• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1061-1065

Chương 1061 Vô đề

Trong cổ tịch ghi chép, ba mươi sáu viên Mệnh Cách phân thành ba loại lớn: Thiên, Địa, Nhân, mỗi loại có mười hai viên. Nếu đặt sai vị trí Mệnh Cách Chi Tâm, hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Lục Châu vuốt râu suy tư ——

“Vì sao mỗi người đều bị giới hạn số lượng khai Mệnh Cách?”

Theo lý thuyết thì chỉ cần có đủ Mệnh Cách Chi Tâm sẽ mở được hết mới đúng. Nhưng như Lục Ly cũng chỉ mở ra được năm Mệnh Cách.

“Chẳng lẽ có liên quan đến độ lớn nhỏ của Mệnh Cung trên liên toạ?”

Lục Châu gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ rồi bắt đầu so sánh vị trí.

“Thất sát triều đấu Cách loại công kích, thích hợp nhất với Mệnh Cách Chi Tâm sát ý.”

Lục Châu quyết định loại Mệnh Cách này rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú vào vị trí tương ứng.

Xoẹt —— ——

Khi Mệnh Cách Chi Tâm tiếp xúc với Mệnh Cung, năng lượng trên Mệnh Cách phát tiết ra dung nhập vào Mệnh Cung. Mệnh Cung như một cái ao được đổ nước vào, từ từ nở rộng ra.

Mệnh Cung vốn có thể chứa được khoảng tám viên Mệnh Cách nay đã lớn thêm, đủ chứa chín viên.

Lục Châu lúc này mới bừng tỉnh ngộ. “Mỗi lần khai Mệnh Cách đều có cơ hội nới rộng Mệnh Cung? Diện tích Mệnh Cung quyết định số lượng Mệnh Cách của một tu hành giả?”

Đồng thời khi sinh mệnh rót vào Mệnh Cách, liên toạ cũng sẽ biến lớn để vừa với Mệnh Cung, độ cao của pháp thân cũng tăng lên năm trượng.

Nhìn liên toạ không ngừng xoay tròn, Lục Châu bắt đầu suy tư những chuyện khác.

Nay chuyện ở Thiên Vũ Viện đã định, tiếp theo cần phải xử lý chuyện trong hoàng cung Đại Đường. Vì sao Hạ Hầu Sinh đến giờ vẫn không hề lộ diện? Mười vị tướng quân trấn thủ mười đạo Đại Đường liệu có phục tùng chỉ lệnh của bốn vị quốc công không?

Cũng may Tư Vô Nhai đã đến, những chuyện sau này có thể giao cho hắn xử lý.

Hắc liên ở trong bóng tối để kim liên hồng liên tranh nhau, cuối cùng người được lợi vẫn là hắc liên.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa canh giờ sau, khu vực Mệnh Cung rốt cuộc cũng bình ổn. Lục Châu cảm giác được pháp thân lúc này đã cao ba mươi trượng.

Động tĩnh khi khai Mệnh Cách ít hơn khai diệp nhiều, không khiến thiên địa rung chuyển. Trong Mệnh Cung, hai viên Mệnh Cách đã vùi sâu vào và toả quang mang rực rỡ.

Lục Châu đã trở thành tu hành giả Thiên Giới Bà Sa khai hai Mệnh Cách.

Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem.

Tuổi thọ còn lại: 961.410 ngày (tương đương 2.634 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 110 năm)

Khai thập diệp tăng lên một ngàn năm tuổi thọ, khai một Mệnh Cách tăng năm trăm năm. Cũng hợp tình hợp lý.

“Làm sao để tìm ra một con Mệnh Cách thú khác đây? Đến Thiên Luân sơn mạch hay Hắc Thuỷ Huyền Động?”

Lần trước rời khỏi Thiên Luân hạp cốc quá vội vàng, tu vi cũng chưa đủ. Lần này quay lại thử thời vận xem sao.

Nghĩ đến đây, Lục Châu đứng dậy lách mình rời khỏi Văn Tinh điện.

Vừa bay đến bên Phán trì, dưới ánh hoàng hôn, Lục Châu bỗng nghe được âm điệu nhạc khúc uyển chuyển du dương truyền tới.

Bốn phía quanh Phán trì lâm vào không khí êm dịu tường hoà. Lục Châu vừa định rời đi, nhạc khúc kia đột nhiên xao động, càng đánh càng vội như vạn mã phi nước đại.

Ào —— ——

Nước trong ao Phán trì văng lên đầy trời, kinh động các nữ đệ tử Thiên Vũ Viện.

“Thập tiên sinh bớt giận!” Các nữ đệ tử vội vàng quỳ xuống.

“Ta không sao.”

Người vừa lên tiếng là tiểu đồ đệ của Lục Châu. Đoạn thời gian này Hải Loa đều đang tu luyện bản Triều Thánh Khúc này, nhưng đã mấy ngày trôi qua nàng vẫn không thể bình tâm tĩnh khí. Triều Thánh Khúc cũng không thấy có tiến bộ.

Hải Loa chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn đang buông xuống. Trong trời chiều, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đang vuốt râu nhìn nàng.

Hải Loa cả kinh, lập tức quỳ một gối xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Thân ảnh Lục Châu loé lên đến đứng trước mặt Hải Loa, nhìn thoáng qua Cửu Huyền Cầm trên bàn và nhạc phổ Triều Thánh Khúc.

Lục Châu thở dài hỏi: “Bản nhạc này rất khó sao?”

“Bản này khó hơn hẳn những bản đồ nhi từng học.” Hải Loa dè dặt đáp.

“Đánh cho vi sư nghe.” Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đỏ hồng.

Hải Loa ‘vâng’ một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống bên Cửu Huyền Cầm, bàn tay ngọc bắt đầu ưu nhã đánh đàn.

Hải Loa lớn lên chỉ trong một đêm khiến Lục Châu chưa quá quen thuộc. Có lẽ là vì bây giờ Hải Loa quá có chủ kiến, tựa như một ngày nọ cha mẹ phát hiện con mình đã lớn, lại còn đang ở trong thời kỳ phản nghịch.

Tiếng đàn như thuỷ triều tràn vào từng ngóc ngách Phán trì, các nữ đệ tử Thiên Vũ Viện vừa kính sợ vừa say mê lắng nghe khúc nhạc ưu mỹ.

Âm nhạc có lẽ là thứ duy nhất mà không cần am hiểu cũng có thể chạm đến tâm linh người khác. Tiếng đàn khi thì bay bổng, khi thì trầm lắng, như châu ngọc rơi trên mặt đất phát ra tiếng thanh thuý, như lời thì thầm của sóng biển dạt dào…

Đánh xong một khúc, đám nữ đệ tử đang lắng nghe vẫn chưa thoả mãn, trong mắt tràn đầy vẻ mất mát.

Lục Châu gật gù hài lòng, mà Hải Loa cũng bị bản nhạc hoàn mỹ mình vừa gảy ra làm cho kinh ngạc… Trước đó dù nàng luyện tập công phu cỡ nào thì cũng không thể đánh hết bản nhạc. Sư phụ vừa đến nàng lại thành công rồi?

Hải Loa nhìn về phía ánh hoàng hôn đang dần tắt, trong lòng cảm khái không thôi. “Sư phụ… con…”

“Được rồi.” Lục Châu thản nhiên hỏi, “Ngươi hẳn đã minh bạch vấn đề nằm ở chỗ nào?”

Hải Loa nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Đồ nhi minh bạch.”

Trước đó khi tập luyện Triều Thánh Khúc nàng luôn mang tâm trạng xao động vội vàng, gấp rút muốn thành công, làm sao có thể luyện thành? Sư phụ vừa đến trấn áp hoàn toàn tâm tình xao động của nàng, nàng mới có thể thả lỏng đánh đàn bằng cả tâm hồn.

Hải Loa vốn rất tinh thông âm luật, có thể học thành Triều Thánh Khúc nhanh như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

[Ting — dạy dỗ Lạc Thời Âm, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 200 điểm.]

“Con đường tu hành phải chậm rãi, tránh hành động theo cảm tính.” Lục Châu vuốt râu nói, “Tuy ngươi đã là thập diệp Nghiệp Hoả, là cao thủ nhất đẳng trong hồng liên giới, nhưng so với Dư Trần Thù thì ngươi vẫn rất yếu ớt.”

“Dư Trần Thù giam giữ Lạc Tuyên là vì hạt giống Thái Hư. Nếu hắn có đủ năng lực đến bí ẩn chi địa thì đã đi từ lâu, đâu chờ đợi cho đến tận hôm nay.”
Chương 1062 Vô đề

Nghe vậy, Hải Loa khom người đáp: “Đồ nhi minh bạch.”

“Thập diệp Nghiệp Hoả cũng không đáng để kiêu ngạo. Đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi tuy là cửu diệp nhưng lại có năng lực của thập diệp. Ngươi nên học tập hai sư huynh nhiều hơn.” Lục Châu căn dặn.

“Vâng.”

[Ting — dạy dỗ Lạc Thời Âm, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

Lục Châu không nói gì nữa, tung người bay vào không trung, chỉ trong giây lát đã biến mất phía chân trời.

Phán trì lại trở về yên tĩnh như lúc ban đầu.

. . .

Lục Châu không cưỡi toạ kỵ mà tự mình phi hành. Với tu vi hiện tại của hắn thì khi thi triển thần thông thuật, tốc độ của toạ kỵ sẽ không bằng. Đương nhiên cưỡi toạ kỵ có ưu điểm là không tiêu hao nguyên khí.

Đi được nửa đường, bên tai lại truyền đến tiếng thông báo ——

[Ting — thu hoạch được 330 người thành kính lễ bái, ban thưởng 330 điểm công đức. Thu hoạch 150 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm.]

Lục Châu tiếp tục phi hành. Vốn định quan sát tình hình lão bát một chút, nay cảm thấy không cần thiết nữa. Có thể khiến người ta lễ bái, chỗ lão bát hẳn là không có nguy hiểm.

Một canh giờ sau.

Thân ảnh Lục Châu xuất hiện trên bầu trời Thiên Luân hạp cốc.

Nơi đây đã trở nên hoang tàn từ trận chiến lần trước, mùi máu tươi và mùi thi thể phân huỷ bốc lên. Khu vực gần dung nham vẫn toả ra nhiệt độ cực cao, hơi nóng ập vào mặt Lục Châu.

Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể, trong đan điền khí hải bỗng truyền đến cảm giác mát rượi.

“Hả?”

Lục Châu xoè tay, gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Quả nhiên trong Mệnh Cung, viên Thất sát triều đấu Cách đang phát huy tác dụng chịu lửa của Tranh thú. Lục Châu hài lòng thu hồi pháp thân bay về phía dòng dung nham.

Sâu bên trong hang động, cũng là nơi Tranh thú xuất hiện, khắp nơi đều là nham tương. Nói cách khác nơi này chẳng khác nào là một phiên bản khác của Hắc Thuỷ Huyền Động, chẳng qua bên dưới không phải biển đen mà là biển dung nham.

“Hắc Thuỷ Huyền Động liên thông kim liên giới và hồng liên giới, vậy nơi này liên thông đến đâu? Chẳng lẽ là hắc liên giới?”

Lục Châu lao xuống, không phải để đi xuyên qua dòng dung nham mà là muốn tìm Mệnh Cách thú. Hắn tìm tòi trong từng ngóc ngách nhưng vẫn không thấy một con Mệnh Cách thú nào. Trong lúc bất tri bất giác, Lục Châu đã bay rất xa.

Khi Lục Châu định quay đầu trở về, hắn bỗng nhìn thấy trên vách đá có một tầng quang hoa quỷ dị.

“Đó là cái gì?” Lục Châu nghi hoặc bay tới quan sát. Trên vách đá có vẽ một vòng tròn lớn, trong vòng tròn khắc hoạ đạo văn lấp lánh.

“Là trận văn dẫn đường?”

Nơi này quả nhiên là một cái thông đạo, có người lưu lại trận văn dẫn đường ở đây để chỉ dẫn phương hướng.

“Là Lục Ly?” Lục Châu nhíu mày suy nghĩ.

Với tu vi của Lục Ly, muốn san bằng cả hồng liên giới cũng chẳng khó gì, vì sao phải lưu lại trận văn dẫn đường ở đây?

Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, trận văn đột nhiên phát ra âm thanh năng lượng cộng hưởng.

“Có người đến!”

Lục Châu nhìn quanh nhưng không phát hiện có ai đang đến gần. Trận văn sẽ không lừa gạt hắn… Lục Châu quyết định nhắm mắt lại, thi triển thần thông thính lực.

Mọi tiếng động xung quanh lập tức thu hết vào tai. Ùng ục, ùng ục, ùng ục…

“Nham tương?” Lục Châu mở mắt nhìn xuống dòng dung nham bên dưới.

Trong lòng khẽ động, hắn lập tức lách mình rời khỏi khu vực trận văn và trốn phía sau một tảng nham thạch lớn cách đó không xa.

Ùng ục ùng ục… Nham tương rung động càng lúc càng kịch liệt. Ầm!

Một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên đột nhiên từ trong dòng dung nham phá không bay lên, bắn nham tương tung toé khắp nơi.

“Hắc liên?!” Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, ẩn nấp khí tức toàn thân.

Đây là một toà pháp thân hắc liên cao năm mươi trượng, có nghĩa là đối phương cùng cấp bậc với Lục Ly. Toàn thân nam tử mặc hắc bào, hai mắt sắc như chim ưng, làn da thô ráp như vỏ cây.

Sau khi chui lên, hắn thu hồi pháp thân, lăng không lơ lửng giữa trời. Nam tử lạnh lùng xoay người nhìn về phía trận văn dẫn đường, đánh ra một hắc sắc ấn phù. Trận văn sáng lên rồi yên ắng trở lại.

Lục Châu nấp trong bóng tối, tự hỏi đối phương đang làm gì, là địch hay bạn. Lục Châu không cho rằng người của hắc liên giới đều giống như Lục Ly…

Đối phương là cường giả khai năm Mệnh Cách, nếu đối đầu nhau, đối phương có nhiều hơn Lục Châu mười hai lần tấn công. Đương nhiên Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng, chưa biết ai thắng được ai.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra:

Điểm công đức: 27.130 điểm

Giá của thẻ Một Kích Chí Mạng là 25.000 điểm, đủ để mua một tấm.

Nam tử kia vẫn đứng đó như đang chờ đợi điều gì. Rốt cuộc nửa canh giờ sau, một thân ảnh từ bên ngoài bay vào lăng không quỳ bái hắn:

“Tiểu nhân tới chậm, mong Dịch đại nhân thứ tội!”

Cường giả hắc liên khai năm Mệnh Cách kia tên là Dịch Nghiêu. Hắn mở to mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thản nhiên hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”

“Bẩm Dịch đại nhân, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác nói chuyện không?” Người trẻ tuổi nói.

“Hửm?”

“Vừa rồi khi tiểu nhân đi vào đã phát hiện lối đi bị người ta đả thông, tiểu nhân hoài nghi ở đây có kẻ đang ẩn nấp.”

Dịch Nghiêu không nói gì, giang rộng hai tay, trên người hắn toát ra một làn khói đen lan đến bốn phương tám hướng, rất nhanh đã bao phủ toàn khu vực bán kính mấy trăm mét.

Lục Châu dùng lực lượng phi phàm thôi động Tử Lưu Ly. Tử Lưu Ly là bảo bối không tệ, nhưng đối với cao thủ khai năm Mệnh Cách như Dịch Nghiêu thì biết đâu hắn lại có thủ đoạn bí mật nào đó.

Làn khói đen lướt qua người Lục Châu, sau đó rất nhanh đã bị thu nạp trở về. Dịch Nghiêu mở mắt nói: “Nơi này không có người, cứ việc nói.”

Người trẻ tuổi lúc này mới yên tâm.

“Dịch đại nhân thần thông quảng đại, việc ngài giao cho tiểu nhân điều tra đã có kết quả. Trước đây không lâu đúng là đã có một vị cường giả Thiên Giới Bà Sa hắc liên xuất hiện ở đây rồi bay về phía Vô Tận Hải. Người của Đại Đường vương triều đã đến Vô Tận Hải điều tra, dường như vị cường giả hắc liên kia đã cùng hải thú chi vương đồng quy vu tận.”
Chương 1063 Vô đề

Dịch Nghiêu đạm mạc lắc đầu.

“Lục Ly ơi là Lục Ly, uổng cho ngươi là thành viên Hắc Tháp nghị hội mà lại ngu xuẩn thế này… Việc ta bảo ngươi điều tra về tung tích Mệnh Cách thú thế nào rồi?”

“Bẩm đại nhân, trước đây Mệnh Cách thú xuất hiện khi tu hành giả khai thập diệp đều đã bị định vị, chỉ bỏ sót Ngung thú và Tranh thú. Ngung thú bị một lão giả họ Lục khai thập diệp ở Vân Sơn thu hút tới, đã bị lão đánh giết. Tranh thú bị Lục Ly đại nhân đánh giết, Mệnh Cách Chi Tâm hẳn là nằm trong tay Lục Ly đại nhân.”

Dịch Nghiêu khẽ nhíu mày. “Họ Lục?”

“Đúng là họ Lục, cùng họ với Lục Ly đại nhân.” Người trẻ tuổi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói, “Mong Dịch đại nhân thay ta làm chủ!”

Ánh mắt Dịch Nghiêu nhìn về phía người trẻ tuổi. “Giang Tiểu Sinh, ngươi dám bày trò khôn vặt ở trước mặt ta?”

“Tiểu, tiểu nhân không dám!” Giang Tiểu Sinh lăng không quỳ hai chân xuống. “Sau khi gia sư bị giết, tiểu nhân vẫn luôn nghĩ cách báo thù, nào ngờ đồ đệ tên họ Lục kia tu vi cao thâm, lại giết tiểu nhân một mạng. Nếu tiểu nhân dám nói dối nửa lời nguyện bị thiên lôi trừng trị!”

“Diệp Chân làm việc thoả đáng, điểm đáng tiếc duy nhất là hắn quá khôn vặt. Hắc Tháp nghị hội cũng không quá hài lòng về hắn. Nhưng chết rồi thì thôi, ai giết hắn Hắc Tháp nghị hội cũng chẳng muốn hỏi đến. Nếu ngươi muốn thay thế vị trí của Diệp Chân thì phải biết ngoan ngoãn nghe lời.” Dịch Nghiêu lạnh lùng nói.

Giang Tiểu Sinh lập tức nói:

“Dịch đại nhân, tên họ Lục kia không đơn giản. Hắn giết Dư Trần Thù, khống chế Thiên Vũ Viện, gia sư Diệp Chân cũng bị hắn giết chết. Tiếp theo hắn nhất định sẽ tìm cách khống chế vương thất Đại Đường. Gia sư khi còn sống vẫn luôn vì các vị đại nhân mà chú ý tới động tĩnh của Mệnh Cách thú, nay tiểu nhân có lòng nhưng thực lực lại không đủ!”

Dịch Nghiêu trầm mặc. Hiện tại người thích hợp thay vị trí Diệp Chân chỉ có Giang Tiểu Sinh.

“Hắc Tháp nghị hội sẽ nghĩ biện pháp giải quyết kẻ đã giết sư phụ ngươi, ban cho ngươi địa vị tương ứng… Trước lúc đó, ngươi cần phải chú ý kỹ động tĩnh của các trận pháp, không được để xảy ra sai lầm nào. Nếu còn để Mệnh Cách thú xuất hiện, chúng ta sẽ hỏi tội ngươi.” Giọng Dịch Nghiêu trầm xuống.

Giang Tiểu Sinh vội vàng nói: “Đại nhân xin hãy nghe tiểu nhân giải thích, đó là bởi vì trận pháp ở phía đông nam Vân Sơn đã bị người ta phá giải nên khi Ngung thú xuất hiện, trận pháp mới không có phản ứng gì.”

Dịch Nghiêu kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Hồng liên giới có người phá được trận pháp này?”

“Tiểu nhân đã tận mắt nhìn thấy, kẻ đó là nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão già đã giết chết Ngung thú.”

Thế là Giang Tiểu Sinh kể lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung ngưng tụ hơn sáu mươi ngàn đạo kiếm cương để phá trận cho Dịch Nghiêu nghe. Sợ chưa đủ thuyết phục, Giang Tiểu Sinh còn nói thêm mấy câu:

“Ngu Thượng Nhung được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm đạo, tiểu nhân vốn có cơ hội giết hắn, đáng tiếc sư huynh của hắn kịp thời đuổi tới, lấy đi một mạng của tiểu nhân. Hai người này không chỉ phá trận pháp còn làm hỏng cả thạch lâm. Bọn hắn chỉ là cửu diệp, xin Dịch đại nhân xuất thủ giáo huấn bọn hắn.”

Dịch Nghiêu nói: “Chỉ là cửu diệp lại có thể phá trận pháp trong thạch lâm. Thú vị, thú vị…”

Giang Tiểu Sinh nói: “Từ khi đám người này xuất hiện, rất nhiều kế hoạch của gia sư đều bị xáo trộn. Xin Dịch đại nhân minh giám!”

Dịch Nghiêu không nói gì, trên thân hắn tản ra khí tức quỷ dị. Hắn đang trầm tư.

Sau một lúc lâu, Dịch Nghiêu mới mở miệng nói: “Chuyện này ta đã biết. Đây là năm viên Nguyên Khí Đan, ngươi sử dụng cho cẩn thận. Sau khi quay về hồng liên giới phải ẩn nấp tu hành, không được vọng động.”

Giang Tiểu Sinh nghi hoặc. Hắc Tháp nghị hội cường đại như vậy, vì sao không phái người trực tiếp đến đây chưởng quản mọi thứ mà lại hết lần này đến lần khác cần người khác làm thay?

Dịch Nghiêu rõ ràng là cường giả khai năm Mệnh Cách, trực tiếp ra tay càn quét đám người làm hỏng chuyện chẳng phải là xong sao? Hắn còn do dự cái gì?

“Dịch đại nhân!”

“Câm miệng.”

Dịch Nghiêu đột nhiên vung tay, một đạo hắc sắc chưởng ấn bay ra đánh vào ngực Giang Tiểu Sinh. Ầm! Giang Tiểu Sinh không có sức chống cự, té lăn ra đất, mồm đầy máu.

Dịch Nghiêu âm trầm nói: “Ngươi mà cũng xứng cò kè mặc cả với ta?”

Toàn thân Giang Tiểu Sinh run lên, cố gắng ngồi dậy quỳ gối nói: “Tiểu nhân không dám! Xin Dịch đại nhân thứ tội! Xin Dịch đại nhân thứ tội!” Mồ hôi đầm đìa trên mặt, Giang Tiểu Sinh nào dám đưa ra yêu cầu gì nữa.

“Làm cho tốt bổn phận của mình. Cút.”

“Vâng vâng vâng…”

Giang Tiểu Sinh liên tục lùi về sau cho đến khi rời khỏi khu vực dung nham.

Bên trong liệt cốc lại khôi phục yên tĩnh. Dịch Nghiêu đứng suy tư một lát rồi đánh ra một đạo hắc sắc phù chỉ. Phù chỉ thiêu đốt, trận văn dẫn đường phát sáng lên.

“Còn nửa canh giờ…”

Thân ảnh Dịch Nghiêu đột nhiên loé lên, không ngừng xuất hiện ở các nơi và tung ra vô số hắc sắc phù chỉ như những con bướm đen phiêu đãng trong không trung.

Hắn đang tìm Mệnh Cách thú?

Lục Châu vẫn đứng yên sau tảng nham thạch, yên lặng nhìn động tác của Dịch Nghiêu, lông mày nhíu chặt.

Tuy rằng cuộc đối thoại vừa rồi còn rất nhiều nghi hoặc nhưng Lục Châu có thể nghe ra được một vấn đề mấu chốt ——

Gần hai ngàn năm qua, tu hành giả hồng liên giới khi khai thập diệp không phải không có Mệnh Cách thú xuất hiện, mà là Mệnh Cách thú xuất hiện đều đã bị người khác chiếm đoạt.

Nếu không phải tai nghe mắt thấy, ai mà tin được đằng sau lưng Diệp Chân lại che giấu âm mưu kinh người đến thế?

Trong lúc Lục Châu còn đang suy nghĩ, những hắc sắc phù chỉ kia phiêu đãng trong không trung rồi dần hội tụ vào một chỗ.

Dịch Nghiêu lập tức quát lớn: “Nghiệt súc, còn không mau ra đây nhận lấy cái chết?!”

Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Nghiệt súc?

Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến tiếng nổ lớn, dung nham bắn tung toé lên trời, một con cự điểu đỏ rực như lửa từ dưới dòng dung nham xông lên rọi sáng cả liệt cốc. Toàn thân nó đỏ rực bốc lửa như phượng hoàng, móng vuốt như sắt nung.
Chương 1064 Vô đề

“Mệnh Cách thú?” Lục Châu kinh ngạc không thôi. Từ khí tức sinh mệnh toát ra có thể đoán con cự thú này có Mệnh Cách Chi Tâm không dưới 1.500 năm.

Lục Châu tìm kiếm cả nửa ngày không thấy, không ngờ Dịch Nghiêu chỉ đánh ra mấy phù chỉ đã có thể tìm ra?

Dịch Nghiêu không phát hiện ra Lục Châu mà nhìn chằm chằm vào Mệnh Cách thú, trầm giọng nói: “Xích Tế Điểu? Cũng tạm.”

Xích Tế Điểu phát ra tiếng kêu chói tai chấn động toàn bộ hạp cốc. Dịch Nghiêu dường như rất có kinh nghiệm đối phó cự thú, hắn vung chưởng tung ra một sợi xích toả quang mang. Sợi xích như du long nhanh chóng bay về phía Xích Tế Điểu.

Xích Tế Điểu vỗ cánh nhào tới Dịch Nghiêu, hắn lập tức gọi ra pháp thân. Ông ——

Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách tạo thành cương khí chấn động khiến Xích Tế Điểu vội vàng lui lại.

Xiềng xích trong tay Dịch Nghiêu phát ra tiếng leng keng đồng thời bộc phát hắc quang cấp tốc trói chặt Xích Tế Điểu.

Tiếng gào thét lại vang vọng thiên địa. Cũng may âm công không hề có tác dụng gì với Lục Châu.

Dịch Nghiêu tung người bay vào giữa pháp thân, hắc sắc Tinh Bàn chuyển động. Bên trong Tinh Bàn, năm viên Mệnh Cách phát sáng và đồng thời phát ra âm thanh cộng hưởng, đồng loạt xạ kích ra năm đạo hắc sắc quang trụ xuyên thủng ngực Xích Tế Điểu.

“Phốc!”

Xích Tế Điểu lập tức bị trọng thương!

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu điểm yếu của mình. Dù đã đọc không ít cổ tịch, nắm giữ cách khai Mệnh Cách và kỹ xảo, nhưng kiến thức về cách chiến đấu bằng Mệnh Cách của Lục Châu lại bằng không.

Một chiêu đồng thời dùng lực lượng của năm Mệnh Cách quả thực khiến hai mắt Lục Châu toả sáng.

“Nghiệt súc, còn muốn phản kháng?”

Dịch Nghiêu bay về phía Xích Tế Điểu, trong tay xuất hiện một đạo hắc sắc kiếm cương đâm thẳng vào tim nó.

Xoẹt!

Xích Tế Điểu vẫn bị xích trói lại, trọng thương chưa kịp tỉnh táo đã ăn thêm một kiếm, máu tươi chảy ồ ạt trước ngực nó, vừa rơi xuống đã bị lửa thiêu đốt tiêu tán giữa không trung.

Xích Tế Điểu rên lên một tiếng cuối cùng rồi gục đầu xuống.

Dịch Nghiêu thản nhiên biến kiếm cương thành móc câu, đào Mệnh Cách Chi Tâm trong thân nó ra, miệng tự nhủ: “Đừng trách ta giết ngươi. Nhỏ yếu chính là tội của ngươi.”

Hắn cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực rồi thu hồi pháp thân. Thi thể Xích Tế Điểu rơi thẳng xuống dòng dung nham rồi chìm hẳn.

Dịch Nghiêu bay trở về khu vực trận văn, vung tay đẩy trận văn khắc sâu vào trong vách đá. Kiểm tra lại nơi này một lát, Dịch Nghiêu mới khẽ gật đầu rồi xoay người bay đi.

Lục Châu nghi hoặc, kẻ này dự định ở lại hồng liên giới? Hay là lối vào hắc liên không nằm bên dưới dòng dung nham?

Chờ đến khi thân ảnh Dịch Nghiêu biến mất, Lục Châu mới bước ra khỏi tảng nham thạch và bay về phía khu vực trận văn.

Đường nét trận văn đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, khắc sâu vào trong vách đá. Lục Châu cúi đầu nhìn dòng dung nham, khẽ lẩm bẩm:

“Lối vào rốt cuộc có phải ở bên dưới không nhỉ?”

Hắn vừa nói xong, trong bóng tối cách đó không xa bỗng truyền tới một giọng nói trầm khàn: “Ngươi là ai?”

Lục Châu quay đầu nhìn lại. Dịch Nghiêu đang thản nhiên bay về, khoé môi vẫn nở nụ cười nhưng trên mặt lại lộ ra sát khí.

Lục Châu cũng không quá bất ngờ. Từ cuộc chiến vừa rồi, hắn biết chênh lệch giữa Thiên Giới Bà Sa khai hai Mệnh Cách và năm Mệnh Cách lớn đến cỡ nào. Cho dù bị đối phương phát hiện ngay từ đầu cũng không có gì lạ.

“Ngươi đã sớm phát hiện ra lão phu?” Lục Châu hỏi.

“Không.” Dịch Nghiêu lắc đầu, thành thật nói, “Trận văn dẫn đạo rất quan trọng. Ta trước nay làm việc đều rất cẩn thận.”

Thì ra hắn chỉ quay lại theo thói quen. Điều này cũng chứng minh lực lượng phi phàm rất mạnh.

“Giang Tiểu Sinh là người của ngươi?”

Dịch Nghiêu không đáp mà lại nói: “Xem ra ngươi đã nghe được mọi chuyện. Ngươi có thể tránh thoát được cảm giác của ta, tu vi hẳn là không thấp.”

“Cũng bình thường.” Lục Châu thẳng thắn trả lời. Trước mặt cường giả khai năm Mệnh Cách, Lục Châu không có ý định khoác lác làm gì.

Dịch Nghiêu hỏi: “Ngươi nấp ở đây có mục đích gì?”

“Tìm Mệnh Cách thú.”

Dịch Nghiêu gật đầu. “Đáng tiếc, Mệnh Cách thú đã bị ta giết.”

“Mệnh Cách thú tại hồng liên giới đều bị các ngươi định vị trước và chiếm đoạt?”

“Đúng vậy, nhưng đó là vì để bảo vệ hồng liên. Khi số lượng Mệnh Cách thú đủ nhiều, thú vương cực kỳ cường đại và thú triều sẽ tấn công hồng liên giới.”

Lục Châu khẽ lắc đầu.

“Ngươi có ý gì?” Dịch Nghiêu hỏi.

“Có một tên thợ săn, hắn thích ăn thịt sói. Có một ngày thợ săn phát hiện cừu có khả năng dẫn sói tới, thế là phái người đến trông chừng bầy cừu, ôm cây đợi thỏ, thậm chí là bảo vệ bầy cừu này. Không cần cho nó đồ ăn, loài cừu vốn có thể sinh tồn rất tốt.” Lục Châu chậm rãi nói.

“Ví von thật thú vị. Nhưng ngươi cũng không phải là cừu.”

“Có một ngày, cừu phát hiện nếu ăn thịt sói sẽ có thể biến thành sói, nhưng như vậy sẽ uy hiếp đến thợ săn. Thế là thợ săn quyết định ngăn cản toàn bộ sói có ý đồ đến gần cừu.”

Dịch Nghiêu gật đầu, nói bổ sung: “Trong quá trình này, luôn có một số con cừu giảo hoạt biến thành sói. Thợ săn không thể không diệt trừ chúng để bảo đảm mình được an toàn.”

Nói xong hắn nhìn Lục Châu không chớp mắt. Lục Châu cũng nhìn lại Dịch Nghiêu. “Cho nên… ngươi muốn diệt trừ lão phu?”

“Chuyện gì cũng có ngoại lệ. Có đôi khi cừu không biến thành sói mà trực tiếp biến thành… thợ săn. Giang Tiểu Sinh quá mức nhỏ yếu và ngu xuẩn, không thích hợp trở thành người liên lạc giữa hai giới.” Dịch Nghiêu cười nói.

“Ngươi muốn lão phu tiếp nhận vị trí của Giang Tiểu Sinh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy.”

“Có chỗ nào tốt?”

“Ta có thể cho phép ngươi biến thành thợ săn, thậm chí còn ban cho ngươi vũ khí thích hợp nhất trên thế gian này.” Dịch Nghiêu đáp, “Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Muốn đạt được đồ tốt thì ngươi phải cống hiến tương ứng trước đã. Trước lúc đó, ngươi phải phục dụng thứ này.”

Dịch Nghiêu lấy ra một viên tinh thể màu tím sẫm, tinh thể toát ra khí tức cực kỳ quỷ dị.

“Đó là thứ gì?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Chương 1065 Vô đềv

“Vật này sẽ bám vào trong đan điền khí hải của ngươi, chỉ cần ngươi không vi phạm mệnh lệnh của Hắc Tháp nghị hội thì sẽ không sao. Nếu không… nó sẽ khiến ngươi đau đến chết đi sống lại.” Dịch Nghiêu vừa nói vừa ném tinh thể màu tím sẫm cho Lục Châu.

Lục Châu đón lấy viên tinh thể, trên tay truyền tới cảm giác nóng rát. Hắn có thể cảm giác được thứ này được rút ra từ một loại hung thú đặc thù nào đó.

“Nuốt vào đi.” Dịch Nghiêu hạ lệnh.

Lục Châu nhẹ nhàng nắm tay lại. Roạt! Tinh thể kia bị bóp nát thành bột mịn, lả tả rơi xuống dòng dung nham.

Biểu tình trên mặt Dịch Nghiêu lập tức thay đổi, gương mặt nhăn như vỏ cây bỗng trở nên vặn vẹo.

“Đáng tiếc lão phu đã quen làm người tự do. Trên đời này chỉ có người khác phục tùng lão phu mà thôi.”

Dịch Nghiêu cảm nhận được khí tức trên người Lục Châu đã biến hoá, bèn tức giận nói: “Con cừu giảo hoạt không chỉ biến thành sói mà còn trở thành thợ săn… Đúng là tìm chết!”

Ông —— ——

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách sừng sững xuất hiện, Tinh Bàn chuyển động không ngừng.

Lục Châu cũng lập tức tung chưởng, vừa ra tay đã là Đại Vô Úy Ấn mang theo một nửa lực lượng phi phàm.

Dịch Nghiêu trầm giọng quát: “Lam chưởng?”

Pháp thân Dịch Nghiêu đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ đưa Tinh Bàn ra chắn trước mặt hắn. Ầm!

Tinh Bàn rung động không ngừng, vặn vẹo biến hình. Dịch Nghiêu nhướng mày bay lùi về phía sau, Tinh Bàn của hắn lúc này đã mờ đi.

“Ngươi không phải người hồng liên giới?”

Lục Châu không mấy hài lòng, một nửa lực lượng phi phàm lại chỉ có thể làm Tinh Bàn của Dịch Nghiêu bị méo mó mà bản thân hắn vẫn bình yên vô sự. Chẳng lẽ phải trốn sao?

Lục Châu thong dong đáp: “Lão phu chưa bao giờ nói mình là người hồng liên giới.”

Biểu tình trên mặt Dịch Nghiêu lập tức trở nên ngưng trọng, hắn híp mắt nói: “Thợ săn tìm tới thợ săn là vì muốn chiếm đoạt bãi chăn cừu?”

Trong lòng Dịch Nghiêu cũng đang thầm nghĩ, tu vi lão giả này thâm bất khả trắc, có thể tránh thoát được cảm giác của ta, rất có thể tu vi cao hơn ta… Quá sơ suất! Ta phải tìm cách trốn khỏi nơi này!

Lục Châu hờ hững đáp: “Ngươi nghĩ thế nào, lão phu không có ý kiến.”

Nhìn vẻ mặt Dịch Nghiêu, Lục Châu biết hắn đang kiêng kỵ. Lục Châu càng không thể hoảng hốt, khi cần thiết thì tung ra một kích chí mạng rồi tìm cách trốn thoát!

Dịch Nghiêu thận trọng nói: “Các hạ làm vậy e là không được đạo nghĩa.”

“Lão phu không quen biết ngươi, còn quan tâm đạo nghĩa làm gì?” Lục Châu lắc đầu.

“Các hạ thật sự muốn cướp?” Dịch Nghiêu điều động pháp thân Thiên Giới Bà Sa, tuyệt không thể để thua kém về khí thế.

“Phải thì thế nào?” Lục Châu cũng cao giọng đáp, không thể để hắn nhận ra ý định bỏ trốn của mình.

Ông ——

Hắc sắc Tinh Bàn chuyển động và phát sáng. Dịch Nghiêu điều động ba mươi sáu hình tam giác trên Mệnh Bàn, cả hai đồng thời vang lên âm thanh cộng hưởng. Năm viên Mệnh Cách loé sáng!

Lục Châu không nói một lời, thân ảnh ngay lập tức loé lên né tránh, đồng thời tung chưởng vung ra hết toàn bộ lực lượng phi phàm còn sót lại.

Sắc mặt Dịch Nghiêu đại biến, liên tục lùi về sau, năm đạo Mệnh Cách quang trụ đồng loạt bắn ra! Ầm ầm ầm!

Lực lượng phi phàm ngăn trở lực lượng của bốn Mệnh Cách quang trụ, nhưng quang trụ thứ năm lại tách ra đi thành một đường vòng cung bắn về phía Lục Châu.

“Pháp thân!” Lục Châu không thể không gọi pháp thân Thiên Giới Bà Sa ba mươi lăm trượng ra. Tinh Bàn xoay ra phía trước chống đỡ lực lượng Mệnh Cách. Ầm!

Lực chấn đẩy Lục Châu lùi ra xa mấy trượng. Trong lòng Lục Châu không khỏi tán thưởng, không hổ là cường giả khai năm Mệnh Cách. Nhưng đáng tiếc, Lục Châu đã để lộ pháp thân, điều này cũng có nghĩa là Dịch Nghiêu sẽ điên cuồng đánh tiếp mà không e ngại gì cả.

Lực lượng của bốn đạo Mệnh Cách toàn lực ứng phó vẫn không trụ nổi trước lam chưởng, ‘phanh’ một tiếng đánh vào pháp thân Dịch Nghiêu.

Dịch Nghiêu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt đỏ bừng. Lần này hắc sắc Tinh Bàn hoàn toàn trở nên ảm đạm không còn chút ánh sáng.

Dịch Nghiêu hoảng sợ ngẩng đầu nhìn pháp thân của Lục Châu. Hả?

Ba mươi lăm trượng? Hai viên Mệnh Cách? Đùa ta à?!! Chỉ cố làm ra vẻ? Vậy lam chưởng này hẳn là một loại thủ đoạn đặc thù nào đó…

Dịch Nghiêu không nói hai lời lập tức tiến vào bên trong pháp thân, điều động pháp thân bay vọt tới.

Lục Châu nhíu mày, cúi đầu nhìn tấm thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay. Hư ảnh loé lên, Lục Châu bay vào bên trong pháp thân, kim sắc Mệnh Cách phát sáng. Ầm ầm!

Hai đạo Mệnh Cách quang trụ nện vào pháp thân của Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu kêu lên đau đớn, khí huyết cuồn cuộn nhưng lại mừng rỡ không thôi:

“Ngươi quả nhiên chỉ có hai Mệnh Cách!”

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa màu đen bỗng nhiên bay lên cao, bộc phát ra hắc sắc lực lượng. Lục Châu không hề do dự bóp nát thẻ Một Kích Chí Mạng!

Thấy Lục Châu lại tung ra Đại Vô Úy Ấn, Dịch Nghiêu cũng tung chưởng: “Chiêu số cũ không có tác dụng với ta đâu.”

Nhưng điểm khác biệt là Đại Vô Úy Ấn này lại là kim sắc.

Rõ ràng trông rất bình thường không hề cường đại nhưng khi chưởng đối chưởng, cánh tay Dịch Nghiêu lập tức bị chém đứt!

“A —— ——” Dịch Nghiêu gào lên thảm thiết, lông tóc toàn thân dựng thẳng.

Đại Vô Úy Ấn tiếp tục xộc thẳng vào mặt hắn. Oanh! Dịch Nghiêu bị đánh đến phun máu đầy trời, toàn thân bay ngược ra sau va vào vách đá khiến một ngọn nham thạch bị đánh nát!

“Đồ hèn hạ!” Thì ra lão giả này cố ý áp chế che giấu pháp thân để dụ ta tấn công hắn? Ta lại bất cẩn rồi!

Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu rơi ra ngoài, Lục Châu vươn tay vồ lấy.

Đối thủ không chỉ đánh tan một Mệnh Cách mà còn chặt đứt một cánh tay hắn, trong đầu Dịch Nghiêu lúc này chỉ có một ý nghĩ —— Trốn!

Phát hiện Lục Châu đang nhặt Mệnh Cách Chi Tâm, không đuổi theo mình, Dịch Nghiêu thầm hô một tiếng may mắn, điên cuồng mang theo Thiên Giới Bà Sa chạy trốn.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.] (Mệnh Cách không thưởng địa giới.)

Một Mệnh Cách tương đương một mạng?

Nhớ lại phong cách làm việc cẩn thận của Dịch Nghiêu, Lục Châu nhanh chóng quay đầu rời đi, tinh thần phấn khởi vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom