• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1256-1260

Chương 1256 Vô đề

“Chỉ có như thế? Hai đại trưởng lão đúng là chết oan! Tên mãng phu này không sợ Lam Hi Hoà ở phía sau đâm hắn một dao sao?” Đoạn Tây Hoa lắc đầu nói.

Thỏ khôn có ba hang. Cho dù đạo văn bị phá thì hắn vẫn còn phương pháp chạy trốn, huống hồ tình hình này cũng chẳng cần trốn làm gì.

Vù vù.

Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí rung động. Là hắc ảnh do Đoạn Tây Hoa phái ra.

Thu hồi thần thông, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên bay về phía hồng liễn, Vị Danh Cung xuất hiện trong tay. “Tiểu nhân vật.”

Ngay khi Lục Châu đang định ra tay…

Một tia bạch sắc quang hoa xuất hiện tại khu vực nguyên khí ba động, năng lượng như tuyết trắng nở rộ giữa trời.

Ầm —— ——

Dưới đòn công kích của bạch sắc quang hoa, hắc ảnh hiện ra, bông tuyết đầy trời rơi xuống khắp người hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc, hắc ảnh đã bị bông tuyết phân giải thành bã vụn.

Quang mang dần tiêu tán, Lam Hi Hoà đứng giữa không trung, trên đầu đội bạch sa che khuất mặt mũi… nhưng không che được khí chất cao quý và cánh tay mảnh khảnh kia.

“Chủ nhân.” Nữ tử mặc áo lam khom người nói.

“Lam Hi Hoà?” Hạ Tranh Vanh nhíu mày.

Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung.

Lam Hi Hoà nói: “Ba người này cùng ta đến đây, là khách nhân của Bạch Tháp. Bạch Tháp có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho bọn hắn.”

Chung quy Bạch Tháp vẫn chọn đứng về phía Ma Thiên Các.

Quả nhiên, đắc tội ai cũng đừng có ngu mà đắc tội nữ nhân… Hạ Tranh Vanh hại nàng mất đi tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, nàng nhất định tính đủ sổ sách với hắn.

Hạ Tranh Vanh nhướng mày, quay đầu lại nói: “Ai dám phái người đánh lén? Ra đây cho ta!”

Không người nào lên tiếng.

Lục Châu nhìn Hạ Tranh Vanh, đạm mạc nói: “Trong lòng ngươi biết rõ.”

“Lục các chủ, chuyện ngày hôm nay ta đã nói rất rõ ràng. Ta cam đoan với ngài những việc này không có liên quan gì đến Đoạn Tây Hoa.” Hạ Tranh Vanh nói.

Đúng lúc này, Đoạn Tây Hoa bay ra khỏi Thiên Quyền Tháp, bày ra bộ dạng ốm yếu, ho khan mấy tiếng rồi ngẩng đầu nói:

“Ai muốn hại ta?”

Lục Châu xoay người lại nhìn về phía hắn, khẽ quát: “Lão phu rốt cuộc chờ được ngươi!”

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản phổ thông, tấm thẻ vỡ vụn.

Lục Châu chỉ muốn xử lý kẻ này, chẳng muốn nhiều lời với hắn thêm một câu.

Vòng xoáy năng lượng xuất hiện, một chưởng bắn ra. Vẫn là kim chưởng như từ nãy đến giờ.

Hạ Tranh Vanh không nhịn được lắc đầu nói: “Lục các chủ, việc gì phải khổ như thế chứ?”

Hạ Tranh Vanh không cho rằng Lục Châu có thể phá vỡ đạo văn. Khí thế của chưởng ấn rất lớn, nhưng lực lượng không đủ. Ba ngàn sáu trăm đạo văn này có thể kháng trụ được đòn tấn công của một tập thể cường giả, khi Hạ Tranh Vanh hắn gặp phải kẻ địch mạnh mẽ cũng không dễ dàng ly khai khu vực trận pháp.

Đoạn Tây Hoa mỉm cười, không xem ai ra gì.

Rắc —— ——

Khi chưởng ấn đập vào tầng thiên mạc, đạo văn tựa như pha lê bị năm ngón tay kia đánh vỡ vụn!

Con ngươi Hạ Tranh Vanh co rụt lại.

Trong đôi mắt bình tĩnh của Lam Hi Hoà cũng hiện lên từng tầng gợn sóng. “Hắn thật sự phá được đạo văn rồi…”

Đoạn Tây Hoa vốn đang híp mắt khinh thường, khi thấy đạo văn vỡ vụn, hai mắt hắn lập tức trợn trừng, muốn di động nhưng lại phát hiện hai chân mình đã bị ghim chặt tại chỗ, toàn thân tê liệt. Cơn sợ hãi xông lên đầu hắn!

Hắn vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn ở trước mặt. Theo lý thuyết, chưởng ấn đã bị đạo văn ngăn trở đại bộ phận lực lượng, phần còn lại sẽ không quá nhiều.

Nhưng chỉ có mình Lục Châu hiểu rõ thẻ Một Kích Chí Mạng mạnh đến cỡ nào.

Chưởng ấn đánh vào Tinh Bàn. Ầm!

Tinh Bàn lập tức móp méo.

“Vì sao?!” Đoạn Tây Hoa vừa nói ra hai chữ này đã bị chưởng ấn khổng lồ kia ập vào mặt, nhấn xuống mặt đất.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bành trướng ra rồi nhanh chóng thu hồi.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Chưởng ấn cuối cùng cũng tiêu tán. Lục Châu đã tiến vào bên trong, một chân đạp lên người Đoạn Tây Hoa.

Lấy đi một Mệnh Cách của hắn chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. “Lão phu thay Hạ tháp chủ giáo huấn ngươi một chút.”

Phốc. Đoạn Tây Hoa hộc máu.

Trong mắt Hạ Tranh Vanh bốc lên một ngọn hoả diễm. “Khinh người quá đáng!”

Soạt soạt soạt…

Trên sáu toà chủ tháp còn lại không ngừng có tu hành giả bay tới, nào Hắc Ngô Vệ, nào thành viên thông thường, nào tam trưởng lão Phong Khuê, tứ trưởng lão Lữ Tư, thẩm phán giả Giang Cửu Lý, La Hoan, Trần Tiếu…

Tổng cộng có mấy trăm tu hành giả Hắc Tháp vây xung quanh bốn phương tám hướng.

Thẩm Tất nói: “Các chủ bị vây công rồi.”

Vu Chính Hải gật đầu: “Yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”

“Ừm.”

Triệu Hồng Phất là người mới, nàng lo lắng nói: “Chuyện này làm sao giải quyết đây? Đạo văn sẽ được bổ sung lực lượng!”

Bố cục thất tinh trận chính là như thế, cho dù bị phá vỡ thì vẫn có thể tự chữa trị trong thời gian ngắn, năng lượng dạt dào như biển cả sẽ bù đắp lỗ hổng vừa tạo ra.

Lam Hi Hoà rũ mắt nhìn Lục Châu. Nữ tử áo lam bèn lên tiếng hỏi: “Chủ nhân muốn giúp hắn sao?”

“Không cần. Hắn có thể vào, hẳn là cũng có thể ra. Xem ra ta đã xem nhẹ hắn.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói.
Chương 1257 Vô đề

Cạnh bên Thiên Quyền Tháp.

Lục Châu lạnh nhạt đứng đó, nhìn khắp bốn phía.

Đoạn Tây Hoa nằm rạp dưới đất, cố nén sợ hãi nói: “Ngươi giết Vũ Quảng Bình, giết Sử Ưu Nhiên, lại giết nhiều Hắc Ngô Vệ như vậy… bây giờ còn muốn giết ta! Các huynh đệ, nếu còn không động thủ thì người tiếp theo bị giết chính là các ngươi.”

Ầm!

Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam quang, Thái Huyền chi lực bám vào bắp chân không hề ngần ngại đạp xuống.

“A ——”

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Đoạn Tây Hoa như bị dán dính vào mặt đất, không thể động đậy, máu tươi lại trào ra khoé miệng.

Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ là một tên Đoạn Tây Hoa lại đáng giá để các ngươi đối địch với lão phu?”

Đám tu hành giả trên không trung đưa mắt nhìn nhau.

Có ít nhất một phần ba người trong số đó không hề đồng tình với Đoạn Tây Hoa. Bọn hắn thuộc phái bảo thủ, có mâu thuẫn cực sâu với phái cấp tiến, đặc biệt là tam trưởng lão và tứ trưởng lão.

Nhưng những phái khác thì hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm từng cử động của Lục Châu.

Hắc Tháp bị giẫm đạp tôn nghiêm đến mức này, làm sao còn mặt mũi tồn tại?

Không biết là người nào đứng trong góc bỗng nhiên quát lớn: “Lúc này không diệt Lục lão ma thì còn chờ đến khi nào?!”

Mấy chục tên Hắc Ngô Vệ ùa lên. Đoạn Tây Hoa cũng nhân cơ hội đập mạnh xuống đất để mượn lực phóng đi.

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, dưới chân xuất hiện một đoá lam liên còn lớn hơn cả Thiên Quyền Tháp!

Thái Huyền chi lực như cuồng phong càn quét tứ phía, lực lượng lam liên nở rộ đánh bay toàn bộ đám Hắc Ngô Vệ cùng Tinh Bàn và pháp thân của bọn hắn.

Hai mươi tên Hắc Ngô Vệ lập tức mất đi một Mệnh Cách.

Thiên Quyền Tháp và toàn bộ công trình trong phạm vi một trăm mét đều bị chém đứt đôi.

Đoạn Tây Hoa lại lần nữa bị giẫm bẹp dí dưới đất.

Tầng đạo văn trên thiên mạc lại lần nữa bị phá vỡ, mềm yếu như đậu hũ… Nhưng rất nhanh lỗ hổng đó lại được bổ sung năng lượng, trở lại kín kẽ như trước.

Hạ Tranh Vanh liên tục lui lại, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn Lục Châu.

Đây là lực lượng mạnh đến cỡ nào?

Hắn cúi đầu nhìn xuống bộ khôi giáp trên người mình. Bao đầu gối, hàn thiết trên cổ tay.. toàn bộ đều bị lam liên đánh đến móp méo, trên cánh tay còn bị chảy máu.

“Cứu… cứu ta! Hạ tháp chủ, cứu ta ——”

Đoạn Tây Hoa vô cùng sợ hãi. Hắn liên tục mất đi bốn Mệnh Cách, hiện tại chỉ còn lại năm Mệnh Cách.

Hạ Tranh Vanh đưa mắt nhìn quanh.

“Mở chủ tháp chi trận!” Trong xó xỉnh lại có người ra lệnh.

Gương mặt Hạ Tranh Vanh trở nên vặn vẹo… Hắn rất sợ chết, lại cực kỳ cẩn thận, rốt cuộc là người nào nấp ở sau lưng chỉ đạo lung tung?!

“Dừng tay!”

Thẩm phán giả Lữ Tư đáp: “Không thể ngừng. Việc đã đến nước này, đâm lao đành phải theo lao, Tháp trận đã mở!”

Xoẹt ——

Bảy toà chủ tháp toả ra hắc sắc quang hoa, quang mang phóng lên tận trời. Cho dù là Thiên Quyền Tháp đã bị gãy đôi cũng toả ra quang trụ vạn trượng.

Ngay sau đó, toàn bộ hắc sắc quang trụ hội tụ về phía Lục Châu.

Lục Châu nhướng mày quát: “Hạ Tranh Vanh!” Vừa nói Lục Châu vừa phóng thẳng về phía hắn.

Tóc đen tung bay, hàn khí bức người.

Hạ Tranh Vanh bị điểm danh, không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi dù đang đứng ở địa bàn của mình.

“Không biết tốt xấu!”

Thẻ Thái Huyền trong lòng bàn tay run lên, hoá thành từng điểm tinh quang. Thái Huyền chi lực đầy lại chỉ trong khoảnh khắc.

Lam đồng nở rộ như ma thần hàng lâm ngăn trở toàn bộ bảy đạo hắc sắc quang trụ.

Dưới lực lượng phát tiết của Thái Huyền chi lực, toàn thân Lục Châu biến thành màu xanh lam, tóc lam, mắt lam, lam chưởng…

Thiên nhãn thần thông, thính lực thần thông, khứu giác thần thông toàn bộ đều mở ra.

Hư ảnh loé lên rồi biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện đã ở bên trên Dao Quang Tháp.

Ầm!

Toàn bộ kiến trúc trong phương viên ngàn mét bị san thành bình địa.

Hư ảnh lại loé lên bên trên Khai Dương Tháp, lam liên nở rộ, toàn khu vực lại biến thành bình địa.

Sau đó đến Ngọc Hành Tháp, Thiên Cơ Tháp, Thiên Toàn Tháp, Thiên Xu Tháp, Thiên Quyền Tháp… Trọn vẹn bảy toà chủ tháp bị bảy đoá lam liên khổng lồ bao trùm.

Đám người ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn lam liên đẹp đến hoàn mỹ nhưng ẩn chứa vô tận sát cơ đang nở ra vạn dặm…

Thất tinh tháp trận bị Thái Huyền chi lực cực hạn phá vỡ.

Lục Châu không hề giữ lại chút nào, mỗi lần ra tay đều là toàn lực ứng phó.

Khi Lục Châu trở lại Thiên Quyền Tháp, Đoạn Tây Hoa đã không còn thấy bóng dáng.

Đám người xung quanh đến thở mạnh cũng không dám…

“Ngươi tưởng mình trốn được?” Lục Châu lắc đầu, tóc xanh tung bay. “Ngây thơ.”

Lục Châu đột nhiên tung ra mười đạo lam chưởng đánh về phía sau toà kiến trúc một trăm mét.

Lam chưởng nhanh như thiểm điện đánh vào toà kiến trúc, xuyên thủng vách tường, nện vào ngực Đoạn Tây Hoa.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi lại biến mất.

Đám chưởng ấn phía sau liên tục đuổi theo, một chưởng lấy đi một Mệnh Cách. Đoạn Tây Hoa sợ hãi vô cùng nhưng toàn thân không thể động đậy.

Phanh phanh phanh!

Cho đến khi mấy chưởng ấn sau cùng đánh vào hư không…

Đoạn Tây Hoa đã tan thành tro bụi!

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
Chương 1258 Vô đề

Lục Châu xoay người lại.

Đám thành viên Hắc Tháp vội vã lui về sau. “Lục các chủ xin nghe ta giải thích!”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, bay về phía đám người phái cấp tiến.

“Chờ nộ hoả của lão phu lắng lại sẽ nghe ngươi giải thích.”

Ầm!

Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!

Mấy chục tên Hắc Ngô Vệ bay ngược ra sau phun máu, toàn bộ đều mất đi một Mệnh Cách.

Hư ảnh lại loé lên, quát lớn: “Xuống!”

Âm công như kinh lôi càn quét về phía mấy chục tên thành viên Hắc Tháp khác, pháp thân bọn hắn lại loé lên rồi biến mất.

Cho dù là đám người Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất đứng đằng xa nhìn cũng phải che tai lại, trong mắt đong đầy sợ hãi.

Chỉ có Lam Hi Hoà là nhíu mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hạ Tranh Vanh điên cuồng lấp loé, không ngừng né tránh đòn công kích trên phạm vi lớn của lam liên, bộ dạng chật vật không còn chút phong phạm nào của Tháp chủ.

Phanh phanh phanh!

Hắc liên rơi xuống như mưa, nện xuống phế tích bên dưới.

Lục Châu xoay người né tránh rồi xuất hiện trước mặt Hạ Tranh Vanh. “Hiện tại đến phiên ngươi!”

Sắc mặt Hạ Tranh Vanh cực kỳ khó coi, trước đó vì muốn ngăn trở dư uy của lam liên, hắn đã chật vật đến mức này.

Bây giờ Hạ Tranh Vanh không thể không sử dụng đòn sát thủ. Đan điền khí hải bộc phát lực lượng, ba ngàn sáu trăm đạo văn rung động không ngừng, hai tay hắn chập lại đón đỡ!

Lục Châu liên tục xuất chưởng, mỗi một chưởng đều đánh vào hai cánh tay Hạ Tranh Vanh. Một giây mười chưởng!

Hạ Tranh Vanh hét thảm.

Khôi giáp trên người hắn vỡ tan tành, tóc đen tản mát, thất khiếu chảy máu.

Giây thứ hai lại là mười chưởng.

Hai tay hắn phát ra tiếng kêu răng rắc… pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất. Hạ Tranh Vanh đã hao tổn một Mệnh Cách.

Trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Không ngờ dựa vào lực lượng của ba ngàn sáu trăm đạo văn, Hạ Tranh Vanh lại có thể ngăn cản mười lần Thái Huyền chi lực cực hạn!

Nếu không có Thẻ Thái Huyền, Lục Châu hoàn toàn không có cách nào thắng được hắn. Cho dù dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chưa chắc thắng nổi.

Lúc trước khi thể nghiệm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, Lục Châu hiểu rất rõ mười hai Mệnh Cách mạnh cỡ nào… Lục Châu cảm thấy Hạ Tranh Vanh thể hiện ra lực lượng đã vượt quá mười hai Mệnh Cách.

“Thì ra lão phu đã xem nhẹ ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“A!!!”

Hai khuỷu tay Hạ Tranh Vanh như cương thiết bộc phát ra lực lượng đủ để chém nát cả sơn mạch… Ầm!

Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn, Thái Huyền chi lực bao bọc lấy Vị Danh Thuẫn, ngăn cản tất cả lực lượng tấn công của Hạ Tranh Vanh.

Lục Châu bay ngược ra sau, hai tay rung động. Trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nương tay, thừa dịp Hạ Tranh Vanh còn đang kinh ngạc nhìn mình, hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện ở trước mặt hắn, một giây tung ra mười chưởng liên hoàn!

Phanh phanh phanh!

Hạ Tranh Vanh đau đớn lăng không bay ngược mấy vòng, lại mất đi một Mệnh Cách.

Oanh!

Toàn thân hắn nện vào phế tích, tro bụi tung bay mịt mù.

[Ting — thời gian sử dụng Thẻ Thái Huyền đã kết thúc.]

Lục Châu lăng không giữa trời, không tiếp tục xuất thủ, ngạo nghễ nhìn bốn phía.

Bảy toà chủ tháp đều không may mắn thoát khỏi. Khắp nơi đều là khung cảnh hoang tàn.

Đám thành viên Hắc Tháp bị đánh rơi xuống đất lấy tay che ngực, sợ hãi nhìn Lục Châu đứng giữa hư không, trong lòng run rẩy không thôi.

Hơn một nửa thành viên Hắc Tháp đều bị mất đi một Mệnh Cách, có mấy tên xui xẻo mất luôn cả hai Mệnh Cách.

Chỉ có đám người ngay từ đầu đã trốn ở phía xa mới tránh thoát được một kiếp.

Có người cảm thấy may mắn vì đã không tham dự, có người tiếc hận vì Hắc Tháp bị đại lão dùng lực lượng một người đánh bại.

Về sau sự kiện này được hắc liên giới gọi là “Hắc Tháp tập thể hạ thấp”, trở thành đầu đề của mọi câu chuyện.

Soạt!

Từ mảnh phế tích của Thiên Cơ Tháp cách đó ngàn mét bỗng có một bóng người xông ra.

Người kia toàn thân đầy bụi đất, ho khan kịch liệt, đầu óc choáng váng bay loạn khắp nơi tựa như bị lạc đường.

Khi hắn bay đến gần Thiên Quyền Tháp, Lục Châu mới nghi hoặc gọi: “Nhan Chân Lạc?”

Suýt chút nữa Lục Châu đã không nhận ra hắn.

Nhan Chân Lạc nhìn quanh, thấy xung quanh toàn là công trình kiến trúc đổ nát, hắn ngây ngốc nhìn, tưởng như mình đang nằm mơ.

Nhan Chân Lạc dùng sắc lắc mạnh đầu, ù tai khiến hắn không nghe được tiếng gọi của Lục Châu.

Nhan Chân Lạc vốn bị cầm tù bên dưới Thiên Cơ Tháp, vừa rồi âm công liên tiếp truyền tới khiến hắn bị đả kích không nhẹ.

“Lục… Lục huynh?” Đầu Nhan Chân Lạc kêu ông ông, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“. . .”

Trong đống phế tích cách đó trăm mét.

Oanh!

Hạ Tranh Vanh tung chưởng đánh bay đống tạp vật chôn trên người mình.

Lục Châu nhíu mày nhìn hắn.

Ba ngàn sáu trăm đạo văn trên không trung đã khôi phục trở lại. Trận pháp này quả thực vô cùng thần kỳ.

Cũng chính vì vậy mọi người càng thán phục sự cường đại của Lục Châu, mỗi lần bộc phát Thái Huyền chi lực đều phá vỡ đạo văn một lần, ai còn dám chất vấn thực lực của Lục Châu?

Hạ Tranh Vanh chật vật đứng dậy, khắp người đều là tro bụi, giữa ngực có vết máu.
Chương 1259 Vô đề

Nhìn đống phế tích xung quanh, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, khó chịu vô cùng, ngẩng đầu nhìn Lục Châu lơ lửng trên không trung.

Bên cạnh phế tích, đám thành viên Hắc Tháp che ngực ngồi bệt dưới đất, ai nấy đều ỉu xìu như quả cà dập. Có người lắc đầu thở dài, có người tiếc hận khó chịu.

Lục Châu từ trên cao nhìn xuống, không hề cảm thấy lo lắng.

Một giây trước khi Thẻ Thái Huyền kết thúc, Lục Châu không bộc phát lực lượng, thế nên hiện tại Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu vẫn đang sung mãn.

Hơn nữa Lục Châu còn có Bạch Trạch, có thể bổ sung Thái Huyền chi lực bất cứ lúc nào. Điểm công đức của hắn lại vừa bạo tăng sau trận càn quét, cho dù là Lam Hi Hoà cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi là Hạ Tranh Vanh đã hao tổn hai Mệnh Cách.

“Sớm biết sẽ thế này, sao lúc trước còn ngu muội?” Lục Châu nói.

Hạ Tranh Vanh không khỏi lắc đầu, buồn bã cười mấy tiếng: “Hắc Tháp, Hắc Tháp của ta… ha ha ha…”

“Vừa rồi là ai muốn giải thích?”

Đám người Hắc Tháp lại lui về sau theo bản năng.

Tứ trưởng lão Lữ Tư từ xa bay tới, sắc mặt khó coi nói: “Là… ta.”

“Bây giờ lão phu cho ngươi cơ hội giải thích.”

“Chuyện này…” Lữ Tư nặng nề thở dài, “Hiện tại giải thích cũng đã muộn. Hầy…”

“Muộn?” Lục Châu lắc đầu nói, “Nếu không giải thích cho đàng hoàng, vậy thì tiếp tục tập thể hạ thấp đi.”

Thành viên Hắc Tháp: “. . .”

Đại lão, làm vậy mà coi được sao?

Lữ Tư vội vàng giải thích: “Đừng đừng đừng, cầu xin tiền bối giơ cao đánh khẽ! Tên Đoạn Tây Hoa kia chết chưa hết tội, ta và tam trưởng lão cùng trưởng lão hội và các thẩm phán khác đã muốn trục xuất hắn khỏi Hắc Tháp lâu rồi, nhưng Đoạn Tây Hoa lại cực kỳ hèn hạ. Lục các chủ, xin ngài nhìn rõ mọi việc, sai lầm của một mình hắn không thể đổ vấy lên người toàn bộ Hắc Tháp được a, thật sự rất oan uổng!”

“Ngươi cảm thấy mình oan uổng?” Lục Châu nói, “Bớt có diễn trò trước mặt lão phu đi. Hạ Tranh Vanh, ngươi cảm thấy mình có oan uổng không?”

Đám người quay sang nhìn Hạ Tranh Vanh.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Hạ Tranh Vanh mới thở dài lắc đầu: “Đáng đời… ta đáng chết, ta đáng chết!”

Tam trưởng lão thấy thế cục đã hoà hoãn lại, từ xa bay tới nói:

“Hầy, ta đã sớm nói loại người như Đoạn Tây Hoa không thể lưu lại, ngài vẫn cứ không nghe! Rơi vào tình cảnh hiện tại, Hạ tháp chủ ngài khó thoát khỏi tội lỗi!”

Rất nhiều người đều biết nhân phẩm của Đoạn Tây Hoa không ra gì. Một kẻ ti tiện như vậy vì sao Hạ tháp chủ cứ phải che chở hết lần này đến lần khác?

Hạ Tranh Vanh thở dài nói:

“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Lục các chủ, hiện tại ngài đã hài lòng chưa?”

Lục Châu nhíu mày:

“Xem ra ngươi còn chưa phục. Đến bây giờ ngươi còn không biết mình đã sai ở đâu. Thôi được rồi… Hắc Tháp cũng không cần tồn tại nữa.”

Nói xong, Lục Châu nâng tay hướng lên bầu trời, nguyên khí từ từ hội tụ. Lục Châu nhẹ giọng gọi:

“Bạch Trạch.”

Từ phía chân trời, Bạch Trạch đạp mây chạy đến, xoay vòng phía trên đầu Lục Châu.

“Lục các chủ bớt giận!”

“Lục các chủ bớt giận!”

Toàn bộ thượng tầng Hắc Tháp đều bay tới, từ trưởng lão đến thẩm phán giả đều hết lời cầu tình.

Lữ Tư xoay người lại trách cứ: “Hạ tháp chủ!!”

Tam trưởng lão Phong Khuê toàn thân như mũi tên bay về phía Hạ Tranh Vanh, tung ra một chưởng!

Hạ Tranh Vanh không ngờ trưởng lão phe mình lại xuất thủ, hắn trở tay không kịp, lập tức bị đánh bay vào đống phế tích.

Bụi mù tung bay.

Phong Khuê hạ gối quỳ xuống: “Cầu Lục các chủ hạ thủ lưu tình!”

Hành vi này đã thể hiện rõ mâu thuẫn nghiêm trọng giữa nội bộ Hắc Tháp.

“Hạ tháp chủ quá hồ đồ rồi, lúc này không thích hợp thay mặt Hắc Tháp ra quyết sách. Ta đề nghị để tam trưởng lão tạm thời đại diện.” Có trưởng lão lên tiếng.

Tam trưởng lão chính là Phong Khuê.

Phong Khuê nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nói: “Lục các chủ, Đoạn Tây Hoa đã bị trừng phạt thích đáng, đại bộ phận thành viên Hắc Tháp đều đã bị diệt một Mệnh Cách. Đoạn Tây Hoa tổn thương đồ nhi của ngài, ta nguyện ý thay Hắc Tháp bồi tội với ngài.”

Thành viên Hắc Tháp không một ai lên tiếng phản đối.

Cho đến khi Lục Châu thu tay lại, mọi người mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Soạt.

Hạ Tranh Vanh leo ra khỏi đống phế tích, khoé miệng chảy máu.

Phong Khuê quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Hạ tháp chủ!”

Hạ Tranh Vanh mở to mắt, thân thể run rẩy. Hắn phát hiện tất cả thành viên Hắc Tháp đều đang nhìn mình chằm chằm…

Tâm phúc và Hắc Ngô Vệ do hắn một tay bồi dưỡng, thượng tầng nghị hội do hắn một tay thành lập… ở trước mặt hiện thực đều không chịu nổi một kích.

Trong mắt bọn hắn lúc này đều là phẫn nộ và hận ý.

“Quỳ xuống!” Phong Khuê quát to một tiếng.

Đám người Hắc Tháp cũng phụ hoạ: “Quỳ xuống!”

Âm thanh như hồng thuỷ bao phủ lấy Hạ Tranh Vanh. Hạ Tranh Vanh giật mình choáng váng ——

Phịch.

Hắn quỳ xuống đất, dùng hết khí lực để gắng gượng nói: “Xin Lục các chủ thủ hạ lưu tình.”

Tất cả mọi người trong Hắc Tháp đều thở phào nhẹ nhõm.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hắc Tháp đồng lòng, không phải để đối ngoại, mà là đối phó Tháp chủ của chính mình.

Lục Châu hài lòng gật đầu:

“E là chưa đủ.”

Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
Chương 1260 Vô đề

Phong Khuê cũng biết như thế là không đủ, lập tức nói: “Lục các chủ, ngài muốn thế nào chúng ta sẽ làm như thế đó.”

“Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, hai mươi phần Hoả Linh Thạch. Những thứ khác các ngươi cứ xem đó mà làm.”

Hoặc là bồi thường, hoặc là ăn đau.

. . .

Lam Hi Hoà đứng trên không trung khẽ lắc đầu nói khẽ:

“Hạ Tranh Vanh hẳn đã nhận được tin tức gì nên mới cố chấp che chở Đoạn Tây Hoa như thế.”

Nữ tử áo lam tỉnh táo lại, khom người nói: “Chủ… chủ nhân, thuộc hạ đề nghị chúng ta trở về Bạch Tháp ngay, nơi này quá nguy hiểm.”

Lam Hi Hoà lắc đầu nói:

“Lục các chủ bày ra lực lượng vô cùng cường đại, ta thừa nhận mình đã đánh giá thấp hắn… Haiz, tiểu Lam, ngươi cảm thấy ta không có phần thắng sao?”

“Không, không phải… thuộc hạ không có ý đó.” Nữ tử áo lam cúi đầu xuống.

Lam Hi Hoà nói: “Cường sát Đoạn Tây Hoa, phá thất tinh tháp trận, Hắc Tháp tập thể hạ thấp… Có lẽ vậy, chúng ta đi.”

Hư ảnh nàng loé lên, biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong hồng liễn.

Vu Chính Hải cảm nhận được động tĩnh, vội nói: “Lam tháp chủ? Lúc này ngài đi sao?”

Vừa nói hắn vừa bay lên boong tàu. “Gia sư còn chưa làm việc xong, ngài đi như vậy, nếu gia sư hỏi tới ta không biết nên trả lời như thế nào.”

Lam Hi Hoà nói: “Mời nói lại với Lục các chủ, ta sẽ không tiếp cận Diệp Thiên Tâm nữa. Nếu có thời gian, mời Lục các chủ đến Bạch Tháp một lần.”

Ông —— ——

Một cỗ lực lượng nhàn nhạt đẩy Vu Chính Hải bay ra khỏi hồng liễn.

Vu Chính Hải hai chân đạp mạnh, toàn thân bộc phát nguyên khí, đứng vững trên boong tàu.

“Hả?” Lam Hi Hoà nhìn về phía hắn, không khỏi kỳ quái…

Một tân nhân vừa bước chân vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa sao có thể giữ vững thân hình trước mặt nàng.

Lam Hi Hoà khẽ hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Lục các chủ?”

“Đúng vậy.” Vu Chính Hải cười đáp.

“Diệp Thiên Tâm cũng là đồ đệ của hắn?”

“Đương nhiên là thế.”

Lam Hi Hoà không khỏi lắc đầu nói: “Ta có chút đố kỵ với Lục các chủ rồi, không ngờ hắn lại có đệ tử kiệt xuất bậc này. Trường giang sóng sau đè sóng trước, có lẽ một ngày nào đó trên đỉnh tháp cường giả, ta sẽ lại nhìn thấy các ngươi.”

Lúc này, Thẩm Tất đứng cạnh đó cũng lên tiếng: “Việc này thì đã là gì, Lục các chủ có mười vị đệ tử, mỗi người đều là tu hành giả thiên tài có thiên phú kỳ giai.”

Lam Hi Hoà: “. . .”

Nàng trầm mặc một lát rồi phất tay nói: “Chúng ta đi.”

Lần này cỗ lực lượng đẩy Vu Chính Hải rời đi mạnh hơn trước rất nhiều, khiến hắn không cách nào ngăn cản.

Thẩm Tất vừa định đuổi theo, Vu Chính Hải đã giơ tay lên ngăn lại. “Để nàng đi đi.”

“Đại tiên sinh, vậy vừa rồi vì sao ngài còn ngăn cản?”

“Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem nàng ta có dám xuất thủ hay không thôi.” Vu Chính Hải cười nói, “Ta cược nàng ta không dám.”

Thẩm Tất: “. . .”

Đây chính là bộ dáng tiểu nhân đắc chí, ỷ có chỗ dựa đó sao?

Triệu Hồng Phất đột nhiên nói ra một câu: “Vậy lỡ như nàng ta xuất thủ thì sao?”

Vu Chính Hải quay đầu nhìn Triệu Hồng Phất, vừa định nói gì đó, lại phát hiện mình nói không nên lời.

. . .

Phong Khuê cao giọng nói:

“Chư vị, hôm nay ta xin thay mặt Hạ tháp chủ ra quyết định, nếu các vị đồng ý, mời giơ tay.”

Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đều giơ tay lên tán đồng.

Ngay cả Hạ Tranh Vanh quỳ dưới đất cũng giơ tay lên, nhưng hai mắt hắn vô thần trông chẳng khác nào một cỗ máy.

“Được.”

Phong Khuê đứng dậy nói với Lục Châu:

“Lục Các chủ, Hắc Tháp đáp ứng điều kiện của ngài. Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, hai mươi phần Hoả Linh Thạch, cộng thêm mười ngàn tấm phù chỉ, hai mươi kiện vũ khí thiên giai, ba kiện vũ khí hoang cấp. Ngài thấy thế nào?”

Sợ Lục Châu mở miệng đòi nhiều hơn, hắn lập tức nói bổ sung:

“Những thứ này là cực hạn của Hắc Tháp rồi. Số lượng thành viên Hắc Tháp không nhiều, vũ khí không có bao nhiêu, mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch này là chúng ta còn phải nghĩ cách tìm thêm mới mong kiếm đủ.”

Lục Châu hỏi: “Tinh hoa Hắc Diệu Thạch khó tìm đến vậy sao?”

Phong Khuê nghi hoặc ngẩng đầu.

Đây không phải là thường thức mọi người đều biết à?

Nhưng hắn không dám chất vấn, chỉ đành kiên nhẫn giải thích với Lục Châu:

“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch là tinh hoa kết tinh từ một loại khoáng thạch tên là Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu Thạch là cực phẩm khoáng sản phân bố cực kỳ thưa thớt ở hắc liên giới, độ khó khi thu thập cũng rất cao. Tu hành giả tu vi cao đương nhiên không muốn làm loại công việc thấp hèn như đi phá núi tìm khoáng sản, mà người tu vi thấp hoặc phàm nhân chỉ có thể dùng cách thức nguyên thuỷ nhất để đào ra. Trong tổ chức lớn, một số tu hành giả cao giai cũng sẽ đi khai phá núi để tìm kiếm Hắc Diệu Thạch. Nhưng cho dù có 10.000 tấn Hắc Diệu Thạch cũng rất khó sinh ra được một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu Thạch cần phải hấp thu tinh hoa trong thiên địa nhật nguyệt, điều kiện trưởng thành vô cùng hà khắc. Trừ phi đến bí ẩn chi địa, nếu không tại hắc liên giới, hai mươi phần tinh hoa đã là toàn bộ gia sản của Hắc Tháp rồi.”

Lục Châu hỏi: “Vì sao Bạch Tháp lại có nhiều như vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom