• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1206-1210

Chương 1206 Vô đề

Lục Châu lập tức đuổi theo Bồ Di. Còn hai phút, vẫn đủ!

"Súc sinh, chạy đi đâu!"

Song chưởng nâng lên, chỉ trong một hơi thở đã đánh ra mười liên chưởng, hung hăn đập Bồ Di xuống đất.

Đôi bên chênh lệch quá lớn, nó hoàn toàn không có sức phản kháng.

"Ngươi chính là Bồ Di?"

Lục Châu quan sát con hung thú nằm trong hố sâu. Nó phát ra một tiếng kêu cao vút, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và không cam lòng.

Nó liên tục lắc đầu nhìn Lục Châu.

Lục Châu cảm thấy buồn bực: "Mệnh Cách Chi Tâm? Ngươi nhận ra Anh Chiêu?"

Trên người Lục Châu lúc này cũng chỉ có Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu là có liên quan đến hung thú. Lục Châu bèn lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra.

Bồ Di nhìn thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm, lập tức hưng phấn nhảy lên rồi kêu inh ỏi.

"Kêu cái gì, Anh Chiêu không có chết."

Bồ Di: ". . ."

Hưng phấn chỉ trong giây lát đã biến mất, nó ủ rũ cuộn người lại, biến thành bộ dạng yếu ớt như cá nằm trên thớt.

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc Lục Châu quay đầu nhìn về nơi khác, Bồ Di đột nhiên tung người chạy trốn nhanh như thiểm điện.

"Tốn công vô ích." Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Bồ Di.

Oanh oanh oanh…

Mười liên chưởng lại tung ra, Bồ Di bị đánh đến nát bấy.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.]

Mười ngàn điểm công đức cho một mục tiêu là số điểm thưởng lớn nhất Lục Châu từng có. Xem ra Bồ Di cũng giống như Anh Chiêu, đều có trí tuệ không kém.

"Đáng tiếc, ngươi gặp lão phu." Lục Châu nói.

Còn lại một phút.

Một phút không đủ để chạy về khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc. Lục Châu không muốn lãng phí, bèn gọi ra pháp thân, tìm hiểu nghiên cứu xem năng lực của mười hai Mệnh Cách rốt cuộc là thế nào.

Cương ấn quang trụ không ngừng oanh tạc vào mặt đất. Phanh phanh phanh...

Các tu hành giả Sơn Nam thành lăng không đứng từ xa quan sát, thấp giọng nói:

"Vị Thiên Giới đại năng này làm việc thật là chu đáo, ngay cả thi thể của hung thú cũng không buông tha..."

"Đúng vậy nha, hẳn là đại năng sợ hung thú có trí tuệ chơi trò giả chết. Có vị đại năng như vậy che chở cho hồng liên giới, đó là phúc của chúng ta."

"Là phúc của chúng ta!"

Không người nào để ý đại năng là kim sắc hay hồng sắc.

Đối mặt với đàn hung thú cực kỳ tàn ác, chỉ cần là người chịu đưa tay ra cứu viện thì cho dù đối phương là hắc sắc, lục sắc hay lam sắc… cũng đều là ân nhân của Sơn Nam thành!

Các tu hành giả vây lại quan sát càng lúc càng đông, nhìn thấy toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa vụt tới vụt lui, dùng Nghiệp Hoả đốt rừng cây, đốt thi thể… mọi người đều thấy cảm động không thôi.

Quá tri kỷ, quá chu đáo rồi!

Ngay sau đó...

Toà pháp thân khổng lồ đột nhiên co rút lại, từ một trăm lẻ năm trượng cấp tốc biến thành bốn mươi lăm trượng rồi đột ngột tiêu tán giữa không trung. Chủ nhân pháp thân chưa kịp thích ứng nên rơi xuống đất, nhưng chân vừa chạm đất đã vững như bàn thạch, không hề ngả nghiêng.

"Khống chế tinh chuẩn vô cùng, không hổ là Thiên Giới đại năng, biết đến khi nào ta mới có thể nắm giữ lực khống chế tinh chuẩn như vậy đây? Cho dù phải sống ít đi trăm năm ta cũng nguyện ý."

"Ngươi làm không được. Chiêu này phải thu lại tất cả nguyên khí trên không trung chỉ trong giây lát, khi hạ xuống đất lại bộc phát. Không luyện tập ngàn vạn lần thì tuyệt đối không thể ưu nhã thong dong như thế."

Đám tu hành giả đồng tình gật đầu.

Lục Châu đứng dưới mặt đất, nhìn lại cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, thầm mắng một tiếng.

Suýt nữa chơi ngu, khả năng tính toán thời gian của lão phu đúng là hỏng bét đến cực độ.

Hắn cất Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di vào trong ngực áo.

Hơn ngàn tu hành giả trên tường thành thấy thế, nhanh chóng phi hành tới rồi dừng lại cách Lục Châu hơn trăm mét, lăng không quỳ bái: "Đa tạ ân cứu mạng của lão tiền bối."

Lục Châu phất tay: "Đứng lên rồi nói."

"Lão tiền bối, loại công việc thu thập Mệnh Cách Chi Tâm này cứ để chúng ta giúp ngài làm. Ngài chờ một chút nhé."

Hơn ngàn tu hành giả cấp tốc tản ra bốn phía, bắt đầu thu thập Mệnh Cách Chi Tâm.

Số lượng Mệnh Cách thú không nhiều, cần phải tìm kiếm cẩn thận trong đám thi thể hung thú. Hơn ngàn người chia ra lục soát, chưa tới một khắc đồng hồ đã làm xong.

Người dẫn đầu cung kính dâng năm viên Mệnh Cách Chi Tâm lên. Lại thêm trước đó đã thu hoạch được không ít, tổng cộng trong trận thú tai này Lục Châu thu hoạch được mười hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.

"Tốt lắm."

Lục Châu cất năm viên Mệnh Cách Chi Tâm vào túi trước cả ngàn cặp mắt hâm mộ.

Trước đó hồng liên giới bị hắc liên giới lũng đoạn vô số tài nguyên, nay một lần xuất hiện tận mười hai viên, nếu nói không thèm thuồng thì chính là nói dối. Nhưng làm gì có ai dám mở miệng ra xin Thiên Giới đại năng cơ chứ, huống hồ đây đều là phí vất vả của người ta.

"Các ngươi cũng muốn?" Lục Châu nhìn bọn hắn.

Đám tu hành giả liên tục xua tay, nào dám muốn.

Lục Châu lạnh nhạt nói: "Không muốn thì thôi. Lão phu cũng đang thiếu Mệnh Cách thú. Các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Đám người: ". . ."

Không dừng lại đây lâu, Lục Châu ngự không bay lên rồi phi hành về nơi xa.

Hơn ngàn tu hành giả ở Sơn Nam thành đưa mắt nhìn nhau, chờ đến khi bọn hắn kịp định thần lại, thân ảnh Lục Châu đã biến mất phía chân trời.

"Có phải chúng ta vừa mới bỏ lỡ Mệnh Cách Chi Tâm không?"

"Hình như là vậy..."

Diệt xong thú tai, những việc còn lại đương nhiên Lục Châu không cần quan tâm đến nữa.

Loài người từ khi sinh ra đã phải sống trong một thế giới tràn ngập tai nạn, từ thiên tai đến nhân họa. Theo dòng lịch sử phát triển, loài người đều phải trưởng thành từ trong huyết lệ.
Chương 1207 Vô đề

Tại khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, trời vẫn u ám ảm đạm.

Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm nhìn Ninh Vạn Khoảnh: “Ngươi tốt nhất nên đứng yên ở đó.”

Ninh Vạn Khoảnh đương nhiên sẽ không động.

Trong trận quyết chiến với Trần Vũ Vương và La Hoan, hắn giết được La Hoan, Trần Vũ Vương bị trọng thương chạy trốn, bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.

Vốn cho rằng đánh đổi như vậy để lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, ngờ đâu lại phát hiện Mệnh Cách Chi Tâm là giả.

Ngay cả tên thập diệp trước mặt… cũng là giả.

Hắn cúi đầu xuống nhìn dấu chưởng ấn in trên ngực mình… Đây là chưởng ấn của Lục Châu để lại, trên thân hắn còn có từng đạo vết kiếm do Ngu Thượng Nhung gây ra.

Ninh Vạn Khoảnh cười khổ lắc đầu. “Ngươi thật sự chỉ là thập diệp?”

Ninh Vạn Khoảnh tuy không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là hắn mù. Hắn có thể cảm nhận được khí tức đặc thù trên người Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung chỉ cười không nói.

Dưới mặt đất, Tiêu Vân Hoà đứng canh giữ bên cạnh hố sâu, nhìn đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần nằm yên trong hố.

Hứa Trần đã tỉnh lại nhưng vẻ mặt mờ mịt nhìn lên bầu trời. Hắn không có lực hoàn thủ, hiện tại chỉ còn lại năm Mệnh Cách, so với chết càng khó chịu hơn.

Tiêu Vân Hoà lên tiếng hỏi: “Hứa Trần, có hối hận không?”

Lát sau, Hứa Trần gian nan mở miệng: “Tiêu Vân Hoà… ngươi, ngươi, thật hèn hạ.”

Tiêu Vân Hoà lắc đầu thở dài. “Người khác thẳng thắn đối đãi, trong mắt các ngươi lại biến thành tiểu nhân âm hiểm, tâm cơ xảo trá. Khi trong mắt ngươi chỉ toàn là phân thì ngươi nhìn đâu cũng chỉ thấy phân mà thôi.”

“Giả vờ giả vịt. Nếu thật như ngươi nói thì sao bây giờ ngươi lại rơi vào tình cảnh này?” Hứa Trần châm chọc.

“Ta làm việc không thẹn với lòng, rơi vào tình cảnh này chỉ có thể trách ta không có mắt nhìn người. Có đôi khi… đục một chút mới là bình thường, trong trong sạch sạch mới là sai lầm.” Tiêu Vân Hoà nói.

“Ta nhổ vào! Bớt có tâng bản thân lên mây đi… Ngươi cao thượng như vậy thật sao? Thành viên Bạch Tháp bọn ta chết trong tay ngươi không hề ít!”

“Hắc Bạch vốn là đối lập, tử thương là chuyện không thể tránh khỏi. Ta hỏi ngươi, Hạ Tranh Vanh đối xử với Bạch Tháp thế nào, mà Tiêu Vân Hoà ta lại thế nào?” Tiêu Vân Hoà cao giọng nói, “Tự trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì phải lười mình dối người nữa?”

Hứa Trần lâm vào trầm mặc.

Trước kia khi Tiêu Vân Hoà bị hại, Bạch Tháp đương nhiên cũng đã châm thêm không ít dầu vào lửa. Ai cũng mong hai phe có thể chung sống hoà bình, đáng tiếc sau khi Hạ Tranh Vanh thượng vị, Hắc Tháp càng lúc càng táo tợn.

Nào là nuôi nhốt hồng liên giới, trục xuất Bạch Tháp, vi phạm hiệp ước,.. sau lưng mọi người, Hắc Tháp đã làm ra rất nhiều động tác nhỏ.

“Chúng ta đứng ở lập trường khác nhau, có nói thế nào cũng là địch nhân…”

Hứa Trần đánh ra một chưởng, toàn thân bắn ra khỏi hố sâu mấy chục mét, bay vọt lên không trung.

Phanh phanh phanh…

Song quyền va chạm với Tiêu Vân Hoà, cương khí giao thoa, đại địa chấn động.

Tiêu Vân Hoà vừa đánh vừa lui về sau mấy chục mét, hai chân đạp mạnh, mặt đất nứt ra, hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện ngăn giữa hai người.

Oanh!

Hứa Trần lăng không lui lại mấy bước, ổn định thân thể, lau đi máu tươi bên khoé miệng.

Trong số mấy người ở đây, Tiêu Vân Hoà hẳn là kẻ mạnh nhất. Nếu đánh thật thì Hứa Trần không phải là đối thủ của Tiêu Vân Hoà, hắn phải nghĩ cách đào tẩu.

Hai tay Hứa Trần chập lại, xung quanh xuất hiện từng đạo bạch sắc kiếm cương đánh tới.

Tiêu Vân Hoà dùng Tinh Bàn đón đỡ, thấy vậy Hứa Trần đạp không bay về sau, miệng quát lớn:

“Ninh Vạn Khoảnh, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?!”

Ninh Vạn Khoảnh là cơ hội lật bàn duy nhất của Bạch Tháp. Hứa Trần biết Ninh Vạn Khoảnh còn có đòn sát thủ, đáng tiếc Ninh Vạn Khoảnh vẫn đang thất thần, dường như không nghe thấy.

Tiêu Vân Hoà quát: “Hôm nay nếu ta để ngươi trốn thì làm sao ăn nói với Lục huynh!”

Tinh Bàn thu lại, Tiêu Vân Hoà nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện vũ khí sáu cạnh.

Thân ảnh loé lên, bàn tay vung ra, vũ khí sáu cạnh lập tức xoay tròn đâm về phía trước.

Hứa Trần vội vàng gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt. Tiêu Vân Hoà nói: “Ngươi chống đỡ được sao?”

Vũ khí sáu cạnh phát ra âm thanh chói tai phảng phất như xé rách hư không, trong chớp mắt đã bay tới trước mặt Hứa Trần.

Phanh ——

Tinh Bàn vặn vẹo biến dạng, đập mạnh vào thân thể Hứa Trần.

Hứa Trần kêu lên một tiếng, máu tươi tràn ra, toàn thân bay ngược ra sau hướng về phía Ngu Thượng Nhung.

Ngay sau đó, hắn xoay người nhào về phía Ngu Thượng Nhung: “Bản toạ khai đao với ngươi trước!”

Ông ——

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách xuất hiện, bạch sắc quang mang lấp lánh giữa trời.

“Không tốt!”

Tiêu Vân Hoà biến sắc, ra sức na di về phía Ngu Thượng Nhung, đáng tiếc đã không còn kịp.

Khi Hứa Trần xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, cuồng phong đánh tới thổi tung mái tóc dài của hắn, gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng không hề có vẻ gì là kinh hoảng, bên khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên.

Trong lòng Hứa Trần khẽ động, nhận ra mình đã chậm một nhịp, nhưng hắn vẫn trầm giọng quát: “Chết đi!!”

Vụt!

Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút kiếm chắn ngang người.

Hứa Trần âm trầm nói: “Ngăn trở thì sao, ngươi vẫn phải chết!”

Chưởng ấn gắt gao va chạm với thân kiếm, đẩy Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm bay về phía bắc.

Tiêu Vân Hoà đuổi tới, điều động vũ khí sáu cạnh phóng vào giữa hai người.

Ngu Thượng Nhung dùng sức huy kiếm nhưng phát hiện Trường Sinh Kiếm không thể nhúc nhích.

Hứa Trần quát lên: “Ngươi dám giết ta? Nếu vậy hắn cũng sẽ chết!!”

Mục đích của Hứa Trần chính là bắt Ngu Thượng Nhung làm con tin, sau đó bỏ trốn.

Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên lắc đầu nói: “Ngươi đúng là chán sống.”

“Hả?”
Chương 1208 Vô đề

Hứa Trần đột nhiên cảm giác được sau lưng mình có thứ gì đó lành lạnh, hắn quay đầu lại theo bản năng, phát hiện một toà pháp thân kim sắc đang cầm trong tay một thanh cương khí “kim kiếm” hung hăng đâm về phía mình.

Ầm!

Đệ nhất kiếm, khí huyết cuồn cuộn, toàn thân run lên.

Ầm!

Đệ nhị kiếm, tâm thần khuấy động, lục phủ ngũ tạng bị chấn động kịch liệt.

Ầm!

Đệ tam kiếm, hai mắt Hứa Trần lộ vẻ hoảng sợ gào to: “Quái vật!!”

Vũ khí sáu cạnh thừa cơ ập xuống, khoan thẳng vào lồng ngực hắn.

Chính lúc đó, Ngu Thượng Nhung tay cầm Trường Sinh Kiếm cũng dậm chân phóng tới, thân ảnh loé lên, bốn phương tám hướng xuất hiện hơn trăm ngàn đạo kiếm cương, lẫn trong đó là mười mảnh kim diệp sắc bén vô cùng.

“Tốc độ này… sao có thể là thập diệp?”

Hứa Trần đột nhiên minh bạch, khi hắn và Sử Ưu Nhiên vừa quay trở về đã nghe Ninh Vạn Khoảnh nói kẻ này là “thập diệp giả”, đến bây giờ hắn mới hiểu được lời Ninh Vạn Khoảnh. Nhưng đáng tiếc… đã muộn.

Toàn bộ đòn sát thủ đánh tới, cương khí hộ thể của Hứa Trần vỡ tan tành như đậu hũ.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung không ngừng lấp loé, kiếm cũng không ngừng chém xuống.

Một kiếm sau cùng, Trường Sinh Kiếm đâm thẳng vào trái tim Hứa Trần.

Hứa Trần sợ hãi gầm thét muốn bức lui Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục nhấn Trường Sinh Kiếm xuống, kim sắc pháp thân xuất hiện sau lưng Hứa Trần, ghì chặt hắn lại.

Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà không khỏi lắc đầu: “Đây là phương thức chiến đấu gì thế? Ta chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy!”

Xoẹt!

Trường Sinh Kiếm rốt cuộc đâm xuyên tim đại trưởng lão Hứa Trần, sau đó cấp tốc rút ra.

Hứa Trần lại lần nữa mất đi một Mệnh Cách.

Hắn đau đớn kêu lên thảm thiết, xoay người tung chưởng, muốn đánh tan pháp thân của Ngu Thượng Nhung.

Đáng tiếc trước lúc đó kim sắc pháp thân đã chủ động tiêu tán rồi ngưng tụ phía trên đầu Hứa Trần, song chưởng nắm chặt kim kiếm đâm xuống.

Ầm!

Lại mất một Mệnh Cách!

Tốc độ, thể lực và lực lượng của Hứa Trần giảm xuống cực nhanh.

Hứa Trần vô cùng bàng hoàng. Hắn bị một tu hành giả thập diệp đánh bại!

Pháp thân này rõ ràng là Bách Kiếp Động Minh, không phải là Thiên Giới Bà Sa!

Vì sao chứ?!

Thẩm Tất đứng nhìn từ xa, hai mắt trợn trừng muốn rớt ra ngoài.

Khi còn ở Ma Thiên Các, Phan Trọng từng nói với hắn, đừng dùng lẽ thường để xem xét người của Ma Thiên Các.

Nay nhìn lại mới thấy câu nói này chí lý biết bao nhiêu.

Thập diệp có thể chiến thắng Thiên Giới Bà Sa?

Trong tình huống bình thường là chuyện không thể nào! Dù chỉ là một chút xíu khả năng cũng không có, dù cho Hứa Trần có bị trọng thương. Thập diệp không cách nào phá vỡ được cương khí hộ thể của Thiên Giới Bà Sa.

Nhưng Ngu Thượng Nhung làm được.

Toàn thân Hứa Trần nện xuống mặt đất.

Ngu Thượng Nhung chập tay lại, kiếm cương đầy trời và mười mảnh kim diệp sắc nhọn từ trên không trung ghim thẳng xuống, vạn kiếm xuyên tim.

Phanh phanh phanh…

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện ba lần rồi biến mất.

Lát sau, không còn động tĩnh, Ngu Thượng Nhung mới thu hồi Trường Sinh Kiếm.

Hắn dò xét thi thể nằm dưới đất một lúc rồi hài lòng gật đầu, điểm nhẹ mũi chân bay lướt lên không trung, thản nhiên như thể vừa rồi không có gì xảy ra.

Tiêu Vân Hoà, Ninh Vạn Khoảnh: “. . .”

Thẩm Tất và đám người Bạch Ốc Hàn Môn cũng không thể lý giải.

Đại trưởng lão Bạch Tháp cứ thế mà chết rồi?

“Đừng ngạc nhiên, chuyện này cũng bình thường thôi.” Thẩm Tất cố gắng giải thích.

“Bình thường?! Thập diệp giết năm Mệnh Cách, ngươi nói đây là việc bình thường, ngươi cho rằng ta bị khờ sao?” Vu Triều nuốt một ngụm nước bọt.

“Hứa Trần bị trọng thương, huống hồ còn có Tiêu tháp chủ khống chế thế cục…” Thẩm Tất nói.

Vu Chính Hải bay lướt tới, quan sát thi thể dưới đất.

Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua Vu Chính Hải, chỉ lộ ra một nụ cười ngạo nghễ, không nói một lời.

Nhưng biểu tình trên mặt kia rõ ràng là, thấy chiêu vừa rồi của ta thế nào?

Rất có mùi vị khoe khoang.

Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, đệ cho rằng đệ đã giết chết hắn?”

“Hử?”

“Đệ có hơi sơ ý.” Vu Chính Hải nhấc chưởng, trong lòng bàn tay xuất hiện Kim Diễm.

Kim Diễm bắn vào thi thể Hứa Trần rồi bùng cháy rừng rực, không bao lâu sau thi thể đã bị đốt thành tro bụi.

“. . .”

Mí mắt Tiêu Vân Hoà giật giật mấy cái.

Chẳng lẽ đây chính là ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’ trong truyền thuyết? Có kỳ sư tất có quái đồ.

Người nào người nấy đều ngoan độc hết chỗ nói.

Vu Chính Hải ngẩng đầu, thấy biểu tình của đám người bèn giải thích: “Ta chỉ cần nghĩ tới một loại vu thuật điều khiển thi thể người là đã thấy khó chịu, mọi người đừng để ý.”

“Nói có lý, làm như vậy đúng là có thể phòng ngừa vu thuật.” Tiêu Vân Hoà gật đầu tỏ vẻ lý giải.

Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh hận nhất là vu sư.”

“. . .” Vu Triều lúng túng gãi đầu một cái. Hình như hắn nằm không cũng trúng đạn.

Lúc này, Tiêu Vân Hoà nói:

“Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đã bị Lục huynh lấy đi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Hứa Trần đã chết, Sử Ưu Nhiên cũng tuyệt đối không sống nổi… Chúng ta trở về thôi.”

Mọi người gật đầu.

Đám người Bạch Ốc Hàn Môn đóng vai quần chúng đã lâu, vẫn luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, vừa nghe được rời đi đã cảm thấy nhẹ nhõm thở phào.

“Ninh Vạn Khoảnh.” Tiêu Vân Hoà quay đầu nhìn hắn.

Sắc mặt và thương thế trên người Ninh Vạn Khoảnh không quá lạc quan. “Muốn chém muốn giết gì thì tuỳ các người.”

“Ngươi muốn chết cũng phải nhìn xem Lục huynh có đồng ý hay không.” Tiêu Vân Hoà nói.

Ninh Vạn Khoảnh thở dài một tiếng. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước đã không làm.

Đám người chờ hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng thấy Lục Châu bay trở về.

Mọi người lập tức khom người hành lễ, Lục Châu phất tay áo nói: “Miễn lễ. Hứa Trần đâu?”
Chương 1209 Vô đề

Khi Lục Châu còn đang đi đường đã nghe Hệ thống thông báo không ít lần, cũng đã đoán được Hứa Trần hẳn là đã chết.

Tiêu Vân Hoà chỉ tay về phía đống tro bụi đen thui dưới mặt đất.

Lục Châu gật đầu hài lòng. “Làm tốt lắm.”

“. . .”

Lời này tuy rằng rất có đạo lý nhưng vì sao lại khiến người ta sợ hãi thế này?

Tiêu Vân Hoà nghi hoặc hỏi: “Lục huynh, Sử Ưu Nhiên đâu?”

“Giết rồi.”

Tiêu Vân Hoà nghe vậy, cỗ uất ức tích tụ trong lòng bỗng chốc tiêu tán, nhẹ nhàng nói: “Hắn đáng chết.”

Thẩm Tất hỏi: “Các chủ, thú tai ở Sơn Nam đạo có nghiêm trọng lắm không?”

“Không nghiêm trọng.” Lục Châu ném chiếc túi đựng đầy Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải. “Cất kỹ.”

Vu Chính Hải là đại sư huynh, giao cho hắn để hắn tự phân chia cho đám sư đệ sư muội là thích hợp nhất.

Riêng Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di, Lục Châu không để trong túi mà dự định tự mình sử dụng.

Vu Chính Hải mở túi ra xem: “Mười một viên Mệnh Cách Chi Tâm?!”

“Tuy hơi ít nhưng điều kiện có hạn, chỉ có bấy nhiêu, các ngươi dùng tạm trước đi.” Lục Châu nói.

Bạch Ốc Hàn Môn: “. . .”

Lời này là lời con người có thể nói ra sao? Đau ở trong tim nè, có biết không?

Cộng thêm Mệnh Cách Chi Tâm do Hắc Tháp Bạch Tháp đưa tới, hiện tại bọn họ có tới mười chín viên Mệnh Cách Chi Tâm, bao gồm cả Anh Chiêu và Bồ Di!

“Lục huynh, nên xử trí Ninh Vạn Khoảnh như thế nào?” Tiêu Vân Hoà hỏi.

“Mang về.”

Thẩm Tất lập tức bay tới trước mặt Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ninh thẩm phán, mời đi.”

Ninh Vạn Khoảnh cũng không chống cự. “Nếu thua trong tay Trần Vũ Vương, La Hoan hay Diệp Lưu Vân, ta nhất định không cam tâm… Nhưng thua trong tay lão tiên sinh, ta tâm phục khẩu phục.”

“Ngươi vốn là người thức thời, vì sao lại đến khu vực hỗn loạn để tranh Mệnh Cách Chi Tâm làm gì?” Lục Châu lắc đầu nói.

“Tháp chủ cần vật này.”

“Lam Hi Hoà?” Lục Châu hỏi.

“Thắng làm vua, thua làm giặc, ta vốn không còn lời nào để nói. Ta thừa nhận tu vi lão tiên sinh vô cùng cao thâm, nhưng mà… Tháp chủ cũng không kém.”

Lục Châu đạm mạc nói: “Người từng đứng trước mặt lão phu nói mấy lời này đều đã nhập luân hồi mà đầu thai rồi. Ninh Vạn Khoảnh, ngươi cảm thấy lão phu không giết được Lam Hi Hoà?”

“Việc này…” Ninh Vạn Khoảnh kỳ thực cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Trước khi gặp Lục Châu, hắn vẫn luôn tin rằng ngoại trừ bí ẩn chi địa ra, Lam Hi Hoà là cường giả mạnh nhất tu hành giới. Nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu dao động.

“Thẩm Tất.”

“Có thuộc hạ.”

“Mở ra phù văn thông đạo trở về hoàng cung Đại Đường.” Lục Châu hạ lệnh.

“Chuyện này… thuộc hạ không biết làm.” Thẩm Tất lộ vẻ khó xử.

Tiêu Vân Hoà cao giọng nói: “Ta biết.”

“. . .” Suýt chút quên nơi này còn có một vị Tháp chủ tiền nhiệm. Dù rằng hắn chỉ còn là bảy Mệnh Cách nhưng kiến thức và lịch duyệt đó hơn xa hầu hết mọi người.

“Làm phiền rồi.” Lục Châu khách khí nói.

Tiêu Vân Hoà chỉ tay về hướng tây bắc: “Nơi đó có một toà phù văn thông đạo.”

Mọi người gật đầu.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía đám người Bạch Ốc Hàn Môn, thản nhiên nói: “Các ngươi tự lo thân đi nhé.”

“. . .”

Bị bỏ rơi rồi?

Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn lộ vẻ xấu hổ.

Trần Hữu và ngũ trưởng lão nhìn theo bóng lưng đám người Lục Châu bay đi thật xa, đột nhiên nâng tay tát vào mặt mình một cái.

Ảo não hết sức.

Ngũ trưởng lão lắc đầu nói: “Sinh tử có số, phú quý do trời, Phó môn chủ đừng buồn phiền nữa.”

“Về thôi.” Trần Hữu hạ lệnh.

Ngũ trưởng lão nói: “Phó môn chủ trở về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý.”

“Ngươi có việc gì?” Trần Hữu nhướng mày hỏi.

Ngũ trưởng lão thở dài: “Lúc trước ta đưa Lục tiền bối đến gặp ngài, có nói chút lời không hay. Ta sợ làm liên luỵ đến Bạch Ốc Hàn Môn nên muốn đi thỉnh tội.”

Trần Hữu gật đầu, vỗ vào bả vai ngũ trưởng lão nói: “Ngũ trưởng lão đúng là trụ cột của Bạch Ốc Hàn Môn chúng ta. Đi đi…”

“Đa tạ Phó môn chủ.”

Đám người Bạch Ốc Hàn Môn lũ lượt bay đi.

Ngũ trưởng lão nhìn quanh một chút, thấy không còn ai bèn lao vụt vào trong rừng cây u ám.

. . .

Nửa ngày sau, trên toà sơn phong cao vạn trượng.

Lam Hi Hoà đứng trong hành lang quan sát đất trời bao la.

Một nữ tuỳ tùng nhanh chân đi tới, thấp giọng nói: “Tháp chủ, đã xác nhận thông tin, đại trưởng lão Hứa Trần chết rồi.”

Làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc dài xanh biếc của Lam Hi Hoà.

Trên gương mặt thanh tịnh không nhiễm bụi trần của nàng không có biểu tình gì, không ai rõ nàng đang suy nghĩ điều chi.

Trầm mặc một lát, Lam Hi Hoà mới lên tiếng: “Ninh thẩm phán còn chưa trở về?”

“Ninh thẩm phán đã mất tích.”

“Ai lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu?” Lam Hi Hoà nhẹ nhàng hỏi.

“Từ lời xác nhận của Hắc Diệu liên minh, Hắc Tháp, Đại Viên vương đình, Bạch Ốc Hàn Môn và rất nhiều tán tu khác, người lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đi là một lão nhân họ Lục… Hắn đến từ Ma Thiên Các ở kim liên giới, tu vi… mười hai Mệnh Cách.” Giọng nữ tuỳ tùng càng lúc càng nhỏ.

“Mười hai Mệnh Cách?” Trên gương mặt Lam Hi Hoà rốt cuộc cũng có biểu tình kinh ngạc.

“Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, thuộc hạ… thuộc hạ không dám nói láo.” Nữ tuỳ tùng vội vã quỳ xuống.

“Ta đã biết. Lui xuống đi.”

“Vâng.” Nữ tuỳ tùng cung kính lui ra.

Lam Hi Hoà tiếp tục thưởng thức cảnh quan mỹ lệ trước mặt.

Lát sau, nàng khe khẽ nói ra mấy chữ: “Ma Thiên Các…”

Sau đó nàng lắc đầu. Thế giới trước mặt nàng đã xem đến phát chán.

Lam Hi Hoà phất tay, một nữ hầu chầm chậm đi tới, khom người nói: “Xin Tháp chủ phân phó.”

“Thông báo xuống dưới, ta muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.”

“Còn chuyện của Ma Thiên Các…”

“Bảo mọi người trong Bạch Tháp làm tốt bổn phận của mình là được… chuyện của Ma Thiên Các ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

“Vâng.”
Chương 1210 Vô đề

Nói xong, Lam Hi Hoà nhẹ nhàng bay lên không trung, như một bông tuyết bay ra khỏi Bạch Tháp.

Nữ hầu thấy thế, vội vàng hỏi: “Tháp chủ, ngài muốn đi đâu?”

“Ta ra ngoài giải sầu một chút.”

. . .

Hồng liên giới.

Trong một khu rừng rậm âm u tại khu vực hỗn loạn của Triệu Văn Quốc.

Ngũ trưởng lão Bạch Ốc Hàn Môn sau khi xác nhận xung quanh không còn ai mới lặng lẽ đào xới dưới đất, lôi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm.

Cầm Mệnh Cách Chi Tâm trên tay, hắn mỉm cười nói: “Một khi vận may đến thì uống nước cũng nhặt được trân châu. Ai mà ngờ tới ta có thể nhặt được thứ này?”

Ngũ trưởng lão tuổi tác không nhỏ. Trong Bạch Ốc Hàn Môn, hắn cực kỳ tinh thông về các loại hung thú và Mệnh Cách thú. Thế giới này không thiếu điều lạ, luôn có một số hung thú bề ngoài xấu xí tầm thường nhưng thật ra lại là Mệnh Cách thú.

Trong tay hắn chính là Mệnh Cách Chi Tâm của Huyền Điểu.

Hầu hết Huyền Điểu đều có màu đen, hình thể nhỏ bé trông như chim yến. Riêng con Huyền Điểu này lại có màu đỏ. Vào thời kỳ ấu niên, trông nó chẳng khác gì Loan Điểu phổ thông, một khi tụ tập cùng đàn Loan Điểu thì rất khó có thể phân biệt được, thế nên khi nó bị giết chỉ có mình ngũ trưởng lão để ý tới.

Ngũ trưởng lão cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực, phủi phủi bụi đất trên người, tâm tình vui sướng vô cùng.

“Ta chẳng muốn ở lại Bạch Ốc Hàn Môn thêm một khắc nào nữa, toàn một đám ngu xuẩn. Muốn ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa… phải tự mình tìm cách.”

Ngũ trưởng lão sờ sờ cằm suy tư một lúc, trong lòng nghĩ tới Lục Châu ——

Vị tiền bối này đột nhiên quật khởi, hẳn là đang thiếu nhân thủ. Với năng lực của ta, kiếm một chức trưởng lão chắc là không thành vấn đề.

Cứ làm như thế.

Trước đó phải tìm một nơi yên tĩnh để khai Mệnh Cách.

Ngũ trưởng lão bay về phía đông nam, không bao lâu sau đã nhìn thấy một mảnh phế tích. Hắn tìm đến một xó xỉnh để ẩn nấp, vô cùng cẩn thận.

Trong lòng ngũ trưởng lão lúc này mới thở phào một hơi.

“Xin chào.”

Bên ngoài mảnh phế tích đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi.

Ngũ trưởng lão giật bắn mình, lập tức đứng lên đi ra khỏi phế tích, nhìn thấy đằng xa là một người trẻ tuổi.

“Ngươi là…?”

“Ta đang tìm người.”

Ngũ trưởng lão cực kỳ cẩn thận và đề phòng. “Ngươi tìm người thì đến phế tích làm gì?”

Nơi này là khu vực hỗn loạn của Triệu Văn Quốc, ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Người này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ…

Người trẻ tuổi hắng giọng nói: “Ta đang tìm sư huynh của ta. Huynh ấy cao cỡ này này, thích ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, đương nhiên là so với ta thì vẫn kém một chút.”

Ngũ trưởng lão lắc đầu liên tục. “Không biết.”

“Thì thôi vậy.” Người trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải rồi gãi gãi đầu. “Kỳ quái, rõ ràng nơi này chính là vị trí sư huynh ta thiêu đốt hắc sắc phù chỉ mà.”

“. . .”

Ngũ trưởng lão thấy hắn thật phiền, bèn chỉ tay về phía tây nói: “Ngươi qua bên kia tìm thử đi.”

“Đa tạ.” Người trẻ tuổi bay về phía đó.

Ngũ trưởng lão lắc đầu thầm nói: “Đám thanh niên không biết trời cao đất dày, gặp phải hung thú thì đừng oán trách ai.”

Ngũ trưởng lão quay trở về mảnh phế tích, tìm một xó xỉnh càng khó thấy hơn rồi ngồi xuống, lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.

Có lẽ do đã mong chờ quá lâu, hắn không nỡ lập tức sử dụng mà nâng niu viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay để thưởng thức, nước mắt chảy xuống.

Rốt cuộc cũng mãn nguyện.

Xốc lại tinh thần, ngũ trưởng lão gọi ra pháp thân cỡ nhỏ. Nhìn liên toạ, trong lòng hắn không khỏi kích động một phen.

Hắn hít sâu một hơi, vừa định đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào…

Gâuuuu ——

Tiếng chó sủa đột ngột vang lên cắt ngang tâm tình tốt đẹp của ngũ trưởng lão.

Hắn lại giật mình, bực bội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Nơi đó có một con hung thú trông giống hệt chó đang thè lưỡi nhìn hắn.

Ngũ trưởng lão lập tức kinh hỉ thốt lên: “Hung thú Cùng Kỳ?”

“Ngươi cũng biết?” Trên đầu tường, người trẻ tuổi ngồi vắt vẻo đong đưa chân, có vẻ kinh ngạc hỏi.

“. . .”

Ngũ trưởng lão giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên. “Ngươi ngươi ngươi… sao lại…”

“À, thật ngại quá, cẩu tử nhà ta thay ta lên tiếng chào hỏi đó mà. Ngươi đang khai Mệnh Cách hả? Ta không có cố ý làm phiền, ngươi cứ tiếp tục đi… Thật sự không cố ý mà, cứ làm đi a…”

“. . .”

Tâm tình ngũ trưởng lão cực kỳ không tốt.

Ngươi đi nhà xí ấy ấy có để người khác nhìn không hả?!

“Ta còn có việc, xin cáo từ trước.” Ngũ trưởng lão xoay người định rời đi.

“Đừng gấp gáp như vậy chứ, ta còn có việc muốn thỉnh giáo…”

“Nói đi.”

“Vừa rồi ta đến chỗ ngươi chỉ, không thấy ai cả.” Minh Thế Nhân nói.

“Việc này thì có liên quan gì đến ta? Không tìm thấy thì ngươi đi chỗ khác mà tìm!” Ngũ trưởng lão hết biết nói gì.

“Ta chỉ muốn hỏi đường, đừng có buồn bực như vậy chứ.” Minh Thế Nhân nghiêng đầu nhìn hắn.

“Người trẻ tuổi, đây là khu vực hỗn loạn, may mắn là ngươi gặp phải ta đó…”

Ngũ trưởng lão hậm hực phủi phủi quần áo, chuẩn bị rời đi.

Minh Thế Nhân gật gật đầu. “Đa tạ tiền bối dạy bảo, chẳng hay tiền bối xưng hô thế nào?”

“Ta là trưởng lão của Bạch Ốc Hàn Môn.” Ngũ trưởng lão chắp tay nói.

“Ta nhớ rồi… tạm biệt nha.”

“Ngươi không tiếp tục tìm người?”

“Tìm làm gì nữa, nhị sư huynh của ta là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta đi tìm huynh ấy chỉ là hình thức thôi, chủ yếu muốn thử thời vận xem có nhặt được viên Mệnh Cách Chi Tâm nào không ấy mà.” Minh Thế Nhân híp mắt cười nhìn chiếc túi treo bên hông ngũ trưởng lão.

“. . .”

Ngũ trưởng lão nhướng mày, cũng liếc nhìn Cùng Kỳ. “Điếc không sợ súng. Ngươi là người môn phái nào? Nếu muốn có Mệnh Cách Chi Tâm thì có thể gia nhập Bạch Ốc Hàn Môn.”

“Vậy thì không được, sư phụ sẽ đánh chết ta.” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom