• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1076-1080

Chương 1076 Vô đề

Vệ quốc công Lý Xương cũng lên tiếng:

“Ngươi bêu danh bọn ta, nhưng chỗ tốt thì ngươi chiếm, thanh danh Trương gia cũng trở nên thơm phức, trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy? Nếu ngươi không phục, vậy để bản quốc công dẫn theo bách tính đến Đại Lý Tự điều tra chuyện này!”

“Ngươi ——” Trương Nguyên Nhân chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, lồng ngực bị ép đến khó thở.

Vân quốc công Trịnh Đĩnh cũng góp lời: “Bây giờ ngươi và ngự lâm quân cùng tám vị tướng quân giằng co với bệ hạ, ngươi làm như vậy đâu chỉ là bức cung, mà còn là tạo phản!”

“A —— ——”

Bị chụp mũ cho tội danh quá lớn, Trương Nguyên Nhân rốt cuộc chịu không nổi nữa, điên cuồng lao về phía cây trụ. Ầm!

Trên quảng trường trước cổng Tuyên Chính điện lập tức yên tĩnh một mảnh. Trong lòng Lý Vân Tranh không khỏi run rẩy.

Máu tươi từ từ chảy dọc trên thân trụ, thân thể Trương Nguyên Nhân ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Bách tích lập tức huyên náo hô hào: “Trương đại nhân!”

Hàng trăm tướng sĩ ngự lâm quân quỳ xuống, trường kích gõ mạnh xuống đất, trên mặt tràn đầy kinh hãi nhìn thi thể Trương Nguyên Nhân. Văn võ bá quan cũng kinh hãi vô cùng. Trương Nguyên Nhân quả thật dùng cái chết để minh giám!

“Cha —— ——” Trương Kính Nguyên tê tâm liệt phế kêu gào nhưng không thể động đậy trước bàn tay như gọng kìm của Vu Chính Hải.

Ngay cả bốn vị quốc công cũng không ngờ Trương Nguyên Nhân lại thật sự đi tìm cái chết. Lúc này làm sao bình ổn lòng dân đây?

Lý Vân Tranh kinh hoảng. Làm vua một nước thật không dễ dàng. Lão sư từng nói làm vua thì không thể có nhược điểm, nhưng hắn lại có rất nhiều… Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đại khai sát giới?

Đúng lúc này, Tư Vô Nhai lại thản nhiên vung tay áo. Vương Vận lập tức bưng tới một đống văn kiện, cung kính dâng lên.

Tư Vô Nhai sử dụng nguyên khí, cao giọng đọc:

“Năm Chân Vũ thứ 306, Trương Nguyên Nhân chiếm đoạt ba ngàn mẫu ruộng tốt ở Lũng Hữu, khiến người dân Lũng Hữu chết đói đầy đường, đây là chứng cứ phạm tội thứ nhất, dán lên bố cáo thiên hạ.”

Như đã được chuẩn bị từ trước, đằng sau có một binh sĩ tiến tới dán trang giấy kia lên.

“Năm Chân Vũ thứ 310, Thục Địa ở Kiếm Nam Đạo xảy ra thiên tai, Trương Viêm Thần, cũng chính là con trai thứ của Trương Nguyên Nhân, chiếm đoạt mấy chục vạn cân lương thực cứu nạn. Dán lên đi.”

“. . .”

“Năm Chân Vũ thứ 325, Trương Bột dẫn theo ba vạn đại quân đại chiến với Bắc Cảnh. Vì muốn sống sót, hắn rời khỏi biên quan rồi chạy trốn về phía Nam khiến mười vạn đại quân dị tộc vượt sông Vị Thuỷ xâm nhập vào Đại Đường. Dán lên đi.”

Một loạt động tác này khiến Lý Vân Tranh nhìn đến choáng váng. Lão sư chuẩn bị thứ này từ bao giờ? Lão sư làm sao làm được?

Không chỉ có Lý Vân Tranh, bá quan văn võ cũng ngây ngốc nhìn.

Lục Châu hài lòng gật đầu. Nếu đổi lại là hắn phải xử trí tình cảnh này thì cứ một chưởng chụp chết những kẻ không phục, những người khác sẽ lập tức thuận theo, nhưng như vậy sẽ đánh mất lòng dân. Một chiêu này của Tư Vô Nhai không cần Lục Châu động thủ nhưng lại vừa giết người vừa tru tâm.

Lý Vân Tranh rất muốn tặng cho lão sư một tràng vỗ tay, nhưng vì là hoàng đế nên hắn chỉ có thể nhịn xuống. Lão sư cố ý khích tướng Trương Nguyên Nhân, đợi đến khi hắn chết lập tức vạch trần tội danh của hắn. Như vậy Trương Nguyên Nhân dùng cái chết để minh giám đã biến thành —— sợ tội tự sát.

Thật diệu!

Quả nhiên, sau khi dán đầy tội danh của Trương Nguyên Nhân lên, Tư Vô Nhai cao giọng nói:

“Trương Nguyên Nhân tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, dưới chân thiên tử, sợ tội tự sát.”

Bách tính thẫn thờ nhìn một loạt tội danh của Trương Nguyên Nhân dán đầy trên bảng bố cáo. Rốt cuộc cũng có người phẫn hận mắng to:

“Thì ra tên cẩu tặc này là loại người như vậy!”

“Không ngờ người chúng ta vẫn luôn ủng hộ lại thối nát như thế! Đồ hèn hạ! Ta thật muốn rút Long Ngâm Kiếm ra tự tay chém chết hắn!” Trong đám người lại có người mắng chửi.

“Sao ngươi được mang kiếm vào hoàng cung?” Một bách tính nghi hoặc hỏi.

“Đúng ha… sao ta lại có kiếm nhỉ?... Đây là muốn hãm hại chúng ta! Hắn muốn mượn tay bệ hạ giết người diệt khẩu! Thật đáng sợ!”

Bách tính lập tức lui lại mấy bước, sau đó sợ hãi quỳ phịch xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.

Tư Vô Nhai gật đầu nhìn về phía Lý Vân Tranh. Lúc này Lý Vân Tranh mới đứng lên, giang hai tay ra nói:

“Bình thân. Các vị là con dân của trẫm, là máu thịt của trẫm. Trẫm mà động thủ với các vị chẳng khác nào tự treo cổ mình. Mau bình thân ——”

“Đa tạ bệ hạ nhân từ!” Trong đám bách tính có người hô to. “Các vị hương thân phụ lão, cùng hô với ta nào!”

Lục Châu nhíu mày nhìn. Con hàng này thật là qua loa.

Ngay lúc này, trên bầu trời Tuyên Chính điện đột nhiên có một hắc ảnh bay tới.

Tư Vô Nhai lập tức nói: “Bá quan văn võ không được lui lại, bảo vệ bách tính!”

Bảo vệ cái rắm! Vừa thấy có người bay tới, đám bá quan văn võ chạy nhanh hơn bất kỳ ai, đồng loạt nấp ra phía sau lưng đám ngự lâm quân.

“Đám chó hoang này… quả nhiên đều không phải thứ gì tốt! Vẫn chỉ có bệ hạ là yêu dân như con!” Các bách tính vội vàng chạy về phía bậc thang.

Thế cục rốt cuộc cũng ổn định rõ ràng. Lý Vân Tranh xoay người nói với Tư Vô Nhai. “Đa tạ lão sư.”

Tư Vô Nhai gật đầu mỉm cười.

Vốn cho rằng người kia bay tới đối phó Tư Vô Nhai, đương nhiên sẽ bị Tư Vô Nhai đánh bại, mọi chuyện kết thúc. Nhưng không ngờ hắc ảnh lại cấp tốc lướt qua người hắn mà đánh về phía Lý Vân Tranh.

“Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!” Một tia kiếm cương khổng lồ xuất hiện toả ra hắc sắc phù văn.

Tư Vô Nhai nhướng mày. Cũng may hắn đã sớm dự đoán sẽ có kẻ đến gây chuyện nên mời sư phụ toạ trấn. Không ngoài dự liệu, màn này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Hai mắt Lý Vân Tranh trợn trừng, trái tim vọt thẳng lên cổ họng. Khi đạo kiếm cương sắp đâm vào mi tâm hắn, bóng lưng già nua của Lục Châu đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt.

Lục Châu nâng tay phải, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đạo kiếm cương, giữa hai ngón tay toả ra lam quang. Lục Châu muốn nhân cơ hội này thử nghiệm uy lực của Thái Huyền chi lực.
Chương 1077 Vô đề

Trên thân thích khách toát ra khí tức nguy hiểm. Hắn gằn giọng nói: “Tránh ra.” Kiếm cương vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi hai ngón tay lão giả nhưng vô ích.

Lục Châu nhìn hắn, hờ hững nói: “Chỉ là cửu diệp cũng dám làm càn?”

Hai ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Rắc! Kiếm cương phủ đầy hắc sắc phù văn bị Lục Châu bẻ gãy.

Cũng chính lúc đó, Lục Châu xuất chưởng, lần này hắn không dùng tới Thái Huyền chi lực mà tung ra một thủ ấn của Phật môn đánh thẳng vào ngực thích khách.

Phốc!!

Thích khách cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn vỡ, xương cốt rệu rạo, hắn vô lực ngã quỵ xuống đất. Một tia kiếm cương nhỏ bắn tới chém rách mặt nạ trên mặt hắn.

“Trương Ung?” Vương Vận vừa nhìn đã nhận ra.

“Khá lắm, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Trương gia quả nhiên da mặt dày hơn tường thành!” Trong đám bách tính, một nam tử trẻ tuổi tay ôm kiếm hô lên.

“Thật là Trương Ung sao? Trương Ung muốn ám sát hoàng đế?!”

Đến mức này rồi, nếu bách tính còn không hiểu rõ thì chính là quá ngu xuẩn.

Lý Vân Tranh nhớ lời Tư Vô Nhai, làm vua thì không thể do dự thiếu quyết đoán, lập tức trầm giọng quát: “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt cả nhà Trương gia lại, một người cũng không để sót!”

“Thần tuân chỉ.”

Lư quốc công đi xuống chỉ tay vào đám ngự lâm quân nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi?”

Đám ngự lâm quân vẫn đứng yên bất động. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Tư Vô Nhai.

Lỗ tai Lục Châu khẽ động, Thái Huyền chi lực quanh quẩn bên vành tai.

Cách Tuyên Chính điện mấy dặm về phía đông, ngay lối vào Thiên Cực cung, một người ngồi trên ghế dài vừa ăn hoa quả vừa khoan thai tự đắc nói:

“Không ngờ tiểu hoàng đế này cũng có chút tài năng. Thôi, ván cờ hôm nay xem như ta thua, ngày khác lại chơi tiếp.”

“Hạ đại nhân, còn ngự lâm quân bên đó thì sao?”

“Lưu lại một phần cho tiểu hoàng đế sai sử. Ngự lâm quân vẫn là người của chúng ta, nay hoàng đế có Thiên Giới Bà Sa làm chỗ dựa, không thích hợp lấy cứng đối cứng. Chỉ là ta không ngờ bọn hắn lại không đại khai sát giới. Chúng ta đi.”

Ông —— ——

Khi hắn vừa đứng lên dợm bước rời đi bỗng nhìn thấy trong không trung phía Tuyên Chính điện xuất hiện một toà pháp thân kim liên Thiên Giới Bà Sa đứng sừng sững giữa trời, Tinh Bàn cực lớn xoay tròn sau lưng pháp thân khiến mọi người không thể thở nổi.

Trước đại diện, mấy ngàn bách tính, ngự lâm quân, bá quan văn võ và người Trương gia đều há hốc mồm nhìn toà pháp thân khổng lồ.

“Đây là… Thiên Giới Bà Sa?!”

“Dư Trần Thù thật sự đã chết trong tay Thiên Giới Bà Sa?!”

Lục Châu tung người nhảy vào không trung.

Đám người bên dưới càng thêm ngơ ngơ ngác ngác. Đã thắng ván cờ này rồi, vì sao còn phải gọi ra pháp thân? Không khí trên quảng trường trầm trọng đến khó thở.

Tư Vô Nhai thấy vậy bèn cao giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu muốn đại khai sát giới thì ngài đã sớm giết sạch rồi, không chờ đến bây giờ.”

Đúng vậy nha! Muốn giết ngươi thì đã sớm giết, người ta lại còn phân rõ phải trái với ngươi, đây chính là khí độ!

“Có thích khách, lão phu đi một chút rồi trở lại!” Thanh âm Lục Châu vang lên.

Trong lòng mọi người lúc này mới bình tâm trở lại, quả nhiên không có đại khai sát giới nha! Lão bách tính không phải người tu hành, không quản đối phương là kim sắc hay hồng sắc, ai nấy đều kính phục quỳ mọp dưới đất.

[Ting — thu hoạch được 3.680 người thành kính lễ bái, ban thưởng 3.680 điểm công đức.]

Lý Vân Tranh nói: “Xin mọi người yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không giơ đao về phía người dân vô tội.”

Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, một giây sau Thiên Giới Bà Sa đã xuất hiện trước cổng Thái Cực cung. Lục Châu lăng không quan sát người đang đứng ngây ngốc há mồm nhìn mình, hờ hững nói:

“Hạ Hầu Sinh.”

“Ngươi… ngươi, ngươi làm sao biết được… ta, ta, ta ở chỗ này?”

Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Hạ Hầu Sinh vẫn luôn trốn trong Thái Cực cung.

“Còn không mau thúc thủ chịu trói?”

Hạ Hầu Sinh trợn trừng mắt, vô cùng kinh hãi nhìn toà pháp thân bễ nghễ kia. Một chút xíu hoài nghi lúc trước bây giờ biến mất không còn sót lại chút gì. Dù hắn là thống lĩnh của hơn trăm ngàn ngự lâm quân thì giờ phút này cũng chỉ có một ý niệm duy nhất —— Trốn!

Vù! Tốc độ Hạ Hầu Sinh nhanh đến không thể tưởng tượng, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

Hai tên tử sĩ đứng cạnh hắn lập tức như cung tiễn phóng về phía Lục Châu, gọi ra hai toà pháp thân cao mười trượng, đồng thời tự bạo!

Lục Châu không thèm ngó đến hai người, bàn tay tuỳ ý đánh xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí bay ra bao trùm lấy năng lượng bạo tạc từ hai vị bát diệp, không để xảy ra chút bạo động nào.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]

Lục Châu điều khiển pháp thân bay đuổi theo Hạ Hầu Sinh. Tốc độ của Hạ Hầu Sinh nhanh đến mức khiến Lục Châu phải kinh ngạc. Nhìn theo bóng ảnh như quỷ mị của hắn, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra.

Quang mang từ trên trời rọi vào kính rồi chiếu tới. Lục Châu nhìn thấy trên thân Hạ Hầu Sinh có một vật thể màu đen, tựa như một cái bóng đang không ngừng bay về phía trước.

Khôi nô? Chẳng lẽ là khôi nô am hiểu thuật chạy trốn?

Nếu nói khôi nô của Dư Trần Thù am hiểu phòng ngự, đao thương bất nhập, thì khôi nô của Hạ Hầu Sinh lại như gió như ảnh.

Trong lòng Hạ Hầu Sinh rung động mạnh, thấy khôi nô của mình bị soi ra bản thể, hắn sợ hãi đến run giọng: “Nhanh, nhanh nữa lên…”

Chạy về phía trước sẽ rời khỏi khu vực hoàng thành. Lục Châu khẽ lắc đầu rồi đứng lại, không tiếp tục truy kích.

Tay trái nâng lên, Vị Danh xuất hiện và hoá thành một cây cung. Lúc trước khi Lục Châu là thập diệp, Vị Danh đã là hồng cấp. Nay hắn có pháp thân Thiên Giới Bà Sa, uy lực của Vị Danh lại càng tăng lên vô hạn.

Lục Châu kéo căng dây cung, một đạo tiễn cương to hơn cả thân người xuất hiện, kim quang lóng lánh. Vù!

Tiễn cương phá không bắn ra, mang theo Thái Huyền chi lực màu xanh thẳm xé gió bay về phía Hạ Hầu Sinh.
Chương 1078 Vô đề

Thấy tường thành đã ở trước mặt, Hạ Hầu Sinh lộ vẻ mừng như điên, hắn mang theo khôi nô lao thẳng vào tường thành. Đạo văn trên tường sáng lên mở ra một lối đi, Hạ Hầu Sinh nhanh chóng vọt qua, đạo văn đóng lại trở thành một mặt tường nhẵn thín.

Trong lòng Hạ Hầu Sinh mừng rỡ đến điên cuồng: “Ta chính là người đầu tiên trốn thoát khỏi tay Thiên Giới Bà Sa!”

Hắn xoay người lại nhìn về phía tường thành. Chính lúc này…

Ầm!

Tiễn cương xuyên thủng tường thành, đánh tan đạo văn rồi chuẩn xác ghim thẳng vào tim hắn.

Thân thể Hạ Hầu Sinh cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, con ngươi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ hổng trên tường.

Sao có thể?!

Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Hắn muốn điều động thôi nô tiếp tục chạy trốn nhưng khôi nô đã không còn động tĩnh. Trái tim Hạ Hầu Sinh chìm vào đáy cốc.

[Ting — đánh giết khôi nô, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Hạ Hầu Sinh vô lực ngẩng đầu nhìn lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng trên tường thành vuốt râu. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa đã không còn.

Lão nhân nâng tay đánh ra một chưởng. Bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí lóng lánh kim quang bay ra ập lên đầu hắn.

Ầm!

Động tĩnh khổng lồ hấp dẫn tu hành giả các nơi vội vàng chạy đến. Rất nhiều tu hành giả hồng liên trong kinh đô đứng từ xa quan sát cảnh tượng này.

“Lão nhân đứng trên tường thành là ai thế?”

“Bên dưới có người!”

“Nói đúng hơn là có hai người.”

Đám tu hành giả không dám đến gần, chỉ đứng từ xa nghị luận.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu vốn cho rằng một chưởng này có thể lấy mạng Hạ Hầu Sinh, nhưng khi tro bụi tán đi, hắn lại nhìn thấy bên cạnh Hạ Hầu Sinh có một người đang mỉm cười nhìn mình.

“Lại gặp mặt rồi.”

Người có thể lặng im không một tiếng động ngăn một chưởng chí mạng của Lục Châu… trừ Dịch Nghiêu ra thì còn ai vào đây.

Dịch Nghiêu mặc một thân hắc sắc trường bào mới tinh, bàn tay hướng lên trời. Một cánh tay khác của hắn đã không còn.

Hạ Hầu Sinh thấy tiễn cương trước ngực đã tiêu tán, vội vui mừng dùng tay che vết thương, quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Dịch đại nhân cứu mạng!”

Dịch Nghiêu quả nhiên cấu kết với người trong kinh đô, Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn tỉnh táo nhìn Dịch Nghiêu và Hạ Hầu Sinh, tiễn cương vừa rồi chỉ để kiểm tra uy lực của Thái Huyền chi lực, Lục Châu bây giờ đã có phán đoán đại khái.

“Ngươi đúng là phế vật, một tiễn này cũng không tránh được. Uổng công ta ban thưởng khôi nô cho ngươi.” Dịch Nghiêu khinh thường nói.

“Dịch, Dịch đại nhân… ta…”

“Cút sang một bên đi.” Dịch Nghiêu quát lớn.

Hạ Hầu Sinh vốn đã trọng thương, đành kéo lê thân thể chậm rãi tránh sang một bên.

Lục Châu vuốt râu quan sát Dịch Nghiêu: “Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, lão phu cảm thấy vui mừng.”

Lão phu còn đang sầu vì không có người thí nghiệm Thái Huyền chi lực đây.

Dịch Nghiêu thu tay lại, liếc mắt nói: “Từ bao giờ mà khai hai Mệnh Cách lại có thể ngông cuồng như thế?”

“Xem ra lần trước lão phu dạy dỗ ngươi chưa đủ.”

“Lần trước là ta sơ suất thôi.” Dịch Nghiêu nhíu mày đáp.

“Lão phu diệt một Mệnh Cách của ngươi, ngươi chỉ còn bốn Mệnh Cách, làm sao đấu được với lão phu?”

“Bốn Mệnh Cách đã đủ để xử lý kẻ hai Mệnh Cách như ngươi. Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu ngươi không dùng được, sớm muộn gì cũng phải trả lại ta.”

Lục Châu hờ hững lắc đầu. “Ngu xuẩn.”

“Ngươi dám mắng ta?”

Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống, vuốt râu nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”

“Đừng có làm ra vẻ nữa, hôm nay ta không lấy mạng chó của ngươi thì không là Dịch Nghiêu. Ngươi diệt một Mệnh Cách của ta, ta sẽ diệt toàn bộ Mệnh Cách của ngươi!”

Ầm! Hai chân đạp mạnh, thân ảnh Dịch Nghiêu như mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu đứng trên tường thành.

Cùng lúc đó, người đứng xung quanh Thiên Cực cung càng lúc càng nhiều, Lý Vân Tranh và đám bá quan văn võ cũng có mặt, đám người Ma Thiên Các và đại nội cao thủ đều ngẩng đầu nhìn lên.

“Lục tiền bối đang làm gì thế?” Thái sư Quách Chính Bình nghi hoặc hỏi.

“Cơ tiền bối đương nhiên là đang bắt thích khách.” Giang Ái Kiếm ôm Long Ngâm Kiếm trong tay, đứng giữa đám người thản nhiên nói.

“A? Ngươi là bách tính, đừng đứng cao như vậy. Lui về sau đi, đại nội cao thủ sẽ bảo vệ ngươi. Người này là Lục tiền bối, không phải là Cơ tiền bối đâu.” Quách Chính Bình lên tiếng nhắc nhở.

“Vâng vâng vâng…”

Dịch Nghiêu vọt tới đầu thành, nhanh chóng tung chưởng. Lục Châu cũng vươn tay đối chưởng.

Ầm! Hai chưởng ấn va chạm nhau, một kim sắc, một hắc sắc.

“Hắc liên!” Đám người vây xem lên tiếng kinh hô.

“Sư công!” Lý Vân Tranh lo lắng nói.

“Đừng lo.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn mọi người. “Đại sư huynh, nhị sư huynh…”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời gật đầu, tách ra thành hai hướng đi tới.

. . .

Lục Châu đối chưởng với Dịch Nghiêu không hề dùng đến Thái Huyền chi lực. Song chưởng va chạm, Lục Châu cảm nhận được cự lực đánh tới, thân ảnh lùi về sau.

Ông —— ——

Ông —— ——

Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa đồng thời xuất hiện. Pháp thân kim sắc cao bốn mươi trượng, mà pháp thân hắc sắc cao bốn mươi lăm trượng.

Thấy cảnh này, đám người vây xem càng lúc càng lo lắng. Không cần hiểu biết quá nhiều cũng có thể nhận ra pháp thân cao hơn là người mạnh hơn. Tất cả mọi người đều nín thở quan sát trận chiến.

“Ba Mệnh Cách?” Dịch Nghiêu nghi hoặc. “Sao ngươi làm được?”

Điều này có nghĩa là Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu đã bị Lục Châu sử dụng. Dịch Nghiêu sao có thể không bất ngờ.

“Nếu ngươi tự thúc thủ chịu trói, lão phu sẽ nói cho ngươi biết.” Lục Châu vừa bay ngược ra sau vừa nói.

“Đáng tiếc, ba Mệnh Cách cũng chỉ có như thế.” Trong mắt Dịch Nghiêu hiện lên dị sắc, lao vọt tới.

Lục Châu dừng lại, trong lòng bàn tay bắn ra lam quang, Thái Huyền chi lực đè xuống!

Dịch Nghiêu bỗng cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, cảm giác bị nghiền ép khi ở dung nham liệt cốc lại xuất hiện, thậm chí còn bá đạo hung mãnh hơn trước.

Ầm! Ngã một lần sẽ khôn hơn, Dịch Nghiêu thu lực hạ xuống đất, hắc liên rơi xuống bắn lên tro bụi tung toé.

Vừa rồi Lục Châu chỉ dùng một chút xíu Thái Huyền chi lực như lúc bắn ra tiễn cương, nhưng hiệu quả mang lại không tệ.
Chương 1079 Vô đề

Dưới đất, tro bụi tán đi, Dịch Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc.

Hạ Hầu Sinh đứng gần đó lên tiếng nhắc nhở: “Dịch đại nhân cẩn thận!”

Dịch Nghiêu nhìn về phía hắn, đột nhiên vươn tay vồ tới. Thân thể Hạ Hầu Sinh bị khống chế bay lên. “Dịch đại nhân, ngài làm gì vậy?”

Năm ngón tay Dịch Nghiêu bỗng biến dài ra bóp chặt cổ Hạ Hầu Sinh bay lên không trung, Thiên Giới Bà Sa cũng bay lên, Tinh Bàn chuyển động.

“Hửm?”

Lục Châu còn đang không hiểu vì sao Dịch Nghiêu lại mang Hạ Hầu Sinh lên không, chợt thấy hắc sắc Tinh Bàn phát sáng, Lục Châu không do dự nữa, gia tăng Thái Huyền chi lực vào Đại Huyền Thiên Chưởng!

Hắc sắc Tinh Bàn xạ kích ra một đạo quang trụ cương ấn màu đen, đẩy vào lưng Hạ Hầu Sinh nâng hắn lên đón đỡ chưởng ấn của Lục Châu.

“A ——” Hạ Hầu Sinh vốn đã bị thương nặng, thời khắc này hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Ầm!

Hạ Hầu Sinh bị kẹp giữa hắc sắc quang trụ và lam chưởng, chỉ trong khoảnh khắc đã nổ tung, máu tươi văng tung toé đầy trời.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

Dịch Nghiêu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn huyết vụ của Hạ Hầu Sinh, không khỏi nghi hoặc. Lực lượng Mệnh Cách của hắn có tính chất tấn công, Hạ Hầu Sinh lại là thập diệp, khi bạo liệt ít nhất cũng phải đánh lui được đối thủ hoặc chiếm thế thượng phong, đằng này hắn lại cảm thấy trong màn huyết vụ truyền đến một loại áp lực cực lớn.

Đúng lúc này, một đạo lam sắc chưởng ấn phá vỡ màn huyết vụ đánh xuống, trong chưởng ấn mang theo lực lượng Mệnh Cách không thể ngăn cản nổi.

Dịch Nghiêu phát hiện lực lượng lam chưởng của Lục Châu đã mạnh hơn xa lúc trước, trong lòng không khỏi kinh hãi. Sao có thể?!

Dịch Nghiêu vừa định tránh đi lại phát hiện lam chưởng biến lớn lên gấp mấy lần rồi ập xuống! Ngay cả cơ hội né tránh cũng không cho hắn.

Oanh!

Đại Huyền Thiên Chưởng giáng mạnh vào người Dịch Nghiêu và pháp thân Thiên Giới Bà Sa của hắn, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng tràn ngập vẻ không cam lòng. “Không ——”

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, ban thưởng 6.000 điểm công đức.]

Bụi đất tung bay, đám người đứng bên ngoài quan sát đều ngừng thở, khó có thể tin nhìn chưởng ấn kinh thiên động địa kia. Rõ ràng là pháp thân hắc liên trông mạnh hơn hẳn, vì sao lão nhân kia lại hoàn toàn chiếm ưu thế?

“Là chưởng pháp của đại sư bá!” Lý Vân Tranh lập tức nhận ra Đại Huyền Thiên Chưởng của Vu Chính Hải.

“Đại Huyền Thiên Chưởng vốn là một môn công pháp đặc thù, thích hợp với mọi loại vũ khí. Đại sư bá ngươi thích đao pháp nên đã cải tiến nó.” Tư Vô Nhai nói.

“Nhưng ta cảm giác sư công đánh ra như tràng giang đại hải, mà đại sư bá đánh ra lại như hài đồng đi tiểu…” Lý Vân Tranh nói.

“Hửm?” Tư Vô Nhai lườm hắn một cái.

Chát! Lý Vân Tranh lập tức tự vả miệng: “Học sinh lỡ lời, xin lão sư thứ tội.”

“Hình dung mặc dù thô bỉ nhưng cũng có mấy phần đúng. Có điều không được nói như vậy trước mặt đại sư bá ngươi.” Tư Vô Nhai căn dặn.

“Học sinh đã hiểu.”

Lục Châu vuốt râu nhìn xuống. Uy lực của Thái Huyền chi lực khiến hắn cực kỳ hài lòng.

Bụi đất tản đi, Dịch Nghiêu đứng bên dưới ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi còn lại ba Mệnh Cách… Lão phu rất hiếu kỳ, rốt cuộc thứ gì cho ngươi dũng khí đến khiêu khích lão phu lần nữa?”

Dịch Nghiêu có đầy đủ năng lực tung hoành khắp hồng liên giới, nhưng từ lần trước gặp mặt, Lục Châu nhận ra người này là kẻ cực kỳ cẩn thận. Nếu không có đủ tự tin, hắn sẽ không quay trở lại khiêu khích Lục Châu.

Cho nên… Lục Châu vẫn luôn rất cẩn thận, đối đãi với hắn như với cường địch tám Mệnh Cách.

Dịch Nghiêu kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn muốn nói do mình sơ suất, nhưng sự thật không thể không thừa nhận, lão nhân này mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao một cường giả ba Mệnh Cách lại có đấu pháp bá đạo mạnh mẽ hơn cả cường giả sáu Mệnh Cách. Đạo lý ở đâu? Logic ở đâu?

Dũng khí? Dịch Nghiêu cười ha hả.

“Đã nhiều năm như vậy ta chưa từng chật vật như ngày hôm nay. Ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Ngươi muốn biết dũng khí của ta từ đâu đến? Vậy để ta nói cho ngươi hay.”

Lục Châu lắc đầu đáp:

“Trước đây ngươi không chật vật là vì ngươi chưa gặp lão phu. Kẻ địch của lão phu không ai là không chật vật. Ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Lão phu mặc kệ dũng khí của ngươi từ đâu đến, hôm nay ngươi tất phải chết.”

Dịch Nghiêu ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn sát khí. Hắn lau đi vết máu bên khoé môi, căm hận nói: “Tới đi!”

Trong tay Dịch Nghiêu xuất hiện một sợi xiềng xích màu đỏ, xiềng xích bay lên không trung như một con hoả long uốn lượn nhào về phía Lục Châu, muốn khoá chặt hắn lại.

Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện chém thẳng vào sợi xích.

Kenggg! Tia lửa văng ra khắp nơi, cương khí giao thoa, âm thanh va chạm tạo thành sóng âm đinh tai nhức óc.

Lục Châu ung dung thu hồi Vị Danh Kiếm. Xiềng xích như con diều đứt dây rơi thẳng xuống đất.

Nhìn sợi xích hoang cấp bị chém làm đôi nằm chỏng chơ trên mặt đất, Dịch Nghiêu trầm giọng nói: “Ngươi quả nhiên có vũ khí hồng cấp.”

Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh không thèm để ý. Nói nhảm, trong tay lão phu đâu chỉ có một vũ khí hồng cấp.

“Ngươi còn thủ đoạn gì nữa, cứ đem hết ra. Lão phu phụng bồi tới cùng.”

Dịch Nghiêu hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Vậy thì hãy mở to mắt mà xem thực lực chân chính của ta.”

Một giây sau, vị trí nơi Dịch Nghiêu đứng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, hắn đã xuất hiện trên không trung ngang tầm với Lục Châu.

“Hả?” Lục Châu cảm giác được khí tức trên người Dịch Nghiêu đã biến hoá. Tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn sử dụng đại thần thông thuật để na di.

Hắn đã mạnh lên! Hơn nữa còn mạnh lên không ít.

Dịch Nghiêu vọt về phía Lục Châu. Lục Châu nâng tay đánh ra quang thuẫn ngăn ở phía trước.

Ầm!

Bị cự lực xung kích, Lục Châu lăng không bay ra sau. Thân ảnh Dịch Nghiêu lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lục Châu.

"Kết Định Ấn." Quanh người Lục Châu xuất hiện vòng sáng kim sắc. Kiếm cương trong tay Dịch Nghiêu vung lên chém vào vòng sáng, Kết Định Ấn vỡ vụn.
Chương 1080 Vô đề

Lục Châu thi triển đại thần thông bay đi, Dịch Nghiêu trầm thấp nói: "Quá chậm." Chỉ trong giây lát hắn đã đến trước mặt Lục Châu, vung ra kiếm cương.

Lục Châu sử dụng đại thần thông thuật chậm hơn một nhịp. Phật Tổ kim thân.

Ầm!

Vừa ra chiêu, Lục Châu vừa thắc mắc không hiểu sao Dịch Nghiêu lại thay đổi như thế. Đây rõ ràng không phải tu vi đề thăng mà là cao hơn cả một cấp bậc.

Hai màu hắc sắc và kim sắc lấp loé đầy trời khiến đám người đứng quanh quan sát hoa cả mắt.

"Quá chậm!" Tiết tấu tấn công của Dịch Nghiêu càng lúc càng nhanh tựa như biến thành một người khác.

Lục Châu rất kỳ quái. Chẳng lẽ đây mới là toàn lực của hắn?

Ầm!

Song phương kịch chiến nửa canh giờ, mảng tường thành phía đông sớm đã bị đám chưởng ấn đánh nát. Nếu không phải cuộc chiến diễn ra trên không trung thì toàn bộ tường thành đã bị đánh sập.

Đại nội cao thủ, văn võ bá quan và đám người Ma Thiên Các đều tròn mắt nhìn. Lý Vân Tranh lộ vẻ lo lắng: “Hắc liên bùng nổ lực lượng như vậy, sư công có ổn không đây?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Đừng lo, ngươi nhìn kỹ đi. Tiết tấu tấn công của tên hắc liên kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn, gần như không thấy bóng hắn đâu, nhưng sư công ngươi luôn có thể gọi ra tầng cương ấn phòng ngự kịp thời.”

“Hai pháp thân có độ cao ngang nhau, có thể thấy hắc liên đánh không lại sư công, vì sao sư công lại dây dưa với hắn?” Lý Vân Tranh hỏi.

“Để quan sát.” Tư Vô Nhai nói, “Chúng ta biết quá ít về hắc liên. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

Người xung quanh nghe vậy đều gật đầu.

“Người tài cao thì gan lớn. Chỉ khi chiếm ưu thế tuyệt đối mới dám làm như vậy mà không sợ đối thủ được lợi. Xem ra Lục tiền bối còn mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều.” Vương Vận tán thưởng nói.

Nhiếp Thanh Vân sờ sờ cằm: “Nếu là vậy thì ta càng không rõ, lúc trước khi đối địch với Diệp Chân vì sao Lục tiền bối lại bảo trì tu vi cửu diệp? Bây giờ nhìn lại mới thấy trận chiến với Diệp Chân không đáng nhắc tới. Lúc đó ngài chỉ cần gọi ra Thiên Giới Bà Sa là đã có thể giây giết Diệp Chân rồi.”

“Đây chính là một loại sở thích.” Hạ Trường Thu híp mắt nói, “Việc này cũng đã giải thích được vì sao khi đó Lục tiền bối có thể dùng một chưởng giết chết Trần Thiên Đô.”

“Cả trấn bắc đại tướng quân nữa.”

Oanh —— ——

Một vòng xung lực bắn ra khiến mọi người lại tập trung vào trận chiến.

Dịch Nghiêu rốt cuộc không điên cuồng như trước nữa mà ngừng lại, nhìn Lục Châu đang không ngừng phòng thủ. “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra ngươi đang làm trò gì?”

“Ồ?” Lục Châu tiến thối điều độ, mỗi lần đều phòng ngự rất đúng lúc kịp thời, Dịch Nghiêu đương nhiên sẽ nhận ra.

“Lần này ngươi sơ suất rồi.” Hai tay Dịch Nghiêu đột nhiên giang ra, pháp thân hắc liên bốn mươi trượng xuất hiện xoay tròn tại chỗ. Chính giữa toà hắc liên xuất hiện một điểm sáng, quang mang càng lúc càng thịnh.

Nhiệt độ trong khu vực bán kính ngàn mét đột nhiên hạ xuống đột ngột.

Đám tu hành giả cấp thấp đứng quan chiến xung quanh chỉ trong giây lát đã bị đóng băng, mọi vật thể và đá vụn gần đó đều bị đông đá, trở thành băng tinh lạnh toát.

Lục Châu nhíu mày. Những chưởng ấn tàn phá vừa rồi của Dịch Nghiêu đều là bước chuẩn bị cho một khắc này.

Dịch Nghiêu nở nụ cười trầm thấp. “Tuyệt Đối Linh Độ.”

Lục Châu sử dụng Thái Huyền chi lực đánh ra một chưởng. Oanh! Thái Huyền chi lực phá vỡ một khu vực kết băng.

Oanh! Lại một khu vực kết băng khác bị phá vỡ.

Dịch Nghiêu tự tin nói: "Vô dụng thôi, thứ này ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó."

. . .

“Là Hải Hồn Châu?” Sắc mặt Tư Vô Nhai đã thay đổi.

“Lão sư, Hải Hồn Châu là gì thế?”

“Trong các cổ tịch về hải thú có ghi chép, Hải Hồn Châu là vật sinh ra từ hải thú chi vương, tụ tập thiên địa tinh hoa của nhật nguyệt mà thành. Tu hành giả có được thứ này sẽ nắm giữ năng lực điều khiển bốn mùa, điều khiển sự thay đổi của nguyên khí, giúp gia tăng chiến lực cực lớn. Nhưng sau khi sử dụng Hải Hồn Châu, tu hành giả sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu trong một thời gian ngắn.”

Đám người nghe vậy lập tức kinh hãi.

“Xưa nay tu hành giả thường dùng những từ này để phân chia đẳng cấp vũ khí —— thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.”

“Đến thiên giai, vũ khí thường sẽ xảy ra biến hoá về chất, vũ khí có độ phù hợp, có khả năng phá cương khí, có thể dung hợp phương pháp tu hành ba nhà Nho Phật Đạo để phát huy uy lực cực lớn, chẳng hạn như cung tiễn sinh ra tiễn cương, đao sinh ra đao cương. Vũ khí hoang cấp thì gia tăng lực phá hoại, độ cứng rắn và độ phù hợp. Vũ khí hồng cấp thường có độ dẻo dai tốt hơn và có các công năng phụ trợ, chẳng hạn như Phiền Lung Ấn.”

“Như vậy Hải Hồn Châu là vũ khí hồng cấp có thuộc tính phụ trợ?” Lý Vân Tranh hỏi.

Tư Vô Nhai nhìn lên bầu trời đang lan tràn băng tuyết, khẽ lắc đầu.

Lý Vân Tranh thất thanh nói: “Chẳng lẽ là vũ cấp?”

“Theo lý mà nói thì trên hồng cấp hẳn là trụ cấp, vũ cấp. Nhưng trong tu hành giới rất ít gặp được loại vũ khí này nên không thống nhất cách gọi. Ta điều tra trong điển tịch của Thiên Vũ Viện, tìm thấy danh sách các loại vũ khí đặc thù. Đại khái là vì hai từ “vũ”, “trụ” có vẻ hơi tục nên được sửa thành “hợp” và “hằng”.”

“Vũ khí hợp cấp có thể hoà vào trong thân thể và máu thịt. Hợp cấp phân thành tam đẳng: đại hải, tinh không và nhật nguyệt.” Tư Vô Nhai nói đến đây thì dừng lại.

Lý Vân Tranh nghe vậy không khỏi xấu hổ. Hắn vốn cho rằng mình là người đọc nhiều sách vở, tri thức uyên bác, nay gặp lão sư mới biết cái gì gọi là biến thái! Không phục không được.

“Hợp cấp? Vậy sư công phải làm sao đây?”

“Năng lượng trong Hải Hồn Châu có hạn, nếu không hấp thu sức mạnh từ đại hải thì sẽ dùng hết rất nhanh, không cần lo lắng.”

Đúng lúc này, khu vực bị đóng băng ngày càng lan rộng, tiếng vật thể bị đông cứng vang lên không ngừng, Tư Vô Nhai không kịp phổ cập tri thức, lập tức hét lớn một tiếng.

“Tất cả mọi người lui lại!”

Mọi người không hề đắn đo suy nghĩ, cấp tốc phục tùng mệnh lệnh Tư Vô Nhai bay lùi ra sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom