-
Chương 1261-1265
Chương 1261 Vô đề
“Bạch liên giới là nơi cây cối thưa thớt, dã thú khó tìm. Đại bộ phận đất đai đều phủ trong băng lãnh núi tuyết. Người ở đó muốn sinh tồn chỉ có thể lên núi kiếm ăn, đời đời đào khoáng để đổi tài nguyên với các giới khác.” Phong Khuê nói.
Lục Châu gật đầu.
Nhìn đến đây, Nhan Chân Lạc cuối cùng cũng minh bạch, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu:
“Lục huynh… đây đều là…”
“Ngươi gọi lão phu là gì?” Lục Châu híp mắt lại.
“Ách…” Nhan Chân Lạc lập tức lăng không quỳ bái, “Thuộc hạ tham kiến Các chủ.”
Các thành viên Hắc Tháp: “? ? ?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Nhan Chân Lạc, lão phu đã nói sẽ tự mình đến đón ngươi, sẽ không nuốt lời.”
Biểu tình trên mặt Hạ Tranh Vanh có chút khó coi.
Nhan Chân Lạc nói: “Đa tạ Các chủ!”
Lục Châu nhìn về phía Phong Khuê: “Thế nhân đều biết lão phu nhân từ, hôm nay chỉ lấy đi Mệnh Cách của các ngươi, không hạ sát thủ.”
Phong Khuê mừng rỡ nói: “Đa tạ Lục các chủ khai ân.”
“Nhưng đừng quên đồ nhi của lão phu đã bị hại rơi xuống hắc thuỷ không rõ tung tích. Nếu hắn chết, lão phu bắt các ngươi chôn cùng.”
“. . .”
“Điều cuối cùng…”
Lục Châu nói tiếp, “Đừng chơi tâm cơ với lão phu. Nếu còn xảy ra chuyện này… các ngươi không còn được may mắn như hôm nay nữa đâu.”
Phong Khuê gật đầu: “Tuyệt đối không có lần sau!”
Lục Châu hạ xuống, đi tới trước mặt Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời.
“Lão phu có thể cường sát Đoạn Tây Hoa, thì có thể cường sát bất luận kẻ nào.”
“. . .”
Lời này chẳng khác nào đang rung cây doạ khỉ. Cho dù là Hạ Tranh Vanh cũng không bảo vệ được bọn hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Hạ Tranh Vanh, rốt cuộc nhìn thấy vẻ hối hận và bất đắc dĩ trong mắt hắn.
“Ta thua.” Hạ Tranh Vanh nói, “Ngươi mạnh hệt như bọn họ.”
“Bọn họ?”
“Ngươi đến từ Thái Hư đúng không?” Hạ Tranh Vanh hỏi.
Lục Châu vuốt râu đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào thì cứ xem là thế nấy.” Lục Châu lười giải thích, đâm lao thì cứ theo lao mà thôi.
Đám thành viên Hắc Tháp giật mình nhìn Lục Châu.
Chẳng trách, chẳng trách…
Hạ Tranh Vanh cười ha hả thành tiếng: “Chẳng trách, ngài cũng họ Lục.”
“Họ Lục?” Lục Châu nhíu mày.
Hạ Tranh Vanh ngồi phịch xuống đất, không khỏi bật cười.
Lục Châu lắc đầu, xoay người rời đi.
Đám người lập tức lui về sau nhường đường. Lục Châu đi đến trước mặt bình chướng, nhấc tay đánh ra một chưởng.
Lam chưởng bộc phát năng lượng, tạo thành một lỗ hổng để Lục Châu và Nhan Chân Lạc đi ra. Sau đó khu vực đạo văn lại khôi phục như trước.
Nhan Chân Lạc đi sau lưng Lục Châu, thấp giọng nói: “Lục gia mà hắn nói chính là tổ tiên của Lục Ly.”
“Lục Ly có liên quan đến Thái Hư?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Nhan Chân Lạc nói: “Tổ tiên của Lục Ly xuất hiện đại năng. Nhưng trước đây ta vẫn luôn nghĩ là Lục Ly khoác lác thôi. Hiện giờ nghe Hạ Tranh Vanh nói vậy, ta cảm thấy chuyện này chắc là thật. Trước đây Lục Ly hay khoe khoang với ta rằng tổ tiên hắn rất mạnh mẽ, là người nổi bật trong số tu hành giới.”
“Theo lời hắn, tổ tiên hắn từng đến bí ẩn chi địa, thu hoạch được không ít kỳ ngộ, tu vi được đề thăng. Khi vào Hắc Tháp Lục Ly mới là cửu diệp, Hắc Tháp coi trọng bối cảnh của hắn nên mới thu nhận, nhưng Lục Ly không khiến Hắc Tháp thất vọng, trợ giúp Hắc Tháp thực hiện kế hoạch cộng hưởng. Sau khi Hắc Tháp có thu hoạch, thực lực của Lục Ly cũng tiến bộ không ít.”
Nói đến đây, Nhan Chân Lạc nói thêm một câu: “Nhưng cụ thể thế nào thì phải hỏi hắn.”
Lục Châu dừng chân, quay đầu nhìn Nhan Chân Lạc: “Kế hoạch cộng hưởng?”
Nhan Chân Lạc giải thích:
“Trước khi áp dụng kế hoạch cộng hưởng, Hắc Tháp phải phái người đến địa phương khác tìm Mệnh Cách thú và Sinh Mệnh Chi Tâm. Chủ ý của kế hoạch cộng hưởng là bảo vệ nhân loại, xua đuổi hung thú, lấy được Sinh Mệnh Chi Tâm và Mệnh Cách Chi Tâm, cùng chia đôi cộng hưởng với dân bản xứ.”
Lục Châu nói: “Chắc Lục Ly cũng không ngờ đến kế hoạch cộng hưởng lại biến thành kế hoạch nuôi nhốt đâu nhỉ?”
Nhan Chân Lạc thở dài gật đầu. “Hắc Tháp đã biến chất từ lâu, kế hoạch nuôi nhốt cũng đã không còn thoả mãn được bọn hắn. Khi bọn hắn ra quyết định áp dụng kế hoạch thanh trừ, Lục Ly nôn cả một buổi tối.”
“Bị bệnh?”
“. . .”
Nhan Chân Lạc lúng túng nói: “Kế hoạch thanh trừ phải giết rất nhiều người, Lục Ly cảm thấy những người đó bị giết đều là lỗi của hắn nên lương tâm không chịu nổi.”
Lục Châu lắc đầu, xem thường nói:
“Quá non nớt. Thế giới này mạnh được yếu thua, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt thì nôn nhiều có ích gì đâu.”
“Các chủ nói có lý.”
Ngay sau khi hai người rời khỏi Hắc Tháp…
Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đều ngồi bệt xuống đất, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lục Châu và Nhan Chân Lạc bay tới vị trí hồng liễn neo đậu trước đó.
Thẩm Tất bước ra nghênh đón: “Các chủ, Nhan tả sứ. Lam Hi Hoà nói nàng ta sẽ không tiếp cận với lục tiên sinh nữa.”
Lục Châu gật đầu. “Lão phu vốn muốn nói mấy câu với nàng ta. Đi rồi thì thôi vậy.”
Thẩm Tất nói: “Thuộc hạ biết một nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Sáng sớm mai chúng ta có thể sử dụng phù văn thông đạo của Hắc Tháp để trở về hồng liên giới.”
“Dẫn đường đi.”
“Vâng.”
Chương 1262 Vô đề
Cùng lúc đó.
Sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp đã lan truyền đi khắp Đại Viên với tốc độ chóng mặt.
Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình cũng đã nhận được tin.
Trong Trần Vũ Vương phủ.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Trần Vũ Vương ngồi ngã ngửa ra ghế, hai mắt vô thần, lẩm bẩm nói:
“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Lục lão ma…”
Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri sau khi nghe được tin tức này cũng kinh ngạc vô cùng, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã để Triết Biệt Ly toàn quyền xử lý việc đón tiếp Lục lão ma. Đừng nói là mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, cho dù là đòi thêm mười phần nữa hắn cũng phải kiên trì đi tìm.
. . .
Tại hồng liên giới, trong một rừng cây xanh um tươi tốt.
Bốn phương tám hướng hội tụ sinh cơ, toàn bộ bị hút vào trong một đám thanh mộc.
Không biết đã qua bao lâu…
Gâu gâu gâu ——
Soạt! Thanh mộc tản đi.
Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng tới chân trời, cương ấn bay ra quét sạch tứ phương, chém đứt toàn bộ thanh mộc và dây leo quanh hắn.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ đạp không bay lên, sủa mấy tiếng.
Minh Thế Nhân duỗi lưng vươn vai rồi nhìn toà pháp thân cỡ nhỏ trước mặt đầy thoả mãn: “Hai Mệnh Cách rồi.”
“Hình như chẳng khó khăn gì.”
“Một Mệnh Cách năm trăm năm, hai Mệnh Cách một ngàn năm. Đến rùa nhỏ còn sống ngàn năm, ba ba sống vạn năm, ta đây còn không bằng một con động vật bình thường, phải tiếp tục cố gắng mới được!”
Gâu gâu.
“Cẩu tử, ngươi nói xem vì sao rùa nhỏ không biết tu hành lại có thể sống lâu như thế?”
Gâu.
“Hỏi ngươi cũng như không… Đó gọi là lấy tĩnh chế động, có hiểu không? Ngươi không có phát hiện, phàm là những kẻ hiếu động đều sống không lâu sao? Đó chính là tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, ngay cả sư phụ cũng không biết đâu.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử không khỏi lắc đầu, có vẻ cực kỳ không tán đồng quan điểm của hắn.
“Đúng là đàn gảy tai trâu. Ta vẫn nên suy nghĩ xem tìm viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ ba ở đâu thì hơn.”
Minh Thế Nhân đứng trên cao ngắm nhìn toàn cảnh sơn mạch. “Cẩu tử, đi qua bên kia nhìn xem.”
Gâu gâu gâu!
“Ngươi là toạ kỵ hay ta là toạ kỵ?! Mau chở ta đi!”
Minh Thế Nhân ngồi trên lưng Cùng Kỳ, Tinh Bàn cỡ nhỏ nằm trong lòng bàn tay, hai mắt ngắm nhìn đầy vẻ thoả mãn.
. . .
Hắc liên giới.
Thẩm Tất dẫn Lục Châu đến một toà biệt uyển.
Trong phòng, Lục Châu lại quan sát động tĩnh bên phía Ngu Thượng Nhung, phát hiện vẫn là một mảnh hắc ám đành phải thu hồi thần thông.
Lục Châu lấy tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra đặt ở trước mặt, tổng cộng có 116 phần, còn có 10 phần của Hắc Tháp chưa thu hồi.
“Nếu đưa cho Cứu Thiên Viện đoán tạo thì còn cần hao tốn những tài liệu khác, lại mất thời gian.”
Lục Châu lắc đầu, phủ định phương án này.
“Luyện Hóa Phù.”
Giao diện Hệ thống mở ra.
Điểm công đức: 1.248.860 điểm
Tuổi thọ còn lại: 287.245 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng cường hoá x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 145 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Phân Giải x 4, Thẻ Nghịch Chuyển x 36.
“Cả triệu điểm rồi…”
Nhìn con số này, Lục Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Lão phu quá hung tàn rồi sao?
Hắn nhìn xuống giao diện thương thành, trên đó xuất hiện mấy loại thẻ mới:
Thẻ Phân Giải: giá bán 20.000 điểm
Thẻ Kết Hợp: giá bán 20.000 điểm
Luyện Hóa Phù: giá bán 20.000 điểm
Thẻ Nghịch Chuyển: giá bán 500 điểm
“Vẫn là Thẻ Nghịch Chuyển có lương tâm nhất.”
Lục Châu mua một tấm Luyện Hóa Phù rồi mặc niệm: “Sử dụng.”
Luyện Hóa Phù nổi bồng bềnh giữa không trung và biến thành một ngọn lửa nóng rực.
Lục Châu ném Tử Lưu Ly và một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch vào ngọn lửa, mười sáu phần còn lại hắn cất vào túi.
“Rốt cuộc Diệp Chân lấy được Tử Lưu Ly ở đâu?”
Càng sử dụng Tử Lưu Ly, Lục Châu càng cảm thấy món đồ này thật thần kỳ, có tác dụng hỗ trợ đề thăng tu vi cực lớn.
Lục Châu lại nhìn về phía bảng công đức. Nếu mua 1.500 năm Thẻ Nghịch Chuyển thì cũng còn dư khá nhiều.
“Phải nghĩ biện pháp tăng giá trị sinh mệnh mới được… Sinh Mệnh Chi Tâm vô dụng, vậy còn phương pháp nào đây?”
Nhìn ra sắc trời bên ngoài, Lục Châu thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Cùng lúc đó, tại kim liên giới.
Bên dưới vực sâu vạn trượng vẫn là một mảnh đen kịt không nhìn thấy gì.
Hàn ý dường như đã xâm chiếm cả thế giới, ngay cả tiếng sóng nước cũng không còn.
Rắc ——
Có tiếng băng nứt rất nhỏ phá tan sự im lặng.
“Từ bỏ đi, ngươi không có khả năng phá vỡ băng phong đâu. Đây là băng phong của hải thú chi vương, hàn độc sẽ ăn mòn kỳ kinh bát mạch của ngươi, đông cứng đan điền khí hải của ngươi. Ngươi sống được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.” Trong đêm đen, Tô Hành khuyên nhủ.
Ông…
Một đạo kim sắc kiếm cương xuất hiện trước mặt hai người, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Tô Hành cả kinh, truyền âm nói: “Ngươi có thể ngưng khí thành cương?!”
Không nghe Ngu Thượng Nhung đáp lời, Tô Hành nhìn sang, xuyên qua một tầng băng dày hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Ngu Thượng Nhung mặc trường bào màu xanh, phía trên hắn xuất hiện một đoàn quang mang màu vàng kim.
“Pháp thân? Ngươi điên! Điên thật rồi!”
“Sao lại điên?” Ngu Thượng Nhung đáp lại một câu.
Chương 1263 Vô đề
Tô Hành nói: “Ngươi muốn ngưng tụ Mệnh Cách và pháp thân Thiên Giới Bà Sa trong hoàn cảnh này sao? Ngay cả Mệnh Cung ngươi còn không có! Ngươi làm sao có thể thành công?!”
Ngu Thượng Nhung hờ hững nói: “Trên đời này có rất nhiều con đường chưa từng có người đi qua, nếu không thử thì làm sao biết được?”
Tô Hành xem thường: “Buồn cười, ngươi làm vậy là tự tìm đường chết.”
“Ta chết chẳng phải càng hợp ý ngươi?”
“Bởi vì ta muốn tự tay giết ngươi…”
Tô Hành rất khó có thể tiếp nhận việc mình đường đường là Thiên Giới Bà Sa lại không giết được một tên thập diệp Bách Kiếp Động Minh.
Đối với hắn mà nói, đây là một sỉ nhục lớn.
“Ngươi cho rằng mình bỏ qua cơ hội, kỳ thực là ngươi vừa tránh thoát được một kiếp.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Tô Hành hừ một tiếng: “Ngươi không chỉ tự tin mà còn rất tự phụ. Con đường tu hành là do vô số bậc tiên hiền đi qua, trải qua vô số thất bại mới cho ra kết luận. Trên đời đạo tu hành có hàng trăm hàng ngàn loại, ngươi làm sao xác định mình có thể thành công? Ta biết ngươi nhất định sẽ nói, không thử thì làm sao biết được. Ha ha ha… Ngươi hiểu quá ít về việc tu hành, cấp độ băng phong này đã có thể tự hình thành khu vực Mệnh Quan rồi.”
“Mệnh Quan?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.
Thấy Ngu Thượng Nhung có vẻ vô tri, ngữ khí của Tô Hành mang theo một loại cảm giác ưu việt chưa từng có:
“Mỗi khi mở ra sáu Mệnh Cách cần phải thông qua một tầng Mệnh Quan. Đây chính là cửa ải phải đối mặt khi khai Mệnh Cách. Mệnh Quan là một loại kiểm tra năng lực và tổng kết tu vi, sau khi thông qua, lực lượng sáu viên Mệnh Cách đó sẽ dung hợp với nhau tạo thành năng lực mới. Năng lực này mạnh đến đâu thì phải xem vận khí của mỗi người. Thế nên kỳ thực Mệnh Quan là bước dung hợp năng lực Mệnh Cách.”
Tô Hành tiếp tục nói:
“Muốn dung hợp lực lượng Mệnh Cách thì cần hoàn cảnh xung quanh cực kỳ hà khắc như nơi cực hàn, cực nhiệt, cực phong hay đại mạc… Trải qua cực hạn thống khổ và rèn luyện, đan điền khí hải sẽ trở nên cứng cáp hơn, tự động dung hợp lực lượng Mệnh Cách. Rất nhiều tu hành giả đều không thể thông qua Mệnh Quan thứ nhất, chỉ có thể từ bỏ. Nếu ngươi đến hắc liên giới sẽ phát hiện tu hành giả trên sáu Mệnh Cách tại hắc liên không hề nhiều!”
“Có một số người vì muốn tìm địa phương có hoàn cảnh hà khắc đến cực hạn mà không tiếc mạng tìm tới bí ẩn chi địa. Đáng tiếc đều một đi không trở lại. À phải rồi… Hắc Thuỷ Huyền Động cũng là một trong những khu vực cực hạn mà ta nói.”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Chẳng trách người hồng liên giới thà đi qua Vô Tận Hải cũng không muốn đi Hắc Thuỷ Huyền Động.”
“Hắc Thuỷ Huyền Động có rất nhiều hải thú mạnh mẽ, nhưng chỉ cần giữ yên tĩnh và không tạo ra ánh sáng là có thể đảm bảo an toàn. Mà ngươi… hành động hiện tại của ngươi chẳng khác nào tự sát. Lúc này ngươi ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sẽ dẫn tới hải thú, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, ngươi chỉ có tu vi thập diệp lại dám ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa tại nơi cực hạn, sẽ khiến pháp thân vỡ nát!
Tô Hành gia tăng lượng sóng âm: “Dừng lại! Ta bảo ngươi dừng lại!”
Nguyên khí mỏng manh truyền đi, nhưng rất nhanh đã bị khối băng thật dày che chắn rồi biến mất, không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đến Ngu Thượng Nhung.
“Đồ điên!”
“Ngươi là đồ điên!”
Tô Hành không cách nào lý giải được hành vi của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý đến hắn, lặng lẽ vận chuyển khẩu quyết, điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, hợp nhất cơ thể với pháp thân.
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên.
Có lẽ do phục dụng nhiều Mệnh Cách Chi Tâm nên năng lượng nguyên khí trong người hắn cực kỳ phong phú, không cần điều động nguyên khí bên ngoài.
Ngu Thượng Nhung luôn có cảm giác, mỗi lần hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, pháp thân đều sẽ no, đạt tới một loại bình cảnh. Hắn không rõ phía sau bình cảnh sẽ là gì, nhưng trực giác nói với hắn, chỉ cần không ngừng tu luyện thì sẽ có thể vượt qua bình cảnh.
Vượt qua bình cảnh chính là Thiên Giới Bà Sa sao?
Ngu Thượng Nhung không dừng lại. Bởi vì hắn chỉ có một con đường này, còn Tô Hành có chết hay không thì không liên quan đến hắn.
Hấp dẫn hải thú tới càng tốt, hắn có thể thừa cơ rời khỏi khối băng này.
Thế là, mặc cho Tô Hành kêu gào ra sao, Ngu Thượng Nhung không ngừng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, dung nhập vào pháp thân, rồi từ pháp thân truyền vào đan điền khí hải.
Năng lượng của bảy viên Mệnh Cách Chi Tâm phát huy tác dụng cực lớn. Nếu không có nguồn năng lượng và sinh cơ hùng hậu này, Ngu Thượng Nhung không thể nào chịu nổi mức tiêu hao khổng lồ như thế.
Thời gian trôi qua.
Ngu Thượng Nhung và Tô Hành không biết mình đã ở đó bao lâu.
Ngu Thượng Nhung cũng không biết trong khoảng thời gian này, sư phụ của hắn đã dùng thiên nhãn thần thông để quan sát hắn vài lần.
Nhưng Lục Châu cũng chỉ có thể nhìn thấy một tia kim sắc, còn lại vẫn là đêm đen.
Mấy người Lý Tiểu Mặc, Diệp Thiên Tâm cũng đã đến lạch trời tìm kiếm hồi lâu, thậm chí xuống vực sâu để tìm… đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Diệp Thiên Tâm thông báo việc này cho Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai đề xuất để tu hành giả mang theo phù chỉ xuống, nhưng gặp phải hải thú, đám người không thể không rời đi.
Chương 1264 Vô đề
Việc tu hành của Ngu Thượng Nhung không hề đình chỉ.
Tô Hành kêu gào một khoảng thời gian thì không kêu nữa mà chậm rãi điều động nguyên khí, ngưng kết thành cương để phá băng.
Liên tục như vậy mấy ngày mấy đêm, hai người dần cảm thấy mệt mỏi.
Ông ——
Bên tai Tô Hành chợt truyền đến âm thanh đặc thù.
Hắn nhìn sang, phát hiện vòng sáng kim sắc không ngừng chạy từ đầu đến chân Ngu Thượng Nhung.
“Ngươi… ngươi đang làm gì?” Tô Hành kỳ quái nói, “Vòng sáng năng lượng không thành cương thì không phá vỡ được băng đâu…”
Không đúng.
Tô Hành mở to mắt nhìn.
“Ngươi… ngươi dùng phương thức khai diệp để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Ha ha… ha ha ha…”
Tô Hành cười to như thể nhìn thấy điều buồn cười nhất trên đời.
Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, cho dù hắn là Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách cũng lạnh run cả người, khó chịu vô cùng. Ngay cả Ngu Thượng Nhung cũng không thoát khỏi cỗ hàn ý này.
Ông ——
Từng đạo vòng sáng năng lượng không ngừng rơi xuống toàn thân Ngu Thượng Nhung.
Hắn không biết vì sao mình lại làm như thế, chỉ là hành động theo bản năng, tựa như làm vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.
Mái tóc, lông mày, răng môi… đều đóng băng. Chỉ có vòng sáng năng lượng là không dừng lại.
Tô Hành thở dài: “Đáng tiếc, không thể tự tay giết ngươi. Ngươi đi vui vẻ…”
Bản năng của Thiên Giới Bà Sa nói cho hắn biết, Ngu Thượng Nhung đã không chống chọi nổi với cái lạnh này. Chung quy Bách Kiếp Động Minh vẫn không thể đối kháng với nơi cực hàn.
Két ——
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Hả?
Trong lòng Tô Hành khẽ động. Đây là âm thanh khối băng xuất hiện khe hở.
Tô Hành mừng rỡ vô cùng!
“Ngay cả ông trời cũng giúp ta!!!”
Cố gắng của hắn rốt cuộc cũng được báo đáp, hắn bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải cắm vào khe hở trên khối băng.
Nguyên khí từ bên ngoài điên cuồng tràn vào. Tô Hành giang tay ra, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện chấn vỡ khối băng!
Tô Hành lăng không đứng trên mặt nước, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang thoi thóp:
“Ta tiễn ngươi một đoạn!”
Cặp mắt Ngu Thượng Nhung đột nhiên mở ra, nở nụ cười thản nhiên:
“Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
Ông —— ——
Một toà kim sắc pháp thân xuất hiện trước mặt Tô Hành, nói đúng ra thì không còn là màu vàng thuần tuý mà đã trở thành vàng đồng, sau lưng pháp thân có một vầng sáng vàng óng, xung quanh còn có mười mảnh kim diệp xoay tròn…
Chờ đã!
“Thập nhất diệp?!” Tô Hành trợn tròn mắt nhìn, phát hiện số lượng kim diệp không đúng!
Trong nhận thức của Tô Hành, không ai có thể mở được mảnh liên diệp thứ mười một, huống chi đó còn là một tu hành giả chưa từng đặt chân lên cảnh giới Thiên Giới Bà Sa.
Hắn không tin việc này như không tin một năm sẽ có mười ba tháng.
Tô Hành dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa thật kỹ.
“Thập diệp?”
Lần này hắn nhìn thấy, sau lưng pháp thân vàng đồng của Ngu Thượng Nhung chỉ có mười mảnh kim diệp đang bay vòng quang quang hoàn.
Tô Hành thở phào một hơi. Đúng là hoa mắt.
Có lẽ do bị băng phong quá lâu nên mắt hắn đã xuất hiện ảo giác. Tô Hành nghiêm túc nói:
“Thật xin lỗi, ta phụng mệnh làm việc, nhất định phải giết chết ngươi. Nếu ngươi không chết thì người chết sẽ là ta.”
Hắn gọi ra Tinh Bàn, phóng thích lực lượng Mệnh Cách. Hắc sắc quang trụ xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung.
Khi quang trụ bắn tới, pháp thân màu vàng đồng đột nhiên nghiêng người né tránh. Hắc sắc quang trụ đánh vào hư không rồi biến mất.
“Hả?” Tô Hành cả kinh.
Lúc này pháp thân của Ngu Thượng Nhung đã lướt tới, một chưởng ấn xuống.
Ầm!
Tô Hành trở tay không kịp, hai tay nâng lên ngăn trở chưởng ấn, thân thể hắn đã chạm vào hắc thuỷ.
Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm từ trong tảng băng dưới mặt nước bay lên. “Ngươi chính là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta sau khi ta tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất, pháp thân màu vàng đồng cũng lao xuống.
“Thiên Giới Bà Sa!” Tô Hành lập tức gọi ra pháp thân.
Ầm!
Sóng nước văng cao tới tận trời. Hắc sắc pháp thân phát tiết ra năng lượng muốn đánh bay Ngu Thượng Nhung.
“Đã muộn.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói.
Pháp thân màu vàng đồng đột nhiên bành trướng.
Từ ban đầu chỉ có hai mươi trượng bỗng cao lên thành ba mươi trượng, bốn mươi trượng, năm mươi trượng… rốt cuộc cao ngang bằng với hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
“Đây… đây là kiểu tu hành gì?” Tô Hành lắp bắp nói.
“Là con đường tu hành tiền nhân chưa từng đi qua.” Ngu Thượng Nhung hờ hững nói.
Pháp thân màu vàng đồng xoay người lại, quang hoàn sau lưng bắn ra luồng ánh sáng xạ kích vào ngực pháp thân hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
Ầm!
Tô Hành như bị trọng chuỳ ngàn cân đập vào ngực đến phun máu, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Ngu Thượng Nhung đã tiếp tục huy động kiếm cương tấn công, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc nào.
Quang hoàn sau lưng pháp thân vàng đồng đã lớn lên thêm một phần, bay xung quanh nó vẫn là kim diệp…
“Thập nhất diệp?!”
Mí mắt Tô Hành co giật kịch liệt, hắn giận dữ hét lớn: “Đồ hèn hạ!”
Lúc này Tô Hành mới hiểu ra mình đã bị gạt, lập tức thu hồi pháp thân, lăng không bay lên.
Ngu Thượng Nhung nhanh như gió truy kích phía sau.
Dưới màn đêm đen kịt, hai người một trước một sau. Giọng Ngu Thượng Nhung lặng lẽ truyền tới: "Quá chậm."
Chương 1265 Vô đề
Tô Hành quay đầu nhìn lại, thấy toà pháp thân không hề thua kém Thiên Giới Bà Sa kia mang theo kim hoàn đánh tới.
Hắn giật nảy mình, chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với loại pháp thân kỳ quái như thế này, Tô Hành cảm thấy mình rơi vào thế bị động rất khó chịu, đành thi triển đại thần thông na di về phía xa.
“Vẫn quá chậm.” Ngu Thượng Nhung vẫn đuổi theo sát sau lưng.
Tô Hành đi đến đâu, Ngu Thượng Nhung đuổi theo đến đó, tốc độ không hề thua kém.
Ngu Thượng Nhung vừa khai thập nhất diệp, vẫn chưa quá quen thuộc với cảnh giới mới. Nhưng thời gian trôi đi, hắn vận dụng kim sắc pháp thân càng lúc càng thuần thục, kim hoàn sau lưng còn mang theo mười một thanh lợi nhận vô cùng sắc bén.
Hai người truy đuổi suốt mấy canh giờ.
Tô Hành không thể nhịn được nữa, cả thể xác và tinh thần hắn đều mỏi mệt, bèn hét lớn:
“Là ngươi bức ta!”
Hắn đứng lại, hai tay chồng lên nhau, thủ thế biến ảo, từng đạo cương ấn xuất hiện rồi xoay tròn quanh người hắn.
Ngu Thượng Nhung cũng huy động kiếm cương, kim quang chiếu rọi đến chân trời.
Hắc sắc năng lượng trên người Tô Hành phát tiết ra bốn phương tám hướng, càn quét hắc thuỷ.
Uồmmmm —— ——
Đám hải thú bị kinh động, nơi xa truyền đến tiếng kêu trầm thấp như phát ra từ địa ngục.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày nhìn về phía đó.
Chính trong khoảnh khắc thất thần này, Tô Hành lập tức cầm lấy Tinh Bàn sau lưng đánh tới. Lực lượng của năm viên Mệnh Cách loé sáng, toả ra hắc sắc quang hoa xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung và pháp thân từ hai hợp thành một, tay cầm Trường Sinh Kiếm chém xuống, không hề có ý né tránh.
“Ta trảm Tinh Bàn của ngươi.”
Đồng thời kim sắc pháp thân cầm kim hoàn và mười một đạo lợi nhận phóng xuống. Kiếm cương bổ đôi lực lượng Mệnh Cách, lợi nhận chém hắc sắc quang trụ thành hai đoạn.
Tinh Bàn kêu lên răng rắc, móp méo ngay lập tức, bay ngược trở lại và đâm sầm vào ngực Tô Hành.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hiện ra rồi biến mất.
“Thập nhất diệp mạnh như vậy?” Tô Hành cố nén khí huyết cuồn cuộn, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
. . .
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Tiếng thông báo của Hệ thống đánh thức Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Đã hơn nửa tháng không có động tĩnh của Ngu Thượng Nhung, Lục Châu thậm chí còn định đến Hắc Thuỷ Huyền Động một chuyến để tìm hắn.
Trong khoảng thời gian này, phù văn thông đạo giữa hắc liên và hồng liên đã được bố trí xong, chờ thêm một thời gian nữa thì thông đạo giữa kim liên và hồng liên cũng hoàn thành.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, trước mắt lại là một mảnh đen kịt, chỉ có tiếng sóng nước gầm gừ không dứt.
Kim quang xuất hiện.
Trong bầu trời đêm vô biên vô tận, kim quang như một chiếc đèn nhỏ rọi sáng tứ phương.
Uồmmmm —— ——
Trong dòng hắc thuỷ, một con hải thú khổng lồ há cái mồm to như bể máu ra đớp thẳng lên không trung.
Vị trí mà nó đang táp tới chính là nơi Tô Hành vừa rơi xuống.
Hành động của Tô Hành rốt cuộc đã thu hút con hải thú chi vương quay lại!
Tô Hành cúi đầu nhìn xuống bên dưới, trái tim chìm vào đáy cốc. Hết rồi.
“Tinh Bàn!”
Hắc sắc Tinh Bàn to như bầu trời xuất hiện, muốn ngăn chặn cái bể máu đang phóng từ dưới mặt nước lên, nhưng tốc độ của hải thú chi vương quá nhanh, thuỷ tiễn bắn ra khiến Tinh Bàn bị chấn động văng ngược lên trên.
Ầm!
Hải thú chi vương cắn nuốt Tinh Bàn. Tinh Bàn cấp tốc co lại rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh.
“A ——”
Tô Hành bị trọng thương, Mệnh Cách hao tổn. Hắn sợ hãi, vô lực, tuyệt vọng… chỉ có thể khàn giọng gọi:
“Ngu Thượng Nhung, cứu ta!!!”
Ngu Thượng Nhung không có cách nào cứu được hắn, chỉ có thể thu hồi pháp thân, thu liễm toàn bộ khí tức trên người mình, lặng lẽ chìm vào bóng đêm dày đặc và yên lặng quan sát hải thú chi vương.
Chỉ trong chớp mắt, hải thú chi vương đã nuốt chửng Tô Hành và hắc sắc pháp thân.
Răng rắc!
Pháp thân vỡ vụn, máu tươi bắn ra.
Uồmmmm.
Hải thú chi vương lặn vào trong dòng hắc thuỷ.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động. Thất sư đệ từng dặn dò, độ nguy hiểm của Hắc Thuỷ Huyền Động hơn xa Vô Tận Hải, trong hoàn cảnh ác liệt, hung thú sinh ra sẽ càng thêm khủng bố và cường đại.
Nếu muốn an toàn trong Hắc Thuỷ Huyền Động thì phải cố gắng giữ yên lặng, thu liễm khí tức, đặc biệt là những người có khí tức Thái Hư, càng phải cẩn thận từng giây từng khắc.
Hầu như tất cả các loài hung thú đều xem khí tức Thái Hư là chất dinh dưỡng ngon miệng nhất, chỉ ước gì được nuốt chửng đám người này vào bụng.
Roạt ——
Con hải thú chi vương lại lần nữa vọt ra khỏi dòng nước, bay thành một đường hình vòng cung cao đến trăm trượng, cuối cùng lặn vào mặt nước rồi bơi về phía chân trời.
Qua một lúc lâu, mọi thứ mới trở về yên tĩnh như trước.
Không còn âm thanh, cũng không còn quang mang.
“Thật xin lỗi, ngươi vốn nên chết dưới kiếm của ta.” Ngu Thượng Nhung nói, tay phải nâng lên, kim hoàn nở rộ.
Mười một mảnh kim diệp sắc bén xuất hiện, hoa mỹ cực kỳ. Đầu nhọn trên kim diệp đều chỉ về tâm kim hoàn.
“Đây là… Tinh Bàn của ta?”
Con đường Ngu Thượng Nhung đi là một lối đi hoàn toàn mới, nên hắn cũng không biết mình cường đại cỡ nào. Nhưng từ trận giao thủ với Tô Hành có thể nhận ra tu vi hắn vào khoảng năm Mệnh Cách.
“Bạch liên giới là nơi cây cối thưa thớt, dã thú khó tìm. Đại bộ phận đất đai đều phủ trong băng lãnh núi tuyết. Người ở đó muốn sinh tồn chỉ có thể lên núi kiếm ăn, đời đời đào khoáng để đổi tài nguyên với các giới khác.” Phong Khuê nói.
Lục Châu gật đầu.
Nhìn đến đây, Nhan Chân Lạc cuối cùng cũng minh bạch, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu:
“Lục huynh… đây đều là…”
“Ngươi gọi lão phu là gì?” Lục Châu híp mắt lại.
“Ách…” Nhan Chân Lạc lập tức lăng không quỳ bái, “Thuộc hạ tham kiến Các chủ.”
Các thành viên Hắc Tháp: “? ? ?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Nhan Chân Lạc, lão phu đã nói sẽ tự mình đến đón ngươi, sẽ không nuốt lời.”
Biểu tình trên mặt Hạ Tranh Vanh có chút khó coi.
Nhan Chân Lạc nói: “Đa tạ Các chủ!”
Lục Châu nhìn về phía Phong Khuê: “Thế nhân đều biết lão phu nhân từ, hôm nay chỉ lấy đi Mệnh Cách của các ngươi, không hạ sát thủ.”
Phong Khuê mừng rỡ nói: “Đa tạ Lục các chủ khai ân.”
“Nhưng đừng quên đồ nhi của lão phu đã bị hại rơi xuống hắc thuỷ không rõ tung tích. Nếu hắn chết, lão phu bắt các ngươi chôn cùng.”
“. . .”
“Điều cuối cùng…”
Lục Châu nói tiếp, “Đừng chơi tâm cơ với lão phu. Nếu còn xảy ra chuyện này… các ngươi không còn được may mắn như hôm nay nữa đâu.”
Phong Khuê gật đầu: “Tuyệt đối không có lần sau!”
Lục Châu hạ xuống, đi tới trước mặt Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời.
“Lão phu có thể cường sát Đoạn Tây Hoa, thì có thể cường sát bất luận kẻ nào.”
“. . .”
Lời này chẳng khác nào đang rung cây doạ khỉ. Cho dù là Hạ Tranh Vanh cũng không bảo vệ được bọn hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Hạ Tranh Vanh, rốt cuộc nhìn thấy vẻ hối hận và bất đắc dĩ trong mắt hắn.
“Ta thua.” Hạ Tranh Vanh nói, “Ngươi mạnh hệt như bọn họ.”
“Bọn họ?”
“Ngươi đến từ Thái Hư đúng không?” Hạ Tranh Vanh hỏi.
Lục Châu vuốt râu đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào thì cứ xem là thế nấy.” Lục Châu lười giải thích, đâm lao thì cứ theo lao mà thôi.
Đám thành viên Hắc Tháp giật mình nhìn Lục Châu.
Chẳng trách, chẳng trách…
Hạ Tranh Vanh cười ha hả thành tiếng: “Chẳng trách, ngài cũng họ Lục.”
“Họ Lục?” Lục Châu nhíu mày.
Hạ Tranh Vanh ngồi phịch xuống đất, không khỏi bật cười.
Lục Châu lắc đầu, xoay người rời đi.
Đám người lập tức lui về sau nhường đường. Lục Châu đi đến trước mặt bình chướng, nhấc tay đánh ra một chưởng.
Lam chưởng bộc phát năng lượng, tạo thành một lỗ hổng để Lục Châu và Nhan Chân Lạc đi ra. Sau đó khu vực đạo văn lại khôi phục như trước.
Nhan Chân Lạc đi sau lưng Lục Châu, thấp giọng nói: “Lục gia mà hắn nói chính là tổ tiên của Lục Ly.”
“Lục Ly có liên quan đến Thái Hư?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Nhan Chân Lạc nói: “Tổ tiên của Lục Ly xuất hiện đại năng. Nhưng trước đây ta vẫn luôn nghĩ là Lục Ly khoác lác thôi. Hiện giờ nghe Hạ Tranh Vanh nói vậy, ta cảm thấy chuyện này chắc là thật. Trước đây Lục Ly hay khoe khoang với ta rằng tổ tiên hắn rất mạnh mẽ, là người nổi bật trong số tu hành giới.”
“Theo lời hắn, tổ tiên hắn từng đến bí ẩn chi địa, thu hoạch được không ít kỳ ngộ, tu vi được đề thăng. Khi vào Hắc Tháp Lục Ly mới là cửu diệp, Hắc Tháp coi trọng bối cảnh của hắn nên mới thu nhận, nhưng Lục Ly không khiến Hắc Tháp thất vọng, trợ giúp Hắc Tháp thực hiện kế hoạch cộng hưởng. Sau khi Hắc Tháp có thu hoạch, thực lực của Lục Ly cũng tiến bộ không ít.”
Nói đến đây, Nhan Chân Lạc nói thêm một câu: “Nhưng cụ thể thế nào thì phải hỏi hắn.”
Lục Châu dừng chân, quay đầu nhìn Nhan Chân Lạc: “Kế hoạch cộng hưởng?”
Nhan Chân Lạc giải thích:
“Trước khi áp dụng kế hoạch cộng hưởng, Hắc Tháp phải phái người đến địa phương khác tìm Mệnh Cách thú và Sinh Mệnh Chi Tâm. Chủ ý của kế hoạch cộng hưởng là bảo vệ nhân loại, xua đuổi hung thú, lấy được Sinh Mệnh Chi Tâm và Mệnh Cách Chi Tâm, cùng chia đôi cộng hưởng với dân bản xứ.”
Lục Châu nói: “Chắc Lục Ly cũng không ngờ đến kế hoạch cộng hưởng lại biến thành kế hoạch nuôi nhốt đâu nhỉ?”
Nhan Chân Lạc thở dài gật đầu. “Hắc Tháp đã biến chất từ lâu, kế hoạch nuôi nhốt cũng đã không còn thoả mãn được bọn hắn. Khi bọn hắn ra quyết định áp dụng kế hoạch thanh trừ, Lục Ly nôn cả một buổi tối.”
“Bị bệnh?”
“. . .”
Nhan Chân Lạc lúng túng nói: “Kế hoạch thanh trừ phải giết rất nhiều người, Lục Ly cảm thấy những người đó bị giết đều là lỗi của hắn nên lương tâm không chịu nổi.”
Lục Châu lắc đầu, xem thường nói:
“Quá non nớt. Thế giới này mạnh được yếu thua, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt thì nôn nhiều có ích gì đâu.”
“Các chủ nói có lý.”
Ngay sau khi hai người rời khỏi Hắc Tháp…
Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đều ngồi bệt xuống đất, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lục Châu và Nhan Chân Lạc bay tới vị trí hồng liễn neo đậu trước đó.
Thẩm Tất bước ra nghênh đón: “Các chủ, Nhan tả sứ. Lam Hi Hoà nói nàng ta sẽ không tiếp cận với lục tiên sinh nữa.”
Lục Châu gật đầu. “Lão phu vốn muốn nói mấy câu với nàng ta. Đi rồi thì thôi vậy.”
Thẩm Tất nói: “Thuộc hạ biết một nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Sáng sớm mai chúng ta có thể sử dụng phù văn thông đạo của Hắc Tháp để trở về hồng liên giới.”
“Dẫn đường đi.”
“Vâng.”
Chương 1262 Vô đề
Cùng lúc đó.
Sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp đã lan truyền đi khắp Đại Viên với tốc độ chóng mặt.
Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình cũng đã nhận được tin.
Trong Trần Vũ Vương phủ.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Trần Vũ Vương ngồi ngã ngửa ra ghế, hai mắt vô thần, lẩm bẩm nói:
“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Lục lão ma…”
Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri sau khi nghe được tin tức này cũng kinh ngạc vô cùng, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã để Triết Biệt Ly toàn quyền xử lý việc đón tiếp Lục lão ma. Đừng nói là mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, cho dù là đòi thêm mười phần nữa hắn cũng phải kiên trì đi tìm.
. . .
Tại hồng liên giới, trong một rừng cây xanh um tươi tốt.
Bốn phương tám hướng hội tụ sinh cơ, toàn bộ bị hút vào trong một đám thanh mộc.
Không biết đã qua bao lâu…
Gâu gâu gâu ——
Soạt! Thanh mộc tản đi.
Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng tới chân trời, cương ấn bay ra quét sạch tứ phương, chém đứt toàn bộ thanh mộc và dây leo quanh hắn.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ đạp không bay lên, sủa mấy tiếng.
Minh Thế Nhân duỗi lưng vươn vai rồi nhìn toà pháp thân cỡ nhỏ trước mặt đầy thoả mãn: “Hai Mệnh Cách rồi.”
“Hình như chẳng khó khăn gì.”
“Một Mệnh Cách năm trăm năm, hai Mệnh Cách một ngàn năm. Đến rùa nhỏ còn sống ngàn năm, ba ba sống vạn năm, ta đây còn không bằng một con động vật bình thường, phải tiếp tục cố gắng mới được!”
Gâu gâu.
“Cẩu tử, ngươi nói xem vì sao rùa nhỏ không biết tu hành lại có thể sống lâu như thế?”
Gâu.
“Hỏi ngươi cũng như không… Đó gọi là lấy tĩnh chế động, có hiểu không? Ngươi không có phát hiện, phàm là những kẻ hiếu động đều sống không lâu sao? Đó chính là tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, ngay cả sư phụ cũng không biết đâu.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử không khỏi lắc đầu, có vẻ cực kỳ không tán đồng quan điểm của hắn.
“Đúng là đàn gảy tai trâu. Ta vẫn nên suy nghĩ xem tìm viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ ba ở đâu thì hơn.”
Minh Thế Nhân đứng trên cao ngắm nhìn toàn cảnh sơn mạch. “Cẩu tử, đi qua bên kia nhìn xem.”
Gâu gâu gâu!
“Ngươi là toạ kỵ hay ta là toạ kỵ?! Mau chở ta đi!”
Minh Thế Nhân ngồi trên lưng Cùng Kỳ, Tinh Bàn cỡ nhỏ nằm trong lòng bàn tay, hai mắt ngắm nhìn đầy vẻ thoả mãn.
. . .
Hắc liên giới.
Thẩm Tất dẫn Lục Châu đến một toà biệt uyển.
Trong phòng, Lục Châu lại quan sát động tĩnh bên phía Ngu Thượng Nhung, phát hiện vẫn là một mảnh hắc ám đành phải thu hồi thần thông.
Lục Châu lấy tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra đặt ở trước mặt, tổng cộng có 116 phần, còn có 10 phần của Hắc Tháp chưa thu hồi.
“Nếu đưa cho Cứu Thiên Viện đoán tạo thì còn cần hao tốn những tài liệu khác, lại mất thời gian.”
Lục Châu lắc đầu, phủ định phương án này.
“Luyện Hóa Phù.”
Giao diện Hệ thống mở ra.
Điểm công đức: 1.248.860 điểm
Tuổi thọ còn lại: 287.245 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng cường hoá x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 145 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Phân Giải x 4, Thẻ Nghịch Chuyển x 36.
“Cả triệu điểm rồi…”
Nhìn con số này, Lục Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Lão phu quá hung tàn rồi sao?
Hắn nhìn xuống giao diện thương thành, trên đó xuất hiện mấy loại thẻ mới:
Thẻ Phân Giải: giá bán 20.000 điểm
Thẻ Kết Hợp: giá bán 20.000 điểm
Luyện Hóa Phù: giá bán 20.000 điểm
Thẻ Nghịch Chuyển: giá bán 500 điểm
“Vẫn là Thẻ Nghịch Chuyển có lương tâm nhất.”
Lục Châu mua một tấm Luyện Hóa Phù rồi mặc niệm: “Sử dụng.”
Luyện Hóa Phù nổi bồng bềnh giữa không trung và biến thành một ngọn lửa nóng rực.
Lục Châu ném Tử Lưu Ly và một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch vào ngọn lửa, mười sáu phần còn lại hắn cất vào túi.
“Rốt cuộc Diệp Chân lấy được Tử Lưu Ly ở đâu?”
Càng sử dụng Tử Lưu Ly, Lục Châu càng cảm thấy món đồ này thật thần kỳ, có tác dụng hỗ trợ đề thăng tu vi cực lớn.
Lục Châu lại nhìn về phía bảng công đức. Nếu mua 1.500 năm Thẻ Nghịch Chuyển thì cũng còn dư khá nhiều.
“Phải nghĩ biện pháp tăng giá trị sinh mệnh mới được… Sinh Mệnh Chi Tâm vô dụng, vậy còn phương pháp nào đây?”
Nhìn ra sắc trời bên ngoài, Lục Châu thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Cùng lúc đó, tại kim liên giới.
Bên dưới vực sâu vạn trượng vẫn là một mảnh đen kịt không nhìn thấy gì.
Hàn ý dường như đã xâm chiếm cả thế giới, ngay cả tiếng sóng nước cũng không còn.
Rắc ——
Có tiếng băng nứt rất nhỏ phá tan sự im lặng.
“Từ bỏ đi, ngươi không có khả năng phá vỡ băng phong đâu. Đây là băng phong của hải thú chi vương, hàn độc sẽ ăn mòn kỳ kinh bát mạch của ngươi, đông cứng đan điền khí hải của ngươi. Ngươi sống được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.” Trong đêm đen, Tô Hành khuyên nhủ.
Ông…
Một đạo kim sắc kiếm cương xuất hiện trước mặt hai người, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Tô Hành cả kinh, truyền âm nói: “Ngươi có thể ngưng khí thành cương?!”
Không nghe Ngu Thượng Nhung đáp lời, Tô Hành nhìn sang, xuyên qua một tầng băng dày hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Ngu Thượng Nhung mặc trường bào màu xanh, phía trên hắn xuất hiện một đoàn quang mang màu vàng kim.
“Pháp thân? Ngươi điên! Điên thật rồi!”
“Sao lại điên?” Ngu Thượng Nhung đáp lại một câu.
Chương 1263 Vô đề
Tô Hành nói: “Ngươi muốn ngưng tụ Mệnh Cách và pháp thân Thiên Giới Bà Sa trong hoàn cảnh này sao? Ngay cả Mệnh Cung ngươi còn không có! Ngươi làm sao có thể thành công?!”
Ngu Thượng Nhung hờ hững nói: “Trên đời này có rất nhiều con đường chưa từng có người đi qua, nếu không thử thì làm sao biết được?”
Tô Hành xem thường: “Buồn cười, ngươi làm vậy là tự tìm đường chết.”
“Ta chết chẳng phải càng hợp ý ngươi?”
“Bởi vì ta muốn tự tay giết ngươi…”
Tô Hành rất khó có thể tiếp nhận việc mình đường đường là Thiên Giới Bà Sa lại không giết được một tên thập diệp Bách Kiếp Động Minh.
Đối với hắn mà nói, đây là một sỉ nhục lớn.
“Ngươi cho rằng mình bỏ qua cơ hội, kỳ thực là ngươi vừa tránh thoát được một kiếp.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Tô Hành hừ một tiếng: “Ngươi không chỉ tự tin mà còn rất tự phụ. Con đường tu hành là do vô số bậc tiên hiền đi qua, trải qua vô số thất bại mới cho ra kết luận. Trên đời đạo tu hành có hàng trăm hàng ngàn loại, ngươi làm sao xác định mình có thể thành công? Ta biết ngươi nhất định sẽ nói, không thử thì làm sao biết được. Ha ha ha… Ngươi hiểu quá ít về việc tu hành, cấp độ băng phong này đã có thể tự hình thành khu vực Mệnh Quan rồi.”
“Mệnh Quan?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.
Thấy Ngu Thượng Nhung có vẻ vô tri, ngữ khí của Tô Hành mang theo một loại cảm giác ưu việt chưa từng có:
“Mỗi khi mở ra sáu Mệnh Cách cần phải thông qua một tầng Mệnh Quan. Đây chính là cửa ải phải đối mặt khi khai Mệnh Cách. Mệnh Quan là một loại kiểm tra năng lực và tổng kết tu vi, sau khi thông qua, lực lượng sáu viên Mệnh Cách đó sẽ dung hợp với nhau tạo thành năng lực mới. Năng lực này mạnh đến đâu thì phải xem vận khí của mỗi người. Thế nên kỳ thực Mệnh Quan là bước dung hợp năng lực Mệnh Cách.”
Tô Hành tiếp tục nói:
“Muốn dung hợp lực lượng Mệnh Cách thì cần hoàn cảnh xung quanh cực kỳ hà khắc như nơi cực hàn, cực nhiệt, cực phong hay đại mạc… Trải qua cực hạn thống khổ và rèn luyện, đan điền khí hải sẽ trở nên cứng cáp hơn, tự động dung hợp lực lượng Mệnh Cách. Rất nhiều tu hành giả đều không thể thông qua Mệnh Quan thứ nhất, chỉ có thể từ bỏ. Nếu ngươi đến hắc liên giới sẽ phát hiện tu hành giả trên sáu Mệnh Cách tại hắc liên không hề nhiều!”
“Có một số người vì muốn tìm địa phương có hoàn cảnh hà khắc đến cực hạn mà không tiếc mạng tìm tới bí ẩn chi địa. Đáng tiếc đều một đi không trở lại. À phải rồi… Hắc Thuỷ Huyền Động cũng là một trong những khu vực cực hạn mà ta nói.”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Chẳng trách người hồng liên giới thà đi qua Vô Tận Hải cũng không muốn đi Hắc Thuỷ Huyền Động.”
“Hắc Thuỷ Huyền Động có rất nhiều hải thú mạnh mẽ, nhưng chỉ cần giữ yên tĩnh và không tạo ra ánh sáng là có thể đảm bảo an toàn. Mà ngươi… hành động hiện tại của ngươi chẳng khác nào tự sát. Lúc này ngươi ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sẽ dẫn tới hải thú, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, ngươi chỉ có tu vi thập diệp lại dám ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa tại nơi cực hạn, sẽ khiến pháp thân vỡ nát!
Tô Hành gia tăng lượng sóng âm: “Dừng lại! Ta bảo ngươi dừng lại!”
Nguyên khí mỏng manh truyền đi, nhưng rất nhanh đã bị khối băng thật dày che chắn rồi biến mất, không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đến Ngu Thượng Nhung.
“Đồ điên!”
“Ngươi là đồ điên!”
Tô Hành không cách nào lý giải được hành vi của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý đến hắn, lặng lẽ vận chuyển khẩu quyết, điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, hợp nhất cơ thể với pháp thân.
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên.
Có lẽ do phục dụng nhiều Mệnh Cách Chi Tâm nên năng lượng nguyên khí trong người hắn cực kỳ phong phú, không cần điều động nguyên khí bên ngoài.
Ngu Thượng Nhung luôn có cảm giác, mỗi lần hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, pháp thân đều sẽ no, đạt tới một loại bình cảnh. Hắn không rõ phía sau bình cảnh sẽ là gì, nhưng trực giác nói với hắn, chỉ cần không ngừng tu luyện thì sẽ có thể vượt qua bình cảnh.
Vượt qua bình cảnh chính là Thiên Giới Bà Sa sao?
Ngu Thượng Nhung không dừng lại. Bởi vì hắn chỉ có một con đường này, còn Tô Hành có chết hay không thì không liên quan đến hắn.
Hấp dẫn hải thú tới càng tốt, hắn có thể thừa cơ rời khỏi khối băng này.
Thế là, mặc cho Tô Hành kêu gào ra sao, Ngu Thượng Nhung không ngừng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, dung nhập vào pháp thân, rồi từ pháp thân truyền vào đan điền khí hải.
Năng lượng của bảy viên Mệnh Cách Chi Tâm phát huy tác dụng cực lớn. Nếu không có nguồn năng lượng và sinh cơ hùng hậu này, Ngu Thượng Nhung không thể nào chịu nổi mức tiêu hao khổng lồ như thế.
Thời gian trôi qua.
Ngu Thượng Nhung và Tô Hành không biết mình đã ở đó bao lâu.
Ngu Thượng Nhung cũng không biết trong khoảng thời gian này, sư phụ của hắn đã dùng thiên nhãn thần thông để quan sát hắn vài lần.
Nhưng Lục Châu cũng chỉ có thể nhìn thấy một tia kim sắc, còn lại vẫn là đêm đen.
Mấy người Lý Tiểu Mặc, Diệp Thiên Tâm cũng đã đến lạch trời tìm kiếm hồi lâu, thậm chí xuống vực sâu để tìm… đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Diệp Thiên Tâm thông báo việc này cho Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai đề xuất để tu hành giả mang theo phù chỉ xuống, nhưng gặp phải hải thú, đám người không thể không rời đi.
Chương 1264 Vô đề
Việc tu hành của Ngu Thượng Nhung không hề đình chỉ.
Tô Hành kêu gào một khoảng thời gian thì không kêu nữa mà chậm rãi điều động nguyên khí, ngưng kết thành cương để phá băng.
Liên tục như vậy mấy ngày mấy đêm, hai người dần cảm thấy mệt mỏi.
Ông ——
Bên tai Tô Hành chợt truyền đến âm thanh đặc thù.
Hắn nhìn sang, phát hiện vòng sáng kim sắc không ngừng chạy từ đầu đến chân Ngu Thượng Nhung.
“Ngươi… ngươi đang làm gì?” Tô Hành kỳ quái nói, “Vòng sáng năng lượng không thành cương thì không phá vỡ được băng đâu…”
Không đúng.
Tô Hành mở to mắt nhìn.
“Ngươi… ngươi dùng phương thức khai diệp để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Ha ha… ha ha ha…”
Tô Hành cười to như thể nhìn thấy điều buồn cười nhất trên đời.
Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, cho dù hắn là Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách cũng lạnh run cả người, khó chịu vô cùng. Ngay cả Ngu Thượng Nhung cũng không thoát khỏi cỗ hàn ý này.
Ông ——
Từng đạo vòng sáng năng lượng không ngừng rơi xuống toàn thân Ngu Thượng Nhung.
Hắn không biết vì sao mình lại làm như thế, chỉ là hành động theo bản năng, tựa như làm vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.
Mái tóc, lông mày, răng môi… đều đóng băng. Chỉ có vòng sáng năng lượng là không dừng lại.
Tô Hành thở dài: “Đáng tiếc, không thể tự tay giết ngươi. Ngươi đi vui vẻ…”
Bản năng của Thiên Giới Bà Sa nói cho hắn biết, Ngu Thượng Nhung đã không chống chọi nổi với cái lạnh này. Chung quy Bách Kiếp Động Minh vẫn không thể đối kháng với nơi cực hàn.
Két ——
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Hả?
Trong lòng Tô Hành khẽ động. Đây là âm thanh khối băng xuất hiện khe hở.
Tô Hành mừng rỡ vô cùng!
“Ngay cả ông trời cũng giúp ta!!!”
Cố gắng của hắn rốt cuộc cũng được báo đáp, hắn bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải cắm vào khe hở trên khối băng.
Nguyên khí từ bên ngoài điên cuồng tràn vào. Tô Hành giang tay ra, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện chấn vỡ khối băng!
Tô Hành lăng không đứng trên mặt nước, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang thoi thóp:
“Ta tiễn ngươi một đoạn!”
Cặp mắt Ngu Thượng Nhung đột nhiên mở ra, nở nụ cười thản nhiên:
“Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
Ông —— ——
Một toà kim sắc pháp thân xuất hiện trước mặt Tô Hành, nói đúng ra thì không còn là màu vàng thuần tuý mà đã trở thành vàng đồng, sau lưng pháp thân có một vầng sáng vàng óng, xung quanh còn có mười mảnh kim diệp xoay tròn…
Chờ đã!
“Thập nhất diệp?!” Tô Hành trợn tròn mắt nhìn, phát hiện số lượng kim diệp không đúng!
Trong nhận thức của Tô Hành, không ai có thể mở được mảnh liên diệp thứ mười một, huống chi đó còn là một tu hành giả chưa từng đặt chân lên cảnh giới Thiên Giới Bà Sa.
Hắn không tin việc này như không tin một năm sẽ có mười ba tháng.
Tô Hành dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa thật kỹ.
“Thập diệp?”
Lần này hắn nhìn thấy, sau lưng pháp thân vàng đồng của Ngu Thượng Nhung chỉ có mười mảnh kim diệp đang bay vòng quang quang hoàn.
Tô Hành thở phào một hơi. Đúng là hoa mắt.
Có lẽ do bị băng phong quá lâu nên mắt hắn đã xuất hiện ảo giác. Tô Hành nghiêm túc nói:
“Thật xin lỗi, ta phụng mệnh làm việc, nhất định phải giết chết ngươi. Nếu ngươi không chết thì người chết sẽ là ta.”
Hắn gọi ra Tinh Bàn, phóng thích lực lượng Mệnh Cách. Hắc sắc quang trụ xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung.
Khi quang trụ bắn tới, pháp thân màu vàng đồng đột nhiên nghiêng người né tránh. Hắc sắc quang trụ đánh vào hư không rồi biến mất.
“Hả?” Tô Hành cả kinh.
Lúc này pháp thân của Ngu Thượng Nhung đã lướt tới, một chưởng ấn xuống.
Ầm!
Tô Hành trở tay không kịp, hai tay nâng lên ngăn trở chưởng ấn, thân thể hắn đã chạm vào hắc thuỷ.
Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm từ trong tảng băng dưới mặt nước bay lên. “Ngươi chính là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta sau khi ta tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất, pháp thân màu vàng đồng cũng lao xuống.
“Thiên Giới Bà Sa!” Tô Hành lập tức gọi ra pháp thân.
Ầm!
Sóng nước văng cao tới tận trời. Hắc sắc pháp thân phát tiết ra năng lượng muốn đánh bay Ngu Thượng Nhung.
“Đã muộn.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói.
Pháp thân màu vàng đồng đột nhiên bành trướng.
Từ ban đầu chỉ có hai mươi trượng bỗng cao lên thành ba mươi trượng, bốn mươi trượng, năm mươi trượng… rốt cuộc cao ngang bằng với hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
“Đây… đây là kiểu tu hành gì?” Tô Hành lắp bắp nói.
“Là con đường tu hành tiền nhân chưa từng đi qua.” Ngu Thượng Nhung hờ hững nói.
Pháp thân màu vàng đồng xoay người lại, quang hoàn sau lưng bắn ra luồng ánh sáng xạ kích vào ngực pháp thân hắc sắc Thiên Giới Bà Sa.
Ầm!
Tô Hành như bị trọng chuỳ ngàn cân đập vào ngực đến phun máu, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Ngu Thượng Nhung đã tiếp tục huy động kiếm cương tấn công, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc nào.
Quang hoàn sau lưng pháp thân vàng đồng đã lớn lên thêm một phần, bay xung quanh nó vẫn là kim diệp…
“Thập nhất diệp?!”
Mí mắt Tô Hành co giật kịch liệt, hắn giận dữ hét lớn: “Đồ hèn hạ!”
Lúc này Tô Hành mới hiểu ra mình đã bị gạt, lập tức thu hồi pháp thân, lăng không bay lên.
Ngu Thượng Nhung nhanh như gió truy kích phía sau.
Dưới màn đêm đen kịt, hai người một trước một sau. Giọng Ngu Thượng Nhung lặng lẽ truyền tới: "Quá chậm."
Chương 1265 Vô đề
Tô Hành quay đầu nhìn lại, thấy toà pháp thân không hề thua kém Thiên Giới Bà Sa kia mang theo kim hoàn đánh tới.
Hắn giật nảy mình, chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với loại pháp thân kỳ quái như thế này, Tô Hành cảm thấy mình rơi vào thế bị động rất khó chịu, đành thi triển đại thần thông na di về phía xa.
“Vẫn quá chậm.” Ngu Thượng Nhung vẫn đuổi theo sát sau lưng.
Tô Hành đi đến đâu, Ngu Thượng Nhung đuổi theo đến đó, tốc độ không hề thua kém.
Ngu Thượng Nhung vừa khai thập nhất diệp, vẫn chưa quá quen thuộc với cảnh giới mới. Nhưng thời gian trôi đi, hắn vận dụng kim sắc pháp thân càng lúc càng thuần thục, kim hoàn sau lưng còn mang theo mười một thanh lợi nhận vô cùng sắc bén.
Hai người truy đuổi suốt mấy canh giờ.
Tô Hành không thể nhịn được nữa, cả thể xác và tinh thần hắn đều mỏi mệt, bèn hét lớn:
“Là ngươi bức ta!”
Hắn đứng lại, hai tay chồng lên nhau, thủ thế biến ảo, từng đạo cương ấn xuất hiện rồi xoay tròn quanh người hắn.
Ngu Thượng Nhung cũng huy động kiếm cương, kim quang chiếu rọi đến chân trời.
Hắc sắc năng lượng trên người Tô Hành phát tiết ra bốn phương tám hướng, càn quét hắc thuỷ.
Uồmmmm —— ——
Đám hải thú bị kinh động, nơi xa truyền đến tiếng kêu trầm thấp như phát ra từ địa ngục.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày nhìn về phía đó.
Chính trong khoảnh khắc thất thần này, Tô Hành lập tức cầm lấy Tinh Bàn sau lưng đánh tới. Lực lượng của năm viên Mệnh Cách loé sáng, toả ra hắc sắc quang hoa xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung và pháp thân từ hai hợp thành một, tay cầm Trường Sinh Kiếm chém xuống, không hề có ý né tránh.
“Ta trảm Tinh Bàn của ngươi.”
Đồng thời kim sắc pháp thân cầm kim hoàn và mười một đạo lợi nhận phóng xuống. Kiếm cương bổ đôi lực lượng Mệnh Cách, lợi nhận chém hắc sắc quang trụ thành hai đoạn.
Tinh Bàn kêu lên răng rắc, móp méo ngay lập tức, bay ngược trở lại và đâm sầm vào ngực Tô Hành.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hiện ra rồi biến mất.
“Thập nhất diệp mạnh như vậy?” Tô Hành cố nén khí huyết cuồn cuộn, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
. . .
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Tiếng thông báo của Hệ thống đánh thức Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Đã hơn nửa tháng không có động tĩnh của Ngu Thượng Nhung, Lục Châu thậm chí còn định đến Hắc Thuỷ Huyền Động một chuyến để tìm hắn.
Trong khoảng thời gian này, phù văn thông đạo giữa hắc liên và hồng liên đã được bố trí xong, chờ thêm một thời gian nữa thì thông đạo giữa kim liên và hồng liên cũng hoàn thành.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, trước mắt lại là một mảnh đen kịt, chỉ có tiếng sóng nước gầm gừ không dứt.
Kim quang xuất hiện.
Trong bầu trời đêm vô biên vô tận, kim quang như một chiếc đèn nhỏ rọi sáng tứ phương.
Uồmmmm —— ——
Trong dòng hắc thuỷ, một con hải thú khổng lồ há cái mồm to như bể máu ra đớp thẳng lên không trung.
Vị trí mà nó đang táp tới chính là nơi Tô Hành vừa rơi xuống.
Hành động của Tô Hành rốt cuộc đã thu hút con hải thú chi vương quay lại!
Tô Hành cúi đầu nhìn xuống bên dưới, trái tim chìm vào đáy cốc. Hết rồi.
“Tinh Bàn!”
Hắc sắc Tinh Bàn to như bầu trời xuất hiện, muốn ngăn chặn cái bể máu đang phóng từ dưới mặt nước lên, nhưng tốc độ của hải thú chi vương quá nhanh, thuỷ tiễn bắn ra khiến Tinh Bàn bị chấn động văng ngược lên trên.
Ầm!
Hải thú chi vương cắn nuốt Tinh Bàn. Tinh Bàn cấp tốc co lại rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh.
“A ——”
Tô Hành bị trọng thương, Mệnh Cách hao tổn. Hắn sợ hãi, vô lực, tuyệt vọng… chỉ có thể khàn giọng gọi:
“Ngu Thượng Nhung, cứu ta!!!”
Ngu Thượng Nhung không có cách nào cứu được hắn, chỉ có thể thu hồi pháp thân, thu liễm toàn bộ khí tức trên người mình, lặng lẽ chìm vào bóng đêm dày đặc và yên lặng quan sát hải thú chi vương.
Chỉ trong chớp mắt, hải thú chi vương đã nuốt chửng Tô Hành và hắc sắc pháp thân.
Răng rắc!
Pháp thân vỡ vụn, máu tươi bắn ra.
Uồmmmm.
Hải thú chi vương lặn vào trong dòng hắc thuỷ.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động. Thất sư đệ từng dặn dò, độ nguy hiểm của Hắc Thuỷ Huyền Động hơn xa Vô Tận Hải, trong hoàn cảnh ác liệt, hung thú sinh ra sẽ càng thêm khủng bố và cường đại.
Nếu muốn an toàn trong Hắc Thuỷ Huyền Động thì phải cố gắng giữ yên lặng, thu liễm khí tức, đặc biệt là những người có khí tức Thái Hư, càng phải cẩn thận từng giây từng khắc.
Hầu như tất cả các loài hung thú đều xem khí tức Thái Hư là chất dinh dưỡng ngon miệng nhất, chỉ ước gì được nuốt chửng đám người này vào bụng.
Roạt ——
Con hải thú chi vương lại lần nữa vọt ra khỏi dòng nước, bay thành một đường hình vòng cung cao đến trăm trượng, cuối cùng lặn vào mặt nước rồi bơi về phía chân trời.
Qua một lúc lâu, mọi thứ mới trở về yên tĩnh như trước.
Không còn âm thanh, cũng không còn quang mang.
“Thật xin lỗi, ngươi vốn nên chết dưới kiếm của ta.” Ngu Thượng Nhung nói, tay phải nâng lên, kim hoàn nở rộ.
Mười một mảnh kim diệp sắc bén xuất hiện, hoa mỹ cực kỳ. Đầu nhọn trên kim diệp đều chỉ về tâm kim hoàn.
“Đây là… Tinh Bàn của ta?”
Con đường Ngu Thượng Nhung đi là một lối đi hoàn toàn mới, nên hắn cũng không biết mình cường đại cỡ nào. Nhưng từ trận giao thủ với Tô Hành có thể nhận ra tu vi hắn vào khoảng năm Mệnh Cách.
Bình luận facebook