• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 991-995

Chương 991 Vô đề

“Nhiếp tông chủ đừng quá nhạy cảm, Lục tiền bối vẫn thường làm vậy. Vừa rồi Lục tiền bối thi triển lam liên, nếu ta đoán không lầm thì đây là một trong các phương pháp tu luyện ra lam liên.” Hạ Trường Thu đứng bên cạnh lên tiếng giải thích.

“Lam liên? Hạ quán chủ, theo ý ngươi thì có thật Lục tiền bối đến từ kim liên giới không?” Nhiếp Thanh Vân hỏi.

“Nhiếp tông chủ, tuy rằng tu vi ta không cao, kém xa Nhiếp tông chủ, nhưng ta có mấy lời khuyên không biết có nên nói ra hay không.”

“Mời nói, đừng ngại!”

“Cao nhân làm việc đều có sở thích riêng. Lục tiền bối tu vi khó lường, đám người chúng ta nên bình tĩnh đối đãi, đặc biệt đừng bao giờ chất vấn việc tu luyện của ngài ấy, đây là cấm kỵ. Đương nhiên nếu Lục tiền bối nguyện ý truyền thụ tâm đắc tu hành thì lại là chuyện khác. Mặc kệ ngài ấy là người kim liên, hồng liên hay lam liên, chỉ cần làm việc có lợi cho chúng ta thì còn cần phải quan tâm điều đó làm gì? Nếu không may chạm phải ranh giới của Lục tiền bối…” Nói đến đây, Hạ Trường Thu nở nụ cười rồi không nói tiếp nữa.

Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói: “Đa tạ Hạ quán chủ đã nhắc nhở.”

Hạ Trường Thu gật đầu: “Khoảng thời gian này đệ tử Thiên Liễu Quan đã làm phiền Nhiếp tông chủ rồi.”

Nhiếp Thanh Vân cười ha hả nói: “Nếu Hạ quán chủ không chê thì cứ xem Vân Sơn như nhà của mình, chúng ta thường xuyên giao lưu quan hệ.”

“Đa tạ.” Hạ Trường Thu nói xong xoay người rời đi. Đây chính là chỗ tốt của việc có chỗ dựa lớn nha.

Nhìn theo bóng lưng Hạ Trường Thu, Nhiếp Thanh Vân cảm giác được người này là một nhân tài có cái nhìn rất trực quan và thông suốt. Ngược lại bản thân mình nếu có thể nhìn thấu những điều này ngay từ đầu thì đã không bị ăn hai chưởng của Lục tiền bối. Nghĩ lại, mình quả thật đã quá cổ hủ.

Lúc này, ngọn sơn phong của Lục Châu lại tiếp tục hội tụ năng lượng sinh cơ khổng lồ. Nhiếp Thanh Vân cúi đầu làm việc, không nghĩ ngợi nữa.

Lục Châu liên tục sử dụng hai mươi tấm Thẻ Nghịch Chuyển, mỗi tấm nghịch chuyển sáu trăm ngày tuổi thọ, tổng cộng nghịch chuyển hơn ba mươi năm. Cơ năng thân thể trở nên dẻo dai hơn, tóc cũng thêm một chút hoa râm.

Còn thừa lại 57 tấm Lục Châu không tiếp tục dùng mà lưu lại, sau này có lẽ Thẻ Nghịch Chuyển sẽ càng tăng giá trị thọ mệnh.

Tuổi thọ còn lại: 231.730 ngày (~ 635 năm)

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 110 điểm may mắn, thu hoạch được Đỡ Đòn Chí Mạng x 50, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]

Lục Châu không khỏi nghi hoặc.

“Đỡ Đòn Chí Mạng đã có 188 tấm, chẳng lẽ về sau lão phu còn phải chết 188 lần?” Lục Châu nhíu mày.

Đúng là cái thẻ cùi bắp. Lão phu mà vô địch thì món đồ này chẳng có chút tác dụng gì, đã bao lâu rồi còn chẳng dùng tới lần nào.

Lục Châu đóng giao diện rút thưởng, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Cùng lúc đó, trong nhà giam dưới lòng đất của Thiên Vũ Viện.

Dư Trần Thù tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào, sau lưng có một tên đệ tử cầm đèn cung kính theo sau.

Nhìn Tư Không Bắc Thần bị trói trong phòng giam với dáng vẻ đồi phế không chịu nổi, Dư Trần Thù không khỏi lắc đầu. “Với năng lực tầm này, ngươi không giết được Trần Bắc Chinh.”

“Ha ha…” Tư Không Bắc Thần khàn giọng cười.

“Chúng ta đều là người hồng liên giới, cần gì phải tự giết lẫn nhau. Tư Không Bắc Thần, ngươi hẳn phải minh bạch đạo lý này. Nói đi, tên họ Lục hứa hẹn cho ngươi chỗ tốt gì mà khiến ngươi khăng khăng một mực như thế?” Dư Trần Thù mặt không thay đổi nói.

“Dư Trần Thù, nếu ngươi có gan thì giải khai Phiền Lung Ấn, chúng ta chiến đấu một trận công bằng, để ngươi nhìn xem ta có bản sự giết Trần Bắc Chinh hay không!” Tư Không Bắc Thần cười to.

“Dù gì ngươi cũng là Điện chủ Cửu Trọng Điện danh chấn thiên hạ, sao lại ngây thơ như thế? Trên đời này nào có thứ gọi là công bằng?” Dư Trần Thù đả kích không chút lưu tình. “Ngươi cho rằng ta chỉ có mỗi Phiền Lung Ấn?”

Tư Không Bắc Thần lặng im không đáp. Lúc này trong căn phòng giam đối diện bỗng truyền đến tiếng cười ——

“Người mới, ngươi đúng là ngây thơ nha. Thủ đoạn của Dư lão tặc nhiều lắm đó, ha ha ha… đặc biệt là mấy thủ đoạn hèn hạ hạ lưu.”

“Dư Trần Thù, ngươi đúng là có mới nới cũ, bắt được người mới lại không thèm tâm sự với bọn ta nữa. A a a a… thả ta ra ngoài!”

Dư Trần Thù đột nhiên quát lên: “Câm miệng!” Sóng âm lăn lộn phát tiết ra ngoài chấn trụ cả tầng hầm.

“Ối dào… đúng là hù chết người ta. Miệng ngươi vẫn thúi y như trước kia, thúi muốn chết! Phi phi phi… đừng để ta ra ngoài, nếu không ta nhất định sẽ chém đứt tứ chi của ngươi, à không, năm chi chứ ha ha, sau đó bỏ vào vò rượu ngâm uống!”

Dư Trần Thù xoay người lại tung ra một chưởng. Chưởng ấn mang theo Nghiệp Hoả xuyên qua bóng tối đánh thẳng vào một tù nhân có gương mặt dữ tợn và vô cùng bẩn thỉu. Ầm!

Sau đó không gian trở nên yên tĩnh lại. Tư Không Bắc Thần chỉ kịp nhìn thấy đối phương là một người gầy như que củi, gương mặt hốc hác như ma quỷ.

“Cứu Thiên Viện?” Trong lòng hắn không khỏi cả kinh.

Dư Trần Thù không thèm để ý đến người nọ nữa. “Tên họ Lục đến từ kim liên giới. Hắn đã lẻn vào hoàng cung tiếp xúc với tiểu hoàng đế. Ta biết nhiều chuyện hơn ngươi tưởng đấy, tốt nhất nên thành thật khai báo.”

“Ngươi muốn tìm hiểu về Lục tiền bối?” Tư Không Bắc Thần lại cười ha hả.

“Hắn có thể giết Trần Bắc Chinh, Trần Thiên Đô, Diệp Chân, tu vi quả thật khó lường. Nghe đồn hắn đã khai Mệnh Cách, việc này có thật không?” Dư Trần Thù hỏi.

“Biết rõ còn cố hỏi làm gì?”

Trong các căn phòng giam hai bên hành lang lại vang lên tiếng xiềng xích rung động.

“Có người khai Mệnh Cách? A ha ha… thật sự khai Mệnh Cách? Quá tốt, mau tới đây đi, tới cứu vớt cái thế giới hắc ám này đi, thanh tẩy nó đi! Chúng ta phải dâng nữ nhân tốt nhất lên cho hắn để cải thiện huyết mạch hồng liên giới!”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, khai một Mệnh Cách cần đến 1.500 năm thọ mệnh, loại hung thú đẳng cấp cao này đã sớm rời khỏi hồng liên giới, không cách nào tìm thấy, không cách nào có được loại trái tim sinh mệnh cao cấp bậc này! Dư Trần Thù, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Chương 992 Vô đề

Nghe được những lời này, Tư Không Bắc Thần đã có thể chắc chắn đám người này chính là những “người điên” thiên tài của Cứu Thiên Viện ngày xưa.

Tư Không Bắc Thần ngẩng đầu nhìn Dư Trần Thù: “Thì ra là thế, người của Cứu Thiên Viện bị ngươi giam trong này.”

Dư Trần Thù lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau ngươi chính là một trong số họ, ngươi sẽ bị giam ở đây đến già, đến chết. Nếu chịu phối hợp với ta, ta sẽ cân nhắc đến việc thả ngươi ra.”

Tư Không Bắc Thần nở nụ cười khinh thường: “Vậy ta nói thật cho ngươi biết, Lục tiền bối thật sự đã khai Mệnh Cách! Dư Trần Thù, ta có thể cảm nhận được nội tâm thấp thỏm lo sợ của ngươi!”

Mí mắt Dư Trần Thù khẽ giựt, năm ngón tay siết chặt. “Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn cho rằng ta không có chuẩn bị trước? Khai Mệnh Cách thì đã làm sao? Nếu hắn dám tới, ta sẽ lấy mạng hắn.”

“Phi, đồ cuồng vọng.” Tư Không Bắc Thần phun nước miếng mắng.

Dư Trần Thù lắc đầu đáp: “Muốn cuồng vọng cũng phải có tư cách, mà ta lại là người có tư cách đó.”

Hắn chậm rãi xoay người, tay chắp sau lưng nói với đám “người điên”: “Mệnh Cách… ta nghĩ các vị hẳn là có biện pháp đối phó với người khai Mệnh Cách, đúng không?”

Tiếng xiềng xích vang vọng trong bóng tối nhưng không một người đáp lời hắn.

. . .

Một tuần sau.

Lục Châu đứng trong sân viện tập mấy động tác Thái Cực Quyền, trùng hợp có đệ tử Vân Sơn đi ngang nhìn thấy.

“Ba ngày nữa có thể bắt đầu khai thập diệp.” Lục Châu tính toán thời gian, đan điền khí hải đã dần bão hoà, hắn không tập thể dục nữa mà xoay người đi vào phòng.

Trong ba ngày sau đó, mấy động tác Thái Cực Quyền của Lục Châu trở thành đối tượng nghiên cứu của mọi người. Một tên đệ tử thậm chí còn tập mẫu cho Nhiếp Thanh Vân xem. Bản thân hắn cũng tập suốt hai ngày mà chả thấy chút hiệu quả gì.

“Xem ra Hạ quán chủ nói đúng, cao nhân đều có sở thích kỳ lạ, vẫn không nên tò mò thì hơn. Loại phương pháp tu luyện này ta chưa từng nghe nói tới, chỉ có thể trách bản thân quá ngu dốt, không thể lĩnh hội tinh tuý trong đó.”

Lúc này, một đệ tử tiến vào đại điện khom người bẩm báo: “Nhiếp tông chủ, Lục tiền bối nói mấy ngày tới đừng ai đến gần ngọn sơn phong. Ngài ấy nói ngài hãy tự mình bảo vệ bệ hạ, đại tiên sinh và nhị tiên sinh đã bị Lục tiền bối gọi vào trong viện rồi.”

“Ta đã biết.” Nhiếp Thanh Vân đáp. “Mời bệ hạ đến ngọn chủ phong.”

“Vâng.”

Nhận được mệnh lệnh, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng rất nghi hoặc, không rõ vì sao sư phụ lại gọi bọn hắn về.

Đến trước phòng Lục Châu, hai người khom người hành lễ ngoài cửa: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Vi sư có minh ngộ trong lúc tu hành, mấy ngày tới cần bế quan tu luyện, hai ngươi hộ pháp cho vi sư.” Giọng Lục Châu phiêu nhiên truyền ra.

“Cẩn tuân sư mệnh.” Hai người đáp.

“Vi sư hy vọng hai người các ngươi sẽ học hỏi được không ít kiến thức. Đến lúc đó gọi cả Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đến.” Lục Châu dặn.

“Vâng.”

Lục Châu cũng hy vọng Lương Sư Ích Hữu và Vạn Thế Sư Biểu có thể phát huy tác dụng. Khi hắn thật sự khai thập diệp, các đồ đệ tất có thu hoạch.

. . .

Chiều hôm đó, trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, đan điền khí hải Lục Châu rốt cuộc đạt tới trạng thái bão hoà, tác dụng của Tử Lưu Ly được phát huy rất tốt.

Lục Châu mở mắt, cảm giác thương hải tang điền đột nhiên kéo tới.

Hắn đến hồng liên giới đã lâu, chỉ mỗi việc vượt qua Vô Tận Hải thôi đã mất một tháng, đến Thiên Liễu Quan, Cửu Trọng Điện, rồi bây giờ là Vân Sơn, Lục Châu đã thành công thu hút sự chú ý của triều đình và Thiên Vũ Viện, kim liên giới có các đồ đệ thủ hộ cũng đã an toàn.

Đây là lúc nên khai thập diệp.

Khoảng thời gian này ở Vân Sơn, Lục Châu vẫn thường trò chuyện với Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân, nắm được không ít tâm đắc khi khai thập diệp. Đương nhiên những tâm đắc này chỉ áp dụng cho hồng liên giới, chưa chắc đã hữu dụng cho kim liên giới. Vì thế Lục Châu còn phải xác nhận một việc, khai thập diệp liệu có hấp thu thọ mệnh không?

Lục Châu có thể cảm giác được tu vi đám đồ đệ đang ngày càng đuổi kịp mình.

“Hiệu quả của hạt giống Thái Hư thật là bất phàm.” Bật hack như hắn còn chơi không lại đám đồ đệ thì đúng là hết nói nổi.

Lục Châu xoè bàn tay ra. Ông —— Toà pháp thân kim liên cửu diệp cỡ nhỏ xuất hiện, Kim Diễm cháy rừng rực bên dưới.

Ngay sau đó, Lục Châu bắt đầu điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, quanh người pháp thân xuất hiện từng vòng sáng năng lượng màu vàng kim rồi rơi xuống toà kim liên.

Đây là phương pháp khai diệp rất bình thường mà tu hành giả kim liên giới vẫn sử dụng từ nhất diệp đến bát diệp.

. . .

Trên không trung, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau.

“Sư phụ lại chơi trò gì rồi?” Vu Chính Hải nghi hoặc khó hiểu.

“Đây là âm thanh năng lượng cộng hưởng đặc thù, có lẽ người đang khai diệp?”

“Sư phụ đã là thập diệp… chẳng lẽ lại còn muốn khai thập nhất diệp?” Vu Chính Hải tròn mắt nói.

Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: “Thập nhất diệp?”

“Ta chỉ thuận miệng bịa ra thôi, có lẽ sẽ là Thiên Giới Bà Sa, tấn thăng Huyền Thiên cảnh.”

Bọn hắn không có kinh nghiệm tu hành ở bậc này, chỉ có thể đoán mò. Ngu Thượng Nhung không phát biểu mà nói: “Phiền đại sư huynh hộ pháp một lát, ta đi gọi hai vị tiểu sư muội.”

“Đi đi.”

Vu Chính Hải xua tay.

Một lát sau, Tiểu Diên Nhi dẫn theo Hải Loa bay đến. “Tham kiến đại sư huynh.” Hai nàng đồng thời hành lễ.

“Đừng khách khí. Cửu sư muội, gần đây khí tức của muội trở nên mạnh mẽ không ít.” Vu Chính Hải tán dương.

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Muội sắp tấn thăng bát diệp rồi, nhưng so với đại sư huynh và nhị sư huynh thì vẫn còn kém xa.”

“Với thiên phú của muội thì chắc chắn sẽ đuổi kịp chúng ta, không cần phải gấp gáp. Về sau đại sư huynh còn phải dựa vào muội đó.” Vu Chính Hải cười sang sảng.

“Đại sư huynh lại chọc người ta.”

Ông —— Nguyên khí tạo thành hình gợn sóng, âm thanh cộng hưởng phát tán ra tứ phía.

“Sư phụ lại đang làm gì?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

“Chúng ta hộ pháp là được.” Vu Chính Hải nói. “Diên Nhi, muội và Hải Loa hộ pháp bên dưới.”

“Vâng.”

“Nhị sư đệ, hai người chúng ta hộ pháp hai phía đông và tây. Cho đệ chọn trước.”

“Phía tây.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Nói xong, bốn người tản ra ai vào vị trí nấy. Một khi có phi cầm đến gần đều sẽ bị hai huynh đệ trên không trung chém giết.
Chương 993 Vô đề

Lục Châu hoàn toàn tập trung vào việc khai thập diệp. Từng vòng tròn năng lượng rơi xuống toà kim liên, đáng tiếc kim liên lại chẳng có vẻ gì là sắp khai diệp.

Lục Châu lắc đầu. “Thật tốn thời gian.”

Biến hoá của kim liên rất chậm, với tốc độ này thì thời gian khai thập diệp còn dài hơn lúc khai cửu diệp. Cũng may lần này khai diệp không tiêu hao quá nhiều nguyên khí.

Nửa canh giờ sau, tốc độ xoay tròn kim liên càng lúc càng nhanh nhưng tình hình vẫn chẳng hề khác biệt, kim liên vẫn không có dấu hiệu khai diệp.

“Vấn đề nằm ở đâu?” Lục Châu nhíu mày nghĩ. Lần này mà khai diệp thất bại, lão phu sẽ mất hết mặt mũi.

Lại qua nửa canh giờ, mặt trời dần xuống núi.

“Vẫn không được?”

Nếu kim liên muốn hấp thu thọ mệnh để khai diệp thì Lục Châu đã có thể nhận ra, nhưng đằng này nó lại chẳng có động tĩnh gì.

Lục Châu tiện tay vung lên, kim liên khôi phục lại tốc độ ban đầu. Lục Châu thả lỏng tâm tình, điều chỉnh lại tâm thái.

Lúc này Lục Châu chợt nhớ đến cảnh tượng lần trước khi Diệp Chân khai diệp. Khi đó Diệp Chân đang bị Lục Châu áp lực rất lớn, hắn không gia tốc hồng liên, cũng không rót năng lượng vào, càng không cố ý thúc giục hồng liên khai diệp, vậy mà quá trình khai diệp vẫn có thể thành công.

“Chẳng lẽ không cần rót năng lượng vào?” Dưa chín cuống rụng, thuận theo tự nhiên?

Trong lòng Lục Châu có minh ngộ, thế là bắt đầu thử nghiệm. Hắn rút hết năng lượng trong kim liên về. Quả nhiên kim liên vẫn tiếp tục xoay tròn như bình thường, tốc độ không nhanh không chậm.

Lục Châu khẽ gật đầu. Đạo tu hành trăm sông đổ về một biển, kim liên cũng vậy mà hồng liên cũng thế, ngoại trừ khác biệt về màu sắc thì những thứ còn lại cũng như nhau thôi. Lúc này toà kim liên của Lục Châu lại sản sinh ra một cảm giác đặc thù —— sinh cơ.

Kim liên có thêm sinh cơ, chín mảnh liên diệp toả sáng rạng rỡ chói mắt. Tựa như trồng cây, tưới nước cũng phải có chừng mực, dù là quá nhiều hay quá ít đều sẽ khiến cây chết. Đối với kim liên thì năng lượng chính là “nước”.

“Thì ra là thế.” Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy hy vọng, tiếp tục duy trì khai diệp.

Sinh cơ bốc lên, lại thêm Kim Diễm thiêu đốt khiến nó trông lượn lờ như khói bếp, làn khói bay ra khỏi cửa sổ, dung nhập vào bầu trời.

Phi cầm bắt đầu xuất hiện.

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mấy chục con phi cầm đang kéo nhau bay về phía ngọn sơn phong, đáng tiếc đều bị đại trận Vân Sơn ngăn lại.

“Có động tĩnh rồi.” Vu Chính Hải bay về phía chân trời phía đông. “Sư phụ có thể sẽ dẫn hung thú tới, đệ cẩn thận.”

“Được.” Ngu Thượng Nhung gật đầu rồi bay về phía chân trời phía tây.

Hung thú kéo tới càng lúc càng nhiều, Ngu Thượng Nhung truyền âm nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, đề phòng cự thú xuất hiện.”

“Đừng lo quá, có sư phụ ở đây, cho dù cự thú thập diệp đến cũng không phải là đối thủ của người.” Vu Chính Hải đáp.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng sư phụ đã là thập diệp khai Mệnh Cách. Từ Diệp Chân đến Trần Thiên Đô, Trần Bắc Chinh, Tư Không Bắc Thần… có ai không phải là bại tướng dưới tay người?

Dưới sân viện, Tiểu Diên Nhi cảm giác được sinh mệnh khí tức cực kỳ nồng đậm, bèn kéo Hải Loa nói: “Mau mau, tiểu sư muội, mau ngồi xuống đả toạ tu hành.”

“Vâng.”

Hai người lăng không xếp bằng ngoài cửa viện, hưởng thụ lợi ích ngoài định mức do sư phụ ban phát.

. . .

Suy đoán của Lục Châu đã được nghiệm chứng. Khai thập diệp quả thật không cần phải thúc giục, thuận theo tự nhiên mới là chân lý, điều kiện cần duy nhất chính là tu vi phải đạt tới đỉnh phong đại viên mãn.

Lần đó Diệp Chân có thể tuỳ thời tiến vào trạng thái khai diệp trong lúc đang chiến đấu hẳn là đã nắm giữ một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó. Giết hắn thật đáng tiếc, lẽ ra nên giam lại bức cung mới phải.

Nửa canh giờ lại trôi qua, hung thú phi cầm trên bầu trời càng lúc càng nhiều.

Trong chủ điện, Nhiếp Thanh Vân và hoàng đế Lý Vân Tranh đang trò chuyện vui vẻ thì một đệ tử chạy vào bẩm báo:

“Tông chủ, bên chỗ Lục tiền bối có động tĩnh rất lớn.”

“Động tĩnh?” Hắn từng hạ lệnh nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì không được quấy nhiễu Lục tiền bối.

“Có hung thú!”

Nhiếp Thanh Vân đứng bật dậy, xoay người nói với Lý Vân Tranh: “Bệ hạ, ta phải đi xem sao.”

“Ta đi cùng ngươi.” Lý Vân Tranh rất lâu rồi mới được rời khỏi hoàng cung nên cực kỳ tò mò với mọi chuyện xảy ra bên ngoài, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

“Được, bệ hạ cẩn thận.”

Nhiếp Thanh Vân vung tay lên, mang theo Lý Vân Tranh bay về phía Vân Sơn đài. Vân Sơn đài có tầm nhìn cực tốt, có thể quan sát được toàn bộ mười hai ngọn sơn phong.

Lúc này, năm vị trưởng lão Vân Sơn cũng bay tới. “Tông chủ, xảy ra chuyện gì thế?”

Nhiếp Thanh Vân nói: “Các ngươi qua đó hiệp trợ Lục tiền bối.”

“Vâng.” Năm vị trưởng lão đạp không bay đi.

Lý Vân Tranh vội hỏi: “Sư công ta xảy ra chuyện sao?”

“Bệ hạ đừng gấp, ta chỉ phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi. Thông thường Vân Sơn rất ít khi xuất hiện hung thú, chỉ khi có cửu diệp xuất hiện hung thú mới kéo đến. Chỉ là lần này…” Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân phức tạp nhìn về phía ngọn núi. “Hình như Lục tiền bối đang khai diệp.”

“Khai diệp? Sư công muốn khai thập nhất diệp sao?” Lý Vân Tranh gãi đầu.

Nhiếp Thanh Vân cười ha hả: “Từ khí tức ba động thì đây hẳn là khai thập diệp. Nhưng việc này không hợp với lẽ thường. Nhất diệp đến bát diệp có thể khai diệp nhiều lần để vững chắc cảnh giới, nhưng từ cửu diệp trở đi thì phương pháp này không dùng được nữa. Lục tiền bối làm sao làm được?”

Lý Vân Tranh cũng cười: “Ngay cả thập diệp như ngươi cũng không biết thì ta làm sao mà biết được.”

Lúc này, từ phía chân trời đằng xa đột nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ đang cuốn tới. Lý Vân Tranh vốn đọc nhiều thi thư, đã thuộc lòng các loại hung thú, lập tức chỉ tay nói: “Là Ngung.”

“Ngung?” Nhiếp Thanh Vân nhíu mày. “Mời bệ hạ quay về, nơi này không an toàn.”

Không đợi Lý Vân Tranh cự tuyệt, Nhiếp Thanh Vân lập tức tóm lấy hắn bay về phía ngọn sơn phong thứ tư. Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông tiến lên nghênh đón.
Chương 994 Vô đề

Nhiếp Thanh Vân dặn dò: “Vân Sơn xuất hiện hung thú, ta phải đi xử lý. Các ngươi bảo vệ bệ hạ.” Nói xong Nhiếp Thanh Vân cấp tốc bay về phía ngọn sơn phong thứ ba.

Mạnh Trường Đông là người có tu vi cao nhất trong đám người, nhanh chóng đến đứng bên cạnh Lý Vân Tranh. “Có ta bảo hộ bệ hạ là đủ, các ngươi tuỳ thời đến chi viện Lục tiền bối.”

Mọi người lập tức gật đầu.

Lúc này đám mây đen khổng lồ chứa rất nhiều Ngung thú đã đến rất gần, Vu Chính Hải nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Tình hình không ổn rồi.”

“Huynh sợ?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười.

“Tình cảnh này có gì đáng phải sợ hãi.”

Ngu Thượng Nhung cúi đầu nhìn xuống, dặn dò: “Cửu sư muội, bảo vệ tiểu sư muội cho tốt.”

“Vâng.”

Nói xong, lòng bàn tay Ngu Thượng Nhung xuất hiện kiếm cương bay về phía đám Ngung thú đông như thuỷ triều. Vu Chính Hải cũng nhanh chóng huy động Bích Ngọc Đao.

Hai toà pháp thân cửu diệp xuất hiện tạo thành bức tường ngăn cản đám hung thú, kiếm cương và đao cương điên cuồng chém giết. Phanh phanh phanh!

Ngu Thượng Nhung chợt cười nói: “Đại sư huynh, nhìn này.”

“Hả?”

Ngu Thượng Nhung vung tay, một tia kiếm cương xuất hiện bay về phía bầu trời. Soạt! Kiếm cương đột nhiên phân chia không ngừng, chỉ trong khoảnh khắc trên bầu trời đã ngập tràn gần sáu mươi ngàn tia kiếm cương. Xác hung thú rơi xuống như mưa.

“Không có vũ khí còn làm được tới mức này, đúng là hiếm thấy.” Vu Chính Hải tán thưởng nói, Bích Ngọc Đao cũng bay ra ngoài. Vừa ra tay đã là Quân Lâm Thiên Hạ.

Đao cương xoáy tròn chém tới, hung thú bị chém rụng nhiều không kể xiết. Ngay sau đó, ngàn vạn đao cương biến thành cự long chui vào giữa bầy Ngung thú, cự long đi đến đâu thi thể hung thú rụng rơi đến đó.

“Thấy Thuỷ Long Ngâm được không?” Vu Chính Hải cười hỏi.

“Có thể vừa thi triển Quân Lâm Thiên Hạ đã xuất chiêu Thuỷ Long Ngâm, đúng là nhất tuyệt.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Nhiếp Thanh Vân vừa bay đến cách đó không xa, nghe được hai người đang vỗ mông ngựa nhau, trong lòng bỗng nghi hoặc không thôi. Hai cao đồ này của Lục tiền bối chẳng phải luôn không hợp nhau sao?

“Nhiếp tông chủ?” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời quay sang nhìn hắn.

“Ách…” Nhiếp Thanh Vân nhìn hung thú rơi xuống như mưa, ái ngại nói: “Xem ra… không cần đến ta rồi.”

Đúng lúc này, bầy Ngung thú như thuỷ triều bỗng tách ra làm hai bên, để lộ một con Ngung thú khổng lồ to như một chiếc cự liễn chễm chệ đứng giữa. Mặt nó sần sùi như vỏ cây trông như một con cú mèo. Ngung thú có bốn con mắt và hai lỗ tai cực lớn, toàn thân nó tản ra khí tức sinh mệnh cực kỳ cường đại.

Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Chỉ sợ lần này mới thật sự là không ổn.”

“Mặc kệ nó là thứ gì, cứ giết đã rồi tính.”

Hai huynh đệ ngự không bay lên, gọi ra pháp thân, đao cương và kiếm cương đồng loạt tấn công Ngung thú.

Ngung thú bị đau kêu lên. Gruuuuu ——

Âm thanh trầm thấp mang theo âm công khiến màng nhĩ đau nhức, đám Ngung thú cỡ nhỏ bị chấn động đến mức bỏ chạy tứ tán. Ngung thú há cái mồm đỏ au ra lao về phía hai người.

“Muốn ăn ta cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực không.” Vu Chính Hải bộc phát Quân Lâm Thiên Hạ, thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé hiện ra trên đầu Ngung thú. Kiếm cương đâm xuống.

Keng! Kiếm cương bị chấn gãy đôi!

Cánh tay Ngu Thượng Nhung run lên, lăng không bay ngược ra sau. “Đầu mày cứng thật đấy. Đáng tiếc Trường Sinh Kiếm không còn.”

Ngung thú bị chọc giận, lập tức đánh về phía hai người. Thân thể nó to lớn đến mức trông chẳng khác gì một ngọn núi.

Nhiếp Thanh Vân trầm giọng nói: “Để ta.”

Hắn liên tục thi triển hai đại thần thông đến trên đầu hung thú, Thiên Hồn Đao xuất hiện chém xuống. “Súc sinh, hãy ăn một đao của ta!”

Ầm! Phản lực truyền lại khiến Thiên Hồn Đao văng ra khỏi tay Nhiếp Thanh Vân.

“Con Ngung thú này thật là rắn chắc!” Nhiếp Thanh Vân bắt lấy Thiên Hồn Đao rồi bay đến trước mặt Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung. “Phải tìm ra nhược điểm của nó.”

Cùng lúc đó. . .

Cách Vân Sơn vài dặm, trên một sườn núi nhỏ có mấy tu hành giả đang đứng quan sát Ngưng thú khổng lồ, trên mặt hiện vẻ kinh hãi.

“Mệnh Cách thú?”

“Mau truyền lại tin tức, nói rằng trên Vân Sơn xuất hiện Mệnh Cách thú!”

“Vâng. Lão đại, Mệnh Cách thú là gì?”

“Đã rất lâu rồi hồng liên giới chưa từng xuất hiện loại hung thú này. Nghe nói muốn khai Mệnh Cách phải cần ít nhất 1.500 năm tuổi thọ. Loại hung thú này có sinh mệnh khí tức rất cường đại, có thể cung cấp trái tim sinh mệnh lên đến 1.500 năm nên được gọi là Mệnh Cách thú.”

“Nhưng mà trên Vân Sơn… có cao thủ.”

“Chỉ cần truyền tin tức là được. Thiên Vũ Viện giao cho chúng ta nhiệm vụ theo dõi Vân Sơn, có bất kỳ động tĩnh gì cũng phải báo cáo.”

“Rõ.”

“Nhanh gửi phi thư đi. Mấy năm nay Thiên Vũ Viện vẫn luôn tìm kiếm Mệnh Cách thú, tin tức này hẳn là bọn hắn sẽ rất thích đây.”

Tên lão đại nói xong ngẩng đầu nhìn cự thú trên bầu trời, miệng lầm bầm: “Vân Sơn… e là các ngươi không bắt được nó. Nhưng mà con Mệnh Cách thú này rốt cuộc là từ đâu đến?”

Đứng ở sườn núi không thấy rõ lắm, hắn bay lên một ngọn đại thụ cao chọc trời để quan sát. “Chẳng lẽ là từ Thiên Luân sơn mạch?”

Ngưng thú từ phía tây bay tới, nơi đó không có rừng rậm nào đủ lớn. Vượt qua Thiên Luân sơn mạch sẽ đến khu vực của dị tộc, nơi đó lại quá xa. Ngung thú bay đến đây cũng phải mất không ít thời gian. Vậy nó từ đâu tới đây?

“Lão đại, ta đã gửi phi thư.” Tên tiểu đệ bay tới bẩm báo.

“Tốt.”

“Lão đại, ta có một việc nghĩ mãi mà không hiểu…”

“Có gì thì nói mau, đừng làm mất thời gian của lão tử.”

Tên tiểu đệ hỏi: “Nếu Thiên Vũ Viện đã biết khai Mệnh Cách cần 1.500 năm thọ mệnh, vậy tại sao bọn hắn không giết nhiều cự thú khác để gom lại cho đủ số tuổi thọ này mà cứ nhất định phải có Mệnh Cách thú?”

Hắn vừa nói xong, tên lão đại đã quay lại nhìn hắn chằm chằm.

“Chắc trên đời này có mình ngươi thông minh? Đám thiên tài của Thiên Vũ Viện đều không bằng ngươi? Cút sang một bên đi!”

“Vâng vâng! Cút ngay.” Tên tiểu đệ hốt hoảng nói.

Đợi tiểu đệ rời đi, tên lão đại mới gãi đầu tự nhủ: “Phải ha, tại sao vậy nhỉ?”
Chương 995 Vô đề

Tại Thiên Vũ Viện.

Một đệ tử tiến vào Lễ Thánh điện, khom người nói: “Viện trưởng, Vân Sơn có biến, nghe nói là phát hiện Mệnh Cách thú.”

Đám trưởng lão lập tức cả kinh nhìn về phía tên đệ tử.

“Mệnh Cách thú? Ngươi chắc chắn?” Mạc Bất Ngôn đi tới trước mặt hắn, gằn giọng hỏi.

“Phi thư quả thật nói như vậy. Người theo dõi bảo là tận mắt nhìn thấy đám cao thủ Vân Sơn vây công cự thú mà không làm gì được nó. Con thú này có hình thể khổng lồ, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.”

Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Dư Trần Thù.

“Viện trưởng, chúng ta phải làm như thế nào?” Mạc Bất Ngôn hỏi.

“Mỗi con Mệnh Cách thú đều có năng lực khác nhau. Nếu phi thư nói thật thì đó là Mệnh Cách thú loại phòng ngự.” Dư Trần Thù bình tĩnh đáp.

“Ta có một điều thắc mắc, những tâm đắc và kinh nghiệm khai Mệnh Cách vì sao đến giờ đều không còn?” Có người hỏi.

“Thời gian thay đổi, thiên địa cũng thay đổi. Hai ngàn năm trước khai Mệnh Cách chỉ cần 1.000 năm thọ mệnh, bây giờ lại cần đến 1.500 năm, đây là kết quả nghiên cứu do Cứu Thiên Viện đưa ra. Vì thế hầu hết những kinh nghiệm và tâm đắc trước đây đều phải suy tính lại, giá trị của chúng gần như không còn.” Một vị trưởng lão cao tuổi cảm khái nói.

“Vì sao cứ nhất định phải dùng trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú mới được?” Giản Đình Trung hỏi.

“Nếu dùng loại trái tim sinh mệnh có năng lực phòng ngự để khai Mệnh Cách thì sẽ thu hoạch được Mệnh Cách loại phòng ngự. Nếu sử dụng trái tim sinh mệnh bình thường thì tỷ lệ thất bại cực cao, lại không thu hoạch được năng lực đặc thù gì. Hơn nữa trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú rất đặc thù, điều này các vị có thể đến thư viện tầng ba để tìm hiểu thêm.” Mạc Bất Ngôn đáp.

Thư viện tầng ba của Thiên Vũ Viện là nơi cơ mật, các trưởng lão muốn đi vào cũng phải được Viện trưởng phê chuẩn, không phải ai muốn đến thì đến.

“Trong cổ tịch có ghi chép, mỗi tu hành giả có thiên phú không giống nhau nên số lượng Mệnh Cách có thể mở ra cũng không như nhau. Thật sự là thế sao?”

Câu hỏi này vừa được nêu lên, Dư Trần Thù đã giơ tay ngăn lại. “Đủ rồi.”

Trong Lễ Thánh điện lặng ngắt như tờ. Các trưởng lão đều nhìn về phía Dư Trần Thù, không tiếp tục thảo luận nữa.

“Bảo các ngươi đến không phải để thảo luận khai Mệnh Cách như thế nào. Hàng ngày sao chẳng thấy các ngươi dốc lòng học hỏi như vậy, bây giờ ai nấy đều trở thành người cần mẫn hiếu học cả rồi?” Ánh mắt Dư Trần Thù liếc qua từng người.

Đám trưởng lão vội cúi đầu xuống, không dám hé răng. Dư Trần Thù chậm rãi đứng dậy.

“Đem địa đồ toàn cảnh Đại Đường ra đây.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, một đệ tử đã mang địa đồ vào rồi trải rộng ra. Đây là một tấm địa đồ bao quát cả hồng liên giới, gồm có Đại Đường và các loại dị tộc.

“Mệnh Cách thú vì sao lại xuất hiện ở Vân Sơn? Nó từ đâu đến đây?”

Các vị trưởng lão đứng dậy vây quanh địa đồ quan sát. Mạc Bất Ngôn xem một lát bỗng nói:

“Vân Sơn vắng vẻ, cách các đại sâm lâm rất xa, chung quanh lại nhiều núi non sông ngòi. Đây là khu vực hoạt động của loài người, lẽ ra không nên có Mệnh Cách thú xuất hiện mới đúng.”

“Có khi nào nó từ Vô Tận Hải bay tới không?”

“Không thể nào, Ngung thú không sống ở vùng biển, nó là hung thú sống trên đất liền điển hình. Trừ phi…”

Mọi người nhìn sang Mạc Bất Ngôn.

Mạc Bất Ngôn bước đến gần địa đồ, vươn tay chỉ vào một dãy núi liên miên không dứt. “Thiên Luân sơn mạch.”

. . .

Trên Vân Sơn.

Ba người Ngu Thượng Nhung thay nhau công kích cũng chỉ khiến Ngung thú đổ chút máu. Ngung thú bị chọc giận trở nên điên cuồng, hai cánh của nó gần như đánh nát rừng cây xung quanh khiến Nhiếp Thanh Vân phải khởi động bình chướng ngăn cản nó ở bên ngoài.

“Lực công kích của Ngung thú không quá mạnh, trong thời gian ngắn không phá được bình chướng, nhưng năng lượng trong bình chướng có hạn, chúng ta phải mau nghĩ cách đuổi nó đi.” Nhiếp Thanh Vân nói.

Vừa nói xong, Ngung thú đột nhiên công kích thẳng vào tầng bình chướng. Ầm! Bình chướng chấn động một hồi lâu.

“Con thú này đúng là quá quắt, đã như vậy còn muốn xông vào. Để ta!” Nhiếp Thanh Vân tung người bay lên.

“Cùng lên đi.” Ngu Thượng Nhung vừa bay lên vừa nói.

Ba người chia ra ba hướng đồng thời tấn công hung thú. Hai toà pháp thân cửu diệp và một toà thập diệp xuất hiện, kiếm cương và đao cương xuất hiện đầy trời.

Bích Ngọc Đao bay đến giữa không trung, toàn bộ đao cương lập tức hội tụ tạo thành một đao trận có hình cự long.

“Thủy Long Ngâm?” Nhiếp Thanh Vân tán dương, “Không ngờ Vu huynh đệ lại có ngộ tính cao như thế, đã lĩnh ngộ được chiêu thức của Lục tiền bối.”

Đao cương phát ra kim quang, đầu rồng đâm thẳng vào lồng ngực Ngung thú.

Gruuuuuuu ——

Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung cũng làm ra một động tác kinh người. Hắn xuất hiện sau gáy Ngung thú, kim sắc pháp thân cao mười lăm trượng cũng chỉ bằng có một phần ba Ngung thú, nhưng đã đủ.

Pháp thân của Ngu Thượng Nhung vươn hai cánh tay vòng óng hung hăng chụp vào cánh Ngung thú. Chín mảnh liên diệp bay tới chém vào người nó. Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nhiếp Thanh Vân lại tròn mắt cảm thán: “Lần đầu tiên trong đời ta biết được pháp thân còn có thể dùng như thế. Đây là phương thức đặc thù của kim liên giới sao? A, sao lại không có toà kim liên?”

Ngu Thượng Nhung lợi dụng pháp thân giữ chặt cánh Ngung thú để nó không thể tàn phá bừa bãi, tạo cơ hội cho Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân tập trung tấn công.

Đao cương dồn dập đánh thẳng vào ngực Ngung thú, đám đệ tử Vân Sơn nhìn mà choáng váng. Nếu không biết từ trước, hẳn ai nhìn thấy cảnh này cũng cho rằng ba người đang chiến đấu với Ngung thú đều là thập diệp!

“Ma Thiên Các rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Hai vị đồ đệ này tuy là cửu diệp nhưng lại chẳng khác nào thập diệp.” Ánh mắt Mạnh Trường Đông vô cùng phức tạp.

Hai mắt Lý Vân Tranh sáng rỡ nói: “Nói thật ta càng ngày càng chờ mong được nhìn thấy sư phụ. Đại sư bá và nhị sư bá luôn phân cao thấp, không ai phục ai, nhưng đều lại rất tán thưởng sư phụ ta… Sư phụ ta nhất định là mạnh hơn cả hai người!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom