• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1306-1310

Chương 1306 Vô đề

“Ngươi có biết Tiêu Vân Hoà đang ở đâu không?” Lục Châu hỏi.

Lục Thiên Sơn lắc đầu.

Lúc này, Tư Vô Nhai lại lên tiếng: “Sư phụ, Tiêu tháp chủ sớm muộn gì cũng sẽ quay về Hắc Tháp.”

Lục Châu gật đầu. Vậy thì đành phải ôm cây đợi thỏ.

“Truyền tin cho Giang Cửu Lý, bảo hắn lưu ý việc này.”

Tư Vô Nhai nói:

“Giang Cửu Lý chỉ là thẩm phán giả, rất khó có thể quyết định chuyện trong thượng tầng nghị hội. Huống hồ gì Tiêu Vân Hoà và sư phụ có quan hệ không tệ, bọn hắn càng ước gì người không biết rõ chuyện này… Đồ nhi cho là chúng ta nên câu thông với tứ trưởng lão Hắc Tháp Lữ Tư. Trong sự kiện tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp, Lữ Tư không hề bị tổn hao một sợi tóc nào, kẻ này là người giảo hoạt, tuy mang danh phái bảo thủ nhưng lại là loại người dễ bị lay động nhất.”

“Việc này giao cho ngươi.”

“Vâng.”

Sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp đều là nhờ có Thẻ Thái Huyền, không có nó Lục Châu luôn cảm thấy không ổn thoả. Có lão thất xử lý chuyện này sẽ tốt hơn nhiều.

Lục Châu nhìn ra sắc trời bên ngoài, vừa định đứng dậy rời đi thì lão quản gia từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:

“Lão gia, người trong cung tới.”

Lục Thiên Sơn đứng lên, tức giận nói: “Khinh người quá đáng!”

Vừa cầm Lam Thuỷ Tinh của người ta mà không hỏi một câu thì có vẻ vô tình quá. Huống chi nơi này còn là nhà của Lục Ly, tổ tiên bọn hắn trông giống mình y hệt, xem như là một loại duyên phận, Lục Châu bèn hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

Lục Thiên Sơn tức giận nói: “Nhớ năm đó ta tự mình dẫn đại quân chinh phạt dị tộc, dẹp yên man di, càn quét khắp vùng tây bộ thảo nguyên đến bờ biển Hắc Hải. Hiện nay quốc thái dân an nên không cần ta nữa rồi? Ai cũng muốn đến chém ta một dao?”

Hắn bình phục tâm tình, thở dài một tiếng: “Chỉ trách Lục gia ta không biết tranh đấu, không oán ai được.”

Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh có một đám người tràn vào đứng trong khoảnh sân rộng rãi.

Thái giám cầm đầu cao giọng nói: “Lục tướng quân tiếp chỉ.”

Lục Thiên Sơn không thèm để ý mà chắp tay sau lưng, xoay người đưa lưng về phía thái giám. Lão quản gia gấp gáp đến đỏ mặt, hết nhìn trái lại nhìn phải.

“Lục tướng quân tiếp chỉ.”

Lại một tiếng nói vang vọng quanh quẩn cả Lục phủ, lần này có sử dụng nguyên khí.

Đám tu hành giả hộ vệ trong phủ cấp tốc lướt tới, gia quyến trong phủ cũng có mặt đông đủ.

Thái giám nhìn thấy Lục phu nhân ung dung hoa quý liền nói:

“Lục phu nhân, Lục tướng quân đâu? Mau gọi ra tiếp chỉ.”

Đám nữ quyến không dám thay lão gia làm chủ, bắt đầu nghị luận ầm ĩ, trên mặt lộ vẻ khó xử.

“Phu nhân, mau khuyên lão gia ra tiếp chỉ đi.”

“Kháng chỉ là đại tội, Lục gia chúng ta không chịu đựng nổi đâu.”

Bọn họ đều biết địa vị của Lục gia trong vương đình ngày càng bị hạ thấp, cũng biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng không ngờ là sớm như thế.

Lục phu nhân quay đầu nói với đám nữ quyến: “Các ngươi đi cùng ta.”

“Vâng.”

Nhóm nữ quyến kéo nhau đi vào phòng tiếp khách. Còn chưa đi lên bậc thang đã nghe thấy có giọng nói truyền ra: “Không được tiến vào.”

Lục phu nhân và nhóm nữ quyến đồng loạt dừng bước.

Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Trương công công, thánh chỉ cứ lưu lại đó, ngươi đi được rồi.”

“Không tận mắt thấy Lục tướng quân tiếp chỉ, ta rất khó bàn giao lại với hoàng thượng, mong tướng quân đừng làm khó ta.” Trương công công nói.

Hắn cũng chỉ là một tên thái giám, rất khó có thể tiếp nhận cơn phẫn nộ của hoàng quyền.

Lục Thiên Sơn bất đắc dĩ bước ra.

Trương công công vừa định đọc thánh chỉ, Lục Thiên Sơn đã cầm lấy thánh chỉ, nói: “Không cần đọc, ta đã tiếp chỉ.”

Trương công công không giận mà còn cười:

“Thấy thánh chỉ như thấy hoàng thượng, nếu không phải vì quan hệ cá nhân của chúng ta khá tốt, chỉ riêng tội ngỗ nghịch kháng chỉ thôi đã có thể khép ngài vào tội chết.”

Lục Thiên Sơn nói:

“Trương công công, ngươi nhìn xem bản tướng quân có sợ hãi không? Toàn bộ các ngươi cộng lại cũng không hung tàn hơn đám man di mọi rợ kia được.”

“. . .”

“Khi bản tướng quân tung hoành sa trường, ngươi còn chưa có quyền lên tiếng đâu.”

Trương công công nói:

“Lục tướng quân, ngài trút giận lên đầu ta thì có được gì? Thôi, ngài đã tiếp chỉ rồi, thánh chỉ không đọc cũng được. Chúng ta đi ——”

Nói xong hắn vung cây phất trần trong tay, xoay người rời đi.

Hắn chỉ là một công công, dù có lúc ỷ thế hiếp người cũng sẽ không dám động đến trên đầu Lục gia. Căng hết cỡ cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi vài câu ngoài miệng mà thôi.

“Chờ đã.”

Trong sảnh truyền đến tiếng nói bình tĩnh của Lục Châu.

Trương công công khẽ giật mình. Hắn vốn là cao thủ tu hành, vừa nghe được âm thanh này đã biết là nhằm vào hắn. Hắn xoay ngoài nhìn vào trong sân.

Từ trong phòng khách có hai người trẻ tuổi khí độ bức người bước ra, người bên trái đứng chắp tay sau lưng, người bên phải cung kính mà đứng.

“Đây là ai?”

“Lục gia có khách sao?”

“Trông rất trẻ trung, là công tử nhà quyền quý nào ở Đại Đô thành à?”

Mấy người trong Lục phủ đưa mắt nhìn nhau. Cũng may bức chân dung của Lục chân nhân không có mấy người được nhìn thấy nên không ai cảm thấy kỳ quái.

Chỉ có Lục Thiên Sơn xoay người lại hành lễ: “Lục các chủ.”
Chương 1307 Vô đề

Trương công công không khỏi tròn mắt. Người trẻ tuổi có thể khiến cho Lục Thiên Sơn phải cúi đầu, toàn bộ Đại đô thành cũng không có lấy một người.

Người này rốt cuộc là ai?

Lục Châu vươn tay, thánh chỉ bay ra khỏi tay Lục Thiên Sơn rơi vào tay hắn.

Lục Châu mở ra xem. Nội dung bên trong viết rất vắn tắt, dùng từ uyển chuyển êm tai, kỳ thực là muốn Lục Thiên Sơn cáo lão hồi hương, thậm chí phủ đệ của Lục phủ ở Đại Đô cũng phải sung vào công quỹ, lấy mỹ danh là sẽ cho Lục Thiên Sơn một biệt uyển khác thích hợp hơn ở An Nam hành tỉnh.

Sau khi xem xong, Lục Châu tiện tay vứt thánh chỉ đi. Thánh chỉ bay lên không trung, Nghiệp Hoả bốc lên đốt nó thành tro tàn.

Trương công công cả kinh, trong lòng âm thầm suy nghĩ, người trẻ tuổi này rốt cuộc là lai lịch gì, đã biết đó là thánh chỉ còn dám ngỗ nghịch đốt cháy?

Là người bạch liên giới?

Tu hành đến một giai đoạn nhất định, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong tu hành giả. Càng ở địa vị cao càng hiểu rõ đạo lý này. Trương công công đi theo bệ hạ nhiều năm, đương nhiên minh bạch vô cùng.

Lục Châu mở miệng nói:

“Trở về nói cho hoàng đế của các ngươi, lão phu thay Lục Thiên Sơn kháng chỉ.”

Lão phu?

“Kháng… kháng chỉ?”

Trương công công càng thêm kỳ quái. Chẳng lẽ đây là đại lão tu hành giống như Lam Hi Hoà?

Thái giám đi bên cạnh Trương công công không có nhãn lực và định lực tốt như hắn, bước lên một bước nói:

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cả gan kháng chỉ.”

Lục Châu liếc nhìn tên thái giám, khẽ gọi: “Lục Thiên Sơn.”

“A?”

“Vả miệng.”

Vả miệng?

Lục Thiên Sơn ngây ngốc. Có lẽ do thường ngày đã quen thói rụt rè, hắn không quá thích ứng với tác phong này. Đến khi nhìn vào mắt Lục Châu hắn mới hiểu ý, bèn lách mình xuất hiện trước mặt tên thái giám, vung ra một cái tát.

Chát!

Tên thái giám bị đánh bay một đoạn, gương mặt nóng bỏng đau nhức, toàn thân ngã xuống đất, còn chưa kịp kêu thảm thì đã ngất đi.

Lục Thiên Sơn là vũ phu, không phải quan văn, hắn từng mơ tưởng đến một ngày được đánh đám nịnh thần này một trận thoả thích.

Chưởng vừa rồi khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Lục Thiên Sơn, ngươi…”

Trương công công không dám giảng đạo lý với Lục Châu, chỉ có thể tức giận nói với Lục Thiên Sơn:

“Đây là thánh chỉ của bệ hạ, cho dù ngươi giết hết bọn ta thì có làm được gì? Thay đổi được kết quả gì không?”

Lục Thiên Sơn bị dội cho một gáo nước lạnh, nói không nên lời.

Lúc này, Lục Châu đứng trên bậc thềm nói: “Thay đổi được.”

“Cái gì?”

Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn về cung?”

“Thánh chỉ đã truyền đạt, ta đương nhiên phải về cung phục mệnh.” Trương công công đáp.

“Vậy thì cùng đi.”

Trương công công, Lục Thiên Sơn: “. . .”

“Lục Thiên Sơn, ngươi đi cùng lão phu một chuyến.”

Lục Thiên Sơn giật mình. Thấy hắn do dự, Lục Châu hỏi: “Ngươi sợ hãi?”

“Ta mà sợ hắn? Đi thì đi.” Lục Thiên Sơn nói.

Lục Châu vốn định đợi tấn thăng lên bảy Mệnh Cách hoặc tám Mệnh Cách rồi mới đến Đại Viên vương đình. Nhưng bây giờ xem ra thời gian không đợi người, thực lực của hắn tuy là sáu Mệnh Cách nhưng có thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Hàng Cách, cho dù là mười hai Mệnh Cách cũng khó có thể là đối thủ của hắn. Huống chi loại cao thủ này không nhiều, hắn còn có một đống điểm công đức làm chỗ dựa.

Trương công công ngây ngốc, ấp úng nói:

“Không phải người nào cũng, cũng… có thể gặp, gặp thánh thượng…”

Lục Thiên Sơn nói: “Bản tướng quân muốn gặp thánh thượng, chẳng lẽ không được?”

“Được... được.”

Trương công công lập tức thu hồi sắc mặt ỷ thế hiếp người.

Hắn cảm giác được Lục Thiên Sơn lúc này đã mất đi lý trí. Thời điểm này mà nói đạo lý với loại người này sẽ khiến hắn làm ra những hành vi bất chấp hậu quả.

Lục Thiên Sơn quay đầu dặn dò gia quyến: “Tất cả mọi người ở lại trong phủ, không được tự ý rời đi.”

Bên ngoài Lục phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị đầy đủ. Trương công công, Lục Châu, Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn ngồi xe đi về phía hoàng cung.

Gia quyến Lục phủ bước ra ngoài nhìn theo xe ngựa rời đi.

“Lão Giang, người trẻ tuổi đó rốt cuộc là ai vậy?” Có tiểu thiếp thấp giọng hỏi.

“Tốt nhất là đừng hỏi.” Lão Giang thấp giọng nói.

Lục phu nhân nói: “Đến lúc này rồi còn thần thần bí bí cái gì, ta thấy người này tướng mạo bất phàm, dáng vẻ anh tuấn, lời nói cử chỉ không giống người thường, ngay cả lão gia cũng phải cung kính với hắn. Nếu là nhân vật có địa vị thì có thể kết thông gia với chúng ta. Ngọc nhi năm nay mười sáu tuổi, rất xứng đôi với hắn.”

“. . .”

Vì sao lúc nào góc nhìn của Lục phu nhân cũng kỳ quái như vậy?

Lão quản gia rất muốn nói một câu, hắn là tổ tông của Lục gia, nhưng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở phòng khách, hắn cúi đầu khom lưng nói: “Lục phu nhân, e là không ổn.”

“Cái gì mà không ổn? Thiên kim Lục gia nhà chúng ta chẳng lẽ không xứng với hắn?”

“Ách…”

Lão Giang lộ vẻ mặt khó xử, “Thật, thật sự là… không xứng.” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ như sợ Lục phu nhân tức giận.

Có nhiều thứ nên bóp chết ngay từ trong trứng nước, để tránh gây hiểu lầm càng lúc càng sâu.

Lục phu nhân giật mình như ý thức được điều gì, nàng nhìn theo bóng dáng xe ngựa đang dần khuất, khẽ nói: “Đáng tiếc.”
Chương 1308 Vô đề

Cùng lúc đó.

Trong một rừng cây ở hồng liên giới.

Ngu Thượng Nhung không ngừng kiểm tra độ cao của pháp thân, sau mấy ngày xác nhận, cuối cùng cho ra kết luận ——

Sau khi khai thập nhất diệp có thể tự do thay đổi độ cao của pháp thân.

Ngu Thượng Nhung có thể khống chế pháp thân dễ dàng ở độ cao bốn mươi lăm trượng, tương đương với khai bốn Mệnh Cách.

Pháp thân năm mươi trượng hắn có thể khống chế được… tương đương với năm Mệnh Cách.

Nhưng khi pháp thân cao năm mươi lăm trượng, việc khống chế trở nên khó khăn hơn. Nói cách khác, tu vi thập nhất diệp tương đương với Thiên Giới Bà Sa từ bốn Mệnh Cách đến sáu Mệnh Cách.

Ngu Thượng Nhung cười nhạt.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…”

Ngu Thượng Nhung cực kỳ hài lòng với kết quả này. Có Mệnh Cách hay không không quan trọng, lực lượng Mệnh Cách đã dung nhập vào trong cốt tuỷ và kỳ kinh bát mạch của hắn. Muốn giết người, dùng kiếm trong tay là đủ. Đứng từ xa bắn quang trụ tới đối thủ không phù hợp với phong cách của hắn.

“Nếu tiếp tục hấp thu Mệnh Cách thì sao? Chẳng lẽ thành thập nhị diệp?” Ngu Thượng Nhung tự hỏi.

Hííííííí —— ——

Cát Lượng từ trong rừng cây bay ra, đáp xuống bên cạnh. Ngu Thượng Nhung cười nói:

“Lão bằng hữu, ta biết ngay ngươi ở đây mà. Cùng ta về hoàng thành một chuyến nhé?”

Híííííí.

“Đừng lo lắng cho sư phụ lão nhân gia người, đi thôi.”

Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bốn vó ngựa đạp không bay vào không trung.

. . .

Đại Viên vương đình, Vạn An Cung.

“Bệ hạ, Lục tướng quân cầu kiến.” Thái giám tiến vào bẩm báo.

Một trung niên nam tử mặc thường phục đang đứng bên tủ sách, chính là hoàng đế Đại Viên, Mục Nhĩ Thiếp.

Ngoại giới đều gọi hắn là Hắc Hoàng.

“Lục Thiên Sơn?” Mục Nhĩ Thiếp nghi hoặc hỏi, “Thánh chỉ đã truyền xuống rồi, hắn còn đến tìm trẫm làm gì?”

“Trương công công cho người báo tin, nói là Lục Thiên Sơn kháng chỉ bất tuân, đốt cháy thánh chỉ trước mặt mọi người.”

Nghe vậy, Mục Nhĩ Thiếp dừng lại động tác, chậm rãi xoay người nhìn thái giám đang quỳ dưới đất. Hắn ngồi vào long ỷ, hạ lệnh:

“Truyền ý chỉ của trẫm, Lục Thiên Sơn kháng chỉ, phạm tội khi quân, niệm tình hắn ngày xưa có công với Đại Viên nên chỉ lưu đày đến Hắc Hải, vĩnh viễn không được trở về Đại Đô.”

“Vâng.”

. . .

Cùng lúc đó, Trương công công đi ở phía trước dẫn đường cho đám người.

Lục Thiên Sơn thúc giục nói: “Trương công công, hôm nay ngươi đi chậm như vậy, không phải là cố ý kéo dài thời gian đó chứ?”

“Ngài nghĩ nhiều rồi, nơi này là vương đô, đến cũng đã đến, ta còn bày ra âm mưu với ngài làm gì.”

Hắn vừa dứt lời, từ xa có bốn tên đại nội cao thủ đạp không bay tới.

“Bệ hạ có chỉ, Lục Thiên Sơn kháng chỉ bất tuân, ngỗ nghịch phạm thượng, phạm vào tử tội.”

Mệnh lệnh từ trên ban xuống rốt cuộc cũng có chút thay đổi.

Lục Thiên Sơn cau mày nói: “Bản tướng quân muốn gặp bệ hạ. Tránh ra.”

“Ngươi bây giờ đã là tử tù, mời đi theo bọn ta.”

Tứ đại cao thủ đồng thời lao xuống.

Lục Thiên Sơn dự định ra tay, nhưng vì để tiết kiệm thời gian, Lục Châu nhấc tay vung chưởng.

Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn lóng lánh kim quang bay ra đánh bay bốn người.

Lục Thiên Sơn yên tâm hơn hẳn, có Lục các chủ xuất thủ, hắn không cần phải làm gì.

Tứ đại cao thủ ổn định lại thân hình, lăng không quan sát Lục Châu rồi nói: “Nơi này là vương đô, không phải nơi để người không có phận sự giễu võ giương oai. Các hạ đến nhầm chỗ rồi.”

Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Lão phu muốn gặp Hắc Hoàng.”

“Bệ hạ là người ngươi nói muốn gặp là gặp được sao?” Bốn người vừa nói vừa bổ nhào xuống.

Lục Châu lắc đầu thở dài: “Không biết tốt xấu.”

Vốn cho rằng nhân vật có bối cảnh như Lục Thiên Sơn muốn gặp hoàng đế là việc rất đơn giản, không ngờ lại nhiều phiền toái như vậy.

Lục Châu nâng tay, lam chưởng bộc phát, lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang khiến tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, rõ ràng là bốn chưởng liên tiếp nhưng âm thanh phát ra gần như nhất trí.

Ầm!

Cương khí hộ thể trên người bốn đại nội cao thủ vỡ vụn, xương sườn bể nát, bốn người đồng thời văng ra xa.

Trương công công, Lục Thiên Sơn: “. . .”

Tư Vô Nhai đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, khẽ lắc đầu nói: “Gia sư đã đến, sao có thể e ngại đám tu hành giả cấp thấp như các ngươi?”

Cấp thấp?

Trên mặt Trương công công đổ đầy mồ hôi, vội vàng nói:

“Hai vị, hai vị… mời đi theo ta. Bệ hạ đang ở trong Vạn An Cung chờ hai vị.”

Lục Châu không để ý tới bốn người kia, phất tay áo đi về phía Vạn An Cung.

Cách Vạn An Cung trăm mét, nhóm người dừng lại.

Trên không trung mười mét có một nam tử mặc khôi giáp màu nâu, trong tay ôm trường kiếm, hai mắt khép hờ tựa như đang ngủ.

Lục Thiên Sơn nói:

“Đó là đệ nhất cao thủ trong cung, An Sắt dũng sĩ.”

“Đệ nhất cao thủ?” Lục Châu nhìn kiếm khách đang lơ lửng bất động trên không trung.

“Hắn là cao thủ duy nhất được sử dụng bội kiếm trong vương đô. So với đám người giá áo túi cơm vừa rồi thì An Sắt mạnh hơn rất nhiều. Cho dù là ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn.” Lục Thiên Sơn thành thật nói.

Lục Châu hỏi: “Toàn thịnh? Là cỡ nào?”

“Ít nhất mười Mệnh Cách.”

Lục Thiên Sơn nói, “Điều đáng sợ nhất chính là, An Sắt tu hành từ một Mệnh Cách đến mười Mệnh Cách chỉ mất chưa tới ba trăm năm, được vinh dự trở thành cao thủ có khả năng vượt qua Hạ Tranh Vanh của Hắc Tháp trong vòng ba trăm năm tới.”
Chương 1309 Vô đề

Hạ Tranh Vanh là tháp chủ Hắc Tháp, không thể bởi vì Lục Châu đánh bại hắn mà cho rằng hắn không mạnh.

Dưới trạng thái Thái Huyền chi lực dùng mãi không tận, Lục Châu phải sử dụng mười chưởng Thái Huyền chi lực liên tiếp mới đánh hạ được một Mệnh Cách của hắn, có thể thấy tu vi người này cao thâm đến mức nào.

Quốc sư Đại Minh vương đình Công Tôn Viễn Huyền chỉ ăn một chưởng Thái Huyền chi lực đã không chịu nổi, cùng là mười hai Mệnh Cách nhưng hai người bọn họ lại chênh lệch đến một trời một vực.

Mà vị đệ nhất cao thủ này lại còn có hy vọng vượt qua Hạ Tranh Vanh?

“Trong ba trăm năm từ một Mệnh Cách lên mười Mệnh Cách là rất khó. Hơn nữa về phương diện kiếm đạo hắn còn có tao nghệ rất sâu, hắn tự sáng tạo ra một bộ kiếm đạo tên là Vô Cực Kiếm Đạo.” Lục Thiên Sơn nói.

“Vô Cực Kiếm Đạo?”

Cái tên này nghe rất doạ người, chắc là cao thủ thật rồi.

Lục Châu bắt đầu suy nghĩ xem nên ứng phó với đối phương ra sao để có hiệu quả tốt nhất, cùng lắm thì ném ra một tấm Một Kích Chí Mạng, hẳn là có thể trấn trụ đối phương.

Trương công công mỉm cười nói:

“Vô Cực Kiếm Đạo chỉ có mình hắn có thể thi triển. An Sắt dũng sĩ có đủ loại Mệnh Cách với nhiều chủng loại phong phú, không hề trùng lặp. Làm người ta kính nể nhất chính là, hắn chỉ có một viên Mệnh Cách sơ cấp, còn lại đều là trung cấp và cao cấp. Cùng là mười Mệnh Cách cũng phải thua dưới kiếm của hắn.”

Giọng của Trương công công bén nhọn mà nhẹ nhàng, tựa như đang nghe hát hí khúc, thỉnh thoảng còn làm ra động tác lan hoa chỉ.

(Chú thích: lan hoa chỉ là động tác đầu ngón giữa chạm vào đầu ngón cái, các ngón tay còn lại giương lên tạo thành hình hoa lan, thường nhìn thấy ở nữ nhân cổ đại.)

“Thiên Giới Bà Sa muốn phân cao thấp phải xem Mệnh Cách. Ba tháng trước, An Sắt dũng sĩ từng đến tây bộ thảo nguyên, chém giết thủ lĩnh man di là cao thủ mười một Mệnh Cách. An Sắt dũng dĩ lập công lao rất lớn, là cánh tay phải đắc lực nhất của bệ hạ.”

Lục Thiên Sơn gật đầu nói:

“Đúng vậy, ta đã đấu với tên man di kia nhiều năm, không ngờ hắn lại bị An Sắt giết chết, thật đúng là cao thủ tu hành hiếm thấy.”

Trương công công nâng bàn tay làm dáng lan hoa chỉ lên, nhẹ nhàng nói:

“Lục tướng quân, ngài biết một mà không biết hai, An Sắt dũng sĩ có thể giết cường giả mười một Mệnh Cách, thậm chí so chiêu với mười hai Mệnh Cách mà không rơi vào thế hạ phong, không chỉ bởi vì Vô Cực Kiếm Đạo mà còn vì hắn có một viên Mệnh Cách đến từ bí ẩn chi địa. Sư phụ An Sắt là tông chủ Ám Hồn Tông, trước kia từng tham dự vào kế hoạch Thái Hư, thu hoạch được viên Mệnh Cách này. Tông chủ Ám Hồn Tông mang Mệnh Cách về nhưng đã bị trọng thương, cuối cùng bỏ mạng, viên Mệnh Cách kia giao lại cho đồ đệ đắc ý nhất của hắn, cũng chính là An Sắt dũng sĩ.”

Lời này khiến Lục Châu cảm thấy hứng thú.

“Mệnh Cách gì?” Lục Châu hỏi.

Trương công công đáp: “Không ai biết cả, bởi vì người từng nhìn thấy hắn thi triển lực lượng Mệnh Cách này đều đã chết sạch. An Sắt dũng sĩ cực kỳ khôn khéo, sẽ không đi trêu chọc cao thủ mười hai Mệnh Cách, thế nên không ai có thể làm gì được hắn.”

Lục Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng:

“Thế sao bây giờ hắn lại có dũng khí khiêu chiến Lục các chủ?”

“Việc này…”

Trương công công tỉnh táo lại, khom người nói: “Hẳn là ý chỉ của bệ hạ.”

Lục Thiên Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiến về phía trước.

Vừa đi được mấy thước, An Sắt đã mở mắt, hư ảnh nhoáng lên xuất hiện trước mặt Lục Thiên Sơn, chậm rãi nói:

“Ta phụng ý chỉ của bệ hạ, lấy đầu Lục Thiên Sơn ngươi. Trước khi chết ngươi còn di ngôn gì không?”

Trong mắt hắn, Lục Thiên Sơn đã là người chết.

Hoàng đế Mục Nhĩ Thiếp không định giết Lục Thiên Sơn để tránh bị mang tiếng qua cầu rút ván, nhưng Lục Thiên Sơn ương ngạnh xông vào vương đình, không cho hoàng thất mặt mũi thì lại là chuyện khác.

Lục Thiên Sơn nói: “Bản tướng quân muốn gặp bệ hạ một lần…”

An Sắt mỉm cười nói: “Nếu đã biết thân phận của ta thì đừng lãng phí thời gian. Ta đã ghi nhận di ngôn của ngươi, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ mang đầu ngươi đến trước mặt bệ hạ phục mệnh.”

“Thôi đừng có trang bức nữa, vị này chính là ——” Lục Thiên Sơn chỉ tay về phía Lục Châu.

Nhưng lời còn chưa nói xong, bội kiếm trên người An Sắt đã đánh ra mấy trăm đạo kiếm cương toả quang mang chói mắt, dùng tốc độ quỷ dị bay vọt về phía Lục Thiên Sơn.

Lục Thiên Sơn không thể không đánh bay đám kiếm cương đông như ruồi bọ, nhưng càng đánh thì kiếm cương lại càng biến ra nhiều hơn, tựa như một đàn châu chấu muốn nuốt chửng hắn.

Lực khống chế rất kinh người.

An Sắt đột nhiên lao xuống, cương khí chấn động. Lục Thiên Sơn lăng không xoay chuyển lùi về sau, sắc mặt trắng bệch. Kiếm cương đầy trời cũng tan biến trong khoảnh khắc.

“Lục tướng quân quát tháo phong vân, hoá ra cũng chỉ có như thế.” An Sắt nói.

Lục Thiên Sơn đã nén giận rất lâu, nay bị câu nói này của An Sắt chọc giận, hắn lập tức mất đi lý trí xông thẳng tới, từng bước chân nện xuống đất ầm ầm ầm như một con gấu lớn.
Chương 1310 Vô đề

Động tĩnh bên này đã hấp dẫn không ít đại nội cao thủ tới, thấy người đang chiến đấu là An Sắt, bọn hắn đứng từ xa quan chiến phong phạm của đệ nhất cao thủ đại nội.

“Mệnh Cách có đẳng cấp cao nhất của Lục tướng quân là Hắc Hùng, độ phòng ngự thiên hạ vô song, lực lượng kinh người. Hôm nay ta sẽ dùng kiếm này phá Mệnh Cách của ngươi.”

An Sắt đột nhiên bay lùi ra sau, trường kiếm lượn vòng phóng tới.

Kiếm cương lượn vòng tạo ra hình ảnh âm dương bát quái, phối hợp thiên y vô phùng, âm thanh xé gió xuất hiện, đây là Mệnh Cách loại tốc độ.

Kiếm cương toả ra một tia u quang, đây là vũ khí hồng cấp có Mệnh Cách loại công kích.

Ông ——

Tinh Bàn xuất hiện bao trùm toàn thân An Sắt, khu vực hình tam giác che khuất toàn bộ Mệnh Cách khiến người khác không thể nhìn ra hắn có bao nhiên Mệnh Cách.

An Sắt mang theo Tinh Bàn phóng tới. Lục Thiên Sơn lập tức gọi ra pháp thân cầm Tinh Bàn phòng ngự.

Oanh!

Song phương va chạm, nền đất Vạn An Cung nứt ra thành khe hở dài mấy ngàn mét. Lục Thiên Sơn bị cự lực phản chấn, toàn thân bay ngược ra sau.

An Sắt cười nhạt nói: “Tạm biệt.”

Lục Thiên Sơn đột nhiên cảm thấy thân thể mình không cách nào khống chế, càng lúc càng nặng nề trầm trọng, ngay cả nguyên khí xung quanh cũng không thể điều động.

Chuyện gì xảy ra?

Kiếm cương đầy trời phía sau lưng An Sắt bay vọt tới như gió, tạo thành hình dáng một con hắc long.

Trương công công mỉm cười quan sát trận chiến, kềm lòng không được mà gật gù.

Tư Vô Nhai không ngờ công kích của người này lại quỷ dị như vậy, Lục Thiên Sơn bị đối phương treo giữa không trung.

Mắt thấy hắc long đang há to miệng nhào tới, móng vuốt sắp đào tim móc phổi Lục Thiên Sơn, Lục Châu rốt cuộc xuất thủ ——

Ầm!

Lam sắc chưởng ấn xuất hiện ngăn trước mặt hắc long làm từ kiếm cương, hắc long và lam chưởng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rung động.

“Hả?” An Sắt cảm thấy có chút không đúng, “Chưởng ấn Phật gia?”

Hắn bay lên cao hơn, nhìn xuống chủ nhân của chưởng ấn. Lục Châu dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong, một tay chắp sau lưng, một tay đang vươn về phía trước.

Chưởng ấn hoàn mỹ ngăn cản bước tiến của hắc long.

An Sắt nhướng mày: “Ngươi không nên nhúng tay vào việc này.”

Hắn vung tay lên, kiếm cương lại xuất hiện đầy trời tạo thành một con hắc long thứ hai, đồng thời hắc sắc Tinh Bàn cũng bộc phát ra lực lượng Mệnh Cách.

Lục Châu ngẩng đầu nói: “Vô tri.”

Tay trái Lục Châu vung ra một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng. Tấm thẻ vỡ vụn, hoá thành một tấm lưới màu vàng kim bay tới.

An Sắt đứng yên bất động, tay huy kiếm ——

Phanh! Tấm lưới vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại.

Lại huy kiếm. Lưới vẫn ở đó.

An Sắt liên tục huy kiếm mà tấm lưới vẫn không suy suyển chút nào, tiếp tục bay về phía hắn.

An Sắt ý thức được điều gì, lập tức thu hồi hắc long, bay về hướng khác.

Tấm lưới kia đột nhiên nhanh như thiểm điện vọt về phía An Sắt.

Ầm!

Hắc sắc Tinh Bàn hiện ra chắn trước mặt An Sắt, tấm lưới lập tức chụp lấy Tinh Bàn.

“A ——”

An Sắt giật nảy mình, cảm thấy Tinh Bàn không còn nằm trong sự khống chế của hắn. Lực lượng trong Tinh Bàn bành trướng như sắp nổ mạnh đến nơi.

Phốc ——

Từ trong Tinh Bàn đột nhiên bay ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh.

Lục Châu vung tay thu lấy, Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay Lục Châu, đồng thời năm khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn chỉ trong giây lát đã bị một loại lực lượng quỷ dị san bằng.

Không phải phá huỷ, cũng không trở nên ảm đạm, mà là bị san bằng trở lại như lúc chưa khai Mệnh Cách! Hắc sắc Tinh Bàn lập tức bị thu nhỏ lại một nửa.

“? ? ?”

An Sắt không kịp chuẩn bị, lực lượng bên trong đan điền khí hải tiêu tán ngay tức thì, tu vi của hắn nhanh chóng bị hạ xuống.

Từ mười Mệnh Cách rơi xuống còn năm Mệnh Cách, không đơn giản chỉ là mất đi một nửa tu vi, mà lực lượng quỷ dị kia còn thôn phệ ít nhất tám thành lực lượng của hắn.

An Sắt không kịp thích ứng, rơi thẳng xuống đất.

Ầm!

Hắn đứng dưới mặt đất, ngơ ngác nhìn vào hai bàn tay mình, cảm thụ biến hoá trong đan điền khí hải.

“Tại sao có thể như vậy… tại sao có thể như vậy?!”

Mấy người Lục Thiên Sơn nhìn mà chẳng hiểu ra sao, ngay cả Tư Vô Nhai và Trương công công cũng thế.

Lục Châu không để ý đến hắn mà ngắm nhìn Mệnh Cách Chi Tâm trong tay mình.

[Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao: cao cấp. Năng lực: trọng lực.]

“Quả nhiên là trọng lực.”

Vừa rồi khi quan sát An Sắt và Lục Thiên Sơn đối chiến, Lục Châu đã nhìn ra Lục Thiên Sơn bị trọng lực đánh cho trở tay không kịp. Đây đúng là một viên Mệnh Cách Chi Tâm thú vị.

Dùng Thẻ Hàng Cách cường hoá cao đẳng để đổi lấy, chỉ lời chứ không lỗ. Điều đáng tiếc duy nhất là viên Mệnh Cách Chi Tâm này đã sử dụng một lần, không thể lưu lại cho đồ đệ dùng tiếp. Mà như thế cũng tốt, Lục Châu đang thiếu khuyết thọ mệnh khá nhiều.

Đứng trước Vạn An Cung, đám đại nội cao thủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi hai con hắc long biến mất, một đoàn quang mang đánh trúng Tinh Bàn của An Sắt, sau đó cuộc chiến kết thúc.

Bọn hắn còn chưa xem đã ghiền đâu!

Ông ——

An Sắt gọi ra Tinh Bàn, đặt ở trước mặt.

Hắn cẩn thận quan sát Tinh Bàn, dùng ngón tay vuốt dọc theo các đường vân trên khu vực Mệnh Cách. Một, hai, ba… bốn, năm… Đã hết.

Mặc cho hắn tìm kiếm cỡ nào, năm khu vực Mệnh Cách kia đã hoàn toàn biến mất.

“Không, không… không thể nào như thế được…”

An Sắt dần mất đi lý trí. Trong một đêm bị người ta cướp mất thứ mình quý trọng nhất, loại cảm giác này tàn khốc đến cỡ nào.

An Sắt phẫn nộ quay đầu lại nhìn trừng trừng Lục Châu. Khi nhìn đến viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay Lục Châu, trái tim hắn rung động mãnh liệt.

Lúc này hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa, hai chân đạp không bay lên, cầm Tinh Bàn lao về phía Lục Châu.

“An Sắt dũng sĩ ra tay kìa!”

Đám đại nội cao thủ đang hứng thú quan sát trận chiến, trong số đó có rất nhiều người xem An Sắt là thần tượng. Thấy An Sắt động thủ, bọn hắn cũng nhiệt huyết dâng trào.

Khi hắc sắc Tinh Bàn vọt tới trước mặt, Lục Châu đẩy ra kim chưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom