-
Chương 976-980
Chương 976 Vô đề
Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu đáp: “Hoả Linh Thạch quan trọng như vậy, đồ nhi nguyện tặng nó cho sư phụ. Xin sư phụ thu nhận.”
Vu Chính Hải nghe vậy lập tức bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng… Hoả Linh Thạch là vật phẩm trọng yếu, sư phụ càng cần hơn.”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu nói:
“Hảo ý của các ngươi, vi sư nhận. Nhưng vật này là do ngươi liều mạng đổi về, nó vốn thuộc về ngươi. Về phần Trường Sinh Kiếm, kiếm hỏng không đáng sợ, nhưng tâm nhất định không được hỏng. Về sau tìm cách đúc lại là được.”
Nói xong Lục Châu ném Hoả Linh Thạch về. Ngu Thượng Nhung đón lấy Hoả Linh Thạch, cúi thấp người nói:
“Đa tạ sư phụ.”
“Vừa rồi ngươi kể về trận pháp ở bãi đá, vi sư cảm thấy hơi kỳ quặc. Nếu có thời gian thì vẽ lại, giao cho thất sư đệ của ngươi nghiên cứu một phen. Mặt khác, ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm đạo trong trận pháp này cũng xem như là trải nghiệm nhân sinh. Có biết vì sao vi sư không ban cho ngươi Trường Sinh Kiếm hoang cấp không?”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, trong lòng đã hiểu rõ bèn nói: “Sư phụ dụng tâm lương khổ, đồ nhi ghi nhớ kỹ trong lòng.”
“Ngươi quá mức ỷ lại Trường Sinh Kiếm khiến nó trở thành gông xiềng của chính mình. Tuy rằng ngươi đã lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm và vạn vật là kiếm, nhưng vẫn còn phải lĩnh ngộ vô kiếm chi đạo, lĩnh ngộ Định Phong Ba. Con đường tu hành phải tuần tự từng bước, nhất định không được kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu.” Lục Châu răn dạy.
“Vâng, đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting — dạy bảo Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm.]
Vu Chính Hải cười nói: “Nhị sư đệ, sư phụ đối với đệ đúng là quan tâm hết mực!”
“Ngươi cũng vậy đó!” Lục Châu quay đầu liếc nhìn Vu Chính Hải.
Ánh mắt kia phảng phất như đang nói, vi sư tự mình làm mẫu Thuỷ Long Ngâm cho ngươi xem, ngươi còn chưa lĩnh ngộ được đâu. Còn ở đây chó chê mèo lắm lông cái gì.
Vu Chính Hải liền quỳ một gối xuống: “Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, nhất định sẽ nhanh chóng luyện thành Thuỷ Long Ngâm.”
[Ting — dạy bảo Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm, Vạn Thế Sư Biểu tăng thêm 300 điểm.]
Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo, không khỏi suy tư. Vì sao Vu Chính Hải có điểm thưởng Vạn Thế Sư Biểu mà Ngu Thượng Nhung thì không?
Suy nghĩ một lát Lục Châu mới hiểu được, hai tấm thẻ đạo cụ này mới mua không lâu, sau khi mua cũng chỉ mới làm mẫu cho Vu Chính Hải xem Thuỷ Long Ngâm. Chẳng lẽ bây giờ phải làm mẫu lại Định Phong Ba một lần nữa?
“Sư phụ, Cát Lượng đang chờ ở bên ngoài điện… Hình như nó có năng lực bổ sung thọ mệnh.” Lời của Ngu Thượng Nhung kéo Lục Châu trở về từ dòng suy nghĩ.
“Bổ sung thọ mệnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Nhưng hình như nó cần phải nghỉ ngơi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lát nữa bảo nó đến cánh rừng phía sau điện tịnh dưỡng đi.”
“Vâng.”
Xem ra mỗi một toạ kỵ đều có năng lực đặc thù riêng. Bạch Trạch có thể tạo ra cơn mưa điềm lành, năng lực được kích phát khi Lục Châu đối chiến Đại Vu. Bệ Ngạn có khứu giác cực mạnh đồng thời rất hung mãnh, năng lực được kích phát khi tìm kiếm Vu Chính Hải. Cát Lượng có thể bổ sung thọ mệnh, năng lực được kích phát khi Ngu Thượng Nhung gặp nạn.
Vậy còn Cùng Kỳ và Đương Khang thì sao? Cùng Kỳ hiện đang ở bên cạnh Minh Thế Nhân, năng lực của nó chẳng lẽ là có sức chiến đấu đáng sợ? Về phần Đương Khang thì Lục Châu còn chưa từng gặp qua, không thể đánh giá.
Trong lúc Lục Châu đang suy tư thì bên ngoài lại lần nữa truyền tới âm thanh ——
“Lục tiền bối, người của Thiên Vũ Viện đến rồi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Lục Châu vuốt râu gật đầu, rốt cuộc cũng đến.
“Theo vi sư đi một chuyến.”
Hai huynh đệ lập tức khom người gật đầu.
. . .
Bên ngoài tầng bình chướng Vân Sơn, tại độ cao hơn một ngàn mét, một toà phi liễn khổng lồ đầy khí thế đang chậm rãi bay tới.
Phi liễn dài đến trăm trượng, rộng hơn mười trượng, cao mấy chục trượng, trông như một chiếc thuyền lớn. Bên trên gắn cờ xí tung bay, trên boong tàu có rất nhiều binh sĩ mặc khôi giáp tay cầm trường kích đứng thành hai hàng trái phải, tràng diện cực kỳ uy phong.
Cự liễn chậm rãi tiến vào phạm vi mười hai tông Vân Sơn. Đến Vân Sơn đài, một giọng nói bén nhọn truyền ra ——
“Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân, còn không mau đi ra nghênh đón thánh giá?!”
Âm thanh kia vang dội khắp mười hai tông Vân Sơn, có thể phát ra âm công mạnh đến thế thì chỉ có thể là đại nội cao thủ.
Các đệ tử Vân Sơn lập tức kéo tới, tập hợp trước cửa đại điện với tốc độ cực nhanh, nhóm trưởng lão cũng đã tề tựu đông đủ.
Nhiếp Thanh Vân từ trong đại điện bước ra, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Mau đi mời Lục tiền bối đến.”
“Bẩm Tông chủ, đã phái người đi mời.”
“Tốt.” Nhiếp Thanh Vân chỉnh lý lại trang phục rồi nghiêm túc nói, “Theo ta ra ngoài tiếp giá.”
Các vị trưởng lão và đệ tử hạch tâm đồng loạt khom người nói: “Vâng.”
Đám người bay về phía Vân Sơn đài. Cự liễn đã dừng lại trên không trung Vân Sơn đài, giọng nói bén nhọn lại vang lên: “Nhiếp Thanh Vân tiếp giá.”
Nhiếp Thanh Vân dẫn đầu hành lễ: “Cung nghênh bệ hạ giá lâm.” Các đệ tử và trưởng lão sau lưng cũng đồng loạt hành lễ.
Kỳ thực Nhiếp Thanh Vân không thích giao thiệp với triều đình. Những năm gần đây triều đình thông qua Phi Tinh Trai không ngừng đưa người vào giám sát và thu phục Vân Sơn, thậm chí sắp nuốt chửng cả Vân Sơn rồi. Nhưng không ngờ lúc này hoàng đế lại đột nhiên giá lâm.
Trên bầu trời, thiếu niên mặc long bào hoàng đế chậm rãi bước ra, chắp tay sau lưng quan sát Vân Sơn.
“Đây chính là Vân Sơn?”
Một nam tử trung niên đứng phía sau hắn cười sang sảng: “Vâng thưa bệ hạ.”
Thiếu niên Lý Vân Tranh khẽ gật đầu nói: “Nếu ngươi không nói, trẫm cũng không dám tin tưởng đây là giang sơn của trẫm.”
Người đi cùng Lý Vân Tranh chính là người của Vương gia, một trong những đại gia tộc lớn nhất Đại Đường vương triều, Vương Sĩ Trung.
Vương Sĩ Trung là người quyền cao chức trọng, trong triều có rất nhiều vây cánh, tu vi lại khó lường. Trong ngàn năm qua, Vương gia vẫn là một trong những đại gia tộc sừng sững nhất Đại Đường.
Chương 977 Vô đề
Đừng nói một hoàng đế không có căn cơ như Lý Vân Tranh, ngay cả tiên hoàng lúc còn tại vị cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với Vương gia.
Đứng ở vị trí cao như vậy, sao hắn có thể không nghe ra ý tứ của hoàng đế.
“Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, bệ hạ cần gì phải tự coi nhẹ mình. Bệ hạ, Nhiếp Thanh Vân đứng bên dưới chờ ngài.”
Vương Sĩ Trung phất tay, trong cự liễn có không ít người đi ra, những người này đều là tướng tài đắc lực của Vương gia.
Ngoài ra đứng hai bên cự liễn còn có mấy ngàn tu hành giả, một nửa là đệ tử Thiên Vũ Viện, một nửa là người của triều đình. Chiến trận cực lớn.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân: “Bình thân.”
Đám người Nhiếp Thanh Vân đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này Cao công công đứng cạnh Lý Vân Tranh cũng lên tiếng: “Bệ hạ, thần mang người xuống dưới.”
Hai tay hắn đỡ lấy cánh tay Nhiếp Thanh Vân, ngự khí chậm rãi hạ xuống. Trong cự liễn đột nhiên có một người thò đầu ra: “Phụ thân! Chơi thật vui!”
“Xu nhi, không được hồ nháo.” Vương Sĩ Trung khẽ quát. Người nữ cải nam trang này chính là nữ nhi của hắn, Vương Xu.
“Biết rồi, chẳng phải chỉ là một môn phái Vân Sơn nho nhỏ thôi sao, phụ thân ra tay là chuyện gì cũng có thể giải quyết.” Vương Xu lầm bầm nói.
“Chuyện lần này không hề tầm thường, lão tặc Dư Trần Thù không tự mình đến lại bảo ta đi, phỏng chừng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Lát nữa con nhất định không được gây thêm rắc rối cho ta!” Vương Sĩ Trung nói.
“Phụ thân yên tâm…”
Hííííííiííí —— ——
Một tiếng ngựa hí vang lên đằng xa. Vương Xu đứng trên cự liễn nhìn sang, thấy trên toà chủ phong xuất hiện một con tuấn mã đang đạp không bay lên. Con tuấn mã trông rất xinh đẹp và đặc thù, bộ lông óng mượt, đôi mắt toả kim quang.
Vương Xu lập tức hô lên: “Phụ thân, đó là ngựa của con! Ngựa của con!”
Vương Sĩ Trung cũng nhìn sang, thấy con tuấn mã có vẻ ngoài kỳ lạ bèn nghi hoặc hỏi: “Ngựa của con?”
Vương Xu nói: “Phụ thân, người không biết, trước đó mấy người Vương Thác đại ca đi chơi ở bờ biển phát hiện con ngựa hoang này, bọn họ phí rất nhiều công sức mới bắt được nó mang về cho con chơi…”
“Vậy vì sao con ngựa này lại xuất hiện ở đây?” Vương Sĩ Trung nhíu mày hỏi.
Vương Xu cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Con chỉ định cưỡi nó ra ngoài hóng gió một chút, ai dè con súc sinh này không chịu thuần phục, cứ thế mà chạy!”
“Con đó!” Vương Sĩ Trung chỉ tay vào trán nàng mắng.
“Phụ thân, đây là một con ngựa tốt khó gặp, người nhất định phải bắt nó lại cho con nha! Phụ thân…” Vương Xu giữ chặt tay Vương Sĩ Trung nũng nịu nói.
“Ta đã chiều hư con rồi! Hôm nay có bệ hạ ở đây, con phải ngoan ngoãn cho ta. Nếu không, cấm túc ba tháng.”
“Con biết rồi.”
Vương Sĩ Trung dẫn theo nữ nhi và các tâm phúc của Vương gia hạ xuống Vân Sơn đài, đứng ở phía sau Lý Vân Tranh. Sau đó có khoảng ba trăm cao thủ cũng tuần tự hạ xuống đứng ở hậu phương.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân cung kính đứng trên Vân Sơn đài, thản nhiên hỏi: “Ngươi chính là tông chủ mười hai tông Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân?”
“Thảo dân chính là Nhiếp Thanh Vân.”
Cao công công đứng bên cạnh cười nói: “Nhiếp Thanh Vân, chỉ có một mình ngươi tiếp giá thôi sao?”
Nhiếp Thanh Vân nhìn quanh, phát hiện đám người Cửu Trọng Điện không có mặt, mà Hạ Trường Thu và đám người Thiên Liễu Quan đang chậm rãi bay tới.
Đám người Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ bay tới đứng trên Vân Sơn đài, không hành lễ mà ngẩng đầu nhìn về phía ngọn sơn phong nơi Lục Châu cư ngụ.
Cao công công nói: “Diện kiến bệ hạ còn không mau hành lễ?” Ngữ khí của hắn uy nghiêm mang theo vẻ răn dạy.
Nghe vậy, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đồng thời sửng sốt. Lý Vân Tranh nhíu mày nói: “Việc nhỏ thôi, không cần thiết phải tức giận.”
Lý Vân Tranh rất ghét Cao công công luôn bao biện làm thay, đặc biệt là trước những tình huống như thế này, lâu ngày Cao công công trở thành cái gai trong mắt hắn. Nhưng hắn lại rất bất lực, hắn chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Vương Sĩ Trung đi tới, cao giọng nói: “Lời này của bệ hạ sai rồi, đạo vua tôi vốn phải có lễ, sao có thể bỏ được?”
Lý Vân Tranh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhiếp Thanh Vân thấy vậy bèn nói: “Lục tiền bối sẽ tới ngay, Hạ quán chủ đang đợi Lục tiền bối đến để cùng làm lễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh khẽ gật đầu. “Không sao, trẫm không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Vương Sĩ Trung liếc mắt nhìn đám người Hạ Trường Thu, trầm giọng nói: “Còn không mau tạ ơn bệ hạ?”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Nhiếp Thanh Vân cũng hiểu được tình cảnh của hoàng đế, bèn nói sang chuyện khác: “Không biết bệ hạ giá lâm là có việc gì chỉ giáo?”
Vương Sĩ Trung nói: “Trong lòng Nhiếp tông chủ hiểu rõ, cần gì phải cố hỏi?”
Nhiếp Thanh Vân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Là vì đệ tử Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy.”
Cao công công híp mắt. “Nhiếp tông chủ, ta nghe nói Mạc Bất Ngôn của Thiên Vũ Viện đến đây bị ngươi đuổi trở về? Vân Sơn muốn làm gì đây? Tạo phản à?”
Nhiếp Thanh Vân đã biết sẽ có ngày hôm nay, bèn vội vàng đáp:
“Mời các vị ngồi xuống, chúng ta cùng nói cho rõ ràng. Tuy rằng ta là tông chủ Vân Sơn nhưng không có quyền quyết định chuyện này.”
“Ngươi không có quyền quyết định?” Cao công công nhíu mày.
Nhiếp Thanh Vân tự giễu trong lòng. Sao hắn lại không muốn có quyền làm chủ, chỉ là có rất nhiều chuyện đã xảy ra, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì đi trên con đường này.
Nhiếp Thanh Vân đáp: “Thứ cho ta nói thẳng, ta không phải người trong triều đình, không quan tâm địa vị, không am hiểu lễ nghi quân thần, càng đừng nói tới việc tạo phản. Lục tiền bối đã nói, muốn Vân Sơn thả đệ tử Thiên Vũ Viện thì xin mời Dư Trần Thù tự mình đến đây.”
Cao công công nghe vậy không vui, vừa định quát mắng thì Lý Vân Tranh đột nhiên vung tay lên ——
Chát!
Một bạt tai giáng vào mặt Cao công công phát ra âm thanh vang dội khiến toàn trường sững sờ.
Cao công công bị đánh đến mức ngơ ngác, cơn tức giận vừa mới dấy lên đã bị Lý Vân Tranh dội cho một gáo nước lạnh tắt ngấm, sau đó một cơn giận dữ khác xuất hiện.
Chương 978 Vô đề
Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Ngươi là hoàng đế hay trẫm là hoàng đế?”
Cao công công bèn cúi thấp đầu đáp: “Đương nhiên là bệ hạ.”
“Hôm nay trẫm đến đây để hoà đàm, không phải đến gây chuyện. Thái độ của ngươi như vậy là muốn ép trẫm vào con đường bất nghĩa?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Tuy Lý Vân Tranh chỉ là một vị vua bù nhìn nhưng hắn đọc đủ thứ thi thư, thông hiểu đạo lý, hoàn toàn không phải là đồ vô tri. Bàn về miệng lưỡi, Cao công công và Vương Sĩ Trung cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng đối với Vương Sĩ Trung thì tiểu hoàng đế trẻ người non dạ nên hành động theo cảm tính mà thôi.
Vương Sĩ Trung nói phụ hoạ: “Bệ hạ nói có lý. Bệ hạ là còn chưa mở miệng, ngươi là thần tử chớ nên xen mồm vào, cẩn thận bệ hạ trừng trị ngươi tội đi quá giới hạn đấy.”
Cao công công gật đầu. “Vương đại nhân dạy phải. Sau này ta sẽ chú ý, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh âm thầm vui vẻ ở trong lòng. Trong lòng hắn tích tụ hoả khí lâu ngày rốt cuộc cũng được phát tác một lần, tâm tình trở nên khá hơn nhiều. Cho dù hắn là hoàng đế bù nhìn thì Cao công công cũng không dám dĩ hạ phạm thượng trước mặt tất cả mọi người.
Lý Vân Tranh nhìn sang Nhiếp Thanh Vân. “Đây là lần đầu trẫm đến Vân Sơn, cảnh trí nơi này không tệ, Nhiếp tông chủ có thể giới thiệu một chút không?”
Nhiếp Thanh Vân không biết lúc này Lục tiền bối đang quan sát Cát Lượng nên tới chậm, hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Yêu cầu này của hoàng đế hắn cầu còn không được, vội đáp: “Xin mời.”
Hai người bắt đầu đi vòng quanh Vân Sơn đài, Nhiếp Thanh Vân không ngừng giới thiệu về mười hai ngọn sơn phong.
Vương Sĩ Trung không thèm để ý mà nhìn về phía ngọn chủ phong nơi Cát Lượng vừa xuất hiện. Trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, con ngựa hoang này dù có hoang dã đến đâu thì cao thủ trong Vương phủ cũng phải thuần phục được mới đúng, vì sao lại bó tay với nó? Nó có chỗ nào đặc thù sao?
Thấy Lý Vân Tranh tán gẫu với Nhiếp Thanh Vân đã đủ, Vương Sĩ Trung bèn tiến lên nói: “Bệ hạ, chính sự quan trọng.”
Ánh mắt Lý Vân Tranh phức tạp nhìn Vương Sĩ Trung. “Trẫm biết rõ.”
Đám người đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài rồi ngồi xuống. Vương Sĩ Trung là người lên tiếng phá vỡ im lặng:
“Nhiếp tông chủ, lần này bệ hạ đích thân tới mang theo thành ý rất lớn. Nếu có thể, ngươi hãy thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra đi.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới Vương Sĩ Trung mà nói với Lý Vân Tranh:
“Bệ hạ, không phải ta không muốn thả đệ tử Thiên Vũ Viện, mà là bọn hắn cấu kết với Phi Tinh Trai để huỷ diệt Vân Sơn ta. Đây là việc tranh đấu giữa các môn phái trong tu hành giới, không liên quan đến triều đình. Hơn nữa ta cũng đã nói, ta không có quyền quyết định trong chuyện này.”
“Vậy là vị Lục tiền bối kia?” Vương Sĩ Trung hỏi.
“Đúng vậy.” Nhiếp Thanh Vân thản nhiên đáp.
“Uy danh của Lục tiền bối ta cũng có nghe thấy, có thể giết Diệp Chân và Trần Thiên Đô, quả thật là một đại nhân vật. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, bệ hạ đã đích thân tới đây, đương nhiên phải giải quyết cho xong việc này. Dư Trần Thù là viện trưởng Thiên Vũ Viện nhưng gần đây sức khoẻ hắn không tốt, không thể đích thân đến. Xét về địa vị hay thân phận thì bệ hạ đều hơn xa Dư Trần Thù, thành ý này còn chưa đủ hay sao?” Vương Sĩ Trung nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu. Lời này của Vương Sĩ Trung cũng rất có lý, chỉ tiếc là Lục tiền bối chưa đến. Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía ngọn sơn phong Lục Châu ở.
Lý Vân Tranh bỗng nhiên thở dài một tiếng. Nhiếp Thanh Vân nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao bệ hạ lại thở dài?”
Lý Vân Tranh buồn bã nói: “Trẫm chỉ đang cảm thán… Chỉ một tông môn Vân Sơn mà đã có cảnh trí hùng vĩ bậc này, giang sơn Đại Đường rộng lớn bao la mà trẫm thân là vua của một nước lại không có được tư cách ngắm nhìn toàn cảnh, còn nói cái gì mà thiên hạ này đều là đất của vua, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.”
Vương Sĩ Trung đương nhiên nghe ra Lý Vân Tranh đang ngấm ngầm hại người, bèn cười nói:
“Bệ hạ, tuổi ngài còn nhỏ nên chưa hiểu. Người sống một đời vốn có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lời này của Vương Sĩ Trung là muốn gõ tỉnh hoàng đế. Vương Sĩ Trung hắn không phải như Cao công công, để mặc cho Lý Vân Tranh tuỳ tiện xử trí.
Lý Vân Tranh lại thở dài. “Trẫm đương nhiên hiểu được. Nhưng cái ngươi gọi là ‘người trưởng thành’ chẳng phải cũng đều trải qua thời niên thiếu hay sao? Bọn hắn cũng sống như trẫm vậy à? Phụ hoàng trẫm thời niên thiếu cũng như trẫm bây giờ sao?”
“Bệ hạ nói có lý.” Trên mặt Vương Sĩ Trung không có biểu tình gì. “Xin bệ hạ làm chủ cho gần hai ngàn đệ tử Thiên Vũ Viện.”
Híííiíííí —— ——
Tiếng hí của Cát Lượng lại truyền tới. Vương Xu hưng phấn nhảy dựng lên. “Phụ thân, tuấn mã của ta, ta muốn tuấn mã của ta…”
Vương Sĩ Trung liếc nhìn Vương Xu, ra hiệu cho nàng yên tĩnh lại. Vương Xu ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Nhiếp tông chủ, con ngựa này sao lại xuất hiện ở Vân Sơn?” Vương Sĩ Trung hỏi.
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Thật không dám giấu diếm, ngọn sơn phong đó là nơi Lục tiền bối cư ngụ, về phần con tuấn mã này thì ta cũng chưa từng gặp qua. Nếu ngươi có hứng thú thì khi gặp mặt Lục tiền bối cứ hỏi thẳng người là được.”
“Đa tạ.” Vương Sĩ Trung chắp tay nói.
Đúng lúc này, Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đạp không bay tới Vân Sơn đài.
Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn lập tức khom người hành lễ:
“Lục tiền bối.”
Đám người quay đầu nhìn sang. Lý Vân Tranh cũng nhìn về phía lão giả đi đầu, chân mày cau lại. Lão nhân này trông thật quen mắt.
Khi lão nhân đáp xuống Vân Sơn đài, đám người Hạ Trường Thu tiến lên hành lễ: “Lục tiền bối.”
Lục Châu gật đầu rồi nhìn về phía cự liễn của hoàng thất, chậm rãi đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài.
Đám người tự động tránh ra nhường đường cho hắn. Cho dù là người triều đình hay Thiên Vũ Viện cũng không có một ai dám ngăn cản vị lão nhân này.
Rốt cuộc Lý Vân Tranh cũng đã nhận ra đối phương, không khỏi cả kinh.
Chương 979 Vô đề
Nếu không phải vì thân phận đặc thù đã quen với việc nguỵ trang trước mặt người khác thì e là Lý Vân Tranh đã nhảy dựng lên chào hỏi. Chẳng lẽ đây chính là… duyên phận?
Thế nhưng… khi đi đến trước mặt đám người, Lục Châu lại vuốt râu nói thẳng: “Lý Vân Tranh, lão phu biết ngươi sẽ tới.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, đám tướng sĩ triều đình và đệ tử Thiên Vũ Viện đều nhíu mày. Lại có kẻ dám nói chuyện với hoàng đế của một nước như thế? Quả là ngỗ nghịch phạm thượng.
Vương Xu vừa định cất tiếng trách mắng thì Vương Sĩ Trung đã nhanh tay đè nàng lại, khẽ nháy mắt. Lúc này Vương Xu mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung là những kẻ lão luyện, dù sao người ăn phải quả đắng là hoàng đế chứ không phải bọn hắn, nhân dịp này cũng nên để cho tiểu hoàng đế nếm trải thế nào là lòng người hiểm ác.
Nào ngờ, Lý Vân Tranh lại xấu hổ chắp tay nói: “Lão tiên sinh.”
Đám người: “. . .”
Vừa rồi chẳng phải tiểu hoàng đế rất nóng nảy hay sao? Vì cái gì gặp được lão nhân này lại trở nên ngoan ngoãn biết điều như vậy? Cao công công không tài nào hiểu nổi, tiểu hoàng thế rất thường xuyên nổi giận, sao bây giờ lại bắt đầu biết nhẫn nhịn?
Lục Châu bước tới ngồi vào một ghế trống, bốn đồ đệ ngồi xuống phía sau hắn. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lý Vân Tranh.”
Lý Vân Tranh lại càng xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, ta dù gì cũng là vua của một nước nha, ngài có thể cho chút mặt mũi không, tuy rằng đã gặp gỡ hai lần và thẳng thắn đối đãi nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể đừng gọi thẳng tên ta không?
“Lão tiên sinh gọi trẫm?”
“Bên kia gió lớn, bên này vị trí đẹp hơn. Lão phu muốn tán gẫu với ngươi một phen. Lại đây.” Lục Châu chỉ tay vào chiếc ghế cạnh mình.
“. . .”
Lúc này, Cao công công nháy mắt với tên tiểu thái giám đứng bên cạnh. Tiểu thái giám toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nhưng bị Cao công công trừng mắt nên đành phải vỗ bàn đứng lên.
Tiểu thái giám chỉ tay vào mặt Lục Châu, quát: “Cuồng đồ to gan dám vô lễ với bệ hạ?!”
Lục Châu vẫn bình tĩnh vuốt râu chờ Lý Vân Tranh đi tới. Lý Vân Tranh nhướng mày, quay đầu lại nói: “Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
Tiểu thái giám khom người nói: “Bệ hạ, đây là lễ quân thần, ai cũng không được phép làm càn. Nếu không có quy củ, sau này ngài làm sao cai quản thiên hạ?!”
Tiểu thái giám hiên ngang nói, rõ ràng cố ý nói Lục Châu. Đây cũng là ý tứ của Cao công công và Vương Sĩ Trung, hai người lộ biểu tình hài lòng.
Lý Vân Tranh lập tức quát lớn: “To gan!”
Cao công công lại lần nữa ngây ngốc. Tiểu hoàng đế này có phải đang không hiểu tình hình không? Đám tướng sĩ sau lưng cũng không hiểu ra sao.
Tiểu thái giám không dám nói thêm lời nào, đầu cúi thấp.
Lý Vân Tranh quay đầu hỏi Cao công công: “Đây là người của ngươi? Cao công công, vượt quá giới hạn phải bị tội gì?”
Cao công công nhíu mày đứng lên, tuy không hiểu được thái độ của tiểu hoàng đế nhưng hắn vẫn khom người nói: “Bệ hạ, ta thay ngài xử phạt hắn.”
Nói xong hắn nhấc tay, hồng cương xuất hiện.
“Ngươi ——”
Tiểu thái giám cả kinh, vừa muốn nói thì hồng sắc chưởng ấn đã đập vào ngực hắn. Tiểu thái giám ngay lập tức mất mạng.
Đám người cả kinh. Cung nhân sau lưng Cao công công đều hoảng hốt lui lại, vừa đến không lâu đã có người mất mạng, mà lại còn là bị người mình giết.
Cao công công thu tay lại, nói với Lý Vân Tranh: “Bệ hạ, xin thứ cho ta đã quản giáo nô tài không nghiêm. Tên Tiểu Trương Tử này gan to bằng trời, ta đã xử tử hắn để răn đe.”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Cao công công đi quá giới hạn không phải lần một lần hai, đây cũng là lý do Lý Vân Tranh chán ghét hắn. Nhưng Lý Vân Tranh thật không ngờ Cao công công lại dám giết người ngay trước mặt mình. Đây là đang lập uy với hoàng đế!
Mí mắt Lý Vân Tranh giần giật. Lúc này Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Uy phong quá nhỉ.”
Cao công công chắp tay nói với Lục Châu: “Chê cười rồi.”
“Nơi này là Vân Sơn, không phải trong cung, nếu ngươi muốn giết người lập uy thì đã dùng sai phương pháp.” Lục Châu vừa nói vừa phất tay áo. “Lý Vân Tranh, lão phu không mời nổi ngươi?”
So với đám người Cao công công chỉ biết uy hiếp hắn, Lý Vân Tranh thà chọn người thẳng thắn như Lục Châu, bèn đứng dậy đi tới.
Cao công công hậm hực ngồi xuống, quát đám binh sĩ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Dọn dẹp đi!”
“Vâng.” Hai tên binh sĩ bước tới mang thi thể tiểu thái giám lên cự liễn.
Lý Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh Lục Châu. Lục Châu khẽ lắc đầu. “Vua của một nước phải có bộ dáng của vua. Còn nhớ lão phu đã nói gì với ngươi không?”
Vương Sĩ Trung và Cao công công âm thầm giật mình, tiểu hoàng đế đã từng gặp mặt người này? Hai người họ nói chuyện gì?
Lý Vân Tranh nghe vậy, nỗi xấu hổ bị hô đến gọi đi lập tức biến mất. Hắn vốn làm gì có mặt mũi mà sợ mất? Trong hoàng cung, ngay cả đám thái giám cung nữ cũng cười nhạo hắn, ở sau lưng hắn nói biết bao lời khó nghe. Vua của một nước? Hắn chẳng qua là trò cười mọi người nhắc đến lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Sắc mặt Lý Vân Tranh dần khôi phục lại như trước, hắn bình tĩnh vào thẳng vấn đề: “Lão tiên sinh, mục đích trẫm tới đây hẳn là ngài đã biết rõ.”
“Đã biết.” Lục Châu nói, “Nhưng lão phu đã nói với Mạc Bất Ngôn, nể mặt ngươi là hoàng đế, lão phu sẽ lặp lại một lần nữa. Nếu muốn lão phu thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra, Dư Trần Thù phải tự mình đến đây.”
“Trẫm…”
“Ngươi là hoàng đế, phải biết phân rõ nặng nhẹ.” Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, ngữ khí và thái độ chẳng khác gì một vị lão sư.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung cảm thấy lời này rất chói tai, nhưng trong mắt Lý Vân Tranh thì lời Lục Châu rất hợp lý. Đúng vậy, hắn là vua một nước, sao lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào một tông môn? Thật đáng buồn.
Vương Sĩ Trung lắc đầu nói: “Lục tiền bối…”
“Ngươi là ai?” Lục Châu ngắt lời hắn.
“Trung thư lệnh, Vương Sĩ Trung.” Vương Sĩ Trung trực tiếp báo ra danh tính và chức vị.
(Chú thích: Trung thư lệnh còn có tên gọi khác là Tể tướng hoặc Thượng thư, đều là quan nhất phẩm chỉ đứng dưới Hoàng đế.)
Chương 980 Vô đề
“Thiên Vũ Viện lệ thuộc vào triều đình, hiệu trung với triều đình, viện trưởng Dư Trần Thù càng là tướng tài đắc lực dưới trướng bệ hạ. Bệ hạ đích thân đến đây đã là thành ý lớn nhất, Lục tiền bối…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn lần nữa. “Nghe không hiểu lời lão phu à?”
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhướng mày. Hắn hoàn toàn không ngờ thái độ của đối phương lại cường ngạnh như vậy. Quá mức cường ngạnh!
“Lão phu nói cái gì thì chính là cái đó.” Lục Châu nói.
Nhiếp Thanh Vân kiên định nói hùa theo: “Lời Lục tiền bối nói đã rất rõ ràng. Vương tướng công, nếu ngài vẫn chưa hiểu ta có thể giải thích thêm mấy lần.”
Vương Sĩ Trung càng nghe càng thấy không hài lòng, nhưng hắn không dám khinh thường mà chỉ nói: “Ta có thể cam đoan với chư vị, Dư viện trưởng có thể làm gì thì ta và bệ hạ đều có thể làm nấy, cũng có đầy đủ năng lực đáp ứng mọi điều kiện của chư vị.”
Hắn vung tay lên, đám tướng sĩ nhanh chóng mang lên rất nhiều rương lễ vật, nhiều gấp ba lần số lượng rương của Mạc Bất Ngôn.
Lý Vân Tranh cũng nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, vì sao ngài nhất định muốn Dư viện trưởng ra mặt?”
Không đợi Lục Châu trả lời, Vu Chính Hải đã hừ nhẹ nói: “Hắn có thể đến, vì sao lại không đến? Mặt mũi thật lớn!”
Vương Sĩ Trung lên tiếng: “Lục tiền bối, có thể cho ta nói một câu không?”
Lục Châu liếc nhìn đám rương lễ vật, xem ra lại có không ít phù chỉ rồi, bèn thoải mái đáp: “Nói đi.”
“Dư viện trưởng đảm nhiệm chức vị quan trọng, mấy ngày nay trong kinh đô phát hiện có không ít cao thủ ẩn nấp không rõ lai lịch, đã giết không ít cao thủ của triều đình. Dư viện trưởng cần phải toạ trấn Thiên Vũ Viện, không thể tự ý rời đi. Vì thế mới tấu lên bệ hạ, nhờ người đến hoà đàm.” Vương Sĩ Trung giải thích.
“Cao thủ Thiên Vũ Viện nhiều như mây mà cũng có lúc sợ hãi?” Vu Chính Hải hỏi.
Vương Sĩ Trung đáp: “Thiên Vũ Viện có rất nhiều cao thủ phân bố khắp mười đạo Đại Đường, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó có thể triệu tập đầy đủ. Thật không dám giấu diếm, chuyến này triều đình tới Vân Sơn không chỉ vì đệ tử Thiên Vũ Viện mà còn có một việc khác.”
“Còn việc gì?” Lục Châu có thể nhận ra người này nắm giữ quyền hành cực lớn. Phía sau lưng hắn còn có một thế lực khổng lồ, nhìn nét mặt im lìm của Lý Vân Tranh là biết.
Vương Sĩ Trung nói: “Lục tiền bối… đến từ kim liên giới phải không?”
Đám người ngẩng đầu, Cao công công đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Vương Sĩ Trung.
Lục Châu không đáp, chỉ tiếp tục nhìn hắn. Vương Sĩ Trung nói tiếp:
“Con đường giữa kim liên giới và hồng liên giới đã được khai thông, ta tin rằng Lục tiền bối vượt qua vạn dặm Vô Tận Hải hoàn toàn không phải vì muốn thôn tính Đại Đường.”
“Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu ra đủ loại khí cụ vận chuyển như Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn… có thể tự do ra vào kim liên giới.”
“Theo ta được biết, kim liên giới có hạn chế tại tu vi cửu diệp, trước đây không ai có thể đột phá. Sau này mới xuất hiện lý luận tu hành mới tên là phương pháp trảm liên. Pháp này vừa ra, kim liên giới trưởng thành cực nhanh, cửu diệp xuất hiện như nấm mọc sau mưa.”
“Dù vậy, thực lực tổng hợp của kim liên giới vẫn thua xa hồng liên giới. Lục tiền bối, ta nói có đúng không?”
Lục Châu không để ý tới Vương Sĩ Trung mà quay đầu nhìn sang Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh chỉ tay vào mình. “Ngài đang hỏi… trẫm?”
Thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Lý Vân Tranh đột nhiên có chút cảm giác ưu việt, bèn chậm rãi nói:
“Trẫm cảm thấy, tuy rằng hai giới đã khai thông nhưng không nên đấu đá, chém giết hay thôn tính lẫn nhau.”
“Hồng liên cũng vậy mà kim liên cũng thế, đều là con người cả thôi. Trẫm từng xem rất nhiều cổ tịch, loài người đã trải qua vô số kiếp nạn do hung thú gây ra. Trong cổ tịch nói rất rõ, cho dù là những tu hành giả mạnh mẽ nhất cũng không phải là đối thủ của đám hung thú. Sau những trận chiến này, dân chúng lầm than, tu hành giới gần như quay về con số không.”
“Trong cổ tịch còn nói…”
Lý Vân Tranh còn chưa nói xong, giọng nói bén nhọn của Cao công công đã vang lên: “Bệ hạ, những chuyện này không liên quan gì đến cuộc đàm phán hôm nay. Mời bệ hạ nói tóm tắt ngắn gọn.”
Lý Vân Tranh không nói tiếp, cũng không nổi giận như trước mà bỗng dưng trở nên trấn định. Hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đưa đao tới.”
“Bệ hạ, ngài trói gà không chặt, cần đao để làm gì?”
“Ngay cả quyền được cầm đao trẫm cũng không có sao?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Vương Sĩ Trung cảm thấy hứng thú muốn biết tiểu hoàng đế định làm gì, liền phất tay nói: “Đưa đao cho bệ hạ.”
“Vâng.” Một tướng sĩ dâng bội đao của mình lên.
Khi Lý Vân Tranh cầm lấy thanh đao, toàn thân hắn khẽ lảo đảo. Một số tiểu thái giám lén lút che miệng cười trộm. Lý Vân Tranh không nổi giận mà nhìn về phía Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngài từng nói… mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Châu đáp.
“Nhưng loại người như ta… ngay cả đao cũng cầm không nổi thì nên xử lý như thế nào?”
Bầu trời Vân Sơn thoáng đãng tươi sáng nhưng không khí thì lại bị đè nén đến không thở nổi.
Cao công công xem thường cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một chung. Hắn cầm chung trà lên uống cạn rồi đặt xuống bàn. Cạch! Chung trà hãm sâu vào trong bàn đến nửa tấc.
Không ai quan tâm đến suy nghĩ của vị hoàng đế trẻ tuổi này, bởi vì cảnh tượng như vậy đã chẳng khiến người nào kinh ngạc.
Lục Châu vuốt râu khẽ nói: “Lão phu vẫn đáp như trước… làm hết khả năng của ngươi.”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Đám cung nữ thái giám sau lưng đều cười trộm xem náo nhiệt. Cao công công cất tiếng nói the thé: “Bệ hạ bớt giận, lấy đại cục làm trọng.”
Lý Vân Tranh đột nhiên nắm chặt chuôi đao, đi tới trước mặt Cao công công gằn từng chữ: “Cao Thế Nguyên, ngươi nhiều lần khi quân phạm thượng, hôm nay trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”
Hắn lấy hết sức bình sinh vung đao bổ tới. Cao công công khinh thường nâng hai ngón tay lên kẹp lấy lưỡi đao.
Tâm tình Lý Vân Tranh chìm vào đáy cốc.
Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu đáp: “Hoả Linh Thạch quan trọng như vậy, đồ nhi nguyện tặng nó cho sư phụ. Xin sư phụ thu nhận.”
Vu Chính Hải nghe vậy lập tức bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng… Hoả Linh Thạch là vật phẩm trọng yếu, sư phụ càng cần hơn.”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu nói:
“Hảo ý của các ngươi, vi sư nhận. Nhưng vật này là do ngươi liều mạng đổi về, nó vốn thuộc về ngươi. Về phần Trường Sinh Kiếm, kiếm hỏng không đáng sợ, nhưng tâm nhất định không được hỏng. Về sau tìm cách đúc lại là được.”
Nói xong Lục Châu ném Hoả Linh Thạch về. Ngu Thượng Nhung đón lấy Hoả Linh Thạch, cúi thấp người nói:
“Đa tạ sư phụ.”
“Vừa rồi ngươi kể về trận pháp ở bãi đá, vi sư cảm thấy hơi kỳ quặc. Nếu có thời gian thì vẽ lại, giao cho thất sư đệ của ngươi nghiên cứu một phen. Mặt khác, ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm đạo trong trận pháp này cũng xem như là trải nghiệm nhân sinh. Có biết vì sao vi sư không ban cho ngươi Trường Sinh Kiếm hoang cấp không?”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, trong lòng đã hiểu rõ bèn nói: “Sư phụ dụng tâm lương khổ, đồ nhi ghi nhớ kỹ trong lòng.”
“Ngươi quá mức ỷ lại Trường Sinh Kiếm khiến nó trở thành gông xiềng của chính mình. Tuy rằng ngươi đã lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm và vạn vật là kiếm, nhưng vẫn còn phải lĩnh ngộ vô kiếm chi đạo, lĩnh ngộ Định Phong Ba. Con đường tu hành phải tuần tự từng bước, nhất định không được kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu.” Lục Châu răn dạy.
“Vâng, đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting — dạy bảo Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm.]
Vu Chính Hải cười nói: “Nhị sư đệ, sư phụ đối với đệ đúng là quan tâm hết mực!”
“Ngươi cũng vậy đó!” Lục Châu quay đầu liếc nhìn Vu Chính Hải.
Ánh mắt kia phảng phất như đang nói, vi sư tự mình làm mẫu Thuỷ Long Ngâm cho ngươi xem, ngươi còn chưa lĩnh ngộ được đâu. Còn ở đây chó chê mèo lắm lông cái gì.
Vu Chính Hải liền quỳ một gối xuống: “Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, nhất định sẽ nhanh chóng luyện thành Thuỷ Long Ngâm.”
[Ting — dạy bảo Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm, Vạn Thế Sư Biểu tăng thêm 300 điểm.]
Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo, không khỏi suy tư. Vì sao Vu Chính Hải có điểm thưởng Vạn Thế Sư Biểu mà Ngu Thượng Nhung thì không?
Suy nghĩ một lát Lục Châu mới hiểu được, hai tấm thẻ đạo cụ này mới mua không lâu, sau khi mua cũng chỉ mới làm mẫu cho Vu Chính Hải xem Thuỷ Long Ngâm. Chẳng lẽ bây giờ phải làm mẫu lại Định Phong Ba một lần nữa?
“Sư phụ, Cát Lượng đang chờ ở bên ngoài điện… Hình như nó có năng lực bổ sung thọ mệnh.” Lời của Ngu Thượng Nhung kéo Lục Châu trở về từ dòng suy nghĩ.
“Bổ sung thọ mệnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Nhưng hình như nó cần phải nghỉ ngơi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lát nữa bảo nó đến cánh rừng phía sau điện tịnh dưỡng đi.”
“Vâng.”
Xem ra mỗi một toạ kỵ đều có năng lực đặc thù riêng. Bạch Trạch có thể tạo ra cơn mưa điềm lành, năng lực được kích phát khi Lục Châu đối chiến Đại Vu. Bệ Ngạn có khứu giác cực mạnh đồng thời rất hung mãnh, năng lực được kích phát khi tìm kiếm Vu Chính Hải. Cát Lượng có thể bổ sung thọ mệnh, năng lực được kích phát khi Ngu Thượng Nhung gặp nạn.
Vậy còn Cùng Kỳ và Đương Khang thì sao? Cùng Kỳ hiện đang ở bên cạnh Minh Thế Nhân, năng lực của nó chẳng lẽ là có sức chiến đấu đáng sợ? Về phần Đương Khang thì Lục Châu còn chưa từng gặp qua, không thể đánh giá.
Trong lúc Lục Châu đang suy tư thì bên ngoài lại lần nữa truyền tới âm thanh ——
“Lục tiền bối, người của Thiên Vũ Viện đến rồi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Lục Châu vuốt râu gật đầu, rốt cuộc cũng đến.
“Theo vi sư đi một chuyến.”
Hai huynh đệ lập tức khom người gật đầu.
. . .
Bên ngoài tầng bình chướng Vân Sơn, tại độ cao hơn một ngàn mét, một toà phi liễn khổng lồ đầy khí thế đang chậm rãi bay tới.
Phi liễn dài đến trăm trượng, rộng hơn mười trượng, cao mấy chục trượng, trông như một chiếc thuyền lớn. Bên trên gắn cờ xí tung bay, trên boong tàu có rất nhiều binh sĩ mặc khôi giáp tay cầm trường kích đứng thành hai hàng trái phải, tràng diện cực kỳ uy phong.
Cự liễn chậm rãi tiến vào phạm vi mười hai tông Vân Sơn. Đến Vân Sơn đài, một giọng nói bén nhọn truyền ra ——
“Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân, còn không mau đi ra nghênh đón thánh giá?!”
Âm thanh kia vang dội khắp mười hai tông Vân Sơn, có thể phát ra âm công mạnh đến thế thì chỉ có thể là đại nội cao thủ.
Các đệ tử Vân Sơn lập tức kéo tới, tập hợp trước cửa đại điện với tốc độ cực nhanh, nhóm trưởng lão cũng đã tề tựu đông đủ.
Nhiếp Thanh Vân từ trong đại điện bước ra, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Mau đi mời Lục tiền bối đến.”
“Bẩm Tông chủ, đã phái người đi mời.”
“Tốt.” Nhiếp Thanh Vân chỉnh lý lại trang phục rồi nghiêm túc nói, “Theo ta ra ngoài tiếp giá.”
Các vị trưởng lão và đệ tử hạch tâm đồng loạt khom người nói: “Vâng.”
Đám người bay về phía Vân Sơn đài. Cự liễn đã dừng lại trên không trung Vân Sơn đài, giọng nói bén nhọn lại vang lên: “Nhiếp Thanh Vân tiếp giá.”
Nhiếp Thanh Vân dẫn đầu hành lễ: “Cung nghênh bệ hạ giá lâm.” Các đệ tử và trưởng lão sau lưng cũng đồng loạt hành lễ.
Kỳ thực Nhiếp Thanh Vân không thích giao thiệp với triều đình. Những năm gần đây triều đình thông qua Phi Tinh Trai không ngừng đưa người vào giám sát và thu phục Vân Sơn, thậm chí sắp nuốt chửng cả Vân Sơn rồi. Nhưng không ngờ lúc này hoàng đế lại đột nhiên giá lâm.
Trên bầu trời, thiếu niên mặc long bào hoàng đế chậm rãi bước ra, chắp tay sau lưng quan sát Vân Sơn.
“Đây chính là Vân Sơn?”
Một nam tử trung niên đứng phía sau hắn cười sang sảng: “Vâng thưa bệ hạ.”
Thiếu niên Lý Vân Tranh khẽ gật đầu nói: “Nếu ngươi không nói, trẫm cũng không dám tin tưởng đây là giang sơn của trẫm.”
Người đi cùng Lý Vân Tranh chính là người của Vương gia, một trong những đại gia tộc lớn nhất Đại Đường vương triều, Vương Sĩ Trung.
Vương Sĩ Trung là người quyền cao chức trọng, trong triều có rất nhiều vây cánh, tu vi lại khó lường. Trong ngàn năm qua, Vương gia vẫn là một trong những đại gia tộc sừng sững nhất Đại Đường.
Chương 977 Vô đề
Đừng nói một hoàng đế không có căn cơ như Lý Vân Tranh, ngay cả tiên hoàng lúc còn tại vị cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với Vương gia.
Đứng ở vị trí cao như vậy, sao hắn có thể không nghe ra ý tứ của hoàng đế.
“Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, bệ hạ cần gì phải tự coi nhẹ mình. Bệ hạ, Nhiếp Thanh Vân đứng bên dưới chờ ngài.”
Vương Sĩ Trung phất tay, trong cự liễn có không ít người đi ra, những người này đều là tướng tài đắc lực của Vương gia.
Ngoài ra đứng hai bên cự liễn còn có mấy ngàn tu hành giả, một nửa là đệ tử Thiên Vũ Viện, một nửa là người của triều đình. Chiến trận cực lớn.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân: “Bình thân.”
Đám người Nhiếp Thanh Vân đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này Cao công công đứng cạnh Lý Vân Tranh cũng lên tiếng: “Bệ hạ, thần mang người xuống dưới.”
Hai tay hắn đỡ lấy cánh tay Nhiếp Thanh Vân, ngự khí chậm rãi hạ xuống. Trong cự liễn đột nhiên có một người thò đầu ra: “Phụ thân! Chơi thật vui!”
“Xu nhi, không được hồ nháo.” Vương Sĩ Trung khẽ quát. Người nữ cải nam trang này chính là nữ nhi của hắn, Vương Xu.
“Biết rồi, chẳng phải chỉ là một môn phái Vân Sơn nho nhỏ thôi sao, phụ thân ra tay là chuyện gì cũng có thể giải quyết.” Vương Xu lầm bầm nói.
“Chuyện lần này không hề tầm thường, lão tặc Dư Trần Thù không tự mình đến lại bảo ta đi, phỏng chừng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Lát nữa con nhất định không được gây thêm rắc rối cho ta!” Vương Sĩ Trung nói.
“Phụ thân yên tâm…”
Hííííííiííí —— ——
Một tiếng ngựa hí vang lên đằng xa. Vương Xu đứng trên cự liễn nhìn sang, thấy trên toà chủ phong xuất hiện một con tuấn mã đang đạp không bay lên. Con tuấn mã trông rất xinh đẹp và đặc thù, bộ lông óng mượt, đôi mắt toả kim quang.
Vương Xu lập tức hô lên: “Phụ thân, đó là ngựa của con! Ngựa của con!”
Vương Sĩ Trung cũng nhìn sang, thấy con tuấn mã có vẻ ngoài kỳ lạ bèn nghi hoặc hỏi: “Ngựa của con?”
Vương Xu nói: “Phụ thân, người không biết, trước đó mấy người Vương Thác đại ca đi chơi ở bờ biển phát hiện con ngựa hoang này, bọn họ phí rất nhiều công sức mới bắt được nó mang về cho con chơi…”
“Vậy vì sao con ngựa này lại xuất hiện ở đây?” Vương Sĩ Trung nhíu mày hỏi.
Vương Xu cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Con chỉ định cưỡi nó ra ngoài hóng gió một chút, ai dè con súc sinh này không chịu thuần phục, cứ thế mà chạy!”
“Con đó!” Vương Sĩ Trung chỉ tay vào trán nàng mắng.
“Phụ thân, đây là một con ngựa tốt khó gặp, người nhất định phải bắt nó lại cho con nha! Phụ thân…” Vương Xu giữ chặt tay Vương Sĩ Trung nũng nịu nói.
“Ta đã chiều hư con rồi! Hôm nay có bệ hạ ở đây, con phải ngoan ngoãn cho ta. Nếu không, cấm túc ba tháng.”
“Con biết rồi.”
Vương Sĩ Trung dẫn theo nữ nhi và các tâm phúc của Vương gia hạ xuống Vân Sơn đài, đứng ở phía sau Lý Vân Tranh. Sau đó có khoảng ba trăm cao thủ cũng tuần tự hạ xuống đứng ở hậu phương.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân cung kính đứng trên Vân Sơn đài, thản nhiên hỏi: “Ngươi chính là tông chủ mười hai tông Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân?”
“Thảo dân chính là Nhiếp Thanh Vân.”
Cao công công đứng bên cạnh cười nói: “Nhiếp Thanh Vân, chỉ có một mình ngươi tiếp giá thôi sao?”
Nhiếp Thanh Vân nhìn quanh, phát hiện đám người Cửu Trọng Điện không có mặt, mà Hạ Trường Thu và đám người Thiên Liễu Quan đang chậm rãi bay tới.
Đám người Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ bay tới đứng trên Vân Sơn đài, không hành lễ mà ngẩng đầu nhìn về phía ngọn sơn phong nơi Lục Châu cư ngụ.
Cao công công nói: “Diện kiến bệ hạ còn không mau hành lễ?” Ngữ khí của hắn uy nghiêm mang theo vẻ răn dạy.
Nghe vậy, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đồng thời sửng sốt. Lý Vân Tranh nhíu mày nói: “Việc nhỏ thôi, không cần thiết phải tức giận.”
Lý Vân Tranh rất ghét Cao công công luôn bao biện làm thay, đặc biệt là trước những tình huống như thế này, lâu ngày Cao công công trở thành cái gai trong mắt hắn. Nhưng hắn lại rất bất lực, hắn chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Vương Sĩ Trung đi tới, cao giọng nói: “Lời này của bệ hạ sai rồi, đạo vua tôi vốn phải có lễ, sao có thể bỏ được?”
Lý Vân Tranh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhiếp Thanh Vân thấy vậy bèn nói: “Lục tiền bối sẽ tới ngay, Hạ quán chủ đang đợi Lục tiền bối đến để cùng làm lễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh khẽ gật đầu. “Không sao, trẫm không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Vương Sĩ Trung liếc mắt nhìn đám người Hạ Trường Thu, trầm giọng nói: “Còn không mau tạ ơn bệ hạ?”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Nhiếp Thanh Vân cũng hiểu được tình cảnh của hoàng đế, bèn nói sang chuyện khác: “Không biết bệ hạ giá lâm là có việc gì chỉ giáo?”
Vương Sĩ Trung nói: “Trong lòng Nhiếp tông chủ hiểu rõ, cần gì phải cố hỏi?”
Nhiếp Thanh Vân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Là vì đệ tử Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy.”
Cao công công híp mắt. “Nhiếp tông chủ, ta nghe nói Mạc Bất Ngôn của Thiên Vũ Viện đến đây bị ngươi đuổi trở về? Vân Sơn muốn làm gì đây? Tạo phản à?”
Nhiếp Thanh Vân đã biết sẽ có ngày hôm nay, bèn vội vàng đáp:
“Mời các vị ngồi xuống, chúng ta cùng nói cho rõ ràng. Tuy rằng ta là tông chủ Vân Sơn nhưng không có quyền quyết định chuyện này.”
“Ngươi không có quyền quyết định?” Cao công công nhíu mày.
Nhiếp Thanh Vân tự giễu trong lòng. Sao hắn lại không muốn có quyền làm chủ, chỉ là có rất nhiều chuyện đã xảy ra, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì đi trên con đường này.
Nhiếp Thanh Vân đáp: “Thứ cho ta nói thẳng, ta không phải người trong triều đình, không quan tâm địa vị, không am hiểu lễ nghi quân thần, càng đừng nói tới việc tạo phản. Lục tiền bối đã nói, muốn Vân Sơn thả đệ tử Thiên Vũ Viện thì xin mời Dư Trần Thù tự mình đến đây.”
Cao công công nghe vậy không vui, vừa định quát mắng thì Lý Vân Tranh đột nhiên vung tay lên ——
Chát!
Một bạt tai giáng vào mặt Cao công công phát ra âm thanh vang dội khiến toàn trường sững sờ.
Cao công công bị đánh đến mức ngơ ngác, cơn tức giận vừa mới dấy lên đã bị Lý Vân Tranh dội cho một gáo nước lạnh tắt ngấm, sau đó một cơn giận dữ khác xuất hiện.
Chương 978 Vô đề
Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Ngươi là hoàng đế hay trẫm là hoàng đế?”
Cao công công bèn cúi thấp đầu đáp: “Đương nhiên là bệ hạ.”
“Hôm nay trẫm đến đây để hoà đàm, không phải đến gây chuyện. Thái độ của ngươi như vậy là muốn ép trẫm vào con đường bất nghĩa?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Tuy Lý Vân Tranh chỉ là một vị vua bù nhìn nhưng hắn đọc đủ thứ thi thư, thông hiểu đạo lý, hoàn toàn không phải là đồ vô tri. Bàn về miệng lưỡi, Cao công công và Vương Sĩ Trung cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng đối với Vương Sĩ Trung thì tiểu hoàng đế trẻ người non dạ nên hành động theo cảm tính mà thôi.
Vương Sĩ Trung nói phụ hoạ: “Bệ hạ nói có lý. Bệ hạ là còn chưa mở miệng, ngươi là thần tử chớ nên xen mồm vào, cẩn thận bệ hạ trừng trị ngươi tội đi quá giới hạn đấy.”
Cao công công gật đầu. “Vương đại nhân dạy phải. Sau này ta sẽ chú ý, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh âm thầm vui vẻ ở trong lòng. Trong lòng hắn tích tụ hoả khí lâu ngày rốt cuộc cũng được phát tác một lần, tâm tình trở nên khá hơn nhiều. Cho dù hắn là hoàng đế bù nhìn thì Cao công công cũng không dám dĩ hạ phạm thượng trước mặt tất cả mọi người.
Lý Vân Tranh nhìn sang Nhiếp Thanh Vân. “Đây là lần đầu trẫm đến Vân Sơn, cảnh trí nơi này không tệ, Nhiếp tông chủ có thể giới thiệu một chút không?”
Nhiếp Thanh Vân không biết lúc này Lục tiền bối đang quan sát Cát Lượng nên tới chậm, hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Yêu cầu này của hoàng đế hắn cầu còn không được, vội đáp: “Xin mời.”
Hai người bắt đầu đi vòng quanh Vân Sơn đài, Nhiếp Thanh Vân không ngừng giới thiệu về mười hai ngọn sơn phong.
Vương Sĩ Trung không thèm để ý mà nhìn về phía ngọn chủ phong nơi Cát Lượng vừa xuất hiện. Trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, con ngựa hoang này dù có hoang dã đến đâu thì cao thủ trong Vương phủ cũng phải thuần phục được mới đúng, vì sao lại bó tay với nó? Nó có chỗ nào đặc thù sao?
Thấy Lý Vân Tranh tán gẫu với Nhiếp Thanh Vân đã đủ, Vương Sĩ Trung bèn tiến lên nói: “Bệ hạ, chính sự quan trọng.”
Ánh mắt Lý Vân Tranh phức tạp nhìn Vương Sĩ Trung. “Trẫm biết rõ.”
Đám người đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài rồi ngồi xuống. Vương Sĩ Trung là người lên tiếng phá vỡ im lặng:
“Nhiếp tông chủ, lần này bệ hạ đích thân tới mang theo thành ý rất lớn. Nếu có thể, ngươi hãy thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra đi.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới Vương Sĩ Trung mà nói với Lý Vân Tranh:
“Bệ hạ, không phải ta không muốn thả đệ tử Thiên Vũ Viện, mà là bọn hắn cấu kết với Phi Tinh Trai để huỷ diệt Vân Sơn ta. Đây là việc tranh đấu giữa các môn phái trong tu hành giới, không liên quan đến triều đình. Hơn nữa ta cũng đã nói, ta không có quyền quyết định trong chuyện này.”
“Vậy là vị Lục tiền bối kia?” Vương Sĩ Trung hỏi.
“Đúng vậy.” Nhiếp Thanh Vân thản nhiên đáp.
“Uy danh của Lục tiền bối ta cũng có nghe thấy, có thể giết Diệp Chân và Trần Thiên Đô, quả thật là một đại nhân vật. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, bệ hạ đã đích thân tới đây, đương nhiên phải giải quyết cho xong việc này. Dư Trần Thù là viện trưởng Thiên Vũ Viện nhưng gần đây sức khoẻ hắn không tốt, không thể đích thân đến. Xét về địa vị hay thân phận thì bệ hạ đều hơn xa Dư Trần Thù, thành ý này còn chưa đủ hay sao?” Vương Sĩ Trung nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu. Lời này của Vương Sĩ Trung cũng rất có lý, chỉ tiếc là Lục tiền bối chưa đến. Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía ngọn sơn phong Lục Châu ở.
Lý Vân Tranh bỗng nhiên thở dài một tiếng. Nhiếp Thanh Vân nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao bệ hạ lại thở dài?”
Lý Vân Tranh buồn bã nói: “Trẫm chỉ đang cảm thán… Chỉ một tông môn Vân Sơn mà đã có cảnh trí hùng vĩ bậc này, giang sơn Đại Đường rộng lớn bao la mà trẫm thân là vua của một nước lại không có được tư cách ngắm nhìn toàn cảnh, còn nói cái gì mà thiên hạ này đều là đất của vua, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.”
Vương Sĩ Trung đương nhiên nghe ra Lý Vân Tranh đang ngấm ngầm hại người, bèn cười nói:
“Bệ hạ, tuổi ngài còn nhỏ nên chưa hiểu. Người sống một đời vốn có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lời này của Vương Sĩ Trung là muốn gõ tỉnh hoàng đế. Vương Sĩ Trung hắn không phải như Cao công công, để mặc cho Lý Vân Tranh tuỳ tiện xử trí.
Lý Vân Tranh lại thở dài. “Trẫm đương nhiên hiểu được. Nhưng cái ngươi gọi là ‘người trưởng thành’ chẳng phải cũng đều trải qua thời niên thiếu hay sao? Bọn hắn cũng sống như trẫm vậy à? Phụ hoàng trẫm thời niên thiếu cũng như trẫm bây giờ sao?”
“Bệ hạ nói có lý.” Trên mặt Vương Sĩ Trung không có biểu tình gì. “Xin bệ hạ làm chủ cho gần hai ngàn đệ tử Thiên Vũ Viện.”
Híííiíííí —— ——
Tiếng hí của Cát Lượng lại truyền tới. Vương Xu hưng phấn nhảy dựng lên. “Phụ thân, tuấn mã của ta, ta muốn tuấn mã của ta…”
Vương Sĩ Trung liếc nhìn Vương Xu, ra hiệu cho nàng yên tĩnh lại. Vương Xu ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Nhiếp tông chủ, con ngựa này sao lại xuất hiện ở Vân Sơn?” Vương Sĩ Trung hỏi.
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Thật không dám giấu diếm, ngọn sơn phong đó là nơi Lục tiền bối cư ngụ, về phần con tuấn mã này thì ta cũng chưa từng gặp qua. Nếu ngươi có hứng thú thì khi gặp mặt Lục tiền bối cứ hỏi thẳng người là được.”
“Đa tạ.” Vương Sĩ Trung chắp tay nói.
Đúng lúc này, Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đạp không bay tới Vân Sơn đài.
Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn lập tức khom người hành lễ:
“Lục tiền bối.”
Đám người quay đầu nhìn sang. Lý Vân Tranh cũng nhìn về phía lão giả đi đầu, chân mày cau lại. Lão nhân này trông thật quen mắt.
Khi lão nhân đáp xuống Vân Sơn đài, đám người Hạ Trường Thu tiến lên hành lễ: “Lục tiền bối.”
Lục Châu gật đầu rồi nhìn về phía cự liễn của hoàng thất, chậm rãi đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài.
Đám người tự động tránh ra nhường đường cho hắn. Cho dù là người triều đình hay Thiên Vũ Viện cũng không có một ai dám ngăn cản vị lão nhân này.
Rốt cuộc Lý Vân Tranh cũng đã nhận ra đối phương, không khỏi cả kinh.
Chương 979 Vô đề
Nếu không phải vì thân phận đặc thù đã quen với việc nguỵ trang trước mặt người khác thì e là Lý Vân Tranh đã nhảy dựng lên chào hỏi. Chẳng lẽ đây chính là… duyên phận?
Thế nhưng… khi đi đến trước mặt đám người, Lục Châu lại vuốt râu nói thẳng: “Lý Vân Tranh, lão phu biết ngươi sẽ tới.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, đám tướng sĩ triều đình và đệ tử Thiên Vũ Viện đều nhíu mày. Lại có kẻ dám nói chuyện với hoàng đế của một nước như thế? Quả là ngỗ nghịch phạm thượng.
Vương Xu vừa định cất tiếng trách mắng thì Vương Sĩ Trung đã nhanh tay đè nàng lại, khẽ nháy mắt. Lúc này Vương Xu mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung là những kẻ lão luyện, dù sao người ăn phải quả đắng là hoàng đế chứ không phải bọn hắn, nhân dịp này cũng nên để cho tiểu hoàng đế nếm trải thế nào là lòng người hiểm ác.
Nào ngờ, Lý Vân Tranh lại xấu hổ chắp tay nói: “Lão tiên sinh.”
Đám người: “. . .”
Vừa rồi chẳng phải tiểu hoàng đế rất nóng nảy hay sao? Vì cái gì gặp được lão nhân này lại trở nên ngoan ngoãn biết điều như vậy? Cao công công không tài nào hiểu nổi, tiểu hoàng thế rất thường xuyên nổi giận, sao bây giờ lại bắt đầu biết nhẫn nhịn?
Lục Châu bước tới ngồi vào một ghế trống, bốn đồ đệ ngồi xuống phía sau hắn. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lý Vân Tranh.”
Lý Vân Tranh lại càng xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, ta dù gì cũng là vua của một nước nha, ngài có thể cho chút mặt mũi không, tuy rằng đã gặp gỡ hai lần và thẳng thắn đối đãi nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể đừng gọi thẳng tên ta không?
“Lão tiên sinh gọi trẫm?”
“Bên kia gió lớn, bên này vị trí đẹp hơn. Lão phu muốn tán gẫu với ngươi một phen. Lại đây.” Lục Châu chỉ tay vào chiếc ghế cạnh mình.
“. . .”
Lúc này, Cao công công nháy mắt với tên tiểu thái giám đứng bên cạnh. Tiểu thái giám toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nhưng bị Cao công công trừng mắt nên đành phải vỗ bàn đứng lên.
Tiểu thái giám chỉ tay vào mặt Lục Châu, quát: “Cuồng đồ to gan dám vô lễ với bệ hạ?!”
Lục Châu vẫn bình tĩnh vuốt râu chờ Lý Vân Tranh đi tới. Lý Vân Tranh nhướng mày, quay đầu lại nói: “Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
Tiểu thái giám khom người nói: “Bệ hạ, đây là lễ quân thần, ai cũng không được phép làm càn. Nếu không có quy củ, sau này ngài làm sao cai quản thiên hạ?!”
Tiểu thái giám hiên ngang nói, rõ ràng cố ý nói Lục Châu. Đây cũng là ý tứ của Cao công công và Vương Sĩ Trung, hai người lộ biểu tình hài lòng.
Lý Vân Tranh lập tức quát lớn: “To gan!”
Cao công công lại lần nữa ngây ngốc. Tiểu hoàng đế này có phải đang không hiểu tình hình không? Đám tướng sĩ sau lưng cũng không hiểu ra sao.
Tiểu thái giám không dám nói thêm lời nào, đầu cúi thấp.
Lý Vân Tranh quay đầu hỏi Cao công công: “Đây là người của ngươi? Cao công công, vượt quá giới hạn phải bị tội gì?”
Cao công công nhíu mày đứng lên, tuy không hiểu được thái độ của tiểu hoàng đế nhưng hắn vẫn khom người nói: “Bệ hạ, ta thay ngài xử phạt hắn.”
Nói xong hắn nhấc tay, hồng cương xuất hiện.
“Ngươi ——”
Tiểu thái giám cả kinh, vừa muốn nói thì hồng sắc chưởng ấn đã đập vào ngực hắn. Tiểu thái giám ngay lập tức mất mạng.
Đám người cả kinh. Cung nhân sau lưng Cao công công đều hoảng hốt lui lại, vừa đến không lâu đã có người mất mạng, mà lại còn là bị người mình giết.
Cao công công thu tay lại, nói với Lý Vân Tranh: “Bệ hạ, xin thứ cho ta đã quản giáo nô tài không nghiêm. Tên Tiểu Trương Tử này gan to bằng trời, ta đã xử tử hắn để răn đe.”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Cao công công đi quá giới hạn không phải lần một lần hai, đây cũng là lý do Lý Vân Tranh chán ghét hắn. Nhưng Lý Vân Tranh thật không ngờ Cao công công lại dám giết người ngay trước mặt mình. Đây là đang lập uy với hoàng đế!
Mí mắt Lý Vân Tranh giần giật. Lúc này Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Uy phong quá nhỉ.”
Cao công công chắp tay nói với Lục Châu: “Chê cười rồi.”
“Nơi này là Vân Sơn, không phải trong cung, nếu ngươi muốn giết người lập uy thì đã dùng sai phương pháp.” Lục Châu vừa nói vừa phất tay áo. “Lý Vân Tranh, lão phu không mời nổi ngươi?”
So với đám người Cao công công chỉ biết uy hiếp hắn, Lý Vân Tranh thà chọn người thẳng thắn như Lục Châu, bèn đứng dậy đi tới.
Cao công công hậm hực ngồi xuống, quát đám binh sĩ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Dọn dẹp đi!”
“Vâng.” Hai tên binh sĩ bước tới mang thi thể tiểu thái giám lên cự liễn.
Lý Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh Lục Châu. Lục Châu khẽ lắc đầu. “Vua của một nước phải có bộ dáng của vua. Còn nhớ lão phu đã nói gì với ngươi không?”
Vương Sĩ Trung và Cao công công âm thầm giật mình, tiểu hoàng đế đã từng gặp mặt người này? Hai người họ nói chuyện gì?
Lý Vân Tranh nghe vậy, nỗi xấu hổ bị hô đến gọi đi lập tức biến mất. Hắn vốn làm gì có mặt mũi mà sợ mất? Trong hoàng cung, ngay cả đám thái giám cung nữ cũng cười nhạo hắn, ở sau lưng hắn nói biết bao lời khó nghe. Vua của một nước? Hắn chẳng qua là trò cười mọi người nhắc đến lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Sắc mặt Lý Vân Tranh dần khôi phục lại như trước, hắn bình tĩnh vào thẳng vấn đề: “Lão tiên sinh, mục đích trẫm tới đây hẳn là ngài đã biết rõ.”
“Đã biết.” Lục Châu nói, “Nhưng lão phu đã nói với Mạc Bất Ngôn, nể mặt ngươi là hoàng đế, lão phu sẽ lặp lại một lần nữa. Nếu muốn lão phu thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra, Dư Trần Thù phải tự mình đến đây.”
“Trẫm…”
“Ngươi là hoàng đế, phải biết phân rõ nặng nhẹ.” Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, ngữ khí và thái độ chẳng khác gì một vị lão sư.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung cảm thấy lời này rất chói tai, nhưng trong mắt Lý Vân Tranh thì lời Lục Châu rất hợp lý. Đúng vậy, hắn là vua một nước, sao lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào một tông môn? Thật đáng buồn.
Vương Sĩ Trung lắc đầu nói: “Lục tiền bối…”
“Ngươi là ai?” Lục Châu ngắt lời hắn.
“Trung thư lệnh, Vương Sĩ Trung.” Vương Sĩ Trung trực tiếp báo ra danh tính và chức vị.
(Chú thích: Trung thư lệnh còn có tên gọi khác là Tể tướng hoặc Thượng thư, đều là quan nhất phẩm chỉ đứng dưới Hoàng đế.)
Chương 980 Vô đề
“Thiên Vũ Viện lệ thuộc vào triều đình, hiệu trung với triều đình, viện trưởng Dư Trần Thù càng là tướng tài đắc lực dưới trướng bệ hạ. Bệ hạ đích thân đến đây đã là thành ý lớn nhất, Lục tiền bối…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn lần nữa. “Nghe không hiểu lời lão phu à?”
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhướng mày. Hắn hoàn toàn không ngờ thái độ của đối phương lại cường ngạnh như vậy. Quá mức cường ngạnh!
“Lão phu nói cái gì thì chính là cái đó.” Lục Châu nói.
Nhiếp Thanh Vân kiên định nói hùa theo: “Lời Lục tiền bối nói đã rất rõ ràng. Vương tướng công, nếu ngài vẫn chưa hiểu ta có thể giải thích thêm mấy lần.”
Vương Sĩ Trung càng nghe càng thấy không hài lòng, nhưng hắn không dám khinh thường mà chỉ nói: “Ta có thể cam đoan với chư vị, Dư viện trưởng có thể làm gì thì ta và bệ hạ đều có thể làm nấy, cũng có đầy đủ năng lực đáp ứng mọi điều kiện của chư vị.”
Hắn vung tay lên, đám tướng sĩ nhanh chóng mang lên rất nhiều rương lễ vật, nhiều gấp ba lần số lượng rương của Mạc Bất Ngôn.
Lý Vân Tranh cũng nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, vì sao ngài nhất định muốn Dư viện trưởng ra mặt?”
Không đợi Lục Châu trả lời, Vu Chính Hải đã hừ nhẹ nói: “Hắn có thể đến, vì sao lại không đến? Mặt mũi thật lớn!”
Vương Sĩ Trung lên tiếng: “Lục tiền bối, có thể cho ta nói một câu không?”
Lục Châu liếc nhìn đám rương lễ vật, xem ra lại có không ít phù chỉ rồi, bèn thoải mái đáp: “Nói đi.”
“Dư viện trưởng đảm nhiệm chức vị quan trọng, mấy ngày nay trong kinh đô phát hiện có không ít cao thủ ẩn nấp không rõ lai lịch, đã giết không ít cao thủ của triều đình. Dư viện trưởng cần phải toạ trấn Thiên Vũ Viện, không thể tự ý rời đi. Vì thế mới tấu lên bệ hạ, nhờ người đến hoà đàm.” Vương Sĩ Trung giải thích.
“Cao thủ Thiên Vũ Viện nhiều như mây mà cũng có lúc sợ hãi?” Vu Chính Hải hỏi.
Vương Sĩ Trung đáp: “Thiên Vũ Viện có rất nhiều cao thủ phân bố khắp mười đạo Đại Đường, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó có thể triệu tập đầy đủ. Thật không dám giấu diếm, chuyến này triều đình tới Vân Sơn không chỉ vì đệ tử Thiên Vũ Viện mà còn có một việc khác.”
“Còn việc gì?” Lục Châu có thể nhận ra người này nắm giữ quyền hành cực lớn. Phía sau lưng hắn còn có một thế lực khổng lồ, nhìn nét mặt im lìm của Lý Vân Tranh là biết.
Vương Sĩ Trung nói: “Lục tiền bối… đến từ kim liên giới phải không?”
Đám người ngẩng đầu, Cao công công đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Vương Sĩ Trung.
Lục Châu không đáp, chỉ tiếp tục nhìn hắn. Vương Sĩ Trung nói tiếp:
“Con đường giữa kim liên giới và hồng liên giới đã được khai thông, ta tin rằng Lục tiền bối vượt qua vạn dặm Vô Tận Hải hoàn toàn không phải vì muốn thôn tính Đại Đường.”
“Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu ra đủ loại khí cụ vận chuyển như Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn… có thể tự do ra vào kim liên giới.”
“Theo ta được biết, kim liên giới có hạn chế tại tu vi cửu diệp, trước đây không ai có thể đột phá. Sau này mới xuất hiện lý luận tu hành mới tên là phương pháp trảm liên. Pháp này vừa ra, kim liên giới trưởng thành cực nhanh, cửu diệp xuất hiện như nấm mọc sau mưa.”
“Dù vậy, thực lực tổng hợp của kim liên giới vẫn thua xa hồng liên giới. Lục tiền bối, ta nói có đúng không?”
Lục Châu không để ý tới Vương Sĩ Trung mà quay đầu nhìn sang Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh chỉ tay vào mình. “Ngài đang hỏi… trẫm?”
Thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Lý Vân Tranh đột nhiên có chút cảm giác ưu việt, bèn chậm rãi nói:
“Trẫm cảm thấy, tuy rằng hai giới đã khai thông nhưng không nên đấu đá, chém giết hay thôn tính lẫn nhau.”
“Hồng liên cũng vậy mà kim liên cũng thế, đều là con người cả thôi. Trẫm từng xem rất nhiều cổ tịch, loài người đã trải qua vô số kiếp nạn do hung thú gây ra. Trong cổ tịch nói rất rõ, cho dù là những tu hành giả mạnh mẽ nhất cũng không phải là đối thủ của đám hung thú. Sau những trận chiến này, dân chúng lầm than, tu hành giới gần như quay về con số không.”
“Trong cổ tịch còn nói…”
Lý Vân Tranh còn chưa nói xong, giọng nói bén nhọn của Cao công công đã vang lên: “Bệ hạ, những chuyện này không liên quan gì đến cuộc đàm phán hôm nay. Mời bệ hạ nói tóm tắt ngắn gọn.”
Lý Vân Tranh không nói tiếp, cũng không nổi giận như trước mà bỗng dưng trở nên trấn định. Hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đưa đao tới.”
“Bệ hạ, ngài trói gà không chặt, cần đao để làm gì?”
“Ngay cả quyền được cầm đao trẫm cũng không có sao?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Vương Sĩ Trung cảm thấy hứng thú muốn biết tiểu hoàng đế định làm gì, liền phất tay nói: “Đưa đao cho bệ hạ.”
“Vâng.” Một tướng sĩ dâng bội đao của mình lên.
Khi Lý Vân Tranh cầm lấy thanh đao, toàn thân hắn khẽ lảo đảo. Một số tiểu thái giám lén lút che miệng cười trộm. Lý Vân Tranh không nổi giận mà nhìn về phía Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngài từng nói… mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Châu đáp.
“Nhưng loại người như ta… ngay cả đao cũng cầm không nổi thì nên xử lý như thế nào?”
Bầu trời Vân Sơn thoáng đãng tươi sáng nhưng không khí thì lại bị đè nén đến không thở nổi.
Cao công công xem thường cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một chung. Hắn cầm chung trà lên uống cạn rồi đặt xuống bàn. Cạch! Chung trà hãm sâu vào trong bàn đến nửa tấc.
Không ai quan tâm đến suy nghĩ của vị hoàng đế trẻ tuổi này, bởi vì cảnh tượng như vậy đã chẳng khiến người nào kinh ngạc.
Lục Châu vuốt râu khẽ nói: “Lão phu vẫn đáp như trước… làm hết khả năng của ngươi.”
Lý Vân Tranh: “. . .”
Đám cung nữ thái giám sau lưng đều cười trộm xem náo nhiệt. Cao công công cất tiếng nói the thé: “Bệ hạ bớt giận, lấy đại cục làm trọng.”
Lý Vân Tranh đột nhiên nắm chặt chuôi đao, đi tới trước mặt Cao công công gằn từng chữ: “Cao Thế Nguyên, ngươi nhiều lần khi quân phạm thượng, hôm nay trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”
Hắn lấy hết sức bình sinh vung đao bổ tới. Cao công công khinh thường nâng hai ngón tay lên kẹp lấy lưỡi đao.
Tâm tình Lý Vân Tranh chìm vào đáy cốc.
Bình luận facebook