• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 961-965

Chương 961 Vô đề

Nam tử vừa đến mặc áo choàng dài che kín toàn thân. Ngu Thượng Nhung cảm giác được khí tức quỷ dị trên người hắn bèn nở nụ cười hài lòng: “Ngươi mạnh hơn tên kia nhiều. Thú vị.”

Nam tử mặc áo choàng cười hai tiếng, có vẻ cũng rất vừa ý. “Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào… Ta rốt cuộc cũng gặp lại ngươi.”

“Chúng ta chưa từng gặp mặt, sao ngươi lại nói như vậy?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.

“Ta đã từng nhìn thấy ngươi qua đôi mắt của Chung Điểu. Ngươi đúng là rất có thủ đoạn.” Nam tử mặc áo choàng đáp.

Ngu Thượng Nhung lúc này mới gật gù: “Thì ra ngươi chính là chủ nhân của Chung Điểu.”

Nam tử cởi áo choàng ra, ngũ quan của hắn bại lộ dưới ánh trăng. Mắt phải của hắn bị mù, mắt trái lại sáng ngời có thần.

“Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải chôn cùng Chung Điểu của ta.”

Hắc ảnh nhanh nhẹn vọt tới nhặt lấy áo choàng của nam tử rồi lùi ra xa, cung kính khom người nói: “Tiểu nhân ở đây chờ đại nhân thắng lợi trở về.”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng.”

Trường Sinh Kiếm toát ra chục đạo kiếm cương bay lượn về phía nam tử một mắt. Thân ảnh nam tử tan ra như một đoàn sương mù màu đen rồi lắc mình tránh né kiếm cương, thoáng chốc đã xuất hiện phía trên Ngu Thượng Nhung và đánh ra một chưởng.

Chưởng ấn màu tím dưới ánh trăng trông vô cùng quỷ dị.

“Vu thuật?” Ngu Thượng Nhung lui lại, Trường Sinh Kiếm bay về lòng bàn tay rồi chém ngang.

Ầm! Chưởng ấn bị chém ra làm đôi. Toàn bộ động tác nhanh chóng và liền lạc như nước chảy mây trôi.

Nam tử một mắt kinh ngạc nói: “Kiếm thuật rất mạnh… Chỉ tiếc ngươi đã giết Chung Điêu của ta, thù này tất báo!”

Song chưởng đánh ra công kích như dời non lấp biển, Ngu Thượng Nhung thong dong huy kiếm, trong phút chốc bất phân thắng bại.

Hắc ảnh đứng quan sát cách đó không xa nhíu mày tự nhủ: “Đồ đệ của tên họ Lục lợi hại như vậy sao?”

Nam tử một mắt tìm được cơ hội, liên tục đánh ra chưởng ấn liên hoàn nện vào ngực Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung lập tức gọi ra pháp thân kim liên cửu diệp, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện sau lưng nam tử bổ xuống.

Nam tử một mắt nhướng mày, hai tay chập lại kẹp lấy Trường Sinh Kiếm! Soạt — vụ khí màu tím bốc lên.

“Ngươi là người có kiếm đạo cao nhất dưới tu vi thập diệp mà ta biết!”

Ngu Thượng Nhung nhìn vụ khí tím đang toát ra từ hai tay nam tử, chợt hỏi: “Ngươi là vu sư?”

“Loại vu sư hạ lưu đó sao có thể đánh đồng với ta!”

Trường kiếm ông ông cộng hưởng, rung động không ngừng. Hắc ảnh đứng từ xa quan chiến lui về nấp sau một gốc cổ thụ rồi trừng to mắt nói: “Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì?”

. . .

Nửa canh giờ sau.

Quyền cương của nam tử một mắt ngày càng thịnh, mà tốc độ của Ngu Thượng Nhung càng lúc càng nhanh.

Oanh một tiếng, trên bầu trời xuất hiện một mặt phẳng cương khí, lực lượng cân bằng giữa hai bên bị phá vỡ, song phương đồng thời bay ngược về sau.

Nam tử một mắt nghiêm túc nhìn Ngu Thượng Nhung, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn rồi cởi áo ngoài ra, lấy băng cột đầu xuống.

“Hoà thượng?” Ngu Thượng Nhung nhìn rõ ràng bộ dạng của đối phương.

Nam tử thở dài một hơi. “Thôi, thời gian của chúng ta đều có hạn. Một kích cuối cùng này xem như để tiễn ngươi xuống suối vàng đi.”

Nam tử vừa nói xong, Ngu Thượng Nhung cảm giác được khí thế trên người hắn đã biến hoá. Một màn kỳ dị xuất hiện.

Trong khu vực phương viên trăm mét, nguyên khí điên cuồng hội tụ vào cơ thể hắn. Trong tay nam tử cầm một vật gì đó, Ngu Thượng Nhung đoán đó là bảo vật hoang cấp có tác dụng thu nạp nguyên khí.

“Một quyền này của ta hội tu lực lượng nguyên khí thập diệp, đủ để lấy mạng ngươi.” Hắn hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Ông ——

Pháp thân hồng liên cửu diệp xuất hiện, trên toà kim liên xuất hiện màu tím nhàn nhạt. Dưới sự gia trì của pháp thân cao mười lăm trượng, hắn tung người vọt tới trước mặt Ngu Thượng Nhung, tay phải duỗi thẳng tạo thành mũi khoan cương ấn. “Đi chết đi.”

Ngu Thượng Nhung nâng kiếm lên, toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải hội tụ vào Trường Sinh Kiếm, trong mắt lộ ra một tia cứng cỏi.

Phong cách làm việc của Kiếm Ma, chỉ có tiến không có lùi!

Ngu Thượng Nhung đạp không bước tới, hư ảnh nhoáng lên, ba đạo thân ảnh xuất hiện dưới ánh trăng mang lại cảm giác vô cùng thần bí. Đây là tuyệt chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

Pháp thân kim liên xuất hiện, vươn tay nâng đỡ Ngu Thượng Nhung.

Ầm! Mũi kiếm và quyền đầu va chạm bắn ra làn sóng cương khí dập dờn chém xuống mặt đất bên dưới tạo thành một khe rãnh thật sâu.

Nam tử một mắt cắn răng, quyền đầu của hắn đột nhiên bộc phát ra cương ấn màu tím sẫm.

Ngu Thượng Nhung nhíu mày: “Hoang cấp?”

Ầm! Đối phương có bảo vật hoang cấp, lại thêm lực lượng tương đương thập diệp, rốt cuộc Trường Sinh Kiếm cũng phát ra âm thanh mà Ngu Thượng Nhung không muốn nghe nhất.

Rắc ——

Trường Sinh Kiếm cùng Ngu Thượng Nhung chinh chiến qua bao nhiêu năm… bị gãy làm đôi!

Đánh gãy Trường Sinh Kiếm, quyền đầu của nam tử tiếp tục hướng về phía trước, nện vào cương khí hộ thể của Ngu Thượng Nhung.

Lúc này tác dụng của pháp thân cửu diệp cũng được thể hiện. Toàn bộ lực lượng công kích đều được cương khí hộ thuẫn truyền vào pháp thân rồi phát tiết ra ngoài.

“Ta rất thưởng thức kiếm thuật của ngươi, đáng tiếc không ai có thể sống sót dưới một quyền này của ta. Tạm biệt!”

Nam tử tiếp tục vung quyền cương phá vỡ cương khí hộ thể của Ngu Thượng Nhung.

Năm ngón tay Ngu Thượng Nhung buông lỏng, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất. Ngón trỏ và ngón giữa chập lại, nguyên khí bạo phát.

Nam tử một mắt lộ vẻ khinh thường. “Ngươi cầm kiếm ta còn kiêng kỵ một chút, bây giờ ném kiếm đi, ngươi tất phải thua không thể nghi ngờ.” Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trên gương mặt Ngu Thượng Nhung trừ vẻ tự tin thường thấy còn xuất hiện sự phẫn nộ vô cùng rõ ràng.

“Thật xin lỗi, không có Trường Sinh Kiếm, ngươi vẫn phải chết như thường ——”

Kim sắc pháp thân của Ngu Thượng Nhung lơ lửng sau lưng. Nam tử một mắt lúc này mới nhíu mày nhìn, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Trước đó khi Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân, hắn chỉ cảm thấy Ngu Thượng Nhung là tu hành giả kim liên giới, nhưng bây giờ khi cúi đầu nhìn xuống, hắn mới thấy một màn thật kỳ quái.

“Không có kim liên?”
Chương 962 Vô đề

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung thản nhiên nhìn hắn, chín mảnh liên diệp từ trong pháp thân phiêu nhiên bay ra, theo sự điều động của nhị chỉ mà biến thành một con kim long uốn lượn đâm thẳng vào người nam tử một mắt.

Ba mảnh phá vỡ cương khí hộ thể của hắn, sáu mảnh còn lại theo thứ tự đâm xuyên qua lồng ngực nam tử.

Phanh phanh phanh…

Âm thanh của những lưỡi dao sắc bén đâm xuyên cơ thể vang lên tổng cộng sáu lần, sáu mảnh liên diệp ghim thẳng xuống mặt đất sau lưng nam tử.

Chiến đấu kết thúc.

Nguyên khí đầy trời tiêu tán, máu tươi ồ ạt phun ra. Hắc sắc khí thể tựa như làn sương mù tiêu tán trên không trung, hai cánh tay nam tử biến trở lại như trước. Mắt hắn trừng to muốn lồi ra, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

Đây chính là ưu thế của những tu hành giả trảm liên, có thể tập kích đối thủ vô cùng bất ngờ. Hồng liên không có khái niệm trảm liên, vì thế không ai biết đối thủ còn có thủ đoạn như vậy.

Pháp thân hồng liên biến mất, nam tử lầm bầm một câu: “Còn có thể như thế?” Sau đó hắn rơi thẳng xuống đất.

Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, đưa mắt tìm kiếm Giang Tiểu Sinh, nhưng vị trí quan chiến chỉ còn lại một bộ áo choàng rơi dưới đất, sớm đã không còn lấy một bóng người.

Lúc này Ngu Thượng Nhung mới cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thân hình vừa đáp xuống đất, hắn đã kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra một búng máu.

Ngu Thượng Nhung ngồi xuống xếp bằng điều tức, trời bỗng đổ cơn mưa. Thời tiết thất thường ở hồng liên giới khiến Ngu Thượng Nhung không quá ưa thích, nhưng đối với cao thủ thì mưa không thể nào làm ướt người hắn. Giọt mưa còn chưa kịp chạm vào đã bị cương khí quanh người sấy khô.

Không biết đã qua bao lâu, khi cơn mưa dừng lại, Ngu Thượng Nhung mới thở phào một hơi, thương thế bình ổn hơn rất nhiều.

Đối với trận chiến ngày hôm nay, kỳ thực Ngu Thượng Nhung rất không vừa lòng. Đây là lần đầu tiên hắn bị thương khi chiến đấu với cao thủ cùng cấp.

“Ngu Thượng Nhung, đến bao giờ ngươi mới có thể mạnh mẽ như sư phụ đây?”

Ngu Thượng Nhung thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hai mảnh Trường Sinh Kiếm nằm dưới đất.

Từ khi vào Ma Thiên Các, hắn vẫn luôn sử dụng kiếm gỗ để tu luyện kiếm đạo. Về sau sư phụ ban thưởng Trường Sinh Kiếm, thanh kiếm này đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong sinh mệnh hắn.

Toàn thân Ngu Thượng Nhung rõ ràng hơi run rẩy. Hắn không dùng nguyên khí mà chậm rãi đi từng bước đến nhặt ‘đồng bọn’ của mình lên. Trường Sinh Kiếm từng hô phong hoán vũ khắp kim liên giới nay đã bị huỷ.

Thần sắc Ngu Thượng Nhung chết lặng thả nửa đoạn kiếm gãy vào trong vỏ, sau đó tra nửa phần còn lại vào vỏ. Như vậy, Trường Sinh Kiếm sẽ hoàn hảo không bị tổn hại.

Hắn hít sâu một hơi rồi nâng tay, thu bảo vật trong tay nam tử một mắt về. Chỉ một chiêu nhỏ nhặt như vậy thôi cũng khiến toàn thân Ngu Thượng Nhung đau đớn khó chịu.

Hắn ho khan hai tiếng rồi lắc đầu nhìn lên thiên không.

“Ngươi đúng là phế vật.” Ngu Thượng Nhung trước nay vô cùng tự tin lại lần đầu tiên dùng hai chữ ‘phế vật’ để đánh giá bản thân mình.

Tay cầm Trường Sinh Kiếm, sống lưng Ngu Thượng Nhung thẳng tắp đi từng bước về phía Vân Sơn.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu đang trên đường trở về, tốc độ của Bạch Trạch rất ổn định khiến hắn hài lòng. Khi nhìn thấy mười hai ngọn sơn phong Vân Sơn ở đằng xa, phía chân trời chợt truyền tới âm thanh quen thuộc.

Hííííí —— ——

“Dừng lại.” Lục Châu hạ lệnh rồi ngẩng đầu nhìn sang, từ đằng xa Cát Lượng đang đạp không phi tới, hai mắt nó phóng xạ kim quang nhàn nhạt.

Chỉ trong giây lát Cát Lượng đã đến trước mặt Lục Châu.

“Tốc độ của ngươi không thua gì Bạch Trạch, sao bây giờ mới đến nơi?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Hí.

Cát Lượng kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi im lặng, dường như nó đang vô cùng mệt mỏi. Lục Châu lại càng khó hiểu, khi Bạch Trạch chạy đến đây cũng không thấy nó có vẻ mệt mỏi như vậy.

“Xoay một vòng nào.” Lục Châu hạ lệnh.

Cát Lượng nghe lời đạp không xoay tròn. Lục Châu nhìn thấy trên hai chân sau của nó có vết máu vừa khô lại, toàn thân cũng có những vết thương như roi quật.

Lục Châu nhảy khỏi lưng Bạch Trạch kiểm tra Cát Lượng thật kỹ, phát hiện nơi cổ nó có vết dây xích hằn lên. Chẳng trách Cát Lượng tới muộn, xem ra nó đã bị người ta vây bắt.

Với bản sự của Cát Lượng, tu hành giả bình thường không làm gì được nó. Có lẽ đối phương lợi dụng lúc Cát Lượng đang mệt mỏi vì băng qua Vô Tận Hải mà ra tay với nó.

“Toạ kỵ của lão phu mà cũng dám ngấp nghé?” Giọng Lục Châu trầm xuống.

Cát Lượng thở phì phò như thể đang đồng tình với Lục Châu, đầu nó khẽ gật.

“Ngươi có nhận ra kẻ đả thương mình không?”

Cát Lượng lại thở phì phò.

“Tốt, đợi sau khi thương thế của ngươi lành lại, lão phu sẽ giúp ngươi xả giận.” Lục Châu vỗ vỗ vào lưng ngựa, một đoá lam liên xuất hiện dung nhập vào cơ thể nó.

Cát Lượng vốn đang mệt mỏi vô cùng, nay được lam liên trị liệu trạng thái tinh thần dần dần khôi phục.

Ngay khi Lục Châu vừa định dẫn nó trở về Vân Sơn…

Híííiíí!!

Cát Lượng đột nhiên nâng vó hí một tiếng dài rồi điên cuồng đạp không chạy đi.

“Cát Lượng!” Lục Châu hạ lệnh. Nhưng Cát Lượng chẳng biết vì sao lại cắm đầu chạy mất, bóng dáng ẩn vào trong màn đêm.

Lục Châu: “? ? ?”

Lục Châu hoàn toàn sững sờ, cho dù phải đối mặt cường giả thập diệp hắn cũng chưa từng thất thố như vậy.

Hắn cố ý đợi một lát nhưng Cát Lượng vẫn không trở về.

“Phản đồ, lão phu mà tóm được ngươi sẽ cho ngươi ăn một chưởng!” Lục Châu phất tay áo, sau đó nhìn sang Bạch Trạch. “Ngươi cũng muốn phản bội?”

Bạch Trạch: “? ? ?”

Lục Châu cũng chỉ thuận miệng mắng một tiếng xả giận mà thôi. Có lẽ xuyên không làm một lão nhân đã lâu nên Lục Châu càng lúc càng giống ông cụ non. Trong thế giới tu chân này, chỉ cần buông lỏng một chút sẽ mất mạng như chơi, có lúc hắn còn quên mất mình chỉ là một thanh niên.

Nếu không phải vì khai cửu diệp, Lục Châu bây giờ đã là một thanh niên anh tuấn tiêu sái rồi. Đáng tiếc chuyện này không thể vội vàng, hắn phải từ từ tích luỹ Thẻ Nghịch Chuyển.
Chương 963 Vô đề

Bạch Trạch ngoan ngoãn lăng không đứng yên tại chỗ như để biểu đạt lòng trung thành nửa bước không rời.

Lục Châu nhìn về phía Cát Lượng biến mất rồi nhảy lên lưng Bạch Trạch quay về Vân Sơn.

Trở về phòng, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem.

Điểm công đức: 178.040 điểm

Bên giao diện thẻ đạo cụ, hai tấm thẻ Lương Sư Ích Hữu và Vạn Thế Sư Biểu nằm ở vị trí bắt mắt nhất. Hai tấm giá sáu mươi ngàn điểm công đức…

Đắt xắt ra miếng. Rốt cuộc có nên mua hay không đây?

Lục Châu hiện tại là cửu diệp trung kỳ, còn phải tu luyện một đoạn thời gian nữa mới có thể khai diệp. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa thì đến năm trăm ngàn điểm công đức.

Suy tư một lúc, Lục Châu quyết định mua.

[Ting — tiêu hao 60.000 điểm công đức, thu hoạch được 'Lương Sư Ích Hữu' và 'Vạn Thế Sư Biểu', xin hỏi có sử dụng không?]

Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Lão phu vì đồ đệ mà đau nát tim.

“Sử dụng.”

Hai tấm thẻ tức thì tiêu tán, Lục Châu không cảm thấy có gì thay đổi, mọi thứ vẫn rất bình thường. Hắn thậm chí đứng lên hoạt động tay chân cũng không thấy có gì lạ.

“. . .”

Suy tư một lát, Lục Châu quyết định rút thưởng.

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 110 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 1.]

“. . .”

Vừa tốn sáu mươi ngàn điểm mua thẻ, vậy mà 110 điểm may mắn chỉ đổi lấy một tấm Thẻ Nghịch Chuyển?

Vuốt giận.

Điểm công đức: 117.990 điểm

“Rút thưởng!”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được toạ kỵ Đương Khang.]

[Đương Khang: là toạ kỵ quý hiếm đang ở thời kỳ thiếu niên, Đương Khang đang chạy đến Ma Thiên Các.]

Lục Châu hài lòng gật đầu. Rốt cuộc cũng may mắn một lần.

Nhưng mà nghĩ lại, Hệ thống cho lão phu nhiều toạ kỵ như vậy làm gì? Đối với một tu hành giả bình thường thì một con toạ kỵ đã đủ dùng rồi, mà Lục Châu bây giờ lại có đến bốn con, tính luôn Đương Khang là cả thảy năm con.

Chẳng lẽ muốn lão phu mở thảo cầm viên?

Lục Châu nhớ tới Cùng Kỳ. Trong các toạ kỵ thì Cùng Kỳ có sức chiến đấu cường đại nhất, chẳng qua nó vẫn đang trong thời kỳ ấu niên. Quan hệ giữa Minh Thế Nhân và nó không tệ, kỳ thực còn trông rất xứng đôi.

Nếu dùng không hết thì cho các đồ đệ dùng cũng là một ý hay.

Cùng lúc đó, trong một sơn mạch xa xôi không biết tên, một con hung thú có hình dạng như heo, thân cao sáu thước, bề ngang bốn thước, toàn thân màu xanh nhạt, hai cái tai to vểnh ra, bốn chiếc răng nanh dài trông như ngà voi lộ rõ, hung thú tựa như nghe được tiếng triệu hoán, nó rời khỏi bầy đàn bay về phía chân trời.

Sau đó Lục Châu lại rút thêm 500 điểm công đức, điểm may mắn tích luỹ lên 100 điểm cũng không thu hoạch được gì, bèn ngưng rút thưởng và tiến vào trạng thái tu luyện.

Tử Lưu Ly phát huy tác dụng, Lục Châu dễ dàng bình tâm tĩnh trí, tốc độ vận chuyển nguyên khí tăng lên rất nhiều.

. . .

Lúc này, Ngu Thượng Nhung đang chậm rãi đi bộ trong rừng sâu.

Thời niên thiếu khi còn chưa tu hành, hắn từng đi qua biết bao cánh rừng và núi non hiểm trở, vượt qua vô số sinh tử kiếp. Nhưng bây giờ không giống như xưa, hoàn cảnh nơi này cũng hung hiểm hơn rất nhiều.

Ngu Thượng Nhung nhìn thấy trước mặt có một khoảng đất trống trải ẩn hiện quang mang. Kinh nghiệm nói cho hắn, nơi này không phải chỗ ở của hung thú mà là một bảo địa nào đó. Tu hành giới thường xảy ra chuyện như vậy, có tu hành giả muốn bắt hung thú nhưng bị hung thú đánh giết, bảo vật trên thân thất lạc. Người vận khí tốt có thể nhặt được.

“Vận khí không tệ.”

Ngu Thượng Nhung bước tới, trước mặt hắn có rất nhiều cọc đá được dựng lên lộn xộn không theo thứ tự. Ngu Thượng Nhung cẩn thận nhặt một hòn đá lên ném vào khu vực trống. Thấy không có vấn đề hắn mới bước tới, vòng qua mấy cột đá đi tới khu vực phát sáng.

“Có trận văn?” Một trận văn thông thường cần phải có người thôi động mới toả ra quang mang. Hiển nhiên có người đã từng đến nơi này.

Ngu Thượng Nhung rất nhạy cảm với nguy hiểm, cảm thấy nơi này có vấn đề, hắn lập tức điểm mũi chân, vận dụng chút nguyên khí còn sót lại trong cơ thể để phóng lên trời hòng rời khỏi khu vực này.

Nhưng chính lúc đó, những cây cột đá đột nhiên liên kết với nhau bởi trận văn tạo thành thiên la địa võng. Ngu Thượng Nhung nhíu mày hạ xuống đất.

Ra không được.

Ngu Thượng Nhung thử đi bộ, nhưng mỗi khi hắn muốn rời khỏi khu vực đó, những cây cột đá lại biến thành tấm lưới vô hình ngăn cản hắn.

“Chỉ có thể vào, không thể ra?”

“Thôi vậy, ở đây tu hành cũng được. Đợi thương thế khỏi hẳn rồi đi cũng không muộn.”

Nghĩ vậy, Ngu Thượng Nhung ngồi tựa vào một cột đá, nhắm mắt điều tức.

Lúc này chợt có một tiếng cười trầm thấp ngoài bãi đá truyền đến.

“Báo ứng nha… không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.” Người xuất hiện chính là đồ đệ của Diệp Chân, Giang Tiểu Sinh.

Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn vào bóng dáng trong bóng tối, ung dung bình tĩnh nói: “Ngươi muốn giết ta?”

“Sư phụ ngươi giết sư phụ ta, ta giết ngươi là việc đương nhiên.”

“Trận văn này do ngươi thiết kế?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Ta còn chưa có năng lực này, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, trận pháp này là do các bậc tiên hiền để lại. Mỗi khu vực có ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá tạo thành thiên võng, chỉ có thể vào không thể ra. Hài cốt chồng chất quanh đây chính là minh chứng tốt nhất, chỉ có thể trách ngươi không may.” Giang Tiểu Sinh nói.

“Ngươi cảm thấy trận văn này có thể vây khốn ta?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên.

“Ha ha, sư phụ ta còn tự tin hơn ngươi nhiều. Người vốn có chín mạng, nhưng trong trận pháp này đã đánh mất năm mạng, về sau người phải hấp thu tu vi của tu hành giả cùng cấp mới khôi phục lại sáu mạng.” Giang Tiểu Sinh nói.

Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng lên, dựa vào nguyên khí còn thừa lại trong tích tắc xuất hiện bên rìa khu vực, trên đỉnh đầu hiện ra mấy chục đạo kiếm cương.

Giang Tiểu Sinh hoảng hốt lui lại, lách mình trốn ra thật xa. Đồng thời thiên võng cũng xuất hiện ngăn cách hai người.

“Sư phụ ngươi cũng xứng so sánh với ta?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói, “Ngươi không cần phải sợ, nguyên khí của ta đã cạn kiệt. Cho ngươi một cơ hội báo thù cho sư phụ, ngươi —— dám đi vào không?”
Chương 964 Vô đề

Quá tự tin rất dễ biến thành tự phụ, nhưng bù lại cũng có thể trở thành vũ khí khiến địch nhân sợ mất mật.

Giang Tiểu Sinh nuốt một ngụm nước bọt, lại lần nữa lui về sau, phẫn hận nói: “Ngươi đừng có hù doạ ta! Bây giờ ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ trở thành một bộ hài cốt trong trận văn mà thôi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành cường giả vượt xa ngươi!”

“Sớm muộn?”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười thật sâu rồi quay trở về ngồi xuống điều tức bên cạnh cột đá.

Giang Tiểu Sinh hậm hực nói: “Cứ chờ mà xem.”

Đúng lúc này, trên bầu trời tối đen như mực chợt xuất hiện bốn vó ngựa toả ra quang mang nhàn nhạt bổ nhào xuống.

Hííííííí —— ——

Giang Tiểu Sinh giật nảy mình: “Hung thú?”

Hắn lập tức lách mình bỏ chạy. Trong bãi đá, giọng của Ngu Thượng Nhung truyền tới: “Cát Lượng?”

Hííííí!

“Đừng vào!” Ngu Thượng Nhung đứng lên nhìn về phía Cát Lượng, mỉm cười nói, “Ta đã nói mà, chúng ta rất có duyên.”

Hííííííí ——

“Sư phụ bảo ngươi đến sao?”

Cát Lượng gật đầu. Ngu Thượng Nhung thở dài. “Ngươi về trước đi, hoàn cảnh nơi này không tệ, ta sẽ ở chỗ này lĩnh ngộ kiếm đạo.”

Hííííííí.

“Trở về đi.”

Đối với Ngu Thượng Nhung, việc mở miệng cầu xin sự trợ giúp từ người khác là chuyện không thể nào, hắn thà rằng để Cát Lượng trở về.

Cát Lượng thở phì phò một tiếng rồi bay thẳng vào bãi đá. Thiên võng lập tức xuất hiện như mạng nhện.

Cát Lượng đi đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung không hề tức giận, càng không trách cứ nó, chỉ nhẹ nhàng sờ bờm ngựa, khẽ nói: “Được rồi, đợi tu vi ta khôi phục, nhất định sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.”

. . .

Mặt trời dần nhú lên sau rặng núi, ánh nắng sớm xen qua kẽ lá rọi xuống Vân Sơn như tiên cảnh.

Trải qua một đêm tu hành, Lục Châu cảm giác được nguyên khí gia tăng không ít. Từ khi Tử Lưu Ly trở thành hoang cấp, tốc độ đề thăng tu vi đã tăng lên gấp ba.

Chẳng trách Diệp Chân còn trẻ như vậy đã có tu vi thập diệp, nếu không phải vì muốn bổ sung tính mạng, hắn đã tấn thăng lên thập diệp từ lâu.

“Lục tiền bối, Nhiếp tông chủ mời ngài đến chủ điện gặp mặt một lần.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh.

“Đã biết.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tự hỏi Cát Lượng đã chạy đi đâu? Hôm qua ban thưởng khi đánh giết cửu diệp là do đồ đệ nào làm?

Trong chủ điện, đám người Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đều có mặt đông đủ, Vừa thấy Lục Châu, ai nấy đều đứng dậy làm lễ.

Lục Châu tiến vào trong điện, nhìn thấy Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng một bên, bèn nhíu mày hỏi: “Nhị sư huynh của ngươi đâu?”

Tiểu Diên Nhi lắc đầu đáp: “Hành tung của nhị sư huynh xuất quỷ nhập thần, đồ nhi không biết.”

Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ luôn thích độc lai độc vãng, sư phụ đừng lo lắng. Vân Sơn có sập cũng không nện trúng sư đệ được đâu.”

Lục Châu khẽ gật đầu. Nghe được lời này, Nhiếp Thanh Vân lộ vẻ xấu hổ, ví dụ như thế quá tàn nhẫn rồi đó.

Tư Không Bắc Thần cười vang: “Đồ đệ của Lục huynh đúng là rồng trong loài người. Kiếm đạo của hắn đã đạt cực hạn, trong vòng ba năm tất có thể lĩnh ngộ ra Thiên Tử Kiếm, trong vòng mười năm có thể tấn thăng thập diệp.”

Nhiếp Thanh Vân kinh ngạc nói: “Có thể được ngươi khen ngợi như vậy, hẳn là có chỗ hơn người.”

Tư Không Bắc Thần không thèm để ý nét mặt Nhiếp Thanh Vân, chỉ tay về phía Vu Chính Hải nói:

“Vị này chính là đại đồ đệ của Lục huynh. Nếu bàn về đao pháp thì không hề kém Nhiếp Thanh Vân ngươi đâu.”

“Ồ?”

Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân nhìn về phía Vu Chính Hải, khi nhìn thấy Bích Ngọc Đao hoang cấp, trong mắt hắn lộ vẻ hâm mộ. Đao của hắn chỉ mới là thiên giai mà thôi.

Vu Chính Hải nói: “Nhiếp tông chủ, hôm nào luận bàn một chút nhé?”

“Kỳ phùng địch thủ trăm năm khó gặp, cầu còn không được.” Nhiếp Thanh Vân nói.

Tư Không Bắc Thần trợn tròn mắt: “Đường đường là thập diệp lại luân lạc tới mức phải luận bàn với cửu diệp…”

Nhiếp Thanh Vân: “. . .”

Hắn vừa định phản bác, Lục Châu đã ngồi xuống nói: “Nói chính sự.”

Nhiếp Thanh Vân gật đầu nói nhanh: “Thiên Vũ Viện đã biết Vân Sơn đang tạm giữ người của bọn hắn, hôm nay sẽ phái sứ giả đến chuộc con tin.”

“Chuộc con tin?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.

“Trong phi thư nói không rõ ràng, người của Thiên Vũ Viện hẳn là đã sắp tới.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Một tên đệ tử Vân Sơn cấp tốc chạy vào, khom người bẩm báo: “Tông chủ, người của Thiên Vũ Viện đến rồi.”

“Để bọn hắn vào.”

“Vâng.”

Trên bầu trời Vân Sơn có một chiếc phi liễn chậm rãi bay vào, đây chính là phi liễn của Thiên Vũ Viện.

Đám người Thiên Vũ Viện có khoảng mười tu hành giả, mỗi người đều nhấc một chiếc rương bay về phía ngọn chủ phong.

Đám người vừa tiến vào chủ điện, Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đã nhận ra đối phương.

“Mạc Bất Ngôn?”

Người dẫn đầu chính là trưởng lão Mạc Bất Ngôn của Thiên Vũ Viện, cũng là tướng tài đắc lực nhất dưới trướng Dư Trần Thù.

Mạc Bất Ngôn phất tay, mười chiếc rương được đặt xuống đất. Hắn khom người hành lễ: “Nhiếp tông chủ, lại gặp mặt. Tư Không điện chủ, ngài cũng ở đây…”

Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ.

“Mạc trưởng lão, đây là Lục tiền bối, còn không nhanh chóng hành lễ?” Nhiếp Thanh Vân vội vàng nói.

Mạc Bất Ngôn nhìn thoáng qua, rất nhanh đã chú ý thấy một vị lão giả khí thế bất phàm, lập tức khom người nói: “Hẳn vị này chính là Lục tiền bối đã đánh bại Diệp Chân.”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn. “Nói thẳng chính sự.”

“. . .”

Mạc Bất Ngôn lộ vẻ xấu hổ nói: “Lần này ta đến đây chỉ có một thỉnh cầu. Mời Nhiếp tông chủ thả toàn bộ đệ tử Thiên Vũ Viện ra, những chiếc rương này là tâm ý của Thiên Vũ Viện.”

Hắn lại phất tay, đám tu hành giả sau lưng mở mười chiếc rương ra. Ba rương chứa cực phẩm phù chỉ, một rương vàng, một rương đan dược, một rương công phu bí tịch, bốn rương còn lại là thiên tài địa bảo. Những vật này cho dù đặt ở đại tông môn cũng là vô cùng xa xỉ.

Nhiếp Thanh Vân lắc đầu đáp: “Mạc Bất Ngôn, người của các ngươi cấu kết với Phi Tinh Trai muốn huỷ diệt Vân Sơn ta. Món nợ này ngươi cho rằng dùng tài vật đổi là xong?”
Chương 965 Vô đề

Mạc Bất Ngôn nói:

“Ngoại trừ những thứ này, Viện trưởng đại nhân sẽ đích thân trình tấu lên bệ hạ xin xá tội cho Vân Sơn.”

“Tội?”

“Từ khi Diệp Chân và Trần Thiên Đô chết, mấy ngàn đệ tử trên Ngũ Chỉ Phong giải tán chỉ trong một đêm. Chuyện Phi Tinh Trai có thể bỏ qua, nhưng cái chết của Trần giáo tập Thiên Vũ Viện và phó thống lĩnh ngự lâm quân Lộ Chiến rất khó bàn giao. Viện trưởng đại nhân sẽ đích thân giải quyết việc này thay các vị, chuyện xảy ra ở Vân Sơn cũng có thể xoá bỏ. Chỉ là…” Mạc Bất Ngôn khẽ dừng lại một chút, “Chúng ta phải xác nhận xem các đệ tử Thiên Vũ Viện có ổn hay không.”

“Ngươi đến đàm phán hay là đến hỏi tội?” Tư Không Bắc Thần nhíu mày, giọng trầm xuống, “Đừng nói là Lục tiền bối không thể nào chấp nhận, ngay cả ta đây cũng sẽ không đáp ứng. Mạc Bất Ngôn, ngươi cho rằng Tư Không Bắc Thần ta là quả hồng mềm mặc cho ngươi bắt nạt?”

“Tư Không điện chủ xin đừng hiểu lầm. Viện trưởng đại nhân không muốn tăng thêm mâu thuẫn, mọi việc đều có thể thương lượng.” Mạc Bất Ngôn nói.

“Không cần thương lượng.” Vu Chính Hải nghiêm túc nói, “Trở về nói với Viện trưởng của các ngươi, ngươi không có tư cách nói chuyện với sư phụ ta. Ngày nào đó tâm trạng ta không tốt lại lôi bọn hắn ra giết cũng chưa biết chừng.”

Mạc Bất Ngôn giật mình quay sang nhìn Vu Chính Hải. “Các hạ cần gì phải hùng hổ doạ người?”

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Kẻ hùng hổ doạ người chính là các ngươi.”

“Mong các vị cân nhắc cẩn thận, Thiên Vũ Viện không phải Phi Tinh Trai, càng không phải Vân Sơn.” Mạc Bất Ngôn nói.

Lúc này Lục Châu mới mở miệng, âm thanh chậm rãi mà trầm thấp:

“Ngươi tên gì?”

Mạc Bất Ngôn đáp: “Đại trượng phu đi không đổi tên về không đổi họ, Mạc Bất Ngôn.”

Vu Chính Hải khẽ nhíu mày, hắn đây là đang nhạo báng sư phụ dùng tên giả?

Lục Châu vẫn thản nhiên nói: “Mạc Bất Ngôn, nghe cho kỹ.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Hôm nay trảm hai mươi người để răn đe. Trở về nói với Viện trưởng nhà ngươi, nếu có thành ý thì tự mình đến nói chuyện với lão phu.” Lục Châu nói.

“. . .”

Trong lòng Mạc Bất Ngôn run lên, trợn mắt nhìn vị lão nhân này. Nói giết là giết, không hề coi Thiên Vũ Viện ra gì.

Con số hai mươi người này chính là số người kim liên giới đã bị hồng liên giới giết trong cuộc xâm lấn mấy ngày trước.

Mạc Bất Ngôn vội vàng khom người: “Lục tiền bối xin bớt giận! Chuyện này còn có thể thương lượng mà!”

Lục Châu không nhìn Mạc Bất Ngôn nữa mà chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện. “Nhiếp Thanh Vân.”

Nhiếp Thanh Vân giật mình, trong lòng thấp thỏm.

“Còn cần lão phu phải tự mình động thủ?” Lục Châu hỏi.

“. . .”

Nhiếp Thanh Vân không còn lời nào để nói. Lục tiền bối làm vậy là quyết tâm muốn trói Vân Sơn vào chung một thuyền. Nếu Vân Sơn thật sự ra tay với người của Thiên Vũ Viện vậy thì sẽ chân chính đắc tội với cả Thiên Vũ Viện và triều đình.

Mạc Bất Ngôn đuổi theo đến cửa điện, đứng trước mặt Lục Châu nói: “Lục tiền bối, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói. Vì sao cứ nhất định phải giết người chứ?”

Lục Châu trầm mặc một lát rồi hỏi: “Tu vi ngươi thế nào?”

Mạc Bất Ngôn hồi đáp: “Vãn bối bất tài, chỉ là cửu diệp hậu kỳ.”

Lục Châu khẽ lắc đầu. “Ngay cả Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân còn không dám dùng thái độ này để nói chuyện với lão phu. Chỉ là cửu diệp… mà lại cả gan làm loạn.”

Lục Châu nâng tay, giữa các ngón tay hiện ra lam quang. Chưởng ấn mang theo một phần năm lực lượng phi phàm đánh về phía Mạc Bất Ngôn.

Mạc Bất Ngôn nhướng mày nâng hai tay lên đón đỡ, nhưng cương khí hộ thể của hắn chỉ trong tích tắc đã bị nghiền nát tan tành. Ầm!

Mạc Bất Ngôn bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống quảng trường bên ngoài chủ điện cách Lục Châu mười mét.

Tư Không Bắc Thần, Nhiếp Thanh Vân: “. . .”

Hai người bọn họ tự nhận không thể đánh bại một vị cửu diệp hậu kỳ dễ dàng đến thế, huống chi người này còn là trưởng lão Mạc Bất Ngôn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nội tình cực kỳ thâm hậu. Mạc Bất Ngôn là thiên tài tu hành xuất thân từ Thiên Vũ Viện, rất có khả năng tấn thăng thập diệp trong tương lai, vậy mà ở trước mặt Lục Châu lại không chịu nổi một kích.

“Mạc trưởng lão!” Mười đệ tử Thiên Vũ Viện chạy vội ra ngoài đỡ Mạc Bất Ngôn dậy.

Sắc mặt Mạc Bất Ngôn kinh hãi, gian nan đứng lên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra máu tươi. Hắn cảm giác được hai tay mình đang không ngừng run rẩy sau cú va chạm vừa rồi. Nếu không nhờ có đệ tử đến đỡ thì Mạc Bất Ngôn nhất định đã ngã phịch xuống đất.

Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chiêu đã minh bạch thực lực đối phương.

Mãi một lúc sau, Mạc Bất Ngôn mới có thể ổn định lại hơi thở. Hai cánh tay hắn khẽ động, đám đệ tử lùi sang hai bên.

Mạc Bất Ngôn sửa sang lại quần áo, bình phục tâm tình rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Ta nhất định sẽ truyền lời lại cho Viện trưởng.”

Lục Châu im lặng không đáp. Mạc Bất Ngôn liếc nhìn đám đệ tử, hạ lệnh: “Mang đồ về. Chúng ta đi.”

Lúc này Vu Chính Hải đột nhiên lên tiếng: “Đồ vật để lại.”

Mí mắt Mạc Bất Ngôn nháy nháy liên hồi, hắn định nói gì đó nhưng nhịn lại. “Những vật này vốn là quà gặp mặt. Lục tiền bối chịu thu nhận, vãn bối vui mừng còn không kịp. Đi.”

Nhìn theo đám người Thiên Vũ Viện xám xịt rời đi, Tiểu Diên Nhi nắm tay Hải Loa đi đến cửa điện giảng dạy:

“Muội thấy chưa? Không đánh là không nghe lời. Về sau gặp phải loại người này chúng ta phải ra sức đánh. Người ta hay nói bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, nhưng muội phải nghe lời sư tỷ, bạo lực chính là phương thức giải quyết vấn đề hiệu quả nhất.”

“Vâng, ta nhớ rồi cửu sư tỷ.” Hải Loa gật đầu.

Mọi người: “? ? ?”

Lục Châu nhíu mày, dạy dỗ cái kiểu gì thế này? Chẳng lẽ phải tách hai nha đầu này ra?

Mạnh Trường Đông nhìn vào đống phù chỉ trong rương, mừng rỡ nói: “Lục tiền bối, đây đều là cực phẩm phù chỉ đã được khắc hoạ sẵn trận văn, chúng ta có thể trực tiếp sử dụng.”

Lục Châu gật đầu. “Đồ vật rất tốt nhưng vẫn nên nghĩ biện pháp truyền tin tức đến kim liên giới thì hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom