-
Chương 1191-1195
Chương 1191 Vô đề
Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn ngơ ngác. Vì sao bọn ta nằm không cũng trúng đạn a?
Lục Châu nói: “Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ai cũng có thể đến. Bạch Ốc Hàn Môn có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
“Đúng là không có, ta chỉ thích nói lời thật, kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu.” Diệp Lưu Vân trả lời không kiên nhẫn.
“Ý ngươi là, cường giả có thể vũ nhục kẻ yếu?”
“Việc này…” Diệp Lưu Vân do dự một chút rồi đáp, “Hiện thực chính là tàn khốc như vậy. Tuổi tác ngươi đã cao, chút đạo lý này không cần ta nói.”
“Vậy để lão phu nhìn xem, tên phế vật nhà ngươi có năng lực gì.”
Lục Châu thuận tay bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đối phó với loại mặt hàng này không đáng phải dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Lưu Vân cao giọng nói.
Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với lão đầu này, mục tiêu của hắn là Mệnh Cách Chi Tâm bên dưới kia.
“Lão phu đã cho ngươi cơ hội.”
Lục Châu nhấc chưởng đánh ra. Đây chỉ là một chưởng ấn Phật môn rất bình thường, không có Thái Huyền chi lực, càng không có bao nhiêu tu vi.
Kim sắc chưởng ấn bay về phía hắc quan.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp không hề phản ứng, bọn hắn còn ước gì các thế lực khác đánh nhau đầu rơi máu chảy, như vậy sẽ không ai đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm của bọn hắn.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn thì cảm khái không thôi. Bọn hắn thường xuyên bị vũ nhục, mỉa mai chế giễu là chuyện thường tình. Cường giả vũ nhục kẻ yếu không có gì lạ, nhưng người đều có tôn nghiêm, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ tức giận.
“Kim chưởng?” Trần Vũ Vương lộ vẻ nghi hoặc.
Không ai cản chưởng ấn lập loè kim quang kia lại.
Khi chưởng ấn chạm vào hắc sắc cự liễn, phù một tiếng, chưởng ấn bị lay động rồi biến mất.
Đám người Hắc Diệu liên minh cười ha hả.
Hắc Tháp Bạch Tháp lộ vẻ xấu hổ. Chỉ có chút bản lãnh vậy thôi?
Trần Vũ Vương cũng liên tục lắc đầu. Còn tưởng là nhân vật hung ác nào, hoá ra chỉ biết làm màu.
“Ha ha…”
Trong hắc quan cự liễn bay ra một thân ảnh, vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta sinh ra ảo giác.
Thích khách đại sư xuất thủ!
Diệp Lưu Vân cười nói: “Nếu ngươi không tung chưởng, ta đã không thèm tính toán… Đáng tiếc, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì là hiện thực tàn khốc.”
Vù!
Khi thân ảnh Diệp Lưu Vân xuất hiện cách Lục Châu năm mươi mét, hai mắt Lục Châu hoá thành lam đồng, bắt giữ rõ ràng thân ảnh Diệp Lưu Vân đang cười lạnh.
Lục Châu lại tung chưởng.
“Đại Vô Úy Ấn.”
Cho dù đã sử dụng chưởng ấn này không biết bao nhiêu lần, Lục Châu đều cảm thấy vô cùng an tâm mỗi khi nó xuất hiện.
“Hả?”
Diệp Lưu Vân tự xưng là thích khách đại sư, nhưng vừa thấy chưởng ấn này, trong lòng hắn lập tức run rẩy.
Quỷ dị, thần bí, khó lòng mô tả được… giác quan của thích khách vô cùng nhạy bén, hắn đã cảm giác được chưởng ấn này bất phàm, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ cực hạn, thân như quang ảnh khiến mọi người hoa cả mắt.
So sánh với hắn, một chưởng Đại Vô Úy Ấn có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, chưởng ấn đột nhiên phóng đại, năm ngón tay lấp lánh như kim sơn hàng thế.
Ầm!
Đại Vô Úy Ấn đập vào thân thể Diệp Lưu Vân.
Đám người trợn trừng mắt. Ai nấy đều kinh hãi trước chưởng ấn đột ngột biến lớn kia, da đầu tê dại, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc Diệp Lưu Vân trống rỗng, điên cuồng phun máu. Một cỗ lực lượng đánh sâu vào linh hồn hắn khiến toàn thân vô lực.
Diệp Lưu Vân gắng gượng bay ngược ra sau, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện lại cấp tốc co rụt vào.
Nếu là người có chút thường thức, đương nhiên sẽ hiểu cảnh tượng này có ý nghĩa gì… Diệp Lưu Vân đã bị một chưởng vừa rồi đánh giết một Mệnh Cách!
. . .
Lục Châu không mảy may dao động sau khi thu được 6.000 điểm công đức, càng không tức giận vì bị thua lỗ.
Một chưởng này có tác dụng chấn nhiếp toàn trường, hiệu quả lớn vô cùng.
Diệp Lưu Vân lui lại mấy trăm mét, đám người Hắc Diệu liên minh lúc này mới kịp phản ứng.
“Diệp đại sư!”
Cho đến khi trở về cạnh hắc quan, Diệp Lưu Vân mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khoé môi dính máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão nhân trước mặt.
Cái gì gọi là hiện thực tàn khốc?
Hắn cảm giác mặt mình như bị ai vả thật mạnh, nóng bỏng và đau nhức đến dị thường.
Tiêu Vân Hoà đứng bên cạnh Lục Châu lúc này mới ý thức được… câu nói nhất định phải có được Anh Chiêu tuyệt đối không phải nói ngoa.
Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn cảm thấy dễ chịu vô cùng, cực kỳ hả giận. Nghèo thì sao nào? Yếu thì sao nào?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Lưu Vân vừa sợ hãi vừa khó hiểu hỏi.
“Quỳ xuống.” Lục Châu đạm mạc vô cùng.
“. . .”
Thân hình Diệp Lưu Vân khẽ lảo đảo. Hắn thấp giọng cầu cứu. “Trần Vũ Vương… giúp, giúp ta.”
Trần Vũ Vương giật mình như người vừa tỉnh mộng, cười đáp:
“Diệp Lưu Vân, ta và ngươi không quen, hơn nữa ngươi vũ nhục người ta trước, người ta muốn ngươi xin lỗi cũng là việc đương nhiên.”
“Ngươi…”
Diệp Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập không cam lòng.
Hiện thực tàn khốc.
Diệp Lưu Vân dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang đám người Hắc Tháp Bạch Tháp, nhưng lại bị đối phương khịt mũi coi thường.
Thấy hắn cố chấp, Lục Châu lắc đầu nói:
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi. Vậy thì lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
“Đừng!!”
Diệp Lưu Vân ngẩng đầu, run rẩy nói: “Ta… ta quỳ.”
Hai chân hắn cong lại, lăng không quỳ xuống. Hắn không cam lòng cúi người xuống dập đầu.
Thái độ Trần Vũ Vương lập tức trở nên lễ phép, chắp tay nói với Lục Châu: “Thì ra tu vi lão tiên sinh cao như thế. Ta là Trần Thiên Hạo, xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Chương 1192 Vô đề
“Trần Vũ Vương, vị này chính là Các chủ Ma Thiên Các, Lục lão tiên sinh.” Tiêu Vân Hoà lên tiếng giới thiệu, vì tỏ lòng tôn trọng nên không gọi ra tên đầy đủ của Lục Châu.
Trần Vũ Vương lại chắp tay nói: “Lục lão tiên sinh.”
Ánh mắt Lục Châu rời khỏi người Diệp Lưu Vân. Áp lực trên người hắn lập tức giảm bớt, hắn len lén thở phào một hơi.
Hiệu quả chấn nhiếp đã đạt được, đương nhiên Lục Châu không muốn lãng phí thêm thẻ. Nếu về sau tình hình không đúng, lại tìm cơ hội xử lý hắn cũng không muộn.
Lục Châu hỏi Trần Vũ Vương: “Đại Viên vương đình các ngươi cũng đến tranh Anh Chiêu?”
“Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ai mà chẳng muốn, ta cũng không dối gạt lão tiên sinh làm gì, Đại Viên vương đình đúng là muốn có được viên Mệnh Cách Chi Tâm này.”
Ít ra cũng là người thành thật.
Lục Châu lại hỏi Diệp Lưu Vân: “Ngươi còn gì không phục?”
Diệp Lưu Vân bị nghẹn đến khó chịu, khom người nói: “Phục, ta phục…”
“Còn muốn tranh Mệnh Cách Chi Tâm không?”
“Việc này…”
Diệp Lưu Vân nuốt một ngụm nước bọt. Hắn hiểu rất rõ đối phương đang bức bách mình từ bỏ việc tranh đoạt.
Đúng lúc này, một cao thủ Bạch Tháp đứng bên dưới bỗng lên tiếng:
“Hắc Diệu liên minh cút xa một chút, nơi này không có phần của các ngươi, Đại Viên vương đình cũng thế.”
Trần Vũ Vương cười:
“Nơi này là khu vực hỗn loạn, người người đều có thể đến, Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi đến được, dựa vào cái gì bọn ta thì không? Hơn nữa Mệnh Cách Chi Tâm nơi này, Bạch Ốc Hàn Môn cũng phải được chia một phần.”
Nghe vậy, Trần Hữu và ngũ trưởng lão cảm khái vạn phần. Bọn hắn biết đây chỉ là lời nói tuỳ tiện của đối phương, sẽ không coi là thật.
Bên phía Hắc Tháp, một tên tu hành giả bay ra nói: “Đây là phân tranh giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp, các ngươi ở đâu ra? Nửa đường xuất hiện cướp bóc?”
Nói xong, hắn kéo mũ trùm xuống, để lộ ngũ quan.
“Hắc Tháp Thẩm Phán Giả, La Hoan?”
La Hoan gật đầu. “Đại trưởng lão không có mặt, đại cục do ta chủ trì. Các ngươi muốn Mệnh Cách Chi Tâm vậy phải hỏi ý Hắc Tháp chúng ta đã. Về phần vị Lục lão tiên sinh này, Hắc Tháp chúng ta nguyện ý đưa ra một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho ngài.”
Trần Vũ Vương, Diệp Lưu Vân: “. . .”
Đúng là xảo trá!
Hắc Tháp muốn lôi kéo, Trần Vũ Vương không có hàng lấy gì mà lôi, Diệp Lưu Vân càng thảm hơn, đắc tội Lục Châu.
Vở kịch “Tam quốc chiến” rốt cuộc mở màn.
Bạch Tháp đương nhiên không thể để Hắc Tháp được lợi, lập tức quát:
“Ngươi đừng có ra vẻ ở đây, La Hoan, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này là do đại trưởng lão của chúng ta giết chết, muốn cho cũng là chúng ta cho, ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?”
La Hoan lườm đám người Bạch Tháp một cái. “Nói cứ như thể Hắc Tháp chúng ta không có đại trưởng lão vậy.”
Thấy hai bên tranh luận không ngớt, Trần Vũ Vương cười nói: “Ta lại cảm thấy, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này nên chia đều ra.”
“Chia đều?” La Hoan nhướng mày, “Trừ Bạch Tháp ra! Bạch Tháp các ngươi bây giờ không có tư cách đàm phán!”
Trần Vũ Vương nhìn về phía đám người Bạch Tháp.
Ngoại trừ hai vị trưởng lão, Hắc Tháp có Thẩm Phán Giả, nhưng Bạch Tháp thì không, đương nhiên Hắc Tháp có tư cách đàm phán hơn.
Nhưng đúng lúc này, từ trên một ngọn sơn phong bỗng truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.
“La thẩm phán, từ bao giờ Bạch Tháp lại không có tư cách lấy Mệnh Cách Chi Tâm chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Đám người Bạch Tháp hưng phấn kêu lên: “Bạch Tháp Thẩm Phán Giả đến rồi!”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân nhíu mày.
Kể từ đó, nơi này lại biến thành năm phương thế lực tranh đấu —— Đại Viên vương đình, Hắc Diệu liên minh, Hắc Tháp, Bạch Tháp, Lục Châu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn.
Thấy cảnh này, Lục Châu thầm than, nếu lão thất có ở đây thì tốt rồi.
Thân ảnh mặc bạch y từ ngọn sơn phong đằng xa chợt loé lên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Toàn thân hắn mặc nho bào, dáng người thẳng tắp, mặt mỉm cười, duy chỉ có… hai mắt vô thần.
“Thì ra là Ninh thẩm phán.” Trần Vũ Vương chắp tay nói.
Diệp Lưu Vân chỉ hừ một tiếng thay cho lời chào hỏi.
Hắc Tháp La Hoan cười ha hả: “Ninh Vạn Khoảnh, Bạch Tháp các ngươi không còn người nào sao, lại để ngươi ra sân? Ta nghe nói Nam Cung Ngọc Thiên đã bị giết rồi nhỉ?”
Người vừa đến chính là Thẩm Phán Giả Bạch Tháp, Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh cười nhạt nói: “Cũng như nhau thôi, nghe nói Vũ Quảng Bình đã bị người ta dùng một chiêu miểu sát.”
“. . .”
Trần Hữu cũng lên tiếng chào hỏi: “Bạch Ốc Hàn Môn Trần Hữu, tham kiến Ninh thẩm phán.”
Ninh Vạn Khoảnh khoát tay: “Đây là chuyện giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp, Bạch Ốc Hàn Môn các ngươi hãy mau rời đi.”
“Việc này…”
Nếu là trước kia, Trần Hữu chắc chắn sẽ không hề do dự mà rời đi. Nhưng bây giờ Bạch Ốc Hàn Môn có hai cao thủ toạ trấn, đùi này bọn hắn không ôm thì để ai ôm?
Lục Châu khẽ gọi: “Ninh Vạn Khoảnh.”
Ninh Vạn Khoảnh vừa nghe âm thanh này, trong lòng lập tức giật mình.
Tuy hắn mù loà nhưng lại có năng lực nhận biết âm thanh hơn xa người thường. Lục Châu vừa mở miệng hắn đã biết đó là ai.
Ninh Vạn Khoảnh bay tới, lăng không hành lễ: “Ninh Vạn Khoảnh tham kiến lão tiên sinh.”
Trần Vũ Vương, Diệp Lưu Vân, La Hoan: “? ? ?”
“Các ngươi quen biết?” La Hoan cau mày hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ta và lão tiên sinh đã từng gặp mặt một lần.”
“. . .”
Mí mắt Diệp Lưu Vân giật giật liên hồi.
Mẹ nó đúng là xui xẻo, lỡ tay đánh ra một chưởng lại đắc tội với đại lão. Xem tình hình này, thân phận vị đại lão trước mặt cực kỳ không đơn giản!
Ninh Vạn Khoảnh lập tức sửa lời:
“Vừa rồi ta lỡ miệng, Bạch Tháp đồng ý chia một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho lão tiên sinh.”
Tiêu Vân Hoà nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn phục rồi. Có thể khiến Ninh Vạn Khoảnh gật đầu đồng ý, thủ đoạn của Lục huynh đúng là cao minh.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như thường. “Hắc Diệu liên minh thì không cần tính vào…”
Diệp Lưu Vân chợt cảm thấy đâm tâm hết sức. “. . .”
Chương 1193 Vô đề
Hắc Tháp và Bạch Tháp mỗi bên cử ra một người bay tới trước mặt Lục Châu, cung kính dâng lên ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, trong đó có một viên là trung cấp.
Lục Châu không nói gì, Thẩm Tất mỉm cười nhận lấy: “Vậy ta xin nhận.”
Tục ngữ có câu, chim khôn biết lựa cành mà đậu, Thẩm Tất lúc này vô cùng thấu hiểu lời người xưa.
Hắn vừa mở miệng, La Hoan đột nhiên nhận ra, cau mày nói: “Thẩm Tất? Không ngờ lại là tên phản đồ nhà ngươi!”
Thẩm Tất cất kỹ sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi quay trở về đứng phía sau lưng Lục Châu.
Tuy hắn là bốn Mệnh Cách, nhưng đứng trước mặt đám đại lão thì hắn chẳng là gì.
“Thẩm Tất, ngươi phản bội Hắc Tháp. Dựa theo quy củ của Hắc Tháp, phán ngươi tội chết, mau ra đây nhận tội!” La Hoan cao giọng nói.
Lục Châu đột nhiên nhấc chưởng.
Một chiêu Đại Vô Úy Ấn xanh thẳm bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía La Hoan.
Chưởng này không mang theo nhiều Thái Huyền chi lực, chỉ có mục đích cảnh cáo đối phương.
La Hoan tận mắt thấy thảm trạng của Diệp Lưu Vân, trong lòng vốn đã rung động mạnh, nay nhìn thấy chưởng ấn lập tức hoảng sợ điên cuồng lùi về sau, gần như dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể, chỉ trong chốc lát đã lui ra mấy ngàn mét.
Oanh!
Lam chưởng đánh vào một ngọn sơn phong.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng. Một lúc sau, La Hoan mới xuất hiện ở phía xa, trong lòng sợ hãi không dám lại gần.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc hiện giờ là người của lão phu.”
Sắc mặt đám người Hắc Tháp vô cùng khó coi. La Hoan tuy tránh được một chưởng vừa rồi nhưng trong lòng đã hoảng loạn đến cực điểm.
Trần Vũ Vương cười ha hả nói: “La Hoan, tính tình nóng nảy của ngươi cũng nên sửa rồi.”
La Hoan vội vàng khom người nói: “Ta nhất thời không chú ý, mong Lục tiền bối thứ lỗi.”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân không nói gì nữa. Ngay cả Hắc Ngô Vệ mà cũng có thể dụ về, bọn hắn còn nói được cái gì. Khoé miệng Diệp Lưu Vân giật giật nhưng cũng chỉ biết câm nín.
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Người có chí riêng. Người của mình bỏ đi thì phải tìm hiểu nguyên nhân từ phía mình, không thể oán ai được. Nếu không… sao Lục lão tiên sinh lại không lo lắng Thẩm Tất sẽ phản bội?”
Lời này có hai hàm nghĩa, vừa trào phúng Hắc Tháp vừa có ý châm ngòi ly gián.
Lục Châu vuốt râu nói: “Chớ có tính kế lão phu. Thẩm Tất có phản bội hay không, lão phu tự có phân tấc, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân.”
Ninh Vạn Khoảnh lúng túng nói: “Lão tiên sinh nói có lý, là ta lỡ lời.”
Thẩm Tất nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi. Lục Châu liếc mắt nhìn, phát hiện độ trung thành của hắn bạo tăng 20%.
Không tệ.
La Hoan than nhẹ một tiếng. Sau sự việc này, Hắc Tháp có lẽ phải huỷ bỏ lệnh truy nã đối với Thẩm Tất thôi.
Ùng ục… ùng ục… ùng ục…
Đột nhiên dưới chân núi phía nam truyền đến tiếng sủi bọt.
Trần Vũ Vương cấp tốc hạ lệnh: “Bắt Anh Chiêu lại!”
Phi liễn có hình dạng xe ngựa lập tức vọt về phía nơi phát ra tiếng ùng ục.
Cùng lúc đó, thân ảnh Diệp Lưu Vân loé lên, nhanh hơn tất cả những người khác.
“Là Anh Chiêu!”
“Anh Chiêu xuất hiện rồi!”
Thế lực cân bằng của năm phương thế lực chỉ trong giây lát đã bị phá vỡ, từng thân ảnh lần lượt lao vụt đi, kể cả đám tán tu nấp trong bóng tối cũng ào ào lao tới như ong vỡ tổ.
La Hoan ngẩng đầu nhìn lên thiên không, đại trưởng lão vẫn chưa trở về, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hạ lệnh:
“Cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm. Những người khác theo ta đi!”
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn người, không gấp gáp đuổi về phía đó mà quay sang nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh cũng muốn có được Anh Chiêu?”
Vừa hỏi xong hắn đã cảm thấy mình phí lời. Có người nào ở đây không muốn bắt được Anh Chiêu? Hơn nữa, tu vi lão tiên sinh rất cao, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
“Ngươi không đi?” Lục Châu hỏi lại.
“Ta…” Ninh Vạn Khoảnh thở dài một tiếng. Hắn đã nghe được bên kia truyền đến âm thanh kịch chiến.
Hắn do dự. Nhưng khi âm thanh càng lúc càng kịch liệt, khát vọng đối với Mệnh Cách Chi Tâm đã che mờ lý trí hắn.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Vãn bối xin đi trước một bước.”
Mặc kệ những chuyện khác, bắt được Anh Chiêu rồi tính sau.
Bốn phương thế lực đều đã bay đi, không ngừng oanh tạc vào khu vực nằm giữa hai toà sơn phong.
Lục Châu vẫn không vội vã.
Tiêu Vân Hoà gấp gáp nói: “Lục huynh không đi sao?”
“Con Anh Chiêu này cực kỳ giảo hoạt, đã chế tạo ra hai lần cạm bẫy, lần này e là cũng thế.” Lục Châu nói.
Con người luôn quá mức tự phụ, tự xưng là giống loài trí tuệ nhất vượt lên trên chúng sinh, cho dù chịu thiệt bao nhiêu lần cũng không nhớ kỹ giáo huấn này, cứ lặp đi lặp lại sai lầm.
Được Lục Châu nhắc nhở, Tiêu Vân Hoà giật mình hỏi: “Đám hung thú này là do Anh Chiêu cố ý dẫn dụ?”
Thẩm Tất gật đầu: “Bầy Long Ưng lúc trước cũng được tung ra để dẫn dụ Bạch Ốc Hàn Môn… Hung thú bị hai đại trưởng lão giết gần hết, Anh Chiêu lúc này đúng ra sẽ không tự đưa đầu vào lưới mưới đúng. Hiện tại nó làm vậy, hiển nhiên là cố ý. Con hung thú này đúng là giảo hoạt, biết lợi dụng lòng tham của con người.”
Vu Chính Hải nói:
“Nếu là vậy, trí thông minh của Anh Chiêu không chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi.”
Lục Châu lắc đầu: “Trước cứ xem sao đã, có lẽ do lão phu nghĩ nhiều cũng không chừng.”
Mọi người gật đầu.
Tựa như người chơi bao búa kéo, có đôi khi quá tính toán cũng sẽ bại dưới tay một người chơi lung tung không có kế hoạch.
Chương 1194 Vô đề
Mây mù tan dần đi, tầm mắt trở nên thoáng đãng.
Đây là nhờ làn sóng năng lượng của hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp đã tẩy rửa thiên không.
“Anh Chiêu hẳn là ẩn nấp ở đây. Kỳ quái, vì sao ta không nhìn thấy nó?”
“Súc sinh này thật giảo hoạt, muốn châm ngòi ly gián nào có dễ như vậy.”
Bốn phương thế lực Hắc Tháp, Bạch Tháp, Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh cùng đứng một chỗ nhưng không phát sinh mâu thuẫn gì, bọn hắn đang cật lực khắc chế bản thân.
Nhìn cục diện này, Tiêu Vân Hoà nói: “Ta rất muốn nhìn xem Anh Chiêu tiếp theo sẽ làm gì. Loại thế cục này chỉ cần điểm một cái là vỡ.”
Mọi người gật đầu.
Vu Triều thấp giọng nói: “Hay để ta thi triển vu thuật, giả mạo Hắc Tháp quấy nhiễu bọn hắn?”
Tiêu Vân Hoà giận dữ trách mắng: “Ngươi ở Hắc Tháp lâu quá bị nhiễm bệnh đê tiện rồi có phải không?”
“. . .” Vu Triều cúi đầu, không nói gì nữa.
Loại cục diện này chỉ còn thiếu một kíp nổ là vỡ, không cần vẽ vời thêm chuyện.
Lục Châu vừa quan sát vừa vuốt râu, Anh Chiêu nhất định đang ở quanh đây, nó chưa nhìn thấy kết quả muốn thấy, sẽ không tuỳ tiện rời đi.
Ninh Vạn Khoảnh lơ lửng giữa không trung, lắng tai nghe âm thanh bốn phía.
“Ninh Vạn Khoảnh, ngươi là một kẻ mù, thật sự cho rằng Anh Chiêu sẽ tạo ra âm thanh linh tinh để ngươi nghe được?” La Hoan châm chọc nói.
“Ngươi có thể nhìn thấy Anh Chiêu cũng chưa chắc bắt được nó.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân xuất hiện ở dãy núi phía tay.
“Đừng quấy rối, chúng ta nên buông bỏ các loại ân oán, đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Anh Chiêu, sau đó hãy quyết định Anh Chiêu thuộc về ai.”
“Trần Vũ Vương, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, chẳng có tác dụng gì trong tu hành giới đâu. Ngươi có thể quyết định Anh Chiêu thuộc về ai sao? Vậy cho ta đi, ngươi chịu không?” Diệp Lưu Vân hừ một tiếng.
“Diệp Lưu Vân, ngươi bị lão tiên sinh diệt một Mệnh Cách, cớ gì lại trút giận lên người ta…” Trần Vũ Vương cười nói.
Đã ít đi một Mệnh Cách còn dám lớn tiếng kêu gào?
Tuy nói là vậy nhưng Diệp Lưu Vân vốn là cao thủ chín Mệnh Cách, bớt đi một Mệnh Cách thì vẫn còn tám Mệnh Cách, không phải ai cũng có thể so được.
Đúng lúc này, tiếng ùng ục lại vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một toà sơn phong bỗng xuất hiện một con hung thú mặt ngựa thân hổ, trên lưng có đôi cánh dài.
“Anh Chiêu!!”
“Là Anh Chiêu kìa!!”
Trong mắt mọi người hiện ra vẻ hưng phấn, chỉ hận không thể lao tới cướp đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó.
Ngay sau đó, Anh Chiêu làm ra một hành động kinh người.
Nó ngửa mặt lên trời, ùng ục ùng ục… Phần bụng khẽ nhúc nhích. Ọc ——
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà phức tạp nói: “Thật thủ đoạn.”
Anh Chiêu có trí tuệ tương đối cao, Mệnh Cách Chi Tâm của nó là thứ các cao thủ đều muốn cướp đoạt, thế nên nó chủ động dâng ra.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu bay về phía đám người.
“Sư phụ!” Ngu Thượng Nhung không khỏi động tâm.
“Đừng nóng vội, viên Mệnh Cách Chi Tâm này chính là một quả bom.” Lục Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, vững như bàn thạch.
Quả nhiên.
Khi viên Mệnh Cách Chi Tâm tới, Ninh Vạn Khoảnh là người đầu tiên nhảy lên không trung, song chưởng kết ấn, một tự phù bay ra, dưới chân xuất hiện tám cương ấn Lưỡng Nghi Tứ Tượng. Vừa ra tay đã là tuyệt chiêu.
Ninh Vạn Khoảnh đứng gần nhất, cũng là người có ưu thế nhất.
Bạch sắc tự phù xuất hiện đầy trời rồi bắn ra tứ phía, băng lãnh thấu xương, hàn khí bức người.
“Ninh Vạn Khoảnh, đáng ghét!”
Bốn phương thế lực, kể cả tu hành giả Bạch Tháp đều bị một chiêu Mạn Thiên Tuyết Bạo này đánh lui.
Hư ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền tới tiếng nguyên khí dũng động. “Ninh Vạn Khoảnh, cút cho ta!”
Ầm!
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ của sát thủ vô cùng tinh thế, chỉ trong giây lát đã áp đảo Ninh Vạn Khoảnh, đánh ra cương ấn hình mũi khoan.
Ám khí đánh tới quá đột ngột khiến Ninh Vạn Khoảnh rơi xuống.
Soạt!
Diệp Lưu Vân lập tức nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu. Viên Mệnh Cách Chi Tâm tản ra sinh cơ nồng đậm khiến hắn hưng phấn đến khó kiềm chế.
Hắn xoay người nhìn về phía Lục Châu, gằn giọng nói: “Lão già, sớm muộn gì Hắc Diệu liên minh cũng sẽ báo thù ngươi vì đã giết một Mệnh Cách của ta!”
Vừa dứt lời, Trần Vũ Vương đã mang theo pháp thân lao tới như thiên thần hàng lâm.
“Diệp Lưu Vân, để đồ lại!”
Hư Không Kích trong tay Trần Vũ Vương đánh tới.
Cả một dãy núi bỗng chốc trở thành chiến trường tranh đấu của cao thủ bốn phương thế lực.
La Hoan vốn định xông lên, nhưng thấy Hư Không Kích xuất hiện, bèn nâng tay đỡ đòn chắn trước mặt.
Hư Không Kích đâm thẳng xuống vị trí của Diệp Lưu Vân. Con ngươi Diệp Lưu Vân co lại, muốn na di rời đi, đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng đều bị Hư Không Kích trói chặt.
“Ngươi ——”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên tám Mệnh Cách xuất hiện, cộng thêm uy lực bá đạo của Hư Không Kích hồng cấp khiến người không rét mà run.
Oanh!
Diệp Lưu Vân bị buộc phải nâng Tinh Bàn ra đỡ đòn. Hư Không Kích va chạm tạo thành lực xung kích lớn chém ngang hai ngọn sơn phong bên cạnh.
Diệp Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, rơi xuống dưới.
Trần Vũ Vương cười nói: “Đối phó với thích khách đại sư, thủ đoạn tốt nhất chính là lấy lực lượng cường đại đối mặt chính diện.”
Viên Mệnh Cách Chi Tâm bị Diệp Lưu Vân ném ra, thân ảnh La Hoan như thiểm điện vọt tới cầm lấy, cười ha hả nói:
“Đa tạ Trần Vũ Vương.”
Ninh Vạn Khoảnh cau mày, trầm giọng quát: “Ai cũng đừng hòng đi!”
Ninh Vạn Khoảnh bay lên trên cao, phun ra một ngụm máu tươi vào lòng bàn tay rồi chưởng lên không trung.
Thiên địa biến sắc, gió cuốn sấm rền.
“Ngươi điên rồi?!”
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh biến thành một màu trắng toát. Hắn ngẩng đầu nói:
“Ta thân ở Bạch Tháp nhưng lại sống trong bóng tối, mất đi quang minh. Ta không e ngại nó mà ngược lại, trong bóng tối, ta càng mạnh!”
Chương 1195 Vô đề
Âm thanh quanh quẩn trên không trung.
Trần Vũ Vương cầm Hư Không Kích nhìn lên bầu trời.
Diệp Lưu Vân cắn răng lui lại.
La Hoan nói: “Ngươi tốt nhất nên dừng lại!”
Trần Vũ Vương bay tới, Hư Không Kích đánh về phía La Hoan. “Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây!”
“Cút!”
Các thành viên Hắc Tháp thấy thế không nói hai lời, lập tức gào lên: “Giết!”
Hắc Tháp, Bạch Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình lập tức lao vào hỗn chiến.
Toàn thân Ninh Vạn Khoảnh nở rộ bạch quang tựa như một vầng thái dương, hư không bốn phía rung động, nguyên khí hội tụ vào người hắn.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà nói: “Lục huynh, tình hình có vẻ không ổn.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn về phía cuộc chiến. “Chú ý phòng thủ.”
“Mọi người nhắm mắt lại đi.” Tiêu Vân Hoà nhắc nhở.
Ngay sau đó, toàn bộ thiên không bị một luồng quang mang trắng xoá đến cực hạn bao trùm.
Rất nhiều người đang chiến đấu bị chói loà cả mắt, không thể nhìn thấy gì nữa.
Ầm!
Từng vị Thiên Giới Bà Sa vẫn lạc rơi xuống.
Tiêu Vân Hoà và đám người Bạch Ốc Hàn Môn không thể không nhắm mắt lại tránh đi luồng bạch quang.
Chỉ có Lục Châu là không nhắm mắt. Hắn sử dụng Thái Huyền chi lực bao trùm đôi mắt, nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Bạch quang bao trùm, động tác của tất cả mọi người đều trở nên chậm lại, kể cả La Hoan và Trần Vũ Vương.
“Chiêu thức này…” Lục Châu nhíu mày, Ninh Vạn Khoảnh đúng là không đơn giản.
Thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, lướt qua đám người Hắc Tháp đánh thẳng về phía La Hoan.
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh toả ra bạch quang nóng rực, tựa như có thể nhìn thấy mọi thứ.
La Hoan cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng phát tiết lực lượng.
Nhưng đã muộn. Trong chớp mắt La Hoan bị đánh giết một Mệnh Cách, toàn thân bay ngược ra ngoài.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu rơi vào tay Ninh Vạn Khoảnh. Mệnh Cách Chi Tâm toả ra u quang nhàn nhạt, như ẩn như hiện…
Lục Châu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, bèn mặc niệm khứu giác thần thông. Mùi vị trên viên Mệnh Cách Chi Tâm mang lại cảm giác quen thuộc nhưng Lục Châu lại chưa nghĩ ra đó là gì.
Ninh Vạn Khoảnh không lưu lại, thân ảnh như thiểm điện lướt qua người Trần Vũ Vương, cương ấn chém ngang… Tốc độ của hắn nhanh hơn Trần Vũ Vương gấp mấy lần.
Dù Trần Vũ Vương cảm nhận được nguy hiểm cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Ầm!
Trần Vũ Vương bị chấn bay, phun ra mấy ngụm máu nhưng Mệnh Cách không bị hao tổn gì.
Chiến trường trong khoảnh khắc khôi phục như trước, thế giới bạch quang biến mất.
Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, bật cười một tiếng: “La Hoan, Trần Vũ Vương, các ngươi không phải là đối thủ của ta, từ bỏ đi!”
Trần Vũ Vương lau đi máu tươi trên khoé miệng, gằn giọng nói: “Vừa mới bắt đầu thôi…”
Hắn nhìn về phía La Hoan đối diện: “La Hoan, hay là hai chúng ta hợp tác?”
La Hoan hiện tại chỉ còn bảy Mệnh Cách, tư cách tranh đoạt xem như đã mất. Nhưng trong lòng có hận ý, hắn lập tức gật đầu: “Được.”
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Đừng quên còn có Diệp Lưu Vân và Lục lão tiên sinh. Các ngươi tiếp tục đánh không sợ bị người khác làm ngư ông đắc lợi?”
Đám người bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Châu ở đằng xa.
“. . .” Không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Vạn Khoảnh tiếp tục nói: “Hiện tại Mệnh Cách Chi Tâm nằm trong tay ta… Nếu các ngươi không sợ thì cứ đuổi theo.”
Nói xong, thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh nhoáng lên, liên tục thi triển mấy lần đại thần thông thuật, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Truy!”
Trần Vũ Vương và La Hoan cấp tốc đuổi theo.
. . .
Tiêu Vân Hoà cau mày nói: “Trốn rồi? Lục huynh, mau đuổi theo hắn!”
Lục Châu lắc đầu. “Không cần thiết.”
Thẩm Tất thở dài: “Bọn hắn không dám đối địch với Các chủ, lấy được Mệnh Cách Chi Tâm xong đương nhiên sẽ chạy trốn. Diệp Lưu Vân thua thiệt dưới tay Trần Vũ Vương, nhưng thủ đoạn của Ninh Vạn Khoảnh mới là cao hơn một bậc! Không hổ là đệ nhất thẩm phán của Bạch Tháp.”
Vu Chính Hải không hiểu hỏi: “Sư phụ, vì sao không truy?”
“Đó không phải là Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu.” Lục Châu đáp.
“Không phải? Ta đã tận mắt nhìn thấy Anh Chiêu phun nó ra mà?” Trần Hữu giật mình nói.
Tiêu Vân Hoà bỗng xuỳ cười: “Cũng may có Lục huynh nhắc nhở, chúng ta đều bị Anh Chiêu lừa rồi!”
“Nó lừa mọi người bằng cách nào?”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Trước đó Anh Chiêu đã nuốt một viên Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú khác, sau đó dùng khí tức của mình tẩm bổ rồi rót vào một ít năng lượng. Vì thế mọi người mới khó phân thật giả.”
Mọi người nghe mà kinh ngạc không thôi. Chưa từng có ai thấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, thế nên bị lừa cũng chẳng có gì lạ.
Bốn phương thế lực càng đánh càng xa, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lục Châu bỗng dưng bay về phía trước.
“Lục huynh?”
“Đừng tới đây.” Lục Châu nói.
Trong dãy núi khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu khẽ nhắm mắt lại, mặc niệm khứu giác thần thông.
Mùi máu tươi, mùi nguyên khí ba động và đủ loại hương vị trộn lẫn trong gió. Lục Châu sàng lọc, bài trừ rồi bay về phía nơi Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.
Trong không gian ngập tràn khí tức do viên Mệnh Cách Chi Tâm lưu lại, trong đó có mùi vị của sinh cơ kéo dài không đứt.
“Chính là mùi này…”
Mệnh Cách Chi Tâm là giả, nhưng khí tức bên ngoài là thật. Lục Châu bắt đầu truy tung theo mùi vị khí tức.
Đám người ngơ ngác nhìn Lục Châu, chẳng hiểu ra sao.
“Lục tiền bối đang làm gì thế?”
“Đừng quấy rầy.” Vu Chính Hải nói, “Gia sư làm việc gì cũng có nguyên nhân.”
Mọi người không nói gì nữa, tiếp tục giữ yên lặng.
Rừng cây tươi rốt, dãy núi trập trùng, mây mù vấn vít… Lục Châu lần theo mùi hương đặc thù, cuối cùng nhìn về phía chân núi hướng chính nam.
Thiên nhãn thần thông, lam đồng nở rộ.
Mọi thứ trước mắt biến thành trong suốt, Lục Châu nhìn thấy dưới chân núi có một cái hồ lớn. Dưới đáy hồ, một con hung thú đầu ngựa thân hổ đang nằm im không nhúc nhích.
Tìm được rồi!
Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn ngơ ngác. Vì sao bọn ta nằm không cũng trúng đạn a?
Lục Châu nói: “Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ai cũng có thể đến. Bạch Ốc Hàn Môn có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
“Đúng là không có, ta chỉ thích nói lời thật, kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu.” Diệp Lưu Vân trả lời không kiên nhẫn.
“Ý ngươi là, cường giả có thể vũ nhục kẻ yếu?”
“Việc này…” Diệp Lưu Vân do dự một chút rồi đáp, “Hiện thực chính là tàn khốc như vậy. Tuổi tác ngươi đã cao, chút đạo lý này không cần ta nói.”
“Vậy để lão phu nhìn xem, tên phế vật nhà ngươi có năng lực gì.”
Lục Châu thuận tay bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đối phó với loại mặt hàng này không đáng phải dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Lưu Vân cao giọng nói.
Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với lão đầu này, mục tiêu của hắn là Mệnh Cách Chi Tâm bên dưới kia.
“Lão phu đã cho ngươi cơ hội.”
Lục Châu nhấc chưởng đánh ra. Đây chỉ là một chưởng ấn Phật môn rất bình thường, không có Thái Huyền chi lực, càng không có bao nhiêu tu vi.
Kim sắc chưởng ấn bay về phía hắc quan.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp không hề phản ứng, bọn hắn còn ước gì các thế lực khác đánh nhau đầu rơi máu chảy, như vậy sẽ không ai đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm của bọn hắn.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn thì cảm khái không thôi. Bọn hắn thường xuyên bị vũ nhục, mỉa mai chế giễu là chuyện thường tình. Cường giả vũ nhục kẻ yếu không có gì lạ, nhưng người đều có tôn nghiêm, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ tức giận.
“Kim chưởng?” Trần Vũ Vương lộ vẻ nghi hoặc.
Không ai cản chưởng ấn lập loè kim quang kia lại.
Khi chưởng ấn chạm vào hắc sắc cự liễn, phù một tiếng, chưởng ấn bị lay động rồi biến mất.
Đám người Hắc Diệu liên minh cười ha hả.
Hắc Tháp Bạch Tháp lộ vẻ xấu hổ. Chỉ có chút bản lãnh vậy thôi?
Trần Vũ Vương cũng liên tục lắc đầu. Còn tưởng là nhân vật hung ác nào, hoá ra chỉ biết làm màu.
“Ha ha…”
Trong hắc quan cự liễn bay ra một thân ảnh, vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta sinh ra ảo giác.
Thích khách đại sư xuất thủ!
Diệp Lưu Vân cười nói: “Nếu ngươi không tung chưởng, ta đã không thèm tính toán… Đáng tiếc, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì là hiện thực tàn khốc.”
Vù!
Khi thân ảnh Diệp Lưu Vân xuất hiện cách Lục Châu năm mươi mét, hai mắt Lục Châu hoá thành lam đồng, bắt giữ rõ ràng thân ảnh Diệp Lưu Vân đang cười lạnh.
Lục Châu lại tung chưởng.
“Đại Vô Úy Ấn.”
Cho dù đã sử dụng chưởng ấn này không biết bao nhiêu lần, Lục Châu đều cảm thấy vô cùng an tâm mỗi khi nó xuất hiện.
“Hả?”
Diệp Lưu Vân tự xưng là thích khách đại sư, nhưng vừa thấy chưởng ấn này, trong lòng hắn lập tức run rẩy.
Quỷ dị, thần bí, khó lòng mô tả được… giác quan của thích khách vô cùng nhạy bén, hắn đã cảm giác được chưởng ấn này bất phàm, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ cực hạn, thân như quang ảnh khiến mọi người hoa cả mắt.
So sánh với hắn, một chưởng Đại Vô Úy Ấn có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, chưởng ấn đột nhiên phóng đại, năm ngón tay lấp lánh như kim sơn hàng thế.
Ầm!
Đại Vô Úy Ấn đập vào thân thể Diệp Lưu Vân.
Đám người trợn trừng mắt. Ai nấy đều kinh hãi trước chưởng ấn đột ngột biến lớn kia, da đầu tê dại, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc Diệp Lưu Vân trống rỗng, điên cuồng phun máu. Một cỗ lực lượng đánh sâu vào linh hồn hắn khiến toàn thân vô lực.
Diệp Lưu Vân gắng gượng bay ngược ra sau, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện lại cấp tốc co rụt vào.
Nếu là người có chút thường thức, đương nhiên sẽ hiểu cảnh tượng này có ý nghĩa gì… Diệp Lưu Vân đã bị một chưởng vừa rồi đánh giết một Mệnh Cách!
. . .
Lục Châu không mảy may dao động sau khi thu được 6.000 điểm công đức, càng không tức giận vì bị thua lỗ.
Một chưởng này có tác dụng chấn nhiếp toàn trường, hiệu quả lớn vô cùng.
Diệp Lưu Vân lui lại mấy trăm mét, đám người Hắc Diệu liên minh lúc này mới kịp phản ứng.
“Diệp đại sư!”
Cho đến khi trở về cạnh hắc quan, Diệp Lưu Vân mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khoé môi dính máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão nhân trước mặt.
Cái gì gọi là hiện thực tàn khốc?
Hắn cảm giác mặt mình như bị ai vả thật mạnh, nóng bỏng và đau nhức đến dị thường.
Tiêu Vân Hoà đứng bên cạnh Lục Châu lúc này mới ý thức được… câu nói nhất định phải có được Anh Chiêu tuyệt đối không phải nói ngoa.
Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn cảm thấy dễ chịu vô cùng, cực kỳ hả giận. Nghèo thì sao nào? Yếu thì sao nào?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Lưu Vân vừa sợ hãi vừa khó hiểu hỏi.
“Quỳ xuống.” Lục Châu đạm mạc vô cùng.
“. . .”
Thân hình Diệp Lưu Vân khẽ lảo đảo. Hắn thấp giọng cầu cứu. “Trần Vũ Vương… giúp, giúp ta.”
Trần Vũ Vương giật mình như người vừa tỉnh mộng, cười đáp:
“Diệp Lưu Vân, ta và ngươi không quen, hơn nữa ngươi vũ nhục người ta trước, người ta muốn ngươi xin lỗi cũng là việc đương nhiên.”
“Ngươi…”
Diệp Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập không cam lòng.
Hiện thực tàn khốc.
Diệp Lưu Vân dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang đám người Hắc Tháp Bạch Tháp, nhưng lại bị đối phương khịt mũi coi thường.
Thấy hắn cố chấp, Lục Châu lắc đầu nói:
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi. Vậy thì lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
“Đừng!!”
Diệp Lưu Vân ngẩng đầu, run rẩy nói: “Ta… ta quỳ.”
Hai chân hắn cong lại, lăng không quỳ xuống. Hắn không cam lòng cúi người xuống dập đầu.
Thái độ Trần Vũ Vương lập tức trở nên lễ phép, chắp tay nói với Lục Châu: “Thì ra tu vi lão tiên sinh cao như thế. Ta là Trần Thiên Hạo, xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Chương 1192 Vô đề
“Trần Vũ Vương, vị này chính là Các chủ Ma Thiên Các, Lục lão tiên sinh.” Tiêu Vân Hoà lên tiếng giới thiệu, vì tỏ lòng tôn trọng nên không gọi ra tên đầy đủ của Lục Châu.
Trần Vũ Vương lại chắp tay nói: “Lục lão tiên sinh.”
Ánh mắt Lục Châu rời khỏi người Diệp Lưu Vân. Áp lực trên người hắn lập tức giảm bớt, hắn len lén thở phào một hơi.
Hiệu quả chấn nhiếp đã đạt được, đương nhiên Lục Châu không muốn lãng phí thêm thẻ. Nếu về sau tình hình không đúng, lại tìm cơ hội xử lý hắn cũng không muộn.
Lục Châu hỏi Trần Vũ Vương: “Đại Viên vương đình các ngươi cũng đến tranh Anh Chiêu?”
“Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ai mà chẳng muốn, ta cũng không dối gạt lão tiên sinh làm gì, Đại Viên vương đình đúng là muốn có được viên Mệnh Cách Chi Tâm này.”
Ít ra cũng là người thành thật.
Lục Châu lại hỏi Diệp Lưu Vân: “Ngươi còn gì không phục?”
Diệp Lưu Vân bị nghẹn đến khó chịu, khom người nói: “Phục, ta phục…”
“Còn muốn tranh Mệnh Cách Chi Tâm không?”
“Việc này…”
Diệp Lưu Vân nuốt một ngụm nước bọt. Hắn hiểu rất rõ đối phương đang bức bách mình từ bỏ việc tranh đoạt.
Đúng lúc này, một cao thủ Bạch Tháp đứng bên dưới bỗng lên tiếng:
“Hắc Diệu liên minh cút xa một chút, nơi này không có phần của các ngươi, Đại Viên vương đình cũng thế.”
Trần Vũ Vương cười:
“Nơi này là khu vực hỗn loạn, người người đều có thể đến, Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi đến được, dựa vào cái gì bọn ta thì không? Hơn nữa Mệnh Cách Chi Tâm nơi này, Bạch Ốc Hàn Môn cũng phải được chia một phần.”
Nghe vậy, Trần Hữu và ngũ trưởng lão cảm khái vạn phần. Bọn hắn biết đây chỉ là lời nói tuỳ tiện của đối phương, sẽ không coi là thật.
Bên phía Hắc Tháp, một tên tu hành giả bay ra nói: “Đây là phân tranh giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp, các ngươi ở đâu ra? Nửa đường xuất hiện cướp bóc?”
Nói xong, hắn kéo mũ trùm xuống, để lộ ngũ quan.
“Hắc Tháp Thẩm Phán Giả, La Hoan?”
La Hoan gật đầu. “Đại trưởng lão không có mặt, đại cục do ta chủ trì. Các ngươi muốn Mệnh Cách Chi Tâm vậy phải hỏi ý Hắc Tháp chúng ta đã. Về phần vị Lục lão tiên sinh này, Hắc Tháp chúng ta nguyện ý đưa ra một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho ngài.”
Trần Vũ Vương, Diệp Lưu Vân: “. . .”
Đúng là xảo trá!
Hắc Tháp muốn lôi kéo, Trần Vũ Vương không có hàng lấy gì mà lôi, Diệp Lưu Vân càng thảm hơn, đắc tội Lục Châu.
Vở kịch “Tam quốc chiến” rốt cuộc mở màn.
Bạch Tháp đương nhiên không thể để Hắc Tháp được lợi, lập tức quát:
“Ngươi đừng có ra vẻ ở đây, La Hoan, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này là do đại trưởng lão của chúng ta giết chết, muốn cho cũng là chúng ta cho, ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?”
La Hoan lườm đám người Bạch Tháp một cái. “Nói cứ như thể Hắc Tháp chúng ta không có đại trưởng lão vậy.”
Thấy hai bên tranh luận không ngớt, Trần Vũ Vương cười nói: “Ta lại cảm thấy, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này nên chia đều ra.”
“Chia đều?” La Hoan nhướng mày, “Trừ Bạch Tháp ra! Bạch Tháp các ngươi bây giờ không có tư cách đàm phán!”
Trần Vũ Vương nhìn về phía đám người Bạch Tháp.
Ngoại trừ hai vị trưởng lão, Hắc Tháp có Thẩm Phán Giả, nhưng Bạch Tháp thì không, đương nhiên Hắc Tháp có tư cách đàm phán hơn.
Nhưng đúng lúc này, từ trên một ngọn sơn phong bỗng truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.
“La thẩm phán, từ bao giờ Bạch Tháp lại không có tư cách lấy Mệnh Cách Chi Tâm chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Đám người Bạch Tháp hưng phấn kêu lên: “Bạch Tháp Thẩm Phán Giả đến rồi!”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân nhíu mày.
Kể từ đó, nơi này lại biến thành năm phương thế lực tranh đấu —— Đại Viên vương đình, Hắc Diệu liên minh, Hắc Tháp, Bạch Tháp, Lục Châu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn.
Thấy cảnh này, Lục Châu thầm than, nếu lão thất có ở đây thì tốt rồi.
Thân ảnh mặc bạch y từ ngọn sơn phong đằng xa chợt loé lên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Toàn thân hắn mặc nho bào, dáng người thẳng tắp, mặt mỉm cười, duy chỉ có… hai mắt vô thần.
“Thì ra là Ninh thẩm phán.” Trần Vũ Vương chắp tay nói.
Diệp Lưu Vân chỉ hừ một tiếng thay cho lời chào hỏi.
Hắc Tháp La Hoan cười ha hả: “Ninh Vạn Khoảnh, Bạch Tháp các ngươi không còn người nào sao, lại để ngươi ra sân? Ta nghe nói Nam Cung Ngọc Thiên đã bị giết rồi nhỉ?”
Người vừa đến chính là Thẩm Phán Giả Bạch Tháp, Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh cười nhạt nói: “Cũng như nhau thôi, nghe nói Vũ Quảng Bình đã bị người ta dùng một chiêu miểu sát.”
“. . .”
Trần Hữu cũng lên tiếng chào hỏi: “Bạch Ốc Hàn Môn Trần Hữu, tham kiến Ninh thẩm phán.”
Ninh Vạn Khoảnh khoát tay: “Đây là chuyện giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp, Bạch Ốc Hàn Môn các ngươi hãy mau rời đi.”
“Việc này…”
Nếu là trước kia, Trần Hữu chắc chắn sẽ không hề do dự mà rời đi. Nhưng bây giờ Bạch Ốc Hàn Môn có hai cao thủ toạ trấn, đùi này bọn hắn không ôm thì để ai ôm?
Lục Châu khẽ gọi: “Ninh Vạn Khoảnh.”
Ninh Vạn Khoảnh vừa nghe âm thanh này, trong lòng lập tức giật mình.
Tuy hắn mù loà nhưng lại có năng lực nhận biết âm thanh hơn xa người thường. Lục Châu vừa mở miệng hắn đã biết đó là ai.
Ninh Vạn Khoảnh bay tới, lăng không hành lễ: “Ninh Vạn Khoảnh tham kiến lão tiên sinh.”
Trần Vũ Vương, Diệp Lưu Vân, La Hoan: “? ? ?”
“Các ngươi quen biết?” La Hoan cau mày hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ta và lão tiên sinh đã từng gặp mặt một lần.”
“. . .”
Mí mắt Diệp Lưu Vân giật giật liên hồi.
Mẹ nó đúng là xui xẻo, lỡ tay đánh ra một chưởng lại đắc tội với đại lão. Xem tình hình này, thân phận vị đại lão trước mặt cực kỳ không đơn giản!
Ninh Vạn Khoảnh lập tức sửa lời:
“Vừa rồi ta lỡ miệng, Bạch Tháp đồng ý chia một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho lão tiên sinh.”
Tiêu Vân Hoà nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn phục rồi. Có thể khiến Ninh Vạn Khoảnh gật đầu đồng ý, thủ đoạn của Lục huynh đúng là cao minh.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như thường. “Hắc Diệu liên minh thì không cần tính vào…”
Diệp Lưu Vân chợt cảm thấy đâm tâm hết sức. “. . .”
Chương 1193 Vô đề
Hắc Tháp và Bạch Tháp mỗi bên cử ra một người bay tới trước mặt Lục Châu, cung kính dâng lên ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, trong đó có một viên là trung cấp.
Lục Châu không nói gì, Thẩm Tất mỉm cười nhận lấy: “Vậy ta xin nhận.”
Tục ngữ có câu, chim khôn biết lựa cành mà đậu, Thẩm Tất lúc này vô cùng thấu hiểu lời người xưa.
Hắn vừa mở miệng, La Hoan đột nhiên nhận ra, cau mày nói: “Thẩm Tất? Không ngờ lại là tên phản đồ nhà ngươi!”
Thẩm Tất cất kỹ sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi quay trở về đứng phía sau lưng Lục Châu.
Tuy hắn là bốn Mệnh Cách, nhưng đứng trước mặt đám đại lão thì hắn chẳng là gì.
“Thẩm Tất, ngươi phản bội Hắc Tháp. Dựa theo quy củ của Hắc Tháp, phán ngươi tội chết, mau ra đây nhận tội!” La Hoan cao giọng nói.
Lục Châu đột nhiên nhấc chưởng.
Một chiêu Đại Vô Úy Ấn xanh thẳm bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía La Hoan.
Chưởng này không mang theo nhiều Thái Huyền chi lực, chỉ có mục đích cảnh cáo đối phương.
La Hoan tận mắt thấy thảm trạng của Diệp Lưu Vân, trong lòng vốn đã rung động mạnh, nay nhìn thấy chưởng ấn lập tức hoảng sợ điên cuồng lùi về sau, gần như dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể, chỉ trong chốc lát đã lui ra mấy ngàn mét.
Oanh!
Lam chưởng đánh vào một ngọn sơn phong.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng. Một lúc sau, La Hoan mới xuất hiện ở phía xa, trong lòng sợ hãi không dám lại gần.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc hiện giờ là người của lão phu.”
Sắc mặt đám người Hắc Tháp vô cùng khó coi. La Hoan tuy tránh được một chưởng vừa rồi nhưng trong lòng đã hoảng loạn đến cực điểm.
Trần Vũ Vương cười ha hả nói: “La Hoan, tính tình nóng nảy của ngươi cũng nên sửa rồi.”
La Hoan vội vàng khom người nói: “Ta nhất thời không chú ý, mong Lục tiền bối thứ lỗi.”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân không nói gì nữa. Ngay cả Hắc Ngô Vệ mà cũng có thể dụ về, bọn hắn còn nói được cái gì. Khoé miệng Diệp Lưu Vân giật giật nhưng cũng chỉ biết câm nín.
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Người có chí riêng. Người của mình bỏ đi thì phải tìm hiểu nguyên nhân từ phía mình, không thể oán ai được. Nếu không… sao Lục lão tiên sinh lại không lo lắng Thẩm Tất sẽ phản bội?”
Lời này có hai hàm nghĩa, vừa trào phúng Hắc Tháp vừa có ý châm ngòi ly gián.
Lục Châu vuốt râu nói: “Chớ có tính kế lão phu. Thẩm Tất có phản bội hay không, lão phu tự có phân tấc, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân.”
Ninh Vạn Khoảnh lúng túng nói: “Lão tiên sinh nói có lý, là ta lỡ lời.”
Thẩm Tất nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi. Lục Châu liếc mắt nhìn, phát hiện độ trung thành của hắn bạo tăng 20%.
Không tệ.
La Hoan than nhẹ một tiếng. Sau sự việc này, Hắc Tháp có lẽ phải huỷ bỏ lệnh truy nã đối với Thẩm Tất thôi.
Ùng ục… ùng ục… ùng ục…
Đột nhiên dưới chân núi phía nam truyền đến tiếng sủi bọt.
Trần Vũ Vương cấp tốc hạ lệnh: “Bắt Anh Chiêu lại!”
Phi liễn có hình dạng xe ngựa lập tức vọt về phía nơi phát ra tiếng ùng ục.
Cùng lúc đó, thân ảnh Diệp Lưu Vân loé lên, nhanh hơn tất cả những người khác.
“Là Anh Chiêu!”
“Anh Chiêu xuất hiện rồi!”
Thế lực cân bằng của năm phương thế lực chỉ trong giây lát đã bị phá vỡ, từng thân ảnh lần lượt lao vụt đi, kể cả đám tán tu nấp trong bóng tối cũng ào ào lao tới như ong vỡ tổ.
La Hoan ngẩng đầu nhìn lên thiên không, đại trưởng lão vẫn chưa trở về, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hạ lệnh:
“Cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm. Những người khác theo ta đi!”
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn người, không gấp gáp đuổi về phía đó mà quay sang nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh cũng muốn có được Anh Chiêu?”
Vừa hỏi xong hắn đã cảm thấy mình phí lời. Có người nào ở đây không muốn bắt được Anh Chiêu? Hơn nữa, tu vi lão tiên sinh rất cao, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
“Ngươi không đi?” Lục Châu hỏi lại.
“Ta…” Ninh Vạn Khoảnh thở dài một tiếng. Hắn đã nghe được bên kia truyền đến âm thanh kịch chiến.
Hắn do dự. Nhưng khi âm thanh càng lúc càng kịch liệt, khát vọng đối với Mệnh Cách Chi Tâm đã che mờ lý trí hắn.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Vãn bối xin đi trước một bước.”
Mặc kệ những chuyện khác, bắt được Anh Chiêu rồi tính sau.
Bốn phương thế lực đều đã bay đi, không ngừng oanh tạc vào khu vực nằm giữa hai toà sơn phong.
Lục Châu vẫn không vội vã.
Tiêu Vân Hoà gấp gáp nói: “Lục huynh không đi sao?”
“Con Anh Chiêu này cực kỳ giảo hoạt, đã chế tạo ra hai lần cạm bẫy, lần này e là cũng thế.” Lục Châu nói.
Con người luôn quá mức tự phụ, tự xưng là giống loài trí tuệ nhất vượt lên trên chúng sinh, cho dù chịu thiệt bao nhiêu lần cũng không nhớ kỹ giáo huấn này, cứ lặp đi lặp lại sai lầm.
Được Lục Châu nhắc nhở, Tiêu Vân Hoà giật mình hỏi: “Đám hung thú này là do Anh Chiêu cố ý dẫn dụ?”
Thẩm Tất gật đầu: “Bầy Long Ưng lúc trước cũng được tung ra để dẫn dụ Bạch Ốc Hàn Môn… Hung thú bị hai đại trưởng lão giết gần hết, Anh Chiêu lúc này đúng ra sẽ không tự đưa đầu vào lưới mưới đúng. Hiện tại nó làm vậy, hiển nhiên là cố ý. Con hung thú này đúng là giảo hoạt, biết lợi dụng lòng tham của con người.”
Vu Chính Hải nói:
“Nếu là vậy, trí thông minh của Anh Chiêu không chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi.”
Lục Châu lắc đầu: “Trước cứ xem sao đã, có lẽ do lão phu nghĩ nhiều cũng không chừng.”
Mọi người gật đầu.
Tựa như người chơi bao búa kéo, có đôi khi quá tính toán cũng sẽ bại dưới tay một người chơi lung tung không có kế hoạch.
Chương 1194 Vô đề
Mây mù tan dần đi, tầm mắt trở nên thoáng đãng.
Đây là nhờ làn sóng năng lượng của hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp đã tẩy rửa thiên không.
“Anh Chiêu hẳn là ẩn nấp ở đây. Kỳ quái, vì sao ta không nhìn thấy nó?”
“Súc sinh này thật giảo hoạt, muốn châm ngòi ly gián nào có dễ như vậy.”
Bốn phương thế lực Hắc Tháp, Bạch Tháp, Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh cùng đứng một chỗ nhưng không phát sinh mâu thuẫn gì, bọn hắn đang cật lực khắc chế bản thân.
Nhìn cục diện này, Tiêu Vân Hoà nói: “Ta rất muốn nhìn xem Anh Chiêu tiếp theo sẽ làm gì. Loại thế cục này chỉ cần điểm một cái là vỡ.”
Mọi người gật đầu.
Vu Triều thấp giọng nói: “Hay để ta thi triển vu thuật, giả mạo Hắc Tháp quấy nhiễu bọn hắn?”
Tiêu Vân Hoà giận dữ trách mắng: “Ngươi ở Hắc Tháp lâu quá bị nhiễm bệnh đê tiện rồi có phải không?”
“. . .” Vu Triều cúi đầu, không nói gì nữa.
Loại cục diện này chỉ còn thiếu một kíp nổ là vỡ, không cần vẽ vời thêm chuyện.
Lục Châu vừa quan sát vừa vuốt râu, Anh Chiêu nhất định đang ở quanh đây, nó chưa nhìn thấy kết quả muốn thấy, sẽ không tuỳ tiện rời đi.
Ninh Vạn Khoảnh lơ lửng giữa không trung, lắng tai nghe âm thanh bốn phía.
“Ninh Vạn Khoảnh, ngươi là một kẻ mù, thật sự cho rằng Anh Chiêu sẽ tạo ra âm thanh linh tinh để ngươi nghe được?” La Hoan châm chọc nói.
“Ngươi có thể nhìn thấy Anh Chiêu cũng chưa chắc bắt được nó.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân xuất hiện ở dãy núi phía tay.
“Đừng quấy rối, chúng ta nên buông bỏ các loại ân oán, đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Anh Chiêu, sau đó hãy quyết định Anh Chiêu thuộc về ai.”
“Trần Vũ Vương, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, chẳng có tác dụng gì trong tu hành giới đâu. Ngươi có thể quyết định Anh Chiêu thuộc về ai sao? Vậy cho ta đi, ngươi chịu không?” Diệp Lưu Vân hừ một tiếng.
“Diệp Lưu Vân, ngươi bị lão tiên sinh diệt một Mệnh Cách, cớ gì lại trút giận lên người ta…” Trần Vũ Vương cười nói.
Đã ít đi một Mệnh Cách còn dám lớn tiếng kêu gào?
Tuy nói là vậy nhưng Diệp Lưu Vân vốn là cao thủ chín Mệnh Cách, bớt đi một Mệnh Cách thì vẫn còn tám Mệnh Cách, không phải ai cũng có thể so được.
Đúng lúc này, tiếng ùng ục lại vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một toà sơn phong bỗng xuất hiện một con hung thú mặt ngựa thân hổ, trên lưng có đôi cánh dài.
“Anh Chiêu!!”
“Là Anh Chiêu kìa!!”
Trong mắt mọi người hiện ra vẻ hưng phấn, chỉ hận không thể lao tới cướp đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó.
Ngay sau đó, Anh Chiêu làm ra một hành động kinh người.
Nó ngửa mặt lên trời, ùng ục ùng ục… Phần bụng khẽ nhúc nhích. Ọc ——
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà phức tạp nói: “Thật thủ đoạn.”
Anh Chiêu có trí tuệ tương đối cao, Mệnh Cách Chi Tâm của nó là thứ các cao thủ đều muốn cướp đoạt, thế nên nó chủ động dâng ra.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu bay về phía đám người.
“Sư phụ!” Ngu Thượng Nhung không khỏi động tâm.
“Đừng nóng vội, viên Mệnh Cách Chi Tâm này chính là một quả bom.” Lục Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, vững như bàn thạch.
Quả nhiên.
Khi viên Mệnh Cách Chi Tâm tới, Ninh Vạn Khoảnh là người đầu tiên nhảy lên không trung, song chưởng kết ấn, một tự phù bay ra, dưới chân xuất hiện tám cương ấn Lưỡng Nghi Tứ Tượng. Vừa ra tay đã là tuyệt chiêu.
Ninh Vạn Khoảnh đứng gần nhất, cũng là người có ưu thế nhất.
Bạch sắc tự phù xuất hiện đầy trời rồi bắn ra tứ phía, băng lãnh thấu xương, hàn khí bức người.
“Ninh Vạn Khoảnh, đáng ghét!”
Bốn phương thế lực, kể cả tu hành giả Bạch Tháp đều bị một chiêu Mạn Thiên Tuyết Bạo này đánh lui.
Hư ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền tới tiếng nguyên khí dũng động. “Ninh Vạn Khoảnh, cút cho ta!”
Ầm!
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ của sát thủ vô cùng tinh thế, chỉ trong giây lát đã áp đảo Ninh Vạn Khoảnh, đánh ra cương ấn hình mũi khoan.
Ám khí đánh tới quá đột ngột khiến Ninh Vạn Khoảnh rơi xuống.
Soạt!
Diệp Lưu Vân lập tức nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu. Viên Mệnh Cách Chi Tâm tản ra sinh cơ nồng đậm khiến hắn hưng phấn đến khó kiềm chế.
Hắn xoay người nhìn về phía Lục Châu, gằn giọng nói: “Lão già, sớm muộn gì Hắc Diệu liên minh cũng sẽ báo thù ngươi vì đã giết một Mệnh Cách của ta!”
Vừa dứt lời, Trần Vũ Vương đã mang theo pháp thân lao tới như thiên thần hàng lâm.
“Diệp Lưu Vân, để đồ lại!”
Hư Không Kích trong tay Trần Vũ Vương đánh tới.
Cả một dãy núi bỗng chốc trở thành chiến trường tranh đấu của cao thủ bốn phương thế lực.
La Hoan vốn định xông lên, nhưng thấy Hư Không Kích xuất hiện, bèn nâng tay đỡ đòn chắn trước mặt.
Hư Không Kích đâm thẳng xuống vị trí của Diệp Lưu Vân. Con ngươi Diệp Lưu Vân co lại, muốn na di rời đi, đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng đều bị Hư Không Kích trói chặt.
“Ngươi ——”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên tám Mệnh Cách xuất hiện, cộng thêm uy lực bá đạo của Hư Không Kích hồng cấp khiến người không rét mà run.
Oanh!
Diệp Lưu Vân bị buộc phải nâng Tinh Bàn ra đỡ đòn. Hư Không Kích va chạm tạo thành lực xung kích lớn chém ngang hai ngọn sơn phong bên cạnh.
Diệp Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, rơi xuống dưới.
Trần Vũ Vương cười nói: “Đối phó với thích khách đại sư, thủ đoạn tốt nhất chính là lấy lực lượng cường đại đối mặt chính diện.”
Viên Mệnh Cách Chi Tâm bị Diệp Lưu Vân ném ra, thân ảnh La Hoan như thiểm điện vọt tới cầm lấy, cười ha hả nói:
“Đa tạ Trần Vũ Vương.”
Ninh Vạn Khoảnh cau mày, trầm giọng quát: “Ai cũng đừng hòng đi!”
Ninh Vạn Khoảnh bay lên trên cao, phun ra một ngụm máu tươi vào lòng bàn tay rồi chưởng lên không trung.
Thiên địa biến sắc, gió cuốn sấm rền.
“Ngươi điên rồi?!”
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh biến thành một màu trắng toát. Hắn ngẩng đầu nói:
“Ta thân ở Bạch Tháp nhưng lại sống trong bóng tối, mất đi quang minh. Ta không e ngại nó mà ngược lại, trong bóng tối, ta càng mạnh!”
Chương 1195 Vô đề
Âm thanh quanh quẩn trên không trung.
Trần Vũ Vương cầm Hư Không Kích nhìn lên bầu trời.
Diệp Lưu Vân cắn răng lui lại.
La Hoan nói: “Ngươi tốt nhất nên dừng lại!”
Trần Vũ Vương bay tới, Hư Không Kích đánh về phía La Hoan. “Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây!”
“Cút!”
Các thành viên Hắc Tháp thấy thế không nói hai lời, lập tức gào lên: “Giết!”
Hắc Tháp, Bạch Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình lập tức lao vào hỗn chiến.
Toàn thân Ninh Vạn Khoảnh nở rộ bạch quang tựa như một vầng thái dương, hư không bốn phía rung động, nguyên khí hội tụ vào người hắn.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà nói: “Lục huynh, tình hình có vẻ không ổn.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn về phía cuộc chiến. “Chú ý phòng thủ.”
“Mọi người nhắm mắt lại đi.” Tiêu Vân Hoà nhắc nhở.
Ngay sau đó, toàn bộ thiên không bị một luồng quang mang trắng xoá đến cực hạn bao trùm.
Rất nhiều người đang chiến đấu bị chói loà cả mắt, không thể nhìn thấy gì nữa.
Ầm!
Từng vị Thiên Giới Bà Sa vẫn lạc rơi xuống.
Tiêu Vân Hoà và đám người Bạch Ốc Hàn Môn không thể không nhắm mắt lại tránh đi luồng bạch quang.
Chỉ có Lục Châu là không nhắm mắt. Hắn sử dụng Thái Huyền chi lực bao trùm đôi mắt, nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Bạch quang bao trùm, động tác của tất cả mọi người đều trở nên chậm lại, kể cả La Hoan và Trần Vũ Vương.
“Chiêu thức này…” Lục Châu nhíu mày, Ninh Vạn Khoảnh đúng là không đơn giản.
Thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, lướt qua đám người Hắc Tháp đánh thẳng về phía La Hoan.
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh toả ra bạch quang nóng rực, tựa như có thể nhìn thấy mọi thứ.
La Hoan cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng phát tiết lực lượng.
Nhưng đã muộn. Trong chớp mắt La Hoan bị đánh giết một Mệnh Cách, toàn thân bay ngược ra ngoài.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu rơi vào tay Ninh Vạn Khoảnh. Mệnh Cách Chi Tâm toả ra u quang nhàn nhạt, như ẩn như hiện…
Lục Châu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, bèn mặc niệm khứu giác thần thông. Mùi vị trên viên Mệnh Cách Chi Tâm mang lại cảm giác quen thuộc nhưng Lục Châu lại chưa nghĩ ra đó là gì.
Ninh Vạn Khoảnh không lưu lại, thân ảnh như thiểm điện lướt qua người Trần Vũ Vương, cương ấn chém ngang… Tốc độ của hắn nhanh hơn Trần Vũ Vương gấp mấy lần.
Dù Trần Vũ Vương cảm nhận được nguy hiểm cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Ầm!
Trần Vũ Vương bị chấn bay, phun ra mấy ngụm máu nhưng Mệnh Cách không bị hao tổn gì.
Chiến trường trong khoảnh khắc khôi phục như trước, thế giới bạch quang biến mất.
Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, bật cười một tiếng: “La Hoan, Trần Vũ Vương, các ngươi không phải là đối thủ của ta, từ bỏ đi!”
Trần Vũ Vương lau đi máu tươi trên khoé miệng, gằn giọng nói: “Vừa mới bắt đầu thôi…”
Hắn nhìn về phía La Hoan đối diện: “La Hoan, hay là hai chúng ta hợp tác?”
La Hoan hiện tại chỉ còn bảy Mệnh Cách, tư cách tranh đoạt xem như đã mất. Nhưng trong lòng có hận ý, hắn lập tức gật đầu: “Được.”
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Đừng quên còn có Diệp Lưu Vân và Lục lão tiên sinh. Các ngươi tiếp tục đánh không sợ bị người khác làm ngư ông đắc lợi?”
Đám người bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Châu ở đằng xa.
“. . .” Không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Vạn Khoảnh tiếp tục nói: “Hiện tại Mệnh Cách Chi Tâm nằm trong tay ta… Nếu các ngươi không sợ thì cứ đuổi theo.”
Nói xong, thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh nhoáng lên, liên tục thi triển mấy lần đại thần thông thuật, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Truy!”
Trần Vũ Vương và La Hoan cấp tốc đuổi theo.
. . .
Tiêu Vân Hoà cau mày nói: “Trốn rồi? Lục huynh, mau đuổi theo hắn!”
Lục Châu lắc đầu. “Không cần thiết.”
Thẩm Tất thở dài: “Bọn hắn không dám đối địch với Các chủ, lấy được Mệnh Cách Chi Tâm xong đương nhiên sẽ chạy trốn. Diệp Lưu Vân thua thiệt dưới tay Trần Vũ Vương, nhưng thủ đoạn của Ninh Vạn Khoảnh mới là cao hơn một bậc! Không hổ là đệ nhất thẩm phán của Bạch Tháp.”
Vu Chính Hải không hiểu hỏi: “Sư phụ, vì sao không truy?”
“Đó không phải là Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu.” Lục Châu đáp.
“Không phải? Ta đã tận mắt nhìn thấy Anh Chiêu phun nó ra mà?” Trần Hữu giật mình nói.
Tiêu Vân Hoà bỗng xuỳ cười: “Cũng may có Lục huynh nhắc nhở, chúng ta đều bị Anh Chiêu lừa rồi!”
“Nó lừa mọi người bằng cách nào?”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Trước đó Anh Chiêu đã nuốt một viên Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú khác, sau đó dùng khí tức của mình tẩm bổ rồi rót vào một ít năng lượng. Vì thế mọi người mới khó phân thật giả.”
Mọi người nghe mà kinh ngạc không thôi. Chưa từng có ai thấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, thế nên bị lừa cũng chẳng có gì lạ.
Bốn phương thế lực càng đánh càng xa, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lục Châu bỗng dưng bay về phía trước.
“Lục huynh?”
“Đừng tới đây.” Lục Châu nói.
Trong dãy núi khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu khẽ nhắm mắt lại, mặc niệm khứu giác thần thông.
Mùi máu tươi, mùi nguyên khí ba động và đủ loại hương vị trộn lẫn trong gió. Lục Châu sàng lọc, bài trừ rồi bay về phía nơi Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.
Trong không gian ngập tràn khí tức do viên Mệnh Cách Chi Tâm lưu lại, trong đó có mùi vị của sinh cơ kéo dài không đứt.
“Chính là mùi này…”
Mệnh Cách Chi Tâm là giả, nhưng khí tức bên ngoài là thật. Lục Châu bắt đầu truy tung theo mùi vị khí tức.
Đám người ngơ ngác nhìn Lục Châu, chẳng hiểu ra sao.
“Lục tiền bối đang làm gì thế?”
“Đừng quấy rầy.” Vu Chính Hải nói, “Gia sư làm việc gì cũng có nguyên nhân.”
Mọi người không nói gì nữa, tiếp tục giữ yên lặng.
Rừng cây tươi rốt, dãy núi trập trùng, mây mù vấn vít… Lục Châu lần theo mùi hương đặc thù, cuối cùng nhìn về phía chân núi hướng chính nam.
Thiên nhãn thần thông, lam đồng nở rộ.
Mọi thứ trước mắt biến thành trong suốt, Lục Châu nhìn thấy dưới chân núi có một cái hồ lớn. Dưới đáy hồ, một con hung thú đầu ngựa thân hổ đang nằm im không nhúc nhích.
Tìm được rồi!
Bình luận facebook