• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 966-970

Chương 966 Vô đề

Mạnh Trường Đông nói:

“Từ lần trước quan sát tình hình kim liên giới, có thể thấy người của Thiên Vũ Viện đặt trận pháp trên Không Liễn. Không Liễn cách xa trận chiến nên hẳn là không bị phá hỏng, trận văn ở đó có thể sử dụng được. Chỉ là đối phương không có phù chỉ, không biết có thể nhìn thấy chúng ta không.”

Vu Chính Hải vui mừng nói: “Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta làm thử đi.”

Mạnh Trường Đông gật đầu, lấy phù chỉ trong rương ra, vừa hoạ trận vừa nói:

“Đống phù chỉ này đều đã được khắc hoạ xong, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chỉ cần đặt phù chỉ xuống đúng vị trí đã khắc hoạ dưới đất là có thể sử dụng, không cần phải khắc hoạ thêm.”

Vu Chính Hải gật đầu tán thưởng. “Có đạo lý. Sư phụ thật sáng suốt khi thu nhận Mạnh hộ pháp.”

Khắc hoạ trận pháp xong, Mạnh Trường Đông lấy ra mười tấm cực phẩm phù chỉ rồi thiêu đốt. Mấy trăm đạo ấn phù bay ra thôi động trận pháp. Ấn phù tạo thành màn hình trong suốt giữa không trung.

Trong màn hình xuất hiện một đám người, ai nấy đều lộ vẻ tò mò ——

“Thất sư đệ, món đồ rách nát này là thứ dùng để vượt qua Vô Tận Hải thật à?”

“Tứ sư huynh, đây không phải là món đồ rách nát. Ta đã nghiên cứu ba ngày, hồng liên giới có thể tạo ra vật này tuyệt đối mất trăm công nghìn sức.”

“Không phải đệ cũng đã tạo ra Thuỷ Toa đó sao?”

“Tốc độ và sức chứa của Thuỷ Toa hoàn toàn kém xa Không Liễn…”

Lúc này, Chư Hồng Cộng đứng gần đó bước về phía hai người, vẻ mặt trông như đang cực kỳ nhàm chán: “Hồng liên giới thật sự rất lợi hại?”

“Trước mắt chúng ta hiểu biết quá ít về hồng liên giới, nhưng ta cảm nhận được nơi đó mạnh hơn kim liên giới rất nhiều.” Tư Vô Nhai đáp.

“Vậy toi đời, sư phụ và hai sư muội đến đó nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo.” Chư Hồng Cộng nhún vai.

“? ? ?”

Tiểu Diên Nhi lập tức chỉ tay vào Chư Hồng Cộng, bĩu môi tố cáo: “Sư phụ, bát sư huynh lại nói xấu sau lưng người kìa!”

Nghiệt đồ này. Ba ngày không đánh là hắn nhảy lên đầu lão phu ngồi rồi.

Mạnh Trường Đông tiện tay đốt thêm một tấm phù chỉ. Hình ảnh tiếp tục được duy trì.

Ở phía xa, một toà pháp thân kim liên cao mười lăm trượng đột nhiên hiện ra sừng sững giữa trời, Bàn Long Trượng xoay tròn quanh pháp thân toả sáng rực rỡ.

Đám người Tư Vô Nhai chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi quay lại tiếp tục quan sát Không Liễn.

Thấy cảnh này, Diêu Thanh Tuyền âm thầm líu lưỡi. Pháp thân cửu diệp xuất hiện mà không ai xem ra gì?

“Xin hỏi cửu tiên sinh, hình ảnh này là…” Diêu Thanh Tuyền khiêm tốn hỏi.

“Nơi đó chính là Ma Thiên Các… Người có gương mặt béo tròn là bát sư huynh của ta, người sờ sờ cằm trông không giống người tốt là tứ sư huynh, vị này là thất sư huynh. Pháp thân kia là của Tả trưởng lão, xem dáng vẻ bọn họ không đoái hoài đến, hẳn là Tả trưởng lão đã sớm tấn thăng cửu diệp, bọn họ nhìn đến chán rồi.” Tiểu Diên Nhi phân tích.

“. . .”

Công nhận, nha đầu này nói rất có lý, hoàn toàn logic không có sơ hở.

Tư Vô Nhai đột nhiên quay đầu nhìn về phía sư phụ. “Trận văn đang được điều động, mau lấy phù chỉ tới.”

Mạnh Trường Đông cả kinh, lại đốt thêm một tấm phù chỉ. “Sao hắn biết được trận pháp đang được điều động?!”

“Đây là thất sư huynh của ta. Đừng nói ta khoác lác, toàn bộ người Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai cộng lại cũng không thông minh bằng thất sư huynh của ta đâu.” Tiểu Diên Nhi tự hào nói.

Khụ khụ… Hơi lố rồi đó, nha đầu.

Lục Châu bèn mở miệng nói: “Đồ nhi này của lão phu rất thích nghiên cứu nan đề, cũng giống như Lạc Tuyên của Thiên Vũ Viện.”

Mạnh Trường Đông tán thán: “Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhân tài như thế, bội phục!”

Đúng lúc này, Tư Vô Nhai trong màn hình bắt đầu thiêu đốt phù chỉ. Ấn phù bay lượn quanh trận pháp trên Không Liễn, hình ảnh bên phía Lục Châu xuất hiện.

Minh Thế Nhân, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ tu đồng loạt xông tới.

“Sư… sư phụ?” Minh Thế Nhân kinh ngạc hô lên.

Tư Vô Nhai cực kỳ mừng rỡ: “Quả nhiên là trận pháp dùng để truyền tin… Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Những người khác cũng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Các chủ!”

Bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh cùng Diệp Thiên Tâm không có mặt, chỉ còn lại mỗi Chư Hồng Cộng đang đứng như trời trồng.

Ngay sau đó, Chư Hồng Cộng quỳ rạp người xuống, trán chạm đất, hai tay nâng lên đặt ngang đỉnh đầu, run rẩy cầu xin:

“Sư, sư phụ… tha mạng a!”

“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu phất tay.

Mọi người trong Ma Thiên Các lục tục đứng lên. Chư Hồng Cộng cũng bò dậy.

Lục Châu nhíu mày. “Vi sư có cho ngươi đứng lên chưa?”

Chư Hồng Cộng run rẩy, vội vàng nói: “Đồ nhi chỉ đang điều chỉnh vị trí… Quỳ ở chỗ này người có thể nhìn thấy thành ý sám hối của đồ nhi rõ ràng hơn.” Nói xong hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.

“. . .”

Vu Chính Hải nâng tay lên che mắt.

Khoảng thời gian này sư đồ năm người ở hồng liên giới tạo ra uy vọng lớn biết bao nhiêu, đối với người của hồng liên giới thì Ma Thiên Các là nơi cao cao tại thượng không thể xâm phạm.

Nhưng hành động này của lão bát đạp đổ hết uy danh Ma Thiên Các rồi. (⇀‸↼‶)

Tuy vậy, Diêu Thanh Tuyền lại chỉ thấy kinh ngạc. Người của Ma Thiên Các đều là cao thủ, nhưng đứng trước mặt Lục tiền bối đều thành kính như thế… địa vị và uy tín của ngài không cần nghĩ cũng biết.

“Tình hình Ma Thiên Các thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai biết rõ phù chỉ quý giá, thời gian cấp bách nên nói nhanh: “Cửu châu đã định, nay Đại Viêm được Thừa Hoàng che chở, lục sư tỷ thiên hạ vô song, hung thú và dị tộc không làm gì được chúng ta.”

“Tả Ngọc Thư đã vào cửu diệp?” Lục Châu chỉ hỏi một người, tránh bại lộ quá nhiều nội tình Ma Thiên Các.

“Tả trưởng lão đã sớm vào cửu diệp, ngày ngày đều đang tập quen với lực lượng mới.” Tư Vô Nhai thấy sau lưng sư phụ có rất nhiều gương mặt lạ nên cố ý không nói nhiều, sư phụ hỏi gì hắn mới đáp nấy.

“Gần đây hồng liên giới sẽ xâm lấn kim liên giới, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Sư phụ yên tâm, có đồ nhi toạ trấn, Ma Thiên Các sẽ được bảo đảm an toàn.” Tư Vô Nhai nở nụ cười tự tin.
Chương 967 Vô đề

Lục Châu gật đầu, trong lòng bình ổn lại. Xem ra trận chiến lần trước hồng liên giới đại bại nên bây giờ Mạc Bất Ngôn mới đến xin chuộc người.

Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ, người chờ một lát, đồ nhi thông qua phù trận này truyền lại tin tức cho người.”

Mạnh Trường Đông nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết cách truyền tin?”

“Chuyện này có gì là khó, viết tin tức vào phù chỉ, sau đó đặt vào phù trận rồi thiêu đốt.” Tư Vô Nhai đáp.

“…Đây là bí mật chỉ có Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai được biết, không ngờ ngươi cũng phát hiện ra. Thật không thể tin nổi.” Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói.

“Xin hỏi các hạ là…?” Tư Vô Nhai hỏi.

Lục Châu nghiêm túc nói: “Không được vô lễ, đây là Mạnh Trường Đông, vị hộ pháp đầu tiên của Ma Thiên Các vừa tấn thăng cửu diệp.”

Đám người Ma Thiên Các nghe vậy đều đồng loạt khom người hành lễ: “Tham kiến Mạnh hộ pháp.”

Nhìn mọi người thủ lễ, trong lòng Mạnh Trường Đông không khỏi cảm động.

Tuy rằng hắn từng làm trưởng lão ở Phi Tinh Trai nhưng sống uỷ khuất vô cùng, ngay cả đệ tử Diệp Chân cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến hắn. Nay vào Ma Thiên Các, hắn có địa vị và được tôn trọng, sao có thể không cảm khái.

Mạnh Trường Đông hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Lục Châu nghĩ ngợi, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra ở đây bèn dặn dò: “Mạnh hộ pháp, lát nữa ta sẽ ghi lại những thông tin cần trao đổi, ngươi thay ta trao đổi tin tức với Tư Vô Nhai.”

“Vâng.” Mạnh Trường Đông đáp.

Tư Vô Nhai và đám người lập tức khom người nói: “Cẩn tuân sư mệnh.”

Màn hình trên trận pháp từ từ biến mất. Lục Châu không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng, lời nói đầy thấm thía: “Nhiếp Thanh Vân, ngươi làm Tông chủ thật uỷ khuất làm sao, nhìn Lục huynh xem, đây mới là phong phạm và uy vọng của một Các chủ nên có.”

Nhiếp Thanh Vân khinh thường liếc nhìn hắn. “Ngươi cũng vậy thôi.”

Lúc này, Vu Chính Hải chợt quay sang nói với Nhiếp Thanh Vân: “Nhiếp tông chủ, luận bàn không?”

“Cầu còn không được.”

Hai người đi đến Vân Sơn đài.

Lục Châu không rảnh rỗi được như bọn họ, vừa trở về phòng đã ghi lại những thông tin cần dặn dò Tư Vô Nhai lên mấy tấm phù chỉ. Mạnh Trường Đông mang đi gửi cho Tư Vô Nhai, sau đó lại mang tin tức về dâng lên.

Lục Châu không lo lắng Mạnh Trường Đông sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nếu nghi ngờ thì đã không dùng. Xem xong tin tức, Lục Châu hài lòng gật đầu.

Nam Cung Vệ đã tấn thăng cửu diệp; Diệp Thiên Tâm là cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả, còn được cự thú Thừa Hoàng phụ tá; Minh Thế Nhân cửu diệp; Tả Ngọc Thư cửu diệp; Đoan Mộc Sinh rất cần cù cố gắng nhưng chỉ mới bát diệp; Lãnh La và Phan Ly Thiên hiện đang khai cửu diệp; Thần Đô có hai vị cửu diệp; Chiêu Nguyệt bận rộn quản lý quốc sự nên tu vi không tịnh tiến bao nhiêu; Chư Hồng Cộng đã là lục diệp; Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đạt tới tứ diệp; Hoa Nguyệt Hành tấn thăng bát diệp.

Thực lực tổng hợp của Ma Thiên Các đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng. Chỉ có một điều làm Lục Châu nghi hoặc, vì sao Tư Vô Nhai không thông báo về tu vi của bản thân mình?

“Sợ vi sư quở trách ngươi sao?” Lục Châu vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm.

Xem xong tin tức, Lục Châu đốt cháy mảnh giấy truyền tin. Bây giờ hắn đã có thể yên tâm đối phó hồng liên giới.

“Thiên Vũ Viện, triều đình, Lạc Tuyên…”

“Và còn, Mệnh Cách rốt cuộc là thứ gì?”

Rất nhiều bí ẩn cần được giải đáp.

. . .

Lục Châu bế quan tu hành trong phòng hai ngày, đến ngày thứ ba, Tiểu Diên Nhi đứng ngoài sân viện, khom người nói:

“Sư phụ, đại sư huynh lại đánh nhau với Nhiếp Thanh Vân rồi!”

Lục Châu mở mắt, cảm giác tu vi mình đã tiến vào hậu kỳ, chỉ cần tu luyện thêm một đoạn thời gian sẽ bước vào cảnh giới cửu diệp đại viên mãn, khi đó có thể thử nghiệm khai thập diệp rồi.

“Đã biết.” Lục Châu đứng dậy rời khỏi phòng, cùng Tiểu Diên Nhi đi đến Vân Sơn đài.

Không gian trên Vân Sơn đài cực lớn, tầm nhìn thoáng đạt, Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân đang đánh nhau kịch liệt, đao cương giao thoa đầy trời, một đỏ một vàng.

Thấy Lục Châu đến, Tư Không Bắc Thần xuất hiện trước mặt hắn, mỉm cười chắp tay nói: “Lục huynh, cao đồ của huynh quả thật không đơn giản.”

“Sao lại nói vậy?”

“Bọn họ đã đánh nhau ba ngày, đại chiến mười hiệp, Vu Chính Hải biểu hiện rất tốt. Tuy rằng Nhiếp Thanh Vân đã áp chế tu vi nhưng chung quy vẫn là thập diệp… Vu Chính Hải tuy thua mười trận nhưng bại trong quang vinh.”

Lục Châu nhíu mày. “Thua cả mười trận? Thật là mất hết mặt mũi lão phu.”

“. . .”

Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ. “Cửu diệp chiến thập diệp, yêu cầu của Lục huynh có phải là hơi hà khắc rồi không?”

“Lão phu vẫn luôn như vậy. Huống hồ gì Nhiếp Thanh Vân cũng không dùng tu vi thập diệp để luận bàn với Vu Chính Hải.”

“…Nghiêm sư xuất cao đồ. Thụ giáo.” Tư Không Bắc Thần xoay người nhìn lên bầu trời. Một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ đổ xuống như thác làm kinh diễm toàn trường.

“Vu huynh đệ, dừng ở đây đi.” Đao pháp Nhiếp Thanh Vân ngắn gọn, dùng chiêu thức đơn giản nhất để giải quyết đao cương.

Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao, nghiêm túc nói: “Nhiếp tông chủ cẩn thận.”

Nói xong, Quân Lâm Thiên Hạ đột nhiên một phân thành ba, tính công kích lập tức tăng lên gấp ba lần, ba đạo đao cương khổng lồ bổ về phía Nhiếp Thanh Vân, cho dù hắn là cao thủ thập diệp cũng phải tổn hao nguyên khí thi triển toàn lực mới có thể ngăn cản một chiêu này.

Các đệ tử Vân Sơn xuýt xoa nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Cửu diệp chiến thập diệp gần như là bất khả thi, vậy mà Vu Chính Hải vẫn có thể bức thập diệp phải chống đỡ chật vật như vậy.

“Đại Huyền Thiên Chưởng.”

Chưởng ấn bắn ra bao trùm đại địa, Nhiếp Thanh Vân cũng ném đao tung ra một chưởng. Kim chưởng va chạm hồng chưởng, cương khí bắn ra tứ phía, mấy tên đệ tử Vân Sơn đứng gần đó đều bị chấn bay.

Tay phải Vu Chính Hải đối chưởng, tay trái đột nhiên nắm lấy Bích Ngọc Đao, lập tức chém ra một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ một phân thành ba!

Nhiếp Thanh Vân cau mày, sau mười hiệp chiến đấu với Vu Chính Hải, hắn nhận ra Vu Chính Hải đang không ngừng tiến bộ, tiến bộ nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy áp lực.
Chương 968 Vô đề

Tư Không Bắc Thần tán thưởng nói: “Có thể ép thập diệp đến mức này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Vu Chính Hải có thể đối chiến với Nhiếp Thanh Vân đến bây giờ, đao pháp cũng có chút thành tựu. Chỉ là biến hoá chưa đủ.”

“Lục huynh có cao kiến gì?” Tư Không Bắc Thần thỉnh giáo.

“Kiếm có tứ đẳng, đẳng cấp cao nhất chính là vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo. Mà đao cũng thế.” Lục Châu chậm rãi vuốt râu nói.

Tư Không Bắc Thần đã từng nghe Ngu Thượng Nhung nói điều này nên còn nhớ rất rõ. “Ta hiểu rồi. Đao kiếm đều như nhau, đao cũng là kiếm, mà kiếm cũng là đao.”

Cao thủ luận đạo, chỉ cần nói ra một điểm, đối phương đã có thể hiểu được rõ ràng.

Lục Châu tiếp tục nói:

“Một chưởng vừa rồi đánh hoà với Nhiếp Thanh Vân, tay trái Vu Chính Hải lại dùng Bích Ngọc Đao va chạm với đao thiên giai của Nhiếp Thanh Vân, đúng là có thể giành được thế thượng phong. Nhưng cũng chỉ đến thế.”

Lục Châu vuốt râu, mắt nhìn chằm chằm vào hai loại đao cương đang va chạm trên bầu trời.

“Chưởng cũng là đao, đao cũng là chưởng. Vừa rồi khi đối chưởng Vu Chính Hải vốn có hy vọng thắng. Đáng tiếc lại bỏ lỡ.”

Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu. “Nghe một lời của Lục huynh hơn hẳn đọc sách mười năm. Đúng là như thế, Vu Chính Hải có vũ khí hoang cấp, Nhiếp Thanh Vân chỉ dùng thiên giai để hoá giải là chưa đủ. Lúc này đối chưởng chính là lúc Nhiếp Thanh Vân đang yếu ớt nhất. Lục huynh đúng là cao kiến!”

Quả nhiên, Nhiếp Thanh Vân ngạnh kháng được đợt công kích hung mãnh này, ưu thế về tu vi bắt đầu thể hiện. “Đến lượt ta.”

Hai chân Nhiếp Thanh Vân đạp mạnh, đơn chưởng hướng lên đẩy Vu Chính Hải lên cao, đao cương nở rộ xung quanh tạo thành vòng vây, chiếm lĩnh toàn bộ không trung.

Vu Chính Hải dường như lĩnh ngộ ra điều gì, giữa năm ngón tay đột nhiên bắn ra cương khí, dùng chưởng làm đao đánh tới. Ầm!

Nhiếp Thanh Vân cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đánh tới, nội tâm kinh hãi, thu chưởng lại, hai người lập tức lui về hai phương nhìn nhau chằm chằm.

Hiệp này đã kết thúc.

Trên mặt Nhiếp Thanh Vân tràn đầy kinh ngạc, trong lòng vô cùng uất ức vì bị cửu diệp bức hoà, nhưng vẫn chắp tay nói: “Bội phục.”

Vu Chính Hải nghiêm túc nhìn Nhiếp Thanh Vân, ương ngạnh nói: “Hiệp nữa.”

“. . .” Nhiếp Thanh Vân cạn lời. Trải qua đoạn thời gian này hắn mới biết Vu Chính Hải là một tên cuồng chiến đấu. Nhiếp Thanh Vân đã đấu đến mệt mỏi, thật lòng không muốn đấu với Vu Chính Hải thêm hiệp nào nữa.

Đúng lúc này, Lục Châu đạm mạc nói: “Không được vô lễ.”

Vu Chính Hải vội xoay người lại hành lễ: “Sư phụ.”

Nhiếp Thanh Vân chắp tay chào: “Lục tiền bối.”

Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Nhiếp Thanh Vân dù sao cũng là thập diệp, ngươi muốn dùng tu vi cửu diệp chiến thắng hắn là việc khó có thể xảy ra, cần gì phải miễn cưỡng?”

Vu Chính Hải đáp: “Vừa rồi đấu hoà, chỉ thiếu một chút nữa là…”

Lời này khiến Nhiếp Thanh Vân không khỏi xấu hổ. Lục Châu lại lắc đầu nói:

“Các ngươi đã đánh mười một hiệp, mười lần trước ngươi đều thất bại, nếu là sinh tử chiến thì ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, nào có thêm mười lần nữa để ngươi gỡ gạc?”

“Hơn nữa, Nhiếp Thanh Vân cũng chỉ có lòng luận bàn với ngươi, luận bàn đến thời điểm là phải dừng… Nếu hắn thật sự dùng tới kỹ thuật giết người thì ngươi làm gì có cơ hội để phát huy?”

Vu Chính Hải nghe sư phụ răn dạy, xấu hổ cúi đầu xuống: “Sư phụ dạy phải.”

“Công pháp trong thiên hạ đều trăm sông đổ về một biển, đao cũng vậy mà kiếm cũng thế, đều là công cụ để chúng ta sử dụng mà thôi. Đưa đao đây.”

Vu Chính Hải lập tức cung kính dâng Bích Ngọc Đao lên. Lục Châu cầm lấy Bích Ngọc Đao, đột nhiên cảm giác vạn vật bốn phía đều có thể là đao. Chưởng là đao, lá cây là đao mà gió cũng là đao.

“Hai người các ngươi đã thi triển hết toàn bộ đao chiêu, trong quá trình chiến đấu lâu dài sẽ hiểu được đặc tính đao pháp của đối phương, vì thế đánh càng lâu càng khó phân thắng bại. Người nào tìm ra sơ hở của đối phương trước sẽ chiến thắng.” Lục Châu giải thích.

Vu Chính Hải tán thành gật đầu.

“So với kiếm thì đao chiêu trầm mãnh hơn, uy lực lớn hơn nhưng lại thiếu khả năng biến hoá tỉ mỉ. Đao chiêu một khi đã tung ra thì rất khó có thể nửa đường cải biến. Muốn làm được như vậy, bộ pháp phải linh động, đao khách phải tu luyện căn bản cả trăm ngàn lần.”

Những lời này vừa trực tiếp vừa dễ hiểu, không chỉ Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân nghe hiểu mà các đệ tử Vân Sơn có mặt ở đó cũng minh bạch rõ ràng, ai nấy đều lộ vẻ kính nể, chăm chú lắng nghe.

Đây mới chính là một vị lão sư thực thụ!

Lục Châu lại nói tiếp:

“Dùng khí ngự đao, ngưng khí thành cương có thể thiên biến vạn hóa. Những điều này hai người các ngươi đều đã hiểu, lão phu sẽ không nói năng rườm rà.”

Lục Châu buông tay ra, Bích Ngọc Đao trôi lơ lửng trước mặt, cương khí cuốn lấy nó bay lên đỉnh đầu. Đây đều là kiến thức cơ bản mà một tu hành giả phải biết.

Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần ngơ ngác không hiểu Lục Châu nói ra những lý thuyết cơ bản này làm gì.

“Trong tay không có đao thì dùng chưởng làm đao.” Lục Châu nhấc tay tung ra một chưởng, chưởng ấn toát ra đao cương bắn tới.

Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân đồng loạt sững sờ tựa như thể hồ quán đỉnh. Nhớ lại một màn vừa rồi trong lúc chiến đấu, Vu Chính Hải đột nhiên vỗ đầu nói: “Sao lúc đó ta lại không nhớ ra cơ chứ!”

Nhiếp Thanh Vân không phục nói: “Xin hỏi Lục tiền bối, nếu cả hai bên đều không có đao thì sao?”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Bích Ngọc Đao đang lượn vòng trên không trung. “Ngươi nhìn xem trên không trung có gì?”

“…Bích Ngọc Đao?”

Bích Ngọc Đao vù một tiếng rơi xuống cắm vào mặt đất.

“Bây giờ ngươi nhìn lại xem.” Lục Châu nói.

Trên trời chẳng còn thứ gì. Nhiếp Thanh Vân khó hiểu, bèn hỏi thăm dò: “…Là nguyên khí?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Nguyên khí đúng là có thể ngưng cương, nhưng chung quy cũng có hạn.”

Vu Chính Hải cũng hỏi dò: “Đao phong?”

“Ngoại trừ phong ra thì còn có gì?” Lục Châu hỏi.

Hai người bị hỏi khó, xoắn xuýt không biết nên đáp thế nào.

Năm ngón tay Lục Châu khép lại, đao chưởng vừa biến mất, trên bầu trời lập tức xuất hiện một tia đao cương lớn bằng ngón tay, không phải kim sắc cũng không phải hồng sắc mà trông như một khối băng.
Chương 969 Vô đề

“Thuỷ?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.

Hắn đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu trên Ma Thiên Các, khi hắn đứng rèn luyện đao kỹ dưới thác nước, sư phụ từng nói đợi đến khi hắn có đủ năng lực, có thể bỏ qua đao kiếm mà ngự thuỷ thành đao.

Giữa thiên địa vốn tràn ngập hơi nước, tuy nhìn bằng mắt thường không thể thấy được nhưng nguyên khí lại có thể bắt giữ được chúng.

Nguyên khí cấp tốc thu nạp, đao cương hình thành. Trên bầu trời xuất hiện vô vàn đao cương chỉnh tề tạo thành một đao trận. Đao trận có hình dạng của một con thuỷ long bay lượn trên không trung.

Đúng lúc này Lục Châu đạp không bay lên đến gần đao trận, hai tay giang rộng rồi lao thẳng xuống dưới. Thuỷ long phát ra tiếng rồng ngâm vang trời lao thẳng xuống ao nước trên Vân Sơn đài.

Ầmmm ——

Đao trận lại lần nữa vọt ra khỏi ao nước, một đao trận lớn hơn gấp trăm lần so với trước đó xuất hiện, con thuỷ long khổng lồ bay lượn quanh người Lục Châu.

Toàn bộ đệ tử Vân Sơn ngửa đầu há hốc mồm nhìn cảnh tượng hoa lệ này. Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân cũng trợn tròn mắt, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp ngự đao thuật đặc sắc như vậy.

“Nhiếp Thanh Vân, ngươi có đỡ được chiêu này không?” Lục Châu lăng không hỏi.

“Ta…” Nhiếp Thanh Vân chột dạ.

Đừng nói Nhiếp Thanh Vân, ngay cả Tư Không Bắc Thần đã lĩnh ngộ vạn vật là kiếm cũng không dám chắc có thể ngăn nổi một chiêu này.

Lục Châu hỏi Vu Chính Hải: “Đã hiểu ra chưa?”

Vu Chính Hải vốn đang quan sát đến xuất thần, nghe Lục Châu hỏi lập tức hồi thần đáp: “Sư phụ tự mình làm mẫu, đồ nhi sao có thể không rõ.”

Lục Châu nhẹ nhàng hạ xuống Vân Sơn đài, tay chắp sau lưng, thuỷ long khổng lồ trên trời chỉ trong khoảnh khắc biến trở lại thành nước ào ào rơi xuống như mưa.

Nước mưa ập xuống, Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân chưa kịp phản ứng đã ướt sũng.

Trong khi đó nước mưa rơi về phía Lục Châu đều bị biến thành đao cương, mỗi giọt nước là một tia đao cương bén nhọn, đao cương lít nha lít nhít đầy trời, bên ngoài lại được kim sắc cương ấn bọc lấy!

Vu Chính Hải, Nhiếp Thanh Vân, Tư Không Bắc Thần: “. . .”

“Đao pháp này tên là Thuỷ Long Ngâm.”

Đao trận mang hình thù của một con thuỷ long được kim sắc cương ấn bao bọc, uy lực gia tăng mãnh liệt bổ nhào về phía Nhiếp Thanh Vân.

Nhiếp Thanh Vân cả kinh, vội vàng đạp không bay lên chắn đao trước mặt.

Tiếng rồng gầm vang lên, đao trận đánh tới tựa như thuỷ long đang giương nanh múa vuốt. Nhiếp Thanh Vân bị húc bay, cấp tốc gọi ra pháp thân thập diệp hồng liên!

Lục Châu vốn chỉ có tu vi cửu diệp, biết rõ một khi Nhiếp Thanh Vân gọi ra pháp thân thì thuỷ long sẽ bị phá. Hắn đương nhiên sẽ không để Nhiếp Thanh Vân được như ý.

“Nhớ kỹ…” Lục Châu chậm rãi nâng tay đẩy ra một chưởng, “Phải học được cách bổ đao.”

Chưởng ấn màu lam nhạt bay đến trên đỉnh đầu thuỷ long, uy lực của đao trận lập tức gia tăng mấy lần. Chưởng ấn đè xuống, thuỷ long đao trận cũng vồ lấy Nhiếp Thanh Vân.

“Cầu Lục tiền bối thủ hạ lưu tình!” Mấy trưởng lão Vân Sơn cuống quýt quỳ xuống cầu xin.

Nhiếp Thanh Vân lảo đảo lui lại, thuỷ long đao trận mang theo khí thế bài sơn đảo hải ập xuống, Nhiếp Thanh Vân muốn nâng tay đón đỡ nhưng hai tay run rẩy không thể nhấc lên nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn đao trận tốc thẳng vào mặt.

Thuỷ long đao trận đến cách Nhiếp Thanh Vân nửa thước thì ngừng lại, đao trận tiêu tán biến trở lại thành nước rơi ào xuống đất.

Một chiêu kết thúc.

Vân Sơn đài lặng ngắt như tờ. Chỉ có mình Tư Không Bắc Thần là bình tĩnh nhất, vì hắn là người đã chứng kiến Lục Châu liên tục mấy lần dùng một chiêu đánh bại cường giả thập diệp nên chẳng còn kinh ngạc nữa.

Những người khác đều bị một chiêu Thuỷ Long Ngâm làm cho rung động thật sâu.

“Đa tạ Lục tiền bối thủ hạ lưu tình!” Mấy trưởng lão Vân Sơn vội vàng dập đầu cảm tạ. Nhiếp Thanh Vân mà xảy ra chuyện thì Vân Sơn xem như tiêu tùng.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía đại đồ đệ. “Đã xem kỹ chưa?” Bích Ngọc Đao bay trở về bên hông Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải hồi phục tinh thần, khom người đáp: “Đã xem kỹ. Nhưng đồ nhi còn một nghi vấn.”

“Nói đi.”

“Điều sau cùng sư phụ dạy: ‘bổ đao’, đồ nhi chưa hiểu được dụng ý của người.”

Lục Châu vuốt râu đáp: “Phòng ngừa rắc rối xuất hiện, những chuyện còn lại ngươi phải tự mình thể nghiệm.”

Vu Chính Hải không dám tiếp tục truy vấn nữa, vội vàng khom người: “Vâng, đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, sớm ngày nắm giữ Thuỷ Long Ngâm.”

Lục Châu chắp tay sau lưng đi xuống bậc thềm, nhìn sang Nhiếp Thanh Vân nói:

“Nhiếp Thanh Vân, ngươi đã minh bạch ý của lão phu chưa?”

Trong lòng Nhiếp Thanh Vân khẽ động. Nghĩ lại việc xử lý người Thiên Vũ Viện trước đó, hẳn là Lục tiền bối đang nhân cơ hội này để cảnh tỉnh ta?

Hắn bèn khom người đáp: “Minh bạch.”

Đối mặt với nhân vật như Lục tiền bối, Vân Sơn không thể cứ tiếp tục đòi giữ thế trung lập.

Lục Châu hài lòng phất tay áo rời đi.

Áp lực toàn trường bỗng nhiên giảm bớt, Tư Không Bắc Thần từ xa bay tới đứng trước mặt Nhiếp Thanh Vân cười nói:

“Lần này ngươi đã tin Lục huynh khai Mệnh Cách rồi chứ?”

“Tin.” Nhiếp Thanh Vân không tranh cãi với hắn nữa.

“Vân Sơn và Cửu Trọng Điện đã đấu đá nhiều năm. Gần ngàn năm nay, Cửu Trọng Điện không thắng nổi Vân Sơn, mà Vân Sơn cũng không thắng nổi Cửu Trọng Điện. Nếu ngươi đồng ý thì hôm nay chúng ta cùng ngồi lại trò chuyện một phen, ngươi thấy thế nào?” Tư Không Bắc Thần nói.

Nhiếp Thanh Vân không lập tức trả lời mà nhìn về phía đệ tử và trưởng lão Vân Sơn. Trải qua chuyện của Diệp Chân, Vân Sơn cũng bị động đến căn cốt, nào còn khí lực dư thừa để đấu đá với Cửu Trọng Điện?

“Được.” Nhiếp Thanh Vân đáp.

Khi hai người vừa định rời đi, Vu Chính Hải đột nhiên tiến đến nói: “Nhiếp tông chủ…”

“Vu huynh đệ có gì chỉ giáo?” Nhiếp Thanh Vân quay đầu lại hỏi.

“Chúng ta tiếp tục luận bàn nhé?” Vu Chính Hải đề nghị.

Nhiếp Thanh Vân nhíu mày, vội vàng tóm lấy cổ tay Tư Không Bắc Thần mắng:

“Tư Không lão tặc, hôm nay ngươi không nói chuyện cho rõ ràng thì đừng hòng ngủ nghỉ! Vu huynh đệ, ta hiện có chuyện quan trọng cần xử lý, việc luận bàn để sang hôm khác nhé. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Tư Không Bắc Thần: “. . .”

Các đệ tử Vân Sơn: “. . .”
Chương 970 Vô đề

Tại Thiên Vũ Viện.

Trong Lễ Thánh điện, Mạc Bất Ngôn báo cáo lại toàn bộ chuyện xảy ra trên Vân Sơn cho Viện trưởng Dư Trần Thù nghe. Đám trưởng lão nghe xong đều tràn đầy nộ hoả.

“Viện trưởng, chúng ta quyết không thể nhân nhượng bọn hắn. Đám người này giúp dị tộc làm xằng làm bậy trên địa bàn hồng liên giới, thật sự không xem Thiên Vũ Viện chúng ta ra gì?”

“Có một số việc nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình. Ta tán thành huyết tẩy Vân Sơn. Hôm nay nếu chúng ta còn dung túng bọn chúng thì mặt mũi của Thiên Vũ Viện và triều đình biết để vào đâu?”

Viện trưởng Dư Trần Thù trầm mặc.

Trưởng lão Giản Đình Trung ho khan, lên tiếng hoà hoãn: “Mọi người cứ bình tĩnh đã.”

Đám người từ từ yên tĩnh trở lại. Giản Đình Trung tiếp tục nói:

“Ta có thể hiểu được vì sao các vị phẫn nộ, người của chúng ta đến kim liên giới đều bị giết trong khi người kim liên giới lại có thể hoành hành trên địa bàn của chúng ta. Nhưng mà thực lực của bọn hắn không thể khinh thường. Có người đã tận mắt thấy Trần Thiên Đô bị người họ Lục kia dùng một chưởng đánh chết. Có thể làm được điều này, rất có khả năng hắn đã khai Mệnh Cách. Các vị, chúng ta huyết tẩy cao thủ khai Mệnh Cách bằng cách nào?”

Đám trưởng lão bị một gáo nước lạnh tạt cho tỉnh táo lại. Lễ Thánh điện rơi vào trầm mặc một lúc lâu.

Có người đột nhiên lên tiếng: “Mệnh Cách nào có dễ khai như vậy! Trần Thiên Đô bị một chưởng đánh giết là vì trước đó hắn đến Cửu Trọng Điện đánh một trận sống mái với Tư Không Bắc Thần nên có sẵn thương tích trong người. Còn loại phế vật cửu diệp như Diệp Chân bị người giết chẳng phải là rất bình thường sao?”

Giản Đình Trung nhíu chặt mày.

“Ngươi thì biết cái gì! Diệp Chân có sáu mạng, lại có pháp thân Cửu Anh, bên trong đạo trường hắn không hề sợ thập diệp. Hắn am hiểu trận pháp, nắm toàn bộ trận pháp Vân Sơn trong lòng bàn tay. Cho dù là Viện trưởng tự mình xuất thủ cũng không dám chắc có thể giết Diệp Chân nhẹ nhõm như thế.”

“Được rồi.” Dư Trần Thù lên tiếng. “Các ngươi nói đều có lý, nhưng việc này không thể nóng vội. Đối phương không giết đệ tử Thiên Vũ Viện mà giam giữ, nói rõ bọn hắn cũng có điều kiêng kỵ. Còn chuyện Mệnh Cách thì chúng ta còn phải thương thảo lại.”

“Vậy tiếp theo nên làm như thế nào?”

“Ta tự có phân tấc. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tự tiện đi trêu chọc bọn hắn.” Dư Trần Thù nói, “Tất cả lui ra đi.”

“Vâng.”

Đợi đám trưởng lão rời khỏi Lễ Thánh điện, Dư Trần Thù mới chậm rãi đứng dậy, hỏi đệ tử tâm phúc đứng bên cạnh: “Nàng tỉnh rồi?”

“Vâng, hôm qua đã tỉnh.”

“Giữ bí mật việc này. Ta đi gặp nàng.”

“Vâng.”

Tên đệ tử theo chân Dư Trần Thù rời khỏi Lễ Thánh điện, đi vào Văn Tinh môn, vòng qua một hồ nước lớn đến tầng dưới cùng của Thiên Vũ Viện.

Hai người tiếp tục đi xuống một lúc lâu, dưới lòng đất lúc này là một mảnh hắc ám.

Dư Trần Thù vừa bước vào hành lang tối đen như mực, lập tức có không ít người trong các phòng giam hai bên lồm cồm bò dậy nhào tới. Đáng tiếc bọn hắn đều bị xích sắt lạnh như băng khoá chặt, xung quanh còn khắc đầy trận văn giam giữ.

Trong bóng tối chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Hắc hắc… mùi thối quen thuộc đây rồi… Viện trưởng đại nhân… hắc hắc…”

Soạt! Âm thanh xiềng xích va chạm vào nền đất cứng vang lên. Đệ tử cầm đèn run rẩy cả người.

“Viện trưởng… Viện trưởng… ta muốn giết ngươi.”

Sắc mặt Dư Trần Thù vẫn bình tĩnh như trước, không thèm để ý đến những âm thanh phát ra từ hai bên hành lang.

Hắn đi thẳng vào nơi sâu nhất, trước mặt hắn lúc này là một cánh cửa đá. “Mở ra.”

“Vâng.”

Cửa đá chậm rãi di dời.

Quang cảnh bên trong thạch thất hoàn toàn khác biệt với dãy nhà giam bên ngoài, nơi này vừa yên tĩnh vừa sáng sủa, có một đạo quang mang từ trên trần rọi xuống. Căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, trên bốn bức tường đá có khắc trận văn cực kỳ phức tạp.

Giữa phòng có một cái giường đá, trên giường là một nữ nhân gương mặt đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng, hai mắt mở ra nhưng vô thần, bờ môi khô nứt nẻ.

Dư Trần Thù chắp tay sau lưng đi vào trong thạch thất, đến bên giường đá nhìn một lát rồi phất tay. Tên đệ tử tâm phúc hiểu ý, lập tức khom người rời khỏi thạch thất, đóng cửa đá lại.

Trầm mặc một lúc lâu, Dư Trần Thù mới thở dài một tiếng, mở miệng nói:

“Lạc Tuyên, nàng rốt cuộc cũng tỉnh.”

Thạch thất yên tĩnh đến mức khiến người ta bị ù tai, Dư Trần Thù rất không thích loại yên tĩnh này, nhưng hắn biết người nằm trên giường thích hoàn cảnh như thế.

“Lạc Tuyên.”

Hắn gọi lại lần nữa, nhưng Lạc Tuyên vẫn không hề đáp lời, thần sắc mờ mịt như trước, tựa như người bị rút đi linh hồn.

Dư Trần Thù ngồi xuống bên giường.

“Đừng giả bộ, ta biết nàng rất hận ta, hận ta tuyên bố với mọi người nàng là người điên. Nhưng mà… nghiên cứu của nàng quả thật quá điên cuồng, khiến người khó lòng tiếp nhận. Ta chỉ có thể ra hạ sách này mới làm yên lòng mọi người. Hầy…”

Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Nàng biết không, trong lòng ta còn khó chịu hơn cả nàng. Trên đời này không ai hiểu nàng hơn ta. Nàng lương thiện như vậy, thông minh như vậy, nhưng ta không thể không làm thế. Nàng có hiểu được cho ta không?”

“Thôi, ta cũng không hy vọng xa vời.”

“Sau ba trăm năm, thuyết pháp của nàng rốt cuộc cũng được nghiệm chứng… Bọn hắn còn chất vấn Thiên Vũ Viện có phải đã oan uổng nàng hay không… Ha ha, tuy có hơi buồn cười nhưng sự thật đúng là như vậy.”

“Đúng rồi, Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn… những phát minh của nàng đều đã biến thành hiện thực.”

Dư Trần Thù chưa bao giờ nói nhiều như hôm nay. Ngày thường hắn rất nghiêm túc thận trọng, nhưng ở trước mặt Lạc Tuyên hắn lại có thể thao thao bất tuyệt.

Nói đến đây, Dư Trần Thù ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Lạc Tuyên. Hắn muốn nhìn thấy trong mắt nàng có chút vui sướng hay hưng phấn nào không, nhưng đáng tiếc không hề có gì cả.

Nụ cười trên mặt Dư Trần Thù cứng đờ, từ từ biến mất. Hắn khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc cứng nhắc thường ngày, thậm chí còn có chút âm trầm ——

“Đừng giả vờ nữa.”

“Thế giới bên ngoài đã được chứng thực, nàng cũng như Khương Văn Hư đã đến kim liên giới từ ba trăm năm trước. Nhưng hôm nay kim liên giới đã trở thành địch nhân lớn nhất của chúng ta. Thiên Vũ Viện không thể không có nàng. Tiếp tục giả vờ chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom