• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1201-1205

Chương 1201 Vô đề

"Đuổi theo làm cái gì, chẳng qua chỉ là chó nhà có tang, ỷ vào vũ khí sáu cạnh để lẩn trốn khắp nơi. Hắn muốn dẫn dụ ta đuổi theo để tạo cơ hội cho lão già kia chạy trốn, sao ta có thể mắc mưu được."

"Có đạo lý."

Hai người đồng thời quay đầu, khinh khỉnh nhìn đám người Bạch Ốc Hàn Môn rồi không thèm để ý đến. Trong mắt bọn hắn, Bạch Ốc Hàn Môn chỉ là một đám kiến hôi.

Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên lao về phía dãy núi bị đánh thủng.

Vụt.

Từ trên trời bỗng hạ xuống năng lượng hình sáu cạnh.

Sử Ưu Nhiên dừng lại, ngẩng đầu nói: "Tiêu tháp chủ, cần gì chứ? Ngươi vốn có thể đào tẩu, bây giờ lại muốn tìm chết?"

Hắn nâng tay lên hướng về phía bầu trời, năm ngón tay như móc câu, cương ấn bắn ra.

Ầm!

Nguồn năng lượng hình sáu cạnh không chịu nổi một kích, lập tức vỡ vụn.

Sử Ưu Nhiên không dừng lại mà đánh thêm một chưởng về phía năng lượng ba động.

Oanh!

Hư không như bị đánh tan, phù một tiếng, thân ảnh Tiêu Vân Hòa hiện ra, lảo đảo bay về phía sau.

Tiêu Vân Hoà một tay che ngực, cau mày nhìn Sử Ưu Nhiên vân đạm phong khinh đứng trước mặt.

Bảy Mệnh Cách chung quy chỉ là bảy Mệnh Cách. Chỉ một chưởng của đối phương hắn cũng khó lòng đón đỡ nổi.

"Ta gọi ngươi Tiêu tháp chủ là coi trọng ngươi, suy cho cùng ngươi cũng từng có một quá khứ huy hoàng. Nhưng ngươi bây giờ đứng ở trước mặt ta lại chẳng bằng một con chó."

Sử Ưu Nhiên lãnh đạm nói, "Đi đầu thai sớm một chút đi, kiếp sau đừng làm người nữa. Ta lấy đầu ngươi về lĩnh công, chắc hẳn Hạ tháp chủ sẽ rất vui vẻ."

Lời này khiến Tiêu Vân Hòa nộ hỏa công tâm, khí huyết cuồn cuộn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra khoé miệng.

Sử Ưu Nhiên chậm rãi nâng tay...

Đúng lúc này, một thanh âm trầm ổn từ bên trong dãy núi truyền ra. "Ngươi dám động đến hắn?"

Sử Ưu Nhiên và Hứa Trần đồng thời sững sờ, quay đầu nhìn về phía dãy núi.

Lục Châu và Ngu Thượng Nhung đạp không đi tới.

Đám người Bạch Ốc Hàn Môn, Thẩm Tất và Vu Chính Hải đều lộ vẻ vui mừng. Gương mặt Ninh Vạn Khoảnh như ăn phải mướp đắng, biểu tình không được tự nhiên...

Hứa Trần khẽ nhíu mày trách cứ: "Ninh Vạn Khoảnh, có chuyện gì?"

Ninh Vạn Khoảnh ấp úng nói: "Thập, thập diệp… giả..."

"Cái gì mà thật với giả?"

Lục Châu và Ngu Thượng Nhung đi đến bên người Tiêu Vân Hòa.

Tiêu Vân Hòa mừng rỡ vô cùng, trong đầu chợt nhớ lại từng đạo lam sắc chưởng ấn... Thấy Lục Châu mảy may không có việc gì, hắn càng thêm khẳng định Lục Châu là siêu cấp đại lão của lam liên giới!

Lục Châu đi ngang người Tiêu Vân Hòa, không dừng lại mà nói: "Nhìn cho thật kỹ."

Hắn đạp không tiến về phía trước... Trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ toả ra quang mang nhàn nhạt. Bàn tay khẽ dùng lực, tấm thẻ vỡ vụn như băng tinh.

Ngay lập tức, đan điền khí hải, kỳ kinh bát mạch và tinh thần ý chí như được tưới mát, toàn thân Lục Châu dễ chịu và phấn khởi vô cùng.

Không chỉ có tu vi viên mãn mà tất cả các giác quan cũng được đề thăng lên vô số lần. Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng tiếng gió, tiếng hít thở, tiếng nguyên khí ba động, thậm chí ngay cả côn trùng bò trong bụi cỏ hắn cũng cảm giác được.

Lục Châu đạp không tiến về phía trước, từng bước đi tạo thành một vòng năng lượng ba động dưới chân.

"Hả?" Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên vô cùng nghi hoặc, bọn hắn đã phát giác ra khí tức toàn thân Lục Châu biến hóa. So sánh với ban nãy chính là khác nhau một trời một vực.

Hứa Trần lắc đầu nói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Thân ảnh nhoáng lên, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, đánh ra một chưởng kinh thiên động địa, không gian như bị vặn vẹo rạn nứt.

Lục Châu lạnh nhạt đưa tay bắt lấy bàn tay Hứa Trần.

Hình ảnh tựa như bị bấm nút dừng lại, không còn chuyển động. Nguyên khí bị trói buộc, không gian bị khóa chặt.

Lục Châu lạnh lùng nhìn Hứa Trần...

Mí mắt Hứa Trần giật giật, kinh ngạc hô lên: "Sao có thể…?"

Lục Châu không để ý đến hắn, bàn tay đè mạnh về phía trước. Răng rắc!

Bàn tay Hứa Trần bị bẻ gãy!

"A!" Cơn đau tê tâm liệt phế đánh tới.

Trong lòng đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần rung động mạnh, ra sức khống chế nguyên khí bốn phía nhưng lại phát hiện không cách nào điều động nguyên khí.

Nguyên khí xung quanh sớm đã bị Lục Châu khống chế hoàn toàn!

Lục Châu nâng bàn tay còn lại đánh ra một chưởng. Ầm! Chưởng ấn hung hăng đập vào lồng ngực Hứa Trần.

Ngay sau đó, một màn càng hoa lệ hơn xuất hiện...

Phanh phanh phanh... Phanh phanh phanh... Phanh phanh phanh... Lục Châu liên tục đánh ra hai mươi liên chưởng!

Oanh!

Một chưởng cuối cùng đánh Hứa Trần cắm sâu vào trong lòng đất đến mấy chục mét.

Từng tiếng thông báo truyền vào tai Lục Châu khiến hắn không quá hài lòng. Hai mươi liên chưởng này không ngờ lại chỉ giết được bốn Mệnh Cách của Hứa Trần.

Nhưng mất đi bốn Mệnh Cách, Hứa Trần đã không còn lực uy hiếp.

Tiêu Vân Hòa, Ngu Thượng Nhung: "..."

Đám người Bạch Ốc Hàn Môn và Vu Chính Hải cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Từ tốc độ đến lực lượng, chưởng ấn, tiết tấu… mặt nào Lục Châu cũng hoàn toàn áp đảo đối phương.

Sử Ưu Nhiên trợn trừng mắt nhìn vị lão nhân trước mặt với vẻ không dám tin… Một giây trước, rõ ràng người này mang lại cho hắn cảm giác rất yếu ớt, sao đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ đến thế?

Hứa Trần mười Mệnh Cách vậy mà bị đánh đến mức không còn lực hoàn thủ! Sắc mặt Sử Ưu Nhiên càng ngày càng ngưng trọng.

Ầm!

Hứa Trần từ trong hố sâu mấy chục mét bắn ra như một mũi tên, trong tay cầm cự kiếm đâm thẳng tới.

Lục Châu nhàn nhạt nhìn sang, bàn tay giơ ra chắn trước mặt. Ầm! Mũi kiếm đâm vào lòng bàn tay Lục Châu.

"Sử Ưu Nhiên, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau động thủ!?"
Chương 1202 Vô đề

Lúc này Sử Ưu Nhiên mới tỉnh táo lại, thân ảnh như gió cuốn xoay vòng quanh Lục Châu, điên cuồng tiến công, bóng ảnh của hắn xuất hiện đầy trời.

"Cút."

Lấy Lục Châu làm trung tâm, một làn sóng năng lượng mang theo cương phong tản ra. Ầm! Gậy ông đập lưng ông.

Sử Ưu Nhiên bị cuốn bay ra ngoài, đầu ông ông, hai mắt trợn to.

Bàn tay Lục Châu lại nhấn về phía trước. Trường kiếm của Hứa Trần phát ra âm thanh răng rắc rồi vỡ vụn. Chưởng ấn tiếp tục đẩy tới, đánh thẳng vào lồng ngực Hứa Trần.

Ầm!

Hứa Trần lại mất đi một Mệnh Cách, một lần nữa rơi vào hố sâu mấy chục mét kia.

Tu hành giả có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh. Mỗi lần thu hoạch được một Mệnh Cách sẽ có thêm một năng lực, đồng thời tu vi, tốc độ, lực lượng và phòng ngự cũng tăng lên theo. Muốn giết được một Mệnh Cách của đối thủ là chuyện cực kỳ khó, trừ phi dùng tu vi cao hơn hẳn để nghiền ép, hoặc giống như Diệp Lưu Vân, áp súc lực lượng rồi bộc phát ra trong nháy mắt để ám sát đối phương.

Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên đánh nhau lâu như vậy mà Mệnh Cách của đôi bên vẫn y như cũ không hề tổn hại, lại không ngờ rằng ở trước mặt Lục Châu, bọn hắn lại nhỏ yếu như thế.

. . .

Sắc mặt Sử Ưu Nhiên khó coi vô cùng, mặc niệm một câu khẩu quyết.

Lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ không gian xung quanh lập tức chìm vào hắc ám. Trong không gian hắc ám này, Sử Ưu Nhiên có thể phát huy ra thực lực cường đại nhất.

Thân ảnh Sử Ưu Nhiên biến mất rồi đột ngột xuất hiện xung quanh Lục Châu. Phía trên, phía dưới, bên trái, bên phải, đằng trước, sau lưng, sáu thân ảnh gần như đồng thời xuất hiện, đánh ra hắc sắc cương ấn.

Phanh phanh phanh...

Đòn tấn công như cuồng phong vũ bão nhưng Lục Châu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên người xuất hiện một loại cương khí kỳ quái hoá giải tất cả các đòn tấn công.

Những đòn tấn công kia chỉ lưu lại một chút xíu gợn sóng, không thể làm tổn thương đến Lục Châu.

"Đây... Lục tiền bối làm sao làm được?" Trên mặt Vu Triều tràn đầy kinh ngạc.

"Nếu ta đoán không sai, Mệnh Cách của Lục tiền bối đã đạt tới đẳng cấp cao nhất, còn là loại phòng ngự..." Thẩm Tất nói.

Có thể đỡ được cường giả mười Mệnh Cách điên cuồng tấn công, đáp án chỉ có một.

"Đẳng cấp cao nhất?"

"Chính là Mệnh Quan." Thẩm Tất giải thích, "Mệnh Quan là cửa ải quan trọng sẽ xuất hiện sau khi khai được sáu viên Mệnh Cách. Vượt qua Mệnh Quan, thực lực của tu hành giả sẽ tăng tiến bất ngờ, không chỉ đề thăng đẳng cấp của sáu ô Mệnh Cách kia mà còn thu hoạch được một loại năng lực mới. Chiêu không gian hắc ám này của Sử Ưu Nhiên hẳn cũng là năng lực thu được từ Mệnh Quan."

"Lục tiền bối không hề bị ảnh hưởng, vậy thực lực của ngài ấy rốt cuộc mạnh đến đến mức nào?" Vu Triều nghi hoặc.

"Ta hoài nghi... Lục tiền bối đã vượt qua Mệnh Quan thứ hai." Thẩm Tất nói.

"Mệnh Quan thứ hai, ý ngươi là... mười hai Mệnh Cách trở lên?" Vu Triều trợn trừng mắt.

. . .

Lúc này, Lục Châu bỗng trầm giọng nói: "Chơi chán chưa?"

"Hử?"

"Không biết trời cao đất dày!"

Ông —— ——

Lục Châu gọi ra kim sắc pháp thân, một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện cao ngất trong mây.

Lực lượng bành trướng mênh mông như vũ trụ, trong khoảnh khắc đã đánh bay Sử Ưu Nhiên.

Đám người ngẩng đầu, ai nấy đều yên lặng đếm độ cao của pháp thân. Tinh Bàn khổng lồ đã chìm trong mây mù, bị vân vụ che khuất, không thể nhìn rõ số lượng Mệnh Cách.

"...Năm mươi trượng… Tám mươi trượng… Một trăm trượng..."

"Một trăm lẻ năm trượng!"

"Mười hai Mệnh Cách, đã qua Mệnh Quan thứ hai. Quả nhiên ta đoán không sai!"

Bọn hắn nhìn toà pháp thân cao ngất trong mây, tỉ mỉ thưởng thức, hoàn toàn quên đi Hứa Trần nằm trong hố sâu mấy chục mét và Sử Ưu Nhiên vừa bị sóng năng lượng chấn bay.

"Tinh bàn."

Pháp thân phát tiết năng lượng, mây mù bị đẩy ra, đám người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng toàn bộ kim sắc pháp thân và Tinh Bàn.

Pháp thân cao một trăm lẻ năm trượng, đầu đội kim sắc vương miện, toàn thân có màu vàng đồng, trên liên tọa bốc lên Nghiệp Hoả.

Trong Mệnh Cung, có mười hai khu vực Mệnh Cách lấp lóe quang mang, thậm chí còn có vẻ tự nhiên mà tạo thành một thể thống nhất.

"Bội phục, bội phục, ngươi đoán đúng rồi." Vu Triều nói, "Nhưng làm sao ngươi biết Lục tiền bối đã vượt qua Mệnh Quan thứ hai?"

Số lượng Mệnh Cách có thể dựa vào khu vực Mệnh Cách sáng lên để phân biệt, nhưng Mệnh Quan thì không có cách nào nhìn thấy được.

"Dựa vào khí thế và lực lượng tuyệt đối nghiền ép đối thủ." Thẩm Tất nói, "Ta thực đoán không ra có loại lực lượng gì có thể hoàn toàn áp đảo Sử Ưu Nhiên như vậy, ngoại trừ Mệnh Quan. Ngay cả Hạ tháp chủ cũng chưa chắc làm được."

Vu Triều gật đầu: "Vậy năng lực hai Mệnh Quan của Lục tiền bối là gì?"

"Cái này ta đoán không ra. Năng lực của Mệnh Quan thường là át chủ bài của tu hành giả, sẽ không dễ dàng sử dụng trước mặt người khác."

Nhìn thấy pháp thân kim liên Thiên Giới Bà Sa, hai mắt Sử Ưu Nhiên trừng to như mắt trâu.

Sử Ưu Nhiên biết mình không có cách nào thắng được người này, lập tức xoay người chạy trốn nhanh như chớp.

Lục Châu nói: "Tiêu Vân Hòa, trông chừng Hứa Trần."

Tiêu Vân Hòa cười đáp: "Giao cho ta."

Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã sử dụng đại thần thông thuật liên tục không hạn chế, thoắt một cái phía chân trời chỉ còn lại một đạo tàn ảnh ——

Đám người đưa tay lên dụi mắt, nào còn nhìn thấy bóng dáng Lục Châu.

. . .

Sử Ưu Nhiên dùng toàn lực để chạy trốn.

Hắn quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện không có người đuổi theo bèn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi hắn vừa quay đầu trở lại, từ trên đỉnh đầu bỗng truyền xuống một giọng nói già nua:

"Ngươi rất thích phi hành?"

"Ngươi ——"
Chương 1203 Vô đề

Sử Ưu Nhiên giật bắn người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lục Châu đang đứng ngay trên đầu hắn lặng yên không một tiếng động.

"Vậy lão phu sẽ cho ngươi tha hồ phi hành." Lục Châu nhấn tay.

"Không!" Sử Ưu Nhiên liều mạng né tránh.

Lục Châu đánh ra một kim sắc thủ ấn, thủ ấn xuyên thủng cương khí hộ thể của Sử Ưu Nhiên, tóm lấy gáy hắn. Pháp thân của Sử Ưu Nhiên cũng tiêu tán.

"Tiền, tiền, tiền... tiền bối... Đều do ta có mắt không tròng, cầu xin ngài tha cho ta!" Sử Ưu Nhiên không ngừng lắc đầu cầu xin.

Lục Châu triệt tiêu cương khí hộ thể của hắn, lôi theo hắn điên cuồng bay về phương nam.

Cuồng phong thổi qua mũi miệng Sử Ưu Nhiên. Dù hắn là cường giả Thiên Giới Bà Sa, thân thể vững chắc hơn xa người bình thường nhưng cũng không cách nào chịu nổi loại tốc độ nhanh như xé gió này. Chỉ trong chốc lát hắn đã bị huỷ dung.

Là một người từ Địa Cầu xuyên không đến, Lục Châu biết rõ khi tốc độ đủ nhanh, một chú chim nhỏ cũng có thể huỷ hoại cả chiếc phi cơ khổng lồ.

Lục Châu tiếp tục bay về phía trước, xuyên qua từng ngọn núi, từng biển mây. Tiêu Vân Hòa đầu tóc rối bời, khuôn mặt vặn vẹo, da dẻ nứt toác, toàn thân đều bị tổn hại.

"Vì... vì cái gì? Ta, ta có thể thay thế... thay thế Tiêu Vân Hòa." Sử Ưu Nhiên đã đau đớn đến chết lặng, ngắc ngứ nói.

"Ngươi không xứng." Lục Châu thản nhiên hồi đáp.

"Ta... ta có mười Mệnh Cách! Hắn... hắn chỉ là một tên bảy Mệnh Cách... đã, đã bị phế." Sử Ưu Nhiên hổn hển nói.

Lục Châu bỗng nhiên dừng lại quan sát phía trước. Dường như càng tiến về phương nam, đất trời càng thêm u ám.

Dù có thực lực mười hai Mệnh Cách, hắn vẫn cảm giác được giữa thiên địa có một cỗ áp lực vô hình đang đè ép hắn.

"Thiên địa ràng buộc?"

Lục Châu ngẩng đầu nhìn đại địa, một mảnh đen kịt không nhìn thấy gì. Xem lại thời gian sử dụng thẻ, Lục Châu còn hai mươi phút.

"Thả ta ra... ta mà chết, Hạ tháp chủ nhất định sẽ báo thù cho ta, ngươi là mười hai Mệnh Cách... Hạ tháp chủ cũng thế! Thả ta..."

Mềm không được, bắt đầu chơi cứng.

Lục Châu cười không nói, tiếp tục mang theo Sử Ưu Nhiên bay về phương nam.

Bay được khoảng mấy ngàn mét, trước mặt chỉ còn là bóng đêm vô tận. Lục Châu dừng lại quan sát, phát hiện bên dưới hung thú đông đúc đứng thành từng đàn.

Sử Ưu Nhiên kinh ngạc nhìn rồi bật cười ha hả:

"Thì ra… thì ra ngươi cũng đang tìm kiếm thiên địa ràng buộc... Ha ha, ngươi tìm không thấy... ngươi không có khả năng giải khai đâu."

Sử Ưu Nhiên nói đúng rồi.

Sở dĩ Lục Châu bay về phương nam là vì muốn nhìn xem khu vực bản nguyên hỗn loạn. Trong tình huống lúc nãy, hắn chỉ có thể lựa chọn sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá. Muốn giết một cường giả mười Mệnh Cách cần có hai tấm Một Kích Chí Mạng và một tấm Một Kích Chí Mạng cường hoá. Lại còn phải có hai bộ như vậy, chẳng thà trực tiếp sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá còn hơn.

Đáng tiếc, Thiên Giới Bà Sa mười hai Mệnh Cách cũng vô pháp vượt qua thiên địa ràng buộc...

Ầm ầm!

Phía trước xuất hiện một bầy hung thú Dực Long, trong sơn mạch bên dưới còn có lít nha lít nhít hung thú đang chực chờ.

"Là Thú Vương... Ha ha, Thú Vương, ngươi đã xâm nhập vào lãnh địa của nó rồi." Sử Ưu Nhiên cười khổ lắc đầu, "Chết thì chết, có ngươi chôn cùng, chết cũng đáng."

Đàn Dực Long rợp trời lập tức tấn công về phía pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Dưới mặt đất cũng ầm ầm rung động.

Lục Châu thu hồi pháp thân, không ngừng dùng đại thần thông thuật bay đi.

Sử Ưu Nhiên nói: "Thả, thả ta ra... ta, ta nguyện cùng ngươi kề vai chiến đấu... thả..."

"Thật là ồn ào."

Lục Châu vung tay, liên tục đánh ra hai mươi liên chưởng, đồng thời thi triển Phật Tổ kim thân, Kết Định Ấn, Lục Hợp Đạo Ấn... để ngăn trở Sử Ưu Nhiên bạo liệt cương ấn.

Nguyên khí dập dờn bắn ra tứ phía, đám phi cầm đầy trời bị giảo sát trong tích tắc.

Những con hung thú cường đại này không có quá nhiều khí tức sinh mệnh, chỉ có rất ít trong số đó là Mệnh Cách thú. Đa số bọn chúng ngoài thân thể cường đại ra thì thậm chí còn chưa bước vào con đường tu hành.

Đáng tiếc.

Chân trời khôi phục yên tĩnh. Lục Châu nghe được bốn tiếng thông báo.

Kết quả của Sử Ưu Nhiên giống với Hứa Trần, xem ra tu vi hai người quả thật ngang nhau, chẳng trách lại đánh đến bất phân thắng bại.

"Ngươi chỉ còn có sáu Mệnh Cách." Lục Châu nói.

". . ."

Lục Châu xem lại thời gian, cũng nên trở về rồi... Xem ra không có trên mười hai Mệnh Cách thì không thể xâm nhập vào khu vực bản nguyên.

Sử Ưu Nhiên phun ra một ngụm máu, chật vật hỏi: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay là thần?"

Cho đến lúc này các loại năng lượng trên người Lục Châu vẫn không có vẻ gì là đã vơi đi dù chỉ một chút.

Lục Châu không để ý đến hắn mà đưa mắt nhìn thoáng qua bầy hung thú, vừa định ra tay giết sạch, chợt cảm thấy phù chỉ bên người có chút động tĩnh.

Lục Châu lấy ra một tấm hắc sắc phù chỉ rồi thiêu đốt. Hình ảnh Nhan Chân Lạc xuất hiện.

Nhan Chân Lạc vừa thấy Lục Châu đã nói ngay:

"Lục huynh, không xong rồi, đại trưởng lão Hắc Tháp và Bạch Tháp đều đến hồng liên giới để chấp hành nhiệm vụ! Ta tưởng rằng chỉ có Thẩm Phán Giả đi thôi, nào ngờ bọn hắn cũng đi. Tu vi hai người này rất cường đại, Lục huynh nhất định phải cẩn thận."

"Ngươi đang nói hắn?" Lục Châu nắm Sử Ưu Nhiên giơ lên cao, để Nhan Chân Lạc có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn.

Nhan Chân Lạc trừng to mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: "Đại, đại trưởng lão?!"

Sử Ưu Nhiên buồn bã nhìn Nhan Chân Lạc: "À, thì ra ngươi là nội gian... ta thua không oan chút nào... ta thua không oan chút nào..."
Chương 1204 Vô đề

"Này... cái người thê thảm này… là đại trưởng lão?" Nhan Chân Lạc vẫn thất thanh hỏi. Mặt mũi Sử Ưu Nhiên đã bị phá huỷ đến không còn hình dáng, trong lúc nhất thời đúng là khó mà phân biệt.

Lục Châu nói: "Chờ lát nữa lão phu lấy mệnh hắn, ngươi sẽ biết ngay thôi."

Nhan Chân Lạc: ". . ."

Lục Châu lại nói: "Thời gian của lão phu có hạn, ngươi còn có chuyện gì không?"

"Thú triều xuất hiện rồi... Vốn phải phái tu hành giả có năm Mệnh Cách trở lên đi ngăn cản Thú Vương, nhưng phái Cấp tiến trong Hắc Tháp lại ngăn cản kế hoạch này. Hải vực phía đông nam Triệu Văn Quốc có Thú Vương xuất hiện, chỉ e lần này hồng liên giới sẽ bị huyết tẩy một trận." Nhan Chân Lạc lo lắng nói.

Phía đông nam… cũng may cách Triệu Văn Quốc không xa, Lục Châu có vô hạn nguyên khí, chạy tới đó không thành vấn đề.

"Lúc trước Lục Ly cũng từng chấp hành loại nhiệm vụ này phải không?" Lục Châu hỏi.

"Đúng vậy."

"Đã biết... Cứ giao cho lão phu."

Lục Châu phất tay áo, hình ảnh tiêu tán, sau đó nói với Sử Ưu Nhiên mặt mày trắng bệch: "Lão phu biết ngươi chưa có phi hành đủ, vậy chúng ta tiếp tục..."

"A…" Sử Ưu Nhiên nhắm mắt, đầu ngoẹo sang một bên ngất đi.

Lục Châu vốn định xử lý đàn hung thú bên này, hẳn là có thể giải quyết toàn bộ hung thú trong vòng năm phút, từ đó thu hoạch được một viên Mệnh Cách Chi Tâm không tệ. Nhưng nếu phía đông nam xuất hiện thú triều thì qua đó chắn tai cũng được, đều có thể thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm.

Nghĩ đoạn, Lục Châu tiếp tục mang theo Sử Ưu Nhiên bay đi.

Âm thanh năng lượng cộng hưởng khiến Sử Ưu Nhiên tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy cảnh vật xung quanh như bị tua nhanh với tốc độ cực hạn, lập tức ngoẹo đầu nhắm mắt giả vờ ngất…

Mịe nó mười hai Mệnh Cách kiểu này đúng là phi lý hết sức, Hạ tháp chủ cũng là mười hai Mệnh Cách, nào có dám chơi trò điên cuồng sử dụng nguyên khí như thế này. Biểu hiện của Lục Châu cứ không ngừng vả mặt hắn chan chát.

. . .

Cùng lúc đó.

Cách Triệu Văn Quốc không xa, tại một thành trì ở Sơn Nam Đạo.

Đông đảo tu hành giả hồng liên giới tụ tập đứng trên tường thành, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch.

"Báo... Tướng quân, còn cách hai dặm!" Một tên tu hành giả cưỡi phi cầm vội vã bay vào thành.

"Tất cả tu hành giả Nguyên Thần cảnh trở lên chuẩn bị." Tướng quân thủ thành hạ lệnh.

Trên tường thành, binh lính cầm cự nỏ, thần xạ thủ và toàn bộ tu hành giả Nguyên Thần cảnh đều tiến vào trạng thái sẵn sàng.

Rầm rầm rầm...

Từng đàn từng đàn hung thú như thiên băng địa liệt ào ào kéo tới, dưới đất có, trên bầu trời có, rầm rập rung chuyển cả đất trời.

"Điệp Ngư, Phi Ngư, Huyền Quy... Thủy Giao, Hải Ngưu... Hồng Nguyệt Thủy Mẫu... Điên, điên thật rồi!" Một tu hành giả am hiểu về hung thú khiếp đảm gào lên.

"Đừng làm dao động quân tâm."

"Ta không phải đang dao động quân tâm, ta chỉ hi vọng mọi người hiểu rõ về đối thủ của mình. Đặc thù của thú triều chính là, chủng loại càng nhiều thì thú triều càng lớn. Những lần thú triều diễn ra trong lịch sử cũng đều như vậy..."

Ngoài miệng nói không muốn dao động quân tâm, nhưng tâm lý của các tu hành giả đã bắt đầu bồn chồn, khiếp đảm muốn lui lại mấy bước.

Nhưng bọn hắn đã không còn đường lui.

Lúc này, đàn hung thú đông nghịt như thuỷ triều đã ập tới.

"Chuẩn bị!!!" Tướng quân thủ thành truyền âm tứ phương, "Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, chết!"

Cho dù là thời kỳ nào thì mỗi cuộc chiến đều sẽ có quân tiên phong. "Giết ——"

Tiếng hiệu lệnh vừa ra, toàn bộ thần xạ thủ lập tức điên cuồng kéo động tiễn cương như pháo hoa nở rộ.

Ngao —— ——

Đám hung thú da dày thịt béo dưới đất chịu trách nhiệm công thành, cắm đầu lao thẳng vào cổng thành, điên cuồng va chạm. Ầm ầm!

Độ cao của tường thành đã được vô số các bậc tiên hiền tổng kết kinh nghiệm và đưa ra con số —— một trăm mét.

Nói cách khác, phàm là hung thú không cao hơn độ cao của tường thành thì đều có thể chống cự, nhưng nếu đã vượt qua độ cao này thì nên từ bỏ chống cự mà rút vào trong thành trì, chờ đợi các bậc đại năng đến chi viện.

Hung thú dưới đất có tường thành chắc chắn ngăn chặn, nhưng đám phi cầm trên bầu trời mới làm người ta đau đầu không thôi.

Dù là tu hành giả Nguyên Thần cảnh cũng phải xuất hiện thương vong vì số lượng hung thú phi cầm quá nhiều.

Oanh!

Một đàn Điệp Ngư khổng lồ bay tới, dễ dàng nuốt chửng các tu hành giả Nguyên Thần cảnh đang cật lực chống cự. Có con to như tàu ngầm, há mồm một phát đã nuốt luôn hai người.

"Lui!"

"Mau lui lại!"

Bọn họ không chịu nổi một kích, hoàn toàn không chịu nổi.

Tường thành bị phá vỡ. Từng đàn hung thú lớn nhỏ nối đuôi nhau tiến vào. Hoàn toàn bị nghiền ép…

Tuuuuuu —— ——

Kèn tín hiệu rút lui thổi vang, nhân loại trong thành vội vã bỏ chạy về phía bắc. Các công trình kiến trúc ầm ầm sụp đổ dưới móng vuốt hung thú, bình chướng bị một trảo của hung thú xé rách.

"Hai ngàn năm... Trận thú tai lớn nhất trong hai ngàn năm qua! Xong, xong hết rồi..."

Cảm giác sợ hãi và mùi máu tươi tràn ngập trong thành trì.

Hai ngàn năm trước, hồng liên giới còn có cường giả Thiên Giới Bà Sa bảo vệ, nay… còn gì?

Đến một cái bóng của hắc liên cũng không có.

Trong bầy hung thú, có một con cự thú lăng không đứng ở chính giữa, không ngừng phát ra âm thanh chỉ huy cả đàn. Thanh âm kia thanh thuý mà trầm thấp, đối với nhân loại, đó chẳng khác gì âm thanh đoạt mạng.

"Bồ Di, là Bồ Di, mau trốn đi!"

Bồ Di có bốn chân hai cánh, đầu nó trông cực giống mặt người, kích thước tuy không lớn nhưng lại chính là Thú Vương của đợt thú triều này. Thể tích nhỏ chứng tỏ nó có trí tuệ cực cao.

Gréccc —— ——

Tiếng kêu của Bồ Di đột nhiên trở nên bén nhọn.
Chương 1205 Vô đề

Đàn hung thú lập tức trở nên điên cuồng, không ngừng cắn xé, nhai nuốt nhân loại trong thành. Máu tươi tuôn như suối, từng mảnh thi thể rụng rơi xuống đất chẳng khác gì luyện ngục nhân gian.

Có rất nhiều người già yếu tàn tật không cách nào chạy trốn, chỉ biết tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất.

Một lão nhân ôm đứa cháu nhỏ trong lòng, bật khóc nức nở.

"Gia gia... đó là cái gì?"

"Đừng nhìn, đừng nhìn... đừng nhìn..." Lão nhân bịt mắt cháu lại, đầu cúi gằm, chờ đợi tử vong kéo đến.

"Gia gia, người mau nhìn kìa ——" Đứa nhỏ kiên trì đẩy bàn tay gia gia ra, chỉ vào không trung.

Gia gia nó rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời, một đạo tàn ảnh lấp loé bay tới nhanh như lưu tinh. Một giây trước còn ở chân trời xa xôi, một giây sau đã xuất hiện giữa trung tâm thành trì. Sau lưng thân ảnh kia là một toà pháp thân khổng lồ.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao một trăm lẻ năm trượng ——

Âm thanh đặc thù thu hút toàn bộ tu hành giả và phàm nhân trong thành ngẩng đầu nhìn lên.

"Đại năng Thiên Giới Bà Sa!!"

Trong tay vị đại năng còn nắm một người đang thoi thóp.

Lúc này Sử Ưu Nhiên rốt cuộc cũng mở mắt nhìn về phía bầy hung thú, rồi lắc đầu nói:

"Nếu ngươi không diệt Mệnh Cách của ta thì đã tốt rồi. Bây giờ chỉ có một mình ngươi… không kịp."

Lục Châu chậm rãi bay lên cao, đến vị trí ngang phần đầu pháp thân mới dừng lại, thản nhiên nói: “Vậy sao?”

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ếch ngồi đáy giếng. Trước khi chết, lão phu cho ngươi được mở rộng tầm mắt."

Lục Châu nhấc tay, Tinh Bàn lập tức xuất hiện ở trước mặt.

"Dùng lực lượng Mệnh Cách?"

Ngay khi Sử Ưu Nhiên vừa định cười hắn một phen, rằng lực lượng Mệnh Cách cũng có hạn, thì kim sắc Tinh Bàn từ từ chuyển động. Mười hai khu vực Mệnh Cách đồng thời sáng lên.

Vô hạn lực lượng Mệnh Cách bắn ra ——

Vù vù vù...

Cương ấn quang trụ bắn ra đầy trời không ngừng xuyên thủng đám hung thú phi cầm. Vài con diều hâu nhỏ yếu cũng bị Lục Châu dùng lực lượng Mệnh Cách oanh đến tan thành tro bụi.

Càn quét, hoàn toàn càn quét!

Tinh thần mọi người lập tức đại chấn, các tu hành giả từ từ bay lên không trung, nước mắt ướt nhoè mi, kích động thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ này.

Bọn hắn được cứu rồi!

Tất cả mọi người ở đây, không ai là không kính sợ và cảm kích vị đại năng kia.

Đàn hung thú hung mãnh lúc này đã bị hỏa lực kinh người phản công, rơi rụng từng mảng, chỉ trong khoảnh khắc đã chết đi mấy trăm con.

"Vì sao lực lượng Mệnh Cách của ngươi có thể dùng mãi không hết..." Toàn thân Sử Ưu Nhiên run rẩy.

Lục Châu không để ý đến hắn mà tiếp tục nhìn về phía trước.

Đúng lúc này, một tu hành giả đứng cách Lục Châu không xa bỗng đánh bạo nói: "Tiền bối! Bồ Di, giết Bồ Di..."

Lục Châu quay đầu lại nhìn hắn: "Bồ Di?"

"Là con Thú Vương chỉ huy thú triều lần này, nó ở đằng kia... A? rõ ràng vừa nãy nó đứng ở đằng kia chỉ huy đàn hung thú mà, sao bây giờ lại biến mất rồi?" Tu hành giả kia lo lắng nói.

"Ngươi chắc chứ?"

"Ta chắc chắn!" Tu hành giả gật mạnh đầu.

"Được."

Lục Châu thong dong bình tĩnh nhìn về phía đàn hung thú.

Dưới lực lượng Mệnh Cách khổng lồ, đàn hung thú sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Lục Châu nói: "Báo cho tất cả mọi người, nơi này đã an toàn."

"Vâng." Tu hành giả kia kích động đến chảy nước mắt.

Hư ảnh lóe lên, Lục Châu mang theo Thiên Giới Bà Sa bay vào giữa đàn hung thú, tiếp tục bắn phá.

"Đại năng vừa nói chuyện với ta... ta cảm động quá!" Tu hành giả kia lâng lâng hạnh phúc.

"Đại năng có bao nhiêu Mệnh Cách vậy?... Ta không thấy rõ."

"... Dù sao thì cũng rất nhiều."

Dân chúng sống sót trong Sơn Nam thành tụ tập lại cùng một chỗ, không ngừng dập đầu quỳ bái về phía pháp thân Thiên Giới Bà Sa.

. . .

Lục Châu một đường truy kích, đám hung thú còn lại bị hắn vung tay chém giết, điểm công đức ào ào nhảy lên.

Tuy rằng có hơn phân nửa số hung thú không cung cấp điểm công đức nhưng phần còn lại cũng thu được không ít điểm khiến hắn hài lòng.

Lục Châu thuận tay lấy đi sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp, tương đương với 36.000 điểm công đức, sau đó lại thêm năm vạn người lễ bái, thu được gần 50.000 điểm.

Đám hung thú rất thông minh, chạy trốn về nhiều hướng khác nhau, nhưng đáng tiếc Lục Châu không cho chúng nó cơ hội, không ngừng thi triển đại thần thông thuật na di tới lui quét ngang toàn trường.

Lục Châu nhìn lại thời gian, chỉ còn năm phút.

"Bồ Di?"

Lục Châu cấp tốc tìm kiếm thân ảnh Bồ Di, nhưng tìm cả phút vẫn không thấy nó đâu.

"Ngươi muốn tìm Thú Vương?" Sử Ưu Nhiên nở nụ cười, "Ngươi tìm không được đâu..."

Hắn đã từ bỏ, quyết định chịu chết.

Lục Châu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lão phu vốn định giữ mạng ngươi lại, nhưng ngươi đã nói vậy thì thôi đi."

“Chờ đã!”

Chờ không được nữa. Thời gian của Lục Châu càng lúc càng ngắn, vung tay ném Sử Ưu Nhiên lên không trung.

Hư ảnh lóe lên, Lục Châu xuất hiện phía trên Sử Ưu Nhiên, lòng bàn tay hướng xuống, ông —— ——

Một toà kim sắc Tinh Bàn đường kính mấy ngàn trượng xuất hiện, bao trùm toàn bộ khu vực đông nam.

Lực lượng Mệnh Cách!

Phanh phanh phanh phanh...

Trong khoảnh khắc Sử Ưu Nhiên chẳng khác gì một tấm bia bị lực lượng Mệnh Cách đâm xuyên cơ thể, rơi xuống mặt đất. Lúc sắp chết, hắn cố gắng giương mắt nhìn lên bầu trời, thấy được ngàn vạn cương ấn quang trụ chói loà cả thiên không… Sử Ưu Nhiên đột nhiên cảm thấy, mình chết như vậy cũng đáng.

Nhìn đến cảnh tượng hoa lệ hùng vĩ nhất đời này, trong phạm vi ngàn mét đều là cương ấn quang trụ, hắn hiểu được vì sao Lục Châu làm như thế.

Bồ Di đương nhiên không còn chỗ trốn.

Gréc ——

Quả nhiên Bồ Di từ trong lòng đất nhảy ra, hoảng sợ chạy trốn.

Sử Ưu Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Bồ Di, khẽ than một tiếng rồi tâm phục khẩu phục nhắm mắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom