• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1086-1090

Chương 1086 Vô đề

Gâu gâu gâu!

“Ha ha, chỉ có thể trách ngươi không may.” Giang Tiểu Sinh gọi ra pháp thân.

Pháp thân ban đầu có hình người, sau đó bóng người từ từ vặn vẹo biến thành một con mãng xà có chín đầu, bốn cái đầu giương cao, toà hồng liên dưới trướng có sáu mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn. Bốn cái đầu há mồm vươn cổ cắn về phía hung thú.

Gâu gâu gâu ——

Cẩu tử chưa từng bị khiêu khích như vậy, toàn thân xù lông như kim châm, không lui lại mà lao vọt tới cắn phập vào một cái đầu Cửu Anh.

Giang Tiểu Sinh nhịn xuống đau đớn, hưng phấn nói: “Ngươi bị lừa rồi, ta muốn chính là điều này. Chết đi!!!”

Ba cái đầu còn lại lập tức lộ răng nanh cắn tới. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một móc câu từ trên ngọn cây bay tới xẹt ra quang mang!

Phập phập phập!

Ba cái đầu Cửu Anh bị chém ngang, không khỏi lùi ngược ra sau, trên mỗi cái đầu đều xuất hiện lỗ hổng.

Pháp thân bị thương, Giang Tiểu Sinh kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại. “Là ai?!!”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc nhìn thấy một thanh niên nam tử đang ngồi đong đưa chân trên chạc cây đang mỉm cười nhìn mình… chính là Nhật tiên sinh ban nãy.

“Là ngươi?!” Giang Tiểu Sinh kinh ngạc hô lên.

“Là ta… Ta sợ ngươi nấp trong đất buồn bực, không muốn quấy rầy ngươi bèn nhảy lên cây chờ.” Nhật tiên sinh lắc đầu nói, “Cẩu tử này có một điểm rất đáng ghét, hễ cắn cái gì là sẽ không chịu nhả ra.”

“Ngươi ——” Giang Tiểu Sinh càng lúc càng cảm thấy người này quá quỷ dị.

Gâu —— ——

Cẩu tử đột nhiên dùng sức cắn xé cái đầu Cửu Anh, lực đạo càng lúc càng điên cuồng. Trên răng nanh và móng vuốt nó hiện lên hàn mang.

Giang Tiểu Sinh cắn răng khống chế ba cái đầu còn lại một lần nữa vọt tới cắn cẩu tử, đồng thời bản thân hắn cũng tung ra mấy đạo chưởng ấn.

Trên cây lại xuất hiện quang mang bay tới, lần nữa đánh lui ba cái đầu và phá tan mấy đạo hồng sắc chưởng ấn. Vũ khí hoang cấp được hắn phát huy vô cùng tinh tế.

Giang Tiểu Sinh lại ngẩng đầu lên quát: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… cẩu tử là chó của ta.”

“. . .”

Gâu gâu gâu!

Có tiểu chủ nhân làm chỗ dựa, cẩu tử cảm thấy “chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng”, không chơi lớn một phen thì quá phụ lòng tiểu chủ nhân, lập tức phát lực cắn mạnh xuống.

Roẹt!

Cái đầu Cửu Anh trong miệng cẩu tử lập tức bị cắn đứt lìa.

Giang Tiểu Sinh bị trọng thương, vô cùng sợ hãi bay ra sau mấy chục mét, toàn thân mềm nhũn nói:

“Ta… ta không biết đây là chó của ngươi. Tiền, tiền bối, ta đã bị thương, chúng ta… chúng ta dừng lại, đường ai nấy đi được không?”

“Không được.” Nhật tiên sinh phất tay, “Cẩu tử, lên.”

Gâu gâu gâu!

Hiện tại cẩu tử trông chẳng khác gì Cùng Kỳ, tốc độ nó nhanh hơn gió lao tới, Giang Tiểu Sinh bừng tỉnh, hiểu được mình đang gặp phải nguy hiểm bậc nào. Ngẩng đầu lên lại thấy thanh niên nam tử tay cầm vũ khí hoang cấp, khoé môi nhếch lên bổ nhào về phía hắn.

Tiếng kêu thảm vang vọng giữa khu rừng.

Gâu gâu gâu!

Cùng Kỳ sủa mấy tiếng trước thi thể Giang Tiểu Sinh.

“Đã chết rồi, đừng kêu nữa.”

Gâu gâu gâu!!!

“Cái gì? Ngươi muốn ăn thịt xác chết?” Minh Thế Nhân quả quyết lắc đầu, “Không được ăn, quá buồn nôn.”

Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu…

“Thôi được rồi, thoả mãn yêu cầu của ngươi, chỉ được xé xác, không cho ăn! Muốn xé thế nào thì xé, dù sao thì cũng cấm ăn đó!”

Hai mắt Cùng Kỳ phát sáng, hưng phấn nhào về phía Giang Tiểu Sinh.

Giang Tiểu Sinh trợn trắng mắt, lập tức bò lên bỏ chạy, miệng hét ầm: “Mẹ nó ngươi là đồ biến thái!!!”

Gâu gâu gâu. . .

. . .

Vừa trở về kinh đô, Lục Châu đã nghe tiếng Hệ thống thông báo bốn lần tăng thêm 500 điểm công đức, không khỏi nghi hoặc.

Trong cung xảy ra chuyện?

Ngay sau đó lại có thông báo thu hoạch 500 điểm công đức và địa giới thưởng thêm.

Lục Châu vốn định dạo một vòng quanh kinh đô tìm kiếm manh mối hữu dụng, nhưng vừa nghe một loạt thông báo của Hệ thống bèn quyết định trở về hoàng cung.

Trong Tuyên Chính điện.

“Ngô hoàng vạn tuế.”

Lý Vân Tranh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt ung dung nhìn chín vị tướng quân đứng bên dưới, cảm khái nói:

“Lúc trẫm muốn gặp các ngươi, các ngươi không tới… Khi không muốn gặp, các ngươi lại kéo tới đây.”

Dẫn đầu đoàn tướng quân tiến cung chính là tướng quân trấn thủ Giang Đông đạo Sầm Nhiên Chi. Nghe lời Lý Vân Tranh nói, Sầm Nhiên Chi không hề bất ngờ mà đáp:

“Bệ hạ thứ tội, thần ở Giang Đông nhận được thánh chỉ của bệ hạ, lập tức ngày đêm phi hành đến kinh đô. Bệ hạ muốn gặp thần, thần sao dám không đến.”

Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội như thể chuyện gì cũng không biết. Ngũ Thừa tướng quân của Giang Bắc đạo cũng nói hùa theo:

“Bệ hạ, từ Giang Bắc đến kinh đô cần ít nhất năm canh giờ. Nếu chúng thần kháng chỉ bất tuân thì sao lại kịp thời có mặt ở đây? Xin bệ hạ minh giám!”

Những tướng quân khác cũng đồng thanh hô: “Xin bệ hạ minh giám.”

Trước mặt văn võ bá quan, Lý Vân Tranh đương nhiên muốn dùng lý phục người. Đám tướng quân này quả thật đã nhận chỉ đến kinh đô, không thể ép bọn hắn tội kháng chỉ.

Lúc này Tư Vô Nhai ngồi bên cạnh thản nhiên nói:

“Từ các đạo đến đây, gần thì mất một canh giờ, xa thì mất năm canh giờ. Các ngươi ở những khoảng cách khác nhau vậy mà lại đến cùng một lúc.”

Đám tướng quân ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên ngồi bên trái long ỷ. Tư Vô Nhai trẻ tuổi, mặc một thân trường bào, thoạt nhìn như một nho sinh tay trói gà không chặt, chẳng khác gì Lý Vân Tranh.

Lý Vân Tranh nhìn sang Tư Vô Nhai, trong lòng không khỏi kính nể lão sư cơ trí.

Sầm Nhiên Chi nói:

“Các vị tướng quân đến trước đứng chờ bên ngoài cung, đến khi đông đủ mới cùng vào cung bái kiến bệ hạ cũng là bình thường. Lúc đó trên tường thành phía đông có cao thủ quyết đấu, ngăn cản đường đi của chúng thần. Chúng thần sốt ruột vào cung cứu giá nên đi vòng qua cửa bắc, lúc này mới vào cung. Xin bệ hạ minh giám.”

Tư Vô Nhai lại nói:

“Vậy thì càng kỳ quái. Năm canh giờ trước Trương đại nhân dẫn theo mấy ngàn bách tính tràn vào hoàng thành. Trương đại nhân lấy cái chết ra để minh giám, công bố tám vị tướng quân tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện trở về… Vậy thì, ai trong các ngươi đang nói láo?”
Chương 1087 Vô đề

Nói láo trước mặt hoàng thượng chính là tội khi quân.

Sầm Nhiên Chi lại lần nữa nhìn về phía Tư Vô Nhai. Hắn đột nhiên cảm giác được vị này cực kỳ khó đối phó.

“Vị này là…” Sầm Nhiên Chi dò hỏi.

Trấn quốc công Vương Vận đáp: “Vị này là lão sư của bệ hạ.”

“Lão sư? Bệ hạ đích thân phong sao? Lễ bộ có văn thư không?” Sầm Nhiên Chi hỏi.

Văn võ bá quan lập tức châu đầu nghị luận. Trước mặt bao nhiêu người lại hỏi câu này, rõ ràng là không tôn trọng đế sư.

Lý Vân Tranh vừa định nói chuyện, Tư Vô Nhai đã đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói:

“Thân phận thứ nhất của ta là lão sư của bệ hạ, nhưng chỉ là lão sư trong dân gian, không cần phải sắc phong, cũng không cần văn thư. Sau đó, thân phận thứ hai của ta là lão bách tính. Sầm tướng quân, lão bách tính thì không được phép nói chuyện ở Tuyên Chính điện sao?”

Đám bách tính đứng dưới điện nghe vậy không khỏi gật đầu.

“Thế nhưng…”

“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, lão bách tính có quyền nói chuyện ở Tuyên Chính điện hay không?” Tư Vô Nhai cao giọng hỏi.

“Có.” Sầm Nhiên Chi cau mày đáp.

“Vậy thì, quay lại câu hỏi lúc nãy, ngươi và Trương đại nhân, rốt cuộc là người nào đang nói láo?”

“. . .”

Sầm Nhiên Chi lườm mắt nhìn thanh niên trước mặt. Người này không hề bị chất vấn của hắn ảnh hưởng. Theo lời tin tức nhận được, chỗ dựa của Lý Vân Tranh không phải là một tu hành giả cao thủ sao?

Hắn thậm chí đã nghĩ tới kế sách đối ứng, cho dù phải chết cũng phải giữ được binh quyền trong tay. Nếu không, một khi thần phục, hắn sẽ trở thành lão hổ bị nhổ hết răng, kẻ thù của hắn sẽ ồ ạt xông tới giẫm chết hắn, toàn bộ Sầm gia cũng không thoát nạn.

“Không ngờ Trương đại nhân lại là dạng người như vậy, dám nói xấu thần trước mặt hoàng thượng!” Sầm Nhiên Chi nói.

Tư Vô Nhai gật đầu. “Nói như vậy, việc bệ hạ xử trí Trương đại nhân là hoàn toàn chính xác.”

“. . .”

“Các ngươi có ý kiến gì không?”

“Không có.” Chúng tướng đồng thanh nói.

Có thể khiến đám lão hổ này gật đầu thuận theo mà không hề tốn chút khí lực, chỉ động khẩu mấy câu, Lý Vân Tranh càng lúc càng sùng bái lão sư mình.

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Một câu hỏi cuối cùng.. Thánh chỉ của bệ hạ đã bị ta ngăn lại. Thứ các vị tướng quân nhận được… là thánh chỉ của ai?”

“. . .”

Toàn bộ Tuyên Chính điện lặng ngắt như tờ. Cho dù là văn võ bá quan, Tư Không Bắc Thần hay Nhiếp Thanh Vân thì đều nhìn Tư Vô Nhai bằng ánh mắt vô cùng quái dị.

Đã quen không coi hoàng đế ra gì, trong mấy năm qua, mặc kệ là Lý Vân Tranh có truyền chỉ hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều một chút. Hoàng cung vừa truyền ra thánh chỉ, tai mắt của bọn hắn đều đã biết mà truyền tin về. Thánh chỉ còn chưa đến, các vị tướng quân đã lục tục xuất phát.

Bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau. Bọn hắn vạn lần không nghĩ tới Tư Vô Nhai đã sớm dự đoán được chuyện này.

Không khí trong Tuyên Chính điện càng lúc càng quỷ dị. Đầu óc Sầm Nhiên Chi ông ông, sau đó đột nhiên ý thức đột một chuyện, hắn trầm giọng quát:

“Ngươi thật to gan, dám ngăn cản thánh chỉ của bệ hạ?!”

Lý Vân Tranh nói: “Đây là ý của trẫm.”

“. . .”

Sầm Nhiên Chi lảo đảo lui lại. Lúc này có ba tên tướng quân vội vàng quỳ xuống:

“Thần biết tội!”

“Các ngươi!!!” Trong lòng Sầm Nhiên Chi thầm hô một tiếng không ổn. Cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện.

“Thần biết tội!” Lại một tên tướng quân khác quỳ xuống.

Đúng lúc này… trong Tuyên Chính điện đột ngột xuất hiện một người.

Dù nơi này là hoàng cung đại nội nhưng không một ai dám ngăn cản người đó. Lý Vân Tranh là người đầu tiên đứng dậy, sau đó là Tư Vô Nhai: “Sư phụ.”

Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần cùng đám người Thiên Liễu Quan cũng khom người hành lễ: “Lục tiền bối.”

Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào đại điện, nhìn thoáng qua đám tướng quân. Khí tức của hắn đã bị Tử Lưu Ly che giấu nhưng cỗ áp lực vô hình vẫn đè lên đám người.

Bốn vị quốc công, thái sư và văn võ bá quan đều lộ vẻ kính sợ, đám người lui về sau một bước, lưng khom thật sâu.

Lý Vân Tranh thậm chí còn định nhường lại vị trí nhưng Lục Châu đã ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Tư Vô Nhai rất thức thời nhường ghế cho sư phụ, sau đó cung kính đứng ở một bên.

Lục Châu ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Tư Vô Nhai lập tức kể rõ đầu đuôi sự việc, Lục Châu khẽ gật đầu. Đặc biệt là kỳ chiêu ngăn lại thánh chỉ đã triệt để vạch mặt đám tướng quân.

Nghe xong, Lục Châu nhìn về phía người đứng đầu đoàn tướng quân. “Ngươi chính là Sầm Nhiên Chi?”

“Là ta.” Sầm Nhiên Chi đáp, “Lão tiên sinh là…?”

Lục Châu lắc đầu: “Xem ra lời nhắc nhở của lão phu trên đông thành không đủ với các vị.”

Nói xong, Lục Châu nhấc tay. Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang bay về phía Sầm Nhiên Chi. Sầm Nhiên Chi giật mình, không ngờ đối phương lại ra tay hạ sát thủ. Hắn nâng tay đón đỡ.

Ầm! Sầm Nhiên Chi bị chưởng ấn đẩy văng ra khỏi đại điện rồi tiêu tán giữa không trung, không ai còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Các vị tướng quân khác toàn thân run lên, lập tức quỳ xuống. Không còn ai dám tranh luận lấy một lời.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

Không khí trong Tuyên Chính điện kiềm nén đến cực điểm. Ai cũng hiểu vị Thiên Giới Bà Sa này đang lập uy cho đồ tôn mình. Dù là Tư Vô Nhai đã xử lý sự tình vô cùng tốt nhưng vẫn thiếu đi một chút vũ lực.

Một chưởng của Thiên Giới Bà Sa vừa ra… hoàn toàn đủ.

Tư Vô Nhai đúng lúc mở miệng hỏi: “Còn ai có nghi vấn gì không?”

Tám vị tướng quân quỳ dưới đại điện không dám rên lên một tiếng, trừ phi là muốn chết.

Tư Vô Nhai tiện tay vung lên, cầm một trang giấy trong tay khẽ đọc:

“Tất Kinh, Địch Tử An, Bình Kiên, Ngũ Thừa, bốn vị tướng quân này có thể cáo lão hồi hương.”

Đọc xong, trang giấy trong tay hắn bốc cháy.

Lý Vân Tranh nói với nội thị bên cạn: “Viết chỉ.”

“Vâng.”

Vào lúc này mọi người cực kỳ nhất trí. Bốn vị tướng quân cũng đã dự đoán được kết quả này, vẻ mặt đau khổ như mướp đắng quỳ dưới đất nói: “Thần tuân chỉ.”
Chương 1088 Vô đề

Lục Châu thấy thế cục đã ổn định bèn chậm rãi đứng dậy. Tám vị tướng quân đang quỳ không khỏi run như cầy sấy.

“Tự các ngươi xử lý.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

“Những người khác đâu?”

“Đồ nhi đã phân phó mọi người trấn thủ bốn cổng thành để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra… trừ tứ sư huynh.” Tư Vô Nhai đáp.

“Tốt.”

Nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, chỉ để lại một đạo tàn ảnh trong đại điện rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Các cao thủ tu hành và đám văn võ bá quan trong đại điện đều âm thầm thở phào một hơi.

. . .

Trở lại Dưỡng Sinh điện, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly lĩnh hội Thái Huyền chi lực.

Một canh giờ sau, cảm giác lực lượng trong cơ thể đang từ từ khôi phục, Lục Châu mới mở mắt.

“Lần này có thể chiến thắng Dịch Nghiêu hoàn toàn nhờ vào Thái Huyền chi lực. Nhưng không thể chỉ có mỗi Thái Huyền chi lực làm chỗ dựa được.” Lục Châu suy tư.

Cũng may Nhan Chân Lạc không phải địch nhân, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Nếu không lại phải tốn thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, tính thế nào cũng thấy thua thiệt.

Chỉ Thái Huyền chi lực thôi là không đủ. Lục Châu biết nhược điểm thật sự của mình là khiếm khuyết kinh nghiệm chiến đấu bằng pháp thân Thiên Giới Bà Sa.

Thẻ Một Kích Chí Mạng không còn là con át chủ bài, giá trị đã giảm mạnh. Vậy thì… Cường giả Thiên Giới Bà Sa giết nhau bằng cách nào?

Nhan Chân Lạc… Có lẽ Lục Châu có thể thông qua người này để thu hoạch tin tức về Mệnh Cách, đặc biệt là phương pháp đối phó với người đã khai Mệnh Cách.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ——

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Minh Thế Nhân đi vào đại điện, Cùng Kỳ hớn hở theo sau hắn, cái đuôi phe phẩy liên tục như thể đang vui vẻ lắm.

Lục Châu hỏi: “Ngươi vừa đi đâu về?”

“Đồ nhi phát hiện một tên tiểu tặc nên đi xử lý hắn.” Vừa nói Minh Thế Nhân vừa khoa tay múa chân tạo tư thế chặt chém.

“Tiểu tặc?”

“Là đồ đệ của Diệp Chân.”

“Ngươi biết Diệp Chân?”

“Khi vừa đến hồng liên giới đồ nhi đã nghe mọi người kể chuyện ngài đại phát thần uy giết chết Diệp Chân.” Minh Thế Nhân cười đáp, “Không ngờ đồ đệ của Diệp Chân cũng tu luyện pháp thân Cửu Anh.”

Lục Châu gật gù: “Làm tốt lắm.”

“Sư phụ, trước lúc đồ nhi giết hắn, hắn có nói mình là người liên lạc của hắc liên giới. Đồ nhi tìm thấy thứ này trên người hắn.” Minh Thế Nhân dâng lên một tấm địa đồ.

Trên bản đồ có mấy ký hiệu chấm tròn. Lục Châu nhìn một lát rồi nói:

“Đây là bản đồ phân bố Thạch Lâm Trận tại hồng liên giới. Đưa vật này cho thất sư đệ ngươi. Để tránh đánh cỏ động rắn, bảo nó tạm thời đừng ra tay với những trận pháp này.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Minh Thế Nhân cầm tấm bản đồ, xoay người rời khỏi Dưỡng Sinh điện.

Hiện tại chưa rõ ràng thực lực tổng thể của hắc liên, nếu phá huỷ mấy trận pháp này chắc chắn sẽ khiến Hắc Tháp nghị hội chú ý. Nếu hắc liên kéo qua đây thì phiền phức to. Chờ đến khi thực lực đầy đủ lại huỷ cũng không muộn.

Hơn nữa, mười đồ đệ đều có được hạt giống Thái Hư, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cảnh giới Thiên Giới Bà Sa. Đến lúc đó biết đi đâu tìm nhiều Mệnh Cách Chi Tâm như vậy? Chẳng thà bây giờ phỗng tay trên hắc liên, tranh thủ vơ vét Mệnh Cách Chi Tâm trước.

“Chỉ mong viên Mệnh Cách Chi Tâm của Nhan Chân Lạc có chút hữu dụng.”

Lục Châu mở ra bảng Hệ thống.

Điểm công đức: 69.500 điểm

Đợt này kiếm được không ít điểm công đức nha. Cũng may thẻ Một Kích Chí Mạng chưa dùng tới.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Mở hàng xúi quẩy.

“Rút thưởng!”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Kết Hợp x 2.]

Lại là sáo lộ mới. Thôi được, sáo lộ kiểu này lão phu thích.

Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà nghĩ đến lời Nhan Chân Lạc nói. Kế hoạch nuôi nhốt của hắc liên muốn áp dụng cho cả trái tim sinh mệnh. Sở dĩ kim liên giới phát triển nhanh như vậy là vì số lượng trái tim sinh mệnh cuồn cuộn không ngừng. Một khi thập diệp ra đời, Mệnh Cách thú chắc chắn sẽ kéo đến.

“Phải làm sao để ngăn cản kế hoạch nuôi nhốt kim liên giới đây?”

Lục Châu nghĩ ngợi một lúc, quyết định xem tình hình hiện tại ở kim liên giới ra sao. Miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Thiên thư, trong mắt Lục Châu xuất hiện hình ảnh ——

Thừa Hoàng đang ngồi trên hậu sơn Ma Thiên Các quan sát đại địa, mà Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y lăng không đứng trên không trung, kim liên cửu diệp nở rộ, Kim Diễm bộc phát, trong Kim Diễm còn ẩn ẩn một chút màu xanh lục khiến ngọn lửa càng thêm quỷ dị.

“Nghiệp Hoả này…” Lục Châu không khỏi kinh ngạc.

Đám phi cầm trên bầu trời lập tức bị Nghiệp Hoả của Diệp Thiên Tâm đuổi đi. Ma Thiên Các bình an vô sự.

Lục Châu đoạn thần thông, sau đó mặc niệm khẩu quyết lần nữa. Mục tiêu lần này là Chiêu Nguyệt ——

Trong một hoa viên tại hoàng thành Đại Viêm.

Chiêu Nguyệt đứng nhìn bóng lưng của một nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn, mỉm cười nói: “Liên Tinh tỷ, lần này tỷ định ở lại bao lâu?”

Liên Tinh?

Lục Châu muốn xoay góc nhìn để nhìn rõ gương mặt nữ tử kia, đáng tiếc vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng.

Chiêu Nguyệt từ khi nào có thêm một vị tỷ tỷ?

Nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn nói: “Lần này ta không ở lại lâu, tu vi kim liên giới đã không ép xuống được nữa… Chiêu Nguyệt, mấy năm nay ta kiệt lực áp chế tu vi của muội cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chuyện lần trước ta nói muội suy nghĩ đến đâu rồi?”

Chiêu Nguyệt khẽ than: “Lời tỷ nói ta cảm thấy rất khó tin tưởng. Ta đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nên bàn bạc chuyện này với sư phụ.”

Liên Tinh lắc đầu: “Lần trước khi muội rời khỏi Kim Đình Sơn, muội đã nói với ta như thế nào?”

Chiêu Nguyệt đáp:

“Bây giờ không giống như xưa, chúng ta chỉ mới gặp mặt có vài lần, ta chưa thể hoàn toàn tin tưởng tỷ. Thời điểm đó ta đúng là muốn rời khỏi Ma Thiên Các, Thiên Tâm khăng khăng đòi tra rõ chuyện ở Ngư Long thôn, ta thương muội ấy, hiểu cho muội ấy. Nhưng mà ta không giống Thiên Tâm, ta chưa từng muốn mưu hại sư phụ.”

“Ta rất cảm tạ tỷ giết vu sư Lâu Lan… Nhưng người thật sự đã cứu ta ở Thánh đàn Nhữ Nam thành là sư phụ chứ không phải tỷ.”
Chương 1089 Vô đề

Liên Tinh nhìn vườn hoa tươi đẹp nở rộ, khẽ nói: “Ta chỉ muốn hợp tác với muội nhưng muội lại không tin ta.”

“Hợp tác?” Chiêu Nguyệt nghi hoặc.

“Muội nghe ta nói này.” Ngữ khí Liên Tinh trở nên nhu hoà. “Hắc liên giới áp dụng kế hoạch nuôi nhốt với hồng liên giới để lũng đoạn Mệnh Cách Chi Tâm, mà kim liên giới nhất định sẽ trở thành hồng liên giới thứ hai. Muội là một trong những người thích hợp nhất để đảm đương vị trí người liên lạc trong kế hoạch nuôi nhốt này.”

Kế hoạch nuôi nhốt…

Đây là lần thứ hai Chiêu Nguyệt nghe nói tới cụm từ này. Lần đầu tiên là khi hai người mới gặp mặt, thời điểm đó nàng đương nhiên không tin, nhưng theo thời gian nàng dần dần tin tưởng, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện Khương Văn Hư.

Nói theo một cách nào đó, hành động của Khương Văn Hư cũng là một kiểu kế hoạch nuôi nhốt.

“Kế hoạch nuôi nhốt có thể bảo vệ kim liên giới, không để Mệnh Cách thú tập kích kim liên, không khiến cường giả chú ý đến nơi này. Qua mỗi đoạn thời gian bọn ta sẽ gửi người đến hiệp trợ muội, giúp muội giải quyết phiền toái không cần thiết, duy trì địa vị và quyền thế của muội.” Liên Tinh nói.

Chiêu Nguyệt nhíu mày. “Ta nghĩ tỷ hiểu lầm, ta chưa bao giờ quan tâm đến địa vị và quyền thế.”

Liên Tinh trầm mặc. “Có lẽ… trên đời này luôn có thứ muội muốn.”

Chiêu Nguyệt hỏi: “Vì sao các người không tự mình hành động?”

“Như vậy sẽ khiến sự tồn tại của chúng ta bị bại lộ…” Liên Tinh đáp.

“Bồi dưỡng người liên lạc thành chó săn mà tỷ cũng có thể nói êm tai như vậy.” Chiêu Nguyệt lắc đầu.

“Không giống.” Liên Tinh giải thích, “Kế hoạch nuôi nhốt tốt cho cả hai bên. Một khi Mệnh Cách thú xuất hiện sẽ tạo thành gió tanh mưa máu, đến lúc đó muội có hối hận cũng không kịp.”

“Vậy vì sao tỷ còn muốn áp chế tu vi của ta? Tỷ vẫn luôn gạt ta có đúng không?” Chiêu Nguyệt nhíu mày.

“Ta không có gạt muội.” Liên Tinh xoay người lại. Lúc này Lục Châu có thể nhìn rõ ràng ngũ quan của nàng ta. Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, toàn thân mặc một bộ váy dài thành thục ưu nhã, rõ ràng tuổi tác đối phương không nhỏ, là một giai nhân phong hoa tuyệt đại.

“Trên người muội có khí tức Thái Hư, loại khí tức này sẽ mang đến phiền toái rất lớn. Tu vi muội càng mạnh, khí tức sẽ càng nồng.”

“Thái Hư?”

Đây không phải lần đầu tiên Chiêu Nguyệt nghe được từ này. Trong lòng nàng tràn ngập tò mò.

“Từ khi chúng ta quen biết đến nay, ta có bao giờ lừa muội chưa? Ta có bao giờ làm ra chuyện bất lợi cho muội chưa?” Liên Tinh nói.

Nghe vậy, Chiêu Nguyệt lộ vẻ do dự. “Liên Tinh tỷ, không phải là ta không tin tỷ. Ta chỉ là không muốn trở thành một tên Khương Văn Hư thứ hai. Khí tức Thái Hư gì đó ta không quan tâm, chuyện này… ta nghĩ vẫn nên báo cáo cho sư phụ biết thì hơn.”

Liên Tinh lắc đầu nói: “Sư phụ muội chỉ e ốc còn không mang nổi mình ốc, rất có thể sư phụ muội đã bị Hắc Tháp nghị hội để mắt tới.”

Chiêu Nguyệt nhíu mày.

Liên Tinh nói tiếp: “Nếu muội còn chưa tin, vậy thì cứ chờ thêm một thời gian. Không ngoài dự liệu của ta, kim liên giới rất nhanh sẽ có thập diệp. Hơn nữa ta hoài nghi Hắc Tháp nghị hội rất có thể đã phái người đến từ sớm.”

“Liên Tinh tỷ, trước đây chúng ta là bằng hữu, là tỷ muội. Những chuyện nhỏ nhặt ta có thể bỏ qua, nhưng chuyện kế hoạch nuôi nhốt can hệ trọng đại, ta nhất định phải báo cáo với sư phụ.” Chiêu Nguyệt nói.

Lục Châu cau mày. “Vậy tuỳ muội. Những gì có thể nói ta đều đã nói, muội cứ suy nghĩ cho kỹ.”

Nói xong Liên Tinh vung tay, thân ảnh loé lên bay khỏi hoàng cung, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Lục Châu không quan sát nữa, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Người tên Liên Tinh này chẳng lẽ là thành viên Hắc Tháp nghị hội?

Nhưng mà ngữ khí vừa rồi của nàng ta không giống người Hắc Tháp nghị hội. Hay là… nàng ta lại là một phương thế lực khác trong hắc liên giới?

Từ biểu hiện của Chiêu Nguyệt, có thể thấy Liên Tinh không muốn hại nàng. Áp chế tu vi là để áp chế khí tức Thái Hư? Lý do này không đáng tin cậy lắm. Mấy đồ đệ còn lại của hắn đều có khí tức Thái Hư mà.

Liên Tinh này… rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tu vi người này không rõ ràng, không thể bảo Diệp Thiên Tâm đi xử lý được. Bản thân hắn thì đang ở hồng liên, muốn quay về cũng cần nhiều thời gian… Việc này nên xử lý thế nào đây?

Lục Châu lại nghĩ đến Nhan Chân Lạc. Nếu Liên Tinh là người Hắc Tháp nghị hội, có thể đến chỗ Nhan Chân Lạc để xác nhận thực hư.

Lục Châu gật đầu. Cũng nên xem thử lão bát đang làm gì. Thế là hắn lại mặc niệm khẩu quyết, hình ảnh từ từ hiện lên ——

Khò khò.

Khò khò khò.

Lão bát đang nằm dài trên bàn, miệng chảy nước bọt ngáy o o.

Lục Châu: “. . .”

Sao lão phu lại có loại đồ đệ như thế này cơ chứ?

Khò khò khò ——

“Giáo chủ!!” Hứa Vạn Thanh từ bên ngoài chạy vọt vào.

Chư Hồng Cộng giật mình ngồi dậy, dụi dụi mắt, chùi nước miếng, vẻ mặt mơ màng nói: “Ai đó? Có việc gì?”

“Là ta, Hứa Vạn Thanh nè!”

“Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy?”

“Lục tiền bối bảo ta tới mời ngài đến đó một chuyến, bảo là mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“À… Vậy thì qua đó.”

Chư Hồng Cộng đứng dậy đi theo Hứa Vạn Thanh rời khỏi cung điện.

Cung điện rất lớn, lại cực kỳ xa hoa. Lục Châu chợt cảm thấy mình nên lo cho mình thì hơn, lão bát sống tốt hơn mình nhiều.

Chư Hồng Cộng đến một trang viên, thấy Lục Ly chắp tay đứng đợi, xung quanh không một bóng người. Hứa Vạn Thanh đưa người tới xong cũng tự giác rời đi.

Lục Ly nói: “Lần trước ngươi nói phương pháp trảm kim liên là do sư phụ ngươi truyền lại?”

“Đúng vậy nha. Sư phụ ta chính là thiên tài.” Chư Hồng Cộng nói, “Chiêu này giúp khai cửu diệp không cần tốn một ngàn hai trăm năm thọ mệnh.”

Lục Ly gật đầu. “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều lạ. Ta thật muốn gặp sư phụ ngươi một lần.”

“Tiền bối, bây giờ ta khai diệp ở đây sao?”

“Ừ, ở ngay đây. Sau khi khai cửu diệp sẽ có cự thú xuất hiện, ngươi dẫn theo ngàn tu hành giả Hồng Giáo giết chết con cự thú kia. Thêm một viên trái tim sinh mệnh có thể bồi dưỡng mấy tâm phúc, xem như chuẩn bị cho tương lại đối phó với Mệnh Cách thú. Được rồi, bắt đầu đi.”

“Được!”
Chương 1090 Vô đề

Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu tiêu hao hoàn toàn, hình ảnh đứt đoạn. Một canh giờ trước mới hồi phục một ít, quan sát được nhiều hình ảnh như vậy đã là không tệ.

“Lão bát ở hoàng liên có Lục Ly trợ giúp, xem ra không có vấn đề gì.”

Lục Châu lại liếc nhìn hai tấm Thẻ Kết Hợp mới vừa rút thưởng trúng. Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu có ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, dùng Thẻ Kết Hợp thì sẽ tạo thành thẻ gì đây?

Đáng tiếc, ngoại trừ lúc ban đầu mới xuyên không đến được thưởng ba tấm ra thì cho đến nay Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là thẻ khó xuất hiện nhất, có một tấm đã là vạn hạnh, đừng mơ đến chuyện ba tấm.

Tiếp sau đó, Lục Châu lấy Tử Lưu Ly và ba viên Hoả Linh Thạch ra.

Vừa vặn còn một tấm Luyện Hóa Phù, Lục Châu vung tay thiêu đốt Luyện Hóa Phù rồi ném ba viên Hoả Linh Thạch vào, ngọn lửa biến thành trong suốt, lúc này Lục Châu mới ném Tử Lưu Ly vào.

. . .

Sáng hôm sau.

Văn võ bá quan Đại Đường và các vị tướng quân đều đã quy thuận, một số người không thể tín nhiệm đều bị giáng chức hoặc cho cáo lão hồi hương. Lý Vân Tranh rốt cuộc đã nắm được toàn bộ quyền hành trong tay.

Trên tường thành phía đông.

Ngu Thượng Nhung đứng thẳng tắp, ngắm nhìn cảnh trí kinh đô. Vu Chính Hải nhìn sang, khẽ nói: “Nhị sư đệ đang lo lắng không có phương pháp ngưng tụ Mệnh Cách?”

Từ khi Lục Châu ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa, rất nhiều người đều đang thắc mắc. Tu hành giả không có kim liên làm sao ngưng tụ Mệnh Cách?

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Đáng tiếc, đại sư huynh cũng rất bất đắc dĩ, đành phải đi trước sư đệ một bước.” Vu Chính Hải nói.

“Ai đi trước ai còn chưa biết được đâu.”

Ngu Thượng Nhung đương nhiên sẽ không nhận thua. Dù không có kim liên thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tu hành. Còn chưa đến thập diệp đã nghĩ tới chuyện Thiên Giới Bà Sa, chẳng khác gì tự tìm phiền não.

Vu Chính Hải lấy Bích Ngọc Đao ra, dùng tay áo lau chùi đến sáng bóng, chỉ thiếu điều chưa nói nhìn Bích Ngọc Đao của ta xem, sáng ghê chưa, là hoang cấp đó!

Đúng lúc này, Kỷ Phong Hành đứng bên dưới gọi to: “Nhị tiên sinh, người của Cứu Thiên Viện tới bảo ta đưa thứ này cho ngài!”

Hai người quay đầu lại, thấy Kỷ Phong Hành đang ôm một cây gậy gỗ dài hình chữ nhật.

“Đó là cái gì?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.

“Vương Đại Chuỳ nói nhất định phải giao tận tay ngài. Hắn vốn muốn tự mình đưa tới nhưng thất tiên sinh tìm hắn có việc nên đành nhờ ta.”

Vu Chính Hải vỗ vai Ngu Thượng Nhung nói: “Trông như là vũ khí luyện hỏng… Nhị sư đệ, nếu thật sự không được thì ta tặng đệ Bích Ngọc Đao, ta dùng tay không là đủ. Chưởng pháp của Đại Huyền Thiên Chương cũng được xem là vô địch.”

Ngu Thượng Nhung không để ý đến Vu Chính Hải mà vươn tay, cương ấn bay xuống cuốn lấy cây gậy gỗ trong tay Kỷ Phong Hành bay trở về tay hắn.

Cầm gậy gỗ trong tay, bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ cảm ứng rồi bỗng khép chặt lại.

Rắc!

Lớp gỗ bên ngoài nứt toác, hoá thành bột mịn, để lộ thanh Trường Sinh Kiếm bên trong hoàn hảo không chút tổn hại, toàn thân toả u quang, bắn ra kiếm cương đầy trời. Thân kiếm truyền đến cảm giác mát lạnh.

Ngu Thượng Nhung chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, tựa như đã rất lâu mới được gặp lại bằng hữu.

Năm ngón tay khẽ buông lỏng, Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người. Nguyên khí phát tiết dễ dàng tạo thành tám mươi ngàn đạo kiếm cương.

Trước kia hắn chỉ có thể gắng gượng tạo ra hơn sáu mươi ngàn đạo kiếm cương, nay được Trường Sinh Kiếm gia trì, nhẹ nhàng tạo ra tám mươi ngàn đạo.

Đám binh sĩ thủ thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn kiếm cương đầy trời.

“Hồng… hồng cấp?” Vu Chính Hải kinh ngạc hô lên.

Rõ ràng là vũ khí thiên giai, được Cứu Thiên Viện đoán tạo xong lại vượt cấp nhảy lên thành hồng cấp.

Vu Chính Hải lặng lẽ cất Bích Ngọc Đao vào, trong lòng cảm thấy mất thăng bằng.

Ngu Thượng Nhung cực kỳ hài lòng thu hồi kiếm cương, thản nhiên nói: “Đại sư huynh, tuy ta xem kiếm như mạng nhưng từ sau khi kiếm bị gãy, ta biết mình không thể để vũ khí trói buộc bản thân. Kiếm tốt không thể hưởng dụng một mình, đại sư huynh dùng thử đi.”

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Chúc mừng nhị sư đệ. Kiếm tuy tốt nhưng ta vẫn thích đao hơn. Hồng cấp thôi mà, sớm muộn gì Bích Ngọc Đao cũng đạt tới hồng cấp.” Vu Chính Hải đáp.

Kỷ Phong Hành đứng dưới đất nói theo: “Quả nhiên là Trường Sinh Kiếm. Vương Đại Chuỳ nói lẽ ra cần ba tháng để đoán tạo, nhưng toàn bộ đại sư Cứu Thiên Viện đều tụ tập lại cùng làm nên chỉ mới một tháng đã hoàn thành.”

Ngu Thượng Nhung cười nói: “Thay ta cảm ơn bọn họ nhé.”

“Không thành vấn đề.” Kỷ Phong Hành nói xong liền quay đầu đi.

Vu Chính Hải bỗng nhảy xuống nói: “Chờ đã.”

“Đại tiên sinh có gì phân phó?”

“Vương Đại Chuỳ đang ở đâu?”

“Trong thư phòng thất tiên sinh.”

“Vừa vặn ta cũng muốn đến trò chuyện với hiền đệ, dẫn ta đi gặp hắn.”

“…Vâng.” Kỷ Phong Hành gãi gãi đầu, khi thì hỏi Vương Đại Chuỳ, khi thì nói muốn gặp thất tiên sinh, đây là cái logic gì?

. . .

Hai ngày nữa trôi qua.

Lục Châu nghe được tiếng răng rắc bèn mở mắt. Ngọn lửa thiêu đốt của Luyện Hóa Phù đã tắt.

Cảm giác lại Thái Huyền chi lực trong cơ thể, quả nhiên không có Tử Lưu Ly trợ giúp tốc độ lĩnh hội chậm hơn rất nhiều, đã hơn ba ngày mà chỉ mới hồi phục được một nửa.

Lục Châu phất tay áo, Tử Lưu Ly bay về lòng bàn tay.

[Ting — thu hoạch được Tử Lưu Ly hồng cấp.]

Trên tay truyền lại cảm giác mát lạnh, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, thu liễm khí tức toàn thân. Không chỉ vậy, Tử Lưu Ly còn chủ động trợ giúp Lục Châu điều động nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tạo thành một vòng tuần hoàn trong nội phủ.

“Không tệ.”

Có Tử Lưu Ly hồng cấp tương đương với từng giờ từng khắc đều có thể tiến vào trạng thái tu luyện, chẳng khác nào là bảo bối treo máy cày cấp!

Lục Châu thử nghiệm lĩnh hội Thiên thư, phán đoán tốc độ khôi phục Thái Huyền chi lực đã tăng lên bốn, năm lần. Không có Tử Lưu Ly, lĩnh hội bảy ngày

mới có thể hồi phục toàn bộ Thái Huyền chi lực, bây giờ chỉ cần hơn một ngày là xong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom