-
Chương 1266-1270
Chương 1266 Vô đề
Ngu Thượng Nhung tra Trường Sinh Kiếm vào vỏ, lấy hắc sắc phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Nhị sư huynh, huynh đang ở đâu?” Tư Vô Nhai lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
“Lý Tiểu Mặc nói huynh rơi xuống vực sâu vạn trượng, bọn đệ đang tìm huynh đây.”
“Chỉ là một chút phiền toái nhỏ, đệ đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vậy thì tốt… Mấy ngày nay sư phụ lo lắng cho huynh, trà không uống cơm không ăn.”
“Hả?”
Tư Vô Nhai không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngu Thượng Nhung vì xung quanh tối đen, chỉ có thể nghe được giọng nói nghi hoặc của hắn.
Tư Vô Nhai nói: “Được rồi, chờ huynh trở lại rồi nói.”
“Nhị sư huynh của đệ làm việc có bao giờ thất thủ không?” Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt nói, “Nói với sư phụ, không cần lo lắng cho ta.”
Hắn vừa nói xong, phù chỉ cũng cháy hết.
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, Ngu Thượng Nhung đạp kiếm phi hành. Trường Sinh Kiếm lao vọt đi trên không trung như một ngôi sao băng.
. . .
Lục Châu mở mắt, kinh ngạc nói: “Thập nhất diệp…”
Đây là kiểu tu hành gì?
Đừng nói là hắn, cho dù là tu hành giả đã bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thật lâu cũng không hiểu nổi.
Thôi vậy, sau này có dịp sẽ điều tra thêm.
Lục Châu đứng lên nhìn về phía ngọn hoả diễm trong phòng đang dần tắt.
[Ting — Tử Lưu Ly tấn thăng lên Hợp cấp, tốc độ khôi phục gia tăng gấp đôi, thu hoạch được năng lực Băng Phong.]
[Băng Phong: một lần sử dụng sẽ phóng thích ra toàn bộ năng lượng bên trong Tử Lưu Ly, có thể khôi phục lại, trong quá trình khôi phục không thể sử dụng năng lực này.]
Lục Châu nâng tay thu hồi Tử Lưu Ly, cẩn thận quan sát.
“Đây chẳng phải là năng lực của Hải Hồn Châu sao?”
Khi Tử Lưu Ly chạm vào tay Lục Châu, một cơn lạnh buốt thấu xương ập tới khiến toàn thân hắn nổi gai ốc.
“Hàn khí bực này…”
Không phóng thích hàn khí đã hung mãnh như thế rồi, một khi phóng thích thì ai chịu nổi nữa?
Lục Châu thả Tử Lưu Ly lơ lửng giữa không trung, quanh thân nó xuất hiện luồng khí màu tím nhàn nhạt.
Vị Danh xuất hiện trong tay, Lục Châu không biến Vị Danh sang một hình thái nào mà giữ lại hiện trạng ban đầu khi nó mới xuất hiện, là một tảng đá hình bầu dục màu đen.
“Vị Danh từ ban đầu đã là Hợp cấp sao?”
Lục Châu lắc đầu. Hắn cảm thấy Vị Danh không chỉ đơn giản như thế.
Nhìn lại luồng tử sắc khí thể quanh quẩn bên ngoài Tử Lưu Ly, màu tím của nó mang lại cho Lục Châu cảm giác cực kỳ dễ chịu, hoàn toàn khác với màu tím của loại vu thuật ác tâm thích điều khiển người khác.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly rồi gọi Thẩm Tất đến.
Sau khi hỏi han thông tin về thập nhất diệp, Lục Châu phát hiện Thẩm Tất cũng chẳng biết gì về chuyện này, hắn lại hỏi Tư Vô Nhai và bốn vị trưởng lão, không ai biết đến sự tồn tại của thập nhất diệp.
Tư Vô Nhai đọc đủ thứ thi thư, nếu hắn không biết thì người khác rất khó có thể biết được, trừ phi là người đã sống qua vô số tuế nguyệt dài đằng đẵng.
Nhan Chân Lạc được gọi tới, nghe Lục Châu hỏi, hắn cũng kinh ngạc không thôi.
“Thập nhất diệp? Thuộc hạ không biết thứ này, nhưng ngài có thể hỏi thử Lục Ly.”
Lục Châu nhìn Nhan Chân Lạc: “Ngươi đang muốn bản toạ cứu Lục Ly trở về?”
“Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ chưa từng nghe nói về thập nhất diệp, việc này ngài có thể hỏi thử Tháp chủ Bạch Tháp Hắc Tháp, đáng tiếc Tiêu Vân Hoà không có đây. Hoặc ngài cũng có thể hỏi đám lão giả của Đại Viên vương đình.”
Lục Châu gật đầu. Chuyện can hệ trọng đại, cần phải đối đãi nghiêm túc. Việc này không chỉ liên quan đến mình Ngu Thượng Nhung mà còn là tương lai của tất cả tu hành giả đã trảm liên, cũng chính là tương lai của kim liên giới.
Vu Chính Hải từ bên ngoài đi vào, khom người nói:
“Sư phụ, có tin tức của nhị sư đệ…”
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư đã biết.”
“Ách…” Ta còn chưa nói, sao mà người biết được?
Lục Châu không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Vu Chính Hải mà tiếp tục suy tư về chuyện thập nhất diệp và Thái Hư.
“Trước kia Hắc Tháp và Bạch Tháp thực hiện kế hoạch Thái Hư, ngươi có biết rõ về việc này không?”
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói:
“Có rất nhiều người biết về kế hoạch Thái Hư, nhưng biết được rõ ràng nội tình bên trong thì không có mấy ai. Những người còn sống sau kế hoạch đó quá ít… mà tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà là một trong số đó.”
Xem ra vẫn phải đến Bạch Tháp một chuyến.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, thời gian sống hẳn là rất dài, thuận tiện hỏi nàng ta chuyện thập nhất diệp, xem như một công đôi việc.
Lục Châu nói: “Chúng ta về hồng liên giới một chuyến, mang Ninh Vạn Khoảnh đi. Lão phu muốn đến Bạch Tháp.”
Thẩm Tất và Vu Chính Hải đồng thời khom người đáp: “Vâng.”
. . .
Tại Bạch Tháp.
Trên ngọn núi cao vạn trượng.
Mái tóc dài như thác của Lam Hi Hoà rủ xuống, nàng đứng trên mỏm đá ngắm nhìn cảnh sắc phương xa.
“Chủ nhân, Lục lão ma thật sự là người đến từ Thái Hư?” Nữ hầu mặc áo lam không nhịn được hỏi.
Khoảng thời gian này, Lam Hi Hoà mỗi ngày đều ở Bạch Tháp ngẩn người, nàng không đi đâu, cũng không có tâm tình đi.
“Có lẽ thế…”
Nữ hầu vốn định nói thêm gì nhưng Lam Hi Hoà lộ vẻ mệt mỏi nói: “Ngươi lui xuống đi, ta muốn được yên tĩnh một mình.”
“Vâng.”
Nữ hầu nào dám tiếp tục hỏi, bèn cung kính rời đi.
Chương 1267 Vô đề
Trong tầng dưới Bạch Tháp.
Các vị trưởng lão đồng thời xông tới. Một trưởng lão cất tiếng hỏi: “Tháp chủ không muốn gặp bọn ta?”
Nữ hầu lắc đầu đáp: “Ta còn chưa kịp nói đã bị đuổi đi, các vị cũng biết tính tình Tháp chủ rồi đó, nói một không nói hai. Các vị nên chờ một thời gian cho tâm tình Tháp chủ bình phục lại rồi hãy đến gặp thì hơn.”
“Thôi được rồi, những chuyện khác bọn ta không hỏi, bọn ta chỉ muốn biết một điều, Lục lão ma kim liên giới thật sự đã làm ra sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp sao?”
Nữ hầu đáp chắc nịch: “Ta tận mắt nhìn thấy!”
“. . .”
“Được rồi… đợi tâm tình Tháp chủ tốt lên rồi nói sau.”
Các trưởng lão tản đi.
Nữ hầu nhìn theo bóng lưng bọn hắn, khẽ lắc đầu: “Vừa rồi còn bày ra dáng vẻ muốn đánh nhau, bây giờ lại ỉu xìu rồi?”
. . .
Tại kinh đô Đại Đường, hồng liên giới.
Nghe tin sư công muốn đi Bạch Tháp, Lý Vân Tranh tự mình đến Thiên Vũ Viện mời Tư Vô Nhai về kinh.
“Sư phụ quả nhiên muốn đến Bạch Tháp.” Tư Vô Nhai không lấy làm bất ngờ.
“Ta nghe Thẩm hộ pháp nói sư công đại triển thần uy, làm toàn bộ người Hắc Tháp tập thể hạ thấp, Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà xám xịt bỏ chạy, chuyện này là thật sao?” Lý Vân Tranh cảm thấy Thẩm Tất đang khoác lác nhưng không có chứng cứ.
“Chuyện tập thể hạ thấp là thật. Nếu là trước kia, đừng nói hạ thấp, có khi tất cả bọn hắn đều bị tước đoạt Mệnh Cách cũng không chừng.” Tư Vô Nhai nói.
“Trước đây sư công hung dữ như vậy sao?” Lý Vân Tranh vô cùng tò mò về Lục Châu trong quá khứ.
Hắn vốn cho rằng Tư Vô Nhai sẽ giống như Thẩm Tất, lại khoác lác một lần, không ngờ Tư Vô Nhai chỉ thở dài một tiếng:
“Chuyện quá khứ không nên nhắc lại thì hơn.”
“Lão sư, ta muốn biết mà…” Lý Vân Tranh mong đợi nói.
Tư Vô Nhai nghiêm mặt lại, cau mày mắng: “Làm vua một nước mà còn rảnh rỗi như vậy?”
“Ách…”
Lý Vân Tranh bị dội một gáo nước lạnh, đành ỉu xìu nói, “Vậy ta trở về phê duyệt tấu chương.”
Tư Vô Nhai trở về Lễ Thánh điện, thử nghiệm liên lạc với Minh Thế Nhân nhưng không được, đành từ bỏ.
Khoảng thời gian này người Ma Thiên Các đều tu hành trong Lễ Thánh điện, đồng thời đoán tạo vũ khí.
Tư Vô Nhai không dùng chín viên Hoả Linh Thạch cho đồng môn mà đề thăng vũ khí của ba vị trưởng lão.
Trải qua nửa tháng đoán tạo, Bàn Long Trượng, hồ lô rượu và Vô Cấu Chi Nhận đều đã được đám người Vương Đại Chuỳ đề thăng lên hoang cấp. Tứ Phương Cơ của Hoa Vô Đạo vốn đã là hoang cấp nên không cần đề thăng.
Từ thiên giai lên hoang cấp chỉ cần một phần Hoả Linh Thạch nên hiện tại còn đến sáu phần. Ngu Thượng Nhung bị rơi vào vực sâu vạn trượng, Hắc Tháp đã hứa sẽ gửi 20 phần Hoả Linh Thạch đến Cứu Thiên Viện. Việc tất cả mọi người được đề thăng vũ khí chỉ là vấn đề thời gian.
Phanh phanh phanh!
“Tam sư huynh cố lên!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng một bên không ngừng vỗ tay.
Tư Vô Nhai đi tới, nhìn vào giữa sân, thấy Hoa Vô Đạo đang nấp bên trong Tứ Phương Cơ áp chế Đoan Mộc Sinh, thỉnh thoảng lại đánh ra Lục Hợp Đạo Ấn hoá giải đòn tấn công của Đoan Mộc Sinh.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Đoan Mộc Sinh tung người bay lên né tránh Tứ Phương Cơ, từ trên đâm thương xuống.
Phanh phanh phanh…
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Lại nữa rồi.”
Cảnh tượng này hắn đã xem đến phát chán, không có gì thú vị.
Tứ Phương Cơ rơi xuống. Lục Hợp Đạo Ấn bộc phát, Đoan Mộc Sinh bị chấn bay, lăng không xoay chuyển rồi vững vàng rơi xuống.
“Thương pháp của tam tiên sinh thật kinh người, dưới sự áp chế của Tứ Phương Cơ vấn không rơi vào thế hạ phong.” Phan Ly Thiên nói.
“Đúng vậy, nếu tam tiên sinh đột phá cửu diệp, Hoa trưởng lão sẽ không còn là đối thủ nữa.”
Tuy là nói vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ra Đoan Mộc Sinh không vui. Hắn lắc đầu, tay nắm chặt Bá Vương Thương.
Thấy không khí không ổn, Tư Vô Nhai vội vàng nói:
“Sư phụ muốn đến Bạch Tháp, ai trong các vị muốn đi cùng sư phụ?”
“Thất sư huynh, muội, muội nè.” Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên giơ tay.
“Cửu sư tỷ đi thì ta cũng đi.” Hải Loa đến đứng cạnh Tiểu Diên Nhi.
Tư Vô Nhai gật đầu: “Được.” Sau đó nhìn sang Đoan Mộc Sinh: “Tam sư huynh, huynh thì sao?”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Ta thì không đi, ta định bế quan một khoảng thời gian.”
“Cũng tốt.”
Bốn vị trưởng lão không định đi. Bọn hắn tự biết tu vi mình quá yếu, có đi cũng chỉ là cản trở. Trước kia từng là nhân vật quát tháo phong vân nhưng giờ chỉ có thể im lặng phấn đấu, loại cảm giác này rất khó chịu, bọn hắn có thể hiểu được tâm tình của Đoan Mộc Sinh.
Lúc này, cao thủ trận pháp Hoàng Ngọc của Cứu Thiên Viện xuất hiện trên nóc nhà, nhìn bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh rồi nói:
“Phía bắc cách Thiên Vũ Viện ba mươi dặm có một nơi rất thích hợp để tu hành, nếu các vị không chê mời sang bên đó.”
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Hoàng Ngọc cười đáp: “Đương nhiên, đây là cổ trận đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, là thánh địa tu hành. Thiên Vũ Viện đặt tên cho nó là 'Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận', có thể hội tụ nguyên khí trong thiên địa, gia tăng tốc độ tu hành lên gấp mấy lần.”
Tư Vô Nhai hỏi: “Đại trận tốt như vậy, vì sao các ngươi không dùng?”
Chương 1268 Vô đề
Hoàng Ngọc đáp: “Chịu khổ cực mới là người đắc đạo. Cổ trận đương nhiên rất tốt, nhưng lại quá sức khắc nghiệt! Nơi đó địa thế hiểm trở, bốn mùa nóng bức đến phát điên, không phải là chỗ cho người ở. Nếu không có đủ ý chí lực chắc chắn sẽ phát điên. Thiên Vũ Viện cũng từng cho người đến đó tu luyện, có người bỏ mạng, nhưng nếu còn sống thì đều thành cao thủ. Ở nơi đó càng lâu thì sẽ càng cường đại, Dư Trần Thù ở đó ba năm, những vết thương chằng chịt trên mặt hắn cũng từ đó mà ra.”
Đám người gật đầu.
Nghe vậy, bốn vị trưởng lão có hơi do dự.
“Được, ta đi.” Đoan Mộc Sinh chắc nịch nói.
“. . .”
“Tam tiên sinh, ngài cần phải suy nghĩ cho kỹ.” Hoàng Ngọc nói.
“Ta đã nghĩ rõ ràng.”
Lãnh La đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Ta cũng đi.”
Hắn tháo mặt nạ màu bạc xuống, những vết sẹo trên mặt hắn trông vô cùng đáng sợ khiến người không dám nhìn thẳng, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ là một bộ xương già, cũng muốn đi xem náo nhiệt, dù sao lão hủ đã sống đủ lâu.”
Sau đó hai người nhìn về phía Tả Ngọc Thư và Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo, Tả Ngọc Thư: “? ? ?”
Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đi thì các ngươi đi đi!
Hoàng Ngọc gật đầu cười nói:
“Hiện tại ta đã hiểu vì sao Ma Thiên Các lại cường đại như vậy. Chỉ dựa vào phần can đảm và phách lực này, những người khác đều không thể so sánh. Đám đệ tử Thiên Vũ Viện trước đây đều nhất quyết không đi, rặt một lũ ham sống sợ chết. Không ngờ bốn vị trưởng lão lại nguyện ý đến đó, thật khiến ta vô cùng bội phục!”
Hoa Vô Đạo, Tả Ngọc Thư: “Chờ đã…”
“Hai vị không cần nói nữa, đứng trước mặt bốn vị trưởng lão và tam tiên sinh, Cứu Thiên Viện chúng ta hổ thẹn vô cùng. Ta sẽ mau chóng an bài việc này.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Làm phiền rồi.”
“Nào có, nào có.”
Tư Vô Nhai nhìn mấy người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng cách đó không xa. “Các vị thì sao?”
“Chúng ta không đi đâu.” Hạ Trường Thu liên tục xua tay.
Mạnh Trường Đông hấp tấp nói: “Ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, xin cáo từ trước.”
“Mạnh hộ pháp, ta và Vu Vu đi giúp ngài.” Kỷ Phong Hành và Vu Vu vắt chân lên cổ mà chạy.
Thấy mọi người chạy sạch, Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Một đám nhát gan như quỷ.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Lựa chọn của bọn họ không sai. Muội đừng xem thường bốn vị trưởng lão, khi còn trẻ bọn họ đều là thiên tài nhất đẳng đó.”
Đừng nên coi thường bất kỳ một vị lão nhân nào, bởi vì họ đều đã từng là người trẻ tuổi.
Lời này lọt vào tai bốn vị trưởng lão, cho dù Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư không muốn đi cũng chẳng thể nào nói lời này ra miệng nữa.
Sắp xếp xong sự tình, Tư Vô Nhai dẫn theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời khỏi Thiên Vũ Viện.
. . .
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Tư Vô Nhai mang Ninh Vạn Khoảnh bị phong bế tu vi đến Dưỡng Sinh điện.
“Sư phụ, phù văn thông đạo đến Bạch Tháp đã chuẩn bị xong. Ngoài ra tam sư huynh và bốn vị trưởng lão đã đi theo Hoàng Ngọc đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, phỏng chừng sẽ ở đó một đoạn thời gian để tu luyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh bình tĩnh nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận là một loại cổ trận cực kỳ nguy hiểm, người của các vị lá gan không nhỏ, dám đi tới nơi này tu luyện.”
Lục Châu nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh. “Ngươi biết trận này?”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Đây là cổ trận đã tồn tại ít nhất mấy chục ngàn năm, không dùng đạo văn để duy trì mà dựa vào thiên thời địa lợi. Trong lịch sử có rất nhiều cổ trận đã biến mất theo dòng thời gian vì không chịu nổi sự tàn phá của năm tháng. Nếu có cổ trận còn sót lại đến giờ thì đương nhiên phải là hiểm trận. Bên trong trận uy lực cực lớn, mang lại hiệu quả vô cùng, tương ứng cũng phải gánh chịu nguy hiểm cùng cực, nếu không cẩn thận sẽ bị vây trong trận, sinh tử khó lường.”
Tư Vô Nhai nói: “Không ngờ Ninh thẩm phán lại có nghiên cứu sâu rộng về trận pháp như thế.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng biết rõ về Tư Vô Nhai bèn đáp: “Nghe nói thất tiên sinh Ma Thiên Các đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, trí tuệ hơn người. Đối với trận pháp này ngươi có kiến giải gì?”
Tư Vô Nhai nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vốn có tác dụng hội tụ nguyên khí, nhiệt độ cực nóng, đúng là có nguy hiểm, nhưng không khoa trương như ngươi nói. Huống hồ hàng năm Thiên Vũ Viện đều đưa một nhóm nhân tài tiến vào trận để lịch luyện, thương vong chỉ là số ít. Nếu không có nguy hiểm thì lịch luyện còn có ý nghĩa gì? Ngoài ra, trận này cũng sẽ hấp dẫn một số hung thú đến, tương tương với việc tự dâng Mệnh Cách Chi Tâm lên cho chúng ta.”
Ninh Vạn Khoảnh khẽ gật đầu: “Có kiến thức.”
“Còn có một điều…” Tư Vô Nhai mỉm cười nói, “Kỳ thực ta và Hoàng Ngọc đã nghiên cứu về trận này, cố ý nói mấy lời khích tướng bốn vị trưởng lão. Để bảo đảm an toàn cho bọn họ, ta đã lưu lại phù văn thông đạo gần đại trận. Ninh thẩm phán, ngươi nói xem, loại người gì có thể chống lại được gia sư?”
Hắn không nói “Mệnh Cách thú” mà dùng “người”, khiến sắc mặt Ninh Vạn Khoảnh trong nháy mắt trắng bệch.
“Thụ giáo.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Chương 1269 Vô đề
Lục Châu hài lòng vuốt râu. Giao việc cho Tư Vô Nhai hắn rất an tâm, lại thoải mái vô cùng…
Chỉ là có hơi hố sư phụ. Suy cho cùng lão phu chỉ có năm Mệnh Cách.
“Lên đường thôi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
. . .
Tại một toà phù văn thông đạo trong kinh đô.
Mọi người đã chuẩn bị xong. Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi cưỡi Bạch Trạch bay vòng vòng trên bầu trời, khẽ gọi: “Diên Nhi.”
“Sư phụ đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi và Bạch Trạch lập tức hạ xuống, lăng không đứng trước phù văn thông đạo.
Lục Châu quan sát Tiểu Diên Nhi, thấy khí tức của nàng đã mạnh hơn trước nhiều. Có lẽ do nàng tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản nên khí tức nàng thanh tịnh như nước, lưu loát như mây.
Khí tức của Tư Vô Nhai thì yếu hơn một chút, tựa như khói bếp, lượn lờ bay lên. Khí tức Hải Loa thì bập bùng như ngọn lửa. Khí tức trên thân mỗi người đều không giống nhau.
Nếu phải so sánh thì Tiểu Diên Nhi mới là người lợi hại nhất. Loại khí tức của nàng cho dù không tu luyện cũng sẽ tự nhiên tăng trưởng với tốc độ người bình thường khó lòng với tới.
“Sư phụ, đã chuẩn bị thoả đáng, có thể xuất phát rồi.” Vu Chính Hải dẫn đầu bước lên phù văn thông đạo. Những người khác lục tục theo sau.
Đơn chưởng vỗ ra, phù văn sáng lên, quang mang bắn thẳng lên trời rồi bóng dáng mọi người từ từ biến mất.
. . .
Trong Hắc Thuỷ Huyền Động.
Sau khi đột phá, Ngu Thượng Nhung phi hành nhanh hơn trước rất nhiều, lại không tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Được Trường Sinh Kiếm dẫn đường, hắn phi hành liên tục hai ngày, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có ánh sáng, vẫn là hình dạng cửa hang hình bán nguyệt quen thuộc năm xưa…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, điều động Trường Sinh Kiếm bay thẳng ra ngoài hết tốc lực.
Vụt!
Toàn thân Ngu Thượng Nhung đắm chìm trong quang mang rực rỡ, tầm nhìn rộng rãi khoáng đạt, nhưng trong nháy mắt hắn không nhìn thấy gì.
Đây là phản ứng bình thường của người ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên bước ra ngoài sáng.
Ngu Thượng Nhung cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn một màu trắng sáng. Một lát sau khi mắt đã điều tiết lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, miệng nở nụ cười:
“Ta về rồi.”
Nơi này là hồng liên giới.
Khác với lần trước ngộ nhập nơi này, lần này Ngu Thượng Nhung có cảm giác như mình đang trở về nhà.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu.
Tâm tình Ngu Thượng Nhung rất tốt, hắn bay lên một cây đại thụ chọc trời đứng quan sát đại địa.
Nơi xa có một con Loan Điểu cực lớn bay lướt qua.
Lần trước khi nhìn thấy Loan Điểu, nó đang bị Diệp Chân của Phi Tinh Trai dẫn theo trăm tên đệ tử đánh giết. Nay nhìn lại, Loan Điểu đã không còn mang lại cảm giác kinh tâm động phách ngày đó.
Chỉ là con Loan Điểu trước mắt Ngu Thượng Nhung lớn hơn con trước đây rất nhiều, khí tức sinh mệnh trên người nó cũng rất nồng nặc, móng vuốt toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Sơ cấp Mệnh Cách thú?” Ngu Thượng Nhung có hơi bất ngờ.
Ầm!
Mấy đạo kiếm cương đâm về phía Loan Điểu làm rơi mấy cọng lông của nó.
Phía dưới có mấy chục tu hành giả đang kịch chiến với Loan Điểu. Loan Điểu vỗ cánh, toàn bộ cây cối trong phạm vi ngàn mét bị cuồng phong tàn phá bừa bãi.
“Đừng lui! Mọi người cố lên!”
“Tô trưởng lão đối kháng nó!”
“Chưởng môn! Cẩn thận trên đầu!”
Một vị lão giả phóng lên cao, kiếm cương đầy trời tạo thành hình vòng tròn rồi hội tụ lại, đâm một nhát vào thân Loan Điểu.
Loan Điểu bị đau, nơi vết thương rỉ máu, nó lập tức trở nên cuồng bạo, hai cánh đập mạnh.
Ầm!
“Chưởng môn!”
Lão giả bị đánh trúng bả vai, bay ngược ra sau rồi hạ xuống, một tay bịt lại vết thương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chưởng môn, có nên rút lui không?” Một trưởng lão lo lắng hỏi.
“Không được rút! Vấn Thiên Tông chúng ta đã bỏ lỡ không ít Mệnh Cách thú, nay vất vả lắm mới tìm lại được, không thể nhường cho người khác.”
“Nhưng mà… chúng ta đều đã bị thương, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa động tĩnh quá lớn sẽ thu hút cường giả đến cướp. Lần trước chẳng phải Sơn Cao thú đã bị cướp đó sao?”
Lời này cực kỳ dao động quân tâm, mặt mũi đám người đều bí xị.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Vấn Thiên Tông? Cái tên này nghe quen quá.
Phanh phanh phanh…
Lại có ba người bị Loan Điểu đánh bay.
“Không được lui về, gia tăng sức ép!” Từng Diễn không phục nói.
“Mọi việc nên lượng sức mà làm.” Ngu Thượng Nhung từ xa bay tới, xuất hiện phía trên Loan Điểu.
Từng Diễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thanh bào kiếm khách đang lăng không đứng trên phi kiếm. “Các hạ là?”
“Các ngươi không đối phó nổi con Mệnh Cách thú này.” Ngu Thượng Nhung nói.
“. . .”
Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Cứ có Mệnh Cách thú là bị cướp mất sao?
Loan Điểu cuồng bạo, toàn thân biến thành màu đỏ rực. Phanh phanh phanh! Rất nhiều tu hành giả bị nó đánh bay.
Ngu Thượng Nhung bay vọt tới: “Để ta thì hơn.”
Thân ảnh loé lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện trước mặt Loan Điểu, Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay, kiếm cương huy động.
Toàn bộ động tác nhịp nhàng nước chảy mây trôi như thể đã diễn luyện cả triệu lần.
Loan Điểu bị đau, cật lực vỗ cánh. Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân, pháp thân bay tới đạp lên đầu Loan Điểu.
Ầm!
Loan Điểu lảo đảo hạ xuống.
Từng Diễn ngạc nhiên nói: “Thập diệp?”
Một vị trưởng lão kêu lên: “Các hạ mau chạy đi, thập diệp không thể đối phó với con Mệnh Cách thú này đâu!”
Chương 1270 Vô đề
Có một số Mệnh Cách thú, mấy vị cửu diệp liên thủ có thể đối phó. Cũng có một số Mệnh Cách thú dù là thập diệp cũng không giết được.
Loan Điểu chính là một trong số đó. Nó không chỉ am hiểu phi hành, lực phá hoại kinh người mà còn rất linh hoạt, mạnh hơn cả Mệnh Cách thú Sơn Cao và Linh Cừ.
Đúng lúc này ——
Xung quanh Ngu Thượng Nhung đột ngột xuất hiện hàng trăm ngàn đạo kiếm cương, toàn bộ ập tới chém vào người Loan Điểu.
Trong chớp mắt, kiếm cương tiêu tán.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi xuất hiện trước mặt mọi người, đưa lưng về phía Loan Điểu. Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
Trường Sinh Kiếm lượn quanh Loan Điểu một vòng rồi tự động bay vào vỏ kiếm đeo trên lưng Ngu Thượng Nhung.
Chiến đấu kết thúc.
Chưởng môn Từng Diễn và các đệ tử lộ ra biểu tình cổ quái, thầm nghĩ người này quả là thích ra vẻ, đang đánh nhau với Loan Điểu mà lại đưa lưng về phía nó, có khác gì tự tìm đường chết?
Nhưng một màn kinh người đã xảy ra. Thân thể Loan Điểu đột ngột chia năm xẻ bảy, từ trên trời rơi thẳng xuống đất, máu tuôn như mưa, từng khối thịt nện xuống mặt đất thình thịch rung động.
Mỗi một vết chém đều tinh chuẩn vô cùng, hoàn toàn không làm tổn hại đến Mệnh Cách Chi Tâm bên trong. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh rơi ra ngoài, toả quang mang rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
“Đây…”
Đám người Vấn Thiên Tông ngơ ngác nhìn, miệng đắng lưỡi khô, vẻ mặt cổ quái lập tức biến thành kinh hãi, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
“Đều là thập diệp, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?”
Từng Diễn đau khổ nghĩ, Vấn Thiên Tông đúng là xui tám đời, quả nhiên gặp ngay kẻ đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm.
Từng Diễn chợt nhớ ra một điều, vừa rồi khi pháp thân của người nọ xuất hiện, hình như không phải màu đỏ…
Đây là đồ đệ của Lục lão ma? (゚ロ゚) !
Ngu Thượng Nhung cất tiếng nói: “Cho các vị một lời khuyên —— mọi việc đều nên lượng sức mà làm.”
“A… việc này…” Cơn tức giận của đám người Từng Diễn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Một vị trưởng lão nói: “Xin hỏi, các hạ có phải đến từ kim liên giới?”
Đám người Vấn Thiên Tông biết rõ Hắc Thuỷ Huyền Động thông với kim liên giới, vị kiếm khách này đột nhiên xuất hiện, lại gọi ra kim sắc kiếm cương, rõ ràng đến từ kim liên.
Ngu Thượng Nhung không trả lời mà nhàn nhạt cười đáp: “Sau này gặp lại.”
Nói xong, thân ảnh hắn loé lên rồi lướt về phía chân trời, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất.
Đám người giật mình một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
“Chưởng môn! Mệnh Cách Chi Tâm! Hắn không có lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi!”
Đám đệ tử Vấn Thiên Tông vui mừng quá đỗi, rối rít kêu lên, chạy như bay đến nhặt Mệnh Cách Chi Tâm.
Hai mắt Từng Diễn nóng bỏng, nâng viên Mệnh Cách Chi Tâm lên bằng hai tay, miệng nở nụ cười ngây ngốc.
Chuyện như vậy cũng đang diễn ra ở rất nhiều nơi khác trong hồng liên giới, sau đó lan dần ra cả kim liên giới.
Việc lũng đoạn Mệnh Cách Chi Tâm của hắc liên giới đã bị dừng lại, Mệnh Cách thú xuất hiện ở các nơi, ai cần Mệnh Cách Chi Tâm đều sẽ có cơ hội đoạt lấy, đây chỉ là vấn đề thời gian.
. . .
Cùng lúc đó.
Thao tác của Vu Chính Hải càng lúc càng lưu loát ổn định, quang mang trong phù văn thông đạo thanh tịnh như nước suối, chầm chậm lưu động không chút xóc nảy.
“Đại sư huynh, huynh thuần thục hơn trước rồi.” Tiểu Diên Nhi một tay quấn lọn tóc, không ngừng tán dương.
“Cửu sư muội, muốn học không?”
“Không học.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Bốn phía truyền đến âm thanh loẹt xoẹt. Choang ——
“Đến rồi.”
Quang hoa tiêu thất, thế giới mịt mù sương trắng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Đây là một ngọn núi cao trăm trượng, đám người hiện ra ngay trên đỉnh núi, tầm mắt rộng lớn vô cùng.
Hàn phong thổi tới.
“Đây là bạch liên giới sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò nhìn phong cảnh xung quanh, ngoại trừ tuyết trắng mênh mang vô tận thì chẳng còn thấy gì khác.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Nơi này vắng vẻ, là khu vực cao nhất ở Đại Minh. Trụ sở của Bạch Tháp chính là trên ngọn núi cao nhất. Có Bạch Tháp ở đây, tất cả dị tộc đều phải thần phục.”
Hắn chỉ tay về phía tây:
“Bên kia là lãnh thổ của dị tộc Thổ Phiên, Đoá Cam, phía bắc là địa bàn của Thát Tử.”
Hắn còn chưa giới thiệu xong, Lục Châu đã lên tiếng ngắt lời: “Lão phu không hứng thú với việc ngắm cảnh. Dẫn đường đi.”
Ninh Vạn Khoảnh đã được giải khai tu vi nhưng không dám có bất kỳ động tác thừa nào. Hắn gật đầu, bay về phía Bạch Tháp.
Chưa đến một khắc đồng hồ, đám người đã nhìn thấy một toà tháp cao chọc trời, đâm thẳng vào trong mây mù.
“Bạch Tháp kìa.” Tiểu Diên Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn lên, không tài nào nhìn thấy đỉnh tháp.
Bạch Tháp cao vạn trượng như thể là cầu nối giữa trời và đất. Bên dưới Bạch Tháp, các công trình kiến trúc bao phủ trong tuyết trắng trông chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
“Hắc Tháp có thất tinh đại trận, mà Bạch Tháp dường như chẳng có gì.” Vu Chính Hải nói.
Ninh Vạn Khoảnh lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Bạch Tháp được thiên nhiên ưu đãi, tuy chỉ có đúng một toà chủ tháp nhưng độ cường đại không hề yếu hơn thất tinh đại trận của Hắc Tháp.”
Ngu Thượng Nhung tra Trường Sinh Kiếm vào vỏ, lấy hắc sắc phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Nhị sư huynh, huynh đang ở đâu?” Tư Vô Nhai lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
“Lý Tiểu Mặc nói huynh rơi xuống vực sâu vạn trượng, bọn đệ đang tìm huynh đây.”
“Chỉ là một chút phiền toái nhỏ, đệ đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vậy thì tốt… Mấy ngày nay sư phụ lo lắng cho huynh, trà không uống cơm không ăn.”
“Hả?”
Tư Vô Nhai không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngu Thượng Nhung vì xung quanh tối đen, chỉ có thể nghe được giọng nói nghi hoặc của hắn.
Tư Vô Nhai nói: “Được rồi, chờ huynh trở lại rồi nói.”
“Nhị sư huynh của đệ làm việc có bao giờ thất thủ không?” Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt nói, “Nói với sư phụ, không cần lo lắng cho ta.”
Hắn vừa nói xong, phù chỉ cũng cháy hết.
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, Ngu Thượng Nhung đạp kiếm phi hành. Trường Sinh Kiếm lao vọt đi trên không trung như một ngôi sao băng.
. . .
Lục Châu mở mắt, kinh ngạc nói: “Thập nhất diệp…”
Đây là kiểu tu hành gì?
Đừng nói là hắn, cho dù là tu hành giả đã bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thật lâu cũng không hiểu nổi.
Thôi vậy, sau này có dịp sẽ điều tra thêm.
Lục Châu đứng lên nhìn về phía ngọn hoả diễm trong phòng đang dần tắt.
[Ting — Tử Lưu Ly tấn thăng lên Hợp cấp, tốc độ khôi phục gia tăng gấp đôi, thu hoạch được năng lực Băng Phong.]
[Băng Phong: một lần sử dụng sẽ phóng thích ra toàn bộ năng lượng bên trong Tử Lưu Ly, có thể khôi phục lại, trong quá trình khôi phục không thể sử dụng năng lực này.]
Lục Châu nâng tay thu hồi Tử Lưu Ly, cẩn thận quan sát.
“Đây chẳng phải là năng lực của Hải Hồn Châu sao?”
Khi Tử Lưu Ly chạm vào tay Lục Châu, một cơn lạnh buốt thấu xương ập tới khiến toàn thân hắn nổi gai ốc.
“Hàn khí bực này…”
Không phóng thích hàn khí đã hung mãnh như thế rồi, một khi phóng thích thì ai chịu nổi nữa?
Lục Châu thả Tử Lưu Ly lơ lửng giữa không trung, quanh thân nó xuất hiện luồng khí màu tím nhàn nhạt.
Vị Danh xuất hiện trong tay, Lục Châu không biến Vị Danh sang một hình thái nào mà giữ lại hiện trạng ban đầu khi nó mới xuất hiện, là một tảng đá hình bầu dục màu đen.
“Vị Danh từ ban đầu đã là Hợp cấp sao?”
Lục Châu lắc đầu. Hắn cảm thấy Vị Danh không chỉ đơn giản như thế.
Nhìn lại luồng tử sắc khí thể quanh quẩn bên ngoài Tử Lưu Ly, màu tím của nó mang lại cho Lục Châu cảm giác cực kỳ dễ chịu, hoàn toàn khác với màu tím của loại vu thuật ác tâm thích điều khiển người khác.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly rồi gọi Thẩm Tất đến.
Sau khi hỏi han thông tin về thập nhất diệp, Lục Châu phát hiện Thẩm Tất cũng chẳng biết gì về chuyện này, hắn lại hỏi Tư Vô Nhai và bốn vị trưởng lão, không ai biết đến sự tồn tại của thập nhất diệp.
Tư Vô Nhai đọc đủ thứ thi thư, nếu hắn không biết thì người khác rất khó có thể biết được, trừ phi là người đã sống qua vô số tuế nguyệt dài đằng đẵng.
Nhan Chân Lạc được gọi tới, nghe Lục Châu hỏi, hắn cũng kinh ngạc không thôi.
“Thập nhất diệp? Thuộc hạ không biết thứ này, nhưng ngài có thể hỏi thử Lục Ly.”
Lục Châu nhìn Nhan Chân Lạc: “Ngươi đang muốn bản toạ cứu Lục Ly trở về?”
“Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ chưa từng nghe nói về thập nhất diệp, việc này ngài có thể hỏi thử Tháp chủ Bạch Tháp Hắc Tháp, đáng tiếc Tiêu Vân Hoà không có đây. Hoặc ngài cũng có thể hỏi đám lão giả của Đại Viên vương đình.”
Lục Châu gật đầu. Chuyện can hệ trọng đại, cần phải đối đãi nghiêm túc. Việc này không chỉ liên quan đến mình Ngu Thượng Nhung mà còn là tương lai của tất cả tu hành giả đã trảm liên, cũng chính là tương lai của kim liên giới.
Vu Chính Hải từ bên ngoài đi vào, khom người nói:
“Sư phụ, có tin tức của nhị sư đệ…”
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư đã biết.”
“Ách…” Ta còn chưa nói, sao mà người biết được?
Lục Châu không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Vu Chính Hải mà tiếp tục suy tư về chuyện thập nhất diệp và Thái Hư.
“Trước kia Hắc Tháp và Bạch Tháp thực hiện kế hoạch Thái Hư, ngươi có biết rõ về việc này không?”
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói:
“Có rất nhiều người biết về kế hoạch Thái Hư, nhưng biết được rõ ràng nội tình bên trong thì không có mấy ai. Những người còn sống sau kế hoạch đó quá ít… mà tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà là một trong số đó.”
Xem ra vẫn phải đến Bạch Tháp một chuyến.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, thời gian sống hẳn là rất dài, thuận tiện hỏi nàng ta chuyện thập nhất diệp, xem như một công đôi việc.
Lục Châu nói: “Chúng ta về hồng liên giới một chuyến, mang Ninh Vạn Khoảnh đi. Lão phu muốn đến Bạch Tháp.”
Thẩm Tất và Vu Chính Hải đồng thời khom người đáp: “Vâng.”
. . .
Tại Bạch Tháp.
Trên ngọn núi cao vạn trượng.
Mái tóc dài như thác của Lam Hi Hoà rủ xuống, nàng đứng trên mỏm đá ngắm nhìn cảnh sắc phương xa.
“Chủ nhân, Lục lão ma thật sự là người đến từ Thái Hư?” Nữ hầu mặc áo lam không nhịn được hỏi.
Khoảng thời gian này, Lam Hi Hoà mỗi ngày đều ở Bạch Tháp ngẩn người, nàng không đi đâu, cũng không có tâm tình đi.
“Có lẽ thế…”
Nữ hầu vốn định nói thêm gì nhưng Lam Hi Hoà lộ vẻ mệt mỏi nói: “Ngươi lui xuống đi, ta muốn được yên tĩnh một mình.”
“Vâng.”
Nữ hầu nào dám tiếp tục hỏi, bèn cung kính rời đi.
Chương 1267 Vô đề
Trong tầng dưới Bạch Tháp.
Các vị trưởng lão đồng thời xông tới. Một trưởng lão cất tiếng hỏi: “Tháp chủ không muốn gặp bọn ta?”
Nữ hầu lắc đầu đáp: “Ta còn chưa kịp nói đã bị đuổi đi, các vị cũng biết tính tình Tháp chủ rồi đó, nói một không nói hai. Các vị nên chờ một thời gian cho tâm tình Tháp chủ bình phục lại rồi hãy đến gặp thì hơn.”
“Thôi được rồi, những chuyện khác bọn ta không hỏi, bọn ta chỉ muốn biết một điều, Lục lão ma kim liên giới thật sự đã làm ra sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp sao?”
Nữ hầu đáp chắc nịch: “Ta tận mắt nhìn thấy!”
“. . .”
“Được rồi… đợi tâm tình Tháp chủ tốt lên rồi nói sau.”
Các trưởng lão tản đi.
Nữ hầu nhìn theo bóng lưng bọn hắn, khẽ lắc đầu: “Vừa rồi còn bày ra dáng vẻ muốn đánh nhau, bây giờ lại ỉu xìu rồi?”
. . .
Tại kinh đô Đại Đường, hồng liên giới.
Nghe tin sư công muốn đi Bạch Tháp, Lý Vân Tranh tự mình đến Thiên Vũ Viện mời Tư Vô Nhai về kinh.
“Sư phụ quả nhiên muốn đến Bạch Tháp.” Tư Vô Nhai không lấy làm bất ngờ.
“Ta nghe Thẩm hộ pháp nói sư công đại triển thần uy, làm toàn bộ người Hắc Tháp tập thể hạ thấp, Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà xám xịt bỏ chạy, chuyện này là thật sao?” Lý Vân Tranh cảm thấy Thẩm Tất đang khoác lác nhưng không có chứng cứ.
“Chuyện tập thể hạ thấp là thật. Nếu là trước kia, đừng nói hạ thấp, có khi tất cả bọn hắn đều bị tước đoạt Mệnh Cách cũng không chừng.” Tư Vô Nhai nói.
“Trước đây sư công hung dữ như vậy sao?” Lý Vân Tranh vô cùng tò mò về Lục Châu trong quá khứ.
Hắn vốn cho rằng Tư Vô Nhai sẽ giống như Thẩm Tất, lại khoác lác một lần, không ngờ Tư Vô Nhai chỉ thở dài một tiếng:
“Chuyện quá khứ không nên nhắc lại thì hơn.”
“Lão sư, ta muốn biết mà…” Lý Vân Tranh mong đợi nói.
Tư Vô Nhai nghiêm mặt lại, cau mày mắng: “Làm vua một nước mà còn rảnh rỗi như vậy?”
“Ách…”
Lý Vân Tranh bị dội một gáo nước lạnh, đành ỉu xìu nói, “Vậy ta trở về phê duyệt tấu chương.”
Tư Vô Nhai trở về Lễ Thánh điện, thử nghiệm liên lạc với Minh Thế Nhân nhưng không được, đành từ bỏ.
Khoảng thời gian này người Ma Thiên Các đều tu hành trong Lễ Thánh điện, đồng thời đoán tạo vũ khí.
Tư Vô Nhai không dùng chín viên Hoả Linh Thạch cho đồng môn mà đề thăng vũ khí của ba vị trưởng lão.
Trải qua nửa tháng đoán tạo, Bàn Long Trượng, hồ lô rượu và Vô Cấu Chi Nhận đều đã được đám người Vương Đại Chuỳ đề thăng lên hoang cấp. Tứ Phương Cơ của Hoa Vô Đạo vốn đã là hoang cấp nên không cần đề thăng.
Từ thiên giai lên hoang cấp chỉ cần một phần Hoả Linh Thạch nên hiện tại còn đến sáu phần. Ngu Thượng Nhung bị rơi vào vực sâu vạn trượng, Hắc Tháp đã hứa sẽ gửi 20 phần Hoả Linh Thạch đến Cứu Thiên Viện. Việc tất cả mọi người được đề thăng vũ khí chỉ là vấn đề thời gian.
Phanh phanh phanh!
“Tam sư huynh cố lên!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng một bên không ngừng vỗ tay.
Tư Vô Nhai đi tới, nhìn vào giữa sân, thấy Hoa Vô Đạo đang nấp bên trong Tứ Phương Cơ áp chế Đoan Mộc Sinh, thỉnh thoảng lại đánh ra Lục Hợp Đạo Ấn hoá giải đòn tấn công của Đoan Mộc Sinh.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Đoan Mộc Sinh tung người bay lên né tránh Tứ Phương Cơ, từ trên đâm thương xuống.
Phanh phanh phanh…
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Lại nữa rồi.”
Cảnh tượng này hắn đã xem đến phát chán, không có gì thú vị.
Tứ Phương Cơ rơi xuống. Lục Hợp Đạo Ấn bộc phát, Đoan Mộc Sinh bị chấn bay, lăng không xoay chuyển rồi vững vàng rơi xuống.
“Thương pháp của tam tiên sinh thật kinh người, dưới sự áp chế của Tứ Phương Cơ vấn không rơi vào thế hạ phong.” Phan Ly Thiên nói.
“Đúng vậy, nếu tam tiên sinh đột phá cửu diệp, Hoa trưởng lão sẽ không còn là đối thủ nữa.”
Tuy là nói vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ra Đoan Mộc Sinh không vui. Hắn lắc đầu, tay nắm chặt Bá Vương Thương.
Thấy không khí không ổn, Tư Vô Nhai vội vàng nói:
“Sư phụ muốn đến Bạch Tháp, ai trong các vị muốn đi cùng sư phụ?”
“Thất sư huynh, muội, muội nè.” Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên giơ tay.
“Cửu sư tỷ đi thì ta cũng đi.” Hải Loa đến đứng cạnh Tiểu Diên Nhi.
Tư Vô Nhai gật đầu: “Được.” Sau đó nhìn sang Đoan Mộc Sinh: “Tam sư huynh, huynh thì sao?”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Ta thì không đi, ta định bế quan một khoảng thời gian.”
“Cũng tốt.”
Bốn vị trưởng lão không định đi. Bọn hắn tự biết tu vi mình quá yếu, có đi cũng chỉ là cản trở. Trước kia từng là nhân vật quát tháo phong vân nhưng giờ chỉ có thể im lặng phấn đấu, loại cảm giác này rất khó chịu, bọn hắn có thể hiểu được tâm tình của Đoan Mộc Sinh.
Lúc này, cao thủ trận pháp Hoàng Ngọc của Cứu Thiên Viện xuất hiện trên nóc nhà, nhìn bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh rồi nói:
“Phía bắc cách Thiên Vũ Viện ba mươi dặm có một nơi rất thích hợp để tu hành, nếu các vị không chê mời sang bên đó.”
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Hoàng Ngọc cười đáp: “Đương nhiên, đây là cổ trận đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, là thánh địa tu hành. Thiên Vũ Viện đặt tên cho nó là 'Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận', có thể hội tụ nguyên khí trong thiên địa, gia tăng tốc độ tu hành lên gấp mấy lần.”
Tư Vô Nhai hỏi: “Đại trận tốt như vậy, vì sao các ngươi không dùng?”
Chương 1268 Vô đề
Hoàng Ngọc đáp: “Chịu khổ cực mới là người đắc đạo. Cổ trận đương nhiên rất tốt, nhưng lại quá sức khắc nghiệt! Nơi đó địa thế hiểm trở, bốn mùa nóng bức đến phát điên, không phải là chỗ cho người ở. Nếu không có đủ ý chí lực chắc chắn sẽ phát điên. Thiên Vũ Viện cũng từng cho người đến đó tu luyện, có người bỏ mạng, nhưng nếu còn sống thì đều thành cao thủ. Ở nơi đó càng lâu thì sẽ càng cường đại, Dư Trần Thù ở đó ba năm, những vết thương chằng chịt trên mặt hắn cũng từ đó mà ra.”
Đám người gật đầu.
Nghe vậy, bốn vị trưởng lão có hơi do dự.
“Được, ta đi.” Đoan Mộc Sinh chắc nịch nói.
“. . .”
“Tam tiên sinh, ngài cần phải suy nghĩ cho kỹ.” Hoàng Ngọc nói.
“Ta đã nghĩ rõ ràng.”
Lãnh La đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Ta cũng đi.”
Hắn tháo mặt nạ màu bạc xuống, những vết sẹo trên mặt hắn trông vô cùng đáng sợ khiến người không dám nhìn thẳng, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ là một bộ xương già, cũng muốn đi xem náo nhiệt, dù sao lão hủ đã sống đủ lâu.”
Sau đó hai người nhìn về phía Tả Ngọc Thư và Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo, Tả Ngọc Thư: “? ? ?”
Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đi thì các ngươi đi đi!
Hoàng Ngọc gật đầu cười nói:
“Hiện tại ta đã hiểu vì sao Ma Thiên Các lại cường đại như vậy. Chỉ dựa vào phần can đảm và phách lực này, những người khác đều không thể so sánh. Đám đệ tử Thiên Vũ Viện trước đây đều nhất quyết không đi, rặt một lũ ham sống sợ chết. Không ngờ bốn vị trưởng lão lại nguyện ý đến đó, thật khiến ta vô cùng bội phục!”
Hoa Vô Đạo, Tả Ngọc Thư: “Chờ đã…”
“Hai vị không cần nói nữa, đứng trước mặt bốn vị trưởng lão và tam tiên sinh, Cứu Thiên Viện chúng ta hổ thẹn vô cùng. Ta sẽ mau chóng an bài việc này.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Làm phiền rồi.”
“Nào có, nào có.”
Tư Vô Nhai nhìn mấy người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng cách đó không xa. “Các vị thì sao?”
“Chúng ta không đi đâu.” Hạ Trường Thu liên tục xua tay.
Mạnh Trường Đông hấp tấp nói: “Ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, xin cáo từ trước.”
“Mạnh hộ pháp, ta và Vu Vu đi giúp ngài.” Kỷ Phong Hành và Vu Vu vắt chân lên cổ mà chạy.
Thấy mọi người chạy sạch, Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Một đám nhát gan như quỷ.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Lựa chọn của bọn họ không sai. Muội đừng xem thường bốn vị trưởng lão, khi còn trẻ bọn họ đều là thiên tài nhất đẳng đó.”
Đừng nên coi thường bất kỳ một vị lão nhân nào, bởi vì họ đều đã từng là người trẻ tuổi.
Lời này lọt vào tai bốn vị trưởng lão, cho dù Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư không muốn đi cũng chẳng thể nào nói lời này ra miệng nữa.
Sắp xếp xong sự tình, Tư Vô Nhai dẫn theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời khỏi Thiên Vũ Viện.
. . .
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Tư Vô Nhai mang Ninh Vạn Khoảnh bị phong bế tu vi đến Dưỡng Sinh điện.
“Sư phụ, phù văn thông đạo đến Bạch Tháp đã chuẩn bị xong. Ngoài ra tam sư huynh và bốn vị trưởng lão đã đi theo Hoàng Ngọc đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, phỏng chừng sẽ ở đó một đoạn thời gian để tu luyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh bình tĩnh nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận là một loại cổ trận cực kỳ nguy hiểm, người của các vị lá gan không nhỏ, dám đi tới nơi này tu luyện.”
Lục Châu nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh. “Ngươi biết trận này?”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Đây là cổ trận đã tồn tại ít nhất mấy chục ngàn năm, không dùng đạo văn để duy trì mà dựa vào thiên thời địa lợi. Trong lịch sử có rất nhiều cổ trận đã biến mất theo dòng thời gian vì không chịu nổi sự tàn phá của năm tháng. Nếu có cổ trận còn sót lại đến giờ thì đương nhiên phải là hiểm trận. Bên trong trận uy lực cực lớn, mang lại hiệu quả vô cùng, tương ứng cũng phải gánh chịu nguy hiểm cùng cực, nếu không cẩn thận sẽ bị vây trong trận, sinh tử khó lường.”
Tư Vô Nhai nói: “Không ngờ Ninh thẩm phán lại có nghiên cứu sâu rộng về trận pháp như thế.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng biết rõ về Tư Vô Nhai bèn đáp: “Nghe nói thất tiên sinh Ma Thiên Các đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, trí tuệ hơn người. Đối với trận pháp này ngươi có kiến giải gì?”
Tư Vô Nhai nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vốn có tác dụng hội tụ nguyên khí, nhiệt độ cực nóng, đúng là có nguy hiểm, nhưng không khoa trương như ngươi nói. Huống hồ hàng năm Thiên Vũ Viện đều đưa một nhóm nhân tài tiến vào trận để lịch luyện, thương vong chỉ là số ít. Nếu không có nguy hiểm thì lịch luyện còn có ý nghĩa gì? Ngoài ra, trận này cũng sẽ hấp dẫn một số hung thú đến, tương tương với việc tự dâng Mệnh Cách Chi Tâm lên cho chúng ta.”
Ninh Vạn Khoảnh khẽ gật đầu: “Có kiến thức.”
“Còn có một điều…” Tư Vô Nhai mỉm cười nói, “Kỳ thực ta và Hoàng Ngọc đã nghiên cứu về trận này, cố ý nói mấy lời khích tướng bốn vị trưởng lão. Để bảo đảm an toàn cho bọn họ, ta đã lưu lại phù văn thông đạo gần đại trận. Ninh thẩm phán, ngươi nói xem, loại người gì có thể chống lại được gia sư?”
Hắn không nói “Mệnh Cách thú” mà dùng “người”, khiến sắc mặt Ninh Vạn Khoảnh trong nháy mắt trắng bệch.
“Thụ giáo.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Chương 1269 Vô đề
Lục Châu hài lòng vuốt râu. Giao việc cho Tư Vô Nhai hắn rất an tâm, lại thoải mái vô cùng…
Chỉ là có hơi hố sư phụ. Suy cho cùng lão phu chỉ có năm Mệnh Cách.
“Lên đường thôi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
. . .
Tại một toà phù văn thông đạo trong kinh đô.
Mọi người đã chuẩn bị xong. Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi cưỡi Bạch Trạch bay vòng vòng trên bầu trời, khẽ gọi: “Diên Nhi.”
“Sư phụ đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi và Bạch Trạch lập tức hạ xuống, lăng không đứng trước phù văn thông đạo.
Lục Châu quan sát Tiểu Diên Nhi, thấy khí tức của nàng đã mạnh hơn trước nhiều. Có lẽ do nàng tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản nên khí tức nàng thanh tịnh như nước, lưu loát như mây.
Khí tức của Tư Vô Nhai thì yếu hơn một chút, tựa như khói bếp, lượn lờ bay lên. Khí tức Hải Loa thì bập bùng như ngọn lửa. Khí tức trên thân mỗi người đều không giống nhau.
Nếu phải so sánh thì Tiểu Diên Nhi mới là người lợi hại nhất. Loại khí tức của nàng cho dù không tu luyện cũng sẽ tự nhiên tăng trưởng với tốc độ người bình thường khó lòng với tới.
“Sư phụ, đã chuẩn bị thoả đáng, có thể xuất phát rồi.” Vu Chính Hải dẫn đầu bước lên phù văn thông đạo. Những người khác lục tục theo sau.
Đơn chưởng vỗ ra, phù văn sáng lên, quang mang bắn thẳng lên trời rồi bóng dáng mọi người từ từ biến mất.
. . .
Trong Hắc Thuỷ Huyền Động.
Sau khi đột phá, Ngu Thượng Nhung phi hành nhanh hơn trước rất nhiều, lại không tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Được Trường Sinh Kiếm dẫn đường, hắn phi hành liên tục hai ngày, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có ánh sáng, vẫn là hình dạng cửa hang hình bán nguyệt quen thuộc năm xưa…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, điều động Trường Sinh Kiếm bay thẳng ra ngoài hết tốc lực.
Vụt!
Toàn thân Ngu Thượng Nhung đắm chìm trong quang mang rực rỡ, tầm nhìn rộng rãi khoáng đạt, nhưng trong nháy mắt hắn không nhìn thấy gì.
Đây là phản ứng bình thường của người ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên bước ra ngoài sáng.
Ngu Thượng Nhung cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn một màu trắng sáng. Một lát sau khi mắt đã điều tiết lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, miệng nở nụ cười:
“Ta về rồi.”
Nơi này là hồng liên giới.
Khác với lần trước ngộ nhập nơi này, lần này Ngu Thượng Nhung có cảm giác như mình đang trở về nhà.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu.
Tâm tình Ngu Thượng Nhung rất tốt, hắn bay lên một cây đại thụ chọc trời đứng quan sát đại địa.
Nơi xa có một con Loan Điểu cực lớn bay lướt qua.
Lần trước khi nhìn thấy Loan Điểu, nó đang bị Diệp Chân của Phi Tinh Trai dẫn theo trăm tên đệ tử đánh giết. Nay nhìn lại, Loan Điểu đã không còn mang lại cảm giác kinh tâm động phách ngày đó.
Chỉ là con Loan Điểu trước mắt Ngu Thượng Nhung lớn hơn con trước đây rất nhiều, khí tức sinh mệnh trên người nó cũng rất nồng nặc, móng vuốt toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Sơ cấp Mệnh Cách thú?” Ngu Thượng Nhung có hơi bất ngờ.
Ầm!
Mấy đạo kiếm cương đâm về phía Loan Điểu làm rơi mấy cọng lông của nó.
Phía dưới có mấy chục tu hành giả đang kịch chiến với Loan Điểu. Loan Điểu vỗ cánh, toàn bộ cây cối trong phạm vi ngàn mét bị cuồng phong tàn phá bừa bãi.
“Đừng lui! Mọi người cố lên!”
“Tô trưởng lão đối kháng nó!”
“Chưởng môn! Cẩn thận trên đầu!”
Một vị lão giả phóng lên cao, kiếm cương đầy trời tạo thành hình vòng tròn rồi hội tụ lại, đâm một nhát vào thân Loan Điểu.
Loan Điểu bị đau, nơi vết thương rỉ máu, nó lập tức trở nên cuồng bạo, hai cánh đập mạnh.
Ầm!
“Chưởng môn!”
Lão giả bị đánh trúng bả vai, bay ngược ra sau rồi hạ xuống, một tay bịt lại vết thương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chưởng môn, có nên rút lui không?” Một trưởng lão lo lắng hỏi.
“Không được rút! Vấn Thiên Tông chúng ta đã bỏ lỡ không ít Mệnh Cách thú, nay vất vả lắm mới tìm lại được, không thể nhường cho người khác.”
“Nhưng mà… chúng ta đều đã bị thương, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa động tĩnh quá lớn sẽ thu hút cường giả đến cướp. Lần trước chẳng phải Sơn Cao thú đã bị cướp đó sao?”
Lời này cực kỳ dao động quân tâm, mặt mũi đám người đều bí xị.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Vấn Thiên Tông? Cái tên này nghe quen quá.
Phanh phanh phanh…
Lại có ba người bị Loan Điểu đánh bay.
“Không được lui về, gia tăng sức ép!” Từng Diễn không phục nói.
“Mọi việc nên lượng sức mà làm.” Ngu Thượng Nhung từ xa bay tới, xuất hiện phía trên Loan Điểu.
Từng Diễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thanh bào kiếm khách đang lăng không đứng trên phi kiếm. “Các hạ là?”
“Các ngươi không đối phó nổi con Mệnh Cách thú này.” Ngu Thượng Nhung nói.
“. . .”
Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Cứ có Mệnh Cách thú là bị cướp mất sao?
Loan Điểu cuồng bạo, toàn thân biến thành màu đỏ rực. Phanh phanh phanh! Rất nhiều tu hành giả bị nó đánh bay.
Ngu Thượng Nhung bay vọt tới: “Để ta thì hơn.”
Thân ảnh loé lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện trước mặt Loan Điểu, Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay, kiếm cương huy động.
Toàn bộ động tác nhịp nhàng nước chảy mây trôi như thể đã diễn luyện cả triệu lần.
Loan Điểu bị đau, cật lực vỗ cánh. Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân, pháp thân bay tới đạp lên đầu Loan Điểu.
Ầm!
Loan Điểu lảo đảo hạ xuống.
Từng Diễn ngạc nhiên nói: “Thập diệp?”
Một vị trưởng lão kêu lên: “Các hạ mau chạy đi, thập diệp không thể đối phó với con Mệnh Cách thú này đâu!”
Chương 1270 Vô đề
Có một số Mệnh Cách thú, mấy vị cửu diệp liên thủ có thể đối phó. Cũng có một số Mệnh Cách thú dù là thập diệp cũng không giết được.
Loan Điểu chính là một trong số đó. Nó không chỉ am hiểu phi hành, lực phá hoại kinh người mà còn rất linh hoạt, mạnh hơn cả Mệnh Cách thú Sơn Cao và Linh Cừ.
Đúng lúc này ——
Xung quanh Ngu Thượng Nhung đột ngột xuất hiện hàng trăm ngàn đạo kiếm cương, toàn bộ ập tới chém vào người Loan Điểu.
Trong chớp mắt, kiếm cương tiêu tán.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi xuất hiện trước mặt mọi người, đưa lưng về phía Loan Điểu. Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
Trường Sinh Kiếm lượn quanh Loan Điểu một vòng rồi tự động bay vào vỏ kiếm đeo trên lưng Ngu Thượng Nhung.
Chiến đấu kết thúc.
Chưởng môn Từng Diễn và các đệ tử lộ ra biểu tình cổ quái, thầm nghĩ người này quả là thích ra vẻ, đang đánh nhau với Loan Điểu mà lại đưa lưng về phía nó, có khác gì tự tìm đường chết?
Nhưng một màn kinh người đã xảy ra. Thân thể Loan Điểu đột ngột chia năm xẻ bảy, từ trên trời rơi thẳng xuống đất, máu tuôn như mưa, từng khối thịt nện xuống mặt đất thình thịch rung động.
Mỗi một vết chém đều tinh chuẩn vô cùng, hoàn toàn không làm tổn hại đến Mệnh Cách Chi Tâm bên trong. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh rơi ra ngoài, toả quang mang rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
“Đây…”
Đám người Vấn Thiên Tông ngơ ngác nhìn, miệng đắng lưỡi khô, vẻ mặt cổ quái lập tức biến thành kinh hãi, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
“Đều là thập diệp, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?”
Từng Diễn đau khổ nghĩ, Vấn Thiên Tông đúng là xui tám đời, quả nhiên gặp ngay kẻ đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm.
Từng Diễn chợt nhớ ra một điều, vừa rồi khi pháp thân của người nọ xuất hiện, hình như không phải màu đỏ…
Đây là đồ đệ của Lục lão ma? (゚ロ゚) !
Ngu Thượng Nhung cất tiếng nói: “Cho các vị một lời khuyên —— mọi việc đều nên lượng sức mà làm.”
“A… việc này…” Cơn tức giận của đám người Từng Diễn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Một vị trưởng lão nói: “Xin hỏi, các hạ có phải đến từ kim liên giới?”
Đám người Vấn Thiên Tông biết rõ Hắc Thuỷ Huyền Động thông với kim liên giới, vị kiếm khách này đột nhiên xuất hiện, lại gọi ra kim sắc kiếm cương, rõ ràng đến từ kim liên.
Ngu Thượng Nhung không trả lời mà nhàn nhạt cười đáp: “Sau này gặp lại.”
Nói xong, thân ảnh hắn loé lên rồi lướt về phía chân trời, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất.
Đám người giật mình một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
“Chưởng môn! Mệnh Cách Chi Tâm! Hắn không có lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi!”
Đám đệ tử Vấn Thiên Tông vui mừng quá đỗi, rối rít kêu lên, chạy như bay đến nhặt Mệnh Cách Chi Tâm.
Hai mắt Từng Diễn nóng bỏng, nâng viên Mệnh Cách Chi Tâm lên bằng hai tay, miệng nở nụ cười ngây ngốc.
Chuyện như vậy cũng đang diễn ra ở rất nhiều nơi khác trong hồng liên giới, sau đó lan dần ra cả kim liên giới.
Việc lũng đoạn Mệnh Cách Chi Tâm của hắc liên giới đã bị dừng lại, Mệnh Cách thú xuất hiện ở các nơi, ai cần Mệnh Cách Chi Tâm đều sẽ có cơ hội đoạt lấy, đây chỉ là vấn đề thời gian.
. . .
Cùng lúc đó.
Thao tác của Vu Chính Hải càng lúc càng lưu loát ổn định, quang mang trong phù văn thông đạo thanh tịnh như nước suối, chầm chậm lưu động không chút xóc nảy.
“Đại sư huynh, huynh thuần thục hơn trước rồi.” Tiểu Diên Nhi một tay quấn lọn tóc, không ngừng tán dương.
“Cửu sư muội, muốn học không?”
“Không học.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Bốn phía truyền đến âm thanh loẹt xoẹt. Choang ——
“Đến rồi.”
Quang hoa tiêu thất, thế giới mịt mù sương trắng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Đây là một ngọn núi cao trăm trượng, đám người hiện ra ngay trên đỉnh núi, tầm mắt rộng lớn vô cùng.
Hàn phong thổi tới.
“Đây là bạch liên giới sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò nhìn phong cảnh xung quanh, ngoại trừ tuyết trắng mênh mang vô tận thì chẳng còn thấy gì khác.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Nơi này vắng vẻ, là khu vực cao nhất ở Đại Minh. Trụ sở của Bạch Tháp chính là trên ngọn núi cao nhất. Có Bạch Tháp ở đây, tất cả dị tộc đều phải thần phục.”
Hắn chỉ tay về phía tây:
“Bên kia là lãnh thổ của dị tộc Thổ Phiên, Đoá Cam, phía bắc là địa bàn của Thát Tử.”
Hắn còn chưa giới thiệu xong, Lục Châu đã lên tiếng ngắt lời: “Lão phu không hứng thú với việc ngắm cảnh. Dẫn đường đi.”
Ninh Vạn Khoảnh đã được giải khai tu vi nhưng không dám có bất kỳ động tác thừa nào. Hắn gật đầu, bay về phía Bạch Tháp.
Chưa đến một khắc đồng hồ, đám người đã nhìn thấy một toà tháp cao chọc trời, đâm thẳng vào trong mây mù.
“Bạch Tháp kìa.” Tiểu Diên Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn lên, không tài nào nhìn thấy đỉnh tháp.
Bạch Tháp cao vạn trượng như thể là cầu nối giữa trời và đất. Bên dưới Bạch Tháp, các công trình kiến trúc bao phủ trong tuyết trắng trông chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
“Hắc Tháp có thất tinh đại trận, mà Bạch Tháp dường như chẳng có gì.” Vu Chính Hải nói.
Ninh Vạn Khoảnh lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Bạch Tháp được thiên nhiên ưu đãi, tuy chỉ có đúng một toà chủ tháp nhưng độ cường đại không hề yếu hơn thất tinh đại trận của Hắc Tháp.”
Bình luận facebook