• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1071-1075

Chương 1071 Vô đề

“Chẳng lẽ Thừa Hoàng dự đoán được sự tồn tại của đám người Hắc Tháp nghị hội nên cố ý bức ra một phần trái tim sinh mệnh, để nó không bị bọn hắn phát hiện?”

Xem ra nhân quả đã rõ ràng.

“Hay cho Thừa Hoàng. Thật là thông minh.”

Điều này cũng giải thích được vì sao ban đầu Thừa Hoàng lại trốn trong chỗ sâu ở Nguyệt Quang lâm địa. Chỉ là, Diệp Thiên Tâm đã là cửu diệp, thậm chí còn luyện ra Nghiệp Hoả, trên người lại có hạt giống Thái Hư, trước sau gì cũng sẽ tiến vào cảnh giới thập diệp…

“Hắc Tháp nghị hội.” Lục Châu nhắc lại bốn chữ này.

Đúng lúc này, âm thanh của Tư Vô Nhai từ bên ngoài truyền đến:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Vào đi.”

Tư Vô Nhai cầm theo bản đồ da dê cổ và một đống tư liệu đi vào. Lý Vân Tranh cung kính theo sau.

“Bái kiến sư công.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Có việc gì nói thẳng đi.”

Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, tình hình ở Thiên Vũ Viện đã ổn thoả, Cứu Thiên Viện có tổng cộng 35 người đều đã đồng ý phục tùng quy củ.”

“Đám người này không dễ bị thuần phục. Một người trẻ tuổi như ngươi làm sao thuyết phục được bọn hắn?” Lục Châu kỳ quái hỏi.

“Cũng không có gì, đồ nhi chỉ nói với bọn hắn, sư phụ thích nhất là người thức thời.”

“Chỉ như vậy?”

“Có một câu đó thôi.” Tư Vô Nhai nói bổ sung, “Chỉ là đồ nhi viết câu đó vào giấy, gửi cho mỗi người một bản.”

Lục Châu: “. . .”

Cùng một câu nói nhưng dùng phương thức khác nhau sẽ phát huy được tác dụng không thể tưởng tượng nổi.

“Còn một việc khác, đồ nhi đề nghị, đã đến lúc chúng ta tiến cung.” Tư Vô Nhai nói.

“Vào cung?”

“Bốn vị quốc công đã đồng ý ủng hộ Lý Vân Tranh chấp chưởng Đại Đường.”

Lục Châu nhìn về phía Lý Vân Tranh. “Đã chuẩn bị tốt chưa?”

Lý Vân Tranh khom người nói: “Đồ tôn đã chuẩn bị thoả đáng, ta và sư phụ đã thảo luận mấy đêm, mong sư công ủng hộ.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Nói lão phu nghe xem.”

“Sư công, tuổi ta còn nhỏ, mọi chuyện ta đều nghe theo lời sư phụ.”

“Ồ?” Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, Lý Vân Tranh chưa có nhiều kinh nghiệm, khi làm việc quá do dự thiếu quyết đoán. Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đồ nhi và hắn đã ước pháp tam chương…”

Lục Châu đưa tay ngắt lời. “Đây là việc riêng giữa sư đồ các ngươi, vi sư sẽ không hỏi đến. Việc ngươi làm vi sư đều yên tâm.”

Trong lòng Tư Vô Nhai cảm động, lập tức khom người: “Đa tạ sư phụ. Hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu sư phụ đến tự mình toạ trấn.”

Lục Châu gật đầu. “Cần lão phu làm gì?”

“Sư phụ chỉ cần ngồi toạ trấn trên đài cao là được, chuyện gì cũng không cần làm, cứ giao cho đồ nhi.” Tư Vô Nhai đáp.

“Khi nào xuất phát?”

“Ngày mai.”

“Dời sang ba ngày sau đi.” Lục Châu nói.

“Vâng. Vậy thì dời sang ba ngày sau.” Tư Vô Nhai không hỏi vì sao sư phụ muốn dời, mọi chuyện đều nghe theo ý sư phụ.

Sau khi quan sát hai đồ đệ, Lục Châu cần thời gian để khôi phục Thái Huyền chi lực, đồng thời hắn cũng muốn xác nhận xem thời gian khôi phục có giống với lực lượng phi phàm hay không.

“Còn việc gì không?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai đặt bản đồ da dê cổ xuống trước mặt Lục Châu, nói:

“Đây là bản đồ da dê cổ sư phụ dặn đồ nhi mang đến… Bản đồ này thật thần kỳ, bên trên vẽ lại địa hình toàn bộ hồng liên giới và kim liên giới. Mời sư phụ xem qua.”

Lục Châu nhìn bản đồ da dê cổ. Hình dạng của hồng liên và kim liên gần như giống hệt nhau, đồng thời nằm ở vị trí đối xứng, đúng như dự đoán ban đầu.

“Theo ý kiến của ngươi, hắc liên giới sẽ ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Điểm giao nhau giữa kim liên và hồng liên là Hắc Thuỷ Huyền Động, khu vực bí ẩn phía sau tứ đại sâm lâm và Vô Tận Hải. Đồ nhi đã tra trong cổ tịch, Vô Tận Hải lớn hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.”

Lý Vân Tranh cũng tò mò nói: “Ta cũng đã từng xem trong cổ tịch, nghe nói Vô Tận Hải vô cùng vô tận, không có biên giới.”

Tư Vô Nhai ngẫm nghĩ: “Loại biển như thế nào mới được gọi là vô biên vô tận?”

Dựa vào kiến thức ở Địa Cầu, Lục Châu khẽ nói: “Hình cầu.”

“Sư phụ cao kiến. Đồ nhi hiện đang hoài nghi, những lục địa mà con người biết đều được Vô Tận Hải vây quanh.” Tư Vô Nhai tự tin nói.

Lý Vân Tranh không khỏi sửng sốt.

“Sư phụ từng gặp được cường giả hắc liên ở Thiên Luân sơn mạch… mà Thiên Luân sơn mạch vừa vặn lại đối xứng với vực sâu không đáy ở kim liên giới.”

Tư Vô Nhai đưa tay vạch một đường nằm ngang trên bản đồ da dê cổ, kéo dài từ lạch trời đến Hắc Thuỷ Huyền Động rồi dừng lại ở Thiên Luân Sơn Mạch.

“Cho nên, dù là lam liên hay hắc liên thì cũng sẽ xuất hiện trên trên trục này!”

Lý Vân Tranh trợn trừng mắt như thể vừa phát hiện ra đại lục mới. “. . .”

Lục Châu cũng bị suy đoán của Tư Vô Nhai làm cho kinh ngạc. Hắn đúng là chưa hề nghĩ tới việc này.

Văn Tinh điện lâm vào yên tĩnh. Thấy sư phụ trầm mặc, Tư Vô Nhai tưởng rằng mình nhắc đến lam liên khiến sư phụ không vui, lập tức quỳ gối xuống thỉnh tội: “Đồ nhi không nên đoán mò.”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn bản đồ da dê cổ, khẽ nói: “Suy đoán của ngươi rất có đạo lý. Vi sư sao lại trách ngươi. Đứng lên mà nói.”

“Vâng.”

Lý Vân Tranh hoàn toàn tâm phục khẩu phục: “Suy đoán này của sư phụ khiến ta được mở rộng tầm mắt.”

Lục Châu nói: “Việc này giao cho ngươi tiếp tục nghiên cứu, nếu có tiến triển thì kịp thời báo cáo. Ngoài ra vi sư còn có hai việc cần ngươi thực hiện.”

“Xin sư phụ phân phó.”

“Thứ nhất, Hắc Tháp nghị hội lợi dụng trận pháp để chiếm đoạt Mệnh Cách thú của hồng liên giới, vi sư hoài nghi bọn hắn cũng sẽ ra tay với kim liên

giới, ngươi nhớ thường xuyên liên lạc với Thiên Tâm. Thứ hai, tu vi Chiêu Nguyệt trì trệ hẳn là đã xảy ra vấn đề, ngươi hãy bí mật điều tra một lần.”

"Đồ nhi tuân mệnh."

Trước khi Tư Vô Nhai rời đi đã lưu lại phương thức sử dụng trận pháp liên lạc ở kim liên giới. Việc bí mật điều tra cũng là chuyện hắn rất am hiểu, bảo hắn chạy lên tiền tuyến mới là làm khó hắn.

Lục Châu khẽ phất tay. "Lui xuống đi."
Chương 1072 Vô đề

"Đồ nhi cáo lui." Tư Vô Nhai khom người rời đi, thấy Lý Vân Tranh vẫn còn đang nhìn bản đồ da dê cổ với vẻ trầm trồ thán phục, bèn vẫy tay gọi hắn cùng rời khỏi Văn Tinh điện.

Chờ hai người rời đi, Lục Châu mới mở giao diện Hệ thống ra xem.

Điểm công đức: 16.320 điểm

Tuổi thọ còn lại: 961.438 ngày

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 158 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 2, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1, Hỏa Linh Thạch x 3, Thẻ Nghịch Chuyển x 77

Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang nghỉ ngơi), Cùng Kỳ, Đương Khang

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Phán Quan Bút (siêu thiên giai), Tử Lưu Ly (hoang cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp)

Cát Lượng còn đang nghỉ ngơi, xem ra năng lực gia tăng thọ mệnh của nó không thể sử dụng nhiều lần. Cũng may Bạch Trạch đã nghỉ ngơi xong, có Bạch Trạch thì Thái Huyền chi lực của Lục Châu có thể được bổ sung một lần.

“Hoả Linh Thạch đã đủ ba viên, phải tìm cơ hội nhờ Cứu Thiên Viện đề thăng phẩm chất cho Tử Lưu Ly mới được.”

Đám vũ khí thiên giai bây giờ không có bao nhiêu tác dụng, có thể lưu lại dùng làm vật liệu thăng cấp vũ khí. Chờ sau khi Tử Lưu Ly thăng cấp, phải nghĩ cách nâng cao tu vi đám đồ đệ mới được, đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

Trong danh mục đạo cụ, pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn từ đầu đến cuối đều không hiện giá cả, có thể đoán đây là một cái giá trên trời.

Lục Châu không nghĩ linh tinh nữa, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Ba ngày sau.

Lục Châu chậm rãi mở mắt. Thái Huyền chi lực đã được khôi phục đầy đủ, xem ra thời gian khôi phục vẫn tương đương với lực lượng phi phàm.

Đúng lúc này, ngoài điện có một đệ tử Thiên Vũ Viện khom người nói:

“Lục tiền bối, Không Liễn và phi liễn đã được chuẩn bị thoả đáng, sẵn sàng bay vào cung.”

“Đã biết.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy rời khỏi Văn Tinh điện.

Nếu Lý Vân Tranh chấp chưởng Đại Đường, hắn có thể thúc đẩy kim liên giới và hồng liên giới cùng chung tay đối kháng hắc liên. Việc giành quyền chấp chưởng Đại Đường vào tay Lý Vân Tranh là điều bắt buộc.

Ngoại trừ Không Liễn do Ma Thiên Các mang đến, Thiên Vũ Viện còn chuẩn bị hai chiếc phi liễn. Tư Vô Nhai phân đoàn người thành hai nhóm, Ma Thiên Các ngồi Không Liễn, những người còn lại ngồi trên hai chiếc phi liễn. Cứu Thiên Viện và Thiên Vũ Viện ở lại Thiên Vũ Sơn.

Trấn quốc công Vương Vận mặt dạn mày dày tiến đến bên cạnh bánh lái Không Liễn, nói: “Lục tiền bối là nhân vật bậc nào, để ta tự mình cầm lái là hợp tình hợp lý.”

Nhiếp Thanh Vân cũng bước lên: “Đến phiên ngươi à?”

Vương Vận: “. . .”

Vương Vận chẳng qua là muốn tìm cơ hội thể hiện để giữ mạng cho nhi tử và tôn nữ, nhưng người ta là thập diệp, còn là tông chủ mười hai tông Vân Sơn, để hắn cầm lái đúng là mạnh hơn quốc công không ít.

Thế nhưng…

Nhiếp Thanh Vân đột nhiên lui sang một bên làm tư thế mời: “Vu huynh đệ, mời ngài, mời ngài!”

Vu Chính Hải nhìn hắn một cái, cười nói: “Có ánh mắt… Khi nào đến kim liên giới, ngươi làm hộ pháp cho giáo ta nhé? U Minh Giáo tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

Hai mắt Nhiếp Thanh Vân toả sáng: “Cứ hẹn như vậy!”

“Được.” Vu Chính Hải sảng khoái cười, cầm lấy bánh lái.

Không Liễn từ từ bay vào thiên không rồi vụt một cái, rời khỏi Thiên Vũ Sơn.

Lục Châu ngồi trong Không Liễn quan sát đám đồ đệ. Đoan Mộc Sinh đứng tựa bên thân liễn, chăm chú lau chùi Bá Vương Thương. Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay quan sát dãy núi bên dưới. Hải Loa đứng đơn độc đón gió, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ có Tiểu Diên Nhi là vui vẻ trò chuyện với mọi người.

Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu. Đám đồ đệ của hắn đều thích độc hành, muốn dạy dỗ cho tốt không phải là chuyện dễ.

Hạt giống Thái Hư… rốt cuộc là cái gì đây? Phần ký ức mấu chốt nhất trong thuỷ tinh cầu đã bị Diệp Chân huỷ đi. Với tri thức của Lục Châu, thứ này tuyệt đối không thể là một loại “đan dược” do dược sư chế ra. Thời điểm đến Thái Hư, tu vi Cơ Thiên Đạo không cao, hẳn là đã lợi dụng thủ đoạn nào đó để lấy được hạt giống Thái Hư. Nếu không hắn không có khả năng lấy được vật trọng yếu như vậy từ tay các giới.

Lục Châu vốn định nói cho các đồ đệ biết, nhưng nghĩ lại… vẫn là thôi đi. Loại sự tình này, có thể giấu được thì cứ giấu.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh, khẽ gọi: “Lão tam.”

Loảng xoảng. Bá Vương Thương rơi xuống đất. Đoan Mộc Sinh nhặt lên rồi nhìn sang Lục Châu với vẻ sững sờ. “Sư phụ gọi con?”

“Tu vi thế nào rồi?”

Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Bẩm sư phụ, là bát diệp.”

Lục Châu gật đầu hài lòng. Hắn biết thiên phú của lão tam không cao, là người kém nhất trong mười đồ đệ. Nhưng bù lại hắn cố gắng khắc khổ tu luyện hơn ai hết, có thể đạt tới bát diệp đã rất không dễ dàng.

“Lão tứ.” Lục Châu dời mắt nhìn sang Minh Thế Nhân.

“Vâng, sư phụ.”

“Tu vi thế nào rồi?”

“Đồ nhi cửu diệp.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.

“Không có che giấu đó chứ?” Lục Châu nhướng mày.

“Tuyệt đối không hề giấu diếm. Đồ nhi luôn rất thành thật với người, có nhật nguyệt chứng giám!”

Lục Châu không nhìn hắn nữa, quay đầu nói với Đoan Mộc Sinh: “Sao không đưa vũ khí cho Cứu Thiên Viện thăng cấp?”

Đoan Mộc Sinh lau lau Bá Vương Thương. “Đồ nhi không nỡ. Hơn nữa thăng cấp cần dùng rất nhiều vật liệu quý hiếm, Bá Vương Thương như vầy đã rất tốt rồi.”

Vũ khí của Ngu Thượng Nhung đang ở chỗ Cứu Thiên Viện, vũ khí của Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt còn là thiên giai. Hải Loa có hai kiện vũ khí: Sáo Lam Điền Ngọc và Cửu Huyền Cầm, nàng cũng là người duy nhất trong số các đồ đệ có được vũ khí hồng cấp.

Lục Châu gọi: “Hải Loa.”

Hải Loa xoay người lại. “Vâng, sư phụ.”

“Tu vi ngươi vừa mới khôi phục, còn chưa ra mắt với các đồng môn.” Lục Châu nhắc nhở. Suy cho cùng, Hải Loa bây giờ chẳng khác gì người mới đến.

Nghe vậy, Hải Loa lập tức hành lễ với đám người Ma Thiên Các. “Tham kiến các vị sư huynh. Tham kiến bốn vị trưởng lão.”
Chương 1073 Vô đề

Mọi người hoàn lễ. Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn nàng đầy phức tạp. Nhớ lại câu thơ của sư phụ, hắn khẽ hỏi: “Lạc Thời Âm?”

“Thất sư huynh.” Hải Loa mỉm cười.

“Ta từng nghiên cứu bút tích của Lạc Tuyên vô số lần, đoán chắc thế gian này không có người nào tên Lạc Thời Âm thật sự tồn tại. Không ngờ ta chỉ đoán đúng một nửa…”

“Đệ không đoán sai đâu, đến kinh đô ta sẽ kể cho đệ biết câu chuyện cụ thể. Mọi người ngồi cho vững, ta sắp tăng tốc.” Vu Chính Hải lên tiếng.

. . .

Tối hôm đó, Không Liễn tiến vào bầu trời kinh đô.

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, đạo văn lấp lánh. Mấy chục binh sĩ thân mặc khôi giáp bay lên không trung ngăn ở trước mặt Không Liễn.

Bốn vị quốc công lập tức xuất hiện, lộ ra lệnh bài và thân phận. Đám binh sĩ đồng loạt khom người: “Cung nghênh các vị quốc công trở về.”

Bốn vị quốc công trở về Không Liễn, Vương Vận đi tới trước mặt Lục Châu nói: “Lục tiền bối, bệ hạ, hay là các vị đến phủ ta nghỉ ngơi?”

Có thể trở lại kinh đô chứng tỏ Lục tiền bối không có ý định diệt trừ bọn hắn. Vương Vận đã hiểu được tính tình Lục tiền bối, chỉ cần… biết nghe lời. So với ba vị quốc công khác, hắn càng để tâm hơn, trên đường đi đều mặc niệm câu nói này trong đầu, cảnh tỉnh bản thân mình không được làm ra chuyện gì sai lầm. Sự thật đã chứng minh, hắn làm đúng rồi.

Lý Vân Tranh đáp: “Hồi cung.”

“Vâng.” Vương Vận tuyệt không nhiều lời một câu. Không Liễn lập tức bay về phía hoàng thành.

Màn đêm buông xuống.

Sau khi đã an bài chỗ ở cho mọi người, Tư Vô Nhai và Lý Vân Tranh cùng nhau đi đến Dưỡng Sinh điện nơi Lục Châu cư ngụ.

Tư Vô Nhai còn chưa nói gì, Lý Vân Tranh đã lên tiếng bẩm báo:

“Sư công, ta đã hạ thánh chỉ, giờ ngọ ngày mai khi mặt trời lên cao sẽ triệu kiến bá quan văn võ và tám vị tướng quân cùng một vị Tiết độ sứ.”

“Đã biết.” Lục Châu tuỳ ý đáp.

“Vậy… đồ tôn cáo lui.”

Lý Vân Tranh luôn cảm thấy sư công mới thật sự là hoàng đế.

Hai người quay đầu rời khỏi Dưỡng Sinh điện. Ra đến bên ngoài, thấy hắn có tâm sự, Tư Vô Nhai mới thản nhiên nói:

“Ngươi sợ sư phụ ta chiếm đoạt hoàng vị của ngươi? Nếu sư phụ muốn, ngươi đã là người chết từ lâu. Với năng lực của người, giết sạch tất cả những kẻ chống đối há chẳng phải dễ dàng hơn là nâng đỡ ngươi thượng vị sao?”

Lý Vân Tranh giật bắn người, vội nói: “Đa tạ lão sư đã nhắc nhở.”

Tư Vô Nhai không đáp. Lý Vân Tranh chột dạ nói: “Lão sư, chuyện ngày mai ngài có nắm chắc không? Trong đám văn võ bá quan có một người rất khó xử lý.”

“Ồ?”

“Trương Nguyên Nhân là thừa tướng khi phụ hoàng còn tại vị. Trương gia có năm vị tướng quân, trăm năm trước vì thủ hộ Đại Đường mà bỏ mình, tám vị tướng quân hiện tại hầu như đều có quan hệ với Trương gia. Nếu ông ta cứ sống chết phản kháng thì chúng ta nên làm như thế nào? Ông ta vốn không sợ sinh tử, nếu giết người này sẽ đánh mất dân tâm!” Lý Vân Tranh lo lắng nói.

Tư Vô Nhai xoay người lại, chậm rãi nói: “Ngươi mới là thiên tử.”

Nói xong, Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng rời đi, để lại thiếu niên Lý Vân Tranh đứng giữa quảng trường trống rỗng với bầu trời đêm đầy sao.

Bầu trời đêm thanh tịnh nhưng không mang theo mùi vị tươi mát thường ngày mà trộn lẫn một mùi máu tanh nồng đậm, như thể đang dự kiến cho một trận gió tanh mưa máu sắp tới.

. . .

Ngày hôm sau, khi Lục Châu còn đang tu hành thì Minh Thế Nhân đã lách mình xuất hiện trong Dưỡng Sinh điện.

“Sư phụ, xảy ra chuyện rồi.”

Lục Châu mở mắt. “Có chuyện gì?”

“Vốn tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh đã hạ thánh chỉ triệu kiến bá quan văn võ, ai ngờ bá quan văn võ lại kéo đến hoàng cung trước. Thất sư đệ và tiểu hoàng đế đã đến Tuyên Chính điện.”

“Thất sư đệ của ngươi hẳn là có thể xử lý tốt chuyện này.”

“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy, nhưng sự tình lại có hơi khác thường…” Minh Thế Nhân tiếp tục nói, “Sáng nay đồ nhi ra ngoài tản bộ, thấy trước cổng hoàng thành có mấy ngàn lão bách tính đứng chờ. Ngoài ra rõ ràng Hạ Hầu Sinh không ở kinh thành nhưng mười vạn ngự lâm quân lại bị điều động.”

“Ồ?” Lục Châu nhíu mày.

“Đồ nhi không phải không tin vào năng lực của thất sư đệ, nhưng Hạ Hầu Sinh có địa vị ngang với Dư Trần Thù, sao có thể là kẻ không có bản lãnh. Nếu thật sự đánh nhau thì vẫn cần có sư phụ người đến toạ trấn.”

“Ngươi nói đúng. Cùng vi sư đi một chuyến.” Lục Châu đứng dậy, cùng Minh Thế Nhân rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Vừa đi đến cửa, hai người gặp phải Giang Ái Kiếm đang ôm Long Ngâm Kiếm đi ngang.

“Ê, tiểu tiện, ngươi đi đâu đó? Cùng chúng ta đến Tuyên Chính điện nào.” Minh Thế Nhân tiến lên tóm lấy hắn.

Giang Ái Kiếm xấu hổ cười: “Đừng nha tứ tiên sinh, nơi đó quá nhiều người, ta sợ bọn họ nhớ thương tiểu ca anh tuấn tiêu sái là ta đây.”

Lục Châu liếc nhìn Giang Ái Kiếm, thản nhiên nói: “Cùng đi.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Minh Thế Nhân tiến lên choàng tay lên vai hắn cười nói: “Đừng có sợ mất mật như vậy, ta sẽ bảo cẩu tử nhà ta bảo hộ ngươi.”

Giang Ái Kiếm: “? ? ?”

Còn chưa đến Tuyên Chính điện, bên ngoài quảng trường đã đứng đầy người. Đại nội cao thủ đứng chắn ở vòng ngoài, bên trong quảng trường là mấy ngàn lão bách tính đang đứng chỉnh tề.

Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Dân chúng bình thường sao có thể tiến vào hoàng cung? Rõ ràng là có người cố ý sắp đặt. Nghĩ vậy, hắn đi thẳng về phía Tuyên Chính điện.

“Lục tiền bối!” Vương Vận lách mình xuất hiện ở trước mặt Lục Châu. “Ta đang định đi mời ngài.”

“Lý Vân Tranh đâu?” Lục Châu hỏi.

“Bệ hạ và thất tiên sinh đều ở trước đại điện. Mời ngài đi bên này…”

Ba người đi theo Vương Vận, phát hiện tất cả mọi người đang tụ tập trước cổng Tuyên Chính điện mà không vào trong. Trên bậc thang cao nhất đặt một toà long ỷ, hai bên trái phải đều có một chiếc ghế.

Không ngờ nơi này lại có nhiều người như vậy. Lục Châu đi tới, đám người Ma Thiên Các vừa định hành lễ đã thấy Các chủ phất tay ra hiệu cho bọn hắn cứ tiếp tục công việc.

Lý Vân Tranh mặc long bào ngồi trên long ỷ, quan sát toàn bộ quảng trường. Dưới hắn mấy bậc thang, Tư Vô Nhai sắc mặt thong dong, dáng đứng thẳng tắp toát ra vẻ uy nghi khí thế.
Chương 1074 Vô đề

Lục Châu khẽ gật đầu. Không hổ là đồ nhi của lão phu. Chỉ riêng phần khí thế này thôi thì lão bát cũng không thể bắt chước được.

Lục Châu tiếp tục đi xuyên qua hành lang, tiến về phía chiếc ghế bên cạnh Lý Vân Tranh.

Bên người Lý Vân Tranh có không ít thái giám cung nữ, nhưng hắn vẫn tinh mắt nhìn thấy Lục Châu, vừa định đứng lên hành lễ đã thấy Lục Châu đưa tay ngăn lại, hắn bèn tiếp tục ngồi yên trên long ỷ.

Lục Châu không hề khách khí, đi về phía chiếc ghế bên trái Lý Vân Tranh. Ngồi trên đó chính là thái sư đương triều Quách Chính Bình.

Quách Chính Bình hoàn toàn không chú ý, đến khi thấy một lão nhân đi đến bên cạnh mình hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, vừa định mắng một tiếng… đã thấy thân thể mình bị người điều khiển, tự động đứng dậy nhường chỗ.

Hai vị quốc công đứng bên phải Lý Vân Tranh đồng loạt nhìn sang, nháy mắt với Quách Chính Bình. Quách Chính Bình lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lùi bước cung kính đứng ở một bên.

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, hắn chỉ đến xem náo nhiệt, không muốn gây ra động tĩnh. Hắn chỉ toạ trấn ở đây theo lời Minh Thế Nhân, những việc khác cũng lười hỏi đến.

Tuy vậy, động tác nhỏ này cũng khiến đám bá quan văn võ và bách tính ở giữa quảng trường chú ý tới. Tiếng thảo luận ngừng lại, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía lão nhân ngồi bên trái hoàng thượng.

Tư Vô Nhai nhìn sang, thấy sư phụ xuất hiện, trong lòng lập tức thấy yên tâm. Hắn khom người định hành lễ thì Lục Châu đã phất tay áo nói: “Tiếp tục đi.”

“Vâng.”

Tư Vô Nhai nhìn về phía một lão giả đeo băng trắng trên đầu, đứng trong đám bá quan văn võ. “Trương đại nhân, mời nói tiếp.”

Vương Vận đến bên cạnh Lục Châu, cúi đầu nói vào tai hắn: “Trương Nguyên Nhân, đã cáo lão tại gia, an hưởng tuổi già. Trương gia có năm con trai làm tướng quân, được tiên hoàng truy phong là Hộ Quốc tướng quân. Trương gia rất được bách tính ủng hộ.”

Lục Châu quay đầu nhìn Vương Vận. “Ngươi rất không tệ.”

“Đa tạ Lục tiền bối khích lệ… Vậy nhi tử ta…” Vương Vận ấp úng.

“Lão phu sẽ không tính toán, nhưng nhớ cho kỹ lập trường của ngươi.”

“Lục tiền bối yên tâm, Vương gia toàn lực ủng hộ bệ hạ! Quách đại nhân, ngài nói có phải không?” Vương Vận nhìn sang Quách Chính Bình.

“Vâng vâng vâng…”

Nói xong Vương Vận đứng thẳng người lại, kéo Quách Chính Bình lùi ra sau mới cau mày, hạ giọng nói: “Quách đại nhân, vừa nãy ngươi suýt hại chết ta.”

“Lỗi của ta, lỗi của ta…” Quách Chính Bình nghĩ lại mà sợ, “Vị lão tiên sinh này chính là đại năng Thiên Giới Bà Sa đó sao?”

“Chứ còn ai vào đây!” Vương Vận lườm hắn.

Quách Chính Bình lập tức dựng tóc gáy, da đầu tê rần.

“Ta đã dặn ngươi phải chừa ra một ghế trống rồi mà!” Vương Vận nghiêm túc nói, “Lát nữa cứ đứng yên một chỗ yên lặng nhìn xem là được, đừng khoa tay múa chân.”

“Tất cả đều nghe Vương huynh.” Quách Chính Bình lau mồ hôi trên mặt.

“Không chỉ có ngươi, hôm qua ta đã dặn dò ba vị quốc công còn lại. Về phần những người khác… xem tạo hoá của bọn hắn đi.” Vương Vận thở dài.

Quách Chính Bình nhíu mày nhìn về phía đám bá quan văn võ, thì thào nói: “Bội phục, bội phục.”

. . .

Cùng lúc đó.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão nhân Trương Nguyên Nhân đang mặc đồ tang và đốt giấy tiền vàng bạc ở giữa quảng trường.

Tư Vô Nhai cũng ung dung nhìn hắn.

Trương Nguyên Nhân quỳ rạp xuống đất nói: “Bệ hạ, xin ngài nghĩ lại! Cả nhà Trương gia ta anh liệt vì Đại Đường xông pha trận mạc, chết cũng không tiếc.”

Tư Vô Nhai nói:

“Trương đại nhân, ngươi cầu tình cho Trương gia, ta có thể lý giải. Nhưng ngươi vì sao lại cầu tình cho tám vị tướng quân?”

“Tám vị tướng quân và Trương gia tình như thủ túc, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ để bọn hắn oan ức vào tù?” Trương Nguyên Nhân nói, “Xin bệ hạ nghĩ lại.”

Phía sau lưng hắn, mấy ngàn bách tính cũng quỳ xuống hô to: “Xin bệ hạ nghĩ lại.”

Hiện tại cả kinh đô đều đang lan truyền tin tức tiểu hoàng đế muốn khai đao với các anh hùng, muốn khai đao với văn võ bá quan. Đặc biệt có cả nhà Trương Nguyên Nhân dẫn đầu, dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía.

Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Trương đại nhân, ngươi đang bức cung hoàng thượng?”

Trương Nguyên Nhân quỳ phịch xuống, đập đầu xuống đất tạo thành âm thanh phanh phanh rung động, máu tươi ứa ra đầy đầu, tay chỉ vào Tư Vô Nhai mà nói:

“Tấm lòng của lão thần có nhật nguyệt chứng giám. Mấy đời Trương gia đều là trung lương, sao có thể để thằng nhóc nhà ngươi nói xấu! Bệ hạ, xin ngài hãy tỉnh táo lại, xin ngài làm chủ cho lão thần!”

Một loạt thao tác của hắn khiến Lý Vân Tranh vô cùng bối rối. Loại người cả nhà đều anh liệt và trung tâm như vậy, hắn làm sao có thể hạ thủ.

Lý Vân Tranh vừa định nói chuyện đã bị Lục Châu vươn tay ấn xuống.

Đúng như lời Tư Vô Nhai nói, Lý Vân Tranh vẫn còn quá non. Dù hắn đọc nhiều sách vở, tri thức uyên bác, nhưng về đạo lý đối nhân xử thế thì vô cùng thiếu kinh nghiệm. Chỉ một chiêu khổ nhục kế nho nhỏ đã khiến tâm tình hắn dao động.

Tư Vô Nhai cười ha hả: “Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi đang bức cung hoàng thượng?”

“Làm càn!” Trương Nguyên Nhân trừng mắt nhìn Tư Vô Nhai, run giọng nói: “Lão thần trung thành một lòng, sao có thể làm ra loại chuyện tội ác tày đình như vậy?”

“Nếu đã không phải thì ngươi ở trong hoàng cung đốt giấy để tang, lại mang theo mấy ngàn bách tính tiến vào là có âm mưu gì?” Tư Vô Nhai nghi hoặc nói.

“Bệ hạ muốn bắt tám vị tướng quân, lão thần là người đầu tiên không đồng ý. Bệ hạ chẳng lẽ không sợ làm lạnh lòng thần tử?” Trương Nguyên Nhân nói.

Trương gia rõ ràng muốn buộc tám vị tướng quân đứng về cùng một phía với hắn. Năm vị quốc công cho dù quyền thế lớn thì cũng không nắm binh quyền trong tay, tiểu hoàng đế vĩnh viễn sẽ không có thực quyền.

Nhưng lão đầu không sợ chết lại nhiều thủ đoạn này… phải giải quyết như thế nào? Mọi người đều nhìn về phía Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai bật cười: “Ai nói với ngươi bệ hạ muốn bắt tám vị tướng quân?”

Trương Nguyên Nhân không phải loại người lương thiện, lập tức hừ lạnh, cay độc nói: “Vậy thánh chỉ này phải giải thích như thế nào?”

Nói xong hắn cung kính dâng tờ thánh chỉ lên. Đây chính là thánh chỉ Lý Vân Tranh triệu kiến văn võ bá quan và tám vị tướng quân.
Chương 1075 Vô đề

Tư Vô Nhai thong dong nói: “Vua của một nước triệu kiến thần tử của mình còn cần phải giải thích với ngươi?”

“. . .”

Trương Nguyên Nhân lập tức cảm thấy giận dữ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ.

“Bệ hạ còn trẻ, chưa có kinh nghiệm xử thế. Tám vị tướng quân thời thời khắc khắc trấn thủ biên quan, sao có thể tuỳ ý triệu hồi? Hơn nữa bệ hạ hoàn toàn có thể vào triều thương nghị sự tình, để bá quan văn võ phụ tá bệ hạ. Nếu bệ hạ là vua một nước lại chuyên quyền độc đoán thì còn cần đến bá quan văn võ làm gì? Cứ giết sạch là được!”

Văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, tình cảnh vô cùng hùng vĩ.

Tư Vô Nhai vẫn thản nhiên nói:

“Đại Đường đã sớm được bình định, vua của một nước mà đến quyền triệu kiến thần tử cũng không có? Trương đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi một câu, bệ hạ có quyền gặp mặt thần tử của mình hay không? Chỉ cần đáp Có hay Không là được.”

“. . .”

Dân chúng đưa mắt nhìn nhau. Không nói gì khác, chỉ riêng việc gặp thần tử cũng không được thì còn nói gì là vua của một nước?

Trương Nguyên Nhân vội vàng cao giọng nói: “Bệ hạ đương nhiên là có quyền gặp thần tử! Nhưng ai không biết bệ hạ muốn nhân cơ hội này giết tám vị tướng quân? Ngươi đừng có đứng đây nói xằng nói xiên, yêu ngôn hoặc chúng!”

Tư Vô Nhai lắc đầu.

“Lời vừa rồi của ta đều do bệ hạ yêu cầu ta thuật lại, không sai một chữ. Ngươi nói ta yêu ngôn hoặc chúng, phải chăng muốn ám chỉ bệ hạ yêu ngôn hoặc chúng?”

“Ngươi ——” Trương Nguyên Nhân lảo đảo lui lại.

Đúng lúc này, Lý Vân Tranh đứng lên nhìn Trương Nguyên Nhân, trầm giọng nói:

“Trương đại nhân, Tư tiên sinh là lão sư của trẫm, hôm nay trẫm không khoẻ nên mời lão sư đến thay trẫm nói chuyện. Trương gia ngươi tự xưng cả nhà trung liệt, không ngờ lại lôi kéo bá quan văn võ và bách tính đến đây, bức trẫm đi vào khuôn khổ. Chỉ dựa vào chuyện này, trẫm đã có thể trị ngươi tội chết!”

Phịch! Trương Nguyên Nhân ngồi liệt xuống đất, toàn thân run rẩy chỉ tay vào Tư Vô Nhai nói:

“Bệ hạ! Trong lòng lão bách tính sáng như gương, lão thần nguyện dùng cái chết của mình để chứng mình… lão thần tuyệt đối không có tư tâm, đều là vì thiên hạ xã tắc!”

Bách tính bên dưới nghị luận ầm ĩ. Trương Nguyên Nhân là anh hùng trong mắt bọn họ, anh hùng nên xứng được ủng hộ!

Tư Vô Nhai nhíu mày, cất cao giọng nói: “Vậy thì xin mời Trương đại nhân chịu chết.”

Hắn vung tay chỉ về phía cột trụ bên hông đại điện. “Câu này… là ta nói.”

Toàn bộ người trong quảng trường đều đồng loạt nhìn Tư Vô Nhai, ngay cả Lý Vân Tranh cũng sửng sốt.

“Lão sư…”

Chịu tiếng xấu, bị thiên hạ bêu danh mà thôi, loại chuyện này Tư Vô Nhai đã làm rất quen.

Điều này rõ ràng đã bức Trương Nguyên Nhân vào tuyệt lộ. Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, bờ môi run rẩy, tức giận đến run cả người: “Ngươi!!!”

“Không phải ngươi muốn lấy cái chết để chứng minh sao? Dùng cái chết để áp chế bệ hạ, đây là thứ mà Trương gia ngươi gọi là ‘Trung’? Sao thế, ngươi đi chết đi chứ?” Tư Vô Nhai vẫn thản nhiên như không.

Trương Nguyên Nhân tức giận muốn nổ tung lồng ngực, mất đi lý trí, hắn như con ngựa hoang đứt cương lao về phía cây trụ.

Nhưng không ai ngăn cản.

Khi Trương Nguyên Nhân sắp đâm đầu vào trụ, một đại nội cao thủ từ trên không lao vọt xuống ngăn hắn lại.

“Phụ thân, không được!!!”

Mọi người lập tức tròn mắt nhìn.

“Trương Kính Nguyên?” Vương Vận kỳ quái nói, “Không phải ngươi đang làm tướng quân ở Kiếm Nam Đạo sao? Vì cái gì lại xuất hiện trong cung?”

Trương Nguyên Nhân, Trương Kính Nguyên: “. . .”

Trương Nguyên Nhân bỗng nhiên ý thức được, hành động của hắn đã hại tới nhi tử.

Tư Vô Nhai không nhìn bọn hắn mà bình tĩnh nói: “Trương đại nhân dùng cái chết để chứng minh tấm lòng mình thật khiến người bội phục. Nhưng Trương Kính Nguyên lại tự ý xông vào hoàng cung, cải trang làm đại nội cao thủ là có mục đích gì? Người đâu, bắt lấy hắn!”

Không người nào dám động.

Thế cục không rõ, chẳng ai dám tự tiện nghe lệnh một bên nào, cho dù bây giờ hoàng đế Lý Vân Tranh hạ lệnh cũng không có tác dụng.

Lục Châu vuốt râu, phất tay áo. Vu Chính Hải đứng một bên lập tức khom người, điểm nhẹ mũi chân bay lên.

Trương Kính Nguyên thấy thế cực kỳ hoảng sợ, liên tục lui về sau, song chưởng vung ra cương khí. Phanh phanh phanh!

Vu Chính Hải quát: “Ngươi còn non lắm.”

Năm ngón tay bắn ra Đại Huyền Thiên Chưởng, chưởng ấn cực lớn đập thẳng vào lồng ngực Trương Kính Nguyên. Trương Kính Nguyên văng ra sau, Vu Chính Hải không cho hắn cơ hội đáp xuống đất đã vọt tới tóm lấy hắn.

“Thủ đoạn thật hay!” Vương Vận nhìn mà kinh hãi.

Lục Châu hài lòng gật đầu. Hắn vốn có thể gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa khiến chúng sinh thần phục, nhưng làm vậy sẽ gây bất lợi cho Lý Vân Tranh. Có thể dùng phương thức khác để giải quyết thì cớ sao mà không làm?

Hơn nữa Lục Châu cảm thấy kinh đô có cao thủ ẩn tàng, trong đó có Hạ Hầu Sinh.

Vu Chính Hải ném Trương Kính Nguyên xuống đất. Trương Kính Nguyên không ngừng phun máu khiến Trương Nguyên Nhân vừa lo lắng vừa phẫn hận không thôi.

Tư Vô Nhai không gấp gáp giết hắn mà nói:

“Trương đại nhân, chuyện của nhi tử ngươi có Đại Lý Tự xử lý, nếu ngươi vẫn muốn dùng cái chết để minh giám thì xin mời tiếp tục. Lần này sẽ không có ai ngăn ngươi đâu.”

Trương Nguyên Nhân trừng to mắt: “. . .”

“Chẳng lẽ đây chỉ là khổ nhục kế của ngươi?” Tư Vô Nhai hỏi lại.

“Khổ nhục kế…?” Bách tính ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Vận cao giọng nói: “Trương đại nhân, chiêu khổ nhục kế này dùng hay thật đấy. Có phải ngươi cho rằng bách tính dễ bị lừa gạt nên cố ý diễn trò không?”

Thái sư Quách Chính Bình vội nắm lấy cơ hội để thể hiện:

“Lòng lão bách tính sáng như gương. Nếu ngươi thật sự trung trinh như một thì tại sao lại phái Trương Kính Nguyên lẻn vào hoàng cung?”

Phía đối diện, Hộ quốc công Lư Thiên Ninh cũng nói hùa theo:

“Trương Nguyên Nhân, ai chẳng biết ngươi thân cận với tám vị tướng quân. Trương gia ngươi ở kinh đô tiếng tăm lừng lẫy, ba mươi năm trước, vạn mẫu ruộng tốt ở tỉnh Lũng Tây vốn thuộc về bách tính bản xứ, vì sao cuối cùng lại trở thành vật trong túi Trương gia các ngươi?”

Một viên đá ném ra dấy lên ngàn cơn sóng. Lời này khiến ngàn bách tính có mặt ào ào nghị luận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom