• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1216-1220

Chương 1216 Vô đề

“Vũ khí của bọn hắn bị người ta nhặt rồi?” Lục Châu hỏi.

“Bình thường vật phẩm từ hồng cấp trở lên đều sẽ được tu hành giả bảo hộ rất kỹ. Khi chiến bại, bọn hắn sẽ tìm cách giấu chúng vào một xó xỉnh nào đó, chờ người phe mình đến nhặt về.” Tiêu Vân Hoà nói.

“. . .”

Thật là sơ ý!

Rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu của Lục Châu vẫn là nhược điểm lớn.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta nên đi rồi. Lục huynh, hẹn ngày sau gặp lại.” Tiêu Vân Hoà nói.

“Lão phu cho ngươi một lời khuyên. Mọi việc… nên lượng sức mà làm.”

Tiêu Vân Hoà gật đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài Dưỡng Sinh điện, Vu Triều và mấy tên thị vệ đã trở về.

Nhìn Vu Triều có chút vết thương nhẹ trên người, trong lòng Lục Châu sinh nghi. Có thể khiến Thiên Giới Bà Sa bị thương, xem ra sự tình không nhỏ.

Vu Triều quỳ một gối xuống bẩm báo: “Thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ, trục xuất toàn bộ người của Hắc Diệu liên minh ra ngoài.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hắc Diệu liên minh?”

“Người của Hắc Diệu liên minh xuất hiện ở Sơn Bắc đạo, khi thuộc hạ chạy đến, bọn hắn đang ra tay với tu hành giả bản xứ. Cũng may chỉ có một tên Thiên Giới Bà Sa, đám còn lại đều là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.”

Tiêu Vân Hoà thở dài nói: “Xem ra Hắc Diệu liên minh có dã tâm không nhỏ. Lần này Diệp Lưu Vân xảy ra chuyện, e là bọn hắn đã ghi hận trong lòng, muốn trút giận lên người vô tội.”

“Hắc Diệu liên minh không sợ bị người trong thiên hạ vây công sao?” Lục Châu hỏi.

“Có một số người tính cách âm u, không thể ước đoán theo lẽ thường.” Tiêu Vân Hoà nói, “Từ 1.500 năm trước, Hắc Diệu liên minh đã là như vậy. Một tên cao thủ Hắc Diệu liên minh thuộc nhóm cao tầng tử vong trong lúc thi hành nhiệm vụ, Hắc Diệu liên minh lập tức phái người đến đó đồ sát hơn vạn người để lập uy. Khi đó rất nhiều tu hành giả hắc liên giới lên án Hắc Diệu liên minh, chỉ tiếc thời điểm đó các phe mâu thuẫn quá sâu, chỉ biết mắng bằng miệng, không ai chịu ra tay trừng trị bọn hắn.”

Việc này khiến Lục Châu nhớ tới chính sách bình định trong thế chiến thứ hai. Càng nhân nhượng, đám phát xít sẽ càng phách lối.

“Chuyện của Hắc Diệu liên minh, lão phu sẽ tự xử lý.” Lục Châu nói.

Tiêu Vân Hoà và Vu Triều chắp tay với Lục Châu rồi rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Lúc này Tư Vô Nhai mới lên tiếng: “Sư phụ, vị Tiêu Vân Hoà này là một nhân tài, vì sao người không thu hắn làm bộ hạ?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Tiêu Vân Hoà có quá nhiều trách nhiệm, thù hận trong lòng lại rất lớn, tạm thời không thích hợp ở lại Ma Thiên Các. Hơn nữa người này làm việc thông minh ổn trọng, sẽ không đối lập với lão phu, người đã chữa trị hai Mệnh Cách cho hắn.”

“Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, vẫn không thể nào là đối thủ của Tháp chủ Hắc Tháp.” Tư Vô Nhai cảm thấy nếu hắn là Tiêu Vân Hoà thì đã quyết định lưu lại.

“Hắn sẽ không đi tìm Hạ Tranh Vanh. Trong tay hắn có một vũ khí sáu cạnh, khí tức không dưới hồng cấp nhưng hình thái lại là hoang cấp. Trong mấy viên Hoả Linh Thạch kia có sáu viên là của hắn.”

“. . .” Tư Vô Nhai lúng túng nói, “Chẳng trách khi đồ nhi cất Hoả Linh Thạch, sắc mặt hắn lại có vẻ dị thường. Xem ra hắn đang tìm cách chữa trị vũ khí.”

Chỉ cần phân tích một chút đã rõ ràng, được chữa trị hai Mệnh Cách, Tiêu Vân Hoà đương nhiên sẽ quyết tâm ôm chặt bắp đùi Lục Châu.

Tư Vô Nhai rời đi, Lục Châu lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, khôi phục Thái Huyền chi lực.

. . .

Kim liên giới, trên Kim Đình Sơn.

Chiêu Nguyệt đưa một viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Diệp Thiên Tâm. “Lục sư muội, hiện tại ta không có liên toạ, viên Mệnh Cách Chi Tâm này giao cho muội là thích hợp nhất.”

“Đây là đồ của tỷ, ta không thể lấy.”

“Cầm đi, hiện tại kim liên giới phải dựa vào muội bảo vệ, tu vi của muội bắt buộc phải tăng lên.”

“…Thôi được, đa tạ ngũ sư tỷ.”

Diệp Thiên Tâm cất Mệnh Cách Chi Tâm rồi nhảy lên lưng Thừa Hoàng. “Hình như Lương Châu lại có động tĩnh, ta và Thừa Hoàng qua đó xem sao.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Diệp Thiên Tâm cưỡi trên lưng Thừa Hoàng bay về phía tây.

Thừa Hoàng có tốc độ kinh người, mỗi lần nhảy vọt lên đều xuyên qua biển mây, tiếng gió thổi ù ù bên tai.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Thừa Hoàng dừng lại bên hồ, phát ra âm thanh trầm thấp.

U —— ——

“Sao thế?” Diệp Thiên Tâm vuốt lưng nó hỏi.

Thừa Hoàng lắc đầu.

“Có người à?”

Thừa Hoàng gật đầu.

“Có nguy hiểm?”

Thừa Hoàng lại gật đầu cái nữa.

Diệp Thiên Tâm nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngươi sợ hãi?”

Thừa Hoàng lộ vẻ do dự, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống đứng bên mặt hồ, bạch y trắng như tuyết, mái tóc như sương.

Nàng cẩn thận nhìn khắp bốn phía, một khi thấy được nguy hiểm sẽ lập tức cùng Thừa Hoàng rời khỏi nơi này.

“Ngươi tên gì?”

Một giọng nói êm ái thanh thuý từ bên kia bờ truyền tới.

Diệp Thiên Tâm lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn sang.

U —— ——

Thừa Hoàng lập tức lùi về sau, trên mặt hiện rõ địch ý.

Diệp Thiên Tâm tin tưởng Thừa Hoàng vô điều kiện, lập tức nhảy lên lưng nó rồi nhìn về phía bờ đối diện.

Nơi đó có một nữ tử khí chất xuất trần đang đứng, dáng người uyển chuyển, ngũ quan rung động lòng người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt như gió xuân.

Mái tóc nàng xanh biếc như bầu trời.

“Ngươi tên gì?” Nữ tử ưu nhã lại hỏi.

Diệp Thiên Tâm nhìn nàng vô cùng đề phòng, bàn tay đặt trên lưng Thừa Hoàng vỗ nhẹ. Thừa Hoàng cũng cúi thấp người xuống.

Nữ tử ưu nhã cười nhạt nói: “Không cần phải sợ. Nếu ta muốn giết ngươi thì sẽ không hỏi tên ngươi.”

Ánh mắt nàng nhìn sang Thừa Hoàng. “Vạn năm Thừa Hoàng, đúng là một toạ kỵ hiếm thấy. Truyền thuyết nói rằng, người được Thừa Hoàng chiếu cố sẽ sống đến hai ngàn năm. Nha đầu, ngươi rất may mắn.”
Chương 1217 Vô đề

“Ngươi gọi ta là nha đầu?”

Từ dáng vẻ bên ngoài, Diệp Thiên Tâm cảm thấy vị nữ tử ưu nhã này có tuổi tác chỉ ngang ngửa mình. Dung mạo nàng xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, vừa nhìn đã biết là người có xuất thân bất phàm.

Nữ tử nói: “Ta lớn hơn ngươi rất nhiều. Nhưng mà…” Giọng nàng trở nên ôn nhu, “Muội muội, ngươi tên gì?”

Diệp Thiên Tâm rất cảnh giác, không trả lời nàng.

Danh tiếng và hình tượng của Diệp Thiên Tâm, khắp kim liên giới này không ai là không biết. Nữ tử xa lạ trước mặt lại không biết Diệp Thiên Tâm, chỉ có thể chứng mình nàng ta không phải người kim liên giới.

“Ta còn có việc… Cáo từ.” Diệp Thiên Tâm cự tuyệt nói.

“Thừa Hoàng là Mệnh Cách thú thế gian khó gặp, nhưng lại xuất hiện trước mắt thế nhân, đi lại khắp nơi như thế, rất dễ bị người phát hiện. Nó rất thông minh, đánh hơi được nguy hiểm, đáng tiếc… nó không nỡ rời xa ngươi. Ngươi nhẫn tâm nhìn nó rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao?”

Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình.

Người nào cũng có nhược điểm. Nàng thừa nhận lời vừa rồi của nữ tử khiến nàng chần chừ.

“Ngươi là ai?” Diệp Thiên Tâm hỏi.

“Ta họ Lam… Chào ngươi.” Nữ tử đặt một tay lên vai, làm động tác chào hỏi.

Diệp Thiên Tâm nói: “Ngươi là người dị tộc.”

“Khắp thiên hạ này đều là một nhà.”

“Ý của ta là, ngươi đến từ địa phương khác.”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đi giải sầu…”

Diệp Thiên Tâm nhíu mày, lời này rất khó khiến người khác tin tưởng. “Chỉ đi giải sầu?”

“Ừm.” Câu trả lời của nàng cực kỳ đơn giản.

“Ngươi muốn bắt Thừa Hoàng?”

Lam Hi Hoà mỉm cười lắc đầu.

“Ngươi muốn bắt ta?” Diệp Thiên Tâm lại hỏi.

Lam Hi Hoà vẫn lắc đầu.

“Vậy được… Ta còn có việc, cáo từ.”

Lam Hi Hoà lẳng lặng nhìn Thừa Hoàng chậm rãi đứng dậy, mang theo Diệp Thiên Tâm chuẩn bị rời đi.

Vù vù…

Đúng lúc này, trong cánh rừng gần đó đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo hắc ảnh.

“Hừ.” Diệp Thiên Tâm cau mày, vỗ nhẹ lên lưng Thừa Hoàng. “Chúng ta đi.”

Thừa Hoàng phóng lên trời, nhưng mấy chục toà hắc sắc pháp thân đã xuất hiện, bao vây nàng và Thừa Hoàng bên trong.

Đối phương hầu hết là thập diệp, ngoài ra còn có hai tên Thiên Giới Bà Sa. Diệp Thiên Tâm hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

“Không ngờ ở chỗ này lại gặp được một con Mệnh Cách thú, thật là may mắn!”

“Tin tức của liên minh quả thật chính xác… Hắc Tháp còn chưa áp dụng kế hoạch nuôi nhốt tại nơi này.”

“Hắc Tháp bây giờ ốc không mang nổi mình ốc, nào có thời gian chạy loạn.”

Mấy chục tên tu hành giả gật đầu.

Diệp Thiên Tâm hạ lệnh: “Đi!”

Thừa Hoàng lại nhảy lên không trung, nhào về phía một pháp thân nhỏ yếu trong số đó.

Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa lập tức xuất hiện, gọi ra Tinh Bàn ép xuống. Diệp Thiên Tâm thi triển Bích Hải Triều Sinh Quyết chống cự nhưng không mảy may làm gì được Tinh Bàn.

Oanh!

Tinh Bàn đập vào thân thể Thừa Hoàng khiến nó bị đau hạ xuống đất, cái đuôi quét ngang khiến mấy trăm cây đại thụ ầm ầm ngã xuống.

“Nha đầu, Thừa Hoàng không thuộc về ngươi. Cút đi.”

Diệp Thiên Tâm không có khả năng bỏ Thừa Hoàng lại, nàng trầm giọng nói: “Nếu các ngươi dám động đến nó, ta thề sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”

“Chỉ bằng ngươi?”

“Chỉ bằng ta là người Ma Thiên Các.”

“Ma Thiên Các?!” Đám tu hành giả đưa mắt nhìn nhau.

Hai toà Thiên Giới Bà Sa đứng sóng vai, chậm rãi nói: “Bên trên có nói, tạm thời không thể trêu chọc Ma Thiên Các.”

“Đúng là khó xử… Nhưng không phải là không có cách.”

“Ý của ngươi là?”

Tên Thiên Giới Bà Sa kia làm động tác chém xuống. Hai người nhìn nhau ăn ý rồi hờ hững hạ lệnh:

“Giết.”

Mấy chục tu hành giả bốn phía ùa lên. Lông trên người Thừa Hoàng dựng lên đầy giận dữ.

“Được rồi.”

Bên bờ hồ đối diện, giọng nói êm dịu của Lam Hi Hoà truyền vào tai tất cả mọi người.

Lúc này đám tu hành giả vây công Thừa Hoàng mới chú ý đến một nữ tử ưu nhã xinh đẹp như tiên giáng trần đang đạp không đi tới. Không biết từ bao giờ mái tóc nàng đã biến thành màu bạch kim.

Nàng mỉm cười đi về phía Diệp Thiên Tâm.

“Ngươi là ai?” Tu hành giả Thiên Giới Bà Sa cau mày hỏi.

Lam Hi Hoà không đáp, vẫn thản nhiên đi tới.

“Muốn chết thì đừng oán trách người khác!” Đám tu hành giả lập tức xông lên.

Lam Hi Hoà nhẹ nhàng nâng tay, lòng bàn tay bắn ra quang mang sáng trắng như ánh trăng. Không khí ngưng kết, nguyên khí đình trệ.

Vạn vật đều bị đông cứng tại chỗ.

“Ngươi ——”

Mấy chục tu hành giả lộ vẻ kinh hãi… đáng tiếc đã muộn.

Ngay sau đó, đám tu hành giả bốn phía tựa như pha lê vỡ vụn, thân thể nứt toác ra, không hề cảm thấy đau đớn vì bọn hắn đã tử vong chỉ trong tích tắc, từng thân ảnh rơi thẳng xuống hồ.

Hồ nước trong xanh thanh tịnh lúc này đã nhuốm một màu đỏ thẫm.

“. . .”

Diệp Thiên Tâm cả kinh nhìn nữ tử xa lạ trước mặt.

“Ngươi đến từ Ma Thiên Các?”

“Phải…” Diệp Thiên Tâm càng thêm cảnh giác.

“Bọn hắn là người Hắc Diệu liên minh.”

“Hắc Diệu liên minh?”

Lam Hi Hoà mỉm cười nói: “Ta cứu ngươi một mạng, không nói cảm ơn sao?”

“…Tạ ơn. Nhưng mà ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi.

“Việc này không quan trọng.” Lam Hi Hoà cười khẽ một tiếng, “Chúng ta có duyên, nếu không chê… hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”

“. . .”

U ——

Thừa Hoàng lắc đầu kịch liệt.

Diệp Thiên Tâm bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó…”

Lam Hi Hoà không tức giận mà vẫn ôn hoà nói với Thừa Hoàng:

“Thừa Hoàng, ngươi có thể trợ giúp chủ nhân mình bước vào Thiên Giới Bà Sa không?”

“Ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng không?”

“Ngươi có thể ở trong thành trì của nhân loại cả đời không rời đi không?”

Liên tục ba câu hỏi đặt ra khiến Thừa Hoàng ngơ ngác. Từng câu đều đâm vào nhược điểm của nó.

Trên thực tế, Thừa Hoàng có trí tuệ không kém gì Anh Chiêu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thừa Hoàng, Lam Hi Hoà cũng muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Nhưng bây giờ nàng đổi ý.
Chương 1218 Vô đề

Thừa Hoàng không cách nào trả lời nàng. Lam Hi Hoà nhẹ giọng nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“Vì sao?” Diệp Thiên Tâm không hiểu.

Nàng có thể cảm giác được lực lượng cường đại trên người nữ tử này, chỉ giơ tay nhấc chân đã có thể chưởng khống sinh mệnh của ngàn vạn người khác.

Loại người như vậy… vì sao phải tiếp cận mình?

Không có lợi thì không buôn bán. Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí!

Nhưng mà…

Lam Hi Hoà chỉ đáp lại hai chữ: “Duyên phận.”

“Duyên phận?”

“Ngươi thích màu trắng, ta cũng thích màu trắng. Lý do này đã đủ chưa?”

Thứ này mà cũng là lý do?

Thấy Diệp Thiên Tâm không nói, Lam Hi Hoà lại lên tiếng:

“Mỗi tháng ngày mùng một và mười lăm, ngươi hãy đến Tây Hồ tìm ta.”

Nói xong, vị trí nơi Lam Hi Hoà từng đứng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh. Nàng đã biến mất.

Diệp Thiên Tâm nhìn quanh bốn phía, ngỡ như mình vừa nằm mơ. Nhưng nước hồ đỏ thẫm đập vào mắt nhắc nhở nàng chuyện vừa rồi không phải là mộng cảnh.

. . .

Hai ngày trôi qua.

Lục Châu mở mắt, Thái Huyền chi lực đã hoàn toàn khôi phục.

Nhìn lại năm Mệnh Cách nằm yên vị trong Mệnh Cung, Lục Châu hài lòng trước lực lượng và tu vi tăng lên thấy rõ của mình.

“Chỉ tiếc, muốn có được ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lần nữa e là khó như lên trời.”

Vừa nghĩ tới lần trước rút thưởng toàn bộ đều là ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’, Lục Châu đã cảm thấy run tay.

Hiện tại điểm công đức có hơn năm trăm ngàn điểm nhưng không cách nào mua được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chỉ có thể tập trung gia tăng thực lực.

“Viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ sáu cũng cần 1.500 năm thọ mệnh… Hiện tại chỉ còn chưa tới 300 năm.”

Lục Châu có thể dùng luôn Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di mà không cần giữ lại thọ mệnh bên trong, nhưng như vậy thì quá đáng tiếc.

“Phải tích luỹ nhiều Thẻ Nghịch Chuyển mới được.”

Lục Châu nhìn lại giao diện đạo cụ. Hắn còn 35 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Muốn có đủ 1.500 năm thọ mệnh thì cần đến hơn 900 tấm.

“. . .”

Chắc lão phu rút thưởng đến Tết Công-gô mới đủ.

Giá bán Thẻ Nghịch Chuyển là 500 điểm công đức một tấm… Chờ đã, có ghi chú đằng sau.

[Chú thích: đề nghị nên mua đạo cụ này.]

“Mua?”

Lục Châu nhíu mày, quyết định rút thưởng mười lần, thu hoạch được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

“Xác suất trúng thưởng không kém, nhưng cũng ngang bằng giá mua.”

Từ lúc ban đầu rút thưởng được nhiều đạo cụ ngon nghẻ, càng về sau số điểm may mắn tích luỹ càng tăng, vừa rồi lại còn lên đến 999 điểm mới trúng thưởng một lần.

Có thể thấy khả năng trúng thưởng càng lúc càng thấp.

Đương nhiên đây cũng chỉ là do Hệ thống đề nghị, có tính chất tham khảo, nếu vận khí tốt vẫn có thể rút thưởng được nhiều đồ tốt.

Có một vấn đề cần phải chú ý: Một là, Thẻ Nghịch Chuyển càng về sau sẽ càng tăng giá trị thọ mệnh. Hai là, Thẻ Nghịch Chuyển chỉ nghịch chuyển thọ mệnh, không phải gia tăng thọ mệnh cho tu hành giả.

Khi Lục Châu xuyên không đến, hắn chỉ có ngàn năm thọ mệnh. Khi nghịch chuyển cũng chỉ có khả năng dùng cho một ngàn năm. Nếu vượt qua con số này, rất có khả năng hắn sẽ bị nhét trở vào trong bụng mẹ, bị người ta dùng một tay chụp chết. Thế nên khi sử dụng phải chú ý kỹ điều này.

“Một ngàn tấm Thẻ Nghịch Chuyển cần đến 500.000 điểm công đức.”

Vốn cho rằng Thẻ Nghịch Chuyển là rẻ nhất, bây giờ xem ra nó mới là cái hố to nhất của Hệ thống!

Tạm thời không vội mua làm gì, để chờ xem sao.

Tách ——

Phù chỉ đột nhiên có động tĩnh.

Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, lấy hắc sắc phù chỉ ra thiêu đốt. Hình ảnh Nhan Chân Lạc xuất hiện trước mắt.

Nhan Chân Lạc lúng túng gãi đầu nói: “Lục huynh… huynh che giấu thật sâu nha.”

“Che giấu?”

“Hiện tại hắc liên giới và bạch liên giới đều đã biết kim liên giới có một vị cường giả mười hai Mệnh Cách… mười hai Mệnh Cách đó, Lục huynh, huynh thật là kín tiếng quá mức.”

“Lão phu luôn thẳng thắn đối đãi mọi người, không hề che che giấu giấu.” Lục Châu nói.

“. . .”

Được rồi, ngài là đại lão, ngài nói gì cũng đúng hết đó, không tranh cãi với ngài.

Thái độ của Nhan Chân Lạc rõ ràng cung kính hơn trước rất nhiều:

“Bên phía Bạch Tháp thì ta không rõ, nhưng hiện tại Hắc Tháp đang tranh cãi ngất trời… Kế hoạch thanh trừ bị Hạ tháp chủ bác bỏ, hiện tại rất nhiều phe thế lực đều phải kiêng kỵ Lục huynh.”

Việc này cũng nằm trong dự đoán của Lục Châu. Có cường giả mười hai Mệnh Cách toạ trấn, đám người kia đương nhiên phải thu liễm lại.

“Bên phía Hắc Diệu liên minh thế nào?” Lục Châu hỏi.

“Đây chính là lý do hôm nay ta tìm đến Lục huynh. Diệp Lưu Vân chết rồi, Hắc Diệu liên minh là đám người có thù tất báo. Bọn hắn không dám tìm huynh nhưng chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù. Ta nghe một vị bằng hữu nói, Hắc Diệu liên minh đã phái người đi hồng liên giới và kim liên giới. Chỉ là việc này chưa xác định thật giả…” Nhan Chân Lạc nói.

“Kim liên giới?” Lục Châu nhướng mày.

“Trần Vũ Vương của Đại Viên vương đình bị trọng thương, nhưng bọn hắn là kiểu người tuân thủ quy củ, sẽ không làm ra mấy việc hèn hạ như vậy. Bạch Tháp và Hắc Tháp sẽ phái sứ giả đến hoà đàm, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không phát sinh xung đột.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu, đột nhiên gọi một tiếng: “Nhan Chân Lạc.”

“Hả?” Nhan Chân Lạc bỗng phát hiện ánh mắt Lục Châu có chút thay đổi.

“Hắc Tháp không thích hợp với ngươi. Lão phu có thể cho ngươi thêm một cơ hội.”

“Việc này…”

Nhan Chân Lạc sao có thể không hiểu ý tứ Lục Châu. Nhưng một khi gia nhập Ma Thiên Các, hắn sẽ phải mang danh phản bội Hắc Tháp, hậu quả rất khó lường.

“Ngay cả Tháp chủ tiền nhiệm Tiêu Vân Hoà còn không có cơ hội này, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.” Giọng Lục Châu trầm xuống.

Ba chữ Tiêu Vân Hoà khiến Nhan Chân Lạc cả kinh. Hắn sao lại không rõ sức nặng của cái tên này. Nhan Chân Lạc chỉ thích tự do, chán ghét việc nhân loại tham lam nội đấu.
Chương 1219 Vô đề

“Từ lần trước ta đi chấp hành nhiệm vụ, Hắc Tháp càng ngày càng tăng cường giám thị các thành viên. Nếu muốn rời khỏi Hắc Tháp e là hơi khó.”

“Việc này ngươi không cần lo lắng, sớm muộn gì lão phu cũng phải đến Hắc Tháp một chuyến.”

“. . .”

Lục Châu đã nói tới nước này, trong lòng Nhan Chân Lạc đại định, khẽ nói: “Lục huynh thẳng thắn đối đãi như vậy, nếu ta còn cự tuyệt thì chính là kẻ không biết điều. Từ nay về sau, Nhan Chân Lạc ta sẽ là thiên lôi cho Lục huynh sai đâu đánh đó.”

[Ting — thu hoạch một bộ hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

“Rất tốt… Bản toạ ban thưởng cho ngươi chúc vị Tả sứ Ma Thiên Các, chỉ nghe lệnh của bản toạ.” Lục Châu nói.

Trong lòng Nhan Chân Lạc khẽ động. Với tư lịch và tu vi của hắn trong Hắc Tháp, đừng nói tới vị trí cao tầng, ngay cả vị trí trưởng lão bình thường cũng không đến lượt hắn.

Vừa vào Ma Thiên Các đã được làm Tả sứ, sao hắn có thể không kích động.

“Đa tạ Các chủ.”

“Khoảng thời gian này phải uỷ khuất ngươi tiếp tục ở lại Hắc Tháp.” Lục Châu nói.

“Được.”

Hình ảnh biến mất.

Lục Châu hài lòng gật đầu. Thực lực tổng thể của Ma Thiên Các lại đề thăng, nhưng vẫn kém xa các thế lực khác.

Bốn vị trưởng lão, mười vị đệ tử, còn có hộ pháp Mạnh Trường Đông vẫn chưa tăng tu vi. Chỉ dựa vào mấy vị Thiên Giới Bà Sa mới thu nhận thì rất khó có thể chính diện đối mặt với Hắc Tháp Bạch Tháp.

“Người đâu.”

Lần này thị nữ không xuất hiện mà thay vào đó là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

“Sư phụ, xin người phân phó.” Tiểu Diên Nhi học theo bộ dáng của thị nữ, cung kính nói.

Lục Châu cau mày mắng: “Nha đầu nhà ngươi… gần đây tu vi có thụt lùi không?”

Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười rồi chạy tới bên cạnh Lục Châu, thẽ thọt nói: “Đồ nhi sao có thể thụt lùi, tu vi hiện tại đã sắp đột phá thập diệp.”

“Vậy thì tốt. Gọi nhị sư huynh ngươi tới đây.” Lục Châu nói.

“Sư phụ gọi nhị sư huynh làm gì, đồ nhi và Hải Loa sư muội cũng làm được mà. Ngày nào cũng phải ở trong hoàng cung, đồ nhi ngột ngạt muốn chết.” Tiểu Diên Nhi tủi thân nói.

“Về Ma Thiên Các… ngươi làm được không?” Lục Châu liếc nàng.

“…Thôi để đồ nhi đi gọi nhị sư huynh.”

Kỳ thực để Tiểu Diên Nhi và Hải Loa trở về cũng được, nhưng quá trình vượt qua Vô Tận Hải rất nguy hiểm, mà dùng phù văn thông đạo thì các nàng chưa đủ tu vi để sử dụng.

Trong mười đệ tử, cũng chỉ có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có năng lực khống chế phù văn thông đạo.

Từ trận giao thủ giữa Ngu Thượng Nhung và đại trưởng lão Hứa Trần, Lục Châu có thể đoán được thực lực Ngu Thượng Nhung ít nhất là hai Mệnh Cách.

Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã mang Ngu Thượng Nhung tới đại Dưỡng Sinh điện.

“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người hành lễ.

“Vi sư gọi ngươi tới là muốn ngươi mang mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm về Ma Thiên Các. Lòng trả thù của đám người Hắc Diệu liên minh rất lớn, mà Ma Thiên Các chỉ có mỗi hộ pháp Lý Tiểu Mặc đã khai ba Mệnh Cách, vi sư không yên lòng…”

“Đồ nhi nguyện trở về Ma Thiên Các một chuyến.” Ngu Thượng Nhung nói.

Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh tươi cười: “Nhị sư huynh vẫn như trước đây!”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta cảm giác gần đây tu vi có đột phá, hiện đang gặp bình cảnh. Nếu vẫn ở lại trong cung thì tu vi sẽ trì trệ không tiến.”

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên xuất chưởng.

Kim chưởng nhanh như thiểm điện đánh về phía Ngu Thượng Nhung.

Kinh nghiệm chiến đấu của Ngu Thượng Nhung vô cùng phong phú, chưởng ấn còn chưa kịp đến hắn đã rút kiếm, khống chế cương khí ngăn ở trước mặt.

Chưởng ấn bị đón đỡ, Ngu Thượng Nhung trượt về sau vài mét, thân ảnh vẫn đứng vững.

“Ngươi có thể ngăn cản một chiêu này mà lông tóc vô thương, có thể thấy con đường trảm liên đã có đột phá.”

“Cũng nhờ vận khí, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung biết con đường tu đạo của mình còn rất dài và xa.

Lục Châu gật đầu: “Lần này trở về Ma Thiên Các ngươi có thể dùng phù văn thông đạo. Việc này nên tìm Ninh Vạn Khoảnh mà hỏi.”

Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh từng xuất hiện ở kim liên giới, tất nhiên hắn có phù văn thông đạo.

Trước khi Ma Thiên Các nghiên cứu thành công phù văn thông đạo, cũng chỉ có thể mượn tạm thông đạo của người khác.

“Ninh Vạn Khoảnh là người Bạch Tháp, e là hắn sẽ không nguyện ý.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Ninh Vạn Khoảnh là người thông minh, ngươi cứ tìm hắn mà hỏi.”

“Vâng.”

Ngu Thượng Nhung lĩnh mệnh rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu quay đầu hỏi Tiểu Diên Nhi: “Tứ sư huynh của ngươi bây giờ đang ở đâu?”

Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Tứ sư huynh suốt ngày chạy lung tung khắp nơi, đồ nhi cũng không biết.”

Không biết?

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời đi. Lục Châu vuốt râu suy nghĩ một lát rồi mặc niệm thần thông Thiên thư.

Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái ——

Cây cối tươi tốt xanh um mọc chằng chịt chồng chất lên nhau như một ngọn núi, ngăn trở tầm nhìn của Lục Châu.

“. . .”

Lão tứ đang làm trò gì?

Lục Châu quan sát một lúc, thấy xung quanh chỉ toàn cây với cỏ.

Khò khò khò ——

Gâu gâu gâu…

Lục Châu nhíu mày. Hắn đang ngủ?

Người khác bận chạy đôn chạy đáo, còn hắn thì nằm ngủ ngon lành ở đây?

“Đồ hỗn trướng!”

Hình ảnh biến mất. Lục Châu lắc đầu.

Lão phu đúng là nhìn lầm rồi. Lão tứ một ngày không mắng là toàn thân mọc gai, hai ngày không chửi là cả người ôi thiu, ba ngày không đánh là nhảy lên đầu lão phu ngồi.

Cùng lúc đó.

Minh Thế Nhân ngơ ngác ngồi dậy. Là hắn nghe nhầm sao?

Hắn vươn vai nhìn đám cây cối xanh um tùm trước mặt, mơ hồ nói: “Sư phụ? Ách… hẳn là ta nằm mơ rồi. Cẩu tử, đừng có quấy rầy ta, để ta ngủ một chút.”

Nói xong, Minh Thế Nhân nằm lăn ra, tiếp tục ngủ.

Khò khò khò ——

Toàn bộ dãy núi đều đã bị cây xanh bao phủ. Một cỗ sinh cơ nhàn nhạt nhanh chóng hội tụ vào giữa đám cây xanh…
Chương 1220 Vô đề

Hai ngày sau, trong Dưỡng Sinh điện.

Mệnh Cách thứ năm của Lục Châu đã tiến vào trạng thái ổn định.

Cũng may có Tử Lưu Ly trợ giúp nên tốc độ tu hành cực nhanh, thêm một tháng nữa Lục Châu sẽ có thể tiến hành khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ sáu.

“Mệnh Cách thứ sáu… dùng Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di.”

Dục tốc bất đạt, Lục Châu chú trọng vào chất lượng từng viên Mệnh Cách hơn.

Đúng lúc này, Lục Châu ngửi được mùi máu tươi rất nồng nặc.

“Ai ở bên ngoài?” Lục Châu nhíu mày quát.

“Đồ tôn cầu kiến sư công.” Giọng Lý Vân Tranh truyền vào đại điện.

“Vào đi.”

Lý Vân Tranh và hai vị hộ pháp Ma Thiên Các đi vào, ngoài ra còn có mấy binh sĩ đang khiêng cáng cứu thương.

Trên cáng cứu thương có hai người toàn thân đầy máu đang nằm, một người là binh lính phàm nhân và một người là tu hành giả.

Lý Vân Tranh khom người nói: “Sư công, trong một toà thành ở Sơn Bắc đạo xảy ra chuyện. Nơi đó xuất hiện một đám tu hành giả hắc liên giới không ngừng lạm sát người vô tội, đã chết mấy trăm người. Hai người này may mắn đào thoát, được tu hành giả bản xứ kịp thời cứu ra.”

Mạnh Trường Đông cúi người kiểm tra rồi nói: “Các chủ, những vết thương trên người bọn họ đều đồng nhất.”

Thẩm Tất nói: “Là Hắc Diệu liên minh làm.”

“Ngươi có chứng cứ không?” Lục Châu hỏi.

“Đây là thủ đoạn thường dùng của đám người Hắc Diệu liên minh. Ta dám đánh cược, lần sau bọn hắn sẽ càng hung mãnh hơn, giết người diệt khẩu, huỷ thi diệt tích. Một ngàn năm trăm năm trước, lợi dụng mâu thuẫn giữa các đại thế lực, chắc chắn tu hành giới sẽ không ra tay với mình, Hắc Diệu liên minh đã dựa vào thủ đoạn này mà đặt chân trong tu hành giới. Bọn hắn đã thành công, nên lần này sẽ lại càng điên cuồng hơn.” Thẩm Tất đáp.

Hai người kia nằm trên cáng, máu thịt be bét, đến nói chuyện cũng không làm được.

Lục Châu vung tay áo, Lý Vân Tranh lập tức lệnh cho người khiêng hai kẻ trọng thương ra ngoài.

Lục Châu vuốt râu suy tư. Hắn vốn không phải thánh nhân, càng không phải chúa cứu thế. Chỉ là nếu có thể nhân cơ hội này để xử lý Hắc Diệu liên minh thì cũng đáng.

Hiện tại thực lực Ma Thiên Các cần được đề thăng nhanh chóng.

“Sư công.”

“Nói đi.”

“Hắc Diệu liên minh thật sự quá phận, lần trước có Vu Triều hỗ trợ, miễn cưỡng đánh lui bọn chúng. Lần này không ngờ lại tàn nhẫn như thế, xin sư công hãy thay ta làm chủ!”

Lý Vân Tranh không giống Lục Châu. Hắn là vua của một nước, bất kỳ địa phương nào xảy ra chuyện hắn đều phải có trách nhiệm.

Lục Châu không trả lời ngay.

Lúc này Thẩm Tất đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Các chủ, với địa vị và tu vi của ngài, có thể nhân cơ hội này để gõ Hắc Diệu liên minh một trận. Bọn hắn ăn vào bao nhiêu, chúng ta khiến bọn hắn nôn ra bấy nhiêu.”

Lục Châu vẫn giữ im lặng.

Lão phu cũng muốn làm thế mà! Vấn đề là… lão phu không có mười hai Mệnh Cách.

“Cầu sư công thay ta làm chủ.” Lý Vân Tranh quỳ xuống nói.

Thẩm Tất lại nói thêm vào một câu: “Hơn nữa, việc này còn có thể đề thăng hình tượng của Ma Thiên Các.”

Một công đôi ba việc!

Nhưng cần có một tiền đề: mười hai Mệnh Cách.

Lục Châu hỏi: “Ai là người đứng đầu Hắc Diệu liên minh?”

“Bẩm Các chủ, Minh chủ Hắc Diệu liên minh là Phiền Nhược Tri, mười một Mệnh Cách. Sở dĩ Hắc Diệu liên minh có thể cùng Hắc Tháp và Đại Viên vương đình tạo thành thế chân vạc là vì nhân số rất đông, hội tụ nhiều cao thủ tán tu. Diệp Lưu Vân chính là một trong số đó.”

“Chỉ là mười một Mệnh Cách, vì sao Hạ Tranh Vanh không thừa cơ nuốt chửng hắn?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Vì phía sau còn có Đại Viên vương đình chế ngự. Một khi Hắc Tháp có tâm tư này, Hắc Diệu liên minh sẽ lập tức liên hợp với vương đình…”

Thì ra còn cần tam phương chế ngự lẫn nhau.

“Đứng lên đi.” Lục Châu nói với Lý Vân Tranh. “Việc này lão phu sẽ xử lý, ngươi lui xuống trước.”

“Đa tạ sư công.” Lý Vân Tranh hành lễ, cung kính rời đi.

“Mạnh hộ pháp, ngươi đến Cứu Thiên Viện một chuyến, dặn dò lão thất mau chóng làm ra phù văn thông đạo.”

Mạnh Trường Đông nói: “Việc này không thành vấn đề. Hôm qua Tiêu tháp chủ đã phái người đưa bản vẽ tới.”

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Sau khi làm ra phù văn thông đạo, lão phu sẽ tự mình đi một chuyến đến Hắc Diệu liên minh.”

“Vâng.”

. . .

Sau khi mọi người rời đi, Lục Châu bắt đầu nghĩ cách ứng phó với Hắc Diệu liên minh.

Hiện tại hắn có hơn 500.000 điểm công đức, một tấm Một Kích Chí Mạng cường hoá, một tấm Miễn Dịch Sát Thương và nhiều tấm Đỡ Đòn Chí Mạng, không sợ Phiền Nhược Tri.

Huống hồ so với Hắc Tháp, Hắc Diệu liên minh càng e ngại Lục Châu hơn.

Nếu muốn đi, đương nhiên phải có đủ át chủ bài. Lục Châu suy nghĩ một lát rồi mua bổ sung một tấm Một Kích Chí Mạng.

“Thẻ Nguỵ Trang?”

Nhìn thoáng qua tấm thẻ đã rất lâu không dùng tới, Lục Châu tự hỏi…

Thẻ Nguỵ Trang sau khi kết hợp sẽ như thế nào? Thứ đồ chơi này chẳng có tính công kích tẹo nào, nhưng dùng để uy hiếp người khác thì rất có tác dụng.

Lục Châu mua thêm hai tấm Thẻ Nguỵ Trang rồi lấy ra Thẻ Kết Hợp, đặt bốn tấm thẻ chồng lên nhau, sau đó mặc niệm một tiếng: “Kết hợp.”

[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được một tấm Thẻ Nguỵ Trang bản cường hoá.]

Không có ghi chú giải thích gì về tấm thẻ này. Rốt cuộc hiệu quả của nó là gì? Hiện ra đủ ba mươi sáu Mệnh Cách hay sao?

Nếu thật là như vậy thì đến Hắc Diệu liên minh doạ dẫm một đợt… à không, đi đòi công đạo, hoàn toàn không thành vấn đề.

Đương nhiên tác dụng của Thẻ Nguỵ Trang là để chấn nhiếp.

Nếu xuất hiện cục diện ba phương thế lực đồng thời vây công Ma Thiên Các thì thảm rồi. Nhưng vấn đề này hiển nhiên còn chưa xuất hiện, nếu không đại quân vây quét đã sớm đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom