• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1281-1285

Chương 1281 Vô đề

Từ phía Bạch Tháp truyền tới thanh âm của Ninh Vạn Khoảnh:

“Ta khuyên các ngươi bớt gây chuyện đi. Không có mệnh lệnh của Tháp chủ, kẻ nào tự tiện vọng động sẽ bị nghiêm trị không tha.”

Đám tu hành giả bạch y lập tức tiu nghỉu xếp cánh vào như ve sầu mùa đông.

. . .

Quang mang biến mất, lát sau đám người Lục Châu xuất hiện trong một khu rừng rậm.

Vu Chính Hải quan sát xung quanh rồi nói: “Sư phụ, chúng ta về hồng liên giới rồi.”

Lục Châu gật đầu, quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Nhớ sớm đả thông thông đạo đến Ma Thiên Các ở kim liên giới.”

Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi và Triệu Hồng Phất sẽ đẩy mạnh việc này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng nửa tháng nữa sẽ hoàn thành.”

Đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến tiếng kêu thảm.

“Có âm thanh.” Toàn thân Thẩm Tất như mũi tên vọt lên không trung, trường kích trong tay khẽ động, nguyên khí quấn quanh.

Tư Vô Nhai nói: “Có lẽ phù văn thông đạo bị người ta phát hiện… Nhưng đây là thông đạo của bạch liên giới, cũng không quan trọng lắm.”

Đôi hàng mi thanh tú của Hải Loa khẽ chau lại. “Là hung thú.”

“Hung thú?”

“Nó đang cầu cứu.”

Mọi người bừng tỉnh ngộ, quên mất Hải Loa tinh thông thú ngữ.

“Đi xem sao.”

Mọi người phi hành về phía phát ra âm thanh. Chẳng bao lâu đã tiến về phía một bụi cỏ.

Nơi đó có một con hung thú máu me khắp người, khí tức yếu đuối đang nằm khép hờ mắt.

Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Anh Chiêu?”

Con hung thú có mặt ngựa thân hổ và cánh chim kia không phải Anh Chiêu thì còn là ai?

Khắp người Anh Chiêu toàn là máu như thể vừa trốn ra từ Quỷ Môn Quan, miệng khẽ kêu mấy tiếng.

“Nó nói gì?” Lục Châu hỏi.

“Cứu mạng.”

Lục Châu hỏi Anh Chiêu: “Ai đả thương ngươi?”

Hải Loa lập tức phiên dịch lại.

“Hung thú, những con hung thú rất mạnh.”

“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Tại phía nam khu vực hỗn loạn… bọn chúng muốn ăn thịt nó.”

“Ngươi vốn là hung thú, chúng nó cũng ra tay với ngươi?”

Anh Chiêu mấp máy môi, không ngừng phát ra âm thanh.

Hải Loa chờ nó nói xong mới giải thích: “Sư phụ, hung thú trí tuệ cao không khác gì con người, thậm chí còn lãnh khốc vô tình hơn con người nhiều. Hải thú Tây Nam xâm lấn, đoàn quân của Anh Chiêu phải lùi về sau. Người lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó, khi nó trở về bị Thú Vương trừng phạt, lần truy đuổi này khiến nó suýt mất mạng.”

Lục Châu nghe vậy, gật đầu nói:

“Đây là do ngươi thôi. Lão phu đã khuyên ngươi lưu lại nhưng ngươi cứ khăng khăng trở về. Hơn nữa, các ngươi vì sao cứ nhất định phải ăn thịt người?”

Anh Chiêu cố gắng ngẩng đầu lên, nói mấy tiếng.

“Nó nói trong mắt hung thú, nhân loại là thức ăn ngon, là vườn trái cây của chúng nó. Nhân loại có thể ăn trái cây, vì sao hung thú không thể ăn thịt người?”

“. . .”

Nó nói kiểu này Lục Châu đúng là không thể trả lời. Hung thú cường dại xem nhân loại như động vật chăn nuôi, rốt cuộc là ai nuôi nhốt ai?

Tư Vô Nhai nhìn Anh Chiêu, nói: “Nói theo lời ngươi, nhân loại chẳng phải đã bị diệt vong từ lâu?”

Suy cho cùng, hung thú vẫn cường đại hơn con người quá nhiều.

Anh Chiêu lại kêu lên mấy tiếng ùng ục.

Mọi người quay đầu nhìn Hải Loa, chờ nàng phiên dịch.

Hải Loa nhún nhún vai: “Sư huynh, đừng nhìn ta… nó đang hấp hối mà, có nói gì đâu.”

Lục Châu ngừng vuốt râu, khẽ nói: “Ngươi đến tìm lão phu, hẳn là đã nghĩ rõ ràng.”

Anh Chiêu lại phát ra tiếng ùng ục. Mọi người lại nhìn Hải Loa.

Hải Loa nói: “Phía trước là tiếng nó nhịn đau. Phía sau là nó nói nó nguyện ý đi theo sư phụ lăn lộn giang hồ…”

“Lăn lộn?” Vu Chính Hải nói, “Tiểu sư muội, từ này dùng không ổn nha.”

Hải Loa: “. . .”

Lục Châu phất tay. “Ngươi đã nguyện ý đi theo lão phu, vậy lão phu cứu ngươi một mạng.”

Nói xong, Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên. Lam liên mang theo vô tận sinh cơ khiến cây cối hoa lá bốn phương tám hướng nhanh chóng sinh trưởng, trăm hoa đua nở.

Lam liên rơi vào thân Anh Chiêu, vết thương trên người nó cấp tốc khôi phục, da thịt lành lặn trở lại, nội thương cũng được chữa khỏi.

Bạch Trạch bay quanh quẩn trên đầu nó, khẽ kêu mấy tiếng, âm thanh vang dội đến chân trời.

Anh Chiêu từ từ đứng dậy, nó giang cánh vẫy một cái rồi cúi đầu trước Bạch Trạch, như thể đang nói: Chào đại ca.

Bạch Trạch hài lòng đạp không bay lên cao.

Lục Châu nói: “Ngươi phải hiểu rõ, một khi đã đưa ra lựa chọn thì không cách nào đổi ý.”

Anh Chiêu khép cánh lại, gật đầu với Lục Châu.

“Tốt lắm.”

[Ting — thu hoạch được toạ kỵ Anh Chiêu.]

“Trở về thôi.”

“Vâng.”

. . .

Trời chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu đi qua đi lại nhìn Anh Chiêu, không ngừng đặt câu hỏi. Anh Chiêu ngoan ngoãn trả lời, đương nhiên cũng có những thứ nó không hề biết.

“Ngươi nói không biết Thái Hư ở đâu?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.

Hải Loa giải thích:

“Nói chính xác là chúng nó căn bản chưa từng nghe nói tới Thái Hư, nhưng chúng biết có rất nhiều nhân loại mạnh mẽ. Những nhân loại mạnh mẽ đó đã ký hiệp nghị với thú vương, không tuỳ tiện đấu đá nhau. Nhưng không phải tất cả nhân loại đều hiểu đạo lý này. Nhân loại thường xuyên bắt giết hung thú để lấy Mệnh Cách Chi Tâm, cũng có rất nhiều hung thú tiến vào thành trì ăn thịt nhân loại. Trong lịch sử đã có vô số trường hợp như thế này.”
Chương 1282 Vô đề

“Nói như vậy, nhân loại có năng lực đối kháng với hung thú?” Lục Châu hỏi.

“Đám thú vương cường đại đúng là nghĩ như thế, nhưng Anh Chiêu cảm thấy hung thú mạnh hơn nhân loại nhiều. Địa bàn của nhân loại quá mức nhỏ bé, tất cả các thành trì cộng lại cũng không bằng một góc Vô Tận Hải.”

Tư Vô Nhai ngồi gần đó đã nghe hiểu mọi việc.

Tổng kết lại chính là, hung thú cường đại và nhân loại cường đại đã ký hiệp định sẽ không tuỳ tiện tàn sát lẫn nhau, đồng thời lại xem như không thấy trước tình cảnh nhân loại và hung thú tầng dưới chót chém giết nhau. Về phần nuôi nhốt… đúng là có tồn tại. Hung thú cường đại cũng bị thiên địa ràng buộc ảnh hưởng, một khi tìm đến thành trì của nhân loại sẽ rất khó có đủ nguyên khí để bổ sung. Nhân loại được thiên nhiên ưu đãi, không cần sống ở nơi có điều kiện khắc nghiệt như hung thú.

Tư Vô Nhai hỏi: “Ngươi có nghe nói tới tứ đại bí ẩn chi địa?”

Anh Chiêu lắc đầu, há miệng kêu ư ử.

Hải Loa phiên dịch: “Nó bảo không biết, càng không hiểu vì sao mỗi lần đánh nhau nhân loại lại có thể…”

Hải Loa có vẻ do dự một chút rồi nói tiếp: “Lại có thể đánh rắm ra đủ loại cự nhân với rất nhiều màu sắc khác nhau, còn đứng trên liên hoa. Nó rất chán ghét mấy thứ này…”

Lục Châu, Tư Vô Nhai: “. . .”

Không phản bác được mà!

Suy cho cùng Anh Chiêu cũng chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, nghĩ về nhân loại như thế cũng là bình thường.

“Nó còn nói, sở dĩ nó không lập tức đồng ý đi theo sư phụ là vì cảm thấy nhân loại quá bé nhỏ… dựa vào cái gì mà đòi cưỡi trên đầu nó.”

“Vậy sao bây giờ nó lại đồng ý?” Tư Vô Nhai cười nói.

Anh Chiêu đứng xoay vòng tại chỗ, cánh lúc mở lúc đóng, lộ ra vẻ vui thích.

Hải Loa nói: “Nó nói người hay hung thú cũng vậy, đều có điểm giống nhau, đó là kính sợ cường giả. Anh Chiêu cảm thấy trong tương lai sư phụ sẽ trở thành cường giả.”

Lục Châu hài lòng vuốt râu.

Thường ngày đều nghe người khác vỗ mông ngựa, đây là lần đầu tiên hắn được hung thú vỗ mông ngựa, cảm giác đúng là không tệ nha!

Hải Loa tiếp tục nói:

“Cố hương của Anh Chiêu nằm ở phía nam cách nơi hỗn loạn vạn dặm. Nó không dám rời khỏi nơi đó quá xa nên không biết gì nhiều về ngoại giới. Đàn thú của nó biết nó chạy trốn, xem nó là phản đồ, sẽ phái một số hung thú cường đại đến giết nó, nó cầu xin sư phụ che chở.”

Lục Châu gật đầu: “Ngươi đã đi theo lão phu thì đương nhiên lão phu sẽ che chở cho ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, Ma Thiên Các không nuôi người rảnh rỗi.”

Tiểu Diên Nhi xen vào sửa lưng: “Sư phụ, là thú rảnh rỗi.”

“Nhiều chuyện.” Lục Châu cốc đầu nàng một cái.

Anh Chiêu giang cánh, há miệng phát ra âm thanh cao vút.

Hải Loa nói: “Nó sẽ cố gắng hết sức làm người vừa lòng. Nó còn muốn xin lại Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Chờ khi thương thế ngươi khỏi hẳn, lão phu sẽ cho ngươi Mệnh Cách Chi Tâm. Lui xuống đi.”

Anh Chiêu đi theo Hải Loa rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu quay đầu hỏi Tư Vô Nhai: “Lão thất, ngươi thấy thế nào?”

“Nếu lời Anh Chiêu nói đều là thật thì sự tình còn phức tạp hơn là đồ nhi tưởng. Nhân loại phân tranh có thể dùng tư duy để giải quyết, nhưng bây giờ lại có thêm hung thú cao giai tham dự vào, phiền phức hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai nói.

“Trí tuệ của hung thú sao có thể cao hơn con người?” Lục Châu rất hoài nghi việc này.

“Trí tuệ hung thú không hẳn là cao hơn nhân loại, nhưng chắc chắn là cường đại hơn. Anh Chiêu nói đúng, địa bàn của nhân loại quá mức chật hẹp bé nhỏ, địa bàn của hung thú chắc chắn rộng hơn gấp nhiều lần. Nếu trí tuệ của chúng còn cao hơn nhân loại, số lượng cũng nhiều hơn, vậy nhân loại đã diệt vong từ lâu rồi.”

“Nhân loại yếu đuối nhất cũng biết suy nghĩ, nhưng hung thú yếu đuối nhất thì…” Tư Vô Nhai liên tục lắc đầu.

Lục Châu gật đầu nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Đồ nhi cáo lui. Đồ nhi về Cứu Thiên Viện trước.”

Những người khác cũng không nán lại mà cùng rời đi. Dưỡng Sinh điện rốt cuộc chỉ còn lại một mình Lục Châu.

Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di ra đặt ở trước mặt, tặc lưỡi nói:

“Hung thú cảm thấy pháp thân của nhân loại như là đánh rắm, nhân loại cảm thấy Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú như một quả trứng…”

Thú vị, thế giới này đúng là càng lúc càng thú vị.

Lục Châu phất tay áo, liên toạ xuất hiện trước mặt. Năm khu vực Mệnh Cách toả ra quang hoa nhàn nhạt.

Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di vào Ly Minh Cách trong khu vực ‘Địa’. Két ——

Mệnh Cách Chi Tâm thành công khảm vào Mệnh Cung.

Trong lúc chờ đợi quá trình khảm nạm, Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra, bắt đầu mua Thẻ Nghịch Chuyển.

Điểm công đức: 1.233.860 điểm

Tuổi thọ còn lại: 287.230 ngày (786 năm, trong đó tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm)

Lục Châu đã sống hơn ngàn năm, có thể nghịch chuyển hơn bảy trăm năm. Nếu nghịch chuyển nhiều hơn thì có khi hắn về trong bụng mẹ thật, đến lúc đó tu vi có cao cũng chỉ nằm oe oe được thôi.

Trong hơn bảy trăm năm đó cũng phải lưu lại ít nhất hai mươi năm.

“Mở một viên Mệnh Cách cần 1.500 năm, cũng tức là phải mua hơn 900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Một tấm 500 điểm công đức…”
Chương 1283 Vô đề

Hự! Chỉ một viên Mệnh Cách thôi mà tốn ít nhất 450.000 điểm!

Lão phu đau lòng a.

Tăng tu vi lên cũng phải đồng thời nghĩ tới việc làm sao để tăng thêm thọ mệnh.

Sinh Mệnh Chi Tâm không dùng được, lẽ ra phải có biện pháp khác thay thế mới phải. Lục Châu hiện tại là tu hành giả năm Mệnh Cách, về lý thuyết có thể sống tối đa 5.100 năm, nay tuổi thọ chỉ còn có 700 năm trong khi hạn mức lại cao như thế, hẳn là phải được bổ sung mới đúng.

Két ——

Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di nhấn sâu vào trong Mệnh Cung, Lục Châu cảm nhận được đau đớn từ đan điền khí hải truyền tới.

Cơn đau này hơn hẳn những cơn đau trước đó, cảm giác khô nóng ập tới, tựa như vừa bị bò cạp cực độc đâm vào người. Trán Lục Châu ướt đẫm mồ hôi.

Viên Mệnh Cách thứ sáu quả nhiên là một cửa ải rất khó.

Đây còn chưa phải là cửa ải Mệnh Quan đâu… Đến khi đối mặt chẳng phải là càng khó chịu hơn?

Lục Châu nghĩ tới Tử Lưu Ly, cảm giác mát lạnh nó mang lại có thể tiêu trừ một phần thống khổ, đáng tiếc là sau lần luận bàn với Lam Hi Hoà, Tử Lưu Ly vẫn đang trong trạng thái hồi phục, không còn chút năng lượng nào.

Biết thế đã không trang bức. T_T

Trực tiếp lấy ba tấm thẻ Lôi Cương ra dạy nàng cách làm người cho rồi!

Cảm giác khô nóng thiêu đốt ngày càng mãnh liệt. “Cứ thế này lão phu sẽ bị nóng chết mất.”

Nóng cần có lạnh để trung hoà. Nếu là ở bạch liên giới khắp nơi đều là tuyết đọng thì hẳn sẽ có rất nhiều khu vực cực hàn.

“Hắc Thuỷ Huyền Động?”

Lục Châu nghĩ đến nơi này, trong đó cũng vô cùng lạnh giá, nhưng lại quá nguy hiểm, năm Mệnh Cách đi tới đó cũng chỉ làm thức ăn cho hải thú mà thôi.

“Hàn đàm…”

Phía bắc Vân Sơn quanh năm lạnh lẽo, lại cao chót vót, trên đó có một hàn đàm. Lúc trước khi Lục Châu đến Vân Sơn “làm khách”, từng nghe Nhiếp Thanh Vân nói cửu diệp mà đến đó, chỉ có đi chứ không có về.

Quyết định chọn nơi này đi.

Lục Châu không trì hoãn thêm nữa, lập tức mang theo pháp thân rời khỏi Dưỡng Sinh điện, phi hành về phía Vân Sơn.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Lục Châu một đường bay nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Mệnh Cung.

Vì để tránh phiền toái không cần thiết, hắn thu nhỏ Mệnh Cung đặt ở sau lưng, trong màn đêm Mệnh Cung phát sáng như một ngôi sao băng vạch qua bầu trời.

Sau một canh giờ toàn lực phi hành, Lục Châu đến khu vực gần Vân Sơn, quan sát mười hai toà sơn phong.

Theo lễ nghi thông thường thì Lục Châu nên chào hỏi Nhiếp Thanh Vân trước, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, Lục Châu vội vàng bay về phía bắc Vân Sơn.

Một số đệ tử gác đêm trên Vân Sơn đài nhìn thấy ánh sáng vụt qua bầu trời, kinh ngạc nói:

“Cái gì thế?”

“Hình như là sao băng.”

“Nó sắp bay tới đây rồi, mau khởi động bình chướng!”

Phốc ——

Ngôi sao băng bay xuyên qua tầng bình chướng như viên đá ném vào mặt nước, tạo ra mấy vòng gợn sóng rồi vọt về phía bắc, sau đó mọi thứ khôi phục như trước.

Đám đệ tử Vân Sơn hoàn toàn ngây ngốc.

“Mau đi bẩm báo Tông chủ!”

. . .

Lướt qua mười hai tông Vân Sơn, Lục Châu bay thẳng đến một ngọn núi tuyết trắng xoá, quanh năm tuyết đọng không tan, đá núi kỳ quái lởm chởm, từ trên xuống dưới ngọn núi đều chỉ là một màu trắng xoá.

Két ——

Đan điền khí hải nóng rực như một hòn than, nguyên khí như bị đun sôi cuộn trào trong cơ thể.

Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di đã hoàn toàn chìm vào trong Mệnh Cung, nếu cứ để mặc như vậy, viên Mệnh Cách Chi Tâm này sẽ không thể dùng lại lần thứ hai.

Lục Châu cố nén cảm giác nóng rát, năm ngón tay cứng như móc sắt lấy nó ra.

Ly Minh Cách có dạng như chiếc phễu, vòng xoáy năng lượng hình thành, sinh mệnh bắt đầu sụt giảm. Cũng may Lục Châu còn hơn bảy trăm năm thọ mệnh, xem như dư dả.

- 100 ngày.

- 200 ngày.

- 100 ngày.

Lục Châu vọt tới chỗ cao nhất trên đỉnh núi tuyết, rốt cuộc nhìn thấy hàn đàm nằm giữa ngọn núi.

Hàn đàm hõm xuống như một cái chén, hàn khí lượn lờ bay lên che khuất mặt hồ.

Lục Châu đáp xuống bên hàn đàm, quan sát hoàn cảnh bốn phía rồi nhảy vào trong nước.

Vừa chìm vào hàn đàm, Lục Châu cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể như đang hô hấp mà không cần hắn dùng mũi miệng để thở.

“Là năng lực Mệnh Cách của Bồ Di?”

Lục Châu còn nhớ rõ năng lực của Bồ Di là thống ngự tứ hải. Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhìn lại thọ mệnh còn có năm trăm năm, Lục Châu bắt đầu mua Thẻ Nghịch Chuyển, tổng cộng 900 tấm.

“Sử dụng.”

Trên đỉnh núi tuyết, khu vực phía trên hàn đàm bắt đầu hội tụ sinh cơ nồng đậm. Thọ mệnh của Lục Châu nhanh chóng được bổ sung.

Nếp nhăn trên mặt Lục Châu từ từ biến mất, mái tóc trở lại đen nhánh.

Toàn thân Lục Châu chìm trong hàn đàm, tựa như một cuốn phim cũ đang chạy ngược, thời gian đảo lộn…

. . .

Một đêm trôi qua.

Hàn khí nồng đậm dường như đang hấp dẫn thứ gì đó.

Trên đỉnh núi tuyết, cách hàn đàm ngàn mét, một đạo quang trụ đường kính mấy thước xuất hiện.

Giây lát sau, quang trụ biến mất, thay vào đó là hai bóng người.

Một người nói: “Tần công tử, tự tiện mở ra phù văn thông đạo, tiểu nhân không thể chịu nổi trách nhiệm này đâu!”
Chương 1284 Vô đề

Người còn lại là một công tử văn nhã, tóc trên đầu búi thành búi tóc, dáng vẻ khí vũ hiên ngang, toàn thân mặc cẩm bào, bên hông đeo ngọc bội, cặp mắt phượng và đôi mày thanh tú khiến hắn trông giống nữ nhân đến mấy phần.

“Có hậu quả gì, bản công tử gánh!” Tần Mạch Thương nói.

“Nhưng mà, nhưng mà… bên trên nghiêm cấm bất luận kẻ nào dám mở ra phù văn thông đạo rời khỏi nơi đó…” Tên hạ nhân nói.

“Mở thì cũng đã mở, chẳng lẽ ngươi định về mách lại hay sao? Đi thôi, nhập gia tuỳ tục, ta chỉ nhìn xem một chút, sẽ không tiếp xúc với ai.”

Tên thuộc hạ không dám nói thêm gì.

Cái mũi Tần Mạch Thương khẽ động, chỉ tay về phía trước nói: “Sinh cơ cực kỳ nồng đậm, vận khí không tệ nha!”

“Đúng là cực kỳ hiếm thấy.” Tên thuộc hạ gật đầu tán đồng.

“Đi xem một chút, đừng có cản ta, ta chỉ đi quanh ngọn núi tuyết này mà thôi. Dù sao người bình thường cũng không thể xuất hiện ở nơi này.”

Một chủ một tớ phi hành về phía hàn đàm.

Nhìn thấy trên không trung hàn đàm có sinh cơ nồng đậm, Tần Mạch Thương vui mừng quá đỗi, lập tức gỡ ngọc bội bên hông xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện quang mang.

Ngọc bội phát ra âm thanh cộng hưởng, sinh cơ trên không trung không ngừng bị hút vào trong ngọc bội.

“Sinh cơ quá mức nồng đậm, ai nói nơi này tài nguyên thiếu thốn không thể sống nổi? Đều là gạt ta!” Tần Mạch Thương nói.

“Có lẽ… có lẽ là đã rất lâu không có người đến nên nơi này mới phát sinh biến hoá…”

Tên thuộc hạ gãi gãi đầu nhìn quanh, mũi chân điểm một cái bay lên không trung, quan sát bốn phía nhưng chẳng thấy gì đặc biệt.

Ùng ục, ùng ục, ùng ục…

Hàn đàm có bong bóng nổi lên.

Cùng lúc đó.

Dưới đáy hàn đàm, Lục Châu mở mắt quan sát Mệnh Cung.

Hàn khí đã áp chế toàn bộ cảm giác khô nóng, cả đêm qua hắn đều nhắm mắt tu luyện, không chú ý đến biến hoá của Mệnh Cung.

Khu vực Mệnh Cách trong Mệnh Cung vẫn đang duy trì hình phễu.

“Còn chưa hoàn thành?”

Trong lòng Lục Châu sinh nghi. Theo kinh nghiệm trước đây, qua một đêm hẳn là sinh mệnh đã được bổ sung đầy đủ, Mệnh Cách cũng phải khảm vào thành công rồi.

- 100 ngày.

- 200 ngày.

Nhưng thọ mệnh vẫn đang giảm xuống không ngừng.

Không đúng.

Lục Châu đã mua 900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, đủ cho 1.500 năm thọ mệnh, cho dù có giảm cũng sẽ không ảnh hưởng đến thọ mệnh ban đầu mới đúng.

Vì sao thọ mệnh lại bị giảm bớt?

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên không có sinh cơ hội tụ.

“Có người.” Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy trên hàn đàm có bóng người đang di chuyển, thầm than một tiếng.

Nhiếp Thanh Vân từng nói hàn đàm nằm trên đỉnh núi tuyết, xa tít ngàn dặm nên không có người ở, điều kiện thời tiết lại không thích hợp để nhân loại và hung thú sinh sống. Nhiệt độ nơi này có thể khiến tu hành giả chết cóng.

Vì sao bây giờ lại có người xuất hiện?

Ngay khi Lục Châu đang suy tư, một tiếng sóng âm từ trên hàn đàm vọng xuống, truyền vào tai Lục Châu:

“Yêu nghiệt ở đâu xuất hiện nấp dưới đáy hàn đàm, mau ra đây nhận lấy cái chết!”

Lục Châu nhíu mày.

Tùmmm ——

Một bóng người nhảy vào trong nước, thân thể lật ngược, bàn tay giơ thẳng hướng xuống phía dưới.

Lục Châu ở dưới đáy hồ hắc ám, có thể nhìn rõ ràng bóng người phía trên, mà người đó nhìn xuống đáy hồ cũng chỉ nhìn thấy được thứ phát sáng duy nhất là —— Mệnh Cung.

Lục Châu nâng tay lên nghênh đón. Song chưởng va chạm.

Ầm!

Cương khí tung hoành phát tán, nước trong hàn đàm văng tung toé lên bầu trời.

Người trẻ tuổi không ngờ bên dưới có người, trong lòng kinh hãi, bị cự lực va chạm chấn bay ra ngoài.

“Tần công tử!”

Tần Mạch Thương đáp xuống bờ hàn đàm, lui lại mấy bước, cánh tay tê dại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía hàn đàm trước mặt.

“Bên dưới không phải hung thú, mà là người!”

“Tần công tử, mau rút lui!”

Tên thuộc hạ lôi kéo Tần Mạch Thương chạy về phía phù văn thông đạo.

Nhưng Tần Mạch Thương vất vả lắm mới trốn ra ngoài một chuyến, sao có thể dễ dàng rời đi. Một chưởng vừa rồi đã khiến hắn tức giận.

Hai người còn chưa kịp di chuyển, nước trong hàn đàm đã văng lên tung toé.

Soạt ——

Lục Châu bay ra khỏi hàn đàm, lăng không lơ lửng trên mặt nước, liên toạ trôi nổi ở sau lưng.

Hắn nhìn Tần Mạch Thương, thản nhiên nói: “Thật to gan, dám quấy rầy lão phu?”

“Lão phu?” Tần Mạch Thương cau mày nói, “Nhìn ngươi tuổi tác không lớn, tự xưng lão phu không thấy ngại sao?”

Tuổi tác không lớn?

Lục Châu cúi đầu nhìn xuống mặt hồ, rốt cuộc thấy được dung nhan mình phản chiếu trên mặt nước.

Đó là một người trẻ tuổi có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí chất xuất chúng, thân thể cao gầy.

Bộ trường bào trên người trở nên rộng hơn trước, nhưng mặc vào càng khiến cho khí chất Lục Châu thêm xuất trần.

Lục Châu nhìn lại bàn tay mình. Nếp nhăn đã hoàn toàn biến mất. Mái tóc đen nhánh như gỗ mun.

Hắn thử vung cánh tay, cảm giác thân thể rất nhẹ nhàng dễ chịu.

Ai mà không muốn có được thanh xuân? Khi xuyên không đến, Lục Châu vẫn là một thanh niên mới ba mươi tuổi.

Chỉ là khi sự việc phát sinh, hắn cảm giác như mình đang trong một giấc mơ, khó phân thật giả.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Lục Châu phát hiện ra thân thể mình đang nhanh chóng trở nên già yếu.

Sinh cơ đang dần mất đi, tựa như có người đang vẽ lên tầng tầng nếp nhăn già nua lên cơ thể hắn, biến hắn thành một người cao tuổi có vẻ mặt tang thương.
Chương 1285 Vô đề

Sinh cơ bốn phía hội tụ về phía Tần Mạch Thương.

Lục Châu nhìn sang, ánh mắt rơi vào chiếc ngọc bội đeo bên hông Tần Mạch Thương.

“Thì ra là ngươi đang cướp đoạt sinh cơ của lão phu.” Lục Châu nói.

“Tiểu huynh đệ, ngươi thật là thú vị, sinh cơ tung bay khắp tứ phía, sao lại thành của ngươi rồi?” Tần Mạch Thương cười khẩy nói.

Cho dù ngoại hình đang là người trẻ tuổi nhưng giọng điệu của Lục Châu vẫn mang theo cảm giác ổn trọng thành thục:

“Giao ra ngọc bội, lão phu có thể tha tội chết cho ngươi.”

Tần Mạch Thương nói: “Muốn lấy ngọc bội của ta? Tiểu huynh đệ, ánh mắt thật tốt, đây chính là Thanh Thiền Ngọc, là thánh vật biết bao người muốn có được. Ngươi chắc chắn là muốn lấy nó?”

Lục Châu chìa tay ra.

Tần Mạch Thương giật mình, lập tức cười to: “Ngươi mà dám động vào thứ này sẽ gặp hoạ sát thân. Hôm nay coi như số ngươi may mắn, gặp được ta. Không thèm chấp nhặt với ngươi, ta đi trước.”

Hắn xoay người đi về phía phù văn thông đạo.

Lục Châu lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi…”

“Hửm?”

“Trưởng bối của ngươi không dạy rằng, cuồng vọng sẽ phải trả giá đại giới sao?”

Tần Mạch Thương không thèm để ý nói: “Chỉ là một tên năm Mệnh Cách mà cũng muốn giáo huấn ta?”

Lúc nhảy vào trong nước, Tần Mạch Thương đã nhìn rõ ràng số lượng Mệnh Cách của Lục Châu.

Lục Châu nhướng mày.

Hắn đã quyết tâm cho dù hôm nay có mười hai Mệnh Cách đích thân tới thì cũng phải lấy được Thanh Thiền Ngọc, giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này.

“Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng.”

Vù!

Thân thể Lục Châu như mũi tên bắn tới, năm ngón tay vươn về phía trước.

Tần Mạch Thương cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác mát lạnh, lập tức xoay người lại, vừa nhìn đã cả kinh, vội vàng gọi ra Tinh Bàn đón đỡ.

Lục Châu nhìn thấy Tinh Bàn kia, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại trở về bình tĩnh như thường.

Ầm!

Bàn tay Lục Châu va chạm với Tinh Bàn, lòng bàn tay bộc phát Thái Huyền chi lực!

Xoẹt ——

Tinh Bàn lập tức bị đánh hõm vào trong.

Tần Mạch Thương cả kinh, sau khi hiểu ra thì đã muộn.

Ầm!

Tinh Bàn đâm sầm vào thân thể hắn, hắn ngửa mặt bay ngược ra sau.

Tên thuộc hạ hoảng sợ kêu lên: “Tần công tử!”

“Ngăn hắn lại!” Tần Mạch Thương không ngờ người này chỉ là năm Mệnh Cách mà lại cường đại như vậy, một tay che ngực, không nói hai lời trực tiếp đạp đất phóng về phía phù văn thông đạo phía sau.

Lục Châu lập tức truy kích.

Tên thuộc hạ vội vàng gọi ra pháp thân, nhảy tới chắn trước mặt Lục Châu. Chỉ là thập diệp!

Lục Châu trầm giọng nói: “Muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi.”

Chưởng đao đánh xuống. Xoẹt!

Pháp thân thập diệp lập tức bị chém thành hai nửa. Lục Châu lao vọt qua người hắn.

Tần Mạch Thương tung người nhảy lên, mắt thấy sắp chạm vào phù văn thông đạo, Lục Châu đột nhiên nâng chưởng đánh ra một đạo Lôi Cương.

Trên trời lập tức xuất hiện một đạo kinh lôi đánh thẳng vào người Tần Mạch Thương.

Ầm ầm!

Tần Mạch Thương bị cản lại, phun ra một ngụm máu.

“Ta là chín Mệnh Cách, vậy mà không có lực hoàn thủ?” Tần Mạch Thương không cam lòng gào lên.

Hắn lại lần nữa gọi ra Tinh Bàn, quang mang nở rộ, đồng thời tóm lấy ngọc bội bên hông ném ra xa.

Lục Châu nhìn theo Thanh Thiền Ngọc, bay về phía hàn đàm.

Tần Mạch Thương cười lạnh nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn!”

Nói xong hắn vươn hai tay đẩy Tinh Bàn ra, chín viên Mệnh Cách toả ra quang mang màu xanh lục đậm, hoá thành chín đạo cương ấn quang trụ xạ kích về phía Lục Châu.

Lục Châu xoay người tung chưởng, sử dụng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông.

“Đại Vô Úy Ấn.”

Chưởng ấn ngăn ở trước mặt, vừa có thể phòng thủ vừa lấy đi một Mệnh Cách của đối phương.

Trong mắt Lục Châu, người trẻ tuổi này đã là kẻ chắc chắn phải chết.

Đánh hắn còn tám Mệnh Cách, sau đó dùng một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, để cho hắn phải hối hận vì đã đến hồng liên giới.

Tần Mạch Thương vốn cho rằng kim chưởng kia không thể ngăn cản chín đạo cương ấn của mình, đáng tiếc hắn đã sai, sai vô cùng.

Chín đạo quang trụ đồng thời đánh vào Đại Vô Úy Ấn, tựa như hầu tử tiểu vào núi Ngũ Chỉ Sơn, không làm nên chuyện gì. Chưởng ấn cao mấy trượng lấp lánh kim quang ập tới.

Tần Mạch Thương sợ hãi chạy đi, nhưng Đại Vô Úy Ấn như thể có mắt, vẫn đuổi sát sau lưng.

Không đúng, hoàn toàn không đúng!

“Ngươi dám giết ta?! Ta là công tử nhà họ Tần!”

Tần Mạch Thương thi triển đại thần thông thuật, miệng kêu gào.

Đại Vô Úy Ấn không hề bị ảnh hưởng, mặc kệ ngươi thuộc Tần gia hay Lý gia, tất cả đều chỉ là mây khói.

Chưởng ấn nện vào người Tần Mạch Thương vừa nhanh vừa chuẩn.

Ầm!

Một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa khổng lồ xuất hiện, sau đó lập tức biến mất.

“A!!!”

Tần Mạch Thương kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, hàn phong điên cuồng thổi tới khiến hàm răng hắn va vào nhau lập cập, thống khổ đến tận linh hồn.

Lục Châu bay đến hàn đàm, bắt được Thanh Thiền Ngọc, trong tay truyền đến cảm giác lạnh buốt.

Ngay sau đó, trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.

“Người trẻ tuổi này lai lịch không rõ, mới nhiêu đó tuổi đã có chín Mệnh Cách… kẻ này không thể lưu!”

Lục Châu cấp tốc lao về phía Tần Mạch Thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom