• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1021-1025

Chương 1021 Vô đề

Lục Ly nhìn Lục Châu đầy phức tạp. Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, thiên không tối dần đi.

“Thôi được rồi…”

Lục Ly lấy trong tay áo ra một vật rồi ném cho Lục Châu. “Đây là bản đồ phương vị của Mệnh Bàn và Mệnh Cung. Hy vọng vật này sẽ giúp ngươi nhanh chóng ngưng tụ được Thiên Giới Bà Sa.”

Khi Lục Châu vừa cầm lấy bản đồ, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang lên. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa đen nhánh sừng sững xuất hiện.

Đám ngư thú dưới biển vội vàng lẩn trốn, phi cầm tẩu thú xung quanh bị doạ đến bỏ chạy trối chết.

Lục Châu lại lần nữa nhìn thấy toà hắc liên cực lớn kia. Ngay giữa liên toạ có một đồ án Tinh Bàn như ẩn như hiện toả ra năm quầng sáng rạng rỡ.

Đây chính là Tinh Bàn?

Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lục Châu thấy phía sau lưng pháp thân hiện ra một Tinh Bàn hình tròn màu đen cực lớn, đường vân trên đó trông càng rõ ràng sáng tỏ hơn Tinh Bàn giữa liên toạ.

Một giây sau, Thiên Giới Bà Sa biến mất, mặt biển lại trở nên yên ả như lúc ban đầu. Mà thân ảnh của Lục Ly cũng không thấy đâu nữa.

“. . .”

Lục Châu không rõ vì sao hắn lại phải gấp gáp rời đi như thế, nhưng Lục Châu cũng không thể ép hắn ở lại. Có lẽ Lục Ly bị cái gì đó hạn chế, phải hoàn thành nhiệm vụ trong một khoảng thời gian nhất định.

Chỉ tiếc thời gian gặp gỡ quá ngắn, lượng tin tức thu được có hạn. Dù vậy Lục Châu vẫn đạt được không ít lợi ích. Ít nhất hắn đã được tận mắt nhìn thấy pháp thân Thiên Giới Bà Sa.

Sau khi xác định Lục Ly đã thật sự rời đi, Lục Châu mới mở tấm bản đồ mà hắn đã tặng ra.

Đây là một mảnh vải rất đặc thù, vừa dày vừa nặng. Bên trên phác hoạ ba mươi sáu hình tam giác xếp thành một hình tròn trông như một bông hoa có ba mươi sáu cánh đang nở rộ.

Trên mỗi một hình tam giác có ghi một cái tên, tổng cộng có ba mươi sáu cái tên.

“Liêm trinh văn võ Cách, thạch trung ẩn ngọc Cách, nguyệt sinh thương hải Cách…”

Nói thật, đọc chả hiểu gì cả. Còn khó hiểu hơn cả Thiên thư!

Ngoại trừ thứ này ra thì chẳng còn tin tức gì khác. Lục Châu không khỏi kinh ngạc. “Đây chính là Mệnh Cách?”

Chẳng thà không xem còn hơn, càng xem càng không hiểu.

Lục Châu cất mảnh vải đi rồi nhìn về phía mặt biển. Biển cả mênh mông nào còn thấy bóng dáng Lục Ly.

Không dừng lại lâu, Lục Châu tung người bay lên trở về theo đường cũ, thuận tay tóm lấy Dư Trần Thù đã ngất xỉu rồi biến mất ở phía chân trời.

. . .

Màn đêm buông xuống. Thiên Luân hạp cốc đã chìm trong biển lửa.

Đám người Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan rốt cuộc cũng khôi phục được một chút nguyên khí, nhưng hạp cốc cháy quá lớn nên không ai dám xâm nhập vào. Không ai biết khi Lục Châu và Dư Trần Thù tiến vào đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai hiểu vì sao vị đại năng Thiên Giới Bà Sa lại xuất hiện trong liệt cốc.

“Sớm biết như vậy đã không làm thế!” Trên mặt Huyền Thành Tử tràn đầy hối hận.

“Giờ có hối hận cũng vô dụng…” Mạc Hành Lộ nói. Nhìn thi thể phủ đầy trên Thiên Luân sơn mạch, hai người bất đắc dĩ lắc đầu.

“Rút lui.” Hai đại tông môn rời khỏi Thiên Luân sơn mạch mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Một lát sau, Lục Châu mang theo Dư Trần Thù xuất hiện trên bầu trời phía đông Thiên Luân sơn mạch.

Khục ——

Lúc này Dư Trần Thù bắt đầu tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi rồi mở mắt, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

“Ngươi tỉnh rồi?” Lục Châu không nhìn hắn mà cúi đầu quan sát thi thể rải rác khắp nơi và Thiên Luân hạp cốc đang chìm trong biển lửa.

Dư Trần Thù nhìn quang cảnh xung quanh với vẻ không thể tin nổi. Qua một lúc lâu hắn mới có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, tâm tình cũng dần bình phục.

“Vì sao lại cứu ta?” Dư Trần Thù hỏi.

Lục Châu vẫn không thèm nhìn tới hắn. “Ngươi cho rằng lão phu sẽ cứu ngươi?”

“. . .”

Dưới ánh trăng, Dư Trần Thù ngẩng đầu nhìn vị lão nhân bộ dáng tiên phong đạo cốt, không khỏi giật mình nói: “Ngươi là ai?!”

Lục Châu nhìn hắn như nhìn đồ đần. “Lạc Tuyên đang ở đâu?”

Vừa nghe được câu hỏi này, Dư Trần Thù đã minh bạch người trước mặt mình là ai. Bởi vì thụ thương quá nặng, Dư Trần Thù không ngừng ho khan, thậm chí còn ho ra máu. Hắn bị đâm thủng ngực hai lần, còn sống đã là không tệ, sao còn trông mong hắn có thể nhảy nhót tưng bừng.

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn đánh muốn giết gì ta thì cứ làm.” Dư Trần Thù không chống cự nữa.

“Không phải ngươi tự xưng mình vô địch sao?”

“. . .”

Dư Trần Thù cúi đầu, gương mặt tái nhợt.

Lục Châu nói: “Ngươi đã thấy Thiên Giới Bà Sa rồi đó, hồng liên giới trong mắt bọn họ chẳng khác nào sâu kiến… Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không tìm ra Lạc Tuyên?”

Dư Trần Thù nhận ra mình đã chẳng còn lựa chọn nào khác. Đúng như lời Lục Châu nói, không cần Dư Trần Thù nói ra, Lục Châu cũng có thể hỏi người khác để tìm ra tung tích Lạc Tuyên.

“Khôi nô đã chết, ta không còn muốn sống nữa.” Dư Trần Thù ngồi xếp bằng trong không trung, khôi phục một chút xíu nguyên khí. “Ta không cần ngươi thương hại.”

Lục Châu khinh thường hừ một tiếng:

“Tự mình đa tình. Nếu không phải nể mặt cường giả Thiên Giới Bà Sa, lão phu đã cho ngươi một chưởng tiễn ngươi về tây thiên rồi, nào còn cơ hội nghe ngươi sủa loạn.”

“. . .”

Lục Châu thu hồi nguyên khí. Dư Trần Thù khẽ lảo đảo rồi miễn cưỡng lăng không lơ lửng giữa không trung.

Dư Trần Thù nhìn biển lửa đang nuốt chửng hạp cốc, khẽ nói: “Ta là Viện trưởng Thiên Vũ Viện, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi.”

Hắn nâng tay phủi đi bụi bặm trên người. Đáng tiếc vết máu trên da thịt và y phục đã khô sẫm lại khó có thể tẩy rửa. Hắn dùng ngón tay thay cho lược, vuốt lại mái tóc cho vào nếp.

Có lẽ không hài lòng về diện mạo của mình lúc này, Dư Trần Thù ngẩng đầu nói: “Có thể cho ta một bộ y phục khác không?”

Lục Châu không thèm nhìn tới hắn. Đến lúc nào rồi mà còn quan tâm mấy chuyện này?

Dư Trần Thù thở dài một tiếng, bèn bay về phía sơn mạch, tìm đến một cỗ thi thể rồi cởi trường bào của người đó xuống, sau đó lấy ra túi nước rửa mặt sạch sẽ rồi mặc trường bào vào.
Chương 1022 Vô đề

Lục Châu không khỏi kỳ quái, chẳng rõ Dư Trần Thù rốt cuộc đang làm gì.

Sau khi thay đồ rửa mặt xong, Dư Trần Thù miễn cưỡng lăng không bay lên trở về chỗ cũ.

Lục Châu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Việc này rất quan trọng sao?”

“Quan trọng, hơn cả chuyện sinh tử.” Dư Trần Thù đáp.

“Có một câu nói rất đúng. Con người vốn là loài động vật thích nội đấu nhất.” Lục Châu nói.

“Bởi vì con người vốn tục không chịu nổi.” Dư Trần Thù cười khẩy.

“Ngươi cho rằng lão phu không dám giết ngươi?”

“Ta cũng muốn sống lắm. Trên đời này có ai muốn mình chết đâu. Nhưng mà… sau khi trở về ta phải sống thế nào?”

Dư Trần Thù không chịu nổi một lần thất bại. Khôi nô mà hắn dồn hết tâm sức và kỳ vọng cùng với địa vị của thập diệp Nghiệp Hoả nay đã chẳng còn gì. Hắn không cách nào tha thứ cho thất bại của bản thân.

Lục Châu không nói gì.

Dư Trần Thù tiếp tục nói: “Bên dưới Văn Tinh Môn ở Thiên Vũ Viện đang giam giữ hơn trăm tu hành giả, bọn họ đều là thành viên của Cứu Thiên Viện. Thiên Vũ Viện có được ngày hôm nay, công lao của bọn họ không thể xoá nhoà. Nhưng mà…”

Hắn thở dài lắc đầu. “Trên đời này vĩnh viễn không tồn tại hai người giống hệt nhau. Cho dù bọn họ đều yêu thích việc thăm dò và tìm ra chân lý, nhưng muốn bọn họ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời là chuyện không thể…”

“Con người luôn đứng ở lằn ranh giữa phần con và phần người. Thỉnh thoảng sẽ nghiêng sang một bên. Có một số người ngày càng thần thánh, cũng có một số người dần biến thành dã thú, đa số những người còn lại thì vẫn giữ được sự cân bằng. Nhưng tất cả bọn họ đều không phải là người bình thường như bao người khác.”

“Cho nên… ta thà rằng cầm tù bọn họ.” Nói xong, Dư Trần Thù lại ho khan kịch liệt.

Lục Châu lắc đầu nói: “Khương Văn Hư của Phi Tinh Trai từng ở lại kim liên giới hơn ba trăm năm, cách làm của hắn còn hà khắc và cực đoan hơn ngươi nhiều, nhưng hắn vẫn không thể ngăn được dòng chảy của thời đại. Ngươi cảm thấy mình làm đúng sao?”

“Hắn làm sao xứng đánh đồng với ta! Ta chỉ là cảm thấy bọn họ nên biết nghe lời hơn, ta đâu phản đối con người tiến bộ!” Dư Trần Thù cao giọng nói.

“Trong mắt lão phu, hai người các ngươi chẳng có gì khác biệt.”

“. . .”

Trong ngực Dư Trần Thù dâng lên cảm giác nghèn nghẹn, khó chịu cực kỳ.

“Mỗi người đều mong mình mạnh lên, mỗi người đều muốn đứng ở vị trí cao nhất. Ta có năng lực này, ta làm vậy có gì không đúng?”

“Được rồi.” Lục Châu chắp tay sau lưng, hờ hững lắc đầu. “Ta không muốn nghe ngươi nguỵ biện nữa.”

“Chờ đã.” Sắc mặt Dư Trần Thù trở nên mất tự nhiên, “Ngàn vạn lần không được thả đám người này ra, ta chỉ có một yêu cầu này thôi…”

Sau đó ánh mắt hắn trở nên phức tạp, khẽ nói: “Ngươi có thể ra tay rồi.”

Nói xong Dư Trần Thù nhắm mắt lại.

Thần sắc Lục Châu ung dung, không thèm nhìn hắn, vừa đạp không hành tẩu vừa nói: “Sau khi tìm được Lạc Tuyên và Tư Không Bắc Thần, lão phu sẽ thả ngươi đi.”

Dư Trần Thù rũ mắt, ảm đạm nói: “Đáng tiếc, những thứ ta đã đánh mất đều không tìm lại được.”

Vừa dứt lời, Dư Trần Thù đột nhiên xoay người, điều động toàn bộ nguyên khí trong cơ thể tung chưởng đánh về phía Lục Châu.

Lục Châu nhíu mày, xoay người phất ra một chưởng. “Muốn chết?!” Tuyệt Thánh Khí Trí lóng lánh kim quang bay ra.

Đúng lúc này Dư Trần Thù lại thu chưởng, hai cánh tay giang rộng ra mặc cho chưởng ấn kia đập thẳng vào lồng ngực hắn.

Ầm! Dư Trần Thù bị đánh bay đi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. “Đa tạ…”

Sau đó, chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đẩy hắn bay vào chỗ sâu bên trong hạp cốc, chỉ trong giây lát thân ảnh Dư Trần Thù đã biến mất trong biển lửa.

Bên tai Lục Châu truyền đến tiếng thông báo.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 6.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

Lục Châu lắc đầu thở dài. “Ngu muội.”

Tu hành giới thường cho rằng phàm nhân rất ngu xuẩn, nhưng trong mắt Lục Châu, quy tắc và trật tự của thế giới này lại vì phàm nhân mà thành lập, phía sau sự ngu xuẩn đó chính là đại trí tuệ.

Ăn mày đầu đường có thể không để ý đến hình tượng và tôn nghiêm, chỉ cần có được miếng cơm manh áo để có thể sinh tồn, trong khi đó Dư Trần Thù lại vì một lần thất bại trong đời mà lựa chọn tử vong. Nói thẳng ra, ngay cả ăn mày hắn cũng không bằng.

Lục Châu bay về phía hạp cốc. Gần đến nơi, Hệ thống phát ra tiếng thông báo.

[Ting — phát hiện vũ khí hồng cấp Phiền Lung Ấn, có thu về hay không?]

“Thu về.”

Phiền Lung Ấn nhỏ bằng nắm tay bay vào trong tay Lục Châu, tuy nó trông tựa như Tứ Phương Cơ nhưng công năng và lực lượng của nó lại mạnh hơn hẳn.

[Thu hoạch được vũ khí Phiền Lung Ấn, phẩm giai: hồng cấp, chủ nhân: Dư Trần Thù, cần luyện hoá lại lần nữa mới có thể nhận chủ.]

Lục Châu nhớ tới đồ đằng hấp thu sinh mệnh, bèn bay về phía vị trí cắm cờ, mới phát hiện trận kỳ đã sớm biến thành tro tàn dưới trận lửa rừng rực. Lục Châu cũng không thấy tiếc, đồ vật này quá tà ác, không còn càng tốt.

Sau đó Lục Châu lại bay về phía Thương Long Thương.

[Ting — phát hiện vũ khí Thương Long Thương đã bị tổn hại không cách nào chữa trị, có thu về hay không?]

Thật đáng tiếc. Nhưng Lục Châu vẫn nhặt Thương Long Thương về, cho dù không chữa được cũng có thể dùng làm vật liệu rèn lại Trường Sinh Kiếm.

Lục Châu kiểm tra một chút, phát hiện thân thương đã hư hỏng hoàn toàn, nhưng trên đó lại có gắn một viên Hoả Linh Thạch.

[Thu hoạch được Hoả Linh Thạch x 1.]

Cũng còn tạm được.

Lục Châu lại tiếp tục phi hành khắp Thiên Luân sơn mạch với ý đồ vơ vét vũ khí còn tốt. Đáng tiếc đa phần đều là vũ khí địa giai trở xuống, không vào được mắt hắn.

Lát sau, Lục Châu quay đầu bay về Vân Sơn.

. . .

Trên ngọn sơn phong thứ ba của Vân Sơn.

Lục Châu trở về thiên điện, ngồi xếp bằng xuống rồi mở giao diện Hệ thống ra.

Điểm công đức: 517.390 điểm

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 158 (bị động), Thẻ Ngụy Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 57, Hỏa Linh Thạch x 1.
Chương 1023 Vô đề

Vũ khí: Vị Danh (không thể hiện đẳng cấp), Ngọc Phất Trần (thiên giai), Phán Quan Bút (siêu thiên giai), Cửu Huyền Cầm (không rõ), Tứ Phương Cơ (hoang cấp sơ), Tử Lưu Ly (hồng cấp trung), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ, Phiền Lung Ấn (hồng cấp trung), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp trung), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp trung).

Khi nhìn thấy mình có hơn năm trăm ngàn điểm công đức, phản ứng đầu tiên của Lục Châu chính là: rốt cuộc cũng đủ “tiền” để mua pháp thân Thiên Giới Bà Sa rồi!

Sau khi được tận mắt chiêm ngưỡng Thiên Giới Bà Sa, Lục Châu vẫn luôn khao khát có được nó. Hắc sắc Thiên Giới Bà Sa đã kinh diễm như vậy thì kim sắc Thiên Giới Bà Sa sẽ trông như thế nào đây?

Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra.

“Mua Thiên Giới Bà Sa.”

[Ting — tiêu hao 500.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Thiên Giới Bà Sa.]

[Thiên Giới Bà Sa: muốn sử dụng cần khai Mệnh Cách thứ nhất.]

“. . .”

Trước đó mọi người đều nói phải khai Mệnh Cách mới có thể ngưng tụ được Thiên Giới Bà Sa, xem ra điều này hoàn toàn là sự thật.

Lục Châu lấy mảnh vải Lưu Ly đưa cho mình ra bày ở trước mặt.

Ba mươi sáu hình tam giác lớn sắp xếp theo chiều kim đồng hồ quây thành một vòng tròn trông như cánh hoa, mà ở giữa nhuỵ hoa là một hình tròn nhỏ có ghi hai chữ: Mệnh Cung.

Bên dưới đồ án lại được ghi chú: Mệnh Bàn.

Ba mươi sáu loại Mệnh Cách đều được nêu tên trên Mệnh Bàn.

Lục Châu khẽ nhíu mày. Hắn không có kinh nghiệm gì về chuyện này, hoàn toàn mờ mịt bay loạn như ruồi không đầu.

Thôi, việc này có gấp cũng không được.

Nhìn lại số điểm công đức chỉ còn có 17.390 điểm, tâm tình Lục Châu vui vẻ không thôi. Ít nhất lúc này hắn đã có pháp thân Thiên Giới Bà Sa, không cần cực khổ tu hành như những tu hành giả khác.

Nhìn lại đống vũ khí mới thu hoạch được, Phiền Lung Ấn là món có giá trị nhất. Lục Châu lập tức lấy ra một tấm Luyện Hóa Phù rồi ném Phiền Lung Ấn vào trong ngọn lửa luyện hoá. Đây cũng là tấm Luyện Hóa Phù cuối cùng của hắn.

Lục Châu nhìn về phía thanh vũ khí mình yêu thích nhất: Vị Danh.

Vị Danh có thể biểu hiện ra thực lực còn vượt cả hồng cấp khiến Lục Châu rất hài lòng. “Vị Danh rốt cuộc là đẳng cấp gì?”

Nhớ lại thời điểm ban đầu thu hoạch được Vị Danh, Lục Châu cảm tưởng như mọi may mắn của Hệ thống đều dồn hết cho mình ngay từ đầu. Càng về sau này Hệ thống càng khó chơi, có rút thưởng nửa ngày cũng chỉ tòi ra được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển là cùng.

Lục Châu khẽ lắc đầu, không để ý tới bảng Hệ thống nữa mà thôi động Tử Lưu Ly, tiến hành lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Sáng hôm sau, tại Thiên Vũ Viện.

“Khâu trưởng lão, ta không nhịn được nữa! Hai tên tiểu tặc kia khinh người quá đáng, vẫn luôn ẩn nấp trong Thiên Vũ Viện rồi không ngừng giở trò quỷ. Ta đề nghị chúng ta khai đại trận, bắt bọn hắn!”

“Ta tán thành! Không hiểu tặc tử từ đâu chui ra lại dám khiêu khích Thiên Vũ Viện! Nếu không trừ khử bọn chúng thì mặt mũi của Thiên Vũ Viện biết để ở đâu?”

“Đừng gấp, chờ Viện trưởng trở về rồi tính tiếp. Tu vi hai người này không đơn giản, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ giảo hoạt. Bọn hắn tuyệt đối không phải cửu diệp thông thường.”

Khi mọi người còn đang thảo luận rôm rả, một đệ tử hạch tâm bỗng xô mạnh cửa nhào vào phòng nghị sự, lảo đảo quỳ rạp dưới đất trước sự kinh ngạc của đám trưởng lão.

Trên mặt tên đệ tử ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trợn trừng, hai chân không ngừng run rẩy, toàn thân đều run đến lập cập.

“Không, không, không xong rồi… Mệnh, mệnh thạch của Viện trưởng, Mạc trưởng lão, Giản trưởng lão… đều, đều dập tắt rồi!!!!”

Trong phòng nghị sự lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người đều ngây ngốc như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh.

. . .

Trong một dịch trạm ở kinh đô.

Hôm nay dịch trạm vô cùng náo nhiệt. Đám tu hành giả không ngừng thao thao bất tuyệt truyền đạt tin tức cho nhau ——

“Nghe nói hôm qua Thiên Luân sơn mạch xảy ra chuyện lớn, toàn bộ hạp cốc đều biến thành biển lửa, người chết nhiều vô số.”

“Hình như là người của Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan cùng nhau đánh Thiên Vũ Viện… Sau đó cao thủ kim liên lấy một địch vạn đánh đến trời long đất lở. Đám tu hành giả quan sát đều hoa cả mắt, không nhìn rõ là ai thắng ai thua.”

“Kim liên? Đám người dị tộc lá gan không nhỏ, dám giễu võ giương oai trên địa bàn của chúng ta, kiểu gì cũng bị Viện trưởng đại nhân đánh cho sấp mặt!”

Một nam tử ngồi giữa khẽ thở dài. “E là Viện trưởng dữ nhiều lành ít.”

Đám người lập tức quay đầu nhìn hắn: “Ý ngươi là sao?”

“Bởi vì cao thủ kim liên kia thích nhất là vung chưởng đập chết người ta, cho đến nay vẫn không thất thủ.”

“. . .”

“Ngươi cứ ở đó mà khoác lác đi, bằng hữu của ta đứng ở đằng xa quan sát, các ngươi đoán xem hắn đã nhìn thấy cái gì?”

“Cái gì?”

“Thiên Giới Bà Sa hắc liên hoành không xuất thế, trực tiếp bóp chết tu hành giả kim liên giới kia! Tất cả tu hành giả có mặt ở đó đều không may tử trận. Nói không chừng đến ngày mai chúng ta đều sẽ chết sạch. Hắc liên diệt hồng liên!”

“Thôi thôi —— ngươi còn khoác lác hơn cả hắn!”

Mặc kệ lời đồn đãi có truyền đi như thế nào thì việc Thiên Luân sơn mạch sụp đổ cũng là sự thật, mệnh thạch của tam đại cao thủ Thiên Vũ Viện là Dư Trần Thù, Mạc Bất Ngôn và Giản Đình Trung đều dập tắt cũng là sự thật khiến lòng người vô cùng bàng hoàng.

. . .

Cùng lúc đó, tại Vân Sơn.

Lục Châu mở mắt, lực lượng phi phàm đã khôi phục một phần ba, tinh thần cũng tốt lên nhiều, bèn cho người gọi Nhiếp Thanh Vân đến.

Nhiếp Thanh Vân vừa nghe tin Lục tiền bối đã trở về, lập tức chạy tới.

“Lục tiền bối, ngài đã đến Thiên Luân sơn mạch?” Vừa tiến vào điện, Nhiếp Thanh Vân đã vội vàng hỏi.

Lục Châu gật đầu. “Ngươi nghe được tin tức rồi à?” Mới có qua một đêm mà tin tức đã linh thông đến vậy rồi?

“Đúng vậy, mọi người đều đồn rằng Hắc liên xuất hiện, tai nạn giáng lâm. Ta còn tưởng là…” Nhiếp Thanh Vân nói đến đây thì dừng lại.

Lục Châu lười giải thích với hắn, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết rõ, bèn nói: “Vân Sơn có cổ tịch nói về việc khai Mệnh Cách không?”
Chương 1024 Vô đề

“Chuyện này…” Nhiếp Thanh Vân lộ vẻ xấu hổ. “Quả thật là có, nhưng bên trong chứa rất ít thông tin. Bệ hạ hiểu rất rõ về việc này, Lục tiền bối có thể hỏi bệ hạ.”

Lý Vân Tranh từng nói hắn đọc rất nhiều thi thư, kiến thức uyên bác. Cổ tịch trong hoàng cung đương nhiên phong phú và chính xác hơn ngoài dân gian nhiều.

“Gọi hắn đến đây.”

“Vâng.”

Nhiếp Thanh Vân lập tức xoay người đi tìm Lý Vân Tranh, đưa hắn đến thiên điện. Nhìn thấy Lục Châu, Lý Vân Tranh nghi hoặc nói: “Sư công.”

“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ tay về phía đối diện.

Lý Vân Tranh ngồi xuống. Lục Châu liếc mắt nhìn Nhiếp Thanh Vân, Nhiếp Thanh Vân cực kỳ thức thời, rời khỏi thiên điện.

Lục Châu lúc này mới vuốt râu hỏi: “Ngươi có biết về Mệnh Cách?”

“Ta đã xem qua nhiều cổ tịch liên quan đến Mệnh Cách, chỉ là ta không tu hành nên không hoàn toàn hiểu rõ. Nhân cơ hội này mong được thỉnh giáo sư công.” Lý Vân Tranh đáp.

“Nói đi.”

“Trong cổ tịch có nói, phương thức khai Mệnh Cách cơ bản nhất chính là lấy Mệnh Cách Chi Tâm khảm nạm vào vị trí Mệnh Cách trên liên toạ. Mỗi loại Mệnh Cách Chi Tâm sẽ tương ứng với một vị trí trên đó, sau khi khảm nạm bắt đầu hấp thu thọ mệnh trên Mệnh Cách Chi Tâm, hấp thu xong sẽ hoàn thành quá trình khai Mệnh Cách. Chỉ là ta rất tò mò, làm cách nào để lựa chọn vị trí chính xác trên liên toạ?”

Lão phu còn nghi hoặc hơn ngươi nè.

Lục Châu vẫn giữ vẻ mặt thong dong, thản nhiên đáp: “Liêm trinh văn võ Cách, thạch trung ẩn ngọc Cách, nguyệt sinh thương hải Cách… Mỗi loại Mệnh Cách đều có một cái tên riêng.”

Lý Vân Tranh nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng. “Sư công quả nhiên học rộng tài cao. Liêm trinh văn võ Cách ta đã từng được nhìn thấy, hai cái sau thì chưa nghe qua bao giờ. Sư công, những cái tên đó có ý nghĩa gì?”

“. . .”

Lục Châu vuốt râu nói: “Chờ ngươi bước vào con đường tu hành, sư phụ ngươi sẽ dạy ngươi sau. Lão phu hỏi ngươi, một người có thể khai tối đa bao nhiêu Mệnh Cách?”

“Đây cũng là điều mà ta luôn tự hỏi.” Lý Vân Tranh nghi hoặc đáp, “Trong mấy quyển cổ tịch đều đưa ra đáp án khác nhau, có quyển nói tối đa sáu Mệnh Cách, có quyển lại ghi nhiều nhất tám Mệnh Cách, có quyển lên tới mười hai Mệnh Cách. Vì sao lại khác biệt như thế?”

“Cổ tịch không phải luôn luôn đúng, đừng ngạc nhiên làm gì.”

“Sư công nói phải. Mỗi một Mệnh Cách đều có tên riêng, đáng tiếc trong sách cổ lại ghi chép rất ít.” Lý Vân Tranh gật đầu, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Một canh giờ sau.

Lục Châu rốt cuộc cũng mường tượng ra được Mệnh Cách là như thế nào. Đương nhiên những kiến thức này đều do Lý Vân Tranh truyền đạt, có chính xác hay không thì Lục Châu vẫn phải tự mình phán đoán.

Không một quyển cổ tịch nào nói rằng tu hành giả có thể khai tối đa ba mươi sáu Mệnh Cách.

Nhưng có thể chắc chắn một điều, Mệnh Cách được sắp xếp trên liên toạ theo thứ tự như trong Mệnh Bàn, ở giữa liên toạ chính là Mệnh Cung. Nếu khai Mệnh Cách đến một số lượng nhất định, Mệnh Bàn sẽ tạo ra pháp thân Tinh Bàn và cung cấp một lực lượng ngoài định mức.

Sau khi nói xong, Lý Vân Tranh không hề tỏ ra mệt mỏi mà thậm chí còn hưng phấn hơn: “Sư công, ta nghe người ta nói ngài đã khai Mệnh Cách từ lâu. Ta… ta có thể…”

“Không thể.”

Không đợi Lý Vân Tranh nói hết lời, Lục Châu đã vô tình cự tuyệt.

“Ngươi xem quá nhiều cổ thư hỗn tạp, lòng không chuyên nhất, còn chưa bước vào tu hành đã tiếp xúc với những thứ quá xa xôi sẽ chỉ làm lòng tự tin của ngươi bị đả kích.”

“Vâng.” Lý Vân Tranh lộ vẻ mất mát.

Thấy bộ dạng một lòng cầu học của Lý Vân Tranh, Lục Châu đành nói: “Những ghi chép trong cổ thư không chính xác lắm, chẳng hạn như việc tu hành giả có thể khai tối đa bao nhiêu Mệnh Cách, chắc chắn phải nhiều hơn con số mười hai.”

“Thật sao?” Lý Vân Tranh kinh ngạc nói.

“Lão phu không xác định được là bao nhiêu, nhưng nhất định nhiều hơn mười hai Mệnh Cách.”

Lục Châu vuốt râu nói tiếp: “Cái gọi là Mệnh Cung lý ra nên nằm trong liên toạ, là điểm trung tâm kết nối toàn bộ Mệnh Cách. Mệnh Cách được sắp xếp theo thứ tự quy định sẵn trong Mệnh Bàn, mỗi một loại Mệnh Cách sẽ mang lại năng lực khác nhau cho tu hành giả.”

“Mệnh Cách phòng ngự thì gia tăng lực phòng ngự. Mệnh Cách công kích thì gia tăng lực tấn công. Về cơ bản là như thế, ngươi đã hiểu rõ chưa?”

Lý Vân Tranh gật mạnh đầu. “Đã rõ. Đồ tôn còn có một việc muốn thỉnh giáo.”

“Nói đi.”

“Sư công, ngài… đánh thắng được Dư Trần Thù không?” Lý Vân Tranh mở to mắt, tò mò hỏi, trông hắn rất giống Tiểu Diên Nhi lúc nàng còn ngây thơ chưa biết gì.

Lục Châu thành thật đáp: “Hắn đã chết trong tay lão phu.”

“. . .”

Lý Vân Tranh sửng sốt, trên mặt lộ vẻ không tin, thầm nghĩ, lão nhân gia ngài sĩ diện cũng là bình thường, đôi khi khoác lác một chút ta cũng có thể hiểu được.

“Ngươi không tin?”

“Tin, ta tin mà!” Lý Vân Tranh nói chắc chắn.

Khi hai người đang trò chuyện say sưa, Nhiếp Thanh Vân bỗng xuất hiện bên ngoài thiên điện.

Lục tiền bối, ta vừa tìm thấy một số cổ tịch có liên quan đến việc khai Mệnh Cách.”

“Vào đi.”

Nhiếp Thanh Vân đặt mấy quyển cổ tịch lên chiếc bàn bên cạnh Lục Châu, cung kính nói: “Ta đã lệnh cho đệ tử lục tung cả môn phái mới tìm được mấy bản này.”

“Rất tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.

Lý Vân Tranh nhìn nhìn đống cổ tịch trên bàn rồi nói: “Đây đều là những thứ ta đã nói với sư công rồi. Quyển Mệnh Cách Bí Pháp này hơn một nửa đều là nói nhảm, quyển Mệnh Cách Học Thuyết này thì nói dông nói dài mãi không vào trọng điểm, còn quyển này…”

“Nói đủ chưa?” Lục Châu nhìn chằm chằm Lý Vân Tranh không chớp mắt.

“. . .” Lý Vân Tranh lúc này mới bừng tỉnh mình vừa múa rìu qua mắt thợ, lộ vẻ xấu hổ.

“Nếu không còn chuyện gì khác, tất cả lui xuống đi.”

“Vâng.” Nhiếp Thanh Vân và Lý Vân Tranh cùng rời khỏi thiên điện.

Đống cổ tịch này Lục Châu đương nhiên phải xem, chuyện tu hành không thể qua loa. Dù sao Lý Vân Tranh cũng chỉ là một thiếu niên, có đôi khi những lời hắn thuật lại cũng sẽ có chút sơ sót.

Thế là Lục Châu bỏ ra nửa canh giờ để đọc mấy quyển cổ tịch. Ngoại trừ một số điều lặp lại lời của Lý Vân Tranh thì kiến thức trong sách có vẻ càng hoàn chỉnh hơn.
Chương 1025 Vô đề

“Thứ tự khai Mệnh Cách không cố định, khi lựa chọn Mệnh Cách tốt nhất nên căn cứ vào thuộc tính của trái tim sinh mệnh mà quyết định.”

“Mệnh Cách chia làm ba loại: Thiên, Địa, Nhân.”

“Liêm trinh văn võ Cách, văn võ song toàn, có thể dùng mọi loại Mệnh Cách Chi Tâm khảm vào.”

“Thất sát tương đấu Cách, mệnh cung thất sát, tốt nhất nên dùng Mệnh Cách Chi Tâm loại tấn công khảm vào.”



Trên sách có ghi chép tổng cộng sáu loại Mệnh Cách và sáu loại Mệnh Cách Chi Tâm có thể khảm vào, tin tức quả thực rất có hạn.

Lục Châu lấy mảnh vải của Lục Ly ra xem, phát hiện sáu loại Mệnh Cách trong cổ tịch đều có ghi trên này.

“Chẳng lẽ trên đời chỉ có ba mươi sáu loại Mệnh Cách đúng như trong hình vẽ này?”

Lục Châu nhìn tấm bản đồ Mệnh Cách trước mặt, bàn tay khẽ đảo. Ông ——

Pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, toà kim liên xoay tròn bên dưới pháp thân, giữa toà kim liên là một khoảng trống trải chẳng có gì.

Lục Châu đang nghĩ… nếu toà kim liên là nơi đặt Mệnh Cách, tạo ra Mệnh Cung, Mệnh Bàn, vậy Ngu Thượng Nhung phải làm như thế nào đây?

“. . .”

Lão phu hại đồ nhi của mình rồi sao?!

Nếu nói Ngu Thượng Nhung trảm kim liên vì lý do bất khả kháng thì Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh và tứ đại trưởng lão chính là nạn nhân trực tiếp của phương pháp trảm liên.

Tu hành giả trảm liên e là chỉ có ở kim liên giới, người nơi khác chưa từng làm thế. Vì sao chỉ có kim liên làm được?

Lục Châu lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Hắn lại lần nữa nhìn về phía toà kim liên và bản đồ Mệnh Cách rồi lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Ngung thú ra.

“Liêm trinh văn võ Cách nằm ở chỗ này…”

Hít sâu một hơi, Lục Châu đẩy chưởng, Mệnh Cách Chi Tâm bay về phía toà kim liên. Khi viên Mệnh Cách Chi Tâm khảm vào vị trí của Liêm trinh văn võ Cách, toà kim liên lập tức gia tốc xoay tròn!

Từng đạo năng lượng sinh cơ từ trong Mệnh Cách Chi Tâm dung nhập vào toà kim liên, mà kim liên không ngừng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy, sinh cơ không ngừng bị hút vào.

Lục Châu nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. “Đây chính là khai Mệnh Cách?”

Không gian nan như Lục Châu tưởng. Đương nhiên điều này không có nghĩa là khai Mệnh Cách là việc đơn giản. Vấn đề khó khăn nhất chính là làm sao tìm được Mệnh Cách thú và đánh bại nó để thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm.

Mệnh Cách Chi Tâm bị hấp thu sinh cơ, từ từ teo nhỏ lại như một viên đường đang tan dần ra.

“1.500 năm thọ mệnh… Nếu lão phu dùng Thẻ Nghịch Chuyển để cung cấp thọ mệnh, sau đó rút ra Mệnh Cách trong Mệnh Cách Chi Tâm, vậy có phải sẽ tiết kiệm được viên trái tim sinh mệnh này rồi không?”

Đây chỉ là suy nghĩ của Lục Châu. Lúc này Lục Châu cũng không có đủ Thẻ Nghịch Chuyển để thử nghiệm. Viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ nhất tạm thời cứ dùng như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, Mệnh Cách Chi Tâm hoàn toàn tan vào trong toà kim liên lóng lánh kim quang rồi biến mất không thấy gì nữa. Kim liên cũng ngừng xoay tròn.

Lục Châu nhìn vào toà kim liên, phát hiện vị trí ban nãy của Mệnh Cách Chi Tâm đã biến thành một đồ án, thỉnh thoảng lại sáng lên một lần.

“Kim sắc Mệnh Cách… vậy là xong rồi?” Lục Châu nghi hoặc. Việc này thuận lợi đến mức kỳ lạ.

Ngay khi Lục Châu còn đang không hiểu, Mệnh Bàn trên toà kim liên bắt đầu biến lớn, tiếng năng lượng cộng hưởng quen thuộc vang lên, pháp thân bắt đầu gia tăng độ cao.

Lục Châu điều động nguyên khí muốn khống chế pháp thân, nhưng toà pháp thân vẫn không ngừng cao lên, chỉ trong giây lát đã phá vỡ nóc thiên điện.

Ầm ầm!

Pháp thân cao lên thành hai mươi trượng, sau đó tiếp tục gia tăng, hai mươi mốt trượng, hai mươi hai trượng…

Tiếng đại điện bị phá vỡ thu hút sự chú ý của đệ tử Vân Sơn. Nhiếp Thanh Vân đang cùng Lý Vân Tranh ngồi trên Vân Sơn đài trò chuyện ngắm cảnh, đột nhiên nghe được tiếng ầm ầm vang dội.

“Là pháp thân của Lục tiền bối.”

Oanh!

Toà kim liên bành trướng khổng lồ, phá nát cả thiên điện.

Lục Châu cau mày nhìn liên toạ. Theo lý thuyết, năng lượng có thể xuyên qua các công trình kiến trúc mà không gây hư tổn cho chúng. Tại sao lần này pháp thân và kim liên bành trướng lại thoát ly sự khống chế của hắn?

Vấn đề nằm ở đâu?

Pháp thân đã cao lên hai mươi ba trượng, toà kim liên cũng lớn bằng một ao nước.

Lý Vân Tranh thấy cảnh này, không khỏi cảm khái: “Sư công đối với ta thật tốt, lại dùng phương thức này để bày ra Mệnh Cách cho ta xem…”

Nhiếp Thanh Vân cũng nhìn sang: “Đó chính là Mệnh Cách?”

“Giữa liên toạ, ngay khu vực hình tròn trống trải ấy, chỗ có đồ án đang phát sáng chính là Mệnh Cách…” Lý Vân Tranh rốt cuộc cũng được tận mắt nhìn Mệnh Cách một lần, đương nhiên vô cùng kích động.

“Người đâu.” Nhiếp Thanh Vân gọi. Rất nhanh đã có hai đệ tử bay tới.

“Lệnh cho đệ tử Vân Sơn không được đến gần toà sơn phong thứ ba, cấm quấy nhiễu Lục tiền bối tu hành. Ngoài ra cử người đến chính điện quét dọn một chút.”

“Vâng.”

Đám đệ tử Vân Sơn vốn đang rất hiếu kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ bay ra xa.

Trong lúc đó, toà pháp thân đã cao đến hai mươi bốn trượng. Văn võ Cách toả ra quang mang bắn thẳng đến chân trời, cảnh tượng này khiến Lục Châu nhớ tới khi Phùng Tử Hà kích hoạt lực lượng Mệnh Cách cũng hệt như vậy.

“Chẳng lẽ lực lượng Mệnh Cách không bị toà kim liên hấp thu?”

Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Hải Loa bỗng xuất hiện ở gần đó, chỉ tay về phía quang trụ mà nói: “Sư phụ, người ngăn nó lại đi, sư phụ mau ngăn nó lại…”

Nàng vừa chỉ vào quang trụ vừa vỗ tay như đang xem pháo hoa.

“Ngăn lại?”

Thân ảnh Lục Châu lấp loé rồi hiện ra phía trên quang trụ, chưởng ấn đè xuống.

Xoẹt ——

Lực lượng Mệnh Cách cường đại khiến Lục Châu giật mình, nhưng cũng may nó không phải là loại tấn công nên khi vừa bị Lục Châu ngăn lại, toàn bộ Mệnh Cách lại chảy ngược trở vào toà kim liên.

Pháp thân lại cao lên hai mươi lăm trượng.

Mệnh Cách hình đa giác như một kíp nổ, sau khi quang mang lưu chuyển một vòng thì bình ổn lại.

Lục Châu cảm giác được mình đã có thể khống chế pháp thân bèn thu hồi pháp thân rồi hạ xuống dất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom