-
Chương 1221-1225
Chương 1221 Vô đề
Đây cũng là nhờ mỗi thế lực đều muốn có được lợi ích lớn nhất nên rất khó có thể nhất trí với nhau.
Thời gian còn lại, rút thưởng thôi chứ còn làm gì nữa! Biết đâu lại số đỏ trúng ngay một tấm thẻ trâu bò.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Phân Giải x 5.]
Thẻ Phân Giải?
Trước đó có Thẻ Kết Hợp, bây giờ lại có Thẻ Phân Giải? Hẳn là có tác dụng ngược lại?
Lục Châu nhìn thấy bên dưới tấm thẻ này có một hàng ghi chú nhỏ: [Thẻ Phân Giải có thể dùng để phân giải vật phẩm.]
Nói nhảm!
Hay là cứ làm thử xem sao.
Thẻ đạo cụ không thích hợp dùng để phân giải, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ khí.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Phán Quan Bút (siêu thiên giai), Tử Lưu Ly (hồng cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp), Minh Vương Giới, Hải Hồn Châu (hết năng lượng).
“Vị Danh cũng có thể phân giải?” Lục Châu tràn ngập nghi hoặc.
Đây là vũ khí mạnh nhất của hắn, nếu thật sự bị phân giải thì lỗ to.
“Hải Hồn Châu đã hết năng lượng?”
Lục Châu lấy Hải Hồn Châu ra xem, lúc này nó đã ảm đạm không còn ánh sáng, thậm chí còn có mấy vết rạn.
Lục Châu lộ vẻ tiếc hận. Năng lực của Hải Hồn Châu không hề tầm thường, Tuyệt Đối Linh Độ luôn có thể tạo ra tác dụng không thể tưởng tượng, không ngờ năng lượng bên trong đã tiêu hao hết.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Có giữ lại cũng không còn tác dụng gì.
“Phân giải.”
[Ting — phân giải vật phẩm ‘Hải Hồn Châu’, thu hoạch được tinh hoa Hắc Diệu Thạch x 10.]
[Tinh hoa Hắc Diệu Thạch: tài liệu trân quý dùng để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp. Mỗi lần đề thăng cần 100 phần.]
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Rốt cuộc cũng có nguyên liệu để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp, có thể đề thăng Tử Lưu Ly rồi.
Chỉ là, không ngờ Hải Hồn Châu chỉ cung cấp có 10 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, thật là quá ít.
Lục Châu nhìn vào những vũ khí khác…
Mấy thứ này chẳng có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng đối với người Ma Thiên Các lại là bảo bối. Thôi tạm thời không phân giải.
“Các chủ, có sứ giả Hắc Tháp đến cầu kiến, hiện đang chờ ở trước cửa Tuyên Chính điện.” Thẩm Tất từ bên ngoài đi vào, khom người bẩm báo.
“Sứ giả Hắc Tháp?”
“Xem bộ dáng hẳn là đến cầu hoà.” Thẩm Tất cười đáp.
“Cho bọn hắn vào.”
“Vâng.”
Thẩm Tất dẫn đường, đưa mấy tu hành giả mặc hắc bào đi tới Dưỡng Sinh điện.
Có hơn mười người cung kính đi vào. “Giang Cửu Lý bái kiến lão tiền bối.”
Giang Cửu Lý, một trong những Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp, chính là sứ giả đến bái phỏng Lục Châu.
“Là ngươi?” Lục Châu cũng có chút bất ngờ.
Giang Cửu Lý xấu hổ cười cười:
“Từ khi gặp Lục tiền bối ở Triệu Văn Quốc, ta vẫn nhớ mãi không quên. Sau đó nghe tin Lục tiền bối đại triển thần uy, lại đánh lui thú triều ở Sơn Nam đạo, trong lòng ta kính sợ không thôi, cho nên hôm nay mới cố ý đến bái phỏng ngài.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão đã lần lượt đi vào đại điện.
Lục Châu phất tay áo ra hiệu bọn họ không cần hành lễ rồi nhìn Giang Cửu Lý:
“Cáo chúc tết gà, ngươi mà có lòng tốt như vậy?”
Giang Cửu Lý lập tức xua tay: “Không không không, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Lần này ta tới, một mặt là muốn giải trừ hiểu lầm lúc trước, một mặt là muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối.”
Lục Châu thản nhiên đáp:
“Thẩm phán giả Vũ Quảng Bình, đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên, thêm mấy tên Hắc Ngô Vệ… đều chết dưới tay lão phu. Các ngươi thật sự bỏ qua được chuyện này?”
Giang Cửu Lý không hề do dự nói: “Bỏ qua được, bỏ qua được… Bọn hắn có mắt không tròng, đắc tội Lục tiền bối trước, đó là quả báo của bọn hắn. Mặt khác, vì để bồi tội với ngài, ta có mang theo một ít đồ vật.”
Hắn vung tay lên, mấy chiếc rương mở ra. Bên trong chứa đầy hắc sắc phù chỉ, vật liệu chế tạo vũ khí và các loại cực phẩm đan dược.
“Mong Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Lục Châu nhìn thoáng qua mấy chiếc rương rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Hắc Tháp nguyện kết giao bằng hữu với lão tiên sinh, sau này có thể chiếu cố lẫn nhau. Hắc Tháp sẽ dùng toàn lực ủng hộ Ma Thiên Các và kim hồng lưỡng giới, rút người của chúng ta về. Chúng ta thật sự rất có thành ý.” Giang Cửu Lý khiêm tốn nói.
Trên đời này nào có cái gì gọi là thành ý tự nhiên, suy cho cùng cũng là đi mượn sức mà thôi.
Lục Châu vuốt râu: “Vậy Thẩm Tất…”
“Đó đều là việc nhỏ. Ban đầu Thẩm Tất ở Hắc Tháp bị uỷ khuất, nay đã tìm được minh chủ, đó là tổn thất của chúng ta. Người có chí riêng, ta xin cam đoan với lão tiên sinh, Hắc Tháp sẽ không truy cứu việc này.”
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đúng là rất có thành ý kết minh.
Đại trưởng lão chết, thẩm phán giả chết, lại còn nhẫn nhịn việc người khác đào góc tường nhà mình.
Đúng lúc này…
Mạnh Trường Đông nhanh chân bước vào đại điện, khom người nói: “Các chủ, người của Bạch Tháp cầu kiến.”
“Bạch Tháp?” Vu Chính Hải cau mày nói, “Hôm nay thật là nhộn nhịp.”
“Cho bọn hắn vào đi.”
“Vâng.”
Giang Cửu Lý đứng một bên nhíu mày, trong lòng đang thầm mắng Bạch Tháp một trận.
Chờ đến khi Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn mười tu hành giả mặc bạch y đến, Giang Cửu Lý tức giận nói: “Là ngươi, Tất Thạc?”
Tất Thạc mỉm cười đi vào Dưỡng Sinh điện, không thèm để ý đến Giang Cửu Lý mà chắp tay chào Lục Châu:
“Bạch Tháp thẩm phán giả Tất Thạc, bái kiến Lục tiền bối.”
Lục Châu yên lặng nhìn hắn. Tất Thạc tiếp tục nói:
“Trước đó Bạch Tháp và Lục tiền bối có chút hiểu lầm, hôm nay vãn bối đến để làm sáng tỏ việc này… Nam Cung Ngọc Thiên và Hứa Trần trưởng lão đắc tội Lục tiền bối trước, chết cũng chưa hết tội. Vãn bối mang theo chút lễ vật đến, mong Lục tiền bối không ghét bỏ.”
Chương 1222 Vô đề
Chậc chậc, lời kịch cũng không khác gì của Hắc Tháp, chẳng lẽ đã luyện trước rồi sao?
Giang Cửu Lý cười ha hả: “Tất Thạc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, Bạch Tháp các ngươi hết lời để nói rồi hay sao mà bắt chước y xì lời của ta vậy?”
“Bắt chước ngươi?” Tất Thạc xem thường, “Giang Cửu Lý, nơi này không phải chỗ để ngươi giương oai. Hôm nay ta đến là thật lòng muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối, không phải để chấp nhặt với ngươi.”
Giang Cửu Lý xoay người nói với Lục Châu:
“Lục tiền bối, tin rằng ngài cũng nhìn thấy thành ý của Hắc Tháp. Xin Lục tiền bối suy xét.”
Tất Thạc không thèm phản ứng lại mà ra hiệu cho người mở rương.
Trong rương, ngoài những phù chỉ đan dược cần thiết còn có một số vật liệu hi hữu.
“Để thể hiện thành ý, Bạch Tháp nguyện dâng lên mười viên Hoả Linh Thạch, một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mười phần Tẩy Cách Thiên Hoa Đan!”
Tất Thạc càng nói càng lộ vẻ tự hào, “Đặc biệt Tẩy Cách Thiên Hoa Đan là vật liệu hi hữu chỉ Bạch Tháp mới có. Phục dụng viên đan dược này có thể tăng thêm lực lượng cho Mệnh Cách.”
Biểu tình trên mặt Giang Cửu Lý trở nên cứng ngắc.
Bạch Tháp đúng là hung ác, chỉ riêng ba loại vật liệu này thôi đã vượt qua mười viên Mệnh Cách Chi Tâm thông thường rồi!
Tất Thạc liếc nhìn Giang Cửu Lý, sau đó cao giọng nói: “Mời Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía mấy cái rương của đám người Hắc Tháp, trong lòng không khỏi khinh bỉ.
Loại hàng phế phẩm này mà Hắc Tháp các ngươi cũng dám lấy ra?
Đúng như dự liệu của hắn, Lục Châu đột nhiên cảm thấy đồ vật Hắc Tháp đưa tới rất bình thường, không có bao nhiêu giá trị. Ngược lại Bạch Tháp lại bỏ ra thật nhiều.
Chỉ riêng mười viên Hoả Linh Thạch đã đủ để đề thăng ba kiện vũ khí lên hồng cấp. Quan trọng nhất là tinh hoa Hắc Diệu Thạch, lại càng thêm quý giá.
Bình tĩnh.
Lão phu không thể vì chút tài vật mà dao động được.
Giang Cửu Lý không phải kẻ ngu, thấy đối phương hạ hết vốn gốc, lập tức khom người nói:
“Lục tiền bối, vừa rồi ta quên mất… Hạ tháp chủ trước đó đã dặn dò ta, nếu Lục tiền bối cần thì Hắc Tháp cũng nguyện ý cung cấp Hoả Linh Thạch và tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Tất Thạc không cho là đúng: “Vừa nhìn đã biết không có thành ý.”
“Còn ngươi? Ngươi thì có thành ý? Ai mà chẳng biết trong tay Bạch Tháp có không ít tinh hoa Hắc Diệu Thạch, ngươi chỉ tặng có một phần, vậy mà cũng gọi là thành ý?”
Giang Cửu Lý khom người nói tiếp, “Hắc liên giới và bạch liên giới tuy nằm đối diện nhau nhưng chênh lệch về tài nguyên lại rất lớn. Bên phía bọn hắn có tinh hoa Hắc Diệu Thạch… Nếu dùng thứ này để so sánh thành ý thì e là không ổn.”
“Giàu nghèo khác biệt là chuyện rất bình thường, ngươi nghèo thì lý lẽ nằm trong tay ngươi sao?” Tất Thạc phản kích.
“Người giàu chỉ lấy ra một sợi lông trâu, người nghèo lại dâng lên toàn bộ thứ mình có, bên nào có thành ý hơn, Lục tiền bối đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng!”
“. . .”
Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Ủa có phải đang tranh giành tình nhân không vậy?
“Đủ rồi.” Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Giang Cửu Lý và Tất Thạc không tranh luận nữa mà cung kính chắp tay thi lễ. Dưỡng Sinh điện lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu đứng lên đi xuống bậc thang, ánh mắt nhìn hai người, chậm rãi nói:
“Lão phu đều thấy được thành ý của các ngươi. Đồ vật lão phu thu nhận, về phần kết giao bằng hữu… lão phu phải cân nhắc thật kỹ. Các ngươi về trước đi.”
Tất Thạc hơi sửng sốt nói:
“Lục tiền bối… Nếu có thể, ta muốn mời ngài đến Bạch Tháp làm khách. Về phần Ninh Vạn Khoảnh…”
Giang Cửu Lý lập tức ngắt lời hắn:
“Hắc Tháp cũng muốn mời Lục tiền bối đến chơi…”
Nói đến đây, Giang Cửu Lý đột nhiên bổ sung một câu, “Hạ tháp chủ và các vị trưởng lão chắc chắn sẽ tự mình tiếp đãi. Nhưng Lam tháp chủ liệu có cho tiền bối phần mặt mũi này không?”
Tất Thạc: “. . .”
Lời này khiến Lục Châu hiếu kỳ. “Giang Cửu Lý, có việc gì thì nói thẳng.”
Giang Cửu Lý đáp:
“Nghe nói Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà không gặp người ngoài, chỉ chưởng quản Thượng tầng nghị hội. Hạ tầng nghị hội và các thành viên Bạch Tháp còn chưa được thấy mặt nàng bao giờ. Cho dù là thẩm phán giả Hắc Tháp đến bái phỏng cũng không có cơ hội gặp nàng một lần.”
“Hạ tháp chủ cũng chưa từng gặp sao?” Lục Châu hỏi.
“Chưa từng.” Giang Cửu Lý nói, “Địa vị của Lam tháp chủ cao như vậy, người bình thường sao mà gặp được. Cho dù có ra ngoài cũng sẽ ngồi trong Không Liễn, phất tay một cái là tiêu diệt địch nhân, nên không ai dám chống lại ý nguyện của Lam tháp chủ.”
Tất Thạc hừ một tiếng:
“Giang Cửu Lý, một người ngoài như ngươi đừng có phán xét Bạch Tháp linh tinh như vậy. Lục tiền bối, Lam tháp chủ không muốn gặp người khác, không phải vì nàng coi thường ai mà là vì nàng không thích ánh sáng mặt trời. Lam tháp chủ từng đến bí ẩn chi địa, gặp phải băng hàn nên nội thương, sau khi khỏi hẳn lại mắc chứng chán ghét ánh sáng mặt trời, mong Lục tiền bối minh giám.”
Giang Cửu Lý bật cười ha hả. “Lời này của ngươi ai mà tin được? Tiếp đãi khách nhân đều làm trong đại điện, ở đâu ra ánh sáng mặt trời mà sợ?”
“. . .”
Tất Thạc tức mà không nói được gì.
Ngay cả Lục Châu cũng phải bó tay ngậm miệng. Nếu Giang Cửu Lý mà sống ở thời hiện đại thì sẽ trở thành một anh hùng bàn phím nổi danh trên mạng cho xem.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời Giang Cửu Lý nói cũng rất có lý.
Tất Thạc nói: “Thật sự không phải như vậy… Tóm lại, nếu Lục tiền bối nguyện ý đến Bạch Tháp làm khách thì Lam tháp chủ sẽ tự mình chiêu đãi.”
Giang Cửu Lý không nói gì nữa.
Chương 1223 Vô đề
Hai người bọn hắn đã làm đến mức này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục Châu.
Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Lão phu nhận thành ý của các ngươi… Các ngươi cứ trở về trước đi.”
Nghĩa bóng là, lão phu phải cân nhắc đã. Về phần Ninh Vạn Khoảnh, Lục Châu không có ý định thả hắn rời đi.
Lục Châu hạ lệnh đuổi khách, hai người không dám bám mãi không đi.
“Xin mời.” Mạnh Trường Đông nói.
“Cáo từ.”
Hai người vừa quay lưng đi, Lục Châu bỗng nói với Giang Cửu Lý: “Vừa rồi ngươi nói tới Hắc Diệu Thạch…”
Giang Cửu Lý lập tức gật đầu: “Lục tiền bối yên tâm, không quá ba ngày sẽ đưa tới cửa.”
Nói xong, hai đại thẩm phán dẫn theo đoàn người rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đi tới, cầm lấy một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch rồi cất kỹ.
Đáng tiếc chỉ có một phần.
Theo lời Giang Cửu Lý, Bạch Tháp còn rất nhiều tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Bản thân Lục Châu hiện tại cũng chỉ có 11 phần, muốn tập hợp được 100 phần e là rất khó.
Hắc Tháp giỏi lắm cũng chỉ cho được một phần.
“Đưa mấy thứ này đến Thiên Vũ Viện.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
. . .
Chờ Thẩm Tất mang đống rương rời đi, Vu Chính Hải mới lên tiếng:
“Sư phụ, Hắc Tháp Bạch Tháp đang lôi kéo chúng ta. Ngài có định chọn đứng về một bên không?”
“Không cần thiết.” Lục Châu đáp.
Phan Ly Thiên cười nói: “Các chủ cao kiến. Bọn hắn cứ việc tranh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Nếu thật sự chọn đứng về một phía, thế cân bằng sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó không thể chiếm được chút lợi nào. Chỉ cần Hắc Tháp Bạch Tháp còn tiếp tục giằng co thì bọn hắn sẽ phải cư xử biết điều với Ma Thiên Các.”
Tả Ngọc Thư nói bổ sung:
“Mâu thuẫn giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp rất sâu, hiện tại bọn hắn đều biết huynh trưởng là cường giả mười hai Mệnh Cách. Lúc trước là thế song phương, hiện tại là thế chân vạc…”
Lục Châu bỗng nói: “Nhưng vẫn có không ít kẻ đui mù.”
“Huynh trưởng đang nói tới Hắc Diệu liên minh?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Không phải bọn hắn thì còn ai vào đây.”
Nói đến đây, Phan Ly Thiên cao giọng, khom người nói: “Lão hủ nguyện theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh một chuyến để đòi công đạo.”
Hoa Vô Đạo cũng nói: “Hắc Diệu liên minh giết chết mấy trăm người vô tội, đúng là lũ vô nhân tính. Ta cũng nguyện ý theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh.”
Hai trưởng lão còn lại vừa định tỏ thái độ thì Lục Châu đã lắc đầu nói:
“Các vị nên tập trung xung kích lên Thiên Giới Bà Sa thì hơn. Hiện nay Hắc Tháp không còn lũng đoạn Mệnh Cách thú, chính là cơ hội tốt để các vị quật khởi.”
Thiếu điều muốn nói các ngươi bây giờ đang cản trở ta đó.
Bốn vị trưởng lão vốn định đi theo để mở mang kiến thức, nhưng nghĩ lại tu vi bèo bọt của mình đành thôi.
Lục Châu âm thầm suy tư.
Phù văn thông đạo là phương thức di chuyển nhanh chóng nhất giữa các giới. Xem ra vẫn phải tìm cách mời chào một vị phù văn sư mới được.
Phù văn sư có địa vị cao, số lượng lại thưa thớt, muốn tìm một người thích hợp thật là khó khăn.
Tư Vô Nhai tuy rất am hiểu về nghiên cứu nhưng hắn thích hợp làm việc khác hơn… Bắt hắn toàn tâm toàn ý nghiên cứu phù văn thông đạo chính là đại tài tiểu dụng.
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông đi vào đại diện, khom người nói:
“Các chủ, thất tiên sinh truyền tin cho ngài, phù văn thông đạo đã hoàn thành.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đúng là cầu được ước thấy… Nếu rút thưởng cũng được như vậy thì lão phu đã sớm trở thành chí tôn đệ nhất thiên hạ.
Hoa Vô Đạo cười nói: “Không ngờ về phương diện này, thất tiên sinh lại am hiểu sâu đến thế.”
Lục Châu giải thích: “Có bản vẽ của Tiêu Vân Hoà nên mọi chuyện mới thuận lợi như vậy. Nhưng muốn có thể bố trí thông đạo khắp nơi như phù văn sư thì vẫn rất khó.”
“Phù văn sư nắm rất rõ từng loại chi tiết trên trận văn, đồng thời cũng phải có tu vi cực mạnh. Ta cảm thấy Tả trưởng lão có tiềm năng phát triển theo phương diện này.” Phan Ly Thiên nói.
Tại kim liên giới, Tả Ngọc Thư vốn là thiên tài Nho môn, nếu bà ta không rời đi thì bây giờ đã là đệ nhất cao thủ ấn phù. Vũ khí Bàn Long Trượng trong tay khiến người vừa nghe đã sợ mất mật. Chỉ tiếc hiện nay không còn như xưa, Tả Ngọc Thư hiểu rất rõ thực lực của mình, bèn xua tay nói:
“Lão thân không làm được đâu, nếu không nhờ có huynh trưởng thu nhận thì lão thân đã chết già trong núi sâu, đâu còn cơ hội được nhìn đến mảnh thiên địa này.”
Kỳ thực bốn vị trưởng lão đều cảm thấy như vậy. Bọn họ từng là nhân vật quáo tháo phong vân, năng lực tu hành cũng tạm được, nhưng so sánh với tầng cao nhất thì vẫn thua kém rất nhiều, khó tránh khỏi tâm lý tự ti.
Lục Châu nói: “Đừng nhụt chí. Ma Thiên Các vẫn cần các vị trưởng lão làm trụ cột. Các vị vốn là thiên tài nhất đẳng, không thiếu kỳ ngộ và tài nguyên, chỉ thiếu thời gian…”
Bốn vị trưởng lão gật đầu.
Bọn họ đã phá vỡ hạn chế về tu vi, thọ mệnh cũng tăng lên rất nhiều. Xét về thiên phú, ngoại trừ thập đại đệ tử Ma Thiên Các ra thì bọn họ cũng không thua kém ai.
“Chúng ta sẽ tận lực, sớm bước vào Thiên Giới Bà Sa.” Hoa Vô Đạo nói.
Không có hắc liên giới lũng đoạn, việc thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Việc Ma Thiên Các đề thăng thực lực chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Huynh trưởng dự định dẫn theo ai đến hắc liên giới?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Đây cũng là một vấn đề cần quan tâm. Người đi cùng Lục Châu ít nhất phải có thực lực Thiên Giới Bà Sa mới có thể đánh một trận và có khả năng đơn độc hành sự.
Nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Thẩm Tất, Vu Chính Hải.”
“Không dẫn theo nhiều người để tăng khí thế sao?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Chương 1224 Vô đề
Thực lực của Hắc Tháp và Bạch Tháp đều phô trương như vậy, nếu Ma Thiên Các không đủ khí thế thì rất khó xử.
Nhưng ngược lại, nhiều người sẽ vướng tay vướng chân, phiền toái rất nhiều. Lỡ như có biến cố gì thì rất khó phản ứng kịp thời.
“Có hai người bọn họ là đủ.” Lục Châu nói.
“Các chủ đã đích thân đến đó thì nhân số không quan trọng nữa. Mang theo nhiều cao thủ có khi lại khiến người ta cho rằng mình chột dạ.” Phan Ly Thiên phân tích.
“Các chủ cao kiến.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Bảo Tư Vô Nhai chuẩn bị một chút, hai ngày sau lão phu sẽ đến hắc liên giới. Mang theo hai người bị thương kia.”
“Vâng.”
Đám người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu tiếp tục dành thời gian nghiên cứu Thẻ Phân Giải.
Hắn chú ý thấy trong giao diện thẻ đạo cụ, Thẻ Phân Giải có giá 20.000 điểm công đức. Thẻ này mang lại giá trị không ít, mức giá này cũng không tính là đắt.
Xem ra sau này phải thu thập nhiều vũ khí mới được, để dành phân giải kiếm tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
Lục Châu lại nhìn số tuổi thọ còn lại của mình, chưa tới ba trăm năm.
Trước đó Lục Châu đã thử nghiệm sử dụng Sinh Mệnh Chi Tâm nhưng không thể bổ sung thọ mệnh.
Nói cách khác, trước khi khai Mệnh Cách, Sinh Mệnh Chi Tâm có thể trợ giúp tu hành giả đạt tới hạn mức tuổi thọ cao nhất. Sau khi khai Mệnh Cách thì tu hành giả chỉ có thể sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm. Khi số lượng Mệnh Cách mở ra ngày càng nhiều thì những viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp cũng sẽ bị đào thải.
Chẳng trách trong tu hành giới có rất ít người chịu hy sinh 1.500 năm thọ mệnh để giữ lại Mệnh Cách Chi Tâm.
. . .
Hai ngày sau, tại Thiên Vũ Viện.
Trước Lễ Thánh điện, Tư Vô Nhai cùng mấy người Hoàng Ngọc, Vương Đại Chuỳ đều tụ tập lại một chỗ, thoả mãn ngắm nhìn kiệt tác của bọn họ.
“Thất tiên sinh, ngươi đúng là thiên tài hiếm thấy. Người trước đó chúng ta công nhận là Lạc Tuyên, chỉ tiếc nàng đã chết sớm. Hay là ngươi làm Viện trưởng Thiên Vũ Viện đi, chúng ta giơ hai tay tán thành.”
“Đúng thế, đúng thế… ai làm Viện trưởng ta cũng không phục, chỉ phục ngươi.”
“Thiên Vũ Viện đang cần một vị Viện trưởng, ngoài ngươi ra không ai dám nhận đâu.”
Nghe mọi người thi nhau thổi phồng, Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Đều là nhờ bản vẽ của Tiêu tháp chủ gửi tới, ta chẳng tínnh là gì. Đừng quên một vị phù văn sư có thể tự mình hoàn thành phù văn thông đạo mà không cần ai giúp đỡ, mà chúng ta lại có đến một đám người. Suy cho cùng vẫn là vì ta tầm thường, không đáng khoe khoang.”
“Chúng ta vừa mới bắt đầu học thôi mà.”
Mọi người gật gù. Một khi phù văn thông đạo xuất hiện, cả bốn giới kim hồng hắc bạch đều sẽ tiến vào một thời đại mới. Chim truyền tin, phi liễn… sẽ chỉ còn là dĩ vãng.
“Lục tiền bối giá lâm.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Lục Châu, Vu Chính Hải, Thẩm Tất cùng bốn binh sĩ mang theo hai cáng cứu thương đi đến trước mặt mọi người.
“Bái kiến sư phụ, đại sư huynh.” Tư Vô Nhai khom người thi lễ.
“Bái kiến Lục tiền bối, đại tiên sinh.” Đám người Cứu Thiên Viện khom người.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ là điểm định vị còn chưa chuẩn xác, về phần phương thức khắc hoạ và nguyên lý cơ bản thì Cứu Thiên Viện đã hoàn toàn nắm giữ. Đồng thời Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện tại kim liên giới cũng đang làm phù văn thông đạo, tin rằng không bao lâu nữa hai giới sẽ thông suốt với nhau.” Tư Vô Nhai nói.
Mọi người không khỏi cảm khái một phen.
Trước đó bọn hắn còn đang nghiên cứu Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn, không ngờ phù văn thông đạo vừa xuất hiện thì những thứ này đều thành vật phẩm bị đào thải.
“Rất tốt.”
“Sư phụ… chỉ có người và đại sư huynh cùng Thẩm hộ pháp đi thôi sao?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
Vu Chính Hải bước lên vỗ vai Tư Vô Nhai, cười nói: “Hiền đệ, đệ đang lo lắng cho vi huynh?”
Tu vi sư phụ đương nhiên không còn gì để nói, càng không cần lo lắng, vậy rõ ràng hắn đang ghét bỏ Vu Chính Hải thực lực không đủ.
“Ách… Đệ, đệ không có ý đó. Đệ đương nhiên rất yên tâm về huynh.” Tư Vô Nhai vội nói.
“Ừm, không hổ là hiền đệ của ta.” Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai… Vỗ đến mức Tư Vô Nhai cảm thấy xương vai mình muốn tan thành từng mảnh.
Thẩm Tất hồi tưởng lại một màn Ngu Thượng Nhung chém chết Hứa Trần. Nhị tiên sinh đáng sợ như vậy, đại tiên sinh sao có thể yếu hơn, bèn áy náy khom người nói:
“Xin lỗi, là ta cản trở mọi người.”
“Ta… ta cũng không có ý này…” Tư Vô Nhai lúng túng nói, đúng là càng bôi càng đen.
Lục Châu phất tay. “Không cần giải thích. Đã chuẩn bị xong thì lên đường thôi. Bạch Trạch.”
Lục Châu gọi một tiếng.
Từ lần trước trở về kim liên giới, Bạch Trạch vẫn lưu lại ở hậu sơn Lễ Thánh điện. Lần này Lục Châu mang nó theo, khi cần thiết có thể trợ giúp hắn khôi phục Thái Huyền chi lực.
Có phù văn thông đạo, tác dụng của Đế Giang không còn lớn như trước.
Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng hỏi: “Sư phụ, Đế Giang đang ở đâu?”
“Nó đang ở trong quan đạo, ngươi rảnh thì hãy chiếu cố nó một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai cầu còn không được.
Lục Châu đi đến trước mặt phù văn thông đạo, nhìn xuống đường vân dưới chân và Năng Lượng Thạch bốn phía, so với phù văn thông đạo của hắc liên giới thì thông đạo này có vẻ lộ liễu, rất dễ bị người ta phát hiện.
Lục Châu không hề do dự bước vào.
Thẩm Tất, Bạch Trạch, Vu Chính Hải và bốn tu hành giả mang theo cáng cứu thương chứa hai tu hành giả bị thương đồng loạt đi vào.
Thẩm Tất lấy phù chỉ ra, vỗ xuống mặt đất. Phù văn thông đạo xuất hiện quang mang bắn thẳng lên trời.
Khi quang mang tiêu tán, đám người Lục Châu cũng hoàn toàn biến mất.
Chương 1225 Vô đề
Dưới sự khống chế của Thẩm Tất, đám người tiến vào một thông đạo truyền tống, xung quanh chỉ toàn quang mang loá mắt nên không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông bành trướng.
Có lúc Lục Châu nghĩ, phù văn thông đạo là một loại lực lượng thần bí nào đó có thể câu thông với thiên địa để đạt được mục đích là truyền tống.
Như vậy liệu có một ngày khi nhân loại mạnh đến một cảnh giới nhất dịnh, sẽ có thể dùng năng lực bản thân mà tiến hành truyền tống hay không?
Thẩm Tất đứng dậy, đơn chưởng đặt vào một vòng phù văn đang phát sáng trước mặt, khẽ nhíu mày.
Vu Chính Hải hỏi: “Sao rồi?”
"Không có việc gì, chỉ là phù văn khắc hoạ hơi thô ráp, cần có lực lượng nguyên khí cường đại hơn mới duy trì được."
Thẩm Tất điều khiển phù văn thông đạo cả đoạn đường, nay đã có vẻ thấm mệt.
Vu Chính Hải nói: “Để ta làm cho.”
“Ách…”
Vu Chính Hải bước lên, đặt một tay vào vòng sáng. Lực lượng bành trướng ồ ạt bị hút vào trong. Quang mang toả ra càng lúc càng chói mắt, tốc độ truyền tống cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Thẩm Tất kinh ngạc nói: “Đại tiên sinh trước đây đã từng khống chế phù văn thông đạo?”
“Không có.” Vu Chính Hải thành thật đáp.
“Vậy… chuyện này… sao có thể thuần thục hơn cả ta chứ?” Thẩm Tất kinh ngạc vô cùng.
Vu Chính Hải: “. . .”
Thẩm Tất càng nhìn càng không thể hiểu nổi.
Vu Chính Hải đành nói: “Chắc là do thiên phú.”
“Đại tiên sinh có thiên phú kinh người. Tại hạ bội phục!”
Khoảng một khắc đồng hồ sau, quang mang dần tiêu tán.
Bốn phía xuất hiện cây cối, rừng già, còn có mấy bia đá rải rác xung quanh, trên bầu trời có chim chóc bay lượn, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng.
“Các chủ, đến hắc liên giới rồi.” Thẩm Tất nói.
“Đây chính là hắc liên giới?” Lục Châu không khỏi cảm thán.
Trong ấn tượng của Lục Châu, nơi này hẳn phải là một mảnh đen kịt xám ngoét, không có một cây xanh ngọn cỏ… Nào ngờ, đến một lần mới biết tất cả đều chỉ là võ đoán. Nguyên khí nơi này nồng nặc hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Thẩm Tất hỏi: “Nơi này chính là dải bình nguyên phía nam Đại Viên, cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp động lòng người. Các chủ, ngài có muốn đi du lãm một chút không?”
“Không cần.”
Cảnh sắc ở kim liên giới cũng rất đẹp mắt, Thiên Trượng lâm, Tử Hà phong, Vân Chiếu lâm địa, nơi nào cũng là cảnh đẹp nổi tiếng. Nếu không có điểm đặc thù riêng rất khó có thể khiến Lục Châu yêu thích.
“Nơi này cách trụ sở Hắc Diệu liên minh khoảng trăm dặm, không quá xa. Các chủ có định ghé Hắc Tháp trước không?” Thẩm Tất nói.
“Đến thẳng Hắc Diệu liên minh.”
“Vâng.”
Mọi người đạp không bay lên, phi hành qua rừng cây và dãy núi, bay về phía địa khu.
Thẩm Tất vừa phi hành vừa giải thích:
“Khác với Đại Đường chia thành mười đạo, Đại Viên cai quản theo chế độ hành tỉnh. Từ vùng cực nam An Hải hành tỉnh đến cực bắc An Dương hành tỉnh có tất cả mười hành tỉnh, cộng thêm một số nước dị tộc phụ thuộc đều do Đại Viên vương đình cai quản.”
Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi: “Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh lợi hại như vậy, vì sao không đánh chiếm địa bàn?”
“Hắc Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình tạo thành thế chân vạc, chế ngự lẫn nhau. Đương nhiên trước đây cũng từng xảy ra tình huống bộc phát chiến tranh giữa các tu hành giả, nhưng sau cùng vẫn tạo thành thế tam phương cùng chế ngự. Nhưng từ xưa đến nay Hắc Tháp chỉ thu nhận cao thủ, không quan tâm đến bách tính ở tầng dưới chót. Hắc Diệu liên minh thì trở thành nơi các môn phái hội tụ và liên minh với nhau. Rốt cuộc ai nấy cũng đều ngầm thừa nhận địa vị hoàng tộc của Đại Viên vương đình.” Thẩm Tất giải thích.
Mặt trời lên cao ba sào.
Thẩm Tất chỉ tay về phía khu kiến trúc sừng sững phía trước, nói:
“Nơi đó chính là tổng bộ của Hắc Diệu liên minh, nằm ở Sơn Nam hành tỉnh, nhân số rất đông, thành viên trải rộng khắp hắc liên giới. Hắc Tháp nằm ở Tuyên Chính hành tỉnh, nhân số ít nhất nhưng thực lực tối cường. Vương đình nằm ở kinh đô, cai quản mọi sự vụ trong thiên hạ.”
Lục Châu gật đầu. Thẩm Tất giới thiệu rất ngắn gọn nhưng đủ thông tin.
Có lẽ do vừa bước ra khỏi phù văn thông đạo nên Lục Châu mất đi khái niệm phương hướng và vị trí. Không giống kim hồng lưỡng giới, dù cưỡi Đế Giang cũng mất năm ngày năm đêm, đi bằng phù văn thông đạo chỉ mất một khắc đồng hồ đã đến.
“Thuộc hạ đi liên hệ bọn họ, mời Các chủ chờ một chút.”
“Đi đi.”
Thẩm Tất hạ thấp xuống, lăng không nói: “Mời các vị thông báo một tiếng, Các chủ Ma Thiên Các giá lâm.”
Hai tên thủ vệ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, một người bỏ trường kích xuống, chắp tay nói: “Các hạ là Các chủ Ma Thiên Các?”
“Các chủ của chúng ta đang ở cách đây không xa.”
“Huynh đệ, chúng ta không phải là không tin tưởng ngươi, nhưng mời ngươi lấy ra bằng chứng, nếu thật sự là Các chủ tiền bối… chúng ta sẽ đi thông báo ngay.”
Người Hắc Diệu liên minh đương nhiên đã biết tới danh tiếng của Lục Châu, cái chết của Diệp Lưu Vân sớm đã truyền đi khắp hắc liên giới.
Thẩm Tất vươn tay. Trong lòng bàn tay xuất hiện một hắc sắc mâm tròn đường kính có mấy thước.
Dưới sự khống chế của hắn, mâm tròn cấp tốc biến lớn ra gấp trăm ngàn lần rồi tiêu tán.
Đây cũng là nhờ mỗi thế lực đều muốn có được lợi ích lớn nhất nên rất khó có thể nhất trí với nhau.
Thời gian còn lại, rút thưởng thôi chứ còn làm gì nữa! Biết đâu lại số đỏ trúng ngay một tấm thẻ trâu bò.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Phân Giải x 5.]
Thẻ Phân Giải?
Trước đó có Thẻ Kết Hợp, bây giờ lại có Thẻ Phân Giải? Hẳn là có tác dụng ngược lại?
Lục Châu nhìn thấy bên dưới tấm thẻ này có một hàng ghi chú nhỏ: [Thẻ Phân Giải có thể dùng để phân giải vật phẩm.]
Nói nhảm!
Hay là cứ làm thử xem sao.
Thẻ đạo cụ không thích hợp dùng để phân giải, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ khí.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Phán Quan Bút (siêu thiên giai), Tử Lưu Ly (hồng cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp), Minh Vương Giới, Hải Hồn Châu (hết năng lượng).
“Vị Danh cũng có thể phân giải?” Lục Châu tràn ngập nghi hoặc.
Đây là vũ khí mạnh nhất của hắn, nếu thật sự bị phân giải thì lỗ to.
“Hải Hồn Châu đã hết năng lượng?”
Lục Châu lấy Hải Hồn Châu ra xem, lúc này nó đã ảm đạm không còn ánh sáng, thậm chí còn có mấy vết rạn.
Lục Châu lộ vẻ tiếc hận. Năng lực của Hải Hồn Châu không hề tầm thường, Tuyệt Đối Linh Độ luôn có thể tạo ra tác dụng không thể tưởng tượng, không ngờ năng lượng bên trong đã tiêu hao hết.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Có giữ lại cũng không còn tác dụng gì.
“Phân giải.”
[Ting — phân giải vật phẩm ‘Hải Hồn Châu’, thu hoạch được tinh hoa Hắc Diệu Thạch x 10.]
[Tinh hoa Hắc Diệu Thạch: tài liệu trân quý dùng để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp. Mỗi lần đề thăng cần 100 phần.]
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Rốt cuộc cũng có nguyên liệu để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp, có thể đề thăng Tử Lưu Ly rồi.
Chỉ là, không ngờ Hải Hồn Châu chỉ cung cấp có 10 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, thật là quá ít.
Lục Châu nhìn vào những vũ khí khác…
Mấy thứ này chẳng có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng đối với người Ma Thiên Các lại là bảo bối. Thôi tạm thời không phân giải.
“Các chủ, có sứ giả Hắc Tháp đến cầu kiến, hiện đang chờ ở trước cửa Tuyên Chính điện.” Thẩm Tất từ bên ngoài đi vào, khom người bẩm báo.
“Sứ giả Hắc Tháp?”
“Xem bộ dáng hẳn là đến cầu hoà.” Thẩm Tất cười đáp.
“Cho bọn hắn vào.”
“Vâng.”
Thẩm Tất dẫn đường, đưa mấy tu hành giả mặc hắc bào đi tới Dưỡng Sinh điện.
Có hơn mười người cung kính đi vào. “Giang Cửu Lý bái kiến lão tiền bối.”
Giang Cửu Lý, một trong những Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp, chính là sứ giả đến bái phỏng Lục Châu.
“Là ngươi?” Lục Châu cũng có chút bất ngờ.
Giang Cửu Lý xấu hổ cười cười:
“Từ khi gặp Lục tiền bối ở Triệu Văn Quốc, ta vẫn nhớ mãi không quên. Sau đó nghe tin Lục tiền bối đại triển thần uy, lại đánh lui thú triều ở Sơn Nam đạo, trong lòng ta kính sợ không thôi, cho nên hôm nay mới cố ý đến bái phỏng ngài.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão đã lần lượt đi vào đại điện.
Lục Châu phất tay áo ra hiệu bọn họ không cần hành lễ rồi nhìn Giang Cửu Lý:
“Cáo chúc tết gà, ngươi mà có lòng tốt như vậy?”
Giang Cửu Lý lập tức xua tay: “Không không không, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Lần này ta tới, một mặt là muốn giải trừ hiểu lầm lúc trước, một mặt là muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối.”
Lục Châu thản nhiên đáp:
“Thẩm phán giả Vũ Quảng Bình, đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên, thêm mấy tên Hắc Ngô Vệ… đều chết dưới tay lão phu. Các ngươi thật sự bỏ qua được chuyện này?”
Giang Cửu Lý không hề do dự nói: “Bỏ qua được, bỏ qua được… Bọn hắn có mắt không tròng, đắc tội Lục tiền bối trước, đó là quả báo của bọn hắn. Mặt khác, vì để bồi tội với ngài, ta có mang theo một ít đồ vật.”
Hắn vung tay lên, mấy chiếc rương mở ra. Bên trong chứa đầy hắc sắc phù chỉ, vật liệu chế tạo vũ khí và các loại cực phẩm đan dược.
“Mong Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Lục Châu nhìn thoáng qua mấy chiếc rương rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Hắc Tháp nguyện kết giao bằng hữu với lão tiên sinh, sau này có thể chiếu cố lẫn nhau. Hắc Tháp sẽ dùng toàn lực ủng hộ Ma Thiên Các và kim hồng lưỡng giới, rút người của chúng ta về. Chúng ta thật sự rất có thành ý.” Giang Cửu Lý khiêm tốn nói.
Trên đời này nào có cái gì gọi là thành ý tự nhiên, suy cho cùng cũng là đi mượn sức mà thôi.
Lục Châu vuốt râu: “Vậy Thẩm Tất…”
“Đó đều là việc nhỏ. Ban đầu Thẩm Tất ở Hắc Tháp bị uỷ khuất, nay đã tìm được minh chủ, đó là tổn thất của chúng ta. Người có chí riêng, ta xin cam đoan với lão tiên sinh, Hắc Tháp sẽ không truy cứu việc này.”
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đúng là rất có thành ý kết minh.
Đại trưởng lão chết, thẩm phán giả chết, lại còn nhẫn nhịn việc người khác đào góc tường nhà mình.
Đúng lúc này…
Mạnh Trường Đông nhanh chân bước vào đại điện, khom người nói: “Các chủ, người của Bạch Tháp cầu kiến.”
“Bạch Tháp?” Vu Chính Hải cau mày nói, “Hôm nay thật là nhộn nhịp.”
“Cho bọn hắn vào đi.”
“Vâng.”
Giang Cửu Lý đứng một bên nhíu mày, trong lòng đang thầm mắng Bạch Tháp một trận.
Chờ đến khi Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn mười tu hành giả mặc bạch y đến, Giang Cửu Lý tức giận nói: “Là ngươi, Tất Thạc?”
Tất Thạc mỉm cười đi vào Dưỡng Sinh điện, không thèm để ý đến Giang Cửu Lý mà chắp tay chào Lục Châu:
“Bạch Tháp thẩm phán giả Tất Thạc, bái kiến Lục tiền bối.”
Lục Châu yên lặng nhìn hắn. Tất Thạc tiếp tục nói:
“Trước đó Bạch Tháp và Lục tiền bối có chút hiểu lầm, hôm nay vãn bối đến để làm sáng tỏ việc này… Nam Cung Ngọc Thiên và Hứa Trần trưởng lão đắc tội Lục tiền bối trước, chết cũng chưa hết tội. Vãn bối mang theo chút lễ vật đến, mong Lục tiền bối không ghét bỏ.”
Chương 1222 Vô đề
Chậc chậc, lời kịch cũng không khác gì của Hắc Tháp, chẳng lẽ đã luyện trước rồi sao?
Giang Cửu Lý cười ha hả: “Tất Thạc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, Bạch Tháp các ngươi hết lời để nói rồi hay sao mà bắt chước y xì lời của ta vậy?”
“Bắt chước ngươi?” Tất Thạc xem thường, “Giang Cửu Lý, nơi này không phải chỗ để ngươi giương oai. Hôm nay ta đến là thật lòng muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối, không phải để chấp nhặt với ngươi.”
Giang Cửu Lý xoay người nói với Lục Châu:
“Lục tiền bối, tin rằng ngài cũng nhìn thấy thành ý của Hắc Tháp. Xin Lục tiền bối suy xét.”
Tất Thạc không thèm phản ứng lại mà ra hiệu cho người mở rương.
Trong rương, ngoài những phù chỉ đan dược cần thiết còn có một số vật liệu hi hữu.
“Để thể hiện thành ý, Bạch Tháp nguyện dâng lên mười viên Hoả Linh Thạch, một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mười phần Tẩy Cách Thiên Hoa Đan!”
Tất Thạc càng nói càng lộ vẻ tự hào, “Đặc biệt Tẩy Cách Thiên Hoa Đan là vật liệu hi hữu chỉ Bạch Tháp mới có. Phục dụng viên đan dược này có thể tăng thêm lực lượng cho Mệnh Cách.”
Biểu tình trên mặt Giang Cửu Lý trở nên cứng ngắc.
Bạch Tháp đúng là hung ác, chỉ riêng ba loại vật liệu này thôi đã vượt qua mười viên Mệnh Cách Chi Tâm thông thường rồi!
Tất Thạc liếc nhìn Giang Cửu Lý, sau đó cao giọng nói: “Mời Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía mấy cái rương của đám người Hắc Tháp, trong lòng không khỏi khinh bỉ.
Loại hàng phế phẩm này mà Hắc Tháp các ngươi cũng dám lấy ra?
Đúng như dự liệu của hắn, Lục Châu đột nhiên cảm thấy đồ vật Hắc Tháp đưa tới rất bình thường, không có bao nhiêu giá trị. Ngược lại Bạch Tháp lại bỏ ra thật nhiều.
Chỉ riêng mười viên Hoả Linh Thạch đã đủ để đề thăng ba kiện vũ khí lên hồng cấp. Quan trọng nhất là tinh hoa Hắc Diệu Thạch, lại càng thêm quý giá.
Bình tĩnh.
Lão phu không thể vì chút tài vật mà dao động được.
Giang Cửu Lý không phải kẻ ngu, thấy đối phương hạ hết vốn gốc, lập tức khom người nói:
“Lục tiền bối, vừa rồi ta quên mất… Hạ tháp chủ trước đó đã dặn dò ta, nếu Lục tiền bối cần thì Hắc Tháp cũng nguyện ý cung cấp Hoả Linh Thạch và tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Tất Thạc không cho là đúng: “Vừa nhìn đã biết không có thành ý.”
“Còn ngươi? Ngươi thì có thành ý? Ai mà chẳng biết trong tay Bạch Tháp có không ít tinh hoa Hắc Diệu Thạch, ngươi chỉ tặng có một phần, vậy mà cũng gọi là thành ý?”
Giang Cửu Lý khom người nói tiếp, “Hắc liên giới và bạch liên giới tuy nằm đối diện nhau nhưng chênh lệch về tài nguyên lại rất lớn. Bên phía bọn hắn có tinh hoa Hắc Diệu Thạch… Nếu dùng thứ này để so sánh thành ý thì e là không ổn.”
“Giàu nghèo khác biệt là chuyện rất bình thường, ngươi nghèo thì lý lẽ nằm trong tay ngươi sao?” Tất Thạc phản kích.
“Người giàu chỉ lấy ra một sợi lông trâu, người nghèo lại dâng lên toàn bộ thứ mình có, bên nào có thành ý hơn, Lục tiền bối đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng!”
“. . .”
Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Ủa có phải đang tranh giành tình nhân không vậy?
“Đủ rồi.” Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Giang Cửu Lý và Tất Thạc không tranh luận nữa mà cung kính chắp tay thi lễ. Dưỡng Sinh điện lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu đứng lên đi xuống bậc thang, ánh mắt nhìn hai người, chậm rãi nói:
“Lão phu đều thấy được thành ý của các ngươi. Đồ vật lão phu thu nhận, về phần kết giao bằng hữu… lão phu phải cân nhắc thật kỹ. Các ngươi về trước đi.”
Tất Thạc hơi sửng sốt nói:
“Lục tiền bối… Nếu có thể, ta muốn mời ngài đến Bạch Tháp làm khách. Về phần Ninh Vạn Khoảnh…”
Giang Cửu Lý lập tức ngắt lời hắn:
“Hắc Tháp cũng muốn mời Lục tiền bối đến chơi…”
Nói đến đây, Giang Cửu Lý đột nhiên bổ sung một câu, “Hạ tháp chủ và các vị trưởng lão chắc chắn sẽ tự mình tiếp đãi. Nhưng Lam tháp chủ liệu có cho tiền bối phần mặt mũi này không?”
Tất Thạc: “. . .”
Lời này khiến Lục Châu hiếu kỳ. “Giang Cửu Lý, có việc gì thì nói thẳng.”
Giang Cửu Lý đáp:
“Nghe nói Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà không gặp người ngoài, chỉ chưởng quản Thượng tầng nghị hội. Hạ tầng nghị hội và các thành viên Bạch Tháp còn chưa được thấy mặt nàng bao giờ. Cho dù là thẩm phán giả Hắc Tháp đến bái phỏng cũng không có cơ hội gặp nàng một lần.”
“Hạ tháp chủ cũng chưa từng gặp sao?” Lục Châu hỏi.
“Chưa từng.” Giang Cửu Lý nói, “Địa vị của Lam tháp chủ cao như vậy, người bình thường sao mà gặp được. Cho dù có ra ngoài cũng sẽ ngồi trong Không Liễn, phất tay một cái là tiêu diệt địch nhân, nên không ai dám chống lại ý nguyện của Lam tháp chủ.”
Tất Thạc hừ một tiếng:
“Giang Cửu Lý, một người ngoài như ngươi đừng có phán xét Bạch Tháp linh tinh như vậy. Lục tiền bối, Lam tháp chủ không muốn gặp người khác, không phải vì nàng coi thường ai mà là vì nàng không thích ánh sáng mặt trời. Lam tháp chủ từng đến bí ẩn chi địa, gặp phải băng hàn nên nội thương, sau khi khỏi hẳn lại mắc chứng chán ghét ánh sáng mặt trời, mong Lục tiền bối minh giám.”
Giang Cửu Lý bật cười ha hả. “Lời này của ngươi ai mà tin được? Tiếp đãi khách nhân đều làm trong đại điện, ở đâu ra ánh sáng mặt trời mà sợ?”
“. . .”
Tất Thạc tức mà không nói được gì.
Ngay cả Lục Châu cũng phải bó tay ngậm miệng. Nếu Giang Cửu Lý mà sống ở thời hiện đại thì sẽ trở thành một anh hùng bàn phím nổi danh trên mạng cho xem.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời Giang Cửu Lý nói cũng rất có lý.
Tất Thạc nói: “Thật sự không phải như vậy… Tóm lại, nếu Lục tiền bối nguyện ý đến Bạch Tháp làm khách thì Lam tháp chủ sẽ tự mình chiêu đãi.”
Giang Cửu Lý không nói gì nữa.
Chương 1223 Vô đề
Hai người bọn hắn đã làm đến mức này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục Châu.
Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Lão phu nhận thành ý của các ngươi… Các ngươi cứ trở về trước đi.”
Nghĩa bóng là, lão phu phải cân nhắc đã. Về phần Ninh Vạn Khoảnh, Lục Châu không có ý định thả hắn rời đi.
Lục Châu hạ lệnh đuổi khách, hai người không dám bám mãi không đi.
“Xin mời.” Mạnh Trường Đông nói.
“Cáo từ.”
Hai người vừa quay lưng đi, Lục Châu bỗng nói với Giang Cửu Lý: “Vừa rồi ngươi nói tới Hắc Diệu Thạch…”
Giang Cửu Lý lập tức gật đầu: “Lục tiền bối yên tâm, không quá ba ngày sẽ đưa tới cửa.”
Nói xong, hai đại thẩm phán dẫn theo đoàn người rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đi tới, cầm lấy một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch rồi cất kỹ.
Đáng tiếc chỉ có một phần.
Theo lời Giang Cửu Lý, Bạch Tháp còn rất nhiều tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Bản thân Lục Châu hiện tại cũng chỉ có 11 phần, muốn tập hợp được 100 phần e là rất khó.
Hắc Tháp giỏi lắm cũng chỉ cho được một phần.
“Đưa mấy thứ này đến Thiên Vũ Viện.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
. . .
Chờ Thẩm Tất mang đống rương rời đi, Vu Chính Hải mới lên tiếng:
“Sư phụ, Hắc Tháp Bạch Tháp đang lôi kéo chúng ta. Ngài có định chọn đứng về một bên không?”
“Không cần thiết.” Lục Châu đáp.
Phan Ly Thiên cười nói: “Các chủ cao kiến. Bọn hắn cứ việc tranh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Nếu thật sự chọn đứng về một phía, thế cân bằng sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó không thể chiếm được chút lợi nào. Chỉ cần Hắc Tháp Bạch Tháp còn tiếp tục giằng co thì bọn hắn sẽ phải cư xử biết điều với Ma Thiên Các.”
Tả Ngọc Thư nói bổ sung:
“Mâu thuẫn giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp rất sâu, hiện tại bọn hắn đều biết huynh trưởng là cường giả mười hai Mệnh Cách. Lúc trước là thế song phương, hiện tại là thế chân vạc…”
Lục Châu bỗng nói: “Nhưng vẫn có không ít kẻ đui mù.”
“Huynh trưởng đang nói tới Hắc Diệu liên minh?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Không phải bọn hắn thì còn ai vào đây.”
Nói đến đây, Phan Ly Thiên cao giọng, khom người nói: “Lão hủ nguyện theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh một chuyến để đòi công đạo.”
Hoa Vô Đạo cũng nói: “Hắc Diệu liên minh giết chết mấy trăm người vô tội, đúng là lũ vô nhân tính. Ta cũng nguyện ý theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh.”
Hai trưởng lão còn lại vừa định tỏ thái độ thì Lục Châu đã lắc đầu nói:
“Các vị nên tập trung xung kích lên Thiên Giới Bà Sa thì hơn. Hiện nay Hắc Tháp không còn lũng đoạn Mệnh Cách thú, chính là cơ hội tốt để các vị quật khởi.”
Thiếu điều muốn nói các ngươi bây giờ đang cản trở ta đó.
Bốn vị trưởng lão vốn định đi theo để mở mang kiến thức, nhưng nghĩ lại tu vi bèo bọt của mình đành thôi.
Lục Châu âm thầm suy tư.
Phù văn thông đạo là phương thức di chuyển nhanh chóng nhất giữa các giới. Xem ra vẫn phải tìm cách mời chào một vị phù văn sư mới được.
Phù văn sư có địa vị cao, số lượng lại thưa thớt, muốn tìm một người thích hợp thật là khó khăn.
Tư Vô Nhai tuy rất am hiểu về nghiên cứu nhưng hắn thích hợp làm việc khác hơn… Bắt hắn toàn tâm toàn ý nghiên cứu phù văn thông đạo chính là đại tài tiểu dụng.
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông đi vào đại diện, khom người nói:
“Các chủ, thất tiên sinh truyền tin cho ngài, phù văn thông đạo đã hoàn thành.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đúng là cầu được ước thấy… Nếu rút thưởng cũng được như vậy thì lão phu đã sớm trở thành chí tôn đệ nhất thiên hạ.
Hoa Vô Đạo cười nói: “Không ngờ về phương diện này, thất tiên sinh lại am hiểu sâu đến thế.”
Lục Châu giải thích: “Có bản vẽ của Tiêu Vân Hoà nên mọi chuyện mới thuận lợi như vậy. Nhưng muốn có thể bố trí thông đạo khắp nơi như phù văn sư thì vẫn rất khó.”
“Phù văn sư nắm rất rõ từng loại chi tiết trên trận văn, đồng thời cũng phải có tu vi cực mạnh. Ta cảm thấy Tả trưởng lão có tiềm năng phát triển theo phương diện này.” Phan Ly Thiên nói.
Tại kim liên giới, Tả Ngọc Thư vốn là thiên tài Nho môn, nếu bà ta không rời đi thì bây giờ đã là đệ nhất cao thủ ấn phù. Vũ khí Bàn Long Trượng trong tay khiến người vừa nghe đã sợ mất mật. Chỉ tiếc hiện nay không còn như xưa, Tả Ngọc Thư hiểu rất rõ thực lực của mình, bèn xua tay nói:
“Lão thân không làm được đâu, nếu không nhờ có huynh trưởng thu nhận thì lão thân đã chết già trong núi sâu, đâu còn cơ hội được nhìn đến mảnh thiên địa này.”
Kỳ thực bốn vị trưởng lão đều cảm thấy như vậy. Bọn họ từng là nhân vật quáo tháo phong vân, năng lực tu hành cũng tạm được, nhưng so sánh với tầng cao nhất thì vẫn thua kém rất nhiều, khó tránh khỏi tâm lý tự ti.
Lục Châu nói: “Đừng nhụt chí. Ma Thiên Các vẫn cần các vị trưởng lão làm trụ cột. Các vị vốn là thiên tài nhất đẳng, không thiếu kỳ ngộ và tài nguyên, chỉ thiếu thời gian…”
Bốn vị trưởng lão gật đầu.
Bọn họ đã phá vỡ hạn chế về tu vi, thọ mệnh cũng tăng lên rất nhiều. Xét về thiên phú, ngoại trừ thập đại đệ tử Ma Thiên Các ra thì bọn họ cũng không thua kém ai.
“Chúng ta sẽ tận lực, sớm bước vào Thiên Giới Bà Sa.” Hoa Vô Đạo nói.
Không có hắc liên giới lũng đoạn, việc thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Việc Ma Thiên Các đề thăng thực lực chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Huynh trưởng dự định dẫn theo ai đến hắc liên giới?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Đây cũng là một vấn đề cần quan tâm. Người đi cùng Lục Châu ít nhất phải có thực lực Thiên Giới Bà Sa mới có thể đánh một trận và có khả năng đơn độc hành sự.
Nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Thẩm Tất, Vu Chính Hải.”
“Không dẫn theo nhiều người để tăng khí thế sao?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Chương 1224 Vô đề
Thực lực của Hắc Tháp và Bạch Tháp đều phô trương như vậy, nếu Ma Thiên Các không đủ khí thế thì rất khó xử.
Nhưng ngược lại, nhiều người sẽ vướng tay vướng chân, phiền toái rất nhiều. Lỡ như có biến cố gì thì rất khó phản ứng kịp thời.
“Có hai người bọn họ là đủ.” Lục Châu nói.
“Các chủ đã đích thân đến đó thì nhân số không quan trọng nữa. Mang theo nhiều cao thủ có khi lại khiến người ta cho rằng mình chột dạ.” Phan Ly Thiên phân tích.
“Các chủ cao kiến.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Bảo Tư Vô Nhai chuẩn bị một chút, hai ngày sau lão phu sẽ đến hắc liên giới. Mang theo hai người bị thương kia.”
“Vâng.”
Đám người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu tiếp tục dành thời gian nghiên cứu Thẻ Phân Giải.
Hắn chú ý thấy trong giao diện thẻ đạo cụ, Thẻ Phân Giải có giá 20.000 điểm công đức. Thẻ này mang lại giá trị không ít, mức giá này cũng không tính là đắt.
Xem ra sau này phải thu thập nhiều vũ khí mới được, để dành phân giải kiếm tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
Lục Châu lại nhìn số tuổi thọ còn lại của mình, chưa tới ba trăm năm.
Trước đó Lục Châu đã thử nghiệm sử dụng Sinh Mệnh Chi Tâm nhưng không thể bổ sung thọ mệnh.
Nói cách khác, trước khi khai Mệnh Cách, Sinh Mệnh Chi Tâm có thể trợ giúp tu hành giả đạt tới hạn mức tuổi thọ cao nhất. Sau khi khai Mệnh Cách thì tu hành giả chỉ có thể sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm. Khi số lượng Mệnh Cách mở ra ngày càng nhiều thì những viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp cũng sẽ bị đào thải.
Chẳng trách trong tu hành giới có rất ít người chịu hy sinh 1.500 năm thọ mệnh để giữ lại Mệnh Cách Chi Tâm.
. . .
Hai ngày sau, tại Thiên Vũ Viện.
Trước Lễ Thánh điện, Tư Vô Nhai cùng mấy người Hoàng Ngọc, Vương Đại Chuỳ đều tụ tập lại một chỗ, thoả mãn ngắm nhìn kiệt tác của bọn họ.
“Thất tiên sinh, ngươi đúng là thiên tài hiếm thấy. Người trước đó chúng ta công nhận là Lạc Tuyên, chỉ tiếc nàng đã chết sớm. Hay là ngươi làm Viện trưởng Thiên Vũ Viện đi, chúng ta giơ hai tay tán thành.”
“Đúng thế, đúng thế… ai làm Viện trưởng ta cũng không phục, chỉ phục ngươi.”
“Thiên Vũ Viện đang cần một vị Viện trưởng, ngoài ngươi ra không ai dám nhận đâu.”
Nghe mọi người thi nhau thổi phồng, Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Đều là nhờ bản vẽ của Tiêu tháp chủ gửi tới, ta chẳng tínnh là gì. Đừng quên một vị phù văn sư có thể tự mình hoàn thành phù văn thông đạo mà không cần ai giúp đỡ, mà chúng ta lại có đến một đám người. Suy cho cùng vẫn là vì ta tầm thường, không đáng khoe khoang.”
“Chúng ta vừa mới bắt đầu học thôi mà.”
Mọi người gật gù. Một khi phù văn thông đạo xuất hiện, cả bốn giới kim hồng hắc bạch đều sẽ tiến vào một thời đại mới. Chim truyền tin, phi liễn… sẽ chỉ còn là dĩ vãng.
“Lục tiền bối giá lâm.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Lục Châu, Vu Chính Hải, Thẩm Tất cùng bốn binh sĩ mang theo hai cáng cứu thương đi đến trước mặt mọi người.
“Bái kiến sư phụ, đại sư huynh.” Tư Vô Nhai khom người thi lễ.
“Bái kiến Lục tiền bối, đại tiên sinh.” Đám người Cứu Thiên Viện khom người.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ là điểm định vị còn chưa chuẩn xác, về phần phương thức khắc hoạ và nguyên lý cơ bản thì Cứu Thiên Viện đã hoàn toàn nắm giữ. Đồng thời Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện tại kim liên giới cũng đang làm phù văn thông đạo, tin rằng không bao lâu nữa hai giới sẽ thông suốt với nhau.” Tư Vô Nhai nói.
Mọi người không khỏi cảm khái một phen.
Trước đó bọn hắn còn đang nghiên cứu Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn, không ngờ phù văn thông đạo vừa xuất hiện thì những thứ này đều thành vật phẩm bị đào thải.
“Rất tốt.”
“Sư phụ… chỉ có người và đại sư huynh cùng Thẩm hộ pháp đi thôi sao?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
Vu Chính Hải bước lên vỗ vai Tư Vô Nhai, cười nói: “Hiền đệ, đệ đang lo lắng cho vi huynh?”
Tu vi sư phụ đương nhiên không còn gì để nói, càng không cần lo lắng, vậy rõ ràng hắn đang ghét bỏ Vu Chính Hải thực lực không đủ.
“Ách… Đệ, đệ không có ý đó. Đệ đương nhiên rất yên tâm về huynh.” Tư Vô Nhai vội nói.
“Ừm, không hổ là hiền đệ của ta.” Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai… Vỗ đến mức Tư Vô Nhai cảm thấy xương vai mình muốn tan thành từng mảnh.
Thẩm Tất hồi tưởng lại một màn Ngu Thượng Nhung chém chết Hứa Trần. Nhị tiên sinh đáng sợ như vậy, đại tiên sinh sao có thể yếu hơn, bèn áy náy khom người nói:
“Xin lỗi, là ta cản trở mọi người.”
“Ta… ta cũng không có ý này…” Tư Vô Nhai lúng túng nói, đúng là càng bôi càng đen.
Lục Châu phất tay. “Không cần giải thích. Đã chuẩn bị xong thì lên đường thôi. Bạch Trạch.”
Lục Châu gọi một tiếng.
Từ lần trước trở về kim liên giới, Bạch Trạch vẫn lưu lại ở hậu sơn Lễ Thánh điện. Lần này Lục Châu mang nó theo, khi cần thiết có thể trợ giúp hắn khôi phục Thái Huyền chi lực.
Có phù văn thông đạo, tác dụng của Đế Giang không còn lớn như trước.
Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng hỏi: “Sư phụ, Đế Giang đang ở đâu?”
“Nó đang ở trong quan đạo, ngươi rảnh thì hãy chiếu cố nó một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai cầu còn không được.
Lục Châu đi đến trước mặt phù văn thông đạo, nhìn xuống đường vân dưới chân và Năng Lượng Thạch bốn phía, so với phù văn thông đạo của hắc liên giới thì thông đạo này có vẻ lộ liễu, rất dễ bị người ta phát hiện.
Lục Châu không hề do dự bước vào.
Thẩm Tất, Bạch Trạch, Vu Chính Hải và bốn tu hành giả mang theo cáng cứu thương chứa hai tu hành giả bị thương đồng loạt đi vào.
Thẩm Tất lấy phù chỉ ra, vỗ xuống mặt đất. Phù văn thông đạo xuất hiện quang mang bắn thẳng lên trời.
Khi quang mang tiêu tán, đám người Lục Châu cũng hoàn toàn biến mất.
Chương 1225 Vô đề
Dưới sự khống chế của Thẩm Tất, đám người tiến vào một thông đạo truyền tống, xung quanh chỉ toàn quang mang loá mắt nên không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông bành trướng.
Có lúc Lục Châu nghĩ, phù văn thông đạo là một loại lực lượng thần bí nào đó có thể câu thông với thiên địa để đạt được mục đích là truyền tống.
Như vậy liệu có một ngày khi nhân loại mạnh đến một cảnh giới nhất dịnh, sẽ có thể dùng năng lực bản thân mà tiến hành truyền tống hay không?
Thẩm Tất đứng dậy, đơn chưởng đặt vào một vòng phù văn đang phát sáng trước mặt, khẽ nhíu mày.
Vu Chính Hải hỏi: “Sao rồi?”
"Không có việc gì, chỉ là phù văn khắc hoạ hơi thô ráp, cần có lực lượng nguyên khí cường đại hơn mới duy trì được."
Thẩm Tất điều khiển phù văn thông đạo cả đoạn đường, nay đã có vẻ thấm mệt.
Vu Chính Hải nói: “Để ta làm cho.”
“Ách…”
Vu Chính Hải bước lên, đặt một tay vào vòng sáng. Lực lượng bành trướng ồ ạt bị hút vào trong. Quang mang toả ra càng lúc càng chói mắt, tốc độ truyền tống cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Thẩm Tất kinh ngạc nói: “Đại tiên sinh trước đây đã từng khống chế phù văn thông đạo?”
“Không có.” Vu Chính Hải thành thật đáp.
“Vậy… chuyện này… sao có thể thuần thục hơn cả ta chứ?” Thẩm Tất kinh ngạc vô cùng.
Vu Chính Hải: “. . .”
Thẩm Tất càng nhìn càng không thể hiểu nổi.
Vu Chính Hải đành nói: “Chắc là do thiên phú.”
“Đại tiên sinh có thiên phú kinh người. Tại hạ bội phục!”
Khoảng một khắc đồng hồ sau, quang mang dần tiêu tán.
Bốn phía xuất hiện cây cối, rừng già, còn có mấy bia đá rải rác xung quanh, trên bầu trời có chim chóc bay lượn, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng.
“Các chủ, đến hắc liên giới rồi.” Thẩm Tất nói.
“Đây chính là hắc liên giới?” Lục Châu không khỏi cảm thán.
Trong ấn tượng của Lục Châu, nơi này hẳn phải là một mảnh đen kịt xám ngoét, không có một cây xanh ngọn cỏ… Nào ngờ, đến một lần mới biết tất cả đều chỉ là võ đoán. Nguyên khí nơi này nồng nặc hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Thẩm Tất hỏi: “Nơi này chính là dải bình nguyên phía nam Đại Viên, cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp động lòng người. Các chủ, ngài có muốn đi du lãm một chút không?”
“Không cần.”
Cảnh sắc ở kim liên giới cũng rất đẹp mắt, Thiên Trượng lâm, Tử Hà phong, Vân Chiếu lâm địa, nơi nào cũng là cảnh đẹp nổi tiếng. Nếu không có điểm đặc thù riêng rất khó có thể khiến Lục Châu yêu thích.
“Nơi này cách trụ sở Hắc Diệu liên minh khoảng trăm dặm, không quá xa. Các chủ có định ghé Hắc Tháp trước không?” Thẩm Tất nói.
“Đến thẳng Hắc Diệu liên minh.”
“Vâng.”
Mọi người đạp không bay lên, phi hành qua rừng cây và dãy núi, bay về phía địa khu.
Thẩm Tất vừa phi hành vừa giải thích:
“Khác với Đại Đường chia thành mười đạo, Đại Viên cai quản theo chế độ hành tỉnh. Từ vùng cực nam An Hải hành tỉnh đến cực bắc An Dương hành tỉnh có tất cả mười hành tỉnh, cộng thêm một số nước dị tộc phụ thuộc đều do Đại Viên vương đình cai quản.”
Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi: “Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh lợi hại như vậy, vì sao không đánh chiếm địa bàn?”
“Hắc Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình tạo thành thế chân vạc, chế ngự lẫn nhau. Đương nhiên trước đây cũng từng xảy ra tình huống bộc phát chiến tranh giữa các tu hành giả, nhưng sau cùng vẫn tạo thành thế tam phương cùng chế ngự. Nhưng từ xưa đến nay Hắc Tháp chỉ thu nhận cao thủ, không quan tâm đến bách tính ở tầng dưới chót. Hắc Diệu liên minh thì trở thành nơi các môn phái hội tụ và liên minh với nhau. Rốt cuộc ai nấy cũng đều ngầm thừa nhận địa vị hoàng tộc của Đại Viên vương đình.” Thẩm Tất giải thích.
Mặt trời lên cao ba sào.
Thẩm Tất chỉ tay về phía khu kiến trúc sừng sững phía trước, nói:
“Nơi đó chính là tổng bộ của Hắc Diệu liên minh, nằm ở Sơn Nam hành tỉnh, nhân số rất đông, thành viên trải rộng khắp hắc liên giới. Hắc Tháp nằm ở Tuyên Chính hành tỉnh, nhân số ít nhất nhưng thực lực tối cường. Vương đình nằm ở kinh đô, cai quản mọi sự vụ trong thiên hạ.”
Lục Châu gật đầu. Thẩm Tất giới thiệu rất ngắn gọn nhưng đủ thông tin.
Có lẽ do vừa bước ra khỏi phù văn thông đạo nên Lục Châu mất đi khái niệm phương hướng và vị trí. Không giống kim hồng lưỡng giới, dù cưỡi Đế Giang cũng mất năm ngày năm đêm, đi bằng phù văn thông đạo chỉ mất một khắc đồng hồ đã đến.
“Thuộc hạ đi liên hệ bọn họ, mời Các chủ chờ một chút.”
“Đi đi.”
Thẩm Tất hạ thấp xuống, lăng không nói: “Mời các vị thông báo một tiếng, Các chủ Ma Thiên Các giá lâm.”
Hai tên thủ vệ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, một người bỏ trường kích xuống, chắp tay nói: “Các hạ là Các chủ Ma Thiên Các?”
“Các chủ của chúng ta đang ở cách đây không xa.”
“Huynh đệ, chúng ta không phải là không tin tưởng ngươi, nhưng mời ngươi lấy ra bằng chứng, nếu thật sự là Các chủ tiền bối… chúng ta sẽ đi thông báo ngay.”
Người Hắc Diệu liên minh đương nhiên đã biết tới danh tiếng của Lục Châu, cái chết của Diệp Lưu Vân sớm đã truyền đi khắp hắc liên giới.
Thẩm Tất vươn tay. Trong lòng bàn tay xuất hiện một hắc sắc mâm tròn đường kính có mấy thước.
Dưới sự khống chế của hắn, mâm tròn cấp tốc biến lớn ra gấp trăm ngàn lần rồi tiêu tán.
Bình luận facebook