• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1011-1015

Chương 1011 Vô đề

Lục Châu thu hồi kim thân, tung người lao xuống, tay phải vung ra chưởng ấn. Là Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn.

Chín chưởng ấn lít nha lít nhít mang theo kim diễm đánh xuống. Dư Trần Thù chưa bao giờ cảm thấy mình bị uy hiếp như hôm nay, trong lòng hắn nảy sinh áp lực cực lớn. Hắn trừng to mắt, hai tay nâng Phiền Lung Ấn lên.

Phiền Lung Ấn biến thành vách tường ngăn ở phía trước. Ầm ầm ầm…

Chín chưởng ấn đánh vào Phiền Lung Ấn phát ra âm thanh chói tai, mỗi một chưởng ấn đè Dư Trần Thù xuống mấy chục mét, đến chưởng ấn thứ năm Dư Trần Thù đã đâm sầm vào vách núi cheo leo.

Cho đến khi chưởng ấn thứ chín kết thúc, Dư Trần Thù và Phiền Lung Ấn đã bị đánh lún sâu vào bên trong vách đá.

Bầu trời Thiên Luân sơn mạch yên tĩnh như chết. Tu hành giả bốn phía không một người nào dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích.

Phiền Lung Ấn đột nhiên bắn ra khỏi vách đá như đạn pháo đánh về phía Lục Châu. Hồng diễm bộc phát, trên tay Dư Trần Thù nắm chặt một thanh trường thương màu đỏ rực bay sát phía sau Phiền Lung Ấn.

“Hoang cấp Thương Long Thương!”

Mượn lực đẩy từ vách đá, chỉ trong khoảnh khắc Dư Trần Thù đã đến trước mặt Lục Châu, dùng toàn lực thập diệp đâm ra một thương kinh thiên!

Lục Châu đánh ra mấy đạo chưởng ấn, toàn thân bay ngược ra sau, trong tay phải xuất hiện Vị Danh Thuẫn ngăn trở công kích của Thương Long Thương và Phiền Lung Ấn.

“Là hồng cấp thuẫn! Người này rốt cuộc có lai lịch gì?!”

Đám tu hành giả không tài nào hiểu được. Bình thường tu hành giả đều sẽ chọn vũ khí tấn công, hoặc ít ra là vũ khí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, hầu như rất ít người sử dụng tấm thuẫn chẳng có lực công kích. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy hồng cấp thuẫn.

“Chuyến này đến đây thật đáng giá!” Đám tu hành giả xì xầm nói.

Dù là người của Thiên Vũ Viện, Côn Lôn Chính Tông, Trùng Hư Quan hay của các tông môn khác đều dừng mọi hành động mà ngẩng đầu quan sát cuộc chiến. Đối với bọn hắn, thắng bại thật sự nằm ở trong tay hai người này, những người khác chẳng qua chỉ là phụ trợ mà thôi, không cách nào chi phối kết quả cuộc chiến.

Dư Trần Thù quát: “Đến phiên ta phát lực!”

Thương Long Thương ghim vào Vị Danh Thuẫn, đẩy Lục Châu bay lên cao.

“Hay cho một chiêu lấy của người trả lại cho người. Đối thủ nhất định phải biến chiêu, nếu không sẽ bị đẩy lên cao đến khu vực có nguyên khí mỏng manh.” Đám tu hành giả bình luận.

Lục Châu hờ hững quát: “Xuống!” Năm ngón tay hiện lam quang, lực lượng phi phàm của Thiên thư bọc lấy Vị Danh Thuẫn rồi nhấn xuống.

Thương Long Thương bị nhấn đến mức thân thương khẽ cong, Dư Trần Thù cảm nhận được áp lực cực lớn, không thể không buông tay để Thương Long Thương bay ra ngoài.

Vị Danh Thuẫn tiếp tục nhấn xuống, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Phiền Lung Ấn mà đập vào lồng ngực Dư Trần Thù.

Phốc ——

Dư Trần Thù rốt cuộc bị đánh một kích đến thổ huyết. Đám tu hành giả quan sát hoàn toàn chấn kinh!

“Viện trưởng!”

“Viện trưởng!”

Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn rất muốn bay tới đỡ lấy Dư Trần Thù, nhưng bọn hắn biết rõ đây là trận chiến của hai cao thủ tuyệt thế, người khác nhảy vào chẳng khác gì đi chịu chết.

Hai vị thập diệp còn lại nhìn đến choáng váng. Trong mắt hai người, Dư Trần Thù chẳng khác gì cao thủ thập nhất diệp, mà vị nam tử trung niên này còn mạnh đến không hợp lẽ thường.

Chẳng lẽ là… khai Mệnh Cách?

Trong lòng Dư Trần Thù rung động không thôi, hắn cố nén nội tâm kinh hãi nhìn chằm chằm Lục Châu. Đây là… lực lượng của Mệnh Cách sao?

Không đúng!

Cường giả khai Mệnh Cách của hai ngàn năm trước đều không như thế! Nếu đối phương sử dụng lực lượng Mệnh Cách đáng lý ra phải tràn ngập sinh mệnh khí tức mới đúng, vì cái gì lại là loại sức mạnh dã man không giảng đạo lý như thế này?

Dư Trần Thù đáp xuống một ngọn sơn phong, hai chân đạp đất, từ từ trượt xuống vách đá mà hai chân vẫn không lún sâu vào.

Lục Châu nói: “Ngươi còn tinh thông luyện thể.”

Dư Trần Thù cười ha hả, lau đi máu tươi bên khoé miệng: “Thời niên thiếu, ta đã cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần người khác mới có được ngày hôm nay. Bách độc bất xâm, thuỷ hoả bất dung, đao thương bất nhập… khụ khụ…” Vừa nói hắn vừa ho ra một ngụm máu tươi.

Lục Châu lắc đầu: “Lão phu muốn xem xem rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì.” Bàn tay khẽ đảo, Thái Hư Kính xuất hiện tạo thành âm thanh nguyên khí rung động. Ông ——

“Bảo vật hoang cấp!”

Hai người liên tục ném ra bảo bối khiến mọi người trợn tròn mắt. Thiên Vũ Viện có nhiều bảo bối không phải việc gì lạ, nhưng vị này toàn thân cũng đều là trọng bảo!

Thái Hư Kính chiếu rọi quang mang như ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào người Dư Trần Thù. Sau lưng Dư Trần Thù xuất hiện pháp thân hồng liên thập diệp.

Không có vật gì khác.

“Hả?” Lục Châu nhíu mày, thật sự chỉ có như thế? Hay là Thái Hư Kính hoang cấp cũng không rọi ra được bản thể của hắn?

“Thiên Luân sơn mạch đã bị mai phục. Ai là kẻ thắng vẫn chưa biết đâu.” Dư Trần Thù nhịn đau nói.

“Ngươi tự tin mù quáng không khác gì Diệp Chân, sẽ chỉ khiến bản thân trông càng thêm ngu xuẩn.”

Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, lực lượng phi phàm bao bọc lấy Thái Hư Kính, kim quang lập tức biến thành lam quang rọi lên người Dư Trần Thù.

Một màn kỳ dị phát sinh!

Toàn bộ xương cốt Dư Trần Thù đều bại lộ, Dư Trần Thù không còn chỗ che thân. Ngoại trừ một bộ xương trắng ra, phía trước mặt hắn còn có một thân thể làm từ thạch điêu trông như một con rối khiến người ta nhìn vào không rét mà run.

“Đó là cái gì?”

“Ta chưa từng thấy qua… Chiếc kính này hẳn là một loại bảo bối có thể soi ra pháp thân, con rối kia chẳng lẽ là thế thân? Thế thân bất tử?”

Không ai hiểu được thứ mình nhìn thấy là gì.

Lục Châu vốn tưởng rằng sẽ soi ra được một loại pháp thân bản thể như Cửu Anh, thế nhưng… con rối này là cái đồ chơi gì?

Không ai thích bị bại lộ bí mật trước mặt người khác, nhất là loại đại lão như Dư Trần Thù. Hắn lập tức phẫn nộ, đạp không bay vọt lên đánh về phía Lục Châu.

“Ngươi không làm gì được ta!” Dư Trần Thù vừa nói vừa tung ra vô số phù chỉ. Phù chỉ thiêu đốt, bầu trời biến thành biển lửa.
Chương 1012 Vô đề

Nhiệt độ tăng cao, ngay cả con Mệnh Cách thú ẩn sâu trong hạp cốc cũng bị áp lực, không tiếp tục va chạm vào sơn mạch nữa.

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, hờ hững nói: “Lão phu mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ăn một chưởng của lão phu!”

Lực lượng phi phàm tung ra đến một phần tư, chưởng ấn cực lớn đủ để bao trùm miệng hạp cốc đánh xuống. Năm ngón tay Lục Châu như năm ngọn núi lớn, Tuyệt Thánh Khí Trí tản ra hào quang chói mắt.

Ầm! Chưởng ấn hung hăng đánh vào mặt Dư Trần Thù khiến hắn rơi thẳng vào vách đá, ầm một tiếng, vách đá nứt ra như mạng nhện. Dư Trần Thù nằm im không nhúc nhích.

Đám tu hành giả: “. . .”

Lục Châu không nghe tiếng Hệ thống thông báo đánh giết mục tiêu, bèn cau mày nói: “Thật sự là thân bất tử?”

Trong tay Lục Châu lập tức xuất hiện Vị Danh Kiếm, lực lượng trong người hắn vẫn còn rất nhiều, không cần dùng đến thẻ đạo cụ.

. . .

Tất cả mọi người quan chiến đều xem như si như say, khó lòng tự kềm chế. Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ để Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn rời đi. Bọn hắn cảm thấy lực uy hiếp quá mức đáng sợ.

Ngư ông đắc lợi? Chẳng khác nào người si nói mộng.

Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn cảm nhận được hai vị thập diệp đứng chắn trước mặt mình đang buông lỏng cảnh giác, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

“Đi thôi!”

Thân ảnh hai người bắn đi như một mũi tên điên cuồng bay về phía đông nam Thiên Luân sơn mạch.

Lục Châu xoay người lại, lắc đầu nói: “Đồ của lão phu mà cũng dám ngấp nghé?”

Vị Danh Kiếm biến thành một cây cung, cung tiễn được kim sắc cương khí bao bọc lớn hơn cả thân người. Một phần tư lực lượng phi phàm dồn vào hai đạo tiễn cương.

Xoẹt!

Tiễn cương một trái một phải nhanh như thiểm điện bắn tới, xuyên thủng trái tim Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn!

Mệnh Cách Chi Tâm rơi xuống, Lục Châu tung người bay tới đón lấy, sau khi xác nhận vật này quả thật là Mệnh Cách Chi Tâm, Lục Châu cất nó vào trong ngực áo.

Lúc này Lục Châu mới quay đầu nhìn về phía Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn nằm dưới đất, sau đó lấy Thái Hư Kính ra.

Thái Hư Kính bắn ra quang mang chiếu vào hai người, không có chỗ nào đặc biệt. Tiếng thông báo của Hệ thống cũng đồng thời vang lên:

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

[Ting — phát hiện vũ khí Long Ưng Chi Nộ và Thiểm Ảnh Chi Câu, có thu về không?]

“Thu về.”

Hai kiện vũ khí lập tức bay vào tay Lục Châu. Không ngờ trưởng lão Thiên Vũ Viện lại sử dụng vũ khí hoang cấp. Chuyến này lời to!

Xử lý hai trưởng lão xong, Lục Châu xoay người bay trở về hạp cốc.

Tu hành giả của hai đại môn phái Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông lập tức lùi ra xa mấy chục mét, sống lưng phát lạnh, chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Riêng hơn ngàn tu hành giả do Dư Trần Thù gọi đến lại không ngần ngại tiến lên, vây xung quanh hạp cốc, chẳng ai rõ vì sao.

Lục Châu nhìn chằm chằm vào vách đá nơi Dư Trần Thù bị đánh lún vào. Hắn có thể xác định một điều, Dư Trần Thù không chết.

. . .

Ầm!

Ngay sau đó, Phiền Lung Ấn bay ra phá tung đất đá vùi lấp.

“Còn sống!”

“Hươu chết vào tay ai chưa biết được đâu! Quá đặc sắc!”

Các tu hành giả quan chiến xung quanh đều rất hiếu kỳ, không biết ai trong hai vị thập diệp Nghiệp Hoả này sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.

Nhìn Phiền Lung Ấn bay về phía mình, Lục Châu xuất chưởng, thủ ấn hình năm ngón tay bay ra kẹp lấy Phiền Lung Ấn.

Trên vách đá, Dư Trần Thù cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài, bộ dạng tiêu sái thong dong lúc trước đã biến thành chật vật đầy bụi đất, trên thân đều là vết máu.

Dư Trần Thù bay về phía Phiền Lung Ấn, hai tay giang ra. Ông ——

Pháp thân xuất hiện.

Hai người chiến đấu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Dư Trần Thù gọi ra pháp thân. Pháp thân hồng liên cao hai mươi trượng không có màu đỏ thuần như người khác mà là màu đỏ sậm như huyết tương.

Đất cát trên người Dư Trần Thù bị cương khí chấn bay, Thương Long Thương rơi trên mặt đất được triệu hồi trở về.

Dư Trần Thù bỗng nhiên phun một ngụm máu lên thân thương, nguyên khí rung động, Thương Long Thương vốn đã bị cong vẹo đột nhiên biến thẳng trở lại, đường vân trên thân thương phát sáng lên.

Đám tu hành giả đứng xa xa quan sát đều kinh hãi không thôi.

“Đạo văn khắc vào thân vũ khí?”

“Ngươi nói thế là sao?”

“Đạo văn là một loại trận pháp thường khắc trên bình chướng hoặc đại trận thủ thành. Nếu khắc vào vũ khí thì đòi hỏi kỹ năng rèn và tu vi cực cao. Bên trong Thương Long Thương hẳn là có Hoả Linh Thạch. Hoả Linh Thạch phối hợp với đạo văn có thể giúp vũ khí biến thành hồng cấp trong một khoảng thời gian ngắn!”

“Còn có thể làm như thế?” Đám người kinh ngạc.

“Muốn làm như vậy phải trả giá rất lớn. Hoả Linh Thạch vốn là vật phẩm dùng để đề thăng phẩm chất vũ khí, nếu dùng theo cách này sẽ khiến vũ khí đó bị tổn hại. Sau khi sử dụng hết năng lượng trong Hoả Linh Thạch, Thương Long Thương e là sẽ tuột xuống thiên giai.”

“Chậc chậc… nội tình của Thiên Vũ Viện thật khiến người ta khó mà tin nổi.”

“Cứu Thiên Viện trước kia đã tạo ra vô số vũ khí, trừ một số món đã được sử dụng thì số còn lại hẳn là đều nằm trong tay Dư Trần Thù.”

Tu hành giả kia chợt nhớ đến một thứ, vội hỏi: “Nghe nói vũ khí hoàn mỹ nhất của Cứu Thiên Viện tên là Cửu Huyền Cầm, về sau lại bị mất đi?”

“Hẳn là do Lạc Tuyên mang đi. Đáng tiếc chưa từng có ai được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Cửu Huyền Cầm.”

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu vốn định thu Phiền Lung Ấn, nhưng nó vẫn một mực giãy giụa không thôi. Rốt cuộc Phiền Lung Ấn biến lớn gấp mấy lần, phá vỡ thủ ấn của Lục Châu.

Dư Trần Thù cầm Thương Long Thương “hồng cấp” trong tay, phối hợp với Phiền Lung Ấn bay về phía Lục Châu.

Thấy Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, Dư Trần Thù lạnh lùng nói: “Ta sẽ không tái phạm sai lầm.”
Chương 1013 Vô đề

Lục Châu đột nhiên điều khiển Vị Danh hoá thành chuỳ. Được cương khí bao bọc, Vị Danh Chuỳ nặng như đá tảng đập vào Thương Long Thương.

Ầm! Tia lửa bắn ra tung toé, chói lọi vô cùng.

“Chuỳ hồng cấp?!”

Đám tu hành giả quan chiến dần dần chết lặng. Bọn hắn không cách nào biết được hai người này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối.

Phiền Lung Ấn như cự tháp đánh tới, Lục Châu lập tức gọi ra pháp thân mang theo kim diễm chắn lại.

Kinh nghiệm chiến đấu của Dư Trần Thù cực kỳ phong phú, vừa nhìn thấy pháp thân của Lục Châu hắn đã cười nói: “Ta chờ chính là một khắc này!”

Phiền Lung Ấn đột ngột biến lớn đến ngàn lần, trở thành thiên la địa võng phủ đầy bầu trời như muốn bao trùm lên pháp thân.

Lục Châu khẽ nhíu mày. Sự cường đại của Dư Trần Thù đã vượt xa tưởng tượng của Lục Châu.

“Ngươi dám sử dụng lực lượng của Mệnh Cách sao?” Hai mắt Dư Trần Thù đỏ ngầu nhìn Lục Châu.

Quả thật, đổi lại là một thập diệp Nghiệp Hoả khác chắc chắn không thể là đối thủ của Dư Trần Thù. Không thể không thừa nhận, Dư Trần Thù mạnh hơn Diệp Chân rất nhiều. Chỉ là… hắn lại không thông minh bằng Diệp Chân.

“Ngu xuẩn!” Ánh mắt Lục Châu đột nhiên trở nên lăng lệ.

Vị Danh Chuỳ bay trở về lòng bàn tay hắn, một lần nữa biến thành Vị Danh Kiếm, hắc sắc phù văn như hắc long sáng lên du tẩu trên thân kiếm.

Ngay khoảnh khắc hắc sắc phù văn xuất hiện, Dư Trần Thù lập tức dựng đứng tóc gáy, da đầu tê rần, toàn thân cứng ngắc như bị ai tạt một gáo nước lạnh.

“Hắc sắc?!”

Vị Danh Kiếm toả ra ánh sáng, hắc sắc phù văn trộn lẫn với lực lượng phi phàm, một kiếm chém ra! Ầm!

Không ai biết đẳng cấp thật sự của Vị Danh Kiếm là gì, đặc biệt sau khi Lục Châu tấn thăng thập diệp. Cộng thêm lực tăng phúc của hắc sắc phù văn và thần thông Thiên thư, lúc này Vị Danh Kiếm đã vượt qua hồng cấp.

Rắc! Một tiếng giòn tan vang lên! Thương Long Thương bị chém gãy.

“Kiếm hồng cấp?” Đám tu hành giả lại kinh hô.

Lục Châu nhìn một phần hắc sắc phù văn đang tiêu tán trong gió, đây là cái giá phải trả để chém gãy Thương Long Thương, chỉ có thể tiếp nhận.

“Vũ khí này…” Dư Trần Thù ngơ ngác nhìn Vị Danh Kiếm.

Lục Châu lại huy kiếm, kiếm cương quét tới. Thương Long Thương sau khi bị gãy đôi đã mất đi ánh sáng biến thành phế phẩm. Dư Trần Thù chỉ có thể vứt bỏ vũ khí, không ngừng bộc phát cương khí đón đỡ, đồng thời lui về sau.

Hắn biết tuyệt đối không thể để hắc sắc phù văn chạm vào người.

Thấy Dư Trần Thù lùi lại, Lục Châu ném Vị Danh Kiếm ra.

Kiếm phân tứ đẳng, đẳng cấp cao nhất chính là vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo.

Lục Châu nhắm mắt lại, cảm nhận vạn vật ở bốn phương tám hướng. Hắn có thể nhận ra bản chất của nguyên khí, nhận ra chân ý kiếm đạo.

Lục Châu mở mắt ——

Kiếm cương xuất hiện đầy trời, nào cuồng phong, nào nguyên khí, nào giọt nước… toàn bộ đều bị biến thành kiếm cương hội tụ lại trên thân Vị Danh Kiếm.

Dư Trần Thù thầm hô một tiếng: “Không ổn!”

Hắn lại lần nữa lùi ra xa, cho đến khi chạm phải mặt đất dưới hạp cốc.

“Người này sao có thể khống chế nhiều kiếm cương đến vậy?!”

“Cao thủ kiếm đạo cửu diệp thông thường có thể khống chế bốn mươi ngàn đạo kiếm cương là cực hạn. Thập diệp thì giỏi lắm một trăm ngàn đạo. Vậy mà người này lại có thể khống chế đến mấy trăm ngàn đạo kiếm cương!!”

Sau khi lĩnh ngộ vạn vật đều là kiếm, Ngu Thượng Nhung đã đẩy số lượng kiếm cương cực hạn của cửu diệp lên sáu mươi ngàn đạo. Nếu nhìn thấy Lục Châu lúc này, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.

Kiếm cương hội tụ rồi chém mạnh xuống, toàn bộ kiếm cương chỉ có một mục tiêu duy nhất.

“A —— ——” Dư Trần Thù phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

Vị Danh Kiếm mang theo mấy trăm ngàn đạo kiếm cương đâm thẳng vào lồng ngực Dư Trần Thù. Hắc sắc phù văn trên thân kiếm lập tức tan biến hết phân nửa.

Lục Châu đạp không bay lên, tung chưởng vỗ vào mặt đáy Phiền Lung Ấn. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí.

Phiền Lung Ấn không chịu nổi, lập tức thu nhỏ lại mấy lần rồi rơi xuống.

Sau hai chiêu vừa rồi, lực lượng phi phàm chỉ còn thừa lại một chút, tu vi thập diệp còn lại một phần ba.

Lục Châu bay lên trên Phiền Lung Ấn, giơ chân đạp xuống. Ầm! Phiền Lung Ấn rốt cuộc bị đánh lún vào trong bùn đất, không cách nào động đậy nữa.

Hơn ngàn tu hành giả xông tới quan sát khu vực trung tâm hạp cốc, từ xa nhìn lại, Dư Trần Thù đứng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, giữa ngực xuất hiện một huyết động lớn, Vị Danh Kiếm đã đâm xuyên người hắn rồi ghim vào mặt đất sau lưng.

Lục Châu nhìn tư thế của Dư Trần Thù, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Bàn tay khẽ nhấc, Vị Danh Kiếm bay trở lại trong tay Lục Châu.

Vì muốn phá huỷ thân thể “đao thương bất nhập” của Dư Trần Thù, hắc sắc phù văn đã vơi đi phân nửa. Nhưng Lục Châu không tiếc, đồ là để dùng, sau này tiếp tục tìm kiếm bổ sung thêm là được.

Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra lần nữa. Lực lượng phi phàm yếu ớt giao hoà với kim quang bắn vào cơ thể Dư Trần Thù.

Khung xương Dư Trần Thù và cả con rối đều bị thủng một lỗ to giữa ngực.

“Chẳng lẽ đây là khôi nô?” Trong Thiên Luân hạp cốc, có người thất thanh hô lên.

“Khôi nô là cái gì?”

“Khôi nô là từ viết tắt của nô lệ khôi lỗi. Nô lệ khôi lỗi có thể chết thay chủ nhân, thông qua một bí pháp tu hành cổ xưa mà luyện thành. Lợi dụng bí pháp và phù chỉ, khôi nô cướp đoạt tinh huyết của trăm người, lấy đi thọ mệnh của bọn họ để hoà vào trong máu, thẩm thấu vào trong xương tuỷ, khắc hoạ lên da… Loại bí pháp này đã thất truyền từ rất lâu, không ngờ còn có người sử dụng!”

Chết thay chủ nhân? Bản thân khôi nô không có sinh mệnh, sao lại có thể ‘chết’? Đây chẳng phải là một loại nghịch lý khó có thể giải thích hay sao?

“Vậy phải làm sao mới giết được khôi nô?”

Người kia lắc đầu đáp: “Không biết. Thiên địa vạn vật tất có tương sinh tương khắc, không ai có thể thoát được. Ta từng đọc được thông tin về khôi nô trong một cổ tịch, nhưng trong đó không hề đề cập tới việc làm sao để giết chết khôi nô.”

Nghe vậy, đám tu hành giả bèn tiếp tục quan chiến.
Chương 1014 Vô đề

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính. Dư Trần Thù giữ tư thế đó rất lâu, đầu ngẩng lên nhìn mây tụ mây tan.

Ha ha ha… hắn nở nụ cười, máu tươi từ huyết động giữa ngực chảy ra nhuộm đỏ toàn thân và mặt đất.

“Ngươi là người đầu tiên đả thương được khôi nô của ta… Ha ha, ta quả là đã đánh giá thấp ngươi.” Trong lúc Dư Trần Thù nói chuyện, huyết động giữa ngực hắn bỗng khép lại với tốc độ thần kỳ.

Lục Châu cau mày. Đây rốt cuộc là thứ gì?

Không cho hắn cơ hội phục hồi, Lục Châu lại lần nữa tung chưởng. Chưởng ấn vù một tiếng đánh thẳng vào người Dư Trần Thù.

Dư Trần Thù bị đánh bay ra ngoài. Lúc này hắn chẳng khác gì một con quái thú không có cảm xúc, không hề đau đớn, thản nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cây cờ nhỏ màu đỏ tươi rồi cắm xuống mặt đất.

Song chưởng hợp lại, nguyên khí trong đan điền khí hải rung động. Lấy cây cờ làm trung tâm, nguyên khí trong không trung tựa như mạch máu trong cơ thể con người, bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phía.

“Đồ đằng hấp thu sinh mệnh! Dư Trần Thù có vật phẩm của người dị tộc! Mau lui lại!!!!” Trong đám người vây xem có kẻ hoảng sợ thét lên, đám tu hành giả lập tức bỏ chạy tứ tán.

Thế nhưng…

Tấm “mạng nhện” giữa bầu trời kia lại càng lúc càng phóng đại, phàm là những tu hành giả đứng trong Thiên Luân sơn mạch đều bị sợi tơ kinh mạch quấn tới, năng lượng nguyên khí trong cơ thể người đó lập tức bị hấp thu.

Lục Châu nhướng mày, mẹ nó thứ này lại là cái gì nữa?!

Lục Châu đưa mắt nhìn quanh, phát hiện đám tu hành giả đều đang bị trận pháp đồ đằng kia hấp thu nguyên khí.

Ngoại trừ tu hành giả của hai đại tông môn Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông, toàn bộ tu hành giả còn lại trong Thiên Luân sơn mạch đều đang chủ động cống hiến lực lượng.

Lục Châu lúc này mới hiểu rõ, quay sang nói với Dư Trần Thù: “Đây chính là thứ ngươi gọi là ‘tương kế tựu kế’?”

Dư Trần Thù giang tay ra, hưởng thụ lực lượng không ngừng truyền tới từ bốn phương tám hướng, thoả mãn nói: “Ta đã nói, ta vô địch.”

“Chặt đứt hồng tuyến, mau chặt đứt!”

Huyền Thành Tử nâng đao chém mạnh xuống, hồng tuyến kết nối với đồ đằng bị chặt đứt, Mạc Hành Lộ thấy vậy vội vàng làm theo.

“Tập hợp!”

Các tu hành giả của hai đại tông môn lập tức tụ tập lại, Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử ném ra phù chỉ, ấn phù hiện ra triệt tiêu những đường hồng tuyến hấp thu sinh mệnh.

Về phần những tu hành giả khác thì vẫn tiếp tục cam tâm tình nguyện cống hiến lực lượng.

Trước khi đến Thiên Luân sơn mạch, Dư Trần Thù đã dự đoán được nơi này là cạm bẫy, thế nên đã chuẩn bị sẵn chiêu này. Đám người Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ có cống hiến hay không cũng chẳng quan trọng, có hơn ngàn tu hành giả này là đủ rồi.

Lục Châu huy động Vị Danh Kiếm chặt đứt đám hồng tuyến đang vươn về phía mình. Nghiệp Hoả xuất hiện, toàn thân Lục Châu đắm mình trong kim diễm. Quả nhiên đám hồng tuyến co rụt lại, không tiếp tục tới gần hắn nữa.

Tuy vậy… nguyên khí của Lục Châu vẫn đang tiêu hao không ngừng, làm sao có thể tiếp tục ứng phó với đợt công kích tiếp theo của Dư Trần Thù?

“Ta vốn cho rằng mình sẽ không phải dùng tới chiêu này, không ngờ rốt cuộc vẫn phải thi triển.” Dư Trần Thù cười nói, “Nhưng không sao, đối với cường giả như ngài, ta dùng toàn lực ứng phó mới thể hiện được sự tôn trọng.”

Vù ——

Khu vực nơi Dư Trần Thù đứng như xuất hiện gió lốc, năng lượng nguyên khí cuồn cuộn tụ tập vào .

Lục Châu tung người nhảy xuống, mang theo kim diễm tung ra chưởng ấn! Tuyệt Thánh Khí Trí! Một chiêu này đã sử dụng hết lực lượng phi phàm trong cơ thể.

Dư Trần Thù nghiêm túc đạp mạnh chân xuống đất. Soạt! Song chưởng nâng lên hướng về phía bầu trời. Trước người hắn xuất hiện một con rối cũng đang làm ra tư thế giống hệt chủ nhân.

Ầm!

Lam chưởng nện xuống Dư Trần Thù và con rối rồi ập xuống mặt đất tạo thành hình chưởng ấn.

Dư Trần Thù bị chưởng ấn đánh đến mức ngũ quan vặn vẹo, cánh tay gãy nát, một nửa thân thể con rối cũng bị đánh lún sâu vào mặt đất.

Lục Châu hạ xuống, phát hiện đồ đằng hấp thu sinh mệnh vẫn không bị gián đoạn. Lực lượng nguyên khí và một phần sinh mệnh của đám tu hành giả vẫn không ngừng rót vào cơ thể Dư Trần Thù.

Đương nhiên số lượng có thể cống hiến cũng có hạn. Khi đã đạt đủ số lượng yêu cầu, đám tu hành giả lập tức chém đứt hồng tuyến.

Dư Trần Thù đưa mắt nhìn xuống cánh tay gãy lìa của mình. Trên người hắn xuất hiện đủ loại ký hiệu kỳ lạ trông cực kỳ giống với Diệp Chân trước khi chết. Điểm khác biệt chính là trước mặt Dư Trần Thù còn có một con rối, mà đường nét khắc hoạ trên thân hắn càng thêm rõ ràng và có màu xám đen.

Cánh tay đứt gãy phát ra tiếng răng rắc… sau đó được nối liền, xương cốt vỡ nát lành lặn chỉ trong khoảnh khắc.

“Tới đi, để ta xem xem lực lượng của Mệnh Cách là như thế nào.” Dư Trần Thù lật tay, Phiền Lung Ấn thu nhỏ lại bay vào trong tay hắn.

Khôi nô biến mất, Dư Trần Thù mang theo Phiền Lung Ấn bay thẳng về phía Lục Châu với tốc độ cực hạn.

Lục Châu đã không còn lực lượng phi phàm, lúc này hắn chỉ có thể dùng nguyên khí trong cơ thể. Minh Tâm Kiến Tính, Kết Định Ấn, Phật Tổ kim thân, ba loại công pháp phòng ngự được thi triển ra nhanh chóng.

Ầm!

Lục Châu va chạm với Dư Trần Thù, rốt cuộc bị chấn bay!

“Ha ha ha ——” Dư Trần Thù ngửa đầu cười.

Lục Châu lộ vẻ mệt mỏi. Đánh lâu như vậy, mỗi một chiêu thức đều là toàn lực ứng phó, nguyên khí sao có thể còn mãi.

Song phương đứng đối diện nhìn nhau. Dư Trần Thù khẽ liếm môi, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng. “Hình như ngươi đã cạn kiệt sức lực.”

Lục Châu lắc đầu. “Vậy sao?”

“Khôi nô của ta đời này đã hấp thu vô số sinh mệnh, có cường giả tuyệt thế, có hài nhi còn nằm trong tã lót, có lão nhân già nua, có phụ nữ yếu ớt. Năng lực nhận biết của khôi nô có thể xưng là đệ nhất thiên hạ. Kỳ thực… ngươi không phải là cường giả khai Mệnh Cách.” Dư Trần Thù nói.

Các tu hành giả quan chiến xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
Chương 1015 Vô đề

“Hắn không phải là cường giả khai Mệnh Cách?”

“Thì ra không khai Mệnh Cách… Nhưng đạt được tới tình trạng này đã rất khoa trương rồi.”

Lục Châu vỗ vỗ bụi đất bám trên trường bào. Chí ít từ hình tượng bên ngoài, Lục Châu trông vẫn tốt hơn Dư Trần Thù rất nhiều.

Nụ cười trên mặt Dư Trần Thù biến mất. Thân là Viện trưởng Thiên Vũ Viện, hắn chưa từng phải chật vật như vậy. Vì phòng ngừa có chuyện không hay xảy ra, Dư Trần Thù ngẩng mặt, lớn tiếng nói:

“Tất cả mọi người nghe đây. Đồng loạt xông lên giết hắn, Thiên Vũ Viện sẽ có thưởng, mỗi người được thưởng một kiện vũ khí. Nhất diệp đến ngũ diệp thưởng vũ khí địa giai, ngũ diệp đến bát diệp thưởng vũ khí thiên giai. Cửu diệp thưởng vũ khí hoang cấp, mà thập diệp… thưởng hồng cấp!”

“Dư Trần Thù ta nói là làm.”

Đám tu hành giả quan chiến vốn là cỏ đầu tường. Mục đích đến nơi này đều là mong thu được lợi ích. Nghe Dư Trần Thù nói vậy bọn hắn lập tức xông tới.

Quan chiến đã lâu, ngoài mặt trông Lục Châu chiếm thế thượng phong nhưng nhìn kỹ lại… xem ra Dư Trần Thù vẫn sẽ là người chiến thắng.

“Hắn là dị tộc kim liên, người hồng liên giới chúng ta lý ra nên đánh đuổi mới đúng. Và đừng quên, trên người hắn còn có rất nhiều bảo vật, có Mệnh Cách Chi Tâm!” Dư Trần Thù thêm dầu vào lửa.

Đám tu hành giả lít nha lít nhít vây quanh hạp cốc.

Lục Châu chỉnh lý xong trường bào, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên nói: “Dư Trần Thù, ngươi là người đầu tiên bức lui được lão phu.”

“Hửm?”

“Nhưng cũng phải dừng lại ở đây thôi.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ. “Hy vọng ngươi có thể chịu được cơn phẫn nộ của lão phu.”

Dư Trần Thù nhướng mày quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Giết dị tộc, bảo vật sẽ thuộc về các ngươi!”

Ngoại trừ tu hành giả của hai đại tông môn Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông, toàn bộ tu hành giả còn lại đều là minh hữu của Thiên Vũ Viện. Nghe lệnh Dư Trần Thù, bọn hắn đồng loạt xông về phía Lục Châu.

Mà đúng lúc này, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trong tay Lục Châu bị bóp nát.

Đan điền khí hải đang khô kiệt chỉ trong khoảnh khắc đã tràn đầy trở lại. Lục Châu không hề do dự gọi ra pháp thân, tay cầm Vị Danh Kiếm lấp loé bay về phía Dư Trần Thù.

“Chuyện gì xảy ra?!” Trong lòng Dư Trần Thù bỗng dâng lên một cảm giác không ổn.

Ngay khi đám tu hành giả vừa vọt tới trước mặt, Lục Châu tung chưởng ấn đầy trời. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn! Phanh phanh phanh ——

Đám tu hành giả bị đánh rơi lộp độp như mưa, từng tiếng thông báo thu hoạch điểm công đức vang lên bên tai nhưng Lục Châu xem như không hề nghe thấy. Trong mắt hắn lúc này chỉ có một người —— Dư Trần Thù.

Dư Trần Thù nhíu mày tung ra Phiền Lung Ấn, Phiền Lung Ấn còn chưa kịp bay ra, Lục Châu đã dùng đại thần thông thuật xuất hiện ở trước mặt Dư Trần Thù, tung chưởng đánh thẳng vào ngực hắn.

“Đại Vô Uý Ấn!”

Chưởng ấn choáng ngợp đầy trời khiến Dư Trần Thù phải cấp tốc lui lại.

Thân ảnh Lục Châu không ngừng loé lên, từng chưởng nối tiếp nhau nện vào ngực Dư Trần Thù.

Phốc ——

Dư Trần Thù phun ra một ngụm máu tươi, máu còn đang bay thành hình vòng cung, chưa kịp chạm vào người Lục Châu đã thấy một toà Phật Tổ kim thân xuất hiện chắn trước mặt.

“? ? ?”

Gương mặt của Dư Trần Thù vặn vẹo đến dữ tợn, đầu óc ‘ông’ một tiếng trở nên trống rỗng. Cái gì thế này? Dùng Phật Tổ kim thân để cản máu tươi văng trúng?

Lục Châu lại tung chưởng, vẫn là Đại Vô Uý Ấn!

Ầm! Một ngọn núi bị đánh vỡ.

Ầm! Lại một ngọn núi bị đánh vỡ.

Khi thân thể Dư Trần Thù đang bị chấn bay, hắn trợn mắt nhìn một cảnh tượng còn khoa trương hơn.

Lục Châu không ngừng thi triển đại thần thông lấp loé khắp bầu trời hạp cốc, pháp thân cao hai mươi trượng lập loè kim diễm khi thì xuất hiện bên phải, khi thì vọt sang bên trái, mỗi chưởng ấn tung ra đều lấy mạng một đám người. Điều khoa trương nhất chính là, mỗi chưởng ấn đều là tuyệt chiêu!

Đại Vô Úy Ấn, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn, Tuyệt Thánh Khí Trí, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn… toàn bộ tuyệt chiêu bị tung ra như mưa tựa như không cần tiền, mặc kệ đối phương là tu hành giả mạnh hay yếu đều được ăn tuyệt chiêu của cường giả thập diệp!

Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ hoàn toàn ngây ngốc. “. . .”

Toàn bộ Thiên Luân sơn mạch bị đánh thủng lỗ chỗ trông chẳng khác gì cái tổ ong, khung cảnh hoang tàn khắp nơi. Một số đại tu hành giả cắn răng bay lên muốn trốn đi nhưng còn chưa kịp mở to mắt đã bị chưởng ấn đập nát.

Nếu nói trước đó Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ xem Dư Trần Thù là cao thủ vượt qua cả thập diệp, Lục Châu nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Dư Trần Thù một chút… thì bây giờ bọn hắn hoàn toàn không hiểu nổi nữa.

Cho dù là cường giả khai Mệnh Cách cũng không khoa trương đến mức này.

Huyền Thành Tử rõ ràng nhìn thấy Lục Châu vừa thi triển Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn để đánh giết một tu hành giả mới Ngưng Thức Cảnh đang bò trên sườn núi.

Hắn tuyệt đối không có nhìn nhầm đâu!

Cùng là thập diệp, Huyền Thành Tử bỗng thấy tay mình như bị rút gân. “Ta, ta… ta có phải là thập diệp giả không vậy?”

Đây là lần đầu tiên Huyền Thành Tử sinh ra ảo giác như thế, như thể người ta mới là thập diệp chân chính, còn mình chỉ là đồ giả mà thôi.

Mạc Hành Lộ mờ mịt nói: “Ta cũng có cảm giác y như vậy… Có lẽ từ đầu trận chiến đến giờ, vị tiền bối này vẫn luôn che giấu thực lực.”

“Hay là chúng ta… trốn đi?”

“Trốn không thoát.”

Một tên cửu diệp của Côn Lôn Chính Tông đứng phía sau bỗng ho khan kịch liệt, mặt mũi trắng bệch nói:

“Chúng ta phải mau chóng đả toạ dưỡng thương, Nghiệp Hoả của Dư Trần Thù đã xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng. Nếu không kịp thời cứu chữa thì e là sẽ trở thành phế nhân.”

Rời đi tất phải chết, ngồi xuống điều tức tại chỗ còn có cơ hội sinh tồn. Cho dù là cường giả thập diệp như Tư Không Bắc Thần cũng rất khó có thể trục xuất Nghiệp Hoả ra khỏi cơ thể, huống chi là cửu diệp như bọn hắn?

“Chúng ta hạ xuống đất chữa thương.”

“Vâng.”

Người của hai đại tông môn lập tức từ bỏ chiến đấu, đáp xuống mặt đất, khoanh chân ngồi xếp bằng đả toạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom