• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1316-1320

Chương 1316 Vô đề

Tư Vô Nhai cung kính khom người nói, “Tuy đồ nhi đã chế ra đan dược thu liễm khí tức nhưng e là vẫn sẽ khiến người khác hoài nghi. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào thiên phú để tu hành thì không có khả năng đạt đến trình độ hiện tại. Sau này phải bảo các sư huynh sư muội tận lực ẩn giấu tu vi mới được.”

“Việc này vi sư giao cho ngươi. Lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Mặt trăng đã lên cao, sao trên trời sáng lấp lánh. Thời gian không còn sớm nữa.

Tư Vô Nhai xoay người rời khỏi biệt uyển, khi đi đến cửa viện thì dừng chân đứng lại, ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày xưa khi mới bái sư.

Thống khổ lớn nhất của Tư Vô Nhai chính là lúc mới lên núi bị sư phụ cho ăn viên đan dược kia. Viên đan dược khiến hắn đau đớn suốt một tháng trời, đau tận xương cốt, mỗi ngày đều sống không bằng chết. Thời điểm đó hắn còn tưởng rằng sư phụ cố ý muốn tra tấn bọn hắn.

Tư Vô Nhai xoay người nhìn về phía biệt uyển, cung kính cúi đầu rồi sải bước trở về phòng mình.

. . .

Lục Châu ngồi xếp bằng, Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao đặt ở trước mặt...

Chiếu theo lý luận tu hành mệnh cách, muốn khảm viên mệnh cách thứ bảy vào sẽ phải chịu đựng cơn đau đớn sống không bằng chết. Vì để tăng cường năng lực chịu đựng, các tiên hiền vĩ đại đã nghĩ đến một biện pháp tuyệt diệu —— Mệnh Quan.

Nếu như bỏ qua bước cường hóa Mệnh Quan, năng lực chịu đựng của Mệnh Cung sẽ thiếu thốn nghiêm trọng, dẫn đến khi khảm viên mệnh cách thứ bảy vào rất có khả năng sẽ thất bại, tu hành giả bị phản phệ nghiêm trọng, mệnh cách tổn hại, tu vi hạ xuống. Các tiên hiền vĩ đại trong lúc cường hóa Mệnh Cung đã phát hiện những mệnh cách này thế mà có năng lực dung hợp, đồng thời sản sinh ra năng lực mới.

Dần dà, Mệnh Quan trở thành một trình tự tu hành không thể thiếu.

"Muốn qua được Mệnh Quan thì phải tìm ra khu vực cực hạn."

Lục Châu tính toán lại năng lực mệnh cách mình đã có.

Khu vực cực hạn đơn giản chính là những nơi cực lạnh hoặc cực nóng… có thể rèn luyện tu hành giả.

"Hàn đàm mang thuộc tính lạnh, có tác dụng khắc chế Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di, hiện tại nếu lại chọn nơi lạnh thì độ đề thăng sẽ rất nhỏ."

"Nóng?"

Lục Châu nghĩ đến dòng nham tương trong Thiên Luân sơn mạch.

Tại đó Lục Châu đã giết viện trưởng Thiên Vũ viện Dư Trần Thù, cũng là nơi lần đầu tiên Lục Châu nhìn thấy vị Thiên Giới Bà Sa Lục Ly. Nhiệt độ nham tương cực cao, tiêu hao không ít Đỡ Đòn Chí Mạng của hắn. Nhưng với tu vi hiện tại, việc kháng lại nhiệt độ cao đã không còn là vấn đề. Ngay cả Lục Ly năm mệnh cách cũng có thể bình yên vô sự.

"Vậy thì chọn Thiên Luân hạp cốc."

Lục Châu quyết định xong nơi chốn, lại mặc niệm một lượt phương pháp dung hợp mệnh cách và khẩu quyết tu hành, sau đó mới mở bảng hệ thống ra.

Điểm công đức: 672.610 điểm

Tuổi thọ còn lại: 291.970 ngày (800 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 663 năm)

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng cường hóa x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 133 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Phân Giải x 4

Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang, Đế Giang, Anh Chiêu

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Tử Lưu Ly (hợp cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp), Thất Tinh Kiếm, Thanh Thiền Ngọc

Còn hơn sáu trăm ngàn điểm, chi phí tạo ra Thẻ Hàng Cách cao đẳng quá nhiều, cao hơn cả thẻ Một Kích Chí Mạng cường hóa, nhưng bù lại thu được lợi ích rất xứng đáng.

Đến cảnh giới bây giờ, Một Kích Chí Mạng không thể dùng để trang bức nữa mà phải lưu lại làm át chủ bài và đòn sát thủ, điểm công đức có thể dùng những phương thức khác để thu hoạch được.

Độ khó khi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm còn cao hơn điểm công đức, chỉ một con Anh Chiêu thôi cũng phải ứng phó với đông đảo cao thủ, những viên Mệnh Cách Chi Tâm tiếp theo của Lục Châu đều cần cao đẳng trở lên mới có thể khai Mệnh Cách thích hợp.

Suy nghĩ một chút, Lục Châu dùng 80.000 điểm công đức mua bốn tấm Thẻ Kết Hợp, lại dùng 126.000 điểm mua chín tấm Thẻ Hàng Cách. Thẻ Hàng Cách mua ba lần mới tăng giá một lần, xem như còn có chút lương tâm.

Sau khi hợp thành Thẻ Hàng Cách cường hóa cao đẳng, Lục Châu còn thừa lại 460.000 điểm công đức.

Tiếp theo Lục Châu tiến hành rút thưởng một đợt, tất cả đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.

Lục Châu bèn đình chỉ rút thưởng, thôi động Tử Lưu Ly, bắt đầu lĩnh hội Thiên Thư.

. . .

Phía bắc Vân Sơn.

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu sáng cả tòa núi tuyết.

Từ Vân Sơn nhìn ra đỉnh núi tuyết gần như chẳng thấy được gì, chỉ có tuyết đọng chồng chất thành một màu trắng xoá.

Đúng lúc này, âm thanh vù vù vang lên, quang trụ xuất hiện bắn thẳng lên trời.

Nhưng quang trụ kia chỉ tồn tại trong thời gian mấy hơi thở rồi lập tức biến mất.

Đệ tử Vân Sơn nhìn thấy màn này liền hồi báo cho Nhiếp Thanh Vân. Nhiếp Thanh Vân bay lên không trung quan sát đỉnh núi tuyết, đáng tiếc đứng cách quá xa, không thể nào nhìn thấy rõ ràng, hắn bèn hạ lệnh: "Truyền tin tức này cho Ma Thiên Các."

Cùng lúc đó.

Trên đỉnh núi tuyết.

Một lão giả lưng còng mặc trường bào xám đứng yên trong phù văn thông đạo không nhúc nhích.

Hắn rất cẩn thận, hai mắt phát sáng như mắt lang sói trong bóng đêm, hết nhìn trái lại ngó phải, cánh mũi khẽ động. Một khi có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức thôi động phù văn thông đạo rời khỏi nơi này.
Chương 1317 Vô đề

Lẳng lặng đợi một lát, lão giả lưng còng mới bước ra ngoài.

Loạt soạt.

Lão giả lưng còng chậm rãi đạp tuyết di chuyển về phía trước. Không đến năm mươi mét, hắn ngừng lại, cánh mũi giật giật, sau đó ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm, khàn khàn nói: "Mùi máu tươi..."

Lão giả vung tay, tuyết đọng bốn phía bay ngược lên không trung, để lộ một bộ thi thể đã đóng thành băng.

Lão giả lưng còng thở dài một tiếng: "Nô tài chung quy vẫn là nô tài, không trông chừng chủ tử, đáng đời ngươi có kết cục này."

Oanh.

Thi thể kia rơi xuống mặt đất.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi tới biên giới hàn đàm mới ngừng lại, quan sát đầm nước thanh tịnh trong hàn đàm.

Mặt nước phản chiếu ánh trăng, đẹp như một bức tranh sơn thuỷ, ngay cả một tia sóng nước cũng không có.

"Đây chính là hàn đàm mà thiếu chủ nói?"

Nét mặt của hắn rất nghiêm túc, đôi mắt âm trầm như độc xà nhìn chằm chằm vào đầm nước. Bàn tay vươn ra, nguyên khí đánh xuống tạo thành một vòng lốc xoáy trong hàn đàm.

Vòng xoáy càng lúc càng sâu, nước bắn tung toé lên trời.

Vù!

Hắn cấp tốc thu hồi bàn tay, vòng xoáy rất nhanh đã bị lấp đầy, mặt nước khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn xoay người nhìn về phía Vân Sơn, tự nhủ: "Thiếu chủ yên tâm, lão nô nhất định sẽ tìm được người này, đoạt lại Thanh Thiền Ngọc cho ngài."

. . .

Sáng hôm sau, bầu trời Đại Đô thành bị vây trong sương mù mờ mịt, toàn bộ thành trì đều đắp lên mộtsắc thái thần bí.

Lục Châu mở mắt.

Thái huyền chi lực đã khôi phục, năng lượng trong Tử Lưu Ly cũng được bổ sung hơn phân nửa.

Lục Châu dự định tiếp theo sẽ tới Thiên Luân sơn mạch để vượt qua Mệnh Quan, nhưng trước lúc đó, hắn còn chưa yên tâm với việc tu hành của đám đồ đệ.

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, bắt đầu quan sát việc tu hành của Ngu Thượng Nhung.

Hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung ngồi trên lưng Cát Lượng, chậm rãi phi hành trong rừng rậm như đang thưởng thức cảnh sắc nơi này. Ngu Thượng Nhung đã tiến vào thập nhất diệp, viên Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di có thể lưu lại cho hắn dùng.

Điều khiến Lục Châu kỳ quái là, Ngu Thượng Nhung đã có thể giết năm mệnh cách, vì sao còn chưa thấy thông báo xuất sư?

Hệ thống không phán định được sao?

Tiếp theo hắn lại quan sát Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt, hai đồ đệ này đều đang tu hành tại Ma Thiên Các, mọi việc xem như thuận lợi.

Chiêu Nguyệt trảm kim liên, đi theo con đường hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm của Ngu Thượng Nhung. Diệp Thiên Tâm thành công bước vào cảnh giới khai Mệnh Cách.

"Lão tam?"

Lão tam tu hành rất khắc khổ, nhưng hạt giống Thái Hư lại không có nhiều hiệu quả trên người hắn, thế nên thiên phú của hắn hơi kém.

Phần thua kém này chỉ là khi so sánh với các đồ đệ khác, nếu so với các tu hành giả khác thì tốc độ tu hành của hắn vẫn rất nhanh. Hiện tại Đoan Mộc Sinh đang tu hành trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận ở hồng liên giới cùng với bốn vị trưởng lão, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Lục Châu lại mở ra thiên nhãn thần thông quan sát lão bát ——

Lục Ly chỉ tay vào viên Mệnh Cách Chi Tâm đặt bàn mà nói: "Đây là Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương, một viên cuối cùng... Đừng từ bỏ, ngươi đã ăn tám viên rồi, đây là viên thứ chín."

Chư Hồng Cộng lập tức lắc đầu nói:

"Lão Lục, ta hết tin lời ông rồi, trở về ta sẽ mách sư phụ là ông bắt nạt ta... Thật là mất hết nhân tính mà, khó chịu muốn chết, ta thà đớp kứt còn hơn!"

". . ."

Lục Châu cũng cảm thấy kỳ quái.

Ngu Thượng Nhung hấp thu bảy viên đã có thể tiến vào cảnh giới thập nhất diệp, vì sao lão bát ăn tám viên mà còn chưa khai diệp?

Nói cách khác, việc khai thập nhất diệp không phụ thuộc vào số lượng Mệnh Cách Chi Tâm mà là chất lượng tổng cộng?

Mệnh Cách Chi Tâm có mạnh có yếu, nếu đặt vào Mệnh Cung thì đều mở ra một ô mệnh cách, nhưng mà Mệnh Cách Chi Tâm yếu sẽ khiến thực lực yếu hơn so với người khác. Ngược lại quá trình hấp thu sẽ khiến toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm tổng hợp lại thành một khối.

Lục Ly nói:

"Chư Hồng Cộng! Chúng ta ở hoàng liên giới đã bao lâu rồi? Ta đối với ngươi thế nào ngươi còn không rõ hay sao?"

"Ừm…" Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu.

"Đây là viên cuối cùng, nhất định có thể thành công. Hấp thu xong viên này, ngươi sẽ tức khắc bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa."

"Thật không?"

"Thật."

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

Trong lòng Lục Ly thầm nhủ một câu, ai mà biết được, dỗ được ngươi lần này đã rồi tính tiếp.

Chư Hồng Cộng cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm lên, khẽ nói: "Được, ta lại tin ông một lần."

Lục Ly lắc đầu nói: "Chờ gặp sư phụ ngươi, ta sẽ tự mình giải thích rõ ràng."

Hai người ở chung thật lâu, Lục Ly cũng đã hiểu biết rất nhiều về kim liên giới, bèn nói tiếp: "Kim liên giới các ngươi cao nhất chỉ là bát diệp, chỉ có thể mặc người nuôi nhốt, không khác gì hoàng liên giới. Ngươi được Thiên Giới Bà Sa như ta chỉ điểm, sư phụ ngươi vui vẻ còn không kịp. Chờ ngươi trở về, thấy ngươi đã trở thành Thiên Giới Bà Sa, sư phụ ngươi sẽ có cảm tưởng gì?"

Hai mắt Chư Hồng Cộng sáng lên: "Có đạo lý."

"Sư phụ ngươi sẽ rất cảm kích ta đó." Lục Ly thần thái sáng láng nói.

Chư Hồng Cộng gật đầu: "Lão nhân gia người không phải là người không nói đạo lý, sau khi trở về, sư phụ sẽ thu nhận ông vào Ma Thiên Các, cho ông một chức vị."
Chương 1318 Vô đề

Lục Ly cười nói:

"Ngươi cảm thấy Lục mỗ là người tham lam lợi nhỏ hay sao? Gia nhập Ma Thiên Các, chẳng bằng ta ở lại hoàng liên giới làm hoàng đế còn hơn."

Chư Hồng Cộng cười ha hả:

"Ta cảm thấy ý định này không tệ... Ta đồng ý, nó cũng đồng ý." Vừa nói Chư Hồng Cộng vừa chỉ vào Đương Khang nằm úp sấp dưới chân bàn.

Đương Khang kêu lên hai tiếng ụt ịt. Đến hoàng liên giới xa xỉ lại giàu có, Đương Khang bây giờ ăn no ngủ kỹ đến mức thân thể đã béo hơn trước một vòng, trên người nó còn có quang hoa như ẩn như hiện.

Đương Khang lại ụt ịt mấy tiếng rồi nằm xuống ngáy khò khò.

Chư Hồng Cộng hỏi: "Vì sao ông cứ nhất định phải trở về?"

Lục Ly nói:

"Ta không giống ngươi, Lục gia của ta không còn được như trước. Chỉ cần ta trở lại Hắc Tháp, Lục gia sẽ bình an vô sự..."

"Vậy vì sao ông phải ra Vô Tận hải liều mạng như thế?" Chư Hồng Cộng hỏi.

"Ta cũng là bị ép buộc. Nội chiến trong Hắc Tháp quá nghiêm trọng, nhóm người trung lập không được ai che chở, thế nên loại nhiệm vụ nguy hiểm này mới rơi lên đầu ta."

"Thật đáng thương." Chư Hồng Cộng lắc đầu.

Lục Ly lườm hắn một cái: "Ngươi nên thương hại bản thân mình thì hơn, tổ tiên Lục gia ta phong quang vô hạn, tu hành giả bình thường muốn nịnh bợ cũng không có cửa, cho dù là Hắc Tháp bây giờ cũng không đủ tư cách."

". . ."

"Ta biết có nói ngươi cũng không tin, nhưng 30.000 năm trước tổ tiên Lục gia chính là đại nhân vật quát tháo phong vân, có thể so sánh với tầm ảnh hưởng của Ma Thiên Các đối với kim liên giới."

Chư Hồng Cộng nghe đến ù cả tai, lập tức cầm lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi xoay người rời đi.

Có gan thì ông đến khoác lác trước mặt sư phụ ta ấy!

Lục Châu cũng thu hồi thần thông. Với tình hình này, rất nhanh thôi lão bát sẽ tiến vào cảnh giới thập nhất diệp.

Chư Hồng Cộng ở hoàng liên giới xem như là an toàn, nhưng Mệnh Cách thú đã bắt đầu xuất hiện, phương pháp trảm liên của Chư Hồng Cộng một khi truyền đi, hoàng liên giới sớm muộn gì cũng sẽ gia tăng thực lực.

Còn thừa lại Vu Chính Hải, Minh Thế Nhân, Từ Diên Nhi và Hải Loa là Lục Châu chưa quan sát.

Vu Chính Hải đã tiến vào Thiên Giới Bà Sa, chưa được bao lâu đã là hai mệnh cách, không cần phải lo lắng. Minh Thế Nhân thì mặc kệ hắn đi thôi, hiện tại cũng không có ai biết hắn đã bước vào Thiên Giới Bà Sa.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tu hành rất thuận lợi, càng không cần lo lắng.

"Đây đều là tác dụng của hạt giống Thái Hư, chẳng trách thế nhân đều tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy." Lục Châu thở dài.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ——

"Sư phụ, Ma Thiên Các truyền đến tin tức."

"Nói đi."

"Trên đỉnh núi tuyết gần Vân Sơn có quang trụ xuất hiện, có thể đó là phù văn thông đạo." Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu đứng dậy, chắp tay rời khỏi phòng.

Nhìn Tư Vô Nhai cung kính đứng trong sân viện, Lục Châu nói: "Về hồng liên giới."

Đằng nào cũng phải đến Thiên Luân sơn mạch để khai thông Mệnh Quan, thuận tiện ghé xem nơi đó đã xảy ra chuyện gì.

"Vâng."

Lục Thiên Sơn biết được Lục Châu muốn đi, lập tức đưa tiễn. Thông qua phù văn thông đạo của Đại Viên vương đình, Lục Châu trở về hồng liên giới.

. . .

Cùng lúc đó.

Đại Đô thành, trong Vạn An cung, Mục Nhĩ Thiếp đang đi qua đi lại.

Không bao lâu sau, một tên thái giám đi đến, rụt rè bẩm báo: "Bệ hạ, Các chủ Ma Thiên Các đã rời khỏi Lục gia, sử dụng phù văn thông đạo của chúng ta để trở lại hồng liên giới."

Mục Nhĩ Thiếp dừng bước, sắc mặt nghiêm túc nói:

"Truyền ý chỉ của trẫm, phong Lục Thiên Sơn làm Hộ Quốc Công, tiền tài và ruộng tốt thì miễn, không ban thưởng."

"Vâng." Thái giám cung kính ly khai.

Đúng lúc này, hai gã thái giám khác mang theo cáng cứu thương đi vào trong cung điện. Trên cáng cứu thương chính là đệ nhất cao thủ đại nội, An Sắt dũng sĩ.

Mục Nhĩ Thiếp lộ vẻ đồng tình nói: "An Sắt, không sao chứ?"

An Sắt ho khan mấy tiếng rồi chắc nịch đáp: "Thần, thần không có việc gì... Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong."

"Sư phụ ngươi đã qua đời từ lâu, Ám Hồn Tông có giúp ngươi không?"

Mất đi mười mệnh cách, muốn khôi phục là việc gần như không thể, cho dù được thì cũng cần thời gian rất dài. Mục Nhĩ Thiếp không có bao nhiêu hy vọng đối với chuyện này, nhưng xét thấy sau lưng An Sắt còn Ám Hồn Tông nên Mục Nhĩ Thiếp vẫn cho là hắn còn khôi phục được.

"Bệ hạ yên tâm, An Sắt nhất định có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong." An Sắt nói.

"Tốt lắm." Mục Nhĩ Thiếp nhìn An Sắt, trịnh trọng nói, "Trẫm cam đoan với ngươi, trong vòng hai năm trẫm nhất định sẽ thay ngươi báo thù rửa hận."

An Sắt nghe vậy, lập tức cảm kích nói: "Đa tạ bệ hạ."

"Đưa hắn về tĩnh dưỡng cho tốt."

"Vâng."

. . .

Tới gần giữa trưa, Lục Châu và Tư Vô Nhai xuất hiện trên ngọn núi tuyết.

Tư Vô Nhai không rõ vì sao Lục Châu lại muốn tới đây nên chỉ yên lặng không nói chuyện.

Lục Châu bay lướt qua hàn đàm, nhìn chung quanh một chút rồi mặc niệm khứu giác thần thông.

Trong không trung tràn ngập mùi máu tươi, dù rằng đại bộ phận mùi hương đều đã bị gió tuyết che giấu.

Đó là mùi máu tươi khi Lục Châu giết chết tên thuộc hạ của Tần Mạch Thương.

Ngoài ra còn có ba loại khí tức nguyên khí còn sót lại, một trong số đó là của Lục Châu, một loại là của Tần Mạch Thương, còn một loại khác rất lạ lẫm, mang theo hương vị tàn nhẫn mà lăng lệ.
Chương 1319 Vô đề

Lục Châu tiếp tục bay về phía trước... đến bên cạnh phù văn thông đạo.

Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy phù văn thông đạo, lập tức kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là phù văn thông đạo của hắc liên giới?"

"Thanh liên giới." Lục Châu nói.

Tư Vô Nhai: ". . ."

"Ngươi có biện pháp nào có thể hoàn toàn phá hủy phù văn thông đạo không?" Lục Châu hỏi.

"Sau khi phá hủy vẫn có thể dễ dàng khôi phục. Biện pháp tốt nhất chính là phong bế nó, để phía bên kia không cách nào câu thông với nguyên khí nơi này là đủ." Tư Vô Nhai tiến lại gần phù văn thông đạo.

"Không cần gấp gáp như vậy."

Một khi phong bế phù văn thông đạo, chẳng khác nào nói cho đối phương biết nơi này đã bị phát hiện. Cách tốt nhất chính là giữ nó lại, tìm ra kẻ xâm lấn trước.

Từ lời đối thoại của Tần Mạch Thương và tên thuộc hạ, có thể suy ra nơi bọn hắn ở có một loại quy củ nào đó, không thể dễ dàng đi tới nơi này.

Tư Vô Nhai gật đầu: "Sư phụ có dự định bắt được chuột trước mới phong bế phù văn thông đạo?"

Lục Châu khẽ nói: "Về thôi."

Hai người đạp không bay xuống chân núi, không ở lại Vân Sơn mà về thẳng kinh đô.

Chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu mặc niệm khứu giác thần thông, lần theo mùi hương trên đỉnh núi tuyết, bao trùm phương viên trăm mét... nhưng không tìm được mùi hương đó.

Trên đời này không tồn tại hai chiếc lá giống hệt nhau, mùi hương cũng thế, mà ký ức về mùi hương luôn tồn tại vĩnh cửu trong ký ức con người.

Thần thông lại bao trùm phương viên ngàn mét… vẫn không có. Phương viên vạn mét cũng không khá hơn. Thậm chí khi thần thông bao trùm toàn bộ hoàng thành, mùi hương đó vẫn không xuất hiện.

Lục Châu thu hồi thần thông.

Không tìm thấy con chuột này, Lục Châu không có cách nào yên tâm đi khai thông Mệnh Quan.

. . .

Phía bắc Vân Sơn, trên đỉnh núi tuyết.

Lão giả lưng còng từ trên không trung hạ xuống, cánh mũi giật giật. Lão nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra mục tiêu cần tìm.

Lão giả lấy từ trong ngực áo ra một cái ngọc bàn. Khi điều động nguyên khí, ngọc bàn toả ra quang mang yếu ớt.

Lão giả lưng còng cầm ngọc bàn bay về phía hàn đàm, quang mang trên ngọc bàn dập tắt.

"Thanh Thiền Ngọc..."

Ngọc bàn có thể cảm ứng được phương hướng của Thanh Thiền Ngọc, nhưng đáng tiếc khí tức quá mức yếu ớt. Lão giả lưng còng xoay người lại, quang mang trên ngọc bàn lại loé lên yếu ớt, lúc sáng lúc tắt.

Lão cất ngọc bàn vào ngực áo, nhìn về hướng hoàng thành, khẽ nói: "Tiểu nhân vật, ta thích trò chơi mèo vờn chuột."

Lão quay đầu nhìn thoáng qua vị trí phù văn thông đạo, thầm nghĩ, người này lấy đi Thanh Thiền Ngọc mà lại không phá hủy phù văn thông đạo?

Không bao lâu sau, lão giả lưng còng rời khỏi ngọn núi tuyết.

Khi bay trên không trung, lão giả lưng còng cảm giác được ngọc bàn có chút rung động, bèn lấy nó ra. Ngọc bàn lơ lửng trước mặt hắn, toả ra quang mang lập loè, rung động dần trở nên kịch liệt.

"Quả nhiên ngươi vẫn không nhịn được."

Thanh Thiền Ngọc là thánh vật ẩn chứa sinh cơ phong phú. Ai có thể nhịn được mà không hấp thu?

"Hút bao nhiêu, ta sẽ bắt ngươi nôn ra bấy nhiêu."

Lão giả lưng còng khống chế ngọc bàn lao về phía kinh thành. Tốc độ phi hành trên không trung nhanh như sao băng, vạch qua bầu trời đêm.

. . .

Kinh đô hoàng thành, Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu đang không ngừng hấp thu sinh cơ bên trong Thanh Thiền Ngọc.

Thanh Thiền Ngọc toả ra quang mang, từng sợi khói xanh dung nhập vào trong hơi thở rồi tiến vào kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tràn ngập trong tất cả bộ vị trên thân thể.

"Trong Thanh Thiền Ngọc đến cùng có bao nhiêu sinh cơ?"

Hắn hấp thu hồi lâu cũng không thấy cạn. Trên giao diện Hệ thống hiển thị tuổi thọ đã vượt quá hai ngàn năm.

"Thanh Thiền Ngọc không hổ là thánh vật có năng lực tương tự Mệnh Cách Chi Tâm, có thể đề thăng hạn mức tuổi thọ cao nhất."

Lục Châu bắt đầu tăng tốc thu nạp, đồng thời thôi động Tử Lưu Ly.

Nguyên khí trong kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, làn khói xanh trở nên dày đặc hơn rất nhiều, toàn bộ được hấp thu vào hơi thở của Lục Châu.

Bảng tuổi thọ bắt đầu tăng nhanh.

+500!

+300!

+600!

Sinh cơ bành trướng nằm ngoài dự liệu của Lục Châu.

"Nếu có thứ này, chẳng phải Thẻ Nghịch Chuyển sẽ hoàn toàn biến thành đồ phế thải sao?"

Lục Châu có thể làm như Tần Mạch Thương, dùng Thanh Thiền Ngọc đi tìm sinh cơ rồi lưu trữ bên trong, lại thông qua Thanh Thiền Ngọc để chuyển đổi và hấp thu vào cơ thể.

Quá trình hấp thu cứ thế kéo dài tới tận một canh giờ.

Đan điền khí hải rốt cuộc truyền đến cảm giác bành trướng, Lục Châu mới ngừng lại.

Hắn nhìn xuống giao diện Hệ thống ——

Tuổi thọ còn lại: 1.861.500 ngày (5.100 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm. )

"Năm ngàn năm..."

Không ngờ một món Thanh Thiền Ngọc nhỏ bé thế này lại có lượng sinh cơ dồi dào đến thế.

"Xem ra lai lịch của Tần Mạch Thương không đơn giản."

Khi đó Lục Châu nên quả quyết dùng thẻ đạo cụ lấy mạng hắn, không cho hắn cơ hội trở về. Kẻ này có thiên phú tương đối cao, thế lực sau lưng lại cường đại, nếu để mặc cho hắn trưởng thành thì e rằng sẽ trở thành hậu hoạn.

Bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước mới là cách làm chính xác nhất.

Rắc —— ——

Thanh Thiền Ngọc đột nhiên rơi xuống đất, thanh quang tiêu tán.

"Hả?"

Lục Châu chú ý thấy lớp bên ngoài của Thanh Thiền Ngọc bị tróc ra rồi biến thành bã vụn.
Chương 1320 Vô đề

"Dùng được một lần?"

Lục Châu cầm phần Thanh Thiền Ngọc còn lại lên xem xét, cẩn thận cảm thụ năng lượng sinh cơ còn lại, phát hiện sinh cơ bên trong đã ít đi một nửa.

Quả nhiên không thể sử dụng nhiều lần. Nếu thế thì Thanh Thiền Ngọc quá nghịch thiên rồi.

Dù vậy, một món Thanh Thiền Ngọc đã có thể cung cấp gần mười ngàn năm tuổi thọ, còn quý giá hơn bất kỳ vũ khí "Hợp" nào.

Kết hợp với Thẻ Nghịch Chuyển, về lý thuyết thì Lục Châu có thể "vĩnh sinh bất tử".

"Đồ nhi bái kiến sư phụ."

Giọng Ngu Thượng Nhung từ bên ngoài truyền đến.

Lục Châu cất kỹ Thanh Thiền Ngọc rồi thản nhiên nói: "Vào đi."

Ngu Thượng Nhung chậm rãi tiến vào Dưỡng Sinh điện, phong thái vẫn tự tin và thong dong như trước.

Nhưng mà...

Khi hắn đi vào bên trong, vừa ngẩng đầu nhìn đã phải cả kinh, thái độ ôn hoà biến mất, Ngu Thượng Nhung cau mày nói: "Ngươi là ai?"

Lục Châu: "? ? ?"

Lúc ở bên ngoài rõ ràng nghe thấy tiếng của sư phụ, sao vừa tiến vào lại thấy là một người khác hoàn toàn.

Trong Ma Thiên Các, ngoại trừ Tả Ngọc Thư từng thấy bộ dạng hơn năm trăm năm trước của Cơ Thiên Đạo ra thì ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng chưa từng thấy bao giờ. Bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ biết bộ dạng của Cơ Thiên Đạo ba trăm năm trước, khi đó Cơ Thiên Đạo đã là trung niên nam tử, nào có dáng vẻ công tử đường đường như bây giờ?

"Làm càn." Lục Châu mắng một tiếng.

Lúc này Ngu Thượng Nhung mới nhận ra, vội vàng quỳ xuống hô: "Sư phụ?"

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

Vừa rồi hắn chỉ nghĩ chuyện của Thanh Thiền Ngọc, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên mất dáng vẻ bên ngoài của mình đã thay đổi, để Ngu Thượng Nhung nhìn thấy.

Rồi bây giờ biết giải thích thế nào?

Công pháp tu hành?

Lục Châu hạ tầm mắt nhìn xuống đống bã vụn dưới đất.

"Vi sư có được một món thánh vật tên là Thanh Thiền Ngọc, vật này có thể cung cấp đại lượng sinh cơ." Lục Châu nói.

Ngu Thượng Nhung không phải là loại người thích hỏi cho ra lẽ, sư phụ nói cái gì hắn sẽ tin cái đó. Hơn nữa chuyện này cũng không quá quan trọng.

"Thì ra là thế. Trước kia vì muốn tìm kiếm phương pháp trường thọ, sư phụ đã vân du tứ hải, tra tìm khắp nơi, không ngờ rốt cuộc cũng tìm được." Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.

Lời này miễn cưỡng nghe lọt tai.

Ngu Thượng Nhung tò mò nhặt bã vụn của Thanh Thiền Ngọc lên, đặt trong lòng bàn tay để quan sát, quả nhiên thấy bã vụn tản ra sinh cơ nhàn nhạt.

Lục Châu nói: "Ngươi vốn là người Quân Tử Quốc, sinh mệnh có hạn..."

Lời còn chưa nói hết, Ngu Thượng Nhung đã vội vàng nói:

"Đồ nhi tuyệt đối không dám ngấp nghé đồ vật của sư phụ. Đồ nhi đã đột phá tu vi, thọ mệnh tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, có Cát Lượng trợ giúp, đồ nhi không còn lo lắng chuyện thọ mệnh."

Lục Châu gật đầu đứng dậy, đi xuống bậc thềm:

"Rất tốt. Gọi pháp thân ra đi."

Ngu Thượng Nhung cũng không che giấu, gọi ra pháp thân cỡ nhỏ. Ông ——

So sánh với pháp thân Bách Kiếp Động Minh, pháp thân thập nhất diệp của Ngu Thượng Nhung biến thành màu xích kim (vàng đồng), về hình dáng thì vẫn y hệt như trước. Duy chỉ có một điểm khác biệt nổi bật là, phía sau lưng pháp thân thập nhất diệp có một vầng sáng màu vàng óng, mười một mảnh liên diệp sắc bén như lưỡi đao ghim trên đó toả ra ánh sáng lấp lánh.

Lục Châu gật đầu nói: "Tiếp tục cố gắng."

Ngu Thượng Nhung lộ vẻ nghi hoặc: "Sư phụ, người không cảm thấy bất ngờ sao?"

Biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn như thường: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi có thể tiếp tục khai thập nhị diệp. Đừng hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp nữa, tốc độ đề thăng rất chậm. Chỉ có Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp mới giúp ngươi khai diệp được."

Ngu Thượng Nhung khom người đáp: "Đa tạ sư phụ chỉ điểm."

Trước đó hắn còn rất mờ mịt, không biết liệu bước tiếp theo có phải là thập nhị diệp hay không. Bây giờ được sư phụ xác nhận, lòng tin của hắn càng thêm kiên định. Nghĩ lại thì sư phụ là người có kiến thức rộng rãi, đương nhiên sẽ không bất ngờ trước chuyện này.

Lục Châu lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di đưa cho Ngu Thượng Nhung: "Đây là Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di, có năng lực ngự thủy, ngươi cầm lấy mang về dùng."

"Đồ nhi không dám."

"Viên Mệnh Cách này đã được sử dụng một lần, ngươi không cần phải ngần ngại hay cảm thấy có trách nhiệm gì." Lục Châu nói.

Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung chỉ đành gật đầu đáp: "Vâng."

Lục Châu cũng từng nghĩ sẽ đưa nó cho Vu Chính Hải, nhưng hiện tại Vu Chính Hải mới khai hai Mệnh Cách, chưa cần dùng đến loại Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp như vậy.

"Lui xuống đi, đừng để người khác tiến vào." Lục Châu muốn an tĩnh một chút, dành thời gian tiêu hóa hiệu quả do Thanh Thiền Ngọc mang lại.

"Đồ nhi cáo lui." Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, xoay người rời đi.

Khi hắn vừa ra khỏi Dưỡng Sinh điện, Hải Loa từ bên ngoài bước nhanh vào sân viện.

"Nhị sư huynh!?"

"Tiểu sư muội, xin chào." Ngu Thượng Nhung ôn hòa nói.

"Hôm qua cửu sư tỷ vừa mới nhắc tới nhị sư huynh, bọn muội rất lo lắng cho huynh đó, không ngờ hôm nay huynh đã trở về." Hải Loa vui vẻ nói.

"Làm phiền hai vị sư muội lo lắng, đây chỉ là việc nhỏ, không đáng để hai vị sư muội phiền não."

"Sư phụ đâu rồi?"

"Tiểu sư muội, sư phụ đang bế quan tu luyện." Ngu Thượng Nhung nói.

"Nha..." Hải Loa có vẻ mất mát nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom