• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1081-1085

Chương 1081 Vô đề

Tường thành phía đông cao mấy trượng, kéo dài tít tắp đều đã biến thành một bức tường băng. Đây chính là uy lực của vũ khí hợp cấp.

Đám người bay ngang qua Thiên Cực cung, phi hành về phía Tuyên Chính điện. Một số quân thủ vệ đến xem náo nhiệt không kịp bỏ chạy đều bị biến thành băng điêu.

Tư Vô Nhai tóm lấy Lý Vân Tranh, Khổng Tước Linh giang rộng cánh bay vọt qua đám người tiến về phía trước ngàn mét.

“Lão sư có vũ khí hoang cấp?” Lý Vân Tranh kinh ngạc hỏi.

Tư Vô Nhai mỉm cười đáp: “Sư công ngươi ban tặng cho ta. Vũ khí này tuy uy lực không mạnh bằng vũ khí của đại sư bá và nhị sư bá ngươi, nhưng sau này khi nó tấn thăng lên Hợp cấp, ta có thể dùng nó bay qua Vô Tận Hải.”

Lý Vân Tranh nhìn Khổng Tước Linh với vẻ hâm mộ đến mức nước miếng đã sắp chảy ra.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đáp xuống cạnh đó, đồng thời lắc đầu. Thất sư đệ thật không dễ dàng, Khổng Tước Linh không có bao nhiêu uy lực, cũng chỉ là một cặp cánh bay tới bay lui, về sau gặp được hung thú cường đại vẫn phải dựa vào đao kiếm để phân cao thấp.

. . .

Trên bầu trời, Hải Hồn Châu được Thiên Giới Bà Sa hắc liên phụ trợ, phát huy ra uy lực kinh người.

Lục Châu đánh ra chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực phá vỡ một số khu vực bị đóng băng nhưng băng phong bốn phía vẫn đè ép phóng tới.

Dịch Nghiêu tay cầm kiếm cương, thân ảnh loé lên đánh tới, các khu vực đóng băng xung quanh xạ kích ra vô số băng truỵ phóng về phía Lục Châu.

“Trong khu vực này, ta chính là thần.”

Lục Châu cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy điều này, tất cả là vì hạt châu nằm giữa toà hắc liên kia. Hắn cảm giác được một khi bị khu vực đông kết giam cầm thì sẽ gặp phiền phức không ít, khả năng sẽ lãng phí thẻ đạo cụ.

“Đủ rồi.” Lục Châu nghiêm túc nói, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư.

Dưới chân xuất hiện lam liên, trong tay là một nửa Thái Huyền chi lực màu xanh thẳm không ngừng lan tràn ra xung quanh, mỗi mảnh lam diệp đều ẩn chứa lực lượng chí mạng vô cùng đáng sợ.

“A?” Dịch Nghiêu đã vọt tới bên cạnh, không còn kịp suy tư nữa, hắn đâm mạnh kiếm cương về phía trước.

Ầm!

Lam liên dễ dàng bẻ gãy kiếm cương rồi tiếp tục đánh tới. Một cánh tay còn lại của Dịch Nghiêu bị lam liên đánh gãy, Thái Huyền chi lực đâm vào ngực hắn.

Dịch Nghiêu bị đánh bay ngược trở về pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên, một Mệnh Cách cứ thế dập tắt.

“A —— ——” Tiếng kêu thảm vang vọng giữa thiên địa.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, ban thưởng 6.000 điểm công đức.]

Trong lòng Dịch Nghiêu tràn đầy hoảng hốt. Vì sao lại mạnh như vậy? Lam liên vừa nở rộ, hắn có cảm giác như mình đang đối mặt với cường giả tám Mệnh Cách!

Lục Châu không chỉ dừng lại ở đó. Thần thông Thiên thư lan tràn ra tứ phía, toàn bộ khu vực bị đóng băng trước đó bỗng chốc vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ như pha lê.

“Ngự hoả.” Kim sắc tinh bàn chuyển động, Nghiệp Hoả kim liên bộc phát, viên Mệnh Cách thứ ba xạ kích ra cương ấn nghiệp lực.

Bốn đạo cương ấn đánh ra bốn hướng, hoả diễm bùng lên thiêu đốt giữa không trung, toàn bộ vật thể trong khu vực đóng băng đều bị nung chảy.

“Mệnh Cách có năng lực điều khiển Nghiệp Hoả?”

Dịch Nghiêu hoảng sợ nhìn một màn kinh người. Hai tay đều bị bẻ gãy, hắn bỗng nhiên ý thức được người trước mặt cường đại đến không thể tưởng tượng.

Tinh Bàn của Lục Châu lúc này đã ngắm thẳng vào Dịch Nghiêu.

“Năm Mệnh Cách ngươi còn đánh không lại lão phu. Bây giờ ngươi chỉ còn hai Mệnh Cách, định làm cách nào để thắng lão phu đây?” Lục Châu vuốt râu nói.

“Không thể nào, không thể nào, ta không tin…” Dịch Nghiêu không ngừng lẩm bẩm.

Vù ——

Kim sắc Tinh Bàn chuyển động, xạ kích ra bốn đạo cương ấn Nghiệp Hoả liên tục xuyên thủng lồng ngực Dịch Nghiêu.

“Không!!!”

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện ngay trên đầu Dịch Nghiêu. Nhìn toàn thân hắn đầy máu, Lục Châu lắc đầu. “Ngươi còn lại một Mệnh Cách.”

Dịch Nghiêu hoảng loạn nhìn quanh, lắp bắp hô lớn: “Cứu ta, cứu ta… cứu ta!”

Lục Châu nhíu mày nhìn bốn phương tám hướng, trong lòng khẽ động. Còn có người khác?

Xung quanh lúc này một mảnh tĩnh mịch, tất cả tu hành giả đều đã lùi ra thật xa.

“Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta… Ta đến từ Hắc Tháp nghị hội, ta có Hắc Tháp nghị hội làm chỗ dựa. Nếu ngươi giết ta, Hắc Tháp nghị hội nhất định sẽ báo thù. Thả ta đi, thả ta đi!!!” Dịch Nghiêu lúc này đã đánh mất hy vọng chạy trốn.

Lục Châu chậm rãi nói: “Lão phu cũng muốn nhìn xem ai sẽ cứu ngươi!”

Vù! Lục Châu đạp xuống.

Dịch Nghiêu gọi ra pháp thân che chắn, pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên lúc này chỉ còn cao ba mươi trượng.

Dịch Nghiêu cắn răng, quyết định tung ra một chiêu cuối cùng — tự bạo. Nhưng vừa định tự bạo đã thấy lam quang quanh quẩn bên mũi giày Lục Châu nhanh như thiểm điện đạp xuống, không cho hắn một cơ hội thở dốc nào.

Ầm!

Lồng ngực Thiên Giới Bà Sa bị lõm sâu vào, toàn thân Dịch Nghiêu bắn ra máu tươi tung toé. Thiên Giới Bà Sa lần nữa bị đánh ngược vào cơ thể hắn rồi biến mất.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Toàn thân Dịch Nghiêu rơi thẳng xuống tường thành, đâm vào mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu.

Lục Châu cảm giác được Thái Huyền chi lực đã không còn thừa bao nhiêu, phần còn lại không cần dùng tới Thái Huyền chi lực nữa.

Đám tu hành giả quan chiến ngẩng mặt nhìn Lục Châu với vẻ kính sợ và ngưỡng mộ. Đám tu hành giả trong Tuyên Chính điện, đặc biệt là văn võ bá quan đã hoàn toàn ngốc trệ.

Lục Châu đáp xuống đất, đứng bên cạnh Dịch Nghiêu cả người đầy máu.

Dịch Nghiêu thở thoi thóp, hơi thở càng lúc càng mong manh, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng không còn muốn chống cự.

Quan sát hắn một lát, Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi bây giờ chỉ còn là thập diệp.”

Dịch Nghiêu mở to mắt, gian nan thốt ra mấy chữ: “Ta, ta phục rồi…” Sau đó hắn cố gắng nâng vai chỉ về một phía. “Nhưng mà… ngươi cũng phải chết.”

Nói xong câu đó, Dịch Nghiêu tự đoạn khí, đầu nghiêng sang một bên, không còn hơi thở.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
Chương 1082 Vô đề

Dịch Nghiêu chết rất không cam lòng. Lục Châu lẳng lặng nhìn về phía hướng vai hắn chỉ, nơi đó không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trước người Dịch Nghiêu, một viên châu ngọc toả sáng từ từ bay lên trông như dạ minh châu. Lục Châu thu nó vào tay, trong lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác mát mẻ. Thứ này có thể điều khiển được nhiệt độ, nếu là ở Địa Cầu thì chẳng khác gì một cái máy điều hoà không khí di động.

[Ting — thu hoạch được Hải Hồn Châu hợp cấp, năng lực: Tuyệt Đối Linh Độ.]

[Chú thích: năng lượng bên trong vật phẩm có hạn, có thể dùng như vật liệu đoán tạo.]

“Hợp cấp?”

Nếu theo lý luận thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang thì thứ này phải là đẳng cấp trụ mới phải. Như vậy… trụ chính là hợp?

Thôi kệ, dù sao cũng là bảo bối. Năng lực Tuyệt Đối Linh Độ rất không tệ, cho dù Lục Châu có Thái Huyền chi lực kết hợp với Nghiệp Hoả cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm của nó, vật này vô cùng bất phàm. Nếu đổi lại là người khác thì dù khai năm Mệnh Cách cũng không phải là đối thủ của Dịch Nghiêu.

Cầm Hải Hồn Châu trong tay, Lục Châu thở dài nói: “Chỉ tiếc ngươi gặp phải lão phu.”

Lục Châu nhấc tay, Nghiệp Hoả xuất hiện rơi vào thi thể Dịch Nghiêu. Kim sắc Nghiệp Hoả thiêu đốt, chỉ trong giây lát đã thôn phệ hoàn toàn cỗ thi thể dưới đất mà không bốc lên chút khói nào.

Trong các ngõ ngách trên tường thành, những băng điêu đang từ từ tan ra, đám tu hành giả bên trong không khỏi hưng phấn vì được giải thoát.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, bỗng hô nhỏ: “Không đúng.”

Nghĩ tới Dịch Nghiêu, Lục Châu không hề do dự thi triển đại thần thông thuật xuất hiện ở một xó xỉnh. Theo lý thuyết, những khu vực từng bị Tuyệt Đối Linh Độ đóng băng đều sẽ có nhiệt độ khá thấp, duy chỉ có mảng khu vực này là nhiệt độ cao hơn xung quanh.

Đáp án rất rõ ràng, nơi này từng có người đứng quan sát.

Lục Châu quay đầu lại, truyền âm nói: “Vi sư đi một lát sẽ trở lại. Các ngươi trở về hoàng cung, không được tự ý rời đi.”

Nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên rồi biến mất.

Lục Châu vừa đuổi theo nhiệt độ ba động vừa tính toán thực lực giữa hai bên. Nếu đối phương có tu vi hơn xa Dịch Nghiêu, vậy hắn không cần phải chạy trốn. Suy ra hắn có thể là một cao thủ tầm cỡ Dịch Nghiêu. Trong tay Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, cho dù đối phương có tám Mệnh Cách cũng không phải đối thủ của mình. Nếu là năm Mệnh Cách trở xuống thì không còn gì tốt bằng, một đống điểm công đức đang chờ thu hoạch đó!

Có lẽ đối phương cảm giác được khí tức nguy hiểm từ Lục Châu nên mới thay đổi chủ ý mà bỏ trốn. Dịch Nghiêu không ngừng kêu cứu, hẳn là đang kêu gọi người này.

. . .

Trước cửa Tuyên Chính điện.

Các đệ tử Ma Thiên Các nghe tiếng Lục Châu truyền âm, đồng loạt khom người: “Vâng.”

Sau cơn băng phong, bầu trời hoàng cung lại trở nên xanh thẳm như trước. Lý Vân Tranh sợ hãi rụt rè nói: “Lão sư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Tư Vô Nhai thấp giọng nói: “Bây giờ là cơ hội tốt để ngươi chủ trì đại cục.”

“Bây giờ sao?”

“Đương nhiên.” Ngữ khí Tư Vô Nhai chắc nịch.

Lý Vân Tranh nghe vậy, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Ngự lâm quân nghe lệnh.”

Đám ngự lâm quân vốn là người của Hạ Hầu Sinh. Nay Hạ Hầu Sinh đã chết, bọn hắn chẳng khác gì ruồi không đầu, sững sờ nhìn nhau.

“To gan!” Lý Vân Tranh cao giọng nói, “Kẻ nào trái lệnh, trảm!”

Lúc này đám ngự lâm quân mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống, đồng loạt hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”

Mấy ngàn bách tính cũng quỳ xuống theo. Đám văn võ bá quan biết thế cục không thể nghịch chuyển được nữa, cùng bách tính đồng thanh hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế!”

Lý Vân Tranh đã tưởng tượng ra tình cảnh hùng vĩ này không biết bao nhiêu lần. Nay sự thật xảy ra trước mắt, hắn không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay. Người làm vua… tuyệt đối không thể do dự thiếu quyết đoán.

Lý Vân Tranh ức chế tâm tình kích động, cao giọng nói: “Bình thân.”

Đám người chậm rãi đứng dậy. Đúng lúc này, một tên thái giám chạy tới quỳ trước mặt Lý Vân Tranh. “Khởi bẩm bệ hạ, chín vị tướng quân thỉnh cầu được yết kiến.”

Tám vị tướng quân cộng thêm một vị tiết độ sứ, vừa vặn chín người. Trong lòng Lý Vân Tranh khẽ động.

Trùng hợp vậy sao? Sư công vừa rời đi, chín vị tướng quân đến.

Tư Vô Nhai bỗng mở miệng: “Cho bọn hắn vào.”

“Vâng.” Thái giám vâng lệnh chạy ra ngoài.

Lý Vân Tranh hỏi: “Lão sư, nếu bọn hắn dẫn binh vây công thì phải làm sao?”

Tư Vô Nhai quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên: “Ngươi xem nhẹ Ma Thiên Các.”

Nói xong, Tư Vô Nhai quay sang hai vị sư huynh. “Đại sư huynh, nhị sư huynh.”

“Thất sư đệ cứ nói.” Ngu Thượng Nhung đứng phía nam Tuyên Chính điện, ánh mặt trời rọi vào gò má hắn, bình tĩnh mà thong dong.

“Hai vị sư huynh, mời hai sư huynh đến tường thành phía đông toạ trấn.”

Vừa nghe vậy, Hải Loa đang đứng gần đó bỗng quay đầu lại. Nhớ lại lời sư phụ, mười ngón tay ngọc không khỏi siết chặt… Nếu chỉ một mình sư phụ thấy thế, nàng còn hiểu được, nhưng ngay cả thất sư huynh trí tuệ hơn người cũng cho rằng hai vị sư huynh cửu diệp mạnh hơn một thập diệp là nàng, vậy sự thật chính là nàng thật sự rất yếu.

Vu Chính Hải cười nói: “Nhị sư đệ, xem ai nhanh hơn nào…”

Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cửu diệp không kim liên, thân ảnh loé lên bay về phía đông, Vu Chính Hải cũng không chịu thua kém, cấp tốc đuổi theo.

Tư Vô Nhai tiếp tục phân phó: “Tả trưởng lão, Hoa trưởng lão, tam sư huynh, mời đến tường thành phía nam toạ trấn.”

“Không dám.”

Tả Ngọc Thư nhẹ nhàng gõ Bàn Long Trượng xuống đất, thân ảnh như thiểm điện, phù ấn kim long xuất hiện đầy trời. Hoa Vô Đạo còn khoa trương hơn, chui vào bên trong điều khiển Tứ Phương Cơ bay đi. Riêng Đoan Mộc Sinh chỉ nâng thương phi hành.

“Tứ sư huynh… A, tứ sư huynh đâu rồi?” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn trái ngó phải, khoé miệng run run, nào tìm thấy thân ảnh Minh Thế Nhân.

Hắn lúng túng ho khan một tiếng: “Phan trưởng lão, Lãnh trưởng lão, phiền hai vị đến tường thành phía bắc.”

“Không dám.”

Hai người đồng loạt gọi ra pháp thân cửu diệp lóng lánh kim quang bay về phía thành bắc.
Chương 1083 Vô đề

Tất cả mọi người đã minh bạch. Tư Vô Nhai đây là muốn dùng lực lượng Ma Thiên Các để trấn thủ hoàng thành.

“Cửu sư muội, tiểu sư muội… hai muội ở lại Tuyên Chính điện đi, bên ngoài nắng nóng lắm.” Tư Vô Nhai nói.

Đám người: “. . .”

Hải Loa khom người nói: “Thất sư huynh, giao tường thành phía tây cho ta đi.”

“Muội muốn đi?”

“Vâng. Xin thất sư huynh yên tâm.”

“Muội đi một mình ta không yên lòng…” Tư Vô Nhai lại nhìn về phía vị trí của Minh Thế Nhân giờ đây trống rỗng, không khỏi đau đầu.

“Không bằng để ta đi cùng thập tiên sinh đến thành tây.” Giang Ái Kiếm ôm kiếm bước ra khỏi đám đông, tự luyến hất mái tóc mình, “Tin tưởng ta.”

“Cũng được.” Tư Vô Nhai gật đầu.

“Ta rất thưởng thức người có thiên phú xuất chúng như ngươi.” Giang Ái Kiếm nói.

Hải Loa liếc nhìn Giang Ái Kiếm rồi lắc đầu: “Không cần, ta đi một mình là được.” Nói xong, nàng lấy Cửu Huyền Cầm ra gảy một tiếng.

Ông —— âm thanh pháp thân hồng liên Nghiệp Hoả thập diệp dung hợp với âm luật vừa gảy phiêu đãng trên không trung.

“Ách… thập, thập diệp, Nghiệp Hoả?!”

Nhìn Hải Loa lao về phía tây thành, Giang Ái Kiếm đứng gãi đầu ngơ ngác.

Tiểu Diên Nhi nói: “Tránh ra, đừng cản đường ta, để ta đi cùng tiểu sư muội.”

“Ách…” Giang Ái Kiếm lại gãi gãi đầu. Ta… hình như ta thành người thừa rồi?

Tiểu Diên Nhi đạp không bay đi, một đạo bóng ảnh màu đỏ loé lên sau đó biến mất trong tầm mắt mọi người. Thái Thanh Ngọc Giản phối hợp với Đạp Vân Ngoa khiến tốc độ nàng tăng đến cực hạn.

“Nãy giờ bao nhiêu cửu diệp… ta quên rồi?” Một đại nội cao thủ nâng tay dụi dụi mắt.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Mấy người này đều nhoáng lên là biến mất, hoa hết cả mắt.”

Đứng cách đó không xa, Mạnh Trường Đông cũng lên tiếng: “Thất tiên sinh, vậy để ta đi chi viện thành đông.”

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Đến thành nam đi.”

“Được.” Mạnh Trường Đông không hề chất vấn, quả quyết bay về phía nam thành. Đối với năng lực phán đoán của Tư Vô Nhai, hắn tín nhiệm vô điều kiện.

Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần nhìn nhau, vừa định bay ra tường thành xem sao thì Tư Vô Nhai đã lên tiếng: “Hai vị lưu lại…”

Hai người nhìn Tư Vô Nhai rồi gật đầu.

Phòng bị bên ngoài nhiêu đó là đủ, bên trong cũng phải đề phòng. Trong số bốn vị quốc công và đại nội cao thủ, ai biết được có người nào có âm mưu gì không. Có hai thập diệp ở đây, bọn hắn cũng không làm được gì.

Hạ Trường Thu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, khẽ dặn dò hai đệ tử: “Vu Vu, Kỷ Phong Hành, các ngươi phải cố gắng nha, không thể để mình trở thành người dư thừa như vậy.”

“Vâng.” Hai người lộ vẻ xấu hổ.

Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão sư, vì sao đông thành chỉ cần hai vị cửu diệp?” Thập diệp rõ ràng mạnh hơn cửu diệp nhiều!

Tư Vô Nhai cười cười không đáp, xoay người đi vào Tuyên Chính điện.

Hạ Trường Thu mỉm cười nói: “Ma Thiên Các vốn không theo lẽ thường.”

Lý Vân Tranh: “. . .”

Sau khi yên vị trên long ỷ, Lý Vân Tranh khẽ phất tay. Giọng thái giám lập tức cao vút lên:

“Tuyên Sầm tướng quân vào điện yết kiến.”

“Tuyên Tất tướng quân vào điện yết kiến.”

“Tuyên Ngũ tướng quân vào điện yết kiến.”

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu bay về phía đông, không ngừng đuổi theo khí tức ba động kia, không bao lâu sau đã rời khỏi kinh đô.

Lục Châu đã thu hồi pháp thân và khí tức từ lâu, trên đoạn đường đi đều thôi động Tử Lưu Ly để che giấu khí tức, dưới tình huống bình thường sẽ không ai phát giác ra, nhưng điều hắn không ngờ là lại không đuổi kịp đối phương.

Suy nghĩ một chút, Lục Châu dừng lại, nhắm hai mắt, cảm giác từng chút một gió thổi cỏ lay xung quanh. Thính lực thần thông không tiêu hao bao nhiêu Thái Huyền chi lực, cấp tốc bao trùm phạm vi trăm mét, ngàn mét rồi mấy ngàn mét…

Ông.

Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí ba động đặc thù ở phía đông, lập tức sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo. Nếu lần này còn không đuổi kịp thì cứ thẻ Một Kích Chí Mạng ra xử lý đối phương.

Một khắc đồng hồ sau, Lục Châu xuất hiện trong một cánh rừng cách xa kinh đô. Trước mắt hắn lúc này là một bãi đá đặc thù.

“Cự Thạch Trận?”

Bãi đá này trông khá giống Thạch Lâm Trận nơi Ngu Thượng Nhung từng bị giam cầm. Hẳn là Hắc Tháp nghị hội dựa vào mấy trận pháp này để thu thập tin tức về Mệnh Cách thú. Loại trận pháp này đương nhiên không thể lưu lại.

Lục Châu vừa định nâng tay huỷ nó thì từ sau một cự thạch, một thân ảnh mặc hắc bào dáng người cao gầy bước ra.

“Khoan đã.” Người đó cất tiếng trầm thấp.

Lục Châu nhìn sang, chậm rãi nói: “Ngươi còn dám bước ra?”

Hắc bào tu hành giả chắp tay nói với Lục Châu: “Ta không có ác ý.”

“Ngươi là người giúp đỡ của Dịch Nghiêu, lão phu sao có thể tha cho ngươi?” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ.

Trong lòng hắc bào tu hành giả khẽ run lên. Rõ ràng không có nguyên khí ba động nhưng hắn theo bản năng cảm giác được cực độ nguy hiểm đang đến gần.

“Các hạ xin hãy khoan!” Hắc bào tu hành giả nói nhanh, “Ta quả thật cũng là người trong Hắc Tháp nghị hội, nhưng mà lập trường của ta khác với Dịch Nghiêu! Hắn chết cũng không hết tội.”

“Ồ?” Lục Châu không khỏi nghi hoặc, nhưng tấm thẻ trong tay không hề biến mất.

“Mục đích thật sự của ta khi đến đây là tìm một người bằng hữu, chứ không phải để giúp Dịch Nghiêu giết người.” Hắc bào tu hành giả nói.

“Tìm bằng hữu?” Lục Châu lắc đầu. “Ngươi bảo lão phu làm sao có thể tin ngươi?”

Hắc bào tu hành giả cởi mũ trùm ra, lộ ra mái tóc hơi bạc. “Ta tên là Nhan Chân Lạc, là thành viên Hắc Tháp nghị hội. Đây là Thạch Lâm Trận, có thể ngăn người khác cảm giác được khí tức của mình.”

Thân thể Nhan Chân Lạc lùi về sau cự thạch, khí tức hắn quả nhiên biến mất. Hắn lại lần nữa bước ra, khí tức xuất hiện.

Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?”

“Bằng hữu của ta tên là Lục Ly, cũng là thành viên của Hắc Tháp nghị hội.” Nhan Chân Lạc đáp.

Trong lòng Lục Châu khẽ động. Xem ra nội bộ Hắc Tháp nghị hội nội chiến không ít. Chẳng trách lúc trước Lục Ly xuất hiện trong Thiên Luân hạp cốc, còn ai thán nói nhân loại chỉ biết nội đấu, thậm chí còn ra tay giúp đỡ Lục Châu.

“Ngươi là bằng hữu của Lục Ly?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
Chương 1084 Vô đề

Nhan Chân Lạc nhẹ nhàng gật đầu. “Các hạ cũng biết Lục Ly? Ta và Lục Ly đã quen biết nhau ngàn năm nay. Chúng ta vẫn luôn lặng lẽ thu thập Mệnh Cách Chi Tâm. Cách đây không lâu Lục Ly mất tích, nhưng mệnh thạch của hắn vẫn còn chứng tỏ chưa chết. Thế nên ta giả vờ đáp ứng Dịch Nghiêu cùng hắn đến hồng liên giới giết người. Chỉ là không ngờ trong hồng liên giới lại xuất hiện một vị Thiên Giới Bà Sa kim liên!”

Nói tới đây, Nhan Chân Lạc ngẩng đầu, trong mắt toàn là kính nể. “Điều khiến ta càng không thể ngờ được chính là, các hạ có thể chống đỡ được Tuyệt Đối Linh Độ!”

Thái độ của Nhan Chân Lạc rất chân thành không chút địch ý, nhưng điều này không có nghĩa là Lục Châu sẽ tuỳ tiện tin tưởng hắn. Tấm thẻ Một Kích Chí Mạng vẫn nằm sẵn trong tay Lục Châu. Cường giả mang sứ mệnh đến giúp đỡ Dịch Nghiêu sao có thể thấp hơn năm Mệnh Cách.

“Hải Hồn Châu là đồ vật của ngươi?” Lục Châu hỏi.

Nhan Chân Lạc lắc đầu cười nói: “Hải Hồn Châu là đồ của Hắc Tháp nghị hội, các thành viên nếu muốn sử dụng thì phải gửi yêu cầu lên cho hội nguyên lão trong Hắc Tháp nghị hội. Vật này không còn là hồng cấp mà là hợp cấp.”

Lục Châu ghi nhớ mọi thông tin mấu chốt đối phương cung cấp. “Dịch Nghiêu là đồng bọn của ngươi mà ngươi lại đứng nhìn hắn chết trong tay lão phu?”

“Thật không dám giấu diếm.” Nhan Chân Lạc thở dài nói, “Hắc Tháp nghị hội nội chiến từ rất lâu, phân chia thành mấy loại thế lực. Các đời Hội trưởng đều chấp hành lý niệm nuôi nhốt nhân loại, lý niệm này khiến cho hắc liên ngày càng cường đại, nhưng cũng dần xuất hiện nhiều vấn đề, chẳng hạn như việc lãng phí Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Có một số người có đặc quyền, rõ ràng không thể khai thêm Mệnh Cách nhưng lại tiêu xài Mệnh Cách Chi Tâm không chút kiêng dè. Phàm là những người ngăn cản hắc liên nuôi nhốt đều sẽ bị bọn họ thanh trừ. Phân phối tài nguyên không đều, người thiếu người thừa, nội chiến dẫn đến mục nát, quan trọng nhất là… việc xung đột về lý niệm càng lúc càng nhiều.”

“Xung đột lý niệm?” Lục Châu nghi hoặc.

“Phái Duy Trì hy vọng hắc liên tiếp tục nghiêm khắc áp dụng lý niệm nuôi nhốt thế giới khác để thu thập Mệnh Cách Chi Tâm. Phái Cải Tiến hy vọng mọi người cải tiến lý niệm, chẳng hạn như đưa trái tim sinh mệnh vào danh sách cần thu thập. Phái Cấp Tiến hy vọng dốc toàn lực thi hành kế hoạch thanh trừ.”

“Ngươi thuộc phái nào?” Lục Châu cau mày hỏi. Xem ra Hắc Tháp nghị hội phức tạp hơn hắn tưởng tượng nhiều.

“Đều không phải.”

Nhan Chân Lạc nở nụ cười, trong đôi mắt thâm thuý như lộ ra một tia sáng: “Ta giống với Lục Ly, thích tự do tự tại không gì ràng buộc, lạc quan với tương lai và không thôi hy vọng…”

Mấy lời này nếu là trước khi xuyên không đến, Lục Châu nghe được sẽ chỉ khịt mũi coi thường, toàn lời nói suông. Nhưng trong tình cảnh này, thái độ thẳng thắn và đôi mắt đầy hy vọng của Nhan Chân Lạc đã khiến Lục Châu kinh ngạc.

Có ấn tượng tốt với Lục Ly, sự cảnh giác đề phòng của Lục Châu đối với Nhan Chân Lạc dần buông lỏng.

“Mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Ý nghĩ này của ngươi đúng là mới mẻ.” Lục Châu gật đầu.

Nhan Chân Lạc tiếp tục nói: “Lục Ly thường hay nói một câu, con người là loài động vật thích nội chiến nhất. Ta giống hắn, đều không thích đánh đánh giết giết. Còn rất nhiều chuyện ta không tiện nói ra, mong các hạ thứ lỗi.”

“Nếu lão phu bức ngươi nói thì sao?”

“. . .” Nhan Chân Lạc khẽ nhíu mày rồi thở dài.

“Vì sao lại thở dài?”

“Ta chỉ là một người chấp hành mệnh lệnh. Cho dù các hạ giết ta thì cũng có nhận được chỗ tốt nào đâu?” Nhan Chân Lạc giơ hai tay ra tỏ vẻ khó hiểu.

Lục Châu đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, giết ngươi ta sẽ được thưởng một đống điểm công đức! Nhưng sự thật là nếu dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thì hoàn toàn chẳng có lời.

“Vậy ngươi cố ý dẫn dụ lão phu đến đây là có mục đích gì?” Lục Châu hỏi.

“Ta muốn cùng các hạ làm một vụ giao dịch…”

“Giao dịch?”

“Nhiệm vụ do hắc liên giao phải được chấp hành trong một khoảng thời gian quy định. Ta muốn nhờ các hạ giúp ta tìm Lục Ly. Nếu ta đoán không lầm thì các hạ mới khai Mệnh Cách chưa lâu, kinh nghiệm chiến đấu còn chưa phong phú. Ta có thể cung cấp các loại bí tịch có liên quan đến Mệnh Cách cho các hạ.” Nhan Chân Lạc nói.

Lục Châu không vội đáp ứng mà lâm vào trầm tư.

Quả thật Lục Châu đang rất cần xem các tri thức về Mệnh Cách. Hắc liên lũng đoạn toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm ở hồng liên giới, cho dù hồng liên có cổ tịch ghi chép nhưng thiếu kinh nghiệm đúc kết từ các tu hành giả khác thì vẫn chỉ là lý thuyết suông vô cùng lạc hậu.

Nhìn ra suy tư của Lục Châu, Nhan Chân Lạc tiếp tục nói:

“Các hạ khai ba Mệnh Cách lại có thể đánh bại Dịch Nghiêu khai năm Mệnh Cách, hẳn là các hạ có trọng bảo trong tay. Dịch Nghiêu dù có Hải Hồn Châu cũng không cách nào nghịch chuyển cục diện này, trọng bảo như vậy các hạ nên che giấu cẩn trọng mới phải.”

Hắn vừa nói vừa nhìn Lục Châu chằm chằm.

“Mệnh Cách đương nhiên cường đại, nhưng nếu biết dựa vào nhu cầu thực tế để tìm loại Mệnh Cách Chi Tâm phù hợp thì sẽ phát huy được toàn bộ uy lực của Mệnh Cách. Chẳng hạn như Dịch Nghiêu không am hiểu về tốc độ nên hắn tìm Mệnh Cách thú thuộc loại tốc độ, sẽ thu hoạch được năng lực tương ứng, từ đó khuyết điểm về tốc độ đã được cải thiện đáng kể, thậm chí còn khiến tốc độ của hắn tăng mạnh. Mệnh Cách của các hạ ngoại trừ ngự hoả ra thì hai viên còn lại không có bao nhiêu tác dụng phụ trợ, thật là lãng phí… Khả năng khai Mệnh Cách của mỗi một tu hành giả đều có hạn, nên ưu tiên cải thiện điểm yếu hoặc tăng cường sở trường của bản thân.”

Nghe rất có lý nha.

“Dịch Nghiêu có Mệnh Cách Chi Tâm gia tăng tốc độ?” Lục Châu hỏi.

“Đúng vậy.”

Không nói thì thôi, vừa nghe người ta giải thích đã cảm thấy lỗ to. Sớm biết như vậy Lục Châu đã để lại hai viên Mệnh Cách đầu tiên cho đồ đệ, loại tác dụng phòng ngự không có bao nhiêu hữu ích với hắn, mà chịu lửa và ngự hoả thì chẳng khác gì nhau.
Chương 1085 Vô đề

Nhan Chân Lạc nói: “Các hạ đã khai ba Mệnh Cách, các loại Mệnh Cách sau này nên lựa chọn kỹ càng hơn… Để tỏ lòng thành, ta sẽ nói cho các hạ biết một bí mật. Trong vòng bảy ngày tới, tại trận pháp Cự Thạch Trận này sẽ xuất hiện một con Mệnh Cách thú.”

“Ngươi không sợ lão phu đến cướp?”

Điều này cũng có nghĩa là trong kinh đô sắp có một người tấn thăng thập diệp.

Nhan Chân Lạc mỉm cười đáp: “Bởi vì ta tràn ngập hy vọng vào tương lai.”

Hay cho một cái đáp án râu ông nọ cắm cằm bà kia. =.=

“Vậy đến lúc đó rồi tính.” Lục Châu nói.

Nhan Chân Lạc cũng không trông cậy Lục Châu sẽ lập tức tín nhiệm mình. Dưới lý niệm nuôi nhốt cực kỳ khắc nghiệt của Hắc Tháp nghị hội mà đối phương vẫn có thể ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, Nhan Chân Lạc đương nhiên biết người đối diện không phải kẻ ngu xuẩn.

“Ta còn một việc phải nhắc nhở các hạ.” Nhan Chân Lạc nói.

“Chuyện gì?”

“Các hạ đến từ kim liên giới. Theo ta biết thì kim liên giới vốn yếu hơn hồng liên giới. Nay đột nhiên kim liên giới xuất hiện một vị Thiên Giới Bà Sa, ta tin rằng chẳng mấy chốc hắc liên sẽ áp dụng kế hoạch nuôi nhốt với kim liên giới của các hạ.”

Vấn đề này Lục Châu đã nghĩ tới từ trước, nhưng không ngờ Nhan Chân Lạc lại thẳng thắn nói ra. Nhan Chân Lạc này hẳn cho rằng lão phu là tân nhân không biết gì… Nhưng như vậy cũng tốt, có thể thu hoạch được nhiều tin tức hơn từ miệng Nhan Chân Lạc, đồng thời nghiệm chứng được một số suy đoán ban đầu.

“Ngươi thật sự chỉ muốn tìm Lục Ly?” Lục Châu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Hai ngươi đơn thuần là bằng hữu?”

“Là bằng hữu đồng sinh cộng tử, giao tình rất sâu.” Nhan Chân Lạc đáp.

Lục Châu khẽ gật đầu. “Lão phu luôn phân rõ phải trái. Đợi gặp được Mệnh Cách thú rồi nói tiếp chuyện của Lục Ly. Lão phu có thể nói cho ngươi biết, Lục Ly hiện tại rất an toàn.”

Nhan Chân Lạc chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”

“Lão phu họ Lục.”

“”Lục huynh, cáo từ.”

“Chờ đã.” Lục Châu chân thành nói, “Lão phu tin tưởng lời ngươi. Nhưng nếu để lão phu biết ngươi nói dối nửa câu, lão phu nhất định sẽ lấy mạng ngươi. Còn nữa ——”

“Đừng lấy Hắc Tháp nghị hội ra uy hiếp lão phu.”

Nói xong, thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay Lục Châu biến mất. Lục Châu nhìn Nhan Chân Lạc một cái rồi lắc mình biến mất.

Trong Cự Thạch Trận chỉ còn lại một mình Nhan Chân Lạc đứng suy nghĩ đến xuất thần. Không biết đã qua bao lâu, Nhan Chân Lạc mới thì thào tự nhủ:

“Đây thật sự là cường giả ba Mệnh Cách? Chẳng lẽ… ta suy đoán sai rồi?”

Hắn dường như cảm giác được vị Thiên Giới Bà Sa của kim liên giới này cố ý ẩn tàng tu vi và Mệnh Cách… cố ý tỏ ra nhỏ yếu.

“. . .”

Nhan Chân Lạc nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, sau đó hư ảnh nhoáng lên, biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Trên một sườn núi phía tây thành.

Một người trẻ tuổi đứng tựa lưng vào tảng đá, há mồm thở dốc.

“Dịch đại nhân chết! Dịch đại nhân thế mà chết rồi! May mà ta chú ý cẩn thận… Làm sao đây, sau này làm sao liên hệ với Hắc Tháp nghị hội đây?”

Đúng lúc này, từ tảng đá gần đó bỗng truyền đến một giọng nói khoan thai tự đắc: “Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là ngươi tiêu tùng rồi.”

Người trẻ tuổi giật mình kêu lên một tiếng rồi nhảy phắt ra ngoài, xoay người lại nhìn ra sau lưng.

“Ai đó?!! Mau ra đây!”

Từ sau tảng đá có một bóng người chậm rãi bước ra, gương mặt tươi cười đứng khoanh tay: “Ngươi sợ như vậy làm gì?”

“Ngươi là ai? Vì sao lại theo dõi ta?” Người trẻ tuổi cau mày hỏi.

“Đừng khẩn trương như vậy, ta họ Nhật, làm quen một chút nào.” Hắn vươn tay ra, tỏ vẻ muốn bắt tay một cái.

Người trẻ tuổi đang vô cùng hoảng sợ, nào dám bắt tay với một người lạ, lập tức cảnh giác nhìn đối phương: “Đừng đi theo ta!”

“Ha ha, ta có lòng tốt mà ngươi lại không chịu nhận?”

Người trẻ tuổi hoảng hốt lui về sau mấy bước. “Ngươi đến xem náo nhiệt?”

“Thiên Giới Bà Sa đại chiến, ai mà chẳng muốn xem? Nhìn ngươi căng thẳng kìa, chuyện gì cũng có lần đầu mà, ngươi khẩn trương cái rắm.” Nhật tiên sinh vừa nói vừa bước tới. “Ngươi tên gì?”

Người trẻ tuổi thấy đối phương cà lơ phất phơ không giống một cao thủ, trong lòng mới khẽ thả lỏng. “Nói ra sợ doạ chết ngươi. Gia sư là Diệp Chân của Phi Tinh Trai, khuyên ngươi đừng tìm ta gây sự.”

“Diệp Chân không phải đã chết rồi sao?”

“. . .”

Ánh mắt Giang Tiểu Sinh nhìn người trước mặt đầy phức tạp, luôn cảm thấy kẻ này rất kỳ quái. “Ngươi đã sớm phát hiện ra ta?”

“Đúng vậy đó… Ta ở trong cung nhìn thấy ngươi nên rất cao hứng, lập tức theo dõi ngươi đến tận đây!” Nhật tiên sinh hí hửng đáp.

“Ngươi là người trong cung?” Giang Tiểu Sinh cẩn thận hỏi.

“Không phải.” Nhật tiên sinh lắc đầu, “Ta chỉ đến xem náo nhiệt.”

Giang Tiểu Sinh len lén thở phào một hơi. “Vậy thì tốt, đừng đi theo ta nữa. Ta phải đi rồi.”

“Ngươi đi đâu?”

“Không liên quan gì đến ngươi.” Giang Tiểu Sinh bước đi thật nhanh.

“Diệp Chân đã chết rồi, sao ngươi còn dám chạy tới đây?” Nhật tiên sinh truy hỏi, “Báo thù hả?”

Giang Tiểu Sinh dừng bước, vừa quay đầu lại trong tay đã xuất hiện một đạo kiếm cương nhỏ xíu đâm về phía Nhật tiên sinh.

Vù —— ——

Kiếm cương vừa đâm tới đã bị cương khí hộ thể của Nhật tiên sinh ngăn trở, kim sắc cương khí toả quang mang sáng rỡ.

Giang Tiểu Sinh nhíu mày. “Người của kim liên giới?”

“Có ánh mắt…” Nhật tiên sinh cười nói.

“Chẳng trách.” Giang Tiểu Sinh bỗng tung chưởng.

Oanh! Trước mặt hắn bốc lên một làn khói mù mịt. Đến khi sương mù tản đi đã chẳng thấy bóng người đâu.

“Đệt… Nhanh như vậy sao?” Nhật tiên sinh tung người bay về phương xa đuổi theo.

Trong rừng cây khôi phục yên tĩnh.

Một lát sau, Giang Tiểu Sinh phá đất chui lên, phủi đi bụi bặm trên người, khinh bỉ nói: “Người kim liên giới cũng chỉ có thế. Đợi đến khi ta tu luyện đến đại thừa nhất định phải diệt trừ toàn bộ đám dị tộc này!”

Gâuuuuuuu ——

Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một con hung thú trông như chó lao vọt tới. Trong mắt nó hiện ra quang hoa nhàn nhạt.

“Hung thú?!”

Giang Tiểu Sinh nâng tay, chưởng ấn va chạm với móng vuốt hung thú. Hung thú hạ xuống đất nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Sinh.

Giang Tiểu Sinh mừng rỡ nói: “Hôm nay đúng là may mắn. Gặp phải một tên ngu xuẩn, lại gặp được một con hung thú có trái tim sinh mệnh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom