-
Chương 1051-1055
Chương 1051 Vô đề
Hắc liên không có tinh lực tính toán với đồ ngốc này. “Trên người ngươi cũng có khí tức Thái Hư… chẳng trách lại có toạ kỵ như vậy.”
“Ông có ý gì?”
“Có lẽ đây chính là duyên phận…”
“Cẩn thận!” Chư Hồng Cộng kinh hô. Hải thú từ bốn phương tám hướng lại kéo tới.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bộc phát ra cương phong mạnh mẽ bắn ra bốn phía bức lui toàn bộ hải thú.
“Còn như vậy ông sẽ chết đó!” Chư Hồng Cộng đương nhiên biết đối phương đang tự nghiền ép chính mình.
Hắc liên cao thủ không trả lời hắn mà tập trung quan sát con cự thú kia. Quả nhiên không lâu sau đó nó lại trồi lên khiến nước biển xung quanh dâng lên cao. Đầu của nó lúc này đã đầy lỗ thủng.
Hắc liên cao thủ lao mình xuống dưới, hắc sắc cương khí ngưng tụ vào Tinh Bàn, quang trụ xạ kích bắn tới tấp.
Ầm ầm ầm!
Đầu cự thú vốn đã thủng lỗ chỗ, nay lại bị đánh thành một lỗ hổng lớn. Hắc liên cao thủ nâng tay, một viên dị sắc tinh thạch từ trong cơ thể cự thú bay ra.
“Trái tim sinh mệnh?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc hô.
Nhưng mà… hắc liên cao thủ đột nhiên xoay người ném trái tim sinh mệnh cho hắn: “Đón lấy!”
“A? Tiền bối… ông làm vậy…” Chư Hồng Cộng giơ tay chụp lấy trái tim sinh mệnh, ngơ ngác nói.
“Ta đã không thể quay về…” Hắc liên cao thủ lắc đầu, “Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, đi mau đi, sau khi nó chết sẽ hấp dẫn vô số hải thú kéo tới.”
“Ta, ta, ta biết chạy đi đâu chứ! Tiền bối, ông không được chết!” Chư Hồng Cộng cất trái tim sinh mệnh vào ngực, hạ lệnh: “Đương Khang, cứu người!”
Đương Khang mang theo Chư Hồng Cộng lao về phía hắc liên cao thủ.
“Ngu xuẩn!” Hắc liên cao thủ mắng.
Cùng lúc đó hải thú từ bốn phương tám hướng cũng cấp tốc lướt đến. Một chiếc vây cá khổng lồ rẽ nước bơi tới.
“Nghe không hiểu lời ta sao?” Hắc liên cao thủ lại quát to.
“Ngậm miệng!” Chư Hồng Cộng trừng mắt, cương khí toàn thân bộc phát cuốn lấy hắc liên cao thủ kéo về đặt lên lưng Đương Khang.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Ta mà không cứu thì ông chết chắc! Đi thôi!”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang tức tốc bay về phương xa. Hắc liên cao thủ bị quát một trận nhưng cũng không tức giận, chỉ thở dài nói:
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ! Sợ muốn chết luôn nè! Nhưng sợ thì có tác dụng gì!” Chư Hồng Cộng cứng cỏi nhìn về phía trước.
Đương Khang gào thét một tiếng, thân thể nó lại to lên.
“Hả?” Hắc liên cao thủ kinh ngạc nói, “Con toạ kỵ này thật kỳ lạ.”
Đàn hải thú vẫn truy kích không ngừng. Hắc liên cao thủ vừa vung ra mấy đạo đao cương vừa nói:
“Tiếp tục như vậy không được, toạ kỵ của ngươi không đơn giản, ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Cứ chạy theo hướng này, vứt ta lại đây đi.”
Chư Hồng Cộng thản nhiên đáp: “Ta không thích mắc nợ người khác.”
Hắn vung hai tay, Lệ Ngân Quyền Sáo loé lên kim quang đánh bay mấy con hải thú cỡ nhỏ.
Hắc liên cao thủ im lặng một lúc rồi nâng chưởng đánh vào lưng Chư Hồng Cộng.
“Ông làm gì thế?”
Chỉ trong giây lát nguyên khí đã tiến vào kỳ kinh bát mạch Chư Hồng Cộng, chạy loạn trong đan điền khí hải hắn. Chư Hồng Cộng cảm giác được trong cơ thể mình đang phát tiết ra lực lượng như bài sơn đảo hải.
“Dừng lại!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc thốt lên.
“Ta đã thiêu đốt khí hải, lực lượng còn lại không được bao nhiêu, có thể cho ngươi cũng không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn là lãng phí vào Vô Tận Hải này.”
“Vì sao chứ?” Chư Hồng Cộng không hiểu.
“Vì ngươi đã liều mình cứu ta…” Hắc liên cao thủ đạm mạc nói, “Có thể nhận được bao nhiêu thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Chư Hồng Cộng cảm nhận kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đang nở rộng ra, tu vi cũng liên tục tăng lên.
Không bao lâu sau, đan điền khí hải của hắc liên cao thủ trở nên khô quắt, quá trình thiêu đốt kết thúc.
“Tạm biệt.” Hắc liên cao thủ vỗ vỗ bả vai Chư Hồng Cộng rồi rã rời buông tay.
Khi thân thể hắn nghiêng đi chuẩn bị rơi vào trong biển, Chư Hồng Cộng lập tức đánh ra mấy đạo cương khí ngăn hắn lại rồi quát lớn: “Đương Khang!”
Đương Khang kêu lên một tiếng, đạp không tăng tốc bay vọt về phía trước rồi biến mất ở chân trời.
. . .
Trong Thiên Vũ Viện.
Sau hai ngày lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm đã được bổ sung và đạt tới trạng thái bão hoà.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, tò mò không biết pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn đã hiện ra giá bán chưa.
Quả nhiên trong mục thẻ đạo cụ, giá cả vẫn là một đống dấu chấm hỏi.
“. . .”
Đã đạt tới Thiên Giới Bà Sa rồi mà còn không cho xem giá Vạn Lưu Chí Tôn! Chẳng lẽ chênh lệch giữa hai pháp thân này lớn đến vậy?
“Các chủ!” Mạnh Trường Đông vội vã chạy vào đại điện, trong tay cầm theo trận bố và phù chỉ.
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
“Bên phía thất tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Trường Đông cấp tốc trải trận bố ra, thiêu đốt phù chỉ. Không bao lâu sau hình ảnh đã hiện lên trước mắt…
Lục Châu nhìn thấy Tư Vô Nhai đang ở trên Không Liễn, Không Liễn không ngừng xuyên toa trong sương mù.
Thấy Lục Châu, Tư Vô Nhai quỳ xuống nói: “Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, cầu sư phụ nghiêm trị!”
“Nói tình huống bên đó trước đi.” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân lập tức lên tiếng: “Sư phụ, để đồ nhi nói.” Minh Thế Nhân bèn kể lại đầu đuôi sự việc.
Khi nghe nói tới pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao năm mươi trượng, Lục Châu nhíu mày nói: “Lục Ly?”
Đám người trên Không Liễn nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. “Ý của sư phụ là vị hắc liên cao thủ kia tên là Lục Ly?”
Lục Châu gật đầu: “Vi sư và hắn từng có duyên gặp mặt một lần. Theo mô tả của các ngươi thì người này hẳn là Lục Ly. Chỉ là không ngờ hắn thật sự đến Vô Tận Hải.”
“Vì sao hắn lại muốn giết đám hải thú này? Nếu không phải vì hắn kinh động hải thú thì bát sư đệ sẽ không gặp rủi ro.” Minh Thế Nhân vỗ đầu nói, “Phải rồi sư phụ, chuyện của bát sư đệ làm thế nào đây?”
Lục Châu không trả lời Minh Thế Nhân mà hơi khép mắt lại, thi triển nhãn lực thần thông, lam quang xuất hiện quanh mắt.
Trước mắt Lục Châu hiện ra cảnh tượng Đương Khang cõng hai người trên lưng đang lao vùn vụt trên Vô Tận Hải.
Chương 1052 Vô đề
Tuy rằng tốc độ tiêu hao lực lượng phi phàm của pháp thân Thiên Giới Bà Sa ít hơn Bách Kiếp Động Minh, nhưng muốn duy trì hình ảnh lâu một chút cũng tiêu hao rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã hao hụt một phần ba lực lượng.
Lục Châu mở mắt. Thần thông dừng lại.
“Hắn không có việc gì.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, làm sao người biết?”
Tư Vô Nhai lúc này mới vỗ trán, ảo não nói: “Lẽ ra ta nên lưu lại ấn ký trên người mỗi chúng ta mới phải!”
Ấn ký là một loại thủ đoạn truy tung, tuy rằng hơi thô thiển và dễ xoá đi nhưng dùng để giữ liên lạc với người thân thì hiệu quả không tệ.
“Kẻ cơ trí dù nghĩ được ngàn điều thì cũng sẽ bỏ sót vài điều. Ngươi đã tận lực, đừng tự trách nữa.” Lục Châu nói.
Tuy rằng sư phụ không trách tội nhưng Tư Vô Nhai vẫn cảm thấy khó chịu. Đây là Vô Tận Hải, chỉ cần có chút sai lầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Sư phụ, vậy Lục Ly kia vì sao lại cứu chúng ta?” Minh Thế Nhân nghi hoặc.
Tư Vô Nhai cũng nói: “Hắn có nói tới một thứ tên là Thái Hư.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu khẽ động. Điều này nói rõ hắc liên giới biết về hạt giống Thái Hư. Nếu hạt giống Thái Hư là một loại chí bảo chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Mà Lục Ly chẳng lẽ thà hy sinh chính mình cũng không nguyện ý nhìn thấy hạt giống Thái Hư rơi vào Vô Tận Hải?
“Chuyện này không được lộ ra.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
“Các ngươi đã bay hơn nửa đường, chiếu theo tốc độ này thì năm ngày sau sẽ đến được hồng liên giới. Vi sư sẽ phái người ra đón các ngươi.”
Đám người khom người.
Lục Châu phất tay. “Về phần lão bát… Đương Khang sẽ cứu hắn một mạng.”
Tư Vô Nhai nói: “Đương Khang đúng là không đơn giản, hôm đó khi nó đến Ma Thiên Các hoàn toàn có thể ra vào bình chướng một cách tự nhiên. Đồ nhi bảo bát sư đệ thuần phục nó, thật không ngờ… May mà nhờ có nó.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Toạ kỵ của vi sư sao có thể là phàm vật?”
“A?” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đều há hốc mồm. Đoan Mộc Sinh, Giang Ái Kiếm và bốn vị trưởng lão cũng sửng sốt.
Giang Ái Kiếm lúc này mới nói: “Chẳng trách ta thấy Đương Khang trông thật thuận mắt, thì ra nó là toạ kỵ của Cơ lão tiền bối.”
“Giang Ái Kiếm.” Lục Châu nhìn sang hắn.
“Ngài gọi ta?”
“Trong số mọi người ở đây, chỉ có ngươi là áo quần chỉnh tề, khí sắc không tệ. Ngươi rất biết hưởng thụ.” Lục Châu vuốt râu, bình thản nói.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Không không không, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Tu vi ta quá thấp nên không đến lượt ta xuất thủ. Người mạnh bảo hộ người yếu thôi mà.”
“Có biết ngươi thua kém đồ nhi của lão phu ở điểm nào không?” Lục Châu nói.
“Điểm nào cũng thua cả, quả thật mọi người đều hơn xa ta, cam bái hạ phong.” Giang Ái Kiếm cười đùa tí tửng.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Nên lui thì lui, nên tiến thì tiến. Đoan Mộc Sinh dũng cảm, Tư Vô Nhai thông tuệ, Minh Thế Nhân biết tiến biết lùi, Chư Hồng Cộng lúc mấu chốt cũng biết gánh vác trách nhiệm, bốn vị trưởng lão là người đại trí tuệ hiểu được phân tấc. Duy chỉ có ngươi… am hiểu dùng mánh lới.”
“Đừng vội nhận sai, lão phu nói những lời này là vì coi trọng năng lực của ngươi. Nếu đổi thành người khác thì đến tư cách nói chuyện với lão phu cũng không có. Nói đến đây thôi, việc còn lại ngươi tự mình suy nghĩ.”
Giang Ái Kiếm sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên tới mang tai.
Lục Châu nhìn về phía các đồ đệ. “Các ngươi đi đường cẩn thận.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu vung tay, hình ảnh trên trận bố biến mất.
Trong Không Liễn, Giang Ái Kiếm xấu hổ không thôi, vốn định thi lễ với mọi người nhưng đám người Ma Thiên Các không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn ra boong tàu như không nhìn thấy hắn.
Hắn không nói gì, vẫn khom người hành lễ.
Lúc này, Phan Ly Thiên hai mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng lại nói lời lẽ sâu xa: “Người trẻ tuổi nên học cách nhìn xa trông rộng… Có đôi khi, tự tư tự lợi cũng là một loại ngu dốt.”
“Thụ giáo.”
. . .
Năm ngày sau.
Một toà phi liễn từ Thiên Vũ Viện bay về phía Vô Tận Hải để tiếp ứng Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi xếp bằng, vừa vuốt râu vừa nghi hoặc. Ba ngày trước hắn từng sử dụng nhãn lực thần thông quan sát xem Chư Hồng Cộng đang ở đâu nhưng vẫn chỉ là Vô Tận Hải.
Tu vi Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách như Lục Ly mà vẫn bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc hải thú mạnh đến cỡ nào?
Vấn đề là… rõ ràng có thể trốn nhưng Lục Ly lại không trốn, vì cái gì cứ chấp nhất muốn hoàn thành nhiệm vụ? Trong chuyện này còn bí mật gì?
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trên Vô Tận Hải.
Không Liễn đã vượt qua khu vực sấm sét và bình tĩnh phi hành trên biển đã ba ngày. Mặt trời mọc toả ra ánh nắng ấm áp, Minh Thế Nhân vươn vai duỗi lưng rồi thở dài.
“Không có lão bát đúng là không quen.”
“Chỉ mong lão bát không có việc gì.” Tư Vô Nhai đáp.
Rốt cuộc bọn hắn cũng nhìn thấy đất liền. “Đến rồi!”
Mọi người lục tục đứng dậy đi tới trên boong tàu nhìn đường duyên hải đang từ từ hiện ra. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ mừng rỡ.
“Đừng đi nhầm hướng đó.” Minh Thế Nhân nói đùa, “Đến nhầm nơi là toi đời.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Đùa không buồn cười chút nào! Đám người không rét mà run.
Tư Vô Nhai thờ ơ đáp: “Sẽ không sai đâu. Trước khi đến ta đã cùng Mạnh hộ pháp xác định phương hướng, Mạnh hộ pháp có bố trí đại trận ở hồng liên giới để dẫn đường cho Không Liễn.”
“Cũng may chúng ta không nghe theo lời đề nghị của hắc liên cao thủ, nếu không bây giờ thảm rồi.”
“Đề nghị của vị tiền bối kia chưa chắc là không tốt, chỉ là chúng ta không biết rõ nơi đó.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nhìn Tư Vô Nhai, tò mò nói: “Đã có tu hành giả hắc liên, vậy thì… hắc liên giới ở đâu?”
Tư Vô Nhai trầm mặc không đáp. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Chương 1053 Vô đề
“Kỳ thực làm một người vô tri cũng rất vui vẻ, không cần lo nghĩ chuyện này chuyện kia. Càng biết nhiều thì càng lo lắng. Nhớ lại trước đây chúng ta nào có những phiền não này.” Minh Thế Nhân thở dài.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng giữa hai người, cương mãnh nói:
“Tứ sư đệ, tu vi của đệ dù vượt qua ta nhưng vẫn hơi thiếu can đảm. Mặc kệ hắc liên bạch liên cái gì, ai gây hấn thì cứ một thương đâm tới là được.”
“Tam sư huynh dạy phải.” Minh Thế Nhân không tranh luận, chỉ cười cười. Ai bảo ta là đồ đệ khiến sư phụ yên tâm nhất chứ.
Không Liễn rốt cuộc cũng bay tới bờ biển.
Đúng lúc này, âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân hồng liên cao hai mươi trượng xuất hiện rồi bay nhanh tới.
“Thập diệp?! Không phải chứ, xui xẻo như vậy?” Minh Thế Nhân trừng to mắt. Cửu diệp hắn không sợ, nhưng thập diệp làm sao mà đánh.
“Đừng hoảng hốt. Bay lên cao.” Tư Vô Nhai hạ lệnh.
Không Liễn kẽo kẹt bay lên. Cao thủ thập diệp thấy vậy trực tiếp thi triển đại thần thông thuật lấp loé vọt tới.
“Gia hoả này không đơn giản.” Minh Thế Nhân nói.
“Chuẩn bị nghênh chiến.”
Cao thủ thập diệp đến cách Không Liễn khoảng ba mươi mét thì dừng lại, thu hồi pháp thân rồi cao giọng nói:
“Nhiếp Thanh Vân tới tiếp ứng các vị bằng hữu Ma Thiên Các.”
Không Liễn dừng lại. Tư Vô Nhai nhớ lại khi liên lạc với Mạnh Trường Đông có nghe hắn nhắc tới cái tên này, bèn nói: “Thì ra là người mình.”
“Doạ ta một trận.” Minh Thế Nhân vỗ vỗ ngực.
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Thập diệp làm tiểu đệ chạy việc vặt sao?”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Đó là bởi vì Các chủ quá mạnh. Các ngươi nhìn thái độ của hắn đi, cung kính cực kỳ, chúng ta không thể làm mất mặt Ma Thiên Các.”
“Nói có lý.”
Không Liễn hạ thấp độ cao ngang hàng với Nhiếp Thanh Vân. Không bao lâu sau, Nhiếp Thanh Vân nhìn thấy bốn vị lão giả khí tức nồng hậu đứng trên boong tàu, phía sau là mấy người trẻ tuổi có khí tức không yếu.
“Nhiếp tông chủ?” Tư Vô Nhai là người đầu tiên mở miệng.
Nhiếp Thanh Vân cả kinh. “Ngươi nhận ra ta?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Tông chủ mười hai tông Vân Sơn, cao thủ thập diệp, ta không nhận sai chứ?”
“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Nhiếp Thanh Vân ngượng ngùng nói, “Các vị bôn ba suốt chặng đường dài hẳn là đã rất mệt mỏi. Mời tiến vào phi liễn của ta để ta cầm lái.”
“Không cần đâu.” Tư Vô Nhai lắc đầu, “Bảo người của ông về trước đi, chúng ta dùng Không Liễn.”
Nhiếp Thanh Vân vỗ trán nói: “Nói có lý, Không Liễn có tốc độ nhanh hơn hẳn phi liễn. Ta sẽ bảo bọn hắn trở về, ta dẫn đường cho các vị.”
Nói xong, Nhiếp Thanh Vân cho người lái phi liễn về rồi tự mình bay vào Không Liễn, tiến về phía bánh lái.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Vậy làm phiền ông, ta đi nằm nghỉ một lát.”
Bốn vị trưởng lão cũng giải tán tìm chỗ ngồi xuống.
“Làm phiền rồi.” Tư Vô Nhai chắp tay nói.
Mọi người lục tục trở về trong liễn rồi nằm oạch xuống ngủ khò khò. Cùng Kỳ cũng sủa một tiếng ‘gâu’ tượng trưng rồi nhắm mắt lại ngủ say như chết.
Nhiếp Thanh Vân vừa tiếp nhận bánh lái, khẽ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn đám người mấy lần. Hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác… mấy người này thật sự là nhân tài Ma Thiên Các đó sao?
. . .
Trời chạng vạng tối, trên Thiên Vũ Viện.
Lý Vân Tranh, các đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang lẳng lặng chờ đợi. Cứu Thiên Viện chỉ có hai người khá hiếu kỳ nên đến xem.
Tư Không Bắc Thần và đám người Vu Chính Hải thì chờ đợi trong Văn Tinh điện.
“Đến rồi.”
Không Liễn xuất hiện. Trưởng lão Khâu Hợp lập tức nói: “Chuẩn bị nghênh đón.”
Không Liễn hạ xuống quảng trường, mọi người lập tức chắp tay hành lễ: “Bái kiến các vị tiên sinh, các vị trưởng lão.”
Nhiếp Thanh Vân từ trên Không Liễn nhảy xuống. “Các vị, đã đến Thiên Vũ Viện, xin mời.”
Thấy trên quảng trường đứng đầy người, mấy người Ma Thiên Các không khỏi cảm thấy ưu việt, bèn đứng thẳng người chậm rãi bước ra.
Mạnh Trường Đông tiến lên giới thiệu với Lý Vân Tranh: “Phía trước chính là bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các.”
Bốn vị trưởng lão bay xuống.
“Vị này là tam tiên sinh Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, Bá Vương Thương đâm vào mặt đất ‘phanh’ một tiếng.
“Vị này là tứ tiên sinh Ma Thiên Các. Ách… đừng xem nhẹ con thú bên cạnh hắn, đó là một hung thú cao đẳng cực kỳ đáng sợ.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
“Con thú này ta biết, tên nó là Cùng Kỳ, có lực chiến đấu vô cùng hung mãnh. Khi tiến vào thời kỳ trưởng thành nó sẽ như mãnh hổ bay lượn khắp thiên địa, bách chiến bách thắng.” Lý Vân Tranh gật đầu tán dương, đám người cũng gật gù.
Lời này nghe rất thoải mái. Mũi Minh Thế Nhân sắp hếch lên trời, quay đầu gọi: “Cẩu tử, xuống đây!”
Gâu gâu… ẳng ẳng… gâu gâu!
“Con chó ngốc này! Xuống nhanh!” Minh Thế Nhân trừng mắt.
Cùng Kỳ đành tung người nhảy xuống khỏi Không Liễn, hoàn thành một cú nhảy hình vòng cung đẹp mắt rồi tiếp đất bằng… đầu. Nó ngã lăn ra kêu thảm ‘ẳng ẳng’.
“. . .” Trên đầu mọi người xuất hiện mấy vạch đen.
Khụ khụ… Minh Thế Nhân làm như không thấy, tỏ vẻ ‘ta không quen biết ngươi’, cắm mặt đi thẳng. Cùng Kỳ sợ người lạ, ẳng ẳng bò dậy rồi chạy lẳng nhẳng theo sau hắn.
“Vị này là thất tiên sinh Ma Thiên Các…” Mạnh Trường Đông tiếp tục lên tiếng.
Tư Vô Nhai mặc nho bào bước ra. Ánh mắt mọi người sáng lên. Lý Vân Tranh vội vàng đẩy mọi người ra chạy tới đứng trước mặt Tư Vô Nhai, khom người nói:
“Học sinh bái kiến lão sư.”
Hắn tự xưng mình là học sinh chứ không phải đồ nhi, có cảm giác như đang thỉnh giáo cách trị quốc từ một vị thái phó.
“Ngươi chính là Lý Vân Tranh?” Tư Vô Nhai hỏi.
Trên mặt Lý Vân Tranh lập tức lộ vẻ khí khái hào hùng và kiêu ngạo: “Học sinh Lý Vân Tranh, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tự đọc một ít thi thư nông cạn, đối với thiên văn địa lý và hung thú cũngg có chút tạo nghệ. Nghe sư công nói lão sư học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân, chỉ có ngài mới có thể làm
lão sư ta.”
Chương 1054 Vô đề
Lời này tuy là thật nhưng không quá dễ nghe. Tư Vô Nhai lấy trong tay áo ra mấy tờ “nan đề” đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn:
“Người làm thầy, tiên truyền đạo, hậu truyền văn. Đây là những nan đề năm đó sư công lưu lại, ngươi cầm lấy nghiên cứu đi. Khi hiểu rõ ràng thì hãy đến bái sư. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng.”
Lý Vân Tranh tiếp nhận bằng hai tay, không nhìn đến đề...
Chương 1055 Vô đề
“Đừng hỏi ta, ta vốn không dùng tới não!” Chư Hồng Cộng đáp, “Ta còn đang muốn hỏi ông đây, ông không có việc gì thì chạy đến tấn công hải thú làm gì?”
Gió biển thét gào thổi qua bên tai.
“Con hải thú đó là vương giả. Nó sẽ dẫn theo vô số hải thú đến xâm nhập lục địa. Ta phụng mệnh đi chặn đường giết nó.” Lục Ly nói.
“Ồ.” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái...
Hắc liên không có tinh lực tính toán với đồ ngốc này. “Trên người ngươi cũng có khí tức Thái Hư… chẳng trách lại có toạ kỵ như vậy.”
“Ông có ý gì?”
“Có lẽ đây chính là duyên phận…”
“Cẩn thận!” Chư Hồng Cộng kinh hô. Hải thú từ bốn phương tám hướng lại kéo tới.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bộc phát ra cương phong mạnh mẽ bắn ra bốn phía bức lui toàn bộ hải thú.
“Còn như vậy ông sẽ chết đó!” Chư Hồng Cộng đương nhiên biết đối phương đang tự nghiền ép chính mình.
Hắc liên cao thủ không trả lời hắn mà tập trung quan sát con cự thú kia. Quả nhiên không lâu sau đó nó lại trồi lên khiến nước biển xung quanh dâng lên cao. Đầu của nó lúc này đã đầy lỗ thủng.
Hắc liên cao thủ lao mình xuống dưới, hắc sắc cương khí ngưng tụ vào Tinh Bàn, quang trụ xạ kích bắn tới tấp.
Ầm ầm ầm!
Đầu cự thú vốn đã thủng lỗ chỗ, nay lại bị đánh thành một lỗ hổng lớn. Hắc liên cao thủ nâng tay, một viên dị sắc tinh thạch từ trong cơ thể cự thú bay ra.
“Trái tim sinh mệnh?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc hô.
Nhưng mà… hắc liên cao thủ đột nhiên xoay người ném trái tim sinh mệnh cho hắn: “Đón lấy!”
“A? Tiền bối… ông làm vậy…” Chư Hồng Cộng giơ tay chụp lấy trái tim sinh mệnh, ngơ ngác nói.
“Ta đã không thể quay về…” Hắc liên cao thủ lắc đầu, “Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, đi mau đi, sau khi nó chết sẽ hấp dẫn vô số hải thú kéo tới.”
“Ta, ta, ta biết chạy đi đâu chứ! Tiền bối, ông không được chết!” Chư Hồng Cộng cất trái tim sinh mệnh vào ngực, hạ lệnh: “Đương Khang, cứu người!”
Đương Khang mang theo Chư Hồng Cộng lao về phía hắc liên cao thủ.
“Ngu xuẩn!” Hắc liên cao thủ mắng.
Cùng lúc đó hải thú từ bốn phương tám hướng cũng cấp tốc lướt đến. Một chiếc vây cá khổng lồ rẽ nước bơi tới.
“Nghe không hiểu lời ta sao?” Hắc liên cao thủ lại quát to.
“Ngậm miệng!” Chư Hồng Cộng trừng mắt, cương khí toàn thân bộc phát cuốn lấy hắc liên cao thủ kéo về đặt lên lưng Đương Khang.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Ta mà không cứu thì ông chết chắc! Đi thôi!”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang tức tốc bay về phương xa. Hắc liên cao thủ bị quát một trận nhưng cũng không tức giận, chỉ thở dài nói:
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ! Sợ muốn chết luôn nè! Nhưng sợ thì có tác dụng gì!” Chư Hồng Cộng cứng cỏi nhìn về phía trước.
Đương Khang gào thét một tiếng, thân thể nó lại to lên.
“Hả?” Hắc liên cao thủ kinh ngạc nói, “Con toạ kỵ này thật kỳ lạ.”
Đàn hải thú vẫn truy kích không ngừng. Hắc liên cao thủ vừa vung ra mấy đạo đao cương vừa nói:
“Tiếp tục như vậy không được, toạ kỵ của ngươi không đơn giản, ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Cứ chạy theo hướng này, vứt ta lại đây đi.”
Chư Hồng Cộng thản nhiên đáp: “Ta không thích mắc nợ người khác.”
Hắn vung hai tay, Lệ Ngân Quyền Sáo loé lên kim quang đánh bay mấy con hải thú cỡ nhỏ.
Hắc liên cao thủ im lặng một lúc rồi nâng chưởng đánh vào lưng Chư Hồng Cộng.
“Ông làm gì thế?”
Chỉ trong giây lát nguyên khí đã tiến vào kỳ kinh bát mạch Chư Hồng Cộng, chạy loạn trong đan điền khí hải hắn. Chư Hồng Cộng cảm giác được trong cơ thể mình đang phát tiết ra lực lượng như bài sơn đảo hải.
“Dừng lại!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc thốt lên.
“Ta đã thiêu đốt khí hải, lực lượng còn lại không được bao nhiêu, có thể cho ngươi cũng không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn là lãng phí vào Vô Tận Hải này.”
“Vì sao chứ?” Chư Hồng Cộng không hiểu.
“Vì ngươi đã liều mình cứu ta…” Hắc liên cao thủ đạm mạc nói, “Có thể nhận được bao nhiêu thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Chư Hồng Cộng cảm nhận kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đang nở rộng ra, tu vi cũng liên tục tăng lên.
Không bao lâu sau, đan điền khí hải của hắc liên cao thủ trở nên khô quắt, quá trình thiêu đốt kết thúc.
“Tạm biệt.” Hắc liên cao thủ vỗ vỗ bả vai Chư Hồng Cộng rồi rã rời buông tay.
Khi thân thể hắn nghiêng đi chuẩn bị rơi vào trong biển, Chư Hồng Cộng lập tức đánh ra mấy đạo cương khí ngăn hắn lại rồi quát lớn: “Đương Khang!”
Đương Khang kêu lên một tiếng, đạp không tăng tốc bay vọt về phía trước rồi biến mất ở chân trời.
. . .
Trong Thiên Vũ Viện.
Sau hai ngày lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm đã được bổ sung và đạt tới trạng thái bão hoà.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, tò mò không biết pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn đã hiện ra giá bán chưa.
Quả nhiên trong mục thẻ đạo cụ, giá cả vẫn là một đống dấu chấm hỏi.
“. . .”
Đã đạt tới Thiên Giới Bà Sa rồi mà còn không cho xem giá Vạn Lưu Chí Tôn! Chẳng lẽ chênh lệch giữa hai pháp thân này lớn đến vậy?
“Các chủ!” Mạnh Trường Đông vội vã chạy vào đại điện, trong tay cầm theo trận bố và phù chỉ.
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
“Bên phía thất tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Trường Đông cấp tốc trải trận bố ra, thiêu đốt phù chỉ. Không bao lâu sau hình ảnh đã hiện lên trước mắt…
Lục Châu nhìn thấy Tư Vô Nhai đang ở trên Không Liễn, Không Liễn không ngừng xuyên toa trong sương mù.
Thấy Lục Châu, Tư Vô Nhai quỳ xuống nói: “Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, cầu sư phụ nghiêm trị!”
“Nói tình huống bên đó trước đi.” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân lập tức lên tiếng: “Sư phụ, để đồ nhi nói.” Minh Thế Nhân bèn kể lại đầu đuôi sự việc.
Khi nghe nói tới pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao năm mươi trượng, Lục Châu nhíu mày nói: “Lục Ly?”
Đám người trên Không Liễn nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. “Ý của sư phụ là vị hắc liên cao thủ kia tên là Lục Ly?”
Lục Châu gật đầu: “Vi sư và hắn từng có duyên gặp mặt một lần. Theo mô tả của các ngươi thì người này hẳn là Lục Ly. Chỉ là không ngờ hắn thật sự đến Vô Tận Hải.”
“Vì sao hắn lại muốn giết đám hải thú này? Nếu không phải vì hắn kinh động hải thú thì bát sư đệ sẽ không gặp rủi ro.” Minh Thế Nhân vỗ đầu nói, “Phải rồi sư phụ, chuyện của bát sư đệ làm thế nào đây?”
Lục Châu không trả lời Minh Thế Nhân mà hơi khép mắt lại, thi triển nhãn lực thần thông, lam quang xuất hiện quanh mắt.
Trước mắt Lục Châu hiện ra cảnh tượng Đương Khang cõng hai người trên lưng đang lao vùn vụt trên Vô Tận Hải.
Chương 1052 Vô đề
Tuy rằng tốc độ tiêu hao lực lượng phi phàm của pháp thân Thiên Giới Bà Sa ít hơn Bách Kiếp Động Minh, nhưng muốn duy trì hình ảnh lâu một chút cũng tiêu hao rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã hao hụt một phần ba lực lượng.
Lục Châu mở mắt. Thần thông dừng lại.
“Hắn không có việc gì.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, làm sao người biết?”
Tư Vô Nhai lúc này mới vỗ trán, ảo não nói: “Lẽ ra ta nên lưu lại ấn ký trên người mỗi chúng ta mới phải!”
Ấn ký là một loại thủ đoạn truy tung, tuy rằng hơi thô thiển và dễ xoá đi nhưng dùng để giữ liên lạc với người thân thì hiệu quả không tệ.
“Kẻ cơ trí dù nghĩ được ngàn điều thì cũng sẽ bỏ sót vài điều. Ngươi đã tận lực, đừng tự trách nữa.” Lục Châu nói.
Tuy rằng sư phụ không trách tội nhưng Tư Vô Nhai vẫn cảm thấy khó chịu. Đây là Vô Tận Hải, chỉ cần có chút sai lầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Sư phụ, vậy Lục Ly kia vì sao lại cứu chúng ta?” Minh Thế Nhân nghi hoặc.
Tư Vô Nhai cũng nói: “Hắn có nói tới một thứ tên là Thái Hư.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu khẽ động. Điều này nói rõ hắc liên giới biết về hạt giống Thái Hư. Nếu hạt giống Thái Hư là một loại chí bảo chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Mà Lục Ly chẳng lẽ thà hy sinh chính mình cũng không nguyện ý nhìn thấy hạt giống Thái Hư rơi vào Vô Tận Hải?
“Chuyện này không được lộ ra.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
“Các ngươi đã bay hơn nửa đường, chiếu theo tốc độ này thì năm ngày sau sẽ đến được hồng liên giới. Vi sư sẽ phái người ra đón các ngươi.”
Đám người khom người.
Lục Châu phất tay. “Về phần lão bát… Đương Khang sẽ cứu hắn một mạng.”
Tư Vô Nhai nói: “Đương Khang đúng là không đơn giản, hôm đó khi nó đến Ma Thiên Các hoàn toàn có thể ra vào bình chướng một cách tự nhiên. Đồ nhi bảo bát sư đệ thuần phục nó, thật không ngờ… May mà nhờ có nó.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Toạ kỵ của vi sư sao có thể là phàm vật?”
“A?” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đều há hốc mồm. Đoan Mộc Sinh, Giang Ái Kiếm và bốn vị trưởng lão cũng sửng sốt.
Giang Ái Kiếm lúc này mới nói: “Chẳng trách ta thấy Đương Khang trông thật thuận mắt, thì ra nó là toạ kỵ của Cơ lão tiền bối.”
“Giang Ái Kiếm.” Lục Châu nhìn sang hắn.
“Ngài gọi ta?”
“Trong số mọi người ở đây, chỉ có ngươi là áo quần chỉnh tề, khí sắc không tệ. Ngươi rất biết hưởng thụ.” Lục Châu vuốt râu, bình thản nói.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Không không không, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Tu vi ta quá thấp nên không đến lượt ta xuất thủ. Người mạnh bảo hộ người yếu thôi mà.”
“Có biết ngươi thua kém đồ nhi của lão phu ở điểm nào không?” Lục Châu nói.
“Điểm nào cũng thua cả, quả thật mọi người đều hơn xa ta, cam bái hạ phong.” Giang Ái Kiếm cười đùa tí tửng.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Nên lui thì lui, nên tiến thì tiến. Đoan Mộc Sinh dũng cảm, Tư Vô Nhai thông tuệ, Minh Thế Nhân biết tiến biết lùi, Chư Hồng Cộng lúc mấu chốt cũng biết gánh vác trách nhiệm, bốn vị trưởng lão là người đại trí tuệ hiểu được phân tấc. Duy chỉ có ngươi… am hiểu dùng mánh lới.”
“Đừng vội nhận sai, lão phu nói những lời này là vì coi trọng năng lực của ngươi. Nếu đổi thành người khác thì đến tư cách nói chuyện với lão phu cũng không có. Nói đến đây thôi, việc còn lại ngươi tự mình suy nghĩ.”
Giang Ái Kiếm sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên tới mang tai.
Lục Châu nhìn về phía các đồ đệ. “Các ngươi đi đường cẩn thận.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu vung tay, hình ảnh trên trận bố biến mất.
Trong Không Liễn, Giang Ái Kiếm xấu hổ không thôi, vốn định thi lễ với mọi người nhưng đám người Ma Thiên Các không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn ra boong tàu như không nhìn thấy hắn.
Hắn không nói gì, vẫn khom người hành lễ.
Lúc này, Phan Ly Thiên hai mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng lại nói lời lẽ sâu xa: “Người trẻ tuổi nên học cách nhìn xa trông rộng… Có đôi khi, tự tư tự lợi cũng là một loại ngu dốt.”
“Thụ giáo.”
. . .
Năm ngày sau.
Một toà phi liễn từ Thiên Vũ Viện bay về phía Vô Tận Hải để tiếp ứng Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi xếp bằng, vừa vuốt râu vừa nghi hoặc. Ba ngày trước hắn từng sử dụng nhãn lực thần thông quan sát xem Chư Hồng Cộng đang ở đâu nhưng vẫn chỉ là Vô Tận Hải.
Tu vi Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách như Lục Ly mà vẫn bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc hải thú mạnh đến cỡ nào?
Vấn đề là… rõ ràng có thể trốn nhưng Lục Ly lại không trốn, vì cái gì cứ chấp nhất muốn hoàn thành nhiệm vụ? Trong chuyện này còn bí mật gì?
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trên Vô Tận Hải.
Không Liễn đã vượt qua khu vực sấm sét và bình tĩnh phi hành trên biển đã ba ngày. Mặt trời mọc toả ra ánh nắng ấm áp, Minh Thế Nhân vươn vai duỗi lưng rồi thở dài.
“Không có lão bát đúng là không quen.”
“Chỉ mong lão bát không có việc gì.” Tư Vô Nhai đáp.
Rốt cuộc bọn hắn cũng nhìn thấy đất liền. “Đến rồi!”
Mọi người lục tục đứng dậy đi tới trên boong tàu nhìn đường duyên hải đang từ từ hiện ra. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ mừng rỡ.
“Đừng đi nhầm hướng đó.” Minh Thế Nhân nói đùa, “Đến nhầm nơi là toi đời.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Đùa không buồn cười chút nào! Đám người không rét mà run.
Tư Vô Nhai thờ ơ đáp: “Sẽ không sai đâu. Trước khi đến ta đã cùng Mạnh hộ pháp xác định phương hướng, Mạnh hộ pháp có bố trí đại trận ở hồng liên giới để dẫn đường cho Không Liễn.”
“Cũng may chúng ta không nghe theo lời đề nghị của hắc liên cao thủ, nếu không bây giờ thảm rồi.”
“Đề nghị của vị tiền bối kia chưa chắc là không tốt, chỉ là chúng ta không biết rõ nơi đó.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nhìn Tư Vô Nhai, tò mò nói: “Đã có tu hành giả hắc liên, vậy thì… hắc liên giới ở đâu?”
Tư Vô Nhai trầm mặc không đáp. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Chương 1053 Vô đề
“Kỳ thực làm một người vô tri cũng rất vui vẻ, không cần lo nghĩ chuyện này chuyện kia. Càng biết nhiều thì càng lo lắng. Nhớ lại trước đây chúng ta nào có những phiền não này.” Minh Thế Nhân thở dài.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng giữa hai người, cương mãnh nói:
“Tứ sư đệ, tu vi của đệ dù vượt qua ta nhưng vẫn hơi thiếu can đảm. Mặc kệ hắc liên bạch liên cái gì, ai gây hấn thì cứ một thương đâm tới là được.”
“Tam sư huynh dạy phải.” Minh Thế Nhân không tranh luận, chỉ cười cười. Ai bảo ta là đồ đệ khiến sư phụ yên tâm nhất chứ.
Không Liễn rốt cuộc cũng bay tới bờ biển.
Đúng lúc này, âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân hồng liên cao hai mươi trượng xuất hiện rồi bay nhanh tới.
“Thập diệp?! Không phải chứ, xui xẻo như vậy?” Minh Thế Nhân trừng to mắt. Cửu diệp hắn không sợ, nhưng thập diệp làm sao mà đánh.
“Đừng hoảng hốt. Bay lên cao.” Tư Vô Nhai hạ lệnh.
Không Liễn kẽo kẹt bay lên. Cao thủ thập diệp thấy vậy trực tiếp thi triển đại thần thông thuật lấp loé vọt tới.
“Gia hoả này không đơn giản.” Minh Thế Nhân nói.
“Chuẩn bị nghênh chiến.”
Cao thủ thập diệp đến cách Không Liễn khoảng ba mươi mét thì dừng lại, thu hồi pháp thân rồi cao giọng nói:
“Nhiếp Thanh Vân tới tiếp ứng các vị bằng hữu Ma Thiên Các.”
Không Liễn dừng lại. Tư Vô Nhai nhớ lại khi liên lạc với Mạnh Trường Đông có nghe hắn nhắc tới cái tên này, bèn nói: “Thì ra là người mình.”
“Doạ ta một trận.” Minh Thế Nhân vỗ vỗ ngực.
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Thập diệp làm tiểu đệ chạy việc vặt sao?”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Đó là bởi vì Các chủ quá mạnh. Các ngươi nhìn thái độ của hắn đi, cung kính cực kỳ, chúng ta không thể làm mất mặt Ma Thiên Các.”
“Nói có lý.”
Không Liễn hạ thấp độ cao ngang hàng với Nhiếp Thanh Vân. Không bao lâu sau, Nhiếp Thanh Vân nhìn thấy bốn vị lão giả khí tức nồng hậu đứng trên boong tàu, phía sau là mấy người trẻ tuổi có khí tức không yếu.
“Nhiếp tông chủ?” Tư Vô Nhai là người đầu tiên mở miệng.
Nhiếp Thanh Vân cả kinh. “Ngươi nhận ra ta?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Tông chủ mười hai tông Vân Sơn, cao thủ thập diệp, ta không nhận sai chứ?”
“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Nhiếp Thanh Vân ngượng ngùng nói, “Các vị bôn ba suốt chặng đường dài hẳn là đã rất mệt mỏi. Mời tiến vào phi liễn của ta để ta cầm lái.”
“Không cần đâu.” Tư Vô Nhai lắc đầu, “Bảo người của ông về trước đi, chúng ta dùng Không Liễn.”
Nhiếp Thanh Vân vỗ trán nói: “Nói có lý, Không Liễn có tốc độ nhanh hơn hẳn phi liễn. Ta sẽ bảo bọn hắn trở về, ta dẫn đường cho các vị.”
Nói xong, Nhiếp Thanh Vân cho người lái phi liễn về rồi tự mình bay vào Không Liễn, tiến về phía bánh lái.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Vậy làm phiền ông, ta đi nằm nghỉ một lát.”
Bốn vị trưởng lão cũng giải tán tìm chỗ ngồi xuống.
“Làm phiền rồi.” Tư Vô Nhai chắp tay nói.
Mọi người lục tục trở về trong liễn rồi nằm oạch xuống ngủ khò khò. Cùng Kỳ cũng sủa một tiếng ‘gâu’ tượng trưng rồi nhắm mắt lại ngủ say như chết.
Nhiếp Thanh Vân vừa tiếp nhận bánh lái, khẽ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn đám người mấy lần. Hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác… mấy người này thật sự là nhân tài Ma Thiên Các đó sao?
. . .
Trời chạng vạng tối, trên Thiên Vũ Viện.
Lý Vân Tranh, các đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang lẳng lặng chờ đợi. Cứu Thiên Viện chỉ có hai người khá hiếu kỳ nên đến xem.
Tư Không Bắc Thần và đám người Vu Chính Hải thì chờ đợi trong Văn Tinh điện.
“Đến rồi.”
Không Liễn xuất hiện. Trưởng lão Khâu Hợp lập tức nói: “Chuẩn bị nghênh đón.”
Không Liễn hạ xuống quảng trường, mọi người lập tức chắp tay hành lễ: “Bái kiến các vị tiên sinh, các vị trưởng lão.”
Nhiếp Thanh Vân từ trên Không Liễn nhảy xuống. “Các vị, đã đến Thiên Vũ Viện, xin mời.”
Thấy trên quảng trường đứng đầy người, mấy người Ma Thiên Các không khỏi cảm thấy ưu việt, bèn đứng thẳng người chậm rãi bước ra.
Mạnh Trường Đông tiến lên giới thiệu với Lý Vân Tranh: “Phía trước chính là bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các.”
Bốn vị trưởng lão bay xuống.
“Vị này là tam tiên sinh Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, Bá Vương Thương đâm vào mặt đất ‘phanh’ một tiếng.
“Vị này là tứ tiên sinh Ma Thiên Các. Ách… đừng xem nhẹ con thú bên cạnh hắn, đó là một hung thú cao đẳng cực kỳ đáng sợ.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
“Con thú này ta biết, tên nó là Cùng Kỳ, có lực chiến đấu vô cùng hung mãnh. Khi tiến vào thời kỳ trưởng thành nó sẽ như mãnh hổ bay lượn khắp thiên địa, bách chiến bách thắng.” Lý Vân Tranh gật đầu tán dương, đám người cũng gật gù.
Lời này nghe rất thoải mái. Mũi Minh Thế Nhân sắp hếch lên trời, quay đầu gọi: “Cẩu tử, xuống đây!”
Gâu gâu… ẳng ẳng… gâu gâu!
“Con chó ngốc này! Xuống nhanh!” Minh Thế Nhân trừng mắt.
Cùng Kỳ đành tung người nhảy xuống khỏi Không Liễn, hoàn thành một cú nhảy hình vòng cung đẹp mắt rồi tiếp đất bằng… đầu. Nó ngã lăn ra kêu thảm ‘ẳng ẳng’.
“. . .” Trên đầu mọi người xuất hiện mấy vạch đen.
Khụ khụ… Minh Thế Nhân làm như không thấy, tỏ vẻ ‘ta không quen biết ngươi’, cắm mặt đi thẳng. Cùng Kỳ sợ người lạ, ẳng ẳng bò dậy rồi chạy lẳng nhẳng theo sau hắn.
“Vị này là thất tiên sinh Ma Thiên Các…” Mạnh Trường Đông tiếp tục lên tiếng.
Tư Vô Nhai mặc nho bào bước ra. Ánh mắt mọi người sáng lên. Lý Vân Tranh vội vàng đẩy mọi người ra chạy tới đứng trước mặt Tư Vô Nhai, khom người nói:
“Học sinh bái kiến lão sư.”
Hắn tự xưng mình là học sinh chứ không phải đồ nhi, có cảm giác như đang thỉnh giáo cách trị quốc từ một vị thái phó.
“Ngươi chính là Lý Vân Tranh?” Tư Vô Nhai hỏi.
Trên mặt Lý Vân Tranh lập tức lộ vẻ khí khái hào hùng và kiêu ngạo: “Học sinh Lý Vân Tranh, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tự đọc một ít thi thư nông cạn, đối với thiên văn địa lý và hung thú cũngg có chút tạo nghệ. Nghe sư công nói lão sư học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân, chỉ có ngài mới có thể làm
lão sư ta.”
Chương 1054 Vô đề
Lời này tuy là thật nhưng không quá dễ nghe. Tư Vô Nhai lấy trong tay áo ra mấy tờ “nan đề” đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn:
“Người làm thầy, tiên truyền đạo, hậu truyền văn. Đây là những nan đề năm đó sư công lưu lại, ngươi cầm lấy nghiên cứu đi. Khi hiểu rõ ràng thì hãy đến bái sư. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng.”
Lý Vân Tranh tiếp nhận bằng hai tay, không nhìn đến đề...
Chương 1055 Vô đề
“Đừng hỏi ta, ta vốn không dùng tới não!” Chư Hồng Cộng đáp, “Ta còn đang muốn hỏi ông đây, ông không có việc gì thì chạy đến tấn công hải thú làm gì?”
Gió biển thét gào thổi qua bên tai.
“Con hải thú đó là vương giả. Nó sẽ dẫn theo vô số hải thú đến xâm nhập lục địa. Ta phụng mệnh đi chặn đường giết nó.” Lục Ly nói.
“Ồ.” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái...
Bình luận facebook