-
Chương 1066-1070
Chương 1066 Vô đề
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 33.130 điểm.
Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng lên 26.000 điểm. Nếu dùng thẻ để giết cường giả Thiên Giới Bà Sa thì đúng là lỗ to.
Vấn đề là — mọi cường giả Thiên Giới Bà Sa đều có Mệnh Cách, như vậy hiệu quả của thẻ Một Kích Chí Mạng chẳng phải đã giảm mạnh rồi sao?
Đương nhiên đối với cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì một Mệnh Cách vô cùng trân quý, vì trân quý nên mới khiến các giới đấu tranh giành Mệnh Cách thú. Bị đánh giết một Mệnh Cách, Dịch Nghiêu nhất định đang hận Lục Châu đến chết.
Nếu thông đạo ở bên dưới dòng dung nham, vậy Dịch Nghiêu trốn vào chỗ sâu trong liệt cốc cũng tức là còn lưu lại hồng liên giới. Trận văn dẫn đường là mầm mống tai hoạ, nhất định phải huỷ nó.
Vừa phi hành về phía khu vực trận văn, Lục Châu vừa suy nghĩ: “Nếu hắn không phục, lại diệt một Mệnh Cách của hắn.”
Đến lúc đó, Lục Châu có hai Mệnh Cách lại thêm Nghiệp Hoả, muốn thắng một cường giả ba Mệnh Cách cũng không có gì khó…
Không đúng!
Nếu vậy lão phu vốn có thể thắng rồi? Lẽ ra nên thừa thắng truy kích mới phải, vì sao thấy của rơi liền sáng mắt chạy tới nhặt?
Lỗ to!
Đến trước mặt trận văn dẫn đường, Lục Châu tức giận đánh nát vách đá, trận văn hoàn toàn bị huỷ, đá vụn rơi vào dòng dung nham, bên dưới không ngừng bốc lên bọt khí.
“Cửa thông đạo đóng lại rồi?” Hẳn đây không chỉ là một trận văn dẫn đường mà còn là ấn ký mở thông đạo.
Với thực lực của hắc liên giới, bọn hắn hoàn toàn có đủ năng lực chiếm đoạt toàn bộ Mệnh Cách thú ở hồng liên giới. Vậy… liệu bọn hắn có ra tay với kim liên giới không?
Theo tốc độ tu hành hiện tại, không đến mấy năm nữa kim liên giới sẽ sinh ra cường giả thập diệp, thu hút Mệnh Cách thú xuất hiện. Trước đây bởi vì nhỏ yếu nên không ai chú ý, nhưng một khi kim liên có Mệnh Cách thú xuất hiện, phải chăng hắc liên sẽ ra tay?
Thôi, trở về rồi tính.
Lục Châu không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi Thiên Luân hạp cốc.
. . .
Sau khi Lục Châu rời đi nửa canh giờ.
Ở sâu trong dung nham liệt cốc, Dịch Nghiêu ôm vai bước ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhìn vách đá khắc trận văn dẫn đường bị huỷ hoại đến không còn gì, Dịch Nghiêu cắn răng nói:
“Cho đến bây giờ Hắc Tháp nghị hội cũng không hề có ghi chép nào liên quan đến lam liên. Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước vẫn luôn rình ở phía sau?”
Càng nghĩ Dịch Nghiêu càng không rét mà run. Trong quan niệm của hắn, hắc liên mới là thợ săn thật sự, những người khác chỉ là cừu non. Lam liên từ đâu chui ra đảo lộn hết thảy?
“Phải báo cáo chuyện này cho Hắc Tháp nghị hội mới được.”
Hắn cúi đầu nhìn dung nham bên dưới, sau đó gọi ra pháp thân. Toà pháp thân hắc sắc Thiên Giới Bà Sa bây giờ chỉ cao bốn mươi lăm trượng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh chưởng ấn Đại Vô Úy Ấn, da đầu Dịch Nghiêu lại tê rần lên. Hắn nhìn về phía lối ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Nói xong, hắn mang theo pháp thân Thiên Giới Bà Sa xông vào dòng dung nham.
Ùng ục, ùng ục, ùng ục… Bọt nước sủi lên, chốc lát sau không còn động tĩnh.
. . .
Tới gần canh ba, Lục Châu về tới Thiên Vũ Viện.
Về Văn Tinh điện, Lục Châu ngồi xuống nghĩ ngợi. Tuy nhặt được một viên Mệnh Cách nhưng trong lòng Lục Châu lại không thấy hào hứng. Đòn sát thủ “Một Kích Chí Mạng” của hắn bây giờ không còn mạnh nữa.
Sau lần đầu đối chiến với Thiên Giới Bà Sa, Lục Châu mới hiểu biết thêm nhiều cách sử dụng lực lượng Mệnh Cách, nhưng đồng thời cũng nhận ra thẻ Một Kích Chí Mạng đã không còn là con át chủ bài. Tu hành giả dưới Huyền Thiên cảnh thì không cần phải dùng đến, mà tu hành giả Huyền Thiên cảnh trở lên dùng một tấm không giải quyết được gì.
“Dịch Nghiêu chắc chắn sẽ tìm tới báo thù lão phu… Nên ứng đối ra sao?”
Lục Châu nhìn lại bảng Hệ thống:
Điểm công đức: 33.130 điểm
Tuổi thọ còn lại: 961.401 ngày (tương đương 2.634 năm)
Thật nghèo! Hiện tại mua thẻ Một Kích Chí Mạng không lời, dùng nó để đối phó với Thiên Giới Bà Sa chẳng thà đập vào Mệnh Cách còn hơn.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu ra đặt ở trước mặt.
[Ting — Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu: cung cấp hai ngàn năm tuổi thọ, năng lực: Ngự hoả.]
[Chú thích: mỗi viên Mệnh Cách tăng thọ cho tu hành giả năm trăm năm, Mệnh Cung hấp thu 1.500 năm.]
Lục Châu lấy bản vẽ Mệnh Cách ra nghiên cứu khu vực Nhân, nơi đó có mấy Mệnh Cách là hoả thuộc tính. Trước đó Ngung thú có năng lực phòng ngự, Tranh thú có khả năng chịu lửa và công kích, vậy viên Mệnh Cách ngự hoả này có thể phối hợp cùng Mệnh Cách Tranh thú, hỗ trợ lẫn nhau.
Xem thêm miêu tả trên bức vải, Lục Châu nhìn thấy bên khu vực Địa cũng có ô thuộc tính hoả như Hoả tham Cách.
“Khu vực Nhân chưa mở hết, liệu có mở được khu vực Địa không?” Lục Châu thầm nghi hoặc.
Nghĩ vậy, hắn lập tức thử nghiệm. Gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, Lục Châu đặt thẳng Mệnh Cách Chi Tâm vào khu vực của Hoả tham Cách.
[Ting — cần phải khai ít nhất năm Mệnh Cách trở lên mới có thể mở ra khu vực Địa.]
Lục Châu thầm hô một tiếng quả nhiên, sau đó đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Tả hữu đồng cung Cách trong khu vực Nhân.
Xoẹt ——
Năng lượng sinh mệnh bắt đầu tuôn ra rồi hội tụ vào Mệnh Cung. Lục Châu biết quá trình này sẽ kéo dài thật lâu nên không để ý tới nữa mà nhắm mắt lại, vừa lĩnh hội Thiên thư vừa chờ đợi Mệnh Cách hoàn thành.
Nửa canh giờ sau.
Một cảm giác nóng rực ập tới, Lục Châu mở to mắt, thấy Mệnh Cung trên liên toạ đang bốc cháy rừng rực.
“Nghiệp Hoả?”
Trước đó Nghiệp Hoả chỉ xuất hiện trên vòng ngoài liên toạ và bờ vai pháp thân, nay ngay cả Mệnh Cung cũng bốc lên hoả diễm.
[Ting — sinh mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm tràn ra, chuyển hoá thành năng lượng.]
Lục Châu lập tức cảm giác được toàn thân bị thiêu đốt đến khó chịu, lục phủ ngũ tạng và đan điền khí hải đều tràn ngập Nghiệp Hoả.
“Không xong.”
Mệnh Cách Chi Tâm quả nhiên không thể dùng lung tung, cũng như thuốc, một khi uống nhiều sẽ sinh ra tác dụng phụ.
Chương 1067 Vô đề
Trước đó Lục Châu đã cảm thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này thích hợp đặt vào vị trí Hoả tham Cách trên khu vực Địa hơn. Dùng ở Tả hữu đồng cung Cách có chút lãng phí, một khi ô Mệnh Cách này không chịu nổi sẽ gây ra phản phệ không nhỏ.
Bị Nghiệp Hoả của mình thiêu đốt đúng là châm chọc. Lục Châu cố nhẫn nhịn xao động trong người, kiệt lực áp chế khí huyết cuồn cuộn. Chỉ cần kháng cự lại một đợt này sẽ thành công khai Mệnh Cách.
Xoẹt xoẹt ——
Trán Lục Châu ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác thiêu đốt càng lúc càng khó chịu. Lục Châu tận lực khống chế hoả diễm, không cho nó thiêu đốt sang công trình kiến trúc xung quanh, chỉ bọc lấy pháp thân và liên toạ.
Rốt cuộc đến điểm cực hạn, Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm.
Lực lượng phi phàm tựa như dòng nước mát xối vào pháp thân, chỉ trong giây lát đã dập tắt Nghiệp Hoả.
Lục Châu nhìn vào Mệnh Cung giữa toà kim liên. “Thất bại rồi sao?”
Toà kim liên lúc này đã ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cung cũng không còn Nghiệp Hoả, thế nhưng viên Mệnh Cách lại không loé lên quang mang.
Lục Châu chờ một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì, bèn thở dài lắc đầu. “Thôi, thất bại là mẹ thành công.” Ngã một lần sẽ khôn ra.
Khi Lục Châu vừa định thu hồi pháp thân, trong toà kim liên đột nhiên xẹt lên hoả diễm.
Xèo ——
Hả?
Hắn vội nhìn vào khu vực Mệnh Cung, ngay tại khu vực đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu, quang mang lập loè loé sáng. Toà kim liên cũng từ từ xoay tròn lại như trước.
Cảm giác thiêu đốt ban nãy đã không còn, Lục Châu không khỏi thở phào. “Cũng may lúc nãy không dùng nhiều lực lượng phi phàm.”
Trạng thái khai Mệnh Cách rốt cuộc cũng giống với hai lần trước. Xem ra việc khai Mệnh Cách quá phụ thuộc vào yếu tố may mắn. Chỉ cần sai lầm một chút cũng có thể thất bại.
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt nhìn vào Mệnh Cung trên liên toạ, phát hiện sinh cơ trong Mệnh Cách Chi Tâm vẫn đang không ngừng rót vào Mệnh Cung.
“Lâu như vậy?”
Thời gian khai Mệnh Cách lần này đã vượt qua cả hai lần trước gộp lại. Lục Châu quyết định không để ý đến nó nữa, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
. . .
Cứ thế hai ngày trôi qua thật mau, bên ngoài Văn Tinh điện vẫn rất yên tĩnh.
Tư Vô Nhai có đến tìm sư phụ một lần nhưng không thấy sư phụ đáp lời đành trở về Lễ Thánh điện, phát hiện Lý Vân Tranh với hai con mắt quầng thâm đang chờ mình.
“Lão, lão sư… đề này ta vừa mới đọc hiểu, có thể cho ta thêm một tháng không?” Lý Vân Tranh giơ mấy tờ đề bài ra với vẻ mặt xấu hổ. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn nghiên cứu đề bài Tư Vô Nhai giao, đến bây giờ cũng chỉ mới đọc hiểu, càng đừng nói tới việc giải được.
Tư Vô Nhai ngồi vào bàn, thản nhiên nói: “Không cần. Đề bài này ngươi không giải được.”
“Vì sao? À, ta hiểu rồi, đây vốn là đề bài không có đáp án?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Có đáp án. Ý của ta là với năng lực của ngươi thì không giải được.”
“Ách…”
Mấy ngày nay, lòng tự tin của Lý Vân Tranh bị đả kích vô cùng, hắn tự xưng mình đọc nhiều sách vở nhưng đứng trước mặt Tư Vô Nhai thì lại thua kém mọi đường.
“Theo ý của ngươi, muốn giành lại quyền hành thì phải bắt đầu từ đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đương nhiên là văn võ bá quan… Chỉ cần bọn hắn không phản đối thì ta có thể ngồi vững trên đế vị.” Lý Vân Tranh hồi đáp.
“Suy nghĩ lại xem.” Tư Vô Nhai cầm bút lông lên, không coi đáp án vừa rồi ra gì.
“Chẳng lẽ không phải? Lão sư, bốn vị quốc công đã bị sư công thu phục. Có sư công đứng về phía ta, bốn vị quốc công khẳng định cũng sẽ ủng hộ, đám văn võ bá quan đương nhiên sẽ phải nghe lời.”
“Suy nghĩ lại lần nữa.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“. . .”
Lý Vân Tranh gãi đầu, càng nghĩ càng không thông. Nửa canh giờ sau vẫn không nghĩ ra, hắn bèn khom người nói: “Xin lão sư chỉ giáo.”
Tư Vô Nhai đặt bút lông xuống, nói: “Hạ Hầu Sinh là thống lĩnh ngự lâm quân, nắm giữ lực lượng chủ yếu của kinh đô.”
“Nhưng Hạ Hầu Sinh bây giờ không biết đang trốn ở đâu, kinh đô không có tin tức về hắn, có sư công ở đây e là hắn sẽ không dám trở về.” Lý Vân Tranh đáp.
Từ khi Dư Trần Thù chết, Hạ Hầu Sinh chưa từng xuất hiện trở lại.
“Trên đời không có chuyện nào là tuyệt đối.” Tư Vô Nhai đứng dậy, chắp tay sau lưng. “Trong tay Hạ Hầu Sinh có trăm ngàn ngự lâm quân. Ngươi phải nhớ kỹ một điều…”
“Mời lão sư nói.”
“Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói ra, “Ngươi là vua của một nước, hẳn hiểu rất rõ điều này.”
Lý Vân Tranh gật đầu.
“Chuyện thứ hai, cần phải khiến bát đại tướng quân thần phục.”
“Nhưng bọn hắn đều là anh hùng tổ quốc… ta làm như vậy…” Lý Vân Tranh hơi do dự.
“Là vua thì không thể do dự thiếu quyết đoán. Ngươi bây giờ còn nhỏ, ta có thể giúp ngươi ra quyết định, nhưng khi ngươi lớn hơn một chút sẽ có chủ kiến của mình. Nếu việc này ngươi không nguyện ý nghe lời lão sư thì bây giờ có thể rời đi, tình cảm sư đồ đến đây là hết.”
Phong cách làm việc vô tình của Tư Vô Nhai khiến Lý Vân Tranh sửng sốt, có chút khó lòng tiếp nhận.
Tư Vô Nhai nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: “Giang Ái Kiếm, người đi cùng ta đến đây, ngươi có biết thân phận thật sự của hắn?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Hắn là Lưu Trầm, tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Trước kia ai cũng cho rằng hắn sẽ tiếp nhận hoàng vị, vì hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, có hy vọng nhất. Đáng tiếc một trận đại hoả ở Cảnh Hoà cung đã thiêu chết hơn ngàn người. Từ cấm vệ quân đến bát đại thống lĩnh, hắc kỵ, thậm chí các đại tướng quân trấn thủ cửu châu cũng không có một người nào đứng về phía hắn…”
Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Không có đủ năng lực, bị chuỷ thủ đâm vào tim chảy máu cũng chẳng thể thốt nên lời, ngươi hiểu được không?”
“Nhớ cho kỹ, những tướng quân kia không phải là tướng quân của ngươi!”
Toàn thân Lý Vân Tranh run lên.
“Mấy ngày nữa ta và sư công ngươi sẽ thương thảo việc vào cung. Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Học sinh cáo lui.” Tư Vô Nhai chỉ nói mấy câu đơn giản lại khiến đầu óc Lý Vân Tranh hỗn loạn không thôi.
Chương 1068 Vô đề
Cùng lúc đó, trong Văn Tinh điện.
[Ting — lĩnh hội Địa Tự Quyển ba trăm lần, thu hoạch được ‘Thiên thư quyền hạn’.]
[‘Thiên thư quyền hạn’: có thể tấn thăng lực lượng phi phàm thành Thái Huyền chi lực.]
Nghe được tiếng nhắc nhở này, Lục Châu mở mắt. Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như một giấc mộng.
[Ting — thu hoạch được 15.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 15.500 điểm công đức. Thu hoạch được 8.750 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Tiếng thông báo liên tiếp vang lên khiến Lục Châu nghi hoặc.
“Thái Huyền chi lực?”
Từ Nhân Tự Quyển đến Địa Tự Quyển, Lục Châu thu hoạch được tổng cộng sáu loại thần thông. Không ngờ lần này lại nhận được Thiên thư quyền hạn.
“Sử dụng.”
[Ting — sử dụng Thiên thư quyền hạn, lực lượng phi phàm tấn thăng lên Thái Huyền chi lực.]
Ngay sau đó, toàn thân Lục Châu từ não hải đến kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đều được một cỗ lực lượng tươi mát quét qua, trạng thái tinh thần trở nên phấn khởi vô cùng.
Sau khi trạng thái ổn định lại, Lục Châu cảm nhận được lực lượng phi phàm đã được thay thế hoàn toàn bằng Thái Huyền chi lực.
Lục Châu vươn tay ra, năm ngón tay duỗi thẳng, lòng bàn tay ẩn hiện lam quang. Vẫn là màu xanh như trước, nhưng điểm khác biệt là quang mang của Thái Huyền chi lực trông nồng đậm và rõ ràng hơn, xanh thăm thẳm.
“Đây chính là Thái Huyền chi lực? Uy lực thế nào nhỉ?”
Lục Châu nhìn quanh, những kiến trúc trong đại điện rất khó có thể dùng để kiểm trắc lực lượng, hơn nữa nơi này rộng rãi yên tĩnh, rất phù hợp với sở thích của Lục Châu.
“Thôi, chờ có cơ hội sẽ thử sau.”
Không có Thiên Giới Bà Sa làm đối thủ thì rất khó kiểm trắc uy lực của Thái Huyền chi lực. Một nửa lực lượng phi phàm chỉ có thể đánh cho Tinh Bàn của cường giả khai năm Mệnh Cách bị méo mó nhưng lại không tạo thành vết thương chí mạng. Thái Huyền chi lực sẽ thế nào đây?
Năm ngón tay khép lại, Thái Huyền chi lực tiêu tán. Lục Châu m giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 48.630 điểm
“Hơn mười lăm ngàn điểm công đức vừa rồi là từ lão bát?”
Nghĩ đến Chư Hồng Cộng, Lục Châu lại muốn nhìn xem hắn đang làm gì, nhân tiện thử kiểm tra Thái Huyền chi lực có khác biệt thế nào khi thi triển thần thông. Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết.
Trong mắt hiện ra quang mang màu xanh thẳm, hình ảnh biến đổi.
Chư Hồng Cộng mặc trường bào, ngồi ngay ngắn trên vương toạ. Dưới bậc thang, một người trẻ tuổi đang báo cáo sự tình:
“Giáo chủ, ba đại tông môn Thanh Phong Giáo, Chánh Dương Giáo và Đại Đức Tông đã đáp ứng sát nhập vào Hồng Giáo. Ngài đã gặp ba vị Giáo chủ, giết hay thả chỉ cần một câu của ngài.”
Chư Hồng Cộng hờ hững phất tay. “Giết.”
“Chờ một chút.” Lục Ly ngồi bên trái bỗng lên tiếng, “Đây là một cơ hội tốt để thu phục nhân tâm. Đừng nên đại khai sát giới.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ là đang thử cảm giác phong phạm cao thủ của sư phụ, trong lúc nhất thời không kìm lòng được. Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách.” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Sư phụ ngươi rất thích giết người?” Lục Ly nghi hoặc hỏi.
“Ách… không có, nhưng nếu là người đáng chết thì tuyệt không nương tay.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Nên giết đương nhiên phải giết, nhưng phải xem tình huống cụ thể thế nào. Ngươi bây giờ là vô địch trong mắt các tông môn khác, không cần chấp nhặt với sâu kiến.” Lục Ly nói.
“Ý của tiền bối là…?”
“Thi ân. Đối với những thành viên hạch tâm của Hồng Giáo thì ban thưởng cho nhiều tài vật, công pháp và vũ khí địa giai. Ngoài ra ba ngày sau ngươi phải tham gia vào liên minh tu hành giới do thập đại môn phái tổ chức, tìm cách leo lên địa vị cao nhất.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Hứa Vạn Thanh nghe được mấy chữ ban thưởng vũ khí địa giai, cặp mắt lập tức phát sáng, quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Giáo chủ, đa tạ tiền bối. Nếu thật sự được thưởng vũ khí địa giai, ta nguyện cả đời này đều đi theo Giáo chủ!”
Chư Hồng Cộng phất tay. “Chỉ là địa giai, không đáng nhắc tới.”
Hắn cúi đầu nhìn quyền sáo trên tay mình. Cái đồ chơi này đến bây giờ vẫn chưa kích hoạt phẩm giai, nhưng về cơ bản có thể chắc chắn là cao hơn thiên giai.
“Tạ ơn Giáo chủ.” Hứa Vạn Thanh phấn khởi lui ra ngoài.
Lục Ly nhìn theo bóng lưng Hứa Vạn Thanh, chậm rãi nói:
“Đây chính là ưu việt của việc ban thưởng. Địa giai đối với ngươi thì không đáng tiền, mượn hoa hiến phật tốt như vậy cớ sao lại không làm. Cái ngươi cần bây giờ chính là nắm giữ tài nguyên quý giá của hoàng liên giới trong tay, chẳng hạn như Hoả Linh Thạch, Tử Tinh Thạch hay Mệnh Cách thú.”
“Làm vậy có ổn không?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Không có gì không ổn. Nếu tương lai ngươi biết về Hắc Tháp nghị hội, sẽ hiểu được loại phương thức này thiện lương biết bao nhiêu.” Lục Ly đáp.
Chư Hồng Cộng nghe vậy bèn gật đầu thở dài: “Chung quy ta cũng đã biến thành loại người mà mình chán ghét.”
Lúc này, Hứa Vạn Thanh lại đột ngột chạy vào điện, khom người nói:
“Giáo chủ, có tin tức tốt!”
“Nói đi.”
“Sau khi ngài đánh bại mười vị cao thủ của ba đại tông môn, lại có thêm năm tông môn nguyện ý gia nhập Hồng Giáo chúng ta!”
“Tốt lắm, lát nữa ta sẽ ra ngoài gặp bọn họ.”
“Vâng!” Hứa Vạn Thanh xoay người rời đi.
Lục Ly tính toán trong lòng, đợi đến khi không còn người ngoài mới lên tiếng: “Gọi pháp thân ngươi ra cho ta xem một chút.”
Chư Hồng Cộng gật đầu, gọi pháp thân cỡ nhỏ ra.
Lục Ly quan sát một chút rồi nói: “Độ cao chân thật vào khoảng mười ba trượng, sắp đột phá cửu diệp. Muốn phá cửu diệp cần có 1.200 năm tuổi thọ, điệp ngư chi tâm chỉ có thể gia tăng 300 năm, cộng thêm tuổi thọ còn lại của chính ngươi khoảng 900 năm… miễn cưỡng vừa đủ.”
“Ách, tiền bối, như vậy chẳng phải ta sẽ biến thành một lão già hay sao?” Chư Hồng Cộng tròn mắt nói.
“Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương còn thừa lại 1.900 năm tuổi thọ, có thể lấy ra 400 năm để sử dụng, lưu lại 1.500 năm để dành sau này khai Mệnh Cách. Sau khi tấn thăng cửu diệp ngươi sẽ nhận được không ít tuổi thọ, đừng lo lắng.”
“Có đạo lý… Tiền bối, ta phát hiện ông và thất sư huynh của ta khá giống nhau đó.” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Thất sư huynh của ngươi?”
Chương 1069 Vô đề
“Là người ông từng gặp trên Không Liễn ấy. Ta muốn cứu thất sư huynh nên mới mang theo Đương Khang lao ra ngoài dẫn dụ hải thú rời đi. Hầy, ta thân với huynh ấy nhất, hiện tại huynh ấy chắc đang khóc lóc đến chết đi sống lại.” Chư Hồng Cộng lắc lắc đầu.
Lục Ly nhớ lại thời điểm đó bèn nói: “Là hắn? Trên người hắn cũng có khí tức Thái Hư.”
“Rốt cuộc khí tức Thái Hư là cái gì? Có mùi vị như thế nào?” Chư Hồng Cộng vừa hỏi vừa giơ tay lên hít hà dưới nách.
Lục Ly ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chuyện này rất kỳ quái, chờ khi chúng ta trở về, tìm sư phụ ngươi hỏi một chút sẽ biết. Ta sẽ nghĩ cách ẩn tàng khí tức Thái Hư trên người ngươi.”
“Đa tạ tiền bối, ngoại trừ sư phụ ta ra… à không, ngoại trừ cả đại sư huynh, nhị sư huynh, tứ sư huynh, thất sư huynh… thì tiền bối là người tốt với ta nhất đó.”
“. . .”
. . .
Xem xong đoạn hình ảnh vừa rồi, Lục Châu hài lòng gật đầu. Thấy Chư Hồng Cộng vẫn an toàn, Lục Châu không còn lo lắng nữa. Xem ra Lục Ly muốn giúp lão bát đột phá cửu diệp.
“Chẳng lẽ Lục Ly là người đối lập với Hắc Tháp nghị hội?”
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi không nghĩ tới việc này nữa. Kiểm tra lại Thái Huyền chi lực, Lục Châu phát hiện vẫn còn ba phần tư, hơn nữa thời gian quan sát cũng tăng lên không ít.
“Uy lực của Thái Huyền chi lực mạnh không? Viên Mệnh Cách thứ ba có năng lực thế nào?”
Nghĩ đoạn, Lục Châu đứng dậy bay ra khỏi Thiên Vũ Sơn, tìm đến một ngọn sơn phong vắng vẻ rồi gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Thiên Giới Bà Sa bây giờ đã cao bốn mươi trượng, những cái khác không có gì thay đổi. Lục Châu điều động lực lượng trong ba viên Mệnh Cách, ý niệm khẽ động, một đạo cương ấn quang trụ mang theo kim sắc hoả diễm bắn ra!
Ầm!
Ngọn sơn phong trong khoảnh khắc bị xuyên thủng, đá vụn bắn ra tứ tán. Sau đó hoả diễm bắt đầu thiêu đốt, từng viên đá đều bốc cháy rừng rực.
Lục Châu lại suy tư. “Viên Mệnh Cách đầu tiên có thể dùng bốn lần, viên này có khác biệt không?”
Dù sao cũng là phá, thôi phá cho nó dứt khoát. Hắn lệnh cho pháp thân tiếp tục oanh kích toà sơn phong. Ầm ầm ầm!
Cho đến khi Tinh Bàn trở nên ảm đạm, Lục Châu đếm được tổng cộng mười hai lần oanh kích. Như vậy xem ra mỗi khi mở ra một Mệnh Cách sẽ tăng thêm bốn lần lực lượng Mệnh Cách.
Loại lực lượng này mang tính huỷ diệt đối với cấp bậc Huyền Thiên cảnh trở xuống, tương đương với mười hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Nếu cộng thêm Thái Huyền chi lực thì lực lượng chiến đấu sẽ mạnh cỡ nào?
Lục Châu nhíu mày. Biết thế đã lưu lại một lần lực lượng Mệnh Cách để kiểm tra. Thôi thì cứ thử xem Thái Huyền chi lực thế nào đã.
Nghĩ vậy, Lục Châu tung chưởng, một lam sắc chưởng ấn bắn ra đánh vào sơn phong. Oanh!
Ngọn sơn phong vốn bị thủng mười hai lỗ đã lung lay sắp đổ, nay hoàn toàn vỡ vụn trở thành một bãi cát đá khổng lồ.
Lục Châu nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Thật lâu sau đó, tại ngọn sơn phong đối diện, trong một mảnh phế tích bỗng dưng có một nam tử người đầy bụi đất chạy ra, chỉ tay lên trời mắng:
“Lão thiên gia, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì mà ông đối xử với ta như vậy?! Ta đâu có thề thốt với ông lần nào đâu! Lần trước thì thôi đi, lần này lại càng quá đáng! Khụ khụ khụ…”
. . .
Trở lại Văn Tinh điện, Lục Châu đã hiểu rõ ràng thực lực của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ ổn thoả.
Át chủ bài hiện tại chỉ có Thái Huyền chi lực, lực lượng Mệnh Cách thì người khác cũng có, vũ khí và Nghiệp Hoả cũng vậy, huống hồ gì mấy lão hồ ly sống lâu sao có thể không có chút đồ tốt?
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra. Hắc sắc phù văn đã bị dùng hết, hơn nữa hắc sắc phù văn hẳn là đến từ hắc liên giới, sau này đụng phải địch nhân hắc liên chẳng phải sẽ mất đi tính ưu việt?
Rút thưởng một chút mới được.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, ban thưởng 10 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Sau đó mười lần rút đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Lục Châu đã quá quen với sáo lộ của Hệ thống, không lên tới cả trăm điểm may mắn thì không ra được đồ tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting, tiêu hao 50 điểm công đức, 11 điểm may mắn, ban thưởng một tấm Thẻ Kết Hợp.]
“. . .” Hệ thống ngày ngày đổi sáo lộ, lão phu mệt tâm!
[Thẻ Kết Hợp: có thể kết hợp ba tấm thẻ cùng loại để cường hoá hiệu quả sử dụng.]
Lục Châu vuốt râu suy tư, sau đó tiếp tục trò chơi nhân phẩm.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Sáng hôm sau.
Lục Châu nhìn số điểm may mắn đã lên tới 220, lập tức cảm thấy mình bị Hệ thống hố nặng! Đây là con số điểm may mắn cao nhất trong lịch sử rút thưởng.
“Rút thưởng.”
Cả một đêm xui xẻo, không lý nào lại không đỏ một lần. Chỉ cần trúng thưởng Lục Châu sẽ dừng lại ngay.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, 220 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10, Hoả Linh Thạch x 3, Một Kích Chí Mạng x 1.]
Lục Châu thoả mãn gật đầu. Chỉ riêng thẻ Một Kích Chí Mạng đã đủ để kiếm lời. Thẻ này giá bán 26.000 điểm công đức, mà rút thưởng cả đêm cũng chỉ mất hơn 10.000 điểm.
Điểm công đức: 36.980 điểm
Thẻ Kết Hợp cần ba tấm thẻ cùng loại, sau khi cường hoá sẽ mạnh hơn bao nhiêu đây? Lục Châu mua thêm một tấm Một Kích Chí Mạng, điểm công đức còn thừa lại 10.980 điểm.
“Còn thiếu một tấm…”
Thôi vậy, lần sau hợp thẻ cũng được. Có hai tấm là đủ rồi, ít nhất nếu Dịch Nghiêu đến báo thù, Lục Châu vẫn có đủ thủ đoạn để xử lý hắn.
[Ting — thu hoạch được 32.340 người thành kính lễ bái, ban thưởng 32.340 điểm công đức. Thu hoạch được 12.034 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
“Lại là lão bát.” Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Rốt cuộc hắn đang ở đâu?”
Chẳng lẽ hắn đã trở về Đại Viêm, lên làm hoàng đế?
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu quyết định nhắm mắt mặc niệm khẩu quyết.
Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của Chư Hồng Cộng ——
Chư Hồng Cộng đứng trên đài cao, gọi ra pháp thân bát diệp rưỡi, thần thái tự nhiên. Tu hành giả bốn phía đều quỳ rạp dưới đất.
Chương 1070 Vô đề
“Giáo chủ thần uy, thiên thu vạn đại!”
Quanh đài cao có ba bộ thi thể. Trong lòng Lục Châu sinh nghi: “Lão bát đây là muốn tạo phản, cướp đế vị của Chiêu Nguyệt?”
Giáo chủ cái gì?
Lần trước quan sát Lục Châu chỉ cảm thấy kỳ quái, cho rằng Chư Hồng Cộng muốn làm tiểu trại chủ như trước đây. Nhưng xung quanh hắn bây giờ có đến bốn mươi, năm mươi ngàn người, thế lực này không thể khinh thường.
Chư Hồng Cộng thu hồi pháp thân, thong dong cất cao giọng: “Miễn lễ.”
Không hổ là đồ đệ do lão phu dạy dỗ, cũng có phong phạm của lão phu khi còn ở Ma Thiên Các rồi đó.
Ngay sau đó, Chư Hồng Cộng đột nhiên nghiêng đầu nói nhỏ: “Tiền bối, tiền bối, thấy ta phong cách không?”
Lục Châu: “. . .” Khen ngươi không nổi mà!
Đúng lúc này, trên bầu trời có một thân ảnh vùn vụt bay tới, nhanh như thiểm điện đánh tới trước mặt Chư Hồng Cộng, trong tay hắn cầm một thanh đao.
Lục Châu lập tức nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn vô thức bộc phát cương khí khiến chiếc bàn nát vụn thành bột mịn.
Thân ảnh bay đến trước mặt Chư Hồng Cộng, gọi ra pháp thân hoàng liên lục diệp!
“Hả?”
Bởi vì màu sắc kim liên và hoàng liên rất tương tự nhau nên trong khoảnh khắc đó Lục Châu không kịp nhận ra điểm kỳ quái, chỉ không hiểu vì sao một lục diệp nho nhỏ lại dám đánh lén Chư Hồng Cộng.
Ầm!
Chư Hồng Cộng thúc đẩy pháp thân bành trướng, thân ảnh lập tức bị đánh bay. Pháp thân không kim liên cao gần mười bốn trượng bày ra trước mắt mọi người.
Lục Ly đã thấy pháp thân Chư Hồng Cộng vài lần, nhưng lúc này mới chú ý tới. Toà kim liên đâu?!
Đám người quỳ rạp dưới đất lộ vẻ sùng bái, vội vàng hô lớn: "Giáo chủ thần uy cái thế, nhất thống thiên hạ!"
Lục Châu lúc này mới chú ý thấy pháp thân của tu hành giả bị đánh bay có màu vàng khác biệt…
Là hoàng liên.
Lục Châu không tiếp tục quan sát nữa mà bắt đầu suy tư. “Lão bát và Lục Ly đang làm theo phương thức của Hắc Tháp nghị hội?”
Hắn khe khẽ thở dài. “Cừu rốt cuộc vẫn biến thành thợ săn. Chỉ mong lão bát làm việc có chừng mực.”
Ấn tượng của Lục Châu về Lục Ly không tệ lắm, nếu hai người sử dụng phương thức của Dịch Nghiêu, Lục Châu rất khó có thể chấp nhận. Thiên địa vạn vật đều có định luật. Khi nhân loại đang chiến đấu với nhau đều không hề biết rằng trong mắt thiên địa, bọn hắn đến sâu kiến cũng không bằng.
Chỉ là… điểm công đức nhờ vậy mà tăng lên không ít.
“Có nên rút thưởng nữa không nhỉ?” Nhưng khả năng trúng thêm một tấm Một Kích Chí Mạng quá thấp. Suy nghĩ một lát, Lục Châu quyết định mua thẻ.
Tấm thẻ giá 27.000 điểm công đức… A? Giá không tăng?!
Tốt lắm, không tăng là lời rồi. Tâm tình Lục Châu không tệ, lấy Thẻ Kết Hợp ra.
[Vui lòng đặt thẻ cần kết hợp cùng một chỗ.]
Lục Châu lại lấy ra ba tấm Một Kích Chí Mạng đặt bên cạnh Thẻ Kết Hợp.
[Xin hỏi có kết hợp hay không?]
“Kết hợp.”
[Ting — kết hợp hoàn thành, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp.]
[Thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp: sau khi sử dụng sẽ được chọn một trong hai tác dụng sau: 1, có thể đánh giết bản thể của một mục tiêu từ tám Mệnh Cách trở xuống. 2, có thể đánh giết một Mệnh Cách của năm mục tiêu.]
Lục Châu suy tư một hồi. Nói cách khác, tác dụng thứ nhất đánh giết bản thể tu hành giả, khả năng sẽ không được thưởng điểm công đức đánh giết Mệnh Cách. Còn tác dụng thứ hai thì tương tự như có năm tấm Một Kích Chí Mạng. Lời thì vẫn lời, nhưng cảm thấy hơi ít, nếu là tám mục tiêu thì sẽ tốt hơn.
Nhưng thôi, có còn hơn không. Thu hồi thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá, Lục Châu lại nghĩ tới Chư Hồng Cộng.
“Chỉ mong Lục Ly không khiến lão phu thất vọng. Bọn hắn nguyện ý ở lại hoàng liên giới thì tuỳ bọn hắn vậy.”
“Hắc Tháp nghị hội… đến cùng là loại thế lực gì?”
Nghĩ tới Dịch Nghiêu, Lục Châu về cơ bản đã có thể xác nhận Hắc Tháp nghị hội đang khống chế toàn bộ Mệnh Cách thú tại hồng liên giới. Vì để duy trì khả năng cung cấp Mệnh Cách thú lâu dài, Hắc Tháp nghị hội có lẽ sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ. Mỗi khi có cửu diệp xuất hiện, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu bị Hắc Tháp nghị hội bí mật theo dõi, khi bọn họ tấn thăng thập diệp, Hắc Tháp nghị hội lập tức chiếm đoạt con Mệnh Cách thú đó.
E là sau này kim liên giới cũng không thoát.
Lần trước Lục Châu đã hơi thấy lo lắng, bây giờ có Thái Huyền chi lực, hẳn nên chú ý đến tình hình Đại Viêm một chút.
Nghĩ vậy, Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết. Hình ảnh xuất hiện.
Trong hoàng cung Đại Viêm, Chiêu Nguyệt đang ngồi bên bàn xử lý công việc.
Vĩnh Ninh công chúa đi đến cười nói: “Chiêu Nguyệt tỷ tỷ đừng làm việc quá sức.”
“Ta không sao, dù gì ta cũng là người tu hành.”
“Vị tỷ tỷ kia của tỷ đâu?” Vĩnh Ninh hỏi.
“Cách một đoạn thời gian tỷ ấy mới đến một lần.” Chiêu Nguyệt đáp.
Nghe đến đây, Lục Châu không khỏi kỳ quái. Chiêu Nguyệt từ bao giờ lại có tỷ tỷ? Xem thái độ của nàng có thể thấy quan hệ giữa nàng và người tỷ tỷ này cũng không tệ.
“Haiz, Đại Viêm này phải dựa vào Chiêu Nguyệt tỷ tỷ rồi…” Vĩnh Ninh thở dài.
Chiêu Nguyệt cười nói: “Thiên Tâm sư muội cũng xuất lực rất lớn.”
“Lục tiên sinh đã trở thành thần thủ hộ của cửu châu. Thường có tu hành giả đến tặng đồ ăn cho Thừa Hoàng mà.” Vĩnh Ninh gật đầu, “Hay là tỷ cứ làm Nữ Đế đi, dù sao tỷ cũng là người trong hoàng thất.”
“Thế thì không được, ta không có ham mê gì đối với đế vị. Chờ sư phụ trở về, ta sẽ xin người lựa chọn một nhân tài khác.” Chiêu Nguyệt thở dài, “Tu vi ta tiến bộ thật chậm, nếu còn không biết cố gắng thì sẽ bị sư phụ mắng đó.”
Hình ảnh kết thúc ở đây.
Lục Châu hồ nghi. “Vị tỷ tỷ trong miệng Chiêu Nguyệt rốt cuộc là ai?”
Nghĩ tới Diệp Thiên Tâm, Lục Châu cho rằng người có khả năng bị theo dõi nhiều nhất ở kim liên giới chính là Diệp Thiên Tâm.
Đúng rồi, Thừa Hoàng!
“Thừa Hoàng có thể cung cấp hai ngàn năm thọ mệnh… chẳng lẽ nó cũng là Mệnh Cách thú?”
Lục Châu lại lần nữa nhắm mắt.
Trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh Diệp Thiên Tâm đứng trên lưng Thừa Hoàng ở hậu sơn Ma Thiên Các để quan sát đại địa, thân thể Thừa Hoàng đã thu nhỏ đi rất nhiều.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 33.130 điểm.
Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng lên 26.000 điểm. Nếu dùng thẻ để giết cường giả Thiên Giới Bà Sa thì đúng là lỗ to.
Vấn đề là — mọi cường giả Thiên Giới Bà Sa đều có Mệnh Cách, như vậy hiệu quả của thẻ Một Kích Chí Mạng chẳng phải đã giảm mạnh rồi sao?
Đương nhiên đối với cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì một Mệnh Cách vô cùng trân quý, vì trân quý nên mới khiến các giới đấu tranh giành Mệnh Cách thú. Bị đánh giết một Mệnh Cách, Dịch Nghiêu nhất định đang hận Lục Châu đến chết.
Nếu thông đạo ở bên dưới dòng dung nham, vậy Dịch Nghiêu trốn vào chỗ sâu trong liệt cốc cũng tức là còn lưu lại hồng liên giới. Trận văn dẫn đường là mầm mống tai hoạ, nhất định phải huỷ nó.
Vừa phi hành về phía khu vực trận văn, Lục Châu vừa suy nghĩ: “Nếu hắn không phục, lại diệt một Mệnh Cách của hắn.”
Đến lúc đó, Lục Châu có hai Mệnh Cách lại thêm Nghiệp Hoả, muốn thắng một cường giả ba Mệnh Cách cũng không có gì khó…
Không đúng!
Nếu vậy lão phu vốn có thể thắng rồi? Lẽ ra nên thừa thắng truy kích mới phải, vì sao thấy của rơi liền sáng mắt chạy tới nhặt?
Lỗ to!
Đến trước mặt trận văn dẫn đường, Lục Châu tức giận đánh nát vách đá, trận văn hoàn toàn bị huỷ, đá vụn rơi vào dòng dung nham, bên dưới không ngừng bốc lên bọt khí.
“Cửa thông đạo đóng lại rồi?” Hẳn đây không chỉ là một trận văn dẫn đường mà còn là ấn ký mở thông đạo.
Với thực lực của hắc liên giới, bọn hắn hoàn toàn có đủ năng lực chiếm đoạt toàn bộ Mệnh Cách thú ở hồng liên giới. Vậy… liệu bọn hắn có ra tay với kim liên giới không?
Theo tốc độ tu hành hiện tại, không đến mấy năm nữa kim liên giới sẽ sinh ra cường giả thập diệp, thu hút Mệnh Cách thú xuất hiện. Trước đây bởi vì nhỏ yếu nên không ai chú ý, nhưng một khi kim liên có Mệnh Cách thú xuất hiện, phải chăng hắc liên sẽ ra tay?
Thôi, trở về rồi tính.
Lục Châu không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi Thiên Luân hạp cốc.
. . .
Sau khi Lục Châu rời đi nửa canh giờ.
Ở sâu trong dung nham liệt cốc, Dịch Nghiêu ôm vai bước ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhìn vách đá khắc trận văn dẫn đường bị huỷ hoại đến không còn gì, Dịch Nghiêu cắn răng nói:
“Cho đến bây giờ Hắc Tháp nghị hội cũng không hề có ghi chép nào liên quan đến lam liên. Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước vẫn luôn rình ở phía sau?”
Càng nghĩ Dịch Nghiêu càng không rét mà run. Trong quan niệm của hắn, hắc liên mới là thợ săn thật sự, những người khác chỉ là cừu non. Lam liên từ đâu chui ra đảo lộn hết thảy?
“Phải báo cáo chuyện này cho Hắc Tháp nghị hội mới được.”
Hắn cúi đầu nhìn dung nham bên dưới, sau đó gọi ra pháp thân. Toà pháp thân hắc sắc Thiên Giới Bà Sa bây giờ chỉ cao bốn mươi lăm trượng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh chưởng ấn Đại Vô Úy Ấn, da đầu Dịch Nghiêu lại tê rần lên. Hắn nhìn về phía lối ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Nói xong, hắn mang theo pháp thân Thiên Giới Bà Sa xông vào dòng dung nham.
Ùng ục, ùng ục, ùng ục… Bọt nước sủi lên, chốc lát sau không còn động tĩnh.
. . .
Tới gần canh ba, Lục Châu về tới Thiên Vũ Viện.
Về Văn Tinh điện, Lục Châu ngồi xuống nghĩ ngợi. Tuy nhặt được một viên Mệnh Cách nhưng trong lòng Lục Châu lại không thấy hào hứng. Đòn sát thủ “Một Kích Chí Mạng” của hắn bây giờ không còn mạnh nữa.
Sau lần đầu đối chiến với Thiên Giới Bà Sa, Lục Châu mới hiểu biết thêm nhiều cách sử dụng lực lượng Mệnh Cách, nhưng đồng thời cũng nhận ra thẻ Một Kích Chí Mạng đã không còn là con át chủ bài. Tu hành giả dưới Huyền Thiên cảnh thì không cần phải dùng đến, mà tu hành giả Huyền Thiên cảnh trở lên dùng một tấm không giải quyết được gì.
“Dịch Nghiêu chắc chắn sẽ tìm tới báo thù lão phu… Nên ứng đối ra sao?”
Lục Châu nhìn lại bảng Hệ thống:
Điểm công đức: 33.130 điểm
Tuổi thọ còn lại: 961.401 ngày (tương đương 2.634 năm)
Thật nghèo! Hiện tại mua thẻ Một Kích Chí Mạng không lời, dùng nó để đối phó với Thiên Giới Bà Sa chẳng thà đập vào Mệnh Cách còn hơn.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu ra đặt ở trước mặt.
[Ting — Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu: cung cấp hai ngàn năm tuổi thọ, năng lực: Ngự hoả.]
[Chú thích: mỗi viên Mệnh Cách tăng thọ cho tu hành giả năm trăm năm, Mệnh Cung hấp thu 1.500 năm.]
Lục Châu lấy bản vẽ Mệnh Cách ra nghiên cứu khu vực Nhân, nơi đó có mấy Mệnh Cách là hoả thuộc tính. Trước đó Ngung thú có năng lực phòng ngự, Tranh thú có khả năng chịu lửa và công kích, vậy viên Mệnh Cách ngự hoả này có thể phối hợp cùng Mệnh Cách Tranh thú, hỗ trợ lẫn nhau.
Xem thêm miêu tả trên bức vải, Lục Châu nhìn thấy bên khu vực Địa cũng có ô thuộc tính hoả như Hoả tham Cách.
“Khu vực Nhân chưa mở hết, liệu có mở được khu vực Địa không?” Lục Châu thầm nghi hoặc.
Nghĩ vậy, hắn lập tức thử nghiệm. Gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, Lục Châu đặt thẳng Mệnh Cách Chi Tâm vào khu vực của Hoả tham Cách.
[Ting — cần phải khai ít nhất năm Mệnh Cách trở lên mới có thể mở ra khu vực Địa.]
Lục Châu thầm hô một tiếng quả nhiên, sau đó đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Tả hữu đồng cung Cách trong khu vực Nhân.
Xoẹt ——
Năng lượng sinh mệnh bắt đầu tuôn ra rồi hội tụ vào Mệnh Cung. Lục Châu biết quá trình này sẽ kéo dài thật lâu nên không để ý tới nữa mà nhắm mắt lại, vừa lĩnh hội Thiên thư vừa chờ đợi Mệnh Cách hoàn thành.
Nửa canh giờ sau.
Một cảm giác nóng rực ập tới, Lục Châu mở to mắt, thấy Mệnh Cung trên liên toạ đang bốc cháy rừng rực.
“Nghiệp Hoả?”
Trước đó Nghiệp Hoả chỉ xuất hiện trên vòng ngoài liên toạ và bờ vai pháp thân, nay ngay cả Mệnh Cung cũng bốc lên hoả diễm.
[Ting — sinh mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm tràn ra, chuyển hoá thành năng lượng.]
Lục Châu lập tức cảm giác được toàn thân bị thiêu đốt đến khó chịu, lục phủ ngũ tạng và đan điền khí hải đều tràn ngập Nghiệp Hoả.
“Không xong.”
Mệnh Cách Chi Tâm quả nhiên không thể dùng lung tung, cũng như thuốc, một khi uống nhiều sẽ sinh ra tác dụng phụ.
Chương 1067 Vô đề
Trước đó Lục Châu đã cảm thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này thích hợp đặt vào vị trí Hoả tham Cách trên khu vực Địa hơn. Dùng ở Tả hữu đồng cung Cách có chút lãng phí, một khi ô Mệnh Cách này không chịu nổi sẽ gây ra phản phệ không nhỏ.
Bị Nghiệp Hoả của mình thiêu đốt đúng là châm chọc. Lục Châu cố nhẫn nhịn xao động trong người, kiệt lực áp chế khí huyết cuồn cuộn. Chỉ cần kháng cự lại một đợt này sẽ thành công khai Mệnh Cách.
Xoẹt xoẹt ——
Trán Lục Châu ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác thiêu đốt càng lúc càng khó chịu. Lục Châu tận lực khống chế hoả diễm, không cho nó thiêu đốt sang công trình kiến trúc xung quanh, chỉ bọc lấy pháp thân và liên toạ.
Rốt cuộc đến điểm cực hạn, Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm.
Lực lượng phi phàm tựa như dòng nước mát xối vào pháp thân, chỉ trong giây lát đã dập tắt Nghiệp Hoả.
Lục Châu nhìn vào Mệnh Cung giữa toà kim liên. “Thất bại rồi sao?”
Toà kim liên lúc này đã ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cung cũng không còn Nghiệp Hoả, thế nhưng viên Mệnh Cách lại không loé lên quang mang.
Lục Châu chờ một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì, bèn thở dài lắc đầu. “Thôi, thất bại là mẹ thành công.” Ngã một lần sẽ khôn ra.
Khi Lục Châu vừa định thu hồi pháp thân, trong toà kim liên đột nhiên xẹt lên hoả diễm.
Xèo ——
Hả?
Hắn vội nhìn vào khu vực Mệnh Cung, ngay tại khu vực đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu, quang mang lập loè loé sáng. Toà kim liên cũng từ từ xoay tròn lại như trước.
Cảm giác thiêu đốt ban nãy đã không còn, Lục Châu không khỏi thở phào. “Cũng may lúc nãy không dùng nhiều lực lượng phi phàm.”
Trạng thái khai Mệnh Cách rốt cuộc cũng giống với hai lần trước. Xem ra việc khai Mệnh Cách quá phụ thuộc vào yếu tố may mắn. Chỉ cần sai lầm một chút cũng có thể thất bại.
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt nhìn vào Mệnh Cung trên liên toạ, phát hiện sinh cơ trong Mệnh Cách Chi Tâm vẫn đang không ngừng rót vào Mệnh Cung.
“Lâu như vậy?”
Thời gian khai Mệnh Cách lần này đã vượt qua cả hai lần trước gộp lại. Lục Châu quyết định không để ý đến nó nữa, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
. . .
Cứ thế hai ngày trôi qua thật mau, bên ngoài Văn Tinh điện vẫn rất yên tĩnh.
Tư Vô Nhai có đến tìm sư phụ một lần nhưng không thấy sư phụ đáp lời đành trở về Lễ Thánh điện, phát hiện Lý Vân Tranh với hai con mắt quầng thâm đang chờ mình.
“Lão, lão sư… đề này ta vừa mới đọc hiểu, có thể cho ta thêm một tháng không?” Lý Vân Tranh giơ mấy tờ đề bài ra với vẻ mặt xấu hổ. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn nghiên cứu đề bài Tư Vô Nhai giao, đến bây giờ cũng chỉ mới đọc hiểu, càng đừng nói tới việc giải được.
Tư Vô Nhai ngồi vào bàn, thản nhiên nói: “Không cần. Đề bài này ngươi không giải được.”
“Vì sao? À, ta hiểu rồi, đây vốn là đề bài không có đáp án?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Có đáp án. Ý của ta là với năng lực của ngươi thì không giải được.”
“Ách…”
Mấy ngày nay, lòng tự tin của Lý Vân Tranh bị đả kích vô cùng, hắn tự xưng mình đọc nhiều sách vở nhưng đứng trước mặt Tư Vô Nhai thì lại thua kém mọi đường.
“Theo ý của ngươi, muốn giành lại quyền hành thì phải bắt đầu từ đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đương nhiên là văn võ bá quan… Chỉ cần bọn hắn không phản đối thì ta có thể ngồi vững trên đế vị.” Lý Vân Tranh hồi đáp.
“Suy nghĩ lại xem.” Tư Vô Nhai cầm bút lông lên, không coi đáp án vừa rồi ra gì.
“Chẳng lẽ không phải? Lão sư, bốn vị quốc công đã bị sư công thu phục. Có sư công đứng về phía ta, bốn vị quốc công khẳng định cũng sẽ ủng hộ, đám văn võ bá quan đương nhiên sẽ phải nghe lời.”
“Suy nghĩ lại lần nữa.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“. . .”
Lý Vân Tranh gãi đầu, càng nghĩ càng không thông. Nửa canh giờ sau vẫn không nghĩ ra, hắn bèn khom người nói: “Xin lão sư chỉ giáo.”
Tư Vô Nhai đặt bút lông xuống, nói: “Hạ Hầu Sinh là thống lĩnh ngự lâm quân, nắm giữ lực lượng chủ yếu của kinh đô.”
“Nhưng Hạ Hầu Sinh bây giờ không biết đang trốn ở đâu, kinh đô không có tin tức về hắn, có sư công ở đây e là hắn sẽ không dám trở về.” Lý Vân Tranh đáp.
Từ khi Dư Trần Thù chết, Hạ Hầu Sinh chưa từng xuất hiện trở lại.
“Trên đời không có chuyện nào là tuyệt đối.” Tư Vô Nhai đứng dậy, chắp tay sau lưng. “Trong tay Hạ Hầu Sinh có trăm ngàn ngự lâm quân. Ngươi phải nhớ kỹ một điều…”
“Mời lão sư nói.”
“Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói ra, “Ngươi là vua của một nước, hẳn hiểu rất rõ điều này.”
Lý Vân Tranh gật đầu.
“Chuyện thứ hai, cần phải khiến bát đại tướng quân thần phục.”
“Nhưng bọn hắn đều là anh hùng tổ quốc… ta làm như vậy…” Lý Vân Tranh hơi do dự.
“Là vua thì không thể do dự thiếu quyết đoán. Ngươi bây giờ còn nhỏ, ta có thể giúp ngươi ra quyết định, nhưng khi ngươi lớn hơn một chút sẽ có chủ kiến của mình. Nếu việc này ngươi không nguyện ý nghe lời lão sư thì bây giờ có thể rời đi, tình cảm sư đồ đến đây là hết.”
Phong cách làm việc vô tình của Tư Vô Nhai khiến Lý Vân Tranh sửng sốt, có chút khó lòng tiếp nhận.
Tư Vô Nhai nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: “Giang Ái Kiếm, người đi cùng ta đến đây, ngươi có biết thân phận thật sự của hắn?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Hắn là Lưu Trầm, tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Trước kia ai cũng cho rằng hắn sẽ tiếp nhận hoàng vị, vì hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, có hy vọng nhất. Đáng tiếc một trận đại hoả ở Cảnh Hoà cung đã thiêu chết hơn ngàn người. Từ cấm vệ quân đến bát đại thống lĩnh, hắc kỵ, thậm chí các đại tướng quân trấn thủ cửu châu cũng không có một người nào đứng về phía hắn…”
Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Không có đủ năng lực, bị chuỷ thủ đâm vào tim chảy máu cũng chẳng thể thốt nên lời, ngươi hiểu được không?”
“Nhớ cho kỹ, những tướng quân kia không phải là tướng quân của ngươi!”
Toàn thân Lý Vân Tranh run lên.
“Mấy ngày nữa ta và sư công ngươi sẽ thương thảo việc vào cung. Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Học sinh cáo lui.” Tư Vô Nhai chỉ nói mấy câu đơn giản lại khiến đầu óc Lý Vân Tranh hỗn loạn không thôi.
Chương 1068 Vô đề
Cùng lúc đó, trong Văn Tinh điện.
[Ting — lĩnh hội Địa Tự Quyển ba trăm lần, thu hoạch được ‘Thiên thư quyền hạn’.]
[‘Thiên thư quyền hạn’: có thể tấn thăng lực lượng phi phàm thành Thái Huyền chi lực.]
Nghe được tiếng nhắc nhở này, Lục Châu mở mắt. Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như một giấc mộng.
[Ting — thu hoạch được 15.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 15.500 điểm công đức. Thu hoạch được 8.750 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Tiếng thông báo liên tiếp vang lên khiến Lục Châu nghi hoặc.
“Thái Huyền chi lực?”
Từ Nhân Tự Quyển đến Địa Tự Quyển, Lục Châu thu hoạch được tổng cộng sáu loại thần thông. Không ngờ lần này lại nhận được Thiên thư quyền hạn.
“Sử dụng.”
[Ting — sử dụng Thiên thư quyền hạn, lực lượng phi phàm tấn thăng lên Thái Huyền chi lực.]
Ngay sau đó, toàn thân Lục Châu từ não hải đến kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đều được một cỗ lực lượng tươi mát quét qua, trạng thái tinh thần trở nên phấn khởi vô cùng.
Sau khi trạng thái ổn định lại, Lục Châu cảm nhận được lực lượng phi phàm đã được thay thế hoàn toàn bằng Thái Huyền chi lực.
Lục Châu vươn tay ra, năm ngón tay duỗi thẳng, lòng bàn tay ẩn hiện lam quang. Vẫn là màu xanh như trước, nhưng điểm khác biệt là quang mang của Thái Huyền chi lực trông nồng đậm và rõ ràng hơn, xanh thăm thẳm.
“Đây chính là Thái Huyền chi lực? Uy lực thế nào nhỉ?”
Lục Châu nhìn quanh, những kiến trúc trong đại điện rất khó có thể dùng để kiểm trắc lực lượng, hơn nữa nơi này rộng rãi yên tĩnh, rất phù hợp với sở thích của Lục Châu.
“Thôi, chờ có cơ hội sẽ thử sau.”
Không có Thiên Giới Bà Sa làm đối thủ thì rất khó kiểm trắc uy lực của Thái Huyền chi lực. Một nửa lực lượng phi phàm chỉ có thể đánh cho Tinh Bàn của cường giả khai năm Mệnh Cách bị méo mó nhưng lại không tạo thành vết thương chí mạng. Thái Huyền chi lực sẽ thế nào đây?
Năm ngón tay khép lại, Thái Huyền chi lực tiêu tán. Lục Châu m giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 48.630 điểm
“Hơn mười lăm ngàn điểm công đức vừa rồi là từ lão bát?”
Nghĩ đến Chư Hồng Cộng, Lục Châu lại muốn nhìn xem hắn đang làm gì, nhân tiện thử kiểm tra Thái Huyền chi lực có khác biệt thế nào khi thi triển thần thông. Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết.
Trong mắt hiện ra quang mang màu xanh thẳm, hình ảnh biến đổi.
Chư Hồng Cộng mặc trường bào, ngồi ngay ngắn trên vương toạ. Dưới bậc thang, một người trẻ tuổi đang báo cáo sự tình:
“Giáo chủ, ba đại tông môn Thanh Phong Giáo, Chánh Dương Giáo và Đại Đức Tông đã đáp ứng sát nhập vào Hồng Giáo. Ngài đã gặp ba vị Giáo chủ, giết hay thả chỉ cần một câu của ngài.”
Chư Hồng Cộng hờ hững phất tay. “Giết.”
“Chờ một chút.” Lục Ly ngồi bên trái bỗng lên tiếng, “Đây là một cơ hội tốt để thu phục nhân tâm. Đừng nên đại khai sát giới.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ là đang thử cảm giác phong phạm cao thủ của sư phụ, trong lúc nhất thời không kìm lòng được. Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách.” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Sư phụ ngươi rất thích giết người?” Lục Ly nghi hoặc hỏi.
“Ách… không có, nhưng nếu là người đáng chết thì tuyệt không nương tay.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Nên giết đương nhiên phải giết, nhưng phải xem tình huống cụ thể thế nào. Ngươi bây giờ là vô địch trong mắt các tông môn khác, không cần chấp nhặt với sâu kiến.” Lục Ly nói.
“Ý của tiền bối là…?”
“Thi ân. Đối với những thành viên hạch tâm của Hồng Giáo thì ban thưởng cho nhiều tài vật, công pháp và vũ khí địa giai. Ngoài ra ba ngày sau ngươi phải tham gia vào liên minh tu hành giới do thập đại môn phái tổ chức, tìm cách leo lên địa vị cao nhất.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Hứa Vạn Thanh nghe được mấy chữ ban thưởng vũ khí địa giai, cặp mắt lập tức phát sáng, quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Giáo chủ, đa tạ tiền bối. Nếu thật sự được thưởng vũ khí địa giai, ta nguyện cả đời này đều đi theo Giáo chủ!”
Chư Hồng Cộng phất tay. “Chỉ là địa giai, không đáng nhắc tới.”
Hắn cúi đầu nhìn quyền sáo trên tay mình. Cái đồ chơi này đến bây giờ vẫn chưa kích hoạt phẩm giai, nhưng về cơ bản có thể chắc chắn là cao hơn thiên giai.
“Tạ ơn Giáo chủ.” Hứa Vạn Thanh phấn khởi lui ra ngoài.
Lục Ly nhìn theo bóng lưng Hứa Vạn Thanh, chậm rãi nói:
“Đây chính là ưu việt của việc ban thưởng. Địa giai đối với ngươi thì không đáng tiền, mượn hoa hiến phật tốt như vậy cớ sao lại không làm. Cái ngươi cần bây giờ chính là nắm giữ tài nguyên quý giá của hoàng liên giới trong tay, chẳng hạn như Hoả Linh Thạch, Tử Tinh Thạch hay Mệnh Cách thú.”
“Làm vậy có ổn không?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Không có gì không ổn. Nếu tương lai ngươi biết về Hắc Tháp nghị hội, sẽ hiểu được loại phương thức này thiện lương biết bao nhiêu.” Lục Ly đáp.
Chư Hồng Cộng nghe vậy bèn gật đầu thở dài: “Chung quy ta cũng đã biến thành loại người mà mình chán ghét.”
Lúc này, Hứa Vạn Thanh lại đột ngột chạy vào điện, khom người nói:
“Giáo chủ, có tin tức tốt!”
“Nói đi.”
“Sau khi ngài đánh bại mười vị cao thủ của ba đại tông môn, lại có thêm năm tông môn nguyện ý gia nhập Hồng Giáo chúng ta!”
“Tốt lắm, lát nữa ta sẽ ra ngoài gặp bọn họ.”
“Vâng!” Hứa Vạn Thanh xoay người rời đi.
Lục Ly tính toán trong lòng, đợi đến khi không còn người ngoài mới lên tiếng: “Gọi pháp thân ngươi ra cho ta xem một chút.”
Chư Hồng Cộng gật đầu, gọi pháp thân cỡ nhỏ ra.
Lục Ly quan sát một chút rồi nói: “Độ cao chân thật vào khoảng mười ba trượng, sắp đột phá cửu diệp. Muốn phá cửu diệp cần có 1.200 năm tuổi thọ, điệp ngư chi tâm chỉ có thể gia tăng 300 năm, cộng thêm tuổi thọ còn lại của chính ngươi khoảng 900 năm… miễn cưỡng vừa đủ.”
“Ách, tiền bối, như vậy chẳng phải ta sẽ biến thành một lão già hay sao?” Chư Hồng Cộng tròn mắt nói.
“Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương còn thừa lại 1.900 năm tuổi thọ, có thể lấy ra 400 năm để sử dụng, lưu lại 1.500 năm để dành sau này khai Mệnh Cách. Sau khi tấn thăng cửu diệp ngươi sẽ nhận được không ít tuổi thọ, đừng lo lắng.”
“Có đạo lý… Tiền bối, ta phát hiện ông và thất sư huynh của ta khá giống nhau đó.” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Thất sư huynh của ngươi?”
Chương 1069 Vô đề
“Là người ông từng gặp trên Không Liễn ấy. Ta muốn cứu thất sư huynh nên mới mang theo Đương Khang lao ra ngoài dẫn dụ hải thú rời đi. Hầy, ta thân với huynh ấy nhất, hiện tại huynh ấy chắc đang khóc lóc đến chết đi sống lại.” Chư Hồng Cộng lắc lắc đầu.
Lục Ly nhớ lại thời điểm đó bèn nói: “Là hắn? Trên người hắn cũng có khí tức Thái Hư.”
“Rốt cuộc khí tức Thái Hư là cái gì? Có mùi vị như thế nào?” Chư Hồng Cộng vừa hỏi vừa giơ tay lên hít hà dưới nách.
Lục Ly ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chuyện này rất kỳ quái, chờ khi chúng ta trở về, tìm sư phụ ngươi hỏi một chút sẽ biết. Ta sẽ nghĩ cách ẩn tàng khí tức Thái Hư trên người ngươi.”
“Đa tạ tiền bối, ngoại trừ sư phụ ta ra… à không, ngoại trừ cả đại sư huynh, nhị sư huynh, tứ sư huynh, thất sư huynh… thì tiền bối là người tốt với ta nhất đó.”
“. . .”
. . .
Xem xong đoạn hình ảnh vừa rồi, Lục Châu hài lòng gật đầu. Thấy Chư Hồng Cộng vẫn an toàn, Lục Châu không còn lo lắng nữa. Xem ra Lục Ly muốn giúp lão bát đột phá cửu diệp.
“Chẳng lẽ Lục Ly là người đối lập với Hắc Tháp nghị hội?”
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi không nghĩ tới việc này nữa. Kiểm tra lại Thái Huyền chi lực, Lục Châu phát hiện vẫn còn ba phần tư, hơn nữa thời gian quan sát cũng tăng lên không ít.
“Uy lực của Thái Huyền chi lực mạnh không? Viên Mệnh Cách thứ ba có năng lực thế nào?”
Nghĩ đoạn, Lục Châu đứng dậy bay ra khỏi Thiên Vũ Sơn, tìm đến một ngọn sơn phong vắng vẻ rồi gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Thiên Giới Bà Sa bây giờ đã cao bốn mươi trượng, những cái khác không có gì thay đổi. Lục Châu điều động lực lượng trong ba viên Mệnh Cách, ý niệm khẽ động, một đạo cương ấn quang trụ mang theo kim sắc hoả diễm bắn ra!
Ầm!
Ngọn sơn phong trong khoảnh khắc bị xuyên thủng, đá vụn bắn ra tứ tán. Sau đó hoả diễm bắt đầu thiêu đốt, từng viên đá đều bốc cháy rừng rực.
Lục Châu lại suy tư. “Viên Mệnh Cách đầu tiên có thể dùng bốn lần, viên này có khác biệt không?”
Dù sao cũng là phá, thôi phá cho nó dứt khoát. Hắn lệnh cho pháp thân tiếp tục oanh kích toà sơn phong. Ầm ầm ầm!
Cho đến khi Tinh Bàn trở nên ảm đạm, Lục Châu đếm được tổng cộng mười hai lần oanh kích. Như vậy xem ra mỗi khi mở ra một Mệnh Cách sẽ tăng thêm bốn lần lực lượng Mệnh Cách.
Loại lực lượng này mang tính huỷ diệt đối với cấp bậc Huyền Thiên cảnh trở xuống, tương đương với mười hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Nếu cộng thêm Thái Huyền chi lực thì lực lượng chiến đấu sẽ mạnh cỡ nào?
Lục Châu nhíu mày. Biết thế đã lưu lại một lần lực lượng Mệnh Cách để kiểm tra. Thôi thì cứ thử xem Thái Huyền chi lực thế nào đã.
Nghĩ vậy, Lục Châu tung chưởng, một lam sắc chưởng ấn bắn ra đánh vào sơn phong. Oanh!
Ngọn sơn phong vốn bị thủng mười hai lỗ đã lung lay sắp đổ, nay hoàn toàn vỡ vụn trở thành một bãi cát đá khổng lồ.
Lục Châu nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Thật lâu sau đó, tại ngọn sơn phong đối diện, trong một mảnh phế tích bỗng dưng có một nam tử người đầy bụi đất chạy ra, chỉ tay lên trời mắng:
“Lão thiên gia, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì mà ông đối xử với ta như vậy?! Ta đâu có thề thốt với ông lần nào đâu! Lần trước thì thôi đi, lần này lại càng quá đáng! Khụ khụ khụ…”
. . .
Trở lại Văn Tinh điện, Lục Châu đã hiểu rõ ràng thực lực của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ ổn thoả.
Át chủ bài hiện tại chỉ có Thái Huyền chi lực, lực lượng Mệnh Cách thì người khác cũng có, vũ khí và Nghiệp Hoả cũng vậy, huống hồ gì mấy lão hồ ly sống lâu sao có thể không có chút đồ tốt?
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra. Hắc sắc phù văn đã bị dùng hết, hơn nữa hắc sắc phù văn hẳn là đến từ hắc liên giới, sau này đụng phải địch nhân hắc liên chẳng phải sẽ mất đi tính ưu việt?
Rút thưởng một chút mới được.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, ban thưởng 10 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Sau đó mười lần rút đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Lục Châu đã quá quen với sáo lộ của Hệ thống, không lên tới cả trăm điểm may mắn thì không ra được đồ tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting, tiêu hao 50 điểm công đức, 11 điểm may mắn, ban thưởng một tấm Thẻ Kết Hợp.]
“. . .” Hệ thống ngày ngày đổi sáo lộ, lão phu mệt tâm!
[Thẻ Kết Hợp: có thể kết hợp ba tấm thẻ cùng loại để cường hoá hiệu quả sử dụng.]
Lục Châu vuốt râu suy tư, sau đó tiếp tục trò chơi nhân phẩm.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Sáng hôm sau.
Lục Châu nhìn số điểm may mắn đã lên tới 220, lập tức cảm thấy mình bị Hệ thống hố nặng! Đây là con số điểm may mắn cao nhất trong lịch sử rút thưởng.
“Rút thưởng.”
Cả một đêm xui xẻo, không lý nào lại không đỏ một lần. Chỉ cần trúng thưởng Lục Châu sẽ dừng lại ngay.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, 220 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10, Hoả Linh Thạch x 3, Một Kích Chí Mạng x 1.]
Lục Châu thoả mãn gật đầu. Chỉ riêng thẻ Một Kích Chí Mạng đã đủ để kiếm lời. Thẻ này giá bán 26.000 điểm công đức, mà rút thưởng cả đêm cũng chỉ mất hơn 10.000 điểm.
Điểm công đức: 36.980 điểm
Thẻ Kết Hợp cần ba tấm thẻ cùng loại, sau khi cường hoá sẽ mạnh hơn bao nhiêu đây? Lục Châu mua thêm một tấm Một Kích Chí Mạng, điểm công đức còn thừa lại 10.980 điểm.
“Còn thiếu một tấm…”
Thôi vậy, lần sau hợp thẻ cũng được. Có hai tấm là đủ rồi, ít nhất nếu Dịch Nghiêu đến báo thù, Lục Châu vẫn có đủ thủ đoạn để xử lý hắn.
[Ting — thu hoạch được 32.340 người thành kính lễ bái, ban thưởng 32.340 điểm công đức. Thu hoạch được 12.034 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
“Lại là lão bát.” Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Rốt cuộc hắn đang ở đâu?”
Chẳng lẽ hắn đã trở về Đại Viêm, lên làm hoàng đế?
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu quyết định nhắm mắt mặc niệm khẩu quyết.
Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của Chư Hồng Cộng ——
Chư Hồng Cộng đứng trên đài cao, gọi ra pháp thân bát diệp rưỡi, thần thái tự nhiên. Tu hành giả bốn phía đều quỳ rạp dưới đất.
Chương 1070 Vô đề
“Giáo chủ thần uy, thiên thu vạn đại!”
Quanh đài cao có ba bộ thi thể. Trong lòng Lục Châu sinh nghi: “Lão bát đây là muốn tạo phản, cướp đế vị của Chiêu Nguyệt?”
Giáo chủ cái gì?
Lần trước quan sát Lục Châu chỉ cảm thấy kỳ quái, cho rằng Chư Hồng Cộng muốn làm tiểu trại chủ như trước đây. Nhưng xung quanh hắn bây giờ có đến bốn mươi, năm mươi ngàn người, thế lực này không thể khinh thường.
Chư Hồng Cộng thu hồi pháp thân, thong dong cất cao giọng: “Miễn lễ.”
Không hổ là đồ đệ do lão phu dạy dỗ, cũng có phong phạm của lão phu khi còn ở Ma Thiên Các rồi đó.
Ngay sau đó, Chư Hồng Cộng đột nhiên nghiêng đầu nói nhỏ: “Tiền bối, tiền bối, thấy ta phong cách không?”
Lục Châu: “. . .” Khen ngươi không nổi mà!
Đúng lúc này, trên bầu trời có một thân ảnh vùn vụt bay tới, nhanh như thiểm điện đánh tới trước mặt Chư Hồng Cộng, trong tay hắn cầm một thanh đao.
Lục Châu lập tức nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn vô thức bộc phát cương khí khiến chiếc bàn nát vụn thành bột mịn.
Thân ảnh bay đến trước mặt Chư Hồng Cộng, gọi ra pháp thân hoàng liên lục diệp!
“Hả?”
Bởi vì màu sắc kim liên và hoàng liên rất tương tự nhau nên trong khoảnh khắc đó Lục Châu không kịp nhận ra điểm kỳ quái, chỉ không hiểu vì sao một lục diệp nho nhỏ lại dám đánh lén Chư Hồng Cộng.
Ầm!
Chư Hồng Cộng thúc đẩy pháp thân bành trướng, thân ảnh lập tức bị đánh bay. Pháp thân không kim liên cao gần mười bốn trượng bày ra trước mắt mọi người.
Lục Ly đã thấy pháp thân Chư Hồng Cộng vài lần, nhưng lúc này mới chú ý tới. Toà kim liên đâu?!
Đám người quỳ rạp dưới đất lộ vẻ sùng bái, vội vàng hô lớn: "Giáo chủ thần uy cái thế, nhất thống thiên hạ!"
Lục Châu lúc này mới chú ý thấy pháp thân của tu hành giả bị đánh bay có màu vàng khác biệt…
Là hoàng liên.
Lục Châu không tiếp tục quan sát nữa mà bắt đầu suy tư. “Lão bát và Lục Ly đang làm theo phương thức của Hắc Tháp nghị hội?”
Hắn khe khẽ thở dài. “Cừu rốt cuộc vẫn biến thành thợ săn. Chỉ mong lão bát làm việc có chừng mực.”
Ấn tượng của Lục Châu về Lục Ly không tệ lắm, nếu hai người sử dụng phương thức của Dịch Nghiêu, Lục Châu rất khó có thể chấp nhận. Thiên địa vạn vật đều có định luật. Khi nhân loại đang chiến đấu với nhau đều không hề biết rằng trong mắt thiên địa, bọn hắn đến sâu kiến cũng không bằng.
Chỉ là… điểm công đức nhờ vậy mà tăng lên không ít.
“Có nên rút thưởng nữa không nhỉ?” Nhưng khả năng trúng thêm một tấm Một Kích Chí Mạng quá thấp. Suy nghĩ một lát, Lục Châu quyết định mua thẻ.
Tấm thẻ giá 27.000 điểm công đức… A? Giá không tăng?!
Tốt lắm, không tăng là lời rồi. Tâm tình Lục Châu không tệ, lấy Thẻ Kết Hợp ra.
[Vui lòng đặt thẻ cần kết hợp cùng một chỗ.]
Lục Châu lại lấy ra ba tấm Một Kích Chí Mạng đặt bên cạnh Thẻ Kết Hợp.
[Xin hỏi có kết hợp hay không?]
“Kết hợp.”
[Ting — kết hợp hoàn thành, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp.]
[Thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp: sau khi sử dụng sẽ được chọn một trong hai tác dụng sau: 1, có thể đánh giết bản thể của một mục tiêu từ tám Mệnh Cách trở xuống. 2, có thể đánh giết một Mệnh Cách của năm mục tiêu.]
Lục Châu suy tư một hồi. Nói cách khác, tác dụng thứ nhất đánh giết bản thể tu hành giả, khả năng sẽ không được thưởng điểm công đức đánh giết Mệnh Cách. Còn tác dụng thứ hai thì tương tự như có năm tấm Một Kích Chí Mạng. Lời thì vẫn lời, nhưng cảm thấy hơi ít, nếu là tám mục tiêu thì sẽ tốt hơn.
Nhưng thôi, có còn hơn không. Thu hồi thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá, Lục Châu lại nghĩ tới Chư Hồng Cộng.
“Chỉ mong Lục Ly không khiến lão phu thất vọng. Bọn hắn nguyện ý ở lại hoàng liên giới thì tuỳ bọn hắn vậy.”
“Hắc Tháp nghị hội… đến cùng là loại thế lực gì?”
Nghĩ tới Dịch Nghiêu, Lục Châu về cơ bản đã có thể xác nhận Hắc Tháp nghị hội đang khống chế toàn bộ Mệnh Cách thú tại hồng liên giới. Vì để duy trì khả năng cung cấp Mệnh Cách thú lâu dài, Hắc Tháp nghị hội có lẽ sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ. Mỗi khi có cửu diệp xuất hiện, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu bị Hắc Tháp nghị hội bí mật theo dõi, khi bọn họ tấn thăng thập diệp, Hắc Tháp nghị hội lập tức chiếm đoạt con Mệnh Cách thú đó.
E là sau này kim liên giới cũng không thoát.
Lần trước Lục Châu đã hơi thấy lo lắng, bây giờ có Thái Huyền chi lực, hẳn nên chú ý đến tình hình Đại Viêm một chút.
Nghĩ vậy, Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết. Hình ảnh xuất hiện.
Trong hoàng cung Đại Viêm, Chiêu Nguyệt đang ngồi bên bàn xử lý công việc.
Vĩnh Ninh công chúa đi đến cười nói: “Chiêu Nguyệt tỷ tỷ đừng làm việc quá sức.”
“Ta không sao, dù gì ta cũng là người tu hành.”
“Vị tỷ tỷ kia của tỷ đâu?” Vĩnh Ninh hỏi.
“Cách một đoạn thời gian tỷ ấy mới đến một lần.” Chiêu Nguyệt đáp.
Nghe đến đây, Lục Châu không khỏi kỳ quái. Chiêu Nguyệt từ bao giờ lại có tỷ tỷ? Xem thái độ của nàng có thể thấy quan hệ giữa nàng và người tỷ tỷ này cũng không tệ.
“Haiz, Đại Viêm này phải dựa vào Chiêu Nguyệt tỷ tỷ rồi…” Vĩnh Ninh thở dài.
Chiêu Nguyệt cười nói: “Thiên Tâm sư muội cũng xuất lực rất lớn.”
“Lục tiên sinh đã trở thành thần thủ hộ của cửu châu. Thường có tu hành giả đến tặng đồ ăn cho Thừa Hoàng mà.” Vĩnh Ninh gật đầu, “Hay là tỷ cứ làm Nữ Đế đi, dù sao tỷ cũng là người trong hoàng thất.”
“Thế thì không được, ta không có ham mê gì đối với đế vị. Chờ sư phụ trở về, ta sẽ xin người lựa chọn một nhân tài khác.” Chiêu Nguyệt thở dài, “Tu vi ta tiến bộ thật chậm, nếu còn không biết cố gắng thì sẽ bị sư phụ mắng đó.”
Hình ảnh kết thúc ở đây.
Lục Châu hồ nghi. “Vị tỷ tỷ trong miệng Chiêu Nguyệt rốt cuộc là ai?”
Nghĩ tới Diệp Thiên Tâm, Lục Châu cho rằng người có khả năng bị theo dõi nhiều nhất ở kim liên giới chính là Diệp Thiên Tâm.
Đúng rồi, Thừa Hoàng!
“Thừa Hoàng có thể cung cấp hai ngàn năm thọ mệnh… chẳng lẽ nó cũng là Mệnh Cách thú?”
Lục Châu lại lần nữa nhắm mắt.
Trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh Diệp Thiên Tâm đứng trên lưng Thừa Hoàng ở hậu sơn Ma Thiên Các để quan sát đại địa, thân thể Thừa Hoàng đã thu nhỏ đi rất nhiều.
Bình luận facebook