-
Chương 986-990
Chương 986 Vô đề
Hắn không chạy thì không sao, vừa chạy đã chứng minh đầy đủ tội danh ngược đãi Cát Lượng của hắn.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Để ta đuổi theo. Ta muốn xem xem hắn trốn được đi đâu.”
“Vẫn nên để ta đi thì hơn.” Ngu Thượng Nhung lạnh lùng nhìn theo bóng Vương Thác đang dần xa.
Lúc này Lục Châu chậm rãi đứng dậy. “Không cần.”
Mọi người nghi hoặc, chẳng lẽ Lục tiền bối muốn khai ân, bỏ qua cho hắn?
Nghe Lục Châu nói thế, Nhiếp Thanh Vân và Ngu Thượng Nhung đứng yên tại chỗ. Nhưng Nhiếp Thanh Vân vẫn nói:
“Nếu ta không nhìn lầm thì chân sau Cát Lượng từng bị đao chém, may mắn là xương cốt nó rắn chắc. Tuy vậy chất độc hạ trên người nó là kịch độc, có thể khiến đối tượng không chết cũng tàn phế. Người này ra tay ác độc, tâm tư khó lường. Ta không hiểu vì sao Lục tiền bối lại muốn thả hắn đi?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy nhíu mày, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu truy kích.”
Sắc mặt Vương Sĩ Trung nhợt nhạt, Vương Xu nằm trong lồng ngực hắn cũng buồn bã không thôi. Chuyện này hắn cũng không thể khống chế được, Vương Thác lúc này vì bảo mệnh đã không còn nghe lệnh hắn.
Lục Châu nhìn về phía Vương Thác chỉ còn là một điểm đen trên bầu trời, thản nhiên nói: “Chỉ là một tu hành giả nho nhỏ, sao cần phải truy kích?”
Vị Danh Cung xuất hiện trong tay Lục Châu, bàn tay phải kéo căng dây cung. Một đạo tiễn cương tráng kiện bằng bắp tay toả ra lam quang phá không bắn ra.
Lục Châu cất Vị Danh Cung vào, xoay người nói với Vương Sĩ Trung như không có việc gì:
“Lão phu luôn nhân từ, giữ lại mạng của hai người các ngươi là vì Đại Đường. Nhưng kẻ mưu hại Cát Lượng tâm địa ác độc, lão phu sao có thể tha cho hắn.”
Vương Sĩ Trung ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Toàn bộ tu hành giả trên Vân Sơn đài cũng nhìn theo, chỉ có người của Ma Thiên Các nhìn đã quen nên cũng không quá kinh ngạc.
Quả nhiên tại chân trời xa xôi, đạo tiễn cương màu xanh lam kia đã bắn trúng Vương Thác, một tiễn xuyên tim. Mọi người không nghe được âm thanh gì, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của Vương Thác rơi thẳng xuống dưới.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Lục Châu lựa chọn bắn tiễn cương, thứ nhất vì không muốn lãng phí thời gian truy kích kẻ này, thứ hai là muốn nhân cơ hội để uy hiếp, không cho đám người có ý định chạy trốn.
Cung tiễn hoang cấp, Vân Sơn đài tầm nhìn rộng rãi, lại có tu vi thập diệp ‘khai Mệnh Cách’, ngươi còn dám trốn không?
Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân nhìn tiễn cương như mây trôi nước chảy của Lục Châu đầy phức tạp. Một tiễn này đã vượt quá lẽ thường, ít nhất Nhiếp Thanh Vân hắn không thể làm được. Nếu tu hành giả có thể ngưng tụ năng lượng và bắn với khoảng cách xa như vậy thì chẳng phải sẽ thành vô địch thủ thành cả rồi?
Vương Sĩ Trung thở dài nói: “Đa tạ Lục tiền bối thủ hạ lưu tình. Ta đồng ý với mọi điều kiện của ngài, chỉ là… triều đình không chỉ do một mình ta định đoạt. Cho dù không có ta thì cũng sẽ có vị Trung thư lệnh thứ hai, thứ ba…”
“Những việc này không phiền ngươi hao tâm tổn trí. Đưa đi.”
Vương Sĩ Trung và Vương Xu bị giải vào đại lao. Những người còn lại của Vương gia dẫn theo đám tu hành giả tàn dư chật vật rời khỏi Vân Sơn.
Bọn hắn trở về cũng không dám nói lung tung, chỉ nói là Vương đại nhân cùng bệ hạ còn đang du lãm ở Vân Sơn nên chưa trở về. Nếu bọn hắn dám làm trái, con tin Thiên Vũ Viện và đám người Vương Sĩ Trung sẽ bị giết ngay lập tức.
Sự tình đã được giải quyết, việc còn lại chính là nghĩ cách ứng phó với đám cao thủ Thiên Vũ Viện và triều đình.
“Những người không liên quan lui xuống đi.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám đệ tử Vân Sơn lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã rời khỏi Vân Sơn đài. Rất nhanh sau đó, bên người Lục Châu chỉ còn lại mấy người Thiên Liễu Quan, Ma Thiên Các, Nhiếp Thanh Vân và các trưởng lão Vân Sơn.
Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. Lý Vân Tranh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Sư công! Hay là ngài dạy ta học bắn cung đi!”
Lục Châu nghiêm mặt mắng: “Đứng núi này trông núi nọ, tâm tính không ổn định. Loại như ngươi mà cũng đòi chấp chưởng thiên hạ?”
“. . .” Lý Vân Tranh cúi đầu xấu hổ.
Không còn người của triều đình, Lý Vân Tranh chẳng còn chút bộ dạng nào của hoàng đế, hiện tại ở trước mặt Lục Châu chỉ là một đứa nhỏ thiếu kinh nghiệm sống mà thôi.
Lục Châu về chỗ ngồi, chậm rãi nói: “Nói sự tình trong cung cho lão phu nghe.”
Lý Vân Tranh cũng ngồi xuống, bắt đầu kể lể:
“Hầy, mấy năm nay ta rất khó có thể tham dự vào chuyện trong triều. Hầu hết mọi việc đều do ba Bộ quyết định. Bọn hắn đều cùng một giuộc, làm ra những việc chỉ có lợi cho bản thân. Ngự Lâm Quân do đại thống lĩnh Hạ Hầu Sinh chưởng quản, người này có quan hệ cá nhân rất tốt với Dư Trần Thù. Kinh đô có năm vị Quốc công thủ hộ, phụ thân của Vương Sĩ Trung là Vương Vận chính là Trấn Quốc Công, bốn vị Quốc công còn lại là: Vân Quốc Công Trịnh Đĩnh, Phụ Quốc Công Thôi An, Hộ Quốc Công Lư Thiên Ninh, Vệ Quốc Công Lý Xương. Chuyện trong triều đều do đám người này liên hợp xử lý. Về phần quân sự thì trong mười đạo Đại Đường có tám vị đại tướng quân trấn thủ và một vị Tiết độ sứ…”
Nghe hắn thao thao bất tuyệt, đầu Lục Châu như phình to ra, chỉ biết âm thầm hối hận vì đã không mang Tư Vô Nhai theo.
Nhìn miệng Lý Vân Tranh không ngừng há ra đóng vào, Lục Châu chẳng nhớ nổi một điều gì, bèn đưa tay lên ngăn lại: “Thôi.”
“Ta còn chưa nói xong mà, cho ta một canh giờ nữa đi…”
“Không cần nói nữa, chờ sư phụ ngươi đến thì tự mình nói cho hắn nghe là được.” Lục Châu vuốt râu nói, “Chỉ cần nói cho lão phu biết ai là cao thủ tu hành.”
Cơ cấu triều đình quá phức tạp, Lục Châu không có hứng thú tìm hiểu. Hắn chỉ cần danh tính đám cao thủ là được.
Lý Vân Tranh gật đầu hỏi: “Sư công nói cao thủ là chỉ Nguyên Thần cảnh nhất diệp trở lên?”
Vu Chính Hải bật cười: “Là thập diệp trở lên. Từ nhất diệp đến cửu diệp không cần nói tới.”
Lý Vân Tranh trợn tròn mắt. Đối với hắn mà nói thì Nguyên Thần cảnh chính là cao thủ, không ngờ trong mắt người ta chỉ có thập diệp mới xứng đáng với hai chữ này…
Chương 987 Vô đề
“Thập diệp thì ta chỉ biết đại tướng quân Hạ Hầu Sinh, viện trưởng Dư Trần Thù. Về phần người khác…” Lý Vân Tranh chợt suy tư, “Nghe nói trong cung có một vị cao thủ ẩn tàng nhưng ta chưa từng gặp người này. Lần trước khi sư công lén lút đến hoàng cung…”
“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.
“À không, lần trước khi sư công đến thăm ta cũng không thấy người đó xuất thủ. Có thể nhân vật này là do người trong cung bịa ra nhằm mục đích lừa gạt tai mắt người khác.” Lý Vân Tranh nói.
Tiểu Diên Nhi khinh thường nói: “Ngươi nói vậy là không đúng rồi. Sư phụ không muốn người khác phát hiện thì hắn làm sao mà biết được, đã không biết thì làm sao mà xuất thủ.”
“Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, sư công tu vi khó lường, người khác đương nhiên không thể phát hiện.” Lý Vân Tranh sửa lời, “Nếu quả thật người này có tồn tại thì rất khó có thể tìm ra hắn, hoàng cung kỳ thực rất lớn.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Còn có vị thập diệp nào nữa không?”
“Tám vị tướng quân trấn thủ mười đạo Đại Đường đều là cửu diệp. Ngoài ra trong các môn phái cũng có thể có thập diệp ẩn tàng. Gần hai ngàn năm qua có rất nhiều tông môn không khoe khoang vũ lực. Khi Thiên Vũ Viện tuyên bố kim liên giới có tồn tại thì bọn họ lại càng thêm khiêm tốn, sợ trở thành mục tiêu của kim liên giới.” Lý Vân Tranh nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu đồng ý:
“Đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân ta bế quan. Vốn định xung kích khai Mệnh Cách hoặc tu thành Nghiệp Hoả, đáng tiếc lại thất bại. Với tốc độ phát triển của tu hành giới thì trong hai ngàn năm qua hẳn là đã sinh ra hai, ba vị thập diệp rồi.”
“Ngoài mặt Thiên Vũ Viện chỉ có một mình Dư Trần Thù là thập diệp nắm giữ Nghiệp Hoả. Nếu thật là như vậy thì làm sao Thiên Vũ Viện đủ năng lực trở thành thế lực mạnh nhất Đại Đường?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Một ngàn năm trước, Thiên Vũ Viện có một phân viện tên là Cứu Thiên Viện chuyên hội tụ anh tài, mỗi người đều có tài năng xuất chúng riêng. Lạc Tuyên chính là một trong những thành viên của Cứu Thiên Viện. Ba trăm năm trước, hơn trăm đại tu hành giả của Cứu Thiên Viện tập thể mất tích, đến nay vẫn không rõ tung tích. Những thứ do Cứu Thiên Viện lưu lại vô cùng trân quý, nào là phù chỉ, đan dược, binh khí… đều vượt xa so với những tông môn khác. Nhờ có Cứu Thiên Viện mà Thiên Vũ Viện trở thành đệ nhất tông môn của Đại Đường.” Nhiếp Thanh Vân giải thích.
Nghe vậy, Vu Chính Hải gật đầu kinh ngạc: “Không ngờ Thiên Vũ Viện lại có nhiều bảo vật đến thế. Chẳng trách lại cam lòng bỏ ra nhiều rương báu vật như vậy.”
Trên Vân Sơn đài tổng cộng có đến hai mươi rương bảo vật.
Nhiếp Thanh Vân lại nói: “Bấy nhiêu đã là gì, trước đây khi ta còn là cửu diệp từng đến kinh đô cầu học. Lúc đó kinh đô trùng hợp bị thú triều công kích, có khoảng mười con cự thú vây công kinh đô. Thiên Vũ Viện đã vận dụng mấy trăm ngàn tấm cực phẩm phù chỉ để phối hợp với rất nhiều cao thủ xua tan bầy cự thú.”
Nhắc tới cự thú, Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi:
“Mười con cự thú? Thứ gì lại hấp dẫn được nhiều cự thú như vậy? Hơn nữa ta phát hiện cự thú có mạnh có yếu, làm sao phân chia?”
Nhiếp Thanh Vân đáp:
“Thiên Vũ Viện cho rằng do trận động đất trước đó khiến đám hung thú bị kinh hãi, chạy trốn tứ tán. Tu hành giả vốn là thức ăn ưa thích của chúng nên đám hung thú bắt đầu vây công con người. Khi con người tấn thăng cửu diệp sẽ thu hút sự chú ý của hung thú, bọn chúng có năng lực cảm ứng trời sinh, tuy rằng trí thông minh không cao nhưng lại biết tiến biết lùi… Cửu diệp chẳng khác nào tảng thịt mỡ đối với cự thú, có thể tăng cường thực lực cho bọn chúng, đặc biệt là các cửu diệp vừa tấn thăng chẳng khác nào hài nhi mới sinh, vừa ngon ngọt vừa không có năng lực chống cự…”
Khụ khụ khụ.
Vu Chính Hải nói: “Không cần dùng từ tượng hình như vậy, chúng ta có thể nghe hiểu mà.”
Nhiếp Thanh Vân xấu hổ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Trong sách sử có ghi, trước đây khi thực lực hồng liên giới không đủ, cửu diệp còn chưa xuất hiện, con người sống rất an ổn. Nhưng khi cửu diệp vừa ra, hung thú huyết tẩy thành trì của con người tạo thành thương vong vô số. Sau đó con người mới học được cách ứng phó, khắc hoạ đạo văn, chế tạo cự nỏ để chống cự hung thú. Về sau thập diệp ra đời, đa phần cự thú không còn là đối thủ của con người, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một số hung thú cực kỳ cường đại xuất hiện.”
“Cách phân biệt hung thú mạnh yếu đơn giản nhất chính là dựa vào độ lớn của nó, đương nhiên cũng sẽ có một số loài ngoại lệ. Nếu phân chia theo năng lực thì loài nào có tính công kích càng mạnh thì tính phụ trợ càng yếu. Ngoài ra còn có một phương pháp phân biệt khác, đó là hung thú càng cường đại thì trái tim sinh mệnh của nó càng chứa nhiều thọ mệnh. Đây cũng là phương pháp chính xác nhất. Tu hành giả phổ thông có năng lực nhận biết rất yếu, không cách nào cảm ứng được sinh mệnh khí tức thì chỉ có thể dùng hai phương pháp trước.”
Nhiếp Thanh Vân nói xong bèn nhìn về phía mọi người. Lý Vân Tranh gật gù: “Đúng là như thế.”
Lục Châu nhớ lại con quái vật khổng lồ mình từng thấy trong Vô Tận Hải. Nếu so về độ lớn thì chẳng phải một mình nó có thể xử lý hết toàn bộ hung thú trong hồng liên giới rồi sao?
“Nói một chút về Dư Trần Thù đi.”
“Dư Trần Thù là vị cao thủ thập diệp duy nhất trong hồng liên giới có nắm giữ Nghiệp Hoả. Trước kia hắn được Cứu Thiên Viện nâng đỡ và bồi dưỡng nên mới có thể vững vàng ngồi trên ghế viện trưởng. Thực lực của hắn… sâu không lường được.”
“Sâu không lường được là sâu cỡ nào?” Lục Châu lại hỏi.
“Ta chưa từng thấy hắn xuất thủ, những tin tức này đều do ta nghe ngóng được từ đám thái giám trong cung.” Lý Vân Tranh đáp.
Nhiếp Thanh Vân cũng là thập diệp, đương nhiên tin tức linh thông hơn Lý Vân Tranh nhiều, bèn nói:
“Tu vi Dư Trần Thù rất cao nhưng lại rất ít khi ra tay. Nghe nói hắn có một kiện vũ khí đặc thù đã đạt tới hồng cấp. Vũ khí này giúp hắn đứng ở thế bất bại, chỉ là không ai biết rõ vũ khí đó là gì. Ngay cả loại người giảo hoạt như Diệp Chân cũng phải cực kỳ thận trọng khi giao tiếp với Dư Trần Thù.”
Chương 988 Vô đề
“Phải rồi, làm sao Nhiếp tông chủ biết Diệp Chân có pháp thân Cửu Anh?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Mâu thuẫn giữa Vân Sơn và Phi Tinh Trai rất sâu, Phi Tinh Trai muốn chiếm đoạt Vân Sơn, ta sao có thể để bọn hắn đạt thành. Trước khi bế quan ta đã đại chiến với Diệp Chân mấy trăm hiệp, sau đó hắn rời đi, lén lút thi triển pháp thân Cửu Anh để chữa thương nhưng đã bị ta nhìn thấy. Sau khi trở về Vân Sơn, ta tự mình điều tra việc này, thậm chí phái người đến Anh Mộc Quốc để xác nhận.”
Mọi người đều gật đầu, đặc biệt là Mạnh Trường Đông. Hắn từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, tuy cũng cảm thấy Diệp Chân rất quỷ dị nhưng lại không ngờ tới điều này.
“Cũng may Lục tiền bối thủ đoạn kinh người giết được Diệp Chân, nếu không để hắn thành công tích luỹ được chín mạng rồi khai Mệnh Cách thì tu hành giới sẽ lâm nguy mất.” Nhiếp Thanh Vân nói.
“Pháp thân Cửu Anh có thể khai Mệnh Cách?” Hạ Trường Thu kinh ngạc hỏi.
“Khả năng rất cao.”
Tiểu Diên Nhi gật gù: “Xem ra hắn không may, gặp phải sư phụ ta.”
Mạnh Trường Đông đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng thốt lên: “Thôi xong!”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn. “Mạnh hộ pháp sao thế?”
“Chúng ta quên mất Giang Tiểu Sinh rồi!” Mạnh Trường Đông nói.
Vu Chính Hải nghe vậy cười xởi lởi: “Đừng lo lắng, hắn đã bị ta giết chết, tuyệt không để lại hậu hoạn. Trong đao pháp thì bổ đao là quan trọng nhất, không thể coi thường bất kỳ đối thủ nào. Cho dù hắn chỉ là ngũ diệp nhưng khi ra tay ta lại xem hắn như là thập diệp mà đối đãi.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Mọi người: “. . .”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự đã giết hắn?”
Vu Chính Hải ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện này sao mà giả được? Nhị sư đệ cũng có mặt ở đó.”
“Ngươi giết hắn mấy lần?” Mạnh Trường Đông cau mày.
“Mấy lần?” Tuy đầu óc Vu Chính Hải không lợi hại như Tư Vô Nhai nhưng cũng không phải đồ ngu. Vừa nghe vậy hắn đã hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề. “Mạnh hộ pháp, không phải ý ông là thằng ranh con này cũng tu pháp thân Cửu Anh đó chứ?”
“. . .”
Mạnh Trường Đông không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn Vu Chính Hải. Ánh mắt kia tựa như có ý nói, ngươi đoán xem!
Vu Chính Hải ảo não vỗ đùi nói: “Thật sơ suất! Ta quả nhiên vẫn chưa lĩnh ngộ được tinh tuý của việc bổ đao mà sư phụ dạy!”
Nói xong hắn xoay người đối diện Lục Châu, vừa định thỉnh tội thì Lục Châu đã xua tay. “Thôi.”
“Xin sư phụ yên tâm, lần sau mà gặp hắn đồ nhi nhất định sẽ tự tay chém chết.” Vu Chính Hải nói.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: “Huynh chẳng qua là lấy mạnh hiếp yếu thôi.”
“Nhị sư đệ, đây là Cửu Anh đó, chờ một thời gian nữa hắn sẽ trở thành mối hoạ lớn.”
Thấy hai người lại sắp tranh luận, Tiểu Diên Nhi vội nhảy tới đứng giữa hai người: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, đừng tranh nữa. Hay là các huynh cùng ta đến đằng kia xem trong rương có bảo vật gì tốt đi?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức đồng thanh đáp: “Không hứng thú.”
“. . .”
Đúng lúc này, một đệ tử Vân Sơn vội vàng bay tới Vân Sơn đài, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: “Bẩm Tông chủ, bẩm Lục tiền bối, xảy ra chuyện rồi!”
“Nói đi.” Nhiếp Thanh Vân cau mày.
“Khi trời còn chưa sáng, đám người Thiên Vũ Viện đã đánh lén Cửu Trọng Điện. Đệ tử bèn lập tức đưa tiễn Tư Không tiền bối và hai vị thủ toạ rời khỏi Vân Sơn. Nào ngờ… Thiên Vũ Viện đã mai phục ở Cửu Trọng Điện, viện trưởng Dư Trần Thù tự mình xuất thủ!”
Mọi người cả kinh. Lục Châu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Tư Không tiền bối bị bắt, Diêu thủ toạ và Triệu thủ toạ bị thương đang trên đường quay trở lại đây.” Tên đệ tử vội đáp.
Vu Chính Hải lắc đầu hỏi: “Vì sao lúc đi bọn họ lại không nói gì?”
“Tư Không tiền bối trước khi đi có ghé qua chỗ Lục tiền bối, nhưng thấy ngài đang bế quan nên không tiện quấy rầy, bèn đi trước.”
Quả nhiên, một trưởng lão từ xa bay tới, khom người nói: “Tông chủ, Lục tiền bối, hai vị thủ toạ Cửu Trọng Điện đang ở trong đại điện trên ngọn chủ phong!”
Lục Châu quay sang phân phó: “Hạ Trường Thu, ngươi ở lại thu thập rương.”
“Vâng.”
“Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, hai ngươi ở lại Vân Sơn đài bảo vệ Lý Vân Tranh, không để bất kỳ kẻ nào tiếp cận hắn.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Lão phu đi xem thế nào.” Nói xong Lục Châu đạp không bay lên ngọn chủ phong, đám người Nhiếp Thanh Vân theo sát phía sau.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời nhìn sang Lý Vân Tranh đầy dò xét khiến Lý Vân Tranh cảm thấy xấu hổ không thôi.
Dò xét nửa ngày, Vu Chính Hải mới chép miệng: “Nhị sư đệ, đệ nói xem gia sư lần này có phải đã nhìn lầm rồi không. Trong số các đồng môn của chúng ta có ai không phải là thiên tài tu hành đâu? Rốt cuộc sư phụ coi trọng thằng nhóc này ở chỗ nào?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Suy nghĩ của sư phụ sao huynh và ta có khả năng đoán được.”
“Nhưng ta chẳng thể hiểu nổi một hoàng đế bù nhìn thì có gì hay… chậc chậc.” Vu Chính Hải có vẻ ghét bỏ nói.
Lý Vân Tranh đã thấy tu vi của hai người, trong lòng rất kính nể, bèn đánh bạo nói: “Hai vị sư bá, kỳ thực… kỳ thực ta không có kém cỏi như vậy…”
Vu Chính Hải gật đầu cười: “Không tệ, không tệ. Câu nói này của ngươi đúng là có phong phạm của ta năm đó. Sau này học tập chăm chỉ vào, đừng làm mất mặt Ma Thiên Các.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đi về phía đám bảo rương. Nghe đại sư huynh khoác lác chẳng bằng đi xem trong rương có gì còn hơn.
Lý Vân Tranh thấy Vu Chính Hải dễ nói chuyện, bèn dè dặt đến bên cạnh hắn khẽ hỏi: “Đại sư bá, người có thể nói cho ta biết sư phụ của ta trông như thế nào không? Là nam hay nữ, dung mạo xinh đẹp hay như thế nào?”
Vu Chính Hải nghe vậy bật cười ha hả: “Xinh đẹp?”
“. . .”
“Sư phụ ngươi tên là Tư Vô Nhai, là đệ tử thứ bảy trên Ma Thiên Các, cũng là người trí tuệ nhất trong số các đồng môn. Hắn có tầm nhìn đại cục rất bao quát và ánh mắt độc đáo. Thất sư đệ từng nói Bích Ngọc Đao của ta là thiên hạ đệ nhất…” Nói đến đây, Vu Chính Hải liếc nhìn Ngu Thượng Nhung đứng cách đó không xa, quả nhiên thấy Ngu Thượng Nhung nhíu mày, Vu Chính Hải bèn sửa lời, “Đương nhiên ngoại trừ sư công ngươi ra.”
Chương 989 Vô đề
“Sư phụ ta lợi hại vậy sao?” Lý Vân Tranh nghe đến hăng say.
Vu Chính Hải tiếp tục nói: “Sư phụ ngươi đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, tinh thông thiên văn địa lý. Khi gặp mặt hắn, ngươi tốt nhất đừng khoác lác là mình đọc sách nhiều.”
“Đã biết. Vậy tu vi của sư phụ ta thế nào?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Không cần nói tới việc này, sư phụ ngươi đâu phải kiếm cơm nhờ tu vi.” Vu Chính Hải xua tay.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý đến hai người, đi theo Hạ Trường Thu nhìn một lượt xem trong rương có gì. Khi nhìn tới một chiếc rương chứa những viên đá màu tím, hắn nghi hoặc hỏi: “Hạ quán chủ, đây là gì vậy?”
Hạ Trường Thu nói: “Tử Thuỷ Tinh Thạch, là một trong những vật liệu rất quan trọng để đúc lại vũ khí. À phải, Trường Sinh Kiếm của nhị tiên sinh có hy vọng được đúc lại!”
Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động, bèn hỏi: “Muốn đúc lại vũ khí, ngoại trừ Tử Thuỷ Tinh Thạch ra thì cần gì nữa?”
“Còn cần thêm một số vật liệu phụ trợ, những thứ này không quan trọng, rất dễ tìm. Đầu tiên phải đem Trường Sinh Kiếm nung chảy, vì thế cũng cần một dung lô hoang cấp chịu được nhiệt độ cao, đồng thời phải có tu hành giả tu vi cực mạnh để ngăn cản nhiệt độ ăn mòn. Tốt nhất là tu hành giả này cũng am hiểu trận pháp để khắc hoạ phù văn lên thân kiếm. Chỉ tiếc người có thể thoả mãn những điều kiện này quá ít.” Hạ Trường Thu nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Có một số việc không thể cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Lòng dạ nhị tiên sinh rộng rãi, nhất định có thể đạt tới cảnh giới cao hơn về kiếm đạo.” Hạ Trường Thu thán phục.
“Đa tạ.”
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu và đám người Nhiếp Thanh Vân đã trở về đại điện trên ngọn chủ phong.
Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà toàn thân đầy máu nằm trên cáng cứu thương, thấy Lục Châu tiến vào, hai người cố gắng ngẩng đầu lên.
“Lục, Lục tiền bối…”
Lục Châu phất tay. “Miễn lễ đi.”
Diêu Thanh Tuyền lộ vẻ xấu hổ: “Lục tiền bối, xin ngài hãy cứu Điện chủ! Điện chủ bị Dư Trần Thù bắt đi rồi!” Nói xong hắn ho khan một trận kịch liệt.
Vu Vu lập tức chạy tới: “Để ta trị liệu cho các vị!” Nàng vươn tay ra, một quả cầu năng lượng màu đỏ hiện ra trong lòng bàn tay rồi bay về phía hai người.
Được Vu Vu trị liệu, sắc mặt hai người tốt hơn một chút, hơi thở cũng bớt hổn hển. Vu Vu không hài lòng nói: “Lại lần nữa.”
Sau đó nàng liên tục thi triển quả cầu đỏ hơn mười lần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà còn chưa kịp tốt lên thì gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ bừng, miệng thở hồng hộc, xem ra nguyên khí đã tiêu hao gần hết.
“Vu Vu cô nương, đừng phí sức nữa, đây là Nghiệp Hoả… Cô nương không trị được thứ này đâu.” Diêu Thanh Tuyền nói.
Vu Vu buồn bực dậm chân, nàng quả thật không còn cách nào khác. Kỷ Phong Hành xấu hổ vò đầu nói:
“Sư muội ta tu vi không cao, chỉ biết mỗi chiêu trị liệu Toạ Vong Công này thôi, khiến các vị chê cười rồi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Toạ Vong Công? Khai mấy diệp rồi?”
Kỷ Phong Hành lập tức đáp: “Lục tiền bối, nàng là nhị diệp, là thiên tài có tiềm lực nhất ở Thiên Liễu Quan!”
“Không tệ.” Lục Châu đánh giá, “Có tấm lòng như vậy đúng là hiếm thấy.”
Nói xong, Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên. Ánh mắt mọi người lộ vẻ hâm mộ. Lam liên toả ra sinh cơ nồng đậm, những người có mặt đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Có một dạo mọi người đều suy đoán xem Lục tiền bối rốt cuộc là thần thánh phương nào. Chẳng lẽ trên đời này còn có lam liên giới tồn tại hay sao?
Từng đoá lam liên rơi vào người Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà. Khi lam liên nở rộ, Lục Châu cảm nhận được trong cơ thể bọn họ có liệt hoả hừng hực thiêu đốt, liệt hoả này mạnh hơn Huyết Dương Tự Pháp Không gấp mấy lần.
“Đây chính là Nghiệp Hoả của thập diệp?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ, tiếp tục gia tăng lực lượng phi phàm trong lam liên.
Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà cảm thấy cơ thể mình trở nên mát lạnh, Nghiệp Hoả hừng hực trong người bị lam liên bao trùm, chỉ trong chốc lát đã bị dập tắt. Sắc mặt hai người lập tức trở nên thư thái hơn rất nhiều.
“Đa tạ Lục tiền bối.”
“Tuy Nghiệp Hoả đã bị diệt nhưng các ngươi vẫn phải tiếp tục điều dưỡng cơ thể.” Lục Châu dặn.
“Vâng.”
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Với thủ đoạn của Tư Không Bắc Thần thì dù không đánh lại Dư Trần Thù cũng không đến nỗi bị hắn bắt đi chứ?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Diêu Thanh Tuyền thở dài. “Hắn có Phiền Lung Ấn.”
“Phiền Lung Ấn?” Mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc. Nhiếp Thanh Vân lên tiếng giải thích:
“Lục tiền bối, Phiền Lung Ấn có lai lịch rất lớn. Trước kia hơn trăm thiên tài của Cứu Thiên Viện không ngừng nghiên cứu về thế giới bên ngoài, bọn hắn đã chế tạo ra không ít loại vũ khí. Phiền Lung Ấn chính là một trong những vũ khí mà bọn hắn tự hào nhất, nghe đồn nó là vũ khí gần đến hồng cấp nhất Đại Đường. Chẳng trách, chẳng trách!”
“Phiền Lung Ấn có đặc điểm gì?” Lục Châu hỏi.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu: “Ta chỉ nghe người ta nói, cũng không biết rõ rốt cuộc nó trông như thế nào, có tác dụng gì.”
Mọi người lập tức quay sang nhìn Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà. Diêu Thanh Tuyền nói:
“Phiền Lung Ấn có màu xanh lục, trông tựa như là ngọc tỉ, khi thi triển sẽ phình to ra như một tấm lưới trời, lúc rơi xuống đất biến thành lồng giam không thể phá vỡ. Tư Không điện chủ chính vì thứ này mà chịu thiệt, bị Phiền Lung Ấn trói buộc hoàn toàn.”
Diêu Thanh Tuyền kể lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Phiền Lung Ấn cực kỳ bá đạo, có chút giống với Tứ Phương Cơ, nhưng Tứ Phương Cơ chỉ có tác dụng áp chế và phòng ngự, mang tính phụ trợ là chính, mà Phiền Lung Ấn lại có khí thế dời non lấp biển, lực lượng của nó bá đạo vô cùng.”
Nhiếp Thanh Vân kinh ngạc nói: “Tư Không lão tặc dù sao cũng là một vị thập diệp danh chấn thiên hạ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú. Phiền Lung Ấn muốn bắt được Tư Không lão tặc cũng không đơn giản như thế!”
Chương 990 Vô đề
Diêu Thanh Tuyền thở dài:
“Chỉ dựa vào Phiền Lung Ấn đúng là rất khó có thể bắt được Điện chủ, nhưng Dư Trần Thù còn nắm giữ Nghiệp Hoả, lại thêm tu vi thập diệp. Hắn đại chiến với Điện chủ một lúc lâu, hai người san bằng hơn mười ngọn sơn phong, cả mảng rừng ở phía đông đã chìm trong biển lửa. Đến cuối cùng, Điện chủ hao hết toàn lực, Nghiệp Hoả quả thật quá bá đạo, dưới tình trạng kiệt sức như thế, Phiền Lung Ấn mới có thể giam giữ được ngài ấy.”
Triệu Giang Hà nói bổ sung:
“Lục tiền bối, Phiền Lung Ấn cực kỳ nguy hiểm. Người nào bị nó trói buộc sẽ không thể điều động nguyên khí.”
“Lại còn trói buộc tu vi?” Nhiếp Thanh Vân nhíu mày.
Tư Không Bắc Thần bị Dư Trần Thù bắt đi, Cửu Trọng Điện bây giờ đang yếu ớt nhất. Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà không tín nhiệm Nhiếp Thanh Vân, chỉ có thể nhìn Lục Châu cầu cứu.
Lục Châu hỏi: “Hai người các ngươi thoát đi bằng cách nào?”
“Hầy…” Triệu Giang Hà che ngực ho khan. “Phiền Lung Ấn giam cầm Điện chủ, hai người chúng ta liều chết bỏ chạy, nếu không nhờ Điện chủ cố kéo dài thời gian thì chúng ta chỉ e là…”
“Trừ thứ này ra, Dư Trần Thù còn thủ đoạn nào nữa?”
Diêu Thanh Tuyền lắc đầu đáp: “Thật hổ thẹn, chúng ta chỉ đủ sức bức hắn sử dụng Nghiệp Hoả và Phiền Lung Ấn, đám trưởng lão đi cùng hắn còn chưa từng xuất thủ.”
Nhiếp Thanh Vân ngưng trọng nói: “Không ngờ Dư Trần Thù lại lợi hại như vậy.”
Nói đến đây, Nhiếp Thanh Vân quay sang chắp tay với Lục Châu: “Tên Dư Trần Thù này đang dùng biện pháp chặt tay chặt chân liên minh chúng ta. Nếu thật là như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt Vân Sơn.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Dư Trần Thù chắc chắn vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh, Lục Châu không thể trực tiếp chạy tới khiêu chiến được. Chẳng lẽ dùng Thẻ Dịch Dung để lẻn vào Thiên Vũ Viện rồi quăng ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng? Mọi việc nào có đơn giản như thế.
“Trong khoảng thời gian này, tu hành giả cửu diệp trở lên không được tự ý rời khỏi Vân Sơn.” Lục Châu hạ lệnh.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu, đám trưởng lão Vân Sơn khom người đáp: “Vâng.”
Lục Châu quay sang dặn dò Diêu Thanh Tuyền: “Thông tri cho ba vị thủ toạ còn lại của Cửu Trọng Điện không được hành động nông nổi. Dư Trần Thù không giết Tư Không Bắc Thần thì chúng ta vẫn có thể cứu hắn. Kẻ này hẩn là muốn dùng Tư Không Bắc Thần làm mồi nhử.”
“Vâng…” Diêu Thanh Tuyền vội đáp, hắn biết Cửu Trọng Điện bây giờ chỉ có thể dựa vào Lục tiền bối, “Nếu Dư Trần Thù nhân cơ hội này đánh lén Cửu Trọng Điện thì sao?”
“Đừng lo lắng, Cửu Trọng Điện có đại trận thủ hộ, nếu thật sự đánh nhau thì trong lúc nhất thời cũng không ai làm gì được các ngươi. Nếu Dư Trần Thù dám ló mặt ra, lão phu nhất định sẽ tự tay bắt hắn.”
Nghe vậy, hai người Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Châu. Lục Châu nhíu mày vung tay, cương khí nâng bọn hắn đứng dậy.
“Nam nhân đại trượng phu, hở một chút là quỳ, còn ra thể thống gì.”
Hai người gian nan đứng dậy, khom người thật sâu: “Đa tạ đại ân đại đức của Lục tiền bối.”
Lục Châu quay đầu nói với Nhiếp Thanh Vân: “Lệnh cho người kiểm tra lại đại trận Vân Sơn.”
“Vâng.” Nhiếp Thanh Vân nhanh chóng hạ lệnh kiểm tra đại trận lại một lượt.
. . .
Trở về phòng, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 147.440 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.730 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 138 (bị động), Thẻ Ngụy Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 2, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 77
Tọa kỵ: Bạch Trạch (hồng liên giới), Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang nghỉ ngơi), Cùng Kỳ, Đương Khang (đang đến Ma Thiên Các).
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ, Tử Lưu Ly, Tam Xoa Kích.
Đáng tiếc, thẻ đạo cụ chủ lực quá ít, sớm biết như thế ban đầu ở kim liên giới hắn đã cố gắng không tiêu xài thẻ đạo cụ mà toàn lực đề thăng tu vi.
Nhớ tới cảnh tượng hắc liên xuất hiện trong thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu tin rằng hắc liên là một chủng tộc tu hành giả càng đáng sợ hơn. Nếu gặp phải đám người này, thẻ Một Kích Chí Mạng lại có giá trên trời thì hắn chỉ có thể bó tay chịu trói.
Ngã một lần sẽ khôn ra, hiện tại ở hồng liên giới Lục Châu tốt nhất nên hạn chế sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng thì hơn.
“Dư Trần Thù…”
Nếu sử dụng thiên nhãn thần thông thì có thể rình mò kẻ này không? Phải thử một chút.
Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết Thiên thư. Trước mắt hắn hiện ra lam quang ——
[Mục tiêu không thể quan sát, quyền hạn hiện tại của ký chủ chỉ có thể nhìn thấy người phe mình.]
Còn tưởng là có thể nhìn được bất kỳ ai chứ.
“Tư Không Bắc Thần.”
Lục Châu lại lần nữa đọc khẩu quyết. Trước mắt hắn hiện ra lam quang, lực lượng phi phàm nhanh chóng bị rút đi.
Lục Châu nhìn thấy một mảnh hắc ám, trên đỉnh đầu có một chút tia sáng rọi xuống người Tư Không Bắc Thần, hai tay hắn bị xiềng xích trói chặt, mái tóc rối tung, trên mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Soạt! Gần đó chợt truyền đến tiếng xiềng xích gõ xuống sàn nhà.
“Ê, người mới, ngươi cũng bị lão già kia gạt vào đây à?”
“Người mới, sao im lặng quá vậy, nói gì đi chứ…”
Xung quanh vẫn tối đen như mực. Lục Châu không tiếp tục thi triển thần thông nữa. lực lượng phi phàm tiêu hao quá nhanh, mà phạm vi quan sát lại rất có hạn.
“Đó là nơi nào?” Lục Châu lâm vào trầm tư.
Lục Châu biết quá ít về Thiên Vũ Viện, dù nhìn thấy Tư Không Bắc Thần cũng không biết hắn đang ở đâu, nhưng ít nhất có thể xác định Tư Không Bắc Thần còn sống.
Trong khoảng thời gian này tu vi Lục Châu đã tiến vào cửu diệp hậu kỳ, nhiều nhất là mười ngày nữa Lục Châu sẽ có thể thử nghiệm khai thập diệp.
Thấy Thẻ Nghịch Chuyển còn 77 tấm, Lục Châu sử dụng luôn mười tấm. Năng lượng sinh cơ vô cùng cường đại nhanh chóng hội tụ trên ngọn sơn phong.
Đám người Nhiếp Thanh Vân lúc này đang chỉnh lý đống rương bảo vật bên ngoài chợt ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là…?” Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân phức tạp.
Hắn không chạy thì không sao, vừa chạy đã chứng minh đầy đủ tội danh ngược đãi Cát Lượng của hắn.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Để ta đuổi theo. Ta muốn xem xem hắn trốn được đi đâu.”
“Vẫn nên để ta đi thì hơn.” Ngu Thượng Nhung lạnh lùng nhìn theo bóng Vương Thác đang dần xa.
Lúc này Lục Châu chậm rãi đứng dậy. “Không cần.”
Mọi người nghi hoặc, chẳng lẽ Lục tiền bối muốn khai ân, bỏ qua cho hắn?
Nghe Lục Châu nói thế, Nhiếp Thanh Vân và Ngu Thượng Nhung đứng yên tại chỗ. Nhưng Nhiếp Thanh Vân vẫn nói:
“Nếu ta không nhìn lầm thì chân sau Cát Lượng từng bị đao chém, may mắn là xương cốt nó rắn chắc. Tuy vậy chất độc hạ trên người nó là kịch độc, có thể khiến đối tượng không chết cũng tàn phế. Người này ra tay ác độc, tâm tư khó lường. Ta không hiểu vì sao Lục tiền bối lại muốn thả hắn đi?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy nhíu mày, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu truy kích.”
Sắc mặt Vương Sĩ Trung nhợt nhạt, Vương Xu nằm trong lồng ngực hắn cũng buồn bã không thôi. Chuyện này hắn cũng không thể khống chế được, Vương Thác lúc này vì bảo mệnh đã không còn nghe lệnh hắn.
Lục Châu nhìn về phía Vương Thác chỉ còn là một điểm đen trên bầu trời, thản nhiên nói: “Chỉ là một tu hành giả nho nhỏ, sao cần phải truy kích?”
Vị Danh Cung xuất hiện trong tay Lục Châu, bàn tay phải kéo căng dây cung. Một đạo tiễn cương tráng kiện bằng bắp tay toả ra lam quang phá không bắn ra.
Lục Châu cất Vị Danh Cung vào, xoay người nói với Vương Sĩ Trung như không có việc gì:
“Lão phu luôn nhân từ, giữ lại mạng của hai người các ngươi là vì Đại Đường. Nhưng kẻ mưu hại Cát Lượng tâm địa ác độc, lão phu sao có thể tha cho hắn.”
Vương Sĩ Trung ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Toàn bộ tu hành giả trên Vân Sơn đài cũng nhìn theo, chỉ có người của Ma Thiên Các nhìn đã quen nên cũng không quá kinh ngạc.
Quả nhiên tại chân trời xa xôi, đạo tiễn cương màu xanh lam kia đã bắn trúng Vương Thác, một tiễn xuyên tim. Mọi người không nghe được âm thanh gì, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của Vương Thác rơi thẳng xuống dưới.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
Lục Châu lựa chọn bắn tiễn cương, thứ nhất vì không muốn lãng phí thời gian truy kích kẻ này, thứ hai là muốn nhân cơ hội để uy hiếp, không cho đám người có ý định chạy trốn.
Cung tiễn hoang cấp, Vân Sơn đài tầm nhìn rộng rãi, lại có tu vi thập diệp ‘khai Mệnh Cách’, ngươi còn dám trốn không?
Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân nhìn tiễn cương như mây trôi nước chảy của Lục Châu đầy phức tạp. Một tiễn này đã vượt quá lẽ thường, ít nhất Nhiếp Thanh Vân hắn không thể làm được. Nếu tu hành giả có thể ngưng tụ năng lượng và bắn với khoảng cách xa như vậy thì chẳng phải sẽ thành vô địch thủ thành cả rồi?
Vương Sĩ Trung thở dài nói: “Đa tạ Lục tiền bối thủ hạ lưu tình. Ta đồng ý với mọi điều kiện của ngài, chỉ là… triều đình không chỉ do một mình ta định đoạt. Cho dù không có ta thì cũng sẽ có vị Trung thư lệnh thứ hai, thứ ba…”
“Những việc này không phiền ngươi hao tâm tổn trí. Đưa đi.”
Vương Sĩ Trung và Vương Xu bị giải vào đại lao. Những người còn lại của Vương gia dẫn theo đám tu hành giả tàn dư chật vật rời khỏi Vân Sơn.
Bọn hắn trở về cũng không dám nói lung tung, chỉ nói là Vương đại nhân cùng bệ hạ còn đang du lãm ở Vân Sơn nên chưa trở về. Nếu bọn hắn dám làm trái, con tin Thiên Vũ Viện và đám người Vương Sĩ Trung sẽ bị giết ngay lập tức.
Sự tình đã được giải quyết, việc còn lại chính là nghĩ cách ứng phó với đám cao thủ Thiên Vũ Viện và triều đình.
“Những người không liên quan lui xuống đi.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám đệ tử Vân Sơn lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã rời khỏi Vân Sơn đài. Rất nhanh sau đó, bên người Lục Châu chỉ còn lại mấy người Thiên Liễu Quan, Ma Thiên Các, Nhiếp Thanh Vân và các trưởng lão Vân Sơn.
Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. Lý Vân Tranh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Sư công! Hay là ngài dạy ta học bắn cung đi!”
Lục Châu nghiêm mặt mắng: “Đứng núi này trông núi nọ, tâm tính không ổn định. Loại như ngươi mà cũng đòi chấp chưởng thiên hạ?”
“. . .” Lý Vân Tranh cúi đầu xấu hổ.
Không còn người của triều đình, Lý Vân Tranh chẳng còn chút bộ dạng nào của hoàng đế, hiện tại ở trước mặt Lục Châu chỉ là một đứa nhỏ thiếu kinh nghiệm sống mà thôi.
Lục Châu về chỗ ngồi, chậm rãi nói: “Nói sự tình trong cung cho lão phu nghe.”
Lý Vân Tranh cũng ngồi xuống, bắt đầu kể lể:
“Hầy, mấy năm nay ta rất khó có thể tham dự vào chuyện trong triều. Hầu hết mọi việc đều do ba Bộ quyết định. Bọn hắn đều cùng một giuộc, làm ra những việc chỉ có lợi cho bản thân. Ngự Lâm Quân do đại thống lĩnh Hạ Hầu Sinh chưởng quản, người này có quan hệ cá nhân rất tốt với Dư Trần Thù. Kinh đô có năm vị Quốc công thủ hộ, phụ thân của Vương Sĩ Trung là Vương Vận chính là Trấn Quốc Công, bốn vị Quốc công còn lại là: Vân Quốc Công Trịnh Đĩnh, Phụ Quốc Công Thôi An, Hộ Quốc Công Lư Thiên Ninh, Vệ Quốc Công Lý Xương. Chuyện trong triều đều do đám người này liên hợp xử lý. Về phần quân sự thì trong mười đạo Đại Đường có tám vị đại tướng quân trấn thủ và một vị Tiết độ sứ…”
Nghe hắn thao thao bất tuyệt, đầu Lục Châu như phình to ra, chỉ biết âm thầm hối hận vì đã không mang Tư Vô Nhai theo.
Nhìn miệng Lý Vân Tranh không ngừng há ra đóng vào, Lục Châu chẳng nhớ nổi một điều gì, bèn đưa tay lên ngăn lại: “Thôi.”
“Ta còn chưa nói xong mà, cho ta một canh giờ nữa đi…”
“Không cần nói nữa, chờ sư phụ ngươi đến thì tự mình nói cho hắn nghe là được.” Lục Châu vuốt râu nói, “Chỉ cần nói cho lão phu biết ai là cao thủ tu hành.”
Cơ cấu triều đình quá phức tạp, Lục Châu không có hứng thú tìm hiểu. Hắn chỉ cần danh tính đám cao thủ là được.
Lý Vân Tranh gật đầu hỏi: “Sư công nói cao thủ là chỉ Nguyên Thần cảnh nhất diệp trở lên?”
Vu Chính Hải bật cười: “Là thập diệp trở lên. Từ nhất diệp đến cửu diệp không cần nói tới.”
Lý Vân Tranh trợn tròn mắt. Đối với hắn mà nói thì Nguyên Thần cảnh chính là cao thủ, không ngờ trong mắt người ta chỉ có thập diệp mới xứng đáng với hai chữ này…
Chương 987 Vô đề
“Thập diệp thì ta chỉ biết đại tướng quân Hạ Hầu Sinh, viện trưởng Dư Trần Thù. Về phần người khác…” Lý Vân Tranh chợt suy tư, “Nghe nói trong cung có một vị cao thủ ẩn tàng nhưng ta chưa từng gặp người này. Lần trước khi sư công lén lút đến hoàng cung…”
“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.
“À không, lần trước khi sư công đến thăm ta cũng không thấy người đó xuất thủ. Có thể nhân vật này là do người trong cung bịa ra nhằm mục đích lừa gạt tai mắt người khác.” Lý Vân Tranh nói.
Tiểu Diên Nhi khinh thường nói: “Ngươi nói vậy là không đúng rồi. Sư phụ không muốn người khác phát hiện thì hắn làm sao mà biết được, đã không biết thì làm sao mà xuất thủ.”
“Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, sư công tu vi khó lường, người khác đương nhiên không thể phát hiện.” Lý Vân Tranh sửa lời, “Nếu quả thật người này có tồn tại thì rất khó có thể tìm ra hắn, hoàng cung kỳ thực rất lớn.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Còn có vị thập diệp nào nữa không?”
“Tám vị tướng quân trấn thủ mười đạo Đại Đường đều là cửu diệp. Ngoài ra trong các môn phái cũng có thể có thập diệp ẩn tàng. Gần hai ngàn năm qua có rất nhiều tông môn không khoe khoang vũ lực. Khi Thiên Vũ Viện tuyên bố kim liên giới có tồn tại thì bọn họ lại càng thêm khiêm tốn, sợ trở thành mục tiêu của kim liên giới.” Lý Vân Tranh nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu đồng ý:
“Đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân ta bế quan. Vốn định xung kích khai Mệnh Cách hoặc tu thành Nghiệp Hoả, đáng tiếc lại thất bại. Với tốc độ phát triển của tu hành giới thì trong hai ngàn năm qua hẳn là đã sinh ra hai, ba vị thập diệp rồi.”
“Ngoài mặt Thiên Vũ Viện chỉ có một mình Dư Trần Thù là thập diệp nắm giữ Nghiệp Hoả. Nếu thật là như vậy thì làm sao Thiên Vũ Viện đủ năng lực trở thành thế lực mạnh nhất Đại Đường?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Một ngàn năm trước, Thiên Vũ Viện có một phân viện tên là Cứu Thiên Viện chuyên hội tụ anh tài, mỗi người đều có tài năng xuất chúng riêng. Lạc Tuyên chính là một trong những thành viên của Cứu Thiên Viện. Ba trăm năm trước, hơn trăm đại tu hành giả của Cứu Thiên Viện tập thể mất tích, đến nay vẫn không rõ tung tích. Những thứ do Cứu Thiên Viện lưu lại vô cùng trân quý, nào là phù chỉ, đan dược, binh khí… đều vượt xa so với những tông môn khác. Nhờ có Cứu Thiên Viện mà Thiên Vũ Viện trở thành đệ nhất tông môn của Đại Đường.” Nhiếp Thanh Vân giải thích.
Nghe vậy, Vu Chính Hải gật đầu kinh ngạc: “Không ngờ Thiên Vũ Viện lại có nhiều bảo vật đến thế. Chẳng trách lại cam lòng bỏ ra nhiều rương báu vật như vậy.”
Trên Vân Sơn đài tổng cộng có đến hai mươi rương bảo vật.
Nhiếp Thanh Vân lại nói: “Bấy nhiêu đã là gì, trước đây khi ta còn là cửu diệp từng đến kinh đô cầu học. Lúc đó kinh đô trùng hợp bị thú triều công kích, có khoảng mười con cự thú vây công kinh đô. Thiên Vũ Viện đã vận dụng mấy trăm ngàn tấm cực phẩm phù chỉ để phối hợp với rất nhiều cao thủ xua tan bầy cự thú.”
Nhắc tới cự thú, Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi:
“Mười con cự thú? Thứ gì lại hấp dẫn được nhiều cự thú như vậy? Hơn nữa ta phát hiện cự thú có mạnh có yếu, làm sao phân chia?”
Nhiếp Thanh Vân đáp:
“Thiên Vũ Viện cho rằng do trận động đất trước đó khiến đám hung thú bị kinh hãi, chạy trốn tứ tán. Tu hành giả vốn là thức ăn ưa thích của chúng nên đám hung thú bắt đầu vây công con người. Khi con người tấn thăng cửu diệp sẽ thu hút sự chú ý của hung thú, bọn chúng có năng lực cảm ứng trời sinh, tuy rằng trí thông minh không cao nhưng lại biết tiến biết lùi… Cửu diệp chẳng khác nào tảng thịt mỡ đối với cự thú, có thể tăng cường thực lực cho bọn chúng, đặc biệt là các cửu diệp vừa tấn thăng chẳng khác nào hài nhi mới sinh, vừa ngon ngọt vừa không có năng lực chống cự…”
Khụ khụ khụ.
Vu Chính Hải nói: “Không cần dùng từ tượng hình như vậy, chúng ta có thể nghe hiểu mà.”
Nhiếp Thanh Vân xấu hổ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Trong sách sử có ghi, trước đây khi thực lực hồng liên giới không đủ, cửu diệp còn chưa xuất hiện, con người sống rất an ổn. Nhưng khi cửu diệp vừa ra, hung thú huyết tẩy thành trì của con người tạo thành thương vong vô số. Sau đó con người mới học được cách ứng phó, khắc hoạ đạo văn, chế tạo cự nỏ để chống cự hung thú. Về sau thập diệp ra đời, đa phần cự thú không còn là đối thủ của con người, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một số hung thú cực kỳ cường đại xuất hiện.”
“Cách phân biệt hung thú mạnh yếu đơn giản nhất chính là dựa vào độ lớn của nó, đương nhiên cũng sẽ có một số loài ngoại lệ. Nếu phân chia theo năng lực thì loài nào có tính công kích càng mạnh thì tính phụ trợ càng yếu. Ngoài ra còn có một phương pháp phân biệt khác, đó là hung thú càng cường đại thì trái tim sinh mệnh của nó càng chứa nhiều thọ mệnh. Đây cũng là phương pháp chính xác nhất. Tu hành giả phổ thông có năng lực nhận biết rất yếu, không cách nào cảm ứng được sinh mệnh khí tức thì chỉ có thể dùng hai phương pháp trước.”
Nhiếp Thanh Vân nói xong bèn nhìn về phía mọi người. Lý Vân Tranh gật gù: “Đúng là như thế.”
Lục Châu nhớ lại con quái vật khổng lồ mình từng thấy trong Vô Tận Hải. Nếu so về độ lớn thì chẳng phải một mình nó có thể xử lý hết toàn bộ hung thú trong hồng liên giới rồi sao?
“Nói một chút về Dư Trần Thù đi.”
“Dư Trần Thù là vị cao thủ thập diệp duy nhất trong hồng liên giới có nắm giữ Nghiệp Hoả. Trước kia hắn được Cứu Thiên Viện nâng đỡ và bồi dưỡng nên mới có thể vững vàng ngồi trên ghế viện trưởng. Thực lực của hắn… sâu không lường được.”
“Sâu không lường được là sâu cỡ nào?” Lục Châu lại hỏi.
“Ta chưa từng thấy hắn xuất thủ, những tin tức này đều do ta nghe ngóng được từ đám thái giám trong cung.” Lý Vân Tranh đáp.
Nhiếp Thanh Vân cũng là thập diệp, đương nhiên tin tức linh thông hơn Lý Vân Tranh nhiều, bèn nói:
“Tu vi Dư Trần Thù rất cao nhưng lại rất ít khi ra tay. Nghe nói hắn có một kiện vũ khí đặc thù đã đạt tới hồng cấp. Vũ khí này giúp hắn đứng ở thế bất bại, chỉ là không ai biết rõ vũ khí đó là gì. Ngay cả loại người giảo hoạt như Diệp Chân cũng phải cực kỳ thận trọng khi giao tiếp với Dư Trần Thù.”
Chương 988 Vô đề
“Phải rồi, làm sao Nhiếp tông chủ biết Diệp Chân có pháp thân Cửu Anh?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Mâu thuẫn giữa Vân Sơn và Phi Tinh Trai rất sâu, Phi Tinh Trai muốn chiếm đoạt Vân Sơn, ta sao có thể để bọn hắn đạt thành. Trước khi bế quan ta đã đại chiến với Diệp Chân mấy trăm hiệp, sau đó hắn rời đi, lén lút thi triển pháp thân Cửu Anh để chữa thương nhưng đã bị ta nhìn thấy. Sau khi trở về Vân Sơn, ta tự mình điều tra việc này, thậm chí phái người đến Anh Mộc Quốc để xác nhận.”
Mọi người đều gật đầu, đặc biệt là Mạnh Trường Đông. Hắn từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, tuy cũng cảm thấy Diệp Chân rất quỷ dị nhưng lại không ngờ tới điều này.
“Cũng may Lục tiền bối thủ đoạn kinh người giết được Diệp Chân, nếu không để hắn thành công tích luỹ được chín mạng rồi khai Mệnh Cách thì tu hành giới sẽ lâm nguy mất.” Nhiếp Thanh Vân nói.
“Pháp thân Cửu Anh có thể khai Mệnh Cách?” Hạ Trường Thu kinh ngạc hỏi.
“Khả năng rất cao.”
Tiểu Diên Nhi gật gù: “Xem ra hắn không may, gặp phải sư phụ ta.”
Mạnh Trường Đông đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng thốt lên: “Thôi xong!”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn. “Mạnh hộ pháp sao thế?”
“Chúng ta quên mất Giang Tiểu Sinh rồi!” Mạnh Trường Đông nói.
Vu Chính Hải nghe vậy cười xởi lởi: “Đừng lo lắng, hắn đã bị ta giết chết, tuyệt không để lại hậu hoạn. Trong đao pháp thì bổ đao là quan trọng nhất, không thể coi thường bất kỳ đối thủ nào. Cho dù hắn chỉ là ngũ diệp nhưng khi ra tay ta lại xem hắn như là thập diệp mà đối đãi.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Mọi người: “. . .”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự đã giết hắn?”
Vu Chính Hải ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện này sao mà giả được? Nhị sư đệ cũng có mặt ở đó.”
“Ngươi giết hắn mấy lần?” Mạnh Trường Đông cau mày.
“Mấy lần?” Tuy đầu óc Vu Chính Hải không lợi hại như Tư Vô Nhai nhưng cũng không phải đồ ngu. Vừa nghe vậy hắn đã hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề. “Mạnh hộ pháp, không phải ý ông là thằng ranh con này cũng tu pháp thân Cửu Anh đó chứ?”
“. . .”
Mạnh Trường Đông không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn Vu Chính Hải. Ánh mắt kia tựa như có ý nói, ngươi đoán xem!
Vu Chính Hải ảo não vỗ đùi nói: “Thật sơ suất! Ta quả nhiên vẫn chưa lĩnh ngộ được tinh tuý của việc bổ đao mà sư phụ dạy!”
Nói xong hắn xoay người đối diện Lục Châu, vừa định thỉnh tội thì Lục Châu đã xua tay. “Thôi.”
“Xin sư phụ yên tâm, lần sau mà gặp hắn đồ nhi nhất định sẽ tự tay chém chết.” Vu Chính Hải nói.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: “Huynh chẳng qua là lấy mạnh hiếp yếu thôi.”
“Nhị sư đệ, đây là Cửu Anh đó, chờ một thời gian nữa hắn sẽ trở thành mối hoạ lớn.”
Thấy hai người lại sắp tranh luận, Tiểu Diên Nhi vội nhảy tới đứng giữa hai người: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, đừng tranh nữa. Hay là các huynh cùng ta đến đằng kia xem trong rương có bảo vật gì tốt đi?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức đồng thanh đáp: “Không hứng thú.”
“. . .”
Đúng lúc này, một đệ tử Vân Sơn vội vàng bay tới Vân Sơn đài, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: “Bẩm Tông chủ, bẩm Lục tiền bối, xảy ra chuyện rồi!”
“Nói đi.” Nhiếp Thanh Vân cau mày.
“Khi trời còn chưa sáng, đám người Thiên Vũ Viện đã đánh lén Cửu Trọng Điện. Đệ tử bèn lập tức đưa tiễn Tư Không tiền bối và hai vị thủ toạ rời khỏi Vân Sơn. Nào ngờ… Thiên Vũ Viện đã mai phục ở Cửu Trọng Điện, viện trưởng Dư Trần Thù tự mình xuất thủ!”
Mọi người cả kinh. Lục Châu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Tư Không tiền bối bị bắt, Diêu thủ toạ và Triệu thủ toạ bị thương đang trên đường quay trở lại đây.” Tên đệ tử vội đáp.
Vu Chính Hải lắc đầu hỏi: “Vì sao lúc đi bọn họ lại không nói gì?”
“Tư Không tiền bối trước khi đi có ghé qua chỗ Lục tiền bối, nhưng thấy ngài đang bế quan nên không tiện quấy rầy, bèn đi trước.”
Quả nhiên, một trưởng lão từ xa bay tới, khom người nói: “Tông chủ, Lục tiền bối, hai vị thủ toạ Cửu Trọng Điện đang ở trong đại điện trên ngọn chủ phong!”
Lục Châu quay sang phân phó: “Hạ Trường Thu, ngươi ở lại thu thập rương.”
“Vâng.”
“Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, hai ngươi ở lại Vân Sơn đài bảo vệ Lý Vân Tranh, không để bất kỳ kẻ nào tiếp cận hắn.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Lão phu đi xem thế nào.” Nói xong Lục Châu đạp không bay lên ngọn chủ phong, đám người Nhiếp Thanh Vân theo sát phía sau.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời nhìn sang Lý Vân Tranh đầy dò xét khiến Lý Vân Tranh cảm thấy xấu hổ không thôi.
Dò xét nửa ngày, Vu Chính Hải mới chép miệng: “Nhị sư đệ, đệ nói xem gia sư lần này có phải đã nhìn lầm rồi không. Trong số các đồng môn của chúng ta có ai không phải là thiên tài tu hành đâu? Rốt cuộc sư phụ coi trọng thằng nhóc này ở chỗ nào?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Suy nghĩ của sư phụ sao huynh và ta có khả năng đoán được.”
“Nhưng ta chẳng thể hiểu nổi một hoàng đế bù nhìn thì có gì hay… chậc chậc.” Vu Chính Hải có vẻ ghét bỏ nói.
Lý Vân Tranh đã thấy tu vi của hai người, trong lòng rất kính nể, bèn đánh bạo nói: “Hai vị sư bá, kỳ thực… kỳ thực ta không có kém cỏi như vậy…”
Vu Chính Hải gật đầu cười: “Không tệ, không tệ. Câu nói này của ngươi đúng là có phong phạm của ta năm đó. Sau này học tập chăm chỉ vào, đừng làm mất mặt Ma Thiên Các.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đi về phía đám bảo rương. Nghe đại sư huynh khoác lác chẳng bằng đi xem trong rương có gì còn hơn.
Lý Vân Tranh thấy Vu Chính Hải dễ nói chuyện, bèn dè dặt đến bên cạnh hắn khẽ hỏi: “Đại sư bá, người có thể nói cho ta biết sư phụ của ta trông như thế nào không? Là nam hay nữ, dung mạo xinh đẹp hay như thế nào?”
Vu Chính Hải nghe vậy bật cười ha hả: “Xinh đẹp?”
“. . .”
“Sư phụ ngươi tên là Tư Vô Nhai, là đệ tử thứ bảy trên Ma Thiên Các, cũng là người trí tuệ nhất trong số các đồng môn. Hắn có tầm nhìn đại cục rất bao quát và ánh mắt độc đáo. Thất sư đệ từng nói Bích Ngọc Đao của ta là thiên hạ đệ nhất…” Nói đến đây, Vu Chính Hải liếc nhìn Ngu Thượng Nhung đứng cách đó không xa, quả nhiên thấy Ngu Thượng Nhung nhíu mày, Vu Chính Hải bèn sửa lời, “Đương nhiên ngoại trừ sư công ngươi ra.”
Chương 989 Vô đề
“Sư phụ ta lợi hại vậy sao?” Lý Vân Tranh nghe đến hăng say.
Vu Chính Hải tiếp tục nói: “Sư phụ ngươi đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, tinh thông thiên văn địa lý. Khi gặp mặt hắn, ngươi tốt nhất đừng khoác lác là mình đọc sách nhiều.”
“Đã biết. Vậy tu vi của sư phụ ta thế nào?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Không cần nói tới việc này, sư phụ ngươi đâu phải kiếm cơm nhờ tu vi.” Vu Chính Hải xua tay.
“. . .”
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý đến hai người, đi theo Hạ Trường Thu nhìn một lượt xem trong rương có gì. Khi nhìn tới một chiếc rương chứa những viên đá màu tím, hắn nghi hoặc hỏi: “Hạ quán chủ, đây là gì vậy?”
Hạ Trường Thu nói: “Tử Thuỷ Tinh Thạch, là một trong những vật liệu rất quan trọng để đúc lại vũ khí. À phải, Trường Sinh Kiếm của nhị tiên sinh có hy vọng được đúc lại!”
Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động, bèn hỏi: “Muốn đúc lại vũ khí, ngoại trừ Tử Thuỷ Tinh Thạch ra thì cần gì nữa?”
“Còn cần thêm một số vật liệu phụ trợ, những thứ này không quan trọng, rất dễ tìm. Đầu tiên phải đem Trường Sinh Kiếm nung chảy, vì thế cũng cần một dung lô hoang cấp chịu được nhiệt độ cao, đồng thời phải có tu hành giả tu vi cực mạnh để ngăn cản nhiệt độ ăn mòn. Tốt nhất là tu hành giả này cũng am hiểu trận pháp để khắc hoạ phù văn lên thân kiếm. Chỉ tiếc người có thể thoả mãn những điều kiện này quá ít.” Hạ Trường Thu nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Có một số việc không thể cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Lòng dạ nhị tiên sinh rộng rãi, nhất định có thể đạt tới cảnh giới cao hơn về kiếm đạo.” Hạ Trường Thu thán phục.
“Đa tạ.”
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu và đám người Nhiếp Thanh Vân đã trở về đại điện trên ngọn chủ phong.
Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà toàn thân đầy máu nằm trên cáng cứu thương, thấy Lục Châu tiến vào, hai người cố gắng ngẩng đầu lên.
“Lục, Lục tiền bối…”
Lục Châu phất tay. “Miễn lễ đi.”
Diêu Thanh Tuyền lộ vẻ xấu hổ: “Lục tiền bối, xin ngài hãy cứu Điện chủ! Điện chủ bị Dư Trần Thù bắt đi rồi!” Nói xong hắn ho khan một trận kịch liệt.
Vu Vu lập tức chạy tới: “Để ta trị liệu cho các vị!” Nàng vươn tay ra, một quả cầu năng lượng màu đỏ hiện ra trong lòng bàn tay rồi bay về phía hai người.
Được Vu Vu trị liệu, sắc mặt hai người tốt hơn một chút, hơi thở cũng bớt hổn hển. Vu Vu không hài lòng nói: “Lại lần nữa.”
Sau đó nàng liên tục thi triển quả cầu đỏ hơn mười lần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà còn chưa kịp tốt lên thì gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ bừng, miệng thở hồng hộc, xem ra nguyên khí đã tiêu hao gần hết.
“Vu Vu cô nương, đừng phí sức nữa, đây là Nghiệp Hoả… Cô nương không trị được thứ này đâu.” Diêu Thanh Tuyền nói.
Vu Vu buồn bực dậm chân, nàng quả thật không còn cách nào khác. Kỷ Phong Hành xấu hổ vò đầu nói:
“Sư muội ta tu vi không cao, chỉ biết mỗi chiêu trị liệu Toạ Vong Công này thôi, khiến các vị chê cười rồi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Toạ Vong Công? Khai mấy diệp rồi?”
Kỷ Phong Hành lập tức đáp: “Lục tiền bối, nàng là nhị diệp, là thiên tài có tiềm lực nhất ở Thiên Liễu Quan!”
“Không tệ.” Lục Châu đánh giá, “Có tấm lòng như vậy đúng là hiếm thấy.”
Nói xong, Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên. Ánh mắt mọi người lộ vẻ hâm mộ. Lam liên toả ra sinh cơ nồng đậm, những người có mặt đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Có một dạo mọi người đều suy đoán xem Lục tiền bối rốt cuộc là thần thánh phương nào. Chẳng lẽ trên đời này còn có lam liên giới tồn tại hay sao?
Từng đoá lam liên rơi vào người Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà. Khi lam liên nở rộ, Lục Châu cảm nhận được trong cơ thể bọn họ có liệt hoả hừng hực thiêu đốt, liệt hoả này mạnh hơn Huyết Dương Tự Pháp Không gấp mấy lần.
“Đây chính là Nghiệp Hoả của thập diệp?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ, tiếp tục gia tăng lực lượng phi phàm trong lam liên.
Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà cảm thấy cơ thể mình trở nên mát lạnh, Nghiệp Hoả hừng hực trong người bị lam liên bao trùm, chỉ trong chốc lát đã bị dập tắt. Sắc mặt hai người lập tức trở nên thư thái hơn rất nhiều.
“Đa tạ Lục tiền bối.”
“Tuy Nghiệp Hoả đã bị diệt nhưng các ngươi vẫn phải tiếp tục điều dưỡng cơ thể.” Lục Châu dặn.
“Vâng.”
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Với thủ đoạn của Tư Không Bắc Thần thì dù không đánh lại Dư Trần Thù cũng không đến nỗi bị hắn bắt đi chứ?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Diêu Thanh Tuyền thở dài. “Hắn có Phiền Lung Ấn.”
“Phiền Lung Ấn?” Mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc. Nhiếp Thanh Vân lên tiếng giải thích:
“Lục tiền bối, Phiền Lung Ấn có lai lịch rất lớn. Trước kia hơn trăm thiên tài của Cứu Thiên Viện không ngừng nghiên cứu về thế giới bên ngoài, bọn hắn đã chế tạo ra không ít loại vũ khí. Phiền Lung Ấn chính là một trong những vũ khí mà bọn hắn tự hào nhất, nghe đồn nó là vũ khí gần đến hồng cấp nhất Đại Đường. Chẳng trách, chẳng trách!”
“Phiền Lung Ấn có đặc điểm gì?” Lục Châu hỏi.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu: “Ta chỉ nghe người ta nói, cũng không biết rõ rốt cuộc nó trông như thế nào, có tác dụng gì.”
Mọi người lập tức quay sang nhìn Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà. Diêu Thanh Tuyền nói:
“Phiền Lung Ấn có màu xanh lục, trông tựa như là ngọc tỉ, khi thi triển sẽ phình to ra như một tấm lưới trời, lúc rơi xuống đất biến thành lồng giam không thể phá vỡ. Tư Không điện chủ chính vì thứ này mà chịu thiệt, bị Phiền Lung Ấn trói buộc hoàn toàn.”
Diêu Thanh Tuyền kể lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Phiền Lung Ấn cực kỳ bá đạo, có chút giống với Tứ Phương Cơ, nhưng Tứ Phương Cơ chỉ có tác dụng áp chế và phòng ngự, mang tính phụ trợ là chính, mà Phiền Lung Ấn lại có khí thế dời non lấp biển, lực lượng của nó bá đạo vô cùng.”
Nhiếp Thanh Vân kinh ngạc nói: “Tư Không lão tặc dù sao cũng là một vị thập diệp danh chấn thiên hạ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú. Phiền Lung Ấn muốn bắt được Tư Không lão tặc cũng không đơn giản như thế!”
Chương 990 Vô đề
Diêu Thanh Tuyền thở dài:
“Chỉ dựa vào Phiền Lung Ấn đúng là rất khó có thể bắt được Điện chủ, nhưng Dư Trần Thù còn nắm giữ Nghiệp Hoả, lại thêm tu vi thập diệp. Hắn đại chiến với Điện chủ một lúc lâu, hai người san bằng hơn mười ngọn sơn phong, cả mảng rừng ở phía đông đã chìm trong biển lửa. Đến cuối cùng, Điện chủ hao hết toàn lực, Nghiệp Hoả quả thật quá bá đạo, dưới tình trạng kiệt sức như thế, Phiền Lung Ấn mới có thể giam giữ được ngài ấy.”
Triệu Giang Hà nói bổ sung:
“Lục tiền bối, Phiền Lung Ấn cực kỳ nguy hiểm. Người nào bị nó trói buộc sẽ không thể điều động nguyên khí.”
“Lại còn trói buộc tu vi?” Nhiếp Thanh Vân nhíu mày.
Tư Không Bắc Thần bị Dư Trần Thù bắt đi, Cửu Trọng Điện bây giờ đang yếu ớt nhất. Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà không tín nhiệm Nhiếp Thanh Vân, chỉ có thể nhìn Lục Châu cầu cứu.
Lục Châu hỏi: “Hai người các ngươi thoát đi bằng cách nào?”
“Hầy…” Triệu Giang Hà che ngực ho khan. “Phiền Lung Ấn giam cầm Điện chủ, hai người chúng ta liều chết bỏ chạy, nếu không nhờ Điện chủ cố kéo dài thời gian thì chúng ta chỉ e là…”
“Trừ thứ này ra, Dư Trần Thù còn thủ đoạn nào nữa?”
Diêu Thanh Tuyền lắc đầu đáp: “Thật hổ thẹn, chúng ta chỉ đủ sức bức hắn sử dụng Nghiệp Hoả và Phiền Lung Ấn, đám trưởng lão đi cùng hắn còn chưa từng xuất thủ.”
Nhiếp Thanh Vân ngưng trọng nói: “Không ngờ Dư Trần Thù lại lợi hại như vậy.”
Nói đến đây, Nhiếp Thanh Vân quay sang chắp tay với Lục Châu: “Tên Dư Trần Thù này đang dùng biện pháp chặt tay chặt chân liên minh chúng ta. Nếu thật là như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt Vân Sơn.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Dư Trần Thù chắc chắn vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh, Lục Châu không thể trực tiếp chạy tới khiêu chiến được. Chẳng lẽ dùng Thẻ Dịch Dung để lẻn vào Thiên Vũ Viện rồi quăng ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng? Mọi việc nào có đơn giản như thế.
“Trong khoảng thời gian này, tu hành giả cửu diệp trở lên không được tự ý rời khỏi Vân Sơn.” Lục Châu hạ lệnh.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu, đám trưởng lão Vân Sơn khom người đáp: “Vâng.”
Lục Châu quay sang dặn dò Diêu Thanh Tuyền: “Thông tri cho ba vị thủ toạ còn lại của Cửu Trọng Điện không được hành động nông nổi. Dư Trần Thù không giết Tư Không Bắc Thần thì chúng ta vẫn có thể cứu hắn. Kẻ này hẩn là muốn dùng Tư Không Bắc Thần làm mồi nhử.”
“Vâng…” Diêu Thanh Tuyền vội đáp, hắn biết Cửu Trọng Điện bây giờ chỉ có thể dựa vào Lục tiền bối, “Nếu Dư Trần Thù nhân cơ hội này đánh lén Cửu Trọng Điện thì sao?”
“Đừng lo lắng, Cửu Trọng Điện có đại trận thủ hộ, nếu thật sự đánh nhau thì trong lúc nhất thời cũng không ai làm gì được các ngươi. Nếu Dư Trần Thù dám ló mặt ra, lão phu nhất định sẽ tự tay bắt hắn.”
Nghe vậy, hai người Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Châu. Lục Châu nhíu mày vung tay, cương khí nâng bọn hắn đứng dậy.
“Nam nhân đại trượng phu, hở một chút là quỳ, còn ra thể thống gì.”
Hai người gian nan đứng dậy, khom người thật sâu: “Đa tạ đại ân đại đức của Lục tiền bối.”
Lục Châu quay đầu nói với Nhiếp Thanh Vân: “Lệnh cho người kiểm tra lại đại trận Vân Sơn.”
“Vâng.” Nhiếp Thanh Vân nhanh chóng hạ lệnh kiểm tra đại trận lại một lượt.
. . .
Trở về phòng, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 147.440 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.730 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 138 (bị động), Thẻ Ngụy Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 2, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 77
Tọa kỵ: Bạch Trạch (hồng liên giới), Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang nghỉ ngơi), Cùng Kỳ, Đương Khang (đang đến Ma Thiên Các).
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ, Tử Lưu Ly, Tam Xoa Kích.
Đáng tiếc, thẻ đạo cụ chủ lực quá ít, sớm biết như thế ban đầu ở kim liên giới hắn đã cố gắng không tiêu xài thẻ đạo cụ mà toàn lực đề thăng tu vi.
Nhớ tới cảnh tượng hắc liên xuất hiện trong thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu tin rằng hắc liên là một chủng tộc tu hành giả càng đáng sợ hơn. Nếu gặp phải đám người này, thẻ Một Kích Chí Mạng lại có giá trên trời thì hắn chỉ có thể bó tay chịu trói.
Ngã một lần sẽ khôn ra, hiện tại ở hồng liên giới Lục Châu tốt nhất nên hạn chế sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng thì hơn.
“Dư Trần Thù…”
Nếu sử dụng thiên nhãn thần thông thì có thể rình mò kẻ này không? Phải thử một chút.
Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết Thiên thư. Trước mắt hắn hiện ra lam quang ——
[Mục tiêu không thể quan sát, quyền hạn hiện tại của ký chủ chỉ có thể nhìn thấy người phe mình.]
Còn tưởng là có thể nhìn được bất kỳ ai chứ.
“Tư Không Bắc Thần.”
Lục Châu lại lần nữa đọc khẩu quyết. Trước mắt hắn hiện ra lam quang, lực lượng phi phàm nhanh chóng bị rút đi.
Lục Châu nhìn thấy một mảnh hắc ám, trên đỉnh đầu có một chút tia sáng rọi xuống người Tư Không Bắc Thần, hai tay hắn bị xiềng xích trói chặt, mái tóc rối tung, trên mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Soạt! Gần đó chợt truyền đến tiếng xiềng xích gõ xuống sàn nhà.
“Ê, người mới, ngươi cũng bị lão già kia gạt vào đây à?”
“Người mới, sao im lặng quá vậy, nói gì đi chứ…”
Xung quanh vẫn tối đen như mực. Lục Châu không tiếp tục thi triển thần thông nữa. lực lượng phi phàm tiêu hao quá nhanh, mà phạm vi quan sát lại rất có hạn.
“Đó là nơi nào?” Lục Châu lâm vào trầm tư.
Lục Châu biết quá ít về Thiên Vũ Viện, dù nhìn thấy Tư Không Bắc Thần cũng không biết hắn đang ở đâu, nhưng ít nhất có thể xác định Tư Không Bắc Thần còn sống.
Trong khoảng thời gian này tu vi Lục Châu đã tiến vào cửu diệp hậu kỳ, nhiều nhất là mười ngày nữa Lục Châu sẽ có thể thử nghiệm khai thập diệp.
Thấy Thẻ Nghịch Chuyển còn 77 tấm, Lục Châu sử dụng luôn mười tấm. Năng lượng sinh cơ vô cùng cường đại nhanh chóng hội tụ trên ngọn sơn phong.
Đám người Nhiếp Thanh Vân lúc này đang chỉnh lý đống rương bảo vật bên ngoài chợt ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là…?” Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân phức tạp.
Bình luận facebook