-
Chương 1056-1060
Chương 1056 Vô đề
Lục Ly đứng chắp tay sau lưng, nghênh đón gió biển thổi tới rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Chư Hồng Cộng.”
“Ta tự giới thiệu mình một chút. Ta tên là Lục Ly, đến từ hắc liên giới, là thành viên của Hắc Tháp nghị hội. Tuy rằng ta đã thiêu đốt khí hải nhưng vẫn dư sức dạy dỗ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý thì có thể bái ta làm sư phụ.” Lục Ly nghiêm túc nói.
Thiên hạ này có ai không muốn thu một người có khí tức Thái Hư làm đồ đệ cơ chứ?
Nhưng Chư Hồng Cộng lại lắc đầu nói: “Vậy thì không được, ta đã có sư phụ.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ đích thân giải thích với sư phụ ngươi.” Lục Ly nói.
“Không không không… lòng trung thành của ta với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám!” Chư Hồng Cộng liên tục xua tay.
“Ta đường đường là cường giả Thiên Giới Bà Sa khai năm Mệnh Cách, chẳng lẽ còn không bằng sư phụ ngươi?” Lục Ly cau mày hỏi.
Chư Hồng Cộng lắc đầu thở dài: “Sư phụ đối xử với ta như người thân ruột thịt, ta sao có thể phản bội người mà đi. Tiền bối đừng bức ép ta nữa.”
Thấy hắn cố chấp không đồng ý, Lục Ly cũng không cưỡng cầu nữa. “Thôi vậy.”
Trong mắt hắn, Chư Hồng Cộng là “bảo bối” vừa có thiên phú vừa có phẩm hạnh tốt, không thể thu làm đồ đệ đúng là đáng tiếc.
“Đa tạ tiền bối đã hiểu cho ta.” Chư Hồng Cộng cười nói.
Lục Ly nhìn hắn, nở nụ cười đáp: “Tuy ngươi không thể bái ta làm thầy nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể dạy ngươi… Tu vi ta đã phế, chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi đó.”
“Trông cậy vào ta?” Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn xung quanh, lông tóc dựng đứng.
Trong rừng rậm bỗng truyền ra tiếng vù vù, Chư Hồng Cộng cả kinh thốt lên: “Tiêu đời! Tiền bối, chúng ta chạy mau!”
Đương Khang cũng đứng lên. Lục Ly nhướng mày nói: “Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh tìm cách ứng phó.”
“Lục tiền bối, ông đánh giá ta quá cao rồi, trước đó ta chỉ là lục diệp, cho dù hấp thu tu vi của ông thì cũng chỉ là bát diệp mà thôi!”
Vừa nói hắn vừa lôi kéo Lục Ly chạy đi nhưng đã muộn. Đám tu hành giả từ trong rừng rậm bay ra, khoảng chừng hơn mười người.
“Hai vị, xông vào Phong Minh đảo của Hồng Giáo chúng ta như vậy là không hay đâu.” Một nam tử lăng không lơ lửng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Chư Hồng Cộng xua xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Xin đợi một chút.” Nam tử kia nói, “Các hạ nếu không có ác ý thì có thể lên đảo làm khách. Chỉ cần là bằng hữu, Hồng Giáo đều sẽ hoan nghênh.”
“Không cần đâu.” Chư Hồng Cộng giật mình xua tay từ chối. Đồ đần mới đến hang ổ đối phương làm khách.
Nam tử gật đầu, sảng khoái nói: “Vậy thì để ta tiễn hai vị rời đi.”
“Không cần, chúng ta tự mình đi được rồi.” Chư Hồng Cộng lúng túng đáp.
Nam tử thấy hắn có vẻ căng thẳng, bèn nhẹ giọng nói: “Ta không có ác ý, ta thấy hai vị áo quần rách nát, hẳn là lúc lên đảo bị hải thú tập kích, vẫn nên để ta hộ tống hai vị rời đi thì hơn.”
Chư Hồng Cộng thở dài: “Tiền bối đúng là có ánh mắt, đoạn đường vừa rồi chúng ta đã chịu không ít khổ cực.”
Lục Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình. Nam tử gật đầu: “Hai vị nếu muốn đến Đại Khánh thì phải đi qua Bắc đảo trước. Khu vực đó hung hiểm vô cùng.”
Đại Khánh? Chư Hồng Cộng nảy sinh nghi hoặc.
Lúc này, các tu hành giả khác cũng lên tiếng phụ hoạ: “Được đại sư huynh ta bảo vệ, các ngươi còn không mau tạ ơn? Đại sư huynh ta vốn là người nhân từ, không tính toán với người thường đâu.”
Chư Hồng Cộng lập tức chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối, chúng ta thật sự không cố ý xông tới nơi này.”
“Việc nhỏ thôi.” Nam tử tung người bay lên, quay đầu dặn dò đám người đi cùng: “Các ngươi trở về phục mệnh đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Cung tiễn đại sư huynh.”
Chư Hồng Cộng thầm hô một tiếng, vận khí không tệ nha, còn gặp được người tốt.
Nam tử dẫn đầu bay vào không trung, Chư Hồng Cộng gọi Đương Khang một tiếng rồi cùng Lục Ly nhảy lên lưng nó. Lục Ly vỗ vỗ bả vai hắn: “Làm việc theo hoàn cảnh.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trên lưng Đương Khang bay theo nam tử kia đến bờ biển phía bắc. Chư Hồng Cộng thấy nam tử này khí độ bất phàm, nhìn không giống kẻ xấu, nhưng lòng đề phòng không thể không có nên hắn không đi quá gần.
Hắn không cảm giác được khí tức của nam tử này, chứng tỏ đây là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
“Ta là đại sư huynh của Hồng Giáo, Hứa Vạn Thanh. Hai vị trông lạ mặt, hẳn là người phương khác tới?” Hứa Vạn Thanh vừa phi hành vừa hỏi.
Lục Ly nhàn nhạt đáp: “Lục Ly.”
“Còn ta là Chư Hồng Cộng. Ta và Lục tiền bối từ một nơi rất xa bay tới đây…”
Hứa Vạn Thanh gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hai vị chưa từng nghe qua tên của Hứa Vạn Thanh ta?”
Chư Hồng Cộng thành thật lắc đầu.
Hứa Vạn Thanh có chút tiếc nuối rồi dời mắt nhìn về phía Đương Khang, trong lòng thầm nghĩ, người này có toạ kỵ, hẳn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trước phải xác minh ý đồ của bọn hắn khi đến đây mới được.
“Hai vị từ đâu đến?” Hứa Vạn Thanh truy hỏi.
“Một nơi cực kỳ xa, hẳn là tiền bối chưa từng nghe nói đến.” Chư Hồng Cộng vẫn thành thực đáp.
Lục Ly vừa định há miệng nói chuyện, đột nhiên sặc gió biển, ho khan một trận. Khục khục… Lục Ly phun ra một ngụm máu.
Hứa Vạn Thanh cả kinh nói: “Ngươi bị trọng thương!”
Chư Hồng Cộng lập tức tóm chặt lấy Lục Ly, cảnh giác nhìn Hứa Vạn Thanh. Chỉ cần đối phương làm ra động tác gì, hắn sẽ mang Lục Ly điên cuồng chạy trốn.
Hứa Vạn Thanh nói: “Tình trạng này của ngươi không thích hợp bôn ba khắp nơi, nếu không chê có thể ở lại Hồng Giáo.”
Lục Ly nhịn xuống cơn đau truyền ra từ khí hải, khẽ nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Hứa Vạn Thanh thầm nghĩ, xem ra hai người này đúng là vô tình xâm nhập Phong Minh đảo. Nếu là gian tế thì sao còn mang theo một người bị thương nặng như vậy cùng đến, hơn nữa bọn hắn còn có một con toạ kỵ, nào có gian tế được đãi ngộ tốt như vậy.
“Đằng trước chính là Bắc đảo, bay qua hải vực này là đến.”
“Đa tạ.”
Chương 1057 Vô đề
Ba người tiếp tục phi hành.
Khi bay đến đoạn giữa hải vực, Hứa Vạn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, Đương Khang cũng kêu lên ụt ịt. Trong hải vực có một hắc ảnh đang di động.
Hứa Vạn Thanh nhướng mày: “Thật là xui xẻo. Mau tránh nó đi.”
Vèo ——
Một con điệp ngư trông như quạt ba tiêu lao vụt lên khỏi mặt nước và nhào về phía ba người. Mũi chân Hứa Vạn Thanh điểm nhẹ, lăng không bay lên cao.
Nhìn lại thấy đám người Chư Hồng Cộng vẫn thản nhiên bay dưới tầng trời thấp, Hứa Vạn Thanh không khỏi kinh ngạc hô lên: “Sao các vị không tránh?!”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu: “Hình như… đâu cần phải tránh a?”
Hứa Vạn Thanh cau mày: “Cẩn thận đó.”
Dưới mặt biển lại truyền đến tiếng lướt sóng, một con điệp ngư khác bay vọt lên ủn vào bụng Đương Khang.
Chư Hồng Cộng cau mày: “Đương Khang, tránh mau!”
Hai chân hắn kẹp chặt, Đương Khang lập tức tăng tốc bay lên.
Hứa Vạn Thanh thở phào một hơi: “Tiểu tử ngươi quả là biết trốn. Đi thôi!”
Nhưng đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện năm con điệp ngư nhảy ra khỏi mặt biển tạo thành một vòng cung. Hứa Vạn Thanh quay đầu nhìn ra sau lưng, nơi đó cũng có bốn con điệp ngư đang chực chờ.
“Đúng là xui xẻo mà.” Sắc mặt Hứa Vạn Thanh trở nên ngưng trọng.
“Hứa tiền bối, làm sao đây?” Chư Hồng Cộng thấy vẻ căng thẳng trên mặt đối phương nên cũng khẩn trương theo.
“Chỉ có thể cố gắng vọt tới Bắc đảo… Để ta mở đường.”
Nói xong, Hứa Vạn Thanh gọi ra pháp thân. Ông —— ——
Ngay khoảnh khắc pháp thân xuất hiện, hai mắt Chư Hồng Cộng trừng lớn. Bởi vì đó là một toà pháp thân… hoàng liên!
“Sao… sao có thể?!” Toàn thân Chư Hồng Cộng cứng đờ.
Lục Ly cũng bất ngờ không thôi. “Thật không ngờ… ấn ký dẫn đường lại đưa chúng ta đến hoàng liên giới!”
Hứa Vạn Thanh điều động pháp thân đánh lui hai con điệp ngư. Quay đầu lại thấy Chư Hồng Cộng đang há hốc mồm nhìn mình, hắn hài lòng nói:
“Không sai, ta chính là đệ nhất thiên tài của Hồng Giáo, trong vòng hai năm tới ta nhất định có thể tiến vào lục diệp.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt. Hoàng liên pháp thân?!
Mẹ nó chuyện gì đang xảy ra?! Ta đang ở đâu đây?
Sau khi đánh bay hai con điệp ngư, Hứa Vạn Thanh lại bay vọt về phía trước. “Đừng lo lắng, cùng lên.”
“A…”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang bay tới, lớn giọng hô: “Hứa tiền bối, chúng ta thật sự không có ác ý, ngài đừng che giấu nữa!”
“Che giấu?” Hứa Vạn Thanh không hiểu hắn nói gì. Vừa mới thất thần, dưới biển lại xuất hiện thêm một con điệp ngư càng cường đại hơn, thân nó dài chín trượng, bề ngang ba bốn trượng, toàn thân toả ra u quang.
Hứa Vạn Thanh trừng mắt mắng: “Chết tiệt!”
Ầm! Điệp ngư há cái mồm to bay tới cắn vào pháp thân hoàng liên. Phốc —— ——
Hứa Vạn Thanh phun máu, sợ hãi bay lùi về sau. “Sao nơi này lại có cự thú?!”
Chư Hồng Cộng ngây ngốc nhìn, đến lúc nào rồi mà còn ẩn giấu tu vi? Lúc này Lục Ly ngồi sau lưng mới thấp giọng nói:
“Hắn không ẩn giấu tu vi, tu vi thực sự của hắn chỉ có ngũ diệp.”
“Ngũ… ngũ diệp?” Chư Hồng Cộng khó tin nói, “Nhất định là hắn đang gạt chúng ta, đừng tin hắn.”
Lục Ly chậm rãi lắc đầu: “Là ngũ diệp, không sai đâu.”
“. . .”
Soạt! Điệp ngư dài chín trượng lại phá không bay tới. Hứa Vạn Thanh che ngực, lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, ta đã tận lực rồi. Hai vị tự đi tiếp đi vậy.”
Nói xong hắn lập tức xoay người chạy trốn.
Chư Hồng Cộng cúi đầu nhìn điệp ngư rồi nhảy lên không trung, gọi ra pháp thân!
Ông —— —— Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng xuất hiện trước mắt.
Hứa Vạn Thanh nghe tiếng năng lượng cộng hưởng ở sau lưng bèn quay đầu nhìn, sau đó hai mắt trừng lớn như muốn nứt ra: “Cái gì?!!”
Ta hoa mắt? Hay là ảo giác?
Hứa Vạn Thanh hung hăng nhéo mình một cái, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận biết của hắn rồi.
Pháp thân cao mười hai trượng cầm một tia kiếm cương trong tay rồi đâm xuống. Xoẹt! Kiếm cương xuyên thủng đầu điệp ngư.
Chư Hồng Cộng lại huy động Lệ Ngân Quyền Sáo, đập mạnh một cú vào đầu điệp ngư. Ầm! Điệp ngư lập tức sùi bọt mép nằm ngửa ra.
“Đừng quên lấy trái tim sinh mệnh.” Lục Ly nhắc nhở một câu.
Lúc này Lục Ly đã hiểu, hoàng liên giới thậm chí còn yếu ớt hơn kim liên giới. Có lẽ… đây chính là cơ duyên của Chư Hồng Cộng.
Một viên trái tim sinh mệnh trong suốt lóng lánh bay ra, Chư Hồng Cộng bắt lấy nhét vào trong ngực áo rồi thu hồi pháp thân, đáp xuống lưng Đương Khang, khẽ gọi: “Hứa tiền bối.”
Hứa Vạn Thanh toàn thân cứng đờ, mười ngón tay run rẩy nhìn Chư Hồng Cộng, vẻ mặt ngây ngốc như không nghe thấy.
Chư Hồng Cộng huơ huơ tay: “Này, Hứa tiền bối?”
Hứa Vạn Thanh giật mình tỉnh táo lại, vội khom lưng nói: “Tiền… tiền bối? Không dám nhận!”
Hứa Vạn Thanh kiệt lực khống chế thân thể, trong lòng lại là kinh đào hải lãng.
Không đợi Chư Hồng Cộng mở miệng, Lục Ly đã nói: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy, thành thật trả lời.”
“Vâng vâng vâng…” Hứa Vạn Thanh lắp bắp đáp.
“Trong Hồng Giáo, người có tu vi cao nhất là ai?”
“Là… là gia sư Đào Cảnh, tu vi Nguyên Thần cảnh lục.. lục diệp đỉnh, đỉnh phong…”
“Lục diệp mà là tối cường?”
Hứa Vạn Thanh khổ sở lắp bắp: “Tiền, tiền bối… tối cường không phải là lục diệp sao?”
“Vô tri.”
Sắc mặt Hứa Vạn Thanh đỏ lên, nói không ra lời. Chư Hồng Cộng đã thể hiện tu vi bát diệp rưỡi, có đủ tư cách để trả lời câu hỏi này.
Nhưng Chư Hồng Cộng quả thật không cười nổi… Bởi vì từ trên người Hứa Vạn Thanh, hắn nhìn thấy bóng dáng của tu hành giả kim liên giới. Nhớ ngày đó kim liên giới khi gặp phải cửu diệp, có ai không sợ hãi rung động như Hứa Vạn Thanh?
Nhỏ yếu chính là cái tội.
Lục Ly tiếp tục hỏi: “Chúa tể của thế giới này là thế lực phương nào?”
“Đại, Đại Khánh vương triều, nơi đó có rất nhiều lục diệp. Vương triều thống nhất thiên hạ, hàng năm sẽ đến các đại tông môn để chiêu mộ nhân tài. Nghe nói Đại Khánh vương triều có tới hơn mười vị lục diệp! Hơn mười người đấy!”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Nhớ ngày đó kim liên giới cảm thán Đại Viêm vương triều có rất nhiều cao thủ bát diệp, cũng chẳng khác gì hoàng liên giới bây giờ.
Lục Ly hỏi: “Cho đến nay vẫn chưa từng có thất diệp?”
Hứa Vạn Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Không có… Tiền bối, ta không rõ, vì sao… vì sao lại là mười hai trượng? Vì sao không có liên toạ? Vì sao màu sắc lại thiên về hoàng kim hơn?”
Chương 1058 Vô đề
Nghe vậy Chư Hồng Cộng mới giật mình hiểu ra. Kim liên và hoàng liên kỳ thực là hai màu khá tương tự. Bọn hắn chưa từng thấy pháp thân hoàng liên thất diệp nên cho rằng đến đẳng cấp đó pháp thân sẽ đổi thành màu vàng kim cũng có thể hiểu được.
Lục Ly nói: “Mang bọn ta đến gặp giáo chủ của ngươi.”
Hứa Vạn Thanh cả kinh: “Hai vị tiền bối… không phải muốn đi Đại Khánh sao?”
“Ta không hề nói muốn đi Đại Khánh. Bắt đầu từ Phong Minh đảo cũng được.”
Lời này khiến Hứa Vạn Thanh không hiểu ra sao. Mà Chư Hồng Cộng cũng không biết Lục Ly muốn làm gì.
Hứa Vạn Thanh nào dám cãi lời, đành xoay người bay về phía Phong Minh đảo.
Chư Hồng Cộng truyền âm hỏi: “Tiền bối định làm gì thế?”
Lục Ly hồi đáp: “Thiên địa ràng buộc của hoàng liên giới chính là lục diệp. Ngươi đã là bát diệp rưỡi, không còn bị hạn chế. Ta sẽ thu thập tài nguyên của hoàng liên giới để giúp ngươi ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.”
“Cả hoàng liên giới sao?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc.
Lục Ly hoà hoãn nói: “Ta không bảo ngươi giết người, đừng cảm thấy áp lực tâm lý… Có rất nhiều chuyện hắc ám trên thế giới này mà ngươi không biết. Bởi vì hoàng liên giới nhỏ yếu nên mới không thu hút sự chú ý của các đại năng và hải thú. Nơi này… chính là cơ duyên của ngươi.”
“. . .”
Cơ duyên…
Chư Hồng Cộng đột nhiên nhận ra tế bào não của mình quá ít ỏi không đủ dùng, lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lục Ly mỉm cười đáp: “Trở thành tín ngưỡng của bọn họ.”
. . .
Hứa Vạn Thanh vừa trở về Phong Minh đảo đã có tu hành giả tiến lên nghênh đón.
“Đại sư huynh về rồi!”
“Đại sư huynh, hai người kia có phải là gian tế không? Huynh có hung hăng đánh bọn hắn một trận chưa, để bọn hắn biết Hồng Giáo chúng ta không dễ bị người khác trêu chọc.”
Hứa Vạn Thanh đặt ngón tay lên môi: “Suỵt ——”
“Đại sư huynh sao thế?”
Đám đông tu hành giả đều mờ mịt nhìn Hứa Vạn Thanh với vẻ khó hiểu. Trừ lúc đối mặt với Giáo chủ ra, trước nay Hứa Vạn Thanh chưa bao giờ tỏ ra bối rối và sợ hãi như vậy.
Hứa Vạn Thanh lập tức quát lớn: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào!”
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Lục Ly từ trên bầu trời hạ xuống. Đám người ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Hứa Vạn Thanh khom người nói: “Hai vị tiền bối, mời.”
Lục Ly: “Dẫn đường.”
Theo chân Hứa Vạn Thanh, hai người đi sâu vào trong đảo, rốt cuộc cũng tới được khu vực trung tâm. Hứa Vạn Thanh dẫn hai người đi qua đám sư đệ thủ thành, vừa bước vào trong đã thấy có mấy trăm đệ tử đang luyện công.
Thấy Hứa Vạn Thanh dẫn theo người lạ đến, bọn hắn lập tức dừng tay, nhao nhao hỏi:
“Đại sư huynh trở về rồi?”
“Hai người này là ai?”
“Còn có một con heo nữa kìa.”
Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói: “Đừng nói năng lung tung, hai vị này là khách quý từ xa đến, không được lãnh đạm.”
Uy tín của Hứa Vạn Thanh trong Hồng Giáo cực cao, ai nấy đều ngoan ngoãn khom người hành lễ với Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Hứa Vạn Thanh nói: “Giáo chủ đâu?”
“Giáo chủ đang nghỉ ngơi trong điện, ngài đang ngủ trưa, không muốn bị quấy nhiễu.” Một đệ tử đáp.
“Mau đi gọi Giáo chủ.”
“A?”
“Ta nói ngươi không hiểu sao?” Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói.
“Nhưng mà… Giáo chủ đã phân phó…”
Hứa Vạn Thanh đẩy hắn ra tiến về phía trước. Đúng lúc này trên thành lâu có một nam tử trung niên bước ra, trên thân mặc cẩm bào, ngữ khí không nhanh không chậm:
“Hứa Vạn Thanh, cãi nhau ỏm tỏi còn ra thể thống gì?”
“Sư… sư phụ! Hai vị khách quý này…” Hứa Vạn Thanh nói không nên lời.
“Khách quý?” Người đứng trên thành lâu chính là Giáo chủ Hồng Giáo, Đào Cảnh. Đào Cảnh nghi hoặc hỏi: “Ai cho phép ngươi dẫn người lạ lên đảo?”
Lục Ly tuỳ ý liếc nhìn đối phương một cái rồi quay đầu nói với Chư Hồng Cộng: “Gọi ra pháp thân.”
“Được.”
Ông! Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng đứng sừng sững giữa không trung.
Mấy trăm đệ tử ở bốn phương tám hướng đều há hốc mồm, miệng há to như quả trứng. Đào Cảnh vừa định răn dạy Hứa Vạn Thanh, vừa nhìn thấy pháp thân đã sững sờ không nói ra lời.
Lục Ly không thích dùng mưu kế, cũng không muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ, hắn bảo Chư Hồng Cộng trực tiếp gọi ra pháp thân để chinh phục đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất.
Đúng như hắn dự liệu, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn toà pháp thân bát diệp rưỡi. Đệ tử Hồng Giáo chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân cao như vậy. Trong quan niệm của hoàng liên giới, lục diệp chính là tối cường, độ cao tối đa là bảy trượng. Nay trước mắt đột nhiên xuất hiện pháp thân mười hai trượng đã phá vỡ thường thức của tất cả bọn họ.
Lục Ly lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch xung quanh:
“Ta có ba điều cần nói rõ với chư vị. Thứ nhất, ta và Chư Hồng Cộng đến nơi này không có ác ý, cũng không có ý định giết người. Thứ hai, từ giờ trở đi, Chư Hồng Cộng sẽ tiếp nhận vị trí Giáo chủ Hồng Giáo, người nào có dị nghị vui lòng cân nhắc cẩn thận. Thứ ba, Chư Hồng Cộng sẽ nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo. Trong vòng năm năm, hai người chúng ta tự sẽ rời khỏi nơi này.”
Ngữ khí Lục Ly trầm xuống. “Thời gian của chúng ta rất ít, cho các vị thời gian mười hơi thở để suy nghĩ.”
Phong Minh đảo chỉ trong giây lát đã trở nên lạnh lẽo, gió biển thốc vào mặt nhưng không ai cảm thấy đau rát.
Đào Cảnh thân là chủ của một giáo, đương nhiên không phải đồ ngốc. Người thông minh luôn có thể phân tích lợi hại của một sự việc trong thời gian ngắn. Hắn rất nhanh đã có phán đoán ——
Thứ nhất, hai vị cường giả này sẽ không giết người, bởi vì với thực lực như vậy, giết người là việc quá đơn giản.
Thứ hai, bọn hắn không cần phải nói dối gạt người, nắm giữ thực lực tuyệt đối còn nói dối để làm gì?
Thứ ba, thuận theo lời bọn hắn rõ ràng sẽ đạt được lợi ích. Tạm thời không hỏi tới tại sao lại xuất hiện cường giả bậc này, nhưng bọn hắn quả thật có đầy đủ năng lực nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo!
Sau mười hơi thở, Đào Cảnh cố kiềm nén rung động và kinh hãi trong lòng, từ trên thành lâu nhảy xuống rồi quỳ một gối dưới đất nói:
“Ta nguyện nhường lại vị trí Giáo chủ… Tham kiến giáo chủ!”
Chương 1059 Vô đề
Đệ tử bốn phương tám hướng cũng đồng loạt quỳ xuống. “Tham kiến Giáo chủ!”
Nhưng vẫn có người không nguyện ý. Muốn trong một khoảng thời gian ngắn giành được sự đồng thuận của tất cả mọi người là chuyện không thể nào. Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
“Giả, nhất định là giả! Đừng để bị hắn lừa gạt!!” Hai tu hành giả trừng to mắt mắng to rồi lao vọt tới.
Đào Cảnh kinh hô một tiếng: “Lui ra!!”
“Đừng!!!” Hứa Vạn Thanh nghẹn ngào kêu lên. Đáng tiếc không còn kịp nữa.
Chư Hồng Cộng cho dù có ngốc cũng không phải kẻ sẽ đứng yên mặc người chém giết, lập tức bộc phát cương khí. Phanh phanh!
Hai người kia bay ngược ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun máu. Hai người này đều là cao thủ nhất đẳng của Hồng Giáo, một người tam diệp một người tứ diệp. Chư Hồng Cộng không hạ tử thủ, hắn muốn tru tâm.
. . .
Hồng liên giới, trong Văn Tinh điện.
[Ting — thu hoạch được 210 người thành kính lễ bái, ban thưởng 210 điểm công đức, thu hoạch được 350 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu mở mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Được lễ bái cũng không có gì lạ, có người không thành kính cũng không lạ, nhưng người không thành kính nhiều gấp rưỡi người thành kính là thế nào?
Kim liên giới sẽ không gặp phải chuyện này. Vậy chẳng lẽ là… hồng liên?
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Là đồ đệ nào đang kiếm chuyện?
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không có rảnh rỗi làm loại chuyện này, Hải Loa đang bế môn hối lỗi và học tập Triều Thánh Khúc, có khả năng nhất chính là lão tứ và lão thất.
Lục Châu bèn cho người gọi Minh Thế Nhân đến hỏi thăm sự tình. Minh Thế Nhân cũng ngơ ngác, mờ mịt nói:
“Sư phụ, khoảng thời gian này đồ nhi chẳng làm gì cả mà… Phần lớn thời gian đều chỉ lo tu luyện, từ khi đến đây đồ nhi mới biết mình nhỏ yếu tới mức nào.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Tam sư huynh luyện thương, thất sư đệ ngoại trừ nghiên cứu mấy thứ đồ linh tinh thì dạy dỗ Lý Vân Tranh. Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay Lý Vân Tranh mặt mày xanh xao trông thảm vô cùng, mắt thâm quầng, tóc tai rối bời, chẳng còn giống vua của một nước tí nào.” Minh Thế Nhân nói.
“Lý Vân Tranh cũng được xem là đọc đủ thi thư, vậy mà lại chật vật như thế?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đồ nhi cũng không biết… Hôm qua đồ nhi ghé qua xem, lão thất nói là nhờ phương pháp của người có tác dụng nên mới khiến Lý Vân Tranh ngoan ngoãn như vậy.”
“Phương pháp của vi sư?” Lão phu cũng không có kỹ năng giáo dục đặc biệt nổi trội nào nha.
Xem ra lão thất không khiến người ta thất vọng. Lục Châu vuốt râu gật đầu, hỏi han một chút tình hình của các đồ đệ khác. Phi hành một chuyến thật dài nên mọi người nghỉ ngơi là chính, thỉnh thoảng giao lưu tâm sự chuyện hồng liên giới, tu luyện và nghỉ ngơi.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, lệnh cho Tư Vô Nhai tìm hiểu thêm về tin tức của Mệnh Cách thú.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong Minh Thế Nhân rời khỏi Văn Tinh điện.
Lồng giam thiên địa của kim liên giới chính là cửu diệp. Trái tim sinh mệnh của hung thú bát diệp không cách nào vượt ra khỏi cái lồng này. Chỉ khi có một tu hành giả mạnh hơn xuất hiện, trợ giúp bát diệp thu hoạch được trái tim sinh mệnh để tấn thăng cửu diệp, thì thực lực của toàn bộ hồng liên giới mới được đề thăng.
Đối với hồng liên giới, lồng giam thiên địa chính là Mệnh Cách thú. Tại nơi đây Mệnh Cách thú ít đến đáng thương, vô cùng khó tìm. Kỳ thực vấn đề của hồng liên giới còn khó giải quyết hơn kim liên giới nhiều.
Ngoài ra còn một vấn đề, vì sao khi Lục Châu đột phá thập diệp có thể hấp dẫn Mệnh Cách thú đến mà người khác thì không?
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu. Những vấn đề này để ngày sau từ từ giải quyết. Vấn đề trước mắt là… những người vừa rồi lễ bái đến từ đâu?
Chiêu Nguyệt?
Diệp Thiên Tâm?
Hay là Chư Hồng Cộng?
Vừa nghĩ tới lão bát, Lục Châu không khỏi bận tâm. Cứ cách hai ngày hắn sẽ kiểm tra tình hình của lão bát một lần. Lần trước kiểm tra thì lão bát vẫn đang phi hành trong Vô Tận Hải, không biết đã thoát ra chưa.
Nghĩ vậy, Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, nhắm mắt lại. Trước mặt lập tức xuất hiện hình ảnh của Chư Hồng Cộng ——
Chư Hồng Cộng đứng ở chính giữa, Lục Ly đứng bên cạnh hắn, xung quanh là một đám người đang quỳ một gối dưới đất.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, lão bát đến đất liền rồi? Rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhìn thấy đám người xung quanh đang quỳ, Lục Châu rốt cuộc cũng minh bạch điểm công đức từ đâu ra. Chỉ tiếc hơn phân nửa bọn hắn là không thành tâm, mỗi người đều có mục đích riêng.
Trong hình ảnh, Chư Hồng Cộng nhìn hai tu hành giả bị trọng thương, thản nhiên nói:
“Đây là giáo huấn dành cho các ngươi. Các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ lời Lục tiền bối vừa nói.”
Lục Ly cũng lên tiếng:
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Chư Hồng Cộng lựa chọn các ngươi. Với tu vi của hắn, muốn tiêu diệt cả cái Hồng Giáo cũng không thành vấn đề. Cho dù là Đại Khánh vương triều hắn cũng không để vào mắt.”
Nghe vậy, đám người giật mình ngẩng đầu, trong lòng Đào Cảnh khẽ động. Loại người này muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay.
Đằng xa có mấy trăm đệ tử bay tới, đồng loạt hạ xuống. Đào Cảnh không còn do dự, lập tức quát lên: “Còn không mau đến bái kiến tân nhiệm Giáo chủ?”
Mấy trăm người ngây ngốc quỳ dưới đất, mờ mịt nói: “Tham kiến Giáo chủ… Giáo chủ?”
[Ting — thu hoạch được 30 người thành kính lễ bái, ban thưởng 30 điểm công đức. Thu hoạch được 250 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Vì sao lão bát lại lấy thế đè người? Như vậy người khác đương nhiên sẽ không thành tâm lễ bái. Mà Lục Ly… vẫn còn sống?
Lục Ly tiếp tục nói: “Đào Cảnh, từ giờ trở đi, ngươi chính là đại trưởng lão Hồng Giáo. Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi sẽ trả lại vị trí Giáo chủ cho ngươi, ngươi có nguyện ý không?”
Đào Cảnh cúi đầu đáp: “Ta nguyện ý, đa tạ Giáo chủ!”
“Rất tốt. Hứa Vạn Thanh, ngươi sẽ là nhị trưởng lão, ngươi có nguyện ý không?”
Chương 1060 Vô đề
Hứa Vạn Thanh tận mắt nhìn thấy Chư Hồng Cộng đánh giết điệp ngư, trong lòng đã chịu phục từ lâu bèn đáp: “Ta nguyện ý!”
Ngay cả Giáo chủ và đại sư huynh cũng đã thần phục, những người khác tự nhiên cũng không chống đối nữa.
Chư Hồng Cộng kéo Lục Ly sang một bên, vung tay tạo ra tầng bình chướng cương khí ngăn cản âm thanh lọt ra ngoài. Lục Châu bèn gia tăng lực lượng phi phàm để nghe lỏm.
Chư Hồng Cộng nói: “Lục tiền bối, làm như vậy bọn hắn sẽ không phục! Sư phụ ta trước đây cũng thế, về sau tiếng hờn oán vang lên khắp nơi, thường xuyên xảy ra chuyện phản bội sư môn.”
Lục Ly khẽ cười: “Đây là thủ đoạn dùng trong ngắn hạn, phục hay không để sau này tính, trước tiên vẫn cứ phải ra oai phủ đầu chấn nhiếp bọn hắn, sau đó mới bắt đầu thi ân, sớm muộn gì bọn hắn cũng phục thôi. Sư phụ ngươi làm như thế nào không liên quan đến ta, mà ngươi như vậy hẳn nên bái ta làm thầy mới đúng.”
“Không không không… Gia sư trước đây tính tình táo bạo, nhưng mấy năm gần đây đã tốt hơn nhiều. Ông có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không làm chuyện phản bội sư môn, làm lão nhân gia người không vui.”
Coi như ngươi còn chút lương tâm. Lục Châu âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc Chư Hồng Cộng đang ở chỗ nào?
Chính lúc này, hình ảnh biến mất. Lục Châu không tiếp tục quan sát nữa mà lưu lại một phần ba lực lượng phi phàm trong cơ thể.
. . .
Lục Ly tiếp tục nói: “Ngươi có muốn bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa rồi rời khỏi nơi đây?”
“Đương nhiên muốn.”
“Vậy thì cứ làm theo lời ta. Nơi này là cơ duyên của ngươi, đừng nên bỏ lỡ.”
“Cơ duyên? Ta không có cảm giác gì.”
Lục Ly giải thích: “Hoàng liên giới cực kỳ nhỏ yếu, sẽ không hấp dẫn cự thú và Mệnh Cách thú. Đối với ngươi mà nói thì đây là nơi tuyệt hảo để tu hành. Ngươi có Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương, không cần phải lo lắng việc không có Mệnh Cách. Về phần điểm quan trọng nhất… ta sẽ nghĩ biện pháp lợi dụng tài nguyên nơi này, kích hoạt lực lượng Thái Hư trong cơ thể ngươi.”
Chư Hồng Cộng nhìn Lục Ly đầy phức tạp. “Vì sao phải giúp ta?”
Tứ sư huynh từng nói, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Lục Ly nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Chỉ có ngươi mới có thể đưa ta trở về, cũng chỉ có ngươi đã liều mình cứu ta. Ngươi không cần lo lắng, nếu ta muốn thứ gì ở ngươi thì đã chẳng mạo hiểm cứu ngươi trên Vô Tận Hải làm gì.”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu lộ vẻ ngượng ngùng.
Bình chướng biến mất. Chư Hồng Cộng xoay mặt lại đối diện với đám người, trong đầu nhớ tới hình tượng của sư phụ, bèn hắng giọng một cái, chắp tay sau lưng cao giọng nói: “Đứng lên rồi nói.”
“Tạ Giáo chủ.” Đám người đứng dậy.
“Ta biết các ngươi vì e ngại nên mới thần phục. Nhưng không sao, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Nói xong hắn phất tay. “Bản Giáo chủ mệt rồi.”
Thấy khí thế trên người hắn đã thay đổi, Lục Ly không khỏi nghi hoặc.
Chư Hồng Cộng truyền âm nói: “Tiền bối đừng coi thường ta, nhớ ngày đó ta cũng từng là một Trại chủ thống lĩnh hơn một trăm ngàn huynh đệ, từng cùng đại sư huynh hợp tác đánh hạ Thần Đô. Nếu không phải trong lòng ta chỉ có tu hành thì đã là người quyền cao chức trọng rồi.”
Lục Ly gật đầu đáp: “Ngươi biết chuyên tâm tu hành, đây là việc tốt.”
Đào Cảnh lập tức phân phó các đệ tử dọn dẹp lại phòng ốc tốt nhất trên Phong Minh đảo. Chư Hồng Cộng và Lục Ly cũng không khách khí, cư ngụ tại khu vực trung tâm đảo.
. . .
Trời chạng vạng tối.
Lục Ly và Chư Hồng Cộng gọi các thành viên hạch tâm của Phong Minh đảo đến thương thảo các bước hành động tiếp theo.
Lục Ly ung dung nói:
“Gọi các ngươi đến là muốn các ngươi làm mấy chuyện đơn giản. Nếu có thể làm tốt, Hồng Giáo sẽ trở thành đệ nhất giáo trong vòng không tới năm năm. Có lẽ ba năm, hai năm, hoặc chỉ cần một tháng…”
“. . .”
Đào Cảnh khom người nói: “Tiền bối, Đại Khánh vương triều rất lớn, lại có nhiều tông môn, muốn trở thành đệ nhất giáo cần thời gian không ít. Nhưng chỉ cần tiền bối ra lệnh, chúng ta nhất định không chối từ.”
Lục Ly gật đầu. “Chuyện thứ nhất, liệt kê ra toàn bộ các thế lực tông môn trong thiên hạ. Chuyện thứ hai, viết ra danh sách các tu hành giả tối cường trong Đại Khánh vương triều. Chuyện thứ ba, chiêu mộ cao thủ trên diện rộng, hứa thưởng thù lao thật nhiều.”
Đào Cảnh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hứa Vạn Thanh nghi hoặc hỏi: “Tiền bối dự định tiêu diệt từng bộ phận?”
Lục Ly lắc đầu. “Trong Đại Khánh có thế lực nào đang thử nghiệm đột phá thất diệp không? Truyền ra tin tức, nói Hồng Giáo ở Phong Minh đảo đã tìm được phương pháp.”
Đào Cảnh nghe vậy lập tức khom người nói: “Tiền bối cao minh.”
“Tất cả lui xuống đi.” Lục Ly nói.
Đám người Đào Cảnh hành lễ rồi xoay người rời đi. Chư Hồng Cộng lúc này mới ngồi ngả người ra tựa vào lưng ghế.
“Ta hơi sợ…”
“Vì sao mà sợ?”
“Tuy ta là bát diệp rưỡi nhưng ai biết nơi này có tuyệt thế cao thủ ẩn nấp hay không? Lỡ như gặp phải người như sư phụ ta, không giảng đạo lý, một chưởng chụp chết thì biết làm sao.”
Ánh mắt Lục Ly nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp. Hắn không nhớ rõ Chư Hồng Cộng đã nhắc đến sư phụ mình bao nhiêu lần.
“Tu vi sư phụ ngươi thế nào?” Lục Ly hỏi.
Chư Hồng Cộng sờ cằm, nhớ lại cảnh tượng truyền đạo lần trước tại Ma Thiên Các bèn đáp: “Cửu diệp Nghiệp Hoả.”
Lục Ly lắc đầu. “Đợi đến khi ta gặp sư phụ ngươi, hắn sẽ biết rõ giữa hai chúng ta chênh lệch đến thế nào. Đương nhiên sau này ngươi cũng sẽ minh bạch.”
. . .
Hai ngày sau, Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm nhưng không quan sát tình hình Chư Hồng Cộng nữa. Có Lục Ly bên cạnh, Chư Hồng Cộng sẽ rất an toàn.
“Viên Mệnh Cách thứ nhất về cơ bản đã ổn định. Tiếp theo là viên Mệnh Cách thứ hai…”
Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú.
[Mệnh Cách Chi Tâm Tranh thú – năng lực: công kích, chịu được lửa.]
Lục Châu trải tấm bản vẽ ba mươi sáu loại Mệnh Cách do Lục Ly tặng ra xem. Trên đó phân bố rất rõ ràng vị trí từng loại Mệnh Cách.
“Nơi này là khu vực Mệnh Cách “Nhân”…”
Lục Ly đứng chắp tay sau lưng, nghênh đón gió biển thổi tới rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Chư Hồng Cộng.”
“Ta tự giới thiệu mình một chút. Ta tên là Lục Ly, đến từ hắc liên giới, là thành viên của Hắc Tháp nghị hội. Tuy rằng ta đã thiêu đốt khí hải nhưng vẫn dư sức dạy dỗ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý thì có thể bái ta làm sư phụ.” Lục Ly nghiêm túc nói.
Thiên hạ này có ai không muốn thu một người có khí tức Thái Hư làm đồ đệ cơ chứ?
Nhưng Chư Hồng Cộng lại lắc đầu nói: “Vậy thì không được, ta đã có sư phụ.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ đích thân giải thích với sư phụ ngươi.” Lục Ly nói.
“Không không không… lòng trung thành của ta với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám!” Chư Hồng Cộng liên tục xua tay.
“Ta đường đường là cường giả Thiên Giới Bà Sa khai năm Mệnh Cách, chẳng lẽ còn không bằng sư phụ ngươi?” Lục Ly cau mày hỏi.
Chư Hồng Cộng lắc đầu thở dài: “Sư phụ đối xử với ta như người thân ruột thịt, ta sao có thể phản bội người mà đi. Tiền bối đừng bức ép ta nữa.”
Thấy hắn cố chấp không đồng ý, Lục Ly cũng không cưỡng cầu nữa. “Thôi vậy.”
Trong mắt hắn, Chư Hồng Cộng là “bảo bối” vừa có thiên phú vừa có phẩm hạnh tốt, không thể thu làm đồ đệ đúng là đáng tiếc.
“Đa tạ tiền bối đã hiểu cho ta.” Chư Hồng Cộng cười nói.
Lục Ly nhìn hắn, nở nụ cười đáp: “Tuy ngươi không thể bái ta làm thầy nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể dạy ngươi… Tu vi ta đã phế, chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi đó.”
“Trông cậy vào ta?” Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn xung quanh, lông tóc dựng đứng.
Trong rừng rậm bỗng truyền ra tiếng vù vù, Chư Hồng Cộng cả kinh thốt lên: “Tiêu đời! Tiền bối, chúng ta chạy mau!”
Đương Khang cũng đứng lên. Lục Ly nhướng mày nói: “Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh tìm cách ứng phó.”
“Lục tiền bối, ông đánh giá ta quá cao rồi, trước đó ta chỉ là lục diệp, cho dù hấp thu tu vi của ông thì cũng chỉ là bát diệp mà thôi!”
Vừa nói hắn vừa lôi kéo Lục Ly chạy đi nhưng đã muộn. Đám tu hành giả từ trong rừng rậm bay ra, khoảng chừng hơn mười người.
“Hai vị, xông vào Phong Minh đảo của Hồng Giáo chúng ta như vậy là không hay đâu.” Một nam tử lăng không lơ lửng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Chư Hồng Cộng xua xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Xin đợi một chút.” Nam tử kia nói, “Các hạ nếu không có ác ý thì có thể lên đảo làm khách. Chỉ cần là bằng hữu, Hồng Giáo đều sẽ hoan nghênh.”
“Không cần đâu.” Chư Hồng Cộng giật mình xua tay từ chối. Đồ đần mới đến hang ổ đối phương làm khách.
Nam tử gật đầu, sảng khoái nói: “Vậy thì để ta tiễn hai vị rời đi.”
“Không cần, chúng ta tự mình đi được rồi.” Chư Hồng Cộng lúng túng đáp.
Nam tử thấy hắn có vẻ căng thẳng, bèn nhẹ giọng nói: “Ta không có ác ý, ta thấy hai vị áo quần rách nát, hẳn là lúc lên đảo bị hải thú tập kích, vẫn nên để ta hộ tống hai vị rời đi thì hơn.”
Chư Hồng Cộng thở dài: “Tiền bối đúng là có ánh mắt, đoạn đường vừa rồi chúng ta đã chịu không ít khổ cực.”
Lục Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình. Nam tử gật đầu: “Hai vị nếu muốn đến Đại Khánh thì phải đi qua Bắc đảo trước. Khu vực đó hung hiểm vô cùng.”
Đại Khánh? Chư Hồng Cộng nảy sinh nghi hoặc.
Lúc này, các tu hành giả khác cũng lên tiếng phụ hoạ: “Được đại sư huynh ta bảo vệ, các ngươi còn không mau tạ ơn? Đại sư huynh ta vốn là người nhân từ, không tính toán với người thường đâu.”
Chư Hồng Cộng lập tức chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối, chúng ta thật sự không cố ý xông tới nơi này.”
“Việc nhỏ thôi.” Nam tử tung người bay lên, quay đầu dặn dò đám người đi cùng: “Các ngươi trở về phục mệnh đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Cung tiễn đại sư huynh.”
Chư Hồng Cộng thầm hô một tiếng, vận khí không tệ nha, còn gặp được người tốt.
Nam tử dẫn đầu bay vào không trung, Chư Hồng Cộng gọi Đương Khang một tiếng rồi cùng Lục Ly nhảy lên lưng nó. Lục Ly vỗ vỗ bả vai hắn: “Làm việc theo hoàn cảnh.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trên lưng Đương Khang bay theo nam tử kia đến bờ biển phía bắc. Chư Hồng Cộng thấy nam tử này khí độ bất phàm, nhìn không giống kẻ xấu, nhưng lòng đề phòng không thể không có nên hắn không đi quá gần.
Hắn không cảm giác được khí tức của nam tử này, chứng tỏ đây là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
“Ta là đại sư huynh của Hồng Giáo, Hứa Vạn Thanh. Hai vị trông lạ mặt, hẳn là người phương khác tới?” Hứa Vạn Thanh vừa phi hành vừa hỏi.
Lục Ly nhàn nhạt đáp: “Lục Ly.”
“Còn ta là Chư Hồng Cộng. Ta và Lục tiền bối từ một nơi rất xa bay tới đây…”
Hứa Vạn Thanh gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hai vị chưa từng nghe qua tên của Hứa Vạn Thanh ta?”
Chư Hồng Cộng thành thật lắc đầu.
Hứa Vạn Thanh có chút tiếc nuối rồi dời mắt nhìn về phía Đương Khang, trong lòng thầm nghĩ, người này có toạ kỵ, hẳn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trước phải xác minh ý đồ của bọn hắn khi đến đây mới được.
“Hai vị từ đâu đến?” Hứa Vạn Thanh truy hỏi.
“Một nơi cực kỳ xa, hẳn là tiền bối chưa từng nghe nói đến.” Chư Hồng Cộng vẫn thành thực đáp.
Lục Ly vừa định há miệng nói chuyện, đột nhiên sặc gió biển, ho khan một trận. Khục khục… Lục Ly phun ra một ngụm máu.
Hứa Vạn Thanh cả kinh nói: “Ngươi bị trọng thương!”
Chư Hồng Cộng lập tức tóm chặt lấy Lục Ly, cảnh giác nhìn Hứa Vạn Thanh. Chỉ cần đối phương làm ra động tác gì, hắn sẽ mang Lục Ly điên cuồng chạy trốn.
Hứa Vạn Thanh nói: “Tình trạng này của ngươi không thích hợp bôn ba khắp nơi, nếu không chê có thể ở lại Hồng Giáo.”
Lục Ly nhịn xuống cơn đau truyền ra từ khí hải, khẽ nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Hứa Vạn Thanh thầm nghĩ, xem ra hai người này đúng là vô tình xâm nhập Phong Minh đảo. Nếu là gian tế thì sao còn mang theo một người bị thương nặng như vậy cùng đến, hơn nữa bọn hắn còn có một con toạ kỵ, nào có gian tế được đãi ngộ tốt như vậy.
“Đằng trước chính là Bắc đảo, bay qua hải vực này là đến.”
“Đa tạ.”
Chương 1057 Vô đề
Ba người tiếp tục phi hành.
Khi bay đến đoạn giữa hải vực, Hứa Vạn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, Đương Khang cũng kêu lên ụt ịt. Trong hải vực có một hắc ảnh đang di động.
Hứa Vạn Thanh nhướng mày: “Thật là xui xẻo. Mau tránh nó đi.”
Vèo ——
Một con điệp ngư trông như quạt ba tiêu lao vụt lên khỏi mặt nước và nhào về phía ba người. Mũi chân Hứa Vạn Thanh điểm nhẹ, lăng không bay lên cao.
Nhìn lại thấy đám người Chư Hồng Cộng vẫn thản nhiên bay dưới tầng trời thấp, Hứa Vạn Thanh không khỏi kinh ngạc hô lên: “Sao các vị không tránh?!”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu: “Hình như… đâu cần phải tránh a?”
Hứa Vạn Thanh cau mày: “Cẩn thận đó.”
Dưới mặt biển lại truyền đến tiếng lướt sóng, một con điệp ngư khác bay vọt lên ủn vào bụng Đương Khang.
Chư Hồng Cộng cau mày: “Đương Khang, tránh mau!”
Hai chân hắn kẹp chặt, Đương Khang lập tức tăng tốc bay lên.
Hứa Vạn Thanh thở phào một hơi: “Tiểu tử ngươi quả là biết trốn. Đi thôi!”
Nhưng đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện năm con điệp ngư nhảy ra khỏi mặt biển tạo thành một vòng cung. Hứa Vạn Thanh quay đầu nhìn ra sau lưng, nơi đó cũng có bốn con điệp ngư đang chực chờ.
“Đúng là xui xẻo mà.” Sắc mặt Hứa Vạn Thanh trở nên ngưng trọng.
“Hứa tiền bối, làm sao đây?” Chư Hồng Cộng thấy vẻ căng thẳng trên mặt đối phương nên cũng khẩn trương theo.
“Chỉ có thể cố gắng vọt tới Bắc đảo… Để ta mở đường.”
Nói xong, Hứa Vạn Thanh gọi ra pháp thân. Ông —— ——
Ngay khoảnh khắc pháp thân xuất hiện, hai mắt Chư Hồng Cộng trừng lớn. Bởi vì đó là một toà pháp thân… hoàng liên!
“Sao… sao có thể?!” Toàn thân Chư Hồng Cộng cứng đờ.
Lục Ly cũng bất ngờ không thôi. “Thật không ngờ… ấn ký dẫn đường lại đưa chúng ta đến hoàng liên giới!”
Hứa Vạn Thanh điều động pháp thân đánh lui hai con điệp ngư. Quay đầu lại thấy Chư Hồng Cộng đang há hốc mồm nhìn mình, hắn hài lòng nói:
“Không sai, ta chính là đệ nhất thiên tài của Hồng Giáo, trong vòng hai năm tới ta nhất định có thể tiến vào lục diệp.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt. Hoàng liên pháp thân?!
Mẹ nó chuyện gì đang xảy ra?! Ta đang ở đâu đây?
Sau khi đánh bay hai con điệp ngư, Hứa Vạn Thanh lại bay vọt về phía trước. “Đừng lo lắng, cùng lên.”
“A…”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang bay tới, lớn giọng hô: “Hứa tiền bối, chúng ta thật sự không có ác ý, ngài đừng che giấu nữa!”
“Che giấu?” Hứa Vạn Thanh không hiểu hắn nói gì. Vừa mới thất thần, dưới biển lại xuất hiện thêm một con điệp ngư càng cường đại hơn, thân nó dài chín trượng, bề ngang ba bốn trượng, toàn thân toả ra u quang.
Hứa Vạn Thanh trừng mắt mắng: “Chết tiệt!”
Ầm! Điệp ngư há cái mồm to bay tới cắn vào pháp thân hoàng liên. Phốc —— ——
Hứa Vạn Thanh phun máu, sợ hãi bay lùi về sau. “Sao nơi này lại có cự thú?!”
Chư Hồng Cộng ngây ngốc nhìn, đến lúc nào rồi mà còn ẩn giấu tu vi? Lúc này Lục Ly ngồi sau lưng mới thấp giọng nói:
“Hắn không ẩn giấu tu vi, tu vi thực sự của hắn chỉ có ngũ diệp.”
“Ngũ… ngũ diệp?” Chư Hồng Cộng khó tin nói, “Nhất định là hắn đang gạt chúng ta, đừng tin hắn.”
Lục Ly chậm rãi lắc đầu: “Là ngũ diệp, không sai đâu.”
“. . .”
Soạt! Điệp ngư dài chín trượng lại phá không bay tới. Hứa Vạn Thanh che ngực, lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, ta đã tận lực rồi. Hai vị tự đi tiếp đi vậy.”
Nói xong hắn lập tức xoay người chạy trốn.
Chư Hồng Cộng cúi đầu nhìn điệp ngư rồi nhảy lên không trung, gọi ra pháp thân!
Ông —— —— Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng xuất hiện trước mắt.
Hứa Vạn Thanh nghe tiếng năng lượng cộng hưởng ở sau lưng bèn quay đầu nhìn, sau đó hai mắt trừng lớn như muốn nứt ra: “Cái gì?!!”
Ta hoa mắt? Hay là ảo giác?
Hứa Vạn Thanh hung hăng nhéo mình một cái, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận biết của hắn rồi.
Pháp thân cao mười hai trượng cầm một tia kiếm cương trong tay rồi đâm xuống. Xoẹt! Kiếm cương xuyên thủng đầu điệp ngư.
Chư Hồng Cộng lại huy động Lệ Ngân Quyền Sáo, đập mạnh một cú vào đầu điệp ngư. Ầm! Điệp ngư lập tức sùi bọt mép nằm ngửa ra.
“Đừng quên lấy trái tim sinh mệnh.” Lục Ly nhắc nhở một câu.
Lúc này Lục Ly đã hiểu, hoàng liên giới thậm chí còn yếu ớt hơn kim liên giới. Có lẽ… đây chính là cơ duyên của Chư Hồng Cộng.
Một viên trái tim sinh mệnh trong suốt lóng lánh bay ra, Chư Hồng Cộng bắt lấy nhét vào trong ngực áo rồi thu hồi pháp thân, đáp xuống lưng Đương Khang, khẽ gọi: “Hứa tiền bối.”
Hứa Vạn Thanh toàn thân cứng đờ, mười ngón tay run rẩy nhìn Chư Hồng Cộng, vẻ mặt ngây ngốc như không nghe thấy.
Chư Hồng Cộng huơ huơ tay: “Này, Hứa tiền bối?”
Hứa Vạn Thanh giật mình tỉnh táo lại, vội khom lưng nói: “Tiền… tiền bối? Không dám nhận!”
Hứa Vạn Thanh kiệt lực khống chế thân thể, trong lòng lại là kinh đào hải lãng.
Không đợi Chư Hồng Cộng mở miệng, Lục Ly đã nói: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy, thành thật trả lời.”
“Vâng vâng vâng…” Hứa Vạn Thanh lắp bắp đáp.
“Trong Hồng Giáo, người có tu vi cao nhất là ai?”
“Là… là gia sư Đào Cảnh, tu vi Nguyên Thần cảnh lục.. lục diệp đỉnh, đỉnh phong…”
“Lục diệp mà là tối cường?”
Hứa Vạn Thanh khổ sở lắp bắp: “Tiền, tiền bối… tối cường không phải là lục diệp sao?”
“Vô tri.”
Sắc mặt Hứa Vạn Thanh đỏ lên, nói không ra lời. Chư Hồng Cộng đã thể hiện tu vi bát diệp rưỡi, có đủ tư cách để trả lời câu hỏi này.
Nhưng Chư Hồng Cộng quả thật không cười nổi… Bởi vì từ trên người Hứa Vạn Thanh, hắn nhìn thấy bóng dáng của tu hành giả kim liên giới. Nhớ ngày đó kim liên giới khi gặp phải cửu diệp, có ai không sợ hãi rung động như Hứa Vạn Thanh?
Nhỏ yếu chính là cái tội.
Lục Ly tiếp tục hỏi: “Chúa tể của thế giới này là thế lực phương nào?”
“Đại, Đại Khánh vương triều, nơi đó có rất nhiều lục diệp. Vương triều thống nhất thiên hạ, hàng năm sẽ đến các đại tông môn để chiêu mộ nhân tài. Nghe nói Đại Khánh vương triều có tới hơn mười vị lục diệp! Hơn mười người đấy!”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Nhớ ngày đó kim liên giới cảm thán Đại Viêm vương triều có rất nhiều cao thủ bát diệp, cũng chẳng khác gì hoàng liên giới bây giờ.
Lục Ly hỏi: “Cho đến nay vẫn chưa từng có thất diệp?”
Hứa Vạn Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Không có… Tiền bối, ta không rõ, vì sao… vì sao lại là mười hai trượng? Vì sao không có liên toạ? Vì sao màu sắc lại thiên về hoàng kim hơn?”
Chương 1058 Vô đề
Nghe vậy Chư Hồng Cộng mới giật mình hiểu ra. Kim liên và hoàng liên kỳ thực là hai màu khá tương tự. Bọn hắn chưa từng thấy pháp thân hoàng liên thất diệp nên cho rằng đến đẳng cấp đó pháp thân sẽ đổi thành màu vàng kim cũng có thể hiểu được.
Lục Ly nói: “Mang bọn ta đến gặp giáo chủ của ngươi.”
Hứa Vạn Thanh cả kinh: “Hai vị tiền bối… không phải muốn đi Đại Khánh sao?”
“Ta không hề nói muốn đi Đại Khánh. Bắt đầu từ Phong Minh đảo cũng được.”
Lời này khiến Hứa Vạn Thanh không hiểu ra sao. Mà Chư Hồng Cộng cũng không biết Lục Ly muốn làm gì.
Hứa Vạn Thanh nào dám cãi lời, đành xoay người bay về phía Phong Minh đảo.
Chư Hồng Cộng truyền âm hỏi: “Tiền bối định làm gì thế?”
Lục Ly hồi đáp: “Thiên địa ràng buộc của hoàng liên giới chính là lục diệp. Ngươi đã là bát diệp rưỡi, không còn bị hạn chế. Ta sẽ thu thập tài nguyên của hoàng liên giới để giúp ngươi ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.”
“Cả hoàng liên giới sao?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc.
Lục Ly hoà hoãn nói: “Ta không bảo ngươi giết người, đừng cảm thấy áp lực tâm lý… Có rất nhiều chuyện hắc ám trên thế giới này mà ngươi không biết. Bởi vì hoàng liên giới nhỏ yếu nên mới không thu hút sự chú ý của các đại năng và hải thú. Nơi này… chính là cơ duyên của ngươi.”
“. . .”
Cơ duyên…
Chư Hồng Cộng đột nhiên nhận ra tế bào não của mình quá ít ỏi không đủ dùng, lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lục Ly mỉm cười đáp: “Trở thành tín ngưỡng của bọn họ.”
. . .
Hứa Vạn Thanh vừa trở về Phong Minh đảo đã có tu hành giả tiến lên nghênh đón.
“Đại sư huynh về rồi!”
“Đại sư huynh, hai người kia có phải là gian tế không? Huynh có hung hăng đánh bọn hắn một trận chưa, để bọn hắn biết Hồng Giáo chúng ta không dễ bị người khác trêu chọc.”
Hứa Vạn Thanh đặt ngón tay lên môi: “Suỵt ——”
“Đại sư huynh sao thế?”
Đám đông tu hành giả đều mờ mịt nhìn Hứa Vạn Thanh với vẻ khó hiểu. Trừ lúc đối mặt với Giáo chủ ra, trước nay Hứa Vạn Thanh chưa bao giờ tỏ ra bối rối và sợ hãi như vậy.
Hứa Vạn Thanh lập tức quát lớn: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào!”
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Lục Ly từ trên bầu trời hạ xuống. Đám người ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Hứa Vạn Thanh khom người nói: “Hai vị tiền bối, mời.”
Lục Ly: “Dẫn đường.”
Theo chân Hứa Vạn Thanh, hai người đi sâu vào trong đảo, rốt cuộc cũng tới được khu vực trung tâm. Hứa Vạn Thanh dẫn hai người đi qua đám sư đệ thủ thành, vừa bước vào trong đã thấy có mấy trăm đệ tử đang luyện công.
Thấy Hứa Vạn Thanh dẫn theo người lạ đến, bọn hắn lập tức dừng tay, nhao nhao hỏi:
“Đại sư huynh trở về rồi?”
“Hai người này là ai?”
“Còn có một con heo nữa kìa.”
Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói: “Đừng nói năng lung tung, hai vị này là khách quý từ xa đến, không được lãnh đạm.”
Uy tín của Hứa Vạn Thanh trong Hồng Giáo cực cao, ai nấy đều ngoan ngoãn khom người hành lễ với Chư Hồng Cộng và Lục Ly.
Hứa Vạn Thanh nói: “Giáo chủ đâu?”
“Giáo chủ đang nghỉ ngơi trong điện, ngài đang ngủ trưa, không muốn bị quấy nhiễu.” Một đệ tử đáp.
“Mau đi gọi Giáo chủ.”
“A?”
“Ta nói ngươi không hiểu sao?” Hứa Vạn Thanh trầm giọng nói.
“Nhưng mà… Giáo chủ đã phân phó…”
Hứa Vạn Thanh đẩy hắn ra tiến về phía trước. Đúng lúc này trên thành lâu có một nam tử trung niên bước ra, trên thân mặc cẩm bào, ngữ khí không nhanh không chậm:
“Hứa Vạn Thanh, cãi nhau ỏm tỏi còn ra thể thống gì?”
“Sư… sư phụ! Hai vị khách quý này…” Hứa Vạn Thanh nói không nên lời.
“Khách quý?” Người đứng trên thành lâu chính là Giáo chủ Hồng Giáo, Đào Cảnh. Đào Cảnh nghi hoặc hỏi: “Ai cho phép ngươi dẫn người lạ lên đảo?”
Lục Ly tuỳ ý liếc nhìn đối phương một cái rồi quay đầu nói với Chư Hồng Cộng: “Gọi ra pháp thân.”
“Được.”
Ông! Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng đứng sừng sững giữa không trung.
Mấy trăm đệ tử ở bốn phương tám hướng đều há hốc mồm, miệng há to như quả trứng. Đào Cảnh vừa định răn dạy Hứa Vạn Thanh, vừa nhìn thấy pháp thân đã sững sờ không nói ra lời.
Lục Ly không thích dùng mưu kế, cũng không muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ, hắn bảo Chư Hồng Cộng trực tiếp gọi ra pháp thân để chinh phục đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất.
Đúng như hắn dự liệu, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn toà pháp thân bát diệp rưỡi. Đệ tử Hồng Giáo chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân cao như vậy. Trong quan niệm của hoàng liên giới, lục diệp chính là tối cường, độ cao tối đa là bảy trượng. Nay trước mắt đột nhiên xuất hiện pháp thân mười hai trượng đã phá vỡ thường thức của tất cả bọn họ.
Lục Ly lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch xung quanh:
“Ta có ba điều cần nói rõ với chư vị. Thứ nhất, ta và Chư Hồng Cộng đến nơi này không có ác ý, cũng không có ý định giết người. Thứ hai, từ giờ trở đi, Chư Hồng Cộng sẽ tiếp nhận vị trí Giáo chủ Hồng Giáo, người nào có dị nghị vui lòng cân nhắc cẩn thận. Thứ ba, Chư Hồng Cộng sẽ nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo. Trong vòng năm năm, hai người chúng ta tự sẽ rời khỏi nơi này.”
Ngữ khí Lục Ly trầm xuống. “Thời gian của chúng ta rất ít, cho các vị thời gian mười hơi thở để suy nghĩ.”
Phong Minh đảo chỉ trong giây lát đã trở nên lạnh lẽo, gió biển thốc vào mặt nhưng không ai cảm thấy đau rát.
Đào Cảnh thân là chủ của một giáo, đương nhiên không phải đồ ngốc. Người thông minh luôn có thể phân tích lợi hại của một sự việc trong thời gian ngắn. Hắn rất nhanh đã có phán đoán ——
Thứ nhất, hai vị cường giả này sẽ không giết người, bởi vì với thực lực như vậy, giết người là việc quá đơn giản.
Thứ hai, bọn hắn không cần phải nói dối gạt người, nắm giữ thực lực tuyệt đối còn nói dối để làm gì?
Thứ ba, thuận theo lời bọn hắn rõ ràng sẽ đạt được lợi ích. Tạm thời không hỏi tới tại sao lại xuất hiện cường giả bậc này, nhưng bọn hắn quả thật có đầy đủ năng lực nâng đỡ Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo!
Sau mười hơi thở, Đào Cảnh cố kiềm nén rung động và kinh hãi trong lòng, từ trên thành lâu nhảy xuống rồi quỳ một gối dưới đất nói:
“Ta nguyện nhường lại vị trí Giáo chủ… Tham kiến giáo chủ!”
Chương 1059 Vô đề
Đệ tử bốn phương tám hướng cũng đồng loạt quỳ xuống. “Tham kiến Giáo chủ!”
Nhưng vẫn có người không nguyện ý. Muốn trong một khoảng thời gian ngắn giành được sự đồng thuận của tất cả mọi người là chuyện không thể nào. Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
“Giả, nhất định là giả! Đừng để bị hắn lừa gạt!!” Hai tu hành giả trừng to mắt mắng to rồi lao vọt tới.
Đào Cảnh kinh hô một tiếng: “Lui ra!!”
“Đừng!!!” Hứa Vạn Thanh nghẹn ngào kêu lên. Đáng tiếc không còn kịp nữa.
Chư Hồng Cộng cho dù có ngốc cũng không phải kẻ sẽ đứng yên mặc người chém giết, lập tức bộc phát cương khí. Phanh phanh!
Hai người kia bay ngược ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun máu. Hai người này đều là cao thủ nhất đẳng của Hồng Giáo, một người tam diệp một người tứ diệp. Chư Hồng Cộng không hạ tử thủ, hắn muốn tru tâm.
. . .
Hồng liên giới, trong Văn Tinh điện.
[Ting — thu hoạch được 210 người thành kính lễ bái, ban thưởng 210 điểm công đức, thu hoạch được 350 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu mở mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Được lễ bái cũng không có gì lạ, có người không thành kính cũng không lạ, nhưng người không thành kính nhiều gấp rưỡi người thành kính là thế nào?
Kim liên giới sẽ không gặp phải chuyện này. Vậy chẳng lẽ là… hồng liên?
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Là đồ đệ nào đang kiếm chuyện?
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không có rảnh rỗi làm loại chuyện này, Hải Loa đang bế môn hối lỗi và học tập Triều Thánh Khúc, có khả năng nhất chính là lão tứ và lão thất.
Lục Châu bèn cho người gọi Minh Thế Nhân đến hỏi thăm sự tình. Minh Thế Nhân cũng ngơ ngác, mờ mịt nói:
“Sư phụ, khoảng thời gian này đồ nhi chẳng làm gì cả mà… Phần lớn thời gian đều chỉ lo tu luyện, từ khi đến đây đồ nhi mới biết mình nhỏ yếu tới mức nào.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Tam sư huynh luyện thương, thất sư đệ ngoại trừ nghiên cứu mấy thứ đồ linh tinh thì dạy dỗ Lý Vân Tranh. Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay Lý Vân Tranh mặt mày xanh xao trông thảm vô cùng, mắt thâm quầng, tóc tai rối bời, chẳng còn giống vua của một nước tí nào.” Minh Thế Nhân nói.
“Lý Vân Tranh cũng được xem là đọc đủ thi thư, vậy mà lại chật vật như thế?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đồ nhi cũng không biết… Hôm qua đồ nhi ghé qua xem, lão thất nói là nhờ phương pháp của người có tác dụng nên mới khiến Lý Vân Tranh ngoan ngoãn như vậy.”
“Phương pháp của vi sư?” Lão phu cũng không có kỹ năng giáo dục đặc biệt nổi trội nào nha.
Xem ra lão thất không khiến người ta thất vọng. Lục Châu vuốt râu gật đầu, hỏi han một chút tình hình của các đồ đệ khác. Phi hành một chuyến thật dài nên mọi người nghỉ ngơi là chính, thỉnh thoảng giao lưu tâm sự chuyện hồng liên giới, tu luyện và nghỉ ngơi.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, lệnh cho Tư Vô Nhai tìm hiểu thêm về tin tức của Mệnh Cách thú.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong Minh Thế Nhân rời khỏi Văn Tinh điện.
Lồng giam thiên địa của kim liên giới chính là cửu diệp. Trái tim sinh mệnh của hung thú bát diệp không cách nào vượt ra khỏi cái lồng này. Chỉ khi có một tu hành giả mạnh hơn xuất hiện, trợ giúp bát diệp thu hoạch được trái tim sinh mệnh để tấn thăng cửu diệp, thì thực lực của toàn bộ hồng liên giới mới được đề thăng.
Đối với hồng liên giới, lồng giam thiên địa chính là Mệnh Cách thú. Tại nơi đây Mệnh Cách thú ít đến đáng thương, vô cùng khó tìm. Kỳ thực vấn đề của hồng liên giới còn khó giải quyết hơn kim liên giới nhiều.
Ngoài ra còn một vấn đề, vì sao khi Lục Châu đột phá thập diệp có thể hấp dẫn Mệnh Cách thú đến mà người khác thì không?
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu. Những vấn đề này để ngày sau từ từ giải quyết. Vấn đề trước mắt là… những người vừa rồi lễ bái đến từ đâu?
Chiêu Nguyệt?
Diệp Thiên Tâm?
Hay là Chư Hồng Cộng?
Vừa nghĩ tới lão bát, Lục Châu không khỏi bận tâm. Cứ cách hai ngày hắn sẽ kiểm tra tình hình của lão bát một lần. Lần trước kiểm tra thì lão bát vẫn đang phi hành trong Vô Tận Hải, không biết đã thoát ra chưa.
Nghĩ vậy, Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, nhắm mắt lại. Trước mặt lập tức xuất hiện hình ảnh của Chư Hồng Cộng ——
Chư Hồng Cộng đứng ở chính giữa, Lục Ly đứng bên cạnh hắn, xung quanh là một đám người đang quỳ một gối dưới đất.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, lão bát đến đất liền rồi? Rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhìn thấy đám người xung quanh đang quỳ, Lục Châu rốt cuộc cũng minh bạch điểm công đức từ đâu ra. Chỉ tiếc hơn phân nửa bọn hắn là không thành tâm, mỗi người đều có mục đích riêng.
Trong hình ảnh, Chư Hồng Cộng nhìn hai tu hành giả bị trọng thương, thản nhiên nói:
“Đây là giáo huấn dành cho các ngươi. Các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ lời Lục tiền bối vừa nói.”
Lục Ly cũng lên tiếng:
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Chư Hồng Cộng lựa chọn các ngươi. Với tu vi của hắn, muốn tiêu diệt cả cái Hồng Giáo cũng không thành vấn đề. Cho dù là Đại Khánh vương triều hắn cũng không để vào mắt.”
Nghe vậy, đám người giật mình ngẩng đầu, trong lòng Đào Cảnh khẽ động. Loại người này muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay.
Đằng xa có mấy trăm đệ tử bay tới, đồng loạt hạ xuống. Đào Cảnh không còn do dự, lập tức quát lên: “Còn không mau đến bái kiến tân nhiệm Giáo chủ?”
Mấy trăm người ngây ngốc quỳ dưới đất, mờ mịt nói: “Tham kiến Giáo chủ… Giáo chủ?”
[Ting — thu hoạch được 30 người thành kính lễ bái, ban thưởng 30 điểm công đức. Thu hoạch được 250 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]
Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Vì sao lão bát lại lấy thế đè người? Như vậy người khác đương nhiên sẽ không thành tâm lễ bái. Mà Lục Ly… vẫn còn sống?
Lục Ly tiếp tục nói: “Đào Cảnh, từ giờ trở đi, ngươi chính là đại trưởng lão Hồng Giáo. Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi sẽ trả lại vị trí Giáo chủ cho ngươi, ngươi có nguyện ý không?”
Đào Cảnh cúi đầu đáp: “Ta nguyện ý, đa tạ Giáo chủ!”
“Rất tốt. Hứa Vạn Thanh, ngươi sẽ là nhị trưởng lão, ngươi có nguyện ý không?”
Chương 1060 Vô đề
Hứa Vạn Thanh tận mắt nhìn thấy Chư Hồng Cộng đánh giết điệp ngư, trong lòng đã chịu phục từ lâu bèn đáp: “Ta nguyện ý!”
Ngay cả Giáo chủ và đại sư huynh cũng đã thần phục, những người khác tự nhiên cũng không chống đối nữa.
Chư Hồng Cộng kéo Lục Ly sang một bên, vung tay tạo ra tầng bình chướng cương khí ngăn cản âm thanh lọt ra ngoài. Lục Châu bèn gia tăng lực lượng phi phàm để nghe lỏm.
Chư Hồng Cộng nói: “Lục tiền bối, làm như vậy bọn hắn sẽ không phục! Sư phụ ta trước đây cũng thế, về sau tiếng hờn oán vang lên khắp nơi, thường xuyên xảy ra chuyện phản bội sư môn.”
Lục Ly khẽ cười: “Đây là thủ đoạn dùng trong ngắn hạn, phục hay không để sau này tính, trước tiên vẫn cứ phải ra oai phủ đầu chấn nhiếp bọn hắn, sau đó mới bắt đầu thi ân, sớm muộn gì bọn hắn cũng phục thôi. Sư phụ ngươi làm như thế nào không liên quan đến ta, mà ngươi như vậy hẳn nên bái ta làm thầy mới đúng.”
“Không không không… Gia sư trước đây tính tình táo bạo, nhưng mấy năm gần đây đã tốt hơn nhiều. Ông có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không làm chuyện phản bội sư môn, làm lão nhân gia người không vui.”
Coi như ngươi còn chút lương tâm. Lục Châu âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc Chư Hồng Cộng đang ở chỗ nào?
Chính lúc này, hình ảnh biến mất. Lục Châu không tiếp tục quan sát nữa mà lưu lại một phần ba lực lượng phi phàm trong cơ thể.
. . .
Lục Ly tiếp tục nói: “Ngươi có muốn bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa rồi rời khỏi nơi đây?”
“Đương nhiên muốn.”
“Vậy thì cứ làm theo lời ta. Nơi này là cơ duyên của ngươi, đừng nên bỏ lỡ.”
“Cơ duyên? Ta không có cảm giác gì.”
Lục Ly giải thích: “Hoàng liên giới cực kỳ nhỏ yếu, sẽ không hấp dẫn cự thú và Mệnh Cách thú. Đối với ngươi mà nói thì đây là nơi tuyệt hảo để tu hành. Ngươi có Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương, không cần phải lo lắng việc không có Mệnh Cách. Về phần điểm quan trọng nhất… ta sẽ nghĩ biện pháp lợi dụng tài nguyên nơi này, kích hoạt lực lượng Thái Hư trong cơ thể ngươi.”
Chư Hồng Cộng nhìn Lục Ly đầy phức tạp. “Vì sao phải giúp ta?”
Tứ sư huynh từng nói, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Lục Ly nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Chỉ có ngươi mới có thể đưa ta trở về, cũng chỉ có ngươi đã liều mình cứu ta. Ngươi không cần lo lắng, nếu ta muốn thứ gì ở ngươi thì đã chẳng mạo hiểm cứu ngươi trên Vô Tận Hải làm gì.”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu lộ vẻ ngượng ngùng.
Bình chướng biến mất. Chư Hồng Cộng xoay mặt lại đối diện với đám người, trong đầu nhớ tới hình tượng của sư phụ, bèn hắng giọng một cái, chắp tay sau lưng cao giọng nói: “Đứng lên rồi nói.”
“Tạ Giáo chủ.” Đám người đứng dậy.
“Ta biết các ngươi vì e ngại nên mới thần phục. Nhưng không sao, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Nói xong hắn phất tay. “Bản Giáo chủ mệt rồi.”
Thấy khí thế trên người hắn đã thay đổi, Lục Ly không khỏi nghi hoặc.
Chư Hồng Cộng truyền âm nói: “Tiền bối đừng coi thường ta, nhớ ngày đó ta cũng từng là một Trại chủ thống lĩnh hơn một trăm ngàn huynh đệ, từng cùng đại sư huynh hợp tác đánh hạ Thần Đô. Nếu không phải trong lòng ta chỉ có tu hành thì đã là người quyền cao chức trọng rồi.”
Lục Ly gật đầu đáp: “Ngươi biết chuyên tâm tu hành, đây là việc tốt.”
Đào Cảnh lập tức phân phó các đệ tử dọn dẹp lại phòng ốc tốt nhất trên Phong Minh đảo. Chư Hồng Cộng và Lục Ly cũng không khách khí, cư ngụ tại khu vực trung tâm đảo.
. . .
Trời chạng vạng tối.
Lục Ly và Chư Hồng Cộng gọi các thành viên hạch tâm của Phong Minh đảo đến thương thảo các bước hành động tiếp theo.
Lục Ly ung dung nói:
“Gọi các ngươi đến là muốn các ngươi làm mấy chuyện đơn giản. Nếu có thể làm tốt, Hồng Giáo sẽ trở thành đệ nhất giáo trong vòng không tới năm năm. Có lẽ ba năm, hai năm, hoặc chỉ cần một tháng…”
“. . .”
Đào Cảnh khom người nói: “Tiền bối, Đại Khánh vương triều rất lớn, lại có nhiều tông môn, muốn trở thành đệ nhất giáo cần thời gian không ít. Nhưng chỉ cần tiền bối ra lệnh, chúng ta nhất định không chối từ.”
Lục Ly gật đầu. “Chuyện thứ nhất, liệt kê ra toàn bộ các thế lực tông môn trong thiên hạ. Chuyện thứ hai, viết ra danh sách các tu hành giả tối cường trong Đại Khánh vương triều. Chuyện thứ ba, chiêu mộ cao thủ trên diện rộng, hứa thưởng thù lao thật nhiều.”
Đào Cảnh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hứa Vạn Thanh nghi hoặc hỏi: “Tiền bối dự định tiêu diệt từng bộ phận?”
Lục Ly lắc đầu. “Trong Đại Khánh có thế lực nào đang thử nghiệm đột phá thất diệp không? Truyền ra tin tức, nói Hồng Giáo ở Phong Minh đảo đã tìm được phương pháp.”
Đào Cảnh nghe vậy lập tức khom người nói: “Tiền bối cao minh.”
“Tất cả lui xuống đi.” Lục Ly nói.
Đám người Đào Cảnh hành lễ rồi xoay người rời đi. Chư Hồng Cộng lúc này mới ngồi ngả người ra tựa vào lưng ghế.
“Ta hơi sợ…”
“Vì sao mà sợ?”
“Tuy ta là bát diệp rưỡi nhưng ai biết nơi này có tuyệt thế cao thủ ẩn nấp hay không? Lỡ như gặp phải người như sư phụ ta, không giảng đạo lý, một chưởng chụp chết thì biết làm sao.”
Ánh mắt Lục Ly nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp. Hắn không nhớ rõ Chư Hồng Cộng đã nhắc đến sư phụ mình bao nhiêu lần.
“Tu vi sư phụ ngươi thế nào?” Lục Ly hỏi.
Chư Hồng Cộng sờ cằm, nhớ lại cảnh tượng truyền đạo lần trước tại Ma Thiên Các bèn đáp: “Cửu diệp Nghiệp Hoả.”
Lục Ly lắc đầu. “Đợi đến khi ta gặp sư phụ ngươi, hắn sẽ biết rõ giữa hai chúng ta chênh lệch đến thế nào. Đương nhiên sau này ngươi cũng sẽ minh bạch.”
. . .
Hai ngày sau, Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm nhưng không quan sát tình hình Chư Hồng Cộng nữa. Có Lục Ly bên cạnh, Chư Hồng Cộng sẽ rất an toàn.
“Viên Mệnh Cách thứ nhất về cơ bản đã ổn định. Tiếp theo là viên Mệnh Cách thứ hai…”
Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú.
[Mệnh Cách Chi Tâm Tranh thú – năng lực: công kích, chịu được lửa.]
Lục Châu trải tấm bản vẽ ba mươi sáu loại Mệnh Cách do Lục Ly tặng ra xem. Trên đó phân bố rất rõ ràng vị trí từng loại Mệnh Cách.
“Nơi này là khu vực Mệnh Cách “Nhân”…”
Bình luận facebook