-
Chương 971-975
Chương 971 Vô đề
Hàng chân mày Dư Trần Thù nhíu lại thật chặt. Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Đối thủ rất có thể đã khai Mệnh Cách. Nàng nghiên cứu nhiều năm như vậy, mau nói cho ta biết làm sao mới có thể khai Mệnh Cách.”
Hắn đột nhiên xoay người nhìn nàng, hai mắt trừng lên. “Làm sao mới có thể giết được người đã khai Mệnh Cách?”
Lạc Tuyên nằm trên giường, hai mắt vẫn bất động vô thần, ngoại trừ việc nàng còn sống thì trông nàng lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Dư Trần Thù vô cùng tức giận. Thái độ lạnh lùng đến cực điểm của Lạc Tuyên đã chọc giận hắn.
Dư Trần Thù đột nhiên nhấc tay tung ra một chưởng ấn. Hồng sắc chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh vào bên dưới chiếc giường đá. Ầm!
Lạc Tuyên vẫn thờ ơ bất động, ngay cả mí mắt cũng không nháy đến một lần. Trông nàng hệt như đã chết.
Dư Trần Thù thu chưởng, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác áy náy hối hận. Lát sau, hắn dần dần bình phục.
“Lạc Tuyên, nàng là người đã mở ra cấm kỵ của thiên địa. Vậy nàng hãy ngồi dậy giải quyết những chuyện này đi! Nói cho ta biết, Thái Hư ở đâu?! Rốt cuộc nàng đã để hạt giống Thái Hư ở đâu?!!”
Nói xong lời cuối, Dư Trần Thù kích động đến mức trong mắt xuất hiện tia máu. Ai mà ngờ được Viện trưởng Thiên Vũ Viện cao cao tại thượng không ai bì nổi lại có thể thất thố đến mức này?
Đáng tiếc, Lạc Tuyên vẫn không nói một lời.
Dư Trần Thù lắc đầu phất tay, cửa đá sau lưng chậm rãi di chuyển. Tên đệ tử cầm đèn nhanh chân tiến vào thạch thất.
Dư Trần Thù khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, tay chắp sau lưng hỏi: “Tình hình của Lạc Tuyên thế nào rồi?”
“Bẩm Viện trưởng đại nhân, nữ y sư đã kiểm tra cho nàng, nói rằng nàng có thể đã mắc chứng mất hồn.” Tên đệ tử nói.
“Chứng mất hồn?”
“Người bị chứng mất hồn sẽ không thể giao lưu trò chuyện với người khác, không còn ký ức và suy nghĩ, thậm chí còn không được như động vật. Nàng hiện tại… hiện tại chỉ còn là một cái xác không hồn.”
Dư Trần Thù nhíu mày.
“Chăm sóc nàng cho tốt, dù thế nào cũng phải trị được chứng mất hồn này.”
“Vâng.”
Dư Trần Thù chắp tay sau lưng rời khỏi thạch thất. Đi qua dãy nhà giam vừa âm u vừa hôi thối, từng tiếng nói điên dại vang lên.
“Hắc hắc, lại là mùi thối quen thuộc của viện trưởng đại nhân… ta nhớ ngươi muốn chết..”
“Đến đây nào viện trưởng đại nhân… Mấy trăm năm rồi mà trên người ngươi vẫn có cái mùi thối như vậy…”
Trước đây Dư Trần Thù chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến mấy người này. Không ai biết trong lòng đất bên dưới Thiên Vũ Viện lại giam giữ rất nhiều cường giả trên thế gian, những người này đều bị gán cho danh hiệu “ác ma”, “người điên”, “bệnh tâm thần”…
Nhưng hôm nay tâm tình Dư Trần Thù cực kỳ kém. Đi đến nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước, âm lãnh nói: “Xem ra ta giáo huấn các ngươi vẫn chưa đủ.”
“Đừng, đừng đánh ta… Viện trưởng đại nhân, ngài muốn có được hạt giống Thái Hư sao? Ta có thể nói cho ngài, ngài lại đây… mau lại đây…”
Soạt ——
Trong bóng tối vang lên tiếng xiềng xích va chạm xuống sàn nhà. Hai tay Dư Trần Thù đột nhiên vung ra, bốn phía xuất hiện hồng cương đỏ thẫm. Phanh phanh phanh!
Trong hắc ám vang lên tiếng kêu thảm, sau đó là những tràng cười đầy trào phúng.
“Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh… Có dám thả bọn ta ra rồi đánh một trận thống khoái không? Đồ hèn nhát, ta biết ngươi không dám… Chỉ có như thế mà đòi tìm được Thái Hư, ngươi nằm mơ đi! Ha ha ha… Lạc Tuyên là thiên tài, nàng là thiên tài mà ngươi không bao giờ với tới được! Ha ha ha ha…”
Tiếng cười khiến người ta sợ hãi. Dư Trần Thù hờ hững nói: “Khiến các ngươi thất vọng rồi. Ý tưởng của Lạc Tuyên… ta đã thực hiện được.”
“Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi muốn gạt bọn ta? Không có cửa đâu! Dư Trần Thù… ngươi đứng lại đó! Ngươi đứng lại ——”
Tiếng xiềng xích lại vang lên không ngừng. Dư Trần Thù không để ý đến bọn hắn, thản nhiên rời khỏi lòng đất.
. . .
Ba ngày sau, trong bãi đá nơi rừng sâu yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung đã điều tức được ba ngày, thương thế trong người tốt lên một nửa, tu vi cũng khôi phục không ít. Khi hắn mở mắt ra, ánh nắng gay gắt xuyên qua rừng cây chọc trời khiến cả khu rừng bừng sáng.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn Cát Lượng, nó hí lên một tiếng thay cho lời chào.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ rồi vọt lên thiên không. Thiên võng lập tức hiện ra như mạng nhện, cương tuyến xuất hiện lít nha lít nhít cản lại khiến Trường Sinh Kiếm rơi xuống mặt đất.
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, miệng lẩm bẩm: “Phá giải trận này như thế nào đây?”
Nếu lời Giang Tiểu Sinh nói là thật, trận pháp này do các bậc tiên hiền để lại thì rất khó phá giải.
Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bay vòng vèo khắp nơi trong bãi đá. Mỗi khi bay đến biên giới bãi đá đều xuất hiện cương tuyến đan thành hình mạng nhện giam cầm hắn. Ngu Thượng Nhung không ngừng chưởng vào các cột đá nhưng không có tác dụng gì.
“Đã là trận thì tất phải có phương pháp phá giải.” Ngu Thượng Nhung cẩn thận suy xét. “Nếu cột đá sắp xếp theo một thứ tự nhất định để tạo thành đại trận, vậy ta thử phá hỏng loại kết cấu này xem…”
Ngu Thượng Nhung rút đoạn kiếm ra, kiếm cương xuất hiện đầy trời rồi đồng loạt đánh về phía một cột đá. Số lượng kiếm cương nhiều như vậy nhưng vẫn không thể phá vỡ nổi cột đá sừng sững.
“Số lượng không đủ?” Ngu Thượng Nhung đã nhận ra được điểm mấu chốt.
Ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đan vào nhau tạo thành mạng nhện, muốn phá hỏng một cây cột đá cần phải có ba trăm sáu mươi tia kiếm cương đánh ra cùng một lúc. Mà muốn phá huỷ đại trận này phải tấn công toàn bộ cột đá, tương đương với điều động hơn sáu mươi ngàn tia kiếm cương. Làm sao tạo ra được nhiều kiếm cương như thế?
Ngu Thượng Nhung ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười. “Có lẽ các bậc tiên hiền muốn ta lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm tại đây.”
Nghĩ vậy, hắn ngồi xếp bằng, đoạn kiếm lơ lửng trước mặt, cố gắng gia tăng nguyên khí và lực khống chế.
Nhưng năng lực của con người là có hạn. đạt tới Nguyên Thần cảnh có thể ngưng tụ ra vạn tia kiếm cương, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Số lượng còn kém xa lắm.
Chương 972 Vô đề
Đúng lúc này, tại khu vực trung tâm bãi đá đột nhiên toát ra hào quang nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đột nhiên rung động kịch liệt, đường vân khắc trên thân cột ông ông cộng hưởng, một loại lực hấp dẫn đặc thù sinh ra.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó dừng lại trên thân một con phi cầm vừa rơi vào trận pháp không lâu. Con phi cầm giãy giụa một lát rồi toàn thân cứng đờ, sinh cơ trong người nó hoàn toàn biến mất.
“Hấp thu sinh cơ?”
Hắn lập tức điểm huyệt đạo của mình, che giấu toàn bộ sinh cơ trong đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch. Ngu Thượng Nhung vốn là người đoản mệnh, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ còn lại cũng ít đến thảm thương. Không có kim liên, hắn không được hoàn lại thọ mệnh của tám mảnh liên diệp trước đó.
Nhớ lại lời nói của Giang Tiểu Sinh trước khi rời đi, Diệp Chân cũng đã từng bị đại trận này hấp thu thọ mệnh đến nỗi chết mất năm mạng, trận pháp này quả nhiên có thể hấp thu tuổi thọ của con người!
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục tu luyện mà cố gắng ẩn nấp sinh cơ, tuy vậy sinh cơ vẫn từ từ thoát ra khỏi cơ thể hắn, biến thành làn khói mỏng bay về phía đại trận.
“Cát Lượng, ra ngoài đi!” Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng.
Cát Lượng không nghe lời hắn mà đột nhiên đứng lên đi vòng quanh thân hắn, hai mắt nó toả kim quang nhàn nhạt, một cỗ sinh cơ từ từ bay ra khỏi thân thể nó dung nhập vào cơ thể Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cả kinh. Cát Lượng có năng lực bổ sung thọ mệnh?!
Người Quân Tử Quốc, chớm nở chớm tàn. Đây đều là thiên ý.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung không hề cảm thấy sinh cơ bị rút đi mà còn phát hiện trong cơ thể được bổ sung thêm không ít thọ mệnh. Cho dù là trăm năm cũng đã đủ khiến hắn kinh hỉ đến nghẹn lời.
Rốt cuộc ánh sáng trong trận văn biến mất, những cây cột đá cũng ngưng rung động, mọi vật trở nên yên tĩnh như trước. Ngu Thượng Nhung đứng dậy nhìn Cát Lượng.
Híííííí —— ——
Không đợi Ngu Thượng Nhung kịp phản ứng, Cát Lượng đạp không bay lên trời.
Ầm! Thiên võng ngăn nó lại.
“Ngươi muốn trở về?”
Híííií. Cát Lượng gật đầu.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười vỗ vào lưng nó. “Cho ta một chút thời gian. Nếu không phá được trận này, ta không xứng với danh xưng Kiếm Ma nữa.”
Thời gian cấp bách, Ngu Thượng Nhung ngồi xuống nhanh chóng khôi phục tu vi. Song chưởng chập lại, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm lại bay lên lượn vòng trên không trung…
Cát Lượng nhàm chán không biết làm gì bèn chạy đuổi theo Trường Sinh Kiếm, cứ thế bay vòng quanh bãi đá.
. . .
Trên Vân Sơn.
Lục Châu cũng đang nhắm mắt tu hành, các ký tự vô nghĩa của Thiên thư không ngừng xuất hiện trong não hải, những chữ triện màu vàng kim thi nhau loé lên.
Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng phi phàm đang phát sinh biến hoá. Chẳng lẽ Thiên Thư Khai Quyển bắt đầu có tác dụng?
Các ký tự Thiên thư liên tục lấp loé rồi từ từ biến thành những con chữ có nghĩa, sắp xếp lại thành một câu khẩu quyết.
“Vô lượng chúng sinh, qua hết đời này đến đời khác, thiện có ác có, phúc có tội có, tất cả đều được nghiệp quả minh xét…”
Lực lượng phi phàm đã đạt tới trạng thái bão hoà, Lục Châu bắt đầu mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt hắn hiện ra lam quang, tuy rằng đang nhắm nghiền mắt nhưng Lục Châu lại có thể nhìn thấy!
Lục Châu thấy được Vu Chính Hải đang chắp tay sau lưng đứng trên Vân Sơn đài, Bích Ngọc Đao lơ lửng trước mặt hắn. Chỉ vẻn vẹn có thế thôi mà lực lượng phi phàm đã tiêu hao hết một nửa!
Lục Châu vội vàng dừng thi triển thần thông Thiên thư.
“Thứ này…”
Hắn không biết nên sầu não hay vui mừng. Có được thần thông này Lục Châu có thể nhìn trộm mọi thứ. Nhưng lỡ vô tình nhìn thấy người khác đang tắm chẳng phải rất xấu hổ sao?
Lục Châu lắc đầu. Toàn suy nghĩ linh tinh.
Chỉ trong một hô hấp mà đã lãng phí hết một nửa lực lượng phi phàm, đúng là lòng đau như cắt. Với số lượng đó Lục Châu có thể đối kháng được với thập diệp, nếu chỉ dùng để nhìn trộm thì đúng là lãng phí vô cùng.
Đúng là thần thông cùi bắp! Có cũng như không. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 117.440 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.740 ngày
Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang nghỉ ngơi…), Cùng Kỳ, Đương Khang.
“Cát Lượng đang nghỉ ngơi?” Lục Châu kỳ quái nói.
Sau khi Bạch Trạch thi triển năng lực đặc thù mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, Cát Lượng rốt cuộc đã kích phát ra năng lực gì?
Thần thông tuy là cùi bắp nhưng nhân lúc không cần dùng tới lực lượng phi phàm, có thể thi triển xem sao. Huống hồ gì Lục Châu còn có Tử Lưu Ly hoang cấp, tốc độ khôi phục rất nhanh.
Thế là Lục Châu lại mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt toả ra lam quang nhàn nhạt.
Lần này Lục Châu nhìn thấy Ngu Thượng Nhung ngồi giữa bãi đá tạo hình trận pháp, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay lượn khắp nơi, Cát Lượng đang chạy đuổi theo nó, không ngừng va chạm với cương tuyến của thiên võng.
Trong lòng Lục Châu chấn động, khẽ quát: “Cát Lượng, bảo vệ hắn cẩn thận.”
Cát Lượng lập tức dừng vó ngựa, nó ngửa đầu hí lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đến nằm xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung kỳ quái mở mắt nhìn Cát Lượng. Vừa rồi còn tung tăng bay nhảy khắp nơi, sao bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im rồi?
Cát Lượng nằm một lúc bèn ngủ mất.
. . .
Lục Châu mở mắt, gọi: “Người đâu.”
Ngoài cửa xuất hiện một đệ tử Vân Sơn khom người đáp: “Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Gọi Vu Chính Hải tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau Vu Chính Hải đã đến. “Sư phụ, người cho gọi đồ nhi?”
“Nhị sư đệ ngươi đang gặp khó khăn, nơi đó cách Vân Sơn không xa, vi sư không biết vị trí cụ thể, ngươi tìm đến đó chi viện hắn. Nhớ kỹ, nếu gặp cường địch thì không được ham chiến, nhiệm vụ của ngươi là tìm đến chỗ của nhị sư đệ.” Lục Châu dặn dò.
Vu Chính Hải nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, lập tức đáp: “Vâng, đồ nhi đi ngay.”
Từ ngữ khí của sư phụ, Vu Chính Hải nhận ra tình thế khẩn cấp, nhớ lại mấy ngày nay đều không thấy nhị sư đệ đâu, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
Chương 973 Vô đề
Vừa bay ra khỏi Vân Sơn, Vu Chính Hải chợt nghĩ tới một vấn đề, lập tức lăng không dừng lại, nhíu mày nghĩ: “Mà làm sao sư phụ biết?”
Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia người có thủ đoạn gì đặc biệt? Nhớ lại phương pháp liên lạc của Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải bèn sờ sờ trên người mình.
Tóc, chân, hông… không hề có trận pháp hay ấn ký gì. Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi cảm thấy ghen tị. Sư phụ quan tâm nhị sư đệ như vậy sao? Thật là bất công mà.
. . .
Lục Châu thi triển nhãn lực thần thông mới hai lần đã cạn sạch lực lượng phi phàm.
“Thần thông này cũng có chỗ tốt, nhưng quá lãng phí lực lượng.” Hắn thầm than một tiếng rồi lấy Tử Lưu Ly ra.
Từ khi có Tử Lưu Ly hoang cấp, Lục Châu chỉ cần khoảng ba ngày đã có thể khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy hơi chậm, bèn lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra, mặc niệm một tiếng “sử dụng”.
[Ting — Thiểm Diệu Chi Thạch không thể đề thăng phẩm chất của vật phẩm hoang cấp.]
“. . .”
Không cho thì thôi vậy.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly và Thiểm Diệu Chi Thạch rồi tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong ba ngày sau đó, Vu Chính Hải đi vòng quanh Vân Sơn tìm kiếm tung tích Ngu Thượng Nhung nhưng chưa thấy. Hắn vốn muốn nhờ người hỗ trợ nhưng nghĩ lại bọn họ đều là người hồng liên giới, không quá đáng tin, mà Tiểu Diên Nhi và Hải Loa có tu vi thấp vẫn nên ở lại bên cạnh sư phụ cho an toàn.
Với lực lượng của một mình hắn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
. . .
Ngu Thượng Nhung lại lần nữa mở mắt.
Cát Lượng đang ngủ say bên cạnh. Trải qua một khoảng thời gian điều tức, thương thế và tu vi của hắn đã khôi phục.
May mắn là trong ba ngày nay trận pháp không tiếp tục hấp thu thọ mệnh. Cát Lượng tuy bổ sung không nhiều thọ mệnh nhưng xem ra nó có thể tự mình khôi phục.
Ngu Thượng Nhung lẩm bẩm: “Thiên Tử Kiếm…” Sau đó vung đoạn kiếm gãy ra, đoạn kiếm bay vòng quanh ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá, toả ra vạn tia kiếm cương.
Hắn lơ lửng nhìn số lượng kiếm cương. “Vẫn còn thiếu nhiều.”
Với tu vi cửu diệp, ngưng tụ được mười ngàn tia kiếm cương đã là rất đáng gờm. Thế nhưng số lượng này vẫn chưa đủ bao trùm toàn bộ khu vực bãi đá.
“Cũng tốt, dễ dàng thành công sẽ rất vô vị.”
Ngu Thượng Nhung chập hai tay lại, kiếm cương trong lòng bàn tay bắn ra bốn phía. “Khai!”
Mười ngàn tia kiếm cương lập tức phân ra làm đôi, số lượng kiếm cương lúc này đã là hai ngàn tia. Các ngón tay khẽ run lên, Ngu Thượng Nhung cảm giác áp lực gia tăng đến mấy lần.
Đường đường là Kiếm Ma, chẳng lẽ lại chỉ có thể khống chế hai mươi ngàn tia kiếm cương? Hắn và Vu Chính Hải kỳ thực rất giống nhau, đều có lòng hiếu thắng cực mạnh, quyết không từ bỏ.
Nguyên khí phát tiết ra ngoài, kiếm cương lại phân làm đôi!
Trong khoảnh khắc bốn mươi ngàn tia kiếm cương xuất hiện, toàn bộ kiếm cương đột nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ như pha lê rồi tiêu tán.
Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng, Ngu Thượng Nhung cũng lảo đảo rơi xuống.
“Không được.”
Hắn lau mồ hôi trên mặt rồi ngồi xuống điều tức. Nguyên khí lại dần khôi phục, Ngu Thượng Nhung bắt đầu nghĩ cách khống chế nhiều kiếm cương hơn.
“Phải thu nhỏ thể tích, tiết kiệm nguyên khí.”
Ngu Thượng Nhung tổng kết lại sau lần thất bại vừa rồi. Chỉ cần kiếm cương đủ để chém đứt cương tuyến, không cần ngưng tụ ra kiếm cương quá lớn.
Đảo mắt lại một ngày trôi qua.
Ngu Thượng Nhung đã thử nghiệm hơn mười lần, toàn bộ đều thất bại.
Lần gần đây nhất, hắn ngưng tụ được sáu mươi ngàn tia kiếm cương nhưng thời gian duy trì quá ngắn, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Đêm đến, trăng sáng treo cao, Ngu Thượng Nhung lâm vào trầm tư.
“Rốt cuộc Thiên Tử Kiếm là gì?”
Tư tưởng càng cao xa rộng lớn thì kiếm đạo càng cao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. “Tranh cường hiếu thắng… vốn là việc tầm thường.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy, nín hơi ngưng thần, dưới chân xuất hiện kim ấn hình bát quái, nguyên khí bốc lên. Mũi chân điểm nhẹ, Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, kiếm cương bộc phát.
Ông —— ——
Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, tốc độ ngưng cương của Ngu Thượng Nhung nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện vạn tia kiếm cương, sau đó một phân thành hai, hai phân thành bốn. Bốn mươi ngàn tia kiếm cương chi chít đầy trời.
“Pháp thân!”
Toà pháp thân kim sắc cửu diệp xuất hiện rọi sáng phương viên ngàn mét.
Vu Chính Hải đang tìm kiếm quanh Vân Sơn chợt quay đầu nhìn về phía một điểm sáng ở nơi xa. “Kim sắc pháp thân?”
Hắn không hề do dự, lập tức toàn lực phi hành về phía đó.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục phát tiết nguyên khí. “Khai!”
Hơn hai mươi ngàn tia kiếm cương tách ra làm đôi tạo thành sáu mươi lăm ngàn tia, tuy vậy có mấy chục tia vì cách quá xa mà từ từ tiêu tán.
Trán Ngu Thượng Nhung ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt càng thêm cương quyết. Hắn chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Trận văn giữa bia đá lại phát sáng lên. Nếu để trận văn bắt đầu hấp thu thọ mệnh thì lần thử nghiệm tiếp theo sẽ phải dời lại đến mấy ngày sau.
Dưới hoàn cảnh khốn khó, lực chiến đấu của Ngu Thượng Nhung lại càng được kích phát, hắn chính là loại cao thủ kiếm đạo gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn!
Trong lúc gấp gáp, ánh mắt Ngu Thượng Nhung đảo qua ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá.
“Vạn vật là kiếm?”
Ba trăm sáu mươi mốt cột đá… đây chẳng phải là một bàn cờ sao? Thế sự như cờ, có cương có nhu, nhân sinh cũng như một bàn cờ, sao có thể thiếu đi một bước.
(Chú thích: bàn cờ vây có 19 đường ngang và 19 đường dọc, tạo thành 361 điểm.)
Ngu Thượng Nhung cười nhạt, bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải để ổn định gần sáu mươi lăm ngàn tia kiếm cương rồi tung người bay lên không.
Thiên võng lập tức xuất hiện, kiếm cương va chạm với cương tuyến! Phanh phanh phanh!
Mỗi một đường cương tuyến kết nối giữa hai cột đá đều bị tia kiếm cương chém đứt, toàn bộ tấm lưới chi chít khổng lồ bao bọc cả khu vực bị chém đến nát bấy, cảnh tượng vô cùng hoa lệ hùng vĩ. Ngu Thượng Nhung quả thật đã cố gắng hết sức.
Chương 974 Vô đề
Hơn sáu mươi ngàn đường cương tuyến vụn vỡ rơi xuống như tuyết rồi tiêu tán giữa không trung. Khu vực trung tâm trận văn còn chưa kịp hoàn toàn sáng lên đã trở nên ảm đạm thất sắc.
Những trận văn khắc hoạ trên thân cột đá tựa như tro bụi từ từ bong tróc rồi phiêu tán trong gió.
Thành công phá trận!
Ngu Thượng Nhung hài lòng gật đầu, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có. Một phần vì hắn đã chinh phục được trận pháp do các bậc tiên hiền để lại, một phần vì hắn không chỉ lĩnh ngộ ra Thiên Tử Kiếm mà còn hiểu được vạn vật là kiếm.
Đúng lúc này, pháp thân tiêu tán, Ngu Thượng Nhung cảm thấy mất thăng bằng, toàn thân rơi xuống.
Hắn cả kinh, chợt nhận ra đan điền khí hải đã bị vắt sạch, không còn lấy một tia nguyên khí. “Ê! Cát Lượng…”
Ầm!
Ngu Thượng Nhung đập mặt xuống đất.
“. . .”
Kiếm Ma ưu nhã thong dong, từ xưa tới nay chưa từng chật vật như thế.
Tu hành giả đã Thối Thể dù có rơi xuống ở độ cao như vậy cũng không thể bị thương, chỉ là hình tượng bị huỷ hoại không ít.
Hííííí.
Cát Lượng ngẩng đầu nhìn hắn, phì phò một tiếng rồi lại nằm xuống. Ngu Thượng Nhung nhìn trái nhìn phải một lát, cảm giác xấu hổ dần phai đi, tâm tình ổn định mới ngồi xếp bằng xuống, chấn bay bụi bặm trên người.
Dưới ánh trăng, hắn nở nụ cười nhạt. “Cát Lượng, thấy ta phá trận thế nào?”
Bốp, bốp, bốp…
“Phá rất hay!” Một thân ảnh từ sau đại thụ bước ra. Ánh trăng chiếu lên mặt hắn.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn lại. “Giang Tiểu Sinh?”
“Ta đã giám thị ngươi mấy ngày nay để xác nhận ngươi sẽ chết… Không ngờ ngươi lại có thể phá trận.” Giang Tiểu Sinh nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Chỉ là một trận pháp nhỏ, không đáng nhắc tới.”
“Đừng giả vờ, xem bộ dạng chật vật của ngươi kìa. Hôm nay ta sẽ thay sư phụ báo thù, lấy mạng của ngươi. Trước khi lâm chung ngươi còn có di ngôn gì thì nói đi, ta sẽ chuyển lời cho sư phụ ngươi.” Giang Tiểu Sinh âm hiểm cười.
“Chỉ bằng ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Trường Sinh Kiếm, đáng tiếc nó đã bị gãy đôi, năng lượng bên trong chẳng còn lại gì, phù văn đã tiêu tán từ lâu. Hắn không còn có thể như trước đây, tay không chém giết Nguyên Thần cảnh.
“Chỉ bằng ta thôi.” Giang Tiểu Sinh đáp. “Không có di ngôn thì lên đường đi!”
Giang Tiểu Sinh tung ra chưởng ấn, Ngu Thượng Nhung theo bản năng đạp đất định bay lên, chợt phát hiện không bay được bèn nghiêng người tránh né. Chưởng ấn đánh trúng một cột đá phát ra tiếng ‘phanh’ vang dội.
Giang Tiểu Sinh lắc đầu nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội khôi phục. Có một số kẻ chết vì nói nhiều.”
Nói xong hắn lại đánh ra mấy chưởng. Đám chưởng ấn xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung. Dựa vào lực lượng Thối Thể cảnh và bản năng chiến đấu nhiều năm, Ngu Thượng Nhung nghiêng trái ngã phải né tránh, đồng thời gia tăng tốc độ khôi phục nguyên khí.
Đáng tiếc trong trạng thái chiến đấu, lượng nguyên khí hồi phục ít đến đáng thương. Ngu Thượng Nhung vẫn luôn tích súc nguyên khí trong cơ thể, chờ đợi cơ hội để tung ra một chưởng.
Thấy thân pháp Ngu Thượng Nhung phi phàm cùng thái độ trấn định tự nhiên, Giang Tiểu Sinh không giữ lại thực lực nữa mà gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân hồng liên ngũ diệp xuất hiện rồi nhào tới.
“Ngũ diệp?”
Ngu Thượng Nhung không ngờ đồ đệ của Diệp Chân là đại tu hành giả. Nếu hắn là tứ diệp trở xuống, Ngu Thượng Nhung có thể dùng một chưởng giết chết hắn, nhưng Giang Tiểu Sinh lại là ngũ diệp, sẽ không dễ chết như vậy.
Pháp thân lao vùn vụt tới, Ngu Thượng Nhung cấp tốc lui lại. Lúc này Cát Lượng đột nhiên xuất hiện phía trên pháp thân hồng liên, dùng bốn vó ngựa đạp mạnh xuống.
Híííííiíí ——
Giang Tiểu Sinh mang theo pháp thân lui lại mấy bước, ngẩng đầu mắng: “Súc sinh, ta giết hắn xong nhất định sẽ hàng phục ngươi!”
Hắn giám thị Ngu Thượng Nhung đã lâu, biết rõ Cát Lượng đã tiêu hao rất nhiều năng lượng nên không thèm để ý tới nó, tiếp tục lao về phía Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh!
Trận pháp trong bãi đá bị huỷ, đám cột đá đều trở thành phế thạch, pháp thân hồng liên quét tới đánh ngã mấy chục cây cột. Ngu Thượng Nhung không thể không dùng tới chút nguyên khí nhỏ nhoi vừa mới phục hồi để tung người nhảy lùi về sau.
Giang Tiểu Sinh nhíu mày. Ngu Thượng Nhung đứng thẳng lưng, y phục trên người khẽ tung bay. Hắn mỉm cười nói:
“Tiểu bằng hữu, với năng lực của ngươi mà đòi giết ta thì còn thiếu nhiều lắm.”
“Vậy thì thử xem!”
Giang Tiểu Sinh thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngay khi pháp thân hồng liên vừa định đánh tới…
“Ê.”
Trên đầu Giang Tiểu Sinh chợt vang lên một tiếng gọi khẽ.
Ngay sau đó, đao cương trút xuống như cuồng phong vũ bão, kim quang đầy trời. Huyền Thiên Tinh Mang, Quân Lâm Thiên Hạ, Kinh Hồng Nhất Miết, Băng Phong Tam Xích ồ ạt xuất hiện, tuyệt chiêu nối tiếp tuyệt chiêu.
Phanh! Bích Ngọc Đao cắm thẳng xuống đất, phản xạ lại ánh trăng.
Vu Chính Hải bay xuống, có vẻ đắc ý nói: “Thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung xem thường: “Chỉ là ngũ diệp mà huynh phải dùng đến bốn tuyệt chiêu.”
“Không.” Vu Chính Hải lắc đầu, “Mấy ngày trước ta học được không ít thứ từ sư phụ. Sư phụ khiến ta chấn động cực sâu.”
“Ồ?”
“Ngũ diệp yếu không? Không yếu. Biết đâu hắn có thể giống như đệ, mới tam diệp đã có thể giết lục diệp, lên ngũ diệp giết được cả bát diệp thì sao?” Vu Chính Hải chậm rãi nói, “Đừng khinh thường bất kỳ kẻ nào, cho dù trông hắn có vẻ chỉ là một tên ngũ diệp nho nhỏ.”
“Đây thật sự là lời sư phụ nói?” Ngu Thượng Nhung không tin tưởng lắm.
“Nói tóm lại chỉ có một câu…” Vu Chính Hải nhìn Ngu Thượng Nhung. “Phải học được cách bổ đao.”
“. . .”
Cát Lượng phì phò chạy tới, tâm tình Ngu Thượng Nhung không tệ, không thèm cãi cọ với Vu Chính Hải nữa. Hắn vỗ vỗ lưng Cát Lượng.
“Đại sư huynh, huynh nói có lý, hôm nay ta không tranh với huynh. Sư phụ từng nói kiếm phân tứ đẳng, người hiếu thắng tranh phong sẽ chỉ có thể là nhị đẳng. Nay ta đã lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm và vạn vật là kiếm, ta không muốn tranh với huynh nữa.”
Vu Chính Hải nghe vậy, nghi ngờ nói: “Thật à?”
“Đợi đại sư huynh lĩnh ngộ được vạn vật là đao thì chúng ta tiếp tục tranh cũng không muộn.”
“Được.”
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua thi thể Giang Tiểu Sinh rồi quay về bãi đá, nhặt Trường Sinh Kiếm lên.
Chương 975 Vô đề
“Sao đại sư huynh biết ta ở chỗ này?”
“Sư phụ lo lắng cho đệ nên lệnh ta đến tìm đệ.” Vu Chính Hải cười nói, “Xem ra tình hình của đệ không được ổn thoả? Nhưng đệ yên tâm, ta sẽ không chế giễu đệ, chúng ta xem như hoà nhau một trận.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Kỳ thực nếu đại sư huynh không xuất thủ thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Không phải đệ vừa bảo sẽ không tranh với ta nữa à?”
“Có thể không tranh vũ dũng, nhưng về đạo lý quyết không nhường.” Ngu Thượng Nhung vừa nhảy lên lưng Cát Lượng vừa cười đáp.
Vu Chính Hải không phục, lập tức đi theo nói: “Đệ không còn nguyên khí, làm sao giết hắn?”
“Ta có rất nhiều phương pháp, sư huynh không cần nhọc lòng…”
“Ta cảm thấy đệ chẳng còn phương pháp nào cả.”
“. . .”
Hai người vừa đi vừa tranh cãi, không bao lâu sau đã biến mất ở chân trời.
Ánh trăng rọi xuống bãi đá, chiếu lên thi thể Giang Tiểu Sinh. Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở mắt!
Giang Tiểu Sinh ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc nhìn máu me be bét trên người, lập tức nổi cơn giận dữ. “Thù này ta nhất định sẽ báo…”
Giang Tiểu Sinh gian nan bò dậy, không cam lòng nói: “Phải lấy lại Tử Lưu Ly của sư phụ mới được.”
Hộc ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó kéo lê thân thể đầy vết thương đi vào trong rừng sâu.
. . .
Trong lúc Vu Chính Hải đi tìm Ngu Thượng Nhung, Lục Châu lại hồi phục đầy đủ lực lượng phi phàm. Bên tai chợt vang lên thông báo nhận được một ngàn điểm công đức ban thưởng.
“Một ngàn điểm…”
Con số này chứng tỏ tu vi của đối phương không đủ để uy hiếp đến Ngu Thượng Nhung, vì sao hắn lại bị vây khốn? Đương nhiên người này cũng có thể do Vu Chính Hải giết, ra ngoài gặp phải kẻ đui mù cũng là chuyện rất bình thường.
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng lần trước mình thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc là kẻ nào có năng lực vây khốn Ngu Thượng Nhung?
“Đoạn kiếm…”
Tuy hình ảnh chỉ lướt qua trong thoáng chốc nhưng Lục Châu đã kịp nhìn thấy đoạn kiếm lơ lửng trước mặt Ngu Thượng Nhung chính là nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. Kẻ có thể đánh gãy Trường Sinh Kiếm, lại vây khốn Ngu Thượng Nhung cửu diệp thì ít nhất cũng nắm giữ vũ khí hoang cấp.
Sớm biết như vậy Lục Châu đã thăng cấp cho Trường Sinh Kiếm rồi. Ngu Thượng Nhung quá ỷ lại vào kiếm khiến cho kiếm đạo của hắn cứ trì trệ không tiến. Hầy…
Có đám đồ đệ này, đời này Lục Châu hắn đừng hòng có một ngày bớt lo.
“Thử lại lần nữa.”
Lục Châu quyết định thi triển nhãn lực thần thông xem tình hình thế nào. Hai tay chập lại, vừa định mặc niệm khẩu quyết thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Bái kiến sư phụ.”
Là giọng của Vu Chính Hải.
“Bái kiến sư phụ.”
Lần này là giọng Ngu Thượng Nhung.
Trong lòng Lục Châu rốt cuộc cũng buông lỏng. Cũng may bọn hắn trở về kịp lúc, nếu không lại phải lãng phí một nửa lực lượng phi phàm.
“Vào đi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào, đến trước mặt Lục Châu lại lần nữa hành lễ.
Lục Châu đưa tay ngăn lại. “Miễn lễ.”
Vu Chính Hải nói: “Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, nhị sư đệ đã bình an vô sự.”
“Bình an vô sự?” Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung dò xét, thấy tay phải Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Thấy ánh mắt sư phụ khác thường, Ngu Thượng Nhung khom người nói: “Đồ nhi quả thật gặp một chút phiền toái, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế. Đa tạ sư phụ quan tâm, đa tạ đại sư huynh đến hiệp trợ.”
Lục Châu rời mắt khỏi Trường Sinh Kiếm, nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Người đều có lòng hiếu thắng, vi sư có thể lý giải. Nhưng nói dối không phải là thói quen tốt.”
Ngu Thượng Nhung khom người đáp: “Đồ nhi nói từng câu đều là thật, không dám lừa gạt sư phụ.”
“Rút kiếm ra.” Lục Châu hạ lệnh.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung giật mình, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của sư phụ, hắn đành phải rút Trường Sinh Kiếm ra.
Ngu Thượng Nhung quỳ một gối xuống, dâng đoạn kiếm lên bằng hai tay: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cẩn thận làm hỏng Trường Sinh Kiếm…”
Lục Châu vẫn bình tĩnh nhưng Vu Chính Hải thì không khỏi kinh ngạc. Hắn hiểu rất rõ nhị sư đệ, cũng rõ ràng Trường Sinh Kiếm có ý nghĩa với sư đệ đến thế nào. Suốt đoạn đường đi Vu Chính Hải không hề nhìn ra Ngu Thượng Nhung có tâm sự. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
Ngu Thượng Nhung bèn kể lại những chuyện mình đã gặp phải, khi nói tới nam tử bị mù một mắt, Vu Chính Hải và Lục Châu đều nhíu mày. Loại cương khí từ tím chuyển sang đen này khiến hai người không thể không thận trọng.
“Nam tử mù một mắt này có thủ đoạn công kích vô cùng quỷ dị. Khi giao thủ với hắn, đồ nhi trong lúc sơ suất đã bị hắn dùng vũ khí hoang cấp va chạm với Trường Sinh Kiếm, khiến nó bị gãy đôi.”
“Vũ khí hoang cấp?”
Ngu Thượng Nhung lấy từ trong ngực áo ra một món đồ nhỏ. Khi đang chiến đấu, bóng đêm nồng đậm khiến hắn không nhìn rõ. Bây giờ xem lại mới thấy vật này trông như một khối đá, chỉ khác ở chỗ nó ẩn hiện quang hoa.
Lục Châu vung tay lên, vật kia bay vào lòng bàn tay hắn.
[Ting — thu hoạch được vật liệu Hoả Linh Thạch, có thể dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp lên hồng cấp.] (Chú ý: cần ba khối Hoả Linh Thạch mới có thể tiến hành thăng cấp.)
“Hoả Linh Thạch?” Lục Châu điều động nguyên khí, Hoả Linh Thạch lập tức toả ra quang hoa rạng rỡ hơn. Không chỉ có thể dùng làm vũ khí công kích mà còn là vật liệu dùng để đề thăng phẩm cấp vũ khí.
Thiểm Diệu Chi Thạch chỉ có thể đề thăng phẩm cấp cho vũ khí thiên giai. Vận khí của Ngu Thượng Nhung quả thật quá lớn rồi.
“Sư phụ nhận ra vật này?” Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, vuốt râu nói: “Có biết tới. Vật này dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp. Hoang cấp đã rất quý hiếm, hồng cấp lại càng đáng ngưỡng mộ, Hoả Linh Thạch là một bảo bối khó tìm.”
Vu Chính Hải lấy làm kinh hãi, lập tức vỗ bả vai Ngu Thượng Nhung, vui mừng nói:
“Nhị sư đệ, đệ thật là may mắn. Tuy rằng kiếm đã gãy nhưng ông trời không có bạc đãi đệ. Thiên giai có là cái gì, có viên Hoả Linh Thạch này, về sau đệ sẽ là người đầu tiên trên Ma Thiên Các nắm giữ hồng cấp vũ khí!”
Hàng chân mày Dư Trần Thù nhíu lại thật chặt. Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Đối thủ rất có thể đã khai Mệnh Cách. Nàng nghiên cứu nhiều năm như vậy, mau nói cho ta biết làm sao mới có thể khai Mệnh Cách.”
Hắn đột nhiên xoay người nhìn nàng, hai mắt trừng lên. “Làm sao mới có thể giết được người đã khai Mệnh Cách?”
Lạc Tuyên nằm trên giường, hai mắt vẫn bất động vô thần, ngoại trừ việc nàng còn sống thì trông nàng lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Dư Trần Thù vô cùng tức giận. Thái độ lạnh lùng đến cực điểm của Lạc Tuyên đã chọc giận hắn.
Dư Trần Thù đột nhiên nhấc tay tung ra một chưởng ấn. Hồng sắc chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh vào bên dưới chiếc giường đá. Ầm!
Lạc Tuyên vẫn thờ ơ bất động, ngay cả mí mắt cũng không nháy đến một lần. Trông nàng hệt như đã chết.
Dư Trần Thù thu chưởng, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác áy náy hối hận. Lát sau, hắn dần dần bình phục.
“Lạc Tuyên, nàng là người đã mở ra cấm kỵ của thiên địa. Vậy nàng hãy ngồi dậy giải quyết những chuyện này đi! Nói cho ta biết, Thái Hư ở đâu?! Rốt cuộc nàng đã để hạt giống Thái Hư ở đâu?!!”
Nói xong lời cuối, Dư Trần Thù kích động đến mức trong mắt xuất hiện tia máu. Ai mà ngờ được Viện trưởng Thiên Vũ Viện cao cao tại thượng không ai bì nổi lại có thể thất thố đến mức này?
Đáng tiếc, Lạc Tuyên vẫn không nói một lời.
Dư Trần Thù lắc đầu phất tay, cửa đá sau lưng chậm rãi di chuyển. Tên đệ tử cầm đèn nhanh chân tiến vào thạch thất.
Dư Trần Thù khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, tay chắp sau lưng hỏi: “Tình hình của Lạc Tuyên thế nào rồi?”
“Bẩm Viện trưởng đại nhân, nữ y sư đã kiểm tra cho nàng, nói rằng nàng có thể đã mắc chứng mất hồn.” Tên đệ tử nói.
“Chứng mất hồn?”
“Người bị chứng mất hồn sẽ không thể giao lưu trò chuyện với người khác, không còn ký ức và suy nghĩ, thậm chí còn không được như động vật. Nàng hiện tại… hiện tại chỉ còn là một cái xác không hồn.”
Dư Trần Thù nhíu mày.
“Chăm sóc nàng cho tốt, dù thế nào cũng phải trị được chứng mất hồn này.”
“Vâng.”
Dư Trần Thù chắp tay sau lưng rời khỏi thạch thất. Đi qua dãy nhà giam vừa âm u vừa hôi thối, từng tiếng nói điên dại vang lên.
“Hắc hắc, lại là mùi thối quen thuộc của viện trưởng đại nhân… ta nhớ ngươi muốn chết..”
“Đến đây nào viện trưởng đại nhân… Mấy trăm năm rồi mà trên người ngươi vẫn có cái mùi thối như vậy…”
Trước đây Dư Trần Thù chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến mấy người này. Không ai biết trong lòng đất bên dưới Thiên Vũ Viện lại giam giữ rất nhiều cường giả trên thế gian, những người này đều bị gán cho danh hiệu “ác ma”, “người điên”, “bệnh tâm thần”…
Nhưng hôm nay tâm tình Dư Trần Thù cực kỳ kém. Đi đến nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước, âm lãnh nói: “Xem ra ta giáo huấn các ngươi vẫn chưa đủ.”
“Đừng, đừng đánh ta… Viện trưởng đại nhân, ngài muốn có được hạt giống Thái Hư sao? Ta có thể nói cho ngài, ngài lại đây… mau lại đây…”
Soạt ——
Trong bóng tối vang lên tiếng xiềng xích va chạm xuống sàn nhà. Hai tay Dư Trần Thù đột nhiên vung ra, bốn phía xuất hiện hồng cương đỏ thẫm. Phanh phanh phanh!
Trong hắc ám vang lên tiếng kêu thảm, sau đó là những tràng cười đầy trào phúng.
“Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh… Có dám thả bọn ta ra rồi đánh một trận thống khoái không? Đồ hèn nhát, ta biết ngươi không dám… Chỉ có như thế mà đòi tìm được Thái Hư, ngươi nằm mơ đi! Ha ha ha… Lạc Tuyên là thiên tài, nàng là thiên tài mà ngươi không bao giờ với tới được! Ha ha ha ha…”
Tiếng cười khiến người ta sợ hãi. Dư Trần Thù hờ hững nói: “Khiến các ngươi thất vọng rồi. Ý tưởng của Lạc Tuyên… ta đã thực hiện được.”
“Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi muốn gạt bọn ta? Không có cửa đâu! Dư Trần Thù… ngươi đứng lại đó! Ngươi đứng lại ——”
Tiếng xiềng xích lại vang lên không ngừng. Dư Trần Thù không để ý đến bọn hắn, thản nhiên rời khỏi lòng đất.
. . .
Ba ngày sau, trong bãi đá nơi rừng sâu yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung đã điều tức được ba ngày, thương thế trong người tốt lên một nửa, tu vi cũng khôi phục không ít. Khi hắn mở mắt ra, ánh nắng gay gắt xuyên qua rừng cây chọc trời khiến cả khu rừng bừng sáng.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn Cát Lượng, nó hí lên một tiếng thay cho lời chào.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ rồi vọt lên thiên không. Thiên võng lập tức hiện ra như mạng nhện, cương tuyến xuất hiện lít nha lít nhít cản lại khiến Trường Sinh Kiếm rơi xuống mặt đất.
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, miệng lẩm bẩm: “Phá giải trận này như thế nào đây?”
Nếu lời Giang Tiểu Sinh nói là thật, trận pháp này do các bậc tiên hiền để lại thì rất khó phá giải.
Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bay vòng vèo khắp nơi trong bãi đá. Mỗi khi bay đến biên giới bãi đá đều xuất hiện cương tuyến đan thành hình mạng nhện giam cầm hắn. Ngu Thượng Nhung không ngừng chưởng vào các cột đá nhưng không có tác dụng gì.
“Đã là trận thì tất phải có phương pháp phá giải.” Ngu Thượng Nhung cẩn thận suy xét. “Nếu cột đá sắp xếp theo một thứ tự nhất định để tạo thành đại trận, vậy ta thử phá hỏng loại kết cấu này xem…”
Ngu Thượng Nhung rút đoạn kiếm ra, kiếm cương xuất hiện đầy trời rồi đồng loạt đánh về phía một cột đá. Số lượng kiếm cương nhiều như vậy nhưng vẫn không thể phá vỡ nổi cột đá sừng sững.
“Số lượng không đủ?” Ngu Thượng Nhung đã nhận ra được điểm mấu chốt.
Ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đan vào nhau tạo thành mạng nhện, muốn phá hỏng một cây cột đá cần phải có ba trăm sáu mươi tia kiếm cương đánh ra cùng một lúc. Mà muốn phá huỷ đại trận này phải tấn công toàn bộ cột đá, tương đương với điều động hơn sáu mươi ngàn tia kiếm cương. Làm sao tạo ra được nhiều kiếm cương như thế?
Ngu Thượng Nhung ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười. “Có lẽ các bậc tiên hiền muốn ta lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm tại đây.”
Nghĩ vậy, hắn ngồi xếp bằng, đoạn kiếm lơ lửng trước mặt, cố gắng gia tăng nguyên khí và lực khống chế.
Nhưng năng lực của con người là có hạn. đạt tới Nguyên Thần cảnh có thể ngưng tụ ra vạn tia kiếm cương, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Số lượng còn kém xa lắm.
Chương 972 Vô đề
Đúng lúc này, tại khu vực trung tâm bãi đá đột nhiên toát ra hào quang nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đột nhiên rung động kịch liệt, đường vân khắc trên thân cột ông ông cộng hưởng, một loại lực hấp dẫn đặc thù sinh ra.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó dừng lại trên thân một con phi cầm vừa rơi vào trận pháp không lâu. Con phi cầm giãy giụa một lát rồi toàn thân cứng đờ, sinh cơ trong người nó hoàn toàn biến mất.
“Hấp thu sinh cơ?”
Hắn lập tức điểm huyệt đạo của mình, che giấu toàn bộ sinh cơ trong đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch. Ngu Thượng Nhung vốn là người đoản mệnh, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ còn lại cũng ít đến thảm thương. Không có kim liên, hắn không được hoàn lại thọ mệnh của tám mảnh liên diệp trước đó.
Nhớ lại lời nói của Giang Tiểu Sinh trước khi rời đi, Diệp Chân cũng đã từng bị đại trận này hấp thu thọ mệnh đến nỗi chết mất năm mạng, trận pháp này quả nhiên có thể hấp thu tuổi thọ của con người!
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục tu luyện mà cố gắng ẩn nấp sinh cơ, tuy vậy sinh cơ vẫn từ từ thoát ra khỏi cơ thể hắn, biến thành làn khói mỏng bay về phía đại trận.
“Cát Lượng, ra ngoài đi!” Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng.
Cát Lượng không nghe lời hắn mà đột nhiên đứng lên đi vòng quanh thân hắn, hai mắt nó toả kim quang nhàn nhạt, một cỗ sinh cơ từ từ bay ra khỏi thân thể nó dung nhập vào cơ thể Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cả kinh. Cát Lượng có năng lực bổ sung thọ mệnh?!
Người Quân Tử Quốc, chớm nở chớm tàn. Đây đều là thiên ý.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung không hề cảm thấy sinh cơ bị rút đi mà còn phát hiện trong cơ thể được bổ sung thêm không ít thọ mệnh. Cho dù là trăm năm cũng đã đủ khiến hắn kinh hỉ đến nghẹn lời.
Rốt cuộc ánh sáng trong trận văn biến mất, những cây cột đá cũng ngưng rung động, mọi vật trở nên yên tĩnh như trước. Ngu Thượng Nhung đứng dậy nhìn Cát Lượng.
Híííííí —— ——
Không đợi Ngu Thượng Nhung kịp phản ứng, Cát Lượng đạp không bay lên trời.
Ầm! Thiên võng ngăn nó lại.
“Ngươi muốn trở về?”
Híííií. Cát Lượng gật đầu.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười vỗ vào lưng nó. “Cho ta một chút thời gian. Nếu không phá được trận này, ta không xứng với danh xưng Kiếm Ma nữa.”
Thời gian cấp bách, Ngu Thượng Nhung ngồi xuống nhanh chóng khôi phục tu vi. Song chưởng chập lại, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm lại bay lên lượn vòng trên không trung…
Cát Lượng nhàm chán không biết làm gì bèn chạy đuổi theo Trường Sinh Kiếm, cứ thế bay vòng quanh bãi đá.
. . .
Trên Vân Sơn.
Lục Châu cũng đang nhắm mắt tu hành, các ký tự vô nghĩa của Thiên thư không ngừng xuất hiện trong não hải, những chữ triện màu vàng kim thi nhau loé lên.
Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng phi phàm đang phát sinh biến hoá. Chẳng lẽ Thiên Thư Khai Quyển bắt đầu có tác dụng?
Các ký tự Thiên thư liên tục lấp loé rồi từ từ biến thành những con chữ có nghĩa, sắp xếp lại thành một câu khẩu quyết.
“Vô lượng chúng sinh, qua hết đời này đến đời khác, thiện có ác có, phúc có tội có, tất cả đều được nghiệp quả minh xét…”
Lực lượng phi phàm đã đạt tới trạng thái bão hoà, Lục Châu bắt đầu mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt hắn hiện ra lam quang, tuy rằng đang nhắm nghiền mắt nhưng Lục Châu lại có thể nhìn thấy!
Lục Châu thấy được Vu Chính Hải đang chắp tay sau lưng đứng trên Vân Sơn đài, Bích Ngọc Đao lơ lửng trước mặt hắn. Chỉ vẻn vẹn có thế thôi mà lực lượng phi phàm đã tiêu hao hết một nửa!
Lục Châu vội vàng dừng thi triển thần thông Thiên thư.
“Thứ này…”
Hắn không biết nên sầu não hay vui mừng. Có được thần thông này Lục Châu có thể nhìn trộm mọi thứ. Nhưng lỡ vô tình nhìn thấy người khác đang tắm chẳng phải rất xấu hổ sao?
Lục Châu lắc đầu. Toàn suy nghĩ linh tinh.
Chỉ trong một hô hấp mà đã lãng phí hết một nửa lực lượng phi phàm, đúng là lòng đau như cắt. Với số lượng đó Lục Châu có thể đối kháng được với thập diệp, nếu chỉ dùng để nhìn trộm thì đúng là lãng phí vô cùng.
Đúng là thần thông cùi bắp! Có cũng như không. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 117.440 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.740 ngày
Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang nghỉ ngơi…), Cùng Kỳ, Đương Khang.
“Cát Lượng đang nghỉ ngơi?” Lục Châu kỳ quái nói.
Sau khi Bạch Trạch thi triển năng lực đặc thù mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, Cát Lượng rốt cuộc đã kích phát ra năng lực gì?
Thần thông tuy là cùi bắp nhưng nhân lúc không cần dùng tới lực lượng phi phàm, có thể thi triển xem sao. Huống hồ gì Lục Châu còn có Tử Lưu Ly hoang cấp, tốc độ khôi phục rất nhanh.
Thế là Lục Châu lại mặc niệm khẩu quyết. Hai mắt toả ra lam quang nhàn nhạt.
Lần này Lục Châu nhìn thấy Ngu Thượng Nhung ngồi giữa bãi đá tạo hình trận pháp, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay lượn khắp nơi, Cát Lượng đang chạy đuổi theo nó, không ngừng va chạm với cương tuyến của thiên võng.
Trong lòng Lục Châu chấn động, khẽ quát: “Cát Lượng, bảo vệ hắn cẩn thận.”
Cát Lượng lập tức dừng vó ngựa, nó ngửa đầu hí lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đến nằm xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung kỳ quái mở mắt nhìn Cát Lượng. Vừa rồi còn tung tăng bay nhảy khắp nơi, sao bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im rồi?
Cát Lượng nằm một lúc bèn ngủ mất.
. . .
Lục Châu mở mắt, gọi: “Người đâu.”
Ngoài cửa xuất hiện một đệ tử Vân Sơn khom người đáp: “Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Gọi Vu Chính Hải tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau Vu Chính Hải đã đến. “Sư phụ, người cho gọi đồ nhi?”
“Nhị sư đệ ngươi đang gặp khó khăn, nơi đó cách Vân Sơn không xa, vi sư không biết vị trí cụ thể, ngươi tìm đến đó chi viện hắn. Nhớ kỹ, nếu gặp cường địch thì không được ham chiến, nhiệm vụ của ngươi là tìm đến chỗ của nhị sư đệ.” Lục Châu dặn dò.
Vu Chính Hải nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, lập tức đáp: “Vâng, đồ nhi đi ngay.”
Từ ngữ khí của sư phụ, Vu Chính Hải nhận ra tình thế khẩn cấp, nhớ lại mấy ngày nay đều không thấy nhị sư đệ đâu, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
Chương 973 Vô đề
Vừa bay ra khỏi Vân Sơn, Vu Chính Hải chợt nghĩ tới một vấn đề, lập tức lăng không dừng lại, nhíu mày nghĩ: “Mà làm sao sư phụ biết?”
Chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia người có thủ đoạn gì đặc biệt? Nhớ lại phương pháp liên lạc của Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải bèn sờ sờ trên người mình.
Tóc, chân, hông… không hề có trận pháp hay ấn ký gì. Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi cảm thấy ghen tị. Sư phụ quan tâm nhị sư đệ như vậy sao? Thật là bất công mà.
. . .
Lục Châu thi triển nhãn lực thần thông mới hai lần đã cạn sạch lực lượng phi phàm.
“Thần thông này cũng có chỗ tốt, nhưng quá lãng phí lực lượng.” Hắn thầm than một tiếng rồi lấy Tử Lưu Ly ra.
Từ khi có Tử Lưu Ly hoang cấp, Lục Châu chỉ cần khoảng ba ngày đã có thể khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy hơi chậm, bèn lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra, mặc niệm một tiếng “sử dụng”.
[Ting — Thiểm Diệu Chi Thạch không thể đề thăng phẩm chất của vật phẩm hoang cấp.]
“. . .”
Không cho thì thôi vậy.
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly và Thiểm Diệu Chi Thạch rồi tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong ba ngày sau đó, Vu Chính Hải đi vòng quanh Vân Sơn tìm kiếm tung tích Ngu Thượng Nhung nhưng chưa thấy. Hắn vốn muốn nhờ người hỗ trợ nhưng nghĩ lại bọn họ đều là người hồng liên giới, không quá đáng tin, mà Tiểu Diên Nhi và Hải Loa có tu vi thấp vẫn nên ở lại bên cạnh sư phụ cho an toàn.
Với lực lượng của một mình hắn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
. . .
Ngu Thượng Nhung lại lần nữa mở mắt.
Cát Lượng đang ngủ say bên cạnh. Trải qua một khoảng thời gian điều tức, thương thế và tu vi của hắn đã khôi phục.
May mắn là trong ba ngày nay trận pháp không tiếp tục hấp thu thọ mệnh. Cát Lượng tuy bổ sung không nhiều thọ mệnh nhưng xem ra nó có thể tự mình khôi phục.
Ngu Thượng Nhung lẩm bẩm: “Thiên Tử Kiếm…” Sau đó vung đoạn kiếm gãy ra, đoạn kiếm bay vòng quanh ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá, toả ra vạn tia kiếm cương.
Hắn lơ lửng nhìn số lượng kiếm cương. “Vẫn còn thiếu nhiều.”
Với tu vi cửu diệp, ngưng tụ được mười ngàn tia kiếm cương đã là rất đáng gờm. Thế nhưng số lượng này vẫn chưa đủ bao trùm toàn bộ khu vực bãi đá.
“Cũng tốt, dễ dàng thành công sẽ rất vô vị.”
Ngu Thượng Nhung chập hai tay lại, kiếm cương trong lòng bàn tay bắn ra bốn phía. “Khai!”
Mười ngàn tia kiếm cương lập tức phân ra làm đôi, số lượng kiếm cương lúc này đã là hai ngàn tia. Các ngón tay khẽ run lên, Ngu Thượng Nhung cảm giác áp lực gia tăng đến mấy lần.
Đường đường là Kiếm Ma, chẳng lẽ lại chỉ có thể khống chế hai mươi ngàn tia kiếm cương? Hắn và Vu Chính Hải kỳ thực rất giống nhau, đều có lòng hiếu thắng cực mạnh, quyết không từ bỏ.
Nguyên khí phát tiết ra ngoài, kiếm cương lại phân làm đôi!
Trong khoảnh khắc bốn mươi ngàn tia kiếm cương xuất hiện, toàn bộ kiếm cương đột nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ như pha lê rồi tiêu tán.
Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng, Ngu Thượng Nhung cũng lảo đảo rơi xuống.
“Không được.”
Hắn lau mồ hôi trên mặt rồi ngồi xuống điều tức. Nguyên khí lại dần khôi phục, Ngu Thượng Nhung bắt đầu nghĩ cách khống chế nhiều kiếm cương hơn.
“Phải thu nhỏ thể tích, tiết kiệm nguyên khí.”
Ngu Thượng Nhung tổng kết lại sau lần thất bại vừa rồi. Chỉ cần kiếm cương đủ để chém đứt cương tuyến, không cần ngưng tụ ra kiếm cương quá lớn.
Đảo mắt lại một ngày trôi qua.
Ngu Thượng Nhung đã thử nghiệm hơn mười lần, toàn bộ đều thất bại.
Lần gần đây nhất, hắn ngưng tụ được sáu mươi ngàn tia kiếm cương nhưng thời gian duy trì quá ngắn, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Đêm đến, trăng sáng treo cao, Ngu Thượng Nhung lâm vào trầm tư.
“Rốt cuộc Thiên Tử Kiếm là gì?”
Tư tưởng càng cao xa rộng lớn thì kiếm đạo càng cao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. “Tranh cường hiếu thắng… vốn là việc tầm thường.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy, nín hơi ngưng thần, dưới chân xuất hiện kim ấn hình bát quái, nguyên khí bốc lên. Mũi chân điểm nhẹ, Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, kiếm cương bộc phát.
Ông —— ——
Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, tốc độ ngưng cương của Ngu Thượng Nhung nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện vạn tia kiếm cương, sau đó một phân thành hai, hai phân thành bốn. Bốn mươi ngàn tia kiếm cương chi chít đầy trời.
“Pháp thân!”
Toà pháp thân kim sắc cửu diệp xuất hiện rọi sáng phương viên ngàn mét.
Vu Chính Hải đang tìm kiếm quanh Vân Sơn chợt quay đầu nhìn về phía một điểm sáng ở nơi xa. “Kim sắc pháp thân?”
Hắn không hề do dự, lập tức toàn lực phi hành về phía đó.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục phát tiết nguyên khí. “Khai!”
Hơn hai mươi ngàn tia kiếm cương tách ra làm đôi tạo thành sáu mươi lăm ngàn tia, tuy vậy có mấy chục tia vì cách quá xa mà từ từ tiêu tán.
Trán Ngu Thượng Nhung ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt càng thêm cương quyết. Hắn chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Trận văn giữa bia đá lại phát sáng lên. Nếu để trận văn bắt đầu hấp thu thọ mệnh thì lần thử nghiệm tiếp theo sẽ phải dời lại đến mấy ngày sau.
Dưới hoàn cảnh khốn khó, lực chiến đấu của Ngu Thượng Nhung lại càng được kích phát, hắn chính là loại cao thủ kiếm đạo gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn!
Trong lúc gấp gáp, ánh mắt Ngu Thượng Nhung đảo qua ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá.
“Vạn vật là kiếm?”
Ba trăm sáu mươi mốt cột đá… đây chẳng phải là một bàn cờ sao? Thế sự như cờ, có cương có nhu, nhân sinh cũng như một bàn cờ, sao có thể thiếu đi một bước.
(Chú thích: bàn cờ vây có 19 đường ngang và 19 đường dọc, tạo thành 361 điểm.)
Ngu Thượng Nhung cười nhạt, bộc phát toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải để ổn định gần sáu mươi lăm ngàn tia kiếm cương rồi tung người bay lên không.
Thiên võng lập tức xuất hiện, kiếm cương va chạm với cương tuyến! Phanh phanh phanh!
Mỗi một đường cương tuyến kết nối giữa hai cột đá đều bị tia kiếm cương chém đứt, toàn bộ tấm lưới chi chít khổng lồ bao bọc cả khu vực bị chém đến nát bấy, cảnh tượng vô cùng hoa lệ hùng vĩ. Ngu Thượng Nhung quả thật đã cố gắng hết sức.
Chương 974 Vô đề
Hơn sáu mươi ngàn đường cương tuyến vụn vỡ rơi xuống như tuyết rồi tiêu tán giữa không trung. Khu vực trung tâm trận văn còn chưa kịp hoàn toàn sáng lên đã trở nên ảm đạm thất sắc.
Những trận văn khắc hoạ trên thân cột đá tựa như tro bụi từ từ bong tróc rồi phiêu tán trong gió.
Thành công phá trận!
Ngu Thượng Nhung hài lòng gật đầu, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có. Một phần vì hắn đã chinh phục được trận pháp do các bậc tiên hiền để lại, một phần vì hắn không chỉ lĩnh ngộ ra Thiên Tử Kiếm mà còn hiểu được vạn vật là kiếm.
Đúng lúc này, pháp thân tiêu tán, Ngu Thượng Nhung cảm thấy mất thăng bằng, toàn thân rơi xuống.
Hắn cả kinh, chợt nhận ra đan điền khí hải đã bị vắt sạch, không còn lấy một tia nguyên khí. “Ê! Cát Lượng…”
Ầm!
Ngu Thượng Nhung đập mặt xuống đất.
“. . .”
Kiếm Ma ưu nhã thong dong, từ xưa tới nay chưa từng chật vật như thế.
Tu hành giả đã Thối Thể dù có rơi xuống ở độ cao như vậy cũng không thể bị thương, chỉ là hình tượng bị huỷ hoại không ít.
Hííííí.
Cát Lượng ngẩng đầu nhìn hắn, phì phò một tiếng rồi lại nằm xuống. Ngu Thượng Nhung nhìn trái nhìn phải một lát, cảm giác xấu hổ dần phai đi, tâm tình ổn định mới ngồi xếp bằng xuống, chấn bay bụi bặm trên người.
Dưới ánh trăng, hắn nở nụ cười nhạt. “Cát Lượng, thấy ta phá trận thế nào?”
Bốp, bốp, bốp…
“Phá rất hay!” Một thân ảnh từ sau đại thụ bước ra. Ánh trăng chiếu lên mặt hắn.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn lại. “Giang Tiểu Sinh?”
“Ta đã giám thị ngươi mấy ngày nay để xác nhận ngươi sẽ chết… Không ngờ ngươi lại có thể phá trận.” Giang Tiểu Sinh nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Chỉ là một trận pháp nhỏ, không đáng nhắc tới.”
“Đừng giả vờ, xem bộ dạng chật vật của ngươi kìa. Hôm nay ta sẽ thay sư phụ báo thù, lấy mạng của ngươi. Trước khi lâm chung ngươi còn có di ngôn gì thì nói đi, ta sẽ chuyển lời cho sư phụ ngươi.” Giang Tiểu Sinh âm hiểm cười.
“Chỉ bằng ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Trường Sinh Kiếm, đáng tiếc nó đã bị gãy đôi, năng lượng bên trong chẳng còn lại gì, phù văn đã tiêu tán từ lâu. Hắn không còn có thể như trước đây, tay không chém giết Nguyên Thần cảnh.
“Chỉ bằng ta thôi.” Giang Tiểu Sinh đáp. “Không có di ngôn thì lên đường đi!”
Giang Tiểu Sinh tung ra chưởng ấn, Ngu Thượng Nhung theo bản năng đạp đất định bay lên, chợt phát hiện không bay được bèn nghiêng người tránh né. Chưởng ấn đánh trúng một cột đá phát ra tiếng ‘phanh’ vang dội.
Giang Tiểu Sinh lắc đầu nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội khôi phục. Có một số kẻ chết vì nói nhiều.”
Nói xong hắn lại đánh ra mấy chưởng. Đám chưởng ấn xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung. Dựa vào lực lượng Thối Thể cảnh và bản năng chiến đấu nhiều năm, Ngu Thượng Nhung nghiêng trái ngã phải né tránh, đồng thời gia tăng tốc độ khôi phục nguyên khí.
Đáng tiếc trong trạng thái chiến đấu, lượng nguyên khí hồi phục ít đến đáng thương. Ngu Thượng Nhung vẫn luôn tích súc nguyên khí trong cơ thể, chờ đợi cơ hội để tung ra một chưởng.
Thấy thân pháp Ngu Thượng Nhung phi phàm cùng thái độ trấn định tự nhiên, Giang Tiểu Sinh không giữ lại thực lực nữa mà gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân hồng liên ngũ diệp xuất hiện rồi nhào tới.
“Ngũ diệp?”
Ngu Thượng Nhung không ngờ đồ đệ của Diệp Chân là đại tu hành giả. Nếu hắn là tứ diệp trở xuống, Ngu Thượng Nhung có thể dùng một chưởng giết chết hắn, nhưng Giang Tiểu Sinh lại là ngũ diệp, sẽ không dễ chết như vậy.
Pháp thân lao vùn vụt tới, Ngu Thượng Nhung cấp tốc lui lại. Lúc này Cát Lượng đột nhiên xuất hiện phía trên pháp thân hồng liên, dùng bốn vó ngựa đạp mạnh xuống.
Híííííiíí ——
Giang Tiểu Sinh mang theo pháp thân lui lại mấy bước, ngẩng đầu mắng: “Súc sinh, ta giết hắn xong nhất định sẽ hàng phục ngươi!”
Hắn giám thị Ngu Thượng Nhung đã lâu, biết rõ Cát Lượng đã tiêu hao rất nhiều năng lượng nên không thèm để ý tới nó, tiếp tục lao về phía Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh!
Trận pháp trong bãi đá bị huỷ, đám cột đá đều trở thành phế thạch, pháp thân hồng liên quét tới đánh ngã mấy chục cây cột. Ngu Thượng Nhung không thể không dùng tới chút nguyên khí nhỏ nhoi vừa mới phục hồi để tung người nhảy lùi về sau.
Giang Tiểu Sinh nhíu mày. Ngu Thượng Nhung đứng thẳng lưng, y phục trên người khẽ tung bay. Hắn mỉm cười nói:
“Tiểu bằng hữu, với năng lực của ngươi mà đòi giết ta thì còn thiếu nhiều lắm.”
“Vậy thì thử xem!”
Giang Tiểu Sinh thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngay khi pháp thân hồng liên vừa định đánh tới…
“Ê.”
Trên đầu Giang Tiểu Sinh chợt vang lên một tiếng gọi khẽ.
Ngay sau đó, đao cương trút xuống như cuồng phong vũ bão, kim quang đầy trời. Huyền Thiên Tinh Mang, Quân Lâm Thiên Hạ, Kinh Hồng Nhất Miết, Băng Phong Tam Xích ồ ạt xuất hiện, tuyệt chiêu nối tiếp tuyệt chiêu.
Phanh! Bích Ngọc Đao cắm thẳng xuống đất, phản xạ lại ánh trăng.
Vu Chính Hải bay xuống, có vẻ đắc ý nói: “Thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung xem thường: “Chỉ là ngũ diệp mà huynh phải dùng đến bốn tuyệt chiêu.”
“Không.” Vu Chính Hải lắc đầu, “Mấy ngày trước ta học được không ít thứ từ sư phụ. Sư phụ khiến ta chấn động cực sâu.”
“Ồ?”
“Ngũ diệp yếu không? Không yếu. Biết đâu hắn có thể giống như đệ, mới tam diệp đã có thể giết lục diệp, lên ngũ diệp giết được cả bát diệp thì sao?” Vu Chính Hải chậm rãi nói, “Đừng khinh thường bất kỳ kẻ nào, cho dù trông hắn có vẻ chỉ là một tên ngũ diệp nho nhỏ.”
“Đây thật sự là lời sư phụ nói?” Ngu Thượng Nhung không tin tưởng lắm.
“Nói tóm lại chỉ có một câu…” Vu Chính Hải nhìn Ngu Thượng Nhung. “Phải học được cách bổ đao.”
“. . .”
Cát Lượng phì phò chạy tới, tâm tình Ngu Thượng Nhung không tệ, không thèm cãi cọ với Vu Chính Hải nữa. Hắn vỗ vỗ lưng Cát Lượng.
“Đại sư huynh, huynh nói có lý, hôm nay ta không tranh với huynh. Sư phụ từng nói kiếm phân tứ đẳng, người hiếu thắng tranh phong sẽ chỉ có thể là nhị đẳng. Nay ta đã lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm và vạn vật là kiếm, ta không muốn tranh với huynh nữa.”
Vu Chính Hải nghe vậy, nghi ngờ nói: “Thật à?”
“Đợi đại sư huynh lĩnh ngộ được vạn vật là đao thì chúng ta tiếp tục tranh cũng không muộn.”
“Được.”
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua thi thể Giang Tiểu Sinh rồi quay về bãi đá, nhặt Trường Sinh Kiếm lên.
Chương 975 Vô đề
“Sao đại sư huynh biết ta ở chỗ này?”
“Sư phụ lo lắng cho đệ nên lệnh ta đến tìm đệ.” Vu Chính Hải cười nói, “Xem ra tình hình của đệ không được ổn thoả? Nhưng đệ yên tâm, ta sẽ không chế giễu đệ, chúng ta xem như hoà nhau một trận.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Kỳ thực nếu đại sư huynh không xuất thủ thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Không phải đệ vừa bảo sẽ không tranh với ta nữa à?”
“Có thể không tranh vũ dũng, nhưng về đạo lý quyết không nhường.” Ngu Thượng Nhung vừa nhảy lên lưng Cát Lượng vừa cười đáp.
Vu Chính Hải không phục, lập tức đi theo nói: “Đệ không còn nguyên khí, làm sao giết hắn?”
“Ta có rất nhiều phương pháp, sư huynh không cần nhọc lòng…”
“Ta cảm thấy đệ chẳng còn phương pháp nào cả.”
“. . .”
Hai người vừa đi vừa tranh cãi, không bao lâu sau đã biến mất ở chân trời.
Ánh trăng rọi xuống bãi đá, chiếu lên thi thể Giang Tiểu Sinh. Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở mắt!
Giang Tiểu Sinh ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc nhìn máu me be bét trên người, lập tức nổi cơn giận dữ. “Thù này ta nhất định sẽ báo…”
Giang Tiểu Sinh gian nan bò dậy, không cam lòng nói: “Phải lấy lại Tử Lưu Ly của sư phụ mới được.”
Hộc ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó kéo lê thân thể đầy vết thương đi vào trong rừng sâu.
. . .
Trong lúc Vu Chính Hải đi tìm Ngu Thượng Nhung, Lục Châu lại hồi phục đầy đủ lực lượng phi phàm. Bên tai chợt vang lên thông báo nhận được một ngàn điểm công đức ban thưởng.
“Một ngàn điểm…”
Con số này chứng tỏ tu vi của đối phương không đủ để uy hiếp đến Ngu Thượng Nhung, vì sao hắn lại bị vây khốn? Đương nhiên người này cũng có thể do Vu Chính Hải giết, ra ngoài gặp phải kẻ đui mù cũng là chuyện rất bình thường.
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng lần trước mình thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc là kẻ nào có năng lực vây khốn Ngu Thượng Nhung?
“Đoạn kiếm…”
Tuy hình ảnh chỉ lướt qua trong thoáng chốc nhưng Lục Châu đã kịp nhìn thấy đoạn kiếm lơ lửng trước mặt Ngu Thượng Nhung chính là nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. Kẻ có thể đánh gãy Trường Sinh Kiếm, lại vây khốn Ngu Thượng Nhung cửu diệp thì ít nhất cũng nắm giữ vũ khí hoang cấp.
Sớm biết như vậy Lục Châu đã thăng cấp cho Trường Sinh Kiếm rồi. Ngu Thượng Nhung quá ỷ lại vào kiếm khiến cho kiếm đạo của hắn cứ trì trệ không tiến. Hầy…
Có đám đồ đệ này, đời này Lục Châu hắn đừng hòng có một ngày bớt lo.
“Thử lại lần nữa.”
Lục Châu quyết định thi triển nhãn lực thần thông xem tình hình thế nào. Hai tay chập lại, vừa định mặc niệm khẩu quyết thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Bái kiến sư phụ.”
Là giọng của Vu Chính Hải.
“Bái kiến sư phụ.”
Lần này là giọng Ngu Thượng Nhung.
Trong lòng Lục Châu rốt cuộc cũng buông lỏng. Cũng may bọn hắn trở về kịp lúc, nếu không lại phải lãng phí một nửa lực lượng phi phàm.
“Vào đi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào, đến trước mặt Lục Châu lại lần nữa hành lễ.
Lục Châu đưa tay ngăn lại. “Miễn lễ.”
Vu Chính Hải nói: “Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, nhị sư đệ đã bình an vô sự.”
“Bình an vô sự?” Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung dò xét, thấy tay phải Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Thấy ánh mắt sư phụ khác thường, Ngu Thượng Nhung khom người nói: “Đồ nhi quả thật gặp một chút phiền toái, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế. Đa tạ sư phụ quan tâm, đa tạ đại sư huynh đến hiệp trợ.”
Lục Châu rời mắt khỏi Trường Sinh Kiếm, nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Người đều có lòng hiếu thắng, vi sư có thể lý giải. Nhưng nói dối không phải là thói quen tốt.”
Ngu Thượng Nhung khom người đáp: “Đồ nhi nói từng câu đều là thật, không dám lừa gạt sư phụ.”
“Rút kiếm ra.” Lục Châu hạ lệnh.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung giật mình, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của sư phụ, hắn đành phải rút Trường Sinh Kiếm ra.
Ngu Thượng Nhung quỳ một gối xuống, dâng đoạn kiếm lên bằng hai tay: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cẩn thận làm hỏng Trường Sinh Kiếm…”
Lục Châu vẫn bình tĩnh nhưng Vu Chính Hải thì không khỏi kinh ngạc. Hắn hiểu rất rõ nhị sư đệ, cũng rõ ràng Trường Sinh Kiếm có ý nghĩa với sư đệ đến thế nào. Suốt đoạn đường đi Vu Chính Hải không hề nhìn ra Ngu Thượng Nhung có tâm sự. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
Ngu Thượng Nhung bèn kể lại những chuyện mình đã gặp phải, khi nói tới nam tử bị mù một mắt, Vu Chính Hải và Lục Châu đều nhíu mày. Loại cương khí từ tím chuyển sang đen này khiến hai người không thể không thận trọng.
“Nam tử mù một mắt này có thủ đoạn công kích vô cùng quỷ dị. Khi giao thủ với hắn, đồ nhi trong lúc sơ suất đã bị hắn dùng vũ khí hoang cấp va chạm với Trường Sinh Kiếm, khiến nó bị gãy đôi.”
“Vũ khí hoang cấp?”
Ngu Thượng Nhung lấy từ trong ngực áo ra một món đồ nhỏ. Khi đang chiến đấu, bóng đêm nồng đậm khiến hắn không nhìn rõ. Bây giờ xem lại mới thấy vật này trông như một khối đá, chỉ khác ở chỗ nó ẩn hiện quang hoa.
Lục Châu vung tay lên, vật kia bay vào lòng bàn tay hắn.
[Ting — thu hoạch được vật liệu Hoả Linh Thạch, có thể dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp lên hồng cấp.] (Chú ý: cần ba khối Hoả Linh Thạch mới có thể tiến hành thăng cấp.)
“Hoả Linh Thạch?” Lục Châu điều động nguyên khí, Hoả Linh Thạch lập tức toả ra quang hoa rạng rỡ hơn. Không chỉ có thể dùng làm vũ khí công kích mà còn là vật liệu dùng để đề thăng phẩm cấp vũ khí.
Thiểm Diệu Chi Thạch chỉ có thể đề thăng phẩm cấp cho vũ khí thiên giai. Vận khí của Ngu Thượng Nhung quả thật quá lớn rồi.
“Sư phụ nhận ra vật này?” Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, vuốt râu nói: “Có biết tới. Vật này dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp. Hoang cấp đã rất quý hiếm, hồng cấp lại càng đáng ngưỡng mộ, Hoả Linh Thạch là một bảo bối khó tìm.”
Vu Chính Hải lấy làm kinh hãi, lập tức vỗ bả vai Ngu Thượng Nhung, vui mừng nói:
“Nhị sư đệ, đệ thật là may mắn. Tuy rằng kiếm đã gãy nhưng ông trời không có bạc đãi đệ. Thiên giai có là cái gì, có viên Hoả Linh Thạch này, về sau đệ sẽ là người đầu tiên trên Ma Thiên Các nắm giữ hồng cấp vũ khí!”
Bình luận facebook