-
Chương 1181-1185
Chương 1181 Vô đề
Lúc này Vu Triều đã quay trở lại báo cáo sự tình:
“Trị liệu đã xong, loại độc này vô cùng âm hiểm, cũng may ta có kinh nghiệm. Chỉ cần tu dưỡng một tháng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung quả thật đã tốt hơn, trên vai còn quấn băng vải.
Tiêu Vân Hoà mỉm cười: “Lục huynh, lần trước Vu Triều bị huynh truy sát. Nể tình chuyện hôm nay, huynh tha cho hắn có được không?”
Vu Triều cũng khom người cười vô cùng nịnh nọt.
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái. “Lão phu không phải người không nói đạo lý. Ngươi kính lão phu một thước, lão phu trả lại một trượng.”
Nói xong Lục Châu lấy trong túi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp ném cho Tiêu Vân Hoà. “Thứ này cho các ngươi.”
Tiêu Vân Hoà: “. . .”
Vu Triều: “. . .”
Thấy hai người trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ghét bỏ?”
Nên biết dù lão phu không cần dùng thứ này nhưng lão phu còn một đống đồ nhi đang chờ Mệnh Cách Chi Tâm nha! Cho dù là sơ cấp thì cũng là bảo bối tu hành giới muốn tranh đoạt.
“Không không không… vật này quá quý giá, ta không có làm gì, vô công không dám nhận lộc.” Tư Vô Nhai nói.
Đây hẳn là lời nói trái lương tâm nhất trong đời Tiêu Vân Hoà.
“Vậy không được, đồ lão phu đã tặng sao có thể thu hồi. Cầm đi.” Lục Châu nói.
Thấy Lục Châu khăng khăng một mực, Tiêu Vân Hoà đành cầm lấy: “Thôi được, ta đành mặt dạn mày dày mà nhận vậy.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì lưu lại đi… Lão phu rất có hứng thú với con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Tiêu Vân Hoà: “. . .”
Lỗ quá lỗ rồi!
Thấy vẻ mặt Tiêu Vân Hoà không được sáng sủa, Lục Châu lại nói:
“Xem ra ngươi không tình nguyện, thôi vậy, lão phu không thích miễn cưỡng người khác. Các ngươi đi đi, lão phu sẽ ở lại đây, con Mệnh Cách thú này lão phu nhất định phải có được.”
Tiêu Vân Hoà nghe vậy bèn xấu hổ nói: “Lục huynh, đến lúc đó sẽ có không ít cường giả xuất hiện, huynh xác định muốn tranh với bọn hắn?”
“Ai cản lão phu, lão phu giết người đó.”
“. . .”
Ám chỉ quá rõ ràng nha!
Hầy, hết cách.
Tiêu Vân Hoà đành thở dài gật đầu. “Đã như vậy, ta sẽ lưu lại đây cùng Lục huynh quan sát con Mệnh Cách thú này, xem như để tăng kiến thức.”
Giang Cửu Lý vẫn đứng yên tại chỗ như đầu gỗ, không nói một lời.
Lục Châu quay sang nói với Giang Cửu Lý: “Ngươi cũng muốn lưu lại?”
“Ta phụng mệnh đến đây điều tra chuyện Bạch Tháp, còn phải trở về phục mệnh. Mong lão tiên sinh khai ân tha cho chúng ta một con đường sống.”
Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, Giang Cửu Lý đã nói nhanh:
“Xin lão tiên sinh yên tâm, sau khi trở về ta sẽ cố gắng nhắc nhở người trong Hắc Tháp không nên đến Triệu Văn Quốc. Ta cũng sẽ cảnh cáo bọn họ đừng đối đầu với lão tiên sinh, bản thân ta cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây nữa.”
Rất thức thời nha.
Mâu thuẫn trong nội bộ Hắc Tháp đã vô cùng nghiêm trọng, đây là thời cơ tốt để phân hoá bọn hắn. Hơn nữa Lục Châu còn có tay trong Nhan Chân Lạc, nếu Hắc Tháp có hành động gì lớn Lục Châu cũng có thể biết trước.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lục Châu nói: “Làm sao lão phu có thể tin lời ngươi?”
Chỉ nói miệng, làm sao lão phu tin được ngươi không ngấp nghé Mệnh Cách thú đặc thù?
Giang Cửu Lý linh quang chợt loé, xua tay nói: “Lão tiên sinh, chúng ta tới nơi này không phải vì Anh Chiêu mà là có mục đích khác. Đây chính là chứng cứ.”
Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi, bên trong túi là một viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp toả ra màu xanh lục nhàn nhạt, năng lượng sinh cơ bên trong cực kỳ nồng đậm.
“Trước khi đến đây chúng ta đã chém giết con Mệnh Cách thú này. Nếu quả thật vì Mệnh Cách thú đặc thù mà đến thì chúng ta sẽ không để quân mình tiêu hao nhiều năng lượng như vậy.” Giang Cửu Lý cố gắng giải thích.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi lấy được viên Mệnh Cách Chi Tâm này không dễ, nên cất kỹ.”
Giang Cửu Lý vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đa tạ lão tiên sinh nhắc nhở!”
Khụ khụ khụ…
Một tên Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh hắn đột nhiên ho khan mấy tiếng.
Giang Cửu Lý vừa định buộc miệng túi lại, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình uỷ khuất.
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Lão phu thả ngươi đi, cớ gì ngươi còn khổ sở như vậy?”
Giang Cửu Lý cố nặn ra nụ cười khó coi nhất trong đời: “Không, không có… ta chỉ đột nhiên nhớ ra, viên Mệnh Cách Chi Tâm này lý ra nên tặng cho lão tiên sinh mới phải.”
Hắn dâng chiếc túi lên trước mặt Lục Châu.
“Tặng cho lão phu?”
“Xem như là quà gặp mặt, mong lão tiên sinh không ghét bỏ.” Giang Cửu Lý cảm giác được trái tim mình đang nhỏ máu…
Lục Châu vuốt râu nhìn chiếc túi. “Vậy lão phu đành thu nhận.”
Ách… không phải nên từ chối một, hai lần sao?
Lục Châu đưa tay cầm lấy chiếc túi, Giang Cửu Lý chỉ có thể buông tay, cõi lòng tan nát.
Lục Châu đưa túi cho Ngu Thượng Nhung. Cộng thêm Mệnh Cách Chi Tâm đã có trước đó, hiện tại Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, hẳn đã đủ cho bọn hắn sử dụng.
Mục tiêu của Lục Châu không phải những thứ này mà là con Mệnh Cách thú cao giai kia.
Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang hoàn toàn lấn át ba viên còn lại, xem ra Mệnh Cách Chi Tâm càng tốt thì có hiệu quả càng cao. Chú trọng chất lượng Mệnh Cách sẽ gia tăng thực lực nhiều hơn.
“Đa tạ lão tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xin đi trước một bước. Cáo từ.” Giang Cửu Lý nói.
Lục Châu không ngăn cản. Giang Cửu Lý và hai tên Hắc Ngô Vệ lăng không bay về phía bắc, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Chương 1182 Vô đề
Vừa rời khỏi phế tích, Giang Cửu Lý không khỏi rùng mình, hoá ra sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tên Hắc Ngô Vệ nói: “Giang đại nhân, bây giờ chúng ta làm sao bàn giao với Hắc Tháp?”
“Còn có thể bàn giao thế nào, trở về báo cáo toàn bộ cho Thượng nghị hội. Tu vi người này vượt xa Nam Cung Ngọc Thiên, chúng ta không cách nào ứng phó được.”
“Vậy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia…”
“Hầy, cũng may có ngươi ho khan nhắc nhở bản toạ mới không chọc giận hắn. Lần này nhờ có ngươi đó.” Trong lòng Giang Cửu Lý vẫn còn sợ hãi.
. . .
Sau khi Giang Cửu Lý rời đi, Lục Châu nói với Tiêu Vân Hoà: “Gần đây có chỗ nào ở không?”
“Nơi này vắng vẻ không có chỗ ở. Nhưng tại phía đông vương đô có một toà thành nhỏ bị bỏ hoang, chúng ta có thể dọn dẹp một chút rồi vào ở.”
“Vậy thì đến đó đi.”
Mọi người lục tục bay về phía đông.
Lục Châu cưỡi Đế Giang nên trông rất nhàn nhã, không bị ai nhìn ra hắn đã tiêu hao hết sạch năng lượng trong cơ thể.
Không bao lâu sau, mọi người đã tìm đến toà thành nhỏ, chọn một biệt viện đơn sơ mọc đầy dây leo mà dọn dẹp thanh lý.
Trời chạng vạng tối.
Thời tiết âm u ở Triệu Văn Quốc lại càng thêm mù mịt, tầm nhìn rất hạn chế.
“Sư phụ, đây là thứ ngài muốn tìm.” Ngu Thượng Nhung cung kính dâng Thiên Thư Khai Quyển lên.
Lục Châu nhìn Thiên Thư Khai Quyển, tán thưởng nói: “Vất vả cho các ngươi.”
“Đều là việc đồ nhi nên làm.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Khoảng thời gian này ngươi nên gấp rút điều dưỡng thân thể. Ngoài ra con đường tu hành của ngươi không ai có thể chỉ đạo hoặc cho ngươi kinh nghiệm, cứ việc sử dụng mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia đi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Đồ nhi đa tạ sư phụ… Đồ nhi hình như đã tìm được phương pháp.”
“Phương pháp thì tự ngươi biết là được, không cần trương dương.” Lục Châu đương nhiên biết việc này. Nơi đây còn có người ngoài, tốt nhất đừng đề cập đến.
Ngu Thượng Nhung hiểu ý, lui ra một bên.
Lục Châu nhìn về phía Vu Chính Hải, khẽ gọi: “Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đã ngưng tụ thành công Thiên Giới Bà Sa, cũng là đệ tử Ma Thiên Các đầu tiên đạt tới Huyền Thiên cảnh. Từ hôm nay trở đi, ngươi được xuất sư.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải lập tức quỳ xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Sư phụ muốn trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn?”
“Đây là tán thành ngươi, không phải trục xuất ngươi. Từ xưa đến nay, có người nào bái sư học nghệ mà không muốn xuất sư đâu? Vi sư dạy các ngươi tu hành nhưng không thể thủ hộ các ngươi cả đời.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không, đồ nhi chỉ muốn ở lại Ma Thiên Các, đồ nhi cam tâm tình nguyện.”
“Ngươi không nghĩ tới việc khai sơn lập phái?” Lục Châu thở dài hỏi.
“Bảo đồ nhi làm Giáo chủ còn được, nhưng làm sư phụ dạy đệ tử thì… không có khả năng, cũng không thích hợp. Sư phụ, đồ nhi còn kém xa lắm, xin cho đồ nhi theo ngài tu hành.”
Nói xong, Vu Chính Hải quỳ xuống, dập mạnh đầu.
Lục Châu thấy hắn chấp nhất như thế bèn lắc đầu: “Thôi vậy, vi sư sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Lúc này, Tiêu Vân Hoà ngồi gần đó cũng cười lên:
“Không nhìn ra Lục huynh còn là một vị tôn sư đức cao vọng trọng. Bội phục, bội phục. Có thể dạy dỗ được đồ đệ kiệt xuất như vậy, ta thật ghen tị đến đỏ mắt.”
“Tiêu tháp chủ, trời không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu không hề ngần ngại đuổi khách.
Tiêu Vân Hoà xấu hổ đứng lên: “Vậy Lục huynh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không lưu lại, đi tìm một phòng khác nghỉ ngơi.
Chờ màn đêm buông xuống, Lục Châu mới cầm Thiên Thư Khai Quyển lên, xem sơ qua một chút, trong lòng không khỏi tự nhủ, Thiên Thư Khai Quyển lần này sẽ mang lại kỹ năng gì đây?
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có sử dụng không?]
“Sử dụng.”
Thiên Thư Khai Quyển trên tay hoá thành từng điểm tinh quang, dung nhập vào cơ thể Lục Châu.
Lục Châu cảm nhận được các ký hiệu Thiên thư biến hoá bên trong não hải, sau đó sắp xếp lại thành từng câu chữ mà hắn có thể đọc được.
“Hiểu bách hương, phân biệt khí, nồng hay mỏng, ghi nhớ toàn bộ, tứ phương trên dưới, dị vực tuyệt cảnh, hương thơm khí thối, như ở trước mặt.”
Đọc được vẫn không hiểu là cái quỷ gì?!
Bên dưới là một đống ký tự đến đọc cũng không đọc được.
Hiện tại Lục Châu không có Thái Huyền chi lực nên cũng không thể thử nghiệm xem thần thông Thiên thư thứ bảy này là gì.
Lục Châu không vội lĩnh hội Thiên thư mà bổ sung một ít át chủ bài.
“Muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, chỉ dùng vũ lực là không đủ, phải dùng cả trí tuệ.”
Đến lúc đó cao thủ Hắc Tháp và Bạch Tháp chắc chắn sẽ xuất hiện. Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống:
Điểm công đức: 230.600 điểm
Tuy đã dùng hết thẻ Một Kích Chí Mạng nhưng thu hoạch không tệ. Hiện tại giá thẻ là 33.000 một tấm.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi mua ba tấm Một Kích Chí Mạng, sau đó dùng một tấm Thẻ Kết Hợp.
Một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá xuất hiện trước mặt, Lục Châu thoả mãn gật đầu.
Sau đó hắn lại lấy Minh Vương Giới ra quan sát, phát hiện vật này không thể nhận chủ, cũng không có phẩm giai, chỉ là công cụ gia tăng sức mạnh, bèn không xem nữa.
Hiện tại kho vũ khí của Lục Châu càng ngày càng nhiều. Nhờ có Hệ thống nên có thể mang theo toàn bộ vũ khí, không lo thiếu chỗ. Tu hành giả bình thường đương nhiên không có khả năng mang theo một thân trọng bảo như hắn, có một, hai kiện đã là rất ghê gớm rồi.
Làm xong những việc này, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Thiên thư tự phù trong não hải bắt đầu sinh động hẳn lên, mỗi khi có tự phù biến thành con chữ Lục Châu có thể đọc hiểu, cảm giác thoải mái dễ chịu lập tức ập tới.
Trên người Lục Châu không ngừng toả ra quang mang màu xanh nhạt.
Chương 1183 Vô đề
Khi trời sắp sáng.
Lục Châu ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vừa rõ ràng, vừa quỷ dị.
Ngoài ra hắn còn ngửi thấy mùi bùn đất, mùi của đám phi cầm lưu lại trên không trung, mùi ẩm mốc trong không khí, mùi cây cỏ tự nhiên…
Lục Châu mở mắt, đưa tay sờ sờ mũi. “Khứu giác?”
Chẳng lẽ thần thông Thiên thư căn cứ vào năm giác quan của con người? Vậy tiếp theo chẳng phải sẽ có thần thông vị giác?
Lục Châu không biết nên khinh bỉ cái Hệ thống này thế nào nữa.
Hơn nữa hắn có toạ kỵ Bệ Ngạn, khứu giác thuộc hàng nhất lưu. Bây giờ có được thần thông khứu giác chẳng phải là hơi dư thừa?
Nhưng nghĩ lại Bệ Ngạn đang ở kim liên giới, lần này đến hồng liên giới chỉ có Đế Giang, Bạch Trạch và Cát Lượng thì không có năng lực này.
Thôi được, nhiều kỹ năng chẳng xấu mặt nào. Lục Châu tiếp tục nhắm mắt, lĩnh ngộ Thiên thư.
. . .
Cùng lúc đó, tại một sân viện đổ nát không có nóc phòng.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng: “Nhị sư đệ, gần đây ta có làm chuyện gì sai không?”
Ngu Thượng Nhung lơ lửng cách mặt đất nửa mét mở mắt đáp: “Từ khi đại sư huynh trở về Ma Thiên Các, không còn mắc sai lầm nào nữa.”
“Vậy vì sao sư phụ lại muốn ta xuất sư?” Vu Chính Hải nghĩ cả đêm cũng không hiểu được.
“Chắc vì thấy huynh đã là Thiên Giới Bà Sa, nhiều đệ tử như vậy nhưng không có một người nào khiến sư phụ bớt lo, nên mới có suy nghĩ này… Đương nhiên, cũng có thể là vì huynh hay nói xấu sau lưng người.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười.
“. . .”
Vu Chính Hải lườm hắn một cái. “Trong số các đồng môn, nào có ai không từng nói xấu sau lưng sư phụ chứ?”
“Cửu sư muội và thập sư muội.”
“. . .”
Lời không hợp không trò chuyện được mà!
Vu Chính Hải nhìn về phía chân trời đang hừng sáng, thở dài một hơi.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh cần gì phải phiền não, sư phụ cũng đâu có cưỡng ép huynh rời đi… Nghĩ ngợi mấy chuyện vô dụng này, chẳng bằng lo vững chắc cảnh giới, khai Mệnh Cách. Ở đây có hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp, hai viên sơ cấp, huynh chọn trước đi.”
“Ta chưa cần, đệ hình như có thể hấp thu năng lực và sinh cơ của Mệnh Cách Chi Tâm, đệ dùng trước đi. Ta vừa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, còn cần phải vững chắc cảnh giới, hiện tại chưa thích hợp để khai Mệnh Cách.”
“Hấp thu cả bốn viên thì nhiều lắm. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp này có tác dụng gia tăng lực lượng, thích hợp với đao cương.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa ném viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không cự tuyệt, chụp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Đệ có lòng tin không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Đương nhiên.”
Ngu Thượng Nhung lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm màu xanh lục nhạt ra, gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, bắt đầu hấp thu.
Ngu Thượng Nhung xác nhận mình hấp thu nhiều không có tác dụng phụ, cũng muốn nhìn xem hấp thu đủ sẽ sinh ra biến hoá về chất như thế nào, nên không hề từ chối đề nghị của Vu Chính Hải.
. . .
Tại Bạch Tháp.
Mệnh thạch của Nam Cung Ngọc Thiên dập tắt khiến thượng tầng Bạch Tháp khiếp sợ không thôi.
“Tháp chủ, chuyện này nhất định có liên quan đến Hắc Tháp. Không thể tiếp tục kéo dài như thế, chúng ta phải ra tay trước! Thừa dịp Hắc Tháp đang nội chiến, cho bọn hắn một bài học.” Một nam tử mặc trường bào nghiêm túc nói.
Phía cuối bàn nghị sự, một nữ tử có mái tóc dài màu lam nhạt tĩnh lặng như chỉ thuỷ, ngồi yên bất động, mái tóc nàng dài đến gần chạm đất.
Lại có người lên tiếng: “Có thể giết Nam Cung Ngọc Thiên thì hẳn là cao thủ. Ta hoài nghi Hắc Tháp đã cử ra không ít cao thủ đến đó.”
Mọi người gật đầu.
“Nên phái người đến đó điều tra rõ ràng thì tốt hơn. Anh Chiêu sắp xuất hiện ở Triệu Văn Quốc, lúc này mà chiến đấu với Hắc Tháp sẽ chỉ thêm bất lợi, khó lòng tranh đoạt Mệnh Cách thú.”
“Chẳng lẽ không báo thù cho Nam Cung thẩm phán?”
“Thù đương nhiên phải báo, nhưng không cần vội vã nhất thời.”
“Vẫn nên mời Tháp chủ định đoạt thì hơn.”
Mọi người lập tức nhìn về phía cuối bàn. Nữ tử kia vẫn không có biểu tình gì, ngẩng đầu nói: “Ninh Vạn Khoảnh có đây không?”
“Ninh thẩm phán đến kim liên giới điều tra việc Bạch Ngô Vệ bị giết. Hắn nói sau khi xong việc sẽ đến Triệu Văn Quốc một chuyến.”
“Ừm…” Nàng rũ mắt nhìn xuống mặt bàn. “Bằng mọi giá phải mang được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu về. Làm phiền chư vị.”
“Vâng.”
Nàng không tiếp tục nói chuyện mà chậm rãi đứng dậy, dáng người thon dài cùng mái tóc như thác nước đổ xuống khiến nàng trông vô cùng trang nhã.
Nàng đi ra ngoài đại điện.
Bạch Tháp cao ngàn trượng, xuyên qua tầng mây. Băng phong ngàn dặm, tuyết phủ đầy trời.
. . .
Đảo mắt đã qua ba ngày.
Tại Triệu Văn Quốc vẫn tối tăm mù mịt, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Thái Huyền chi lực đã đầy, Lục Châu bỗng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
“Khứu giác mạnh lên rồi?”
Lục Châu rời khỏi phòng, lần theo mùi thơm đi tới, rốt cuộc nhìn thấy một tên Hắc Ngô Vệ đang nướng thịt ăn.
“Lục huynh.” Tiêu Vân Hoà bước tới chào hỏi.
Mùi hương trên người Tiêu Vân Hoà… thật là hôi nha. Tên này bao lâu chưa tắm rửa rồi?
Đây chính là tác dụng của Thiên thư thứ bảy?
Vốn cho rằng thần thông này là cùi bắp nhất, bây giờ xem ra cũng rất hữu dụng. Trong tu hành giới, rất nhiều người có thói quen ẩn tàng khí tức, thậm chí là dịch dung để lừa gạt người khác, nhưng mùi hương trên cơ thể mỗi người thì thường bị bỏ sót.
Lục Châu tổng kết được, khi không sử dụng khứu giác thần thông, mùi bình thường chỉ có hai loại: thơm và thối.
Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư ——
Một mùi rượu thanh nhạt lành lạnh từ trên người Tiêu Vân Hoà bay tới…
Đây chính là khí tức tu hành?
Theo triết học, trên đời này không có hai mảnh lá cây nào giống hệt nhau, con người cũng thế.
Dù là hai người cùng theo một lão sư tu hành, cùng học chung công pháp, nhưng kết quả vẫn khác biệt vô cùng.
Chương 1184 Vô đề
“Lục huynh?” Tiêu Vân Hoà thấy Lục Châu lâm vào suy nghĩ bèn gọi nhỏ.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn. “Tiêu Vân Hoà, ngươi là Tháp chủ Hắc Tháp tiền nhiệm?”
Tiêu Vân Hoà giật mình. Rốt cuộc cũng nhớ hỏi tới điều này!
Hắn tự hào gật đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ, không nhắc tới cũng được.”
“Được rồi, vậy lão phu không nhắc nữa.” Lục Châu chắp tay xoay người rời đi, dự định ngửi thử xem khí tức của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thế nào.
Suy cho cùng người ta bị huỷ năm Mệnh Cách là chuyện đáng buồn, bóc trần vết sẹo của người khác là hành vi thiếu lễ phép, Lục Châu sẽ không làm.
“. . .” Tiêu Vân Hoà xấu hổ không thôi.
Đến sân viện của hai đệ tử, Lục Châu nhìn thấy pháp thân Ngu Thượng Nhung đang hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, bèn mặc niệm Thiên thư.
Lục Châu cảm giác được trên người Ngu Thượng Nhung toả ra một khí tức thần bí không thể mô tả rõ ràng…
“Đây chính là khí tức Thái Hư?”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Trước đó hắn đều thông qua thiên nhãn thần thông để quan sát đồ đệ tử xa, chưa từng dùng khi đồ đệ đứng ở trước mặt.
Nếu sử dụng cùng lúc hai loại thần thông thì sẽ có hiệu quả thế nào?
Lục Châu tiếp tục mặc niệm khẩu quyết thiên nhãn thần thông. Thái Huyền chi lực phủ quanh mắt, hai mắt Lục Châu toả quang mang màu xanh lam trông rất thần bí quỷ dị.
Hắn nhìn thấy trên người Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải có một cỗ khí tức rất giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Khí tức trên người Ngu Thượng Nhung lưu chuyển nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như cơn gió nhẹ.
Mà khí tức trên người Vu Chính Hải lưu chuyển bá đạo, uy mãnh có lực như núi lửa bộc phát.
Hai loại khí tức đều có một điểm chung: khí tức vờn quanh thân thể, tinh khí lưu động hoà vào thiên địa, dung hợp tứ phía.
Khi khí tức lưu chuyển đến đan điền khí hải, rất dễ dàng câu thông cùng nguyên khí trong thiên địa, tạo thành cầu nối gia tăng tốc độ tu hành…
“Chẳng trách ai cũng muốn có được khí tức Thái Hư.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Hiện tại tác dụng của khứu giác thần thông là phân biệt năng lực của từng người và truy tung theo mùi hương.
Thần thông này không tiêu hao nhiều Thái Huyền chi lực nên có thể sử dụng trong thời gian dài.
Trời chạng vạng tối.
Ngu Thượng Nhung báo tin bình an cho Tư Vô Nhai để bọn hắn không cần lo lắng.
Tư Vô Nhai và mấy người Ma Thiên Các tiếp tục lưu lại, nhưng Minh Thế Nhân đã sớm xuất phát đến Triệu Văn Quốc, hiện đang ở đâu thì không ai biết.
. . .
Thời gian một tháng thấm thoát trôi qua.
Sự tĩnh lặng của Triệu Văn Quốc rốt cuộc bị phá vỡ.
“Lục huynh, phía tây nam cách Triệu Văn Quốc trăm dặm có động tĩnh.”
Tiêu Vân Hòa và Vu Triều xuất hiện bên ngoài gian phòng của Lục Châu. Khoảng thời gian này Vu Triều liên tục điều tra bốn phía, những người khác thì ở tại nơi này chuyên tâm tu luyện.
Lục Châu bước ra khỏi phòng. “Anh Chiêu xuất hiện rồi?”
Vu Triều nói: “Chưa biết rõ đó có phải Anh Chiêu hay không, nhưng có thể xác định là Hắc Tháp và Bạch Tháp đã phái một lượng lớn tu hành giả đến. Ngoài ra còn có Hắc Diệu liên minh và người của hoàng thất Đại Viên.”
“Hắc liên giới các ngươi đúng là rất tích cực.” Lục Châu nói.
“Nếu Mệnh Cách thú này thật sự là Anh Chiêu thì các thế lực khác kéo tới cũng không có gì lạ.” Tiêu Vân Hoà nói, “Thực không dám giấu diếm, ta cũng rất muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, nó có thể giúp ta khôi phục một Mệnh Cách.”
Lão phu há có thể không biết tâm tư của ngươi?
Lục Châu bình tĩnh như thường, hỏi: “Kỳ diệu như vậy?”
“Ta còn định lợi dụng mâu thuẫn giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp, làm ngư ông đắc lợi. Bây giờ xem ra… có hơi khó. Lục huynh, viên Mệnh Cách Chi Tâm này e là không có duyên với chúng ta.”
“Là không có duyên với ngươi.” Lục Châu gật đầu.
“. . .”
Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đám đông tu hành giả, khoảng chừng mấy ngàn người.
“Là người của Bạch Ốc Hàn Môn.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Bạch liên giới không giống hắc liên giới, tu hành giả bạch liên tương đối đoàn kết. Ngoại trừ Bạch Tháp, thế lực lớn thứ hai ở bạch liên chính là Bạch Ốc Hàn Môn. Ý nghĩa như tên, bọn họ đều là tu hành giả xuất thân bần hàn, không có bối cảnh và người chống lưng, nên cực kỳ đoàn kết.”
Nói tới đây, Tiêu Vân Hoà lại thở dài. “Chỉ tiếc, bần hàn luôn đi đôi với lạc hậu. Số lượng nhiều nhưng ít tinh anh, đa số đều là cửu diệp thập diệp, chỉ có một ít Thiên Giới Bà Sa. Hắc Tháp thường gọi bọn họ là ‘Đám ô hợp’.”
Đám đông trên bầu trời bay về phía tây nam rồi từ từ khuất dạng.
“Còn thế lực nào nữa không? Tu vi cao bao nhiêu?” Lục Châu hỏi.
Vu Triều lắc đầu nói: “Thẩm Phán Giả Hắc Tháp Bạch Tháp chắc chắn sẽ đến. Một số tán tu hồng liên giới không biết trời cao đất dày cũng mò tới, đã bị ta doạ chạy, bọn hắn không biết gì cũng dám tiến vào chẳng khác nào là đi chịu chết. Về phần tu vi… nếu Tháp chủ đến đây, tu vi sẽ không dưới mười hai Mệnh Cách.”
Lục Châu gật đầu nhìn về phía tây nam. “Lão phu nhất định phải có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu. Đế Giang.”
Cạp ——
Đế Giang đang vùi đầu trong phòng, nghe chủ nhân gọi lập tức chạy ra, cúi thấp người cung nghênh Lục Châu nhảy lên.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nghe động tĩnh chạy tới. "Sư phụ."
Lục Châu liếc nhìn Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung, chợt phát hiện khí tức trên người Ngu Thượng Nhung mạnh hơn rất nhiều.
"Đã dùng hết Mệnh Cách Chi Tâm rồi?" Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, vừa định nói xin lỗi, Lục Châu đã lên tiếng: "Không cần ngại ngùng, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm đó vốn là để cho ngươi sử dụng."
Tiêu Vân Hòa kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung: "Ngươi thật sự có thể hấp thu mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm đó?"
"May mắn thôi." Ngu Thượng Nhung đáp.
"Kỳ quái, ta cũng từng làm thử phương pháp này nhưng không thể hấp thu." Tiêu Vân Hòa nghi hoặc khó hiểu.
Chương 1185 Vô đề
"Ông đã khai quá nhiều Mệnh Cách nên phương pháp hấp thu rất khó có thể cung ứng đủ cho Mệnh Cung." Vu Chính Hải nói.
"Có lẽ vậy." Tiêu Vân Hòa khẽ thở dài.
Lục Châu nhảy lên lưng Đế Giang, nhìn về phía tây nam rồi nhìn sang đám người.
"Quá trình tranh đoạt Anh chiêu tràn ngập nguy hiểm. Nếu sợ thì có thể không đi, lão phu sẽ không cưỡng cầu."
Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung không hề do dự, bay lên không trung chờ đợi.
Tiêu Vân Hòa nói:
"Nếu Lục huynh khăng khăng muốn đi thì ta sẽ phụng bồi tới cùng."
Đế Giang mang Lục Châu bay lên không trung. Lục Châu nhìn mấy người Tiêu Vân Hòa và Vu Triều, chợt nói:
"Y phục trên người các ngươi quá dễ nhận ra, thay một bộ y phục khác đi."
Không biết có phải do ở Hắc Tháp quá lâu nên bọn hắn thích màu đen không, mà cởi bỏ hắc sắc khôi giáp, bọn hắn lại mặc hắc sắc trường bào, từ lời nói cử chỉ đến cách xử sự đều y hệt lúc trước, người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Vu Triều khom người nói: "Để ta đi tìm mấy bộ y phục khác."
“Đi đi.” Tiêu Vân Hoà xua tay.
Vu Triều lách mình biến mất trong rừng cây.
Lục Châu không khỏi lắc đầu, chẳng trách mấy người này lại bốc mùi như thế, hoá ra bọn hắn không muốn điều động nguyên khí tẩy rửa thân thể để duy trì trạng thái đỉnh phong.
Trong lúc chờ đợi, Lục Châu hỏi Tiêu Vân Hoà:
“Ngươi từng là Tháp chủ Hắc Tháp, hẳn là hiểu rất rõ thực lực tổng hợp của bọn hắn. Lần này ai sẽ đến?”
Tiêu Vân Hoà mỉm cười.
“Hắc Tháp và Bạch Tháp có thực lực tương đương, Bạch Tháp cử ra Nam Cung Ngọc Thiên, vậy thì hai vị Thẩm Phán Giả còn lại của Hắc Tháp tất nhiên sẽ đích thân đến. Ngoài ra trong Hắc Tháp cũng có không ít cao thủ lợi hại hơn Hắc Ngô vệ, hẳn là cũng tới. Về phần Trưởng Lão hội và thẩm phán trưởng liệu có xuất hiện hay không thì ta không biết. Những người này cực kỳ tiếc mệnh, thích chỉ huy người khác làm việc, rất ít khi tự mình xuất thủ. Trong quá khứ nhiều năm mâu thuẫn, thượng tầng nghị hội của hai bên đều chưa từng xuất thủ. Đương nhiên, ngoại trừ ta."
“Nhớ năm đó, ta đảm nhiệm chức vị Tháp chủ Hắc Tháp, toàn bộ Hắc Tháp không ai không thần phục. Ta đối xử với thuộc hạ rất chân thành, các thành viên trong Hắc Tháp cũng trung thành một lòng. Nếu ta còn trong trạng thái đỉnh phong, một Triệu Văn Quốc nhỏ nhoi như vậy ta sẽ không đặt vào trong mắt, có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu là việc dễ như trở bàn tay. Cho dù là tứ đại thẩm phán Bạch Tháp, khi đứng trước mặt ta cũng phải nhượng bộ lui binh."
Lời này có hơi khoác lác, nhưng Lục Châu cũng không phải là người thích tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngươi có quá khứ huy hoàng như vậy, lại vẫn bị người khác hãm hại. Hạ Tranh Vanh còn lợi hại hơn cả ngươi?”
“Hắn chẳng là cái thá gì.” Nhắc tới Hạ Tranh Vanh, tâm tình Tiêu Vân Hoà lập tức bùng nổ. “Trước kia ta phải tự mình thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, khi đến bí ẩn chi địa ta không cẩn thận bị giết một Mệnh Cách, mầm mống tai hoạ cũng từ đó mà xuất hiện.”
“Ngươi cũng đến bí ẩn chi địa?” Lục Châu hỏi.
“Chỗ đó còn ẩm ướt âm u hơn cả Triệu Văn Quốc, có thể nói là bầu trời tối mịt không chút ánh sáng. Hung thú trong đó có rất nhiều, Mệnh Cách Chi Tâm cũng vô số. Rất nhiều tu hành giả vì muốn đề thăng thực lực nên không tiếc tính mạng đến bí ẩn chi địa mạo hiểm.”
Lục Châu nhớ tới Lạc Thời Âm cũng đến từ bí ẩn chi địa, vậy nơi đó cũng phải có con người sinh sống mới đúng.
“Bí ẩn chi địa không có nhân loại tồn tại sao?”
“Cho đến nay vẫn chưa hề phát hiện có nhân loại ở đó… Có lẽ vì chúng ta chưa đủ mạnh, không thể tiến sâu vào bên trong.” Tiêu Vân Hoà đáp.
“Ngươi có cảm nhận thấy thiên địa ràng buộc?”
“Đương nhiên, mỗi tu hành giả đều có thể cảm nhận được rõ ràng thiên địa ràng buộc ở mỗi thế giới, tựa như đang giam cầm bước tiến của con người. Không ai biết vì sao, cũng không ai tìm được đáp án.”
Có lẽ, khi tu vi đủ cao, xâm nhập vào chỗ sâu trong bí ẩn chi địa, mọi đáp án đều sẽ được giải khai.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Vu Triều trở về, mang theo mấy bộ y phục, phỏng chừng là cướp được từ tay mấy tu hành giả cấp thấp.
Nhóm năm người Tiêu Vân Hoà thay đổi quần áo, quả nhiên khí chất lập tức thay đổi.
“Đi thôi.”
Đám người bay lên không trung, phi hành về phía tây nam.
. . .
Triệu Văn Quốc, núi non trùng điệp, mây mù vấn vít.
Bầu trời u ám vô biên như thể vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Đám người Lục Châu bay được một đoạn thời gian rồi đáp xuống một sườn núi.
“Nơi này lúc nào cũng mờ mịt như vậy?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Cho dù là Nam Cực hay Bắc Cực trên Địa Cầu thì thời gian tối tăm như thế này cũng không kéo dài liên tục, mà Triệu Văn Quốc lại trông như sẽ u ám đến vĩnh cửu.
Người ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ nổi điên.
“Cũng không hẳn, hàng năm sẽ có mấy ngày trời nắng, nhưng lúc đó đám hung thú đều sẽ trốn đi.”
Đúng lúc này, Vu Triều chỉ tay về phía tây: “Bên kia là chỗ của đám người Bạch Ốc Hàn Môn.”
Hai tay Vu Triều chập lại, lòng bàn tay xuất hiện ấn phù hắc sắc vu thuật, đánh xuống mặt đất.
Dưới đất lập tức xuất hiện vòng tròn vu thuật, toả ra màu tím nhàn nhạt.
Lục Châu, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều nhớ tới một số ký ức không mấy tốt đẹp. Nể tình hắn thức thời, lại còn trị liệu cho Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng không làm khó hắn nữa.
“Trước đó ta có bố trí một số vu thuật nhỏ dùng để quan sát, thời gian kéo dài không lâu, nhưng dùng để quan sát tình hình xung quanh thì không thành vấn đề.” Vu Triều nói. “Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ gặp đám người Hắc Tháp Bạch Tháp. Nhưng bọn hắn không đụng mặt nhau, đoán chừng là không muốn đánh.”
Lục Châu hỏi: “Bọn hắn có bao nhiêu người?”
“Hắc Tháp có hơn một trăm người, Bạch Tháp thì đông hơn một chút, gần hai trăm người. Xem ra lần này Bạch Tháp thế như chẻ tre. Hắc Diệu liên minh và người của vương đình Đại Viên còn đang trốn tránh, chưa bị phát hiện.”
Lúc này Vu Triều đã quay trở lại báo cáo sự tình:
“Trị liệu đã xong, loại độc này vô cùng âm hiểm, cũng may ta có kinh nghiệm. Chỉ cần tu dưỡng một tháng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung quả thật đã tốt hơn, trên vai còn quấn băng vải.
Tiêu Vân Hoà mỉm cười: “Lục huynh, lần trước Vu Triều bị huynh truy sát. Nể tình chuyện hôm nay, huynh tha cho hắn có được không?”
Vu Triều cũng khom người cười vô cùng nịnh nọt.
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái. “Lão phu không phải người không nói đạo lý. Ngươi kính lão phu một thước, lão phu trả lại một trượng.”
Nói xong Lục Châu lấy trong túi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp ném cho Tiêu Vân Hoà. “Thứ này cho các ngươi.”
Tiêu Vân Hoà: “. . .”
Vu Triều: “. . .”
Thấy hai người trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ghét bỏ?”
Nên biết dù lão phu không cần dùng thứ này nhưng lão phu còn một đống đồ nhi đang chờ Mệnh Cách Chi Tâm nha! Cho dù là sơ cấp thì cũng là bảo bối tu hành giới muốn tranh đoạt.
“Không không không… vật này quá quý giá, ta không có làm gì, vô công không dám nhận lộc.” Tư Vô Nhai nói.
Đây hẳn là lời nói trái lương tâm nhất trong đời Tiêu Vân Hoà.
“Vậy không được, đồ lão phu đã tặng sao có thể thu hồi. Cầm đi.” Lục Châu nói.
Thấy Lục Châu khăng khăng một mực, Tiêu Vân Hoà đành cầm lấy: “Thôi được, ta đành mặt dạn mày dày mà nhận vậy.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì lưu lại đi… Lão phu rất có hứng thú với con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Tiêu Vân Hoà: “. . .”
Lỗ quá lỗ rồi!
Thấy vẻ mặt Tiêu Vân Hoà không được sáng sủa, Lục Châu lại nói:
“Xem ra ngươi không tình nguyện, thôi vậy, lão phu không thích miễn cưỡng người khác. Các ngươi đi đi, lão phu sẽ ở lại đây, con Mệnh Cách thú này lão phu nhất định phải có được.”
Tiêu Vân Hoà nghe vậy bèn xấu hổ nói: “Lục huynh, đến lúc đó sẽ có không ít cường giả xuất hiện, huynh xác định muốn tranh với bọn hắn?”
“Ai cản lão phu, lão phu giết người đó.”
“. . .”
Ám chỉ quá rõ ràng nha!
Hầy, hết cách.
Tiêu Vân Hoà đành thở dài gật đầu. “Đã như vậy, ta sẽ lưu lại đây cùng Lục huynh quan sát con Mệnh Cách thú này, xem như để tăng kiến thức.”
Giang Cửu Lý vẫn đứng yên tại chỗ như đầu gỗ, không nói một lời.
Lục Châu quay sang nói với Giang Cửu Lý: “Ngươi cũng muốn lưu lại?”
“Ta phụng mệnh đến đây điều tra chuyện Bạch Tháp, còn phải trở về phục mệnh. Mong lão tiên sinh khai ân tha cho chúng ta một con đường sống.”
Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, Giang Cửu Lý đã nói nhanh:
“Xin lão tiên sinh yên tâm, sau khi trở về ta sẽ cố gắng nhắc nhở người trong Hắc Tháp không nên đến Triệu Văn Quốc. Ta cũng sẽ cảnh cáo bọn họ đừng đối đầu với lão tiên sinh, bản thân ta cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây nữa.”
Rất thức thời nha.
Mâu thuẫn trong nội bộ Hắc Tháp đã vô cùng nghiêm trọng, đây là thời cơ tốt để phân hoá bọn hắn. Hơn nữa Lục Châu còn có tay trong Nhan Chân Lạc, nếu Hắc Tháp có hành động gì lớn Lục Châu cũng có thể biết trước.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lục Châu nói: “Làm sao lão phu có thể tin lời ngươi?”
Chỉ nói miệng, làm sao lão phu tin được ngươi không ngấp nghé Mệnh Cách thú đặc thù?
Giang Cửu Lý linh quang chợt loé, xua tay nói: “Lão tiên sinh, chúng ta tới nơi này không phải vì Anh Chiêu mà là có mục đích khác. Đây chính là chứng cứ.”
Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi, bên trong túi là một viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp toả ra màu xanh lục nhàn nhạt, năng lượng sinh cơ bên trong cực kỳ nồng đậm.
“Trước khi đến đây chúng ta đã chém giết con Mệnh Cách thú này. Nếu quả thật vì Mệnh Cách thú đặc thù mà đến thì chúng ta sẽ không để quân mình tiêu hao nhiều năng lượng như vậy.” Giang Cửu Lý cố gắng giải thích.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi lấy được viên Mệnh Cách Chi Tâm này không dễ, nên cất kỹ.”
Giang Cửu Lý vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đa tạ lão tiên sinh nhắc nhở!”
Khụ khụ khụ…
Một tên Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh hắn đột nhiên ho khan mấy tiếng.
Giang Cửu Lý vừa định buộc miệng túi lại, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình uỷ khuất.
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Lão phu thả ngươi đi, cớ gì ngươi còn khổ sở như vậy?”
Giang Cửu Lý cố nặn ra nụ cười khó coi nhất trong đời: “Không, không có… ta chỉ đột nhiên nhớ ra, viên Mệnh Cách Chi Tâm này lý ra nên tặng cho lão tiên sinh mới phải.”
Hắn dâng chiếc túi lên trước mặt Lục Châu.
“Tặng cho lão phu?”
“Xem như là quà gặp mặt, mong lão tiên sinh không ghét bỏ.” Giang Cửu Lý cảm giác được trái tim mình đang nhỏ máu…
Lục Châu vuốt râu nhìn chiếc túi. “Vậy lão phu đành thu nhận.”
Ách… không phải nên từ chối một, hai lần sao?
Lục Châu đưa tay cầm lấy chiếc túi, Giang Cửu Lý chỉ có thể buông tay, cõi lòng tan nát.
Lục Châu đưa túi cho Ngu Thượng Nhung. Cộng thêm Mệnh Cách Chi Tâm đã có trước đó, hiện tại Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, hẳn đã đủ cho bọn hắn sử dụng.
Mục tiêu của Lục Châu không phải những thứ này mà là con Mệnh Cách thú cao giai kia.
Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang hoàn toàn lấn át ba viên còn lại, xem ra Mệnh Cách Chi Tâm càng tốt thì có hiệu quả càng cao. Chú trọng chất lượng Mệnh Cách sẽ gia tăng thực lực nhiều hơn.
“Đa tạ lão tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xin đi trước một bước. Cáo từ.” Giang Cửu Lý nói.
Lục Châu không ngăn cản. Giang Cửu Lý và hai tên Hắc Ngô Vệ lăng không bay về phía bắc, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Chương 1182 Vô đề
Vừa rời khỏi phế tích, Giang Cửu Lý không khỏi rùng mình, hoá ra sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tên Hắc Ngô Vệ nói: “Giang đại nhân, bây giờ chúng ta làm sao bàn giao với Hắc Tháp?”
“Còn có thể bàn giao thế nào, trở về báo cáo toàn bộ cho Thượng nghị hội. Tu vi người này vượt xa Nam Cung Ngọc Thiên, chúng ta không cách nào ứng phó được.”
“Vậy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia…”
“Hầy, cũng may có ngươi ho khan nhắc nhở bản toạ mới không chọc giận hắn. Lần này nhờ có ngươi đó.” Trong lòng Giang Cửu Lý vẫn còn sợ hãi.
. . .
Sau khi Giang Cửu Lý rời đi, Lục Châu nói với Tiêu Vân Hoà: “Gần đây có chỗ nào ở không?”
“Nơi này vắng vẻ không có chỗ ở. Nhưng tại phía đông vương đô có một toà thành nhỏ bị bỏ hoang, chúng ta có thể dọn dẹp một chút rồi vào ở.”
“Vậy thì đến đó đi.”
Mọi người lục tục bay về phía đông.
Lục Châu cưỡi Đế Giang nên trông rất nhàn nhã, không bị ai nhìn ra hắn đã tiêu hao hết sạch năng lượng trong cơ thể.
Không bao lâu sau, mọi người đã tìm đến toà thành nhỏ, chọn một biệt viện đơn sơ mọc đầy dây leo mà dọn dẹp thanh lý.
Trời chạng vạng tối.
Thời tiết âm u ở Triệu Văn Quốc lại càng thêm mù mịt, tầm nhìn rất hạn chế.
“Sư phụ, đây là thứ ngài muốn tìm.” Ngu Thượng Nhung cung kính dâng Thiên Thư Khai Quyển lên.
Lục Châu nhìn Thiên Thư Khai Quyển, tán thưởng nói: “Vất vả cho các ngươi.”
“Đều là việc đồ nhi nên làm.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Khoảng thời gian này ngươi nên gấp rút điều dưỡng thân thể. Ngoài ra con đường tu hành của ngươi không ai có thể chỉ đạo hoặc cho ngươi kinh nghiệm, cứ việc sử dụng mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia đi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Đồ nhi đa tạ sư phụ… Đồ nhi hình như đã tìm được phương pháp.”
“Phương pháp thì tự ngươi biết là được, không cần trương dương.” Lục Châu đương nhiên biết việc này. Nơi đây còn có người ngoài, tốt nhất đừng đề cập đến.
Ngu Thượng Nhung hiểu ý, lui ra một bên.
Lục Châu nhìn về phía Vu Chính Hải, khẽ gọi: “Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đã ngưng tụ thành công Thiên Giới Bà Sa, cũng là đệ tử Ma Thiên Các đầu tiên đạt tới Huyền Thiên cảnh. Từ hôm nay trở đi, ngươi được xuất sư.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải lập tức quỳ xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Sư phụ muốn trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn?”
“Đây là tán thành ngươi, không phải trục xuất ngươi. Từ xưa đến nay, có người nào bái sư học nghệ mà không muốn xuất sư đâu? Vi sư dạy các ngươi tu hành nhưng không thể thủ hộ các ngươi cả đời.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không, đồ nhi chỉ muốn ở lại Ma Thiên Các, đồ nhi cam tâm tình nguyện.”
“Ngươi không nghĩ tới việc khai sơn lập phái?” Lục Châu thở dài hỏi.
“Bảo đồ nhi làm Giáo chủ còn được, nhưng làm sư phụ dạy đệ tử thì… không có khả năng, cũng không thích hợp. Sư phụ, đồ nhi còn kém xa lắm, xin cho đồ nhi theo ngài tu hành.”
Nói xong, Vu Chính Hải quỳ xuống, dập mạnh đầu.
Lục Châu thấy hắn chấp nhất như thế bèn lắc đầu: “Thôi vậy, vi sư sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Lúc này, Tiêu Vân Hoà ngồi gần đó cũng cười lên:
“Không nhìn ra Lục huynh còn là một vị tôn sư đức cao vọng trọng. Bội phục, bội phục. Có thể dạy dỗ được đồ đệ kiệt xuất như vậy, ta thật ghen tị đến đỏ mắt.”
“Tiêu tháp chủ, trời không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu không hề ngần ngại đuổi khách.
Tiêu Vân Hoà xấu hổ đứng lên: “Vậy Lục huynh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không lưu lại, đi tìm một phòng khác nghỉ ngơi.
Chờ màn đêm buông xuống, Lục Châu mới cầm Thiên Thư Khai Quyển lên, xem sơ qua một chút, trong lòng không khỏi tự nhủ, Thiên Thư Khai Quyển lần này sẽ mang lại kỹ năng gì đây?
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có sử dụng không?]
“Sử dụng.”
Thiên Thư Khai Quyển trên tay hoá thành từng điểm tinh quang, dung nhập vào cơ thể Lục Châu.
Lục Châu cảm nhận được các ký hiệu Thiên thư biến hoá bên trong não hải, sau đó sắp xếp lại thành từng câu chữ mà hắn có thể đọc được.
“Hiểu bách hương, phân biệt khí, nồng hay mỏng, ghi nhớ toàn bộ, tứ phương trên dưới, dị vực tuyệt cảnh, hương thơm khí thối, như ở trước mặt.”
Đọc được vẫn không hiểu là cái quỷ gì?!
Bên dưới là một đống ký tự đến đọc cũng không đọc được.
Hiện tại Lục Châu không có Thái Huyền chi lực nên cũng không thể thử nghiệm xem thần thông Thiên thư thứ bảy này là gì.
Lục Châu không vội lĩnh hội Thiên thư mà bổ sung một ít át chủ bài.
“Muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, chỉ dùng vũ lực là không đủ, phải dùng cả trí tuệ.”
Đến lúc đó cao thủ Hắc Tháp và Bạch Tháp chắc chắn sẽ xuất hiện. Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống:
Điểm công đức: 230.600 điểm
Tuy đã dùng hết thẻ Một Kích Chí Mạng nhưng thu hoạch không tệ. Hiện tại giá thẻ là 33.000 một tấm.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi mua ba tấm Một Kích Chí Mạng, sau đó dùng một tấm Thẻ Kết Hợp.
Một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá xuất hiện trước mặt, Lục Châu thoả mãn gật đầu.
Sau đó hắn lại lấy Minh Vương Giới ra quan sát, phát hiện vật này không thể nhận chủ, cũng không có phẩm giai, chỉ là công cụ gia tăng sức mạnh, bèn không xem nữa.
Hiện tại kho vũ khí của Lục Châu càng ngày càng nhiều. Nhờ có Hệ thống nên có thể mang theo toàn bộ vũ khí, không lo thiếu chỗ. Tu hành giả bình thường đương nhiên không có khả năng mang theo một thân trọng bảo như hắn, có một, hai kiện đã là rất ghê gớm rồi.
Làm xong những việc này, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Thiên thư tự phù trong não hải bắt đầu sinh động hẳn lên, mỗi khi có tự phù biến thành con chữ Lục Châu có thể đọc hiểu, cảm giác thoải mái dễ chịu lập tức ập tới.
Trên người Lục Châu không ngừng toả ra quang mang màu xanh nhạt.
Chương 1183 Vô đề
Khi trời sắp sáng.
Lục Châu ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vừa rõ ràng, vừa quỷ dị.
Ngoài ra hắn còn ngửi thấy mùi bùn đất, mùi của đám phi cầm lưu lại trên không trung, mùi ẩm mốc trong không khí, mùi cây cỏ tự nhiên…
Lục Châu mở mắt, đưa tay sờ sờ mũi. “Khứu giác?”
Chẳng lẽ thần thông Thiên thư căn cứ vào năm giác quan của con người? Vậy tiếp theo chẳng phải sẽ có thần thông vị giác?
Lục Châu không biết nên khinh bỉ cái Hệ thống này thế nào nữa.
Hơn nữa hắn có toạ kỵ Bệ Ngạn, khứu giác thuộc hàng nhất lưu. Bây giờ có được thần thông khứu giác chẳng phải là hơi dư thừa?
Nhưng nghĩ lại Bệ Ngạn đang ở kim liên giới, lần này đến hồng liên giới chỉ có Đế Giang, Bạch Trạch và Cát Lượng thì không có năng lực này.
Thôi được, nhiều kỹ năng chẳng xấu mặt nào. Lục Châu tiếp tục nhắm mắt, lĩnh ngộ Thiên thư.
. . .
Cùng lúc đó, tại một sân viện đổ nát không có nóc phòng.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng: “Nhị sư đệ, gần đây ta có làm chuyện gì sai không?”
Ngu Thượng Nhung lơ lửng cách mặt đất nửa mét mở mắt đáp: “Từ khi đại sư huynh trở về Ma Thiên Các, không còn mắc sai lầm nào nữa.”
“Vậy vì sao sư phụ lại muốn ta xuất sư?” Vu Chính Hải nghĩ cả đêm cũng không hiểu được.
“Chắc vì thấy huynh đã là Thiên Giới Bà Sa, nhiều đệ tử như vậy nhưng không có một người nào khiến sư phụ bớt lo, nên mới có suy nghĩ này… Đương nhiên, cũng có thể là vì huynh hay nói xấu sau lưng người.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười.
“. . .”
Vu Chính Hải lườm hắn một cái. “Trong số các đồng môn, nào có ai không từng nói xấu sau lưng sư phụ chứ?”
“Cửu sư muội và thập sư muội.”
“. . .”
Lời không hợp không trò chuyện được mà!
Vu Chính Hải nhìn về phía chân trời đang hừng sáng, thở dài một hơi.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh cần gì phải phiền não, sư phụ cũng đâu có cưỡng ép huynh rời đi… Nghĩ ngợi mấy chuyện vô dụng này, chẳng bằng lo vững chắc cảnh giới, khai Mệnh Cách. Ở đây có hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp, hai viên sơ cấp, huynh chọn trước đi.”
“Ta chưa cần, đệ hình như có thể hấp thu năng lực và sinh cơ của Mệnh Cách Chi Tâm, đệ dùng trước đi. Ta vừa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, còn cần phải vững chắc cảnh giới, hiện tại chưa thích hợp để khai Mệnh Cách.”
“Hấp thu cả bốn viên thì nhiều lắm. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp này có tác dụng gia tăng lực lượng, thích hợp với đao cương.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa ném viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không cự tuyệt, chụp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Đệ có lòng tin không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Đương nhiên.”
Ngu Thượng Nhung lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm màu xanh lục nhạt ra, gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, bắt đầu hấp thu.
Ngu Thượng Nhung xác nhận mình hấp thu nhiều không có tác dụng phụ, cũng muốn nhìn xem hấp thu đủ sẽ sinh ra biến hoá về chất như thế nào, nên không hề từ chối đề nghị của Vu Chính Hải.
. . .
Tại Bạch Tháp.
Mệnh thạch của Nam Cung Ngọc Thiên dập tắt khiến thượng tầng Bạch Tháp khiếp sợ không thôi.
“Tháp chủ, chuyện này nhất định có liên quan đến Hắc Tháp. Không thể tiếp tục kéo dài như thế, chúng ta phải ra tay trước! Thừa dịp Hắc Tháp đang nội chiến, cho bọn hắn một bài học.” Một nam tử mặc trường bào nghiêm túc nói.
Phía cuối bàn nghị sự, một nữ tử có mái tóc dài màu lam nhạt tĩnh lặng như chỉ thuỷ, ngồi yên bất động, mái tóc nàng dài đến gần chạm đất.
Lại có người lên tiếng: “Có thể giết Nam Cung Ngọc Thiên thì hẳn là cao thủ. Ta hoài nghi Hắc Tháp đã cử ra không ít cao thủ đến đó.”
Mọi người gật đầu.
“Nên phái người đến đó điều tra rõ ràng thì tốt hơn. Anh Chiêu sắp xuất hiện ở Triệu Văn Quốc, lúc này mà chiến đấu với Hắc Tháp sẽ chỉ thêm bất lợi, khó lòng tranh đoạt Mệnh Cách thú.”
“Chẳng lẽ không báo thù cho Nam Cung thẩm phán?”
“Thù đương nhiên phải báo, nhưng không cần vội vã nhất thời.”
“Vẫn nên mời Tháp chủ định đoạt thì hơn.”
Mọi người lập tức nhìn về phía cuối bàn. Nữ tử kia vẫn không có biểu tình gì, ngẩng đầu nói: “Ninh Vạn Khoảnh có đây không?”
“Ninh thẩm phán đến kim liên giới điều tra việc Bạch Ngô Vệ bị giết. Hắn nói sau khi xong việc sẽ đến Triệu Văn Quốc một chuyến.”
“Ừm…” Nàng rũ mắt nhìn xuống mặt bàn. “Bằng mọi giá phải mang được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu về. Làm phiền chư vị.”
“Vâng.”
Nàng không tiếp tục nói chuyện mà chậm rãi đứng dậy, dáng người thon dài cùng mái tóc như thác nước đổ xuống khiến nàng trông vô cùng trang nhã.
Nàng đi ra ngoài đại điện.
Bạch Tháp cao ngàn trượng, xuyên qua tầng mây. Băng phong ngàn dặm, tuyết phủ đầy trời.
. . .
Đảo mắt đã qua ba ngày.
Tại Triệu Văn Quốc vẫn tối tăm mù mịt, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Thái Huyền chi lực đã đầy, Lục Châu bỗng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
“Khứu giác mạnh lên rồi?”
Lục Châu rời khỏi phòng, lần theo mùi thơm đi tới, rốt cuộc nhìn thấy một tên Hắc Ngô Vệ đang nướng thịt ăn.
“Lục huynh.” Tiêu Vân Hoà bước tới chào hỏi.
Mùi hương trên người Tiêu Vân Hoà… thật là hôi nha. Tên này bao lâu chưa tắm rửa rồi?
Đây chính là tác dụng của Thiên thư thứ bảy?
Vốn cho rằng thần thông này là cùi bắp nhất, bây giờ xem ra cũng rất hữu dụng. Trong tu hành giới, rất nhiều người có thói quen ẩn tàng khí tức, thậm chí là dịch dung để lừa gạt người khác, nhưng mùi hương trên cơ thể mỗi người thì thường bị bỏ sót.
Lục Châu tổng kết được, khi không sử dụng khứu giác thần thông, mùi bình thường chỉ có hai loại: thơm và thối.
Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư ——
Một mùi rượu thanh nhạt lành lạnh từ trên người Tiêu Vân Hoà bay tới…
Đây chính là khí tức tu hành?
Theo triết học, trên đời này không có hai mảnh lá cây nào giống hệt nhau, con người cũng thế.
Dù là hai người cùng theo một lão sư tu hành, cùng học chung công pháp, nhưng kết quả vẫn khác biệt vô cùng.
Chương 1184 Vô đề
“Lục huynh?” Tiêu Vân Hoà thấy Lục Châu lâm vào suy nghĩ bèn gọi nhỏ.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn. “Tiêu Vân Hoà, ngươi là Tháp chủ Hắc Tháp tiền nhiệm?”
Tiêu Vân Hoà giật mình. Rốt cuộc cũng nhớ hỏi tới điều này!
Hắn tự hào gật đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ, không nhắc tới cũng được.”
“Được rồi, vậy lão phu không nhắc nữa.” Lục Châu chắp tay xoay người rời đi, dự định ngửi thử xem khí tức của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thế nào.
Suy cho cùng người ta bị huỷ năm Mệnh Cách là chuyện đáng buồn, bóc trần vết sẹo của người khác là hành vi thiếu lễ phép, Lục Châu sẽ không làm.
“. . .” Tiêu Vân Hoà xấu hổ không thôi.
Đến sân viện của hai đệ tử, Lục Châu nhìn thấy pháp thân Ngu Thượng Nhung đang hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, bèn mặc niệm Thiên thư.
Lục Châu cảm giác được trên người Ngu Thượng Nhung toả ra một khí tức thần bí không thể mô tả rõ ràng…
“Đây chính là khí tức Thái Hư?”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Trước đó hắn đều thông qua thiên nhãn thần thông để quan sát đồ đệ tử xa, chưa từng dùng khi đồ đệ đứng ở trước mặt.
Nếu sử dụng cùng lúc hai loại thần thông thì sẽ có hiệu quả thế nào?
Lục Châu tiếp tục mặc niệm khẩu quyết thiên nhãn thần thông. Thái Huyền chi lực phủ quanh mắt, hai mắt Lục Châu toả quang mang màu xanh lam trông rất thần bí quỷ dị.
Hắn nhìn thấy trên người Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải có một cỗ khí tức rất giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Khí tức trên người Ngu Thượng Nhung lưu chuyển nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như cơn gió nhẹ.
Mà khí tức trên người Vu Chính Hải lưu chuyển bá đạo, uy mãnh có lực như núi lửa bộc phát.
Hai loại khí tức đều có một điểm chung: khí tức vờn quanh thân thể, tinh khí lưu động hoà vào thiên địa, dung hợp tứ phía.
Khi khí tức lưu chuyển đến đan điền khí hải, rất dễ dàng câu thông cùng nguyên khí trong thiên địa, tạo thành cầu nối gia tăng tốc độ tu hành…
“Chẳng trách ai cũng muốn có được khí tức Thái Hư.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Hiện tại tác dụng của khứu giác thần thông là phân biệt năng lực của từng người và truy tung theo mùi hương.
Thần thông này không tiêu hao nhiều Thái Huyền chi lực nên có thể sử dụng trong thời gian dài.
Trời chạng vạng tối.
Ngu Thượng Nhung báo tin bình an cho Tư Vô Nhai để bọn hắn không cần lo lắng.
Tư Vô Nhai và mấy người Ma Thiên Các tiếp tục lưu lại, nhưng Minh Thế Nhân đã sớm xuất phát đến Triệu Văn Quốc, hiện đang ở đâu thì không ai biết.
. . .
Thời gian một tháng thấm thoát trôi qua.
Sự tĩnh lặng của Triệu Văn Quốc rốt cuộc bị phá vỡ.
“Lục huynh, phía tây nam cách Triệu Văn Quốc trăm dặm có động tĩnh.”
Tiêu Vân Hòa và Vu Triều xuất hiện bên ngoài gian phòng của Lục Châu. Khoảng thời gian này Vu Triều liên tục điều tra bốn phía, những người khác thì ở tại nơi này chuyên tâm tu luyện.
Lục Châu bước ra khỏi phòng. “Anh Chiêu xuất hiện rồi?”
Vu Triều nói: “Chưa biết rõ đó có phải Anh Chiêu hay không, nhưng có thể xác định là Hắc Tháp và Bạch Tháp đã phái một lượng lớn tu hành giả đến. Ngoài ra còn có Hắc Diệu liên minh và người của hoàng thất Đại Viên.”
“Hắc liên giới các ngươi đúng là rất tích cực.” Lục Châu nói.
“Nếu Mệnh Cách thú này thật sự là Anh Chiêu thì các thế lực khác kéo tới cũng không có gì lạ.” Tiêu Vân Hoà nói, “Thực không dám giấu diếm, ta cũng rất muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, nó có thể giúp ta khôi phục một Mệnh Cách.”
Lão phu há có thể không biết tâm tư của ngươi?
Lục Châu bình tĩnh như thường, hỏi: “Kỳ diệu như vậy?”
“Ta còn định lợi dụng mâu thuẫn giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp, làm ngư ông đắc lợi. Bây giờ xem ra… có hơi khó. Lục huynh, viên Mệnh Cách Chi Tâm này e là không có duyên với chúng ta.”
“Là không có duyên với ngươi.” Lục Châu gật đầu.
“. . .”
Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đám đông tu hành giả, khoảng chừng mấy ngàn người.
“Là người của Bạch Ốc Hàn Môn.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Bạch liên giới không giống hắc liên giới, tu hành giả bạch liên tương đối đoàn kết. Ngoại trừ Bạch Tháp, thế lực lớn thứ hai ở bạch liên chính là Bạch Ốc Hàn Môn. Ý nghĩa như tên, bọn họ đều là tu hành giả xuất thân bần hàn, không có bối cảnh và người chống lưng, nên cực kỳ đoàn kết.”
Nói tới đây, Tiêu Vân Hoà lại thở dài. “Chỉ tiếc, bần hàn luôn đi đôi với lạc hậu. Số lượng nhiều nhưng ít tinh anh, đa số đều là cửu diệp thập diệp, chỉ có một ít Thiên Giới Bà Sa. Hắc Tháp thường gọi bọn họ là ‘Đám ô hợp’.”
Đám đông trên bầu trời bay về phía tây nam rồi từ từ khuất dạng.
“Còn thế lực nào nữa không? Tu vi cao bao nhiêu?” Lục Châu hỏi.
Vu Triều lắc đầu nói: “Thẩm Phán Giả Hắc Tháp Bạch Tháp chắc chắn sẽ đến. Một số tán tu hồng liên giới không biết trời cao đất dày cũng mò tới, đã bị ta doạ chạy, bọn hắn không biết gì cũng dám tiến vào chẳng khác nào là đi chịu chết. Về phần tu vi… nếu Tháp chủ đến đây, tu vi sẽ không dưới mười hai Mệnh Cách.”
Lục Châu gật đầu nhìn về phía tây nam. “Lão phu nhất định phải có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu. Đế Giang.”
Cạp ——
Đế Giang đang vùi đầu trong phòng, nghe chủ nhân gọi lập tức chạy ra, cúi thấp người cung nghênh Lục Châu nhảy lên.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nghe động tĩnh chạy tới. "Sư phụ."
Lục Châu liếc nhìn Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung, chợt phát hiện khí tức trên người Ngu Thượng Nhung mạnh hơn rất nhiều.
"Đã dùng hết Mệnh Cách Chi Tâm rồi?" Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, vừa định nói xin lỗi, Lục Châu đã lên tiếng: "Không cần ngại ngùng, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm đó vốn là để cho ngươi sử dụng."
Tiêu Vân Hòa kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung: "Ngươi thật sự có thể hấp thu mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm đó?"
"May mắn thôi." Ngu Thượng Nhung đáp.
"Kỳ quái, ta cũng từng làm thử phương pháp này nhưng không thể hấp thu." Tiêu Vân Hòa nghi hoặc khó hiểu.
Chương 1185 Vô đề
"Ông đã khai quá nhiều Mệnh Cách nên phương pháp hấp thu rất khó có thể cung ứng đủ cho Mệnh Cung." Vu Chính Hải nói.
"Có lẽ vậy." Tiêu Vân Hòa khẽ thở dài.
Lục Châu nhảy lên lưng Đế Giang, nhìn về phía tây nam rồi nhìn sang đám người.
"Quá trình tranh đoạt Anh chiêu tràn ngập nguy hiểm. Nếu sợ thì có thể không đi, lão phu sẽ không cưỡng cầu."
Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung không hề do dự, bay lên không trung chờ đợi.
Tiêu Vân Hòa nói:
"Nếu Lục huynh khăng khăng muốn đi thì ta sẽ phụng bồi tới cùng."
Đế Giang mang Lục Châu bay lên không trung. Lục Châu nhìn mấy người Tiêu Vân Hòa và Vu Triều, chợt nói:
"Y phục trên người các ngươi quá dễ nhận ra, thay một bộ y phục khác đi."
Không biết có phải do ở Hắc Tháp quá lâu nên bọn hắn thích màu đen không, mà cởi bỏ hắc sắc khôi giáp, bọn hắn lại mặc hắc sắc trường bào, từ lời nói cử chỉ đến cách xử sự đều y hệt lúc trước, người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Vu Triều khom người nói: "Để ta đi tìm mấy bộ y phục khác."
“Đi đi.” Tiêu Vân Hoà xua tay.
Vu Triều lách mình biến mất trong rừng cây.
Lục Châu không khỏi lắc đầu, chẳng trách mấy người này lại bốc mùi như thế, hoá ra bọn hắn không muốn điều động nguyên khí tẩy rửa thân thể để duy trì trạng thái đỉnh phong.
Trong lúc chờ đợi, Lục Châu hỏi Tiêu Vân Hoà:
“Ngươi từng là Tháp chủ Hắc Tháp, hẳn là hiểu rất rõ thực lực tổng hợp của bọn hắn. Lần này ai sẽ đến?”
Tiêu Vân Hoà mỉm cười.
“Hắc Tháp và Bạch Tháp có thực lực tương đương, Bạch Tháp cử ra Nam Cung Ngọc Thiên, vậy thì hai vị Thẩm Phán Giả còn lại của Hắc Tháp tất nhiên sẽ đích thân đến. Ngoài ra trong Hắc Tháp cũng có không ít cao thủ lợi hại hơn Hắc Ngô vệ, hẳn là cũng tới. Về phần Trưởng Lão hội và thẩm phán trưởng liệu có xuất hiện hay không thì ta không biết. Những người này cực kỳ tiếc mệnh, thích chỉ huy người khác làm việc, rất ít khi tự mình xuất thủ. Trong quá khứ nhiều năm mâu thuẫn, thượng tầng nghị hội của hai bên đều chưa từng xuất thủ. Đương nhiên, ngoại trừ ta."
“Nhớ năm đó, ta đảm nhiệm chức vị Tháp chủ Hắc Tháp, toàn bộ Hắc Tháp không ai không thần phục. Ta đối xử với thuộc hạ rất chân thành, các thành viên trong Hắc Tháp cũng trung thành một lòng. Nếu ta còn trong trạng thái đỉnh phong, một Triệu Văn Quốc nhỏ nhoi như vậy ta sẽ không đặt vào trong mắt, có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu là việc dễ như trở bàn tay. Cho dù là tứ đại thẩm phán Bạch Tháp, khi đứng trước mặt ta cũng phải nhượng bộ lui binh."
Lời này có hơi khoác lác, nhưng Lục Châu cũng không phải là người thích tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngươi có quá khứ huy hoàng như vậy, lại vẫn bị người khác hãm hại. Hạ Tranh Vanh còn lợi hại hơn cả ngươi?”
“Hắn chẳng là cái thá gì.” Nhắc tới Hạ Tranh Vanh, tâm tình Tiêu Vân Hoà lập tức bùng nổ. “Trước kia ta phải tự mình thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, khi đến bí ẩn chi địa ta không cẩn thận bị giết một Mệnh Cách, mầm mống tai hoạ cũng từ đó mà xuất hiện.”
“Ngươi cũng đến bí ẩn chi địa?” Lục Châu hỏi.
“Chỗ đó còn ẩm ướt âm u hơn cả Triệu Văn Quốc, có thể nói là bầu trời tối mịt không chút ánh sáng. Hung thú trong đó có rất nhiều, Mệnh Cách Chi Tâm cũng vô số. Rất nhiều tu hành giả vì muốn đề thăng thực lực nên không tiếc tính mạng đến bí ẩn chi địa mạo hiểm.”
Lục Châu nhớ tới Lạc Thời Âm cũng đến từ bí ẩn chi địa, vậy nơi đó cũng phải có con người sinh sống mới đúng.
“Bí ẩn chi địa không có nhân loại tồn tại sao?”
“Cho đến nay vẫn chưa hề phát hiện có nhân loại ở đó… Có lẽ vì chúng ta chưa đủ mạnh, không thể tiến sâu vào bên trong.” Tiêu Vân Hoà đáp.
“Ngươi có cảm nhận thấy thiên địa ràng buộc?”
“Đương nhiên, mỗi tu hành giả đều có thể cảm nhận được rõ ràng thiên địa ràng buộc ở mỗi thế giới, tựa như đang giam cầm bước tiến của con người. Không ai biết vì sao, cũng không ai tìm được đáp án.”
Có lẽ, khi tu vi đủ cao, xâm nhập vào chỗ sâu trong bí ẩn chi địa, mọi đáp án đều sẽ được giải khai.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Vu Triều trở về, mang theo mấy bộ y phục, phỏng chừng là cướp được từ tay mấy tu hành giả cấp thấp.
Nhóm năm người Tiêu Vân Hoà thay đổi quần áo, quả nhiên khí chất lập tức thay đổi.
“Đi thôi.”
Đám người bay lên không trung, phi hành về phía tây nam.
. . .
Triệu Văn Quốc, núi non trùng điệp, mây mù vấn vít.
Bầu trời u ám vô biên như thể vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Đám người Lục Châu bay được một đoạn thời gian rồi đáp xuống một sườn núi.
“Nơi này lúc nào cũng mờ mịt như vậy?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Cho dù là Nam Cực hay Bắc Cực trên Địa Cầu thì thời gian tối tăm như thế này cũng không kéo dài liên tục, mà Triệu Văn Quốc lại trông như sẽ u ám đến vĩnh cửu.
Người ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ nổi điên.
“Cũng không hẳn, hàng năm sẽ có mấy ngày trời nắng, nhưng lúc đó đám hung thú đều sẽ trốn đi.”
Đúng lúc này, Vu Triều chỉ tay về phía tây: “Bên kia là chỗ của đám người Bạch Ốc Hàn Môn.”
Hai tay Vu Triều chập lại, lòng bàn tay xuất hiện ấn phù hắc sắc vu thuật, đánh xuống mặt đất.
Dưới đất lập tức xuất hiện vòng tròn vu thuật, toả ra màu tím nhàn nhạt.
Lục Châu, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều nhớ tới một số ký ức không mấy tốt đẹp. Nể tình hắn thức thời, lại còn trị liệu cho Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng không làm khó hắn nữa.
“Trước đó ta có bố trí một số vu thuật nhỏ dùng để quan sát, thời gian kéo dài không lâu, nhưng dùng để quan sát tình hình xung quanh thì không thành vấn đề.” Vu Triều nói. “Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ gặp đám người Hắc Tháp Bạch Tháp. Nhưng bọn hắn không đụng mặt nhau, đoán chừng là không muốn đánh.”
Lục Châu hỏi: “Bọn hắn có bao nhiêu người?”
“Hắc Tháp có hơn một trăm người, Bạch Tháp thì đông hơn một chút, gần hai trăm người. Xem ra lần này Bạch Tháp thế như chẻ tre. Hắc Diệu liên minh và người của vương đình Đại Viên còn đang trốn tránh, chưa bị phát hiện.”
Bình luận facebook