-
Chương 1301-1305
Chương 1301 Vô đề
Hắn lại thử nghiệm điều động nguyên khí trong đan điền khí hải lần nữa, cảm giác tạm dừng đó lại xuất hiện.
Tựa như một bài hát bị chậm nửa nhịp, đến lần điều động thứ hai nguyên khí mới khôi phục lại bình thường.
Đối với một tu hành giả mà nói thì đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, đừng nói là tạm dừng nửa nhịp, chỉ cần hơi trì hoãn một chút thôi thì đã đủ để kẻ khác lấy mạng ngươi rồi.
Chẳng lẽ đây chính là ‘cái giá phải trả để trẻ lại’ sao?
Vậy thì cái giá này đúng là lớn thật.
Lục Châu xem lại giao diện nhiệm vụ: Pháp thân thứ hai, thu thập Lam Thuỷ Tinh (1/9).
Xem ra phải giải quyết vấn đề này trước mới có thể thu thập đủ chín phần Lam Thuỷ Tinh.
“Lục Thiên Sơn, cũng họ Lục…”
Vấn đề của đan điền khí hải không nhỏ, muốn đi Đại Viên nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ lên ——
Điểm công đức: 781.610 điểm
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng bản cường hoá x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 133 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Phân Giải x 4
Ngoại trừ Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, những thẻ khác xem như có đủ.
“Thẻ Hàng Cách?”
Lục Châu nhìn chằm chằm tấm Thẻ Hàng Cách suốt mười giây đồng hồ…
Kỳ thực thẻ này chẳng có bao nhiêu ích lợi, cũng may giá của nó khá thấp.
“Sau khi kết hợp sẽ có hiệu quả thế nào?”
Lục Châu quyết định làm thử. Hắn mua ba tấm Thẻ Hàng Cách. Mua tấm thứ nhất không tăng giá, tấm thứ hai cũng không tăng, đến tấm thứ ba mới tăng thêm 1.000 điểm công đức, đúng là có lời.
Lục Châu lấy ra một tấm Thẻ Kết Hợp, đặt bốn tấm thẻ cùng một chỗ rồi mặc niệm một tiếng: “Kết hợp!”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Hàng Cách bản cường hoá.]
[Thẻ Hàng Cách bản cường hoá: có thể vĩnh viễn phá huỷ đi một Mệnh Cách của mục tiêu.]
[Chú thích: loại phá huỷ này không thể nghịch chuyển và khôi phục, có thể hiểu là giảm đi hạn mức thiên phú của mục tiêu.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Nhớ lần trước hắn trị liệu cho Tiêu Vân Hoà, có thể thấy Mệnh Cách bị huỷ vẫn có thể khôi phục, chỉ là khá gian nan. Nhưng Thẻ Hàng Cách sẽ không cho mục tiêu một cơ hội khôi phục nào.
“Một Mệnh Cách có phải hơi ít không?”
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót.
“Mua sáu tấm Thẻ Hàng Cách, hai tấm Thẻ Kết Hợp.”
Trước tiên Lục Châu tạo ra thêm hai tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, sau đó đặt ba tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá chung một chỗ rồi dùng nốt tấm Thẻ Kết Hợp còn lại.
“Đừng nói với lão phu là không kết hợp được nha.”
“Kết hợp!”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng, tác dụng phụ tặng kèm: rút ra một Mệnh Cách.]
[Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng: vĩnh viễn phá huỷ đi năm Mệnh Cách của mục tiêu, có tỷ lệ thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm có đẳng cấp cao nhất trong năm Mệnh Cách đó.]
“Không tệ.”
Lục Châu rất hài lòng trước tác dụng phụ tặng kèm này.
Nếu không có nó, tấm thẻ này chẳng khác gì thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, chỉ khác ở chỗ không cho đối phương cơ hội khôi phục Mệnh Cách.
Nếu chỉ để giết địch thì có thể sử dụng phương pháp kết hợp giữa Thẻ Hàng Cách và Một Kích Chí Mạng.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, lấy Tử Lưu Ly ra.
Năng lượng trong Tử Lưu Ly đã khôi phục được một nửa.
Lục Châu điều động nguyên khí, thôi động Tử Lưu Ly. Hiện tại đã có thể sử dụng, chỉ là tốc độ khôi phục Thái Huyền chi lực không nhanh như khi năng lượng tràn đầy.
. . .
Ba ngày sau, khi ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi vào bệ cửa sổ, Lục Châu gọi Tư Vô Nhai vào Dưỡng Sinh điện.
Hai người chuẩn bị xuất phát tới hắc liên giới.
“Sư phụ, phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Nghe nói lão tứ trở về rồi?”
“Tứ sư huynh vừa về đã đi ngủ, hay là để đồ nhi đi gọi huynh ấy sang đây?” Tư Vô Nhai hỏi ý sư phụ.
“Không cần, chúng ta đi.”
Tư Vô Nhai giật mình. Sư phụ luôn rất nghiêm khắc, ghét nhất là thấy đồ đệ ngủ nướng, không ngờ lần này lại không tức giận?
Hai người vừa đi ra cửa đại điện, Lục Châu bỗng dừng bước, lỗ tai giật giật: “Có người.”
Thấy sư phụ đứng lại, Tư Vô Nhai cũng bất động, nhìn sang hai bên.
Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông bao trùm toàn bộ hoàng thành. Rốt cuộc phát hiện trên nóc nhà cách Dưỡng Sinh điện ba trăm mét truyền đến tiếng không khí ba động.
“Thất tiên sinh ơi là thất tiên sinh, Cơ tiền bối không có đây, ngươi lại dám giấu tiểu nam nhân trong đại điện… Chẳng lẽ ngươi là đồng tính luyến ái?”
Vừa nghe tiếng đã biết người. Lục Châu phóng ra âm công thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm: “Giang Ái Kiếm.”
Ba chữ này tựa như sấm sét bổ thẳng vào toà kiến trúc nơi Giang Ái Kiếm đang ngồi.
Ầm!
Giang Ái Kiếm bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, màng nhĩ đau nhức, trên mặt nóng rát.
“Trời đất, Cơ tiền bối, ngài, ngài cũng quá ác rồi…” Giang Ái Kiếm bịt chặt tai than thở.
Lục Châu truyền âm nói:
“Phù văn thông đạo giữa kim liên và hồng liên đã mở, ngươi có thể về Bồng Lai đảo một chuyến, nơi đó địa thế không tệ, thích hợp bắt giết Mệnh Cách thú. Tu vi yếu ớt như vậy mà không biết cố gắng!”
“. . .”
Chương 1302 Vô đề
Giang Ái Kiếm liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “Cơ tiền bối dạy phải, ta đang định nói với ngài một tiếng đây.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa mà đi ra khỏi Dưỡng Sinh điện.
Chờ Lục Châu rời đi, Giang Ái Kiếm mới sờ sờ đầu nói: “Xa như vậy mà cũng nghe được… Haiz, ta đi tìm Triệu Hồng Phất vậy, có năng lực sống sót mới là quan trọng nhất.”
Nán lại ở hồng liên giới đúng là không có lợi cho việc tu hành của hắn.
. . .
Không bao lâu sau, Lục Châu và Tư Vô Nhai đã đi tới Phù Văn điện.
Đứng trên phù văn thông đạo, Lục Châu quay đầu hỏi: “Lão thất, tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai xấu hổ đáp: “Đồ nhi vướng chân mọi người, hiện vẫn đang tìm cơ hội đột phá thập diệp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian để tu luyện, đã rất không dễ dàng.”
Thừa dịp Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu còn hiệu quả, Tư Vô Nhai đi theo bên người hắn là tốt nhất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Hai sư đồ xuất hiện bên ngoài hoàng thành Đại Viên.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đã đến nơi. Đây là kinh đô của Đại Viên, tên là Đại Đô thành. Triệu Hồng Phất rất quen thuộc nơi này, sau khi đồ nhi đưa Phán Quan Bút cho nàng, năng lực của nàng lại được đề cao lên mấy phần. Chỉ dựa vào ký ức, nàng tìm lại được phù văn thông đạo của Phù Văn Thư Viện, đến hắc liên giới khắc hoạ phù văn thông đạo cho Ma Thiên Các.”
Lục Châu nhìn Đại Đô thành, khẽ nói: “Chú ý độ trung thành của nàng.”
“Vâng.”
Tầm quan trọng của phù văn sư không cần nói cũng biết. Một khi phù văn sư phản bội, toàn bộ phù văn thông đạo sẽ biến thành lối đi của người khác.
Hai người đi vào thành. Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Hai ngày trước Thẩm Tất đã nghe ngóng thông tin về Lục Thiên Sơn. Hắn vốn là tướng tài dưới trướng Đại Viên vương đình, quanh năm chinh chiến tứ phương, đánh cho đám dị tộc phiên bang không còn chút lực hoàn thủ nào, lập ra chiến công hiển hách. Đáng tiếc, công cao lấn chủ, Hắc Hoàng muốn làm suy yếu binh quyền của hắn nên triệu hắn về Đại Đô, minh tranh ám đấu. Không đến năm trăm năm, hắn đã trở thành Lục đại tướng quân không ai thèm ngó ngàng tới.”
Lục Châu hỏi: “Hắc Hoàng không lấy Lam Thuỷ Tinh của hắn sao?”
“Có rất ít người biết Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay hắn. Huống hồ gì Lục Thiên Sơn có chiến công rất lớn, dù hiện tại không còn thực quyền nhưng danh tiếng vẫn rất cao, Hắc Hoàng không tiện hạ thủ. Thẩm Tất nói, để biểu hiện lòng trung thành, từ năm trăm năm trước Lục Thiên Sơn đã quyên tặng toàn bộ tài sản cho Đại Viên, nhưng không phát hiện ra Lam Thuỷ Tinh.”
. . .
Đến Lục phủ.
Tư Vô Nhai tiến lên nói với thủ vệ: “Gia sư muốn gặp Lục tướng quân, xin mời thông báo một tiếng.”
Vừa nói hắn vừa nhét vào tay thủ vệ một thỏi vàng.
Tiền tài đối với tu hành giả chẳng có tác dụng gì, nhưng với tên thủ vệ thì đúng là vật báu. Hai mắt hắn sáng rỡ, lập tức nói:
“Xin chờ một chút.”
Rất nhanh sau đó, thủ vệ đã dẫn lão quản gia bước ra.
“Ai muốn gặp lão gia?” Lão quản gia hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu, xem ra lại phải hối lộ thêm một trận.
Nào ngờ lão quản gia bỗng híp mắt lại nhìn lướt qua Tư Vô Nhai rồi nhìn chằm chằm vào Lục Châu, hai mắt toả sáng:
“Thật quen mắt.”
Lão quản gia là một trong những cao thủ tu hành trong Lục phủ, hắn đi theo Lục Thiên Sơn nhiều năm, là người vô cùng cẩn thận.
Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này, hắn bỗng thấy vô cùng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đó là ai.
“Quản gia, nếu lão gia không muốn gặp thì ta bảo bọn họ rời đi.”
Lão quản gia phất tay cho hạ nhân lui xuống rồi tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Lục Châu, miệng lẩm bẩm: “Quen, quen lắm…”
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu cũng thấy ánh mắt lão quản gia có vẻ kỳ quặc.
Lão quản gia vò đầu bứt tai một lúc, vì lý do cẩn thận, hắn hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Cùng họ với Lục gia!
Đầu lão quản gia như là bột nhão, mơ hồ nghĩ đến cái gì bèn nói: “Mời vào trong, ta đi gọi lão gia ngay.”
Hai sư đồ theo chân lão quản gia đi vào Lục phủ, chỉ một dãy hành lang đã dài đến trăm mét, có thể so với hoàng cung.
Đưa khách nhân vào đại sảnh, lão quản gia vội vàng rời đi.
Hắn bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thư phòng của Lục Thiên Sơn. Nghĩ ngợi một lát, hắn đẩy cửa bước vào.
Trong thư phòng không có lấy một bóng người. Lục Thiên Sơn từng nói, thư phòng là trọng địa, người không có phận sự không được tự ý đi vào bên trong.
Lão quản gia cắn răng đi ra phía sau bức bình phong, ngẩng đầu nhìn bức chân dung treo trên tường ——
Trong bức hoạ là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Nam nhân đứng trên đỉnh núi cao quan sát mặt đất bao la, khí thế hùng hậu tản ra khí tức vương giả.
“Chuyện này… sao có thể?!” Toàn thân lão quản gia run lên, ngồi phịch xuống đất.
. . .
Trong phòng khách rộng rãi thoáng đãng.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi nơi này có cạm bẫy.”
“Cạm bẫy?”
“Với thân phận của Lục Thiên Sơn, muốn gặp người khác là việc cực kỳ gian nan. Đồ nhi đã nghĩ tới ba loại phương pháp dự bị để đảm bảo người có thể gặp được hắn. Nhưng mà… vừa rồi đồ nhi chỉ tốn có một thỏi vàng, thật là phi lý.”
Chương 1303 Vô đề
“Đừng để ý tới mấy việc này, mục đích của vi sư là lấy được Lam Thuỷ Tinh.”
“Sư phụ nói đúng, cho dù bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì, có sư phụ ở đây thì đều vô dụng cả.” Tư Vô Nhai cười đáp.
Hai người ngồi chờ một lúc lâu vẫn không thấy lão quản gia trở về.
Lục Châu nhắm mắt dưỡng thần, Tư Vô Nhai thì đi tới đi lui quan sát phòng khách
Quy củ trong phủ rõ ràng là rất nghiêm ngặt, đám hạ nhân không dám hó hé lấy một lời, chỉ ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho khách, chờ lão quản gia trở về.
. . .
Trong thư phòng.
Lão quản gia kềm chế cơn xúc động, run rẩy đứng lên, quan sát bức hoạ kia thêm một lần.
Đây là bức chân dung mà Lục Thiên Sơn ngày ngày đều cung phụng. Lão quản gia đi theo Lục Thiên Sơn đã mấy trăm năm, đương nhiên biết rõ thói quen của hắn.
Người từng thấy bức hoạ này không có được mấy người.
Mỗi khi Lục Thiên Sơn gặp phải khốn cảnh hoặc phải suy nghĩ vấn đề gì đó đều sẽ đến chiêm ngưỡng bức hoạ này.
Vậy mà bây giờ… người trong bức hoạ lại đến.
Sao hắn có thể không sợ hãi!
Ầm ——
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, một tiếng quát lớn truyền tới:
“Lão Giang, ngươi thật to gan!”
Lão quản gia vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lục Thiên Sơn đứng ngoài cửa, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hầm hầm đi vào thư phòng trừng mắt nhìn hắn.
“Lão, lão gia… hắn, hắn…” Lão quản gia chỉ tay vào bức hoạ treo trên tường, run rẩy nói mãi không nên lời.
Lục Thiên Sơn tức giận nói: “Ta đã dặn không ai được tiến vào thư phòng này, ngươi xem lời của ta là gió thoảng bên tai hả? Lão Giang, ta xem ngươi là tâm phúc của mình, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta?”
Lão quản gia xua xua tay: “Không có, lão gia, chân dung… người trong bức chân dung… đến, đến rồi!!!”
Lão quản gia không biết nên xưng hô người trong bức hoạ là gì, chỉ có thể gọi bằng ‘hắn’.
Nói xong câu này, lão quản gia thở phào một hơi. Cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Lục Thiên Sơn xem thường nói: “Lão Giang, ngươi cho rằng ta già rồi nên có thể đùa cợt ta phải không?”
Lão quản gia vội giải thích:
“Lão gia, lão nô không có nói dối. Người đó hiện đang ở trong phòng khách. Lão nô cảm thấy quá kỳ quái nên mới xông vào thư phòng của ngài để xác nhận lại. Lão gia, lão nô đi theo ngài đã nhiều năm, ngài còn không hiểu tính tình lão nô sao?”
Lục Thiên Sơn giật mình.
Quả thực vừa rồi hắn có hơi mất lý trí. Hôm nay hắn gặp phải chuyện không vui, trong lòng còn đang tức giận, vốn định về thư phòng để suy nghĩ cẩn thận, tỉnh táo lại một chút, nào ngờ gặp phải chuyện này nên mới phát tác với lão Giang.
Lão Giang đã theo hắn nhiều năm, nếu muốn phản bội thì nên phản từ lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ?
“Ngươi nói thật sao?”
“Lão gia, ngài đi xem thử sẽ biết ngay.”
Lục Thiên Sơn gật đầu, nhìn lướt qua bức chân dung rồi xoay người rời đi.
Một chủ một tớ bước nhanh trên dãy hành lang, đi tới phòng tiếp khách.
Đứng bên ngoài, Lục Thiên Sơn sửa sang lại tóc tai trường bào rồi hắng giọng một tiếng mới đi vào đại môn.
Vừa vào trong, Lục Thiên Sơn nhìn thấy hai người đang ngồi đợi.
Vừa nhìn đến mặt Lục Châu, hắn lập tức đứng chết trân tại chỗ, suýt chút nữa đã không đứng vững, lão quản gia đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
Lục Châu và Tư Vô Nhai cũng nhìn sang, thấy Lục Thiên Sơn khí thế oai hùng, vừa nhìn đã biết là phong thái của võ tướng.
Tư Vô Nhai định nói chuyện thì Lục Thiên Sơn đã giành nói trước:
“Là ngài?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn nhau. Lục Châu hỏi: “Ngươi nhận ra lão phu?”
Lục Châu vừa mở miệng, toàn thân Lục Thiên Sơn lại run lên, suýt nữa đã khóc ròng ròng, kích động nói: “Giống quá, đúng là giống vô cùng…”
“Giống ai?”
Mãi một lúc sau Lục Thiên Sơn mới bình phục tâm tình kích động. “Xin lỗi, thật xin lỗi… ta thất thố rồi.”
Hắn đi thẳng vào trong phòng khách, hành lễ với hai người, thu liễm vẻ mặt kích động ban nãy. Dù sao hắn cũng là lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rất nhanh đã khống chế được bản thân.
Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng người trước mặt giống bức chân dung thì sẽ là người trong bức chân dung đó.
Lục Thiên Sơn nói: “Xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Lục?
Trong lòng Lục Thiên Sơn khẽ động, bèn hỏi: “Không biết hai vị đến đây là có việc gì?”
“Nghe nói trong tay ngươi có một phần Lam Thuỷ Tinh.” Lục Châu nói.
Lục Thiên Sơn cả kinh, nhìn Lục Châu với vẻ kinh ngạc. “Làm sao các hạ biết?”
Chuyện Lam Thuỷ Tinh vô cùng bí mật, rất ít người có thể biết đến.
Lục Châu không trả lời hắn mà nói: “Vật này ở trong tay ngươi không có tác dụng gì, không bằng giao cho lão phu. Để tỏ lòng biết ơn, lão phu sẽ tặng lại cho ngươi mấy vật khác để đền bù.”
Lục Thiên Sơn nhìn người trẻ tuổi trước mặt với ánh mắt phức tạp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ngươi không nguyện ý?” Lục Châu nhìn ra biểu tình kỳ quặc của hắn.
Lục Thiên Sơn nói: “Ta có thể hỏi thêm hai câu không?”
“Hỏi đi.”
“Hai vị đến từ nơi nào? Cần vật này để làm gì?”
Nếu không phải vì tướng mạo Lục Châu giống hệt người trong bức hoạ, lại cùng mang họ Lục, chỉ dựa vào việc đối phương đòi Lam Thuỷ Tinh, hắn đã có thể hạ lệnh đuổi khách.
Chương 1304 Vô đề
Tư Vô Nhai đáp: “Ta là Tư Vô Nhai, thất đệ tử Ma Thiên Các. Vị này là gia sư.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn ngẩn người. “Hai vị đến từ Ma Thiên Các? Có bằng chứng gì không?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai yên lặng nhìn hắn. Lục Thiên Sơn liền nói:
“Hai vị đừng hiểu lầm, Lục Thiên Sơn ta làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc. Nếu các vị không phải người Ma Thiên Các, cho dù giết ta, ta cũng không giao Lam Thuỷ Tinh ra. Nếu thật là người Ma Thiên Các, ta sẽ tự tay dâng lên.”
“Như ngươi mong muốn.”
Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên, lam liên bay thẳng về phía Lục Thiên Sơn.
Hai mắt Lục Thiên Sơn sáng rực, hắn nâng hai tay lên chắn trước mặt, bộc phát ra cương khí hùng hậu.
Ầm!
Dù vậy, Lục Thiên Sơn vẫn bị chấn động đến mức hai tay run lên, liên tiếp lui về sau, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đây quả thật là Các chủ Ma Thiên Các. Chẳng trách đối phương lại tự xưng là lão phu, bộ dạng trẻ tuổi như thế hẳn là đã dịch dung.
Lục Thiên Sơn không màng đến đau đớn, khom người hành lễ: “Lục Thiên Sơn tham kiến Lục các chủ.”
“Lão phu có từng gặp ngươi sao?” Lục Châu hỏi.
“Lục các chủ chưa từng gặp ta… Nhưng Lục các chủ đã gặp cháu trai của ta.”
“Cháu ngươi?”
“Tên hắn là Lục Ly.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Lục Ly từ nhỏ mất song thân phụ mẫu, sống trong Lục phủ đến lúc năm tuổi thì đi Thục Địa tu hành, về sau gia nhập Hắc Tháp.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi là người bảo Triệu Hồng Phất đến nương tựa lão phu?”
“Không đáng nhắc tới…” Lục Thiên Sơn chợt bừng tỉnh, xoay người nói với lão quản gia: “Lão Giang, đóng kín cửa lại, bất kỳ ai cũng không được đến gần.”
“Vâng.”
Lão Giang đi ra ngoài canh cửa, đuổi hết đám hạ nhân bên ngoài đi thật xa.
Lúc này Lục Thiên Sơn mới nói: “Sau khi Lục Ly mất tích, ta đã cho người điều tra, ban đầu ta còn tưởng rằng Lục các chủ giết chết nó, về sau thông qua Hắc Tháp ta biết được mệnh thạch của Lục Ly chưa tắt, bèn tìm tới Nhan Chân Lạc hỏi hăm, khi đó mới biết được Lục các chủ đã cứu Lục Ly. Triệu Hồng Phất chỉ là một phần tâm ý của ta gửi đến ngài.”
Nghe vậy, Lục Châu cũng thả lỏng người. Đây là tộc nhân của Lục Ly, mọi chuyện đều dễ xử lý hơn nhiều, dường như trong cõi u minh đã chú định cho cuộc gặp gỡ này.
“Lục các chủ có thể cho ta nhìn thấy chân diện mục của ngài không?” Lục Thiên Sơn hỏi.
Suy cho cùng, cứ nói chuyện với một người mang gương mặt của người mà mình ngày ngày cung phụng thì cảm giác rất quái dị.
“Đây chính là bộ dáng thật của lão phu.” Lục Châu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt không đổi sắc.
Lục Thiên Sơn: “. . .”
Tư Vô Nhai cười nói: “Lục tướng quân, thân phận của gia sư ngươi cũng đã biết, người cần gì phải dịch dung để vẽ vời thêm chuyện?”
Lục Thiên Sơn giật mình. Hình như đúng là thế thật.
Lục Châu nhìn ra biểu tình xấu hổ của hắn, bèn hỏi: “Vừa rồi ngươi nói lão phu giống ai?”
“Chuyện này…” Lục Thiên Sơn không khỏi do dự.
Nhưng ngẫm lại, nếu Các chủ Ma Thiên Các có ác ý thì Lục Ly đã chết từ lâu, huống chi với thực lực và tu vi của Lục các chủ, muốn lấy Lam Thuỷ Tinh thì cần gì phải nói nhảm với hắn nhiều như vậy.
Lục Thiên Sơn quay đầu nói vọng ra ngoài cửa: “Lão Giang, đem bức hoạ tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, lão quản gia đã mang bức chân dung vào phòng khách. Lục Thiên Sơn cầm lấy bức hoạ, mở ra cho Lục Châu xem.
Lục Châu: “? ? ?”
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Gặp phải sự tình này, ai cũng phải ngây ngốc một lát.
Người giống người đã là chuyện cực kỳ hi hữu, đằng này bọn họ lại còn mang họ Lục.
Tư Vô Nhai là người rất lý trí, hắn lập tức nghĩ ra đủ loại nguyên nhân, chẳng hạn như có người lén hoạ lại bộ dạng của sư phụ, thế nhưng bút tích người vẽ tranh lại có vẻ rất cổ xưa. Hoặc tỷ như lúc trước khi sư phụ còn trẻ tung hoành thiên hạ đã bị người vẽ lại… nhưng nơi này là hắc liên giới, cảnh giới tu vi khác biệt… Suy nghĩ nửa ngày vẫn không có đầu mối, đầu óc hắn lại thành một đám bột nhão.
“Đây là…?”
“Tổ tiên của Lục gia, Lục chân nhân, tên là Thiên Thông.” Lục Thiên Sơn nói.
“. . .”
Chính Lục Châu cũng cảm thấy việc này quá mức ly kỳ, khó mà lý giải nổi.
Cơ Thiên Đạo và Lục gia vốn chẳng ăn nhập gì nhau, nhưng khi hắn dùng tên thật của mình thì lại trùng hợp gặp phải việc này.
Đây là vì sao?
Lục Châu chợt nhớ tới thuỷ tinh cầu ký ức, phong ấn bên trong thuỷ tinh cầu là hai mươi sáu ký tự la tinh… Chuyện này giải thích như thế nào?
“Ý của ngươi là, gia sư giống với tổ tông của ngươi? Ách… ta không có ý chửi bậy đâu.” Tư Vô Nhai nói.
“Nghiêm chỉnh mà nói thì cũng không hẳn là tổ tông.”
“Nói nghe một chút.” Lục Châu thật sự hiếu kỳ với việc này.
“Lục lão tổ sinh ra vào 30.000 năm trước, khi đó thiên địa rung chuyển, thời đại hỗn loạn. Người xuất thân bình thường nhưng lại có thiên phú tu hành cực cao, chưa tới ngàn năm đã chấn động vạn cổ, nghiền ép vô số cường địch, cùng một số tu hành giả cùng chung chí hướng làm náo động cả một thời đại, về sau được hậu nhân cung phụng. Lão nhân gia người chính là người đứng đầu vạn cổ chí kim.”
Chương 1305 Vô đề
“Truyền thuyết liên quan đến người ta không biết nhiều, chỉ biết liệt tổ liệt tông truyền lệnh xuống cho đám tử tôn phải luôn thủ hộ và cung phụng người, đến thế hệ của ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Từ khoảng 10.000 năm trước, thế nhân bắt đầu quên lãng công tích của lão nhân gia người, một số kẻ có âm mưu ngấp nghé vật do người lưu lại. Vì để thủ hộ người, hậu nhân chúng ta toàn bộ đều mang họ Lục, xem người như lão tổ mà cung phụng.”
Lục Thiên Sơn vừa kể vừa chắp tay lại, trên mặt hiện vẻ thành kính.
“Nói như vậy, các ngươi không phải là con cháu thật sự của Lục gia?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn lắc đầu, thẳng thắn đáp:
“Lão nhân gia người tu hành thông thiên độn địa, nào có hậu đại sống uất ức khổ sở như chúng ta cơ chứ. Ngược lại là chúng ta đây vẫn luôn dính ánh sáng của người, được người che chở, không lo thiếu cơm ăn áo mặc.”
Nói xong, trong phòng khách yên tĩnh trở lại.
Lục Thiên Sơn quay đầu nhìn Lục Châu:
“Nói thật khi mới nhìn thấy Lục các chủ, ta thật sự bị doạ muốn ngất đi! Dưới gầm trời này sao lại có hai người giống nhau đến vậy! Thế nên ta mới thất thố trước mặt ngài.”
“Không sao,” Lục Châu xua tay, “Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ.”
Ba mươi ngàn năm… cách rất xa. Sao có thể là cùng một người được.
Loại sự tình này chỉ có thể là một sự trùng hợp bất ngờ, là câu chuyện kể lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Lúc này Tư Vô Nhai bỗng nói xen vào: “Các vị đang thủ hộ cái gì?”
“Tín ngưỡng.”
Hai mắt Lục Thiên Sơn toả sáng: “Đời người không thể không có tín ngưỡng. Tín ngưỡng của Lục gia chính là tổ tiên mình, không phải vì bất kỳ lợi ích gì, mà đối với chúng ta, tín ngưỡng là một loại an ủi tâm linh, an ủi tiên tổ, an ủi bản thân.”
Nói đến đây, Lục Thiên Sơn mỉm cười chắp tay nói: “Khiến hai vị chê cười rồi.”
Hắn khẽ phẩy tay, lão quản gia cuộn bức hoạ lại mang trả về thư phòng.
Lục Châu nói: “Tín ngưỡng tổ tiên không có gì xấu cả. Hiểu lầm đã giải, vậy Lam Thuỷ Tinh đang ở đâu?”
Lần này Lục Thiên Sơn không bảo lão quản gia đi lấy mà tự mình đi ra hậu sơn, nhảy xuống hồ nước gần đó. Hắn lặn xuống đáy hồ, tìm được một hộp gấm rồi toàn thân ướt đẫm trở về phòng khách.
Hắn không dùng cương khí sấy khô nước trên người để bày ra thành ý của mình.
Nhìn thấy hộp gấm, Lục Châu khẽ gật đầu: “Ngươi rất cẩn thận, vật này từ đâu mà có được?”
“Hơn ba trăm năm trước khi đến Bắc Vực, ta may mắn nhặt được một phần.” Lục Thiên Sơn nói.
“Ngươi cũng tham dự vào kế hoạch Thái Hư?”
“Ta chỉ đi bên ngoài, không xâm nhập vào bí ẩn chi địa. Tiến vào trong đó, nhân loại và hung thú sẽ phải hỗn chiến, tử thương rất nhiều. Dã tâm của ta không lớn, chỉ muốn lấy được một ít Mệnh Cách Chi Tâm, không ngờ lại gặp được kỳ ngộ. Trong thân thể một con hung thú, ta nhặt được Lam Thuỷ Tinh, về sau mới biết thứ này được làm từ đất nuôi trồng hạt giống Thái Hư. Đáng tiếc thời gian đã qua quá lâu, khí tức Thái Hư bên trong đã tiêu hao gần hết, giá trị không còn như trước.”
“Vì sao ngươi không thu hoạch khí tức Thái Hư trong đó?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn cười ha hả: “Ta vốn định hiến vật này cho Hắc Hoàng, nào ngờ…”
Hắn khẽ lắc đầu, “Muốn lấy được khí tức Thái Hư là việc rất khó, người bình thường không thể làm được. Ta đành phải cất nó thật kỹ.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả nhiên là một viên Lam Thuỷ Tinh toả ra lam quang trong suốt lóng lánh.
[Pháp thân thứ hai: thu thập Lam Thuỷ Tinh (2/9).]
Xem như thuận lợi.
Vốn cho rằng phải sử dụng không ít thủ đoạn, thậm chí đến Thẻ Hàng Cách cũng chuẩn bị xong, không ngờ Lục Thiên Sơn và Lục Ly đều là tộc nhân Lục gia.
Lục Châu thu hồi Lam Thuỷ Tinh. “Ngươi nguyện ý tặng vật này cho lão phu?”
“Ta giữ lại cũng vô dụng, nay Lục gia đã mất đi vị trí của mình, nói không chừng nay mai sẽ bị xét nhà, thứ này đưa cho Lục các chủ là tốt nhất, xem như báo đáp ơn cứu mạng Lục Ly.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh rồi nói:
“Lão phu rất thưởng thức người biết điều như ngươi. Vô công không nhận lộc, bên phía Hắc Hoàng cứ giao cho lão phu xử lý.”
Lục Thiên Sơn nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Lục các chủ.”
“Ngươi có biết những viên Lam Thuỷ Tinh khác đang ở đâu không?”
“Lúc trước thực hiện kế hoạch Thái Hư có tổng cộng sáu phần, Lam Hi Hoà chắc chắn có một phần, Đại Minh vương đình có một phần, ba phần còn lại phải hỏi Tiêu Vân Hoà, cũng chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp.”
“Ba phần đó đều nằm trong tay hắn?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Chỉ có thể là hắn. Hắn là một trong những người còn sống sót sau kế hoạch Thái Hư.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu đúng là đã xem nhẹ Tiêu Vân Hoà. Đã bị diệt năm Mệnh Cách còn có thể lấy được ba phần Lam Thuỷ Tinh.
Khi mới quen biết Tiêu Vân Hoà, Lục Châu cảm thấy hắn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ. Xem ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quá khứ của Tiêu Vân Hoà hẳn là huy hoàng hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
Vấn đề là Lục Châu không biết gia hoả này đã chạy đi đâu. Từ lần trước tạm biệt đến nay vẫn chưa có tin tức của hắn.
Hắn lại thử nghiệm điều động nguyên khí trong đan điền khí hải lần nữa, cảm giác tạm dừng đó lại xuất hiện.
Tựa như một bài hát bị chậm nửa nhịp, đến lần điều động thứ hai nguyên khí mới khôi phục lại bình thường.
Đối với một tu hành giả mà nói thì đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, đừng nói là tạm dừng nửa nhịp, chỉ cần hơi trì hoãn một chút thôi thì đã đủ để kẻ khác lấy mạng ngươi rồi.
Chẳng lẽ đây chính là ‘cái giá phải trả để trẻ lại’ sao?
Vậy thì cái giá này đúng là lớn thật.
Lục Châu xem lại giao diện nhiệm vụ: Pháp thân thứ hai, thu thập Lam Thuỷ Tinh (1/9).
Xem ra phải giải quyết vấn đề này trước mới có thể thu thập đủ chín phần Lam Thuỷ Tinh.
“Lục Thiên Sơn, cũng họ Lục…”
Vấn đề của đan điền khí hải không nhỏ, muốn đi Đại Viên nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ lên ——
Điểm công đức: 781.610 điểm
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng bản cường hoá x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 133 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Phân Giải x 4
Ngoại trừ Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, những thẻ khác xem như có đủ.
“Thẻ Hàng Cách?”
Lục Châu nhìn chằm chằm tấm Thẻ Hàng Cách suốt mười giây đồng hồ…
Kỳ thực thẻ này chẳng có bao nhiêu ích lợi, cũng may giá của nó khá thấp.
“Sau khi kết hợp sẽ có hiệu quả thế nào?”
Lục Châu quyết định làm thử. Hắn mua ba tấm Thẻ Hàng Cách. Mua tấm thứ nhất không tăng giá, tấm thứ hai cũng không tăng, đến tấm thứ ba mới tăng thêm 1.000 điểm công đức, đúng là có lời.
Lục Châu lấy ra một tấm Thẻ Kết Hợp, đặt bốn tấm thẻ cùng một chỗ rồi mặc niệm một tiếng: “Kết hợp!”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Hàng Cách bản cường hoá.]
[Thẻ Hàng Cách bản cường hoá: có thể vĩnh viễn phá huỷ đi một Mệnh Cách của mục tiêu.]
[Chú thích: loại phá huỷ này không thể nghịch chuyển và khôi phục, có thể hiểu là giảm đi hạn mức thiên phú của mục tiêu.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Nhớ lần trước hắn trị liệu cho Tiêu Vân Hoà, có thể thấy Mệnh Cách bị huỷ vẫn có thể khôi phục, chỉ là khá gian nan. Nhưng Thẻ Hàng Cách sẽ không cho mục tiêu một cơ hội khôi phục nào.
“Một Mệnh Cách có phải hơi ít không?”
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót.
“Mua sáu tấm Thẻ Hàng Cách, hai tấm Thẻ Kết Hợp.”
Trước tiên Lục Châu tạo ra thêm hai tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, sau đó đặt ba tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá chung một chỗ rồi dùng nốt tấm Thẻ Kết Hợp còn lại.
“Đừng nói với lão phu là không kết hợp được nha.”
“Kết hợp!”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng, tác dụng phụ tặng kèm: rút ra một Mệnh Cách.]
[Thẻ Hàng Cách bản cường hoá cao đẳng: vĩnh viễn phá huỷ đi năm Mệnh Cách của mục tiêu, có tỷ lệ thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm có đẳng cấp cao nhất trong năm Mệnh Cách đó.]
“Không tệ.”
Lục Châu rất hài lòng trước tác dụng phụ tặng kèm này.
Nếu không có nó, tấm thẻ này chẳng khác gì thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, chỉ khác ở chỗ không cho đối phương cơ hội khôi phục Mệnh Cách.
Nếu chỉ để giết địch thì có thể sử dụng phương pháp kết hợp giữa Thẻ Hàng Cách và Một Kích Chí Mạng.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, lấy Tử Lưu Ly ra.
Năng lượng trong Tử Lưu Ly đã khôi phục được một nửa.
Lục Châu điều động nguyên khí, thôi động Tử Lưu Ly. Hiện tại đã có thể sử dụng, chỉ là tốc độ khôi phục Thái Huyền chi lực không nhanh như khi năng lượng tràn đầy.
. . .
Ba ngày sau, khi ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi vào bệ cửa sổ, Lục Châu gọi Tư Vô Nhai vào Dưỡng Sinh điện.
Hai người chuẩn bị xuất phát tới hắc liên giới.
“Sư phụ, phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Nghe nói lão tứ trở về rồi?”
“Tứ sư huynh vừa về đã đi ngủ, hay là để đồ nhi đi gọi huynh ấy sang đây?” Tư Vô Nhai hỏi ý sư phụ.
“Không cần, chúng ta đi.”
Tư Vô Nhai giật mình. Sư phụ luôn rất nghiêm khắc, ghét nhất là thấy đồ đệ ngủ nướng, không ngờ lần này lại không tức giận?
Hai người vừa đi ra cửa đại điện, Lục Châu bỗng dừng bước, lỗ tai giật giật: “Có người.”
Thấy sư phụ đứng lại, Tư Vô Nhai cũng bất động, nhìn sang hai bên.
Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông bao trùm toàn bộ hoàng thành. Rốt cuộc phát hiện trên nóc nhà cách Dưỡng Sinh điện ba trăm mét truyền đến tiếng không khí ba động.
“Thất tiên sinh ơi là thất tiên sinh, Cơ tiền bối không có đây, ngươi lại dám giấu tiểu nam nhân trong đại điện… Chẳng lẽ ngươi là đồng tính luyến ái?”
Vừa nghe tiếng đã biết người. Lục Châu phóng ra âm công thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm: “Giang Ái Kiếm.”
Ba chữ này tựa như sấm sét bổ thẳng vào toà kiến trúc nơi Giang Ái Kiếm đang ngồi.
Ầm!
Giang Ái Kiếm bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, màng nhĩ đau nhức, trên mặt nóng rát.
“Trời đất, Cơ tiền bối, ngài, ngài cũng quá ác rồi…” Giang Ái Kiếm bịt chặt tai than thở.
Lục Châu truyền âm nói:
“Phù văn thông đạo giữa kim liên và hồng liên đã mở, ngươi có thể về Bồng Lai đảo một chuyến, nơi đó địa thế không tệ, thích hợp bắt giết Mệnh Cách thú. Tu vi yếu ớt như vậy mà không biết cố gắng!”
“. . .”
Chương 1302 Vô đề
Giang Ái Kiếm liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “Cơ tiền bối dạy phải, ta đang định nói với ngài một tiếng đây.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa mà đi ra khỏi Dưỡng Sinh điện.
Chờ Lục Châu rời đi, Giang Ái Kiếm mới sờ sờ đầu nói: “Xa như vậy mà cũng nghe được… Haiz, ta đi tìm Triệu Hồng Phất vậy, có năng lực sống sót mới là quan trọng nhất.”
Nán lại ở hồng liên giới đúng là không có lợi cho việc tu hành của hắn.
. . .
Không bao lâu sau, Lục Châu và Tư Vô Nhai đã đi tới Phù Văn điện.
Đứng trên phù văn thông đạo, Lục Châu quay đầu hỏi: “Lão thất, tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai xấu hổ đáp: “Đồ nhi vướng chân mọi người, hiện vẫn đang tìm cơ hội đột phá thập diệp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian để tu luyện, đã rất không dễ dàng.”
Thừa dịp Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu còn hiệu quả, Tư Vô Nhai đi theo bên người hắn là tốt nhất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Hai sư đồ xuất hiện bên ngoài hoàng thành Đại Viên.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đã đến nơi. Đây là kinh đô của Đại Viên, tên là Đại Đô thành. Triệu Hồng Phất rất quen thuộc nơi này, sau khi đồ nhi đưa Phán Quan Bút cho nàng, năng lực của nàng lại được đề cao lên mấy phần. Chỉ dựa vào ký ức, nàng tìm lại được phù văn thông đạo của Phù Văn Thư Viện, đến hắc liên giới khắc hoạ phù văn thông đạo cho Ma Thiên Các.”
Lục Châu nhìn Đại Đô thành, khẽ nói: “Chú ý độ trung thành của nàng.”
“Vâng.”
Tầm quan trọng của phù văn sư không cần nói cũng biết. Một khi phù văn sư phản bội, toàn bộ phù văn thông đạo sẽ biến thành lối đi của người khác.
Hai người đi vào thành. Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Hai ngày trước Thẩm Tất đã nghe ngóng thông tin về Lục Thiên Sơn. Hắn vốn là tướng tài dưới trướng Đại Viên vương đình, quanh năm chinh chiến tứ phương, đánh cho đám dị tộc phiên bang không còn chút lực hoàn thủ nào, lập ra chiến công hiển hách. Đáng tiếc, công cao lấn chủ, Hắc Hoàng muốn làm suy yếu binh quyền của hắn nên triệu hắn về Đại Đô, minh tranh ám đấu. Không đến năm trăm năm, hắn đã trở thành Lục đại tướng quân không ai thèm ngó ngàng tới.”
Lục Châu hỏi: “Hắc Hoàng không lấy Lam Thuỷ Tinh của hắn sao?”
“Có rất ít người biết Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay hắn. Huống hồ gì Lục Thiên Sơn có chiến công rất lớn, dù hiện tại không còn thực quyền nhưng danh tiếng vẫn rất cao, Hắc Hoàng không tiện hạ thủ. Thẩm Tất nói, để biểu hiện lòng trung thành, từ năm trăm năm trước Lục Thiên Sơn đã quyên tặng toàn bộ tài sản cho Đại Viên, nhưng không phát hiện ra Lam Thuỷ Tinh.”
. . .
Đến Lục phủ.
Tư Vô Nhai tiến lên nói với thủ vệ: “Gia sư muốn gặp Lục tướng quân, xin mời thông báo một tiếng.”
Vừa nói hắn vừa nhét vào tay thủ vệ một thỏi vàng.
Tiền tài đối với tu hành giả chẳng có tác dụng gì, nhưng với tên thủ vệ thì đúng là vật báu. Hai mắt hắn sáng rỡ, lập tức nói:
“Xin chờ một chút.”
Rất nhanh sau đó, thủ vệ đã dẫn lão quản gia bước ra.
“Ai muốn gặp lão gia?” Lão quản gia hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu, xem ra lại phải hối lộ thêm một trận.
Nào ngờ lão quản gia bỗng híp mắt lại nhìn lướt qua Tư Vô Nhai rồi nhìn chằm chằm vào Lục Châu, hai mắt toả sáng:
“Thật quen mắt.”
Lão quản gia là một trong những cao thủ tu hành trong Lục phủ, hắn đi theo Lục Thiên Sơn nhiều năm, là người vô cùng cẩn thận.
Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này, hắn bỗng thấy vô cùng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đó là ai.
“Quản gia, nếu lão gia không muốn gặp thì ta bảo bọn họ rời đi.”
Lão quản gia phất tay cho hạ nhân lui xuống rồi tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Lục Châu, miệng lẩm bẩm: “Quen, quen lắm…”
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu cũng thấy ánh mắt lão quản gia có vẻ kỳ quặc.
Lão quản gia vò đầu bứt tai một lúc, vì lý do cẩn thận, hắn hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Cùng họ với Lục gia!
Đầu lão quản gia như là bột nhão, mơ hồ nghĩ đến cái gì bèn nói: “Mời vào trong, ta đi gọi lão gia ngay.”
Hai sư đồ theo chân lão quản gia đi vào Lục phủ, chỉ một dãy hành lang đã dài đến trăm mét, có thể so với hoàng cung.
Đưa khách nhân vào đại sảnh, lão quản gia vội vàng rời đi.
Hắn bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thư phòng của Lục Thiên Sơn. Nghĩ ngợi một lát, hắn đẩy cửa bước vào.
Trong thư phòng không có lấy một bóng người. Lục Thiên Sơn từng nói, thư phòng là trọng địa, người không có phận sự không được tự ý đi vào bên trong.
Lão quản gia cắn răng đi ra phía sau bức bình phong, ngẩng đầu nhìn bức chân dung treo trên tường ——
Trong bức hoạ là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Nam nhân đứng trên đỉnh núi cao quan sát mặt đất bao la, khí thế hùng hậu tản ra khí tức vương giả.
“Chuyện này… sao có thể?!” Toàn thân lão quản gia run lên, ngồi phịch xuống đất.
. . .
Trong phòng khách rộng rãi thoáng đãng.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi nơi này có cạm bẫy.”
“Cạm bẫy?”
“Với thân phận của Lục Thiên Sơn, muốn gặp người khác là việc cực kỳ gian nan. Đồ nhi đã nghĩ tới ba loại phương pháp dự bị để đảm bảo người có thể gặp được hắn. Nhưng mà… vừa rồi đồ nhi chỉ tốn có một thỏi vàng, thật là phi lý.”
Chương 1303 Vô đề
“Đừng để ý tới mấy việc này, mục đích của vi sư là lấy được Lam Thuỷ Tinh.”
“Sư phụ nói đúng, cho dù bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì, có sư phụ ở đây thì đều vô dụng cả.” Tư Vô Nhai cười đáp.
Hai người ngồi chờ một lúc lâu vẫn không thấy lão quản gia trở về.
Lục Châu nhắm mắt dưỡng thần, Tư Vô Nhai thì đi tới đi lui quan sát phòng khách
Quy củ trong phủ rõ ràng là rất nghiêm ngặt, đám hạ nhân không dám hó hé lấy một lời, chỉ ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho khách, chờ lão quản gia trở về.
. . .
Trong thư phòng.
Lão quản gia kềm chế cơn xúc động, run rẩy đứng lên, quan sát bức hoạ kia thêm một lần.
Đây là bức chân dung mà Lục Thiên Sơn ngày ngày đều cung phụng. Lão quản gia đi theo Lục Thiên Sơn đã mấy trăm năm, đương nhiên biết rõ thói quen của hắn.
Người từng thấy bức hoạ này không có được mấy người.
Mỗi khi Lục Thiên Sơn gặp phải khốn cảnh hoặc phải suy nghĩ vấn đề gì đó đều sẽ đến chiêm ngưỡng bức hoạ này.
Vậy mà bây giờ… người trong bức hoạ lại đến.
Sao hắn có thể không sợ hãi!
Ầm ——
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, một tiếng quát lớn truyền tới:
“Lão Giang, ngươi thật to gan!”
Lão quản gia vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lục Thiên Sơn đứng ngoài cửa, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hầm hầm đi vào thư phòng trừng mắt nhìn hắn.
“Lão, lão gia… hắn, hắn…” Lão quản gia chỉ tay vào bức hoạ treo trên tường, run rẩy nói mãi không nên lời.
Lục Thiên Sơn tức giận nói: “Ta đã dặn không ai được tiến vào thư phòng này, ngươi xem lời của ta là gió thoảng bên tai hả? Lão Giang, ta xem ngươi là tâm phúc của mình, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta?”
Lão quản gia xua xua tay: “Không có, lão gia, chân dung… người trong bức chân dung… đến, đến rồi!!!”
Lão quản gia không biết nên xưng hô người trong bức hoạ là gì, chỉ có thể gọi bằng ‘hắn’.
Nói xong câu này, lão quản gia thở phào một hơi. Cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Lục Thiên Sơn xem thường nói: “Lão Giang, ngươi cho rằng ta già rồi nên có thể đùa cợt ta phải không?”
Lão quản gia vội giải thích:
“Lão gia, lão nô không có nói dối. Người đó hiện đang ở trong phòng khách. Lão nô cảm thấy quá kỳ quái nên mới xông vào thư phòng của ngài để xác nhận lại. Lão gia, lão nô đi theo ngài đã nhiều năm, ngài còn không hiểu tính tình lão nô sao?”
Lục Thiên Sơn giật mình.
Quả thực vừa rồi hắn có hơi mất lý trí. Hôm nay hắn gặp phải chuyện không vui, trong lòng còn đang tức giận, vốn định về thư phòng để suy nghĩ cẩn thận, tỉnh táo lại một chút, nào ngờ gặp phải chuyện này nên mới phát tác với lão Giang.
Lão Giang đã theo hắn nhiều năm, nếu muốn phản bội thì nên phản từ lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ?
“Ngươi nói thật sao?”
“Lão gia, ngài đi xem thử sẽ biết ngay.”
Lục Thiên Sơn gật đầu, nhìn lướt qua bức chân dung rồi xoay người rời đi.
Một chủ một tớ bước nhanh trên dãy hành lang, đi tới phòng tiếp khách.
Đứng bên ngoài, Lục Thiên Sơn sửa sang lại tóc tai trường bào rồi hắng giọng một tiếng mới đi vào đại môn.
Vừa vào trong, Lục Thiên Sơn nhìn thấy hai người đang ngồi đợi.
Vừa nhìn đến mặt Lục Châu, hắn lập tức đứng chết trân tại chỗ, suýt chút nữa đã không đứng vững, lão quản gia đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
Lục Châu và Tư Vô Nhai cũng nhìn sang, thấy Lục Thiên Sơn khí thế oai hùng, vừa nhìn đã biết là phong thái của võ tướng.
Tư Vô Nhai định nói chuyện thì Lục Thiên Sơn đã giành nói trước:
“Là ngài?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn nhau. Lục Châu hỏi: “Ngươi nhận ra lão phu?”
Lục Châu vừa mở miệng, toàn thân Lục Thiên Sơn lại run lên, suýt nữa đã khóc ròng ròng, kích động nói: “Giống quá, đúng là giống vô cùng…”
“Giống ai?”
Mãi một lúc sau Lục Thiên Sơn mới bình phục tâm tình kích động. “Xin lỗi, thật xin lỗi… ta thất thố rồi.”
Hắn đi thẳng vào trong phòng khách, hành lễ với hai người, thu liễm vẻ mặt kích động ban nãy. Dù sao hắn cũng là lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rất nhanh đã khống chế được bản thân.
Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng người trước mặt giống bức chân dung thì sẽ là người trong bức chân dung đó.
Lục Thiên Sơn nói: “Xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Lục?
Trong lòng Lục Thiên Sơn khẽ động, bèn hỏi: “Không biết hai vị đến đây là có việc gì?”
“Nghe nói trong tay ngươi có một phần Lam Thuỷ Tinh.” Lục Châu nói.
Lục Thiên Sơn cả kinh, nhìn Lục Châu với vẻ kinh ngạc. “Làm sao các hạ biết?”
Chuyện Lam Thuỷ Tinh vô cùng bí mật, rất ít người có thể biết đến.
Lục Châu không trả lời hắn mà nói: “Vật này ở trong tay ngươi không có tác dụng gì, không bằng giao cho lão phu. Để tỏ lòng biết ơn, lão phu sẽ tặng lại cho ngươi mấy vật khác để đền bù.”
Lục Thiên Sơn nhìn người trẻ tuổi trước mặt với ánh mắt phức tạp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ngươi không nguyện ý?” Lục Châu nhìn ra biểu tình kỳ quặc của hắn.
Lục Thiên Sơn nói: “Ta có thể hỏi thêm hai câu không?”
“Hỏi đi.”
“Hai vị đến từ nơi nào? Cần vật này để làm gì?”
Nếu không phải vì tướng mạo Lục Châu giống hệt người trong bức hoạ, lại cùng mang họ Lục, chỉ dựa vào việc đối phương đòi Lam Thuỷ Tinh, hắn đã có thể hạ lệnh đuổi khách.
Chương 1304 Vô đề
Tư Vô Nhai đáp: “Ta là Tư Vô Nhai, thất đệ tử Ma Thiên Các. Vị này là gia sư.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn ngẩn người. “Hai vị đến từ Ma Thiên Các? Có bằng chứng gì không?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai yên lặng nhìn hắn. Lục Thiên Sơn liền nói:
“Hai vị đừng hiểu lầm, Lục Thiên Sơn ta làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc. Nếu các vị không phải người Ma Thiên Các, cho dù giết ta, ta cũng không giao Lam Thuỷ Tinh ra. Nếu thật là người Ma Thiên Các, ta sẽ tự tay dâng lên.”
“Như ngươi mong muốn.”
Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên, lam liên bay thẳng về phía Lục Thiên Sơn.
Hai mắt Lục Thiên Sơn sáng rực, hắn nâng hai tay lên chắn trước mặt, bộc phát ra cương khí hùng hậu.
Ầm!
Dù vậy, Lục Thiên Sơn vẫn bị chấn động đến mức hai tay run lên, liên tiếp lui về sau, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đây quả thật là Các chủ Ma Thiên Các. Chẳng trách đối phương lại tự xưng là lão phu, bộ dạng trẻ tuổi như thế hẳn là đã dịch dung.
Lục Thiên Sơn không màng đến đau đớn, khom người hành lễ: “Lục Thiên Sơn tham kiến Lục các chủ.”
“Lão phu có từng gặp ngươi sao?” Lục Châu hỏi.
“Lục các chủ chưa từng gặp ta… Nhưng Lục các chủ đã gặp cháu trai của ta.”
“Cháu ngươi?”
“Tên hắn là Lục Ly.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Lục Ly từ nhỏ mất song thân phụ mẫu, sống trong Lục phủ đến lúc năm tuổi thì đi Thục Địa tu hành, về sau gia nhập Hắc Tháp.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi là người bảo Triệu Hồng Phất đến nương tựa lão phu?”
“Không đáng nhắc tới…” Lục Thiên Sơn chợt bừng tỉnh, xoay người nói với lão quản gia: “Lão Giang, đóng kín cửa lại, bất kỳ ai cũng không được đến gần.”
“Vâng.”
Lão Giang đi ra ngoài canh cửa, đuổi hết đám hạ nhân bên ngoài đi thật xa.
Lúc này Lục Thiên Sơn mới nói: “Sau khi Lục Ly mất tích, ta đã cho người điều tra, ban đầu ta còn tưởng rằng Lục các chủ giết chết nó, về sau thông qua Hắc Tháp ta biết được mệnh thạch của Lục Ly chưa tắt, bèn tìm tới Nhan Chân Lạc hỏi hăm, khi đó mới biết được Lục các chủ đã cứu Lục Ly. Triệu Hồng Phất chỉ là một phần tâm ý của ta gửi đến ngài.”
Nghe vậy, Lục Châu cũng thả lỏng người. Đây là tộc nhân của Lục Ly, mọi chuyện đều dễ xử lý hơn nhiều, dường như trong cõi u minh đã chú định cho cuộc gặp gỡ này.
“Lục các chủ có thể cho ta nhìn thấy chân diện mục của ngài không?” Lục Thiên Sơn hỏi.
Suy cho cùng, cứ nói chuyện với một người mang gương mặt của người mà mình ngày ngày cung phụng thì cảm giác rất quái dị.
“Đây chính là bộ dáng thật của lão phu.” Lục Châu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt không đổi sắc.
Lục Thiên Sơn: “. . .”
Tư Vô Nhai cười nói: “Lục tướng quân, thân phận của gia sư ngươi cũng đã biết, người cần gì phải dịch dung để vẽ vời thêm chuyện?”
Lục Thiên Sơn giật mình. Hình như đúng là thế thật.
Lục Châu nhìn ra biểu tình xấu hổ của hắn, bèn hỏi: “Vừa rồi ngươi nói lão phu giống ai?”
“Chuyện này…” Lục Thiên Sơn không khỏi do dự.
Nhưng ngẫm lại, nếu Các chủ Ma Thiên Các có ác ý thì Lục Ly đã chết từ lâu, huống chi với thực lực và tu vi của Lục các chủ, muốn lấy Lam Thuỷ Tinh thì cần gì phải nói nhảm với hắn nhiều như vậy.
Lục Thiên Sơn quay đầu nói vọng ra ngoài cửa: “Lão Giang, đem bức hoạ tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, lão quản gia đã mang bức chân dung vào phòng khách. Lục Thiên Sơn cầm lấy bức hoạ, mở ra cho Lục Châu xem.
Lục Châu: “? ? ?”
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Gặp phải sự tình này, ai cũng phải ngây ngốc một lát.
Người giống người đã là chuyện cực kỳ hi hữu, đằng này bọn họ lại còn mang họ Lục.
Tư Vô Nhai là người rất lý trí, hắn lập tức nghĩ ra đủ loại nguyên nhân, chẳng hạn như có người lén hoạ lại bộ dạng của sư phụ, thế nhưng bút tích người vẽ tranh lại có vẻ rất cổ xưa. Hoặc tỷ như lúc trước khi sư phụ còn trẻ tung hoành thiên hạ đã bị người vẽ lại… nhưng nơi này là hắc liên giới, cảnh giới tu vi khác biệt… Suy nghĩ nửa ngày vẫn không có đầu mối, đầu óc hắn lại thành một đám bột nhão.
“Đây là…?”
“Tổ tiên của Lục gia, Lục chân nhân, tên là Thiên Thông.” Lục Thiên Sơn nói.
“. . .”
Chính Lục Châu cũng cảm thấy việc này quá mức ly kỳ, khó mà lý giải nổi.
Cơ Thiên Đạo và Lục gia vốn chẳng ăn nhập gì nhau, nhưng khi hắn dùng tên thật của mình thì lại trùng hợp gặp phải việc này.
Đây là vì sao?
Lục Châu chợt nhớ tới thuỷ tinh cầu ký ức, phong ấn bên trong thuỷ tinh cầu là hai mươi sáu ký tự la tinh… Chuyện này giải thích như thế nào?
“Ý của ngươi là, gia sư giống với tổ tông của ngươi? Ách… ta không có ý chửi bậy đâu.” Tư Vô Nhai nói.
“Nghiêm chỉnh mà nói thì cũng không hẳn là tổ tông.”
“Nói nghe một chút.” Lục Châu thật sự hiếu kỳ với việc này.
“Lục lão tổ sinh ra vào 30.000 năm trước, khi đó thiên địa rung chuyển, thời đại hỗn loạn. Người xuất thân bình thường nhưng lại có thiên phú tu hành cực cao, chưa tới ngàn năm đã chấn động vạn cổ, nghiền ép vô số cường địch, cùng một số tu hành giả cùng chung chí hướng làm náo động cả một thời đại, về sau được hậu nhân cung phụng. Lão nhân gia người chính là người đứng đầu vạn cổ chí kim.”
Chương 1305 Vô đề
“Truyền thuyết liên quan đến người ta không biết nhiều, chỉ biết liệt tổ liệt tông truyền lệnh xuống cho đám tử tôn phải luôn thủ hộ và cung phụng người, đến thế hệ của ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Từ khoảng 10.000 năm trước, thế nhân bắt đầu quên lãng công tích của lão nhân gia người, một số kẻ có âm mưu ngấp nghé vật do người lưu lại. Vì để thủ hộ người, hậu nhân chúng ta toàn bộ đều mang họ Lục, xem người như lão tổ mà cung phụng.”
Lục Thiên Sơn vừa kể vừa chắp tay lại, trên mặt hiện vẻ thành kính.
“Nói như vậy, các ngươi không phải là con cháu thật sự của Lục gia?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn lắc đầu, thẳng thắn đáp:
“Lão nhân gia người tu hành thông thiên độn địa, nào có hậu đại sống uất ức khổ sở như chúng ta cơ chứ. Ngược lại là chúng ta đây vẫn luôn dính ánh sáng của người, được người che chở, không lo thiếu cơm ăn áo mặc.”
Nói xong, trong phòng khách yên tĩnh trở lại.
Lục Thiên Sơn quay đầu nhìn Lục Châu:
“Nói thật khi mới nhìn thấy Lục các chủ, ta thật sự bị doạ muốn ngất đi! Dưới gầm trời này sao lại có hai người giống nhau đến vậy! Thế nên ta mới thất thố trước mặt ngài.”
“Không sao,” Lục Châu xua tay, “Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ.”
Ba mươi ngàn năm… cách rất xa. Sao có thể là cùng một người được.
Loại sự tình này chỉ có thể là một sự trùng hợp bất ngờ, là câu chuyện kể lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Lúc này Tư Vô Nhai bỗng nói xen vào: “Các vị đang thủ hộ cái gì?”
“Tín ngưỡng.”
Hai mắt Lục Thiên Sơn toả sáng: “Đời người không thể không có tín ngưỡng. Tín ngưỡng của Lục gia chính là tổ tiên mình, không phải vì bất kỳ lợi ích gì, mà đối với chúng ta, tín ngưỡng là một loại an ủi tâm linh, an ủi tiên tổ, an ủi bản thân.”
Nói đến đây, Lục Thiên Sơn mỉm cười chắp tay nói: “Khiến hai vị chê cười rồi.”
Hắn khẽ phẩy tay, lão quản gia cuộn bức hoạ lại mang trả về thư phòng.
Lục Châu nói: “Tín ngưỡng tổ tiên không có gì xấu cả. Hiểu lầm đã giải, vậy Lam Thuỷ Tinh đang ở đâu?”
Lần này Lục Thiên Sơn không bảo lão quản gia đi lấy mà tự mình đi ra hậu sơn, nhảy xuống hồ nước gần đó. Hắn lặn xuống đáy hồ, tìm được một hộp gấm rồi toàn thân ướt đẫm trở về phòng khách.
Hắn không dùng cương khí sấy khô nước trên người để bày ra thành ý của mình.
Nhìn thấy hộp gấm, Lục Châu khẽ gật đầu: “Ngươi rất cẩn thận, vật này từ đâu mà có được?”
“Hơn ba trăm năm trước khi đến Bắc Vực, ta may mắn nhặt được một phần.” Lục Thiên Sơn nói.
“Ngươi cũng tham dự vào kế hoạch Thái Hư?”
“Ta chỉ đi bên ngoài, không xâm nhập vào bí ẩn chi địa. Tiến vào trong đó, nhân loại và hung thú sẽ phải hỗn chiến, tử thương rất nhiều. Dã tâm của ta không lớn, chỉ muốn lấy được một ít Mệnh Cách Chi Tâm, không ngờ lại gặp được kỳ ngộ. Trong thân thể một con hung thú, ta nhặt được Lam Thuỷ Tinh, về sau mới biết thứ này được làm từ đất nuôi trồng hạt giống Thái Hư. Đáng tiếc thời gian đã qua quá lâu, khí tức Thái Hư bên trong đã tiêu hao gần hết, giá trị không còn như trước.”
“Vì sao ngươi không thu hoạch khí tức Thái Hư trong đó?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn cười ha hả: “Ta vốn định hiến vật này cho Hắc Hoàng, nào ngờ…”
Hắn khẽ lắc đầu, “Muốn lấy được khí tức Thái Hư là việc rất khó, người bình thường không thể làm được. Ta đành phải cất nó thật kỹ.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả nhiên là một viên Lam Thuỷ Tinh toả ra lam quang trong suốt lóng lánh.
[Pháp thân thứ hai: thu thập Lam Thuỷ Tinh (2/9).]
Xem như thuận lợi.
Vốn cho rằng phải sử dụng không ít thủ đoạn, thậm chí đến Thẻ Hàng Cách cũng chuẩn bị xong, không ngờ Lục Thiên Sơn và Lục Ly đều là tộc nhân Lục gia.
Lục Châu thu hồi Lam Thuỷ Tinh. “Ngươi nguyện ý tặng vật này cho lão phu?”
“Ta giữ lại cũng vô dụng, nay Lục gia đã mất đi vị trí của mình, nói không chừng nay mai sẽ bị xét nhà, thứ này đưa cho Lục các chủ là tốt nhất, xem như báo đáp ơn cứu mạng Lục Ly.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh rồi nói:
“Lão phu rất thưởng thức người biết điều như ngươi. Vô công không nhận lộc, bên phía Hắc Hoàng cứ giao cho lão phu xử lý.”
Lục Thiên Sơn nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Lục các chủ.”
“Ngươi có biết những viên Lam Thuỷ Tinh khác đang ở đâu không?”
“Lúc trước thực hiện kế hoạch Thái Hư có tổng cộng sáu phần, Lam Hi Hoà chắc chắn có một phần, Đại Minh vương đình có một phần, ba phần còn lại phải hỏi Tiêu Vân Hoà, cũng chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp.”
“Ba phần đó đều nằm trong tay hắn?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Chỉ có thể là hắn. Hắn là một trong những người còn sống sót sau kế hoạch Thái Hư.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu đúng là đã xem nhẹ Tiêu Vân Hoà. Đã bị diệt năm Mệnh Cách còn có thể lấy được ba phần Lam Thuỷ Tinh.
Khi mới quen biết Tiêu Vân Hoà, Lục Châu cảm thấy hắn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ. Xem ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quá khứ của Tiêu Vân Hoà hẳn là huy hoàng hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
Vấn đề là Lục Châu không biết gia hoả này đã chạy đi đâu. Từ lần trước tạm biệt đến nay vẫn chưa có tin tức của hắn.
Bình luận facebook