-
Chương 1271-1275
Chương 1271 Vô đề
Tư Vô Nhai quan sát một lát rồi nói:
“Chủ tháp là trận nhãn, lựa chọn xây cao như vậy là để thu nạp được càng nhiều nguyên khí. Nhưng chỉ một toà Bạch Tháp thì không đủ, cần phải bố trí các loại trận pháp hội tụ nguyên khí ở xung quanh. Các ngươi cũng chẳng khá hơn Hắc Tháp bao nhiêu.”
Ninh Vạn Khoảnh không nói nên lời.
Không bao lâu sau, mọi người đã bay đến gần Bạch Tháp.
Hơn mười tu hành giả mặc bạch y tiến lên nghênh đón Ninh Vạn Khoảnh: “Cung nghênh Ninh thẩm phán!”
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Thông tri Tháp chủ, có khách quý viếng thăm.”
“Vâng.”
Trên đỉnh Bạch Tháp, Lam Hi Hoà đã nhìn thấy đám người Lục Châu. Không chờ thuộc hạ đến báo cáo, nàng đã phân phó:
“Mời Lục Các chủ đến tầng bảy mươi hai.”
“Vâng.”
. . .
Trên Bạch Tháp tầng thứ bảy mươi hai.
“Lục các chủ, mời.” Lam y nữ hầu nói.
Kiến trúc hùng vĩ và bài trí tráng lệ xa xỉ khiến tầng này trông như một toà lâu đài. Chính giữa tầng đặt một chiếc bàn dài mấy trượng, trên bàn phủ khăn trắng.
Ở phía cuối bàn đặt một chiếc ghế cao gấp ba lần thân người. Lam Hi Hoà ngồi trên ghế, trông nàng nhỏ bé lọt thỏm vào trong.
“Lục các chủ, lại gặp mặt rồi.” Lam Hi Hoà nở nụ cười nói. “Mời ngồi.”
Lục Châu cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí đối diện với nàng. Hai người tuy đối mặt nhưng cách nhau mấy chục mét.
Lam y nữ hầu nhìn về phía mấy người Tư Vô Nhai: “Mời các vị đến bên này.”
Mấy người chia nhau ngồi ở hai bên bàn, có cảm giác không được tự nhiên.
Trái lại bên phía Lam Hi Hoà cũng có một số tu hành giả mặc bạch y nhưng đều cung kính đứng hai bên nàng, không ai dám ngồi xuống.
“Lục các chủ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?” Lam Hi Hoà hỏi.
Nàng vẫn hệt như trước, luôn thích nói thẳng vào vấn đề.
“Nghe nói Lam tháp chủ đã sống hàng tuế nguyệt, lão phu có mấy câu hỏi muốn hỏi ngươi một chút.”
“Mời nói.”
“Năm đó kế hoạch Thái Hư là do ngươi vạch ra?”
Đối với câu chuyện này, Lục Châu cực kỳ tò mò, cũng bởi ba trăm năm trước Cơ Thiên Đạo đã đi đến bí ẩn chi địa và mang về hạt giống Thái Hư mà người người mơ ước.
Lam Hi Hoà nói thẳng không chút che giấu: “Vâng.”
“Thái Hư ở đâu?” Lục Châu cũng hỏi thẳng.
Nụ cười trên mặt Lam Hi Hoà nồng đậm hơn. “Chẳng phải Lục các chủ biết rõ hơn ta sao?”
Lão phu biết chết liền.
Trong thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu chỉ nhìn thấy một cảnh tượng duy nhất, pháp thân hắc liên hạ xuống.
“Lão phu biết rất ít.”
Lam Hi Hoà thở dài đáp: “Bí ẩn chi địa là nơi cực kỳ hung hiểm, ẩn tàng rất nhiều hung thú đáng sợ, con nào con nấy mạnh hơn Anh Chiêu gấp trăm lần. Ý định ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm ra bí mật của thế giới bản nguyên.”
“Bản nguyên?”
“Con người từ khi sinh ra đã được ông trời ban cho tư cách tu hành, nhưng lại định ra thiên địa trói buộc cho từng loại màu sắc liên diệp khác nhau. Ban đầu kế hoạch Thái Hư có mục đích tìm kiếm bản nguyên của những sự ràng buộc này.”
“Nhưng nhân loại đời sau lại phát hiện sự tồn tại của hạt giống Thái Hư, thế là kế hoạch Thái Hư ban đầu đã bị cải biến. Một số người đến gần hạt giống Thái Hư có tu vi tiến bộ rất nhanh, thể chất được tẩm bổ. Con người tham lam, hoàn toàn quên mất dự định ban đầu, biến kế hoạch Thái Hư thành cuộc chiến tranh đoạt hạt giống. Mãi cho tới một ngày, hung thú cường đại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, tàn sát con người rồi khu trục con người ra khỏi nơi đó.”
“Hạt giống Thái Hư cần ba mươi ngàn năm mới thành thục một lần, trong vòng ngàn năm trước khi hạt giống thành thục chính là thời điểm tranh đoạt kịch liệt nhất. Ba trăm hai mươi năm trước chính là lần cuối cùng nhân loại thực hiện kế hoạch Thái Hư.”
Lam Hi Hoà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Nếu ngay cả Lục các chủ cũng không biết Thái Hư ở đâu thì sẽ chẳng còn ai biết rõ.”
Lục Châu thản nhiên lắc đầu:
“Lão phu thật sự không biết. Ngươi cũng không biết sao?”
Lam Hi Hoà cau mày nói:
“Bởi vì cho đến bây giờ cũng không có ai từng đến được Thái Hư, chúng ta chỉ tìm tới bí ẩn chi địa. Rất nhiều người nhầm tưởng bí ẩn chi địa chính là Thái Hư, bởi vì hạt giống Thái Hư sinh trưởng ở bí ẩn chi địa. Nhưng ta không cho là như vậy.”
“Vì sao lại nói thế?”
“Hoàn cảnh sinh tồn ở bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, không có ánh mặt trời, cũng không phải nơi thích hợp cho con người sinh sống.” Lam Hi Hoà nói, “Nơi đó có vẻ giống với địa bàn của hung thú hơn.”
Lúc này, Tư Vô Nhai không nhịn được nữa bèn hỏi:
“Có khi nào hung thú mới là chúa tể thật sự của nhân loại không?”
“. . .”
Tầng bảy mươi hai lập tức rơi vào yên tĩnh.
Ý nghĩ này thật là đáng sợ.
“Nhân loại tự cho rằng mình là giống loài có trí tuệ nhất, nhưng xem ra trí tuệ của hung thú cũng không thua kém gì nhân loại. Như Anh Chiêu cũng chỉ là hung thú có trí tuệ sơ cấp mà thôi. Hung thú trí tuệ cao giai đương nhiên sẽ thông minh không kém gì con người, chúng nó có thân thể cực kỳ cường hãn, lực lượng vô địch, đương nhiên có thể thực hiện nuôi nhốt nhân loại. Hung thú nhìn nhân loại chẳng khác gì nhân loại nhìn bầy kiến.” Tư Vô Nhai phân tích.
Chương 1272 Vô đề
Nghe được lời này, ánh mắt Lam Hi Hoà lộ vẻ tán thưởng nhìn Tư Vô Nhai. “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai tự giới thiệu mình.
“Nhân loại mới là linh trưởng của vạn vật, đã từng có Chí Tôn đại năng đến bí ẩn chi địa, giả thiết của ngươi không có cơ sở tồn tại.” Lam Hi Hoà đáp.
“Chí Tôn đại năng?” Tư Vô Nhai nói, “Lam tháp chủ đã gặp lần nào chưa?”
Lam Hi Hoà trầm mặc không trả lời.
Tư Vô Nhai nói tiếp: “Ta cũng mong trên đời này có Chí Tôn đại năng tồn tại. Nếu có, tuổi thọ của bọn họ chắc chắn rất dài lâu. Vậy bọn họ đi đâu cả rồi?”
Hắn lại lần nữa truy hỏi:
“Nếu đúng như ngài vừa nói, mục đích ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm kiếm bản nguyên thiên địa ràng buộc. Nhưng nếu không đánh tan được ràng buộc, sao có thể trở thành Chí tôn? Ta nghe lục sư tỷ nói Lam tháp chủ chỉ còn năm năm thọ mệnh. Lam tháp chủ tu vi cao thâm như vậy, hẳn là không hề thua kém Hạ Tranh Vanh. Xin hỏi tu vi của Lam tháp chủ là bao nhiêu? Vì sao chỉ còn năm năm thọ mệnh? Mục đích chân chính của Lam tháp chủ khi tiếp xúc với lục sư tỷ ta là gì?”
“. . .”
Hàng loạt câu hỏi được nêu ra, từng câu lưu loát không hề ngừng lại.
Đám người trong đại điện nghe mà mở rộng tầm mắt.
Tiểu Diên Nhi cầm cốc nước trên tay, cặp mắt to tròn trừng lớn nhìn Tư Vô Nhai. Trong lúc thất thần, cốc nước rơi xuống.
Vừa rơi được một giây, cốc nước dừng lại giữa không trung rồi bay ngược trở vào tay nàng.
Mọi người nhìn về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà không mảy may tức giận, chậm rãi nói: “Xem ra hôm nay Lục các chủ đến để hỏi tội.”
Nàng nhìn về phía Tư Vô Nhai, trả lời câu hỏi của hắn:
“Có lẽ để trở thành Chí Tôn thì không cần phá vỡ thiên địa ràng buộc. Ràng buộc là vấn đề toàn bộ nhân loại đều phải đối mặt, nếu ngươi có hứng thú có thể tự mình nghiên cứu vấn đề này.”
Tư Vô Nhai lại hỏi:
“Theo ta quan sát, mỗi thế giới đều có thể đi thông đến bí ẩn chi địa. Điều trùng hợp là… Con đường đi thông đến bí ẩn chi địa của năm giới kim hồng hắc bạch hoàng đều trùng nhau.”
Tư Vô Nhai vung tay lên, một mảnh giấy bay về phía Lam Hi Hoà rồi trải ra trước mặt nàng.
Lam Hi Hoà rủ mắt nhìn địa đồ trên giấy, rốt cuộc trên gương mặt bình tĩnh như nước cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Vô Nhai, khẽ hỏi: “Ngươi là…?”
“Vừa rồi ta đã nói, ta là thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.”
Rõ ràng trước đó Lam Hi Hoà không có ấn tượng gì với Tư Vô Nhai. Nhưng lúc này đây nàng không thể không nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt bằng con mắt khác.
“Ta là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi. Tỷ tỷ, ta ở đây này.” Tiểu Diên Nhi bò nhoài trên bàn, đưa tay vẫy vẫy với Lam Hi Hoà. Cằm nàng đặt trên mặt bàn, thoạt nhìn không khiến người chú ý.
Lam Hi Hoà nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, mỉm cười ấm áp, sau đó nói với Tư Vô Nhai:
“Ngươi vẽ bức tranh này không tệ, ta có thể góp ý cho ngươi một điểm.”
Tư Vô Nhai lộ vẻ thỉnh giáo.
Lam Hi Hoà nói: “Bức tranh này vẽ rất tốt, nhưng chưa chính xác. Ngươi có thể thử vẽ lại vài lần xem sao.”
Trên địa đồ, có một nét bút uốn lượn nối liền năm giới kim hồng hắc bạch hoàng, nét bút kia bắt đầu từ lạch trời kéo dài đến Hắc Thuỷ Huyền Động rồi đến Thiên Luân sơn mạch.
“Đa tạ Lam tháp chủ nhắc nhở.” Tư Vô Nhai đáp, “Bức tranh này đúng là chưa chính xác, bởi vì ta đã vẽ ra một bức địa đồ khác chính xác hơn nhưng quên mang đến. Vừa rồi ta chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”
“Cho ngươi thêm một lời khuyên.”
“Mời nói.”
“Quá mức tự tin chính là tự phụ. Tốt nhất ngươi đừng nên thăm dò tứ đại bí ẩn chi địa.” Lam Hi Hoà nói.
“Tứ đại bí ẩn chi địa?”
“Theo truyền thuyết, bốn khu vực này hoàn toàn độc lập với bí ẩn chi địa sinh trưởng ra hạt giống Thái Hư. Ta chỉ biết đến đó.”
Tư Vô Nhai không tiếp tục truy hỏi nữa mà lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lát sau, Lam Hi Hoà nói: “Về câu hỏi thứ hai.”
Nàng đứng lên, hai chân lăng không lơ lửng bay về phía trước.
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử. Ta cũng không ngoại lệ. Ta muốn trước khi đại nạn thọ mệnh đến có thể tìm một người thay thế mình. Ta cho rằng Diệp Thiên Tâm là người thích hợp nhất, đáng tiếc… hữu duyên vô phận.”
Tiểu Diên Nhi giơ hai bàn tay lên đếm đếm:
“Bát diệp sống được 1.000 năm, cửu diệp 1.600 năm, thập diệp 2.600 năm, mở một Mệnh Cách thêm 500 năm. Tỷ tỷ… á…”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc che miệng. Hình như nàng gọi tỷ tỷ không thích hợp nha.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, công lại lên đến 8.600 năm.
Mọi người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu cô nương đúng là hết chuyện để nói rồi. Không biết trước mặt nữ nhân mà đi hỏi tuổi là rất thất lễ sao?
Nhưng Lam Hi Hoà không có vẻ gì là tức giận.
Trải qua dằng dặc năm tháng, nàng đã coi nhẹ mọi loại lục đục phân tranh và a dua nịnh nọt giữa con người. Loại người thẳng thắn như Tiểu Diên Nhi làm nàng thích nhất.
Lam Hi Hoà nở nụ cười với Tiểu Diên Nhi rồi quay sang nhìn Lục Châu. “Lục các chủ, ngươi thật sự không đến từ Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu.
Chương 1273 Vô đề
Lam Hi Hoà lại nói: “Vậy là đến từ tứ đại bí ẩn chi địa?”
Lục Châu lại lắc đầu.
“Ta hiểu rồi, có lẽ trên đời này căn bản không có Thái Hư tồn tại.”
Lời này khiến tất cả mọi người chẳng hiểu ra sao.
“Có lẽ là ta sai rồi.” Lam Hi Hoà nhẹ giọng than, bàn tay ngọc nâng lên.
Ông —— ——
Bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện trước mặt mọi người.
Mệnh Cách nở rộ quang hoa. Mười ba khu vực Mệnh Cách sáng lên lập loè rồi biến mất.
“Mười ba Mệnh Cách?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ Lam Hi Hoà là cường giả mười ba Mệnh Cách. Như vậy là nàng đã vượt qua hai đại Mệnh Quan.
Lam Hi Hoà nhìn Tiểu Diên Nhi, nhẹ giọng nói:
“Tiểu muội muội, kỳ thực ta rất trẻ trung, chỉ là trong lúc tu hành xuất hiện sai lầm, Mệnh Cách thứ mười ba không chỉ không tăng thọ mệnh cho ta mà còn làm ta hao tổn ba ngàn năm thọ mệnh. Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ không có gì sai đâu.”
Nụ cười trên mặt Lam Hi Hoà ấm áp như gió xuân, hoàn toàn không còn vẻ cao cao tại thượng của Tháp chủ Bạch Tháp.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi lại giơ hai bàn tay lên tiếp tục đếm. “Mười một Mệnh Cách 8.100 năm, mười hai Mệnh Cách 8.600 năm, mười ba Mệnh Cách trừ đi 3.000 năm… Á?”
Nàng che miệng thốt lên: “Tỷ tỷ… nhưng mà năm nay ta mới mười tám hà.”
Lời này rất là đâm tâm đó, có biết không?
Cũng may Lam Hi Hoà không hề để ý đến việc này, mà lại kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi: “Mười tám tuổi?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà con mổ thóc, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lam Hi Hoà, cảm giác nàng cũng không hơn mình bao nhiêu tuổi.
Lam Hi Hoà nhìn từ Tiểu Diên Nhi sang Tư Vô Nhai, lại nhìn về phía Vu Chính Hải, cuối cùng dừng lại ở Hải Loa.
“Lục các chủ, đây đều là đồ đệ của ngươi?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không phải toàn bộ.”
Thẩm Tất khom người giải thích: “Tại hạ là hộ pháp Ma Thiên Các, tham kiến Lam tháp chủ.”
Nhan Chân Lạc cũng lên tiếng: “Tả sứ Ma Thiên Các, tham kiến Lam tháp chủ.”
Lam Hi Hoà cười nói: “Lục các chủ làm sao dạy ra được nhiều đệ tử kiệt xuất như thế?”
Lục Châu vuốt râu đáp: “Sư phụ chỉ đưa lối dẫn đường, việc tu hành phải xem ở cá nhân mỗi người. Thiên phú của bọn hắn không tồi, nhưng phần nhiều là vì bản thân biết cố gắng.”
“Mười tám năm tu hành đã đạt tới cửu diệp… Đây là việc người bình thường không cách nào làm được.” Lam Hi Hoà nhìn Tiểu Diên Nhi, khẽ nói.
“Ta phải sửa lại một chút, cửu sư tỷ chỉ mới tu hành có bảy năm nay thôi.” Hải Loa nói.
“Không tệ.” Lam Hi Hoà nhìn Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đầy tán thưởng. “Còn ngươi là đồ đệ nhỏ nhất?”
Hải Loa gật đầu, trả lời rất dứt khoát: “Vâng.”
“Tiểu sư muội chỉ mất hơn một năm đã bước vào thập diệp.” Tiểu Diên Nhi tự hào khoe khoang.
“Hơn một năm…”
“Đúng vậy nha.”
Chủ đề đi hơi xa rồi. Cứ tiếp tục như vậy sẽ liên luỵ đến xuất thân của Hải Loa.
Lạc Tuyên nói Hải Loa đến từ bí ẩn chi địa, hơn nữa còn có hạt giống Thái Hư trong người, e rằng sẽ khiến người khác chú ý.
Dù Tư Vô Nhai đã giúp tất cả mọi người ẩn tàng khí tức, nhưng mười đệ tử một khi đồng thời xuất hiện, ai nấy đều tư thái kinh người thì người khác đương nhiên sẽ nghĩ tới mười viên hạt giống Thái Hư thất lạc kia.
Lam Hi Hoà lại đứng lên nói với Lục Châu:
“Lục Các chủ, ta đã thể hiện đầy đủ thành ý của mình, cũng đã thẳng thắn trả lời toàn bộ câu hỏi của các vị. Như vậy… ta có thể hỏi mấy câu không?”
“Mời nói.”
Một chữ ‘mời’ của Lục Châu lập tức khiến tất cả mọi người trong Ma Thiên Các hiểu rõ, Các chủ coi trọng Lam Hi Hoà. Cao thủ đã bước qua hai đại Mệnh Quan như nàng quả thật xứng đáng được nhận đãi ngộ như thế.
“Lục các chủ thật sự không phải là người đến từ Thái Hư?” Ánh mắt Lam Hi Hoà nhu hoà như hai ngọn đèn ấm, chuyên chú mà dịu dàng.
Lục Châu lắc đầu: “Không phải.”
Lam Hi Hoà tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao Các chủ lại tu ra lam liên?”
Cho tới nay, lam liên của Lục Châu là chỗ dựa lớn nhất của Ma Thiên Các.
Từ lúc ban đầu, Tư Vô Nhai cho rằng đó là năng lượng bình chướng, về sau bốn vị trưởng lão nghĩ đó là một loại bí pháp. Sau khi hồng liên giới xuất hiện, rất nhiều người hoài nghi lam liên giới thật sự tồn tại, mà Lục Châu chính là đại lão lam liên giới, trong đó có Tiêu Vân Hoà.
Nhưng vấn đề là, vì sao Lục Châu có thể thi triển ra năng lực kim liên? Đừng cho rằng kim liên nhỏ yếu, tại nơi hỗn loạn ở Triệu Văn Quốc, Lục Châu dùng kim liên đánh hai đại trưởng lão Bạch Tháp Hắc Tháp lên bờ xuống ruộng, ai ai cũng còn nhớ như in.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ.
Lục Châu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Do công pháp.”
Hắn không hề nói dối. Sau khi tu hành Thiên thư Tam Quyển hắn mới có lam liên.
Lam Hi Hoà nghe vậy không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng nàng vẫn không cam tâm:
“Thật sao?”
“Lão phu từ trước đến nay không thích nói dối.” Lục Châu đáp.
“Vậy ta có một thỉnh cầu cuối cùng…”
Lam Hi Hoà khôi phục lại tâm tình bình tĩnh như nước, dáng vẻ chờ mong ban đầu đã không còn sót lại chút gì. “Ta muốn được thỉnh giáo Lục các chủ mấy chiêu.”
Lục Châu: “. . .”
Chương 1274 Vô đề
Các đồ đệ thì lại không cho chuyện này là quan trọng, bọn hắn rất tin tưởng vào sự cường đại đến vô lý của sư phụ.
Lục Châu đang suy nghĩ phương thức ứng phó. Hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng toàn là để dồn người ta vào chỗ chết, không thích hợp để luận bàn thỉnh giáo.
“Đây không phải là hành vi sáng suốt, vì sao phải làm thế?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà than nhẹ một tiếng:
“Đứng ở nơi cao không khỏi cảm thấy rét lạnh. Cho dù là Hắc Tháp hay Bạch Tháp, Đại Viên hay Đại Minh vương đình… ta đều chưa từng bị đánh bại. Từ khi thấy Lục các chủ đánh với Hạ Tranh Vanh một trận, ta đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dẫu biết mình rất khó có thể thắng được, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“Chỉ có như thế?”
“Ngoài ra còn để nghiệm chứng một suy nghĩ trong lòng ta.”
“Suy nghĩ gì?”
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn…” Lam Hi Hoà không trả lời thẳng vấn đề.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Ngươi nên nghĩ cho kỹ. Chỉ cần lão phu muốn, thế gian này không ai có thể đỡ nổi một chưởng của lão phu.”
“. . .”
Biểu tình trên mặt đám tu hành giả mặc bạch y lập tức cứng đờ.
Lời này thật quá phách lối!
Bọn họ cũng biết tu vi Lục Châu rất thâm hậu, có thể hành Hạ Tranh Vanh lên bờ xuống ruộng, nhưng cũng không đến nỗi Tháp chủ của bọn họ gánh không nổi một chưởng chứ!
Huống chi Tháp chủ còn là cường giả mười ba Mệnh Cách.
Chỉ có vẻ mặt của Ninh Vạn Khoảnh là không được tự nhiên. Tuy hắn không nhìn thấy nhưng có thể nghe được rất rõ ràng.
“Lam tháp chủ, thuộc hạ cho rằng ngài không cần thiết phải luận bàn.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Ngươi cảm thấy ta không có phần thắng?”
“Thuộc hạ không có ý đó… chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy không cần thiết. Thực lực của Lục các chủ thuộc hạ đã được lĩnh giáo, tự biết mình không cách nào là đối thủ của Lục các chủ.”
Một tu hành giả mặc bạch y đứng bên cạnh nói:
“Ninh thẩm phán, ngươi là ngươi, làm sao có thể đánh đồng với Tháp chủ? Lục các chủ có thể đánh bại hai đại trưởng lão thì đánh bại ngươi là việc đương nhiên mà?”
Ninh Vạn Khoảnh nghẹn lời. Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn lời nào để nói.
Lam Hi Hoà nói: “Ta tự có phân tấc.”
Lục Châu gật đầu: “Ba chiêu.”
“Một lời đã định.”
Vừa nói xong, thân ảnh Lam Hi Hoà biến mất trên ghế cao, tựa như hư không tiêu thất. Có thể tới vô ảnh đi vô tung mà không tạo ra chút động tĩnh nào, mười ba Mệnh Cách quả nhiên cường đại.
“Bên ngoài.” Tiểu Diên Nhi xoay người chạy ra ngoài, nhảy lên lan can, nhìn về phía Lam Hi Hoà đang lơ lửng trong mây mù.
Lam Hi Hoà mỉm cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi có thể cảm ứng được vị trí của ta?”
“Cảm ứng?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thân ảnh Lam Hi Hoà lại nhoáng lên và biến mất.
Tiểu Diên Nhi chạy trên lan can, vòng qua mấy cây cột trụ đến một phía khác, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Hoà: “Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì thế?”
Lam Hi Hoà: “. . .”
Nàng nhíu mày, hư ảnh lại loé lên lần nữa, lần này nàng xuất hiện ở phía xa xa đối diện Bạch Tháp.
Tiểu Diên Nhi tựa hồ cảm giác được Lam Hi Hoà đang đang khảo sát mình, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng thi triển Thái Thanh Ngọc Giản và Thất Tinh Thải Vân Bộ, thân ảnh như tinh linh đạp không bay về phía Lam Hi Hoà.
“Quá gần…” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
Đám người Ma Thiên Các cũng rời khỏi tầng bảy mươi hai, lăng không bay ra.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Lam Hi Hoà và Tiểu Diên Nhi chơi trò mèo bắt chuột, không hề lo lắng Lam Hi Hoà sẽ thương tổn nàng.
Hư ảnh Lam Hi Hoà lại loé lên rồi biến mất. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên người tu vi thấp không thể nào nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Tiểu Diên Nhi lại ngẩng đầu lên nói: “Quá cao rồi, ta không dám lên đó. Tỷ tỷ xuống đây đi.”
Hải Loa đi tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, tò mò ngẩng đầu nhìn lên đám mây mù trên đầu. “Cửu sư tỷ, tỷ nhìn thấy sao?”
“Thì tỷ ấy đang bay ở đằng kia kìa?!” Tiểu Diên Nhi giơ tay chỉ về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà chậm rãi hạ xuống thấp, trong mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi.
“Ta đột nhiên cảm thấy Diệp Thiên Tâm không phải là người thích hợp nhất.”
Lam Hi Hoà cẩn thận quan sát Tiểu Diên Nhi khiến nàng chẳng hiểu ra sao.
Lục Châu đạp không đi tới nói: “Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, là một công pháp cường đại có tác dụng đề cao ngũ cảm và lục thức. Con bé có thể nhìn thấy ngươi cũng không có gì lạ.”
Tựa như hành vi của con người trong mắt loài mèo là rất chậm vậy.
Trừ phi Lam Hi Hoà đạt tới tu vi phá toái hư không, nếu không rất khó có thể tránh thoát đôi mắt Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi được sư phụ khen, trong lòng vui vẻ vô cùng, bẽn lẽn nói: “Cũng bình thường thôi hà.”
“. . .”
Biết khiêm tốn là tốt. Nhưng lúc này một lần khiêm tốn chính là bằng bốn lần tự kiêu nha.
Lời này của nàng chẳng phải là đang nói chiêu hư không biến mất vừa rồi của Lam Hi Hoà là rất bình thường sao? Nhưng Lam Hi Hoà không hổ là đại lão sống mấy ngàn năm, cho dù có hơi xấu hổ cũng không để người khác nhìn ra mảy may.
Nàng ung dung nói với Lục Châu: “Ba chiêu.”
“Mời.”
Chương 1275 Vô đề
Lục Châu ngoài mặt bình tĩnh vô ba nhưng trong lòng lại đang không ngừng suy nghĩ.
Suy cho cùng hắn vẫn chỉ là năm Mệnh Cách, dựa vào thần thông Thiên thư có thể gắng gượng đối kháng với mười hai Mệnh Cách, nhưng nếu thật sự luận bàn với cường giả mười ba Mệnh Cách Lam Hi Hoà thì đúng là chả có phần thắng nào.
Lôi Cương? Chắc chỉ còn biện pháp này thôi.
Không thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu diệt đi một Mệnh Cách của người ta, thanh danh của lão phu sẽ bị tổn hại.
Mà giá thẻ bây giờ cũng quá đắt.
Hai người bay về phương xa, bốn phía vang lên âm thanh quỷ dị.
Răng rắc ——
Giữa thiên địa có cơn gió mang theo hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, từng hạt bông tuyết dưới đất từ từ bay ngược lên không trung, tựa như đất trời bị đảo ngược.
“Đây là chiêu thức gì?” Tư Vô Nhai tròn mắt nói.
Ninh Vạn Khoảnh đi tới bên cạnh hắn nói: “Cứ xem tiếp đi, chúng ta cũng rất ít khi được tận mắt nhìn thấy Tháp chủ ra tay, càng đừng nói tới những thủ đoạn đặc biệt này.”
Nói thẳng ra chính là, hắn cũng không biết.
Bông tuyết bay lên cao, âm thanh răng rắc càng lúc càng mãnh liệt, không gian như bị đông kết lại.
Đám người Vu Chính Hải cảm thấy lạnh run.
“Đây là một loại băng phong thuật còn đáng sợ hơn cả Tuyệt Đối Linh Độ.” Tư Vô Nhai lùi lại.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Đừng lo lắng, trong Bạch Tháp có đạo văn đặc thù bảo hộ, huống hồ gì Tháp chủ sẽ không ra tay với kiến trúc phòng ốc.”
Trên không trung.
Toàn thân Lục Châu rất nhanh đã bị bông tuyết bao phủ. Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể khiến hắn nhớ tới mình còn một đống thẻ phòng ngự chưa xài đến.
Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra xem.
Phòng ngự cấp một: 10.000 điểm công đức, giảm 90% tổn thương, duy trì liên tục 10 giây.
Phòng ngự cấp hai: 8.000 điểm công đức, giảm 80% tổn thương, duy trì liên tục 10 giây.
“Mua hai cái cấp một.” Hiện tại Lục Châu có thể xem là đại gia điểm công đức.
Năm Mệnh Cách ngăn trở 10% tổn thương do mười ba Mệnh Cách gây ra, hẳn là ổn nhỉ?
Răng rắc, răng rắc… âm thanh đông kết càng lúc càng vang.
Vù!
Thân ảnh Lam Hi Hoà biến mất, ngay sau đó xuất hiện phía trên Lục Châu một góc 45 độ, trong tay cầm vũ khí Hạo Nguyệt toả quang mang bốn phía đánh tới.
Nguyên khí trong đan điền khí hải Lục Châu lập tức bị đông cứng, không cách nào điều động.
Lục Châu bóp nát thẻ phòng ngự cấp một.
Trong đan điền khí hải như được dòng nước ấm tưới lên, chạy khắp toàn thân và kỳ kinh bát mạch, nguyên khí tràn ngập, đại bộ phận hàn ý đều bị xua tan.
Tuy vậy, khi Lam Hi Hoà đến gần, hàn ý lại bành trướng ra càng lúc càng mạnh.
Đúng là tấm thẻ vô dụng. Thứ đánh chết hắn không phải 90% đã bị ngăn trở kia mà là 10% còn lại.
Lục Châu không hề do dự xuất chưởng ——
“Lôi Cương!”
Trên bầu trời lập tức xuất hiện mây đen vần vũ, lòng bàn tay Lục Châu đánh ra một tia kinh lôi, va chạm với Hạo Nguyệt trong tay Lam Hi Hoà.
Ầm!
Lôi Cương phá vỡ hư không đánh về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tia Lôi Cương bổ xuống, bật thốt lên: “Lục các chủ còn biết Lôi Cương?”
Ầm ầm!
Lam Hi Hoà bị đánh bật ra sau, lăng không xoay mấy vòng.
Nàng giơ tay phải đánh ra luồng ánh sáng như thái dương, ngăn cản dư uy của Lôi Cương. Sóng năng lượng tản ra, bông tuyết bốn phía bị đè xuống, quang mang trong tay nàng mới biến mất.
Bốn phía khôi phục lại như trước, hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Trong lòng Lục Châu đang chảy máu không thôi. Hai tấm thẻ mới thắng được một chiêu, sớm biết như vậy nên đòi tiền đặt cược cao cao một chút.
Đúng là thua lỗ mà.
“Chiêu thứ nhất, ngươi thua.” Lục Châu vuốt râu nói.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Không, là ngươi thua mới đúng.”
“? ? ?” Lục Châu có chút ngơ ngác.
Sao lại là lão phu thua? Ngươi muốn thẻ Lôi Cương kích phát 1% tất sát kia thì mới chịu phục à?
Lam Hi Hoà nói: “Vừa rồi ta sử dụng năng lực của Mệnh Quan, phối hợp với Nhật Nguyệt Tinh Luân khiến cho nguyên khí đảo ngược, càn không điên đảo. Lục các chủ cưỡng ép điều động nguyên khí là cách làm hại người hại mình, tự tổn hại một ngàn để thương địch tám trăm.”
Lục Châu hết nói nổi. Nữ nhân này muốn quỵt nợ sao?
“Ngươi bây giờ hẳn là không thể nào điều động nguyên khí được nữa, kỳ kinh bát mạch đã bị nguyên khí làm cho hỗn loạn.” Lam Hi Hoà tự tin nói.
Nàng vừa dứt lời, thân ảnh Lục Châu đã nhoáng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện kim sắc Tinh Bàn.
Tinh Bàn kia chỉ có năm Mệnh Cách, nhưng trong mắt mọi người thì hắn đang cố ý ẩn giấu thực lực.
“Lão phu ra chiêu trước.” Lục Châu khống chế Tinh Bàn bay đi.
Lam Hi Hoà nhíu chặt mày, khẽ lẩm bẩm: “Sao lại không bị ảnh hưởng?”
Nàng cấp tốc huy động song chưởng, một chưởng đánh ra quang mang như thái dương, một chưởng cầm Hạo Nguyệt.
Nhật Nguyệt Đồng Huy.
Tinh Bàn của Lục Châu còn chưa hạ xuống đã biến mất giữa không trung. Tinh Bàn năm Mệnh Cách chỉ có thể dùng để làm động tác giả chứ đánh được ai…
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện quang mang màu tím. Tử Lưu Ly!
Trong phạm vi trăm mét, không gian trở nên mông lung vặn vẹo.
“Hợp cấp?” Lam Hi Hoà cảm nhận được cái lạnh đến cực hạn, lập tức lấy ra Nhật Nguyệt Tinh Luân đón đỡ.
Ầm!
Ninh Vạn Khoảnh nhướng mày nói: “Tất cả mọi người bảo hộ Bạch Tháp!”
“Vâng!”
Tư Vô Nhai quan sát một lát rồi nói:
“Chủ tháp là trận nhãn, lựa chọn xây cao như vậy là để thu nạp được càng nhiều nguyên khí. Nhưng chỉ một toà Bạch Tháp thì không đủ, cần phải bố trí các loại trận pháp hội tụ nguyên khí ở xung quanh. Các ngươi cũng chẳng khá hơn Hắc Tháp bao nhiêu.”
Ninh Vạn Khoảnh không nói nên lời.
Không bao lâu sau, mọi người đã bay đến gần Bạch Tháp.
Hơn mười tu hành giả mặc bạch y tiến lên nghênh đón Ninh Vạn Khoảnh: “Cung nghênh Ninh thẩm phán!”
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Thông tri Tháp chủ, có khách quý viếng thăm.”
“Vâng.”
Trên đỉnh Bạch Tháp, Lam Hi Hoà đã nhìn thấy đám người Lục Châu. Không chờ thuộc hạ đến báo cáo, nàng đã phân phó:
“Mời Lục Các chủ đến tầng bảy mươi hai.”
“Vâng.”
. . .
Trên Bạch Tháp tầng thứ bảy mươi hai.
“Lục các chủ, mời.” Lam y nữ hầu nói.
Kiến trúc hùng vĩ và bài trí tráng lệ xa xỉ khiến tầng này trông như một toà lâu đài. Chính giữa tầng đặt một chiếc bàn dài mấy trượng, trên bàn phủ khăn trắng.
Ở phía cuối bàn đặt một chiếc ghế cao gấp ba lần thân người. Lam Hi Hoà ngồi trên ghế, trông nàng nhỏ bé lọt thỏm vào trong.
“Lục các chủ, lại gặp mặt rồi.” Lam Hi Hoà nở nụ cười nói. “Mời ngồi.”
Lục Châu cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí đối diện với nàng. Hai người tuy đối mặt nhưng cách nhau mấy chục mét.
Lam y nữ hầu nhìn về phía mấy người Tư Vô Nhai: “Mời các vị đến bên này.”
Mấy người chia nhau ngồi ở hai bên bàn, có cảm giác không được tự nhiên.
Trái lại bên phía Lam Hi Hoà cũng có một số tu hành giả mặc bạch y nhưng đều cung kính đứng hai bên nàng, không ai dám ngồi xuống.
“Lục các chủ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?” Lam Hi Hoà hỏi.
Nàng vẫn hệt như trước, luôn thích nói thẳng vào vấn đề.
“Nghe nói Lam tháp chủ đã sống hàng tuế nguyệt, lão phu có mấy câu hỏi muốn hỏi ngươi một chút.”
“Mời nói.”
“Năm đó kế hoạch Thái Hư là do ngươi vạch ra?”
Đối với câu chuyện này, Lục Châu cực kỳ tò mò, cũng bởi ba trăm năm trước Cơ Thiên Đạo đã đi đến bí ẩn chi địa và mang về hạt giống Thái Hư mà người người mơ ước.
Lam Hi Hoà nói thẳng không chút che giấu: “Vâng.”
“Thái Hư ở đâu?” Lục Châu cũng hỏi thẳng.
Nụ cười trên mặt Lam Hi Hoà nồng đậm hơn. “Chẳng phải Lục các chủ biết rõ hơn ta sao?”
Lão phu biết chết liền.
Trong thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu chỉ nhìn thấy một cảnh tượng duy nhất, pháp thân hắc liên hạ xuống.
“Lão phu biết rất ít.”
Lam Hi Hoà thở dài đáp: “Bí ẩn chi địa là nơi cực kỳ hung hiểm, ẩn tàng rất nhiều hung thú đáng sợ, con nào con nấy mạnh hơn Anh Chiêu gấp trăm lần. Ý định ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm ra bí mật của thế giới bản nguyên.”
“Bản nguyên?”
“Con người từ khi sinh ra đã được ông trời ban cho tư cách tu hành, nhưng lại định ra thiên địa trói buộc cho từng loại màu sắc liên diệp khác nhau. Ban đầu kế hoạch Thái Hư có mục đích tìm kiếm bản nguyên của những sự ràng buộc này.”
“Nhưng nhân loại đời sau lại phát hiện sự tồn tại của hạt giống Thái Hư, thế là kế hoạch Thái Hư ban đầu đã bị cải biến. Một số người đến gần hạt giống Thái Hư có tu vi tiến bộ rất nhanh, thể chất được tẩm bổ. Con người tham lam, hoàn toàn quên mất dự định ban đầu, biến kế hoạch Thái Hư thành cuộc chiến tranh đoạt hạt giống. Mãi cho tới một ngày, hung thú cường đại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, tàn sát con người rồi khu trục con người ra khỏi nơi đó.”
“Hạt giống Thái Hư cần ba mươi ngàn năm mới thành thục một lần, trong vòng ngàn năm trước khi hạt giống thành thục chính là thời điểm tranh đoạt kịch liệt nhất. Ba trăm hai mươi năm trước chính là lần cuối cùng nhân loại thực hiện kế hoạch Thái Hư.”
Lam Hi Hoà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Nếu ngay cả Lục các chủ cũng không biết Thái Hư ở đâu thì sẽ chẳng còn ai biết rõ.”
Lục Châu thản nhiên lắc đầu:
“Lão phu thật sự không biết. Ngươi cũng không biết sao?”
Lam Hi Hoà cau mày nói:
“Bởi vì cho đến bây giờ cũng không có ai từng đến được Thái Hư, chúng ta chỉ tìm tới bí ẩn chi địa. Rất nhiều người nhầm tưởng bí ẩn chi địa chính là Thái Hư, bởi vì hạt giống Thái Hư sinh trưởng ở bí ẩn chi địa. Nhưng ta không cho là như vậy.”
“Vì sao lại nói thế?”
“Hoàn cảnh sinh tồn ở bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, không có ánh mặt trời, cũng không phải nơi thích hợp cho con người sinh sống.” Lam Hi Hoà nói, “Nơi đó có vẻ giống với địa bàn của hung thú hơn.”
Lúc này, Tư Vô Nhai không nhịn được nữa bèn hỏi:
“Có khi nào hung thú mới là chúa tể thật sự của nhân loại không?”
“. . .”
Tầng bảy mươi hai lập tức rơi vào yên tĩnh.
Ý nghĩ này thật là đáng sợ.
“Nhân loại tự cho rằng mình là giống loài có trí tuệ nhất, nhưng xem ra trí tuệ của hung thú cũng không thua kém gì nhân loại. Như Anh Chiêu cũng chỉ là hung thú có trí tuệ sơ cấp mà thôi. Hung thú trí tuệ cao giai đương nhiên sẽ thông minh không kém gì con người, chúng nó có thân thể cực kỳ cường hãn, lực lượng vô địch, đương nhiên có thể thực hiện nuôi nhốt nhân loại. Hung thú nhìn nhân loại chẳng khác gì nhân loại nhìn bầy kiến.” Tư Vô Nhai phân tích.
Chương 1272 Vô đề
Nghe được lời này, ánh mắt Lam Hi Hoà lộ vẻ tán thưởng nhìn Tư Vô Nhai. “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai tự giới thiệu mình.
“Nhân loại mới là linh trưởng của vạn vật, đã từng có Chí Tôn đại năng đến bí ẩn chi địa, giả thiết của ngươi không có cơ sở tồn tại.” Lam Hi Hoà đáp.
“Chí Tôn đại năng?” Tư Vô Nhai nói, “Lam tháp chủ đã gặp lần nào chưa?”
Lam Hi Hoà trầm mặc không trả lời.
Tư Vô Nhai nói tiếp: “Ta cũng mong trên đời này có Chí Tôn đại năng tồn tại. Nếu có, tuổi thọ của bọn họ chắc chắn rất dài lâu. Vậy bọn họ đi đâu cả rồi?”
Hắn lại lần nữa truy hỏi:
“Nếu đúng như ngài vừa nói, mục đích ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm kiếm bản nguyên thiên địa ràng buộc. Nhưng nếu không đánh tan được ràng buộc, sao có thể trở thành Chí tôn? Ta nghe lục sư tỷ nói Lam tháp chủ chỉ còn năm năm thọ mệnh. Lam tháp chủ tu vi cao thâm như vậy, hẳn là không hề thua kém Hạ Tranh Vanh. Xin hỏi tu vi của Lam tháp chủ là bao nhiêu? Vì sao chỉ còn năm năm thọ mệnh? Mục đích chân chính của Lam tháp chủ khi tiếp xúc với lục sư tỷ ta là gì?”
“. . .”
Hàng loạt câu hỏi được nêu ra, từng câu lưu loát không hề ngừng lại.
Đám người trong đại điện nghe mà mở rộng tầm mắt.
Tiểu Diên Nhi cầm cốc nước trên tay, cặp mắt to tròn trừng lớn nhìn Tư Vô Nhai. Trong lúc thất thần, cốc nước rơi xuống.
Vừa rơi được một giây, cốc nước dừng lại giữa không trung rồi bay ngược trở vào tay nàng.
Mọi người nhìn về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà không mảy may tức giận, chậm rãi nói: “Xem ra hôm nay Lục các chủ đến để hỏi tội.”
Nàng nhìn về phía Tư Vô Nhai, trả lời câu hỏi của hắn:
“Có lẽ để trở thành Chí Tôn thì không cần phá vỡ thiên địa ràng buộc. Ràng buộc là vấn đề toàn bộ nhân loại đều phải đối mặt, nếu ngươi có hứng thú có thể tự mình nghiên cứu vấn đề này.”
Tư Vô Nhai lại hỏi:
“Theo ta quan sát, mỗi thế giới đều có thể đi thông đến bí ẩn chi địa. Điều trùng hợp là… Con đường đi thông đến bí ẩn chi địa của năm giới kim hồng hắc bạch hoàng đều trùng nhau.”
Tư Vô Nhai vung tay lên, một mảnh giấy bay về phía Lam Hi Hoà rồi trải ra trước mặt nàng.
Lam Hi Hoà rủ mắt nhìn địa đồ trên giấy, rốt cuộc trên gương mặt bình tĩnh như nước cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Vô Nhai, khẽ hỏi: “Ngươi là…?”
“Vừa rồi ta đã nói, ta là thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.”
Rõ ràng trước đó Lam Hi Hoà không có ấn tượng gì với Tư Vô Nhai. Nhưng lúc này đây nàng không thể không nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt bằng con mắt khác.
“Ta là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi. Tỷ tỷ, ta ở đây này.” Tiểu Diên Nhi bò nhoài trên bàn, đưa tay vẫy vẫy với Lam Hi Hoà. Cằm nàng đặt trên mặt bàn, thoạt nhìn không khiến người chú ý.
Lam Hi Hoà nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, mỉm cười ấm áp, sau đó nói với Tư Vô Nhai:
“Ngươi vẽ bức tranh này không tệ, ta có thể góp ý cho ngươi một điểm.”
Tư Vô Nhai lộ vẻ thỉnh giáo.
Lam Hi Hoà nói: “Bức tranh này vẽ rất tốt, nhưng chưa chính xác. Ngươi có thể thử vẽ lại vài lần xem sao.”
Trên địa đồ, có một nét bút uốn lượn nối liền năm giới kim hồng hắc bạch hoàng, nét bút kia bắt đầu từ lạch trời kéo dài đến Hắc Thuỷ Huyền Động rồi đến Thiên Luân sơn mạch.
“Đa tạ Lam tháp chủ nhắc nhở.” Tư Vô Nhai đáp, “Bức tranh này đúng là chưa chính xác, bởi vì ta đã vẽ ra một bức địa đồ khác chính xác hơn nhưng quên mang đến. Vừa rồi ta chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”
“Cho ngươi thêm một lời khuyên.”
“Mời nói.”
“Quá mức tự tin chính là tự phụ. Tốt nhất ngươi đừng nên thăm dò tứ đại bí ẩn chi địa.” Lam Hi Hoà nói.
“Tứ đại bí ẩn chi địa?”
“Theo truyền thuyết, bốn khu vực này hoàn toàn độc lập với bí ẩn chi địa sinh trưởng ra hạt giống Thái Hư. Ta chỉ biết đến đó.”
Tư Vô Nhai không tiếp tục truy hỏi nữa mà lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lát sau, Lam Hi Hoà nói: “Về câu hỏi thứ hai.”
Nàng đứng lên, hai chân lăng không lơ lửng bay về phía trước.
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử. Ta cũng không ngoại lệ. Ta muốn trước khi đại nạn thọ mệnh đến có thể tìm một người thay thế mình. Ta cho rằng Diệp Thiên Tâm là người thích hợp nhất, đáng tiếc… hữu duyên vô phận.”
Tiểu Diên Nhi giơ hai bàn tay lên đếm đếm:
“Bát diệp sống được 1.000 năm, cửu diệp 1.600 năm, thập diệp 2.600 năm, mở một Mệnh Cách thêm 500 năm. Tỷ tỷ… á…”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc che miệng. Hình như nàng gọi tỷ tỷ không thích hợp nha.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, công lại lên đến 8.600 năm.
Mọi người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu cô nương đúng là hết chuyện để nói rồi. Không biết trước mặt nữ nhân mà đi hỏi tuổi là rất thất lễ sao?
Nhưng Lam Hi Hoà không có vẻ gì là tức giận.
Trải qua dằng dặc năm tháng, nàng đã coi nhẹ mọi loại lục đục phân tranh và a dua nịnh nọt giữa con người. Loại người thẳng thắn như Tiểu Diên Nhi làm nàng thích nhất.
Lam Hi Hoà nở nụ cười với Tiểu Diên Nhi rồi quay sang nhìn Lục Châu. “Lục các chủ, ngươi thật sự không đến từ Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu.
Chương 1273 Vô đề
Lam Hi Hoà lại nói: “Vậy là đến từ tứ đại bí ẩn chi địa?”
Lục Châu lại lắc đầu.
“Ta hiểu rồi, có lẽ trên đời này căn bản không có Thái Hư tồn tại.”
Lời này khiến tất cả mọi người chẳng hiểu ra sao.
“Có lẽ là ta sai rồi.” Lam Hi Hoà nhẹ giọng than, bàn tay ngọc nâng lên.
Ông —— ——
Bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện trước mặt mọi người.
Mệnh Cách nở rộ quang hoa. Mười ba khu vực Mệnh Cách sáng lên lập loè rồi biến mất.
“Mười ba Mệnh Cách?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ Lam Hi Hoà là cường giả mười ba Mệnh Cách. Như vậy là nàng đã vượt qua hai đại Mệnh Quan.
Lam Hi Hoà nhìn Tiểu Diên Nhi, nhẹ giọng nói:
“Tiểu muội muội, kỳ thực ta rất trẻ trung, chỉ là trong lúc tu hành xuất hiện sai lầm, Mệnh Cách thứ mười ba không chỉ không tăng thọ mệnh cho ta mà còn làm ta hao tổn ba ngàn năm thọ mệnh. Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ không có gì sai đâu.”
Nụ cười trên mặt Lam Hi Hoà ấm áp như gió xuân, hoàn toàn không còn vẻ cao cao tại thượng của Tháp chủ Bạch Tháp.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi lại giơ hai bàn tay lên tiếp tục đếm. “Mười một Mệnh Cách 8.100 năm, mười hai Mệnh Cách 8.600 năm, mười ba Mệnh Cách trừ đi 3.000 năm… Á?”
Nàng che miệng thốt lên: “Tỷ tỷ… nhưng mà năm nay ta mới mười tám hà.”
Lời này rất là đâm tâm đó, có biết không?
Cũng may Lam Hi Hoà không hề để ý đến việc này, mà lại kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi: “Mười tám tuổi?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà con mổ thóc, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lam Hi Hoà, cảm giác nàng cũng không hơn mình bao nhiêu tuổi.
Lam Hi Hoà nhìn từ Tiểu Diên Nhi sang Tư Vô Nhai, lại nhìn về phía Vu Chính Hải, cuối cùng dừng lại ở Hải Loa.
“Lục các chủ, đây đều là đồ đệ của ngươi?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không phải toàn bộ.”
Thẩm Tất khom người giải thích: “Tại hạ là hộ pháp Ma Thiên Các, tham kiến Lam tháp chủ.”
Nhan Chân Lạc cũng lên tiếng: “Tả sứ Ma Thiên Các, tham kiến Lam tháp chủ.”
Lam Hi Hoà cười nói: “Lục các chủ làm sao dạy ra được nhiều đệ tử kiệt xuất như thế?”
Lục Châu vuốt râu đáp: “Sư phụ chỉ đưa lối dẫn đường, việc tu hành phải xem ở cá nhân mỗi người. Thiên phú của bọn hắn không tồi, nhưng phần nhiều là vì bản thân biết cố gắng.”
“Mười tám năm tu hành đã đạt tới cửu diệp… Đây là việc người bình thường không cách nào làm được.” Lam Hi Hoà nhìn Tiểu Diên Nhi, khẽ nói.
“Ta phải sửa lại một chút, cửu sư tỷ chỉ mới tu hành có bảy năm nay thôi.” Hải Loa nói.
“Không tệ.” Lam Hi Hoà nhìn Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đầy tán thưởng. “Còn ngươi là đồ đệ nhỏ nhất?”
Hải Loa gật đầu, trả lời rất dứt khoát: “Vâng.”
“Tiểu sư muội chỉ mất hơn một năm đã bước vào thập diệp.” Tiểu Diên Nhi tự hào khoe khoang.
“Hơn một năm…”
“Đúng vậy nha.”
Chủ đề đi hơi xa rồi. Cứ tiếp tục như vậy sẽ liên luỵ đến xuất thân của Hải Loa.
Lạc Tuyên nói Hải Loa đến từ bí ẩn chi địa, hơn nữa còn có hạt giống Thái Hư trong người, e rằng sẽ khiến người khác chú ý.
Dù Tư Vô Nhai đã giúp tất cả mọi người ẩn tàng khí tức, nhưng mười đệ tử một khi đồng thời xuất hiện, ai nấy đều tư thái kinh người thì người khác đương nhiên sẽ nghĩ tới mười viên hạt giống Thái Hư thất lạc kia.
Lam Hi Hoà lại đứng lên nói với Lục Châu:
“Lục Các chủ, ta đã thể hiện đầy đủ thành ý của mình, cũng đã thẳng thắn trả lời toàn bộ câu hỏi của các vị. Như vậy… ta có thể hỏi mấy câu không?”
“Mời nói.”
Một chữ ‘mời’ của Lục Châu lập tức khiến tất cả mọi người trong Ma Thiên Các hiểu rõ, Các chủ coi trọng Lam Hi Hoà. Cao thủ đã bước qua hai đại Mệnh Quan như nàng quả thật xứng đáng được nhận đãi ngộ như thế.
“Lục các chủ thật sự không phải là người đến từ Thái Hư?” Ánh mắt Lam Hi Hoà nhu hoà như hai ngọn đèn ấm, chuyên chú mà dịu dàng.
Lục Châu lắc đầu: “Không phải.”
Lam Hi Hoà tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao Các chủ lại tu ra lam liên?”
Cho tới nay, lam liên của Lục Châu là chỗ dựa lớn nhất của Ma Thiên Các.
Từ lúc ban đầu, Tư Vô Nhai cho rằng đó là năng lượng bình chướng, về sau bốn vị trưởng lão nghĩ đó là một loại bí pháp. Sau khi hồng liên giới xuất hiện, rất nhiều người hoài nghi lam liên giới thật sự tồn tại, mà Lục Châu chính là đại lão lam liên giới, trong đó có Tiêu Vân Hoà.
Nhưng vấn đề là, vì sao Lục Châu có thể thi triển ra năng lực kim liên? Đừng cho rằng kim liên nhỏ yếu, tại nơi hỗn loạn ở Triệu Văn Quốc, Lục Châu dùng kim liên đánh hai đại trưởng lão Bạch Tháp Hắc Tháp lên bờ xuống ruộng, ai ai cũng còn nhớ như in.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ.
Lục Châu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Do công pháp.”
Hắn không hề nói dối. Sau khi tu hành Thiên thư Tam Quyển hắn mới có lam liên.
Lam Hi Hoà nghe vậy không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng nàng vẫn không cam tâm:
“Thật sao?”
“Lão phu từ trước đến nay không thích nói dối.” Lục Châu đáp.
“Vậy ta có một thỉnh cầu cuối cùng…”
Lam Hi Hoà khôi phục lại tâm tình bình tĩnh như nước, dáng vẻ chờ mong ban đầu đã không còn sót lại chút gì. “Ta muốn được thỉnh giáo Lục các chủ mấy chiêu.”
Lục Châu: “. . .”
Chương 1274 Vô đề
Các đồ đệ thì lại không cho chuyện này là quan trọng, bọn hắn rất tin tưởng vào sự cường đại đến vô lý của sư phụ.
Lục Châu đang suy nghĩ phương thức ứng phó. Hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng toàn là để dồn người ta vào chỗ chết, không thích hợp để luận bàn thỉnh giáo.
“Đây không phải là hành vi sáng suốt, vì sao phải làm thế?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà than nhẹ một tiếng:
“Đứng ở nơi cao không khỏi cảm thấy rét lạnh. Cho dù là Hắc Tháp hay Bạch Tháp, Đại Viên hay Đại Minh vương đình… ta đều chưa từng bị đánh bại. Từ khi thấy Lục các chủ đánh với Hạ Tranh Vanh một trận, ta đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dẫu biết mình rất khó có thể thắng được, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“Chỉ có như thế?”
“Ngoài ra còn để nghiệm chứng một suy nghĩ trong lòng ta.”
“Suy nghĩ gì?”
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn…” Lam Hi Hoà không trả lời thẳng vấn đề.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Ngươi nên nghĩ cho kỹ. Chỉ cần lão phu muốn, thế gian này không ai có thể đỡ nổi một chưởng của lão phu.”
“. . .”
Biểu tình trên mặt đám tu hành giả mặc bạch y lập tức cứng đờ.
Lời này thật quá phách lối!
Bọn họ cũng biết tu vi Lục Châu rất thâm hậu, có thể hành Hạ Tranh Vanh lên bờ xuống ruộng, nhưng cũng không đến nỗi Tháp chủ của bọn họ gánh không nổi một chưởng chứ!
Huống chi Tháp chủ còn là cường giả mười ba Mệnh Cách.
Chỉ có vẻ mặt của Ninh Vạn Khoảnh là không được tự nhiên. Tuy hắn không nhìn thấy nhưng có thể nghe được rất rõ ràng.
“Lam tháp chủ, thuộc hạ cho rằng ngài không cần thiết phải luận bàn.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Ngươi cảm thấy ta không có phần thắng?”
“Thuộc hạ không có ý đó… chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy không cần thiết. Thực lực của Lục các chủ thuộc hạ đã được lĩnh giáo, tự biết mình không cách nào là đối thủ của Lục các chủ.”
Một tu hành giả mặc bạch y đứng bên cạnh nói:
“Ninh thẩm phán, ngươi là ngươi, làm sao có thể đánh đồng với Tháp chủ? Lục các chủ có thể đánh bại hai đại trưởng lão thì đánh bại ngươi là việc đương nhiên mà?”
Ninh Vạn Khoảnh nghẹn lời. Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn lời nào để nói.
Lam Hi Hoà nói: “Ta tự có phân tấc.”
Lục Châu gật đầu: “Ba chiêu.”
“Một lời đã định.”
Vừa nói xong, thân ảnh Lam Hi Hoà biến mất trên ghế cao, tựa như hư không tiêu thất. Có thể tới vô ảnh đi vô tung mà không tạo ra chút động tĩnh nào, mười ba Mệnh Cách quả nhiên cường đại.
“Bên ngoài.” Tiểu Diên Nhi xoay người chạy ra ngoài, nhảy lên lan can, nhìn về phía Lam Hi Hoà đang lơ lửng trong mây mù.
Lam Hi Hoà mỉm cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi có thể cảm ứng được vị trí của ta?”
“Cảm ứng?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thân ảnh Lam Hi Hoà lại nhoáng lên và biến mất.
Tiểu Diên Nhi chạy trên lan can, vòng qua mấy cây cột trụ đến một phía khác, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Hoà: “Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì thế?”
Lam Hi Hoà: “. . .”
Nàng nhíu mày, hư ảnh lại loé lên lần nữa, lần này nàng xuất hiện ở phía xa xa đối diện Bạch Tháp.
Tiểu Diên Nhi tựa hồ cảm giác được Lam Hi Hoà đang đang khảo sát mình, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng thi triển Thái Thanh Ngọc Giản và Thất Tinh Thải Vân Bộ, thân ảnh như tinh linh đạp không bay về phía Lam Hi Hoà.
“Quá gần…” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
Đám người Ma Thiên Các cũng rời khỏi tầng bảy mươi hai, lăng không bay ra.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Lam Hi Hoà và Tiểu Diên Nhi chơi trò mèo bắt chuột, không hề lo lắng Lam Hi Hoà sẽ thương tổn nàng.
Hư ảnh Lam Hi Hoà lại loé lên rồi biến mất. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên người tu vi thấp không thể nào nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Tiểu Diên Nhi lại ngẩng đầu lên nói: “Quá cao rồi, ta không dám lên đó. Tỷ tỷ xuống đây đi.”
Hải Loa đi tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, tò mò ngẩng đầu nhìn lên đám mây mù trên đầu. “Cửu sư tỷ, tỷ nhìn thấy sao?”
“Thì tỷ ấy đang bay ở đằng kia kìa?!” Tiểu Diên Nhi giơ tay chỉ về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà chậm rãi hạ xuống thấp, trong mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi.
“Ta đột nhiên cảm thấy Diệp Thiên Tâm không phải là người thích hợp nhất.”
Lam Hi Hoà cẩn thận quan sát Tiểu Diên Nhi khiến nàng chẳng hiểu ra sao.
Lục Châu đạp không đi tới nói: “Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, là một công pháp cường đại có tác dụng đề cao ngũ cảm và lục thức. Con bé có thể nhìn thấy ngươi cũng không có gì lạ.”
Tựa như hành vi của con người trong mắt loài mèo là rất chậm vậy.
Trừ phi Lam Hi Hoà đạt tới tu vi phá toái hư không, nếu không rất khó có thể tránh thoát đôi mắt Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi được sư phụ khen, trong lòng vui vẻ vô cùng, bẽn lẽn nói: “Cũng bình thường thôi hà.”
“. . .”
Biết khiêm tốn là tốt. Nhưng lúc này một lần khiêm tốn chính là bằng bốn lần tự kiêu nha.
Lời này của nàng chẳng phải là đang nói chiêu hư không biến mất vừa rồi của Lam Hi Hoà là rất bình thường sao? Nhưng Lam Hi Hoà không hổ là đại lão sống mấy ngàn năm, cho dù có hơi xấu hổ cũng không để người khác nhìn ra mảy may.
Nàng ung dung nói với Lục Châu: “Ba chiêu.”
“Mời.”
Chương 1275 Vô đề
Lục Châu ngoài mặt bình tĩnh vô ba nhưng trong lòng lại đang không ngừng suy nghĩ.
Suy cho cùng hắn vẫn chỉ là năm Mệnh Cách, dựa vào thần thông Thiên thư có thể gắng gượng đối kháng với mười hai Mệnh Cách, nhưng nếu thật sự luận bàn với cường giả mười ba Mệnh Cách Lam Hi Hoà thì đúng là chả có phần thắng nào.
Lôi Cương? Chắc chỉ còn biện pháp này thôi.
Không thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu diệt đi một Mệnh Cách của người ta, thanh danh của lão phu sẽ bị tổn hại.
Mà giá thẻ bây giờ cũng quá đắt.
Hai người bay về phương xa, bốn phía vang lên âm thanh quỷ dị.
Răng rắc ——
Giữa thiên địa có cơn gió mang theo hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, từng hạt bông tuyết dưới đất từ từ bay ngược lên không trung, tựa như đất trời bị đảo ngược.
“Đây là chiêu thức gì?” Tư Vô Nhai tròn mắt nói.
Ninh Vạn Khoảnh đi tới bên cạnh hắn nói: “Cứ xem tiếp đi, chúng ta cũng rất ít khi được tận mắt nhìn thấy Tháp chủ ra tay, càng đừng nói tới những thủ đoạn đặc biệt này.”
Nói thẳng ra chính là, hắn cũng không biết.
Bông tuyết bay lên cao, âm thanh răng rắc càng lúc càng mãnh liệt, không gian như bị đông kết lại.
Đám người Vu Chính Hải cảm thấy lạnh run.
“Đây là một loại băng phong thuật còn đáng sợ hơn cả Tuyệt Đối Linh Độ.” Tư Vô Nhai lùi lại.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Đừng lo lắng, trong Bạch Tháp có đạo văn đặc thù bảo hộ, huống hồ gì Tháp chủ sẽ không ra tay với kiến trúc phòng ốc.”
Trên không trung.
Toàn thân Lục Châu rất nhanh đã bị bông tuyết bao phủ. Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể khiến hắn nhớ tới mình còn một đống thẻ phòng ngự chưa xài đến.
Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra xem.
Phòng ngự cấp một: 10.000 điểm công đức, giảm 90% tổn thương, duy trì liên tục 10 giây.
Phòng ngự cấp hai: 8.000 điểm công đức, giảm 80% tổn thương, duy trì liên tục 10 giây.
“Mua hai cái cấp một.” Hiện tại Lục Châu có thể xem là đại gia điểm công đức.
Năm Mệnh Cách ngăn trở 10% tổn thương do mười ba Mệnh Cách gây ra, hẳn là ổn nhỉ?
Răng rắc, răng rắc… âm thanh đông kết càng lúc càng vang.
Vù!
Thân ảnh Lam Hi Hoà biến mất, ngay sau đó xuất hiện phía trên Lục Châu một góc 45 độ, trong tay cầm vũ khí Hạo Nguyệt toả quang mang bốn phía đánh tới.
Nguyên khí trong đan điền khí hải Lục Châu lập tức bị đông cứng, không cách nào điều động.
Lục Châu bóp nát thẻ phòng ngự cấp một.
Trong đan điền khí hải như được dòng nước ấm tưới lên, chạy khắp toàn thân và kỳ kinh bát mạch, nguyên khí tràn ngập, đại bộ phận hàn ý đều bị xua tan.
Tuy vậy, khi Lam Hi Hoà đến gần, hàn ý lại bành trướng ra càng lúc càng mạnh.
Đúng là tấm thẻ vô dụng. Thứ đánh chết hắn không phải 90% đã bị ngăn trở kia mà là 10% còn lại.
Lục Châu không hề do dự xuất chưởng ——
“Lôi Cương!”
Trên bầu trời lập tức xuất hiện mây đen vần vũ, lòng bàn tay Lục Châu đánh ra một tia kinh lôi, va chạm với Hạo Nguyệt trong tay Lam Hi Hoà.
Ầm!
Lôi Cương phá vỡ hư không đánh về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tia Lôi Cương bổ xuống, bật thốt lên: “Lục các chủ còn biết Lôi Cương?”
Ầm ầm!
Lam Hi Hoà bị đánh bật ra sau, lăng không xoay mấy vòng.
Nàng giơ tay phải đánh ra luồng ánh sáng như thái dương, ngăn cản dư uy của Lôi Cương. Sóng năng lượng tản ra, bông tuyết bốn phía bị đè xuống, quang mang trong tay nàng mới biến mất.
Bốn phía khôi phục lại như trước, hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Trong lòng Lục Châu đang chảy máu không thôi. Hai tấm thẻ mới thắng được một chiêu, sớm biết như vậy nên đòi tiền đặt cược cao cao một chút.
Đúng là thua lỗ mà.
“Chiêu thứ nhất, ngươi thua.” Lục Châu vuốt râu nói.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Không, là ngươi thua mới đúng.”
“? ? ?” Lục Châu có chút ngơ ngác.
Sao lại là lão phu thua? Ngươi muốn thẻ Lôi Cương kích phát 1% tất sát kia thì mới chịu phục à?
Lam Hi Hoà nói: “Vừa rồi ta sử dụng năng lực của Mệnh Quan, phối hợp với Nhật Nguyệt Tinh Luân khiến cho nguyên khí đảo ngược, càn không điên đảo. Lục các chủ cưỡng ép điều động nguyên khí là cách làm hại người hại mình, tự tổn hại một ngàn để thương địch tám trăm.”
Lục Châu hết nói nổi. Nữ nhân này muốn quỵt nợ sao?
“Ngươi bây giờ hẳn là không thể nào điều động nguyên khí được nữa, kỳ kinh bát mạch đã bị nguyên khí làm cho hỗn loạn.” Lam Hi Hoà tự tin nói.
Nàng vừa dứt lời, thân ảnh Lục Châu đã nhoáng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện kim sắc Tinh Bàn.
Tinh Bàn kia chỉ có năm Mệnh Cách, nhưng trong mắt mọi người thì hắn đang cố ý ẩn giấu thực lực.
“Lão phu ra chiêu trước.” Lục Châu khống chế Tinh Bàn bay đi.
Lam Hi Hoà nhíu chặt mày, khẽ lẩm bẩm: “Sao lại không bị ảnh hưởng?”
Nàng cấp tốc huy động song chưởng, một chưởng đánh ra quang mang như thái dương, một chưởng cầm Hạo Nguyệt.
Nhật Nguyệt Đồng Huy.
Tinh Bàn của Lục Châu còn chưa hạ xuống đã biến mất giữa không trung. Tinh Bàn năm Mệnh Cách chỉ có thể dùng để làm động tác giả chứ đánh được ai…
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện quang mang màu tím. Tử Lưu Ly!
Trong phạm vi trăm mét, không gian trở nên mông lung vặn vẹo.
“Hợp cấp?” Lam Hi Hoà cảm nhận được cái lạnh đến cực hạn, lập tức lấy ra Nhật Nguyệt Tinh Luân đón đỡ.
Ầm!
Ninh Vạn Khoảnh nhướng mày nói: “Tất cả mọi người bảo hộ Bạch Tháp!”
“Vâng!”
Bình luận facebook