắc liên lại càng nhiều hơn.

Vậy…

Tu hành giả Đại Viên bao giờ sẽ tiến vào chiến trường hồng liên đây?

. . .

Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, ngồi xếp bằng bắt đầu tu hành.

Trời hừng sáng, hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lẩm bẩm:

“Thú hoàng có ít nhất bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm… đây là chuyện tốt.”

Tuy rằng điều đó cũng có nghĩa là thú hoàng khó đánh giết hơn so với các hung thú khác. Muốn giết chết nó cần ít nhất bốn tấm Một Kích Chí Mạng.

Hiện tại một tấm là 40.000 điểm công đức, nếu không tính đến vụ tăng giá thì cần đến 160.000 điểm mới giết được một thú hoàng.

Suy cho cùng vẫn là vì hắn đã quá ỷ lại thẻ đạo cụ, tốc độ đề thăng thực lực có vẻ chậm.

Thấy thời gian còn sớm, Lục Châu nhắm mắt lại tiếp tục tu hành. Hiện tại hắn chỉ là bảy Mệnh Cách, muốn tấn thăng tám Mệnh Cách còn cần phải vững chắc cảnh giới trước đã.

Trời sáng rõ.

Lục Châu mặc niệm thần thông để quan sát tình huống của các đồ đệ.

Hình ảnh xuất hiện ——

Chư Hồng Cộng mặc khôi giáp, đứng trên tường thành hô lớn: “Bắn tên. Chỉ là một đám phi cầm rác rưởi, sợ cái gì?”

Vù vù vù.

Trên tường thành bắn ra từng đạo cự nỏ, giết chết bầy phi cầm trên bầu trời. Bên ngoài tường thành, thi thể hung thú chồng chất như núi.

Nhưng cự nỏ đã lãng phí không ít. Sau lưng Chư Hồng Cộng có không ít tu hành giả nhao nhao lắc đầu.

“Bát, bát tiên sinh, tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ hết mũi tên. Người của chúng ta đã ra Vô Tận Hải xác minh, trong vòng năm ngày hải thú sẽ đổ bộ vào đất liền. Những vũ khí này tốt nhất là nên giữ lại.” Tướng thủ thành không nhịn được nữa, khom người nói.

“Sao không nói sớm? Lại đây, ngươi chỉ huy đi.” Chư Hồng Cộng cởi áo giáp trên người ra, toàn thân đều là mồ hôi. “Ta đứng đây đã lâu, các ngươi lại chẳng nói gì nên ta chỉ huy lung tung vậy thôi.”

Chư Hồng Cộng vẫn là rất biết mình biết ta.
Chương 1363

Tướng thủ thành cười nói: “Ngài là đại quan đến từ kinh đô do bệ hạ bổ nhiệm, lại là đại năng tu hành giả, chúng ta sao dám bao biện làm thay? Lão bách tính Giang Đông đạo còn phải nhờ ngài thủ hộ đó.”

Chư Hồng Cộng xua xua tay:

“Đừng câu nệ như vậy, ta không hiểu chuyện trong cung đâu. Việc chỉ huy là sở trường của các ngươi, chống cự lại hung thú là công sức của tất cả mọi người, không phải của mình ta!”

Tướng thủ thành phục tùng nói: “Không ngờ lòng dạ bát tiên sinh lại rộng lớn như vậy, là chúng ta lòng dạ tiểu nhân.”

“Chuyện nhỏ.”

Thấy Chư Hồng Cộng dễ nói chuyện, một tu hành giả đứng phía sau đánh bạo hỏi:

“Người trong cung nói tu hành giả Ma Thiên Các dũng mãnh thiện chiến, bát tiên sinh có thể cho chúng ta được mở rộng tầm mắt không?”

“Mở rộng tầm mắt? Được, lão tử sẽ cho các huynh đệ xem pháp thân một phen!”

Nói xong Chư Hồng Cộng đứng lên, giang hai tay ra.

Ông ——

Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh đột ngột xuất hiện, cao vút vào trong mây.

Chư Hồng Cộng lộ vẻ hài lòng hỏi: “Các huynh đệ, đây chính là thực lực của ta, có sợ hay không?”

Hắn lim dim mắt, hưởng thụ sự “kinh ngạc”, “thưởng thức”, “nghi hoặc” và “khinh thường” của đám người.

Chư Hồng Cộng thấy đã đủ bèn thu hồi pháp thân. Sau khi pháp thân tiêu tán, đám người đưa mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày bàn tán.

“Ngươi có thấy rõ không?”

Người kia lắc đầu.

“Là Bách Kiếp Động Minh sao?”

Người kia gật đầu.

“Nhưng mà rất cao…”

“Đúng là rất cao, nhưng ta không thấy kim liên.”

“Không phải chứ, đây thật sự là cao thủ trong cung phái tới?”

“Suỵt —— dám nói trước mặt người ta, không sợ bị chặt đầu hả?”

Đám người lập tức câm như hến.

Độ cao đúng là rất quan trọng, nhưng Bách Kiếp Động Minh khiến bọn hắn cảm thấy người này không mạnh như trong tưởng tượng. Về phần kim hoàn thì nằm ở sau lưng pháp thân, đám người không thể nhìn thấy.

Tướng thủ thành vội vàng cao giọng nói: “Bát tiên sinh có tu vi cực cao, thật khiến người kính nể! Bách tính Giang Đông đạo được cứu rồi!”

“Được cứu rồi!”

Đám người cùng nhau dối trá phụ hoạ.

Ầm ầm ——

Tướng thủ thành nhìn về phía đàn phi cầm đang lao tới, vội nói:

“Đợt tấn công mới đến rồi! Mọi người chuẩn bị. Bát tiên sinh, vậy tiểu nhân xin được bao biện làm thay, tự mình chỉ huy?”

“Ngươi làm đi.”

Chư Hồng Cộng hài lòng gật đầu, nhưng sau đó lại gãi gãi đầu. Hai chữ “tự mình” này sao nghe là lạ…

Đàn phi cầm bay tới bị hai tên thần xạ thủ giương cung bắn rớt, thậm chí còn có tu hành giả xuống thu thập thi thể, phần nào đáng tiền thì thu lấy.

Tướng thủ thành vui vẻ hỏi: “Bát tiên sinh, ngài có hài lòng không?”

“Không tệ, tiếp tục cố gắng.” Chư Hồng Cộng vỗ vai hắn.

Đám tu hành giả xung quanh đều nở nụ cười.

. . .

Thấy không có sự tình gì lớn, Lục Châu thu hồi thần thông.

“Trong vòng năm ngày hải thú sẽ đổ bộ. Nói cách khác, người của Đại Viên vương đình cũng sẽ xuất hiện trong thời gian này.”

Tầng phòng ngự hiện tại vẫn chưa đủ. Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh có không ít Thiên Giới Bà Sa, chỉ dựa vào đồ đệ thì chênh lệch rất lớn.

Lục Châu lại mặc niệm thần thông, quan sát Ngu Thượng Nhung ——

Sơn Bắc đạo.

Trên một toà thành lâu, Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm đứng nhìn về phía rừng cây bên ngoài thành.

Thời tiết rất xấu, sương mù mưa bụi mịt mờ, hoàn toàn ngược lại với Giang Đông đạo.

“Nhị tiên sinh, tiết trời không tốt, hay là quay trở vào đi, hung thú đã tạm thời thối lui, lúc này sẽ không xảy ra vấn đề.” Một tu hành giả từ xa bay tới, khom người nói.

“Cũng được.”

Ngu Thượng Nhung xoay người lại, thản nhiên nói: “Nếu tên kiếm khách kia xuất hiện thì báo cho ta biết.”

“Vâng.”

Tu hành giả kia nói: “Tên kiếm khách kia thật là quỷ dị, trước khi ngài đến, hắn đã giết chết ba tu hành giả của chúng ta.”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Chỉ mong kiếm thuật của hắn đủ khiến cho ta hài lòng.”

“. . .”

Sơn Bắc đạo tạm thời vẫn bình an vô sự.

Lục Châu lại dùng thần thông để quan sát Vu Chính Hải và mấy người Diệp Thiên Tâm, hai nơi đó cũng không xảy ra đại sự gì.

Nhưng khu vực dã ngoại đã bị hung thú chiếm lĩnh, nhân loại hầu hết đều cố thủ trong thành. Đám hung thú càng lúc càng đông, tụ tập ngày một nhiều thêm.

Lục Châu thu hồi thiên nhãn thần thông.

Loại cục diện này cho dù có Thẻ Thái Huyền cũng không ngăn được cơn sóng dữ.

Điều Lục Châu có thể làm chính là tìm ra Mục Nhĩ Thiếp, Phiền Nhược Tri và con thú hoàng kia.

Chỉ là… bọn hắn sẽ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ Lục Châu tìm tới sao? Đương nhiên là sẽ không.

Vấn đề hơi khó giải quyết.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chưa tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất ít. Lão thất và lão ngũ chỉ thích hợp toạ trấn hoàng thành.

“Nhan Chân Lạc và Lục Ly trấn thủ Giang Bắc đạo, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Lục Châu nghĩ tới tứ đại trưởng lão, bốn vị trưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đều là người trải qua sinh tử, giờ lại không có mặt ở đây. Đến lúc cần dùng người mới cảm thấy thiếu.

Lục Châu lập tức mặc niệm thần thông, hình ảnh chuyển biến ——
Chương 1364

Trong khu vực nóng như hoả lò.

Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đánh lui Tứ Phương Cơ.

Phanh phanh phanh.

Cương khí giao thoa, Tứ Phương Cơ như cự thạch hình vuông bay tới bay lui, thỉnh thoảng lại đánh ra Bát Quái Ấn.

Ba vị trưởng lão còn lại đứng quan sát cách đó không xa.

Ầm!

Toàn thân Đoan Mộc Sinh đầy mồ hôi, gân xanh bạo

phát, một thương xuyên qua mây mù từ trên trời giáng xuống.

“Thiên Quyến Hữu Khuyết.”

Thương đâm trúng Tứ Phương Cơ, Tứ Phương Cơ cấp tốc rơi xuống mặt đất.

Oành!

“Được rồi, đừng đánh nữa! Ván này Đoan Mộc Sinh thắng.” Phan Ly Thiên cười nói.

Tứ Phương Cơ cấp tốc thu nhỏ lại, Hoa Vô Đạo từ trong đó bay ra, lảo đảo lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, thở dài nói: “Khụ khụ khụ… cường độ quá mạnh! Ta cảm thấy tam tiên sinh đã có thể xung kích thập diệp.”

“Lão hủ cũng nghĩ thế.” Phan Ly Thiên nói.

Tả Ngọc Thư gật đầu:

“Hơn nửa năm nay lão thân và lão Phan, lão Lãnh đã thành công xung kích thập diệp, Đoan Mộc Sinh tuy rằng bây giờ mới đủ điều kiện xung kích nhưng tiềm lực lớn hơn chúng ta nhiều.”

Hiện tại cũng chỉ còn Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh chưa tấn cấp thập diệp.

Lãnh La lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra: “Nếu cần, chúng ta có thể tặng Mệnh Cách Chi Tâm cho ngươi.”

Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Đó là của các vị, ta sẽ không lấy. Đợi khi ta đột phá thập diệp, tự sẽ có Mệnh Cách Chi Tâm thôi. Hảo ý của các vị trưởng lão ta xin nhận.”

Mọi người gật đầu.

Hoa Vô Đạo nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, hiệu của của Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận thật bất phàm. Tu luyện nửa năm tương đương với tu luyện mười năm ở bên ngoài, chỉ là quá cực khổ.”

Nơi này ngoại trừ có nguyên khí sung túc nồng đậm ra thì hoàn cảnh rất hà khắc ác liệt. Chẳng hạn như lúc nóng thì nóng vô cùng, khi lạnh thì lạnh như băng, không có đồ ăn thức uống nào vì xung quanh toàn là vách đá cheo leo cùng vực thẳm sâu không thấy đáy.

“Các vị nghỉ ngơi đi, ta tiếp tục tu luyện.” Đoan Mộc Sinh nói.

Đám người thở dài.

Cố gắng của Đoan Mộc Sinh ai cũng nhìn thấy, hắn gần như không hề ngủ nghỉ, chỉ có hô hấp thổ nạp.

Ông…

Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vang lên thanh âm.

Tả Ngọc Thư nhún người nhảy lên, gọi ra Bàn Long Trượng, chân đạp ấn phu bay về phía biên giới đại trận. “Đừng lo lắng, để lão thân xem có chuyện gì.”

Trong số những người ở đây chỉ có Tả Ngọc Thư hiểu về trận pháp.

Tả Ngọc Thư bay đến biên giới đại trận, kiểm tra trận văn, không khỏi nhíu mày nói:

“Kỳ quái… Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận hẳn là sẽ không hư hỏng, vì sao lại co nhỏ lại một phần?”

“Nó đang thu nhỏ?” Phan Ly Thiên truyền âm hỏi.

“Ừ, thu nhỏ khoảng hai mét… Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ không còn nơi tu luyện, mà tần suất thu nhỏ lại càng lúc càng cao.”

“Trận này có vẻ quỷ dị. Người Thiên Vũ Viện từng nói, rất nhiều năm qua đã có không ít người chết trong trận, chẳng lẽ là vì điều này?”

Tả Ngọc Thư nói: “Tử vong thì không hẳn… trận này không giống sát trận. Vả lại nếu có tử thi thì phải có hài cốt chứ.”

Vừa nói xong, ba vị trưởng lão bỗng nhìn về phía vách núi gần đó. Tả Ngọc Thư hiểu ý, lập tức bay đến xem.

Ông.

Một cơn gió lạnh từ dưới vực thẳm thổi lên, sảng khoái dễ chịu.

Tả Ngọc Thư cau mày nói: “Thanh âm này đến từ bên dưới vách núi, hẳn là do cuồng phong cùng vách đá tạo thành.”

“Có khả năng này. Chỉ là… cái tiếng ông ông đó vì sao lại nhất trí với tần suất thu nhỏ của trận pháp? Trận pháp thu nhỏ sẽ xuất hiện âm thanh, có chuyện trùng hợp vậy sao?” Phan Ly Thiên nói.

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Tả Ngọc Thư nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận dù sao cũng là do bậc tiên hiền để lại, có rất nhiều chỗ đến Cứu Thiên Viện cũng không làm rõ được.”

Ông ——

Thanh âm càng lúc càng vang dội.

Tả Ngọc Thư đột nhiên cảm giác được cuồng phong sinh ra lực hút, Bàn Long Trượng xoay tròn, vạn đạo tự phù ấn phù bay ra đẩy lùi cuồng phong.

Tả Ngọc Thư nói: “Đừng đến gần vách núi.” Vừa nói bà ta vừa lui về vị trí cũ.

“Chuyện gì thế?”

“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận… có thể, lão thân nói là có thể… là đại trận ăn thịt người!” Tả Ngọc Thư nói.

“Đại trận ăn thịt người?!!”

Phan Ly Thiên kinh động, “Tả trưởng lão, ngươi không nói đùa đó chứ? Nếu nó thật sự ăn thịt người thì đám người Cứu Thiên Viện sao có thể sống sót đi ra?”

“Cự thú chỉ ăn cửu diệp… đạo lý này còn cần lão thân giải thích cho ngươi hiểu?” Tả Ngọc Thư nhíu mày nói.

“Vậy còn chờ gì nữa, mau rút lui!” Phan Ly Thiên nói, “Tụ nguyên, tụ nguyên… Tụ không chỉ là thiên địa nguyên khí mà còn là tinh nguyên của con người, rất có thể nó thật sự là đại trận ăn thịt người.”

Đoan Mộc Sinh nhíu mày nhìn quanh.

Hắn đã tu hành ở đây hơn nửa năm, nếu đột nhiên rời đi thì thật là đáng tiếc.

Ông —— ——

Thanh âm vang dội, đại trận cấp tốc thu nhỏ, chỉ trong chốc lát đã nhỏ hơn một nửa so với lúc trước.

Lãnh La bình tĩnh nói: “Rút lui.”

Hắn là người đầu tiên thi triển đạo ẩn chi thuật, bay về phía lối ra vào Tụ Nguyên Trận.

Ngay khi hắn sắp đến lối ra…

Ầm!

Nơi đó đột nhiên xuất hiện một màn ánh sáng bắn ngược hắn trở về.

Ông!!!

Cửa vào bị phong ấn, thanh âm kia lại trở nên quỷ dị và vang dội hơn, tựa như có người đang đứng dưới vách núi không ngừng gào thét.

“Để ta.”

Đoan Mộc Sinh bước đi như bay, Bá Vương Thương lăng không đâm tới, hơn vạn đạo thương ảnh Điệp Lãng Thiên Trọng xuất hiện, đâm vào thiên mạc.

Phanh phanh phanh.

Cương khí bắn ra bốn phía, nhưng thiên mạc bao trùm trên không tựa như lò xo, bắn nguyên khí ngược trở lại, chấn bay Đoan Mộc Sinh.

“Không đúng, có người đang thao túng trận pháp này!” Tả Ngọc Thư nói.

“Có người thao túng?!”

Bốn vị trưởng lão nhìn tứ phía, muốn tìm ra kẻ đứng sau lưng, đáng tiếc tìm mất một lúc vẫn không thấy ai.

Rầm rầm ——

Trên vách đá xung quanh bắt đầu có đá núi rơi xuống.

Bốn người nhìn nhau.

“Đừng hoảng, lão thân nhất định sẽ nghĩ ra cách rời khỏi nơi này.” Tả Ngọc Thư trấn an, “Hiện tại điều đáng ngại nhất chính là kẻ đứng sau lưng đại trận.”

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương hung hăng đâm xuống mặt đất. “Tên âm hiểm xảo trá! Ta mà bắt được ngươi, nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.”
Chương 1365

“Bây giờ không phải lúc để tức giận, phải tìm cách thoát ra ngoài.” Bốn vị trưởng lão đồng thời bay lên.

Thiên mạc bao bọc Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận trong suốt như pha lê nhưng lại phong bế toàn bộ không gian, không một người nào có thể bay thoát.

“Liên lạc với thất tiên sinh.”

“Được.”

Lãnh La lấy trận bố trải ra đất, thiêu đốt phù chỉ.

Nhưng phù chỉ vừa cháy lên đã bị dập tắt, không còn một tia lửa nào, hình ảnh cũng không xuất hiện.

“Thật quỷ dị, không thể truyền tin được.” Lãnh La nói.

. . .

Đang ngồi trong Dưỡng Sinh điện quan sát, Lục Châu nhướng mày thầm nghĩ:

“Hiện tại chạy tới e là cũng không kịp.”

Từ kinh đô chạy tới Bắc Vực cần ít nhất một canh giờ, tới nơi thì hoa cũng úa tàn mịa rồi.

Đáng tiếc là đẳng cấp thần thông của hắn còn chưa đủ, phạm vi gia tăng rất có hạn.

Vù ——

Bên trong trận pháp, cuồng phong thổi ngược, Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại thu nhỏ một vòng.

Bên dưới vách núi sinh ra một lực hút cực lớn khiến bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh trở tay không kịp.

Năm người vội vàng bay lên, gọi ra pháp thân. Năm toà pháp thân kim sắc Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, sinh ra năng lượng cộng hưởng giúp bọn họ đứng vững trước lực hút.

“Tả trưởng lão, đã nghĩ ra cách chưa? Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!” Phan Ly Thiên nói.

“Nhiều chuyện, lão thân đang nghĩ cách đây!”

Tả Ngọc Thư không ngừng suy nghĩ.

Năm toà pháp thân không thể không tiêu hao nguyên khí để đối kháng với lực hút.

“Đại trận ăn thịt người là ăn như vậy sao?”

“Thất tiên sinh từng nói, muốn bố trí Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận cần phải luyện chế ba trăm sáu mươi lăm cái Tinh Thần Phiên, đồng thời đây cũng là đại trận trấn áp, người bị nó phong toả dù dùng đủ loại thần thông cũng không cách nào đào thoát.” Tả Ngọc Thư nói.

“Tư Vô Nhai biết vậy còn bảo chúng ta đến đây?” Phan Ly Thiên cạn lời.

“Việc này không trách hắn được, hắn cũng không biết sẽ có người giở trò quỷ.” Tả Ngọc Thư đáp.

“Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, nghĩ biện pháp đi!”

Lãnh La thi triển đạo ấn chi thuật, na di về phía trước.

Hư ảnh loé lên, vừa tiến lên mấy chục mét đã bị cuồng phong hút lại, cứ thế tới tới lui lui hơn mười lần, Lãnh La chỉ còn cách từ bỏ.

Vù vù ——

Cuồng phong bắn ra phong đao từ trên đâm xuống, lực hút lôi kéo nguyên khí khiến phong đao càng thêm hung mãnh, sắc bén hơn cả đao cương.

Phong đao đánh vào năm toà pháp thân. Phanh phanh phanh!

Năm người rơi xuống, chỉ còn cách mặt đất hơn mười mét.

“Bên dưới đó rốt cuộc là thứ gì? Tụ nguyên?”

“Rất có thể là hạch tâm của tụ nguyên, một khi lọt vào thì sinh tử khó dò. Không thể rơi xuống đó.” Tả Ngọc Thư vung Bàn Long Trượng.

Bàn Long Trượng lượn vòng trên không trung, từng đạo ấn phù bay ra va chạm với phong đao, giảm bớt áp lực lên đám người.

Chiêu này của Tả Ngọc Thư chỉ có thể tranh thủ thời gian, không cách nào đối kháng lâu dài được.

“Tứ Phương Cơ!”

Hoa Vô Đạo gọi ra vũ khí, Tứ Phương Cơ xuất hiện dưới chân mọi người để chống đỡ, mọi áp lực đều bị Tứ Phương Cơ kháng trụ.

Nhưng không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo đã mặt đỏ tía tai, áp lực càng lúc càng lớn khiến hắn khó chịu vô cùng.

“Để ta!” Đoan Mộc Sinh tung người nhảy ra, đến bên dưới Tứ Phương Cơ.

“Trường Thương Như Long.”

Hơn vạn đạo thương cương đâm tới. Tứ Phương Cơ một lần nữa được đẩy lên không trung.

“Đoan Mộc Sinh, lên đây!”

Hoa Vô Đạo thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, thập tự lượn vòng kéo Đoan Mộc Sinh trở lại.

“Hoa trưởng lão, ông làm gì thế?” Đoan Mộc Sinh không hiểu.

“Giữ lại thực lực. Ngươi đừng làm loạn.” Thủ thế của Hoa Vô Đạo biến ảo, thủ ấn Đạo gia được hắn phát huy vô cùng tinh tế.

Đúng lúc này, phong đao trở nên mạnh hơn.

Lực hút bên dưới cũng gia tăng mấy lần.

Tứ Phương Cơ cấp tốc hạ xuống, rơi vào bên dưới vách núi rồi biến mất.

Tầm mắt Lục Châu lúc này tựa như bị một lực lượng quỷ dị lôi kéo, không gian vặn vẹo, tầm nhìn xoay chuyển ——

Hăn nhìn thấy bên ngoài Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, trên một đỉnh núi có một đạo hắc ảnh tung người nhảy lên không trung rời đi.

Lục Châu nhíu mày.

Theo lý thuyết, người hắc liên giới phải không biết vị trí của đám người Đoan Mộc Sinh mới đúng, không có lý nào lại cố ý tìm tới để xuống tay với Đoan Mộc Sinh và tứ đại trưởng lão. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Hình ảnh càng lúc càng vặn vẹo.

Lục Châu thầm niệm thần thông Thiên thư, gia tăng Thái Huyền chi lực.

Hình ảnh khôi phục lại bình thường, tầm nhìn đã dời xuống bên dưới vách núi.

Cuồng phong bừa bãi đang không ngừng xé rách năm toà pháp thân, phong đao lưu lại từng đạo lỗ hổng.

“Tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết.” Tả Ngọc Thư nói.

“Ha ha ha…” Phan Ly Thiên cười ha hả.

“Ngươi cười cái gì?” Lãnh La kỳ quái hỏi.

“Lão hủ sống đủ rồi, còn sợ chết sao? Lão hủ đã nghĩ ra một biện pháp.” Phan Ly Thiên nói.

Ba vị trưởng lão đều nhìn về phía Phan Ly Thiên.

Chỉ có Đoan Mộc Sinh là nghi hoặc, không hiểu bọn hắn đang nói cái gì.

Giao lưu bằng ánh mắt hả?

Tại Ma Thiên Các, bốn vị trưởng lão thường xuyên thảo luận tu hành, bọn hắn tràn đầy tâm đắc, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt đã hiểu đối phương muốn làm gì.

Phan Ly Thiên nói: “Chúng ta đều là pháp thân không kim liên. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta luyện tập kỹ năng sử dụng pháp thân không?”

“Đương nhiên là nhớ rõ.”

“Chúng ta dùng phương pháp này, các vị thấy thế nào?”

“Lão thân đồng ý.” Tả Ngọc Thư nói.

“Lãnh mỗ không có ý kiến.”

“Ta sẽ liều mình cùng quân tử.” Hoa Vô Đạo cười nói.

“Vậy thì làm thôi.” Tả Ngọc Thư ra hiệu.

Đoan Mộc Sinh mộng bức hỏi: “Các vị đang nói cái gì thế?”

Soạt.

Phan Ly Thiên đột nhiên tóm chặt lấy bả vai Đoan Mộc Sinh, từng đạo cương ấn bao trùm lấy hắn, hồ lô trong tay nâng lên húc Đoan Mộc Sinh bay đi.

“Cú thứ nhất.”

Ông ——

Pháp thân thập diệp cao hai mươi trượng trực tiếp mang Đoan Mộc Sinh bay lên không trung.

Cùng lúc đó, Tứ Phương Cơ cũng bị hạ xuống.

Chỉ cần tốc độ bay lên cao hơn tốc độ hạ xuống là được.

“Dừng tay!” Đoan Mộc Sinh hét lớn một tiếng.

Đáng tiếc không ai nghe lời hắn.

Tả Ngọc Thư vô cùng thành thạo, Bàn Long Trượng vung lên, pháp thân hai mươi trượng bay vọt lên, mang theo một đôi cánh vàng óng tóm lấy Đoan Mộc Sinh đẩy lên không trung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom