-
Chương 1251-1255
Chương 1251 Vô đề
“Trong Hắc Tháp, ai có địa vị ngang với Đoạn Tây Hoa?” Lục Châu hỏi.
“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão và hai vị thẩm phán giả, trong đó có Giang Cửu Lý. Giang Cửu Lý làm người giỏi đưa đẩy, hành sự thuận lợi, thực lực tuy yếu nhưng lại có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Tháp chủ cũng rất coi trọng hắn.”
“Trong nhóm người chấp hành bên dưới không có ai tài năng xuất chúng, phá vỡ thế cân bằng này sao?”
“Cực kỳ khó. Một khi nhân tài xuất hiện sẽ bị các thế lực nội bộ lôi kéo. Nhan Chân Lạc là người thuộc phe trung lập, trung lập có nghĩa là khi không có việc gì thì tất cả mọi người sẽ quay sang hiếp đáp bọn hắn.” Thẩm Tất nói.
Người không có lập trường rất dễ bị đám đông hùa nhau đánh.
“Đoạn Tây Hoa thuộc phái cấp tiến, làm người cực kỳ giảo hoạt, thích châm ngòi ly gián, không chính diện xung đột với ai mà toàn chơi trò hai mặt.” Thẩm Tất có vẻ chán ghét Đoạn Tây Hoa ra mặt.
“Loại người nhân phẩm kém như vậy sao Hạ Tranh Vanh còn giữ lại?”
“Hầy… chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại. Tính cách đó của hắn có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm nổi. Chỉ cần không đe doạ vị trí Tháp chủ, Hạ Tranh Vanh đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.” Thẩm Tất giải thích.
Lục Châu gật đầu.
Qua mô tả của Thẩm Tất, Lục Châu đã hiểu sơ bộ về Đoạn Tây Hoa.
“Vậy lão phu sẽ khiến hắn phải cút ra khỏi Hắc Tháp.”
. . .
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lục Châu thỉnh thoảng vẫn quan sát tình huống bên phía Ngu Thượng Nhung, nhưng từ đầu đến cuối đều là một mảnh đen kịt.
Trời sáng.
Lục Châu ngừng tu luyện, bước ra ngoài ban công ngẩng đầu nhìn trời.
Thẩm Tất từ xa bay tới, quỳ một gối xuống nói: “Các chủ, phía đông bắc phát hiện một chiếc phi liễn màu đỏ.”
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Thẩm Tất tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, chiếc phi liễn màu đỏ kia là của Lam Hi Hoà. Nàng ta dám quang minh chính đại ngồi phi liễn tới, e là có chuẩn bị mà đến.”
Triệu Hồng Phất nói: “Lam Hi Hoà của Bạch Tháp? Ta đã nghe nói tới người này, hình như rất lợi hại.”
“Đâu chỉ là lợi hại… Cho đến tận bây giờ, Lam Hi Hoà vẫn luôn giữ chiến tích bất bại.” Thẩm Tất nói.
“Nàng ta đúng là có chút thủ đoạn.” Lục Châu gật đầu.
Thẩm Tất rất muốn nói, ta không phải có ý đó, ý ta là chúng ta nên tránh đi, để Hắc Tháp Bạch Tháp đối kháng nhau rồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, trên bầu trời đã xuất hiện một nữ tử mặc áo lam bay lướt tới:
“Chủ nhân nhà ta mời Lục tiền bối lên liễn.”
Thẩm Tất, Vu Chính Hải: “. . .”
Hai người thì ngây ngốc, Triệu Hồng Phất thì mờ mịt.
Sư phụ lão nhân gia người quen biết Lam Hi Hoà từ bao giờ?
Lục Châu đáp: “Dẫn đường.”
Nói xong Lục Châu phất tay, Bạch Trạch từ hậu viện bay tới, mang theo Lục Châu bay lên không trung.
Lúc này Thẩm Tất và Vu Chính Hải cùng Triệu Hồng Phất mới tỉnh táo lại.
“Đại, đại tiên sinh… Các chủ, Các chủ có phải là quá lỗ mãng rồi không, cứ thế mà đánh nhau sao?” Thẩm Tất lắp bắp hỏi.
Vu Chính Hải đáp: “Thế này thì có là gì. Ta nhớ cảnh tượng khi Vũ Quảng Bình chết ngươi còn được tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn không rõ ràng?”
“Ách… hình như là vậy.”
Trong đầu Thẩm Tất liên tiếp hiện ra mấy cái tên ——
Thẩm phán Hắc Tháp Vũ Quảng Bình, chết.
Thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh, hai chưởng đầu hàng.
Thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên, chết.
Đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần, chết.
Đại trưởng lão Hắc Tháp Sử Ưu Nhiên, chết.
Thích khách đại sư Hắc Diệu liên minh Diệp Lưu Vân, chết.
Một trong ngũ hổ mới bổ nhiệm của Hắc Diệu liên minh Gia Luật Sở Nam, một chiêu đại bại.
Thẩm Tất giật mình, lập tức vỗ đùi một cái, tự trách nói: “Sao ta lại có thể quên lời khuyên của Phan huynh kia chứ!”
Ba người bay theo sau Lục Châu.
Nữ tử áo lam lăng không đứng trước phi liễn, khom người nói: “Mời Lục tiền bối.”
Lục Châu và Bạch Trạch bay vào chiếc phi liễn khổng lồ màu đỏ.
Thẩm Tất: “. . .”
Không phải vừa tới đã tung ra một chưởng sao?
Đây là… chuyện gì xảy ra?
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất vừa định bay vào, nữ tử mặc áo lam đã giơ tay lên ngăn lại: “Thật xin lỗi, Bạch Tháp chỉ hoan nghênh Lục tiền bối.”
Lục Châu đứng trên boong tàu, xoay người lại nói: “Lam Hi Hoà, đây là đạo đãi khách của ngươi?”
Trong liễn truyền ra một âm thanh bình tĩnh như nước: “Để bọn họ vào.”
“Vâng.” Nữ tử áo lam không ngăn cản nữa.
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất cùng bay tới đứng trên boong tàu, thưởng thức cảnh trí xung quanh.
Mấy nữ hầu nhanh tay mang ghế tới đặt trên boong tàu. Lục Châu không hề khách khí, tự động ngồi xuống.
Hồng liễn phi hành về phía tây nam, tốc độ không nhanh không chậm.
Lam Hi Hoà ngồi bên trong nói vọng ra: “Ngươi biết rõ, ta chán ghét ánh sáng mặt trời.”
Vu Chính Hải, Thẩm Tất: “. . .”
Ngươi biết rõ?
Câu nói này chứa quá nhiều hàm ý, không thể trách bọn hắn đang miên man não bổ.
Lục Châu nói: “Nói vào chuyện chính, tiền đặt cược mang đến chưa?”
Nữ tử áo lam lấy ra một chiếc túi màu tím, mở ra trước mặt mọi người.
Bên trong là mấy chục phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Tinh hoa Hắc Diệu Thạch có dạng hẹp dài như chiếc lá khô, màu đen, hình thể không lớn, nhưng giá trị lại trân quý vô cùng.
Chương 1252 Vô đề
“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch?” Thẩm Tất nuốt một ngụm nước bọt, “Nhiều như vậy…”
Triệu Hồng Phất nói: “Tinh hoa Hắc Diệu Thạch, là tài liệu đoán tạo vũ khí Hợp cấp. Hơn nữa phẩm chất tốt sẽ tạo thành cơ sở để nâng lên Hằng cấp.”
“Hằng cấp?” Vu Chính Hải nhìn nàng vẻ dò hỏi.
“Ta chỉ nói bừa thôi, nghe người ta nói thế, trước mắt vẫn chưa có vũ khí Hằng cấp nào xuất hiện cả.” Triệu Hồng Phất nhún vai.
Lam Hi Hoà lên tiếng: “Tiểu cô nương có kiến thức không tệ.”
Triệu Hồng Phất cười hì hì nói: “Đúng vậy, ta là đệ tử kiệt xuất nhất của Phù Văn thư viện mà.”
Lục Châu nói: “Được rồi. Đủ tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, chỉ mong ngươi sẽ không đổi ý.”
“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch tuy trân quý nhưng không đáng để ta phải lật lọng.” Lam Hi Hoà đáp.
Lục Châu nhìn về nơi xa. “Ngươi chắc chắn lão phu thắng không được Hạ Tranh Vanh đến vậy?”
“Bởi vì Hạ Tranh Vanh sẽ không nhận thua.” Lam Hi Hoà nói.
“Bại cũng không nhận?”
“Giờ nói trước không hay, ngươi biết nhiều e là sẽ đổi ý.”
Lục Châu đứng lên đi về phía lan can. Bên dưới là núi non trùng điệp, rừng cây xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
“Lão phu giết Hứa Trần, bắt Ninh Vạn Khoảnh, ngươi không tức giận?”
“Đó là trừng phạt thích đáng đối với bọn hắn.”
“Các ngươi rất thích nuôi nhốt người khác?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
“Mạnh được yếu thua, cho dù không có Bạch Tháp thì cũng sẽ có Hắc Tháp, Hồng tháp.”
“Hắc Tháp nuôi nhốt hồng liên giới, vậy Bạch Tháp các ngươi nuôi nhốt nơi nào?” Lục Châu hỏi thẳng vào điểm yếu hại.
Lam Hi Hoà im lặng rất lâu không đáp, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này.
Lục Châu cũng dự đoán được nàng sẽ không nói, bèn hỏi một câu khác: “Ngươi và Hạ Tranh Vanh, ai sẽ thắng?”
Lam Hi Hoà đáp không hề do dự: “Ta.”
“Tự tin như vậy? Thế thì vì sao ngươi không giết Hạ Tranh Vanh để Bạch Tháp xưng bá?”
“Lưu bọn hắn lại… sẽ thú vị hơn.” Lam Hi Hoà nói.
“. . .”
Quá kiêu ngạo. Quá tự tin.
Thẩm Tất và Vu Chính Hải rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại thân phận người ta là Tháp chủ Bạch Tháp, có kỳ quái một chút cũng là bình thường.
“Ta rất hiếu kỳ, kim liên giới trói buộc tu vi bát diệp, ngươi làm sao đột phá được hạn chế này?” Lam Hi Hoà hỏi.
“Trảm liên.” Lục Châu thành thật đáp.
Lam Hi Hoà lâm vào trầm mặc.
“Có thể nghĩ ra được loại biện pháp này đúng là ngoài dự liệu của ta.” Lam Hi Hoà đột nhiên nói, “Ngươi đã từng đến bí ẩn chi địa?”
Lần này đến phiên Lục Châu trầm mặc.
Lục Châu không vội đáp lời nàng mà đang suy nghĩ mục đích câu hỏi này.
Có thể trong thời gian ngắn có được tu vi mười hai Mệnh Cách, nếu chỉ dựa vào thiên phú là không có khả năng, chẳng trách Lam Hi Hoà cho rằng hắn đã từng đến bí ẩn chi địa.
Mà có nói chưa từng đến đó, nàng cũng sẽ không tin.
Thế là Lục Châu đáp: “Đã từng.”
“Chẳng trách.” Lam Hi Hoà không hề bất ngờ.
“Ngươi cũng từng đến đó?” Lục Châu hỏi lại.
“. . .”
Thẩm Tất nín thở lắng nghe. Đại lão trò chuyện thật là thẳng hơn cả ruột ngựa, vừa kích thích vừa thêm kiến thức.
Lam Hi Hoà không phủ nhận mà nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi thu hoạch được khí tức Thái Hư.” Lục Châu nói.
“Ngươi cũng thế.”
Tuy Lam Hi Hoà không cảm nhận được khí tức Thái Hư trên người Lục Châu, nhưng có thể trong thời gian ngắn đạt được mười hai Mệnh Cách thì nàng chắc chắn người này có khí tức Thái Hư.
Lục Châu đâm lao đành phải theo lao, cứ thế im lặng, mặc định là thừa nhận.
Lam Hi Hoà nói: “Trước kia có rất nhiều người tham dự kế hoạch Thái Hư, nhưng kim liên giới không có một ai.”
Lục Châu: “. . .”
Thật là một nữ nhân giảo hoạt. Cố ý sáo lộ hắn đây mà.
Lục Châu trấn định thong dong đáp: “Ai nói nhất định phải tham dự kế hoạch Thái Hư mới có thể đến bí ẩn chi địa?”
Câu trả lời này xứng đáng được 10 điểm! Lam Hi Hoà hoàn toàn không tìm ra kẽ hở.
Nàng lại nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi có thể được Bạch Trạch tán thành, xem ra ta đã xem thường ngươi.”
“Không đáng nhắc tới.”
Đúng lúc này, nữ tử áo lam đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, Lục tiền bối, một khắc đồng hồ nữa sẽ đến nơi.”
Lam Hi Hoà gật đầu. “Tốt.”
Trong hồng liễn, Lam Hi Hoà nhìn về phía ba người đứng ở một bên. Hồng liễn ngăn trở ánh mắt, nàng không nhìn rõ ai với ai, bèn hỏi:
“Bọn hắn là thủ hạ của ngươi?”
Không đợi Lục Châu giới thiệu, Thẩm Tất đã lễ phép đáp: “Vị này là đại đệ tử của Các chủ, ta là hộ pháp Ma Thiên Các, vị này là phù văn sư mới gia nhập Ma Thiên Các không lâu.”
Lam Hi Hoà thấp giọng nói: “Hộ pháp bốn Mệnh Cách…”
Thẩm Tất: “. . .”
Hình như hắn đang bị khinh bỉ. Nhưng đứng từ góc độ của Lam Hi Hoà thì nàng có tư cách nói lời này. Bốn Mệnh Cách… cho dù là ở Bạch Tháp hay Hắc Tháp thì cũng chỉ có thể làm Hắc Ngô Vệ hoặc Bạch Ngô Vệ.
Lục Châu nói:
“Năng lực không nằm ở tu vi cao hay thấp. Thẩm hộ pháp đã có rất nhiều cống hiến cho Ma Thiên Các, là một trong những tướng tài đắc lực của bản toạ.”
Độ trung thành của Thẩm Tất lập tức đề thăng thêm 20%.
Lục Châu chỉ nói lời thật lòng, không ngờ lại khiến Thẩm Tất xúc động như vậy. Có đôi khi… nhân tâm rất dễ bị lung lạc.
Chương 1253 Vô đề
“Ngươi nói có lý.” Lam Hi Hoà nói, “Vị phù văn sư này có vẻ rất trẻ trung, cũng là người Ma Thiên Các?”
Triệu Hồng Phất cười ha hả chẳng khác gì một nam nhân:
“Trẻ tuổi chính là vốn liếng của ta. Đám người Phù Văn thư viện đều nói ta có thiên phú rất tốt, ta tin.”
Lam Hi Hoà nói:
“Nghe nói mấy trăm năm trước Phù Văn thư viện tìm được một nhóm hài tử học tập phù văn, hầu hết đều bị đào thải, chỉ có một người học được tất cả các tri thức về phù văn, đó chính là ngươi sao?”
Triệu Hồng Phất xấu hổ cười: “Việc này… có thể đừng nhắc lại không?”
Lam Hi Hoà nhẹ giọng cười: “Ngươi rất có thiên phú, chỉ là dung nhập quá muộn. Đại Viên vương đình không giết ngươi, thật khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Hắn dám? Hiện tại ta có Các chủ làm chỗ dựa, ai đòi giết ta, Các chủ nhà ta giết chết người đó.” Triệu Hồng Phất cao giọng vỗ mông ngựa chan chát.
Lam Hi Hoà không nói nữa.
Lúc này, nữ tử mặc áo lam khom người bẩm báo: “Đã đến Thục Địa. Đi về phía tây nam thêm năm mươi dặm nữa chính là địa bàn của Hắc Tháp.”
“Đã biết.” Lam Hi Hoà nói.
Thẩm Tất biết Lục Châu chưa từng đến Hắc Tháp nên chủ động giới thiệu:
“Hắc Tháp chiếm diện tích rất rộng, có bố cục thất tinh, từ giữa trung tâm hướng ra ngoài có tất cả ba ngàn sáu trăm đạo văn. Có bảy toà chủ tháp chưởng khống bảy đại trận khác nhau.”
“Đại trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lục Châu đã từng nhìn thấy không ít trận pháp lợi hại như Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô, Tuyệt Thiên Trận của Diệp Chân. Hắc Tháp và Bạch Tháp có loại trận kỳ như Bát Hoang Lục Hợp Kỳ thì hang ổ sao có thể yếu được.
Lam Hi Hoà cố ý hố lão phu?
Thực ra, cho dù Lam Hi Hoà không tìm đến Lục Châu đòi cá cược thì Lục Châu cũng phải đến Hắc Tháp một chuyến.
. . .
Không bao lâu sau, hồng liễn đã tiến vào địa bàn Hắc Tháp.
Bảy toà chủ tháp đâm thẳng lên hư không, cao không thấy đỉnh, khoảng giữa tháp mây mù lượn lờ, phần kiến trúc bên dưới thì được xây dựng theo bố cục thất tinh trận.
Hồng liễn dừng lại cách Thiên Xu Tháp không xa, cũng là toà tháp nằm ở cực bắc Hắc Tháp.
Có mấy hắc y nhân bay lướt tới, dừng lại cách hồng liễn trăm thước.
Nữ tử mặc áo lam cao giọng nói: “Mời thông báo đến Hạ tháp chủ, chủ nhân nhà ta muốn gặp hắn.”
Mấy hắc y nhân kia không hề do dự, lập tức xoay người bay vào trong khối kiến trúc.
Lát sau, một lão giả cao tuổi bay ra, lăng không nói: “Lữ Tư bái kiến Lam tháp chủ. Mời Lam tháp chủ vào bên trong ngồi.”
Lam Hi Hoà nói: “Ta tới đây là có việc muốn nhờ, vào trong thì miễn đi.”
Lão giả lộ vẻ nghi hoặc: “Khó khăn lắm Lam tháp chủ mới viếng thăm một lần… Nếu không chiêu đãi thật tốt, Hạ tháp chủ sẽ trách tội bọn ta.”
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Ta đã đến đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Nghe vậy, Lữ Tư không dám tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ nói: “Xin Lam tháp chủ chờ một lát.”
Lữ Tư cấp tốc quay về trong tháp.
Lục Châu lạnh nhạt quan sát xung quanh rồi hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không dám tiến vào, Hắc Tháp rốt cuộc có điểm nào kỳ lạ?”
“Không phải ta sợ hãi, mà là cảm thấy không cần thiết.” Lam Hi Hoà nói.
“Lão phu tạm tin ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói, “Nếu hắn không xuất hiện thì trận cá cược này ai thắng?”
“Chạy trốn hay tránh chiến đều tính là thua.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói.
“Coi như công bằng.”
Vu Chính Hải cũng lên tiếng: “Sư phụ, Hắc Tháp hiện đang phân tranh, chỉ e hắn không dám xuất hiện.”
“Hắn sẽ đến.” Lam Hi Hoà nói.
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Nữ tử mặc áo lam cười đáp: “Không có người nào mà chủ nhân nhà ta không gặp được. Hắc Tháp và Bạch Tháp đấu đã nhiều năm, người duy nhất Hạ Tranh Vanh không dám đắc tội chính là chủ nhân nhà ta.”
“. . .”
Vừa dứt lời.
Phía Thiên Xu Tháp bỗng có ba người lăng không xuất hiện.
Ba người này không hề rời khỏi khu vực Hắc Tháp, đứng từ xa truyền âm nói: “Thì ra là Lam tháp chủ đại giá quang lâm.”
“Hôm nay tới nơi này là vì có việc muốn nhờ.” Lam Hi Hoà nói. Cách nói chuyện của nàng từ trước tới nay đều ngắn gọn rõ ràng, không hề che che giấu giấu.
“Mời Lam tháp chủ nói.”
“Ta và Các chủ Ma Thiên Các đã đánh cược với nhau… Ta cược ngươi có thể thắng hắn.” Lam Hi Hoà nói.
Trong bóng tối, hư ảnh cao lớn nhất chính là Tháp chủ Hắc Tháp, Hạ Tranh Vanh.
“Các chủ Ma Thiên Các?”
Lục Châu đạp không bay ra, lăng không đứng hình hư ảnh: “Chính là lão phu.”
“Nghe nói không bằng gặp mặt một lần.” Hạ Tranh Vanh trầm ổn nói.
“Lời Lam Hi Hoà ngươi cũng nghe được rồi đó. Vụ cá cược này, lão phu nhất định phải thắng.” Lục Châu nói.
Lục Châu gọi thẳng tục danh của Lam Hi Hoà khiến nữ tử mặc áo lam có hơi khó chịu, nhưng Lam tháp chủ không nói gì nên nàng cũng không dám lên tiếng.
Hạ Tranh Vanh nhìn về phía hồng liễn: “Lam tháp chủ đến đây vì việc này?”
Nếu không phải Lam Hi Hoà tới, cho dù trời sập Hạ Tranh Vanh hắn cũng sẽ không thò mặt ra.
Không ngờ lại là vì một trận cá cược… Mà cá cược của hai người thì liên quan gì đến hắn cơ chứ!
Lam Hi Hoà nói: “Nếu Hạ tháp chủ có thể thắng Lục các chủ, trong khoảng thời gian một ngàn năm tới, ngoại trừ bạch liên giới, Bạch Tháp sẽ không màng đến bất kỳ ai.”
Chương 1254 Vô đề
Trong lòng Lục Châu khẽ kinh ngạc.
Cho dù Hạ Tranh Vanh thắng hay thua thì Lam Hi Hoà đều phải trả cái giá rất lớn. Diệp Thiên Tâm quan trọng với nàng ta như vậy?
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đã động tâm.
Hắc Tháp và Bạch Tháp vẫn luôn đấu tranh không biết mệt mỏi. Ngàn năm không đụng chạm là nhượng bộ rất lớn của Bạch Tháp rồi.
Hạ Tranh Vanh không khỏi tò mò, rốt cuộc là bọn hắn cược thứ gì mới khiến Lam Hi Hoà cam lòng bỏ ra nhiều như thế?
“Được.” Hạ Tranh Vanh lớn tiếng đáp.
Từ đầu đến cuối, Hắc Tháp nhìn có vẻ như không có bao nhiêu người, nhưng bảy toà chủ tháp bố trí theo thất tinh trận và dưới đất khắc đầy đạo văn đã đủ chứng tỏ Hắc Tháp không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Nhưng Lục Châu còn rất nhiều át chủ bài.
Dù phải bỏ ra đại giới để đánh bại Hạ Tranh Vanh cũng chẳng sao.
Hiện tại điều duy nhất Lục Châu đang cân nhắc chính là mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu thẻ. Dùng vốn liếng ít nhất để đạt được mục đích cao nhất.
Lục Châu nói: “Hạ Tranh Vanh, lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Lục Châu vẫn luôn quen với việc gọi thẳng tên người khác.
“Mời Lục các chủ nói.”
“Nếu giao thủ với lão phu, ngươi sẽ thua không thể nghi ngờ. Nếu ngươi chịu lựa chọn nhận thua thì sẽ bớt đi rất nhiều nỗi đau da thịt.” Lục Châu vuốt râu nói.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn Lục Châu, sau đó nhìn sang hồng liễn. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, cao giọng đáp:
“Ta nhận thua.”
Lam Hi Hoà, Thẩm Tất, Vu Chính Hải: “. . .”
Quyết định của Hạ Tranh Vanh khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Mà người kinh ngạc nhất chính là Lam Hi Hoà đã đấu với hắn suốt nhiều năm nay.
Người xưa có câu, người hiểu rõ ta nhất không phải ta mà thường chính là địch nhân. Tính cách của Hạ Tranh Vanh thế nào, Lam Hi Hoà là người hiểu rõ nhất.
Suốt đoạn đường đến đây, Lam Hi Hoà đều tin rằng Hạ Tranh Vanh sẽ ra nghênh chiến. Tương tự, Hạ Tranh Vanh cũng biết rõ Lam Hi Hoà là người nói một không hai, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Thế nhưng Hạ Tranh Vanh lại lựa chọn —— trực tiếp nhận thua.
Lam Hi Hoà ngồi trong hồng liễn, gương mặt bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại, Hạ Tranh Vanh ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý. Mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp vô cùng sâu sắc, bọn hắn chỉ ước gì được nhìn thấy nàng bị đào rỗng tài nguyên. Về phần hứa hẹn của nàng, trước sau gì đôi bên cũng phải tranh đấu ngươi chết ta sống, không cần thiết vì một lời hứa hẹn mà kết thù với Ma Thiên Các cường đại.
Lục Châu lăng không đứng giữa không trung, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn: “Lam Hi Hoà, trận cá cược này dừng ở đây. Thắng bại đã rõ.”
Nữ tử mặc áo lam không phục, khom người nói: “Chủ nhân, Hạ Tranh Vanh làm vậy là cố ý!”
Hàng chân mày Lam Hi Hoà giãn ra, khôi phục lại biểu tình điềm đạm ban đầu, khẽ nói: “Đưa tiền cá cược cho Lục các chủ.”
“Vâng.”
Dù không phục nhưng nữ tử mặc áo lam cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
Nàng đưa chiếc túi đựng tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra. Vu Chính Hải đưa tay cầm lấy: “Lam tháp chủ thật là rộng rãi.”
Nhận hàng xong, hắn tỉ mỉ đếm rồi cất kỹ vào trong người, vẻ mặt thoả mãn nhìn về phía đám người Hắc Tháp.
Hạ Tranh Vanh đương nhiên cũng thấy được cảnh này, chỉ là không nhìn thấy vật bên trong túi là gì. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn, bèn nhân tiện nói: “Nếu hai vị không chê, mời ở lại hàn xá ít hôm.”
“Không.” Lam Hi Hoà nói. “Trở về.”
“Vâng.”
Hạ Tranh Vanh chắp tay nói: “Vậy ta không tiễn nữa. Lam tháp chủ thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong hắn lại chắp tay với Lục Châu: “Lục các chủ, xin cứ tự nhiên.”
Từ đầu tới cuối, Hạ Tranh Vanh không hề rời khỏi bố cục thất tinh trận trong Hắc Tháp.
Nhưng mà…
Lục Châu đột nhiên lắc đầu nói: “Chờ đã.”
“Lục các chủ có gì chỉ giáo?”
“Lão phu đến đây còn có hai chuyện.” Lục Châu nói.
“Mời Lục các chủ nói rõ.”
Hồng liễn vốn đã quay đầu định bay đi, lúc này cũng dừng lại. Lam Hi Hoà không khỏi tò mò, quyết định ở lại xem kịch hay.
Lục Châu nói:
“Người của ngươi đả thương người của lão phu, đây là chuyện thứ nhất. Hắc Tháp phái người đến kim liên giới đánh đồ nhi của lão phu rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhập vào dòng hắc thuỷ, sinh tử không rõ, đây là chuyện thứ hai.”
Nghe vậy, Hạ Tranh Vanh nhướng mày hỏi: “Còn có việc này?”
“Giờ ngươi đã biết rồi đấy.” Lục Châu nói.
Hạ Tranh Vanh trầm giọng: “Ai mà to gan như vậy, dám ra tay với Lục các chủ?”
Thẩm Tất đứng đằng xa lập tức lên tiếng: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Đoạn Tây Hoa.”
Ba đạo hư ảnh rơi vào trầm mặc.
“Lục các chủ, tại nơi hỗn loạn, nhiều phương thế lực cùng tranh giành Anh Chiêu. Hắc Tháp đã hao tổn đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên và không ít Hắc Ngô Vệ. Ta đã cố gắng không muốn kết thù với ngài, ngài cần gì phải hùng hổ doạ người?”
“Lão phu không muốn bức ngươi mà chỉ muốn bức kẻ châm ngòi ly gián Đoạn Tây Hoa. Nếu ngươi đứng trước mặt lão phu giết chết kẻ này, lão phu sẽ xoá bỏ mọi hiềm khích cũ.” Lục Châu nói.
Không khí trở nên căng thẳng.
Chương 1255 Vô đề
Lam Hi Hoà yên lặng ngồi trong hồng liễn quan sát toàn bộ sự việc, thậm chí còn vén màn cửa lên nhìn ra ngoài.
Nàng rốt cuộc đã nhìn rõ thân ảnh Lục Châu lăng không đứng giữa không trung.
Lát sau nàng lại nhìn về phía ba đạo hư ảnh đứng trong khu vực Thiên Xu Tháp.
Hạ Tranh Vanh nói: “Lục các chủ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Lúc này, Lam Hi Hoà rốt cuộc cũng lên tiếng, thản nhiên nói: “Hạ tháp chủ, bao che cho tiểu nhân không phải là hành động sáng suốt.”
Hạ Tranh Vanh trầm mặc.
Lát sau, hắn nói với hư ảnh đứng bên trái: “Gọi Đoạn Tây Hoa tới đây.”
“Vâng.”
Một đạo hư ảnh bay vào trong Hắc Tháp.
Trong thời gian chưa đến một chén trà, hư ảnh đã trở về, khom người bẩm báo: “Đoạn trưởng lão không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở Thiên Quyền Tháp. Hắn gửi cho ngài thứ này.”
Hư ảnh đưa mảnh giấy cho Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh mở giấy ra xem, sau đó vo mảnh giấy lại, giấy trong tay lập tức biến thành tro bụi.
“Lục các chủ, thật xin lỗi. Đoạn trưởng lão không khoẻ, ngài xem như thế này có được không, Hắc Tháp nguyện ý đưa thêm cho ngài mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Xem ra ngươi quyết tâm muốn bảo vệ hắn?”
Hạ Tranh Vanh đáp: “Thứ cho ta khó lòng tuân lệnh.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Vù —— ——
Lục Châu lao vụt về phía không trung phía trên Thiên Quyền Tháp.
Thấy cảnh này, trong đôi mắt thanh tịnh của Lam Hi Hoà loé lên vẻ kinh ngạc.
Hạ Tranh Vanh cũng cấp tốc bay đến đó, hắc sắc Tinh Bàn nở rộ: “Mời Lục các chủ quay về!”
Lục Châu liếc nhìn hắn, phát hiện Hạ Tranh Vanh vẫn luôn đứng bên trong khu vực trận pháp, không hề ló ra ngoài.
Lục Châu không dừng lại mà quay đầu nhìn về phía hồng liễn. “Lam Hi Hoà, ngươi nói xem lão phu có giết được Đoạn Tây Hoa không?”
Lam Hi Hoà không đáp.
Lục Châu nâng tay lên, giữa năm ngón tay nở rộ lam quang, bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí bắn ra hào quang sáng rực.
Lam Hi Hoà thì thào: “Lam sắc…”
Oanh! Chưởng ấn đập thẳng vào hắc sắc Tinh Bàn.
Thiên mạc rung động, đạo văn Hắc Tháp lay động tạo thành hình gợn sóng.
Hạ Tranh Vanh thu hồi Tinh Bàn đã bị móp méo, bay xuống tầng trời thấp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lục các chủ… tội gì chứ?”
Một khắc khi hắn thu hồi Tinh Bàn, chưởng ấn của Lục Châu tiếp tục đánh vào tầng thiên mạc. Đạo văn chập chờn gợn sóng nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Lam Hi Hoà nhắc nhở: “Lục các chủ tốt nhất đừng tiến vào.”
Lục Châu nhìn tầng thiên mạc trong suốt như pha lê kia. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải dè chừng đám đạo văn này…
Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông, bên tai lập tức truyền đến tiếng nghị luận, có người bối rối, có người khinh thường.
“Đừng hoảng hốt, hắn không phá được đạo văn đâu. Đạo văn này ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải nhượng bộ ba phần, hơn nữa còn có Hạ tháp chủ ngoài kia.”
“Thực lực Lục lão ma không yếu, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Lam Hi Hoà quá hèn hạ, cố ý châm ngòi ly gián. Hạ tháp chủ không bị nàng ta lừa nhưng Lục lão ma đúng là kẻ cứng nhắc không biết điều!”
Trong Thiên Quyền Tháp cũng truyền đến đoạn đối thoại:
“Muốn giết Đoạn Tây Hoa ta, hắn vẫn còn non lắm. Chỉ sợ ngay cả Hạ Tranh Vanh hắn cũng không đối phó nổi. Thừa dịp bọn hắn chiến đấu bên ngoài, ngươi ra đó giết thủ hạ và đồ đệ hắn cho ta.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi thần thông, nhìn về phía nơi vừa phát ra âm thanh.
“Hạ Tranh Vanh, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nhất định phải bảo vệ Đoạn Tây Hoa?”
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!” Hạ Tranh Vanh nói, “Lục các chủ đừng bị Lam Hi Hoà lừa gạt.”
Vù.
Lục Châu tung chưởng, kim sắc chưởng ấn đánh vào đạo văn chỉ khiến nó sinh ra một vòng gợn sóng yếu ớt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chưởng này chỉ để thăm dò. Lực phòng ngự của đạo văn Hắc Tháp đúng là quá mức cường đại. Nếu ngay cả Thái Huyền chi lực mà nó cũng chống đỡ được thì xong đời.
Vù!
Một hắc ảnh từ trong tháp lao ra, thi triển đại thần thông liên tục, cấp tốc phóng đi. Người này hẳn không phải là Đoạn Tây Hoa mà là thủ hạ của hắn. Dùng thẻ đạo cụ lên người hắn thì rất lỗ vốn.
Lục Châu bèn truyền âm cho mấy người Vu Chính Hải: “Các ngươi cẩn thận.”
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất lập tức rút lui.
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn đứng sau lưng mình. Nếu lúc này Bạch Tháp cũng ra tay với bọn hắn thì bọn hắn chết chắc.
Hắc ảnh kia lao về phía tây bắc rồi biến mất. Lục Châu lại lần nữa xuất chưởng, vô số kim chưởng thi nhau rơi xuống thiên mạc.
Ầm ầm ầm!
Gợn sóng lần lượt xuất hiện rồi biến mất.
Thấy cảnh này, Lam Hi Hoà và Hạ Tranh Vanh đều cảm thấy kỳ quái. Lục lão ma có tu vi mười hai Mệnh Cách, vì sao chưởng ấn đánh ra lại như là gãi ngứa? Chỉ là chưởng ấn lúc vàng lúc xanh khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Tranh Vanh quyết định dừng lại, lăng không đứng nhìn.
Từng đạo chưởng ấn rơi xuống nhưng không thể mảy may rung chuyển thiên mạc nửa phần.
Lục Châu lại mặc niệm thính lực thần thông lần nữa.
Thịch, thịch, thịch… đây là tiếng tim Hạ Tranh Vanh đập.
Phạm vi được mở rộng. Lục Châu nghe được tiếng lầm bầm vang lên từ trong Thiên Quyền Tháp.
“Trong Hắc Tháp, ai có địa vị ngang với Đoạn Tây Hoa?” Lục Châu hỏi.
“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão và hai vị thẩm phán giả, trong đó có Giang Cửu Lý. Giang Cửu Lý làm người giỏi đưa đẩy, hành sự thuận lợi, thực lực tuy yếu nhưng lại có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Tháp chủ cũng rất coi trọng hắn.”
“Trong nhóm người chấp hành bên dưới không có ai tài năng xuất chúng, phá vỡ thế cân bằng này sao?”
“Cực kỳ khó. Một khi nhân tài xuất hiện sẽ bị các thế lực nội bộ lôi kéo. Nhan Chân Lạc là người thuộc phe trung lập, trung lập có nghĩa là khi không có việc gì thì tất cả mọi người sẽ quay sang hiếp đáp bọn hắn.” Thẩm Tất nói.
Người không có lập trường rất dễ bị đám đông hùa nhau đánh.
“Đoạn Tây Hoa thuộc phái cấp tiến, làm người cực kỳ giảo hoạt, thích châm ngòi ly gián, không chính diện xung đột với ai mà toàn chơi trò hai mặt.” Thẩm Tất có vẻ chán ghét Đoạn Tây Hoa ra mặt.
“Loại người nhân phẩm kém như vậy sao Hạ Tranh Vanh còn giữ lại?”
“Hầy… chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại. Tính cách đó của hắn có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm nổi. Chỉ cần không đe doạ vị trí Tháp chủ, Hạ Tranh Vanh đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.” Thẩm Tất giải thích.
Lục Châu gật đầu.
Qua mô tả của Thẩm Tất, Lục Châu đã hiểu sơ bộ về Đoạn Tây Hoa.
“Vậy lão phu sẽ khiến hắn phải cút ra khỏi Hắc Tháp.”
. . .
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lục Châu thỉnh thoảng vẫn quan sát tình huống bên phía Ngu Thượng Nhung, nhưng từ đầu đến cuối đều là một mảnh đen kịt.
Trời sáng.
Lục Châu ngừng tu luyện, bước ra ngoài ban công ngẩng đầu nhìn trời.
Thẩm Tất từ xa bay tới, quỳ một gối xuống nói: “Các chủ, phía đông bắc phát hiện một chiếc phi liễn màu đỏ.”
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Thẩm Tất tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, chiếc phi liễn màu đỏ kia là của Lam Hi Hoà. Nàng ta dám quang minh chính đại ngồi phi liễn tới, e là có chuẩn bị mà đến.”
Triệu Hồng Phất nói: “Lam Hi Hoà của Bạch Tháp? Ta đã nghe nói tới người này, hình như rất lợi hại.”
“Đâu chỉ là lợi hại… Cho đến tận bây giờ, Lam Hi Hoà vẫn luôn giữ chiến tích bất bại.” Thẩm Tất nói.
“Nàng ta đúng là có chút thủ đoạn.” Lục Châu gật đầu.
Thẩm Tất rất muốn nói, ta không phải có ý đó, ý ta là chúng ta nên tránh đi, để Hắc Tháp Bạch Tháp đối kháng nhau rồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, trên bầu trời đã xuất hiện một nữ tử mặc áo lam bay lướt tới:
“Chủ nhân nhà ta mời Lục tiền bối lên liễn.”
Thẩm Tất, Vu Chính Hải: “. . .”
Hai người thì ngây ngốc, Triệu Hồng Phất thì mờ mịt.
Sư phụ lão nhân gia người quen biết Lam Hi Hoà từ bao giờ?
Lục Châu đáp: “Dẫn đường.”
Nói xong Lục Châu phất tay, Bạch Trạch từ hậu viện bay tới, mang theo Lục Châu bay lên không trung.
Lúc này Thẩm Tất và Vu Chính Hải cùng Triệu Hồng Phất mới tỉnh táo lại.
“Đại, đại tiên sinh… Các chủ, Các chủ có phải là quá lỗ mãng rồi không, cứ thế mà đánh nhau sao?” Thẩm Tất lắp bắp hỏi.
Vu Chính Hải đáp: “Thế này thì có là gì. Ta nhớ cảnh tượng khi Vũ Quảng Bình chết ngươi còn được tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn không rõ ràng?”
“Ách… hình như là vậy.”
Trong đầu Thẩm Tất liên tiếp hiện ra mấy cái tên ——
Thẩm phán Hắc Tháp Vũ Quảng Bình, chết.
Thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh, hai chưởng đầu hàng.
Thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên, chết.
Đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần, chết.
Đại trưởng lão Hắc Tháp Sử Ưu Nhiên, chết.
Thích khách đại sư Hắc Diệu liên minh Diệp Lưu Vân, chết.
Một trong ngũ hổ mới bổ nhiệm của Hắc Diệu liên minh Gia Luật Sở Nam, một chiêu đại bại.
Thẩm Tất giật mình, lập tức vỗ đùi một cái, tự trách nói: “Sao ta lại có thể quên lời khuyên của Phan huynh kia chứ!”
Ba người bay theo sau Lục Châu.
Nữ tử áo lam lăng không đứng trước phi liễn, khom người nói: “Mời Lục tiền bối.”
Lục Châu và Bạch Trạch bay vào chiếc phi liễn khổng lồ màu đỏ.
Thẩm Tất: “. . .”
Không phải vừa tới đã tung ra một chưởng sao?
Đây là… chuyện gì xảy ra?
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất vừa định bay vào, nữ tử mặc áo lam đã giơ tay lên ngăn lại: “Thật xin lỗi, Bạch Tháp chỉ hoan nghênh Lục tiền bối.”
Lục Châu đứng trên boong tàu, xoay người lại nói: “Lam Hi Hoà, đây là đạo đãi khách của ngươi?”
Trong liễn truyền ra một âm thanh bình tĩnh như nước: “Để bọn họ vào.”
“Vâng.” Nữ tử áo lam không ngăn cản nữa.
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất cùng bay tới đứng trên boong tàu, thưởng thức cảnh trí xung quanh.
Mấy nữ hầu nhanh tay mang ghế tới đặt trên boong tàu. Lục Châu không hề khách khí, tự động ngồi xuống.
Hồng liễn phi hành về phía tây nam, tốc độ không nhanh không chậm.
Lam Hi Hoà ngồi bên trong nói vọng ra: “Ngươi biết rõ, ta chán ghét ánh sáng mặt trời.”
Vu Chính Hải, Thẩm Tất: “. . .”
Ngươi biết rõ?
Câu nói này chứa quá nhiều hàm ý, không thể trách bọn hắn đang miên man não bổ.
Lục Châu nói: “Nói vào chuyện chính, tiền đặt cược mang đến chưa?”
Nữ tử áo lam lấy ra một chiếc túi màu tím, mở ra trước mặt mọi người.
Bên trong là mấy chục phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Tinh hoa Hắc Diệu Thạch có dạng hẹp dài như chiếc lá khô, màu đen, hình thể không lớn, nhưng giá trị lại trân quý vô cùng.
Chương 1252 Vô đề
“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch?” Thẩm Tất nuốt một ngụm nước bọt, “Nhiều như vậy…”
Triệu Hồng Phất nói: “Tinh hoa Hắc Diệu Thạch, là tài liệu đoán tạo vũ khí Hợp cấp. Hơn nữa phẩm chất tốt sẽ tạo thành cơ sở để nâng lên Hằng cấp.”
“Hằng cấp?” Vu Chính Hải nhìn nàng vẻ dò hỏi.
“Ta chỉ nói bừa thôi, nghe người ta nói thế, trước mắt vẫn chưa có vũ khí Hằng cấp nào xuất hiện cả.” Triệu Hồng Phất nhún vai.
Lam Hi Hoà lên tiếng: “Tiểu cô nương có kiến thức không tệ.”
Triệu Hồng Phất cười hì hì nói: “Đúng vậy, ta là đệ tử kiệt xuất nhất của Phù Văn thư viện mà.”
Lục Châu nói: “Được rồi. Đủ tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, chỉ mong ngươi sẽ không đổi ý.”
“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch tuy trân quý nhưng không đáng để ta phải lật lọng.” Lam Hi Hoà đáp.
Lục Châu nhìn về nơi xa. “Ngươi chắc chắn lão phu thắng không được Hạ Tranh Vanh đến vậy?”
“Bởi vì Hạ Tranh Vanh sẽ không nhận thua.” Lam Hi Hoà nói.
“Bại cũng không nhận?”
“Giờ nói trước không hay, ngươi biết nhiều e là sẽ đổi ý.”
Lục Châu đứng lên đi về phía lan can. Bên dưới là núi non trùng điệp, rừng cây xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
“Lão phu giết Hứa Trần, bắt Ninh Vạn Khoảnh, ngươi không tức giận?”
“Đó là trừng phạt thích đáng đối với bọn hắn.”
“Các ngươi rất thích nuôi nhốt người khác?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
“Mạnh được yếu thua, cho dù không có Bạch Tháp thì cũng sẽ có Hắc Tháp, Hồng tháp.”
“Hắc Tháp nuôi nhốt hồng liên giới, vậy Bạch Tháp các ngươi nuôi nhốt nơi nào?” Lục Châu hỏi thẳng vào điểm yếu hại.
Lam Hi Hoà im lặng rất lâu không đáp, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này.
Lục Châu cũng dự đoán được nàng sẽ không nói, bèn hỏi một câu khác: “Ngươi và Hạ Tranh Vanh, ai sẽ thắng?”
Lam Hi Hoà đáp không hề do dự: “Ta.”
“Tự tin như vậy? Thế thì vì sao ngươi không giết Hạ Tranh Vanh để Bạch Tháp xưng bá?”
“Lưu bọn hắn lại… sẽ thú vị hơn.” Lam Hi Hoà nói.
“. . .”
Quá kiêu ngạo. Quá tự tin.
Thẩm Tất và Vu Chính Hải rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại thân phận người ta là Tháp chủ Bạch Tháp, có kỳ quái một chút cũng là bình thường.
“Ta rất hiếu kỳ, kim liên giới trói buộc tu vi bát diệp, ngươi làm sao đột phá được hạn chế này?” Lam Hi Hoà hỏi.
“Trảm liên.” Lục Châu thành thật đáp.
Lam Hi Hoà lâm vào trầm mặc.
“Có thể nghĩ ra được loại biện pháp này đúng là ngoài dự liệu của ta.” Lam Hi Hoà đột nhiên nói, “Ngươi đã từng đến bí ẩn chi địa?”
Lần này đến phiên Lục Châu trầm mặc.
Lục Châu không vội đáp lời nàng mà đang suy nghĩ mục đích câu hỏi này.
Có thể trong thời gian ngắn có được tu vi mười hai Mệnh Cách, nếu chỉ dựa vào thiên phú là không có khả năng, chẳng trách Lam Hi Hoà cho rằng hắn đã từng đến bí ẩn chi địa.
Mà có nói chưa từng đến đó, nàng cũng sẽ không tin.
Thế là Lục Châu đáp: “Đã từng.”
“Chẳng trách.” Lam Hi Hoà không hề bất ngờ.
“Ngươi cũng từng đến đó?” Lục Châu hỏi lại.
“. . .”
Thẩm Tất nín thở lắng nghe. Đại lão trò chuyện thật là thẳng hơn cả ruột ngựa, vừa kích thích vừa thêm kiến thức.
Lam Hi Hoà không phủ nhận mà nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi thu hoạch được khí tức Thái Hư.” Lục Châu nói.
“Ngươi cũng thế.”
Tuy Lam Hi Hoà không cảm nhận được khí tức Thái Hư trên người Lục Châu, nhưng có thể trong thời gian ngắn đạt được mười hai Mệnh Cách thì nàng chắc chắn người này có khí tức Thái Hư.
Lục Châu đâm lao đành phải theo lao, cứ thế im lặng, mặc định là thừa nhận.
Lam Hi Hoà nói: “Trước kia có rất nhiều người tham dự kế hoạch Thái Hư, nhưng kim liên giới không có một ai.”
Lục Châu: “. . .”
Thật là một nữ nhân giảo hoạt. Cố ý sáo lộ hắn đây mà.
Lục Châu trấn định thong dong đáp: “Ai nói nhất định phải tham dự kế hoạch Thái Hư mới có thể đến bí ẩn chi địa?”
Câu trả lời này xứng đáng được 10 điểm! Lam Hi Hoà hoàn toàn không tìm ra kẽ hở.
Nàng lại nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi có thể được Bạch Trạch tán thành, xem ra ta đã xem thường ngươi.”
“Không đáng nhắc tới.”
Đúng lúc này, nữ tử áo lam đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, Lục tiền bối, một khắc đồng hồ nữa sẽ đến nơi.”
Lam Hi Hoà gật đầu. “Tốt.”
Trong hồng liễn, Lam Hi Hoà nhìn về phía ba người đứng ở một bên. Hồng liễn ngăn trở ánh mắt, nàng không nhìn rõ ai với ai, bèn hỏi:
“Bọn hắn là thủ hạ của ngươi?”
Không đợi Lục Châu giới thiệu, Thẩm Tất đã lễ phép đáp: “Vị này là đại đệ tử của Các chủ, ta là hộ pháp Ma Thiên Các, vị này là phù văn sư mới gia nhập Ma Thiên Các không lâu.”
Lam Hi Hoà thấp giọng nói: “Hộ pháp bốn Mệnh Cách…”
Thẩm Tất: “. . .”
Hình như hắn đang bị khinh bỉ. Nhưng đứng từ góc độ của Lam Hi Hoà thì nàng có tư cách nói lời này. Bốn Mệnh Cách… cho dù là ở Bạch Tháp hay Hắc Tháp thì cũng chỉ có thể làm Hắc Ngô Vệ hoặc Bạch Ngô Vệ.
Lục Châu nói:
“Năng lực không nằm ở tu vi cao hay thấp. Thẩm hộ pháp đã có rất nhiều cống hiến cho Ma Thiên Các, là một trong những tướng tài đắc lực của bản toạ.”
Độ trung thành của Thẩm Tất lập tức đề thăng thêm 20%.
Lục Châu chỉ nói lời thật lòng, không ngờ lại khiến Thẩm Tất xúc động như vậy. Có đôi khi… nhân tâm rất dễ bị lung lạc.
Chương 1253 Vô đề
“Ngươi nói có lý.” Lam Hi Hoà nói, “Vị phù văn sư này có vẻ rất trẻ trung, cũng là người Ma Thiên Các?”
Triệu Hồng Phất cười ha hả chẳng khác gì một nam nhân:
“Trẻ tuổi chính là vốn liếng của ta. Đám người Phù Văn thư viện đều nói ta có thiên phú rất tốt, ta tin.”
Lam Hi Hoà nói:
“Nghe nói mấy trăm năm trước Phù Văn thư viện tìm được một nhóm hài tử học tập phù văn, hầu hết đều bị đào thải, chỉ có một người học được tất cả các tri thức về phù văn, đó chính là ngươi sao?”
Triệu Hồng Phất xấu hổ cười: “Việc này… có thể đừng nhắc lại không?”
Lam Hi Hoà nhẹ giọng cười: “Ngươi rất có thiên phú, chỉ là dung nhập quá muộn. Đại Viên vương đình không giết ngươi, thật khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Hắn dám? Hiện tại ta có Các chủ làm chỗ dựa, ai đòi giết ta, Các chủ nhà ta giết chết người đó.” Triệu Hồng Phất cao giọng vỗ mông ngựa chan chát.
Lam Hi Hoà không nói nữa.
Lúc này, nữ tử mặc áo lam khom người bẩm báo: “Đã đến Thục Địa. Đi về phía tây nam thêm năm mươi dặm nữa chính là địa bàn của Hắc Tháp.”
“Đã biết.” Lam Hi Hoà nói.
Thẩm Tất biết Lục Châu chưa từng đến Hắc Tháp nên chủ động giới thiệu:
“Hắc Tháp chiếm diện tích rất rộng, có bố cục thất tinh, từ giữa trung tâm hướng ra ngoài có tất cả ba ngàn sáu trăm đạo văn. Có bảy toà chủ tháp chưởng khống bảy đại trận khác nhau.”
“Đại trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lục Châu đã từng nhìn thấy không ít trận pháp lợi hại như Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô, Tuyệt Thiên Trận của Diệp Chân. Hắc Tháp và Bạch Tháp có loại trận kỳ như Bát Hoang Lục Hợp Kỳ thì hang ổ sao có thể yếu được.
Lam Hi Hoà cố ý hố lão phu?
Thực ra, cho dù Lam Hi Hoà không tìm đến Lục Châu đòi cá cược thì Lục Châu cũng phải đến Hắc Tháp một chuyến.
. . .
Không bao lâu sau, hồng liễn đã tiến vào địa bàn Hắc Tháp.
Bảy toà chủ tháp đâm thẳng lên hư không, cao không thấy đỉnh, khoảng giữa tháp mây mù lượn lờ, phần kiến trúc bên dưới thì được xây dựng theo bố cục thất tinh trận.
Hồng liễn dừng lại cách Thiên Xu Tháp không xa, cũng là toà tháp nằm ở cực bắc Hắc Tháp.
Có mấy hắc y nhân bay lướt tới, dừng lại cách hồng liễn trăm thước.
Nữ tử mặc áo lam cao giọng nói: “Mời thông báo đến Hạ tháp chủ, chủ nhân nhà ta muốn gặp hắn.”
Mấy hắc y nhân kia không hề do dự, lập tức xoay người bay vào trong khối kiến trúc.
Lát sau, một lão giả cao tuổi bay ra, lăng không nói: “Lữ Tư bái kiến Lam tháp chủ. Mời Lam tháp chủ vào bên trong ngồi.”
Lam Hi Hoà nói: “Ta tới đây là có việc muốn nhờ, vào trong thì miễn đi.”
Lão giả lộ vẻ nghi hoặc: “Khó khăn lắm Lam tháp chủ mới viếng thăm một lần… Nếu không chiêu đãi thật tốt, Hạ tháp chủ sẽ trách tội bọn ta.”
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Ta đã đến đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Nghe vậy, Lữ Tư không dám tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ nói: “Xin Lam tháp chủ chờ một lát.”
Lữ Tư cấp tốc quay về trong tháp.
Lục Châu lạnh nhạt quan sát xung quanh rồi hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không dám tiến vào, Hắc Tháp rốt cuộc có điểm nào kỳ lạ?”
“Không phải ta sợ hãi, mà là cảm thấy không cần thiết.” Lam Hi Hoà nói.
“Lão phu tạm tin ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói, “Nếu hắn không xuất hiện thì trận cá cược này ai thắng?”
“Chạy trốn hay tránh chiến đều tính là thua.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói.
“Coi như công bằng.”
Vu Chính Hải cũng lên tiếng: “Sư phụ, Hắc Tháp hiện đang phân tranh, chỉ e hắn không dám xuất hiện.”
“Hắn sẽ đến.” Lam Hi Hoà nói.
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Nữ tử mặc áo lam cười đáp: “Không có người nào mà chủ nhân nhà ta không gặp được. Hắc Tháp và Bạch Tháp đấu đã nhiều năm, người duy nhất Hạ Tranh Vanh không dám đắc tội chính là chủ nhân nhà ta.”
“. . .”
Vừa dứt lời.
Phía Thiên Xu Tháp bỗng có ba người lăng không xuất hiện.
Ba người này không hề rời khỏi khu vực Hắc Tháp, đứng từ xa truyền âm nói: “Thì ra là Lam tháp chủ đại giá quang lâm.”
“Hôm nay tới nơi này là vì có việc muốn nhờ.” Lam Hi Hoà nói. Cách nói chuyện của nàng từ trước tới nay đều ngắn gọn rõ ràng, không hề che che giấu giấu.
“Mời Lam tháp chủ nói.”
“Ta và Các chủ Ma Thiên Các đã đánh cược với nhau… Ta cược ngươi có thể thắng hắn.” Lam Hi Hoà nói.
Trong bóng tối, hư ảnh cao lớn nhất chính là Tháp chủ Hắc Tháp, Hạ Tranh Vanh.
“Các chủ Ma Thiên Các?”
Lục Châu đạp không bay ra, lăng không đứng hình hư ảnh: “Chính là lão phu.”
“Nghe nói không bằng gặp mặt một lần.” Hạ Tranh Vanh trầm ổn nói.
“Lời Lam Hi Hoà ngươi cũng nghe được rồi đó. Vụ cá cược này, lão phu nhất định phải thắng.” Lục Châu nói.
Lục Châu gọi thẳng tục danh của Lam Hi Hoà khiến nữ tử mặc áo lam có hơi khó chịu, nhưng Lam tháp chủ không nói gì nên nàng cũng không dám lên tiếng.
Hạ Tranh Vanh nhìn về phía hồng liễn: “Lam tháp chủ đến đây vì việc này?”
Nếu không phải Lam Hi Hoà tới, cho dù trời sập Hạ Tranh Vanh hắn cũng sẽ không thò mặt ra.
Không ngờ lại là vì một trận cá cược… Mà cá cược của hai người thì liên quan gì đến hắn cơ chứ!
Lam Hi Hoà nói: “Nếu Hạ tháp chủ có thể thắng Lục các chủ, trong khoảng thời gian một ngàn năm tới, ngoại trừ bạch liên giới, Bạch Tháp sẽ không màng đến bất kỳ ai.”
Chương 1254 Vô đề
Trong lòng Lục Châu khẽ kinh ngạc.
Cho dù Hạ Tranh Vanh thắng hay thua thì Lam Hi Hoà đều phải trả cái giá rất lớn. Diệp Thiên Tâm quan trọng với nàng ta như vậy?
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đã động tâm.
Hắc Tháp và Bạch Tháp vẫn luôn đấu tranh không biết mệt mỏi. Ngàn năm không đụng chạm là nhượng bộ rất lớn của Bạch Tháp rồi.
Hạ Tranh Vanh không khỏi tò mò, rốt cuộc là bọn hắn cược thứ gì mới khiến Lam Hi Hoà cam lòng bỏ ra nhiều như thế?
“Được.” Hạ Tranh Vanh lớn tiếng đáp.
Từ đầu đến cuối, Hắc Tháp nhìn có vẻ như không có bao nhiêu người, nhưng bảy toà chủ tháp bố trí theo thất tinh trận và dưới đất khắc đầy đạo văn đã đủ chứng tỏ Hắc Tháp không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Nhưng Lục Châu còn rất nhiều át chủ bài.
Dù phải bỏ ra đại giới để đánh bại Hạ Tranh Vanh cũng chẳng sao.
Hiện tại điều duy nhất Lục Châu đang cân nhắc chính là mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu thẻ. Dùng vốn liếng ít nhất để đạt được mục đích cao nhất.
Lục Châu nói: “Hạ Tranh Vanh, lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Lục Châu vẫn luôn quen với việc gọi thẳng tên người khác.
“Mời Lục các chủ nói.”
“Nếu giao thủ với lão phu, ngươi sẽ thua không thể nghi ngờ. Nếu ngươi chịu lựa chọn nhận thua thì sẽ bớt đi rất nhiều nỗi đau da thịt.” Lục Châu vuốt râu nói.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn Lục Châu, sau đó nhìn sang hồng liễn. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, cao giọng đáp:
“Ta nhận thua.”
Lam Hi Hoà, Thẩm Tất, Vu Chính Hải: “. . .”
Quyết định của Hạ Tranh Vanh khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Mà người kinh ngạc nhất chính là Lam Hi Hoà đã đấu với hắn suốt nhiều năm nay.
Người xưa có câu, người hiểu rõ ta nhất không phải ta mà thường chính là địch nhân. Tính cách của Hạ Tranh Vanh thế nào, Lam Hi Hoà là người hiểu rõ nhất.
Suốt đoạn đường đến đây, Lam Hi Hoà đều tin rằng Hạ Tranh Vanh sẽ ra nghênh chiến. Tương tự, Hạ Tranh Vanh cũng biết rõ Lam Hi Hoà là người nói một không hai, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Thế nhưng Hạ Tranh Vanh lại lựa chọn —— trực tiếp nhận thua.
Lam Hi Hoà ngồi trong hồng liễn, gương mặt bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại, Hạ Tranh Vanh ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý. Mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp vô cùng sâu sắc, bọn hắn chỉ ước gì được nhìn thấy nàng bị đào rỗng tài nguyên. Về phần hứa hẹn của nàng, trước sau gì đôi bên cũng phải tranh đấu ngươi chết ta sống, không cần thiết vì một lời hứa hẹn mà kết thù với Ma Thiên Các cường đại.
Lục Châu lăng không đứng giữa không trung, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn: “Lam Hi Hoà, trận cá cược này dừng ở đây. Thắng bại đã rõ.”
Nữ tử mặc áo lam không phục, khom người nói: “Chủ nhân, Hạ Tranh Vanh làm vậy là cố ý!”
Hàng chân mày Lam Hi Hoà giãn ra, khôi phục lại biểu tình điềm đạm ban đầu, khẽ nói: “Đưa tiền cá cược cho Lục các chủ.”
“Vâng.”
Dù không phục nhưng nữ tử mặc áo lam cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
Nàng đưa chiếc túi đựng tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra. Vu Chính Hải đưa tay cầm lấy: “Lam tháp chủ thật là rộng rãi.”
Nhận hàng xong, hắn tỉ mỉ đếm rồi cất kỹ vào trong người, vẻ mặt thoả mãn nhìn về phía đám người Hắc Tháp.
Hạ Tranh Vanh đương nhiên cũng thấy được cảnh này, chỉ là không nhìn thấy vật bên trong túi là gì. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn, bèn nhân tiện nói: “Nếu hai vị không chê, mời ở lại hàn xá ít hôm.”
“Không.” Lam Hi Hoà nói. “Trở về.”
“Vâng.”
Hạ Tranh Vanh chắp tay nói: “Vậy ta không tiễn nữa. Lam tháp chủ thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong hắn lại chắp tay với Lục Châu: “Lục các chủ, xin cứ tự nhiên.”
Từ đầu tới cuối, Hạ Tranh Vanh không hề rời khỏi bố cục thất tinh trận trong Hắc Tháp.
Nhưng mà…
Lục Châu đột nhiên lắc đầu nói: “Chờ đã.”
“Lục các chủ có gì chỉ giáo?”
“Lão phu đến đây còn có hai chuyện.” Lục Châu nói.
“Mời Lục các chủ nói rõ.”
Hồng liễn vốn đã quay đầu định bay đi, lúc này cũng dừng lại. Lam Hi Hoà không khỏi tò mò, quyết định ở lại xem kịch hay.
Lục Châu nói:
“Người của ngươi đả thương người của lão phu, đây là chuyện thứ nhất. Hắc Tháp phái người đến kim liên giới đánh đồ nhi của lão phu rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhập vào dòng hắc thuỷ, sinh tử không rõ, đây là chuyện thứ hai.”
Nghe vậy, Hạ Tranh Vanh nhướng mày hỏi: “Còn có việc này?”
“Giờ ngươi đã biết rồi đấy.” Lục Châu nói.
Hạ Tranh Vanh trầm giọng: “Ai mà to gan như vậy, dám ra tay với Lục các chủ?”
Thẩm Tất đứng đằng xa lập tức lên tiếng: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Đoạn Tây Hoa.”
Ba đạo hư ảnh rơi vào trầm mặc.
“Lục các chủ, tại nơi hỗn loạn, nhiều phương thế lực cùng tranh giành Anh Chiêu. Hắc Tháp đã hao tổn đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên và không ít Hắc Ngô Vệ. Ta đã cố gắng không muốn kết thù với ngài, ngài cần gì phải hùng hổ doạ người?”
“Lão phu không muốn bức ngươi mà chỉ muốn bức kẻ châm ngòi ly gián Đoạn Tây Hoa. Nếu ngươi đứng trước mặt lão phu giết chết kẻ này, lão phu sẽ xoá bỏ mọi hiềm khích cũ.” Lục Châu nói.
Không khí trở nên căng thẳng.
Chương 1255 Vô đề
Lam Hi Hoà yên lặng ngồi trong hồng liễn quan sát toàn bộ sự việc, thậm chí còn vén màn cửa lên nhìn ra ngoài.
Nàng rốt cuộc đã nhìn rõ thân ảnh Lục Châu lăng không đứng giữa không trung.
Lát sau nàng lại nhìn về phía ba đạo hư ảnh đứng trong khu vực Thiên Xu Tháp.
Hạ Tranh Vanh nói: “Lục các chủ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Lúc này, Lam Hi Hoà rốt cuộc cũng lên tiếng, thản nhiên nói: “Hạ tháp chủ, bao che cho tiểu nhân không phải là hành động sáng suốt.”
Hạ Tranh Vanh trầm mặc.
Lát sau, hắn nói với hư ảnh đứng bên trái: “Gọi Đoạn Tây Hoa tới đây.”
“Vâng.”
Một đạo hư ảnh bay vào trong Hắc Tháp.
Trong thời gian chưa đến một chén trà, hư ảnh đã trở về, khom người bẩm báo: “Đoạn trưởng lão không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở Thiên Quyền Tháp. Hắn gửi cho ngài thứ này.”
Hư ảnh đưa mảnh giấy cho Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh mở giấy ra xem, sau đó vo mảnh giấy lại, giấy trong tay lập tức biến thành tro bụi.
“Lục các chủ, thật xin lỗi. Đoạn trưởng lão không khoẻ, ngài xem như thế này có được không, Hắc Tháp nguyện ý đưa thêm cho ngài mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Xem ra ngươi quyết tâm muốn bảo vệ hắn?”
Hạ Tranh Vanh đáp: “Thứ cho ta khó lòng tuân lệnh.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Vù —— ——
Lục Châu lao vụt về phía không trung phía trên Thiên Quyền Tháp.
Thấy cảnh này, trong đôi mắt thanh tịnh của Lam Hi Hoà loé lên vẻ kinh ngạc.
Hạ Tranh Vanh cũng cấp tốc bay đến đó, hắc sắc Tinh Bàn nở rộ: “Mời Lục các chủ quay về!”
Lục Châu liếc nhìn hắn, phát hiện Hạ Tranh Vanh vẫn luôn đứng bên trong khu vực trận pháp, không hề ló ra ngoài.
Lục Châu không dừng lại mà quay đầu nhìn về phía hồng liễn. “Lam Hi Hoà, ngươi nói xem lão phu có giết được Đoạn Tây Hoa không?”
Lam Hi Hoà không đáp.
Lục Châu nâng tay lên, giữa năm ngón tay nở rộ lam quang, bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí bắn ra hào quang sáng rực.
Lam Hi Hoà thì thào: “Lam sắc…”
Oanh! Chưởng ấn đập thẳng vào hắc sắc Tinh Bàn.
Thiên mạc rung động, đạo văn Hắc Tháp lay động tạo thành hình gợn sóng.
Hạ Tranh Vanh thu hồi Tinh Bàn đã bị móp méo, bay xuống tầng trời thấp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lục các chủ… tội gì chứ?”
Một khắc khi hắn thu hồi Tinh Bàn, chưởng ấn của Lục Châu tiếp tục đánh vào tầng thiên mạc. Đạo văn chập chờn gợn sóng nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Lam Hi Hoà nhắc nhở: “Lục các chủ tốt nhất đừng tiến vào.”
Lục Châu nhìn tầng thiên mạc trong suốt như pha lê kia. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải dè chừng đám đạo văn này…
Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông, bên tai lập tức truyền đến tiếng nghị luận, có người bối rối, có người khinh thường.
“Đừng hoảng hốt, hắn không phá được đạo văn đâu. Đạo văn này ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải nhượng bộ ba phần, hơn nữa còn có Hạ tháp chủ ngoài kia.”
“Thực lực Lục lão ma không yếu, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Lam Hi Hoà quá hèn hạ, cố ý châm ngòi ly gián. Hạ tháp chủ không bị nàng ta lừa nhưng Lục lão ma đúng là kẻ cứng nhắc không biết điều!”
Trong Thiên Quyền Tháp cũng truyền đến đoạn đối thoại:
“Muốn giết Đoạn Tây Hoa ta, hắn vẫn còn non lắm. Chỉ sợ ngay cả Hạ Tranh Vanh hắn cũng không đối phó nổi. Thừa dịp bọn hắn chiến đấu bên ngoài, ngươi ra đó giết thủ hạ và đồ đệ hắn cho ta.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi thần thông, nhìn về phía nơi vừa phát ra âm thanh.
“Hạ Tranh Vanh, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nhất định phải bảo vệ Đoạn Tây Hoa?”
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!” Hạ Tranh Vanh nói, “Lục các chủ đừng bị Lam Hi Hoà lừa gạt.”
Vù.
Lục Châu tung chưởng, kim sắc chưởng ấn đánh vào đạo văn chỉ khiến nó sinh ra một vòng gợn sóng yếu ớt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chưởng này chỉ để thăm dò. Lực phòng ngự của đạo văn Hắc Tháp đúng là quá mức cường đại. Nếu ngay cả Thái Huyền chi lực mà nó cũng chống đỡ được thì xong đời.
Vù!
Một hắc ảnh từ trong tháp lao ra, thi triển đại thần thông liên tục, cấp tốc phóng đi. Người này hẳn không phải là Đoạn Tây Hoa mà là thủ hạ của hắn. Dùng thẻ đạo cụ lên người hắn thì rất lỗ vốn.
Lục Châu bèn truyền âm cho mấy người Vu Chính Hải: “Các ngươi cẩn thận.”
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất lập tức rút lui.
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn đứng sau lưng mình. Nếu lúc này Bạch Tháp cũng ra tay với bọn hắn thì bọn hắn chết chắc.
Hắc ảnh kia lao về phía tây bắc rồi biến mất. Lục Châu lại lần nữa xuất chưởng, vô số kim chưởng thi nhau rơi xuống thiên mạc.
Ầm ầm ầm!
Gợn sóng lần lượt xuất hiện rồi biến mất.
Thấy cảnh này, Lam Hi Hoà và Hạ Tranh Vanh đều cảm thấy kỳ quái. Lục lão ma có tu vi mười hai Mệnh Cách, vì sao chưởng ấn đánh ra lại như là gãi ngứa? Chỉ là chưởng ấn lúc vàng lúc xanh khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Tranh Vanh quyết định dừng lại, lăng không đứng nhìn.
Từng đạo chưởng ấn rơi xuống nhưng không thể mảy may rung chuyển thiên mạc nửa phần.
Lục Châu lại mặc niệm thính lực thần thông lần nữa.
Thịch, thịch, thịch… đây là tiếng tim Hạ Tranh Vanh đập.
Phạm vi được mở rộng. Lục Châu nghe được tiếng lầm bầm vang lên từ trong Thiên Quyền Tháp.
Bình luận facebook