• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1246-1250

Chương 1246 Vô đề

Trong khách điếm.

Sau khi Lục Châu trở về, Hắc Tháp, Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất đều cung kính khom người.

Triệu Hồng Phất nói: “Muốn làm phù văn thông đạo cần phải biết khắc hoạ đạo văn, hiện tại chỉ có thể khắc hoạ trước ở hồng liên giới, sau đó để cho người ở kim liên giới khắc hoạ theo, thông đạo sẽ được đả thông.”

Vu Chính Hải nói: “Thế thì không được rồi, không ai biết khắc hoạ phù văn thông đạo cả, chỉ có ngươi làm được thôi.”

“Không một ai á?” Triệu Hồng Phất nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, ngươi là phù văn sư duy nhất trong hai giới kim liên hồng liên đó.” Vu Chính Hải đáp.

“. . .”

Triệu Hồng Phất có hơi thiếu tự tin. Mỗi ngày nàng học tập trong Phù Văn thư viện đều tiếp xúc với những người tinh thông phù văn, hiện tại xung quanh toàn là gà mờ, nàng lại được tôn lên cao như vậy, có chút không quen.

“Tự tin lên một chút. Mỗi người trong Ma Thiên Các đều có sở trường riêng mà.” Thẩm Tất cười nói.

“Được rồi, thì ra ta lợi hại như vậy. Nhưng như thế thì chúng ta chỉ có thể vượt qua Vô Tận Hải để bay trở về.” Triệu Hồng Phất nói.

“Không cần thiết.” Lục Châu lắc đầu, “Có thể mượn dùng thông đạo của hắc liên giới.”

“. . .” Còn có chiêu này?

Thẩm Tất và Vu Chính Hải đồng thời gật đầu.

“Các ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Chờ ba người rời đi, Lục Châu mới thi triển thần thông Thiên thư để quan sát tình hình của Diệp Thiên Tâm.

Thấy nàng vẫn bình yên vô sự tu luyện, Lục Châu thu hồi thần thông, thuận tiện quan sát Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung mang theo Mệnh Cách Chi Tâm đã trở về đến Ma Thiên Các, không gặp sự tình gì nguy hiểm.

Lúc này Lục Châu mới yên tâm thôi động Tử Lưu Ly, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ Thiên thư.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong một xó xỉnh nào đó ở Hắc Tháp.

“Đoạn đại nhân, chúng ta đã đánh Thẩm Tất bị thương, trong tiểu trấn cũng sắp xếp phàm nhân làm tai mắt. Dựa theo tính tình của Lục lão ma, hẳn là sẽ bị chọc giận rồi đến Hắc Tháp gây chuyện.”

Đoạn Tây Hoa nói: “Ngươi chắc chắn Lục lão ma sẽ đến?”

“Việc này…”

Người kia đáp với vẻ không quá tự tin. “Khoảng tám, chín phần mười… Người của chúng ta đã điều tra ra quá khứ của hắn. Tại hồng liên giới người này là kẻ có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, tính tình không tốt. Có không ít người ở hồng liên giới cũng gọi hắn là Lục lão ma. Tại kim liên giới thì còn khoa trương hơn, tiếng xấu của sư đồ nhà hắn lan xa khắp nơi, việc ác bất tận, nhưng kim liên giới lại gọi hắn là Cơ lão ma. Mấy năm gần đây thì thanh danh hắn tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn tương phản so với trước đây, là một kẻ kỳ quái.”

“Kỳ quái?” Đoạn Tây Hoa nghi hoặc hỏi.

Thế là tên thuộc hạ lập tức kể lại truyền kỳ về Cơ lão ma ở kim liên giới.

Có rất nhiều chuyện vốn là lập trường bất đồng sẽ có cái nhìn khác. Dù Lục Châu chủ trì công đạo nhưng trong mắt Đoạn Tây Hoa lại là đại nghịch bất đạo, là đại ác nhân. Chẳng hạn như việc chiếm lĩnh Thần Đô, để đồ đệ toạ trấn hoàng thành… Bất kể Cơ lão ma làm gì đều có thể bị quy về duy trì địa vị bá chủ của bản thân.

Đoạn Tây Hoa nghe xong cảm thấy không ổn. “Có một vấn đề…”

“Đại nhân, ý của ngài là gì?”

“Lồng giam thiên địa của kim liên giới là bát diệp, hắn sao có thể trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà đạt tới Thiên Giới Bà Sa mười hai Mệnh Cách? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Đoạn Tây Hoa nói.

“Đúng là không thể nào.”

“Cho nên Lục lão ma từ trước đến giờ vẫn là cường giả mười hai Mệnh Cách, hắn giấu tài ở kim liên giới để lừa gạt kẻ yếu. Nay chơi chán rồi nên mới muốn so chiêu cùng cao thủ.”

“Đại nhân anh minh!”

“Xem ra chỉ đả thương Thẩm Tất thôi chưa đủ, phải hung ác hơn một chút. Nếu Lục lão ma vẫn không chịu tìm tới, ngươi hãy đến kim liên giới một chuyến, tìm đồ đệ hắn. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, hắn mạnh thì chúng ta tránh đối đầu trực tiếp với hắn là được.” Đoạn Tây Hoa căn dặn.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

. . .

Sáng hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng sương mù mờ mịt báo hiệu một ngày mới đã đến.

Lục Châu mở mắt ra, cảm nhận được Thái Huyền chi lực trong cơ thể đã bão hoà.

“Hiệu quả của Tử Lưu Ly thật tốt, nếu đề thăng lên hợp cấp sẽ có diệu dụng bậc nào?” Lục Châu cảm thấy không kịp chờ đợi nữa.

Nhưng gấp cũng không làm được gì, hắn còn thiếu không ít tinh hoa Hắc Diệu Thạch.

“Sư phụ, vương đình cho người đưa tới 10 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”

“Vào đi.”

Vu Chính Hải đẩy cửa bước vào phòng, cung kính dâng vật phẩm lên.

“Trần Vũ Vương cũng là kẻ giữ lời.” Lục Châu gật đầu, cất tinh hoa Hắc Diệu Thạch đi.

“Hắm sao dám không cho người.” Vu Chính Hải cười nói.

“Thẩm Tất đâu rồi?”

“Hắn đến Hắc Diệu liên minh lấy phần bồi thường còn lại, hẳn là sẽ rất thuận lợi.”

“Tốt.” Lục Châu nói, “Triệu Hồng Phất vừa mới tiến vào Thiên Giới Bà Sa, kinh nghiệm chiến đấu còn rất yếu, ngươi chú ý chăm sóc một chút.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Nói xong Vu Chính Hải xoay người rời đi.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Lục Châu vẫn ở yên trong tiểu trấn không hề rời đi. Hắc Diệu liên minh đã đưa đầy đủ vật phẩm cho Thẩm Tất mang về, mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi.
Chương 1247 Vô đề

Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa.

Tại Ma Thiên Các trong kim liên giới.

“Nhị sư huynh, huynh vừa mới về Ma Thiên Các, sao lại đứng một mình ở đây?”

Chiêu Nguyệt đi ra hậu sơn, phát hiện Ngu Thượng Nhung đang khoanh tay quan sát chân núi Kim Đình Sơn.

Ngu Thượng Nhung tắm mình trong ánh trăng, cười nhạt nói: “Ta chỉ vui buồn xuân thu một chút mà thôi.”

Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng, đứng song vai cùng hắn. “Muội cũng vậy.”

“Ngũ sư muội, ta nhớ rõ muội cũng trảm liên?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Còn không phải tại tứ sư huynh lừa gạt ta… Kỳ thực ta không có truy cầu lớn lao gì, tu vi có tiến bộ hay không cũng không quan trọng. Vì thế mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia nhị sư huynh hãy giữ lại mà dùng đi.” Chiêu Nguyệt cười nói.

Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Tại hắc liên giới, một mình ta đã hấp thu bảy viên Mệnh Cách Chi Tâm. Nếu lại dùng tiếp thì chỉ là lãng phí. Tuy chúng ta không có Mệnh Cung nhưng muội cứ làm theo hướng dẫn của ta, sẽ thu được lực lượng Mệnh Cách.”

Chiêu Nguyệt gật đầu: “Muội sẽ thử xem.”

Ầm!

Ở sơn mạch đằng xa đột nhiên truyền đến động tĩnh kịch liệt. Ngu Thượng Nhung và Chiêu Nguyệt lập tức nhìn sang.

Lúc này, bên ngoài bình chướng xuất hiện một bóng người, chính là hộ pháp Lý Tiểu Mặc vừa gia nhập không bao lâu.

Lý Tiểu Mặc nói: “Nhị tiên sinh, ngũ tiên sinh, ta đi xem một chút, có thể là Mệnh Cách thú đến quấy phá.”

“Cẩn thận.” Ngu Thượng Nhung nói.

Lý Tiểu Mặc lao về phía có động tĩnh.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, một phần ngọn núi bị chém đứt, cương khí giao thoa tạo thành quang mang nở rộ giữa bầu trời đêm. Hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện khiến cảnh tượng càng thêm quỷ dị.

“Có chiến đấu.” Chiêu Nguyệt nói.

“Ngũ sư muội, ta đi xem một chút.”

“Nhưng mà nhị sư huynh, huynh mới thập diệp…”

Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn nàng mỉm cười thản nhiên, mũi chân điểm nhẹ một cái, toàn thân lao vọt lên không trung.

Khi sắp đến địa điểm xảy ra chiến đấu, một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện sừng sững giữa trời.

Ầm! Hắc sắc Tinh Bàn bị cương ấn quang trụ bắn trúng, bay ngược trở về.

“Lý Tiểu Mặc.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng gọi.

“Nhị tiên sinh, đi mau!”

Lý Tiểu Mặc lập tức thu hồi pháp thân bay về phía Ngu Thượng Nhung. Vừa đến gần, hắn khục một tiếng, phun ra một búng máu.

“Đối thủ rất mạnh, là năm Mệnh Cách.”

Hư ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên một cái, đứng chắn trước người Lý Tiểu Mặc, thản nhiên nói: “Xưng tên ra, ta không giết hạng người vô danh.”

Lý Tiểu Mặc: “. . .”

Thập diệp bây giờ đều thích trang bức như vậy sao?

Nếu không phải đã nghe Thẩm Tất và Phan Trọng khuyên bảo từ trước, Lý Tiểu Mặc đã nghe không lọt lỗ tai lời này.

Trong hắc ám phía đối diện vang lên một giọng nói:

“Ta chỉ giết đệ tử Cơ lão ma, Lý Tiểu Mặc, ngươi bớt lo chuyện thiên hạ đi.”

Lý Tiểu Mặc cả kinh: “Ngươi biết ta?”

Tu hành giả ẩn nấp trong bóng tối ý thức được mình vừa lỡ lời, vội nói: “Cút đi.”

Lý Tiểu Mặc nói: “Nhị tiên sinh, đừng để ý đến hắn. Có gan thì đến Ma Thiên Các đi, Ma Thiên Các đã có phù văn thông đạo, Các chủ có thể trở về bất cứ lúc nào, ngươi dám đến không?”

Hắc ảnh quả nhiên lùi về sau một bước.

Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Chỉ là năm Mệnh Cách, chưa xứng để sư phụ xuất thủ.”

“. . .”

Thấy Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, hắc ảnh cao giọng nói: “Cho rằng ta sẽ mắc bẫy của ngươi sao? Cơ lão ma hiện tại đang ở hắc liên giới, nào có thời gian trở về bảo hộ các ngươi.”

Vụt!

Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ. Ngu Thượng Nhung đạp không tiến lên.

Hắc ảnh không tấn công mà xoay người bỏ chạy.

“Nhị tiên sinh, giặc cùng đường chớ đuổi!” Lý Tiểu Mặc nói.

Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục đuổi theo, ánh mắt khoá chặt vào hắc ảnh, không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng.

Tốc độ hai người đạt tới cực hạn, bay lướt qua mấy toà thành trì của nhân loại, lướt qua sông ngòi núi non.

Đến Thiên Luân sơn mạch, phía trên lạch trời.

Ông ——

Hắc ảnh xoay người lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang nhanh chóng đuổi theo, kinh ngạc nói:

“Đây là pháp thân Bách Kiếp Động Minh?”

Thấy đối thủ dừng lại, Ngu Thượng Nhung cũng dừng chân, lăng không đứng cách hắn ba mươi mét.

“Vì sao không chạy nữa?”

“Đã đến nơi.” Giọng hắc ảnh trầm xuống.

“Ta biết ngươi cố ý dẫn ta đến đây… Thiên Luân sơn mạch, trở về chốn cũ. Chọn nơi này làm nơi chôn thây của ngươi đúng là không tệ.” Ngu Thượng Nhung nói.

Hắc ảnh: “. . .”

Kỳ quái!

Sư phụ kỳ quái, đồ đệ quả nhiên cũng kỳ quái không kém.

Hắc ảnh nói: “Thật không biết tự tin của ngươi ở đâu ra… Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa Bách Kiếp Động Minh và Thiên Giới Bà Sa là như thế nào.”

Hắc sắc Tinh Bàn trong tay hắc ảnh hiện lên quang hoa như nhật nguyệt, lực lượng Mệnh Cách phóng xuất ra cương ấn quang trụ bắn về phía Ngu Thượng Nhung.

Vù!

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé tiến về phía trước, trực tiếp thi triển Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn để tránh thoát cương ấn quang trụ, Trường Sinh Kiếm huy động trong tay.

Hắc ảnh không hề dám coi thường người Ma Thiên Các. Hắn ứng đối vô cùng cẩn thận, nhưng khi nhìn thấy tốc độ của kiếm cương, hắn vẫn bị kinh hách không thôi.

Phanh phanh phanh…

Mỗi một tia kiếm cương rơi xuống, Tinh Bàn lại phát ra âm thanh đón đỡ. Kiếm cương chi chít như cuồng phong vũ bão.
Chương 1248 Vô đề

Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, đây là lý niệm tu hành mà từ trước đến nay Ngu Thượng Nhung vẫn luôn tuân theo.

Dư uy kiếm cương đánh vào vách núi, đá vụn vỡ ra rơi đầy đất.

“Sao có thể nhanh như vậy?” Hắc ảnh thốt lên với vẻ không thể tin nổi.

Phanh phanh phanh…

Rắc ——

Hắc sắc Tinh Bàn của hắn không ngờ lại xuất hiện vết nứt, nói rõ lực lượng tấn công của Ngu Thượng Nhung không hề thua kém hắn.

Sắc mặt hắc ảnh trắng bệch, thân ảnh vội vàng loé lên: “Ta không tin ngươi có thể theo kịp.”

Hắn na di liên tục ba lần. Thân hình vừa ổn định lại…

Phanh phanh phanh!

Hắn không ngờ Ngu Thượng Nhung cũng na di liên tục ba lần, tần suất tương đương với hắn, mà tốc độ huy kiếm lại càng lúc càng nhanh.

“Vạn Vật Quy Nguyên.”

Bốn phương tám hướng xuất hiện mấy trăm ngàn đạo kiếm cương tựa như băng tinh chĩa về phía hắc ảnh.

Thấy cảnh này, hắc ảnh quát lên: “Ngươi không biết gì về Thiên Giới Bà Sa! Chỉ dùng tốc độ và lực lượng là không đủ đâu!”

Oanh!

Lấy hắc ảnh làm trung tâm, pháp thân Thiên Giới Bà Sa nở rộ, lực lượng như sơn băng địa liệt đánh bay Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung ngừng huy kiếm, dùng kiếm chắn ngang trước người rồi xoay chuyển mấy vòng trên không trung mới ổn định lại thân hình.

Toàn bộ kiếm cương đầy trời đều bị pháp thân Thiên Giới Bà Sa đánh tan.

Hắc ảnh thoát khỏi áp chế, bổ nhào về phía Ngu Thượng Nhung: “Đến lượt ta!”

Từng đạo quyền cương không ngừng đánh tới. Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười:

“Chỉ có thế này thì không đủ đâu.”

Ầm!

Quyền cương đánh vào thân kiếm, song phương lui lại cách nhau mấy ngàn mét.

“Ta đã nói, ngươi quá xem thường Thiên Giới Bà Sa rồi.”

Quyền cương đột nhiên biến lớn thành ngọn núi khổng lồ, đập ầm ầm vào Trường Sinh Kiếm. Tiếng vang vọng ra như kinh lôi trên trời bổ xuống.

Cánh tay Ngu Thượng Nhung tê rần nhưng vẫn nói: “Thật xin lỗi, còn chưa đủ.”

Đúng lúc này, pháp thân kim sắc Bách Kiếp Động Minh bỗng xuất hiện sau lưng Thiên Giới Bà Sa, huy động ngàn vạn đạo kiếm cương đánh tới.

Ầm ầm ầm…

Hắc ảnh cả kinh: “Đây là thứ gì?!”

Hiển nhiên hắn chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân có thể tự mình hoạt động, không khỏi cảm thấy kinh hãi vô cùng.

Dưới lực lượng cường đại của kim diệp và kiếm cương, pháp thân Thiên Giới Bà Sa chẳng khác nào tấm bia sống. Dù bia có cứng cỏi thế nào thì bị chém trong thời gian dài vẫn rất khó chịu.

Tinh Bàn rung độc, lực lượng tản mát giữa không trung.

“A —— ——”

Đám tu hành giả xung quanh vốn muốn bay lại gần quan sát nhưng cảm nhận được lực lượng quá khổng lồ đều dừng lại, không ai dám tiến thêm nửa bước.

“Rốt cuộc là ai đang chiến đấu ở lạch trời?!”

“Lực lượng thật cường đại, có kim quang, hẳn là đại năng kim liên giới.”

“Đã rất lâu rồi không xuất hiện lực lượng mạnh mẽ như vậy… Đó thật sự là pháp thân Bách Kiếp Động Minh sao?”

Ầm!

Hắc ảnh điên cuồng vung song quyền, pháp thân Thiên Giới Bà Sa bộc phát ra lực lượng tạo thành gợn sóng chấn bay Ngu Thượng Nhung, cả người lẫn kiếm đều văng về phía lạch trời.

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cách chủ nhân quá xa, không thể không chủ động tiêu tán.

“Ha ha ha…” Hắc ảnh điên cuồng cười to, “Cho dù ngươi có tu luyện cỡ nào thì cũng không bù đắp được chênh lệch giữa Bách Kiếp Động Minh và Thiên Giới Bà Sa!”

Ngu Thượng Nhung khí huyết cuồn cuộn, trong lòng cảm thấy không cam tâm. Hắn từng là Kiếm Ma quát tháo phong vân, nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào thế hạ phong vì cảnh giới thấp.

Hắc ảnh đứng từ trên cao nhìn xuống vực sâu vạn trượng.

“Lối vào Hắc Thuỷ Huyền Động? Nơi này chính là chỗ chôn thây ngươi. Ngươi không có Mệnh Cách, ta xem ngươi làm sao ngăn cản song quyền của ta!”

Nói xong, hắc ảnh lập tức lao vụt xuống, vung song quyền đấm về phía Ngu Thượng Nhung.

Sắc mặt Ngu Thượng Nhung trở nên ngưng trọng nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, khẽ gọi:

“Pháp thân.”

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, hợp nhất với thân thể Ngu Thượng Nhung.

Thấy cảnh này, hắc ảnh cười lạnh nói:

“Vừa hay, ngươi có thể mang theo pháp thân của mình cùng xuống địa ngục!”

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh giơ hai tay lên trời, mười mảnh liên diệp xoay tròn xung quanh, quang mang nở rộ như thái dương.

“Ta muốn thử xem, Bách Kiếp Động Minh có thể thắng nổi Thiên Giới Bà Sa hay không!”

Vừa nói xong, song quyền đánh xuống, song phương va chạm!

Lực lượng bành trướng cắt chém mọi thứ xung quanh, kể cả dãy sơn mạch cũng bị chém làm đôi.

Oanh!

Hai người đồng thời rơi thẳng vào vực sâu.

Ngu Thượng Nhung rất quen thuộc với vực sâu vạn trượng này.

Lần trước là vì cứu Vu Chính Hải, lần này… là vì cứu chính mình.

“Chết đi!”

Song quyền vẫn tiếp tục đè ép kim sắc pháp thân. Hai người không ngừng rơi xuống!

Cứ thế, hai thân ảnh giằng co bay xuống đáy vực, thời gian bay rất dài, rất lâu.

Ngu Thượng Nhung nói: “Ngươi không còn thủ đoạn nào nữa.”

“Ngươi cũng không!” Hắc ảnh đáp trả.

Trong mắt Ngu Thượng Nhung loé lên vẻ tự tin, thân ảnh đột nhiên trầm xuống, rơi xuống với tốc độ nhanh hơn hẳn hắc ảnh, lập tức thoát khỏi tầm khống chế của song quyền.

“Muốn trốn? Ngươi trốn không được đâu!”

Thiên Giới Bà Sa cũng đè mạnh xuống, bám sát phía sau.

Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, tay nâng Trường Sinh Kiếm. “Kiếm này là hồng cấp, độ phù hợp đã lên tới hoàn mỹ. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn.”
Chương 1249 Vô đề

Ngu Thượng Nhung trấn định thong dong giơ Trường Sinh Kiếm lên, chĩa thẳng về phía hắc ảnh đang lao xuống.

Ngươi dám không?

Lực lượng lao xuống quá lớn, nếu thật sự lấy cứng đối cứng, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương.

Hắc ảnh trừng to mắt… Khi quyền cương của hắn sắp đâm vào mũi kiếm, hắn theo bản năng nghiêng người sang một bên tránh né.

Sai một ly đi nghìn dặm.

“Đôi bên chiến đấu, người thắng là dũng giả. Ngươi… còn chưa đủ!”

Ngu Thượng Nhung thừa dịp hắc ảnh rơi vượt mặt mình, ra sức huy động kiếm cương.

Ầm!

Kiếm cương chém vào pháp thân Thiên Giới Bà Sa.

Lúc này hắc ảnh mới phát hiện bên dưới đáy vực truyền tới lực hút cực lớn! Hắn lập tức xoay người, Tinh Bàn nở rộ, lực lượng Mệnh Cách xuất hiện.

Phanh phanh phanh!

Song phương đều bị lực lượng của đối phương kéo xuống.

“Nhập Tam Hồn.” Ngu Thượng Nhung tựa như không biết mệt mỏi, thân ảnh từ một hoá ba đạp không đánh tới.

Lực lượng Mệnh Cách của hắc ảnh đã dùng gần hết, hắn cảm giác được Ngu Thượng Nhung vô cùng khó chơi.

Chiêu thức lăng lệ, từng kiếm đều muốn đoạt mạng hắn.

“Vậy thì xem ai rắn chắc hơn!” Hắc ảnh đột nhiên từ bỏ phòng thủ, nghênh đón kiếm chiêu.

Bang!

Trường Sinh Kiếm phá vỡ cương khí hộ thể, hắc ảnh đột nhiên nghiêng người huy quyền đánh vào bả vai Ngu Thượng Nhung, mà Trường Sinh Kiếm đã chém một nhát vào thân thể hắc ảnh.

Hai người đều bị thương.

Tõm —— ——

Rốt cuộc cũng rơi đến đáy vực, hai người chìm thẳng vào dòng hắc thuỷ. Tầm nhìn biến mất.

Ùng ục… ùng ục…

Không thể tiếp tục như vậy.

Một khi mất phương hướng trong dòng hắc thuỷ thì chỉ có một kết cục là tiêu vong, dù ngươi có là đại năng Thiên Giới Bà Sa đi nữa.

Soạt!

Ngu Thượng Nhung bay vọt ra khỏi dòng nước, tu hành giả hắc liên cũng theo sau. Hai người lăng không đứng đối diện nhau.

Hắn thở hổn hển, cắn răng nói: “Ngươi bị thương rồi.”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Không đáng ngại. Ngược lại vết thương của ngươi khá nặng, không sợ hắc thuỷ có độc?”

“Ngươi ——”

Đến nơi này, Ngu Thượng Nhung không vội vã nữa, bèn hỏi: “Nói đi, là ai muốn giết ta?”

"Ngươi muốn biết? Vậy thì xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương ấy." Tu hành giả hắc liên lạnh giọng nói.

Ngu Thượng Nhung lắc đầu:

"Chuyện tới nước này mà ngươi còn cho rằng mình có thể giết ta?"

"Đương nhiên." Hắc liên nói, "Thứ mà một tu hành giả cần nhất chính là sự tự tin."

Ngu Thượng Nhung rất tán thành quan điểm này:

"Ta rất thưởng thức sự tự tin ngươi. Đáng tiếc, ngươi tự tin nhầm chỗ."

"Ngươi không phải thập diệp." Hắc liên cho ra kết luận.

"Không thể giả được." Ngu Thượng Nhung đáp, "Nếu ta là Thiên Giới Bà Sa, ngươi đã chết từ lâu rồi!"

". . ."

Hắc liên trợn trừng mắt. Đối phương có phải là thập diệp hay không, kỳ thực trong lòng hắn vốn đã biết. Có rất nhiều thứ không thể dùng chướng nhãn pháp để che giấu.

Đặc biệt là pháp thân.

Toà pháp thân kia chính là Bách Kiếp Động Minh, không sai vào đâu được.

Hắn chỉ là trong lúc nhất thời khó lòng tiếp nhận việc Bách Kiếp Động Minh có thể đánh ngang tay với Thiên Giới Bà Sa.

"Ngươi tên gì?" Ngu Thượng Nhung nói, "Ta không giết hạng người vô danh."

"Tô Hành… Ta cũng không giết hạng người vô danh, ngươi tên gì?" Tô Hành hỏi.

Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt hồi đáp: "Ngu Thượng Nhung."

Tô Hành gật đầu: "Quả nhiên là ngươi… Tốt, tốt... rất tốt."

"Đã biết tên ta còn dám càn rỡ?" Trong lời nói của Ngu Thượng Nhung mang theo vẻ châm chọc.

"Trên đời này người có thể khiến ta bội phục không nhiều, ngoại trừ Hạ tháp chủ, Lam tháp chủ và Hắc Hoàng, thật tìm không ra người thứ tư... Nhưng bây giờ ngươi cũng là một trong số đó." Tô Hành nói.

Ngu Thượng Nhung cười đáp: "Vinh hạnh cực kỳ."

Tô Hành thở dài một tiếng, tay phải nâng lên, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện.

"Nên kết thúc rồi!"

"Đúng là nên kết thúc."

Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người Ngu Thượng Nhung, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám. Kiếm cương hội tụ, rất nhanh số lượng đã đạt đến ba trăm ngàn đạo, sắp xếp chỉnh tề quy củ trên bầu trời đêm.

Ngu Thượng Nhung dùng toàn lực ứng phó.

Tô Hành cũng dùng toàn lực, tất cả lực lượng Mệnh Cách đều hội tụ vào song quyền của hắn.

Một bên như sơn băng địa liệt, một bên như biển gầm bạo phát. Khi hai người sắp va chạm nhau...

Soạt!

Hắc thủy cuốn lên bao trùm cả bầu trời tối đen như mực, sóng lớn đập vào hư không.

Trước mặt con sóng khổng lồ, hai người chỉ là hai con ruồi nhỏ không có sức chống cự.

Uuuuuu —— ——

Tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào vang lên xé toạc không gian, hắc thuỷ bị rẽ ra làm đôi, nước bắn lên đến tận trời.

Một con hải thú to lớn vô cùng nhảy ra khỏi hắc thủy, phóng ngang đỉnh đầu hai người thành hình vòng cung.

Rắc ——

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ bị đóng thành băng.

Hải thú bay lướt qua bầu trời, kiếm cương và pháp thân Thiên Giới Bà Sa bị đánh tan thành bột phấn rồi tiêu tán.

Tô Hành và Ngu Thượng Nhung chỉ kịp nhìn thấy phần bụng của nó tựa như một toà núi đen đang di động, che lấp toàn bộ thiên không. Mỗi mảnh lân phiến trên người nó đều dài đến mấy mét, khúc xạ ra kim quang

Còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng, hai người đã bị đóng băng.

Trong phương viên mười dặm, toàn bộ hải thú và hắc thuỷ đều bị đóng băng, hoá thành từng toà băng sơn.

Ầm!

Con hải thú khổng lồ chìm vào dòng hắc thủy rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chương 1250 Vô đề

Đông đảo hải thú từ xa không ngừng bay vọt tới, va chạm vào khối băng do hai nhân loại tạo thành!

Phanh phanh phanh phanh...

Nhưng hai người tựa như là băng điêu, vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.

Cho đến khi đám hải thú hậm hực rời đi, hết thảy lại lâm vào tĩnh mịch vô tận.

Không có phương hướng, không có ánh sáng, không có âm thanh. Trong thế giới băng phong, gió lạnh thấu xương, băng lãnh xâm nhập vào cốt tủy.

Cho dù là tu hành giả như Tô Hành và Ngu Thượng Nhung cũng bị ý lạnh vô tận này khiến cho khó lòng chịu nổi.

Tô Hành điều động khí tức, ngăn cách băng phong với nhiệt độ cơ thể. Ít nhất làm vậy hắn có thể điều động một chút nguyên khí, tiến hành truyền âm.

Tuyệt đại bộ phận nguyên khí đều bị băng phong ngăn trở. Nguyên khí có thể điều động cực kỳ bé nhỏ, ít đến đáng thương.

Nhưng mà… chỉ cần không chết thì đã là may mắn. Hắn là Thiên Giới Bà Sa, có thể dùng phương pháp nội tức để sống sót thật lâu.

"Ngươi sống không được lâu." Tô Hành truyền âm nói.

Ngu Thượng Nhung cũng không thể động đậy, hắn muốn giữ nụ cười trên môi là việc rất khó.

Ngu Thượng Nhung cũng đã thử điều động nguyên khí nhưng hắn đang trong tình trạng bị ngăn cách, nguyên khí có thể điều động được chẳng hơn gì Tô Hành.

Tuy vậy, Ngu Thượng Nhung đã lĩnh ngộ được vô kiếm chi đạo, muốn truyền âm cũng dễ dàng hơn Tô Hành.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải hải thú băng phong chúng ta, ngươi bây giờ đã là vong hồn dưới kiếm."

Tô Hành đáp lại:

"Đã đến mức này rồi mà còn mạnh miệng. Con hải thú này có năng lực băng phong thật là hiếm thấy, hẳn chính là hải thú chi vương... Từ xưa đến nay Hắc Thuỷ Huyền Động vẫn luôn là địa phương cực kỳ hung hiểm, có vô số loài hải thú sinh sống. Một khi gặp phải một con hải thú khác có năng lực phá vỡ băng phong thì cả ngươi và ta đều sẽ trở thành thức ăn trong bụng nó.”

"Xin lỗi nhé, một tu hành giả Thiên Giới Bà Sa như ta không sợ bị băng phong. Ta thậm chí còn có thể phá băng mà ra, chắc chắn sẽ không quá lâu. Mà ngươi thì chỉ có thể ở lại trong khối băng... Ngươi!! Làm sao ngươi làm được?!"

Ông.

Một đạo kim sắc kiếm cương nhỏ bé lơ lửng trước mặt hai người, toả ra hào quang cực kỳ yếu ớt.

Tiếng nói của Tô Hành lập tức im bặt, hắn ngây ra như phỗng.

Trong bóng tối vô tận, đạo quang mang này đã mang lại hy vọng cực lớn.

Ngu Thượng Nhung không để ý tới hắn mà tiếp tục thử nghiệm điều động nguyên khí bốn phía.

"Sao… sao ngươi làm được?” Trên mặt Tô Hành tràn đầy kinh ngạc, hỏi lại lần nữa.

Đây là kinh nghiệm và tâm đắc thu hoạch được từ việc tu luyện vô kiếm chi đạo, không dựa vào ngoại vật để thao túng nguyên khí, biến vạn vật thành kiếm, biến hư vô thành kiếm.

Soạt.

Kiếm cương tiêu thất, hắc ám lại che lấp mọi thứ.

Xem ra muốn ngưng tụ ra kiếm cương mạnh hơn phải có được thực lực mạnh hơn...

Ngu Thượng Nhung nhắm mắt lại, vừa tu luyện vừa chống cự khí lạnh đang không ngừng thẩm thấu vào cơ thể.

Tô Hành truyền âm nói: "Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi... Ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ không có đường sống sót."

Thấy Ngu Thượng Nhung vẫn không để ý đến mình, Tô Hành cũng nhắm mắt lại tu luyện, điều động chút nguyên khí còn sót trong đan điền khí hải.

. . .

Hắc liên giới.

Trong tiểu trấn phía bắc Hắc Diệu liên minh.

Thẩm Tất khom người nói: "Các chủ, Hắc Tháp phái người đến Ma Thiên các, Lý Tiểu Mặc và đối phương phát sinh chiến đấu, Lý Tiểu Mặc bị thương nhẹ. Chỉ là... Nhị tiên sinh kịp thời đuổi tới, cùng đối phương đại chiến bên lạch trời, cuối cùng rơi vào vực sâu vạn trượng."

Lục Châu mở mắt ra, cau mày nói: "Có biết là ai không?"

"Nhất định là người của Đoạn Tây Hoa! Trước đó khi thuộc hạ đến đón Nhan Chân Lạc đã nhìn thấy Tô Hành. Lý Tiểu Mặc đã giao thủ với đối phương, theo lời mô tả của Lý Tiểu Mặc thì thuộc hạ có thể khẳng định đó chính là Tô Hành do Đoạn Tây Hoa phái tới!" Thẩm Tất chém đinh chặt sắt nói.

Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm thiên nhãn thần thông.

Bốn phía yên tĩnh và tối đen như mực, không chút ánh sáng.

Nơi này là nơi nào? Hắc thuỷ chăng?

Có thể nhìn thấy một mảnh tối đen đã nói lên Ngu Thượng Nhung không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Châu hiểu rõ Ngu Thượng Nhung… Lão nhị tuy trông có vẻ cố chấp, liều mạng, nhưng kỳ thực lại rất biết mình biết ta, luôn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Ngu Thượng Nhung có thể sống được đến hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí.

Lục Châu mở mắt nói với Thẩm Tất: “Nói về Đoạn Tây Hoa đi.”

Thẩm Tất gật đầu:

“Đoạn Tây Hoa gia nhập Hắc Tháp ít nhất đã ba ngàn năm, lúc mới gia nhập chỉ có thực lực ba Mệnh Cách. Hắn từ vị trí Hắc Ngô Vệ trèo lên đến nhị trưởng lão, nay thực lực không dưới tám Mệnh Cách. Đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên vừa chết, hắn lập tức trở thành thủ lĩnh của đám trưởng lão.”

Lục Châu hỏi: “Phái bảo thủ và phái cải tiến không phản đối sao?”

“Cũng có phản đối. Tháp chủ có vẻ đứng về phía phái bảo thủ, mấy năm nay áp dụng kế hoạch nuôi nhốt. Nhưng hồng liên giới thoát khỏi sự khống chế của Hắc Tháp, lại thêm Hắc Tháp Bạch Tháp mâu thuẫn với nhau khiến đa số mọi người quay sang ủng hộ phái cấp tiến.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom