• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1211-1215

Chương 1211 Vô đề

“Sư phụ ngươi?” Ngũ trưởng lão càng nhìn Cùng Kỳ càng cảm thấy không đơn giản, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi.

Minh Thế Nhân ho khan một tiếng: “Gia sư là Các chủ Ma Thiên Các.”

Ma Thiên Các?

Sao nghe có vẻ quen tai?

Ngũ trưởng lão cố gắng nhớ lại xem mình đã nghe được cái tên này ở đâu…

Chờ đã!

Hình như trong lúc Thẩm Tất và Vu Triều trò chuyện, hắn đã nghe được cái tên này.

“. . .”

Trong lòng ngũ trưởng lão run lên. “Sư huynh ngươi có phải người hay đeo một cây đao bên hông?”

“Đúng rồi nha. Đại sư huynh của ta nổi danh như vậy sao?”

“Nhị sư huynh của ngươi có phải thích vác trường kiếm trên lưng?”

Minh Thế Nhân hai mắt toả sáng: “Nhị sư huynh ta cũng nổi tiếng đến thế?”

“. . .”

Ngũ trưởng lão lúc này chỉ muốn ôm mặt khóc.

Hình như lại đắc tội đại lão. Mà hết lần này đến lần khác hắn còn tự báo gia môn, đoạn mất đường lui của bản thân mình.

“Sao sắc mặt tiền bối lại khó coi như vậy? Ta đâu có định cướp Mệnh Cách Chi Tâm của tiền bối đâu. Ta chỉ hỏi đường thôi mà, có cần đề phòng thế không?”

Ngũ trưởng lão lúng túng nói: “Nào có nào có… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”

“Vậy thì được. Cẩu tử, chúng ta đi…”

Gâu gâu gâu…

“Đừng sủa linh tinh, đó là Mệnh Cách Chi Tâm của người ta, không phải của chúng ta.” Minh Thế Nhân khiển trách nó.

Ngũ trưởng lão: “. . .”

Thôi đừng mong giữ lại được Mệnh Cách Chi Tâm.

Gâu gâu gâu!!

Cùng Kỳ sủa vang một tiếng, sau đó cúi sát đầu xuống đất, hầm hừ nhìn ngũ trưởng lão.

Chó cắn người sẽ không sủa. Nhìn tư thế của nó, ngũ trưởng lão biết nó muốn công kích mình.

Ngũ trưởng lão giật mình lùi lại, chợt phát hiện thân thể Cùng Kỳ đang bành trướng, càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt đã to hơn một con ngựa.

Răng nanh xuất hiện.

“Con hung thú này…” Sắc mặt ngũ trưởng lão tái xanh, “Vì sao lại có vẻ khác biệt với những con Cùng Kỳ khác?”

Gâu ——

Rốt cuộc ngũ trưởng lão cũng nhìn ra trong mắt Cùng Kỳ có một tia khí tức thần bí.

“Hung thú bên trong Thái Hư?!” Ngũ trưởng lão trợn trừng mắt, thân thể lảo đảo lui lại ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy.

Cùng Kỳ tiến lên một bước.

Ngũ trưởng lão không hề do dự, lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm bên hông ra ném về phía Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ há mồm ngậm lấy, lông trên người rũ xuống, u quang trong mắt cũng biến mất, đình chỉ động tác công kích.

“Cẩu tử, mau trả lại cho người ta!”

Minh Thế Nhân nhảy lên lưng Cùng Kỳ, vỗ vào đầu nó.

Cẩu tử không để ý tới lời Minh Thế Nhân, chỉ lo sung sướng ngậm Mệnh Cách Chi Tâm trong mồm.

Minh Thế Nhân lúng túng nói: “Thật xin lỗi, con toạ kỵ này là của sư phụ ta, bình thường cũng rất nghe lời, nhưng hôm nay thật là kỳ quái.”

“. . .”

Trên mặt ngũ trưởng lão hiện lên vẻ khóc không ra nước mắt nhưng vẫn phải gật gù ‘ta hiểu, ta hiểu mà’. “Không sao, không sao cả. Ta chợt cảm thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này quá mạnh so với ta.”

“Vô công không nhận lộc, ta sao có thể lấy của tiền bối.”

Trong lòng ngũ trưởng lão khẽ động, bèn nói: “Vừa rồi ta có mắt mà không thấy thái sơn, nếu có thể, phiền ngươi nói tốt mấy câu về ta trước mặt sư tôn…”

“Chuyện nhỏ. Viên Mệnh Cách Chi Tâm này xem như ta mượn tiền bối, sau này sẽ trả lại cho tiền bối viên khác.” Minh Thế Nhân nói.

“Không cần trả, không cần trả…” Ngũ trưởng lão xoa xoa tay. Dù sao Mệnh Cách Chi Tâm cũng đã bị Cùng Kỳ cướp đi, đã không thể đắc tội Ma Thiên Các thì cứ thuận thế mà làm.

“Xin hỏi Ma Thiên Các còn thiếu người không?”

Minh Thế Nhân cười đáp: “Đương nhiên thiếu… Tiền bối muốn gia nhập sao? Tu vi thế nào?”

“Thập diệp.” Ngũ trưởng lão lúng túng nói, “Tuy là tu vi ta thấp nhưng ta rất tinh thông về hung thú, có khả năng phân biệt rất tốt. Chẳng hạn như con Cùng Kỳ này, hiện tại nó vẫn còn trong giai đoạn ấu niên, nhưng tốc độ phát triển lại cực kỳ kinh người.”

“Việc tiền bối muốn gia nhập Ma Thiên Các, ta không làm chủ được, nhưng nói tốt mấy câu vẫn là dư sức. Tiền bối cứ trực tiếp đến tìm sư phụ ta là được.” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời. “Ta phải đi rồi.”

“Vậy xin làm phiền!”

“Sau này còn gặp lại. Phải rồi, cảm ơn tiền bối đã cho ta viên Mệnh Cách Chi Tâm này.”

Nói xong, Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ chạy như bay vào rừng cây, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa.

Người vừa đi, ngũ trưởng lão lập tức ỉu xìu, không ngừng thở dài, tay đấm xuống đất miệng ai oán nói:

“Nghiệp chướng a! Xui xẻo a!”

. . .

Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay loạn khắp nơi trong rừng, không phát hiện một bóng người nào mới lên tiếng:

“Cẩu tử.”

Gâu….

“Đưa đây.” Minh Thế Nhân xoè tay ra.

Cùng Kỳ uỷ khuất nhả viên Mệnh Cách Chi Tâm ra, Minh Thế Nhân phất tay, Mệnh Cách Chi Tâm lập tức rơi vào tay hắn.

Hắn tỉ mỉ ngắm nhìn một phen rồi gật đầu nói: “Không tệ, gần trung cấp, 1.800 năm thọ mệnh…”

Gâu gâu gâu.

“Đừng có sủa bậy nữa, mày đúng là cái thứ chó cậy gần nhà!”

. . .

Cùng lúc đó, trong kinh đô.

Lý Vân Tranh nhận được tin tức, tự mình dẫn theo văn võ bá quan và đại nội cao thủ ra nghênh đón.

Lục Châu và đám người hạ xuống giữa quảng trường. “Lão nhị, đi thông báo cho lão thất.”

“Vâng.” Ngu Thượng Nhung thong dong xoay người rời đi.

Lý Vân Tranh bước tới hành lễ: “Sư công.”

“Miễn lễ đi, ngươi bây giờ là vua của một nước, nên có dáng vẻ của quân vương.” Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới.

Lý Vân Tranh bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó, trông hắn đã trưởng thành và ổn trọng hơn.

Có văn võ bá quan phụ giúp, việc chính sự Đại Đường cũng thuận buồm xuôi gió.

“Vâng, sư công.”

Lục Châu cùng hắn sóng vai đi về Dưỡng Sinh điện. “Việc tu hành có chậm trễ không?”
Chương 1212 Vô đề

“Không dám chậm trễ. Mỗi ngày ta dành ra một đến hai canh giờ để chuyên tâm tu hành.” Lý Vân Tranh cười nói. “Sư công, ta sắp bước vào Thông Huyền cảnh rồi.”

“Ừm…”

Tiêu Vân Hoà, Vu Triều: “. . .”

Thẩm Tất thấp giọng nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng dùng lẽ thường để đánh giá Ma Thiên Các.”

Tiêu Vân Hoà cùng Vu Triều và mấy tên thuộc hạ đồng loạt gật đầu.

Đi tới trước cổng Dưỡng Sinh điện, mọi người dừng bước.

“Sư công, từ khi ngài rời đi, ta đã cho người gia cố lại Dưỡng Sinh điện, khắc hoạ thêm đạo văn để ngài yên tâm cư ngụ.” Lý Vân Tranh nói.

“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu khen ngợi.

“Sư công, ta có một việc muốn thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Sơn Bắc đạo vốn là thế lực của Vấn Thiên Tông. Từ khi ta chưởng khống thiên hạ, mọi việc tiến hành rất thuận lợi, nhưng bên phía Vấn Thiên Tông có chút vấn đề khó mà xử lý. Ngài xem…”

Biểu tình trên mặt Lý Vân Tranh rõ ràng là muốn đòi người.

Lý Vân Tranh thông minh tài trí, Lục Châu đương nhiên hiểu, kẻ có thể làm khó hắn nhất định là cao thủ tu hành.

Lục Châu tuỳ ý nhìn ra sau lưng, vừa định gọi tên Thẩm Tất thì Tiêu Vân Hoà đã lên tiếng trước:

“Vu Triều, ngươi đi cùng bệ hạ một chuyến đi.”

Vu Triều khom người nói: “Vâng.”

Lý Vân Tranh lộ vẻ khó xử: “Sư công, có cần nhờ sư bá đi cùng không?”

“Vu Triều là đủ.” Lục Châu vung tay áo đi vào Dưỡng Sinh điện. “Lão phu mệt rồi.”

Lý Vân Tranh đành nói: “Cung tiễn sư công.”

Vu Triều cười nói: “Bệ hạ, ngài đừng coi thường ta nha!”

“…Ngươi lợi hại hơn sư bá của ta sao?”

“Ách… này thì không có.” Vu Triều lúng túng đáp.

Tiêu Vân Hoà vốn muốn trò chuyện với Lục Châu, nhưng thấy sắc trời đã tối, lại đánh nhau cả ngày trời bèn lui về nghỉ ngơi.

. . .

Trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu ngồi xếp bằng. Rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi an tĩnh một chút.

Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem ——

Điểm công đức: 509.510 điểm

Tuổi thọ còn lại: 652.370 ngày (~1787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm)

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng bản cường hoá x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 145 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thẻ Kết Hợp x 3, Thẻ Nguỵ Trang x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 35, Hỏa Linh Thạch x 9

Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang (đang nghỉ ngơi), Đế Giang.

Hầu hết điểm công đức thu hoạch được là từ đợt thú tai ở Sơn Nam đạo và hai tên đại trưởng lão mười Mệnh Cách.

Lục Châu hài lòng gật đầu, đợt này thu hoạch rất khá, bèn xem thử giá của Vạn Lưu Chí Tôn.

Nhưng giá cả vẫn là một đống dấu chấm hỏi.

“. . .”

Thiệt là…

Vậy một đống điểm công đức này dùng làm gì đây? Rút thưởng sao?

Lục Châu nhíu mày xem xét, chợt phát hiện Đương Khang đang trong trạng thái nghỉ ngơi.

“Lão bát?”

Đáng tiếc hiện tại hắn không còn tí Thái Huyền chi lực nào, không thể quan sát bên đó.

Nghĩ lại lão bát ở hoàng liên giới một tay che trời, hẳn là không gặp chuyện gì nguy hiểm nên không cần vội vã.

Lục Châu đóng bảng giao diện, lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di ra.

“Năng lực của Anh Chiêu, thống trị?”

“Năng lực của Bồ Di, ngự hải, tinh thông thuỷ tính, tinh thông phi hành…”

So sánh hai cái với nhau, hình như năng lực của Bồ Di ưu tú hơn một chút.

“Hai cái đều dùng.” Lục Châu cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu lên.

Anh Chiêu và Bồ Di đều thuộc nhóm Mệnh Cách cao giai, có thể trực tiếp khảm vào khu vực Mệnh Cách “Thiên”, nhưng điều kiện cần là phải có tu vi sáu Mệnh Cách trở lên. Thế nên Lục Châu chỉ có thể khảm nó vào khu vực “Địa”.

Làm như vậy sẽ có một tệ nạn là đại tài tiểu dụng, nhưng bù lại khi lên cấp cao hơn, Tinh Bàn dùng toàn Mệnh Cách cao giai sẽ mạnh hơn những người có cùng số lượng Mệnh Cách rất nhiều.

Lục Châu nhìn vào Củng Chủ Cách trong khu vực “Địa”, cảm thấy vị trí này là thích hợp nhất với năng lực thống trị của Anh Chiêu.

Tiếp đó Lục Châu gọi ra liên toạ, đối chiếu với bản vẽ rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu vào đúng vị trí.

Két.

Mệnh Cung xoay tròn, Mệnh Cách Chi Tâm ghim chặt vào Mệnh Cung.

Thuận lợi đến khó tin.

Mệnh Cách đã khảm vào thành công, lực lượng Mệnh Cách cũng có đầy đủ, nhưng sẽ thu hoạch được năng lực thế nào đây?

Đối với chức vị hoàng đế của nhân loại, Lục Châu không cảm thấy hứng thú. Viên Mệnh Cách Chi Tâm này hẳn là nhắm vào hung thú chứ không phải con người.

Hồi tưởng lại tình cảnh Bồ Di chỉ huy bầy hung thú trong trận thú tai, Lục Châu cảm thấy Bồ Di cũng có năng lực thống trị, nhưng không xuất sắc bằng Anh Chiêu.

Mặt khác, Lục Châu còn có một đám toạ kỵ, nếu có được năng lực này thì việc thuần phục hung thú làm toạ kỵ sẽ càng dễ dàng hơn trước.

Két.

Khu vực Mệnh Cách vang lên một tiếng thanh thuý, Mệnh Cung lõm vào theo hình dạng của Mệnh Cách Chi Tâm, toả ra một đạo hào quang, chuẩn bị hấp thu thọ mệnh.

Lục Châu cấp tốc lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.

Tuổi thọ còn lại: 652.370 ngày (~1787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm)

Nếu dùng mất 1.500 năm thì Lục Châu sẽ còn thừa lại gần ba trăm năm thọ mệnh, cộng thêm sau khi hoàn thành Mệnh Cách được tăng thọ năm trăm năm, hắn sẽ có gần tám trăm năm tuổi thọ.

Cũng tạm được.

Thời gian sau đó là chờ khu vực Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh, chỉ là không rõ hắn sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn.

Trước đây khi khai bốn viên Mệnh Cách, loại thống khổ đó Lục Châu có thể chịu được, nhưng càng về sau độ khó sẽ càng tăng.

Tốc độ xoay tròn của Mệnh Cung càng lúc càng nhanh, Lục Châu thấy rõ ràng số thọ mệnh còn lại đang giảm bớt.

- 100.

- 200.

- 100…

Không muốn lãng phí thời gian, Lục Châu bắt đầu nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Chương 1213 Vô đề

Sáng hôm sau.

Thái Huyền chi lực đã khôi phục gần một nửa.

Mệnh Cung lúc này vẫn không ngừng xoay tròn, đã hấp thu được một ngàn năm thọ mệnh.

Có lẽ do tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư nên đêm qua Lục Châu không cảm nhận được nỗi thống khổ khi khai Mệnh Cách.

Lục Châu ngừng lĩnh hội, quả nhiên phát hiện trong cơ thể trào dâng cảm giác bị hoả diễm thiêu đốt, nhưng về tổng thể thì vẫn có thể chịu đựng được.

Cùng lúc đó, mấy người Tư Vô Nhai đã ngồi Không Liễn trở về hoàng thành.

Vừa nghe tin sư phụ trở về, hắn lập tức dẫn mọi người về Đại Đường, đồng thời thông tri cho Minh Thế Nhân.

Tại Sơn Nam đạo, Minh Thế Nhân nhận được tin tức này bèn lắc đầu nói: “Ta biết ngay là không có việc gì. Nhị sư huynh tuy trông có vẻ cố chấp nhưng kỳ thực là người biết tiến biết lùi, sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm.”

Gâu gâu gâu!

Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời sủa mấy tiếng.

Minh Thế Nhân vỗ vỗ đầu nó: “Cẩu tử, tìm một chỗ yên tĩnh kín đáo đi, ta muốn tấn thăng Thiên Giới Bà Sa.”

Gâu gâu gâu…

Thân ảnh một người một chó lao vùn vụt trong dãy núi rồi biến mất.

. . .

Hồng liên giới, kinh đô Đại Đường.

Nghe thấy người Ma Thiên Các trở về, Tiêu Vân Hoà cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Tiêu Vân Hoà đã hoàn toàn tin rằng Lục Châu là cường giả đến từ bí ẩn chi địa, quyết đoán ôm chặt bắp đùi Lục Châu.

Như vậy những người được siêu cấp đại lão thu làm đồ đệ sao có thể là nhân vật bình thường? Hắn bèn tìm đến Thẩm Tất, nói bóng nói gió một trận, hòng tìm hiểu chút thông tin.

Thẩm Tất sao có thể không hiểu ý hắn, bèn cười nói: “Tiêu tháp chủ, ngài hỏi đúng người rồi.”

“Lời này có ý gì?” Tiêu Vân Hoà nghi hoặc nói.

“Ma Thiên Các vốn không thể dùng lẽ thường để đánh giá, đây là lời một huynh đệ lão làng tại Ma Thiên Các từng khuyên bảo ta. Ma Thiên Các có bốn đại trưởng lão, là cao thủ nhất đẳng của kim liên giới, có thập đại đệ tử…” Thẩm Tất bắt đầu chậm rãi giới thiệu từng người.

Chờ sau khi Thẩm Tất một năm một mười giới thiệu toàn bộ mọi người, Tiêu Vân Hoà lại nghi hoặc hỏi: “Không có Thiên Giới Bà Sa?”

“Việc này có liên quan đến thiên địa ràng buộc ở kim liên giới. Hồng liên không bị ràng buộc, hẳn là được ông trời chiếu cố. Tuy kim liên giới không có Thiên Giới Bà Sa nhưng cũng không thể khinh thường thực lực bọn hắn. Tại vùng đất hỗn loạn, kiếm đạo của nhị tiên sinh ngài cũng được tận mắt chứng kiến rồi đó.”

Hồi tưởng lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung chém chết Hứa Trần, Tiêu Vân Hoà khẽ gật đầu: “Đúng là rất kỳ quặc…”

“Tiêu tháp chủ muốn gia nhập Ma Thiên Các?”

“Việc này…”

“Với tư lịch của Tiêu tháp chủ, một khi vào Ma Thiên Các nhất định sẽ được Các chủ ưu ái.” Thẩm Tất nói.

Tiêu Vân Hoà thở dài lắc đầu. “Ta còn rất nhiều việc cần làm, vào Ma Thiên Các không tránh khỏi sẽ bị trói buộc. Lục huynh quen biết với ta đã là vinh hạnh của ta rồi, không dám mưu cầu thêm điều gì.”

Người có chí riêng, Thẩm Tất sẽ không miễn cưỡng. Hơn nữa trên lưng Tiêu Vân Hoà còn phải gánh vác quá nhiều chuyện.

. . .

Trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu đang khai Mệnh Cách đến giai đoạn mấu chốt, thọ mệnh bị hấp thu đã gần 1.500 năm.

Bốn phía quanh Mệnh Cung đã xuất hiện một ít hoa văn lấp loé quang mang.

- 100 ngày.

- 200 ngày.

- 300 ngày.

Giao diện Hệ thống biểu hiện tuổi thọ còn lại là 287 năm. Cũng may Mệnh Cách ưu tiên hấp thu thọ mệnh chứ không phải thọ mệnh nghịch chuyển nên ngoại hình Lục Châu không có thay đổi gì.

Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng tựa như bị người dùng dao rạch từng nhát vào đan điền khí hải, nhưng mặt Lục Châu vẫn không đổi sắc.

Két.

Khu vực Mệnh Cách trên Mệnh Cung rốt cuộc cũng được lấp đầy.

Trong khoảnh khắc, một đạo lưu quang chạy dọc theo các đạo văn trên Mệnh Cung, nối liền toàn bộ Mệnh Cách lại với nhau.

Điều này có nghĩa là viên Mệnh Cách thứ năm đã hoàn thành.

Lục Châu gọi pháp thân cỡ nhỏ ra quan sát.

Màu sắc pháp thân trở nên đậm hơn, trên đầu pháp thân đội một chiếc vương miện màu vàng kim.

“Thống trị?”

Lục Châu nhớ lại khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ly, trên đầu pháp thân của Lục Ly cũng có đội một chiếc vương miện. Nói cách khác, khai viên Mệnh Cách thứ năm sẽ xuất hiện vương miện, mà bản thân viên Mệnh Cách thứ năm của Lục Châu vừa hay lại có năng lực thống trị.

Lục Châu thu hồi pháp thân. Lần này hắn không thí nghiệm lực lượng Mệnh Cách trong Dưỡng Sinh điện. Năng lực thống trị không biết nên kiểm trắc bằng cách nào.

Mệnh Cung lại to lên một chút, có thể thấy hạn mức khai Mệnh Cách của Lục Châu không chỉ dừng lại ở con số năm.

Nguyên khí bên trong đan điền và khí hải cũng cường đại hơn trước gấp mấy lần.

“Chỉ khai thêm một Mệnh Cách lại đề thăng nhiều như vậy?”

Lục Châu cảm thấy không thể hiểu được.

Nếu vậy, sau khi vượt qua một Mệnh Quan thì lực lượng còn tăng đến cỡ nào?

Lục Châu cất kỹ viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, đợi chừng nào Anh Chiêu chịu đến thì tính tiếp. Nếu nó không đến, Lục Châu sẽ đưa viên Mệnh Cách Chi Tâm này cho đồ đệ sử dụng.

Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di cũng được cất giữ cẩn thận, Lục Châu muốn ổn định cảnh giới trước mới tiếp tục khai Mệnh Cách thứ sáu.

Khai Mệnh Cách có thể được xem như quá trình “phẫu thuật”, liên tục khai Mệnh Cách chẳng khác nào là mổ đi mổ lại trên vết thương chưa lành lặn. Muốn xác suất phẫu thuật thành công thì đương nhiên phải chọn thời điểm thân thể khoẻ mạnh nhất.

Nhớ lại trạng thái nghỉ ngơi của Đương Khang, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư ——

Hình ảnh hiện ra.

Chư Hồng Cộng thở hồng hộc nói: “Đã là viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ tư rồi… không có tác dụng gì cả, ta không có chút cảm giác nào! Lão Lục, đời này ta vô duyên với Thiên Giới Bà Sa rồi!”
Chương 1214 Vô đề

Lục Ly nói: “Không thể nào, trên người ngươi có khí tức Thái Hư, nhất định có thể khai ít nhất tám Mệnh Cách. Không có toà kim liên ngươi vẫn sống được, ta tin nhất định có biện pháp giúp ngươi trở nên cường đại. Đừng nhụt chí, tu vi ngươi bây giờ có thể đối phó Mệnh Cách thú sơ cấp. Ngươi hãy nghỉ ngơi một thời gian rồi tiếp tục mang theo Đương Khang xâm nhập vào chỗ sâu trong sâm lâm lần nữa.”

Chư Hồng Cộng kịch liệt lắc đầu: “Đánh chết ta cũng không đi đâu! Ông tìm biện pháp đơn giản hơn đi…”

“Không đi cũng được, ta dạy ngươi khắc hoạ phù chỉ. Học xong thứ này, ngươi có ngủ suốt ngày ta cũng mặc kệ.”

Có phù chỉ sẽ liên lạc được với hắc liên.

“Ách… thôi vậy, ta thà vào sâm lâm còn hơn.” Chư Hồng Cộng uỷ khuất muốn khóc. “Rõ ràng là kiếp sống hoàng đế cẩm y ngọc thực, lại bị ông tra tấn thành địa ngục thế này… Ta đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải ông.”

“Vậy thôi ta đi nha?”

“Đừng đừng đừng, ta chỉ nói đùa thôi mà.” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc.

Khoảng thời gian này hai người xưng vương xưng bá ở hoàng liên giới, gặp phải không ít kẻ quỷ kế đa đoan, nếu không nhờ Lục Ly có kiến thức rộng rãi, Chư Hồng Cộng rất khó có thể ứng phó nổi.

. . .

Lục Châu hài lòng gật đầu, không tiếp tục quan sát mà thu hồi thần thông Thiên thư.

“Người đâu.”

“Xin lão tiên sinh phân phó.” Một thị nữ tiến vào, khom người nói.

“Gọi lão thất tới đây.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai và Tiêu Vân Hoà cùng tiến vào Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu chú ý thấy trong tay Tư Vô Nhai cầm bản đồ da dê cổ, bèn hỏi thẳng: “Miễn lễ đi, cổ đồ có biến hoá gì không?”

Tư Vô Nhai gật đầu đáp: “Mời sư phụ xem qua.”

Hắn trải bản đồ ra trước mặt Lục Châu. Quả nhiên trên bản đồ có không ít thay đổi.

Tiêu Vân Hoà hiếu kỳ nói: “Ta có thể xem thử không?”

Lục Châu phất tay, ra hiệu cho hắn tiến tới quan sát.

Tiêu Vân Hoà nhìn vào bản đồ da dê, lập tức ngây ngốc.

Trên bản đồ, kim liên giới và hồng liên giới vốn đối xứng nhau, kết cấu tương tự, liên thông với nhau bởi hai vị trí: vực sâu vạn trượng và Hắc Thuỷ Huyền Động. Phía bắc hai giới là Vô Tận Hải.

Nhưng hiện tại bản đồ đã có thêm ba giới khác: hắc liên, bạch liên và hoàng liên. Ba giới này chỉ mới hiện ra hình dáng bên ngoài, chưa có chi tiết rõ ràng.

Năm phương thế giới đều có dáng vẻ khá tương tự nhau.

“Đây là hắc liên giới…” Tiêu Vân Hoà chỉ tay vào địa đồ, “ Còn đây là bạch liên giới…”

Nhìn bản đồ, trong lòng Tiêu Vân Hoà kinh ngạc không thôi.

Tư Vô Nhai nói: “Bản đồ da dê cổ này chưa giống với những gì đồ nhi đã phỏng đoán.”

“Ngươi phỏng đoán điều gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đồ nhi cho rằng toàn bộ địa giới vốn là một thể. Hiện tại bốn phương này đã biết rõ, duy chỉ có một khu vực còn lại đồ nhi không biết đó là gì.” Tư Vô Nhai chỉ tay vào một vị trí trên bản đồ.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Đó là hoàng liên giới.”

“Hoàng liên?” Tư Vô Nhai cả kinh.

“Trước đây lão phu ngao du tứ hải, từng đi qua đó…”

“. . .”

Tiêu Vân Hoà gật gù: “Tu vi Lục huynh cao thâm, đã từng đến hoàng liên giới cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là ta không ngờ nơi này còn có một miền đất tốt đẹp như thế.”

Tư Vô Nhai cạn lời nhìn Tiêu Vân Hoà. Cớ gì người này còn tỏ ra hiểu biết về sư phụ hơn cả hắn cơ chứ?

“Nếu là hoàng liên giới… vậy chuyện càng lúc càng thú vị rồi.” Tư Vô Nhai nói, “Sư phụ, đồ nhi dự định cùng đám người Cứu Thiên Viện nghiên cứu việc này. Đồ nhi… có một hướng nghĩ rất lớn mật.”

“Ngươi có nắm chắc không?” Lục Châu hỏi. Trên thực tế, hơn hết thảy mọi người, Lục Châu càng muốn biết rõ bản nguyên thế giới này rốt cuộc là gì.

Lục Châu có dự cảm, Tư Vô Nhai sẽ là người đầu tiên vạch trần bí mật của thiên địa ràng buộc.

Nếu có thể giải khai điều này, đó sẽ là cống hiến vô biên đối với nhân loại.

Tư Vô Nhai chỉ cười không nói, khẽ khom người.

Lục Châu gật đầu: “Vi sư tin tưởng ngươi, chuyện này giao cho ngươi. Ngoài ra, chỗ vi sư có mấy viên Hoả Linh Thạch, ngươi xem ai cần đề thăng phẩm cấp vũ khí thì phân phối cho bọn họ.”

“Vâng.”

Lục Châu ném túi nhỏ cho Tư Vô Nhai.

“Đại sư huynh ngươi đang giữ Mệnh Cách Chi Tâm, các ngươi hãy thương nghị xem nên sử dụng như thế nào cho hợp lý. Nhớ kỹ, muốn khai Mệnh Cách phải nghiêm khắc làm theo như trong bản vẽ.”

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

Tư Vô Nhai thu hồi bản đồ da dê cổ, lui sang một bên.

Lúc này Tiêu Vân Hoà lại chắp tay nói: “Không ngờ Lục huynh lại có đồ đệ thông tuệ như thế… ta hâm mộ huynh muốn chết.”

“Ngươi đến gặp lão phu là để nói việc này?”

“Không không không…” Tiêu Vân Hoà khoát tay, “Hôm nay ta đến để cáo biệt với Lục huynh.”

“Cáo biệt?”

“Ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành, lần này đi Triệu Văn Quốc gặp gỡ Lục huynh chính là vinh hạnh của ta.” Tiêu Vân Hoà nói.

Lục Châu nói thẳng:

“Lão phu biết ngươi muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, nhưng vật này rất trân quý, dù ngươi có dùng cũng chưa chắc khôi phục được Mệnh Cách. Nhưng lão phu không phải người không nói đạo lý, ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng. Gọi ra pháp thân đi.”

Tiêu Vân Hoà tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn tin tưởng Lục Châu sẽ không hại mình, bèn gọi ra pháp thân cỡ nhỏ.

Ông ——

Nhìn toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện trước mặt, Tư Vô Nhai không khỏi cả kinh.

Bảy Mệnh Cách… Mệnh Cung có mấy vị trí bị hư hao.

Hoá ra vị này từng là siêu cấp cao thủ mười hai Mệnh Cách…

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đi tới quan sát pháp thân của Tiêu Vân Hoà rồi nói:

“Lão phu cũng không biết có thể giúp ngươi được bao nhiêu.”

“Lục huynh biết chữa trị?”
Chương 1215 Vô đề

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Lục huynh có tâm ý này ta đã rất vui mừng, có trị được hay không cũng không quan trọng. Hai ngàn năm qua, ta đã tìm vô số y sư cao minh nhưng không một người nào trị được. Y thuật của bọn họ trác tuyệt nhưng cũng đành bó tay bất lực trước Mệnh Cung bị huỷ hoại.”

“Sau đó ta bắt đầu tự mình tìm kiếm phương pháp. Có rất nhiều phương pháp ngay cả bản thân ta cũng không biết có tác dụng gì không. Lục huynh trị không được cũng là việc bình thường.”

Tư Vô Nhai đứng một bên lúc này cũng lên tiếng:

“Tu hành giới nhìn như tàn khốc nhưng thực ra lại rất công bằng. Nếu có thể dễ dàng khôi phục thì tu hành giả cao giai chẳng phải sẽ đứng trên ngôi cao vĩnh viễn hay sao? Thiên đạo luân hồi, mạnh được yếu thua, tự cổ chí kim đều như thế. Về việc này, Tiêu tiền bối hãy nhìn thoáng một chút, đừng quá cố chấp.”

Tiêu Vân Hoà mỉm cười: “Trẻ con dễ dạy, Lục huynh, ta càng ngày càng hâm mộ huynh nha…”

Lục Châu vuốt râu nói: “Nín hơi ngưng thần, thủ hộ đan điền.”

Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên xanh thẳm.

Lam liên vừa ra, liên toạ và năm Mệnh Cách trong Mệnh Cung của Lục Châu đều lập loè quang mang cộng hưởng.

Điều này nói rõ thủ đoạn trị liệu cũng tăng lên theo tu vi. Lục Châu trầm giọng nói: “Tán.”

Toàn bộ Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu dồn hết vào trong lam liên, rơi vào người Tiêu Vân Hoà.

Lấy Dưỡng Sinh điện làm trung tâm, sinh cơ bốn phía như thuỷ triều kéo tới. Xung quanh Dưỡng Sinh điện, cây cối hoa cỏ cấp tốc sinh trưởng.

Đám đại nội cao thủ hưởng thụ nguồn sinh cơ tưới tiêu, một số binh sĩ có vết thương cũ trong người đứng ở phụ cận cũng được sinh cơ rửa sạch, toàn thân khoẻ khoắn trở lại. Bọn hắn lập tức nằm rạp dưới đất, dập đầu quỳ lạy.

Mấy người Ma Thiên Các đã tập mãi thành quen, chỉ là sinh cơ quá mức cường đại vẫn khiến bọn hắn kinh ngạc.

Trong Dưỡng Sinh điện, Tiêu Vân Hoà hoàn toàn bị chấn kinh.

Hắn nhìn vào khu vực Mệnh Cung của mình, một phần Mệnh Cung bị tổn hại đang được sinh cơ chữa trị phục hồi.

Tuy rằng khu vực được chữa trị không quá lớn nhưng lại khiến hắn kích động không thôi, khó lòng kềm chế cảm xúc.

Hai ngàn năm!

Hai ngàn năm qua, hắn vẫn luôn tìm kiếm phương pháp trị liệu thương tổn, nay được Lục huynh trợ giúp, rốt cuộc cũng có đường sống.

“Chú tâm vào.” Lục Châu nhắc nhở.

Tiêu Vân Hoà lập tức bình tĩnh trở lại, ngồi xếp bằng xuống, chuyên chú hấp thụ năng lượng sinh cơ.

Lục Châu thu tay lại, khẽ nói: “Phương pháp giống nhau nếu dùng lại sẽ không còn hiệu quả như ban đầu, hãy trân quý cơ hội này.”

Nói xong, Lục Châu xoay người nhìn về phía khác.

Việc còn lại phải xem chính Tiêu Vân Hoà.

Lam liên hoàn toàn nở rộ. Bên ngoài Dưỡng Sinh điện có rất nhiều người tụ tập. Đám người Ma Thiên Các cũng có mặt.

Hoa Vô Đạo nhìn cảnh tượng xung quanh, không khỏi tán thưởng: “Ai da, sinh cơ đến thật đột ngột, nơi này thoáng chốc đã trở thành rừng nguyên sinh rồi.”

Tả Ngọc Thư nói: “Đây là lần đầu tiên huynh trưởng tạo ra nhiều sinh cơ như vậy.”

Phan Ly Thiên nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Các chủ làm ra động tĩnh cũng không phải lần một lần hai, quen là được.”

Lãnh La rất tán thành, không nói gì thêm.

. . .

Chừng một canh giờ sau, sinh cơ mới từ từ tiêu tán.

Tiêu Vân Hoà hấp thu xong, có hai vị trí trên Mệnh Cung được khôi phục, đường Mệnh Cách tuyến cũng dần xuất hiện trở lại.

Điều này có nghĩa là hai Mệnh Cách đã được chữa trị thành công.

Lục Châu và Tư Vô Nhai không rõ giờ khắc này tâm tình Tiêu Vân Hoà thế nào, chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực như muốn bốc lên hoả diễm, cánh tay run rẩy, bật cười ha hả, hai mắt đỏ ửng.

Lặp đi lặp lại chừng mười lần như vậy, rốt cuộc Tiêu Vân Hoà cũng tỉnh táo lại, nhận ra mình có hơi thất thố.

Tiêu Vân Hoà kiềm chế tâm tình kích động, đứng dậy chắp tay vái Lục Châu một cái thật sâu. “Thật xin lỗi, ta thất lễ rồi.”

“Lão phu có thể lý giải. Mất đi Mệnh Cách như đoạn hai tay, nay tìm lại được thì vui vẻ cũng là bình thường. Chỉ là… hai Mệnh Cách này của ngươi còn cần phải khôi phục thêm một đoạn thời gian, hiện tại ngươi chưa phải là chín Mệnh Cách chân chính. Phải cẩn thận.” Lục Châu dặn dò.

“Đa tạ Lục huynh đã nhắc nhở.” Tiêu Vân Hoà lại vái Lục Châu một cái. “Sau này Lục huynh cần đến ta, xin cứ việc gọi.”

Lục Châu nghĩ ngợi một chút rồi quay đầu nói với Tư Vô Nhai: “Ngươi có muốn nói gì không? Tiêu tháp chủ chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp.”

Tư Vô Nhai nói: “Tiêu tháp chủ, ta có một việc muốn nhờ.”

“Mười việc cũng được mà, không sao hết.”

“Ngài có phù chỉ phù văn thông đạo không?”

“. . .”

Tiêu Vân Hoà đáp: “Ngươi vừa hỏi đã hỏi ngay cái khó nhất… Cũng may là ngươi hỏi ta. Phù văn thông đạo chỉ có phù văn sư mới làm ra được, nhưng ta có thể tìm một số bản vẽ đưa cho ngươi.”

“Vậy xin đa tạ.” Tư Vô Nhai cười nói.

Tiêu Vân Hoà xoay người nhìn về phía Lục Châu. “Lục huynh, ta còn có lời này không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

“Lục huynh đại chiến với hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp khiến người ta nhìn mà than thở. Chắc hẳn sau trận chiến này, Hắc Tháp Bạch Tháp không còn dám khinh thường Lục huynh, bọn hắn sẽ lựa chọn nhượng bộ lui binh. Nhưng ta thấy Lục huynh dường như không thèm để ý đến vũ khí của hai đại trưởng lão thì phải.” Tiêu Vân Hoà nói.

“Vũ khí?”

Lục Châu đúng là đã quên mất việc này.

Trần Vũ Vương sử dụng Hư Không Kích, Diệp Lưu Vân dùng một thanh chuỷ thủ, còn Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên dùng vũ khí gì? Hình như do thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn nên hắn không có chú ý, chỉ lo dùng đại chiêu.

Tiêu Vân Hoà lúng túng nói: “Cũng phải, Lục huynh có nhiều bảo vật như vậy, sao thèm để ý mấy thứ kia.”

“. . .”

Lão phu rất để ý đó. T_T
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom