-
Chương 956-960
Chương 956 Vô đề
Đây đúng là một biện pháp tốt.
“Thiên Vũ Viện luôn tự phụ, chỉ sợ bọn hắn khư khư cố chấp không để chúng ta vào mắt.” Diêu Thanh Tuyền quanh năm giao thiệp với đám người Thiên Vũ Viện nên hiểu rất rõ thái độ cao ngạo của bọn hắn.
Phi Tinh Trai chẳng phải cũng thế sao?
Mạnh Trường Đông chắp tay nói: “Diêu điện chủ nói có lý. E là lúc này chưa thích hợp để đàm phán, trừ phi lại có hai đại tông môn đứng về phía chúng ta.”
“Tạm thời khoan đề cập đến chuyện này, ngươi có biện pháp nào để tìm hiểu về tin tức ở kim liên giới không?” Lục Châu hỏi.
Mạnh Trường Đông đi tới đi lui, suy tư một lát rồi nói: “Có thì có, chỉ là tiêu hao rất lớn.”
“Nói đi.”
“Cần có một ngàn tấm phù chỉ, đồng thời đối phương cũng phải có Phù Chỉ Trận. Ta biết cách tạo ra Phù Chỉ Trận của Thiên Vũ Viện, chỉ là… không có phù chỉ. Thứ này rất trân quý.” Mạnh Trường Đông nói.
Lục Châu và Tư Không Bắc Thần đồng loạt nhìn sang Nhiếp Thanh Vân.
Nhiếp Thanh Vân ngẩn người. Từ nãy đến giờ hắn nghe tai trái lọt tai phải, tâm tư đều nghĩ tới việc tương lai của Vân Sơn sau này. Thấy hai người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Nhiếp Thanh Vân giật mình tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Phù chỉ để ta cung cấp.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhiếp Thanh Vân… nể mặt Lục huynh, món nợ giữa hai chúng ta cũng nên dẹp sang một bên.” Tư Không Bắc Thần nói.
“Nể mặt Lục tiền bối, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.” Nhiếp Thanh Vân đáp, sau đó hạ lệnh cho đệ tử thu gom toàn bộ phù chỉ trong mười hai tông Vân Sơn lại.
“Phù chỉ cũng chia bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Muốn trao đổi thông tin với khoảng cách xa như vậy thì cần đến ngàn tấm phù chỉ cực phẩm. Tiêu hao rất lớn, điều kiện cũng vô cùng hà khắc. Đối phương cũng phải có trận pháp tương tự, thế nên dù chúng ta đã bố trí xong Phù Chỉ Trận cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được hình ảnh ở kim liên giới.” Mạnh Trường Đông nói.
Nghe nói vậy, Nhiếp Thanh Vân không khỏi đau lòng một phen. Nhưng bây giờ không phải lúc để tiếc của.
Lục Châu hỏi: “Có thể truyền tin tức qua lại không?”
“Trừ phi Thiên Vũ Viện có người của chúng ta, đồng thời kim liên giới cũng phải phối hợp bố trí trận pháp tương tự mới có thể dùng phù chỉ để truyền đạt thông tin. Nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy một số hình ảnh ở kim liên giới mà thôi.” Mạnh Trường Đông đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu. Nếu có thể liên lạc được với Tư Vô Nhai thì tốt biết mấy. Nhưng xem ra việc này không khả thi.
Nửa canh giờ sau, phù chỉ đã gom góp đầy đủ. Mạnh Trường Đông phác hoạ trận văn dưới mặt đất rồi dán từng tấm phù chỉ xuống, sau đó lại tỉ mỉ phác hoạ thêm nửa canh giờ nữa mới hoàn thành, đầu hắn ướt đẫm mồ hôi. “Xong rồi.”
Tư Không Bắc Thần thấy hắn mệt nhọc bèn thuận miệng hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
“Tư Không tiền bối cũng biết phác hoạ Phù Chỉ Trận?”
“Đương nhiên.”
“. . .”
Trong lòng Mạnh Trường Đông thầm oán, sao ngươi không nói sớm đi? Loại trận văn này nếu có hai người làm thì sẽ khắc hoạ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng thân phận của Tư Không Bắc Thần sao có thể làm mấy việc này, Mạnh Trường Đông đành xấu hổ cười một tiếng: “Đa tạ, ta đã chuẩn bị thoả đáng.”
Hai tay Mạnh Trường Đông chập lại, nguyên khí rung động, đồ án dưới mặt đất sáng lên.
Xoẹt —— ——
Phù chỉ đột nhiên bốc cháy rừng rực, lăng không trôi nổi bên trên đồ án, mỗi tấm phù chỉ tạo thành phù ấn liên kết với nhau vây lại thành một khu vực trống trải hình tròn tựa như chiếc gương. Hình ảnh từ từ hiện ra…
“Thành công!”
Mọi người kinh hỉ nhìn vào khu vực hình tròn đang phát sáng. Đập vào mắt là một chiếc Không Liễn của Thiên Vũ Viện, trên Không Liễn có một tu hành giả bát diệp cũng đang điều khiển Phù Chỉ Trận truyền lại tin tức.
Hình ảnh cho thấy Thiên Vũ Viện đã đến kim liên giới, hơn trăm tu hành giả chen chúc nhau bay ra tấn công tu hành giả kim liên giới sống ở ven biển Vô Tận Hải.
Đương nhiên người kim liên giới không chịu nổi một kích, hoàn toàn bị đám người trên Không Liễn nghiền ép.
Thấy cảnh này, Tư Không Bắc Thần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà đều giữ im lặng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Mà mấy người Vu Chính Hải Ngu Thượng Nhung đều nhíu mày quan sát.
“Sư phụ, không thể chờ thêm nữa! Đồ nhi thỉnh cầu giết thẳng vào tổng bộ Thiên Vũ Viện, bắt bọn hắn ngưng ngay cuộc xâm lấn!” Vu Chính Hải giận dữ nói.
Tư Không Bắc Thần than khẽ: “Không ngờ bọn hắn lại nhanh như vậy.”
Nhìn từng thân ảnh tu hành giả kim liên giới ngã xuống, Lục Châu hờ hững nói: “Giết một người, Thiên Vũ Viện đền một mạng.”
Đám người không rét mà run.
Đúng lúc này, Diêu Thanh Tuyền đột nhiên hô lên thất thanh: “Đó là cái gì?”
Phù Chỉ Trận truyền tới hình ảnh một con hung thú vô cùng khổng lồ đang chạy băng băng tới, đại địa dưới chân nó bị giẫm đạp rung động không thôi.
“Kim liên giới có hung thú lớn tới mức này sao?” Triệu Giang Hà kinh ngạc nói.
Một tên cường giả cửu diệp hồng liên giới gọi ra pháp thân cao mười lăm trượng đánh về phía cự thú. Cự thú vung chân tát một cái, ầm! Pháp thân cửu diệp bị đánh bay.
Trên lưng cự thú là một nữ tử thân mặc bạch y, nàng tung người bay lên công kích Không Liễn Thiên Vũ Viện.
“Lục sư tỷ! Là lục sư tỷ!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay reo hò.
Nữ tử mặc bạch y không nhiễm bụi trần chính là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm. Nàng kề vai sát cánh cùng Thừa Hoàng chiến đấu với người của Thiên Vũ Viện, chỉ trong giây lát chiến cuộc đã thay đổi hoàn toàn.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Pháp thân cửu diệp kim liên nở rộ, Kim Diễm bốc lên bay về phía một tên cửu diệp Thiên Vũ Viện.
“Nghiệp lực!” Diêu Thanh Tuyền cả kinh nói.
Hạ Trường Thu quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi: “Đây là lục sư tỷ của ngươi?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ ta còn nhận nhầm người hay sao? Đây chính là lục sư tỷ của ta đó.” Tiểu Diên Nhi lừ mắt nhìn hắn.
“. . .”
Hạ Trường Thu chợt nhớ lại Tiểu Diên Nhi từng nói, ‘tuỳ tiện gọi ra một người trong Ma Thiên Các cũng có thể đập nát đầu các ngươi’, bây giờ nghĩ lại, nha đầu này không hề gạt người nha!
Chương 957 Vô đề
Lục Châu cũng không ngờ Diệp Thiên Tâm đã tấn thăng cửu diệp, hơn thế nữa còn nắm giữ Nghiệp Hoả. Trong lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Diêu Thanh Tuyền lại chỉ tay về phía một vật phát ra quang mang quỷ dị bay về phía Diệp Thiên Tâm. “Đó là cái gì?”
“Vũ khí hoang cấp! Có kẻ đánh lén lục tiên sinh?” Hạ Trường Thu cả kinh. Mọi người lập tức chăm chú quan sát.
Vũ khí kia vừa giống đao vừa giống móc câu, tốc độ nhanh như thiểm điện. Còn chưa thấy được kết quả, Mạnh Trường Đông đã kêu lên một tiếng đau đớn: “Hết giờ rồi!”
Hình ảnh trở nên mơ hồ, sóng xung kích tản ra, chỉ một giây sau đã tiêu tán giữa không trung. Vù một tiếng, ngàn tấm phù ấn vây xung quanh cũng đồng thời tiêu tán.
Tốc độ thiêu đốt phù chỉ quá nhanh, Mạnh Trường Đông nhìn đống tro tàn còn lại của Phù Chỉ Trận, thở dài nói: “Ta đã kéo dài thời gian hết mức có thể.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay, dậm chân nói: “Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chẳng biết tên hỗn đản nào dám đánh lén lục sư tỷ!”
Tư Không Bắc Thần an ủi nói:
“Đừng lo lắng, nếu ta không nhìn lầm thì vũ khí trong tay lục sư tỷ ngươi cũng là hoang cấp, nàng vừa nắm giữ nghiệp lực vừa có cự thú hỗ trợ, trừ phi thập diệp đích thân đến, nếu không không ai có thể làm hại được nàng.”
Mọi người nghe vậy đều thở phào gật đầu.
Lục Châu không nói gì, lúc này không phải là thời cơ thích hợp để xông vào Thiên Vũ Viện.
Hiện tại hắn chỉ còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, không còn thủ đoạn nào khác. Hơn nữa ngay cả Phi Tinh Trai cũng kiêng kỵ Thiên Vũ Viện, có lẽ Dư Trần Thù còn khó đối phó hơn cả Diệp Chân.
. . .
Cùng lúc đó ở kim liên giới.
Diệp Thiên Tâm ném Đa Tình Hoàn ra, chỉ thấy sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện lưu quang, một toà pháp thân kim liên cửu diệp lấp loé vọt lên trước, xoẹt ——
Đạo lưu quang kia chém đôi toà pháp thân hồng liên cửu diệp.
“Tứ sư huynh, huynh lại nữa rồi!” Diệp Thiên Tâm bất mãn nói.
Nàng và Thừa Hoàng đánh trọng thương tên hồng liên cửu diệp kia, mắt thấy sắp bắt được hắn thì Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện ra tay giết người.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, lăng không cười nói: “Lục sư muội, đối phó với loại người này chúng ta nhất định phải ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, không thể để bọn hắn có cơ hội chạy trốn.”
“Hắn không phải là đối thủ của ta, sao có thể chạy trốn được?” Diệp Thiên Tâm bĩu môi nói.
Minh Thế Nhân đột nhiên chỉ tay về phía thi thể tên hồng liên cửu diệp bên dưới. “Nhìn kìa, hắn còn sống!”
“Ở đâu?” Diệp Thiên Tâm vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Tên cao thủ cửu diệp kia đã rơi vào trong biển, bị hải thú nuốt chửng.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu nữa.
“Lừa đảo!” Diệp Thiên Tâm trừng mắt, sau đó quay đầu bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ nhẹ vào người nó.
“Thừa Hoàng, mang ta đến chỗ Không Liễn đằng kia.”
Thừa Hoàng ngửa mặt lên trời hú một tiếng, tu hành giả Đại Viêm xung quanh tinh thần đại chấn.
Từ khi Diệp Thiên Tâm mang Thừa Hoàng về, nàng thường xuyên cùng nó đến trấn thủ ở các châu thành, thế là Thừa Hoàng nghiễm nhiên trở thành thần thú bảo hộ trong lòng tất cả mọi người.
Đoạn thời gian này Thừa Hoàng chém giết vô số hung thú, đám cự thú sợ hãi cũng không dám bén mảng tới, các bộ tộc man di bốn phương tám hướng đều đổ về mong được Đại Viêm che chở.
Nghe lệnh Diệp Thiên Tâm, Thừa Hoàng đạp không bay lên xông thẳng tới Không Liễn. Tên tu hành giả bát diệp đang duy trì Phù Chỉ Trận cảm giác được nguy hiểm đến gần, bèn thì thào một tiếng: “Xong đời.”
Hắn buông tay, phù chỉ rơi xuống, phù trận tiêu tán.
. . .
Trong Lễ Thánh điện tại Thiên Vũ Viện.
Rất nhiều trưởng lão đều nhìn thấy trận chiến vừa rồi thông qua Phù Chỉ Trận. Sắc mặt ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Mạc Bất Ngôn nói: “Xem ra kim liên giới đã mạnh hơn rất nhiều, nhất định phải có thập diệp đến đó mới có thể chiếm được tiên cơ.”
Sắc mặt Dư Trần Thù bình tĩnh không nói một lời.
Trưởng lão Giản Đình Trung ngồi bên trái Mạc Bất Ngôn bỗng nói: “Ta không đồng ý với ý kiến của Mạc trưởng lão.”
“Giản trưởng lão có cao kiến gì?”
“Chúng ta phái nhiều người đến đó như vậy nhưng đều bị chém giết toàn bộ, Không Liễn vừa đến đã gặp phải hai đại cửu diệp, còn có con quái vật khổng lồ kia hiệp trợ. Trong khi người của kim liên giới đã đến hồng liên giới từ lâu mà chúng ta vẫn chưa bắt được. Từ đó có thể thấy… thực lực kim liên giới hơn xa chúng ta.” Giản Đình Trung nói.
Cho dù là Khương Văn Hư đến đó sớm nhất, hay là cửu diệp Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả và đám người Cố Minh… tất cả bọn họ đến kim liên giới đều không còn một người sống sót.
“Giản trưởng lão nói có lý. Huống hồ gì địa vị của Viện trưởng cao cao tại thượng, sao có thể để ngài tự mình đi tới kim liên giới. Thiên Vũ Viện không thể không có Viện trưởng toạ trấn.” Có người nói.
Mạc Bất Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là kêu gọi thập diệp trong cung?”
“Việc Trần Bắc Chinh bị giết đến nay vẫn chưa xử lý được, triều đình sẽ không tuỳ tiện phái ra một thập diệp khác.”
Vừa dứt lời, một đệ tử Thiên Vũ Viện từ bên ngoài vội vã bước vào, khom người nói:
“Viện trưởng, các vị trưởng lão, bên phía Vân Sơn vừa truyền về tin tức, toàn quân Phi Tinh Trai bị diệt, người của triều đình thất bại rút lui. Người của chúng ta đều bị giam giữ ở Vân Sơn.”
Đám người nhíu mày.
Tên đệ tử nói nhanh: “Trai chủ Phi Tinh Trai Trần Thiên Đô bị giết, đại trưởng lão Diệp Chân… bị giết, phó thống lĩnh ngự lâm quân Lộ Chiến bị giết, tổng giáo tập và hai giáo viên khác của Thiên Vũ Viện chúng ta đều bị giết… những người còn lại bị giam giữ trên Vân Sơn.”
“. . .”
Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử, nhíu mày hỏi: “Diệp Chân thật đã chết rồi?”
“Vâng.”
“Kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”
“Tuân lệnh.”
. . .
Lục Châu và mấy người Cửu Trọng Điện không hề rời đi mà ở lại Vân Sơn.
Đêm đó, Lục Châu ngồi xếp bằng lĩnh hội Thiên thư, bổ sung lực lượng phi phàm. Có sự giúp đỡ của Tử Lưu Ly, tốc độ tu luyện và khôi phục nguyên khí, thậm chí tốc độ thu nạp lực lượng phi phàm cũng gia tăng không ít. Đây là còn chưa luyện hoá nhận chủ.
Chương 958 Vô đề
Lục Châu mở mắt, quyết định luyện hoá Tử Lưu Ly. Hắn mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 220.540 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.744 ngày
Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 138 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Thẻ Nguỵ Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 2, Thẻ Nghịch Chuyển x 76, Luyện Hóa Phù x 3
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ, Tử Lưu Ly
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư
. . .
Lục Châu dùng một tấm Luyện Hóa Phù để luyện hoá Tử Lưu Ly. Nửa canh giờ sau đã hoàn thành.
[Thu hoạch được Tử Lưu Ly, phẩm cấp: Thiên giai, có thể nhận chủ một lần nữa.]
Lục Châu không vội nhận chủ mà lấy ra một khối Thiểm Diệu Chi Thạch để đề thăng phẩm cấp của Tử Lưu Ly, sau đó mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem.
Quả nhiên thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng giá lên 20.300 điểm một tấm. Theo tiết tấu hiện tại, mỗi lần mua và sử dụng thẻ, tấm thẻ này đều sẽ tăng giá. Nếu bây giờ dùng toàn bộ điểm công đức để mua thẻ này thì cái giá sẽ lên tới trên trời, hơn nữa tu vi không đề thăng, tương lai Lục Châu sẽ phải đối mặt với việc không còn thẻ để dùng.
“Mua.”
Lục Châu bổ sung một tấm Một Kích Chí Mạng, giá của nó lập tức tăng lên 20.400 điểm. Lục Châu mua thêm một tấm Miễn Dịch Sát Thương, giá của hai loại thẻ lại tăng lên thành 20.500 điểm một tấm.
Việc này cũng nằm trong dự đoán của Lục Châu, cái giá này vẫn có thể chấp nhận. Dù sao cường giả chân chính cũng không có bao nhiêu người.
“Hửm, có thẻ mới?”
Lục Châu kéo xuống dưới, phát hiện có mấy loại thẻ mới ——
[Lương Sư Ích Hữu: thẻ bị động vĩnh viễn, khi đốc thúc đồ đệ tu luyện sẽ giúp đồ đệ làm việc hiệu quả gấp rưỡi. Giá bán: 30.000 điểm.]
[Vạn Thế Sư Biểu: thẻ bị động vĩnh viễn, khi đồ đệ xem ký chủ là tấm gương để học tập, đồ đệ sẽ làm việc hiệu quả gấp rưỡi. Giá bán: 30.000 điểm.]
. . .
Hiệu quả của mấy tấm thẻ mới cũng không tệ, đề thăng đồ đệ cũng tương đương với đề thăng chính mình, chỉ là giá tiền này…
Mua hai tấm cần đến sáu mươi ngàn điểm, đây là một con số không nhỏ. Tính ra, cần phải giết bao nhiêu mạng người mới đổi được hai tấm thẻ này chứ? Quá đắt.
Lục Châu quyết định chờ một thời gian xem sao. Hiện tại bốn đồ đệ này không cần hắn chỉ điểm, ngộ tính của bọn họ đã đủ cao rồi. Còn các đồ đệ ở kim liên giới thì cần đốc thúc nhiều hơn, đợi trở về rồi mua cũng không muộn.
“Mới có 10 điểm may mắn?”
Là thời điểm thích hợp để rút thưởng rồi đây.
. . .
Sáng hôm sau, Lục Châu nhìn số điểm may mắn đã tăng lên đến 110, mệt mỏi lắc đầu.
Trải qua một đêm lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm đã khôi phục được một chút nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Lục Châu chợt nhớ tới Thiên Thư Khai Quyển vừa nhận được gần đây, cho đến giờ hắn vẫn chưa có thần thông mới nào.
Chẳng lẽ là đồ pha-ke?
Tách ——
Tiếng thiêu đốt truyền đến, Lục Châu quay đầu nhìn sang, phát hiện Tử Lưu Ly đã lập loè quang mang màu tím. Ngọn lửa của Thiểm Diệu Chi Thạch bùng lên lần cuối rồi dập tắt.
Lục Châu khẽ phẩy, Tử Lưu Ly bay trở về lòng bàn tay hắn. Trong tay truyền đến cảm giác mát rượi trong trẻo thấm vào kỳ kinh bát mạch rồi tiến vào đan điền khí hải. Tốc độ vận chuyển nguyên khí đột ngột gia tăng.
[Ting — thu hoạch được Tử Lưu Ly hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu ngưng cương vạch ra một giọt máu trên ngón tay rồi nhỏ vào Tử Lưu Ly. Sau khi nhận chủ, hiệu quả của Tử Lưu Ly tăng lên rất nhiều, tốc độ vận chuyển nguyên khí và khôi phục lực lượng phi phàm nhanh hơn đến gần ba lần.
“Diệp Chân nhặt được bảo vật này ở đâu nhỉ?”
Trong mắt Lục Châu, Tử Lưu Ly sau khi thăng cấp có giá trị chỉ thua mỗi Vị Danh Kiếm. Có món đồ này, tốc độ tu hành của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Lục Châu cảm giác được tu vi của mình đã là cửu diệp trung hậu kỳ, nếu có Tử Lưu Ly trợ giúp, tin rằng không bao lâu nữa hắn có thể thử nghiệm khai thập diệp.
. . .
Ba ngày sau.
Lục Châu mở mắt ra, cảm thấy tu vi và lực lượng phi phàm đã hoàn toàn khôi phục. Cộng thêm một đêm trước đó thì thời gian để chứa đầy lực lượng phi phàm là khoảng bốn ngày.
“Tử Lưu Ly có hiệu quả rất tốt.” Lục Châu tán thưởng.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn hắt vào khung cửa. Lục Châu đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bái kiến Lục tiền bối.” Hai đệ tử Vân Sơn canh giữ ở cửa viện cung kính vái chào.
Lục Châu gật đầu đi xuống bậc thềm. Một đệ tử nói: “Lục tiền bối, thuộc hạ đi thông tri cho Tông chủ và Tư Không điện chủ.”
“Không cần. Lão phu đi dạo một chút. Các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Hai đệ tử run rẩy xoay người rời đi.
Lục Châu ngẩng đầu lên nhìn trời. Hơn ngàn đệ tử Thiên Vũ Viện bị nhốt ở Vân Sơn, bọn hắn chắc chắn sẽ quản chuyện này. Ngồi chờ bị vây công chẳng bằng đánh đòn phủ đầu.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lách mình rời khỏi sân viện, thôi động Tử Lưu Ly ẩn nấp khí tức toàn thân rồi bay ra khỏi Vân Sơn. Tử Lưu Ly hoang cấp thậm chí còn ẩn nấp cả nguyên khí ba động.
. . .
Trong hoàng cung Đại Đường, trên đỉnh Cam Lộ điện.
Lý Vân Tranh ngắm nhìn ráng chiều đang dần tắt, cau mày nói: “Triều đình, hậu cung, ngự lâm quân… đều là người của bọn hắn. Trẫm nên làm thế nào đây?”
Vừa nói xong hắn bỗng khó chịu quay đầu nhìn vào một góc tối, quát khẽ: “Trẫm đã nói không cần các ngươi bảo hộ. Cút mau!”
Trong góc tối, Dạ Kiêu quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần phải đảm bảo an toàn cho ngài. Từ khi xảy ra việc lần trước, Hạ Hầu tướng quân nói nếu còn xảy ra chuyện tương tự sẽ chém đầu thần!”
Lý Vân Tranh cau mày: “Ngươi nghe lời trẫm hay nghe lời hắn?”
“Việc này… đương nhiên là nghe lời bệ hạ…” Dạ Kiêu đáp.
“Vậy còn không mau cút?”
“Vâng!” Dạ Kiêu vội vàng xoay người ẩn nấp vào trong bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời lặn xuống, màn đêm kéo đến, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi.
Lý Vân Tranh mới thở dài một tiếng. Hắn không có tu vi, không có bản sự, ngoại trừ huyết mạch hoàng thất ra thì chẳng có gì trong tay.
Vừa thở dài xong, bả vai trái Lý Vân Tranh đột nhiên bị một bàn tay đặt lên.
Chương 959 Vô đề
“Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương.”
Lý Vân Tranh cả kinh xoay người lại, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả nhiên là người, lão tiên sinh!”
“Hửm?”
Lục Châu có Tử Lưu Ly, lại thêm lần trước đã có kinh nghiệm nên lẻn vào hoàng cung vô cùng dễ dàng. “Lão phu là thích khách.”
“Ta biết.”
“Vậy ít nhất ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng một chút để tỏ lòng tôn trọng lão phu.” Lục Châu vuốt râu nói.
“Nhưng… lão tiên sinh vừa mới bảo ta đừng khẩn trương mà.” Lý Vân Tranh vô tội đáp.
Lục Châu cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, bèn hỏi: “Ngươi là hoàng tử?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Vậy là thái tử?”
Lý Vân Tranh lại lần nữa lắc đầu.
Lục Châu nhíu mày, bàn tay đặt trên bờ vai Lý Vân Tranh khẽ nắm lại, trầm giọng nói: “Không phải hoàng tử, cũng không phải thái tử, còn dám ở chỗ này giương oai?”
“Đau đau đau… lão tiên sinh, ngài mau buông tay nha…” Lý Vân Tranh vội vàng cong người lại.
Đúng lúc này, Dạ Kiêu trốn trong bóng tối lại lấp loé hiện ra. “Kẻ nào lớn mật dám làm tổn thương bệ hạ!”
Hoàng đế? Bàn tay Lục Châu buông lỏng… Còn trẻ như vậy đã là hoàng đế sao?
Đúng là qua loa.
Lục Châu nhìn Dạ Kiêu đang phóng tới với vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang như muốn hoà quyện vào ánh trăng.
Dạ Kiêu nâng tay đón đỡ. Bàn tay Lục Châu vươn tới, dễ dàng đâm xuyên qua tầng cương khí hộ thể của Dạ Kiêu, tóm lấy cổ họng hắn.
“Ngươi chỉ có như thế?”
Động tác Dạ Kiêu nhanh nhẹn như u linh trong đêm tối, sở trường về tốc độ vẫn luôn là điều hắn lấy làm kiêu ngạo, nhưng trước mặt lão nhân này lại không chịu nổi một kích.
Bàn tay Lục Châu nắm chặt cổ Dạ Kiêu, sắc mặt bình tĩnh dị thường. Không bao lâu sau, gương mặt Dạ Kiêu đỏ dần lên, hô hấp dồn dập đứt quãng. Cho dù hắn là tu hành giả không cần thở bằng mũi nhưng bị lão nhân này dùng nguyên khí và cương khí áp chế, hắn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, lồng ngực như bị chuỳ ngàn cân đè ép.
“Lão tiên sinh, đây là cận vệ của ta, xin ngài… hạ thủ lưu tình.” Lý Vân Tranh vội vàng nói.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế Đại Đường?”
“Ách… xem, xem như là thế đi.”
“Phải là phải, ‘xem như’ là thế nào?” Lục Châu nghi hoặc.
Lý Vân Tranh cũng tự cảm thấy hổ thẹn với cách nói của mình. Kỳ thực hắn cũng chỉ có thể được xem là hoàng đế, vì hắn không có đầy đủ quyền lực chưởng quản vận mệnh quốc gia, thậm chí khi lên triều vẫn phải nhìn sắc mặt của người khác. Từ trước đến nay văn võ bá quan nghị sự đều không quan tâm đến đề nghị của hắn, cứ thế… hắn chẳng khác nào con rối bị người ta điều khiển. Cuộc sống như vậy sao có thể không khó chịu cho được?
Lý Vân Tranh thở dài một tiếng, khẽ nói: “Trẫm quả thật là đương kim hoàng đế.”
“Chẳng trách…”
“Dạ Kiêu tận trung tận lực, thấy chết không sờn, là tướng tài đắc lực của ta. Mong lão tiên sinh tha cho hắn.” Lý Vân Tranh nói.
“Tướng tài đắc lực?” Lục Châu liếc mắt nhìn Dạ Kiêu khiến thân thể hắn run lên. “Lý Vân Tranh, lần trước ngươi lấy Xích Kim có mượn nhờ ai không?”
“Vì sao lão tiên sinh lại hỏi như vậy? Ngoại trừ Dạ Kiêu, không có ai chạm vào vật đó cả.” Lý Vân Tranh đáp.
Khi nghe được lời này, trong đôi mắt Dạ Kiêu toát ra vẻ sợ hãi. Lục Châu lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống, không hiểu được lòng người khó lường.”
Năm ngón tay Lục Châu siết chặt. Dạ Kiêu cố gắng phát ra âm thanh kinh động bốn phương nhưng không được.
“Lão tiên sinh, cầu xin người đừng giết hắn…” Lý Vân Tranh cả kinh.
Rắc ——
Lục Châu không để ý tới Lý Vân Tranh, năm ngón tay co lại.
“Lão tiên sinh, ngươi…” Lý Vân Tranh trừng mắt lui về sau, vẻ mặt đề phòng.
Bàn tay Lục Châu buông lỏng, thi thể Dạ Kiêu rơi xuống trước cửa Cam Lộ điện. “Lão phu thay ngươi diệt trừ gian thần, ngươi nên cảm kích lão phu mới phải.”
“A? Gian thần?” Lý Vân Tranh mờ mịt không hiểu ra sao.
“Ngươi là vua của một nước, sao cận vệ lại chỉ là một tên Nguyên Thần cảnh tam diệp? Thần tử của ngươi quả là biết lo nghĩ cho ngươi.” Lục Châu vuốt râu xoay người nói.
Lý Vân Tranh lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Ánh trăng rọi lên gương mặt thẫn thờ của hắn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Diệp Chân đúng là kẻ thủ đoạn.”
“…Người của Diệp Chân?” Lý Vân Tranh không thể tin nổi.
“Đây là Xích Kim, lão phu trả nó cho ngươi.” Lục Châu ném Xích Kim cho Lý Vân Tranh. Khi cầm Xích Kim thật trong tay, Lý Vân Tranh mới giật mình hiểu rõ.
Ngoài hắn ra, chỉ có Dạ Kiêu mới có cơ hội chạm vào cây trâm cài tóc này. Không biết thì không sao, vừa hiểu rõ chân tướng Lý Vân Tranh đã nổi giận đùng đùng, co nắm đấm lại hung hăng đánh vào mái ngói. Ầm!
“Không có lấy một người đối xử thật lòng với trẫm sao?!”
Lục Châu sử dụng thần thông Thiên thư, xác nhận xung quanh không có tu hành giả nào khác mới lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí rồi chiếu vào thi thể dưới đất.
Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, ngài đang làm gì thế?”
Quả nhiên khi ánh sáng từ Thái Hư Kính rọi vào, sau lưng Dạ Kiêu từ từ xuất hiện một pháp thân hình thú trông như một con dê đang đập cánh.
Lý Vân Tranh cả kinh: “Kiêu Dương?!”
Lục Châu cất Thái Hư Kính đi, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, đơn chưởng đánh tới, Vị Danh Kiếm đâm xuyên lồng ngực Dạ Kiêu.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Từ sau khi giao thủ với Diệp Chân, tác phong làm việc của Lục Châu cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Cận vệ tam diệp, chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Ngươi nhận ra hung thú này?”
Lý Vân Tranh thở dài: “Ta ở trong cung không có việc gì làm, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến hoàng cung không?”
Lý Vân Tranh lắc đầu. Lục Châu nói: “Nếu ngươi là hoàng tử, lão phu sẽ bắt ngươi đi… Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc ta là hoàng đế?”
Thiên Vũ Viện trắng trợn xâm lấn kim liên giới, Lục Châu định bắt thái tử đi, khả năng đàm phán sẽ được lợi cao hơn một chút. Không ngờ vua của Đại Đường lại chỉ là một con bù nhìn.
Lý Vân Tranh bất đắc dĩ đứng lên.
Chương 960 Vô đề
“Nhớ lần trước lúc lão tiên sinh rời đi đã từng nói một câu, mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn. Nếu ta nói trong hoàng cung này ai ai cũng đều là người cản đường ta… thì ta nên làm gì đây?” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu.
“Đại trượng phu phải quét ngang thiên hạ.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
“Tay trói gà không chặt thì quét thế nào?”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Lý Vân Tranh, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Làm hết khả năng của ngươi.”
‘Toàn lực ứng phó’, bốn chữ này nói thì dễ dàng nhưng Lý Vân Tranh biết toàn lực của hắn sẽ chẳng làm gì được ai. Cho dù hắn chết thì cái hoàng cung này cũng chẳng có chút ba động nào.
“Ta chỉ là sâu kiến…” Lý Vân Tranh thở dài.
“Dù là con đê ngàn dặm cũng có thể bị huỷ bởi một tổ kiến. Không tích tiểu thì làm sao có thể thành đại?”
Nghe vậy, Lý Vân Tranh ngơ ngẩn. Hắn vốn là người đọc đủ thi thư, sao có thể không hiểu đạo lý trong đó. Hắn từng có rất nhiều cơ hội nhưng lại chưa từng trân quý. Lẽ ra hắn đã có thể giống như phụ thân mình, làm một vị hoàng đế uy quyền người người kính sợ.
Tu hành cũng vậy, binh quyền cũng vậy, hắn đều bỏ lỡ. Đợi đến khi hiểu ra thì mọi việc cũng đã muộn màng.
Lý Vân Tranh nhìn thi thể dưới mặt đất, chắp tay nói: “Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.”
“Xin Lục tiền bối thu ta làm đồ đệ, dạy ta tu hành!” Lý Vân Tranh quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ với Lục Châu.
Lục Châu chậm rãi hỏi: “Ngươi tin tưởng lão phu?”
“Ngoài người ra ta không còn tin được ai khác.”
“Ngươi không sợ lão phu cũng là gian tế của Diệp Chân?”
Lý Vân Tranh ngẩng đầu đáp: “Nếu thật là như vậy ta đành nhận mệnh. Nhưng ta tin lão tiên sinh không phải là người của bọn hắn. Xin lão tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
Bầu trời đêm yên tĩnh lộ vẻ đìu hiu cô quạnh. Không có bằng hữu thân nhân, một thân một mình sống trong hoàng cung, nếu hắn không có ý chí cứng cỏi thì sợ là đã sụp đổ mà phát điên.
“Đời này lão phu chỉ thu mười đồ đệ, từ lâu không nhận thêm ai nữa. Nếu ngươi muốn tu hành, lão phu có thể giúp ngươi tìm một vị lão sư.” Lục Châu nói.
Trên mặt Lý Vân Tranh lộ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn đáp: “Xin lão tiên sinh chỉ dạy cho.”
“Việc tu hành trong thiên hạ có trăm nhà trăm kiểu, ngươi thích nhất môn đạo nào?” Lục Châu hỏi.
Lý Vân Tranh lâm vào trầm tư, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết mình thích môn đạo nào.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tu thân trị quốc bình thiên hạ, ngươi là vua của một nước, thứ cần học tập không chỉ là tu hành… Như vậy đi, hắn dạy ngươi cái gì thì ngươi học cái đó, thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh nghe vậy liền mừng rỡ bái lạy Lục Châu: “Đa tạ Lục lão tiên sinh! Vậy… khi nào ta mới được gặp sư phụ mình?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Khi thời cơ thích hợp, ngươi sẽ được gặp mặt hắn.”
Lý Vân Tranh gãi đầu rồi hỏi: “Tu vi của sư phụ ta có cao thâm như lão tiên sinh không?”
Lục Châu lắc đầu: “Khắp thiên hạ này không người nào có tu vi cao hơn lão phu.”
“. . .”
Lý Vân Tranh tuy chưa từng tu hành nhưng vẫn biết thường thức cơ bản trong tu hành giới. Nghe Lục Châu nói thế hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Thôi được rồi, ngài cứ khoác lác đi, ta nghe là được chứ gì.
Bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân, Lục Châu khẽ nói: “Có người đang đến gần.”
“Vậy thi thể này…?”
Lục Châu liếc nhìn thi thể Dạ Kiêu rồi nhấc tay, cương ấn cuốn hắn bay lên, đồng thời Kim Diễm xuất hiện thiêu đốt. Chỉ qua mấy hơi thở, thi thể đã bị đốt thành tro bụi.
Lý Vân Tranh cả kinh, kim sắc cương ấn? Kim diễm?
“Tu vi lão tiên sinh không kém gì Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện.” Lý Vân Tranh phức tạp nói.
“Dư Trần Thù?”
“Hầy… Thôi không nhắc tới hắn.” Lý Vân Tranh thở dài.
Lục Châu vốn định hỏi thêm mấy câu nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, bèn nói: “Lão phu còn có chuyện quan trọng, tự giải quyết cho tốt.”
“Lão tiên sinh…”
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh Lục Châu đã nhoáng lên, biến mất trong màn đêm.
. . .
Cùng lúc đó.
Vân Sơn trong bóng tối yên tĩnh mà tường hoà. Ngu Thượng Nhung đứng trên đỉnh núi, khoanh tay im lặng nhìn về thiên không trước mặt không biết đã bao lâu.
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một đạo kiếm cương rồi biến mất. Ngu Thượng Nhung thầm than một tiếng, lắc đầu nói: “Thiên tử kiếm… còn thiếu một chút.”
Đúng lúc này, trong cánh rừng bên dưới đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Có chuột.” Mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện lướt xuống, không bao lâu sau đã tới chân núi.
Hắc ảnh cũng dừng lại như thể đang cố ý chờ Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lăng không quan sát hắc ảnh, lạnh nhạt nói: “Lén lén lút lút, nếu thức thời thì hãy bó tay chịu trói.”
Hắc ảnh không quay đầu lại. “Ta không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ muốn truyền tin. Trở về nói với sư phụ ngươi, chúng ta còn gặp lại. Thù này của Phi Tinh Trai ta đã nhớ kỹ.”
“Phi Tinh Trai?”
“Thiên đạo có luân hồi, không phải không có quả báo mà vì thời điểm chưa tới thôi. Cáo từ.”
Hắc ảnh nhoáng lên rồi xuất hiện ở nơi xa. Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp: “Đã đến thì sao phải gấp gáp rời đi. Chẳng bằng cùng ta lên núi uống chén trà, thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung đuổi theo, liên tục thi triển ba lần đại thần thông thuật. Hắc ảnh giật mình, lập tức tăng tốc.
Hai người lướt qua mấy ngọn núi, Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên theo sát phía sau. Hắc ảnh rốt cuộc cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung. “Ngươi có thể đuổi kịp ta?”
“Người đã bị Kiếm Ma nhìn trúng đều là vong hồn dưới kiếm.” Ngu Thượng Nhung thong dong trấn định đáp.
“Kiếm Ma?”
“Là hư danh do thế nhân khen tặng, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Hắc ảnh nuốt nước miếng lui về sau. Đúng lúc này phía sau lưng hắn chợt vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tiểu Sinh, lui ra.”
“Đại nhân! Ngài đến rồi!” Hắc ảnh kích động quỳ xuống.
“Làm xong việc chưa?”
“Đã xong rồi, nhưng không ngờ lại bị kẻ này theo dõi, xin đại nhân thay ta trừ khử hắn.” Hắc ảnh vội nói.
Đây đúng là một biện pháp tốt.
“Thiên Vũ Viện luôn tự phụ, chỉ sợ bọn hắn khư khư cố chấp không để chúng ta vào mắt.” Diêu Thanh Tuyền quanh năm giao thiệp với đám người Thiên Vũ Viện nên hiểu rất rõ thái độ cao ngạo của bọn hắn.
Phi Tinh Trai chẳng phải cũng thế sao?
Mạnh Trường Đông chắp tay nói: “Diêu điện chủ nói có lý. E là lúc này chưa thích hợp để đàm phán, trừ phi lại có hai đại tông môn đứng về phía chúng ta.”
“Tạm thời khoan đề cập đến chuyện này, ngươi có biện pháp nào để tìm hiểu về tin tức ở kim liên giới không?” Lục Châu hỏi.
Mạnh Trường Đông đi tới đi lui, suy tư một lát rồi nói: “Có thì có, chỉ là tiêu hao rất lớn.”
“Nói đi.”
“Cần có một ngàn tấm phù chỉ, đồng thời đối phương cũng phải có Phù Chỉ Trận. Ta biết cách tạo ra Phù Chỉ Trận của Thiên Vũ Viện, chỉ là… không có phù chỉ. Thứ này rất trân quý.” Mạnh Trường Đông nói.
Lục Châu và Tư Không Bắc Thần đồng loạt nhìn sang Nhiếp Thanh Vân.
Nhiếp Thanh Vân ngẩn người. Từ nãy đến giờ hắn nghe tai trái lọt tai phải, tâm tư đều nghĩ tới việc tương lai của Vân Sơn sau này. Thấy hai người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Nhiếp Thanh Vân giật mình tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Phù chỉ để ta cung cấp.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhiếp Thanh Vân… nể mặt Lục huynh, món nợ giữa hai chúng ta cũng nên dẹp sang một bên.” Tư Không Bắc Thần nói.
“Nể mặt Lục tiền bối, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.” Nhiếp Thanh Vân đáp, sau đó hạ lệnh cho đệ tử thu gom toàn bộ phù chỉ trong mười hai tông Vân Sơn lại.
“Phù chỉ cũng chia bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Muốn trao đổi thông tin với khoảng cách xa như vậy thì cần đến ngàn tấm phù chỉ cực phẩm. Tiêu hao rất lớn, điều kiện cũng vô cùng hà khắc. Đối phương cũng phải có trận pháp tương tự, thế nên dù chúng ta đã bố trí xong Phù Chỉ Trận cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được hình ảnh ở kim liên giới.” Mạnh Trường Đông nói.
Nghe nói vậy, Nhiếp Thanh Vân không khỏi đau lòng một phen. Nhưng bây giờ không phải lúc để tiếc của.
Lục Châu hỏi: “Có thể truyền tin tức qua lại không?”
“Trừ phi Thiên Vũ Viện có người của chúng ta, đồng thời kim liên giới cũng phải phối hợp bố trí trận pháp tương tự mới có thể dùng phù chỉ để truyền đạt thông tin. Nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy một số hình ảnh ở kim liên giới mà thôi.” Mạnh Trường Đông đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu. Nếu có thể liên lạc được với Tư Vô Nhai thì tốt biết mấy. Nhưng xem ra việc này không khả thi.
Nửa canh giờ sau, phù chỉ đã gom góp đầy đủ. Mạnh Trường Đông phác hoạ trận văn dưới mặt đất rồi dán từng tấm phù chỉ xuống, sau đó lại tỉ mỉ phác hoạ thêm nửa canh giờ nữa mới hoàn thành, đầu hắn ướt đẫm mồ hôi. “Xong rồi.”
Tư Không Bắc Thần thấy hắn mệt nhọc bèn thuận miệng hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
“Tư Không tiền bối cũng biết phác hoạ Phù Chỉ Trận?”
“Đương nhiên.”
“. . .”
Trong lòng Mạnh Trường Đông thầm oán, sao ngươi không nói sớm đi? Loại trận văn này nếu có hai người làm thì sẽ khắc hoạ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng thân phận của Tư Không Bắc Thần sao có thể làm mấy việc này, Mạnh Trường Đông đành xấu hổ cười một tiếng: “Đa tạ, ta đã chuẩn bị thoả đáng.”
Hai tay Mạnh Trường Đông chập lại, nguyên khí rung động, đồ án dưới mặt đất sáng lên.
Xoẹt —— ——
Phù chỉ đột nhiên bốc cháy rừng rực, lăng không trôi nổi bên trên đồ án, mỗi tấm phù chỉ tạo thành phù ấn liên kết với nhau vây lại thành một khu vực trống trải hình tròn tựa như chiếc gương. Hình ảnh từ từ hiện ra…
“Thành công!”
Mọi người kinh hỉ nhìn vào khu vực hình tròn đang phát sáng. Đập vào mắt là một chiếc Không Liễn của Thiên Vũ Viện, trên Không Liễn có một tu hành giả bát diệp cũng đang điều khiển Phù Chỉ Trận truyền lại tin tức.
Hình ảnh cho thấy Thiên Vũ Viện đã đến kim liên giới, hơn trăm tu hành giả chen chúc nhau bay ra tấn công tu hành giả kim liên giới sống ở ven biển Vô Tận Hải.
Đương nhiên người kim liên giới không chịu nổi một kích, hoàn toàn bị đám người trên Không Liễn nghiền ép.
Thấy cảnh này, Tư Không Bắc Thần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà đều giữ im lặng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Mà mấy người Vu Chính Hải Ngu Thượng Nhung đều nhíu mày quan sát.
“Sư phụ, không thể chờ thêm nữa! Đồ nhi thỉnh cầu giết thẳng vào tổng bộ Thiên Vũ Viện, bắt bọn hắn ngưng ngay cuộc xâm lấn!” Vu Chính Hải giận dữ nói.
Tư Không Bắc Thần than khẽ: “Không ngờ bọn hắn lại nhanh như vậy.”
Nhìn từng thân ảnh tu hành giả kim liên giới ngã xuống, Lục Châu hờ hững nói: “Giết một người, Thiên Vũ Viện đền một mạng.”
Đám người không rét mà run.
Đúng lúc này, Diêu Thanh Tuyền đột nhiên hô lên thất thanh: “Đó là cái gì?”
Phù Chỉ Trận truyền tới hình ảnh một con hung thú vô cùng khổng lồ đang chạy băng băng tới, đại địa dưới chân nó bị giẫm đạp rung động không thôi.
“Kim liên giới có hung thú lớn tới mức này sao?” Triệu Giang Hà kinh ngạc nói.
Một tên cường giả cửu diệp hồng liên giới gọi ra pháp thân cao mười lăm trượng đánh về phía cự thú. Cự thú vung chân tát một cái, ầm! Pháp thân cửu diệp bị đánh bay.
Trên lưng cự thú là một nữ tử thân mặc bạch y, nàng tung người bay lên công kích Không Liễn Thiên Vũ Viện.
“Lục sư tỷ! Là lục sư tỷ!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay reo hò.
Nữ tử mặc bạch y không nhiễm bụi trần chính là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm. Nàng kề vai sát cánh cùng Thừa Hoàng chiến đấu với người của Thiên Vũ Viện, chỉ trong giây lát chiến cuộc đã thay đổi hoàn toàn.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Pháp thân cửu diệp kim liên nở rộ, Kim Diễm bốc lên bay về phía một tên cửu diệp Thiên Vũ Viện.
“Nghiệp lực!” Diêu Thanh Tuyền cả kinh nói.
Hạ Trường Thu quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi: “Đây là lục sư tỷ của ngươi?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ ta còn nhận nhầm người hay sao? Đây chính là lục sư tỷ của ta đó.” Tiểu Diên Nhi lừ mắt nhìn hắn.
“. . .”
Hạ Trường Thu chợt nhớ lại Tiểu Diên Nhi từng nói, ‘tuỳ tiện gọi ra một người trong Ma Thiên Các cũng có thể đập nát đầu các ngươi’, bây giờ nghĩ lại, nha đầu này không hề gạt người nha!
Chương 957 Vô đề
Lục Châu cũng không ngờ Diệp Thiên Tâm đã tấn thăng cửu diệp, hơn thế nữa còn nắm giữ Nghiệp Hoả. Trong lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Diêu Thanh Tuyền lại chỉ tay về phía một vật phát ra quang mang quỷ dị bay về phía Diệp Thiên Tâm. “Đó là cái gì?”
“Vũ khí hoang cấp! Có kẻ đánh lén lục tiên sinh?” Hạ Trường Thu cả kinh. Mọi người lập tức chăm chú quan sát.
Vũ khí kia vừa giống đao vừa giống móc câu, tốc độ nhanh như thiểm điện. Còn chưa thấy được kết quả, Mạnh Trường Đông đã kêu lên một tiếng đau đớn: “Hết giờ rồi!”
Hình ảnh trở nên mơ hồ, sóng xung kích tản ra, chỉ một giây sau đã tiêu tán giữa không trung. Vù một tiếng, ngàn tấm phù ấn vây xung quanh cũng đồng thời tiêu tán.
Tốc độ thiêu đốt phù chỉ quá nhanh, Mạnh Trường Đông nhìn đống tro tàn còn lại của Phù Chỉ Trận, thở dài nói: “Ta đã kéo dài thời gian hết mức có thể.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay, dậm chân nói: “Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chẳng biết tên hỗn đản nào dám đánh lén lục sư tỷ!”
Tư Không Bắc Thần an ủi nói:
“Đừng lo lắng, nếu ta không nhìn lầm thì vũ khí trong tay lục sư tỷ ngươi cũng là hoang cấp, nàng vừa nắm giữ nghiệp lực vừa có cự thú hỗ trợ, trừ phi thập diệp đích thân đến, nếu không không ai có thể làm hại được nàng.”
Mọi người nghe vậy đều thở phào gật đầu.
Lục Châu không nói gì, lúc này không phải là thời cơ thích hợp để xông vào Thiên Vũ Viện.
Hiện tại hắn chỉ còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, không còn thủ đoạn nào khác. Hơn nữa ngay cả Phi Tinh Trai cũng kiêng kỵ Thiên Vũ Viện, có lẽ Dư Trần Thù còn khó đối phó hơn cả Diệp Chân.
. . .
Cùng lúc đó ở kim liên giới.
Diệp Thiên Tâm ném Đa Tình Hoàn ra, chỉ thấy sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện lưu quang, một toà pháp thân kim liên cửu diệp lấp loé vọt lên trước, xoẹt ——
Đạo lưu quang kia chém đôi toà pháp thân hồng liên cửu diệp.
“Tứ sư huynh, huynh lại nữa rồi!” Diệp Thiên Tâm bất mãn nói.
Nàng và Thừa Hoàng đánh trọng thương tên hồng liên cửu diệp kia, mắt thấy sắp bắt được hắn thì Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện ra tay giết người.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, lăng không cười nói: “Lục sư muội, đối phó với loại người này chúng ta nhất định phải ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, không thể để bọn hắn có cơ hội chạy trốn.”
“Hắn không phải là đối thủ của ta, sao có thể chạy trốn được?” Diệp Thiên Tâm bĩu môi nói.
Minh Thế Nhân đột nhiên chỉ tay về phía thi thể tên hồng liên cửu diệp bên dưới. “Nhìn kìa, hắn còn sống!”
“Ở đâu?” Diệp Thiên Tâm vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Tên cao thủ cửu diệp kia đã rơi vào trong biển, bị hải thú nuốt chửng.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu nữa.
“Lừa đảo!” Diệp Thiên Tâm trừng mắt, sau đó quay đầu bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ nhẹ vào người nó.
“Thừa Hoàng, mang ta đến chỗ Không Liễn đằng kia.”
Thừa Hoàng ngửa mặt lên trời hú một tiếng, tu hành giả Đại Viêm xung quanh tinh thần đại chấn.
Từ khi Diệp Thiên Tâm mang Thừa Hoàng về, nàng thường xuyên cùng nó đến trấn thủ ở các châu thành, thế là Thừa Hoàng nghiễm nhiên trở thành thần thú bảo hộ trong lòng tất cả mọi người.
Đoạn thời gian này Thừa Hoàng chém giết vô số hung thú, đám cự thú sợ hãi cũng không dám bén mảng tới, các bộ tộc man di bốn phương tám hướng đều đổ về mong được Đại Viêm che chở.
Nghe lệnh Diệp Thiên Tâm, Thừa Hoàng đạp không bay lên xông thẳng tới Không Liễn. Tên tu hành giả bát diệp đang duy trì Phù Chỉ Trận cảm giác được nguy hiểm đến gần, bèn thì thào một tiếng: “Xong đời.”
Hắn buông tay, phù chỉ rơi xuống, phù trận tiêu tán.
. . .
Trong Lễ Thánh điện tại Thiên Vũ Viện.
Rất nhiều trưởng lão đều nhìn thấy trận chiến vừa rồi thông qua Phù Chỉ Trận. Sắc mặt ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Mạc Bất Ngôn nói: “Xem ra kim liên giới đã mạnh hơn rất nhiều, nhất định phải có thập diệp đến đó mới có thể chiếm được tiên cơ.”
Sắc mặt Dư Trần Thù bình tĩnh không nói một lời.
Trưởng lão Giản Đình Trung ngồi bên trái Mạc Bất Ngôn bỗng nói: “Ta không đồng ý với ý kiến của Mạc trưởng lão.”
“Giản trưởng lão có cao kiến gì?”
“Chúng ta phái nhiều người đến đó như vậy nhưng đều bị chém giết toàn bộ, Không Liễn vừa đến đã gặp phải hai đại cửu diệp, còn có con quái vật khổng lồ kia hiệp trợ. Trong khi người của kim liên giới đã đến hồng liên giới từ lâu mà chúng ta vẫn chưa bắt được. Từ đó có thể thấy… thực lực kim liên giới hơn xa chúng ta.” Giản Đình Trung nói.
Cho dù là Khương Văn Hư đến đó sớm nhất, hay là cửu diệp Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả và đám người Cố Minh… tất cả bọn họ đến kim liên giới đều không còn một người sống sót.
“Giản trưởng lão nói có lý. Huống hồ gì địa vị của Viện trưởng cao cao tại thượng, sao có thể để ngài tự mình đi tới kim liên giới. Thiên Vũ Viện không thể không có Viện trưởng toạ trấn.” Có người nói.
Mạc Bất Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là kêu gọi thập diệp trong cung?”
“Việc Trần Bắc Chinh bị giết đến nay vẫn chưa xử lý được, triều đình sẽ không tuỳ tiện phái ra một thập diệp khác.”
Vừa dứt lời, một đệ tử Thiên Vũ Viện từ bên ngoài vội vã bước vào, khom người nói:
“Viện trưởng, các vị trưởng lão, bên phía Vân Sơn vừa truyền về tin tức, toàn quân Phi Tinh Trai bị diệt, người của triều đình thất bại rút lui. Người của chúng ta đều bị giam giữ ở Vân Sơn.”
Đám người nhíu mày.
Tên đệ tử nói nhanh: “Trai chủ Phi Tinh Trai Trần Thiên Đô bị giết, đại trưởng lão Diệp Chân… bị giết, phó thống lĩnh ngự lâm quân Lộ Chiến bị giết, tổng giáo tập và hai giáo viên khác của Thiên Vũ Viện chúng ta đều bị giết… những người còn lại bị giam giữ trên Vân Sơn.”
“. . .”
Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử, nhíu mày hỏi: “Diệp Chân thật đã chết rồi?”
“Vâng.”
“Kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”
“Tuân lệnh.”
. . .
Lục Châu và mấy người Cửu Trọng Điện không hề rời đi mà ở lại Vân Sơn.
Đêm đó, Lục Châu ngồi xếp bằng lĩnh hội Thiên thư, bổ sung lực lượng phi phàm. Có sự giúp đỡ của Tử Lưu Ly, tốc độ tu luyện và khôi phục nguyên khí, thậm chí tốc độ thu nạp lực lượng phi phàm cũng gia tăng không ít. Đây là còn chưa luyện hoá nhận chủ.
Chương 958 Vô đề
Lục Châu mở mắt, quyết định luyện hoá Tử Lưu Ly. Hắn mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 220.540 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.744 ngày
Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 138 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Thẻ Nguỵ Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 2, Thẻ Nghịch Chuyển x 76, Luyện Hóa Phù x 3
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ, Tử Lưu Ly
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư
. . .
Lục Châu dùng một tấm Luyện Hóa Phù để luyện hoá Tử Lưu Ly. Nửa canh giờ sau đã hoàn thành.
[Thu hoạch được Tử Lưu Ly, phẩm cấp: Thiên giai, có thể nhận chủ một lần nữa.]
Lục Châu không vội nhận chủ mà lấy ra một khối Thiểm Diệu Chi Thạch để đề thăng phẩm cấp của Tử Lưu Ly, sau đó mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem.
Quả nhiên thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng giá lên 20.300 điểm một tấm. Theo tiết tấu hiện tại, mỗi lần mua và sử dụng thẻ, tấm thẻ này đều sẽ tăng giá. Nếu bây giờ dùng toàn bộ điểm công đức để mua thẻ này thì cái giá sẽ lên tới trên trời, hơn nữa tu vi không đề thăng, tương lai Lục Châu sẽ phải đối mặt với việc không còn thẻ để dùng.
“Mua.”
Lục Châu bổ sung một tấm Một Kích Chí Mạng, giá của nó lập tức tăng lên 20.400 điểm. Lục Châu mua thêm một tấm Miễn Dịch Sát Thương, giá của hai loại thẻ lại tăng lên thành 20.500 điểm một tấm.
Việc này cũng nằm trong dự đoán của Lục Châu, cái giá này vẫn có thể chấp nhận. Dù sao cường giả chân chính cũng không có bao nhiêu người.
“Hửm, có thẻ mới?”
Lục Châu kéo xuống dưới, phát hiện có mấy loại thẻ mới ——
[Lương Sư Ích Hữu: thẻ bị động vĩnh viễn, khi đốc thúc đồ đệ tu luyện sẽ giúp đồ đệ làm việc hiệu quả gấp rưỡi. Giá bán: 30.000 điểm.]
[Vạn Thế Sư Biểu: thẻ bị động vĩnh viễn, khi đồ đệ xem ký chủ là tấm gương để học tập, đồ đệ sẽ làm việc hiệu quả gấp rưỡi. Giá bán: 30.000 điểm.]
. . .
Hiệu quả của mấy tấm thẻ mới cũng không tệ, đề thăng đồ đệ cũng tương đương với đề thăng chính mình, chỉ là giá tiền này…
Mua hai tấm cần đến sáu mươi ngàn điểm, đây là một con số không nhỏ. Tính ra, cần phải giết bao nhiêu mạng người mới đổi được hai tấm thẻ này chứ? Quá đắt.
Lục Châu quyết định chờ một thời gian xem sao. Hiện tại bốn đồ đệ này không cần hắn chỉ điểm, ngộ tính của bọn họ đã đủ cao rồi. Còn các đồ đệ ở kim liên giới thì cần đốc thúc nhiều hơn, đợi trở về rồi mua cũng không muộn.
“Mới có 10 điểm may mắn?”
Là thời điểm thích hợp để rút thưởng rồi đây.
. . .
Sáng hôm sau, Lục Châu nhìn số điểm may mắn đã tăng lên đến 110, mệt mỏi lắc đầu.
Trải qua một đêm lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm đã khôi phục được một chút nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Lục Châu chợt nhớ tới Thiên Thư Khai Quyển vừa nhận được gần đây, cho đến giờ hắn vẫn chưa có thần thông mới nào.
Chẳng lẽ là đồ pha-ke?
Tách ——
Tiếng thiêu đốt truyền đến, Lục Châu quay đầu nhìn sang, phát hiện Tử Lưu Ly đã lập loè quang mang màu tím. Ngọn lửa của Thiểm Diệu Chi Thạch bùng lên lần cuối rồi dập tắt.
Lục Châu khẽ phẩy, Tử Lưu Ly bay trở về lòng bàn tay hắn. Trong tay truyền đến cảm giác mát rượi trong trẻo thấm vào kỳ kinh bát mạch rồi tiến vào đan điền khí hải. Tốc độ vận chuyển nguyên khí đột ngột gia tăng.
[Ting — thu hoạch được Tử Lưu Ly hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu ngưng cương vạch ra một giọt máu trên ngón tay rồi nhỏ vào Tử Lưu Ly. Sau khi nhận chủ, hiệu quả của Tử Lưu Ly tăng lên rất nhiều, tốc độ vận chuyển nguyên khí và khôi phục lực lượng phi phàm nhanh hơn đến gần ba lần.
“Diệp Chân nhặt được bảo vật này ở đâu nhỉ?”
Trong mắt Lục Châu, Tử Lưu Ly sau khi thăng cấp có giá trị chỉ thua mỗi Vị Danh Kiếm. Có món đồ này, tốc độ tu hành của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Lục Châu cảm giác được tu vi của mình đã là cửu diệp trung hậu kỳ, nếu có Tử Lưu Ly trợ giúp, tin rằng không bao lâu nữa hắn có thể thử nghiệm khai thập diệp.
. . .
Ba ngày sau.
Lục Châu mở mắt ra, cảm thấy tu vi và lực lượng phi phàm đã hoàn toàn khôi phục. Cộng thêm một đêm trước đó thì thời gian để chứa đầy lực lượng phi phàm là khoảng bốn ngày.
“Tử Lưu Ly có hiệu quả rất tốt.” Lục Châu tán thưởng.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn hắt vào khung cửa. Lục Châu đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bái kiến Lục tiền bối.” Hai đệ tử Vân Sơn canh giữ ở cửa viện cung kính vái chào.
Lục Châu gật đầu đi xuống bậc thềm. Một đệ tử nói: “Lục tiền bối, thuộc hạ đi thông tri cho Tông chủ và Tư Không điện chủ.”
“Không cần. Lão phu đi dạo một chút. Các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Hai đệ tử run rẩy xoay người rời đi.
Lục Châu ngẩng đầu lên nhìn trời. Hơn ngàn đệ tử Thiên Vũ Viện bị nhốt ở Vân Sơn, bọn hắn chắc chắn sẽ quản chuyện này. Ngồi chờ bị vây công chẳng bằng đánh đòn phủ đầu.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lách mình rời khỏi sân viện, thôi động Tử Lưu Ly ẩn nấp khí tức toàn thân rồi bay ra khỏi Vân Sơn. Tử Lưu Ly hoang cấp thậm chí còn ẩn nấp cả nguyên khí ba động.
. . .
Trong hoàng cung Đại Đường, trên đỉnh Cam Lộ điện.
Lý Vân Tranh ngắm nhìn ráng chiều đang dần tắt, cau mày nói: “Triều đình, hậu cung, ngự lâm quân… đều là người của bọn hắn. Trẫm nên làm thế nào đây?”
Vừa nói xong hắn bỗng khó chịu quay đầu nhìn vào một góc tối, quát khẽ: “Trẫm đã nói không cần các ngươi bảo hộ. Cút mau!”
Trong góc tối, Dạ Kiêu quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần phải đảm bảo an toàn cho ngài. Từ khi xảy ra việc lần trước, Hạ Hầu tướng quân nói nếu còn xảy ra chuyện tương tự sẽ chém đầu thần!”
Lý Vân Tranh cau mày: “Ngươi nghe lời trẫm hay nghe lời hắn?”
“Việc này… đương nhiên là nghe lời bệ hạ…” Dạ Kiêu đáp.
“Vậy còn không mau cút?”
“Vâng!” Dạ Kiêu vội vàng xoay người ẩn nấp vào trong bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời lặn xuống, màn đêm kéo đến, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi.
Lý Vân Tranh mới thở dài một tiếng. Hắn không có tu vi, không có bản sự, ngoại trừ huyết mạch hoàng thất ra thì chẳng có gì trong tay.
Vừa thở dài xong, bả vai trái Lý Vân Tranh đột nhiên bị một bàn tay đặt lên.
Chương 959 Vô đề
“Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương.”
Lý Vân Tranh cả kinh xoay người lại, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả nhiên là người, lão tiên sinh!”
“Hửm?”
Lục Châu có Tử Lưu Ly, lại thêm lần trước đã có kinh nghiệm nên lẻn vào hoàng cung vô cùng dễ dàng. “Lão phu là thích khách.”
“Ta biết.”
“Vậy ít nhất ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng một chút để tỏ lòng tôn trọng lão phu.” Lục Châu vuốt râu nói.
“Nhưng… lão tiên sinh vừa mới bảo ta đừng khẩn trương mà.” Lý Vân Tranh vô tội đáp.
Lục Châu cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, bèn hỏi: “Ngươi là hoàng tử?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Vậy là thái tử?”
Lý Vân Tranh lại lần nữa lắc đầu.
Lục Châu nhíu mày, bàn tay đặt trên bờ vai Lý Vân Tranh khẽ nắm lại, trầm giọng nói: “Không phải hoàng tử, cũng không phải thái tử, còn dám ở chỗ này giương oai?”
“Đau đau đau… lão tiên sinh, ngài mau buông tay nha…” Lý Vân Tranh vội vàng cong người lại.
Đúng lúc này, Dạ Kiêu trốn trong bóng tối lại lấp loé hiện ra. “Kẻ nào lớn mật dám làm tổn thương bệ hạ!”
Hoàng đế? Bàn tay Lục Châu buông lỏng… Còn trẻ như vậy đã là hoàng đế sao?
Đúng là qua loa.
Lục Châu nhìn Dạ Kiêu đang phóng tới với vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang như muốn hoà quyện vào ánh trăng.
Dạ Kiêu nâng tay đón đỡ. Bàn tay Lục Châu vươn tới, dễ dàng đâm xuyên qua tầng cương khí hộ thể của Dạ Kiêu, tóm lấy cổ họng hắn.
“Ngươi chỉ có như thế?”
Động tác Dạ Kiêu nhanh nhẹn như u linh trong đêm tối, sở trường về tốc độ vẫn luôn là điều hắn lấy làm kiêu ngạo, nhưng trước mặt lão nhân này lại không chịu nổi một kích.
Bàn tay Lục Châu nắm chặt cổ Dạ Kiêu, sắc mặt bình tĩnh dị thường. Không bao lâu sau, gương mặt Dạ Kiêu đỏ dần lên, hô hấp dồn dập đứt quãng. Cho dù hắn là tu hành giả không cần thở bằng mũi nhưng bị lão nhân này dùng nguyên khí và cương khí áp chế, hắn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, lồng ngực như bị chuỳ ngàn cân đè ép.
“Lão tiên sinh, đây là cận vệ của ta, xin ngài… hạ thủ lưu tình.” Lý Vân Tranh vội vàng nói.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế Đại Đường?”
“Ách… xem, xem như là thế đi.”
“Phải là phải, ‘xem như’ là thế nào?” Lục Châu nghi hoặc.
Lý Vân Tranh cũng tự cảm thấy hổ thẹn với cách nói của mình. Kỳ thực hắn cũng chỉ có thể được xem là hoàng đế, vì hắn không có đầy đủ quyền lực chưởng quản vận mệnh quốc gia, thậm chí khi lên triều vẫn phải nhìn sắc mặt của người khác. Từ trước đến nay văn võ bá quan nghị sự đều không quan tâm đến đề nghị của hắn, cứ thế… hắn chẳng khác nào con rối bị người ta điều khiển. Cuộc sống như vậy sao có thể không khó chịu cho được?
Lý Vân Tranh thở dài một tiếng, khẽ nói: “Trẫm quả thật là đương kim hoàng đế.”
“Chẳng trách…”
“Dạ Kiêu tận trung tận lực, thấy chết không sờn, là tướng tài đắc lực của ta. Mong lão tiên sinh tha cho hắn.” Lý Vân Tranh nói.
“Tướng tài đắc lực?” Lục Châu liếc mắt nhìn Dạ Kiêu khiến thân thể hắn run lên. “Lý Vân Tranh, lần trước ngươi lấy Xích Kim có mượn nhờ ai không?”
“Vì sao lão tiên sinh lại hỏi như vậy? Ngoại trừ Dạ Kiêu, không có ai chạm vào vật đó cả.” Lý Vân Tranh đáp.
Khi nghe được lời này, trong đôi mắt Dạ Kiêu toát ra vẻ sợ hãi. Lục Châu lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống, không hiểu được lòng người khó lường.”
Năm ngón tay Lục Châu siết chặt. Dạ Kiêu cố gắng phát ra âm thanh kinh động bốn phương nhưng không được.
“Lão tiên sinh, cầu xin người đừng giết hắn…” Lý Vân Tranh cả kinh.
Rắc ——
Lục Châu không để ý tới Lý Vân Tranh, năm ngón tay co lại.
“Lão tiên sinh, ngươi…” Lý Vân Tranh trừng mắt lui về sau, vẻ mặt đề phòng.
Bàn tay Lục Châu buông lỏng, thi thể Dạ Kiêu rơi xuống trước cửa Cam Lộ điện. “Lão phu thay ngươi diệt trừ gian thần, ngươi nên cảm kích lão phu mới phải.”
“A? Gian thần?” Lý Vân Tranh mờ mịt không hiểu ra sao.
“Ngươi là vua của một nước, sao cận vệ lại chỉ là một tên Nguyên Thần cảnh tam diệp? Thần tử của ngươi quả là biết lo nghĩ cho ngươi.” Lục Châu vuốt râu xoay người nói.
Lý Vân Tranh lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Ánh trăng rọi lên gương mặt thẫn thờ của hắn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Diệp Chân đúng là kẻ thủ đoạn.”
“…Người của Diệp Chân?” Lý Vân Tranh không thể tin nổi.
“Đây là Xích Kim, lão phu trả nó cho ngươi.” Lục Châu ném Xích Kim cho Lý Vân Tranh. Khi cầm Xích Kim thật trong tay, Lý Vân Tranh mới giật mình hiểu rõ.
Ngoài hắn ra, chỉ có Dạ Kiêu mới có cơ hội chạm vào cây trâm cài tóc này. Không biết thì không sao, vừa hiểu rõ chân tướng Lý Vân Tranh đã nổi giận đùng đùng, co nắm đấm lại hung hăng đánh vào mái ngói. Ầm!
“Không có lấy một người đối xử thật lòng với trẫm sao?!”
Lục Châu sử dụng thần thông Thiên thư, xác nhận xung quanh không có tu hành giả nào khác mới lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí rồi chiếu vào thi thể dưới đất.
Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, ngài đang làm gì thế?”
Quả nhiên khi ánh sáng từ Thái Hư Kính rọi vào, sau lưng Dạ Kiêu từ từ xuất hiện một pháp thân hình thú trông như một con dê đang đập cánh.
Lý Vân Tranh cả kinh: “Kiêu Dương?!”
Lục Châu cất Thái Hư Kính đi, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, đơn chưởng đánh tới, Vị Danh Kiếm đâm xuyên lồng ngực Dạ Kiêu.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Từ sau khi giao thủ với Diệp Chân, tác phong làm việc của Lục Châu cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Cận vệ tam diệp, chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Ngươi nhận ra hung thú này?”
Lý Vân Tranh thở dài: “Ta ở trong cung không có việc gì làm, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến hoàng cung không?”
Lý Vân Tranh lắc đầu. Lục Châu nói: “Nếu ngươi là hoàng tử, lão phu sẽ bắt ngươi đi… Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc ta là hoàng đế?”
Thiên Vũ Viện trắng trợn xâm lấn kim liên giới, Lục Châu định bắt thái tử đi, khả năng đàm phán sẽ được lợi cao hơn một chút. Không ngờ vua của Đại Đường lại chỉ là một con bù nhìn.
Lý Vân Tranh bất đắc dĩ đứng lên.
Chương 960 Vô đề
“Nhớ lần trước lúc lão tiên sinh rời đi đã từng nói một câu, mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn. Nếu ta nói trong hoàng cung này ai ai cũng đều là người cản đường ta… thì ta nên làm gì đây?” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu.
“Đại trượng phu phải quét ngang thiên hạ.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
“Tay trói gà không chặt thì quét thế nào?”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Lý Vân Tranh, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Làm hết khả năng của ngươi.”
‘Toàn lực ứng phó’, bốn chữ này nói thì dễ dàng nhưng Lý Vân Tranh biết toàn lực của hắn sẽ chẳng làm gì được ai. Cho dù hắn chết thì cái hoàng cung này cũng chẳng có chút ba động nào.
“Ta chỉ là sâu kiến…” Lý Vân Tranh thở dài.
“Dù là con đê ngàn dặm cũng có thể bị huỷ bởi một tổ kiến. Không tích tiểu thì làm sao có thể thành đại?”
Nghe vậy, Lý Vân Tranh ngơ ngẩn. Hắn vốn là người đọc đủ thi thư, sao có thể không hiểu đạo lý trong đó. Hắn từng có rất nhiều cơ hội nhưng lại chưa từng trân quý. Lẽ ra hắn đã có thể giống như phụ thân mình, làm một vị hoàng đế uy quyền người người kính sợ.
Tu hành cũng vậy, binh quyền cũng vậy, hắn đều bỏ lỡ. Đợi đến khi hiểu ra thì mọi việc cũng đã muộn màng.
Lý Vân Tranh nhìn thi thể dưới mặt đất, chắp tay nói: “Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.”
“Xin Lục tiền bối thu ta làm đồ đệ, dạy ta tu hành!” Lý Vân Tranh quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ với Lục Châu.
Lục Châu chậm rãi hỏi: “Ngươi tin tưởng lão phu?”
“Ngoài người ra ta không còn tin được ai khác.”
“Ngươi không sợ lão phu cũng là gian tế của Diệp Chân?”
Lý Vân Tranh ngẩng đầu đáp: “Nếu thật là như vậy ta đành nhận mệnh. Nhưng ta tin lão tiên sinh không phải là người của bọn hắn. Xin lão tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
Bầu trời đêm yên tĩnh lộ vẻ đìu hiu cô quạnh. Không có bằng hữu thân nhân, một thân một mình sống trong hoàng cung, nếu hắn không có ý chí cứng cỏi thì sợ là đã sụp đổ mà phát điên.
“Đời này lão phu chỉ thu mười đồ đệ, từ lâu không nhận thêm ai nữa. Nếu ngươi muốn tu hành, lão phu có thể giúp ngươi tìm một vị lão sư.” Lục Châu nói.
Trên mặt Lý Vân Tranh lộ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn đáp: “Xin lão tiên sinh chỉ dạy cho.”
“Việc tu hành trong thiên hạ có trăm nhà trăm kiểu, ngươi thích nhất môn đạo nào?” Lục Châu hỏi.
Lý Vân Tranh lâm vào trầm tư, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết mình thích môn đạo nào.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tu thân trị quốc bình thiên hạ, ngươi là vua của một nước, thứ cần học tập không chỉ là tu hành… Như vậy đi, hắn dạy ngươi cái gì thì ngươi học cái đó, thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh nghe vậy liền mừng rỡ bái lạy Lục Châu: “Đa tạ Lục lão tiên sinh! Vậy… khi nào ta mới được gặp sư phụ mình?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Khi thời cơ thích hợp, ngươi sẽ được gặp mặt hắn.”
Lý Vân Tranh gãi đầu rồi hỏi: “Tu vi của sư phụ ta có cao thâm như lão tiên sinh không?”
Lục Châu lắc đầu: “Khắp thiên hạ này không người nào có tu vi cao hơn lão phu.”
“. . .”
Lý Vân Tranh tuy chưa từng tu hành nhưng vẫn biết thường thức cơ bản trong tu hành giới. Nghe Lục Châu nói thế hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Thôi được rồi, ngài cứ khoác lác đi, ta nghe là được chứ gì.
Bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân, Lục Châu khẽ nói: “Có người đang đến gần.”
“Vậy thi thể này…?”
Lục Châu liếc nhìn thi thể Dạ Kiêu rồi nhấc tay, cương ấn cuốn hắn bay lên, đồng thời Kim Diễm xuất hiện thiêu đốt. Chỉ qua mấy hơi thở, thi thể đã bị đốt thành tro bụi.
Lý Vân Tranh cả kinh, kim sắc cương ấn? Kim diễm?
“Tu vi lão tiên sinh không kém gì Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện.” Lý Vân Tranh phức tạp nói.
“Dư Trần Thù?”
“Hầy… Thôi không nhắc tới hắn.” Lý Vân Tranh thở dài.
Lục Châu vốn định hỏi thêm mấy câu nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, bèn nói: “Lão phu còn có chuyện quan trọng, tự giải quyết cho tốt.”
“Lão tiên sinh…”
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh Lục Châu đã nhoáng lên, biến mất trong màn đêm.
. . .
Cùng lúc đó.
Vân Sơn trong bóng tối yên tĩnh mà tường hoà. Ngu Thượng Nhung đứng trên đỉnh núi, khoanh tay im lặng nhìn về thiên không trước mặt không biết đã bao lâu.
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một đạo kiếm cương rồi biến mất. Ngu Thượng Nhung thầm than một tiếng, lắc đầu nói: “Thiên tử kiếm… còn thiếu một chút.”
Đúng lúc này, trong cánh rừng bên dưới đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Có chuột.” Mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện lướt xuống, không bao lâu sau đã tới chân núi.
Hắc ảnh cũng dừng lại như thể đang cố ý chờ Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lăng không quan sát hắc ảnh, lạnh nhạt nói: “Lén lén lút lút, nếu thức thời thì hãy bó tay chịu trói.”
Hắc ảnh không quay đầu lại. “Ta không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ muốn truyền tin. Trở về nói với sư phụ ngươi, chúng ta còn gặp lại. Thù này của Phi Tinh Trai ta đã nhớ kỹ.”
“Phi Tinh Trai?”
“Thiên đạo có luân hồi, không phải không có quả báo mà vì thời điểm chưa tới thôi. Cáo từ.”
Hắc ảnh nhoáng lên rồi xuất hiện ở nơi xa. Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp: “Đã đến thì sao phải gấp gáp rời đi. Chẳng bằng cùng ta lên núi uống chén trà, thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung đuổi theo, liên tục thi triển ba lần đại thần thông thuật. Hắc ảnh giật mình, lập tức tăng tốc.
Hai người lướt qua mấy ngọn núi, Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên theo sát phía sau. Hắc ảnh rốt cuộc cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung. “Ngươi có thể đuổi kịp ta?”
“Người đã bị Kiếm Ma nhìn trúng đều là vong hồn dưới kiếm.” Ngu Thượng Nhung thong dong trấn định đáp.
“Kiếm Ma?”
“Là hư danh do thế nhân khen tặng, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Hắc ảnh nuốt nước miếng lui về sau. Đúng lúc này phía sau lưng hắn chợt vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tiểu Sinh, lui ra.”
“Đại nhân! Ngài đến rồi!” Hắc ảnh kích động quỳ xuống.
“Làm xong việc chưa?”
“Đã xong rồi, nhưng không ngờ lại bị kẻ này theo dõi, xin đại nhân thay ta trừ khử hắn.” Hắc ảnh vội nói.
Bình luận facebook