-
Chương 1001-1005
Chương 1001 Vô đề
Lục Châu sửa chữa lại phương án của Tư Vô Nhai một chút. Hồng liên giới không phải kim liên giới, không thể không kiêng nể gì cả. Nội tình Thiên Vũ Viện rất sâu, chưa hẳn không còn thập diệp nào khác ngoài Dư Trần Thù.
“Phải ưu tiên tự bảo vệ mình. Đi đi.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cười đáp: “Xin sư phụ yên tâm, ngay cả việc chạy trốn mà cũng không làm xong thì sao đồ nhi có thể làm chủ một giáo được.”
Nói xong, cảm thấy lời mình quá ngông nghênh, hắn bèn sửa lời: “Ý của đồ nhi là… cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Kỳ thực Vu Chính Hải nói không sai, với bản sự của hắn và Ngu Thượng Nhung, cho dù thập diệp thông thường xuất hiện cũng khó có thể bắt được bọn hắn. Huống chi bọn hắn cũng không phải đến đó để đánh nhau.
Nhìn hai đồ đệ rời khỏi Vân Sơn, Lục Châu cũng đứng đậy đi ra hậu điện, khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch lập tức ngoan ngoãn từ trong rừng rậm chạy ra, bay tới ngồi trước mặt Lục Châu.
“Sử dụng năng lực của ngươi.”
Bạch Trạch phục tùng mệnh lệnh, bay lên phía trên đầu Lục Châu rồi thi triển cơn mưa điềm lành.
Lục Châu nhắm mắt lại, lực lượng phi phàm khôi phục với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã chứa đầy. Bạch Trạch thi triển xong bèn nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi.
Điểm công đức còn hơn trăm ngàn, có thể tuỳ thời mua thẻ sử dụng nên không cần phải bổ sung trước.
Việc chuẩn bị đã xong, Lục Châu rời khỏi Thiên điện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vân Sơn, bay về phía thi thể Ngung thú.
Nhìn lướt qua bộ thi thể khổng lồ, Lục Châu không hề do dự lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra đẩy vào bên trong thi thể rồi vung tay điều khiển cương khí ghép hai nửa thi thể lại.
Tuy rằng thi thể Ngung thú rất lớn nhưng đối với thập diệp thì việc này chẳng hề khó khăn. Khi còn là bát diệp Lục Châu đã có thể dùng tay không nâng Huyền Không đảo, thể tích của Ngung thú cũng không khác mấy so với Huyền Không đảo.
“Lên.”
Dưới sự điều khiển của cương khí, Ngung thú làm ra hành động vỗ cánh phi hành, chậm rãi bay đi. Thân ảnh Lục Châu cực kỳ bé nhỏ so với Ngung thú, hắn lại nấp rất kỹ dưới cánh nó nên không ai có thể nhìn ra.
Các đệ tử Vân Sơn nhìn thấy cảnh này đều giật nảy mình, vội vàng chạy tới ngọn chủ phong.
“Tông chủ! Không xong rồi, Ngung thú phục sinh! Ngung thú phục sinh!”
Nhiếp Thanh Vân nghe vậy liền đứng bật dậy, trợn mắt nói: “Không thể nào!”
“Thật sự phục sinh mà, ngài ra ngoài nhìn sẽ thấy ngay.”
Nhiếp Thanh Vân vội vàng thi triển đại thần thông xuất hiện trên Vân Sơn đài, giương mắt nhìn bóng dáng Ngung thú đập cánh bay đi. “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm. Trong tình huống đó, mặc kệ là loài hung thú gì hẳn đều phải chết.
Nhiếp Thanh Vân bèn bay về phía Thiên điện, đứng trước phòng Lục Châu khom người nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Trong điện im ắng không ai đáp lời.
Nhiếp Thanh Vân lại cao giọng nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày suy nghĩ, trong lòng khẽ động. “Chẳng lẽ… Chiêu này của Lục tiền bối thật là hay!”
Hiểu được điểm mấu chốt trong đó, Nhiếp Thanh Vân quyết định xem như không có chuyện gì, nhanh chóng bay trở về chủ điện.
Lục Châu điều khiển Ngung thú phi hành với tốc độ không nhanh, thậm chí còn có vẻ lung la lung lay như thể nó đang bị thương rất nặng.
Cứ thế bay suốt một canh giờ, vượt qua mấy ngọn sơn phong và sông suối, Lục Châu rốt cuộc cũng đến được Thiên Luân sơn mạch. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
“Cũng may trên đường đi không gặp phải tu hành giả nào…”
Nếu không chỉ có thể giết chết.
Đứng trên sơn mạch nhìn xuống, Thiên Luân sơn mạch không cao nhưng lại rộng rãi cực kỳ, địa hình phức tạp gập ghềnh.
“Ngung thú sẽ ở chỗ nào nhỉ?”
Lục Châu tiếp tục phi hành về hướng đông, bay qua một dãy núi gồ ghề, hắn nhìn thấy một hạp cốc hõm xuống so với địa hình xung quanh.
“Đại hạp cốc?” Hai mắt Lục Châu toả sáng. Nơi này chính là địa phương ẩn nấp tốt nhất đối với Ngung thú. Biết đâu bên trong vẫn còn một con khác?
Như lời Tư Vô Nhai nói, ‘có khả năng’ cũng chỉ là một loại khả năng, trên đời này có rất nhiều việc có khả năng xảy ra, điều hắn cần làm là biến khả năng này trở thành điều hiển nhiên.
Một phần ba diện tích hạp cốc là rừng rậm với những cây đại thụ chọc trời, ngăn trở tầm nhìn từ bên ngoài vào.
“Chính là nơi này.”
Chọn được vị trí thích hợp, Lục Châu mang Ngung thú xuống đặt trong cánh rừng rồi bay tới một sườn núi gần đó để ôm cây đợi thỏ.
“Thẻ Dịch Dung.”
Hắn lấy tấm thẻ ra bóp nát. Vân Sơn có nhiều đệ tử như vậy, gần như ai cũng đã từng thấy mặt Lục Châu. Sau vụ việc Diệp Chân, không ai dám chắc trong số đệ tử Vân Sơn không có gian tế, đây cũng là lý do Lục Châu muốn hành động đơn độc.
Lục Châu cảm giác trên mặt mình truyền lại cảm giác mát lạnh như đang đắp mặt nạ bùn, chỉ trong giây lát, dung mạo hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ hình tượng lão giả với mái tóc bạc trắng, Lục Châu biến thành nam tử trung niên thành thục ổn trọng.
“Khi nào mới có thể dịch dung ra bộ dạng của mỹ thiếu niên đây?”
Thôi được rồi, làm nam tử trung niên cũng không tệ, ít nhất sẽ không ai ngờ được hắn có liên quan gì đến Vân Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời rồi ngồi xuống xếp bằng, điều tức khôi phục tu vi. Mang Ngung thú đến đây không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí nhưng Lục Châu thích mình lúc nào cũng bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Hạp cốc rơi vào tĩnh lặng, Lục Châu tiến vào trạng thái tu hành, Tử Lưu Ly truyền ra cảm giác mát lạnh lan toả toàn thân.
. . .
Cùng lúc đó tại Thiên Vũ Viện.
Một đệ tử bẩm báo: “Viện trưởng, có phát hiện mới. Con Mệnh Cách thú kia đã trốn thoát khỏi Vân Sơn và bay về phía Đại Liệt Cốc!”
Mạc Bất Ngôn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “Quá tốt rồi! Vân Sơn quả nhiên không bắt được Mệnh Cách thú loại phòng ngự!”
Giản Đình Trung nói: “Viện trưởng, không thể đợi thêm nữa, chúng ta lập tức xuất phát đi. Phải nhân dịp Mệnh Cách thú đang suy yếu mà bắt nó lại. Nếu chúng ta không làm thì các thế lực khác cũng sẽ làm!”
Chương 1002 Vô đề
Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử kia. “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Khi tiểu đội trinh sát chúng ta thuê rời đi, ta đã điều động những người gần đó đến theo dõi Vân Sơn. Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy Ngung thú lảo đảo bay về phía Đại Liệt Cốc.”
Dư Trần Thù cau mày nói: “Đám người Vân Sơn có truy kích không?”
“Không có.” Giản Đình Trung đáp. “Bọn hắn không dám đi ra ngoài, trừ phi tên họ Lục kia tự mình ra tay. Nếu không Nhiếp Thanh Vân sẽ trở thành Tư Không Bắc Thần thứ hai.”
Suy nghĩ một lát, Dư Trần Thù hạ lệnh: “Mạc Bất Ngôn, Giản Đình Trung, hai người theo ta đi một chuyến. Những người khác ở lại trấn thủ Thiên Vũ Viện.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, một chiếc phi liễn rời khỏi Thiên Vũ Sơn cấp tốc bay về phía tây.
Mà lúc này, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng đang phi hành đến Thiên Vũ Sơn. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy phi liễn Thiên Vũ Viện xẹt ngang trên bầu trời như ngôi sao băng.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau rồi tăng tốc phi hành.
. . .
Trong đại hạp cốc ở Thiên Luân sơn mạch, Lục Châu đã bổ sung xong năng lượng nguyên khí trong cơ thể. Sau đó hắn tò mò sử dụng thính lực thần thông.
Lam quang xuất hiện bên tai, Lục Châu nghe được tiếng xì xào bàn tán ——
“Hẳn là ở bên này, nhỏ giọng một chút, đừng kinh động Ngung thú. Lát nữa thăm dò xong vị trí của nó thì chúng ta nghĩ biện pháp đối phó, chỉ cần lấy được Mệnh Cách Chi Tâm là phát tài!”
“Được. Tốc chiến tốc thắng, dù là đám người Vân Sơn đuổi tới cũng không ai biết chuyện này có liên quan đến chúng ta.”
Nói xong mấy tu hành giả đồng loạt bay vào trong hạp cốc.
Lục Châu điều động Tử Lưu Ly ẩn nấp khí tức toàn thân, ngay sau đó đám tu hành giả lướt ngang qua đầu hắn, toàn bộ đều là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía thi thể khổng lồ của Ngung thú. Rõ ràng như vậy mà cũng tìm không thấy, mắt đám người này có vấn đề rồi sao?
Rốt cuộc bay tới bay lui ba lần, đám tu hành giả mới kích động hô lên: “Ở chỗ này!!!”
Một tên tu hành giả lao vọt xuống đứng bên người Ngung thú. “Nó chết rồi?!”
Những tu hành giả còn lại cũng đồng loạt phóng xuống, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc. “Kỳ quái, Ngung thú vì sao không bay về sào huyệt mà lại chết ở chỗ này?”
“Có vết thương chí mạng. Các ngươi nhìn kìa…” Một tu hành giả trẻ tuổi đá vào vết thương của Ngung thú, lập tức thi thể nó tách ra làm hai, vết cắt vô cùng chỉnh tề.
Đám người trừng to mắt ngây ngốc.
Mãi một lúc sau mới có người thở dài nói: “Ngung thú bị người ta giết chết rồi. Chúng ta đã tới chậm.”
“Thật đáng tiếc, vậy mà lại bị nẫng tay trên. Vết thương này hẳn là do kiếm gây nên, có thể chém chết Ngung thú bằng một nhát, đây nhất định là cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh!”
Đám tu hành giả tiếc hận không thôi. Ngay khi bọn hắn vừa định rời đi chợt nghe tiếng đồng bọn kinh hô: “Có Mệnh Cách Chi Tâm!!!”
Đám người cả kinh nhìn sang. Một tu hành giả không ngại bẩn thỉu dùng tay không lấy Mệnh Cách Chi Tâm từ trong cơ thể Ngung thú ra. Viên Mệnh Cách Chi Tâm có màu đỏ sậm như vầng mặt trời buổi sáng.
Toàn bộ đám người đều trợn tròn mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm với vẻ khao khát mãnh liệt, bọn hắn không còn đủ lý trí để suy nghĩ xem tại sao người giết chết Ngung thú lại không lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi.
Đúng lúc đó, một tu hành giả đứng bên phải đột nhiên rút bội đao ra chém văng đầu người đang cầm Mệnh Cách Chi Tâm. Xoẹt!
Đầu lâu còn chưa kịp rơi xuống đất, hắn đã phóng tới chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm ôm vào trong ngực rồi bay vọt sang sườn núi bên cạnh. “Thứ này là của ta!”
“Trương Hạo, ngươi làm gì thế?!” Đám người kinh hoảng gào lên, không ngờ Trương Hạo lại đột nhiên ra tay.
Trương Hạo liếc nhìn hai phía rồi nói nhanh: “Ta cảnh cáo các ngươi không được lại đây. Tu vi các ngươi đều không bằng ta, ai dám đuổi theo ta giết kẻ đó!”
“Trương Hạo, ngươi giết người còn muốn bỏ trốn? Tu vi ngươi cao hơn bọn ta thật, nhưng ngươi lấy một địch năm được không?” Một nam tử nói lớn. “Không thể để hắn rời đi, chúng ta liên thủ bắt lấy hắn.”
“Được.”
Trương Hạo cả kinh, việc đã đến nước này không thể quay đầu, hắn tung người bay lên muốn rời khỏi đại hạp cốc. Năm người kia cũng thi triển đại thần thông đuổi theo, chẳng mấy chốc đã vây công Trương Hạo.
“Giao ra Mệnh Cách Chi Tâm, chúng ta tha mạng cho ngươi!”
“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không.”
Hai bên lập tức lao vào kịch chiến.
Lục Châu lắc đầu. Đám tu hành giả này hẳn là ở gần đây nên mới đến nhanh như vậy. Đáng tiếc thực lực bọn hắn lại không đủ để giữ được Mệnh Cách Chi Tâm. Đối với thứ gọi là “may mắn”, thế giới này vẫn luôn rất tàn nhẫn.
Trên hạp cốc truyền tới tiếng cương khí điên cuồng va chạm. Lục Châu ngẩng đầu nhìn, tu hành giả tên Trương Hạo kia là thất diệp, đám người còn lại có ba người lục diệp, hai người ngũ diệp. Đều là đại tu hành giả.
Hay là thuận tay xử lý bọn họ rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm trở lại thi thể Ngung thú, sau đó tiếp tục ôm cây đợi thỏ?
Ừm, cứ làm như vậy.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, vừa định động thủ thì bên tai chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Có người đang đến gần.
Lục Châu bèn thu tay lại, xoay người nhìn ra sau. Có hai tu hành giả đang lén lén lút lút chạy tới đây.
“Suỵt ——” Một trong hai người đó nhìn thấy Lục Châu, đầu tiên là sửng sốt một chốc sau đó hắn bình tĩnh lại, làm động tác bảo Lục Châu giữ im lặng.
“Hắc hắc, bằng hữu, không ngờ ngươi cũng trốn ở chỗ này, thì ra là đồng đạo nha!”
Lục Châu khẽ nhíu mày. “Ngươi là…?”
“Đừng giả bộ, ta cũng nhìn thấy Ngung thú rồi. Ngươi xưng hô như thế nào?” Nam tử kia hỏi.
“Lão… ta họ Lục.” Lục Châu đáp. Suýt nữa lại tự xưng là lão phu.
“Thẳng thắn với nhau nhé, ta là Nguỵ Tuấn Tử, đây là tiểu đệ của ta… Suỵt ——”
Phanh phanh phanh! Mệnh Cách Chi Tâm
Hai toà pháp thân liên tục va chạm, một người rơi thẳng xuống đâm sầm vào núi đá chết tươi.
Thấy vậy Ngụy Tuấn Tử lắc đầu nói: “Thật đáng thương, Mệnh Cách Chi Tâm nào có dễ cầm như vậy?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi cũng đến cướp nó sao?”
Chương 1003 Vô đề
“Ta không có… ta đâu có ngu ngốc như vậy.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu cảm thấy người này giống Giang Ái Kiếm ba phần, nhưng Ngụy Tuấn Tử lại có vẻ to gan hơn một chút.
Tiếng chém giết trong hạp cốc rốt cuộc cũng kết thúc. Lục Châu quay đầu nhìn sang. Trương Hạo đã mất đi một cánh tay, trên thân toàn là máu đang lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất.
Ngụy Tuấn Tử nói: “Cá lớn sắp tới, trốn đi kẻo bị phát hiện.” Nói xong hắn lập tức nắm cánh tay tên tiểu đệ lui về bên trong rừng rậm.
Thấy Lục Châu vẫn đứng yên bất động, Ngụy Tuấn Tử vẫy vẫy: “Ê Lục huynh, mau tới đây!”
Lục Châu có Tử Lưu Ly nên không sợ bị phát giác, nhưng cũng nâng bước đi về phía Ngụy Tuấn Tử.
. . .
Sau khi giết đám đồng bọn, Trương Hạo nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay bay về phía hẻm núi. Hắn muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc sẽ không ai có thể tìm được hắn.
Thế nhưng…
Ngay khi Trương Hạo vừa bay đến cửa khẩu hạp cốc, một toà pháp thân cửu diệp bỗng từ trên trời giáng xuống. Ầm!
Pháp thân sừng sững xuất hiện trước mặt Trương Hạo, nện gãy đám cây cối xung quanh. Một tu hành giả đứng trên pháp thân hờ hững nhìn hắn. “Cảm ơn ngươi đã giúp ta lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.”
Hai mắt Trương Hạo trừng lớn, bờ môi run run, hai chân va vào nhau lập cập. Hắn biết… mình xong đời. Mệnh Cách Chi Tâm trượt khỏi tay hắn lăn lông lốc dưới đất.
“Thiên Hoả Môn, Phùng Tử Hà?” Trương Hạo run rẩy lui về sau mấy bước.
Phùng Tử Hà hờ hững lắc đầu, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào trong tay hắn, các ngón tay khẽ run nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
“Mệnh Cách Chi Tâm của Mệnh Cách thú nên được trân trọng giữ gìn. Ngươi không có lòng kính trọng, đáng chém.” Nói xong Phùng Tử Hà tung ra một chưởng.
“Không, không ——” Trương Hạo xoay người bỏ chạy nhưng chưởng đao kia đã phân thây hắn thành nhiều mảnh.
Phùng Tử Hà cầm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay, trái tim đập vang trong lồng ngực, hắn nhanh chóng thu hồi pháp thân rồi liếc nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy từ ba hướng khác nhau có ba toà pháp thân cửu diệp đang bay lướt tới.
“Khốn kiếp!”
Phùng Tử Hà quả quyết chạy vào trong hạp cốc sau lưng. Vừa rồi muốn ngăn cản Trương Hạo, hắn không thể không vận dụng pháp thân để tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc vẫn bị người ta nhìn thấy.
Trong rừng rậm, Ngụy Tuấn Tử cười ha hả nói: “Không ngoài dự liệu của ta. Theo ta đi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay… Lục huynh đệ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta rất quen thuộc địa hình khu vực này.”
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Chúng ta không mâu thuẫn về lợi ích, giết nhau làm gì? Chẳng bằng hai ta hợp tác, nếu gặp may thì Mệnh Cách Chi Tâm sẽ thuộc về ngươi. Ta không yêu cầu quá cao, đợi khi bọn hắn rời đi, ta vơ vét đồ tốt trên các thi thể là được.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Không dẫn ta theo ngươi cũng có thể làm được.”
Ngụy Tuấn Tử cười đáp: “Ngươi thật cẩn thận, rất có phong phạm của ta… Đi hay không thì tuỳ ngươi vậy.”
Nói xong hắn và tên tiểu đệ cấp tốc chạy vào con đường mòn dẫn xuống dốc núi. Lục Châu thong dong đi theo sau.
Không bao lâu sau, ba người đã đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Suỵt ——” Ngụy Tuấn Tử lại làm động tác giữ im lặng, ba người trốn sau một vách đá.
Quả nhiên ba tên cửu diệp vừa xuất hiện cũng đuổi theo Phùng Tử Hà đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Hắn nhất định trốn ở trong này, chúng ta ngăn đường ra không cho hắn chạy.”
“Ra đây đi! Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, Xích Nhật Môn sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Ra đây!!!”
Hai chữ cuối mang theo sóng âm rung động toàn bộ hạp cốc, những người tu vi thấp không cách nào chống cự. Tên tiểu đệ của Ngụy Tuấn Tử sắc mặt trắng bệch, cố nhịn để không phát ra âm thanh nào.
“Còn không ra, đừng trách Xích Nhật Môn chúng ta ra tay vô tình. Ta bắt đầu đếm ngược…”
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Sóng âm tăng lên, ba toà pháp thân lại bay vào sâu trong hạp cốc.
Lông mày Ngụy Tuấn Tử nhíu chặt. “Sao người của Thiên Vũ Viện còn chưa tới?”
“Bọn hắn sẽ đến?” Lục Châu hỏi.
“Mệnh Cách Chi Tâm xuất hiện, bọn hắn chắc chắn sẽ tìm đến. Tên cáo già họ Lục trên Vân Sơn đúng là có chút thủ đoạn, còn nghĩ ra được phương pháp này để hấp dẫn các phương thế lực tới. Chỉ là ta nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao hắn lại phải làm như vậy?”
“Cáo già?” Lục Châu nhíu mày. Xem ra Ngụy Tuấn Tử biết được không ít chuyện.
“Ha ha, ngươi cùng họ với hắn đó.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói xong, sâu trong hạp cốc đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng lên trời. Hắn kinh ngạc nói: “Lực lượng Mệnh Cách?”
“Lực lượng Mệnh Cách là gì?” Lục Châu lại hỏi.
Ngụy Tuấn Tử nhìn Lục Châu vẻ dò xét. “Cách nói chuyện và khí chất của ngươi không giống như những kẻ mới bắt đầu tu hành. Sao ngay cả chuyện này mà cũng không biết?”
“Vậy ngươi có biết làm cách nào để Thông Huyền cảnh có thể khống chế được ba đạo kiếm cương không?” Lục Châu lườm hắn.
Mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu.
“Ngươi thắng.” Ngụy Tuấn Tử giơ hai tay lên đầu hàng, hắn quả thật không biết câu trả lời. “Lực lượng của Mệnh Cách là loại lực lượng đặc thù có trong Mệnh Cách Chi Tâm, được dùng để khai Mệnh Cách. Phùng Tử Hà này đúng là kẻ điên, hắn làm thế chẳng phải là đang bại lộ vị trí của mình sao?”
Phùng Tử Hà rõ ràng là cố ý phóng thích lực lượng Mệnh Cách.
Ba cao thủ của Xích Nhật Môn lập tức dừng lại, thu hồi pháp thân, hàng chân mày nhíu chặt.
“Không kịp rồi, hắn muốn thu hút toàn bộ cao thủ đến đây!”
“Không được, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Mệnh Cách thú, sao có thể từ bỏ?”
Ba người lăng không lơ lửng tranh luận với nhau.
“Không còn kịp nữa!”
Phía đông nam và đông bắc Thiên Luân sơn mạch xuất hiện hai chiếc phi liễn, phía tây có tu hành giả khống chế cự thú đang cấp tốc bay tới.
Giọng nói của Phùng Tử Hà chợt vang lên: “Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng hòng cầm, ha ha ha…”
Ba cao thủ Xích Nhật Môn nhìn nhau rồi nói: “Xích Nhật Môn bọn ta không lấy cũng được, nhưng mà ngươi thì… chắc chắn phải chết.”
Mệnh Cách Chi Tâm đã biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, ai cầm thì người đó xui xẻo.
Chương 1004 Vô đề
Ba người Xích Nhật Môn bay lùi về sau, lăng không quan sát, im lặng chờ cao thủ các phương đến.
Ngụy Tuấn Tử nhìn cao thủ từ bốn phương tám hướng đổ về, không khỏi kinh ngạc nói: “Họ Lục kia đúng là lão hồ ly, một chiêu này ta bội phục, hoàn toàn bội phục!”
Lục Châu nhíu mày, giả vờ hỏi: “Là cạm bẫy?”
“A, ta đã tận mắt nhìn thấy ba đại cao thủ Vân Sơn chiến đấu với Ngung thú, tình huống lúc đó rõ ràng là có thể giết chết Ngung thú. Thế nên ta đoán rằng chuyện này chỉ có một khả năng, Vân Sơn muốn làm ngư ông đắc lợi.” Ngụy Tuấn Tử đáp.
“Vì sao ngươi lại đến gần Vân Sơn?” Lục Châu hỏi.
“Lục huynh đệ, đừng hỏi.”
“Vậy vì sao ngươi lại dẫn ta đến đây?” Lục Châu tiếp tục truy vấn.
Những người đến hạp cốc này đều muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm, Ngụy Tuấn Tử không có lý do gì lại mang theo Lục Châu, vô duyên vô cớ tạo thêm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Ngụy Tuấn Tử lộ ý cười. “Đừng lo lắng, ta sẽ không hại ngươi.”
. . .
Ba chiếc phi liễn và một con toạ kỵ phi cầm bay đến trên bầu trời hạp cốc. Đám người Xích Nhật Môn lăng không bay lên.
“Xích Nhật Môn Tôn Kiệt, tham kiến chư vị tiền bối.” Hắn có thể cảm giác được khí tức cường đại toả ra từ mấy chiếc phi liễn.
Nhưng cả ba chiếc phi liễn đều không đoái hoài gì đến hắn mà chỉ lăng không dừng lại. Một lát sau, trong chiếc phi liễn màu đỏ ở phía đông truyền ra một âm thanh trầm thấp:
“Hồ Lạp Nhĩ, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Hồ Lạp Nhĩ là người dị tộc. Hắn là người cưỡi toạ kỵ phi cầm tới đây, toàn thân tráng kiện nhưng lại không dám có ý kiến gì, chỉ đành khom người nói với người trong hồng liễn: “Cáo từ.”
Trong ba chiếc phi liễn đều là cao thủ của Đại Đường, dù hắn rất muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm thì cũng không dám tranh đoạt với bọn họ, bèn ngoan ngoãn rời đi.
Ba người Xích Nhật Môn đến thở mạnh cũng không dám. Còn lại ba chiếc phi liễn toả ra khí thế như bài sơn đảo hải khiến hạp cốc càng lúc càng trở nên thần bí.
Người ngồi trong hồng liễn chợt nói với vẻ kinh ngạc: “Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan… quả nhiên đã có thập diệp.”
Hai chiếc phi liễn còn lại trông lớn hơn hồng liễn rất nhiều.
“Dư viện trưởng, đã lâu không gặp.” Người ngồi trong cự liễn của Côn Lôn Chính Tông lên tiếng đáp trả.
“Dư viện trưởng đại giá quang lâm, đúng là quý nhân khó gặp.” Cự liễn của Trùng Hư Quan cũng vang lên tiếng trêu tức.
Thiên Vũ Viện, Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan là ba đại thế lực tạo thành thế chân vạc, các tông môn khác không ai dám đến gần, chỉ có thể quan sát từ xa.
Thiên Luân sơn mạch rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn mới mở miệng nói:
“Mệnh Cách Chi Tâm ta nhất định phải lấy được. Ta sẽ dùng bảo vật khác để đền bù cho Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan. Đây… là ranh giới cuối cùng của ta.”
Phương thức đàm phán của đại lão quả nhiên vô cùng trực tiếp và dứt khoát.
Ngụy Tuấn Tử nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hắn đặt ngón tay bên môi ra hiệu với tiểu đệ tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho dù là tiếng hít thở.
. . .
Cự liễn của Côn Lôn Chính Tông vang lên tiếng cười trầm thấp. “Dư viện trưởng định bù đắp như thế nào? Đây chính là Mệnh Cách Chi Tâm đó.”
“Ta cũng rất muốn biết.”
Tuy là ba phương đàm phán nhưng ai cũng có thể nghe ra Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan đã đứng về một phía.
Lục Châu liếc nhìn ba chiếc phi liễn trên không trung.
Có thể tự tin đàm phán với Thiên Vũ Viện như thế, trong hai ngàn năm qua hai đại tông môn này nhất định đã có thập diệp ra đời. Nay Mệnh Cách thú xuất hiện nên bọn hắn mới không tiếp tục che giấu nữa.
“Một kiện vũ khí hoang cấp, vạn tấm cực phẩm phù chỉ, năm kiện vũ khí thiên giai, các công pháp tu hành đỉnh cấp của ba nhà Nho Phật Đạo mỗi loại một bản.” Dư Trần Thù hờ hững nói.
“Thiên Vũ Viện quả nhiên tài đại khí thô. Trước kia Cứu Thiên Viện lưu lại nhiều đồ như vậy thật khiến người ao ước.” Côn Lôn Chính Tông nói.
“Nội tình của Cứu Thiên Viện quá thâm sâu, Trùng Hư Quan tự biết mình không địch nổi.” Trùng Hư Quan cũng nói hùa vào.
Dư Trần Thù không thèm để ý đến lời trào phúng của bọn họ: “Chỉ cần nói là có đồng ý hay không.”
“Hôm nay Dư viện trưởng một mình đến đây, e là có hơi qua loa khinh địch.” Côn Lôn Chính Tông không ngừng khiêu khích.
“Nói có lý. Đây là Mệnh Cách thú đó, một kiện vũ khí hoang cấp e là…”
Đại tông môn đương nhiên không coi trọng vũ khí dưới hoang cấp. Huống chi Thiên Vũ Viện còn nổi tiếng là tài đại khí thô.
Đúng lúc này, cao thủ Tôn Kiệt của Xích Nhật Môn vội vàng lên tiếng:
“Các vị tiền bối… xin cho ta nói một câu. Trong hạp cốc còn có một tên cửu diệp đang nắm giữ Mệnh Cách Chi Tâm, lực lượng Mệnh Cách là do hắn kích phát. Bây giờ không phải lúc để tranh luận, nếu lực lượng trong Mệnh Cách bị dùng sạch thì sẽ mất đi khả năng khai Mệnh Cách. Không bằng bây giờ để ta đi xuống đó thu hồi Mệnh Cách Chi Tâm trước.”
Hắn vừa nói xong, ba chiếc phi liễn đều im lặng không lên tiếng.
Lục Châu theo bản năng đưa tay lên vuốt râu. Phải khiến bọn hắn đánh nhau mới được, nếu để ba bên đàm phán thành công thì kế hoạch của lão phu chẳng phải là thành công cốc rồi?
Ngụy Tuấn Tử vung tay bày ra một bình chướng cách âm, gần như không tạo ra chút nguyên khí ba động nào.
Hắn thấp giọng cười: “Bộ dạng này của ngươi thật buồn cười…”
Ánh mắt Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử vẻ dò xét, sau đó điềm nhiên nói: “Ngươi muốn tính kế lão phu?”
Lão phu? Trung niên nhân lại tự xưng như vậy thật là lúng túng. Ngụy Tuấn Tử xấu hổ cười một tiếng: “Lục huynh đệ cẩn thận quá. Đừng căng thẳng, cứ xem tiếp đi…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía ba chiếc phi liễn.
Ngụy Tuấn Tử lại nói: “Nếu bọn hắn không đánh nhau thì làm sao xứng đáng với cách cục tốt thế này chứ? Ta nói cho ngươi biết, sâu bên trong liệt cốc còn có Mệnh Cách thú.”
“Còn có Mệnh Cách thú?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Chương 1005 Vô đề
“Thực lực Thiên Vũ Viện quá mạnh, Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông có vẻ không biết tự lượng sức mình. Đàm phán xong nhiều nhất cũng chỉ được thêm mấy món đồ vật. Nếu bọn hắn biết bên trong hạp cốc còn có Mệnh Cách thú, ngươi nói xem, mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Lục Châu nhíu mày. Kết cục tất nhiên sẽ là đại chiến. Hai đại tông môn kia không có khả năng để cho Thiên Vũ Viện độc chiếm hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ngươi muốn phá vỡ thế cân bằng này?” Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử không chớp mắt.
“Đây chính là mục đích ta bảo ngươi tới.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh lục. “Đây là đan dược có khả năng giả tạo khí tức sinh mệnh, trong khoảng thời gian ngắn có thể bộc phát khí tức cực kỳ nồng đậm. Năng lực phân biệt thật giả của hung thú rất kém, bọn chúng sẽ bị ngươi hấp dẫn tới. Cho nên… Lục huynh đệ, làm phiền ngươi.”
Nói xong hắn đưa bình nhỏ cho Lục Châu. Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đưa lão phu?”
“Chứ còn ai vào đây?” Ngụy Tuấn Tử nhún vai. “Trong ba người chúng ta chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Đừng có mở miệng ra là xưng lão phu, tuổi tác ngươi không lớn sao cứ như ông cụ non thế.”
Lục Châu cầm lấy bình nhỏ màu xanh lục.
Ngụy Tuấn Tử tiếp tục nói: “Trước đó ta đã điều tra hạp cốc này rất lâu. Lát nữa ngươi mở bình ra, kết cục đạt được thứ gì thì phải dựa vào may mắn của mỗi người. Ngươi thấy thế nào?”
“Tự ngươi có thể làm được, sao phải để lão phu làm?”
“Mệnh Cách thú rất cường đại, ta không có can đảm…” Nói xong, Ngụy Tuấn Tử triệt tiêu bình chướng, đồng thời lại ra hiệu cho hai người im lặng.
Lục Châu không nói gì nữa, lẳng lặng quan sát đám đại lão.
. . .
Trên hồng liễn, Dư Trần Thù bình tĩnh nói: “Các ngươi lòng tham không đáy, chẳng lẽ còn muốn đòi hai kiện vũ khí hoang cấp hay sao?”
Côn Lôn Chính Tông đáp: “Dư viện trưởng không cần phải lo, bên ta có đủ nhân thủ sử dụng, chỉ e Thiên Vũ Viện không đủ vũ khí hoang cấp đưa bọn ta mà thôi.”
Trong lời nói sặc mùi trào phúng. Nhưng đã lên đến cấp bậc đại lão, chẳng ai vì một vài câu nói khích bác của đối phương mà không giữ được bình tĩnh.
“Vậy thì hai kiện vũ khí hoang cấp.. Đây là ranh giới cuối cùng.” Dư Trần Thù trầm thấp nói.
“Sảng khoái.”
Khi Trùng Hư Quan vừa mới lên tiếng, cột sáng màu đỏ bỗng vụt tắt. Ba cao thủ Xích Nhật Môn hô lớn: “Các vị tiền bối, cẩn thận gia hoả kia bỏ chạy!”
“Hắn chạy không được.”
Trong hồng liễn có hai bóng người bay ra lao vào hạp cốc.
“Giản Đình Trung? Mạc Bất Ngôn?!”
Thiên Vũ Viện quả nhiên không chỉ có một mình Dư Trần Thù đến. Thân ảnh hai vị trưởng lão nhanh như thiểm điện lao vào sâu bên trong hạp cốc.
Phùng Tử Hà ôm lấy Mệnh Cách Chi Tâm điên cuồng chạy trốn, hắn không muốn đám đại lão đàm phán thành công, vì như thế kết cục của hắn chắc chắn là cái chết. Chỉ có thừa dịp loạn lạc bỏ trốn thì mới có cơ hội sống.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn cầm trong tay vũ khí hoang cấp tàn phá khắp nơi trong hạp cốc. Không thể không nói, nội tình Thiên Vũ Viện quá dày, ngay cả trưởng lão cũng được sử dụng vũ khí hoang cấp! Chẳng trách Dư Trần Thù có thể bỏ ra bốn kiện vũ khí hoang cấp để đổi lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ai dám đến đây, ta sẽ nhảy xuống vực!” Từ sâu trong hạp cốc truyền ra giọng của Phùng Tử Hà.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn dừng tay, lăng không nhìn về phía hắn.
“Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Không được! Ta liều chết lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi?”
“Muốn chết!”
Hai trưởng lão vừa định động thủ thì Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn lập tức đứng yên bất động. Ngữ khí Dư Trần Thù rất nhẹ nhàng, truyền âm nói: “Ngươi muốn thứ gì?”
Phùng Tử Hà cười lạnh: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Hồng cấp?”
“. . .”
Đám người cả kinh. Khí độ của Dư Trần Thù quả thật đã vượt xa dự liệu của mọi người. Nếu phải so sánh thì đối với cửu diệp, vũ khí hồng cấp mang lại giá trị cao hơn Mệnh Cách Chi Tâm rất nhiều!
Ai có thể không động tâm? Thế nhưng là… hắn sẽ cho thật sao?
Phùng Tử Hà hừ một tiếng: “Muốn lừa gạt ta? Chúng ta cùng nhau hao tổn đi! Ai dám đến gần, ta sẽ ném thứ này vào khe vực, ai cũng đừng hòng lấy được!”
Dư Trần Thù nhíu mày. Sự tình thật phức tạp nhiều biến số. Mà Lục Châu đang nấp sau vách đá cũng đồng thời nhíu mày. Mệnh Cách Chi Tâm của lão phu không thể để mất được.
Đúng lúc này, Ngụy Tuấn Tử đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi!”
Hắn vung ra một cái bình màu xanh lục khác, bình đập lên vách đá phát ra thanh âm thanh thuý. Choang ——
Lục Châu quay sang nhìn hắn. Không ngờ Ngụy Tuấn Tử không chỉ có một cái bình. Tiếng vang đã thu hút sự chú ý của đám đại lão trên không trung.
“Ai lén lút nấp ở đó?” Trùng Hư Quan trầm giọng quát.
Ngụy Tuấn Tử biết hành động lần này chắc chắn sẽ làm bại lộ nơi ẩn nấp, thế là phất tay nói với Lục Châu: “Lần sau gặp lại.”
Lục Châu nhấc tay chộp lấy Ngụy Tuấn Tử. “Chút mánh khoé đó cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu!”
Ngụy Tuấn Tử biến sắc, hắn cảm nhận được bàn tay Lục Châu như gọng kìm sắt kẹp lấy mình không thể nhúc nhích.
Đồng thời đao cương từ trên phi liễn đánh xuống chỉ trong giây lát đã chém nát vách đá che chắn, ba người Lục Châu lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
Ngụy Tuấn Tử mở to hai mắt: “Ngươi ngươi ngươi… cần gì chứ! Mau thả ta ra!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ba người. Giản Đình Trung nheo mắt nhìn, bỗng kinh ngạc nói:
“Ngụy Tuấn Tử? Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn, ta đến để xem trò vui thôi! Các vị xin cứ tự nhiên…”
Thế nhưng bả vai hắn đã bị cương ấn của Lục Châu kẹp chặt, muốn động cũng không động được. Đám người lại nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu chợt ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện tài đại khí thô, nếu muốn có Mệnh Cách Chi Tâm, hay là cũng cho ta một kiện vũ khí đi?”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn nhíu mày. Ngụy Tuấn Tử lại càng há hốc mồm. Ngươi trâu lắm, dám cùng Thiên Vũ Viện đòi chia phần.
Lục Châu sửa chữa lại phương án của Tư Vô Nhai một chút. Hồng liên giới không phải kim liên giới, không thể không kiêng nể gì cả. Nội tình Thiên Vũ Viện rất sâu, chưa hẳn không còn thập diệp nào khác ngoài Dư Trần Thù.
“Phải ưu tiên tự bảo vệ mình. Đi đi.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cười đáp: “Xin sư phụ yên tâm, ngay cả việc chạy trốn mà cũng không làm xong thì sao đồ nhi có thể làm chủ một giáo được.”
Nói xong, cảm thấy lời mình quá ngông nghênh, hắn bèn sửa lời: “Ý của đồ nhi là… cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Kỳ thực Vu Chính Hải nói không sai, với bản sự của hắn và Ngu Thượng Nhung, cho dù thập diệp thông thường xuất hiện cũng khó có thể bắt được bọn hắn. Huống chi bọn hắn cũng không phải đến đó để đánh nhau.
Nhìn hai đồ đệ rời khỏi Vân Sơn, Lục Châu cũng đứng đậy đi ra hậu điện, khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch lập tức ngoan ngoãn từ trong rừng rậm chạy ra, bay tới ngồi trước mặt Lục Châu.
“Sử dụng năng lực của ngươi.”
Bạch Trạch phục tùng mệnh lệnh, bay lên phía trên đầu Lục Châu rồi thi triển cơn mưa điềm lành.
Lục Châu nhắm mắt lại, lực lượng phi phàm khôi phục với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã chứa đầy. Bạch Trạch thi triển xong bèn nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi.
Điểm công đức còn hơn trăm ngàn, có thể tuỳ thời mua thẻ sử dụng nên không cần phải bổ sung trước.
Việc chuẩn bị đã xong, Lục Châu rời khỏi Thiên điện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vân Sơn, bay về phía thi thể Ngung thú.
Nhìn lướt qua bộ thi thể khổng lồ, Lục Châu không hề do dự lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra đẩy vào bên trong thi thể rồi vung tay điều khiển cương khí ghép hai nửa thi thể lại.
Tuy rằng thi thể Ngung thú rất lớn nhưng đối với thập diệp thì việc này chẳng hề khó khăn. Khi còn là bát diệp Lục Châu đã có thể dùng tay không nâng Huyền Không đảo, thể tích của Ngung thú cũng không khác mấy so với Huyền Không đảo.
“Lên.”
Dưới sự điều khiển của cương khí, Ngung thú làm ra hành động vỗ cánh phi hành, chậm rãi bay đi. Thân ảnh Lục Châu cực kỳ bé nhỏ so với Ngung thú, hắn lại nấp rất kỹ dưới cánh nó nên không ai có thể nhìn ra.
Các đệ tử Vân Sơn nhìn thấy cảnh này đều giật nảy mình, vội vàng chạy tới ngọn chủ phong.
“Tông chủ! Không xong rồi, Ngung thú phục sinh! Ngung thú phục sinh!”
Nhiếp Thanh Vân nghe vậy liền đứng bật dậy, trợn mắt nói: “Không thể nào!”
“Thật sự phục sinh mà, ngài ra ngoài nhìn sẽ thấy ngay.”
Nhiếp Thanh Vân vội vàng thi triển đại thần thông xuất hiện trên Vân Sơn đài, giương mắt nhìn bóng dáng Ngung thú đập cánh bay đi. “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm. Trong tình huống đó, mặc kệ là loài hung thú gì hẳn đều phải chết.
Nhiếp Thanh Vân bèn bay về phía Thiên điện, đứng trước phòng Lục Châu khom người nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Trong điện im ắng không ai đáp lời.
Nhiếp Thanh Vân lại cao giọng nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày suy nghĩ, trong lòng khẽ động. “Chẳng lẽ… Chiêu này của Lục tiền bối thật là hay!”
Hiểu được điểm mấu chốt trong đó, Nhiếp Thanh Vân quyết định xem như không có chuyện gì, nhanh chóng bay trở về chủ điện.
Lục Châu điều khiển Ngung thú phi hành với tốc độ không nhanh, thậm chí còn có vẻ lung la lung lay như thể nó đang bị thương rất nặng.
Cứ thế bay suốt một canh giờ, vượt qua mấy ngọn sơn phong và sông suối, Lục Châu rốt cuộc cũng đến được Thiên Luân sơn mạch. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
“Cũng may trên đường đi không gặp phải tu hành giả nào…”
Nếu không chỉ có thể giết chết.
Đứng trên sơn mạch nhìn xuống, Thiên Luân sơn mạch không cao nhưng lại rộng rãi cực kỳ, địa hình phức tạp gập ghềnh.
“Ngung thú sẽ ở chỗ nào nhỉ?”
Lục Châu tiếp tục phi hành về hướng đông, bay qua một dãy núi gồ ghề, hắn nhìn thấy một hạp cốc hõm xuống so với địa hình xung quanh.
“Đại hạp cốc?” Hai mắt Lục Châu toả sáng. Nơi này chính là địa phương ẩn nấp tốt nhất đối với Ngung thú. Biết đâu bên trong vẫn còn một con khác?
Như lời Tư Vô Nhai nói, ‘có khả năng’ cũng chỉ là một loại khả năng, trên đời này có rất nhiều việc có khả năng xảy ra, điều hắn cần làm là biến khả năng này trở thành điều hiển nhiên.
Một phần ba diện tích hạp cốc là rừng rậm với những cây đại thụ chọc trời, ngăn trở tầm nhìn từ bên ngoài vào.
“Chính là nơi này.”
Chọn được vị trí thích hợp, Lục Châu mang Ngung thú xuống đặt trong cánh rừng rồi bay tới một sườn núi gần đó để ôm cây đợi thỏ.
“Thẻ Dịch Dung.”
Hắn lấy tấm thẻ ra bóp nát. Vân Sơn có nhiều đệ tử như vậy, gần như ai cũng đã từng thấy mặt Lục Châu. Sau vụ việc Diệp Chân, không ai dám chắc trong số đệ tử Vân Sơn không có gian tế, đây cũng là lý do Lục Châu muốn hành động đơn độc.
Lục Châu cảm giác trên mặt mình truyền lại cảm giác mát lạnh như đang đắp mặt nạ bùn, chỉ trong giây lát, dung mạo hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ hình tượng lão giả với mái tóc bạc trắng, Lục Châu biến thành nam tử trung niên thành thục ổn trọng.
“Khi nào mới có thể dịch dung ra bộ dạng của mỹ thiếu niên đây?”
Thôi được rồi, làm nam tử trung niên cũng không tệ, ít nhất sẽ không ai ngờ được hắn có liên quan gì đến Vân Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời rồi ngồi xuống xếp bằng, điều tức khôi phục tu vi. Mang Ngung thú đến đây không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí nhưng Lục Châu thích mình lúc nào cũng bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Hạp cốc rơi vào tĩnh lặng, Lục Châu tiến vào trạng thái tu hành, Tử Lưu Ly truyền ra cảm giác mát lạnh lan toả toàn thân.
. . .
Cùng lúc đó tại Thiên Vũ Viện.
Một đệ tử bẩm báo: “Viện trưởng, có phát hiện mới. Con Mệnh Cách thú kia đã trốn thoát khỏi Vân Sơn và bay về phía Đại Liệt Cốc!”
Mạc Bất Ngôn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “Quá tốt rồi! Vân Sơn quả nhiên không bắt được Mệnh Cách thú loại phòng ngự!”
Giản Đình Trung nói: “Viện trưởng, không thể đợi thêm nữa, chúng ta lập tức xuất phát đi. Phải nhân dịp Mệnh Cách thú đang suy yếu mà bắt nó lại. Nếu chúng ta không làm thì các thế lực khác cũng sẽ làm!”
Chương 1002 Vô đề
Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử kia. “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Khi tiểu đội trinh sát chúng ta thuê rời đi, ta đã điều động những người gần đó đến theo dõi Vân Sơn. Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy Ngung thú lảo đảo bay về phía Đại Liệt Cốc.”
Dư Trần Thù cau mày nói: “Đám người Vân Sơn có truy kích không?”
“Không có.” Giản Đình Trung đáp. “Bọn hắn không dám đi ra ngoài, trừ phi tên họ Lục kia tự mình ra tay. Nếu không Nhiếp Thanh Vân sẽ trở thành Tư Không Bắc Thần thứ hai.”
Suy nghĩ một lát, Dư Trần Thù hạ lệnh: “Mạc Bất Ngôn, Giản Đình Trung, hai người theo ta đi một chuyến. Những người khác ở lại trấn thủ Thiên Vũ Viện.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, một chiếc phi liễn rời khỏi Thiên Vũ Sơn cấp tốc bay về phía tây.
Mà lúc này, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng đang phi hành đến Thiên Vũ Sơn. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy phi liễn Thiên Vũ Viện xẹt ngang trên bầu trời như ngôi sao băng.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau rồi tăng tốc phi hành.
. . .
Trong đại hạp cốc ở Thiên Luân sơn mạch, Lục Châu đã bổ sung xong năng lượng nguyên khí trong cơ thể. Sau đó hắn tò mò sử dụng thính lực thần thông.
Lam quang xuất hiện bên tai, Lục Châu nghe được tiếng xì xào bàn tán ——
“Hẳn là ở bên này, nhỏ giọng một chút, đừng kinh động Ngung thú. Lát nữa thăm dò xong vị trí của nó thì chúng ta nghĩ biện pháp đối phó, chỉ cần lấy được Mệnh Cách Chi Tâm là phát tài!”
“Được. Tốc chiến tốc thắng, dù là đám người Vân Sơn đuổi tới cũng không ai biết chuyện này có liên quan đến chúng ta.”
Nói xong mấy tu hành giả đồng loạt bay vào trong hạp cốc.
Lục Châu điều động Tử Lưu Ly ẩn nấp khí tức toàn thân, ngay sau đó đám tu hành giả lướt ngang qua đầu hắn, toàn bộ đều là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía thi thể khổng lồ của Ngung thú. Rõ ràng như vậy mà cũng tìm không thấy, mắt đám người này có vấn đề rồi sao?
Rốt cuộc bay tới bay lui ba lần, đám tu hành giả mới kích động hô lên: “Ở chỗ này!!!”
Một tên tu hành giả lao vọt xuống đứng bên người Ngung thú. “Nó chết rồi?!”
Những tu hành giả còn lại cũng đồng loạt phóng xuống, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc. “Kỳ quái, Ngung thú vì sao không bay về sào huyệt mà lại chết ở chỗ này?”
“Có vết thương chí mạng. Các ngươi nhìn kìa…” Một tu hành giả trẻ tuổi đá vào vết thương của Ngung thú, lập tức thi thể nó tách ra làm hai, vết cắt vô cùng chỉnh tề.
Đám người trừng to mắt ngây ngốc.
Mãi một lúc sau mới có người thở dài nói: “Ngung thú bị người ta giết chết rồi. Chúng ta đã tới chậm.”
“Thật đáng tiếc, vậy mà lại bị nẫng tay trên. Vết thương này hẳn là do kiếm gây nên, có thể chém chết Ngung thú bằng một nhát, đây nhất định là cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh!”
Đám tu hành giả tiếc hận không thôi. Ngay khi bọn hắn vừa định rời đi chợt nghe tiếng đồng bọn kinh hô: “Có Mệnh Cách Chi Tâm!!!”
Đám người cả kinh nhìn sang. Một tu hành giả không ngại bẩn thỉu dùng tay không lấy Mệnh Cách Chi Tâm từ trong cơ thể Ngung thú ra. Viên Mệnh Cách Chi Tâm có màu đỏ sậm như vầng mặt trời buổi sáng.
Toàn bộ đám người đều trợn tròn mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm với vẻ khao khát mãnh liệt, bọn hắn không còn đủ lý trí để suy nghĩ xem tại sao người giết chết Ngung thú lại không lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi.
Đúng lúc đó, một tu hành giả đứng bên phải đột nhiên rút bội đao ra chém văng đầu người đang cầm Mệnh Cách Chi Tâm. Xoẹt!
Đầu lâu còn chưa kịp rơi xuống đất, hắn đã phóng tới chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm ôm vào trong ngực rồi bay vọt sang sườn núi bên cạnh. “Thứ này là của ta!”
“Trương Hạo, ngươi làm gì thế?!” Đám người kinh hoảng gào lên, không ngờ Trương Hạo lại đột nhiên ra tay.
Trương Hạo liếc nhìn hai phía rồi nói nhanh: “Ta cảnh cáo các ngươi không được lại đây. Tu vi các ngươi đều không bằng ta, ai dám đuổi theo ta giết kẻ đó!”
“Trương Hạo, ngươi giết người còn muốn bỏ trốn? Tu vi ngươi cao hơn bọn ta thật, nhưng ngươi lấy một địch năm được không?” Một nam tử nói lớn. “Không thể để hắn rời đi, chúng ta liên thủ bắt lấy hắn.”
“Được.”
Trương Hạo cả kinh, việc đã đến nước này không thể quay đầu, hắn tung người bay lên muốn rời khỏi đại hạp cốc. Năm người kia cũng thi triển đại thần thông đuổi theo, chẳng mấy chốc đã vây công Trương Hạo.
“Giao ra Mệnh Cách Chi Tâm, chúng ta tha mạng cho ngươi!”
“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không.”
Hai bên lập tức lao vào kịch chiến.
Lục Châu lắc đầu. Đám tu hành giả này hẳn là ở gần đây nên mới đến nhanh như vậy. Đáng tiếc thực lực bọn hắn lại không đủ để giữ được Mệnh Cách Chi Tâm. Đối với thứ gọi là “may mắn”, thế giới này vẫn luôn rất tàn nhẫn.
Trên hạp cốc truyền tới tiếng cương khí điên cuồng va chạm. Lục Châu ngẩng đầu nhìn, tu hành giả tên Trương Hạo kia là thất diệp, đám người còn lại có ba người lục diệp, hai người ngũ diệp. Đều là đại tu hành giả.
Hay là thuận tay xử lý bọn họ rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm trở lại thi thể Ngung thú, sau đó tiếp tục ôm cây đợi thỏ?
Ừm, cứ làm như vậy.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, vừa định động thủ thì bên tai chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Có người đang đến gần.
Lục Châu bèn thu tay lại, xoay người nhìn ra sau. Có hai tu hành giả đang lén lén lút lút chạy tới đây.
“Suỵt ——” Một trong hai người đó nhìn thấy Lục Châu, đầu tiên là sửng sốt một chốc sau đó hắn bình tĩnh lại, làm động tác bảo Lục Châu giữ im lặng.
“Hắc hắc, bằng hữu, không ngờ ngươi cũng trốn ở chỗ này, thì ra là đồng đạo nha!”
Lục Châu khẽ nhíu mày. “Ngươi là…?”
“Đừng giả bộ, ta cũng nhìn thấy Ngung thú rồi. Ngươi xưng hô như thế nào?” Nam tử kia hỏi.
“Lão… ta họ Lục.” Lục Châu đáp. Suýt nữa lại tự xưng là lão phu.
“Thẳng thắn với nhau nhé, ta là Nguỵ Tuấn Tử, đây là tiểu đệ của ta… Suỵt ——”
Phanh phanh phanh! Mệnh Cách Chi Tâm
Hai toà pháp thân liên tục va chạm, một người rơi thẳng xuống đâm sầm vào núi đá chết tươi.
Thấy vậy Ngụy Tuấn Tử lắc đầu nói: “Thật đáng thương, Mệnh Cách Chi Tâm nào có dễ cầm như vậy?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi cũng đến cướp nó sao?”
Chương 1003 Vô đề
“Ta không có… ta đâu có ngu ngốc như vậy.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu cảm thấy người này giống Giang Ái Kiếm ba phần, nhưng Ngụy Tuấn Tử lại có vẻ to gan hơn một chút.
Tiếng chém giết trong hạp cốc rốt cuộc cũng kết thúc. Lục Châu quay đầu nhìn sang. Trương Hạo đã mất đi một cánh tay, trên thân toàn là máu đang lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất.
Ngụy Tuấn Tử nói: “Cá lớn sắp tới, trốn đi kẻo bị phát hiện.” Nói xong hắn lập tức nắm cánh tay tên tiểu đệ lui về bên trong rừng rậm.
Thấy Lục Châu vẫn đứng yên bất động, Ngụy Tuấn Tử vẫy vẫy: “Ê Lục huynh, mau tới đây!”
Lục Châu có Tử Lưu Ly nên không sợ bị phát giác, nhưng cũng nâng bước đi về phía Ngụy Tuấn Tử.
. . .
Sau khi giết đám đồng bọn, Trương Hạo nắm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay bay về phía hẻm núi. Hắn muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc sẽ không ai có thể tìm được hắn.
Thế nhưng…
Ngay khi Trương Hạo vừa bay đến cửa khẩu hạp cốc, một toà pháp thân cửu diệp bỗng từ trên trời giáng xuống. Ầm!
Pháp thân sừng sững xuất hiện trước mặt Trương Hạo, nện gãy đám cây cối xung quanh. Một tu hành giả đứng trên pháp thân hờ hững nhìn hắn. “Cảm ơn ngươi đã giúp ta lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.”
Hai mắt Trương Hạo trừng lớn, bờ môi run run, hai chân va vào nhau lập cập. Hắn biết… mình xong đời. Mệnh Cách Chi Tâm trượt khỏi tay hắn lăn lông lốc dưới đất.
“Thiên Hoả Môn, Phùng Tử Hà?” Trương Hạo run rẩy lui về sau mấy bước.
Phùng Tử Hà hờ hững lắc đầu, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào trong tay hắn, các ngón tay khẽ run nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
“Mệnh Cách Chi Tâm của Mệnh Cách thú nên được trân trọng giữ gìn. Ngươi không có lòng kính trọng, đáng chém.” Nói xong Phùng Tử Hà tung ra một chưởng.
“Không, không ——” Trương Hạo xoay người bỏ chạy nhưng chưởng đao kia đã phân thây hắn thành nhiều mảnh.
Phùng Tử Hà cầm chặt Mệnh Cách Chi Tâm trong tay, trái tim đập vang trong lồng ngực, hắn nhanh chóng thu hồi pháp thân rồi liếc nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy từ ba hướng khác nhau có ba toà pháp thân cửu diệp đang bay lướt tới.
“Khốn kiếp!”
Phùng Tử Hà quả quyết chạy vào trong hạp cốc sau lưng. Vừa rồi muốn ngăn cản Trương Hạo, hắn không thể không vận dụng pháp thân để tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc vẫn bị người ta nhìn thấy.
Trong rừng rậm, Ngụy Tuấn Tử cười ha hả nói: “Không ngoài dự liệu của ta. Theo ta đi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay… Lục huynh đệ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta rất quen thuộc địa hình khu vực này.”
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Chúng ta không mâu thuẫn về lợi ích, giết nhau làm gì? Chẳng bằng hai ta hợp tác, nếu gặp may thì Mệnh Cách Chi Tâm sẽ thuộc về ngươi. Ta không yêu cầu quá cao, đợi khi bọn hắn rời đi, ta vơ vét đồ tốt trên các thi thể là được.” Ngụy Tuấn Tử nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Không dẫn ta theo ngươi cũng có thể làm được.”
Ngụy Tuấn Tử cười đáp: “Ngươi thật cẩn thận, rất có phong phạm của ta… Đi hay không thì tuỳ ngươi vậy.”
Nói xong hắn và tên tiểu đệ cấp tốc chạy vào con đường mòn dẫn xuống dốc núi. Lục Châu thong dong đi theo sau.
Không bao lâu sau, ba người đã đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Suỵt ——” Ngụy Tuấn Tử lại làm động tác giữ im lặng, ba người trốn sau một vách đá.
Quả nhiên ba tên cửu diệp vừa xuất hiện cũng đuổi theo Phùng Tử Hà đến chỗ sâu trong hạp cốc.
“Hắn nhất định trốn ở trong này, chúng ta ngăn đường ra không cho hắn chạy.”
“Ra đây đi! Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, Xích Nhật Môn sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Ra đây!!!”
Hai chữ cuối mang theo sóng âm rung động toàn bộ hạp cốc, những người tu vi thấp không cách nào chống cự. Tên tiểu đệ của Ngụy Tuấn Tử sắc mặt trắng bệch, cố nhịn để không phát ra âm thanh nào.
“Còn không ra, đừng trách Xích Nhật Môn chúng ta ra tay vô tình. Ta bắt đầu đếm ngược…”
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Sóng âm tăng lên, ba toà pháp thân lại bay vào sâu trong hạp cốc.
Lông mày Ngụy Tuấn Tử nhíu chặt. “Sao người của Thiên Vũ Viện còn chưa tới?”
“Bọn hắn sẽ đến?” Lục Châu hỏi.
“Mệnh Cách Chi Tâm xuất hiện, bọn hắn chắc chắn sẽ tìm đến. Tên cáo già họ Lục trên Vân Sơn đúng là có chút thủ đoạn, còn nghĩ ra được phương pháp này để hấp dẫn các phương thế lực tới. Chỉ là ta nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao hắn lại phải làm như vậy?”
“Cáo già?” Lục Châu nhíu mày. Xem ra Ngụy Tuấn Tử biết được không ít chuyện.
“Ha ha, ngươi cùng họ với hắn đó.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói xong, sâu trong hạp cốc đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng lên trời. Hắn kinh ngạc nói: “Lực lượng Mệnh Cách?”
“Lực lượng Mệnh Cách là gì?” Lục Châu lại hỏi.
Ngụy Tuấn Tử nhìn Lục Châu vẻ dò xét. “Cách nói chuyện và khí chất của ngươi không giống như những kẻ mới bắt đầu tu hành. Sao ngay cả chuyện này mà cũng không biết?”
“Vậy ngươi có biết làm cách nào để Thông Huyền cảnh có thể khống chế được ba đạo kiếm cương không?” Lục Châu lườm hắn.
Mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu.
“Ngươi thắng.” Ngụy Tuấn Tử giơ hai tay lên đầu hàng, hắn quả thật không biết câu trả lời. “Lực lượng của Mệnh Cách là loại lực lượng đặc thù có trong Mệnh Cách Chi Tâm, được dùng để khai Mệnh Cách. Phùng Tử Hà này đúng là kẻ điên, hắn làm thế chẳng phải là đang bại lộ vị trí của mình sao?”
Phùng Tử Hà rõ ràng là cố ý phóng thích lực lượng Mệnh Cách.
Ba cao thủ của Xích Nhật Môn lập tức dừng lại, thu hồi pháp thân, hàng chân mày nhíu chặt.
“Không kịp rồi, hắn muốn thu hút toàn bộ cao thủ đến đây!”
“Không được, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Mệnh Cách thú, sao có thể từ bỏ?”
Ba người lăng không lơ lửng tranh luận với nhau.
“Không còn kịp nữa!”
Phía đông nam và đông bắc Thiên Luân sơn mạch xuất hiện hai chiếc phi liễn, phía tây có tu hành giả khống chế cự thú đang cấp tốc bay tới.
Giọng nói của Phùng Tử Hà chợt vang lên: “Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng hòng cầm, ha ha ha…”
Ba cao thủ Xích Nhật Môn nhìn nhau rồi nói: “Xích Nhật Môn bọn ta không lấy cũng được, nhưng mà ngươi thì… chắc chắn phải chết.”
Mệnh Cách Chi Tâm đã biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, ai cầm thì người đó xui xẻo.
Chương 1004 Vô đề
Ba người Xích Nhật Môn bay lùi về sau, lăng không quan sát, im lặng chờ cao thủ các phương đến.
Ngụy Tuấn Tử nhìn cao thủ từ bốn phương tám hướng đổ về, không khỏi kinh ngạc nói: “Họ Lục kia đúng là lão hồ ly, một chiêu này ta bội phục, hoàn toàn bội phục!”
Lục Châu nhíu mày, giả vờ hỏi: “Là cạm bẫy?”
“A, ta đã tận mắt nhìn thấy ba đại cao thủ Vân Sơn chiến đấu với Ngung thú, tình huống lúc đó rõ ràng là có thể giết chết Ngung thú. Thế nên ta đoán rằng chuyện này chỉ có một khả năng, Vân Sơn muốn làm ngư ông đắc lợi.” Ngụy Tuấn Tử đáp.
“Vì sao ngươi lại đến gần Vân Sơn?” Lục Châu hỏi.
“Lục huynh đệ, đừng hỏi.”
“Vậy vì sao ngươi lại dẫn ta đến đây?” Lục Châu tiếp tục truy vấn.
Những người đến hạp cốc này đều muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm, Ngụy Tuấn Tử không có lý do gì lại mang theo Lục Châu, vô duyên vô cớ tạo thêm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Ngụy Tuấn Tử lộ ý cười. “Đừng lo lắng, ta sẽ không hại ngươi.”
. . .
Ba chiếc phi liễn và một con toạ kỵ phi cầm bay đến trên bầu trời hạp cốc. Đám người Xích Nhật Môn lăng không bay lên.
“Xích Nhật Môn Tôn Kiệt, tham kiến chư vị tiền bối.” Hắn có thể cảm giác được khí tức cường đại toả ra từ mấy chiếc phi liễn.
Nhưng cả ba chiếc phi liễn đều không đoái hoài gì đến hắn mà chỉ lăng không dừng lại. Một lát sau, trong chiếc phi liễn màu đỏ ở phía đông truyền ra một âm thanh trầm thấp:
“Hồ Lạp Nhĩ, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Hồ Lạp Nhĩ là người dị tộc. Hắn là người cưỡi toạ kỵ phi cầm tới đây, toàn thân tráng kiện nhưng lại không dám có ý kiến gì, chỉ đành khom người nói với người trong hồng liễn: “Cáo từ.”
Trong ba chiếc phi liễn đều là cao thủ của Đại Đường, dù hắn rất muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm thì cũng không dám tranh đoạt với bọn họ, bèn ngoan ngoãn rời đi.
Ba người Xích Nhật Môn đến thở mạnh cũng không dám. Còn lại ba chiếc phi liễn toả ra khí thế như bài sơn đảo hải khiến hạp cốc càng lúc càng trở nên thần bí.
Người ngồi trong hồng liễn chợt nói với vẻ kinh ngạc: “Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan… quả nhiên đã có thập diệp.”
Hai chiếc phi liễn còn lại trông lớn hơn hồng liễn rất nhiều.
“Dư viện trưởng, đã lâu không gặp.” Người ngồi trong cự liễn của Côn Lôn Chính Tông lên tiếng đáp trả.
“Dư viện trưởng đại giá quang lâm, đúng là quý nhân khó gặp.” Cự liễn của Trùng Hư Quan cũng vang lên tiếng trêu tức.
Thiên Vũ Viện, Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan là ba đại thế lực tạo thành thế chân vạc, các tông môn khác không ai dám đến gần, chỉ có thể quan sát từ xa.
Thiên Luân sơn mạch rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn mới mở miệng nói:
“Mệnh Cách Chi Tâm ta nhất định phải lấy được. Ta sẽ dùng bảo vật khác để đền bù cho Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan. Đây… là ranh giới cuối cùng của ta.”
Phương thức đàm phán của đại lão quả nhiên vô cùng trực tiếp và dứt khoát.
Ngụy Tuấn Tử nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hắn đặt ngón tay bên môi ra hiệu với tiểu đệ tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho dù là tiếng hít thở.
. . .
Cự liễn của Côn Lôn Chính Tông vang lên tiếng cười trầm thấp. “Dư viện trưởng định bù đắp như thế nào? Đây chính là Mệnh Cách Chi Tâm đó.”
“Ta cũng rất muốn biết.”
Tuy là ba phương đàm phán nhưng ai cũng có thể nghe ra Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan đã đứng về một phía.
Lục Châu liếc nhìn ba chiếc phi liễn trên không trung.
Có thể tự tin đàm phán với Thiên Vũ Viện như thế, trong hai ngàn năm qua hai đại tông môn này nhất định đã có thập diệp ra đời. Nay Mệnh Cách thú xuất hiện nên bọn hắn mới không tiếp tục che giấu nữa.
“Một kiện vũ khí hoang cấp, vạn tấm cực phẩm phù chỉ, năm kiện vũ khí thiên giai, các công pháp tu hành đỉnh cấp của ba nhà Nho Phật Đạo mỗi loại một bản.” Dư Trần Thù hờ hững nói.
“Thiên Vũ Viện quả nhiên tài đại khí thô. Trước kia Cứu Thiên Viện lưu lại nhiều đồ như vậy thật khiến người ao ước.” Côn Lôn Chính Tông nói.
“Nội tình của Cứu Thiên Viện quá thâm sâu, Trùng Hư Quan tự biết mình không địch nổi.” Trùng Hư Quan cũng nói hùa vào.
Dư Trần Thù không thèm để ý đến lời trào phúng của bọn họ: “Chỉ cần nói là có đồng ý hay không.”
“Hôm nay Dư viện trưởng một mình đến đây, e là có hơi qua loa khinh địch.” Côn Lôn Chính Tông không ngừng khiêu khích.
“Nói có lý. Đây là Mệnh Cách thú đó, một kiện vũ khí hoang cấp e là…”
Đại tông môn đương nhiên không coi trọng vũ khí dưới hoang cấp. Huống chi Thiên Vũ Viện còn nổi tiếng là tài đại khí thô.
Đúng lúc này, cao thủ Tôn Kiệt của Xích Nhật Môn vội vàng lên tiếng:
“Các vị tiền bối… xin cho ta nói một câu. Trong hạp cốc còn có một tên cửu diệp đang nắm giữ Mệnh Cách Chi Tâm, lực lượng Mệnh Cách là do hắn kích phát. Bây giờ không phải lúc để tranh luận, nếu lực lượng trong Mệnh Cách bị dùng sạch thì sẽ mất đi khả năng khai Mệnh Cách. Không bằng bây giờ để ta đi xuống đó thu hồi Mệnh Cách Chi Tâm trước.”
Hắn vừa nói xong, ba chiếc phi liễn đều im lặng không lên tiếng.
Lục Châu theo bản năng đưa tay lên vuốt râu. Phải khiến bọn hắn đánh nhau mới được, nếu để ba bên đàm phán thành công thì kế hoạch của lão phu chẳng phải là thành công cốc rồi?
Ngụy Tuấn Tử vung tay bày ra một bình chướng cách âm, gần như không tạo ra chút nguyên khí ba động nào.
Hắn thấp giọng cười: “Bộ dạng này của ngươi thật buồn cười…”
Ánh mắt Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử vẻ dò xét, sau đó điềm nhiên nói: “Ngươi muốn tính kế lão phu?”
Lão phu? Trung niên nhân lại tự xưng như vậy thật là lúng túng. Ngụy Tuấn Tử xấu hổ cười một tiếng: “Lục huynh đệ cẩn thận quá. Đừng căng thẳng, cứ xem tiếp đi…”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía ba chiếc phi liễn.
Ngụy Tuấn Tử lại nói: “Nếu bọn hắn không đánh nhau thì làm sao xứng đáng với cách cục tốt thế này chứ? Ta nói cho ngươi biết, sâu bên trong liệt cốc còn có Mệnh Cách thú.”
“Còn có Mệnh Cách thú?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Chương 1005 Vô đề
“Thực lực Thiên Vũ Viện quá mạnh, Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông có vẻ không biết tự lượng sức mình. Đàm phán xong nhiều nhất cũng chỉ được thêm mấy món đồ vật. Nếu bọn hắn biết bên trong hạp cốc còn có Mệnh Cách thú, ngươi nói xem, mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Lục Châu nhíu mày. Kết cục tất nhiên sẽ là đại chiến. Hai đại tông môn kia không có khả năng để cho Thiên Vũ Viện độc chiếm hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ngươi muốn phá vỡ thế cân bằng này?” Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử không chớp mắt.
“Đây chính là mục đích ta bảo ngươi tới.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh lục. “Đây là đan dược có khả năng giả tạo khí tức sinh mệnh, trong khoảng thời gian ngắn có thể bộc phát khí tức cực kỳ nồng đậm. Năng lực phân biệt thật giả của hung thú rất kém, bọn chúng sẽ bị ngươi hấp dẫn tới. Cho nên… Lục huynh đệ, làm phiền ngươi.”
Nói xong hắn đưa bình nhỏ cho Lục Châu. Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đưa lão phu?”
“Chứ còn ai vào đây?” Ngụy Tuấn Tử nhún vai. “Trong ba người chúng ta chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Đừng có mở miệng ra là xưng lão phu, tuổi tác ngươi không lớn sao cứ như ông cụ non thế.”
Lục Châu cầm lấy bình nhỏ màu xanh lục.
Ngụy Tuấn Tử tiếp tục nói: “Trước đó ta đã điều tra hạp cốc này rất lâu. Lát nữa ngươi mở bình ra, kết cục đạt được thứ gì thì phải dựa vào may mắn của mỗi người. Ngươi thấy thế nào?”
“Tự ngươi có thể làm được, sao phải để lão phu làm?”
“Mệnh Cách thú rất cường đại, ta không có can đảm…” Nói xong, Ngụy Tuấn Tử triệt tiêu bình chướng, đồng thời lại ra hiệu cho hai người im lặng.
Lục Châu không nói gì nữa, lẳng lặng quan sát đám đại lão.
. . .
Trên hồng liễn, Dư Trần Thù bình tĩnh nói: “Các ngươi lòng tham không đáy, chẳng lẽ còn muốn đòi hai kiện vũ khí hoang cấp hay sao?”
Côn Lôn Chính Tông đáp: “Dư viện trưởng không cần phải lo, bên ta có đủ nhân thủ sử dụng, chỉ e Thiên Vũ Viện không đủ vũ khí hoang cấp đưa bọn ta mà thôi.”
Trong lời nói sặc mùi trào phúng. Nhưng đã lên đến cấp bậc đại lão, chẳng ai vì một vài câu nói khích bác của đối phương mà không giữ được bình tĩnh.
“Vậy thì hai kiện vũ khí hoang cấp.. Đây là ranh giới cuối cùng.” Dư Trần Thù trầm thấp nói.
“Sảng khoái.”
Khi Trùng Hư Quan vừa mới lên tiếng, cột sáng màu đỏ bỗng vụt tắt. Ba cao thủ Xích Nhật Môn hô lớn: “Các vị tiền bối, cẩn thận gia hoả kia bỏ chạy!”
“Hắn chạy không được.”
Trong hồng liễn có hai bóng người bay ra lao vào hạp cốc.
“Giản Đình Trung? Mạc Bất Ngôn?!”
Thiên Vũ Viện quả nhiên không chỉ có một mình Dư Trần Thù đến. Thân ảnh hai vị trưởng lão nhanh như thiểm điện lao vào sâu bên trong hạp cốc.
Phùng Tử Hà ôm lấy Mệnh Cách Chi Tâm điên cuồng chạy trốn, hắn không muốn đám đại lão đàm phán thành công, vì như thế kết cục của hắn chắc chắn là cái chết. Chỉ có thừa dịp loạn lạc bỏ trốn thì mới có cơ hội sống.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn cầm trong tay vũ khí hoang cấp tàn phá khắp nơi trong hạp cốc. Không thể không nói, nội tình Thiên Vũ Viện quá dày, ngay cả trưởng lão cũng được sử dụng vũ khí hoang cấp! Chẳng trách Dư Trần Thù có thể bỏ ra bốn kiện vũ khí hoang cấp để đổi lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ai dám đến đây, ta sẽ nhảy xuống vực!” Từ sâu trong hạp cốc truyền ra giọng của Phùng Tử Hà.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn dừng tay, lăng không nhìn về phía hắn.
“Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Không được! Ta liều chết lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi?”
“Muốn chết!”
Hai trưởng lão vừa định động thủ thì Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn lập tức đứng yên bất động. Ngữ khí Dư Trần Thù rất nhẹ nhàng, truyền âm nói: “Ngươi muốn thứ gì?”
Phùng Tử Hà cười lạnh: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Hồng cấp?”
“. . .”
Đám người cả kinh. Khí độ của Dư Trần Thù quả thật đã vượt xa dự liệu của mọi người. Nếu phải so sánh thì đối với cửu diệp, vũ khí hồng cấp mang lại giá trị cao hơn Mệnh Cách Chi Tâm rất nhiều!
Ai có thể không động tâm? Thế nhưng là… hắn sẽ cho thật sao?
Phùng Tử Hà hừ một tiếng: “Muốn lừa gạt ta? Chúng ta cùng nhau hao tổn đi! Ai dám đến gần, ta sẽ ném thứ này vào khe vực, ai cũng đừng hòng lấy được!”
Dư Trần Thù nhíu mày. Sự tình thật phức tạp nhiều biến số. Mà Lục Châu đang nấp sau vách đá cũng đồng thời nhíu mày. Mệnh Cách Chi Tâm của lão phu không thể để mất được.
Đúng lúc này, Ngụy Tuấn Tử đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi!”
Hắn vung ra một cái bình màu xanh lục khác, bình đập lên vách đá phát ra thanh âm thanh thuý. Choang ——
Lục Châu quay sang nhìn hắn. Không ngờ Ngụy Tuấn Tử không chỉ có một cái bình. Tiếng vang đã thu hút sự chú ý của đám đại lão trên không trung.
“Ai lén lút nấp ở đó?” Trùng Hư Quan trầm giọng quát.
Ngụy Tuấn Tử biết hành động lần này chắc chắn sẽ làm bại lộ nơi ẩn nấp, thế là phất tay nói với Lục Châu: “Lần sau gặp lại.”
Lục Châu nhấc tay chộp lấy Ngụy Tuấn Tử. “Chút mánh khoé đó cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu!”
Ngụy Tuấn Tử biến sắc, hắn cảm nhận được bàn tay Lục Châu như gọng kìm sắt kẹp lấy mình không thể nhúc nhích.
Đồng thời đao cương từ trên phi liễn đánh xuống chỉ trong giây lát đã chém nát vách đá che chắn, ba người Lục Châu lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
Ngụy Tuấn Tử mở to hai mắt: “Ngươi ngươi ngươi… cần gì chứ! Mau thả ta ra!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ba người. Giản Đình Trung nheo mắt nhìn, bỗng kinh ngạc nói:
“Ngụy Tuấn Tử? Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn, ta đến để xem trò vui thôi! Các vị xin cứ tự nhiên…”
Thế nhưng bả vai hắn đã bị cương ấn của Lục Châu kẹp chặt, muốn động cũng không động được. Đám người lại nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu chợt ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện tài đại khí thô, nếu muốn có Mệnh Cách Chi Tâm, hay là cũng cho ta một kiện vũ khí đi?”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn nhíu mày. Ngụy Tuấn Tử lại càng há hốc mồm. Ngươi trâu lắm, dám cùng Thiên Vũ Viện đòi chia phần.
Bình luận facebook