-
Chương 981-985
Chương 981 Vô đề
Cao công công vừa cười vừa nói xin lỗi: “Bệ hạ bớt giận. Chờ về cung ta sẽ tự mình bồi tội với ngài. Hôm nay chúng ta đang ở bên ngoài, cần gì phải khiến người khác chê cười.”
Lý Vân Tranh cảm thấy mình đã chẳng còn chút mặt mũi nào để mà xấu hổ nữa. Ở trong cung làm bù nhìn nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ hắn thấy uất ức như lần này.
Lúc này, Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Đã tận lực chưa?”
Lý Vân Tranh cầm chuôi đao chặt đến mức bàn tay run rẩy. Đứng trước mặt tu hành giả, hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ yếu.
“Bệ hạ!!” Cao công công cao giọng hô. Còn tiếp tục như vậy thì kế hoạch hôm nay phải huỷ bỏ mất. Tiểu hoàng đế hôm nay… rốt cuộc là bị gì thế?
Lục Châu hờ hững nói: “Làm càn.”
Bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang, lam sắc chưởng ấn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt ngang qua bờ vai Lý Vân Tranh đánh vào sống đao.
Thanh đao đột nhiên phát lực. Ầm! Lưỡi đao chém mạnh xuống, chặt đứt ba ngón tay của Cao công công.
“A ——” Sắc mặt Cao công công đại biến, hét lên một tiếng thảm thiết.
Mọi người trừng to mắt nhìn ba ngón tay rụng xuống đất, Lý Vân Tranh lại càng ngơ ngác, thanh đao trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng…
Máu tươi đỏ thẫm chảy ra vô cùng bắt mắt. Cả đời Lý Vân Tranh chưa từng cầm đến đao kiếm, hắn sống an nhàn trong hoàng cung, thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có, nào đã từng dùng binh khí để làm hại ai? Thân thể Lý Vân Tranh run lên, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.
Cao Thế Nguyên bị chặt đứt ba ngón tay, trong mắt lộ ra sát khí, chỉ hận không thể lập tức đánh chết Lý Vân Tranh. Nhưng hắn biết mình không thể làm vậy, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi, bình thường làm mưa làm gió trong cung nhưng không có giá trị gì lớn, chết đi rồi vẫn có thể tìm kẻ khác thay thế.
Không thể động thủ, vậy chỉ còn có cách —— nhẫn nhịn. Nhất định phải nhịn xuống! Cao công công cắn răng lau mồ hôi trên mặt, quỳ xuống nói:
“Thần biết tội, xin bệ hạ bớt giận!”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Đám cung nữ thái giám sau lưng cũng vội vàng quỳ xuống hô: “Bệ hạ bớt giận!”
Lần đầu tiên trong đời Lý Vân Tranh cảm thấy mình cũng có quyền uy của một hoàng đế. Máu tươi đúc thành chân lý, lời thánh nhân nói trong sách quả là không sai.
Lục Châu hỏi lại lần nữa. “Đã tận lực rồi?”
Lý Vân Tranh lúc này cũng tỉnh táo lại. “Đã, đã tận lực.”
“Không, ngươi vẫn chưa tận lực.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn Lý Vân Tranh. “Nghĩ cho kỹ lời lão phu, đừng gấp gáp.”
Lý Vân Tranh đương nhiên hiểu ý tứ Lục Châu, nhưng khi chân chính đụng chạm đến vấn đề này hắn lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Cao công công quỳ dưới đất, trong lòng không có chút thương xót nào. Tên thái giám này ở trong cung đã khiến hắn ăn bao nhiêu là cay đắng, cả đám cung nhân dối trá sau lưng cũng đã bao lần cười nhạo ngay trước mặt hắn.
Vương Sĩ Trung lạnh nhạt quan sát rồi hờ hững nói: “Bệ hạ, lòng trung thành của Cao công công có nhật nguyệt chứng giám. Bệ hạ chặt ba ngón tay của hắn đã là trừng phạt, nể tình hắn phục thị bệ hạ nhiều năm, bỏ qua cho hắn đi.”
Lý Vân Tranh quay phắt người lại đối diện với Vương Sĩ Trung: “Vậy ai bỏ qua cho trẫm?”
“Ý của bệ hạ là Cao công công phạm sai lầm?”
“Tự ngươi biết rõ.”
“Thần cho rằng… nên cho Cao công công một cơ hội giải thích.” Vương Sĩ Trung nói.
Cao Thế Nguyên vội lên tiếng: “Bệ hạ muốn trị tội ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng bệ hạ là vua một nước, muốn trị tội cũng phải khiến mọi người phục chứ!”
Hắn không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến Lý Vân Tranh càng thêm giận dữ. Lý Vân Tranh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh lùng nói:
“Cao Thế Nguyên, ngươi thuộc lòng luật lệ Đại Đường, nói cho trẫm nghe tội khi quân phải bị xử trí thế nào?”
Cao Thế Nguyên: “. . .”
“Tội đại bất kính, một trong mười đại tội, phải bị trừng phạt thế nào? Tội ăn hối lộ, giết oan cung nữ thái giám, chẳng hạn như một chưởng vừa rồi của ngươi, nên trị tội thế nào?”
Liên tục ba câu hỏi dồn dập khiến Cao Thế Nguyên nhướng mày, bật thốt lên: “Ngươi ——”
“Ngươi?” Lý Vân Tranh đi đến trước người Cao Thế Nguyên. “Gọi vua là ngươi?”
“. . .”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, chúng tướng sĩ và cung nữ thái giám đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Tiểu hoàng đế điên rồi!
Lý Vân Tranh đứng từ trên cao nhìn xuống Cao Thế Nguyên, lần đầu tiên ý thức được mình cường đại hơn trong tưởng tượng nhiều. Ngữ khí hắn trầm xuống:
“Trẫm trị ngươi tội chết. Ngươi có phục không?”
“Đủ rồi!” Cao Thế Nguyên đột nhiên trợn mắt, giọng nói bén nhọn vang lên đầy tức giận. “Bệ hạ muốn giết ta?”
“Ngươi muốn tạo phản?” Khí thế của Lý Vân Tranh cũng không hề kém.
“Ta không có ý đó, ta không phục!” Cao Thế Nguyên xé một mảnh vải trên bộ y phục để băng bó bàn tay phải rồi chậm rãi đứng lên. “Bệ hạ, ta không sợ chết, nhưng ta mà chết, nội cung đại loạn, tất phải có người chôn cùng.”
Lục Châu ngồi một bên vỗ tay hai cái. “Một thần tử cũng dám uy hiếp hoàng đế, Đại Đường các ngươi thật khiến lão phu được mở rộng tầm mắt.”
Cao Thế Nguyên mắng trả: “Đây là chuyện trong cung, không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi không tuân đạo quân thần còn dám càn rỡ như vậy?”
“Dù thế nào cũng không đến lượt người ngoài nói chuyện!”
Lục Châu đứng lên, bước tới đứng bên cạnh Lý Vân Tranh, thong dong mà uy nghiêm nói: “Từ bao giờ mà đồ tôn của lão phu lại bị coi là người ngoài?”
“Đồ tôn?”
Cao Thế Nguyên và tất cả mọi người đều cả kinh, ngay cả Lý Vân Tranh đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Vương Sĩ Trung phản ứng cực nhanh, hắn nhíu mày vỗ bàn. Ầm!
“Cao Thế Nguyên to gan, dám khi quân phạm thượng. Bệ hạ trị ngươi tội chết, ngươi còn dám xảo biện?”
“Vương đại nhân, người đây là…” Cao Thế Nguyên khó hiểu hỏi.
“Ngươi không làm tròn bổn phận thần tử, lại còn dám uy hiếp bệ hạ.” Vương Sĩ Trung khom người nói, “Thần thỉnh cầu xử quyết Cao Thế Nguyên để răn đe!”
“Ngươi dám!” Cao Thế Nguyên lùi về sau một bước, cương khí hộ thể bao bọc quanh thân.
Lý Vân Tranh lạnh lùng hạ lệnh: “Trảm!”
Chương 982 Vô đề
“Tuân chỉ.”
Hư ảnh Vương Sĩ Trung nhoáng lên, một chiêu đại thần thông thuật đã xuất hiện trước mặt Cao Thế Nguyên, bàn tay như lôi đình đánh ra một chưởng. Ầm!
Cao Thế Nguyên trọng thương bay ngược ra sau, Vương Sĩ Trung vọt tới đạp vào lồng ngực hắn. Oanh! Sàn đá trên Vân Sơn đài rạn nứt, Cao Thế Nguyên đến cơ hội gọi ra pháp thân cũng không có, cứ thế đoạn khí mà chết.
Chuyện đồ tôn rất nhanh đã bị mọi người quên lãng, ai nấy đều bị biến cố bất ngờ này hấp dẫn lực chú ý. Vương Sĩ Trung bước tới, khom người nói:
“Bệ hạ, đám thái giám cung nữ ngỗ nghịch này cũng nên cùng trảm. Khi quân là đại tội không thể tha thứ.”
“Trảm.” Lý Vân Tranh hờ hững nói.
“Đưa lên phi liễn chém đầu.” Vương Sĩ Trung hạ lệnh.
“Vâng.” Đám tướng sĩ lập tức lôi cổ mấy tên cung nhân bay lên cự liễn.
“Bệ hạ tha mạng!”
“Bệ hạ tha mạngggg!”
Trên đời này có rất nhiều người nhỏ yếu, cũng có những người không đáng để thương xót. Tâm tình Lý Vân Tranh thư thái hơn nhiều, Vương Sĩ Trung cũng quay về chỗ ngồi.
Lúc này, trên ngọn sơn phong đằng xa chợt truyền đến tiếng ngựa hí. Ngu Thượng Nhung nhìn về phía đó rồi nói với sư phụ:
“Có thể do quá mệt mỏi nên tinh thần Cát Lượng không được ổn định, đồ nhi đi thăm nó một chút.”
Lục Châu còn chưa kịp đáp, Vương Xu ngồi cạnh Vương Sĩ Trung đã hưng phấn kêu lên: “Phụ thân, ngựa của con, đúng là ngựa của con rồi!”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy lập tức dừng bước, nhíu mày nhìn về phía Vương Xu: “Ngựa của ngươi?”
Vương Sĩ Trung sợ nữ nhi nói sai, bèn đưa tay ngăn nàng lại đồng thời uy nghiêm lườm nàng một cái, sau đó một giây gương mặt biến thành tươi cười, chắp tay nói:
“Các hạ đừng hiểu lầm, ngựa hoang khó thuần hẳn là đã từ nơi khác chạy đến đây. Nếu Vân Sơn thuần phục nó thì xin tặng cho Vân Sơn.”
“Tặng cho?” Tâm tình Ngu Thượng Nhung trầm xuống. Cát Lượng chẳng khác nào chiến hữu và huynh đệ sinh tử của hắn, bây giờ lại có người dám mặt dày nhận là chủ nhân nó, Ngu Thượng Nhung sao có thể bỏ qua.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn thẳng vào mặt Vương Sĩ Trung: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Vương Sĩ Trung lập tức cảm nhận được địch ý cực lớn đến từ Ngu Thượng Nhung, bèn nói: “Nếu ta nói sai, mong các hạ thứ lỗi.”
Lục Châu liếc nhìn về phía Vương Xu đứng bên cạnh Vương Sĩ Trung, thản nhiên hỏi: “Con ngựa này tên là Cát Lượng, vốn là toạ kỵ của lão phu, từ bao giờ lại biến thành ngựa của ngươi?”
“Vốn chính là ngựa của ta mà, ta vất vả lắm mới thuần phục được nó, ai ngờ con súc sinh này lại bỏ chạy.” Vương Xu nói, “Nhưng thôi được rồi, chạy rồi thì thôi, nhường cho các ngươi.”
Vương Sĩ Trung chắp tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chỉ là một con ngựa, chuyện này cứ thế bỏ qua được không?”
“Thì ra ngươi chính là kẻ đã đánh ngựa của lão phu.” Lục Châu đang định đi tìm kẻ này tính sổ, không ngờ đối phương lại tự mình đưa tới cửa.
Vu Chính Hải âm trầm nói: “Con ngựa này vốn là toạ kỵ của gia sư, còn cần ngươi nhường? Cát Lượng là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, rất có linh tính, gia sư cần dùng tới nó mới gọi đến đây. Ta đoán là ngươi muốn chiếm Cát Lượng làm của riêng nên đã bất ngờ tấn công với hy vọng thuần phục được nó, có đúng không?”
Vương Xu cả kinh, Vương Sĩ Trung cũng biến sắc. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Diên Nhi đã chống nạnh mắng:
“Đúng là đồ không biết xấu hổ! Ngựa Cát Lượng ở bên sư phụ ta đã lâu, ngươi còn không biết ngượng mà bảo nhường cho? Có biết xấu hổ là gì không vậy? Một đại nam nhân mà còn bôi son trét phấn lên mặt, oẹ ——”
Vương Xu: “. . .”
Thường nói nữ nhân chính là thiên địch của nữ nhân, lời này chẳng sai chút nào.
Vương Xu lấy mũ xuống, mái tóc dài tung bay, nàng không phục nói: “Ta tên Vương Xu! Ai là đại nam nhân hả?”
“Càng buồn nôn hơn. Không yên ổn làm nữ nhân, tự dưng đi đóng vai nam nhân, oẹ ——” Tiểu Diên Nhi lại làm dáng vẻ muốn nôn mửa.
“Ngươi!!!”
Vương Sĩ Trung lập tức quay đầu mắng: “Xu nhi, câm miệng.”
Vương Xu cực kỳ uỷ khuất ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ khó chịu. Nói chung thì đám tiểu thư công tử nhà quan lớn như nàng đều rất ít được dạy dỗ đúng mực, ỷ có phụ thân là chỗ dựa nên đầu óc chẳng bao giờ dùng tới, luôn cho là phụ thân có thể giải quyết hết mọi vấn đề cho mình.
Vương Sĩ Trung đương nhiên muốn bảo vệ nữ nhi, nhưng hắn là người thông minh, bèn chắp tay nói:
“Đều là hiểu lầm. Tiểu nữ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không biết con ngựa này thuộc về Lục tiền bối, đã đắc tội, mong ngài thứ lỗi.”
Lục Châu lạnh nhạt gọi: “Cát Lượng.”
Sóng âm truyền tiếng gọi lên ngọn sơn phong. Cát Lượng nghe được lời triệu hoán của Lục Châu, lập tức bay xuống Vân Sơn đài.
Đám người Nhiếp Thanh Vân và Hạ Trường Thu kinh ngạc nhìn con tuấn mã đang đạp không chạy tới, miệng không ngừng tán thán:
“Quả thật là một con ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một.”
“Loài ngựa này cực kỳ trân quý, là ngựa tốt trong truyền thuyết! Không ngờ Lục tiền bối lại có toạ kỵ bậc này.”
Tiểu Diên Nhi khinh thường đáp: “Này thì có là gì, sư phụ ta còn nhiều toạ kỵ truyền thuyết lắm.”
Hạ Trường Thu nhớ tới Bạch Trạch, không khỏi gật đầu đồng ý. Nhưng lời này truyền vào tai Vương Xu lại chính là một lời khoác lác, trên mặt nàng tràn ngập vẻ khinh thường.
Hííííií. Cát Lượng chạy tới. Lục Châu chỉ vào giữa sân, hạ lệnh: “Đi một vòng.”
Cát Lượng ngoan ngoãn đi một vòng trước mắt mọi người. Nhiếp Thanh Vân chỉ tay vào Cát Lượng nói: “Lưng ngựa, mông ngựa, đùi ngựa đều có dấu vết bị đả thương, hẳn là đã được trị liệu một lần, khôi phục rất tốt.”
Những người thường xuyên chinh chiến đều thích có được ngựa tốt, đám tướng sĩ đứng sau lưng Vương Sĩ Trung đều lộ vẻ hâm mộ.
“Cát Lượng, ai đã đả thương ngươi?” Lục Châu hỏi.
“. . .”
Lão nhân này đang nói chuyện với ngựa?
Cát Lượng dường như nghe hiểu lời Lục Châu, thở phì phò mấy tiếng. Đương nhiên chẳng ai hiểu được lời nó.
Vương Sĩ Trung nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Xu nhi còn nhỏ, lại là nữ nhi, nào có bản lĩnh bắt được dạng tuấn mã linh trí như thế này. Đều là hiểu lầm cả!”
Lúc này Hải Loa ngồi sau lưng Lục Châu mới lên tiếng: “Sư phụ, Cát Lượng nói nàng ta là người đã đả thương nó.”
Chương 983 Vô đề
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Hải Loa. Trong mắt Vương Sĩ Trung hiện vẻ phức tạp. “Chuyện này…”
Hắn rất muốn nói chỉ dựa vào một tiếng hí của ngựa mà đã nói vậy là quá ngậm máu phun người, không chịu nói đạo lý.
Lục Châu đương nhiên hiểu ý hắn nên lạnh nhạt nói: “Hải Loa là đồ nhi của lão phu, hiểu được thú ngữ.”
“Hiểu thú ngữ?!” Đám người cả kinh.
Hạ Trường Thu tán thán: “Thông hiểu thú ngữ là thiên phú ngàn năm khó gặp, tại hồng liên giới cũng chỉ có một người làm được, đáng tiếc người này đã mất tích từ lâu. Dị tộc cũng có người hiểu được thú ngữ nhưng đa phần đều là thủ đoạn thuần phục thú, không tính là thật sự hiểu tiếng thú.”
Tiểu Diên Nhi tự hầo nói: “Hải Loa sư muội, bộc lộ tài năng cho bọn họ xem một lần đi.”
“Được.”
Hải Loa cầm sáo Lam Điền Ngọc đặt bên môi, tiếng sáo du dương vang lên truyền khắp tứ phương. Trong các rừng cây trên mười hai ngọn sơn phong tức tốc có phi cầm tẩu thú đồng thanh kêu lên phụ hoạ. Từ xa có hung thú phi cầm kết thành đàn bay tới che kín chân trời.
Các đệ tử Vân Sơn kinh ngạc không thôi. Nếu dùng phương thức này để công thành thì sẽ cường đại đến mức nào? Cũng may đây chỉ là phi cầm nhỏ yếu… Dù vậy, ai cũng có thể nhìn thấy tương lai không thể hạn lượng của tiểu cô nương này.
Tiếng sáo du dương phiêu tán trong gió rồi dừng lại. Đám phi cầm quay đầu bay đi, thiên không từ từ khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu nhìn sang Vương Sĩ Trung: “Con hư là lỗi của cha.”
Vương Sĩ Trung vội đáp: “Lục tiền bối, đây chẳng qua chỉ là một con ngựa, ta có thể dâng tặng những con tuấn mã mạnh mẽ nhất Đại Đường để bồi tội với ngài!”
Ngu Thượng Nhung xem thường nói: “Ta nghĩ ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Thứ cho ta nói thẳng, mạng của ngươi còn chẳng quan trọng bằng Cát Lượng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Ngươi ——” Vương Sĩ Trung chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy, “Cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?!”
“Lão phu luôn phân rõ phải trái.” Lục Châu hờ hững nói, “Ngươi và nàng, hai chọn một.”
“. . .”
Áp lực trên Vân Sơn đài bị đè nén đến khó thở. Cái chết của Cao Thế Nguyên bây giờ chỉ là việc nhỏ, tiêu điểm đã chuyển dời đến trên người vị Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung.
Đám tướng sĩ đồng loạt ngẩng đầu, tay đặt trên chuôi đao. Vương Xu kinh hãi nhìn về phía vị lão nhân tóc trắng. Nét mặt Vương Sĩ Trung lộ vẻ khó chịu, toàn thân không được tự nhiên.
“Lục tiền bối đang nói đùa sao?”
“Ngươi cảm thấy lão phu giống người thích nói đùa?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Đối với Vương Sĩ Trung, đây quả thật là chuyện bé xé ra to, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn nói:
“Tiểu nữ đã làm sai, nhưng không đáng tội chết! Mong Lục tiền bối nghĩ lại. Ta có thể trả giá đại giới, chỉ mong Lục tiền bối tha cho nữ nhi của ta một lần!”
Nói xong, Vương Sĩ Trung vẫy tay với Vương Xu: “Xu nhi, quỳ xuống.”
“Ta không quỳ!” Vương Xu quay mặt đi.
“Hỗn trướng!”
Vương Sĩ Trung vung tay, một hồng sắc cương ấn đánh tới tóm lấy Vương Xu đè nàng quỳ xuống đất. Phịch!
Mọi người đều nhìn Vương Sĩ Trung bằng ánh mắt phức tạp. Đây chính là Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung cao cao tại thượng, tiêu sái uy phong, cho dù là Viện trưởng Thiên Vũ Viện cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, không ngờ lại có thể khúm núm trước mặt lão nhân này như vậy.
“Chỉ có thế?” Lục Châu nhìn xuống Vương Xu đang quỳ dưới đất. Chỉ cần quỳ đã muốn tránh thoát một kiếp, nghĩ thật hay.
Vương Sĩ Trung đáp:
“Ta có thể đáp ứng với Lục tiền bối, ngày đó những kẻ tổn thương Cát Lượng đều sẽ bị nghiêm trị. Ngoài ra Vương gia nguyện ý cống nạp đại lượng vật liệu và dược liệu tu hành thượng đẳng cùng cực phẩm linh thạch cho ngài… Chỉ cần Lục tiền bối ngài nói ra con số!”
Vương Xu giật mình nhìn phụ thân. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân khúm núm trước mặt người khác như vậy, lại chấp nhận bỏ ra đại giới để lấy lòng đối phương.
Kỳ thực Lục Châu hoàn toàn có thể dùng một chưởng đánh chết Vương Sĩ Trung, loại như Vương Xu càng không cần hắn tự mình động thủ. Chỉ là… làm như vậy tương đương với khai chiến cùng triều đình.
Hoàng thất kim liên giới đã đủ mạnh, huống hồ gì triều đình hồng liên giới? Trong kinh đô có lẽ còn có cường giả mà ngay cả Dư Trần Thù cũng phải kiêng kỵ, nếu không Dư Trần Thù đã không để Thiên Vũ Viện phụ thuộc triều đình.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Sửa lại điều kiện.”
“Mời ngài nói.”
“Thứ nhất, những kẻ ngày đó làm tổn thương Cát Lượng đều phải xử tử. Thứ hai, cực phẩm phù chỉ, đan dược và linh thạch vạn cái trở lên. Thứ ba, theo ý lão phu, với thiên phú của nàng ta thì có để lại đan điền khí hải cũng chẳng có tác dụng gì.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung cau mày nói: “Lục tiền bối, hai yêu cầu trước ta có thể đáp ứng. Nhưng yêu cầu thứ ba…”
“Đây là ranh giới cuối cùng của lão phu. Ngươi nên biết… không có người nào dám cò kè mặc cả với lão phu đâu.” Lục Châu trầm giọng nói.
“. . .”
“Thứ tư…”
Còn có thứ tư? Trong lòng Vương Sĩ Trung như đang rỉ máu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Điều thứ tư này không phải vì lão phu mà là vì Đại Đường của các ngươi. Từ nay về sau, quyền hành trong tay ngươi giao lại cho Lý Vân Tranh. Thứ năm, trong khoảng thời gian này, hai cha con các ngươi ở lại Vân Sơn đi.”
Lục Châu nói xong, toàn bộ Vân Sơn đài rơi vào trầm mặc.
Vương Sĩ Trung nhìn thoáng qua Vương Xu, trong lòng lúc này mới giật mình hiểu rõ, cái gì mà Cát Lượng với chẳng Cát Lượng, chẳng qua là mượn cơ hội này để lấy cớ mà thôi. Những điều kiện sau cùng mới là mục đích chân chính của hắn!
Nhiếp Thanh Vân không nhịn được âm thầm tán thưởng. Nước đi này thật diệu. Thực lực triều đình không cần nói cũng biết, có thể khiến Thiên Vũ Viện thần phục, triều đình tất có sát chiêu. Nhưng nếu thanh trừ đám gian thần này, nâng đỡ Lý Vân Tranh thượng vị, chẳng phải mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hay sao? Mâu thuẫn giữa Cửu Trọng Điện, Vân Sơn và triều đình cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Gừng càng già càng cay nha!
Lý Vân Tranh thì lại kinh ngạc không thôi. Lục lão tiên sinh muốn giao quyền hành cho hắn? Hắn đã từng ảo tưởng vô số lần khi mình nắm được quyền hành trong tay sẽ khiến bách tính Đại Đường an cư lạc nghiệp thế nào, nhưng chung quy ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, chưa bao giờ thành thật.
Chương 984 Vô đề
Vương Sĩ Trung nhíu mày nói: “Tuy ta là Trung thư lệnh nhưng quyền hành không tập trung vào một mình ta. Hơn nữa ta đã cố hết sức để đền bù cho Cát Lượng. Lục tiền bối thật sự không muốn bỏ qua chuyện này?”
Phìììììi ——
Cát Lượng đột nhiên đi tại chỗ mấy vòng, kêu vài tiếng, trên thân nó bốc ra một làn khói màu xanh lục.
Hải Loa lập tức giải thích: “Cát Lượng trúng độc, nó nói muốn bài độc ra rồi trở về ngủ.”
“. . .”
Nàng vừa nói xong, Vương Xu không nói hai lời, đột ngột quay đầu bỏ chạy. “Mau đưa ta đi!” Hai tên tướng sĩ đứng sau lưng cấp tốc đạp không bay lên.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong lạnh nhạt. “Đã muộn.”
Song chưởng hợp lại, nguyên khí rung động, sáu mươi ngàn đạo kiếm cương xuất hiện dệt thành một tấm lưới ngăn ở trước mặt ba người.
Vương Xu kinh hồn táng đảm thốt lên: “Phá! Phá nhanh đi… còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Đám tướng sĩ ở hậu phương không hiểu vì sao Vương Sĩ Trung lại khúm núm như vậy, thấy thiếu chủ gặp nạn, bọn hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt bay lên công kích sáu mươi ngàn đạo kiếm cương.
Hai tay Ngu Thượng Nhung giao thoa, khí vận đan điền! Sáu mươi ngàn đạo kiếm cương như bạo vũ lê hoa châm đâm thẳng xuống. Vù vù vù!
Đám tướng sĩ đành phải huy động bội đao để ngăn kiếm cương đâm xuyên người mình, càng lúc càng bị đè thấp độ cao.
Ngu Thượng Nhung bước đi như bay, vươn tay chụp lấy Vương Xu.
Đúng lúc này, toàn thân Vương Sĩ Trung bộc phát hồng cương, nhanh như thiểm điện ngăn Ngu Thượng Nhung lại, chưởng ấn lăng lệ đánh ra, Ngu Thượng Nhung tung chưởng đỡ đòn, mượn lực lui lại.
“Lục tiền bối, thứ cho ta không thể đáp ứng điều kiện thứ ba! Tiểu nữ tu hành không dễ, phế đi đan điền khí hải của nàng có khác gì giết chết nàng đâu?” Vương Sĩ Trung nói.
Ngu Thượng Nhung không có kiếm trong tay, tuy rằng cảm giác không quá thoải mái nhưng Kiếm Ma vẫn là Kiếm Ma. “Vậy thì giết.”
Mũi chân điểm nhẹ, hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên chia làm ba, xuất hiện ngay trước mặt Vương Sĩ Trung. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!
Vương Sĩ Trung vô cùng cẩn thận, lập tức gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân hồng liên cao gần mười tám trượng xuất hiện trên Vân Sơn đài.
“Cửu diệp rưỡi… không ngờ Vương Sĩ Trung lại là cửu diệp rưỡi!”
Thực lực triều đình quả thật khủng bố, chỉ một viên quan Trung thư lệnh đã có tu vi bậc này, vậy thì đại nội thống lĩnh, đại nội cao thủ và trận pháp đạo văn ở kinh đô còn mạnh đến mức nào? Chưa kể còn có Dư Trần Thù và mười cao thủ trải đều khắp mười đạo Đại Đường.
Ngu Thượng Nhung dùng tay làm kiếm, chém vào pháp thân. Vương Sĩ Trung trầm giọng quát: “Lui.” Hồng liên bộc phát lực lượng bức lui Ngu Thượng Nhung.
Khi Ngu Thượng Nhung sắp gọi ra pháp thân, Vương Sĩ Trung xoay người đẩy Vương Xu đi: “Các ngươi đi mau, ta ở lại đây.”
Lúc này còn hoà đàm cái gì, phải bảo vệ nữ nhi trước đã.
Lục Châu không ra tay, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhiếp Thanh Vân: “Chẳng lẽ còn muốn lão phu phải tự mình động thủ?”
Nhiếp Thanh Vân giật bắn mình, lập tức vỗ bàn, toàn thân bay lên không trung như hoả tiễn, miệng quát lớn: “Nơi này là Vân Sơn, không phải chỗ để ngươi giương oai! Xuống cho ta ——”
Nhiếp Thanh Vân ném Thiên Hồn Đao ra, vũ khí thiên giai được bọc đao cương hùng hậu bay về phía cự liễn. Vương Sĩ Trung thi triển đại thần thông thuật với ý đồ ngăn trở, nhưng Nhiếp Thanh Vân lại lập tức gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân thập diệp cao hai mươi trượng đột ngột xuất hiện chấn bay Vương Sĩ Trung văng ra ngoài. Vương Sĩ Trung kêu lên đau đớn, cố nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong ngực mà mắng:
“Đường đường là thập diệp, vì sao lại cam tâm bán mạng cho người khác?”
“Ngươi còn không hiểu nhiều điều lắm.” Nhiếp Thanh Vân đáp, “Đáng tiếc Tư Không lão tặc không có ở đây… Nhưng không sao, một mình ta là đủ. Các ngươi còn chưa xứng để Lục tiền bối xuất thủ!”
“. . .”
Lý Vân Tranh lại lần nữa quay đầu nhìn Lục Châu. Hai vị thập diệp lại như thiên lôi sai đâu đánh đó, rốt cuộc lão nhân này có thủ đoạn kinh hồn gì?
“Tông chủ lợi hại!” Đám đệ tử Vân Sơn lộ vẻ sùng bái. Tông chủ đại phát thần uy, bọn hắn sao có thể không kích động.
“Nhiếp tông chủ, ta tới đây chỉ vì muốn cầu hoà.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới lời Vương Sĩ Trung, tiếp tục khống chế Thiên Hồn Đao, thanh đao đột nhiên biến lớn gấp trăm ngàn lần, bổ xuống cự liễn. Ầm!
Cự liễn không chịu nổi một kích của thập diệp, lập tức bị chém thành hai nửa, trận văn hư hỏng khiến nó vỡ vụn ra. Từng chiếc rương bên trong cự liễn ào ào rơi xuống.
“Còn nhiều rương như vậy sao?” Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng như trân châu.
“Ta cũng thích nhặt rương.” Thân ảnh Tiểu Diên Nhi như điện phóng lên không trung. Nàng dùng Phạm Thiên Lăng quấn chặt lấy mười chiếc rương rồi mang chúng bay về phía sư phụ.
Đột nhiên có mấy chục tên tu hành giả mặc khôi giáp đứng gần đó nhào về phía nàng. Vu Chính Hải lập tức tung người bay lên quát to:
“Muốn thương tổn cửu sư muội ta, phải xem ta có đồng ý không đã!”
Hoang cấp Bích Ngọc Đao phóng ra giữa không trung, Đại Huyền Thiên Chương nở rộ như bánh xe gió miểu sát đám tu hành giả đang vây lấy Tiểu Diên Nhi không chút lưu tình.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
.....
“Vũ khí hoang cấp?” Lý Vân Tranh líu lưỡi.
“Nhãn lực không tệ.” Lục Châu tán thưởng.
“Lão tiên sinh, đây… đây cũng là đồ đệ của ngài?”
“Sao hả, lão phu không xứng làm sư phụ của bọn hắn?”
“Không phải không phải.” Lý Vân Tranh liên tục xua tay, “Ta chỉ là hiếu kỳ thôi. Lão tiên sinh, ngài từng nói sẽ tìm cho ta một vị sư phụ, ta thấy ngài mới là người thích hợp nhất! Hai tiểu muội muội này cũng xấp xỉ tuổi ta, vừa rồi ngài gọi ta là đồ tôn, như vậy ta phải gọi hai nàng là sư cô… thật xấu hổ quá.”
“Từ lâu lão phu đã không tiếp tục thu đồ đệ nữa. Cho ngươi làm đồ tôn là có lợi cho ngươi rồi, còn không biết đủ?”
Lý Vân Tranh giật mình nói: “Vậy chẳng phải ta nên gọi ngài là… sư, sư công?”
“Đúng là như thế.” Lục Châu gật đầu.
Chương 985 Vô đề
“Ta… khụ khụ.” Lý Vân Tranh thẳng lưng hắng giọng, chân thành nói: “Trẫm có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được không?”
“Nói đi.”
“Ngài đến từ kim liên giới, nếu có một ngày trẫm được chấp chưởng thiên hạ, liệu ngài có giống như bọn họ không?” Lý Vân Tranh hỏi.
Lục Châu không nói gì mà vẫy tay, Lý Vân Tranh hiểu ý bước đến gần. Lục Châu lặng lẽ lấy Vị Danh Kiếm ra, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá hắc liên.
Lý Vân Tranh cả kinh, thất thanh hô: “Hắc sắc phù văn! Hắc liên trong truyền thuyết!... Đây đều là… thật?”
Thì ra lão nhân gia người từ trước đến nay chỉ đề phòng hắc liên.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, tiếp tục ngẩng đầu quan sát trận chiến. Một lúc sau, Lý Vân Tranh lại tiếp tục tò mò hỏi:
“Vị sư phụ kia của ta… có ưu tú như các sư thúc sư bá không?”
“Lão phu có thể nói với ngươi, cho dù là tài học, trí tuệ, cách làm người, khả năng mưu lược hay là tu vi, từ tu thân đến trị quốc bình thiên hạ, hắn đều hơn xa ngươi.” Lục Châu đáp.
“Lý Vân Tranh nghe vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức chắp tay: “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Hửm?”
“Sư… sư công.”
Lúc này, Vu Chính Hải hoàn toàn nghiền ép chém rơi đám tu hành giả quấy nhiễu Tiểu Diên Nhi. Nhiếp Thanh Vân lại càng uy mãnh, sau khi đánh nát cự liễn đã liên tục chém đầu ba tên phó tướng, sau đó vung đao về phía Vương Sĩ Trung.
Phanh phanh phanh!
Ba đao liên tục giáng vào cương khí hộ thuẫn của Vương Sĩ Trung khiến hắn kêu lên đau đớn, khoé miệng thấm ra máu tươi rồi rơi thẳng xuống đất.
Vu Chính Hải cười sang sảng: “Nhiếp tông chủ đúng là biết cách học trộm!”
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Vu huynh đệ, chiêu này của ngươi thật là hữu dụng. Đa tạ.”
Nói xong hắn lao thẳng xuống vị trí của Vương Sĩ Trung, đao cương nở rộ, chưởng ấn đầy trời.
“Phụ thân!!” Vương Xu bị doạ đến khóc thét.
Ngu Thượng Nhung nhấc tay, mấy chục tia kiếm cương ngưng tụ tấn công đám tu hành giả đang cản bước mình.
“Tay không ngưng cương? Bội phục, bội phục!”
“Đại ca ca cố lên!” Vu Vu cũng nhảy lên cổ vũ.
Ngu Thượng Nhung huy động kiếm cương, mỗi một tia chém tới là một người rơi xuống, tia kiếm cương cuối cùng cũng là tia lớn nhất, từ một hoá trăm bắn ra như gai nhím.
Phanh phanh phanh!
Người tu vi thấp không cách nào ngăn cản, ai nấy đều bị trọng thương rơi xuống. Người tu vi cao thì không thể không bị động phòng thủ, lui tít về sau. Ngu Thượng Nhung lập tức tóm được Vương Xu.
Vương Xu hoảng hốt vung quyền: “Đừng lại đây!”
“Thật xin lỗi.”
Thần sắc Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt, tung chưởng đánh về phía bụng nàng. Ầm! Vương Xu từ trên không trung rơi thẳng xuống.
“Xu nhi!” Vương Sĩ Trung đỏ mắt gào lên. Cùng lúc đó Nhiếp Thanh Vân cũng đáp xuống, đao cương ầm ầm đánh lui Vương Sĩ Trung, rốt cuộc đẩy hắn ngã trước mặt Lục Châu mới dừng lại.
Lục Châu lắc đầu hờ hững: “Nếu là trước đây, ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Vương Sĩ Trung tái nhợt ngẩng đầu nhìn Lục Châu, hắn biết nữ nhi của mình đã bị phế đan điền khí hải, bây giờ nàng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Khụ khụ khụ! Hắn ho khan kịch liệt.
Nhiếp Thanh Vân không tiếp tục xuất thủ mà hỏi Vương Sĩ Trung: “Vương đại nhân, còn muốn phản kháng nữa không?”
Vương Sĩ Trung gắng gượng đứng lên, phủi tay áo chắp tay nói với Lục Châu: “Năm điều kiện của Lục tiền bối… ta đồng ý toàn bộ.”
“Tốt.”
Vương Sĩ Trung tập tễnh đi về phía Vương Xu, đỡ nàng dậy rồi truyền nguyên khí vào. Ít nhất hắn cũng phải giúp nữ nhi bớt đi cảm giác đau đớn.
Nhìn cảnh này, không ai lên tiếng nói một lời. Chỉ có Lý Vân Tranh với gương mặt rối rắm nhìn sang Lục Châu: “Làm như vậy có phải đã quá vô tình rồi không?”
Lục Châu ý vị thâm trường đáp:
“Ngươi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời. Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung địa vị cực cao, số người chết trong tay hắn còn hơn xa lão phu. Nếu lão phu thất bại, nếu hắn ngồi ở chỗ này, ngươi nói xem lão phu có còn cơ hội được sống không?”
Lý Vân Tranh nghẹn lời, thân là người ở địa vị cao tất phải hiểu đạo lý này. Năm năm trước toàn bộ tâm phúc của hắn cũng đều bị Vương Sĩ Trung giết sạch chỉ trong một đêm với tội danh thích khách.
“Người hiền không nắm được binh quyền, người trung nghĩa không quản được kẻ tài giỏi, người đa tình không làm nên chuyện lớn… Ngươi có hiểu được không?” Lục Châu hỏi.
Đây là yêu cầu cần có đối với một vị hoàng đế. Nếu không dùng quyền mưu, khi đến hiểm cảnh sẽ chỉ là con cờ mặc cho người khác bài trí.
“Đã hiểu.” Lý Vân Tranh khẽ đáp.
Vương Sĩ Trung ổn định thương thế cho Vương Xu xong mới thở dài một cái, thấm thía nói: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Nhiếp Thanh Vân hạ lệnh: “Giải hai người này đi.”
“Vâng.”
Có mấy tu hành giả bước lên một bước hô: “Vương đại nhân!” Đệ tử Thiên Vũ Viện đã bị đánh hạ gần hết, những người này chính là tinh anh của Vương gia.
“Vương Thác, Vương Tưởng, Vương Vận! Nghe lệnh!” Vương Sĩ Trung cao giọng nói.
Ba người Vương gia khom người đáp: “Vương đại nhân!”
“Ta muốn ở lại Vân Sơn một khoảng thời gian, các ngươi trở về đừng rêu rao, cũng đừng đến tìm Thiên Vũ Viện làm gì. Đi đi.”
“Vâng!”
Vương Sĩ Trung chắp tay nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, ta và tiểu nữ sẽ ở lại đây, năm điều kiện của ngài ta cũng đáp ứng. Nhưng người Vương gia vốn không liên quan đến việc này, giữ bọn hắn lại cũng chẳng để làm gì, có thể thả bọn hắn đi không?”
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía đám người. Giữ bọn hắn lại đúng là chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa vẫn cần đám người này trở về báo tin, nếu không những người khác và Thiên Vũ Viện sẽ sinh lòng cảnh giác.
Lục Châu vừa định gật đầu thì Hải Loa bỗng chỉ tay về phía một thành viên của Vương gia: “Sư phụ, hắn chính là người đã bắt Cát Lượng, lúc nãy Cát Lượng nhìn hắn rất nhiều lần.”
“. . .”
Vương Thác cả kinh, tâm tình chìm vào đáy cốc. Cát Lượng đã trở về sơn phong nghỉ ngơi, nghe Hải Loa nói thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lúc này Vương Sĩ Trung mới nhớ ra khi vừa đến Vân Sơn, nữ nhi Vương Xu đã từng nhắc đến Vương Thác giúp nàng bắt Cát Lượng. Hắn trầm giọng quát: “Vương Thác!”
Vương Thác không nói một lời, lập tức quay đầu chạy.
Mọi người sững sờ. Chạy rồi?
Cao công công vừa cười vừa nói xin lỗi: “Bệ hạ bớt giận. Chờ về cung ta sẽ tự mình bồi tội với ngài. Hôm nay chúng ta đang ở bên ngoài, cần gì phải khiến người khác chê cười.”
Lý Vân Tranh cảm thấy mình đã chẳng còn chút mặt mũi nào để mà xấu hổ nữa. Ở trong cung làm bù nhìn nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ hắn thấy uất ức như lần này.
Lúc này, Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Đã tận lực chưa?”
Lý Vân Tranh cầm chuôi đao chặt đến mức bàn tay run rẩy. Đứng trước mặt tu hành giả, hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ yếu.
“Bệ hạ!!” Cao công công cao giọng hô. Còn tiếp tục như vậy thì kế hoạch hôm nay phải huỷ bỏ mất. Tiểu hoàng đế hôm nay… rốt cuộc là bị gì thế?
Lục Châu hờ hững nói: “Làm càn.”
Bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang, lam sắc chưởng ấn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt ngang qua bờ vai Lý Vân Tranh đánh vào sống đao.
Thanh đao đột nhiên phát lực. Ầm! Lưỡi đao chém mạnh xuống, chặt đứt ba ngón tay của Cao công công.
“A ——” Sắc mặt Cao công công đại biến, hét lên một tiếng thảm thiết.
Mọi người trừng to mắt nhìn ba ngón tay rụng xuống đất, Lý Vân Tranh lại càng ngơ ngác, thanh đao trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng…
Máu tươi đỏ thẫm chảy ra vô cùng bắt mắt. Cả đời Lý Vân Tranh chưa từng cầm đến đao kiếm, hắn sống an nhàn trong hoàng cung, thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có, nào đã từng dùng binh khí để làm hại ai? Thân thể Lý Vân Tranh run lên, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.
Cao Thế Nguyên bị chặt đứt ba ngón tay, trong mắt lộ ra sát khí, chỉ hận không thể lập tức đánh chết Lý Vân Tranh. Nhưng hắn biết mình không thể làm vậy, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi, bình thường làm mưa làm gió trong cung nhưng không có giá trị gì lớn, chết đi rồi vẫn có thể tìm kẻ khác thay thế.
Không thể động thủ, vậy chỉ còn có cách —— nhẫn nhịn. Nhất định phải nhịn xuống! Cao công công cắn răng lau mồ hôi trên mặt, quỳ xuống nói:
“Thần biết tội, xin bệ hạ bớt giận!”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Đám cung nữ thái giám sau lưng cũng vội vàng quỳ xuống hô: “Bệ hạ bớt giận!”
Lần đầu tiên trong đời Lý Vân Tranh cảm thấy mình cũng có quyền uy của một hoàng đế. Máu tươi đúc thành chân lý, lời thánh nhân nói trong sách quả là không sai.
Lục Châu hỏi lại lần nữa. “Đã tận lực rồi?”
Lý Vân Tranh lúc này cũng tỉnh táo lại. “Đã, đã tận lực.”
“Không, ngươi vẫn chưa tận lực.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn Lý Vân Tranh. “Nghĩ cho kỹ lời lão phu, đừng gấp gáp.”
Lý Vân Tranh đương nhiên hiểu ý tứ Lục Châu, nhưng khi chân chính đụng chạm đến vấn đề này hắn lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Cao công công quỳ dưới đất, trong lòng không có chút thương xót nào. Tên thái giám này ở trong cung đã khiến hắn ăn bao nhiêu là cay đắng, cả đám cung nhân dối trá sau lưng cũng đã bao lần cười nhạo ngay trước mặt hắn.
Vương Sĩ Trung lạnh nhạt quan sát rồi hờ hững nói: “Bệ hạ, lòng trung thành của Cao công công có nhật nguyệt chứng giám. Bệ hạ chặt ba ngón tay của hắn đã là trừng phạt, nể tình hắn phục thị bệ hạ nhiều năm, bỏ qua cho hắn đi.”
Lý Vân Tranh quay phắt người lại đối diện với Vương Sĩ Trung: “Vậy ai bỏ qua cho trẫm?”
“Ý của bệ hạ là Cao công công phạm sai lầm?”
“Tự ngươi biết rõ.”
“Thần cho rằng… nên cho Cao công công một cơ hội giải thích.” Vương Sĩ Trung nói.
Cao Thế Nguyên vội lên tiếng: “Bệ hạ muốn trị tội ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng bệ hạ là vua một nước, muốn trị tội cũng phải khiến mọi người phục chứ!”
Hắn không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến Lý Vân Tranh càng thêm giận dữ. Lý Vân Tranh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh lùng nói:
“Cao Thế Nguyên, ngươi thuộc lòng luật lệ Đại Đường, nói cho trẫm nghe tội khi quân phải bị xử trí thế nào?”
Cao Thế Nguyên: “. . .”
“Tội đại bất kính, một trong mười đại tội, phải bị trừng phạt thế nào? Tội ăn hối lộ, giết oan cung nữ thái giám, chẳng hạn như một chưởng vừa rồi của ngươi, nên trị tội thế nào?”
Liên tục ba câu hỏi dồn dập khiến Cao Thế Nguyên nhướng mày, bật thốt lên: “Ngươi ——”
“Ngươi?” Lý Vân Tranh đi đến trước người Cao Thế Nguyên. “Gọi vua là ngươi?”
“. . .”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, chúng tướng sĩ và cung nữ thái giám đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Tiểu hoàng đế điên rồi!
Lý Vân Tranh đứng từ trên cao nhìn xuống Cao Thế Nguyên, lần đầu tiên ý thức được mình cường đại hơn trong tưởng tượng nhiều. Ngữ khí hắn trầm xuống:
“Trẫm trị ngươi tội chết. Ngươi có phục không?”
“Đủ rồi!” Cao Thế Nguyên đột nhiên trợn mắt, giọng nói bén nhọn vang lên đầy tức giận. “Bệ hạ muốn giết ta?”
“Ngươi muốn tạo phản?” Khí thế của Lý Vân Tranh cũng không hề kém.
“Ta không có ý đó, ta không phục!” Cao Thế Nguyên xé một mảnh vải trên bộ y phục để băng bó bàn tay phải rồi chậm rãi đứng lên. “Bệ hạ, ta không sợ chết, nhưng ta mà chết, nội cung đại loạn, tất phải có người chôn cùng.”
Lục Châu ngồi một bên vỗ tay hai cái. “Một thần tử cũng dám uy hiếp hoàng đế, Đại Đường các ngươi thật khiến lão phu được mở rộng tầm mắt.”
Cao Thế Nguyên mắng trả: “Đây là chuyện trong cung, không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi không tuân đạo quân thần còn dám càn rỡ như vậy?”
“Dù thế nào cũng không đến lượt người ngoài nói chuyện!”
Lục Châu đứng lên, bước tới đứng bên cạnh Lý Vân Tranh, thong dong mà uy nghiêm nói: “Từ bao giờ mà đồ tôn của lão phu lại bị coi là người ngoài?”
“Đồ tôn?”
Cao Thế Nguyên và tất cả mọi người đều cả kinh, ngay cả Lý Vân Tranh đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Vương Sĩ Trung phản ứng cực nhanh, hắn nhíu mày vỗ bàn. Ầm!
“Cao Thế Nguyên to gan, dám khi quân phạm thượng. Bệ hạ trị ngươi tội chết, ngươi còn dám xảo biện?”
“Vương đại nhân, người đây là…” Cao Thế Nguyên khó hiểu hỏi.
“Ngươi không làm tròn bổn phận thần tử, lại còn dám uy hiếp bệ hạ.” Vương Sĩ Trung khom người nói, “Thần thỉnh cầu xử quyết Cao Thế Nguyên để răn đe!”
“Ngươi dám!” Cao Thế Nguyên lùi về sau một bước, cương khí hộ thể bao bọc quanh thân.
Lý Vân Tranh lạnh lùng hạ lệnh: “Trảm!”
Chương 982 Vô đề
“Tuân chỉ.”
Hư ảnh Vương Sĩ Trung nhoáng lên, một chiêu đại thần thông thuật đã xuất hiện trước mặt Cao Thế Nguyên, bàn tay như lôi đình đánh ra một chưởng. Ầm!
Cao Thế Nguyên trọng thương bay ngược ra sau, Vương Sĩ Trung vọt tới đạp vào lồng ngực hắn. Oanh! Sàn đá trên Vân Sơn đài rạn nứt, Cao Thế Nguyên đến cơ hội gọi ra pháp thân cũng không có, cứ thế đoạn khí mà chết.
Chuyện đồ tôn rất nhanh đã bị mọi người quên lãng, ai nấy đều bị biến cố bất ngờ này hấp dẫn lực chú ý. Vương Sĩ Trung bước tới, khom người nói:
“Bệ hạ, đám thái giám cung nữ ngỗ nghịch này cũng nên cùng trảm. Khi quân là đại tội không thể tha thứ.”
“Trảm.” Lý Vân Tranh hờ hững nói.
“Đưa lên phi liễn chém đầu.” Vương Sĩ Trung hạ lệnh.
“Vâng.” Đám tướng sĩ lập tức lôi cổ mấy tên cung nhân bay lên cự liễn.
“Bệ hạ tha mạng!”
“Bệ hạ tha mạngggg!”
Trên đời này có rất nhiều người nhỏ yếu, cũng có những người không đáng để thương xót. Tâm tình Lý Vân Tranh thư thái hơn nhiều, Vương Sĩ Trung cũng quay về chỗ ngồi.
Lúc này, trên ngọn sơn phong đằng xa chợt truyền đến tiếng ngựa hí. Ngu Thượng Nhung nhìn về phía đó rồi nói với sư phụ:
“Có thể do quá mệt mỏi nên tinh thần Cát Lượng không được ổn định, đồ nhi đi thăm nó một chút.”
Lục Châu còn chưa kịp đáp, Vương Xu ngồi cạnh Vương Sĩ Trung đã hưng phấn kêu lên: “Phụ thân, ngựa của con, đúng là ngựa của con rồi!”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy lập tức dừng bước, nhíu mày nhìn về phía Vương Xu: “Ngựa của ngươi?”
Vương Sĩ Trung sợ nữ nhi nói sai, bèn đưa tay ngăn nàng lại đồng thời uy nghiêm lườm nàng một cái, sau đó một giây gương mặt biến thành tươi cười, chắp tay nói:
“Các hạ đừng hiểu lầm, ngựa hoang khó thuần hẳn là đã từ nơi khác chạy đến đây. Nếu Vân Sơn thuần phục nó thì xin tặng cho Vân Sơn.”
“Tặng cho?” Tâm tình Ngu Thượng Nhung trầm xuống. Cát Lượng chẳng khác nào chiến hữu và huynh đệ sinh tử của hắn, bây giờ lại có người dám mặt dày nhận là chủ nhân nó, Ngu Thượng Nhung sao có thể bỏ qua.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn thẳng vào mặt Vương Sĩ Trung: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Vương Sĩ Trung lập tức cảm nhận được địch ý cực lớn đến từ Ngu Thượng Nhung, bèn nói: “Nếu ta nói sai, mong các hạ thứ lỗi.”
Lục Châu liếc nhìn về phía Vương Xu đứng bên cạnh Vương Sĩ Trung, thản nhiên hỏi: “Con ngựa này tên là Cát Lượng, vốn là toạ kỵ của lão phu, từ bao giờ lại biến thành ngựa của ngươi?”
“Vốn chính là ngựa của ta mà, ta vất vả lắm mới thuần phục được nó, ai ngờ con súc sinh này lại bỏ chạy.” Vương Xu nói, “Nhưng thôi được rồi, chạy rồi thì thôi, nhường cho các ngươi.”
Vương Sĩ Trung chắp tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chỉ là một con ngựa, chuyện này cứ thế bỏ qua được không?”
“Thì ra ngươi chính là kẻ đã đánh ngựa của lão phu.” Lục Châu đang định đi tìm kẻ này tính sổ, không ngờ đối phương lại tự mình đưa tới cửa.
Vu Chính Hải âm trầm nói: “Con ngựa này vốn là toạ kỵ của gia sư, còn cần ngươi nhường? Cát Lượng là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, rất có linh tính, gia sư cần dùng tới nó mới gọi đến đây. Ta đoán là ngươi muốn chiếm Cát Lượng làm của riêng nên đã bất ngờ tấn công với hy vọng thuần phục được nó, có đúng không?”
Vương Xu cả kinh, Vương Sĩ Trung cũng biến sắc. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Diên Nhi đã chống nạnh mắng:
“Đúng là đồ không biết xấu hổ! Ngựa Cát Lượng ở bên sư phụ ta đã lâu, ngươi còn không biết ngượng mà bảo nhường cho? Có biết xấu hổ là gì không vậy? Một đại nam nhân mà còn bôi son trét phấn lên mặt, oẹ ——”
Vương Xu: “. . .”
Thường nói nữ nhân chính là thiên địch của nữ nhân, lời này chẳng sai chút nào.
Vương Xu lấy mũ xuống, mái tóc dài tung bay, nàng không phục nói: “Ta tên Vương Xu! Ai là đại nam nhân hả?”
“Càng buồn nôn hơn. Không yên ổn làm nữ nhân, tự dưng đi đóng vai nam nhân, oẹ ——” Tiểu Diên Nhi lại làm dáng vẻ muốn nôn mửa.
“Ngươi!!!”
Vương Sĩ Trung lập tức quay đầu mắng: “Xu nhi, câm miệng.”
Vương Xu cực kỳ uỷ khuất ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ khó chịu. Nói chung thì đám tiểu thư công tử nhà quan lớn như nàng đều rất ít được dạy dỗ đúng mực, ỷ có phụ thân là chỗ dựa nên đầu óc chẳng bao giờ dùng tới, luôn cho là phụ thân có thể giải quyết hết mọi vấn đề cho mình.
Vương Sĩ Trung đương nhiên muốn bảo vệ nữ nhi, nhưng hắn là người thông minh, bèn chắp tay nói:
“Đều là hiểu lầm. Tiểu nữ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không biết con ngựa này thuộc về Lục tiền bối, đã đắc tội, mong ngài thứ lỗi.”
Lục Châu lạnh nhạt gọi: “Cát Lượng.”
Sóng âm truyền tiếng gọi lên ngọn sơn phong. Cát Lượng nghe được lời triệu hoán của Lục Châu, lập tức bay xuống Vân Sơn đài.
Đám người Nhiếp Thanh Vân và Hạ Trường Thu kinh ngạc nhìn con tuấn mã đang đạp không chạy tới, miệng không ngừng tán thán:
“Quả thật là một con ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một.”
“Loài ngựa này cực kỳ trân quý, là ngựa tốt trong truyền thuyết! Không ngờ Lục tiền bối lại có toạ kỵ bậc này.”
Tiểu Diên Nhi khinh thường đáp: “Này thì có là gì, sư phụ ta còn nhiều toạ kỵ truyền thuyết lắm.”
Hạ Trường Thu nhớ tới Bạch Trạch, không khỏi gật đầu đồng ý. Nhưng lời này truyền vào tai Vương Xu lại chính là một lời khoác lác, trên mặt nàng tràn ngập vẻ khinh thường.
Hííííií. Cát Lượng chạy tới. Lục Châu chỉ vào giữa sân, hạ lệnh: “Đi một vòng.”
Cát Lượng ngoan ngoãn đi một vòng trước mắt mọi người. Nhiếp Thanh Vân chỉ tay vào Cát Lượng nói: “Lưng ngựa, mông ngựa, đùi ngựa đều có dấu vết bị đả thương, hẳn là đã được trị liệu một lần, khôi phục rất tốt.”
Những người thường xuyên chinh chiến đều thích có được ngựa tốt, đám tướng sĩ đứng sau lưng Vương Sĩ Trung đều lộ vẻ hâm mộ.
“Cát Lượng, ai đã đả thương ngươi?” Lục Châu hỏi.
“. . .”
Lão nhân này đang nói chuyện với ngựa?
Cát Lượng dường như nghe hiểu lời Lục Châu, thở phì phò mấy tiếng. Đương nhiên chẳng ai hiểu được lời nó.
Vương Sĩ Trung nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Xu nhi còn nhỏ, lại là nữ nhi, nào có bản lĩnh bắt được dạng tuấn mã linh trí như thế này. Đều là hiểu lầm cả!”
Lúc này Hải Loa ngồi sau lưng Lục Châu mới lên tiếng: “Sư phụ, Cát Lượng nói nàng ta là người đã đả thương nó.”
Chương 983 Vô đề
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Hải Loa. Trong mắt Vương Sĩ Trung hiện vẻ phức tạp. “Chuyện này…”
Hắn rất muốn nói chỉ dựa vào một tiếng hí của ngựa mà đã nói vậy là quá ngậm máu phun người, không chịu nói đạo lý.
Lục Châu đương nhiên hiểu ý hắn nên lạnh nhạt nói: “Hải Loa là đồ nhi của lão phu, hiểu được thú ngữ.”
“Hiểu thú ngữ?!” Đám người cả kinh.
Hạ Trường Thu tán thán: “Thông hiểu thú ngữ là thiên phú ngàn năm khó gặp, tại hồng liên giới cũng chỉ có một người làm được, đáng tiếc người này đã mất tích từ lâu. Dị tộc cũng có người hiểu được thú ngữ nhưng đa phần đều là thủ đoạn thuần phục thú, không tính là thật sự hiểu tiếng thú.”
Tiểu Diên Nhi tự hầo nói: “Hải Loa sư muội, bộc lộ tài năng cho bọn họ xem một lần đi.”
“Được.”
Hải Loa cầm sáo Lam Điền Ngọc đặt bên môi, tiếng sáo du dương vang lên truyền khắp tứ phương. Trong các rừng cây trên mười hai ngọn sơn phong tức tốc có phi cầm tẩu thú đồng thanh kêu lên phụ hoạ. Từ xa có hung thú phi cầm kết thành đàn bay tới che kín chân trời.
Các đệ tử Vân Sơn kinh ngạc không thôi. Nếu dùng phương thức này để công thành thì sẽ cường đại đến mức nào? Cũng may đây chỉ là phi cầm nhỏ yếu… Dù vậy, ai cũng có thể nhìn thấy tương lai không thể hạn lượng của tiểu cô nương này.
Tiếng sáo du dương phiêu tán trong gió rồi dừng lại. Đám phi cầm quay đầu bay đi, thiên không từ từ khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu nhìn sang Vương Sĩ Trung: “Con hư là lỗi của cha.”
Vương Sĩ Trung vội đáp: “Lục tiền bối, đây chẳng qua chỉ là một con ngựa, ta có thể dâng tặng những con tuấn mã mạnh mẽ nhất Đại Đường để bồi tội với ngài!”
Ngu Thượng Nhung xem thường nói: “Ta nghĩ ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Thứ cho ta nói thẳng, mạng của ngươi còn chẳng quan trọng bằng Cát Lượng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Ngươi ——” Vương Sĩ Trung chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy, “Cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?!”
“Lão phu luôn phân rõ phải trái.” Lục Châu hờ hững nói, “Ngươi và nàng, hai chọn một.”
“. . .”
Áp lực trên Vân Sơn đài bị đè nén đến khó thở. Cái chết của Cao Thế Nguyên bây giờ chỉ là việc nhỏ, tiêu điểm đã chuyển dời đến trên người vị Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung.
Đám tướng sĩ đồng loạt ngẩng đầu, tay đặt trên chuôi đao. Vương Xu kinh hãi nhìn về phía vị lão nhân tóc trắng. Nét mặt Vương Sĩ Trung lộ vẻ khó chịu, toàn thân không được tự nhiên.
“Lục tiền bối đang nói đùa sao?”
“Ngươi cảm thấy lão phu giống người thích nói đùa?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Đối với Vương Sĩ Trung, đây quả thật là chuyện bé xé ra to, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn nói:
“Tiểu nữ đã làm sai, nhưng không đáng tội chết! Mong Lục tiền bối nghĩ lại. Ta có thể trả giá đại giới, chỉ mong Lục tiền bối tha cho nữ nhi của ta một lần!”
Nói xong, Vương Sĩ Trung vẫy tay với Vương Xu: “Xu nhi, quỳ xuống.”
“Ta không quỳ!” Vương Xu quay mặt đi.
“Hỗn trướng!”
Vương Sĩ Trung vung tay, một hồng sắc cương ấn đánh tới tóm lấy Vương Xu đè nàng quỳ xuống đất. Phịch!
Mọi người đều nhìn Vương Sĩ Trung bằng ánh mắt phức tạp. Đây chính là Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung cao cao tại thượng, tiêu sái uy phong, cho dù là Viện trưởng Thiên Vũ Viện cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, không ngờ lại có thể khúm núm trước mặt lão nhân này như vậy.
“Chỉ có thế?” Lục Châu nhìn xuống Vương Xu đang quỳ dưới đất. Chỉ cần quỳ đã muốn tránh thoát một kiếp, nghĩ thật hay.
Vương Sĩ Trung đáp:
“Ta có thể đáp ứng với Lục tiền bối, ngày đó những kẻ tổn thương Cát Lượng đều sẽ bị nghiêm trị. Ngoài ra Vương gia nguyện ý cống nạp đại lượng vật liệu và dược liệu tu hành thượng đẳng cùng cực phẩm linh thạch cho ngài… Chỉ cần Lục tiền bối ngài nói ra con số!”
Vương Xu giật mình nhìn phụ thân. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân khúm núm trước mặt người khác như vậy, lại chấp nhận bỏ ra đại giới để lấy lòng đối phương.
Kỳ thực Lục Châu hoàn toàn có thể dùng một chưởng đánh chết Vương Sĩ Trung, loại như Vương Xu càng không cần hắn tự mình động thủ. Chỉ là… làm như vậy tương đương với khai chiến cùng triều đình.
Hoàng thất kim liên giới đã đủ mạnh, huống hồ gì triều đình hồng liên giới? Trong kinh đô có lẽ còn có cường giả mà ngay cả Dư Trần Thù cũng phải kiêng kỵ, nếu không Dư Trần Thù đã không để Thiên Vũ Viện phụ thuộc triều đình.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Sửa lại điều kiện.”
“Mời ngài nói.”
“Thứ nhất, những kẻ ngày đó làm tổn thương Cát Lượng đều phải xử tử. Thứ hai, cực phẩm phù chỉ, đan dược và linh thạch vạn cái trở lên. Thứ ba, theo ý lão phu, với thiên phú của nàng ta thì có để lại đan điền khí hải cũng chẳng có tác dụng gì.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung cau mày nói: “Lục tiền bối, hai yêu cầu trước ta có thể đáp ứng. Nhưng yêu cầu thứ ba…”
“Đây là ranh giới cuối cùng của lão phu. Ngươi nên biết… không có người nào dám cò kè mặc cả với lão phu đâu.” Lục Châu trầm giọng nói.
“. . .”
“Thứ tư…”
Còn có thứ tư? Trong lòng Vương Sĩ Trung như đang rỉ máu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Điều thứ tư này không phải vì lão phu mà là vì Đại Đường của các ngươi. Từ nay về sau, quyền hành trong tay ngươi giao lại cho Lý Vân Tranh. Thứ năm, trong khoảng thời gian này, hai cha con các ngươi ở lại Vân Sơn đi.”
Lục Châu nói xong, toàn bộ Vân Sơn đài rơi vào trầm mặc.
Vương Sĩ Trung nhìn thoáng qua Vương Xu, trong lòng lúc này mới giật mình hiểu rõ, cái gì mà Cát Lượng với chẳng Cát Lượng, chẳng qua là mượn cơ hội này để lấy cớ mà thôi. Những điều kiện sau cùng mới là mục đích chân chính của hắn!
Nhiếp Thanh Vân không nhịn được âm thầm tán thưởng. Nước đi này thật diệu. Thực lực triều đình không cần nói cũng biết, có thể khiến Thiên Vũ Viện thần phục, triều đình tất có sát chiêu. Nhưng nếu thanh trừ đám gian thần này, nâng đỡ Lý Vân Tranh thượng vị, chẳng phải mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hay sao? Mâu thuẫn giữa Cửu Trọng Điện, Vân Sơn và triều đình cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Gừng càng già càng cay nha!
Lý Vân Tranh thì lại kinh ngạc không thôi. Lục lão tiên sinh muốn giao quyền hành cho hắn? Hắn đã từng ảo tưởng vô số lần khi mình nắm được quyền hành trong tay sẽ khiến bách tính Đại Đường an cư lạc nghiệp thế nào, nhưng chung quy ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, chưa bao giờ thành thật.
Chương 984 Vô đề
Vương Sĩ Trung nhíu mày nói: “Tuy ta là Trung thư lệnh nhưng quyền hành không tập trung vào một mình ta. Hơn nữa ta đã cố hết sức để đền bù cho Cát Lượng. Lục tiền bối thật sự không muốn bỏ qua chuyện này?”
Phìììììi ——
Cát Lượng đột nhiên đi tại chỗ mấy vòng, kêu vài tiếng, trên thân nó bốc ra một làn khói màu xanh lục.
Hải Loa lập tức giải thích: “Cát Lượng trúng độc, nó nói muốn bài độc ra rồi trở về ngủ.”
“. . .”
Nàng vừa nói xong, Vương Xu không nói hai lời, đột ngột quay đầu bỏ chạy. “Mau đưa ta đi!” Hai tên tướng sĩ đứng sau lưng cấp tốc đạp không bay lên.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong lạnh nhạt. “Đã muộn.”
Song chưởng hợp lại, nguyên khí rung động, sáu mươi ngàn đạo kiếm cương xuất hiện dệt thành một tấm lưới ngăn ở trước mặt ba người.
Vương Xu kinh hồn táng đảm thốt lên: “Phá! Phá nhanh đi… còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Đám tướng sĩ ở hậu phương không hiểu vì sao Vương Sĩ Trung lại khúm núm như vậy, thấy thiếu chủ gặp nạn, bọn hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt bay lên công kích sáu mươi ngàn đạo kiếm cương.
Hai tay Ngu Thượng Nhung giao thoa, khí vận đan điền! Sáu mươi ngàn đạo kiếm cương như bạo vũ lê hoa châm đâm thẳng xuống. Vù vù vù!
Đám tướng sĩ đành phải huy động bội đao để ngăn kiếm cương đâm xuyên người mình, càng lúc càng bị đè thấp độ cao.
Ngu Thượng Nhung bước đi như bay, vươn tay chụp lấy Vương Xu.
Đúng lúc này, toàn thân Vương Sĩ Trung bộc phát hồng cương, nhanh như thiểm điện ngăn Ngu Thượng Nhung lại, chưởng ấn lăng lệ đánh ra, Ngu Thượng Nhung tung chưởng đỡ đòn, mượn lực lui lại.
“Lục tiền bối, thứ cho ta không thể đáp ứng điều kiện thứ ba! Tiểu nữ tu hành không dễ, phế đi đan điền khí hải của nàng có khác gì giết chết nàng đâu?” Vương Sĩ Trung nói.
Ngu Thượng Nhung không có kiếm trong tay, tuy rằng cảm giác không quá thoải mái nhưng Kiếm Ma vẫn là Kiếm Ma. “Vậy thì giết.”
Mũi chân điểm nhẹ, hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên chia làm ba, xuất hiện ngay trước mặt Vương Sĩ Trung. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!
Vương Sĩ Trung vô cùng cẩn thận, lập tức gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân hồng liên cao gần mười tám trượng xuất hiện trên Vân Sơn đài.
“Cửu diệp rưỡi… không ngờ Vương Sĩ Trung lại là cửu diệp rưỡi!”
Thực lực triều đình quả thật khủng bố, chỉ một viên quan Trung thư lệnh đã có tu vi bậc này, vậy thì đại nội thống lĩnh, đại nội cao thủ và trận pháp đạo văn ở kinh đô còn mạnh đến mức nào? Chưa kể còn có Dư Trần Thù và mười cao thủ trải đều khắp mười đạo Đại Đường.
Ngu Thượng Nhung dùng tay làm kiếm, chém vào pháp thân. Vương Sĩ Trung trầm giọng quát: “Lui.” Hồng liên bộc phát lực lượng bức lui Ngu Thượng Nhung.
Khi Ngu Thượng Nhung sắp gọi ra pháp thân, Vương Sĩ Trung xoay người đẩy Vương Xu đi: “Các ngươi đi mau, ta ở lại đây.”
Lúc này còn hoà đàm cái gì, phải bảo vệ nữ nhi trước đã.
Lục Châu không ra tay, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhiếp Thanh Vân: “Chẳng lẽ còn muốn lão phu phải tự mình động thủ?”
Nhiếp Thanh Vân giật bắn mình, lập tức vỗ bàn, toàn thân bay lên không trung như hoả tiễn, miệng quát lớn: “Nơi này là Vân Sơn, không phải chỗ để ngươi giương oai! Xuống cho ta ——”
Nhiếp Thanh Vân ném Thiên Hồn Đao ra, vũ khí thiên giai được bọc đao cương hùng hậu bay về phía cự liễn. Vương Sĩ Trung thi triển đại thần thông thuật với ý đồ ngăn trở, nhưng Nhiếp Thanh Vân lại lập tức gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân thập diệp cao hai mươi trượng đột ngột xuất hiện chấn bay Vương Sĩ Trung văng ra ngoài. Vương Sĩ Trung kêu lên đau đớn, cố nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong ngực mà mắng:
“Đường đường là thập diệp, vì sao lại cam tâm bán mạng cho người khác?”
“Ngươi còn không hiểu nhiều điều lắm.” Nhiếp Thanh Vân đáp, “Đáng tiếc Tư Không lão tặc không có ở đây… Nhưng không sao, một mình ta là đủ. Các ngươi còn chưa xứng để Lục tiền bối xuất thủ!”
“. . .”
Lý Vân Tranh lại lần nữa quay đầu nhìn Lục Châu. Hai vị thập diệp lại như thiên lôi sai đâu đánh đó, rốt cuộc lão nhân này có thủ đoạn kinh hồn gì?
“Tông chủ lợi hại!” Đám đệ tử Vân Sơn lộ vẻ sùng bái. Tông chủ đại phát thần uy, bọn hắn sao có thể không kích động.
“Nhiếp tông chủ, ta tới đây chỉ vì muốn cầu hoà.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới lời Vương Sĩ Trung, tiếp tục khống chế Thiên Hồn Đao, thanh đao đột nhiên biến lớn gấp trăm ngàn lần, bổ xuống cự liễn. Ầm!
Cự liễn không chịu nổi một kích của thập diệp, lập tức bị chém thành hai nửa, trận văn hư hỏng khiến nó vỡ vụn ra. Từng chiếc rương bên trong cự liễn ào ào rơi xuống.
“Còn nhiều rương như vậy sao?” Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng như trân châu.
“Ta cũng thích nhặt rương.” Thân ảnh Tiểu Diên Nhi như điện phóng lên không trung. Nàng dùng Phạm Thiên Lăng quấn chặt lấy mười chiếc rương rồi mang chúng bay về phía sư phụ.
Đột nhiên có mấy chục tên tu hành giả mặc khôi giáp đứng gần đó nhào về phía nàng. Vu Chính Hải lập tức tung người bay lên quát to:
“Muốn thương tổn cửu sư muội ta, phải xem ta có đồng ý không đã!”
Hoang cấp Bích Ngọc Đao phóng ra giữa không trung, Đại Huyền Thiên Chương nở rộ như bánh xe gió miểu sát đám tu hành giả đang vây lấy Tiểu Diên Nhi không chút lưu tình.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
.....
“Vũ khí hoang cấp?” Lý Vân Tranh líu lưỡi.
“Nhãn lực không tệ.” Lục Châu tán thưởng.
“Lão tiên sinh, đây… đây cũng là đồ đệ của ngài?”
“Sao hả, lão phu không xứng làm sư phụ của bọn hắn?”
“Không phải không phải.” Lý Vân Tranh liên tục xua tay, “Ta chỉ là hiếu kỳ thôi. Lão tiên sinh, ngài từng nói sẽ tìm cho ta một vị sư phụ, ta thấy ngài mới là người thích hợp nhất! Hai tiểu muội muội này cũng xấp xỉ tuổi ta, vừa rồi ngài gọi ta là đồ tôn, như vậy ta phải gọi hai nàng là sư cô… thật xấu hổ quá.”
“Từ lâu lão phu đã không tiếp tục thu đồ đệ nữa. Cho ngươi làm đồ tôn là có lợi cho ngươi rồi, còn không biết đủ?”
Lý Vân Tranh giật mình nói: “Vậy chẳng phải ta nên gọi ngài là… sư, sư công?”
“Đúng là như thế.” Lục Châu gật đầu.
Chương 985 Vô đề
“Ta… khụ khụ.” Lý Vân Tranh thẳng lưng hắng giọng, chân thành nói: “Trẫm có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được không?”
“Nói đi.”
“Ngài đến từ kim liên giới, nếu có một ngày trẫm được chấp chưởng thiên hạ, liệu ngài có giống như bọn họ không?” Lý Vân Tranh hỏi.
Lục Châu không nói gì mà vẫy tay, Lý Vân Tranh hiểu ý bước đến gần. Lục Châu lặng lẽ lấy Vị Danh Kiếm ra, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá hắc liên.
Lý Vân Tranh cả kinh, thất thanh hô: “Hắc sắc phù văn! Hắc liên trong truyền thuyết!... Đây đều là… thật?”
Thì ra lão nhân gia người từ trước đến nay chỉ đề phòng hắc liên.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, tiếp tục ngẩng đầu quan sát trận chiến. Một lúc sau, Lý Vân Tranh lại tiếp tục tò mò hỏi:
“Vị sư phụ kia của ta… có ưu tú như các sư thúc sư bá không?”
“Lão phu có thể nói với ngươi, cho dù là tài học, trí tuệ, cách làm người, khả năng mưu lược hay là tu vi, từ tu thân đến trị quốc bình thiên hạ, hắn đều hơn xa ngươi.” Lục Châu đáp.
“Lý Vân Tranh nghe vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức chắp tay: “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Hửm?”
“Sư… sư công.”
Lúc này, Vu Chính Hải hoàn toàn nghiền ép chém rơi đám tu hành giả quấy nhiễu Tiểu Diên Nhi. Nhiếp Thanh Vân lại càng uy mãnh, sau khi đánh nát cự liễn đã liên tục chém đầu ba tên phó tướng, sau đó vung đao về phía Vương Sĩ Trung.
Phanh phanh phanh!
Ba đao liên tục giáng vào cương khí hộ thuẫn của Vương Sĩ Trung khiến hắn kêu lên đau đớn, khoé miệng thấm ra máu tươi rồi rơi thẳng xuống đất.
Vu Chính Hải cười sang sảng: “Nhiếp tông chủ đúng là biết cách học trộm!”
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Vu huynh đệ, chiêu này của ngươi thật là hữu dụng. Đa tạ.”
Nói xong hắn lao thẳng xuống vị trí của Vương Sĩ Trung, đao cương nở rộ, chưởng ấn đầy trời.
“Phụ thân!!” Vương Xu bị doạ đến khóc thét.
Ngu Thượng Nhung nhấc tay, mấy chục tia kiếm cương ngưng tụ tấn công đám tu hành giả đang cản bước mình.
“Tay không ngưng cương? Bội phục, bội phục!”
“Đại ca ca cố lên!” Vu Vu cũng nhảy lên cổ vũ.
Ngu Thượng Nhung huy động kiếm cương, mỗi một tia chém tới là một người rơi xuống, tia kiếm cương cuối cùng cũng là tia lớn nhất, từ một hoá trăm bắn ra như gai nhím.
Phanh phanh phanh!
Người tu vi thấp không cách nào ngăn cản, ai nấy đều bị trọng thương rơi xuống. Người tu vi cao thì không thể không bị động phòng thủ, lui tít về sau. Ngu Thượng Nhung lập tức tóm được Vương Xu.
Vương Xu hoảng hốt vung quyền: “Đừng lại đây!”
“Thật xin lỗi.”
Thần sắc Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt, tung chưởng đánh về phía bụng nàng. Ầm! Vương Xu từ trên không trung rơi thẳng xuống.
“Xu nhi!” Vương Sĩ Trung đỏ mắt gào lên. Cùng lúc đó Nhiếp Thanh Vân cũng đáp xuống, đao cương ầm ầm đánh lui Vương Sĩ Trung, rốt cuộc đẩy hắn ngã trước mặt Lục Châu mới dừng lại.
Lục Châu lắc đầu hờ hững: “Nếu là trước đây, ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Vương Sĩ Trung tái nhợt ngẩng đầu nhìn Lục Châu, hắn biết nữ nhi của mình đã bị phế đan điền khí hải, bây giờ nàng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Khụ khụ khụ! Hắn ho khan kịch liệt.
Nhiếp Thanh Vân không tiếp tục xuất thủ mà hỏi Vương Sĩ Trung: “Vương đại nhân, còn muốn phản kháng nữa không?”
Vương Sĩ Trung gắng gượng đứng lên, phủi tay áo chắp tay nói với Lục Châu: “Năm điều kiện của Lục tiền bối… ta đồng ý toàn bộ.”
“Tốt.”
Vương Sĩ Trung tập tễnh đi về phía Vương Xu, đỡ nàng dậy rồi truyền nguyên khí vào. Ít nhất hắn cũng phải giúp nữ nhi bớt đi cảm giác đau đớn.
Nhìn cảnh này, không ai lên tiếng nói một lời. Chỉ có Lý Vân Tranh với gương mặt rối rắm nhìn sang Lục Châu: “Làm như vậy có phải đã quá vô tình rồi không?”
Lục Châu ý vị thâm trường đáp:
“Ngươi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời. Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung địa vị cực cao, số người chết trong tay hắn còn hơn xa lão phu. Nếu lão phu thất bại, nếu hắn ngồi ở chỗ này, ngươi nói xem lão phu có còn cơ hội được sống không?”
Lý Vân Tranh nghẹn lời, thân là người ở địa vị cao tất phải hiểu đạo lý này. Năm năm trước toàn bộ tâm phúc của hắn cũng đều bị Vương Sĩ Trung giết sạch chỉ trong một đêm với tội danh thích khách.
“Người hiền không nắm được binh quyền, người trung nghĩa không quản được kẻ tài giỏi, người đa tình không làm nên chuyện lớn… Ngươi có hiểu được không?” Lục Châu hỏi.
Đây là yêu cầu cần có đối với một vị hoàng đế. Nếu không dùng quyền mưu, khi đến hiểm cảnh sẽ chỉ là con cờ mặc cho người khác bài trí.
“Đã hiểu.” Lý Vân Tranh khẽ đáp.
Vương Sĩ Trung ổn định thương thế cho Vương Xu xong mới thở dài một cái, thấm thía nói: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Nhiếp Thanh Vân hạ lệnh: “Giải hai người này đi.”
“Vâng.”
Có mấy tu hành giả bước lên một bước hô: “Vương đại nhân!” Đệ tử Thiên Vũ Viện đã bị đánh hạ gần hết, những người này chính là tinh anh của Vương gia.
“Vương Thác, Vương Tưởng, Vương Vận! Nghe lệnh!” Vương Sĩ Trung cao giọng nói.
Ba người Vương gia khom người đáp: “Vương đại nhân!”
“Ta muốn ở lại Vân Sơn một khoảng thời gian, các ngươi trở về đừng rêu rao, cũng đừng đến tìm Thiên Vũ Viện làm gì. Đi đi.”
“Vâng!”
Vương Sĩ Trung chắp tay nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, ta và tiểu nữ sẽ ở lại đây, năm điều kiện của ngài ta cũng đáp ứng. Nhưng người Vương gia vốn không liên quan đến việc này, giữ bọn hắn lại cũng chẳng để làm gì, có thể thả bọn hắn đi không?”
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía đám người. Giữ bọn hắn lại đúng là chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa vẫn cần đám người này trở về báo tin, nếu không những người khác và Thiên Vũ Viện sẽ sinh lòng cảnh giác.
Lục Châu vừa định gật đầu thì Hải Loa bỗng chỉ tay về phía một thành viên của Vương gia: “Sư phụ, hắn chính là người đã bắt Cát Lượng, lúc nãy Cát Lượng nhìn hắn rất nhiều lần.”
“. . .”
Vương Thác cả kinh, tâm tình chìm vào đáy cốc. Cát Lượng đã trở về sơn phong nghỉ ngơi, nghe Hải Loa nói thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lúc này Vương Sĩ Trung mới nhớ ra khi vừa đến Vân Sơn, nữ nhi Vương Xu đã từng nhắc đến Vương Thác giúp nàng bắt Cát Lượng. Hắn trầm giọng quát: “Vương Thác!”
Vương Thác không nói một lời, lập tức quay đầu chạy.
Mọi người sững sờ. Chạy rồi?
Bình luận facebook