-
Chương 1311-1315
Chương 1311 Vô đề
Phanh!
Tinh Bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt rung động. An Sắt bị đánh bật ra sau, va vào một tảng đá khiến tảng đá nứt toác.
An Sắt lại lần nữa vọt tới, lưu lại từng đạo tàn ảnh, tấn công Lục Châu tới tấp.
“Phật Tổ kim thân.”
Phanh phanh phanh…
An Sắt cứ điên cuồng tấn công, thậm chí còn huy động trường kiếm trong tay.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn trở kiếm hồng cấp.
Cứ thế kéo dài một đoạn thời gian… Cho đến khi tốc độ của An Sắt giảm hẳn, hắn hổn hển lui lại một bước, nhìn Lục Châu bằng ánh mắt không cam lòng.
Lục Châu hỏi: “Đủ chưa?”
Trương công công, Lục Thiên Sơn và đám đại nội cao thủ đang quan chiến đều trừng to mắt không thể tin nổi: “. . .”
“Không đủ! Vĩnh viễn cũng không đủ! Trả Mệnh Cách cho ta!!!” An Sắt trầm giọng gào thét, dùng kiếm đâm tới. Hắn đã mất đi lý trí, không còn năng lực suy tính như trước.
Lục Châu đột nhiên vung tay áo xuất chưởng.
Liên tục năm chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh về phía An Sắt, hệt như đòn tấn công lúc nãy của chính hắn. Phanh phanh phanh phanh phanh…
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
. . .
Năm tiếng thông báo vang lên, ngũ liên chưởng kết thúc.
Đám người nhìn đến ngây ngốc.
Đại nội cao thủ mà bọn hắn thần tượng bấy lâu lại ngã xuống đơn giản như thế… An Sắt nằm yên dưới đất không nhúc nhích.
Trước điện Vạn An Cung lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không nhìn An Sắt nữa mà quay đầu hỏi: “Còn không dẫn đường?”
“Vâng, vâng…” Trương công công giật mình tỉnh táo lại, tấm lưng không biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Thiên Sơn cũng nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi.
Đám người đi về phía Vạn An Cung.
Khi đi ngang qua người An Sắt, Lục Thiên Sơn nhìn hắn, khẽ thở dài nói:
“Mất ba trăm năm, ngươi từ một Mệnh Cách tấn thăng lên mười Mệnh Cách, vốn là thiên tài. Nhưng chỉ trong một hơi thở, từ mười Mệnh Cách lại trở về không Mệnh Cách, ngươi có cảm thấy hối hận không?”
Phốc ——
An Sắt dũng sĩ phun ra một ngụm máu, bàn tay tóm lấy vạt áo dưới chân Lục Thiên Sơn, run rẩy hỏi:
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Lục Thiên Sơn lắc đầu đáp: “Lục các chủ Ma Thiên Các.”
“. . .”
Tư Vô Nhai không cảm thấy kinh ngạc mà đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng hỏi:
“Sư phụ, vì sao không giết hắn?”
“Để hắn sống, hắn sẽ thống khổ hơn là được chết.” Lục Châu đáp.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Hắn tự xưng là thiên tài, người lấy đi Mệnh Cách của hắn quả thật còn dày vò hắn hơn là cái chết. Nhưng mà… để hắn sống cũng tốt, sư phụ An Sắt từng đến Thái Hư, có lẽ chúng ta có thể hỏi ra được vài điều.”
Lời này nhắc nhở Lục Châu, khi gặp hoàng đế phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Trương công công bị doạ đến mức đi đường mà toàn thân cứ run bần bật tựa như một lão nhân sắp về chầu trời.
Lục Thiên Sơn nhanh chân đuổi theo sau.
Đến trước cung điện, Trương công công theo thói quen dừng bước, vừa định há miệng hô một tiếng ‘Lục tướng quân yết kiến’, nào ngờ Lục Châu lại phất tay áo đi thẳng vào đại điện.
“Việc này… không được, không được đâu…” Trương công công gấp đến muốn khóc.
Tư Vô Nhai đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Trương công công, ngươi ngu thật hay là giả ngu thế? Đến bây giờ ngươi còn không minh bạch là ai nên đến gặp ai sao?”
Lục Châu đi thẳng vào đại điện.
Lục Thiên Sơn nghe được cũng gật đầu đồng tình. Đôi bên đã vạch mặt, dựa vào cái gì còn phải để ý tới tôn nghiêm và địa vị hoàng đế của đối phương?
Trong đại điện, Mục Nhĩ Thiếp đang chơi đồ vật gì đó trên tay.
Vừa xoay người lại đã thấy Lục Châu và Lục Thiên Sơn đi thẳng vào giữa điện, phía sau còn có Trương công công mặt mũi nghẹn ngào.
Mục Nhĩ Thiếp lập tức nhướng mày quát: “Lục Thiên Sơn, ngươi thật to gan!”
Lục Thiên Sơn đứng thẳng lưng nói: “Bệ hạ, thần có việc muốn gặp mặt ngài.”
“Ngươi còn biết tự xưng là thần? Người này là ai?” Giọng Mục Nhĩ Thiếp vang vọng trên đại điện.
Tròng mắt Lục Thiên Sơn khẽ chuyển, trời xui đất khiến, hắn đột nhiên nói:
“Bệ hạ, đây là tổ tông của Lục gia ta.”
“. . .”
Đã muốn ôm đùi thì phải làm cho tới, mặc kệ thật giả! Hiện tại Lục gia đang lâm nguy, chỉ cần có đại thụ để dựa vào thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Huống chi Lục các chủ và Lục chân nhân gần như được đúc ra từ một khuôn, bái tế tổ tiên chẳng phải cũng là vì mong được tổ tiên che chở cho hậu nhân sao?
Lục Châu nhíu mày. Tư Vô Nhai cũng nhíu mày.
Trương công công thì há to miệng nhìn Lục Thiên Sơn. Đùa quá lố rồi nha!
Lục Châu đương nhiên hiểu rõ Lục Thiên Sơn đang muốn bám víu vào mình. Mà Lục Thiên Sơn cũng biết lần này Lục các chủ tới là vì muốn ra mặt cho Lục gia.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày nhìn Lục Thiên Sơn, sau đó quan sát những người đi cùng hắn, cuối cùng nhìn đến gương mặt Lục Châu…
Mục Nhĩ Thiếp đột nhiên hốt hoảng, lảo đảo lui về sau một bước. Trương công công vội vàng tiến lên đỡ lấy Mục Nhĩ Thiếp.
Hành động này khiến Tư Vô Nhai chú ý.
Mục Nhĩ Thiếp đứng thẳng người dậy, đẩy Trương công công ra. “Trẫm không sao.”
Hắn nhìn từ Lục Châu đến Lục Thiên Sơn, gằn giọng nói: “Lục tướng quân, ngươi cho rằng trẫm là đồ ngu?”
Lục Thiên Sơn giả vờ nói: “Sao bệ hạ lại nói như vậy?”
Đúng lúc này, đại nội cao thủ bên ngoài Vạn An Cung chen chúc ùa vào, chắn ở lối đi. Ba tầng ngoài và ba tầng trong đều là đại nội cao thủ, bao bọc toàn bộ đại điện.
Chương 1312 Vô đề
Bọn hắn biết rõ tu vi của đối thủ rất cao, nhưng người trong Vạn An Cung là chủ tử, bọn hắn không thể không vào.
“Cút.” Lục Thiên Sơn quay đầu quát một tiếng, âm công quanh quẩn trong ngoài đại điện khiến màng nhĩ của đám đại nội cao thủ nhói lên.
Mục Nhĩ Thiếp lại nhìn thoáng qua Lục Châu, thấy hắn đứng yên bất động bèn phất tay với đám người. “Tất cả lui ra.”
Đám đại nội cao thủ rời khỏi Vạn An Cung, đứng vây quanh bên ngoài đại điện. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ liều chết xông lên.
Đại điện lại khôi phục yên tĩnh.
Mục Nhĩ Thiếp nói với Lục Thiên Sơn:
“Tổ tông? Cho dù là yêu nữ Lam Hi Hoà kia cũng không thể sống tới mười ngàn năm. Tổ tiên ngươi lại có thể sống đến ba mươi ngàn năm mà không chết, còn giữ được dáng vẻ thanh xuân để đứng ở trước mặt trẫm?”
Lục Thiên Sơn thản nhiên đáp:
“Vậy vừa rồi bệ hạ sợ cái gì?”
“. . .”
Câu hỏi này khiến Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày.
Tư Vô Nhai quan sát một lúc cũng đã nhìn ra, bèn hỏi:
“Lục tướng quân, Hắc Hoàng bệ hạ có từng nhìn thấy bức chân dung trong thư phòng của ngươi không?”
Lục Thiên Sơn xua tay: “Tuyệt đối không có khả năng. Thư phòng của ta, ngoại trừ ta và lão Giang thì chưa từng có người nào bước vào. Người được phép nhìn thấy bức chân dung này nhất định phải là con cháu đích tôn của Lục gia. Người Lục gia chỉ biết tổ tiên huy hoàng, nhưng không ai biết rõ tướng mạo của lão nhân gia người, cho dù là Lục Ly cũng chưa từng được nhìn thấy. Vậy xin hỏi, vừa rồi bệ hạ hoảng sợ cái gì?”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày mắng:
“To gan! Lục Thiên Sơn, ngươi dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với trẫm?”
Hắn quay đầu, cao giọng hô: “An Sắt!”
Không ai đáp lời. Trong điện và ngoài điện đều im lặng không người lên tiếng.
“An Sắt!” Hắc Hoàng lại lớn tiếng gọi lần nữa.
Trương công công không nhịn được nữa, bèn thấp giọng nói: “Bệ hạ, An Sắt dũng sĩ đã… đã bị phế rồi.”
“Phế?” Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày.
“Vị này chính là Lục các chủ Ma Thiên Các.” Trương công công nói.
Nghe danh không bằng gặp một lần. Nghe đồn Các chủ Ma Thiên Các là người đức cao vọng trọng. Từng có lúc Mục Nhĩ Thiếp cho rằng nhân vật như Lục Châu có thể sánh ngang với hắn.
Mục Nhĩ Thiếp lại nghĩ tới Lam Hi Hoà, tuy chưa từng gặp nàng ta nhưng nghe nói Lam Hi Hoà vẫn giữ được diện mạo thanh xuân.
Bản thân hắn cũng là cao thủ tu hành, lợi dụng tài nguyên của Đại Viên nên dáng vẻ cũng không bị già đi.
Lục Châu nói: “Chỉ là mười Mệnh Cách, lão phu còn không để vào mắt.”
“. . .”
Lão phu?
Như vậy tức là, Lục các chủ đã đánh phế An Sắt.
Lời nói cử chỉ bậc này hẳn là của một người quanh năm đứng trên vị trí cao, không thể một sớm một chiều rèn đúc ra được.
Tinh thần Mục Nhĩ Thiếp có phần hoảng hốt. Mục tiêu của hắn là Lục gia ở Đại Đô, vì sao lại trêu chọc các chủ Ma Thiên Các rồi?
“Còn không mau lấy ghế ra mời Lục các chủ ngồi?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Vâng vâng…”
Trương công công vội vàng chuẩn bị, không bao lâu sau cung nữ thái giám đã mang ghế đến.
Mục Nhĩ Thiếp tuy là hoàng đế nhưng không lập tức trở về ngồi trên long ỷ. Để biểu thị lòng tôn trọng, hắn ngồi đối diện Lục Châu. Lễ quân thần vốn không có bao nhiêu ý nghĩa trước mặt cường giả đỉnh cấp.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục các chủ, cửu ngưỡng đại danh đã lâu…”
Lục Châu nói thẳng vào điểm chính:
“Không cần nói nhảm, ngươi nên biết rõ mục đích của lão phu khi đến đây.”
Mục Nhĩ Thiếp nghi hoặc nói: “Trẫm thật sự không biết.”
“Lão phu là người ân oán rõ ràng. Lão phu không phải tổ tiên của Lục gia, vì Lục Thiên Sơn hứa hẹn tặng Lam Thuỷ Tinh cho lão phu nên để báo đáp hắn, Lục Thiên Sơn không thể chết được.”
Mục Nhĩ Thiếp nghe được ba chữ Lam Thuỷ Tinh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Lục Thiên Sơn một cái đầy ẩn ý.
Lão hồ ly này tâm cơ thật sâu. Thì ra là lợi dụng Lam Thuỷ Tinh để ôm đùi Ma Thiên Các.
“Nếu Lục các chủ đã nói thế, trẫm đương nhiên phải nể mặt ngươi. Trẫm miễn tội chết cho hắn.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
Lục Châu không đáp.
Mục Nhĩ Thiếp đành nói tiếp: “Ngoài ra, địa vị và đãi ngộ toàn Lục phủ đều được giữ nguyên.”
Lục Châu gật đầu. “Cứ xem đó mà làm.”
Sau việc này, Hắc Hoàng không những không được mưu hại Lục Thiên Sơn mà còn phải tìm cách bảo hộ hắn, nếu Lục Thiên Sơn xảy ra chuyện thì Hắc Hoàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thái độ của Ma Thiên Các rất rõ ràng.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục tướng quân là trọng thần của quốc gia, nếu hắn có việc gì không may, Lục các chủ cứ tới tìm trẫm.”
Lục Châu quay đầu hỏi Lục Thiên Sơn: “Ngươi hài lòng không?”
Lục Thiên Sơn khom người đáp: “Hài lòng, rất hài lòng. Đa tạ Lục các chủ, đa tạ long ân của bệ hạ.”
Hắn cảm tạ Lục các chủ là lời thật tâm thật lòng, còn cảm tạ Hắc Hoàng là để đối phương có bậc thang leo xuống.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ Lục Châu đột nhiên nói tới chuyện lúc nãy:
“Ngươi đã thấy bức chân dung trong thư phòng Lục Thiên Sơn? Có mục đích gì?”
Mục Nhĩ Thiếp thành thật đáp:
“Tra tìm tung tích Lam Thuỷ Tinh. Bảo bối này ai cũng muốn có được, nếu nó nằm trong tay Lục các chủ thì trẫm yên tâm rồi.”
“Ngươi là vua của một nước, nhiều năm như vậy mà còn tìm không thấy Lam Thuỷ Tinh?”
Mục Nhĩ Thiếp lắc đầu nói: “Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư, bảo bối này e là không có duyên với trẫm.”
Chương 1313 Vô đề
Hắn vừa nói xong, Tư Vô Nhai đã chắp tay lên tiếng: “Có thể cho ta nói một câu không?”
Mục Nhĩ Thiếp có chút không vui. Hắn và Lục các chủ đang nói chuyện, đương nhiên không thích có người xen vào.
Lục Châu ra hiệu: “Nói đi.”
“Bệ hạ tốn ba trăm năm tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, không thể nào không tìm thấy được một viên. Ta chắc chắn trong tay bệ hạ có ít nhất một phần Lam Thuỷ Tinh.” Tư Vô Nhai nói.
Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày nhìn Tư Vô Nhai: “Trẫm là vua một nước, sao có thể nói đùa? Nếu có Lam Thuỷ Tinh rồi thì trẫm còn phải đi tìm làm gì nữa?”
Tư Vô Nhai tự tin nói: “Không, chắc chắn bệ hạ có.”
Nói thật, Lục Thiên Sơn cũng không xác định được Hắc Hoàng có Lam Thuỷ Tinh hay không, chẳng qua hắn cảm thấy có khả năng có nên mới cố ý buộc Lục gia và Lục các chủ vào chung một chỗ.
Hắn biết Lục Châu đang tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, hôm nay hắn mang tâm tình cá chết lưới rách đến đây giằng co với hoàng đế, cho dù Tư Vô Nhai không mở miệng thì hắn cũng sẽ nghĩ cách làm rõ việc này.
Lục Châu cũng rất kỳ quái, hắn đã khai sáu Mệnh Cách, ngũ cảm lục thức nhạy bén đến kinh người nhưng cũng không phát hiện trên người Hắc Hoàng có khí tức Thái Hư. Lão thất làm sao biết được?
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các.” Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Sở dĩ ta có thể khẳng định trong tay bệ hạ có Lam Thuỷ Tinh là vì ——”
“Một là, bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy chân dung của tổ tiên Lục gia. Hoặc là có người mang bức chân dung đến trước mặt bệ hạ, hoặc bệ hạ tự mình tới đó… Ta không cho rằng có tu hành giả nào tinh thông vẽ tranh đến mức vẽ lại bức chân dung ngay tại chỗ, cũng không thể mang bức chân dung đi mà không bị Lục Thiên Sơn phát giác. Thế nên… chỉ có thể là bệ hạ tự mình đến Lục phủ.”
Biểu tình trên mặt Mục Nhĩ Thiếp có biến hoá.
Chi tiết này nếu đào sâu vào sẽ không có gì hay ho. Đường đường là vua một nước lại lén lút lẻn vào nhà thần tử.
Mục Nhĩ Thiếp mất tự nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan gì đến việc Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay trẫm.”
“Hai là, khi gia sư hỏi đến Lam Thuỷ Tinh, nguyên văn câu trả lời của bệ hạ là, Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư… Làm sao bệ hạ biết được việc này? Là Lam Hi Hoà nói cho bệ hạ biết hay quốc sư Đại Minh, hay là Tiêu Vân Hoà? Vừa hay gia sư đều quen biết bọn hắn, có thể đi chứng thực việc này.”
Mục Nhĩ Thiếp: “. . .”
“Ba là, gia sư từng bái phỏng Lam tháp chủ. Lam tháp chủ có nói Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng nuôi dưỡng hạt giống Thái Hư, sau khi rời khỏi bí ẩn chi địa sẽ kết tinh thành Lam Thuỷ Tinh. Chỉ có người tận mắt nhìn thấy nó mới biết được bí mật này.”
Lợi hại nha.
Lục Thiên Sơn nhìn vẻ mặt tức muốn chết của Hắc Hoàng, tâm tình càng lúc càng thoải mái.
Ngay cả Lục Châu cũng rất hài lòng. Về sau nên thường xuyên mang theo Tư Vô Nhai để cho bớt việc… Lão tứ láu cá thích hợp ra ngoài làm chân chạy việc hơn.
Mục Nhĩ Thiếp giải thích:
“Lời này sai rồi, sư phụ An Sắt từng tham dự kế hoạch Thái Hư, trong đó có người đã từng thấy hạt giống Thái Hư, cũng có người thấy Lam Thuỷ Tinh. Ta biết bí mật này cũng chẳng có gì lạ.”
Tư Vô Nhai đã dự liệu được hắn sẽ nói như vậy nên tiếp tục trình bày:
“Điểm thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, từ nhỏ ta theo gia sư tu hành, am hiểu một loại tuyệt học tên là Vọng Khí Thuật. Thuật này có thể nhìn ra được tu vi và khí tức của người khác. Ta đã quan sát bệ hạ, trên người bệ hạ có khí tức Thái Hư.”
Mục Nhĩ Thiếp cả kinh, giơ cánh tay đưa lên mũi ngửi: “Có sao?”
“. . .”
“. . .”
Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Tư Vô Nhai vẫn chưa kết thúc mà tiếp tục nói: “Trên người bệ hạ có mùi của Mặc Hạn Liên, Thanh Đại Thảo và một ít Hoả Liên Thảo…”
Hắn bước lên một bước đến gần Mục Nhĩ Thiếp, cánh mũi khẽ nhúc nhích.
“Còn có mùi của Hoả Ngân Thụ Hoa…”
Trên mặt Mục Nhĩ Thiếp tràn đầy kinh ngạc.
Lục Châu vốn định sử dụng thần thông đánh hơi thử, nhưng hắn nghĩ lại rồi không hành động gì.
Tư Vô Nhai nói: “Đây đều là dược vật hỗ trợ thu liễm khí tức Thái Hư. Hoả Liên Thảo sinh trưởng ở hồng liên giới, là thảo dược đặc thù nơi đó… Sao bệ hạ lại sử dụng thảo dược này?”
“. . .”
Mục Nhĩ Thiếp bị Tư Vô Nhai nói đến không thốt nên lời. Hắn đành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
“Bội phục, bội phục… Trong tay trẫm đúng là có một phần Lam Thuỷ Tinh.”
Tư Vô Nhai mỉm cười không nói.
Mục Nhĩ Thiếp nói tiếp: “Hồng liên giới bị hắc liên giới nuôi nhốt, trẫm có được thảo dược kia cũng là việc bình thường. Phụ Quốc Công Thôi An ở Đại Đường chính là người của trẫm.”
Lục Châu nói thẳng: “Nếu Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay ngươi, vậy lão phu cũng không nói quanh co làm gì. Ngươi có giữ lại Lam Thuỷ Tinh cũng không còn giá trị gì, có thể dùng nó để đổi lấy bảo vật trong tay lão phu.”
“Việc này…”
Lục Châu ý vị thâm trường nói: “Lão phu sẽ không làm khó, ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận. Tuyệt đối đừng làm lão phu thất vọng.”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày:
“Lục các chủ, trẫm tôn trọng ngươi, cũng hy vọng có thể cùng ngươi kết thành liên minh. Nếu làm vậy…”
“Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách đã đưa ra lựa chọn cực kỳ chính xác.” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Chương 1314 Vô đề
Đến Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách còn phải ngoan ngoãn giao ra Lam Thuỷ Tinh, mười hai Mệnh Cách như ngươi còn muốn đàm phán? Định dựa vào đám người giá áo túi cơm ngoài kia để đối kháng cường địch sao?
Mi mắt Hắc Hoàng giật liên hồi. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
“Thôi được, vậy trẫm thành toàn cho ngươi.”
Hắn đứng lên đi vào trong nội viện, một lát sau quay trở về đại điện, trong tay cầm một hộp gấm đưa cho Lục Châu.
Lục Châu mở hộp gấm ra, viên Lam Thuỷ Tinh xanh thẳm như bầu trời an tĩnh nằm trong hộp.
“Ngươi lấy được nó ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Manh mối để tìm được những phần khác rất ít, Hắc Hoàng lấy được một phần hẳn là cũng có manh mối đáng giá.
“Tử liên giới.” Mục Nhĩ Thiếp đáp.
Tư Vô Nhai bừng tỉnh đại ngộ. Tử liên giới bị vương đình và Hắc Tháp nuôi nhốt, có đoạt được vật này cũng không có gì bất ngờ.
Tư Vô Nhai hỏi: “Nơi đó nằm ở đâu?”
“Ngồi Không Liễn bay về hướng tây, vượt qua Vô Tận Hải mười vạn dặm sẽ đến.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Có phù văn thông đạo không?” Tư Vô Nhai hỏi tiếp.
“Đó là đương nhiên.”
Tư Vô Nhai khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi nguyện đi tới tử liên giới tìm Lam Thuỷ Tinh về cho sư phụ.”
“Việc này để sau này tính.” Lục Châu phất tay.
“Vâng.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh.
[Pháp thân thứ hai, tập hợp Lam Thuỷ Tinh (3/9).]
Thêm một phần của quốc sư Đại Minh Công Tôn Viễn Huyền thì Lục Châu có tổng cộng bốn phần.
Còn lại ba phần ở chỗ Tiêu Vân Hoà, hai phần không rõ tung tích.
Lục Châu phất tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn màu đồng cổ.
“Vật này có tên là Minh Vương Giới, ít nhất là hoang cấp, ngươi là đế vương, nó rất thích hợp với ngươi, xem như đây là quà đáp lễ cho Lam Thuỷ Tinh.”
[Minh Vương Giới: phẩm cấp không rõ, có thể tăng lực chiến đấu lên trong một khoảng thời gian.]
“. . .”
Sắc mặt Mục Nhĩ Thiếp cứng lại. “Đây là đồ vật của thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên?”
“Ngươi biết lai lịch của nó?”
“Vật này có thể tăng lực chiến lên gấp đôi, tăng tiềm năng chiến đấu trên diện rộng, Lục các chủ thật sự nguyện ý tặng vật này cho trẫm?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Ngươi thích là tốt rồi, lão phu còn tưởng là ngươi ghét bỏ nó… Từ giờ trở đi, nó thuộc về ngươi.”
Mí mắt Mục Nhĩ Thiếp lại giật giật, nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đa tạ Lục các chủ.”
Có được Lam Thuỷ Tinh, Lục Châu không dự định tiếp tục lưu lại ở đây.
Mục Nhĩ Thiếp cười nói: “Lục các chủ, Ma Thiên Các và vương đình xem như là không đánh không quen biết, sau này mong đôi bên cùng chiếu cố lẫn nhau.”
“Việc nhỏ.” Lục Châu đạm mạc nói, “Lão phu thích người thức thời, ngươi xứng đáng làm đế vương của Đại Viên vương đình.”
Nói xong, Lục Châu xoay người rời khỏi đại điện.
Lục Thiên Sơn bái Mục Nhĩ Thiếp một cái tượng trưng rồi đi theo Lục Châu ra ngoài.
“Tiễn Lục các chủ.” Mục Nhĩ Thiếp vội vàng nói.
“Không cần.” Lục Châu ra khỏi đại điện, đạp không bay lên không trung, cùng Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn rời khỏi vương đô.
. . .
Lúc này, gương mặt tươi cười của Mục Nhĩ Thiếp rốt cuộc cũng xụ xuống.
Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, nghẹn lời không nói được một câu.
“Bệ hạ bớt giận…”
“Lam Thuỷ Tinh mà trẫm khổ sở tìm kiếm bây giờ không còn nữa rồi!” Hắc Hoàng khó chịu vô cùng.
“Hầy, bệ hạ đừng nên tự trách. Lục các chủ nói đúng, ngài giữ lại vật đó cũng chẳng để làm gì, đổi được Minh Vương Giới xem như phát huy giá trị cuối cùng của nó.” Trương công công an ủi.
“Minh Vương Giới?”
Mục Nhĩ Thiếp nâng tay phải lên, trên ngón áp út cũng đang đeo một chiếc nhẫn, chẳng qua chiếc nhẫn này có màu xanh biếc.
Bàn tay cầm Minh Vương Giới siết chặt lại. Rắc ——
Chiếc giới chỉ màu xanh trên ngón áp út sáng lên, quang mang từ hai biến thành một. Minh Vương Giới màu nâu lập tức hoá thành bã vụn.
Trương công công: “. . .”
“Minh Vương Giới thật sự đang nằm trong tay trẫm!” Mục Nhĩ Thiếp tiện tay vung lên, bã vụn rơi lả tả xuống đất.
Trương công công tròn mắt nhìn bã vụn dưới đất. “Là… giả?”
Tu vi Trương công công không bằng Hắc Hoàng nhưng cũng có chút nhãn lực. Chiếc nhẫn Minh Vương Giới màu nâu kia nhìn thế nào cũng không giống đồ giả, bèn khom người nhặt đống bã vụn lên, kiểm tra thật kỹ.
Trên bã vụn còn sót lại chút trận văn ẩn chứa năng lượng, xét theo phẩm chất thì đây cũng là một kiện bảo vật không tệ.
Hắn len lén quay đầu lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hắc Hoàng.
“Bệ hạ, Ma Thiên Các đúng là bắt nạt người khác! Không ngờ lại dùng nhẫn giả để lừa gạt lấy đi Lam Thuỷ Tinh.”
Mục Nhĩ Thiếp liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cẩu nô tài, lúc hắn ở đây sao không thấy ngươi nói gì? Hắn vừa đi, ngươi mắng để cho ai nghe?”
Trương công công cười làm lành nói: “Thần chỉ muốn xả giận thay cho bệ hạ thôi mà.”
Mục Nhĩ Thiếp thở dài một tiếng:
“Trẫm cũng chỉ dám nói sau lưng hắn mà thôi.”
Làm đến vị trí này, Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên rất biết nhìn người.
Trên người Mục Nhĩ Thiếp ẩn chứa đủ các ưu khuyết điểm mà một vị đế vương nên có —— đủ tàn nhẫn, nên vô tình thì vô tình, làm việc nhanh gọn đanh thép, không do dự thiếu quyết đoán, có con mắt nhìn đại cục, có thể chịu được áp lực mà người thường không cách nào chịu nổi.
Hắn có thể trở mặt giết công thần năm xưa Lục Thiên Sơn, cũng có thể cúi đầu khom lưng với Ma Thiên Các.
Tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp, Lam Hi Hoà nghe nói cũng ăn thiệt thòi không ít, Hắc Diệu liên minh thì làm rùa đen rút đầu không dám ngoi lên. Lúc này mà đối địch với Ma Thiên Các là hành vi vô cùng thiếu sáng suốt.
Chương 1315 Vô đề
Trên không trung.
Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Vi sư nhớ là không có dạy ngươi Vọng Khí Thuật.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Đồ nhi bịa chuyện để hù doạ Hắc Hoàng thôi.”
Lục Châu, Lục Thiên Sơn: “. . .”
Kết quả Hắc Hoàng vẫn bị lừa, đúng là không phục không được.
Lục Thiên Sơn tò mò nói: “Việc này có thể bịa chuyện, nhưng những thảo dược kia thì không thể nào là giả được.”
“Rất trùng hợp, ta đã từng xem qua cổ tịch về đan dược giúp thu liễm khí tức.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Thiên Sơn chắp tay nói với Lục Châu: “Mong Lục các chủ đừng trách, ta nói ngài là tổ tiên mình chỉ vì muốn Hắc Hoàng phải lấy ra Lam Thuỷ Tinh.”
“Lần sau không thể làm như vậy nữa.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lục Thiên Sơn âm thầm thở phào, thầm mặc niệm một tiếng, lão tổ tông phù hộ!
. . .
Trở về Lục phủ.
Lục phu nhân đang ngồi đợi trong phòng tiếp khách, thấy mọi người trở về, Lục phu nhân và lão quản gia tiến lên nghênh đón.
“Lão gia, ông không sao chứ?”
Bọn họ hiểu rất rõ tình cảnh của Lục gia, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Lục Thiên Sơn vào cung một chuyến không còn đường về.
Lục Thiên Sơn cười đáp: “Ta không sao, từ nay về sau Lục gia sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhưng mà… không thể chắc chắn về sau vương đình không đối phó với chúng ta.” Lục phu nhân lo lắng nói.
Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi nơi này còn là dưới chân thiên tử.
Tư Vô Nhai cười nói: “Các vị lo lắng dư thừa. Hắc Hoàng ở trước mặt gia sư đã hứa hẹn sẽ không làm khó Lục gia, vậy thì hắn nhất định sẽ không làm. Không chỉ như vậy, bọn hắn còn phải nghĩ cách bảo vệ các vị.”
Lục phu nhân và các nữ quyến nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Hắn nói rất đúng, đừng lo lắng nữa, mau mau chuẩn bị tiệc rượu, ta muốn đích thân chiêu đãi Lục các chủ.”
Lục Châu không phải là người thích náo nhiệt, bèn nói: “Không cần.”
Lục Thiên Sơn hiểu ý, lệnh cho người chuẩn bị một căn biệt uyển yên tĩnh cho Lục Châu, không cho phép ai đi vào, ngay cả gia quyến Lục phủ cũng không được tới.
. . .
Chạng vạng tối, trong phòng riêng của Lục Thiên Sơn.
Lục phu nhân kéo tay Lục Thiên Sơn, dè dặt nói:
“Lão gia… người thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Hôm nay nghe lão Giang nói vậy, hẳn là người này đến từ đại tông môn phải không?”
Tâm tình Lục Thiên Sơn không tệ, gật đầu nói: “Đúng là đến từ đại tông môn.”
“Lão gia ông xem, Ngọc nhi nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa…” Lục phu nhân cười híp mắt nói.
Vừa nghe được lời này, Lục Thiên Sơn nhướng mày, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
“Ta cảnh cáo bà, lời nói này không được phép nhắc lại nữa.”
“Được rồi…” Lục phu nhân đành phải chấp nhận sự thật.
“Tu hành giả khi tu hành đến bậc cao thì không thể dùng vẻ bề ngoài để ước đoán tuổi tác được nữa. Lục các chủ nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng kỳ thực đã lớn hơn bà mấy ngàn năm tuổi rồi.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục phu nhân: “. . .”
. . .
Trong biệt uyển Lục phủ.
Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Lam Thuỷ Tinh không còn khí tức Thái Hư đã không có giá trị, sư phụ vì sao phải thu thập thứ này?”
“Bọn hắn chỉ biết một mà không biết hai. Lam Thuỷ Tinh tổng cộng có chín phần chứ không phải sáu. Sau khi thu thập toàn bộ chín phần này sẽ thu được khí tức Thái Hư.”
Tư Vô Nhai thầm hô một tiếng thì ra là thế rồi lại nói tiếp:
“Nếu sư phụ cần khí tức Thái Hư, đồ nhi nguyện ý dâng lên cho người.” Hắn quỳ gối xuống, nghiêm túc nói.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ lắc đầu:
“Ngươi nghĩ gì, vi sư sao có thể không biết. Chuyện cho tới bây giờ, vi sư cũng không định giấu các ngươi. Khí tức Thái Hư trên người các ngươi vốn là do vi sư ban cho.”
Tư Vô Nhai giật mình ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Khi Tư Vô Nhai biết toàn bộ đệ tử Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư, hắn đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán, cũng đã mơ hồ nhận ra việc này có liên quan đến sư phụ. Nhưng sư phụ không nhắc tới lấy một lần, hắn đành lặng im không hỏi. Hôm nay sư phụ lại chính miệng thừa nhận, sao Tư Vô Nhai có thể không giật mình kinh hãi?
“Chẳng lẽ khí tức Thái Hư trên người bọn đồ nhi đều đến từ Lam Thuỷ Tinh?”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng hạt giống Thái Hư, chỉ hấp thu được một chút khí tức Thái Hư mà thôi. Có còn nhớ khi các ngươi mới gia nhập Ma Thiên Các, vi sư đã cho các ngươi phục dụng viên đan dược kia không?”
Trong lòng Tư Vô Nhai rung động vô cùng, hốt hoảng nói: “Là hạt giống Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu đáp, “Trừ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra, thiên phú của các ngươi đều rất bình thường. Lão tam và lão bát gần như chẳng có thiên phú tu hành, vi sư không thể không tự mình đến bí ẩn chi địa, mang hạt giống Thái Hư về.”
“. . .” Tư Vô Nhai đã nói không nên lời.
Hạt giống Thái Hư mà toàn bộ tu hành giả đều điên cuồng tìm kiếm, hoá ra lại là viên đan dược năm đó sư phụ bắt bọn hắn phục dụng.
“Về phần làm sao lấy được hạt giống, ngươi không cần hỏi nhiều. Trong Ma Thiên Các, ngươi là người thông minh nhất. Bí mật về hạt giống Thái Hư nhất định không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Phanh!
Tinh Bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt rung động. An Sắt bị đánh bật ra sau, va vào một tảng đá khiến tảng đá nứt toác.
An Sắt lại lần nữa vọt tới, lưu lại từng đạo tàn ảnh, tấn công Lục Châu tới tấp.
“Phật Tổ kim thân.”
Phanh phanh phanh…
An Sắt cứ điên cuồng tấn công, thậm chí còn huy động trường kiếm trong tay.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn trở kiếm hồng cấp.
Cứ thế kéo dài một đoạn thời gian… Cho đến khi tốc độ của An Sắt giảm hẳn, hắn hổn hển lui lại một bước, nhìn Lục Châu bằng ánh mắt không cam lòng.
Lục Châu hỏi: “Đủ chưa?”
Trương công công, Lục Thiên Sơn và đám đại nội cao thủ đang quan chiến đều trừng to mắt không thể tin nổi: “. . .”
“Không đủ! Vĩnh viễn cũng không đủ! Trả Mệnh Cách cho ta!!!” An Sắt trầm giọng gào thét, dùng kiếm đâm tới. Hắn đã mất đi lý trí, không còn năng lực suy tính như trước.
Lục Châu đột nhiên vung tay áo xuất chưởng.
Liên tục năm chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh về phía An Sắt, hệt như đòn tấn công lúc nãy của chính hắn. Phanh phanh phanh phanh phanh…
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
. . .
Năm tiếng thông báo vang lên, ngũ liên chưởng kết thúc.
Đám người nhìn đến ngây ngốc.
Đại nội cao thủ mà bọn hắn thần tượng bấy lâu lại ngã xuống đơn giản như thế… An Sắt nằm yên dưới đất không nhúc nhích.
Trước điện Vạn An Cung lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không nhìn An Sắt nữa mà quay đầu hỏi: “Còn không dẫn đường?”
“Vâng, vâng…” Trương công công giật mình tỉnh táo lại, tấm lưng không biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Thiên Sơn cũng nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi.
Đám người đi về phía Vạn An Cung.
Khi đi ngang qua người An Sắt, Lục Thiên Sơn nhìn hắn, khẽ thở dài nói:
“Mất ba trăm năm, ngươi từ một Mệnh Cách tấn thăng lên mười Mệnh Cách, vốn là thiên tài. Nhưng chỉ trong một hơi thở, từ mười Mệnh Cách lại trở về không Mệnh Cách, ngươi có cảm thấy hối hận không?”
Phốc ——
An Sắt dũng sĩ phun ra một ngụm máu, bàn tay tóm lấy vạt áo dưới chân Lục Thiên Sơn, run rẩy hỏi:
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Lục Thiên Sơn lắc đầu đáp: “Lục các chủ Ma Thiên Các.”
“. . .”
Tư Vô Nhai không cảm thấy kinh ngạc mà đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng hỏi:
“Sư phụ, vì sao không giết hắn?”
“Để hắn sống, hắn sẽ thống khổ hơn là được chết.” Lục Châu đáp.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Hắn tự xưng là thiên tài, người lấy đi Mệnh Cách của hắn quả thật còn dày vò hắn hơn là cái chết. Nhưng mà… để hắn sống cũng tốt, sư phụ An Sắt từng đến Thái Hư, có lẽ chúng ta có thể hỏi ra được vài điều.”
Lời này nhắc nhở Lục Châu, khi gặp hoàng đế phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Trương công công bị doạ đến mức đi đường mà toàn thân cứ run bần bật tựa như một lão nhân sắp về chầu trời.
Lục Thiên Sơn nhanh chân đuổi theo sau.
Đến trước cung điện, Trương công công theo thói quen dừng bước, vừa định há miệng hô một tiếng ‘Lục tướng quân yết kiến’, nào ngờ Lục Châu lại phất tay áo đi thẳng vào đại điện.
“Việc này… không được, không được đâu…” Trương công công gấp đến muốn khóc.
Tư Vô Nhai đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Trương công công, ngươi ngu thật hay là giả ngu thế? Đến bây giờ ngươi còn không minh bạch là ai nên đến gặp ai sao?”
Lục Châu đi thẳng vào đại điện.
Lục Thiên Sơn nghe được cũng gật đầu đồng tình. Đôi bên đã vạch mặt, dựa vào cái gì còn phải để ý tới tôn nghiêm và địa vị hoàng đế của đối phương?
Trong đại điện, Mục Nhĩ Thiếp đang chơi đồ vật gì đó trên tay.
Vừa xoay người lại đã thấy Lục Châu và Lục Thiên Sơn đi thẳng vào giữa điện, phía sau còn có Trương công công mặt mũi nghẹn ngào.
Mục Nhĩ Thiếp lập tức nhướng mày quát: “Lục Thiên Sơn, ngươi thật to gan!”
Lục Thiên Sơn đứng thẳng lưng nói: “Bệ hạ, thần có việc muốn gặp mặt ngài.”
“Ngươi còn biết tự xưng là thần? Người này là ai?” Giọng Mục Nhĩ Thiếp vang vọng trên đại điện.
Tròng mắt Lục Thiên Sơn khẽ chuyển, trời xui đất khiến, hắn đột nhiên nói:
“Bệ hạ, đây là tổ tông của Lục gia ta.”
“. . .”
Đã muốn ôm đùi thì phải làm cho tới, mặc kệ thật giả! Hiện tại Lục gia đang lâm nguy, chỉ cần có đại thụ để dựa vào thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Huống chi Lục các chủ và Lục chân nhân gần như được đúc ra từ một khuôn, bái tế tổ tiên chẳng phải cũng là vì mong được tổ tiên che chở cho hậu nhân sao?
Lục Châu nhíu mày. Tư Vô Nhai cũng nhíu mày.
Trương công công thì há to miệng nhìn Lục Thiên Sơn. Đùa quá lố rồi nha!
Lục Châu đương nhiên hiểu rõ Lục Thiên Sơn đang muốn bám víu vào mình. Mà Lục Thiên Sơn cũng biết lần này Lục các chủ tới là vì muốn ra mặt cho Lục gia.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày nhìn Lục Thiên Sơn, sau đó quan sát những người đi cùng hắn, cuối cùng nhìn đến gương mặt Lục Châu…
Mục Nhĩ Thiếp đột nhiên hốt hoảng, lảo đảo lui về sau một bước. Trương công công vội vàng tiến lên đỡ lấy Mục Nhĩ Thiếp.
Hành động này khiến Tư Vô Nhai chú ý.
Mục Nhĩ Thiếp đứng thẳng người dậy, đẩy Trương công công ra. “Trẫm không sao.”
Hắn nhìn từ Lục Châu đến Lục Thiên Sơn, gằn giọng nói: “Lục tướng quân, ngươi cho rằng trẫm là đồ ngu?”
Lục Thiên Sơn giả vờ nói: “Sao bệ hạ lại nói như vậy?”
Đúng lúc này, đại nội cao thủ bên ngoài Vạn An Cung chen chúc ùa vào, chắn ở lối đi. Ba tầng ngoài và ba tầng trong đều là đại nội cao thủ, bao bọc toàn bộ đại điện.
Chương 1312 Vô đề
Bọn hắn biết rõ tu vi của đối thủ rất cao, nhưng người trong Vạn An Cung là chủ tử, bọn hắn không thể không vào.
“Cút.” Lục Thiên Sơn quay đầu quát một tiếng, âm công quanh quẩn trong ngoài đại điện khiến màng nhĩ của đám đại nội cao thủ nhói lên.
Mục Nhĩ Thiếp lại nhìn thoáng qua Lục Châu, thấy hắn đứng yên bất động bèn phất tay với đám người. “Tất cả lui ra.”
Đám đại nội cao thủ rời khỏi Vạn An Cung, đứng vây quanh bên ngoài đại điện. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ liều chết xông lên.
Đại điện lại khôi phục yên tĩnh.
Mục Nhĩ Thiếp nói với Lục Thiên Sơn:
“Tổ tông? Cho dù là yêu nữ Lam Hi Hoà kia cũng không thể sống tới mười ngàn năm. Tổ tiên ngươi lại có thể sống đến ba mươi ngàn năm mà không chết, còn giữ được dáng vẻ thanh xuân để đứng ở trước mặt trẫm?”
Lục Thiên Sơn thản nhiên đáp:
“Vậy vừa rồi bệ hạ sợ cái gì?”
“. . .”
Câu hỏi này khiến Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày.
Tư Vô Nhai quan sát một lúc cũng đã nhìn ra, bèn hỏi:
“Lục tướng quân, Hắc Hoàng bệ hạ có từng nhìn thấy bức chân dung trong thư phòng của ngươi không?”
Lục Thiên Sơn xua tay: “Tuyệt đối không có khả năng. Thư phòng của ta, ngoại trừ ta và lão Giang thì chưa từng có người nào bước vào. Người được phép nhìn thấy bức chân dung này nhất định phải là con cháu đích tôn của Lục gia. Người Lục gia chỉ biết tổ tiên huy hoàng, nhưng không ai biết rõ tướng mạo của lão nhân gia người, cho dù là Lục Ly cũng chưa từng được nhìn thấy. Vậy xin hỏi, vừa rồi bệ hạ hoảng sợ cái gì?”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày mắng:
“To gan! Lục Thiên Sơn, ngươi dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với trẫm?”
Hắn quay đầu, cao giọng hô: “An Sắt!”
Không ai đáp lời. Trong điện và ngoài điện đều im lặng không người lên tiếng.
“An Sắt!” Hắc Hoàng lại lớn tiếng gọi lần nữa.
Trương công công không nhịn được nữa, bèn thấp giọng nói: “Bệ hạ, An Sắt dũng sĩ đã… đã bị phế rồi.”
“Phế?” Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày.
“Vị này chính là Lục các chủ Ma Thiên Các.” Trương công công nói.
Nghe danh không bằng gặp một lần. Nghe đồn Các chủ Ma Thiên Các là người đức cao vọng trọng. Từng có lúc Mục Nhĩ Thiếp cho rằng nhân vật như Lục Châu có thể sánh ngang với hắn.
Mục Nhĩ Thiếp lại nghĩ tới Lam Hi Hoà, tuy chưa từng gặp nàng ta nhưng nghe nói Lam Hi Hoà vẫn giữ được diện mạo thanh xuân.
Bản thân hắn cũng là cao thủ tu hành, lợi dụng tài nguyên của Đại Viên nên dáng vẻ cũng không bị già đi.
Lục Châu nói: “Chỉ là mười Mệnh Cách, lão phu còn không để vào mắt.”
“. . .”
Lão phu?
Như vậy tức là, Lục các chủ đã đánh phế An Sắt.
Lời nói cử chỉ bậc này hẳn là của một người quanh năm đứng trên vị trí cao, không thể một sớm một chiều rèn đúc ra được.
Tinh thần Mục Nhĩ Thiếp có phần hoảng hốt. Mục tiêu của hắn là Lục gia ở Đại Đô, vì sao lại trêu chọc các chủ Ma Thiên Các rồi?
“Còn không mau lấy ghế ra mời Lục các chủ ngồi?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Vâng vâng…”
Trương công công vội vàng chuẩn bị, không bao lâu sau cung nữ thái giám đã mang ghế đến.
Mục Nhĩ Thiếp tuy là hoàng đế nhưng không lập tức trở về ngồi trên long ỷ. Để biểu thị lòng tôn trọng, hắn ngồi đối diện Lục Châu. Lễ quân thần vốn không có bao nhiêu ý nghĩa trước mặt cường giả đỉnh cấp.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục các chủ, cửu ngưỡng đại danh đã lâu…”
Lục Châu nói thẳng vào điểm chính:
“Không cần nói nhảm, ngươi nên biết rõ mục đích của lão phu khi đến đây.”
Mục Nhĩ Thiếp nghi hoặc nói: “Trẫm thật sự không biết.”
“Lão phu là người ân oán rõ ràng. Lão phu không phải tổ tiên của Lục gia, vì Lục Thiên Sơn hứa hẹn tặng Lam Thuỷ Tinh cho lão phu nên để báo đáp hắn, Lục Thiên Sơn không thể chết được.”
Mục Nhĩ Thiếp nghe được ba chữ Lam Thuỷ Tinh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Lục Thiên Sơn một cái đầy ẩn ý.
Lão hồ ly này tâm cơ thật sâu. Thì ra là lợi dụng Lam Thuỷ Tinh để ôm đùi Ma Thiên Các.
“Nếu Lục các chủ đã nói thế, trẫm đương nhiên phải nể mặt ngươi. Trẫm miễn tội chết cho hắn.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
Lục Châu không đáp.
Mục Nhĩ Thiếp đành nói tiếp: “Ngoài ra, địa vị và đãi ngộ toàn Lục phủ đều được giữ nguyên.”
Lục Châu gật đầu. “Cứ xem đó mà làm.”
Sau việc này, Hắc Hoàng không những không được mưu hại Lục Thiên Sơn mà còn phải tìm cách bảo hộ hắn, nếu Lục Thiên Sơn xảy ra chuyện thì Hắc Hoàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thái độ của Ma Thiên Các rất rõ ràng.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục tướng quân là trọng thần của quốc gia, nếu hắn có việc gì không may, Lục các chủ cứ tới tìm trẫm.”
Lục Châu quay đầu hỏi Lục Thiên Sơn: “Ngươi hài lòng không?”
Lục Thiên Sơn khom người đáp: “Hài lòng, rất hài lòng. Đa tạ Lục các chủ, đa tạ long ân của bệ hạ.”
Hắn cảm tạ Lục các chủ là lời thật tâm thật lòng, còn cảm tạ Hắc Hoàng là để đối phương có bậc thang leo xuống.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ Lục Châu đột nhiên nói tới chuyện lúc nãy:
“Ngươi đã thấy bức chân dung trong thư phòng Lục Thiên Sơn? Có mục đích gì?”
Mục Nhĩ Thiếp thành thật đáp:
“Tra tìm tung tích Lam Thuỷ Tinh. Bảo bối này ai cũng muốn có được, nếu nó nằm trong tay Lục các chủ thì trẫm yên tâm rồi.”
“Ngươi là vua của một nước, nhiều năm như vậy mà còn tìm không thấy Lam Thuỷ Tinh?”
Mục Nhĩ Thiếp lắc đầu nói: “Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư, bảo bối này e là không có duyên với trẫm.”
Chương 1313 Vô đề
Hắn vừa nói xong, Tư Vô Nhai đã chắp tay lên tiếng: “Có thể cho ta nói một câu không?”
Mục Nhĩ Thiếp có chút không vui. Hắn và Lục các chủ đang nói chuyện, đương nhiên không thích có người xen vào.
Lục Châu ra hiệu: “Nói đi.”
“Bệ hạ tốn ba trăm năm tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, không thể nào không tìm thấy được một viên. Ta chắc chắn trong tay bệ hạ có ít nhất một phần Lam Thuỷ Tinh.” Tư Vô Nhai nói.
Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày nhìn Tư Vô Nhai: “Trẫm là vua một nước, sao có thể nói đùa? Nếu có Lam Thuỷ Tinh rồi thì trẫm còn phải đi tìm làm gì nữa?”
Tư Vô Nhai tự tin nói: “Không, chắc chắn bệ hạ có.”
Nói thật, Lục Thiên Sơn cũng không xác định được Hắc Hoàng có Lam Thuỷ Tinh hay không, chẳng qua hắn cảm thấy có khả năng có nên mới cố ý buộc Lục gia và Lục các chủ vào chung một chỗ.
Hắn biết Lục Châu đang tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, hôm nay hắn mang tâm tình cá chết lưới rách đến đây giằng co với hoàng đế, cho dù Tư Vô Nhai không mở miệng thì hắn cũng sẽ nghĩ cách làm rõ việc này.
Lục Châu cũng rất kỳ quái, hắn đã khai sáu Mệnh Cách, ngũ cảm lục thức nhạy bén đến kinh người nhưng cũng không phát hiện trên người Hắc Hoàng có khí tức Thái Hư. Lão thất làm sao biết được?
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các.” Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Sở dĩ ta có thể khẳng định trong tay bệ hạ có Lam Thuỷ Tinh là vì ——”
“Một là, bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy chân dung của tổ tiên Lục gia. Hoặc là có người mang bức chân dung đến trước mặt bệ hạ, hoặc bệ hạ tự mình tới đó… Ta không cho rằng có tu hành giả nào tinh thông vẽ tranh đến mức vẽ lại bức chân dung ngay tại chỗ, cũng không thể mang bức chân dung đi mà không bị Lục Thiên Sơn phát giác. Thế nên… chỉ có thể là bệ hạ tự mình đến Lục phủ.”
Biểu tình trên mặt Mục Nhĩ Thiếp có biến hoá.
Chi tiết này nếu đào sâu vào sẽ không có gì hay ho. Đường đường là vua một nước lại lén lút lẻn vào nhà thần tử.
Mục Nhĩ Thiếp mất tự nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan gì đến việc Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay trẫm.”
“Hai là, khi gia sư hỏi đến Lam Thuỷ Tinh, nguyên văn câu trả lời của bệ hạ là, Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư… Làm sao bệ hạ biết được việc này? Là Lam Hi Hoà nói cho bệ hạ biết hay quốc sư Đại Minh, hay là Tiêu Vân Hoà? Vừa hay gia sư đều quen biết bọn hắn, có thể đi chứng thực việc này.”
Mục Nhĩ Thiếp: “. . .”
“Ba là, gia sư từng bái phỏng Lam tháp chủ. Lam tháp chủ có nói Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng nuôi dưỡng hạt giống Thái Hư, sau khi rời khỏi bí ẩn chi địa sẽ kết tinh thành Lam Thuỷ Tinh. Chỉ có người tận mắt nhìn thấy nó mới biết được bí mật này.”
Lợi hại nha.
Lục Thiên Sơn nhìn vẻ mặt tức muốn chết của Hắc Hoàng, tâm tình càng lúc càng thoải mái.
Ngay cả Lục Châu cũng rất hài lòng. Về sau nên thường xuyên mang theo Tư Vô Nhai để cho bớt việc… Lão tứ láu cá thích hợp ra ngoài làm chân chạy việc hơn.
Mục Nhĩ Thiếp giải thích:
“Lời này sai rồi, sư phụ An Sắt từng tham dự kế hoạch Thái Hư, trong đó có người đã từng thấy hạt giống Thái Hư, cũng có người thấy Lam Thuỷ Tinh. Ta biết bí mật này cũng chẳng có gì lạ.”
Tư Vô Nhai đã dự liệu được hắn sẽ nói như vậy nên tiếp tục trình bày:
“Điểm thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, từ nhỏ ta theo gia sư tu hành, am hiểu một loại tuyệt học tên là Vọng Khí Thuật. Thuật này có thể nhìn ra được tu vi và khí tức của người khác. Ta đã quan sát bệ hạ, trên người bệ hạ có khí tức Thái Hư.”
Mục Nhĩ Thiếp cả kinh, giơ cánh tay đưa lên mũi ngửi: “Có sao?”
“. . .”
“. . .”
Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Tư Vô Nhai vẫn chưa kết thúc mà tiếp tục nói: “Trên người bệ hạ có mùi của Mặc Hạn Liên, Thanh Đại Thảo và một ít Hoả Liên Thảo…”
Hắn bước lên một bước đến gần Mục Nhĩ Thiếp, cánh mũi khẽ nhúc nhích.
“Còn có mùi của Hoả Ngân Thụ Hoa…”
Trên mặt Mục Nhĩ Thiếp tràn đầy kinh ngạc.
Lục Châu vốn định sử dụng thần thông đánh hơi thử, nhưng hắn nghĩ lại rồi không hành động gì.
Tư Vô Nhai nói: “Đây đều là dược vật hỗ trợ thu liễm khí tức Thái Hư. Hoả Liên Thảo sinh trưởng ở hồng liên giới, là thảo dược đặc thù nơi đó… Sao bệ hạ lại sử dụng thảo dược này?”
“. . .”
Mục Nhĩ Thiếp bị Tư Vô Nhai nói đến không thốt nên lời. Hắn đành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
“Bội phục, bội phục… Trong tay trẫm đúng là có một phần Lam Thuỷ Tinh.”
Tư Vô Nhai mỉm cười không nói.
Mục Nhĩ Thiếp nói tiếp: “Hồng liên giới bị hắc liên giới nuôi nhốt, trẫm có được thảo dược kia cũng là việc bình thường. Phụ Quốc Công Thôi An ở Đại Đường chính là người của trẫm.”
Lục Châu nói thẳng: “Nếu Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay ngươi, vậy lão phu cũng không nói quanh co làm gì. Ngươi có giữ lại Lam Thuỷ Tinh cũng không còn giá trị gì, có thể dùng nó để đổi lấy bảo vật trong tay lão phu.”
“Việc này…”
Lục Châu ý vị thâm trường nói: “Lão phu sẽ không làm khó, ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận. Tuyệt đối đừng làm lão phu thất vọng.”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày:
“Lục các chủ, trẫm tôn trọng ngươi, cũng hy vọng có thể cùng ngươi kết thành liên minh. Nếu làm vậy…”
“Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách đã đưa ra lựa chọn cực kỳ chính xác.” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Chương 1314 Vô đề
Đến Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách còn phải ngoan ngoãn giao ra Lam Thuỷ Tinh, mười hai Mệnh Cách như ngươi còn muốn đàm phán? Định dựa vào đám người giá áo túi cơm ngoài kia để đối kháng cường địch sao?
Mi mắt Hắc Hoàng giật liên hồi. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
“Thôi được, vậy trẫm thành toàn cho ngươi.”
Hắn đứng lên đi vào trong nội viện, một lát sau quay trở về đại điện, trong tay cầm một hộp gấm đưa cho Lục Châu.
Lục Châu mở hộp gấm ra, viên Lam Thuỷ Tinh xanh thẳm như bầu trời an tĩnh nằm trong hộp.
“Ngươi lấy được nó ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Manh mối để tìm được những phần khác rất ít, Hắc Hoàng lấy được một phần hẳn là cũng có manh mối đáng giá.
“Tử liên giới.” Mục Nhĩ Thiếp đáp.
Tư Vô Nhai bừng tỉnh đại ngộ. Tử liên giới bị vương đình và Hắc Tháp nuôi nhốt, có đoạt được vật này cũng không có gì bất ngờ.
Tư Vô Nhai hỏi: “Nơi đó nằm ở đâu?”
“Ngồi Không Liễn bay về hướng tây, vượt qua Vô Tận Hải mười vạn dặm sẽ đến.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Có phù văn thông đạo không?” Tư Vô Nhai hỏi tiếp.
“Đó là đương nhiên.”
Tư Vô Nhai khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi nguyện đi tới tử liên giới tìm Lam Thuỷ Tinh về cho sư phụ.”
“Việc này để sau này tính.” Lục Châu phất tay.
“Vâng.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh.
[Pháp thân thứ hai, tập hợp Lam Thuỷ Tinh (3/9).]
Thêm một phần của quốc sư Đại Minh Công Tôn Viễn Huyền thì Lục Châu có tổng cộng bốn phần.
Còn lại ba phần ở chỗ Tiêu Vân Hoà, hai phần không rõ tung tích.
Lục Châu phất tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn màu đồng cổ.
“Vật này có tên là Minh Vương Giới, ít nhất là hoang cấp, ngươi là đế vương, nó rất thích hợp với ngươi, xem như đây là quà đáp lễ cho Lam Thuỷ Tinh.”
[Minh Vương Giới: phẩm cấp không rõ, có thể tăng lực chiến đấu lên trong một khoảng thời gian.]
“. . .”
Sắc mặt Mục Nhĩ Thiếp cứng lại. “Đây là đồ vật của thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên?”
“Ngươi biết lai lịch của nó?”
“Vật này có thể tăng lực chiến lên gấp đôi, tăng tiềm năng chiến đấu trên diện rộng, Lục các chủ thật sự nguyện ý tặng vật này cho trẫm?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Ngươi thích là tốt rồi, lão phu còn tưởng là ngươi ghét bỏ nó… Từ giờ trở đi, nó thuộc về ngươi.”
Mí mắt Mục Nhĩ Thiếp lại giật giật, nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đa tạ Lục các chủ.”
Có được Lam Thuỷ Tinh, Lục Châu không dự định tiếp tục lưu lại ở đây.
Mục Nhĩ Thiếp cười nói: “Lục các chủ, Ma Thiên Các và vương đình xem như là không đánh không quen biết, sau này mong đôi bên cùng chiếu cố lẫn nhau.”
“Việc nhỏ.” Lục Châu đạm mạc nói, “Lão phu thích người thức thời, ngươi xứng đáng làm đế vương của Đại Viên vương đình.”
Nói xong, Lục Châu xoay người rời khỏi đại điện.
Lục Thiên Sơn bái Mục Nhĩ Thiếp một cái tượng trưng rồi đi theo Lục Châu ra ngoài.
“Tiễn Lục các chủ.” Mục Nhĩ Thiếp vội vàng nói.
“Không cần.” Lục Châu ra khỏi đại điện, đạp không bay lên không trung, cùng Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn rời khỏi vương đô.
. . .
Lúc này, gương mặt tươi cười của Mục Nhĩ Thiếp rốt cuộc cũng xụ xuống.
Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, nghẹn lời không nói được một câu.
“Bệ hạ bớt giận…”
“Lam Thuỷ Tinh mà trẫm khổ sở tìm kiếm bây giờ không còn nữa rồi!” Hắc Hoàng khó chịu vô cùng.
“Hầy, bệ hạ đừng nên tự trách. Lục các chủ nói đúng, ngài giữ lại vật đó cũng chẳng để làm gì, đổi được Minh Vương Giới xem như phát huy giá trị cuối cùng của nó.” Trương công công an ủi.
“Minh Vương Giới?”
Mục Nhĩ Thiếp nâng tay phải lên, trên ngón áp út cũng đang đeo một chiếc nhẫn, chẳng qua chiếc nhẫn này có màu xanh biếc.
Bàn tay cầm Minh Vương Giới siết chặt lại. Rắc ——
Chiếc giới chỉ màu xanh trên ngón áp út sáng lên, quang mang từ hai biến thành một. Minh Vương Giới màu nâu lập tức hoá thành bã vụn.
Trương công công: “. . .”
“Minh Vương Giới thật sự đang nằm trong tay trẫm!” Mục Nhĩ Thiếp tiện tay vung lên, bã vụn rơi lả tả xuống đất.
Trương công công tròn mắt nhìn bã vụn dưới đất. “Là… giả?”
Tu vi Trương công công không bằng Hắc Hoàng nhưng cũng có chút nhãn lực. Chiếc nhẫn Minh Vương Giới màu nâu kia nhìn thế nào cũng không giống đồ giả, bèn khom người nhặt đống bã vụn lên, kiểm tra thật kỹ.
Trên bã vụn còn sót lại chút trận văn ẩn chứa năng lượng, xét theo phẩm chất thì đây cũng là một kiện bảo vật không tệ.
Hắn len lén quay đầu lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hắc Hoàng.
“Bệ hạ, Ma Thiên Các đúng là bắt nạt người khác! Không ngờ lại dùng nhẫn giả để lừa gạt lấy đi Lam Thuỷ Tinh.”
Mục Nhĩ Thiếp liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cẩu nô tài, lúc hắn ở đây sao không thấy ngươi nói gì? Hắn vừa đi, ngươi mắng để cho ai nghe?”
Trương công công cười làm lành nói: “Thần chỉ muốn xả giận thay cho bệ hạ thôi mà.”
Mục Nhĩ Thiếp thở dài một tiếng:
“Trẫm cũng chỉ dám nói sau lưng hắn mà thôi.”
Làm đến vị trí này, Mục Nhĩ Thiếp đương nhiên rất biết nhìn người.
Trên người Mục Nhĩ Thiếp ẩn chứa đủ các ưu khuyết điểm mà một vị đế vương nên có —— đủ tàn nhẫn, nên vô tình thì vô tình, làm việc nhanh gọn đanh thép, không do dự thiếu quyết đoán, có con mắt nhìn đại cục, có thể chịu được áp lực mà người thường không cách nào chịu nổi.
Hắn có thể trở mặt giết công thần năm xưa Lục Thiên Sơn, cũng có thể cúi đầu khom lưng với Ma Thiên Các.
Tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp, Lam Hi Hoà nghe nói cũng ăn thiệt thòi không ít, Hắc Diệu liên minh thì làm rùa đen rút đầu không dám ngoi lên. Lúc này mà đối địch với Ma Thiên Các là hành vi vô cùng thiếu sáng suốt.
Chương 1315 Vô đề
Trên không trung.
Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Vi sư nhớ là không có dạy ngươi Vọng Khí Thuật.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Đồ nhi bịa chuyện để hù doạ Hắc Hoàng thôi.”
Lục Châu, Lục Thiên Sơn: “. . .”
Kết quả Hắc Hoàng vẫn bị lừa, đúng là không phục không được.
Lục Thiên Sơn tò mò nói: “Việc này có thể bịa chuyện, nhưng những thảo dược kia thì không thể nào là giả được.”
“Rất trùng hợp, ta đã từng xem qua cổ tịch về đan dược giúp thu liễm khí tức.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Thiên Sơn chắp tay nói với Lục Châu: “Mong Lục các chủ đừng trách, ta nói ngài là tổ tiên mình chỉ vì muốn Hắc Hoàng phải lấy ra Lam Thuỷ Tinh.”
“Lần sau không thể làm như vậy nữa.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lục Thiên Sơn âm thầm thở phào, thầm mặc niệm một tiếng, lão tổ tông phù hộ!
. . .
Trở về Lục phủ.
Lục phu nhân đang ngồi đợi trong phòng tiếp khách, thấy mọi người trở về, Lục phu nhân và lão quản gia tiến lên nghênh đón.
“Lão gia, ông không sao chứ?”
Bọn họ hiểu rất rõ tình cảnh của Lục gia, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Lục Thiên Sơn vào cung một chuyến không còn đường về.
Lục Thiên Sơn cười đáp: “Ta không sao, từ nay về sau Lục gia sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhưng mà… không thể chắc chắn về sau vương đình không đối phó với chúng ta.” Lục phu nhân lo lắng nói.
Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi nơi này còn là dưới chân thiên tử.
Tư Vô Nhai cười nói: “Các vị lo lắng dư thừa. Hắc Hoàng ở trước mặt gia sư đã hứa hẹn sẽ không làm khó Lục gia, vậy thì hắn nhất định sẽ không làm. Không chỉ như vậy, bọn hắn còn phải nghĩ cách bảo vệ các vị.”
Lục phu nhân và các nữ quyến nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Hắn nói rất đúng, đừng lo lắng nữa, mau mau chuẩn bị tiệc rượu, ta muốn đích thân chiêu đãi Lục các chủ.”
Lục Châu không phải là người thích náo nhiệt, bèn nói: “Không cần.”
Lục Thiên Sơn hiểu ý, lệnh cho người chuẩn bị một căn biệt uyển yên tĩnh cho Lục Châu, không cho phép ai đi vào, ngay cả gia quyến Lục phủ cũng không được tới.
. . .
Chạng vạng tối, trong phòng riêng của Lục Thiên Sơn.
Lục phu nhân kéo tay Lục Thiên Sơn, dè dặt nói:
“Lão gia… người thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Hôm nay nghe lão Giang nói vậy, hẳn là người này đến từ đại tông môn phải không?”
Tâm tình Lục Thiên Sơn không tệ, gật đầu nói: “Đúng là đến từ đại tông môn.”
“Lão gia ông xem, Ngọc nhi nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa…” Lục phu nhân cười híp mắt nói.
Vừa nghe được lời này, Lục Thiên Sơn nhướng mày, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
“Ta cảnh cáo bà, lời nói này không được phép nhắc lại nữa.”
“Được rồi…” Lục phu nhân đành phải chấp nhận sự thật.
“Tu hành giả khi tu hành đến bậc cao thì không thể dùng vẻ bề ngoài để ước đoán tuổi tác được nữa. Lục các chủ nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng kỳ thực đã lớn hơn bà mấy ngàn năm tuổi rồi.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục phu nhân: “. . .”
. . .
Trong biệt uyển Lục phủ.
Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Lam Thuỷ Tinh không còn khí tức Thái Hư đã không có giá trị, sư phụ vì sao phải thu thập thứ này?”
“Bọn hắn chỉ biết một mà không biết hai. Lam Thuỷ Tinh tổng cộng có chín phần chứ không phải sáu. Sau khi thu thập toàn bộ chín phần này sẽ thu được khí tức Thái Hư.”
Tư Vô Nhai thầm hô một tiếng thì ra là thế rồi lại nói tiếp:
“Nếu sư phụ cần khí tức Thái Hư, đồ nhi nguyện ý dâng lên cho người.” Hắn quỳ gối xuống, nghiêm túc nói.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ lắc đầu:
“Ngươi nghĩ gì, vi sư sao có thể không biết. Chuyện cho tới bây giờ, vi sư cũng không định giấu các ngươi. Khí tức Thái Hư trên người các ngươi vốn là do vi sư ban cho.”
Tư Vô Nhai giật mình ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Khi Tư Vô Nhai biết toàn bộ đệ tử Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư, hắn đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán, cũng đã mơ hồ nhận ra việc này có liên quan đến sư phụ. Nhưng sư phụ không nhắc tới lấy một lần, hắn đành lặng im không hỏi. Hôm nay sư phụ lại chính miệng thừa nhận, sao Tư Vô Nhai có thể không giật mình kinh hãi?
“Chẳng lẽ khí tức Thái Hư trên người bọn đồ nhi đều đến từ Lam Thuỷ Tinh?”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng hạt giống Thái Hư, chỉ hấp thu được một chút khí tức Thái Hư mà thôi. Có còn nhớ khi các ngươi mới gia nhập Ma Thiên Các, vi sư đã cho các ngươi phục dụng viên đan dược kia không?”
Trong lòng Tư Vô Nhai rung động vô cùng, hốt hoảng nói: “Là hạt giống Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu đáp, “Trừ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra, thiên phú của các ngươi đều rất bình thường. Lão tam và lão bát gần như chẳng có thiên phú tu hành, vi sư không thể không tự mình đến bí ẩn chi địa, mang hạt giống Thái Hư về.”
“. . .” Tư Vô Nhai đã nói không nên lời.
Hạt giống Thái Hư mà toàn bộ tu hành giả đều điên cuồng tìm kiếm, hoá ra lại là viên đan dược năm đó sư phụ bắt bọn hắn phục dụng.
“Về phần làm sao lấy được hạt giống, ngươi không cần hỏi nhiều. Trong Ma Thiên Các, ngươi là người thông minh nhất. Bí mật về hạt giống Thái Hư nhất định không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Bình luận facebook