• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1276-1280

Chương 1276 Vô đề

Nhóm tu hành giả mặc bạch y vọt tới trên lan can, dàn thành một vòng cung hình bán nguyệt, ai nấy đều gọi ra Tinh Bàn chắn ở trước thân.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Luân nện vào Tinh Bàn, đám tu hành giả bạch y ngã ngược ra sau, có người thổ huyết.

Mấy người Ma Thiên Các lập tức tập hợp, Thẩm Tất và Nhan Chân Lạc gọi ra Tinh Bàn đón đỡ.

Ầm!

Âm thanh va chạm quanh quẩn trong không trung. Không biết qua bao lâu, năng lượng mới từ từ biến mất.

Lục Châu và Lam Hi Hoà lại đứng đối diện nhau, song phương có vẻ rất bình thường, không ai bị thương.

Đây là lần đầu tiên Lục Châu thi triển năng lực Băng Phong, Tử Lưu Ly lợi hại không cần nói, nhưng Lục Châu không ngờ Lam Hi Hoà lại có thể giải khai một chiêu này.

“Thứ trong tay ngươi là gì?” Lục Châu hỏi.

“Vật này tên là Nhật Nguyệt Tinh Luân, nhiều năm trước có một vị tiền bối tặng ta.” Lam Hi Hoà đáp.

“Hợp cấp?”

“Có lẽ là thế.”

“Ván này xem như ngang tay, ngươi thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.

Trong lòng Lam Hi Hoà khẽ thở phào một hơi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước.

Nàng còn cơ hội thắng.

Lục Châu thản nhiên nói: “Một chiêu tiếp theo, hy vọng ngươi có thể đỡ nổi.”

Sau khi chiêu thứ hai kết thúc, Lục Châu cảm thấy mình đã xem nhẹ Lam Hi Hoà.

Trong tay Lam Hi Hoà có vũ khí đặc thù, nàng có vẻ không cho rằng Nhật Nguyệt Tinh Luân là hợp cấp, như vậy đó là vũ khí không dưới hợp cấp.

Đến chiêu thứ ba, Lục Châu quyết định không cho nàng cơ hội nữa. Hắn phát hiện nữ nhân sống qua mấy ngàn năm tuế nguyệt này có rất nhiều thủ đoạn đáng gờm.

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.

Là phúc hay là hoạ, phải xem vận mệnh của chính nàng.

Lam Hi Hoà cũng nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc của Lục Châu. Ngay cả lúc ở Hắc Tháp hắn cũng không nghiêm túc như thế.

“Không thi triển lam liên sao?”

Lam Hi Hoà cũng nghiêm túc ứng phó. Mái tóc dài màu xám của nàng biến thành màu lam nhạt, tung bay trong gió.

Nàng nâng tay thu nạp nguyên khí trong thiên địa…

“Ta vẫn cho rằng Lục các chủ nắm giữ lực lượng bản nguyên.”

Lực lượng bản nguyên chính là loại lực lượng có màu xanh thẳm như bầu trời.

“Thì ra không phải.”

Nhật Nguyệt Tinh Luân trong tay Lam Hi Hoà toả ra hào quang sáng chói, ngay cả ánh mặt trời gay gắt nhất cũng phải chịu thua kém mà trở nên ảm đạm.

“Đây là năng lực Mệnh Quan thứ hai của Lam tháp chủ sao?”

Cho dù là đám tu hành giả Bạch Tháp cũng vô cùng kinh ngạc nhìn một màn này. Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lam tháp chủ thi triển chiêu thức cường đại như thế.

Nhật Nguyệt Đồng Huy.

Tinh Bàn nở rộ.

Quang mang của bạch sắc Tinh Bàn hoà lẫn với Nhật Nguyệt Tinh Luân, ba mươi sáu hình tam giác trong Tinh Bàn cấp tốc xoay tròn tạo thành vòng xoáy năng lượng, toàn bộ nguyên khí trong thiên địa bị hút vào vòng xoáy này.

“Đây là…”

Tư Vô Nhai nhíu mày nói, “Không ngờ nàng ta có thể hấp thu toàn bộ nguyên khí trong thiên địa. Thủ đoạn này e là còn đáng sợ hơn cả khi phóng thích ra toàn bộ lực lượng của mười ba Mệnh Cách.”

Vu Chính Hải nói: “Hiền đệ, theo quan điểm của đệ, sư phụ có chịu nổi chiêu này không?”

“Không dễ phán đoán. Suy cho cùng người này là đối thủ cường đại nhất mà sư phụ từng ứng phó.” Tư Vô Nhai trầm trọng đáp.

“Đối thủ cường đại nhất? Trước đó người mạnh nhất kim liên giới chỉ là bát diệp, Thiên Giới Bà Sa chỉ có trong sách sử, trong thời gian dài không xuất hiện nên chẳng còn ai tin tưởng, nay cuối cùng đã được nghiệm chứng. Sách cử cũng có đề cập tới Vạn Lưu Chí Tôn, theo cách nói này, có phải Chí Tôn đại năng là thật sự tồn tại?” Vu Chính Hải nhớ lại lời lúc nãy Tư Vô Nhai nói trong đại điện, bèn hỏi.

“Đương nhiên là có, nhất định sẽ có. Tứ đại bí ẩn chi địa đã chứng minh được điều này. Sư phụ từng nói lão bát đang tu hành ở hoàng liên giới, có thể thấy thiên địa này bị chia cắt thành nhiều địa phương khác nhau, lại bị đủ loại hiểm địa ngăn cách như Vô Tận Hải, như hung thú cường đại… còn có Thái Hư vô cùng thần bí.”

Vu Chính Hải gật đầu, thở dài nói: “Nói như vậy, cách làm lúc trước của Khương Văn Hư là đúng sao?”

“Khương Văn Hư chỉ là kẻ tự tư tự lợi mà thôi. Nhân loại dù là ở thời điểm nào cũng nên gánh chịu tai nạn xuất hiện, có tai nạn mới có năng lực ứng đối. Nếu ngăn cản tai nạn lẽ ra cần phải đối diện, thì đến một ngày tai hoạ ngập đầu đột nhiên ập tới, nhân loại sẽ không cách nào ứng phó được, chết cũng không hiểu vì sao mình chết. Cho nên đệ không ủng hộ việc ngăn cản nhân loại tiến lên, mà ngược lại, đệ ủng hộ việc thăm dò và tiến bộ, khiến nhân loại không ngừng trở nên mạnh mẽ.” Tư Vô Nhai nói.

“Không ngừng trở nên mạnh mẽ…” Vu Chính Hải mỉm cười nói, “Vẫn là hiền đệ thông minh.”

. . .

Quang mang toả ra từ vòng xoáy càng lúc càng thịnh. Nguyên khí trong vòng mười ngàn mét bị hút sạch vào trong, Tinh Bàn cũng toát ra quang mang chói lọi chưa từng thấy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bị áp bách khó thở. Loại tốc độ hấp thu kinh người này khiến nguyên khí trong khu vực không kịp bổ sung.
Chương 1277 Vô đề

Tinh Bàn rốt cuộc ngừng xoay tròn, ba mươi sáu hình tam giác lùi về khu vực Mệnh Cung, mười ba Mệnh Cách đồng thời phát sáng.

Vận sức chờ phát động!

Lục Châu nhìn nàng, khẽ lắc đầu bình luận: “Loè loẹt.”

Hắn phất tay áo, thẻ Lôi Cương lập tức vỡ vụn, ánh sáng nhàn nhạt hoá thành một chưởng ấn kim sắc không lớn không nhỏ, cỡ bằng mười bàn tay, trên chưởng ấn có khắc một chữ “Lôi”.

Chưởng ấn Lôi Cương nhanh như thiểm điện bổ về phía Lam Hi Hoà. Chữ “Lôi” kia dường như có cảm ứng với chín tầng trời, trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo lôi điện đánh xuống.

Đúng lúc này, Nhật Nguyệt Tinh Luân và Tinh Bàn của Lam Hi Hoà cũng bộc phát ra nguồn lực lượng mênh mông.

Oanh!

Lôi Cương trúng đích.

Không gian nơi Lam Hi Hoà đứng xuất hiện ba động, trở nên vặn vẹo không ngừng. Âm thanh sét đánh chói tai vang trời khiến màng nhĩ mọi người rung động kịch liệt, mất đi thính giác trong một khoảnh khắc.

Quang mang của Nhật Nguyệt Tinh Luân chiếu rọi tứ phương khiến tất cả mọi người mất đi thị giác.

Điều may mắn duy nhất là, lực lượng mênh mông này không tác động đến Bạch Tháp như lần trước.

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tia lôi điện từ trên hư không bổ xuống, trong mắt ngập tràn kinh hãi.

“Loại lực lượng này…” Nàng không cách nào lý giải nổi.

Tinh Bàn trở nên ảm đạm. Nhật Nguyệt Tinh Luân bay lên che chắn, Tinh Bàn bị thu trở vào cơ thể.

Lực lượng như thái sơn áp đỉnh đè xuống, càng lúc càng xuất hiện nhiều tia lôi điện, mỗi một tia đều áp nàng hạ xuống trăm mét.

Nhật Nguyệt Tinh Luân mất đi quang mang.

“Lên!!!”

Lam Hi Hoà cố chấp bộc phát lực lượng trong đan điền khí hải, muốn kháng trụ đám lôi điện này.

Nhưng nàng vừa bay lên cao mấy chục mét, kim chưởng phía trên đã ập tới, đánh thẳng vào lồng ngực nàng.

Oanh!

Mái tóc nàng từ màu xanh lam trở lại thành màu xám. Tất cả nguyên khí trong đan điền khí hải, Nhật Nguyệt Tinh Luân, Tinh Bàn… đều bị một chưởng này dập tắt.

Qua mấy hơi thở ——

Quang mang tiêu tán, nguyên khí chảy xuôi trở lại, cảm giác áp bách biến mất, thị giác và thính giác trở lại như trước.

Đám người lập tức căng mắt ra quan sát tình hình chiến đấu.

Lục Châu vẫn lăng không đứng giữa không trung như trước, một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng.

Mà cách hắn trăm mét, vị trí trước đó của Lam Hi Hoà bây giờ đã không còn bóng dáng nàng đâu.

Đám thành viên Bạch Tháp lập tức cảm thấy không ổn, bèn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

“Lam tháp chủ!!”

Bọn hắn rốt cuộc nhìn thấy Lam Hi Hoà.

Nàng trông nhỏ bé bất lực, tay phải che ngực, bờ vai run rẩy, nàng đang khom người vì đau đớn, khoé môi có vết máu.

Nàng đứng trên mặt tuyết trông trơ trọi yếu ớt như một chú chim tước lạc đàn.

Đám tu hành giả bạch y trong lúc nhất thời khó lòng chịu nổi, Tháp chủ cao cao tại thượng trong mắt bọn hắn, Tháp chủ vô địch khắp thiên hạ, vậy mà lại thất bại.

Đám người ngẩn ra đến xuất thần.

Lam Hi Hoà rất chán ghét mặt đất và ánh sáng mặt trời.

Càng chán ghét thất bại.

Trong cả cuộc đời nàng, chưa bao giờ nàng thất bại hoàn toàn như ngày hôm nay.

Ba chiêu… chỉ có một chiêu miễn cưỡng đánh hoà.

Lam Hi Hoà biết mình sẽ bại. Nàng tận mắt nhìn thấy Lục Châu dùng lam liên để càn quét Hắc Tháp, khiến cho tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp. Cho nên nàng muốn nhân cơ hội này nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng nàng không ngờ mình lại thua từ đầu đến cuối.

Lam Hi Hoà cố gắng đứng thẳng người dậy, ổn định thân thể, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Châu trên không trung.

Lúc này đám tu hành giả Bạch Tháp mới tỉnh táo lại, vội vàng bay xuống chỗ nàng.

Đám thành viên Bạch Tháp tầng dưới chót cũng ùa ra. Rất nhiều người trong số bọn hắn còn chưa từng được diện kiến Lam Hi Hoà, muốn nhân cơ hội này nhìn xem rốt cuộc Tháp chủ có dáng vẻ như thế nào.

Dung nhan tuyệt thế, ánh mắt trong suốt, da thịt trắng nõn, Lam Hi Hoà tựa như đoá hoa sen bình tĩnh nở rộ trên mặt hồ.

Bọn hắn còn chưa kịp nhìn cho rõ thì Lam Hi Hoà đã vung tay lên. Gió cuốn tuyết bay đầy trời như mưa, Nhật Nguyệt Tinh Luân lần nữa toả ra quang mạng rực rỡ che chắn tầm mắt của mọi người.

Đến khi quang mang tán đi, nơi nào còn thấy bóng dáng của Lam Hi Hoà.

. . .

Trên tầng bảy mươi hai.

Lam Hi Hoà lại khôi phục bộ dạng lúc trước, bình tĩnh vô ba.

Điểm khác trước chính là, khí chất cao cao tại thượng của nàng đã ít đi một chút, thêm một phần khiêm tốn.

“Ta thua.” Lam Hi Hoà nói với Lục Châu.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi bị thương rồi.”

Vu Chính Hải thấp giọng nói với Tư Vô Nhai: “Rốt cuộc tu vi của sư phụ cao đến mức nào nhỉ?”

Từ khi trở về Ma Thiên Các đến giờ, hắn đã hoàn toàn đầu hàng, không cách nào đoán ra thực lực của sư phụ.

Tư Vô Nhai nói: “Trước đó đệ cho rằng sư phụ đã dùng bí pháp để gia tăng thực lực… nhưng bây giờ xem ra, sư phụ thật sự đã từng đến Thái Hư.”

“Đến Thái Hư?”

“Chỉ có người từng đến Thái Hư mới có kỳ ngộ lớn như vậy. Hơn nữa… đệ còn có một suy đoán mà e là đại sư huynh sẽ không tin nổi.” Tư Vô Nhai nói.

“Hiền đệ cứ việc nói, ta sao có thể không tin đệ?” Vu Chính Hải vỗ bả vai Tư Vô Nhai.
Chương 1278 Vô đề

Tư Vô Nhai tạo ra bình chướng ngăn cách âm thanh, truyền âm nói:

“Hơn ba trăm năm trước, sư phụ từng đến bí ẩn chi địa một chuyến, vừa hay có một viên đan dược của người bị Lạc Tuyên lấy đi. Vừa hay tiểu sư muội Hải Loa kế thừa lực lượng của Lạc Tuyên, vừa hay Hải Loa cũng có khí tức Thái Hư. Vừa hay ba trăm năm trước có lời đồn có tổng cộng mười viên hạt giống Thái Hư, vừa hay đồng môn chúng ta lại có đủ mười người. Vừa hay… cả mười người chúng ta đều có khí tức Thái Hư.”

Vu Chính Hải: “. . .”

“Đại sư huynh, huynh cảm thấy trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao?”

Vu Chính Hải sửng sốt.

Biểu tình trên mặt Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh như đang trần thuật lại một sự kiện không liên quan đến mình.

Vu Chính Hải hỏi: “Sao đệ không có vẻ gì là ngạc nhiên hết vậy?”

“Người nên ngạc nhiên là đại sư huynh mà. Việc này đệ đã sớm đoán ra.” Tư Vô Nhai thoải mái nói.

“. . .”

Vu Chính Hải muốn nói lại thôi, hắn vốn định hỏi thêm mấy câu, nhưng nghĩ lại nơi này là địa bàn của Bạch Tháp, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tư Vô Nhai nói: “Đây cũng là nguyên nhân trước đây đại sư huynh tử vong ba lần, bị đại nạn thọ mệnh hạn chế mà vẫn có thể phục sinh trở lại. Hạt giống Thái Hư hấp thu thiên địa tinh hoa, cải biến thể chất của chúng ta, có lẽ chúng ta đều đã phá vỡ hạn chế thọ mệnh ngàn năm của kim liên giới từ lâu. Nói cách khác… đại sư huynh, huynh chính là đứa con của thiên mệnh.”

“Sao ta cảm thấy đệ đang tự khen mình vậy nhỉ?”

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời. Đệ đang khen tất cả mọi người mà.” Tư Vô Nhai đáp.

“. . .”

Vu Chính Hải ho khan mấy tiếng rồi nói: “Nói lại chuyện chính, sư phụ đả thương Lam Hi Hoà, đệ cảm thấy sư phụ có chữa trị cho nàng ta không?”

“Đệ không rõ.” Tư Vô Nhai lắc đầu.

“Cũng có chuyện mà đệ không biết sao?” Vu Chính Hải nói, “Lam Hi Hoà quá mức ngạo khí, điểm này nàng ta cũng giống như đệ và nhị sư đệ. Với tính tình của sư phụ, không tiếp tục đánh nàng ta đã là không tệ, còn mơ người chịu trị liệu cho nàng?”

“Đại sư huynh nói đúng.”

. . .

Đúng như Vu Chính Hải dự đoán.

Lục Châu nhìn Lam Hi Hoà bị thương mà không hề cảm thấy đồng tình.

Vừa rồi với một chiêu huỷ thiên diệt địa của Lam Hi Hoà, nếu Lục Châu không có thẻ Lôi Cương và thẻ phòng ngự cấp một thì e là có thêm mười cái mạng cũng không chống chọi nổi.

“Thủ đoạn của Lục các chủ khiến người bội phục.” Lam Hi Hoà nói.

“Vận khí của ngươi không tệ. Phàm là người trúng một chưởng này của lão phu, rất ít người còn đứng thẳng được, thậm chí còn phải mất mạng. Ngươi có thể điều động nguyên khí, đúng là hiếm thấy.”

“Lục các chủ tự tin như vậy?”

“Ngươi không hiểu rõ lão phu.” Lục Châu lắc đầu.

Lam Hi Hoà thở dài nói: “Nếu ta tu hành không xảy ra sai lầm thì có lẽ… Lục các chủ đã không phải là đối thủ của ta.”

Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi gặp phải sai lầm gì? Lão phu có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.”

Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu. “Lục các chủ… tu vi của ngươi mạnh bao nhiêu?”

“Chỉ mạnh chứ không yếu.”

Lam Hi Hoà nói: “Mỗi khi mở sáu Mệnh Cách sẽ phải thông qua khảo nghiệm của Mệnh Quan để thu hoạch được năng lực cường đại. Thế nhân đều cho rằng sau mười hai Mệnh Cách chính là mười ba Mệnh Cách… Trên thực tế thì không phải như vậy.”

Trong lòng Lục Châu khẽ động, không nói xen vào.

Lam Hi Hoà bay trở vào Bạch Tháp, mọi người cũng lục tục trở lại chỗ ngồi.

“Trên thực tế… cảnh giới tiếp theo của mười hai Mệnh Cách chính là khai thập nhất diệp.” Lam Hi Hoà nói ra lời kinh người.

“Thập nhất diệp?”

Lục Châu lập tức nghĩ ngay tới tình cảnh của Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung không khai Mệnh Cách nhưng lại trực tiếp khai thập nhất diệp.

Lam Hi Hoà nói:

“Nếu không có liên toạ và Mệnh Cung thập nhất diệp giúp tiếp nhận sinh cơ, tu hành giả miễn cưỡng khai Mệnh Cách thứ mười ba sẽ bị hao tổn ba ngàn năm thọ mệnh. Ta đã đi qua rất nhiều nơi, tìm kiếm rất nhiều cổ tịch, cuối cùng cho ra kết luận như vậy.”

Tư Vô Nhai gật đầu tán thành:

“Suy đoán này hẳn là chính xác, độ lớn nhỏ của Mệnh Cung có liên quan đến liên toạ. Mỗi khi mở thêm một diệp, liên toạ sẽ lớn thêm một phần, năng lực đón nhận sinh cơ thọ mệnh cũng nhiều hơn.”

Lam Hi Hoà nhìn Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Thế nên… rất nhiều người bị hạn chế số lượng Mệnh Cách cũng bởi vì Mệnh Cung quá nhỏ.”

Lục Châu nói: “Đạo tu hành vốn phức tạp và có nhiều biến số, bây giờ ngươi có thể khai thập nhất diệp để bù lại thiếu hụt này.”

“Muộn rồi…” Lam Hi Hoà thở dài, “Sau khi khai Mệnh Cách thứ mười ba, ta không còn cách nào để nghịch chuyển thọ mệnh, huống hồ gì thời gian của ta cũng không còn nhiều.”

Lục Châu thừa cơ hỏi nàng: “Ngươi có từng thấy thập diệp nào trực tiếp khai thập nhất diệp chưa?”

Lam Hi Hoà chậm rãi nói: “Ý của Lục các chủ là, trực tiếp khai thập nhất diệp mà không khai Mệnh Cách?”

“Đúng vậy.”

Lam Hi Hoà lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới việc này.”
Chương 1279 Vô đề

Ninh Vạn Khoảnh hiếu kỳ hỏi: “Trong đạo tu hành, con đường này rất khó có thể làm được. Con người tu hành dựa vào liên toạ, lấy liên toạ làm gốc, khai Mệnh Cung, ngưng tụ Mệnh Cách. Khi liên toạ khai thập diệp thì đã không còn chỗ để khai thập nhất diệp nữa, muốn mở rộng liên toạ và Mệnh Cung thì phải không ngừng khai Mệnh Cách, Mệnh Cách có thêm sinh cơ sẽ thúc đẩy liên toạ tăng trưởng.”

Lục Châu lạnh nhạt nói:

“Nếu liên diệp bị liên toạ giới hạn, vậy thì chém rụng liên toạ là được.”

Lam Hi Hoà lộ vẻ kinh ngạc, hàng chân mày cau lại, lâm vào trầm tư.

Lát sau, nàng thở dài, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói đến việc này, cho dù làm được thì phương pháp này cũng đã quá muộn đối với ta.”

Chém đứt liên toạ có nghĩa là nàng phải từ bỏ mười ba Mệnh Cách.

Không có mười ba Mệnh Cách, tu vi nàng sẽ bị hạ thấp, mà thọ mệnh cũng sẽ bị hao tổn rất nhiều… Nàng đã sống đến mấy ngàn năm, nếu không còn Mệnh Cách, nàng sẽ chết ngay lập tức.

Cho dù còn sống được thì bắt một cường giả mười ba Mệnh Cách làm lại tất cả từ tu vi thập diệp cũng là việc gần như không có khả năng thực hiện.

Lục Châu nói: “Ngươi không biết cũng không có gì lạ. Lão phu có một đồ đệ tên là Ngu Thượng Nhung, hắn là người đầu tiên thử nghiệm phương pháp trảm kim liên.”

Lam Hi Hoà mở to mắt nhìn Lục Châu: “Vậy hắn có thành công không?”

Lục Châu vuốt râu nói: “Muốn biết có thành công hay không, ngươi có thể hỏi Ninh Vạn Khoảnh.”

Ninh Vạn Khoảnh lập tức nhớ lại cảnh tượng Ngu Thượng Nhung phối hợp với pháp thân, thi triển kiếm cương đầy trời để ngăn cản mình.

Đó mà là thập diệp? Đánh chết hắn cũng không tin!

Nay nghe được Lục các chủ nói, hình như Ngu Thượng Nhung không phải là thập diệp đơn thuần… Rốt cuộc tâm lý Ninh Vạn Khoảnh cũng cân bằng trở lại.

Ninh Vạn Khoảnh nói:

“Ta đã giao thủ với Ngu Thượng Nhung, bởi vì không có thị giác nên không nhìn ra pháp thân hắn có gì đặc biệt, nhưng ta có thể khẳng định thực lực của hắn ít nhất là bốn Mệnh Cách trở lên.”

Nhan Chân Lạc cũng lên tiếng:

“Chuyện này thật là thú vị. Nhị trưởng lão Hắc Tháp Đoạn Tây Hoa từng phái một thuộc hạ tâm phúc năm Mệnh Cách đến kim liên giới. Khi rời khỏi Hắc Tháp, ta nghe bằng hữu nói mệnh thạch của tên thuộc hạ đó đã tắt. Đừng nói với ta là hắn bị hung thú giết.”

Tư Vô Nhai nói: “Việc này đơn giản thôi.”

Hắn đã liên lạc với Ngu Thượng Nhung, đương nhiên biết Ngu Thượng Nhung bây giờ đã an toàn.

Tư Vô Nhai lấy ra một tấm phù chỉ, trải trận bố ra rồi thiêu đốt. Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn về phía hắn.

Rốt cuộc hình ảnh của Ngu Thượng Nhung cũng xuất hiện.

“Nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai cất tiếng chào hỏi.

“Thất sư đệ, tìm ta có việc gì?” Ngu Thượng Nhung nói.

“Huynh giết thuộc hạ của Đoạn Tây Hoa phải không?” Tư Vô Nhai hỏi ngay vào điểm chính.

“Tô Hành?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói, “Hắn bị hải thú trong Hắc Thuỷ Huyền Động ăn thịt, không phải do ta giết.”

“Hắn là năm Mệnh Cách lại bị ăn thịt dễ dàng như vậy?”

“Chỉ là năm Mệnh Cách thôi mà… Cho dù không rơi vào miệng của hải thú thì cũng sẽ chết dưới kiếm của ta.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.

“. . .”

Khụ khụ. Tư Vô Nhai ho khan một tiếng.

Hắn rất muốn nhắc nhở nhị sư huynh, nơi này đang có nhiều đại lão nhìn huynh, trang bức như vậy không thích hợp đâu nha.

“Sư phụ đến Bạch Tháp làm khách, người muốn biết tình trạng tu hành của huynh thế nào rồi.” Tư Vô Nhai nói.

“Sư phụ cũng đang ở đó?”

Ngu Thượng Nhung lập tức thu liễm thái độ, trở nên cực kỳ khiêm tốn, “Con đường tu hành trảm liên mịt mờ như đi trong hắc ám, tất cả đều phải tự nỗ lực tìm tòi. Việc tu hành của ta tiến bộ rất chậm, còn cần sư phụ chỉ điểm thêm nhiều.”

“. . .”

Lúc cần trang bức sao huynh không trang?

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Huynh không có việc gì thì tốt rồi, đệ phải báo cáo lại với sư phụ.”

“Thay ta hỏi thăm sư phụ nhé.”

Hình ảnh biến mất.

Tư Vô Nhai không hỏi chuyện liên quan đến thập nhất diệp, chỉ cần xác nhận nhị sư huynh còn sống và bình yên vô sự trở về là đủ.

Thập nhất diệp là đòn sát thủ, sao có thể dễ dàng tiết lộ cho người khác.

Lam Hi Hoà kinh ngạc nói: “Thập diệp mà có thể giết năm Mệnh Cách…”

Ninh Vạn Khoảnh gật đầu: “Việc này là thật. Hôm đó hắn giao thủ với đại trưởng lão mà không rơi vào thế hạ phong. Thực lực chân chính của hắn rất có thể đã vượt qua năm Mệnh Cách.”

Lam Hi Hoà tin vào phán đoán của Ninh Vạn Khoảnh. Ninh Vạn Khoảnh là lực lượng trung kiên nhất của Bạch Tháp, là thuộc hạ trung thành đắc lực nhất của Lam Hi Hoà, hắn sẽ không lừa gạt chủ tử của mình.

Lam Hi Hoà lâm vào trầm tư, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Trầm mặc một lúc, Lục Châu mới nói: “Trảm liên đúng là hơi trễ đối với ngươi.”

Lam Hi Hoà không đáp.

Lục Châu nhìn sắc trời rồi đứng lên. “Lam Hi Hoà, vì sao ngươi lại tin chắc rằng lão phu đến từ Thái Hư? Ngươi dựa vào đâu?”

Lam Hi Hoà tỉnh táo lại, nhìn Lục Châu rồi nói:

“Nghe nói những người sống trong Thái Hư đều có thể nắm giữ lực lượng bản nguyên. Chỉ có người nắm giữ lực lượng bản nguyên mới tiến vào được Thái Hư.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi đã nắm giữ được lực lượng bản nguyên?”
Chương 1280 Vô đề

Lam Hi Hoà lắc đầu nói:

“Ta chỉ mượn Nhật Nguyệt Tinh Luân để dẫn động thiên địa chi lực, nhật nguyệt tạo hoá. Đồng thời dùng năng lực của Mệnh Quan thứ hai để khống chế lực lượng bản nguyên, mà không phải là thật sự nắm giữ. Nếu ngay cả lam liên của Lục các chủ cũng không phải là lực lượng bản nguyên thì thứ này càng không phải.”

Nàng lộ ra vẻ mặt ‘ngươi biết rõ mà’.

Nàng cho rằng Lục Châu đứng ở vị trí cao hơn mình nên có rất nhiều thứ không nói rõ, bởi vì nàng cho rằng bản thân Lục Châu có thể hiểu được.

Lục Châu cũng không thất vọng. Chuyến đi này hắn đã biết được nhiều tin tức mấu chốt từ miệng Lam Hi Hoà, chẳng hạn như tứ đại bí ẩn chi địa, cảnh giới tiếp theo của mười hai Mệnh Cách…

“Thời gian không còn sớm, lý do lão phu đến đây hẳn là ngươi đã minh bạch.” Lục Châu nói.

Lam Hi Hoà hơi cúi đầu, trong lòng lại âm thầm nghi hoặc, minh bạch cái gì cơ?

Mấy người Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai lần lượt đứng lên.

Vừa đi ra cửa điện, Lục Châu bỗng xoay người lại nói: “Lão phu trả Ninh Vạn Khoảnh lại cho ngươi, ngươi không định nói gì sao?”

Lam Hi Hoà: “. . .”

Thì ra là minh bạch thứ này.

Trên mặt nàng xuất hiện vẻ không tự nhiên, nàng cứng đờ nói: “Dâng lên cho Lục các chủ năm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mười phần Hoả Linh Thạch.”

“Không ngờ địa vị của Ninh thẩm phán lại thấp như thế. Ninh thẩm phán, nếu muốn, ngươi có thể gia nhập Ma Thiên Các của lão phu.” Lục Châu vuốt râu thản nhiên nói.

“Gấp đôi.” Mi mắt Lam Hi Hoà khẽ run, “Mong Lục các chủ cho ta chút thể diện.”

Lục Châu không nói gì mà xoay người rời khỏi Bạch Tháp.

Tiểu Diên Nhi vẫy vẫy tay với Lam Hi Hoà: “Tạm biệt tỷ tỷ.”

Đám người lăng không bay lên, phi hành về phía phù văn thông đạo trên đỉnh Tuyết Sơn.

. . .

Lúc này Ninh Vạn Khoảnh mới quỳ xuống nói: “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin Tháp chủ trách phạt!”

“Lui xuống đi.” Thanh âm nàng bình tĩnh, đạm mạc như nước.

“Vâng.”

Ninh Vạn Khoảnh rời khỏi Bạch Tháp. Những người khác cũng không dám lưu lại, lục tục rời đi.

Khi đại điện đã không còn bóng người, Lam Hi Hoà không khống chế nổi khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, người nghiêng về phía trước phun ra một ngụm máu.

Nàng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Nàng vẫn luôn là vô địch, là bất bại, cho dù bại cũng không thể quá khó coi.

Nàng thở dốc một lúc, lồng ngực phập phù, một lúc lâu sau nhịp thở mới trở lại bình thường.

“Lôi Cương…”

Lam Hi Hoà nâng tay lên. Trong lòng bàn tay xuất hiện dấu vết bị đốt cháy. Đây là vết thương để lại khi chống cự Lôi Cương. Ngón trỏ và ngón áp út không thể khống chế, khẽ rung động.

Nàng gọi ra Nhật Nguyệt Tinh Luân, quang mang loé sáng, sinh cơ và nguyên khí bên ngoài hội tụ vào bàn tay. Đến khi quang mang tán đi, vết tích trong lòng bàn tay cũng biến mất không thấy gì nữa.

Nàng chán ghét việc dung nhan bị ảnh hưởng, làn da bị tổn thương. Lam Hi Hoà thở phào một hơi, khẽ lẩm bẩm:

“Ngươi rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”

. . .

Tin tức Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà luận bàn với Các chủ Ma Thiên Các truyền đi khắp Bạch Tháp.

Hơn trăm tu hành giả tụ lại một chỗ, bay về phía đỉnh Tuyết Sơn. Có người khống chế trường kiếm, có người mở ra pháp thân.

Lục Châu vừa đến đỉnh Tuyết Sơn, quay đầu lại đã thấy đám tu hành giả Bạch Tháp.

“Sư phụ, hình như bọn hắn chưa phục.” Vu Chính Hải cười nói.

Lục Châu nhíu mày mắng: “Không biết tốt xấu.”

Hắn biết dùng thủ đoạn gì để đối phó đám tu hành giả này đây? Thẻ Thái Huyền và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong đều đã hết rồi.

Đám tu hành giả bạch y dừng lại ở khoảng cách hơn ngàn mét, chỉ dám đứng xa xa nhìn lại, không dám đến gần.

Tư Vô Nhai phì cười: “Bọn hắn đang sợ chúng ta không đi mà ở lỳ tại chỗ này thì có.”

Tiểu Diên Nhi lè lưỡi: “Chơi không vui, đồ đần mới ở lại đây!”

Vu Chính Hải mỉm cười, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền người xuất thủ. Để đồ nhi xử lý bọn hắn.”

Nói xong, Vu Chính Hải bay về phía trước hơn mười mét, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay lên, phóng thẳng lên cao. Nguyên khí tựa như rồng cuốn hội tụ vào Bích Ngọc Đao.

Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ai không phục thì bước ra đây.”

Hơn trăm tu hành giả co rụt lại, nuốt một ngụm nước bọt. Một người trong số đó vội vàng lên tiếng:

“Các hạ hiểu lầm, chúng ta đến cung tiễn Lục các chủ, không có ý đối địch.”

Vu Chính Hải đáp: “Thật sao?”

“Tháp chủ có lệnh, chúng ta không dám chống lại.”

Lục Châu lạnh nhạt bước vào phù văn thông đạo. “Chúng ta đi.”

Đao cương tiêu tán. Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, cùng đám người Ma Thiên Các bước vào phù văn thông đạo, đơn chưởng đẩy ra, vòng sáng xuất hiện.

Hơn trăm tu hành giả bạch y đưa mắt nhìn nhau.

“Ta không tin Tháp chủ lại bại.”

“Ta cũng không tin. Tháp chủ sao có thể bại được chứ?”

Một người đứng phía sau lên tiếng: “Vậy thì các ngươi đến hỏi đi. Không sợ Tháp chủ trách tội thì cứ hỏi, rồi đòi đánh một trận lấy lại mặt mũi. Sao đồ đệ của người ta vừa đi tới là cả đám đều sợ rồi?”

“Lời này của ngươi ta nghe không vào. Cái gì mà sợ chứ? Lục các chủ còn ở đó, ngươi dám lên sao? Đánh không lại đại lão, đâu có nghĩa là chúng ta đánh không lại những người khác.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom