• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 996-1000

Chương 996 Vô đề

“Đứng hàng thứ bảy sao có thể cường đại hơn người đứng đầu và người thứ hai?” Mạnh Trường Đông cảm thấy không hợp lý cho lắm.

“Chưa chắc.” Lý Vân Tranh nói. “Đạo tu hành không dựa vào tuổi tác, chỉ xem trọng thực lực. Ta nghe Hạ quán chủ nói đồ đệ được sư công ưa thích nhất vốn không phải là đại sư bá và nhị sư bá đâu.”

Mạnh Trường Đông nhớ tới lúc liên lạc với kim liên giới thông qua phù chỉ đã nhìn thấy Thừa Hoàng khổng lồ quét ngang đám người hồng liên xâm lấn như thế nào, bèn tán thành gật gật đầu.

Xem ra trở thành hộ pháp Ma Thiên Các chẳng mất mặt xíu nào!

Ầm! Ngưng thú đột nhiên vươn cánh, bốn con mắt trừng lớn, máu tươi chảy ròng ròng. Nó đã hoàn toàn điên cuồng.

Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, buông nó ra đi, coi chừng pháp thân của đệ bị thương đó.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu tung người bay lên, thu hồi pháp thân. Ngưng thú được giải thoát lập tức rít lên một tiếng chói tai.

Gruuuuuu —— ——

Nhiếp Thanh Vân cười ha hả: “Không ngờ chúng ta lại có thể giết được Mệnh Cách thú! Chờ nó nổi điên xong sẽ tiến vào giai đoạn kiệt sức, chúng ta lại giết nó cũng không muộn.”

“Nói có lý, bây giờ tránh đi là được.” Vu Chính Hải tán thành.

Đúng lúc này, Ngung thú đột nhiên quay đầu lại, vỗ cánh bay lên thật cao rồi lao thẳng xuống chỗ ba người.

“Tránh đi.” Ba người lập tức chia ra ba đường né tránh.

Thế nhưng… mục tiêu của hung thú lại là tầng bình chướng. Ầm!

Rắc! Thời gian duy trì bình chướng quá dài, năng lượng không đủ nữa, bình chướng nứt ra rồi dần dần tiêu tán.

Nhiếp Thanh Vân nhíu mày: “Không xong, bình chướng bị phá rồi!”

Ngung thú vỗ cánh khiến các công trình kiến trúc xung quanh ầm ầm sụp đổ, sau đó nó lại bay vọt lên không trung.

“Nó muốn làm gì?” Nhiếp Thanh Vân ngây ngốc nhìn. “Chả lẽ nó định chạy trốn?”

Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Nó trốn không được!”

Đúng lúc này, ở đằng xa có một toà sân viện bị phá tung nóc, Lục Châu mang theo pháp thân cửu diệp, toàn thân được cương ấn bao bọc bay vọt lên cao, tung ra lam sắc chưởng ấn.

Chưởng ấn như thiểm điện bay đến phần bụng hung thú, tầng phòng ngự của nó dường như vô hiệu, lập tức bị chưởng ấn đánh thủng bụng.

“Sư phụ?!” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cả kinh.

“Lục tiền bối.”

Ngung thú ngẩng đầu nhìn lão giả vừa xuất hiện, trên thân lão giả này toả ra sinh mệnh khí tức rất nồng đậm.

Nó rất muốn được ăn tươi nuốt sống lão giả này, nhưng cũng lại e sợ không thôi. Tuy rằng nó không thông minh như con người nhưng nó lại có bản năng cơ bản nhất của một loài thú — sợ hãi.

Ngung thú hét thảm một tiếng rồi quay đầu chạy trốn. Vì bị trọng thương nên tốc độ của nó không còn nhanh như trước nữa.

Lục Châu lăng không giữa trời nhìn nó. “Đừng cho nó chạy.”

Nhiếp Thanh Vân lập tức nói phụ hoạ: “Để ta đuổi theo! Nó không chạy thoát được.”

Pháp thân thập diệp lại xuất hiện, hồng liên nở rộ, Nhiếp Thanh Vân liên tục thi triển đại thần thông xuất hiện trước mặt Ngung thú, cùng nó đại chiến một trận.

Lục Châu liếc nhìn pháp thân sau lưng mình, quá trình khai diệp vẫn đang tiến hành nhưng Lục Châu có thể cảm nhận được kim liên cửu diệp đã bão hoà. Chỉ cần chờ đến khi dưa chín cuống rụng là được.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn về phía pháp thân của sư phụ, suy nghĩ đến xuất thần.

Kim liên xoay tròn tạo ra sinh cơ cực đại, tuy rằng hai người không hiểu nhưng đạo tu hành đôi khi lại không cần phải quá rõ ràng. Bọn họ bị kim liên và Kim Diễm hấp dẫn, rơi vào trạng thái chìm đắm như thể chính mình đang khai diệp.

Lục Châu liếc nhìn hai người, thầm hiểu Vạn Thế Sư Biểu đang phát huy tác dụng khiến hai đồ đệ đạt được cảm ngộ nên hắn cũng không quấy rầy. Bàn tay khẽ đảo, Vị Danh Cung xuất hiện.

Lục Châu bay lên cao rồi kéo căng dây cung, lực lượng phi phàm kết hợp với cung tiễn hoang cấp tạo ra bốn tia tiễn cương lam sắc bay thẳng về phía Ngung thú, mục tiêu chính là bốn con mắt của nó.

Ầm!

Ngung thú phát ra tiếng kêu thê lương, nó hoàn toàn đã mất đi ánh sáng. Máu tươi chảy tràn trên mặt nó, đù có lực phòng ngự kinh người nhưng mắt nó lại không hề cứng rắn như những bộ phận khác.

“Lục tiền bối thật cao minh, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Nhiếp Thanh Vân tán thán.

Trong lòng Lục Châu đang tính toán độ mạnh mẽ của Ngung thú. Lúc trước trong Hắc Thuỷ Huyền Động hắn phải dùng thẻ Một Kích Chí Mạng mới giết được Xích Diêu. Thực lực của Xích Diêu vượt qua cửu diệp, tiếp cận thập diệp, mà Ngung thú trước mặt lại càng cường đại hơn Xích Diêu ba phần.

“Đừng đến quá gần. Nó đã mất đi tầm nhìn, chạy không được xa.” Lục Châu nói.

Nhiếp Thanh Vân gật đầu, đứng xa xa quan sát.

. . .

Trong lúc đó, tại một rừng cây ở đằng xa có một tiểu đội trinh sát đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

“Đó là ai vậy? Người của kim liên giới?”

“Lão đại, hay là chúng ta đến gần một chút để quan sát?”

“Cút, không thấy có rất nhiều cao thủ sao? Tên thập diệp kia hẳn là Nhiếp Thanh Vân, hai tên cửu diệp là chó săn của kẻ họ Lục. Lão già mới tới này là thần xạ thủ cửu diệp kim liên, lại mang theo Nghiệp Hoả, hẳn cũng là chó săn của kẻ họ Lục kia. Chúng ta mà mò lại đó sẽ bị thần xạ thủ bắn thủng như cái sàng cho xem!”

“Ách… lão đại dạy phải!”

Năng lực tấn công từ khoảng cách xa của thần xạ thủ là cơn ác mộng của tu hành giả cấp thấp.

“Truyền tin tức này về cho Thiên Vũ Viện, lão già Dư Trần Thù này rốt cuộc cũng có đối thủ.”

“Vâng.”

. . .

Lục Châu nín hơi ngưng thần nhìn Ngung thú đang ra sức giãy dụa. Từ nãy đến giờ nó vẫn nhìn Lục Châu không rời mắt.

Vu Chính Hải bỗng nhìn về phía Lục Châu. “Hình như sư phụ có điểm gì đó thu hút nó.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Nó có thể cảm nhận được sinh cơ. Sư phụ, việc còn lại hãy giao cho đồ nhi, người trở về nghỉ ngơi đi.”

Vu Chính Hải nói phụ hoạ: “Nhị sư đệ nói đúng đó sư phụ, loại chuyện này không cần người phải xuất thủ, có chúng đồ nhi và Nhiếp Thanh Vân là đủ rồi.”

Ba người hoàn toàn chính xác có đủ năng lực để ứng phó với Ngung thú.

Nhưng đúng lúc này, Ngung thú đột nhiên phóng về phía Lục Châu. Nó cảm nhận được cơ hội sinh tồn duy nhất của mình chính là ăn tươi nuốt sống món mỹ vị này.
Chương 997 Vô đề

“Không được!” Nhiếp Thanh Vân loé lên xuất hiện trước mặt nó ngăn trở.

Ầm! Hung thú mặc kệ hắn, cưỡng ép va chạm, Nhiếp Thanh Vân không thể không tránh né.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời đánh ra vô số kiếm cương đao cương, nhưng Ngung thú vẫn cố chịu đấm ăn xôi, mặc cho trên người mình tràn đầy vết thương, dùng hết khí lực vọt về phía Lục Châu.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu nhấc tay tung chưởng, không tiếc lực lượng phi phàm đánh về phía Ngung thú. Ầm! Hai bên tiến vào trạng thái chiến đấu.

Lực lượng phi phàm tiêu hao rất nhanh, Ngung thú như phát điên, mặc kệ thương thế trên người mình nặng đến thế nào cũng quyết không buông tha Lục Châu.

Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng vang thanh thuý. Két ——

Lục Châu quay đầu nhìn lại, toà kim liên đã nở rộng ra tạo chỗ trống cho mảnh liên diệp thứ mười xuất hiện. Thập diệp kim liên nở rộ!

Pháp thân nhanh chóng kéo dài ra, một trượng, hai trượng, ba trượng… cuối cùng cao vút lên thành hai mươi trượng chạm tới tầng mây. Đan điền khí hải được nguyên khí và tu vi cường đại bổ sung, Kim Diễm càng thêm cháy rừng rực.

Thú tính của Ngung thú giảm mạnh, toàn thân nó run lẩy bẩy. Tay trái Lục Châu thu hồi lam chưởng, tay phải xuất hiện Vị Danh Kiếm.

Một tia kiếm cương khổng lồ bao bọc lấy Vị Danh Kiếm, kiếm cương dài mười trượng, rộng mấy trượng mang theo Kim Diễm, hắc sắc phù văn và lực lượng phi phàm đâm xuyên người Ngung thú!

Xoẹt ——

Kim sắc hoả diễm lập loè khiến toà pháp thân cao hai mươi trượng vô cùng chói mắt. Phàm là người nhìn thấy cảnh này đều phải kính sợ.

Đối với đám người Nhiếp Thanh Vân, bọn hắn lập tức minh bạch một sự thật: Lục tiền bối rốt cuộc đã dùng toàn lực ứng phó!

Một kiếm kia kinh diễm toàn trường, sạch sẽ lưu loát, kiếm cương đâm xuyên tim Ngung thú khiến nó quên đi cả giãy dụa, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cơn đau truyền đến đã thấy sinh mệnh mình đang cấp tốc trôi đi.

Nhiếp Thanh Vân, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều cảm thán nhìn. Kiếm chiêu không hề hoa lệ mà đơn giản đến cực điểm, cứ thế đâm vào người Ngung thú như đâm xuyên qua đậu hũ.

Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Ngung thú rít lên một tiếng vang dội, lần này tiếng kêu của nó ẩn chứa sóng âm cường đại khiến đám người phải lui về sau.

Lục Châu nhíu mày, Mệnh Cách thú ngoan cường hơn tưởng tượng của hắn. Một kiếm vừa rồi đã dùng gần một nửa lực lượng phi phàm lại không thể giết chết nó.

Ngung thú lúc này đã quay đầu bỏ chạy, nó quyết định từ bỏ mỹ thực mà toàn lực chạy trốn.

Lục Châu nào có thể bỏ qua cho nó, cấp tốc truy kích theo, thi triển mấy lần đại thần thông đến chắn trước mặt nó, hai tay cầm chặt Vị Danh Kiếm chém xuống mang theo toàn bộ lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể.

Xoẹt ——

Một tia kiếm cương còn lớn hơn trước xuất hiện, từ trán Ngung thú xẻ dọc xuống khiến thân thể nó bị chia thành hai nửa.

Nhiếp Thanh Vân, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đứng cách đó không xa thấy cảnh này đều cứng đờ. Đám đệ tử Vân Sơn thì khỏi phải nói, miệng mồm há hốc càng thêm khoa trương.

Lục Châu biết việc truy kích Ngung thú sẽ rất mất thời gian, từ đó tai mắt của người khác cũng sẽ phát hiện ra, thời gian càng lâu càng xuất hiện nhiều biến số, thế nên hắn mới dốc toàn bộ lực lượng phi phàm để tung ra một kiếm chí mạng.

Chỉ có tốc chiến tốc thắng mới không để lại vết tích.

. . .

Trong rừng cây, đám trinh sát cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối một kiếm kinh tâm động phách kia.

“Vãi lìn! Thì ra là thập diệp Nghiệp Hoả!”

“Ủa rốt cuộc là màu gì thế? Sao lúc lam lúc vàng…”

“Ta cũng hoa cả mắt này, đứng xa quá nên nhìn không rõ.”

“Ta phải gửi phi thư cho Thiên Vũ Viện ngay.”

“Gửi cái rắm! Chỉ cho ta mấy lá bùa, ta cần gì phải dốc công dốc sức với bọn hắn như vậy. Đây chính là thập diệp Nghiệp Hoả đó, chúng ta gây sự với người ta làm cái gì! Đừng nhìn nữa, rút mau!”

“Lão đại, rốt cuộc vừa rồi là màu gì vậy? Ui daaa — lão đại, ta sai rồi!”

. . .

Ầm một tiếng, thân thể Mệnh Cách thú dộng mạnh xuống mặt đất.

[Ting — đánh giết Mệnh Cách thú “Ngung”, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Lúc này đám người mới tỉnh táo trở lại. Nhiếp Thanh Vân lại càng thêm kính sợ, cùng là thập diệp mà tu vi của Lục tiền bối và hắn chênh lệch như trời với đất.

“Chúc mừng Lục tiền bối đánh giết Mệnh Cách thú.”

“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải chắp tay.

Lục Châu đã thu hồi pháp thân và Vị Danh Kiếm, hạ xuống quan sát thi thể Ngung thú rồi tìm kiếm trái tim sinh mệnh.

Nhiếp Thanh Vân nói: “Trái tim sinh mệnh hẳn là nằm ở vị trí trái tim.”

“Chưa chắc, dã thú sau khi tu hành đều sẽ phát sinh dị biến, trở thành hung thú với nội tạng và xương cốt tráng kiện hơn rất nhiều. Trái tim là trái tim, còn trái tim sinh mệnh là tinh hạch cô đọng lại, hai thứ này không thể đánh đồng với nhau.” Lục Châu giải thích.

“Thụ giáo, là ta ngu dốt.” Nhiếp Thanh Vân hổ thẹn nói. “Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy kim sắc hoả diễm, không ngờ lại lợi hại như vậy.”

“Có gì khác biệt với hồng sắc Nghiệp Hoả à?” Vu Chính Hải hỏi.

“Hồng sắc Nghiệp Hoả khi cháy lên trông như ngọn lửa bình thường mà chúng ta hay thấy, mà kim sắc Nghiệp Hoả lại mang theo cảm giác phá huỷ trong đó.”

“Cái nào mạnh hơn?”

“Cũng khó nói, người nắm giữ Nghiệp Hoả vốn rất ít. Từ lần Lục tiền bối giao chiến với Diệp Chân thì ta thấy hai loại Nghiệp Hoả này cũng tương tự nhau. Tuy nhiên thời điểm đó Lục tiền bối đang áp chế tu vi xuống cửu diệp. Nếu ngài dùng thập diệp Nghiệp Hoả thì chắc chắn Diệp Chân không phải là đối thủ.” Nhiếp Thanh Vân nói.

Lúc này Lục Châu đã nhìn thấy viên trái tim sinh mệnh toả ra hồng sắc quang hoa bèn phất tay thu nó lại.

[Ting — thu hoạch được trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú “Ngung”, có thể cung cấp 1.500 tuổi thọ, giúp khai Mệnh Cách. Năng lực Mệnh Cách: Phòng ngự.]

Hai mắt Nhiếp Thanh Vân sáng lên nhìn tinh thạch trên tay Lục Châu với vẻ ao ước. “Lục tiền bối, đó có phải là Mệnh Cách Chi Tâm?”

Lục Châu gật đầu. “Đúng thật là Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Chúc mừng Lục tiền bối!”

“Chúc mừng sư phụ.”

Ba người đồng loạt khom người.

Lục Châu cất Mệnh Cách Chi Tâm vào rồi phất tay. “Trở về.” Sau đó tung người bay về Vân Sơn.
Chương 998 Vô đề

Cùng lúc đó, trong Lễ Thánh điện.

“Viện trưởng, chúng ta đã phái người đến Thiên Luân sơn mạch. Trong liệt cốc phía đông sơn mạch phát hiện tung tích của Mệnh Cách thú. Nơi đó rất có thể là chỗ trú ẩn của nó.”

Các trưởng lão đều lộ vẻ mừng rỡ.

“Đúng là chuyện tốt. Đã bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc hồng liên giới xuất hiện một vị tu hành giả khai Mệnh Cách!”

“Viện trưởng, ta đề nghị chúng ta xuất phát đến Thiên Luân sơn mạch ngay bây giờ.”

“Đúng, chuyện này không thể trì hoãn!”

Các trưởng lão đều lên tiếng hưởng ứng, nhưng Dư Trần Thù lại không trả lời vấn đề này mà bình tĩnh hỏi:

“Có tin tức gì về Ngung thú ở Vân Sơn chưa?”

“Bẩm Viện trưởng đại nhân, đám trinh sát không gửi phi thư về. Người của chúng ta đã bay đến đó điều tra.”

Giản Đình Trung nói: “Muốn bắt Mệnh Cách thú loại phòng ngự không phải là chuyện dễ dàng, rất có thể nó đã bỏ trốn. Nếu vậy Mệnh Cách thú nhất định sẽ trốn về liệt cốc.”

“Vậy thì càng không thể chờ, ta đề nghị toàn bộ quân chủ lực Thiên Vũ Viện cùng xuất phát đi bắt Mệnh Cách thú.” Giản Đình Trung trầm giọng nói.

“Vậy thì không được, Thiên Vũ Viện nhất định phải có đại tu hành giả toạ trấn, không thể toàn bộ rời đi. Hiện tại kim liên giới đang xâm lấn trắng trợn, vô cùng đáng hận, nhất định phải đề phòng bọn hắn đánh lén.” Có người lên tiếng.

Dư Trần Thù vẫn trầm mặc không nói, rơi vào trầm tư.

Đám trưởng lão trong Lễ Thánh điện tranh luận một lúc vẫn không thống nhất được, mọi người bèn quay sang chờ quyết định của Dư Trần Thù.

Dư Trần Thù nói:

“Không thể lỗ mãng, trước tiên phái người đến Thiên Luân sơn mạch điều tra, phòng ngừa kế điệu hổ ly sơn. Nếu thật sự có Mệnh Cách thú xuất hiện thì chúng ta ra tay cũng không muộn.”

Các trưởng lão đều gật đầu đồng ý. Làm vậy an toàn của Thiên Vũ Viện vẫn được đảm bảo mà khả năng tóm được Mệnh Cách thú lại càng lớn. Dư viện trưởng tự thân xuất mã quả nhiên mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Thiên Vũ Viện bắt được Tư Không Bắc Thần không dễ, đương nhiên không thể để Vân Sơn và Cửu Trọng Điện tìm cơ hội giải cứu hắn.

“Đúng rồi, Vương Sĩ Trung và bệ hạ bao giờ mới trở về?” Dư Trần Thù hỏi.

“Mấy tên thuộc hạ của Vương Sĩ Trung đã quay trở lại, nói là bệ hạ đi du sơn ngoạn thuỷ mấy ngày nữa sẽ về.”

Dư Trần Thù khẽ nhíu mày. “Điều tra đi. Vương Sĩ Trung làm người rất cẩn thận, sao có thể tuỳ tiện đồng ý để tiểu hoàng đế đi du sơn ngoạn thuỷ.”

“Vâng.”

“Hôm nay tới đây thôi, việc này không được để lộ ra ngoài.” Nói xong Dư Trần Thù chắp tay sau lưng rời khỏi Lễ Thánh điện.

Giản Đình Trung và Khâu trưởng lão cùng theo sau.

. . .

Trên Vân Sơn.

Thấy Lục Châu và các sư huynh đã trở về, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội chạy ra đón. “Sư phụ!”

Lục Châu nhìn hai nàng, phát hiện khí tức cả hai đều đã thay đổi. “Đột phá rồi?”

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Nhờ có sư phụ, đồ nhi đã tấn thăng bát diệp, Hải Loa sư muội là tam diệp đỉnh phong.”

Nhiếp Thanh Vân tấm tắc khen: “Tuổi còn trẻ mà đã là Nguyên Thần cảnh bát diệp, tiền đồ vô lượng!”

Tu hành giả thiên tài trên Vân Sơn có không ít, nhưng người có thể so sánh với hai nàng hoàn toàn chẳng có lấy một người.

Lục Châu hài lòng gật đầu. Đây cũng là tác dụng của Vạn Thế Sư Biểu.

Lúc này, đám người Mạnh Trường Đông, Lý Vân Tranh, Hạ Trường Thu, Vu Vu, Kỷ Phong Hành và trưởng lão Vân Sơn cũng lục tục kéo tới.

“Lục tiền bối đại triển thần uy đánh giết Ngung thú, thật khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt.”

“Chúc mừng Lục tiền bối thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Chỉ là một con Mệnh Cách thú, không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp.

Mạnh Trường Đông nói: “Lục tiền bối, ta có lời này không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

“Lai lịch của Ngung thú hết sức đặc thù, ta đã quan sát địa hình bốn phía, đồng thời chiếu theo lộ tuyến phi hành của nó mà dò ngược ra, rốt cuộc có một phát hiện.”

“Phát hiện gì?”

“Ta hoài nghi Ngung thú đến từ Thiên Luân sơn mạch.” Mạnh Trường Đông nghiêm túc đáp.

Mọi người cả kinh. Vu Chính Hải bèn hỏi: “Ý của ngươi là… ở đó có thể có nhiều con Mệnh Cách thú khác đang tồn tại?”

“Không sai.” Mạnh Trường Đông chậm rãi nói, “Trong hai ngàn năm trở lại đây, việc khai Mệnh Cách trở nên khó khăn hơn trước rất nhiều. Chẳng ai biết nguyên nhân vì sao, Thiên Vũ Viện quy kết việc này là do thiên địa ràng buộc.”

“Nói về Mệnh Cách thú thì Mệnh Cách Chi Tâm là thứ mà mọi tông môn đều khao khát có được. Cường giả thập diệp muốn khai Mệnh Cách phải có Mệnh Cách Chi Tâm. Chỉ tiếc trong hai ngàn năm qua không có con hung thú nào thoả mãn được điều kiện này. Ta không biết vì sao bây giờ Ngung thú lại xuất hiện, nhưng một khi đã đến tất nó phải có hang ổ.”

“Động tĩnh Ngung thú gây ra quá lớn, hẳn là rất nhiều người có thể tính ra nó đến từ Thiên Luân sơn mạch. Các đại tông môn nhất định sẽ đến đó để tìm kiếm Mệnh Cách thú.” Mạnh Trường Đông cao giọng nói. “Tu vi Lục tiền bối khó lường, nếu bây giờ ngài đến Thiên Luân sơn mạch thì sẽ không ai dám tranh Mệnh Cách Chi Tâm với ngài.”

Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong bụng lại đang nghĩ, lực lượng phi phàm đã dùng hết, lão phu có muốn đi cũng không được.

“Dư Trần Thù cũng sẽ đi?” Lục Châu hỏi.

“Hẳn là vậy. Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu Mệnh Cách rất nhiều năm, tìm kiếm Mệnh Cách thú khắp chân trời góc bể, thậm chí còn phái người đến các đại sâm lâm và Vô Tận Hải. Cơ hội tốt như vậy Dư Trần Thù chắc chắn sẽ không từ bỏ. Với tu vi của Lục tiền bối, ngài có thể nhân cơ hội này đến Thiên Luân sơn mạch đánh bại Dư Trần Thù.”

Chuyện này…

Lục Châu đột nhiên cảm giác át chủ bài của mình quá ít, đặc biệt là sau khi gặp phải loại đối thủ khó chơi như Diệp Chân.

Dư Trần Thù đương nhiên sẽ không kém hơn Diệp Chân. Nếu không có lực lượng phi phàm, Lục Châu và Dư Trần Thù là kẻ tám lạng người nửa cân. Dư Trần Thù lại có Cứu Thiên Viện, trong tay chắc chắn có không ít thủ đoạn bảo mệnh.

Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?

Đương nhiên Lục Châu cũng không sợ hắn. Chẳng qua Lục Châu cảm thấy muốn bắt Dư Trần Thù thì phải ra tay trong hoàn cảnh chắc chắn phần thắng.
Chương 999 Vô đề

“Mạnh hộ pháp nói có lý, thời gian không đợi người, Lục tiền bối, ta sẽ đi cùng ngài đến Thiên Luân sơn mạch.” Nhiếp Thanh Vân nói.

“Đồ nhi nguyện đi cùng sư phụ.” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thanh nói.

Mệnh Cách Chi Tâm là chuyện đại sự, nhất định sẽ gây ra phong ba bão táp không nhỏ, rất có thể đôi bên sẽ phải đánh nhau đến ngươi sống ta chết.

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ không nên nóng vội.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía sân viện của mình trên ngọn sơn phong đã chẳng còn nguyên vẹn.

Nhiếp Thanh Vân vội nói: “Ta sẽ cho người sửa chữa ngay, mời Lục tiền bối đến Thiên điện nghỉ ngơi tạm.”

Lục Châu gật đầu: “Mệnh Cách quan trọng như vậy, chúng ta càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngung thú đã bị lão phu giết, nếu lão phu rời khỏi Vân Sơn, Dư Trần Thù nhân cơ hội này lẻn vào giết chóc bắt người thì các ngươi làm sao chống cự được?”

“Chuyện này…” Nhiếp Thanh Vân sửng sốt. Đúng là hắn chưa nghĩ đến chuyện này.

Lục Châu không nói gì nữa, xoay người bay về phía Thiên điện. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

“Lục tiền bối nói cũng đúng, Dư Trần Thù còn ở đây, chúng ta không thể hành động vội vàng. Tư Không tiền bối đã bị hắn bắt, Vân Sơn càng phải cẩn thận hơn. Với phong cách làm việc của Thiên Vũ Viện thì bọn hắn nhất định sẽ phái người giám thị Vân Sơn, chưa kể còn có cao thủ ẩn tàng trong cung.” Hạ Trường Thu thở dài nói, “Trừ phi Lục tiền bối một mình rời đi, những người khác ở lại thủ hộ Vân Sơn thì may ra.”

Sau khi xảy ra chuyện Tư Không Bắc Thần bị bắt, cả Vân Sơn không ai dám tự ý rời đi.

. . .

Lục Châu vào Thiên điện, lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra lẳng lặng quan sát. “Thứ này thật sự có thể giúp tu hành giả khai Mệnh Cách sao? Mệnh Cách rốt cuộc là gì?”

Lục Châu biết đã đến lúc mình nên tìm hiểu về Mệnh Cách, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn cần quyết định — có nên đi Thiên Luân sơn mạch hay không?

Có lẽ Thiên Luân sơn mạch sẽ trở thành nơi tranh đấu giữa các thế lực, nếu chỉ vì Mệnh Cách thú thì hình như không có lời, vì Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển, đừng nói 1.500 năm, cho dù là 2.000 năm hắn cũng có thể nghịch chuyển được. Duy chỉ có một ưu điểm là Mệnh Cách Chi Tâm có thể giúp tu hành giả có thêm năng lực đặc thù nào đó.

“Lực lượng phi phàm đã dùng hết, át chủ bài lại ít đi một phần.”

Lực lượng phi phàm không chỉ giúp Lục Châu mạnh hơn các tu hành giả cùng giai mà vào thời khắc mấu chốt còn có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng.

Hơn nữa Dư Trần Thù sẽ không đến đó một mình, lại thêm các đại tông môn khác cũng sẽ xuất hiện, dù Lục Châu mang theo Nhiếp Thanh Vân và hai đồ đệ cũng khó có thể thắng được đối phương.

Chẳng lẽ phải che giấu danh tính?

Hai mắt Lục Châu bỗng toả sáng: “Nếu Thiên Vũ Viện đi Thiên Luân sơn mạch, lão phu thừa cơ tập kích Thiên Vũ Viện sẽ cứu được Tư Không Bắc Thần.”

Vừa nghĩ vậy Lục Châu lại lắc đầu. Lão phu có thể nghĩ đến thì Dư Trần Thù cũng vậy.

Thật hối hận vì không dẫn Tư Vô Nhai theo, nhưng hắn nhất định phải mang theo Hải Loa để tra ra thân thế của nàng, mà chỉ có Tiểu Diên Nhi mới thích hợp đi cùng để chăm sóc nàng.

“Người đâu, gọi Mạnh Trường Đông đến, bảo hắn cầm theo phù chỉ.” Lục Châu hạ lệnh.

“Vâng.”

Ít ra vẫn có thể liên lạc với Tư Vô Nhai.

Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông cung kính đẩy cửa đi vào.

“Lục tiền bối, ngài tìm ta?”

“Lão phu muốn liên lạc với Tư Vô Nhai.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Lần này Mạnh Trường Đông đã thông minh hơn, khi không có gì làm hắn đã khắc hoạ sẵn trận đồ. Lúc đệ tử Vân Sơn đến truyền lời hắn đã mang theo trận đồ đến.

Mạnh Trường Đông đặt trận đồ dưới sàn, lấy phù chỉ ra bắt đầu thiêu đốt.

Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai đang nghiên cứu Không Liễn và Thuỷ Toa, thấy trong sảnh xuất hiện ánh sáng bèn lấy phù chỉ ra thiêu đốt. Giữa không trung lập tức xuất hiện một màn hình ánh sáng.

Nhìn thấy Lục Châu và Mạnh Trường Đông, Tư Vô Nhai lập tức hành lễ. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lục Châu phất tay. “Được rồi, không cần đa lễ, vi sư có việc quan trọng cần thương lượng với ngươi.”

“Việc quan trọng?”

Lục Châu nói tóm tắt chuyện về Mệnh Cách thú, Thiên Luân sơn mạch, Thiên Vũ Viện và các thế lực ở hồng liên giới. Chỉ bỏ qua việc mình vừa khai thập diệp mà nói rằng đã là thập diệp từ lâu.

Tư Vô Nhai vội lên tiếng ca ngợi: “Thì ra sư phụ đã tấn thăng thập diệp, chúc mừng sư phụ…”

“Nói chính sự. Theo ý ngươi thì chuyện này vi sư nên ứng phó ra sao?”

Tư Vô Nhai hỏi: “Trong tay sư phụ bây giờ còn bao nhiêu át chủ bài có thể dùng?”

“. . .”

Câu hỏi này thật khó trả lời. Lục Châu cũng không thể nói cho hắn biết mình có thẻ Một Kích Chí Mạng và thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Nhưng không nói ra thì làm sao mà bàn bạc chiến lược?

Thấy sư phụ lâm vào suy nghĩ, Tư Vô Nhai cũng rất thức thời, lập tức nói: “Là đồ nhi đường đột, xin sư phụ thứ tội.”

“Không sao.”

“Đồ nhi cả gan xin hỏi sư phụ một câu, trong tình huống một đối một, sư phụ có chắc chắn đánh thắng Dư Trần Thù không?”

Lục Châu vuốt râu đáp: “Đừng nói là một tên Dư Trần Thù, cho dù có hai Dư Trần Thù, nếu hắn dám chính diện đối mặt thì vi sư cũng nắm chắc sẽ bắt được hắn.”

Trong lòng Mạnh Trường Đông khẽ động. Đây chính là sự tự tin của người khai Mệnh Cách sao? Lúc này Mạnh Trường Đông càng thêm chắc chắn mình gia nhập Ma Thiên Các là việc cực kỳ có lời!

Tư Vô Nhai gật đầu nói:

“Đồ nhi đã hiểu, chuyện này không có gì khó. Nếu Mệnh Cách thú đã bị sư phụ giết thì bên phía Thiên Luân sơn mạch cũng chỉ là ‘có khả năng’ tồn tại Mệnh Cách thú mà thôi. Trên đời này chuyện không chắc chắn thì người ta thường không muốn làm. Vậy thì sư phụ hãy biến việc ‘có khả năng’ trở thành ‘chắc chắn có’. Mệnh Cách quan trọng như vậy, Dư Trần Thù không thể không tìm đến.”

“Làm sao biến việc này thành ‘chắc chắn có’?” Lục Châu hỏi lại.

“Đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Ngung thú ra.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói lời kinh người.
Chương 1000 Vô đề

“Đưa ra?” Lục Châu kinh ngạc.

“Cho dù các thế lực khác tìm đến Thiên Luân sơn mạch cũng chưa chắc sẽ ra tay. Vì thế nếu ta đem Mệnh Cách Chi Tâm ném ra thì nó sẽ biến thành sợi dây dẫn nổ. Một khi Dư Trần Thù xuất hiện, người chỉ việc thuận tay lấy thủ cấp của hắn. Còn nếu Thiên Luân sơn mạch có cao thủ khác thì bọn hắn chắc chắn sẽ đánh nhau để tranh giành, sư phụ chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi là được. Có đôi khi minh hữu kiên cố nhất cũng sẽ sụp đổ trước lợi ích lớn lao.” Tư Vô Nhai nói.

Mạnh Trường Đông: “. . .”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. Phương pháp rất hợp lý, nhưng nghe qua lại có vẻ hèn hạ vô sỉ là thế nào?

“Sư phụ có thể đưa thi thể Ngung thú đến Thiên Luân sơn mạch, giả tạo thành cảnh tượng Ngung thú chạy trốn. Làm vậy cũng sẽ giúp Vân Sơn bớt đi áp lực.”

Mạnh Trường Đông gật mạnh đầu: “Ý kiến hay.”

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồ nhi còn có hai phương án dự phòng khác.”

Mạnh Trường Đông: “. . .”

“Phương án dự phòng thứ nhất, tu vi của đại sư huynh và nhị sư huynh cao thâm, trước khi sư phụ đến Thiên Luân sơn mạch hãy lệnh cho hai sư huynh tới Thiên Vũ Viện khiêu chiến. Sư phụ lưu lại ấn ký trên người các sư huynh, nếu Dư Trần Thù xuất hiện ở Thiên Vũ Viện, hai vị sư huynh không cần loại bỏ ấn ký. Nếu Dư Trần Thù không có ở đó thì loại bỏ ấn ký đi.”

Tư Vô Nhai càng nói càng hăng hái. “Phương án dự phòng thứ hai…”

“Được rồi.” Lục Châu mở miệng ngắt lời hắn.

Ý tưởng nhiều cũng khiến người ta rất nhức đầu. Đồ nhi này ngày ngày nghĩ nhiều như thế không thấy mệt mỏi sao?

Tư Vô Nhai vội khom người nói: “Khiến sư phụ chê cười, đây đều chỉ là một số biện pháp thô thiển, chủ yếu vì đồ nhi không quá rõ ràng chuyện ở hồng liên giới.”

Mạnh Trường Đông thầm oán một câu, mẹ nó thế này mà còn không rõ ràng? Nếu hiểu rõ thì ngươi còn có bao nhiêu ý tưởng xấu nữa đây?

Lục Châu bình tĩnh nói: “Những biện pháp này của ngươi đương nhiên rất tốt, nhưng vi sư làm việc sao phải lén lén lút lút như vậy?”

“Sư phụ dạy phải, mọi âm mưu đều phải khuất phục trước sức mạnh tuyệt đối. Là đồ nhi cứ tự cho mình thông minh.”

Mạnh Trường Đông vốn định nói xen vào hai câu, chủ ý của Tư Vô Nhai tuy không hẳn là diệu kế nhưng cũng rất có tính khả thi, ít nhất cũng là phương pháp thoả đáng. Nhưng nghĩ lại tu vi Lục tiền bối mạnh đến không hợp lẽ thường, hắn đành nuốt xuống. Dù là mưu kế diệu đến đâu, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không còn ý nghĩa.

Tư Vô Nhai chính là người có trải nghiệm rõ ràng về việc này nhất trong số các thành viên Ma Thiên Các.

Lục Châu gật đầu: “Tình hình Ma Thiên Các gần đây thế nào rồi?”

“Bốn vị trưởng lão đều đã tấn thăng cửu diệp, tam sư huynh hơi chậm một chút nhưng cũng đã là bát diệp. Huynh ấy tu luyện rất khắc khổ, đồ nhi cho rằng không bao lâu nữa huynh ấy cũng sẽ vào cửu diệp thôi. Chiêu Nguyệt sư tỷ bề bộn chuyện quốc sự, chỉ mới tăng thêm nhất diệp, đồ nhi cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc nên định mấy ngày nữa sẽ đến Thần Đô xem tình hình thế nào.”

“Ngoài ra, đoạn thời gian trước Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai đảo muốn xung kích cửu diệp nhưng lại khổ vì không có đủ thọ mệnh. Đồ nhi tự mình chủ trương, tặng cho bọn họ hai viên trái tim sinh mệnh.” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu gật đầu:

“Làm tốt lắm. Bồng Lai đảo đã trợ giúp Ma Thiên Các không ít, hai viên trái tim sinh mệnh chẳng đáng là gì. Mấy chuyện nhỏ nhặt này ngươi cứ tự chủ trương, không cần báo cáo với vi sư.”

Tư Vô Nhai khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước Giang Ái Kiếm có đến Ma Thiên Các…”

“Hắn thì có việc gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Hắn nói muốn đến thăm bà nội mình nhưng lại không muốn ở trong cung, hắn muốn xin Chiêu Nguyệt sư tỷ một tấm lệnh bài tự do ra vào hoàng cung. Đồ nhi thấy thời cuộc chưa yên ổn nên từ chối. Đợi thời cơ chín muồi rồi cho hắn sau.”

Nếu Lục Châu đang ở kim liên giới thì đã đồng ý việc này, nhưng Lục Châu rời khỏi kim liên giới đã lâu, không còn nắm rõ tình hình ở đó. Tư Vô Nhai hành động như vậy hẳn là có suy tính của mình, Lục Châu không muốn nhúng tay vào.

“Được. Vi sư còn có chuyện cần dặn dò.”

“Xin sư phụ phân phó.”

“Vi sư đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện không còn đủ tinh lực để làm. Hoàng đế Đại Đường Lý Vân Tranh đọc đủ thi thư, cần mẫn hiếu học, là nhân tài hiếm có. Vi sư đã tự mình chủ trương để ngươi thu hắn làm đồ đệ.”

Tư Vô Nhai giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sư phụ, người, người thay đồ nhi thu… đồ đệ?”

“Ngươi không muốn?” Lục Châu nghi hoặc.

Tư Vô Nhai lập tức xua tay nói: “Đồ nhi không dám, đồ nhi chỉ là sợ sẽ dạy hư đồ đệ. Người này dù sao cũng là vua của một nước, nếu có chút sai lầm thì chẳng phải đồ nhi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?”

“Vi sư tin tưởng năng lực của ngươi. Ngươi đã từng làm thái phó, lúc cần tự tin sao lại hạ thấp mình như thế?” Lục Châu nhíu mày nói, “Chuyện này đã định, ngươi đừng làm vi sư thất vọng.”

“Vâng…” Tư Vô Nhai khom người đáp.

“Nếu không còn chuyện gì khác, Mạnh hộ pháp sẽ truyền lại tin tức của hồng liên giới cho ngươi. Lui xuống đi.”

Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai đồng thanh nói: “Vâng.”

Mạnh Trường Đông nhanh chóng thu hồi trận đồ, hành lễ với Lục Châu rồi xoay người rời đi.

Lục Châu lại gọi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đến.

“Vi sư có việc quan trọng muốn giao cho các ngươi.”

“Xin sư phụ phân phó.” Vu Chính Hải đáp, “Chuyện Thiên Luân sơn mạch người cứ giao cho đồ nhi và nhị sư đệ, cam đoan sẽ không làm hỏng việc.”

Lục Châu lắc đầu. “Không phải chuyện này. Vi sư lệnh cho hai người các ngươi đến Thiên Vũ Viện, ẩn trong bóng tối điều tra hành tung của Dư Trần Thù, chỉ cần xác định hắn có ở Thiên Vũ Viện hay không là được, không được gây sự làm lớn chuyện.”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “? ? ?”

Lục Châu vung tay đánh ra hai đạo ấn ký, ấn ký bay tới dung nhập vào cơ thể hai người.

“Nếu không nhìn thấy Dư Trần Thù thì tiêu trừ ấn ký, tự mình xử trí.”

“Vâng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom