-
Chương 1031-1035
Chương 1031 Vô đề
Thế là Tư Vô Nhai báo cáo lại tình huống căn bản của cửu châu Đại Viêm, đồng thời nhắc đến chuyện Bồng Lai đảo đang gặp nạn hải thú. Lục Châu nghe được khẽ nhíu mày.
Mạnh Trường Đông bỗng nói xen vào:
“Ngàn năm trước hồng liên giới cũng từng bị hải thú tập kích đại quy mô một lần, thời điểm đó nước biển lan tràn nhấn chìm một phần lục địa, nhân loại thương vong thảm trọng. Vô số bậc tiên hiền cửu diệp đã táng thân trong miệng hải thú. Chẳng lẽ kim liên giới cũng sẽ gặp phải kiếp nạn này?”
Tư Vô Nhai nói: “Ta cũng lo lắng điều này. Lại thêm hồng liên giới vẫn không ngừng âm mưu xâm lấn, tuy rằng kim liên giới đang được hưởng thái bình tạm thời nhưng nguy cơ vẫn đang ở trước mắt.”
Lục Châu nghe vậy gật đầu. Kim liên giới đang đi vào vết xe đổ của hồng liên giới. Nếu muốn tránh được nguy cơ này, tu hành giả kim liên giới nhất định phải đề thăng tu vi với tốc độ nhanh hơn để vượt qua mới được.
“Tình huống Thần Đô thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Năm ngày trước đồ nhi đã đến Thần Đô một chuyến, mọi chuyện về cơ bản đã ổn định. Chỉ là tu vi ngũ sư tỷ tiến bộ rất chậm, có thể là vì bề bộn chính sự nên xao nhãng việc tu hành.”
Bề bộn chính sự? Đây không phải là nguyên nhân của việc chậm chạp không tiến bộ.
Có hạt giống Thái Hư, cho dù là người có tư chất thấp nhất như Đoan Mộc Sinh cũng đã là bát diệp, đáng ra Chiêu Nguyệt không thể chậm chạp như vậy mới đúng.
“Không có gì kỳ lạ sao?”
“Không có.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Ngươi tiếp tục lưu ý, truyền lại phương pháp câu thông với hồng liên giới cho nó.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai khom người, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, “Vậy việc Ma Thiên Các đến hồng liên giới…”
“Cứ làm theo ý ngươi đi.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu đúng là có đầy đủ thực lực và tu vi chinh phục hồng liên giới, nhưng muốn hai giới liên hợp lại, thậm chí ổn định lại hồng liên giới thì vũ lực không phải là cách giải quyết tốt nhất. Cũng may Lý Vân Tranh là đồ đệ Tư Vô Nhai, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đủ.
Trong mắt Lục Châu thì kim liên giới và hồng liên giới vốn là một thể, chỉ là hai bên bị ngăn cách bởi một Vô Tận Hải quá mức rộng lớn mà thôi.
Khi hai giới liên hợp lại, có khả năng hải thú sẽ xuất hiện, cũng có thể hắc liên sẽ hàng thế.
Như lời Lục Ly nói, con người là loài động vật rất thích nội đấu. Tuy rằng Lục Ly không như vậy nhưng ai có thể cam đoan những hắc liên khác không có suy nghĩ đáng sợ này?
. . .
Hai ngày sau.
Buổi sáng nắng ấm trên Vân Sơn.
Từ khi nắm giữ được lực lượng Tinh Bàn, Lục Châu vốn định sử dụng luôn Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú để mở ra Mệnh Cách thứ hai.
Nhưng trong cổ tịch có ghi rõ, việc khai Mệnh Cách không nên nóng vội và đốt cháy giai đoạn. Liên tục khai hai Mệnh Cách sẽ khiến căn cơ bất ổn, thế nên Lục Châu quyết định đợi tu vi vững chắc mới tiếp tục khai Mệnh Cách.
Hai ngày này Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm và lực lượng Mệnh Cách. Lục Châu cũng phát hiện tốc độ khôi phục hai loại lực lượng này tương đương nhau. Đương nhiên đây cũng là nhờ Tử Lưu Ly tăng tốc không ngừng.
“Tử Lưu Ly hoang cấp có hiệu quả thật tốt, nếu thăng lên hồng cấp thì sẽ thế nào?”
Muốn đề thăng vũ khí từ hoang cấp lên hồng cấp cần có ba viên Hoả Linh Thạch và một số tài liệu chế tạo khác, đồng thời cũng cần một vị đoán tạo sư có trình độ cực cao. Mà đồ đệ Ngu Thượng Nhung của hắn lại càng cần Hoả Linh Thạch hơn để rèn lại Trường Sinh Kiếm.
Nghĩ đến đây, Lục Châu lắc đầu. Đã đến lúc nên đi Thiên Vũ Viện nhìn xem. Thiên Vũ Viện có nội tình hùng hậu, hẳn là sẽ giải quyết được vấn đề nguyên vật liệu.
“Người đâu.”
“Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Thông tri cho mọi người, chuẩn bị lên đường tới Thiên Vũ Viện.”
“Vâng.”
Khi mặt trời lên cao ba sào, một toà phi liễn cực đại mang theo mấy người từ Vân Sơn bay về phía kinh đô.
Trên đường đi, Nhiếp tông chủ không ngừng vỗ mông ngựa: “Kỹ năng cầm lái của Vu huynh đệ thật là lô hoả thuần thanh, ta cam bái hạ phong, cam bái hạ phong!”
Vu Chính Hải cười nói:
“Nhiếp huynh là Tông chủ, đương nhiên không có cơ hội tự mình cầm lái, không hiểu rõ kỹ xảo lái phi liễn cũng là chuyện đương nhiên.”
Mạnh Trường Đông đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi: “Hay là để ta cầm lái cho?”
Tuy rằng mình mang danh hộ pháp nhưng sao có thể đứng nhìn đại đệ tử Ma Thiên Các cầm lái cho được.
Mạnh Trường Đông có thể sống lâu như vậy ở Phi Tinh Trai đương nhiên rất có ánh mắt, hắn đã sớm phát hiện trong Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa là cấp bậc cô nãi nãi, không thể sai sử. Ngu Thượng Nhung tuy đối xử khiêm tốn với mọi người nhưng lại kiêu ngạo trong cốt tuỷ, lại thích độc hành, không có khả năng làm những công việc thấp kém này.
Vừa so sánh một chút, Mạnh Trường Đông cảm thấy người nên cầm lái nhất chính là mình đây.
Vu Chính Hải nhìn hắn, khẽ cười: “Không phiền Mạnh hộ pháp hao tâm tổn trí, ông xem là được… Tăng tốc.”
Song chưởng Vu Chính Hải đẩy tới, nguyên khí hùng hồn phát tiết bao bọc toàn bộ cự liễn, nguyên khí ngưng cương thành hình mũi khoan, sau đó cự liễn bắn đi nhanh như một viên đạn xuyên toa trong mây mù.
Lý Vân Tranh, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra phía rìa cự liễn ngắm phong cảnh.
Trong liễn, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Vương Sĩ Trung. “Sao, vẫn không phục?”
Gương mặt Vương Sĩ Trung đầy vẻ tiều tuỵ. “Ta đã là tù nhân, cần gì phải mỉa mai.”
“Ngươi có biết vì sao lão phu không giết ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải vì ngài kiêng kỵ triều đình?” Vương Sĩ Trung nghi hoặc hỏi lại.
Lục Châu lắc đầu. “Chỉ cần lão phu muốn, cho dù là san bằng toàn bộ hồng liên giới cũng chẳng khó gì.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhìn sang hướng khác, ở trong mắt hắn, lời này chỉ là một câu khoác lác không có ý nghĩa gì mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, đấu võ mồm cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ngươi không tin?”
“Tin thì sao, mà không tin thì sao?” Vương Sĩ Trung bất đắc dĩ nói.
“Đừng quá đề cao bản thân, ngươi cho rằng lão phu lưu lại tính mạng ngươi là vì muốn kềm chế triều đình và Thiên Vũ Viện? Trong mắt bọn hắn, ngươi không đáng một đồng.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhìn về phía Lý Vân Tranh đang đứng bên rìa cự liễn ngắm giang sơn Đại Đường, trong lòng phảng phất như đã minh bạch cái gì.
Chương 1032 Vô đề
Mặt trời ngả về tây, cự liễn đã đến kinh đô và tiến về khu vực gần Thiên Vũ Sơn.
Từ trong ra ngoài Thiên Vũ Viện loạn thành một đoàn. “Khâu trưởng lão, không xong rồi, người Vân Sơn đến rồi!”
Khâu trưởng lão và các trưởng lão còn lại lập tức biến sắc đứng bật dậy.
“Khâu trưởng lão, ta đề nghị khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận. Viện trưởng Dư Trần Thù đã gặp bất trắc, Vân Sơn nhân lúc vắng chủ mà vào, không thể để bọn hắn đạt được mục đích, nếu không mọi người lại cho rằng Thiên Vũ Viện chúng ta chẳng còn ai!”
Thiên Vũ Viện có thể sừng sững không ngã tại Đại Đường đâu chỉ dựa vào mỗi mình Dư Trần Thù.
Nhưng Khâu trưởng lão lại lắc đầu nói: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Ngươi đi thông tri cho năm vị quốc công và đại thống lĩnh.”
“Vâng!”
“Những người khác theo ta đi nghênh đón. Không có sự cho phép của ta, không ai được động võ với đối phương.” Khâu trưởng lão hạ lệnh.
Thiên Vũ Viện đã sớm biết việc Dư Trần Thù mất mạng. Vì hắc liên xuất hiện nên ngoại giới đều đồn rằng Dư Trần Thù chết trong tay hắc liên. Tuy vậy tai mắt của Thiên Vũ Viện đã tận mắt nhìn thấy cảnh Lục tiền bối nghiền ép Dư Trần Thù ở Thiên Luân sơn mạch như thế nào.
Dù không tận mắt thấy Lục Châu giết Dư Trần Thù nhưng bọn hắn có thể khẳng định hung thủ chính là Lục tiền bối. Ngoại nhân bảo là do hắc liên gây ra, nhưng đến cái bóng của hắc liên cũng không ai thấy. Lại thêm không ít người nhìn thấy Lục Châu ra tay giết chết hai vị trưởng lão Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn. Vì việc này mà Khâu Hợp thậm chí còn phái người đến Trùng Hư Quan một chuyến để xác nhận.
Thế nên… đối với người của Thiên Vũ Viện, Lục tiền bối, Nhiếp Thanh Vân và Thiên Liễu Quan đều là hung thủ giết chết Dư Trần Thù.
Nay hung thủ ban ngày ban mặt lại giá lâm Thiên Vũ Viện, bọn hắn sao có thể không tức giận?
Cũng may Khâu Hợp luôn là người cực kỳ lý trí và tỉnh táo. Ngay cả Dư Trần Thù cũng không làm gì được người này thì cả đám bọn họ cũng chỉ là châu chấu đá xe. Cho nên hắn mới mời năm vị quốc công đến và mời cả Hạ Hầu đại thống lĩnh. Kết hợp với Thiên Vũ Sát Thần Trận, ít nhất Thiên Vũ Viện cũng có năng lực đàm phán cùng đối phương.
. . .
Tại chân núi Thiên Vũ Sơn.
Rất nhiều đệ tử Thiên Vũ Viện lăng không bay về phía cự liễn Vân Sơn. Bọn hắn còn chưa kịp mở miệng thì Nhiếp Thanh Vân đã nói:
“Gọi Khâu Hợp ra tiếp kiến Lục tiền bối.”
Cường giả thập diệp đến sao có thể để đám hậu bối ra tiếp đón.
Đúng lúc này, từ trong Thiên Vũ Viện bay ra năm thân ảnh. Người dẫn đầu chính là Khâu Hợp mặc trường bào xám.
“Khâu trưởng lão.” Các đệ tử Thiên Vũ Viện khom người hành lễ.
Khâu Hợp bay đến trước cự liễn Vân Sơn, cực kỳ thức thời nói: “Các vị, mời.”
Nhiếp Thanh Vân nhìn hắn khen ngợi. “Có ánh mắt.”
Khâu Hợp cũng bất đắc dĩ lên tiếng chào đáp lễ: “Tham kiến Nhiếp tông chủ. Tham kiến Lục tiền bối.”
“Không cần hành lễ với ta. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngoại trừ Lục tiền bối, bốn vị này ngươi cũng không thể lãnh đạm.”
Vừa nói Nhiếp Thanh Vân vừa vươn tay chỉ về phía bốn người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Khâu Hợp khom người chào.
“Còn vị này nữa.”
Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng nói: “Tham kiến bệ hạ.” Các đệ tử khác cũng lăng không hành lễ.
Lý Vân Tranh khoát tay: “Miễn lễ.”
Trước đây Nhiếp Thanh Vân vẫn luôn bị đám người Thiên Vũ Viện khinh thường. Cho dù hắn có tu vi thập diệp, nhưng trong mắt Thiên Vũ Viện thì đến một trưởng lão hắn cũng không bằng. Không ngờ chỉ vẻn vẹn mới hơn một tháng…
Nhiếp Thanh Vân hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp, bèn quay đầu nói với Hạ Trường Thu đứng phía sau: “Hạ quán chủ, đa tạ ngươi ngày đó đã thức tỉnh ta.”
“Khách khí rồi.” Hạ Trường Thu mỉm cười xua tay.
Khâu Hợp dẫn đường cho cự liễn bay vào Thiên Vũ Viện rồi dừng lại ở bên ngoài Lễ Thánh điện.
Trong đại điện, Khâu Hợp và các trưởng lão đứng chờ ở một bên. Các đệ tử hạch tâm của Thiên Vũ Viện chờ ở bên ngoài điện.
Lục Châu chậm rãi bước xuống cự liễn, ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Thiên Vũ Viện quả thật là xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng trong Lễ Thánh điện, mỗi cây cột trụ đều được khắc hoạ đạo văn. Toàn bộ mặt đất trong Thiên Vũ Viện đều được đạo văn bao trùm. Mỗi đệ tử đều có vũ khí phòng thân, đại đa số đều là vũ khí từ địa giai trở lên… Đây là việc mà hầu hết các đại môn phái khác đều không dám nghĩ tới.
Mà đó cũng chỉ là những thứ mắt thường nhìn thấy. Chẳng trách Dư Trần Thù lại tự tin đến vậy.
Nếu ngày đó Thiên Vũ Viện mang theo toàn bộ tông môn đến thì Lục Châu muốn giết được hắn e là khó như lên trời. Chỉ riêng đồ đằng hấp thu sinh mệnh đã khiến khôi nô của hắn trở nên bất tử, thì tại Thiên Vũ Viện hắn còn lưu lại bao nhiêu át chủ bài nữa?
Mọi người tiến vào trong Lễ Thánh điện.
“Mời bệ hạ thượng toạ.” Khâu Hợp khom người nói.
Lý Vân Tranh nhíu mày không ngó tới Khâu Hợp mà quay sang cung kính nói với Lục Châu: “Sư công, mời ngài thượng toạ.”
Khâu Hợp: “. . .”
Lục Châu cũng lười bước lên đài, chỉ đơn giản ngồi xuống một chiếc ghế bên trái rồi quét mắt nhìn một vòng, sau đó dừng lại trên người Khâu Hợp:
“Hiện tại ở Thiên Vũ Viện ai làm chủ?”
Khâu Hợp đáp: “Đương nhiên là trưởng lão viện.”
Sau lưng Khâu Hợp có sáu trưởng lão tuổi tác đã cao, toàn bộ đều mặc trường bào xám, xem ra tu vi không thấp.
“Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến Thiên Vũ Viện không?” Lục Châu hỏi.
Khâu Hợp lắc đầu đáp: “Xin Lục tiền bối chỉ rõ.”
“Điện chủ Cửu Trọng Điện Tư Không Bắc Thần là bằng hữu của lão phu. Bằng hữu gặp chuyện không may, lão phu sao có thể ngồi yên không đến.”
Lúc này Đoạn trưởng lão bỗng lên tiếng: “Cửu Trọng Điện là phản tặc, Tư Không Bắc Thần giết Trần tướng quân là trọng thần của triều đình, đây là đại tội. Dư viện trưởng phụng mệnh bắt hắn là hợp tình hợp lý.”
“Đánh rắm!” Nhiếp Thanh Vân mắng to một tiếng.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân. Ngay cả Hạ Trường Thu cũng giật mình, ngươi dù gì cũng là Tông chủ Vân Sơn, là cường giả thập diệp, có thể đừng thô bỉ như vậy không?
Chương 1033 Vô đề
Nhiếp Thanh Vân không quan tâm đến ánh mắt mọi người, tiếp tục mắng: “Cho dù là Dư Trần Thù còn sống cũng không dám nói chuyện với Lục tiền bối bằng giọng điệu này. Đoạn Nghi, ngươi chán sống rồi?”
“Ngươi…” Đoạn Nghi vừa định nói chuyện, Khâu trưởng lão đã giơ tay lên ngăn lại, sau đó chắp tay nói: “Xin các vị bớt giận.”
Hắn quay sang nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, trước khi đàm phán, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi được không?”
“Nói đi.”
“Dư viện trưởng có thật là do Lục tiền bối giết chết?”
Điều này rất quan trọng, cho dù bọn hắn đều tin rằng kẻ trước mặt chính là hung thủ nhưng vẫn cần đối phương xác nhận một lời.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lão phu cần phải làm rõ hai chuyện.”
“Thứ nhất, lão phu tới đây không phải để đàm phán với các ngươi. Lão phu muốn các ngươi làm gì thì các ngươi phải làm nấy, không có tư cách đàm phán.”
“Thứ hai, Dư Trần Thù đúng là do lão phu giết chết. Nếu các ngươi không phục thì lão phu cũng không ngại giết thêm mấy người.”
Không khí trong Lễ Thánh điện lập tức trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Khâu Hợp và đám trưởng lão sau lưng hắn dường như có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Yên lặng một lúc, Đoạn Nghi trưởng lão mới lấy can đảm lên tiếng:
“Lục tiền bối, ngài đã giết Dư viện trưởng, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Nơi này là Thiên Vũ Viện, không phải Vân Sơn, cũng không phải là Thiên Luân sơn mạch.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đoạn Nghi không nói một lời, chỉ nhìn hắn mấy giây rồi dời mắt nhìn sang Khâu Hợp.
Khâu Hợp lập tức quay đầu lại nói: “Thân thể Đoạn trưởng lão không thoải mái, không thích hợp ở lại Lễ Thánh điện. Mang Đoạn trưởng lão về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Mấy tên đệ tử nhanh chóng đi tới.
Đoạn Nghi có chút kích động, còn muốn há mồm biện luận mấy câu thì Khâu Hợp đột nhiên phất tay phong bế huyệt đạo của hắn, Đoạn Nghi chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, sau đó bị các đệ tử đưa ra ngoài.
Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là người của đại tông môn đều rất thông minh, thì ra đều ngu đần như vậy.”
Người ta đã đến tận hang ổ các ngươi rồi, còn nghĩ người ta không biết các ngươi là Thiên Vũ Viện?
Khâu Hợp chết lặng gật đầu: “Lục tiền bối có yêu cầu gì, xin mời nói.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Khâu Hợp hiểu ý Lục Châu, lập tức vung tay áo: “Thả Tư Không điện chủ ra.”
“Khâu trưởng lão?! Đây chính là trọng phạm triều đình, chúng ta làm sao bàn giao với Hạ Hầu tướng quân?!”
“Ta bảo thả thì thả đi!” Khâu Hợp trầm giọng quát.
Đám trưởng lão Thiên Vũ Viện không dám ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, trong Lễ Thánh điện chợt vang lên một tiếng ‘Chát’! Lý Vân Tranh ngồi bên cạnh Lục Châu đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “To gan!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lý Vân Tranh, ngay cả đám người Vân Sơn cũng thế. Tiểu hoàng đế lại định diễn trò gì đây?
Lý Vân Tranh không nói gì, sắc mặt uy nghiêm, chờ bàn tay bớt đau nhức hắn mới tỏ vẻ hung hăng nói: “Ai bảo hắn là phản tặc?”
Khâu Hợp sững sờ, lập tức khom người đáp: “Bệ hạ, chuyện này thật sự không liên quan đến Thiên Vũ Viện. Cửu Trọng Điện thường xuyên đối lập với triều đình, nghe nói Cửu Trọng Điện định hợp tác với Thiên Liễu Quan để mưu phản, triều đình liền phái tướng quân Trần Bắc Chinh đến điều tra. Sau đó Trần tướng quân bỏ mình, Phụ quốc công thượng tấu việc này lên, lệnh cho Thiên Vũ Viện toàn quyền điều tra. Dư viện trưởng mới phụng mệnh triều đình đến bắt Tư Không điện chủ, tạo thành cớ sự như ngày hôm nay. Thiên Vũ Viện chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Lý Vân Tranh tuy không có thực quyền nhưng cũng chẳng phải người ngu, hắn hừ một tiếng nói:
“Phụ quốc công thượng tấu việc này? Trẫm sao lại không nhận được tấu chương? Dư viện trưởng phụng mệnh đi bắt Tư Không điện chủ, rốt cuộc là phụng mệnh của ai?”
“Chuyện này…”
Khâu Hợp nhất thời nghẹn lời. Chuyện trong cung rất phức tạp, có nhiều lời không thể nói lung tung cho dù bản thân hắn cũng biết chút ít nội tình.
Lý Vân Tranh nghiêng người nhìn Lục Châu, thấy Lục Châu phẩy nhẹ tay ra hiệu cho mình tiếp tục, lúc này mới tự tin nói tiếp:
“Kỳ lạ thật… Trẫm thân là vua của một nước, vì sao chuyện quan trọng như vậy trẫm lại không biết? Hơn nữa, nếu Tư Không Bắc Thần là trọng phạm thì sao không giao hắn cho Đại Lý Tự thẩm tra, vì cái gì lại giam ở Thiên Vũ Viện?”
Ai cũng biết Lý Vân Tranh biết rõ còn cố hỏi, đồng thời cũng hiểu được tiểu hoàng đế là đang lập uy.
“Khâu Hợp, ngươi giải thích cho trẫm nghe xem, giang sơn Đại Đường này rốt cuộc do ai làm chủ?”
Phịch phịch. Khâu Hợp lập tức quỳ xuống: “Đương nhiên là bệ hạ! Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, đương nhiên bệ hạ chính là người làm chủ!”
“Vậy thì trẫm cảm thấy tất cả các ngươi đều là phản tặc!”
“Thần biết tội! Cầu bệ hạ thứ tội.”
Các trưởng lão khác cũng vội vàng quỳ xuống. Cái danh phản tặc này rất khó nghe. Cũng may Lý Vân Tranh không có thực quyền, đám trưởng lão lại là hồ ly ngàn năm, nhiều nhất thì cùng ngươi diễn kịch một phen cũng chẳng tổn thất cái gì.
Đúng lúc này, mấy tên đệ tử Thiên Vũ Viện khiêng Tư Không Bắc Thần nằm trên cáng tiến vào Lễ Thánh điện.
Nhiếp Thanh Vân bước tới kiểm tra một phen, khẽ nhíu mày. Nơi này là Thiên Vũ Viện, Tư Không Bắc Thần hẳn đã bị tra tấn không ít, cho dù là thập diệp cũng khó có thể chịu được.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu nói: “Kỳ kinh bát mạch bị phong ấn, đan điền khí hải bị một cỗ lực lượng đặc thù ngăn chặn. Nội thương… cực kỳ nghiêm trọng.”
Chát!
Lý Vân Tranh lại vỗ tay xuống bàn mắng to: “Hay cho Khâu Hợp nhà ngươi! Lạm dụng tư hình phải bị tội gì?”
Khâu Hợp vội vàng dập đầu nói: “Oan uổng quá bệ hạ! Tư Không Bắc Thần sau khi chiến đấu với Viện trưởng đại nhân đã bị thụ thương, Thiên Vũ Viện không hề dùng tư hình với hắn!”
Các trưởng lão khác đều không dám xen lời.
“Ngươi coi trẫm là đồ ngu?” Lý Vân Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Không Bắc Thần, chỉ tay vào các vết thương trên người hắn. Rõ ràng vết thương có cũ có mới rải rác khắp người.
Chương 1034 Vô đề
Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn Tư Không Bắc Thần, không khỏi trợn tròn mắt. Không biết là tên hỗn đản nào lại dám tự mình ẩu đả Tư Không Bắc Thần, đúng là cái thứ hại người không dùng dao!!!
Lúc này, Lục Châu mới lạnh nhạt mở miệng: “Lui ra.”
Lý Vân Tranh lùi lại trở về chỗ ngồi. Lục Châu tung ra mấy chưởng, lam liên xuất hiện bay về phía Tư Không Bắc Thần.
Các trưởng lão Thiên Vũ Viện tròn mắt nhìn Lục Châu tung ra lam liên… Bọn hắn biết kim liên, hắc liên, nhưng lam liên lại là cái gì?
Lam liên nở rộ tản ra sinh cơ cường đại dung nhập vào cơ thể Tư Không Bắc Thần. Thần thông trị liệu phát huy tác dụng kinh người, những vết sưng tím trên người Tư Không Bắc Thần từ từ biến mất, vẻ mặt đồi phế thê thảm cũng dịu đi không ít. Tư Không Bắc Thần chậm rãi mở mắt.
Được Nhiếp Thanh Vân nâng đỡ, Tư Không Bắc Thần ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc trắng xoá nay rối bời trông cực kỳ chật vật. Thấy Lục Châu, hắn nở nụ cười yên tâm: “Lục huynh.”
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Ai đả thương ngươi?”
Tư Không Bắc Thần nhìn quanh, thấy có đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và Ma Thiên Các, lập tức hiểu ra mình được cứu.
“Không nhìn rõ lắm, dưới tầng hầm quá tối. Nhưng một trong số đó… là Dư Trần Thù.”
Hắn hít sâu ba lần mới nói được hết câu. Lục Châu gật đầu: “Dìu hắn ngồi dậy.”
Nhiếp Thanh Vân đỡ Tư Không Bắc Thần ngồi lên ghế. Lục Châu nhìn về phía đám người Khâu Hợp:
“Ngươi nói xem, việc này nên tính toán thế nào?”
Đám trưởng lão ngơ ngác đến không thể ngơ ngác hơn. Dư Trần Thù đã chết rồi, thế vẫn không đủ sao?
“Ta thật sự không biết ai đã đánh Tư Không Bắc Thần. Nhà giam dưới lòng đất bình thường chỉ có Viện trưởng và người hầu thân cận mới có thể đi vào. Những người khác đều không được phép xuống đó đâu!” Khâu Hợp càng nói càng kích động.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu vang dội ——
“Phụ quốc công giá lâm.”
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đầu đội mũ gấm, thân mặc quan phục, tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào đại điện. Sau lưng hắn có bốn tên thuộc hạ hông đeo bội đao tuỳ tùng theo sau.
Bước vào Lễ Thánh điện, Phụ quốc công Thôi An dừng bước, ánh mắt như chim ưng quan sát đám người trong đại điện, từ mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang quỳ đến đám người Vân Sơn đứng thẳng, sau đó nhìn Lục Châu sắc mặt lạnh nhạt và Vương Sĩ Trung đầy vẻ đồi phế, cuối cùng nhìn đến tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh.
“Thần tham kiến bệ hạ.” Thôi An nói.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Bệ hạ, nơi này phản tặc nhiều rất không an toàn, mời bệ hạ di giá về cung.”
Thôi An vừa nói xong đã phất tay, không cho hoàng đế cơ hội tranh luận. Bốn tên thuộc hạ sau lưng hắn lập tức đi về phía Lý Vân Tranh.
Vương Sĩ Trung thầm hô một tiếng không ổn, len lén lui lại mấy bước. Lý Vân Tranh cau mày, trong lồng ngực trầm trọng đến không thở nổi.
Cảnh tượng như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, là chuyện rất bình thường ở hoàng cung. Lý Vân Tranh khi xưa không so đo, nhưng bây giờ không giống lúc xưa, hắn đã thấy được hy vọng, vậy mà tên quốc công đại thần này lại muốn tự tay bóp chết hy vọng của hắn, Lý Vân Tranh sao có thể không khó chịu.
“Sư công.” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu với ánh mắt khẩn cầu.
Lục Châu phất tay với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Hai người hiểu ý, chờ bốn tên thuộc hạ vừa đến gần, hai tia đao cương và hai tia kiếm cương lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vạch qua cổ bốn người.
Bịch bịch bịch bịch.
Bốn tên thuộc hạ trừng to mắt, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã ngã gục xuống đất.
Thôi An nhướng mày. Cũng chỉ vẻn vẹn là nhướng mày mà thôi, cái chết của bốn người này chẳng thể khiến hắn tức giận.
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thản nhiên nói: “Ta nghe đồn là có người đã giết Dư Trần Thù. Các hạ chính là cao thủ họ Lục trong lời đồn đó sao?”
Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Thôi An, thấy trẫm đã không quỳ xuống lại còn dám bất kính với sư công, ngươi thật to gan!”
Thôi An không để ý tới Lý Vân Tranh đang tức giận đầy mình. “Bệ hạ, tuổi người còn nhỏ, rất dễ bị kẻ khác mê hoặc. Sau khi chuyện này kết thúc thần sẽ đích thân đến thỉnh tội với bệ hạ. Bốn vị quốc công khác cũng đang trên đường tới đây.”
Lý Vân Tranh vốn định cãi với hắn một trận nhưng Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. Lục Châu thản nhiên hỏi:
“Ngươi chính là một trong năm vị quốc công, Phụ quốc công Thôi An?”
Nếu thuộc hạ của hắn còn sống hẳn đã tức giận chỉ trích Lục Châu tội gọi thẳng tên quốc công. Nhưng Thôi An không hề tỏ ra tức giận mà chắp tay sau lưng nói: “Đúng vậy.”
“Hình như ngươi không vừa lòng với lão phu?” Lục Châu nhìn ra vẻ khinh thị trong mắt hắn.
Điều này khiến Lục Châu cảm thấy khá thấy kỳ quái. Các trưởng lão Thiên Vũ Viện đều biết Lục Châu đánh giết Dư Trần Thù, từ khi vào đại điện đến giờ không một trưởng lão nào dám có thái độ không tốt với hắn. Tên Phụ quốc công Thôi An này dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
Thôi An trầm giọng nói:
“Vừa lòng? Chẳng lẽ các hạ không biết nơi này là Thiên Vũ Viện? Các hạ giết Viện trưởng Dư Trần Thù còn dám tìm đến tận cửa mới thật khiến người ta khó hiểu.”
Lục Châu lắc đầu. “Dư Trần Thù mưu hại bằng hữu của lão phu, chẳng lẽ không nên giết?”
“Có nên giết hay không, không phải do các hạ mà là Đại Lý Tự định đoạt, huống chi Dư Trần Thù là phụng mệnh triều đình đi chấp hành nhiệm vụ.” Thôi An nói.
“Phụng mệnh triều đình?” Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi có hạ lệnh này không?”
Lý Vân Tranh vội vàng lắc đầu đáp: “Sư công, ta sao có thể ra mệnh lệnh như thế được. Thôi An, ngươi dám khi quân phạm thượng?”
“. . .”
Đối mặt với chất vấn của tiểu hoàng đế, Thôi An mặt không đổi sắc bịa chuyện: “Ngươi cho rằng bắt cóc hoàng đế sẽ có thể áp chế ta?”
Lục Châu chẳng buồn trả lời nữa. Hắn vốn cho rằng mình giết Dư Trần Thù đã đủ để chấn nhiếp Thiên Vũ Viện và triều đình, thật không ngờ vẫn luôn có những kẻ đuôi mù như thế. Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, người nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có những kẻ luôn thích tự mình bịt tai bịt mắt.
Chương 1035 Vô đề
“Nếu ngươi không đến nơi này thì thôi, nhưng một khi đã đến đây… Có một câu nói rất hay, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Việc này không thể oán ta.”
Thôi An nói xong liền quay sang nhìn đám trưởng lão Thiên Vũ Viện. “Khâu Hợp, ngươi thân là nhị trưởng lão Thiên Vũ Viện lại không báo thù cho Dư Trần Thù mà còn quỳ gối ở đây như chó vẫy đuôi, làm mất sạch mặt mũi của Thiên Vũ Viện.”
Khâu Hợp không nói một lời, vẫn đường hoàng quỳ dưới đất.
Thôi An bèn cao giọng nói với đám trưởng lão còn lại: “Còn thất thần làm cái gì? Không mau đi khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận đi?!”
Đám trưởng lão cũng yên lặng quỳ dưới đất.
Thôi An đành lắc đầu thở dài: “Một đám phế vật.” Nói xong, hắn nâng tay lên thực hiện mấy động tác kỳ lạ.
Lúc này, bên ngoài điện truyền tới âm thanh ông ông cộng hưởng, mặt đất run lên, bàn ghế và kiến trúc trong đại điện cũng run theo.
Khâu Hợp cả kinh nói: “Thiên Vũ Sát Thần Trận! Thôi đại nhân, vì sao ngài lại biết cách khởi động Sát Thần Trận?”
Mọi người cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tư Không Bắc Thần ho khan một tiếng, hữu khí vô lực nói:
“Thì ra ngươi chính là kẻ nửa đêm lén lén lút lút vào phòng giam dưới đất đả thương ta.”
Thôi An hừ một tiếng:
“Ngươi đúng là già rồi nên hồ đồ, đến ngày hay đêm cũng không phân biệt được. Bản quan là trọng thần triều đình, có trách nhiệm phải bài trừ kẻ gian. Bản quan đường đường chính chính ra sức vì nước vì dân, sao vào miệng ngươi lại thành lén lén lút lút? Tư Không Bắc Thần, nếu không nể mặt Dư Trần Thù, mấy cước đó của ta đã lấy luôn cái mạng ngươi rồi, còn để ngươi có cơ hội ở đây sủa bậy?!”
Tư Không Bắc Thần nhíu mày: “Ngươi…”
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn sang Thôi An. “Nói đủ chưa?”
Khí thế trên thân Lục Châu đã thay đổi khiến đám người không còn dám nói xen vào nữa.
Thôi An gật đầu nói: “Đủ rồi. Nói nhiều với các ngươi chỉ tổ phí lời.”
“Bắt lại.” Lục Châu vung tay áo.
Vu Chính Hải là người đầu tiên vọt tới, hai tay hiện ra kim quang vươn tới chụp vào cổ Thôi An.
Thôi An tung ra một chưởng, cương khí đôi bên giao thoa. Ầm! Ngay sau đó bóng ảnh Thôi An lập tức bay ra khỏi Lễ Thánh điện.
Thôi An ngẩng đầu nhìn lên thiên không, thấy đại trận đã hoàn thành, trong lòng lập tức yên tâm bèn cao giọng nói: “Sát Thần Trận đã mở. Nếu các ngươi đều đã đưa ra lựa chọn của mình… vậy thì lưu lại cả đi.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Vu Chính Hải giễu cợt.
“Dựa vào một mình ta đương nhiên không đủ. Cho nên ta đã chuẩn bị cho các ngươi một ít lễ vật.”
Trước cửa đại điện đột nhiên xuất hiện một đám người quần áo tả tơi, trên mặt đầy râu ria, có người mù mắt hói đầu, có người què chân đầu niễng, còn có người điên điên khùng khùng, miệng méo sang một bên…
Thôi An đưa lưng về phía đám người trông như ăn mày, thản nhiên nói: “Chỉ cần các ngươi giết sạch đám người trong Lễ Thánh điện, từ nay về sau các ngươi sẽ được tự do.”
Nam tử hói đầu cười như người bị bệnh thần kinh: “Hắc hắc, Thôi An, là chính miệng ngươi nói đó nha! Nếu ngươi dám lừa gạt bọn ta… hắc hắc…”
“Chẳng phải bây giờ các ngươi đã được rời khỏi địa lao rồi đó thôi?”
“Được! Ha ha ha… không khí bên ngoài thật là thơm, nếu có thêm mùi máu tươi nữa thì tuyệt biết mấy!”
“Hay là chúng ta chặt đầu đám người trong Lễ Thánh điện xuống rồi xỏ dây giăng lên… nhanh nhanh nhanh, ta không chờ nổi nữa.”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Là đám người điên của Cứu Thiên Viện, mọi người cẩn thận!”
Mọi người lập tức trở nên khẩn trương. Khắp Đại Đường này có ai chưa từng nghe đến đại danh của Cứu Thiên Viện? Thiên Vũ Viện có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ có Cứu Thiên Viện, cho dù là dị tộc Đại Đường cũng phải kính sợ đám người này.
Thôi An tung người bay lên một toà công trình kiến trúc đối diện Lễ Thánh điện.
“Sát Thần Trận đã hình thành, các ngươi tiến vào đại trận sẽ được cường hoá. Đi mau đi.”
Vu Chính Hải lắc đầu, vừa định xông tới chỗ đám người thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của Lục Châu:
“Lui ra.”
Chiến ý vừa dấy lên trong lòng Vu Chính Hải lập tức bị dập tắt. Hắn ngoan ngoãn quay trở vào trong Lễ Thánh điện.
Lục Châu là vì đồ nhi mà suy nghĩ. Dù sao nơi này cũng là Thiên Vũ Viện, chuyện gì bớt được thì nên bớt, không nhất thiết phải đánh đến trời long đất lở làm gì.
Vù. Thân ảnh Lục Châu xuất hiện trước cửa Lễ Thánh điện, tay chắp sau lưng nhìn về phía đám người điên. “Cứu Thiên Viện?”
“Hắc hắc… có người nhận ra chúng ta kìa! Đã lâu như vậy mà danh tiếng của chúng ta vẫn còn nha! Ha ha ha, lão đầu kia, nể tình ngươi rất có ánh mắt, bọn ta không giết ngươi, mau tránh ra!” Nam tử hói đầu nở nụ cười.
Sau khi thành công xác nhận bọn hắn là người Cứu Thiên Viện, Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thôi An nghe nam tử hói đầu nói vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Không được, nhất định phải giết hắn, người đầu tiên cần giết chính là hắn! Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Đám người Cứu Thiên Viện nhìn về phía Lục Châu. Thôi An lăng không bay lên quát: “Nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại…”
“Ha ha, tên vương bát đản này, tự mình không dám đánh, chỉ biết lợi dụng chúng ta!” Nam tử hói đầu khinh thường nói.
“Đám người của triều đình đều ác tâm như vậy đó!”
Một lão bà tử trong đám nói với Lục Châu: “Lão đầu, xin lỗi nha, bọn ta cũng vì tự do thôi!”
Ngay khi bọn họ vừa đồng loạt nhào tới, Lục Châu thản nhiên gọi ra pháp thân.
Ông ——
Một toà pháp thân thập diệp kim liên cao ba mươi trượng sừng sững xuất hiện, kim quang toả ra chói mắt, chỉ trong khoảnh khắc đã cao ngất vào trong mây. Nghiệp Hoả bùng lên, Tinh Bàn và Mệnh Cách hiện ra.
Đám người Cứu Thiên Viện hoàn toàn bị chấn kinh không thể nhúc nhích, ai nấy đều trừng to mắt ngẩng đầu nhìn lên toà pháp thân hùng vĩ.
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, từ trong Mệnh Cách đột ngột bắn ra một đạo quang trụ!
Thôi An đang phi hành, trong lòng vui vẻ vì cảm thấy kế hoạch hôm nay thành công mỹ mãn, đột nhiên cảm giác sau lưng có một cỗ nguy hiểm đánh tới.
Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, để rồi trông thấy một cảnh tượng cả đời khó quên ——
Thế là Tư Vô Nhai báo cáo lại tình huống căn bản của cửu châu Đại Viêm, đồng thời nhắc đến chuyện Bồng Lai đảo đang gặp nạn hải thú. Lục Châu nghe được khẽ nhíu mày.
Mạnh Trường Đông bỗng nói xen vào:
“Ngàn năm trước hồng liên giới cũng từng bị hải thú tập kích đại quy mô một lần, thời điểm đó nước biển lan tràn nhấn chìm một phần lục địa, nhân loại thương vong thảm trọng. Vô số bậc tiên hiền cửu diệp đã táng thân trong miệng hải thú. Chẳng lẽ kim liên giới cũng sẽ gặp phải kiếp nạn này?”
Tư Vô Nhai nói: “Ta cũng lo lắng điều này. Lại thêm hồng liên giới vẫn không ngừng âm mưu xâm lấn, tuy rằng kim liên giới đang được hưởng thái bình tạm thời nhưng nguy cơ vẫn đang ở trước mắt.”
Lục Châu nghe vậy gật đầu. Kim liên giới đang đi vào vết xe đổ của hồng liên giới. Nếu muốn tránh được nguy cơ này, tu hành giả kim liên giới nhất định phải đề thăng tu vi với tốc độ nhanh hơn để vượt qua mới được.
“Tình huống Thần Đô thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Năm ngày trước đồ nhi đã đến Thần Đô một chuyến, mọi chuyện về cơ bản đã ổn định. Chỉ là tu vi ngũ sư tỷ tiến bộ rất chậm, có thể là vì bề bộn chính sự nên xao nhãng việc tu hành.”
Bề bộn chính sự? Đây không phải là nguyên nhân của việc chậm chạp không tiến bộ.
Có hạt giống Thái Hư, cho dù là người có tư chất thấp nhất như Đoan Mộc Sinh cũng đã là bát diệp, đáng ra Chiêu Nguyệt không thể chậm chạp như vậy mới đúng.
“Không có gì kỳ lạ sao?”
“Không có.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Ngươi tiếp tục lưu ý, truyền lại phương pháp câu thông với hồng liên giới cho nó.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai khom người, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, “Vậy việc Ma Thiên Các đến hồng liên giới…”
“Cứ làm theo ý ngươi đi.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu đúng là có đầy đủ thực lực và tu vi chinh phục hồng liên giới, nhưng muốn hai giới liên hợp lại, thậm chí ổn định lại hồng liên giới thì vũ lực không phải là cách giải quyết tốt nhất. Cũng may Lý Vân Tranh là đồ đệ Tư Vô Nhai, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đủ.
Trong mắt Lục Châu thì kim liên giới và hồng liên giới vốn là một thể, chỉ là hai bên bị ngăn cách bởi một Vô Tận Hải quá mức rộng lớn mà thôi.
Khi hai giới liên hợp lại, có khả năng hải thú sẽ xuất hiện, cũng có thể hắc liên sẽ hàng thế.
Như lời Lục Ly nói, con người là loài động vật rất thích nội đấu. Tuy rằng Lục Ly không như vậy nhưng ai có thể cam đoan những hắc liên khác không có suy nghĩ đáng sợ này?
. . .
Hai ngày sau.
Buổi sáng nắng ấm trên Vân Sơn.
Từ khi nắm giữ được lực lượng Tinh Bàn, Lục Châu vốn định sử dụng luôn Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú để mở ra Mệnh Cách thứ hai.
Nhưng trong cổ tịch có ghi rõ, việc khai Mệnh Cách không nên nóng vội và đốt cháy giai đoạn. Liên tục khai hai Mệnh Cách sẽ khiến căn cơ bất ổn, thế nên Lục Châu quyết định đợi tu vi vững chắc mới tiếp tục khai Mệnh Cách.
Hai ngày này Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm và lực lượng Mệnh Cách. Lục Châu cũng phát hiện tốc độ khôi phục hai loại lực lượng này tương đương nhau. Đương nhiên đây cũng là nhờ Tử Lưu Ly tăng tốc không ngừng.
“Tử Lưu Ly hoang cấp có hiệu quả thật tốt, nếu thăng lên hồng cấp thì sẽ thế nào?”
Muốn đề thăng vũ khí từ hoang cấp lên hồng cấp cần có ba viên Hoả Linh Thạch và một số tài liệu chế tạo khác, đồng thời cũng cần một vị đoán tạo sư có trình độ cực cao. Mà đồ đệ Ngu Thượng Nhung của hắn lại càng cần Hoả Linh Thạch hơn để rèn lại Trường Sinh Kiếm.
Nghĩ đến đây, Lục Châu lắc đầu. Đã đến lúc nên đi Thiên Vũ Viện nhìn xem. Thiên Vũ Viện có nội tình hùng hậu, hẳn là sẽ giải quyết được vấn đề nguyên vật liệu.
“Người đâu.”
“Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Thông tri cho mọi người, chuẩn bị lên đường tới Thiên Vũ Viện.”
“Vâng.”
Khi mặt trời lên cao ba sào, một toà phi liễn cực đại mang theo mấy người từ Vân Sơn bay về phía kinh đô.
Trên đường đi, Nhiếp tông chủ không ngừng vỗ mông ngựa: “Kỹ năng cầm lái của Vu huynh đệ thật là lô hoả thuần thanh, ta cam bái hạ phong, cam bái hạ phong!”
Vu Chính Hải cười nói:
“Nhiếp huynh là Tông chủ, đương nhiên không có cơ hội tự mình cầm lái, không hiểu rõ kỹ xảo lái phi liễn cũng là chuyện đương nhiên.”
Mạnh Trường Đông đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi: “Hay là để ta cầm lái cho?”
Tuy rằng mình mang danh hộ pháp nhưng sao có thể đứng nhìn đại đệ tử Ma Thiên Các cầm lái cho được.
Mạnh Trường Đông có thể sống lâu như vậy ở Phi Tinh Trai đương nhiên rất có ánh mắt, hắn đã sớm phát hiện trong Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa là cấp bậc cô nãi nãi, không thể sai sử. Ngu Thượng Nhung tuy đối xử khiêm tốn với mọi người nhưng lại kiêu ngạo trong cốt tuỷ, lại thích độc hành, không có khả năng làm những công việc thấp kém này.
Vừa so sánh một chút, Mạnh Trường Đông cảm thấy người nên cầm lái nhất chính là mình đây.
Vu Chính Hải nhìn hắn, khẽ cười: “Không phiền Mạnh hộ pháp hao tâm tổn trí, ông xem là được… Tăng tốc.”
Song chưởng Vu Chính Hải đẩy tới, nguyên khí hùng hồn phát tiết bao bọc toàn bộ cự liễn, nguyên khí ngưng cương thành hình mũi khoan, sau đó cự liễn bắn đi nhanh như một viên đạn xuyên toa trong mây mù.
Lý Vân Tranh, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra phía rìa cự liễn ngắm phong cảnh.
Trong liễn, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Vương Sĩ Trung. “Sao, vẫn không phục?”
Gương mặt Vương Sĩ Trung đầy vẻ tiều tuỵ. “Ta đã là tù nhân, cần gì phải mỉa mai.”
“Ngươi có biết vì sao lão phu không giết ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải vì ngài kiêng kỵ triều đình?” Vương Sĩ Trung nghi hoặc hỏi lại.
Lục Châu lắc đầu. “Chỉ cần lão phu muốn, cho dù là san bằng toàn bộ hồng liên giới cũng chẳng khó gì.”
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhìn sang hướng khác, ở trong mắt hắn, lời này chỉ là một câu khoác lác không có ý nghĩa gì mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, đấu võ mồm cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ngươi không tin?”
“Tin thì sao, mà không tin thì sao?” Vương Sĩ Trung bất đắc dĩ nói.
“Đừng quá đề cao bản thân, ngươi cho rằng lão phu lưu lại tính mạng ngươi là vì muốn kềm chế triều đình và Thiên Vũ Viện? Trong mắt bọn hắn, ngươi không đáng một đồng.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“. . .”
Vương Sĩ Trung nhìn về phía Lý Vân Tranh đang đứng bên rìa cự liễn ngắm giang sơn Đại Đường, trong lòng phảng phất như đã minh bạch cái gì.
Chương 1032 Vô đề
Mặt trời ngả về tây, cự liễn đã đến kinh đô và tiến về khu vực gần Thiên Vũ Sơn.
Từ trong ra ngoài Thiên Vũ Viện loạn thành một đoàn. “Khâu trưởng lão, không xong rồi, người Vân Sơn đến rồi!”
Khâu trưởng lão và các trưởng lão còn lại lập tức biến sắc đứng bật dậy.
“Khâu trưởng lão, ta đề nghị khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận. Viện trưởng Dư Trần Thù đã gặp bất trắc, Vân Sơn nhân lúc vắng chủ mà vào, không thể để bọn hắn đạt được mục đích, nếu không mọi người lại cho rằng Thiên Vũ Viện chúng ta chẳng còn ai!”
Thiên Vũ Viện có thể sừng sững không ngã tại Đại Đường đâu chỉ dựa vào mỗi mình Dư Trần Thù.
Nhưng Khâu trưởng lão lại lắc đầu nói: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Ngươi đi thông tri cho năm vị quốc công và đại thống lĩnh.”
“Vâng!”
“Những người khác theo ta đi nghênh đón. Không có sự cho phép của ta, không ai được động võ với đối phương.” Khâu trưởng lão hạ lệnh.
Thiên Vũ Viện đã sớm biết việc Dư Trần Thù mất mạng. Vì hắc liên xuất hiện nên ngoại giới đều đồn rằng Dư Trần Thù chết trong tay hắc liên. Tuy vậy tai mắt của Thiên Vũ Viện đã tận mắt nhìn thấy cảnh Lục tiền bối nghiền ép Dư Trần Thù ở Thiên Luân sơn mạch như thế nào.
Dù không tận mắt thấy Lục Châu giết Dư Trần Thù nhưng bọn hắn có thể khẳng định hung thủ chính là Lục tiền bối. Ngoại nhân bảo là do hắc liên gây ra, nhưng đến cái bóng của hắc liên cũng không ai thấy. Lại thêm không ít người nhìn thấy Lục Châu ra tay giết chết hai vị trưởng lão Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn. Vì việc này mà Khâu Hợp thậm chí còn phái người đến Trùng Hư Quan một chuyến để xác nhận.
Thế nên… đối với người của Thiên Vũ Viện, Lục tiền bối, Nhiếp Thanh Vân và Thiên Liễu Quan đều là hung thủ giết chết Dư Trần Thù.
Nay hung thủ ban ngày ban mặt lại giá lâm Thiên Vũ Viện, bọn hắn sao có thể không tức giận?
Cũng may Khâu Hợp luôn là người cực kỳ lý trí và tỉnh táo. Ngay cả Dư Trần Thù cũng không làm gì được người này thì cả đám bọn họ cũng chỉ là châu chấu đá xe. Cho nên hắn mới mời năm vị quốc công đến và mời cả Hạ Hầu đại thống lĩnh. Kết hợp với Thiên Vũ Sát Thần Trận, ít nhất Thiên Vũ Viện cũng có năng lực đàm phán cùng đối phương.
. . .
Tại chân núi Thiên Vũ Sơn.
Rất nhiều đệ tử Thiên Vũ Viện lăng không bay về phía cự liễn Vân Sơn. Bọn hắn còn chưa kịp mở miệng thì Nhiếp Thanh Vân đã nói:
“Gọi Khâu Hợp ra tiếp kiến Lục tiền bối.”
Cường giả thập diệp đến sao có thể để đám hậu bối ra tiếp đón.
Đúng lúc này, từ trong Thiên Vũ Viện bay ra năm thân ảnh. Người dẫn đầu chính là Khâu Hợp mặc trường bào xám.
“Khâu trưởng lão.” Các đệ tử Thiên Vũ Viện khom người hành lễ.
Khâu Hợp bay đến trước cự liễn Vân Sơn, cực kỳ thức thời nói: “Các vị, mời.”
Nhiếp Thanh Vân nhìn hắn khen ngợi. “Có ánh mắt.”
Khâu Hợp cũng bất đắc dĩ lên tiếng chào đáp lễ: “Tham kiến Nhiếp tông chủ. Tham kiến Lục tiền bối.”
“Không cần hành lễ với ta. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngoại trừ Lục tiền bối, bốn vị này ngươi cũng không thể lãnh đạm.”
Vừa nói Nhiếp Thanh Vân vừa vươn tay chỉ về phía bốn người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Khâu Hợp khom người chào.
“Còn vị này nữa.”
Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng nói: “Tham kiến bệ hạ.” Các đệ tử khác cũng lăng không hành lễ.
Lý Vân Tranh khoát tay: “Miễn lễ.”
Trước đây Nhiếp Thanh Vân vẫn luôn bị đám người Thiên Vũ Viện khinh thường. Cho dù hắn có tu vi thập diệp, nhưng trong mắt Thiên Vũ Viện thì đến một trưởng lão hắn cũng không bằng. Không ngờ chỉ vẻn vẹn mới hơn một tháng…
Nhiếp Thanh Vân hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp, bèn quay đầu nói với Hạ Trường Thu đứng phía sau: “Hạ quán chủ, đa tạ ngươi ngày đó đã thức tỉnh ta.”
“Khách khí rồi.” Hạ Trường Thu mỉm cười xua tay.
Khâu Hợp dẫn đường cho cự liễn bay vào Thiên Vũ Viện rồi dừng lại ở bên ngoài Lễ Thánh điện.
Trong đại điện, Khâu Hợp và các trưởng lão đứng chờ ở một bên. Các đệ tử hạch tâm của Thiên Vũ Viện chờ ở bên ngoài điện.
Lục Châu chậm rãi bước xuống cự liễn, ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Thiên Vũ Viện quả thật là xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng trong Lễ Thánh điện, mỗi cây cột trụ đều được khắc hoạ đạo văn. Toàn bộ mặt đất trong Thiên Vũ Viện đều được đạo văn bao trùm. Mỗi đệ tử đều có vũ khí phòng thân, đại đa số đều là vũ khí từ địa giai trở lên… Đây là việc mà hầu hết các đại môn phái khác đều không dám nghĩ tới.
Mà đó cũng chỉ là những thứ mắt thường nhìn thấy. Chẳng trách Dư Trần Thù lại tự tin đến vậy.
Nếu ngày đó Thiên Vũ Viện mang theo toàn bộ tông môn đến thì Lục Châu muốn giết được hắn e là khó như lên trời. Chỉ riêng đồ đằng hấp thu sinh mệnh đã khiến khôi nô của hắn trở nên bất tử, thì tại Thiên Vũ Viện hắn còn lưu lại bao nhiêu át chủ bài nữa?
Mọi người tiến vào trong Lễ Thánh điện.
“Mời bệ hạ thượng toạ.” Khâu Hợp khom người nói.
Lý Vân Tranh nhíu mày không ngó tới Khâu Hợp mà quay sang cung kính nói với Lục Châu: “Sư công, mời ngài thượng toạ.”
Khâu Hợp: “. . .”
Lục Châu cũng lười bước lên đài, chỉ đơn giản ngồi xuống một chiếc ghế bên trái rồi quét mắt nhìn một vòng, sau đó dừng lại trên người Khâu Hợp:
“Hiện tại ở Thiên Vũ Viện ai làm chủ?”
Khâu Hợp đáp: “Đương nhiên là trưởng lão viện.”
Sau lưng Khâu Hợp có sáu trưởng lão tuổi tác đã cao, toàn bộ đều mặc trường bào xám, xem ra tu vi không thấp.
“Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến Thiên Vũ Viện không?” Lục Châu hỏi.
Khâu Hợp lắc đầu đáp: “Xin Lục tiền bối chỉ rõ.”
“Điện chủ Cửu Trọng Điện Tư Không Bắc Thần là bằng hữu của lão phu. Bằng hữu gặp chuyện không may, lão phu sao có thể ngồi yên không đến.”
Lúc này Đoạn trưởng lão bỗng lên tiếng: “Cửu Trọng Điện là phản tặc, Tư Không Bắc Thần giết Trần tướng quân là trọng thần của triều đình, đây là đại tội. Dư viện trưởng phụng mệnh bắt hắn là hợp tình hợp lý.”
“Đánh rắm!” Nhiếp Thanh Vân mắng to một tiếng.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân. Ngay cả Hạ Trường Thu cũng giật mình, ngươi dù gì cũng là Tông chủ Vân Sơn, là cường giả thập diệp, có thể đừng thô bỉ như vậy không?
Chương 1033 Vô đề
Nhiếp Thanh Vân không quan tâm đến ánh mắt mọi người, tiếp tục mắng: “Cho dù là Dư Trần Thù còn sống cũng không dám nói chuyện với Lục tiền bối bằng giọng điệu này. Đoạn Nghi, ngươi chán sống rồi?”
“Ngươi…” Đoạn Nghi vừa định nói chuyện, Khâu trưởng lão đã giơ tay lên ngăn lại, sau đó chắp tay nói: “Xin các vị bớt giận.”
Hắn quay sang nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, trước khi đàm phán, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi được không?”
“Nói đi.”
“Dư viện trưởng có thật là do Lục tiền bối giết chết?”
Điều này rất quan trọng, cho dù bọn hắn đều tin rằng kẻ trước mặt chính là hung thủ nhưng vẫn cần đối phương xác nhận một lời.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lão phu cần phải làm rõ hai chuyện.”
“Thứ nhất, lão phu tới đây không phải để đàm phán với các ngươi. Lão phu muốn các ngươi làm gì thì các ngươi phải làm nấy, không có tư cách đàm phán.”
“Thứ hai, Dư Trần Thù đúng là do lão phu giết chết. Nếu các ngươi không phục thì lão phu cũng không ngại giết thêm mấy người.”
Không khí trong Lễ Thánh điện lập tức trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Khâu Hợp và đám trưởng lão sau lưng hắn dường như có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Yên lặng một lúc, Đoạn Nghi trưởng lão mới lấy can đảm lên tiếng:
“Lục tiền bối, ngài đã giết Dư viện trưởng, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Nơi này là Thiên Vũ Viện, không phải Vân Sơn, cũng không phải là Thiên Luân sơn mạch.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đoạn Nghi không nói một lời, chỉ nhìn hắn mấy giây rồi dời mắt nhìn sang Khâu Hợp.
Khâu Hợp lập tức quay đầu lại nói: “Thân thể Đoạn trưởng lão không thoải mái, không thích hợp ở lại Lễ Thánh điện. Mang Đoạn trưởng lão về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Mấy tên đệ tử nhanh chóng đi tới.
Đoạn Nghi có chút kích động, còn muốn há mồm biện luận mấy câu thì Khâu Hợp đột nhiên phất tay phong bế huyệt đạo của hắn, Đoạn Nghi chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, sau đó bị các đệ tử đưa ra ngoài.
Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là người của đại tông môn đều rất thông minh, thì ra đều ngu đần như vậy.”
Người ta đã đến tận hang ổ các ngươi rồi, còn nghĩ người ta không biết các ngươi là Thiên Vũ Viện?
Khâu Hợp chết lặng gật đầu: “Lục tiền bối có yêu cầu gì, xin mời nói.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Khâu Hợp hiểu ý Lục Châu, lập tức vung tay áo: “Thả Tư Không điện chủ ra.”
“Khâu trưởng lão?! Đây chính là trọng phạm triều đình, chúng ta làm sao bàn giao với Hạ Hầu tướng quân?!”
“Ta bảo thả thì thả đi!” Khâu Hợp trầm giọng quát.
Đám trưởng lão Thiên Vũ Viện không dám ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, trong Lễ Thánh điện chợt vang lên một tiếng ‘Chát’! Lý Vân Tranh ngồi bên cạnh Lục Châu đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “To gan!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lý Vân Tranh, ngay cả đám người Vân Sơn cũng thế. Tiểu hoàng đế lại định diễn trò gì đây?
Lý Vân Tranh không nói gì, sắc mặt uy nghiêm, chờ bàn tay bớt đau nhức hắn mới tỏ vẻ hung hăng nói: “Ai bảo hắn là phản tặc?”
Khâu Hợp sững sờ, lập tức khom người đáp: “Bệ hạ, chuyện này thật sự không liên quan đến Thiên Vũ Viện. Cửu Trọng Điện thường xuyên đối lập với triều đình, nghe nói Cửu Trọng Điện định hợp tác với Thiên Liễu Quan để mưu phản, triều đình liền phái tướng quân Trần Bắc Chinh đến điều tra. Sau đó Trần tướng quân bỏ mình, Phụ quốc công thượng tấu việc này lên, lệnh cho Thiên Vũ Viện toàn quyền điều tra. Dư viện trưởng mới phụng mệnh triều đình đến bắt Tư Không điện chủ, tạo thành cớ sự như ngày hôm nay. Thiên Vũ Viện chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Lý Vân Tranh tuy không có thực quyền nhưng cũng chẳng phải người ngu, hắn hừ một tiếng nói:
“Phụ quốc công thượng tấu việc này? Trẫm sao lại không nhận được tấu chương? Dư viện trưởng phụng mệnh đi bắt Tư Không điện chủ, rốt cuộc là phụng mệnh của ai?”
“Chuyện này…”
Khâu Hợp nhất thời nghẹn lời. Chuyện trong cung rất phức tạp, có nhiều lời không thể nói lung tung cho dù bản thân hắn cũng biết chút ít nội tình.
Lý Vân Tranh nghiêng người nhìn Lục Châu, thấy Lục Châu phẩy nhẹ tay ra hiệu cho mình tiếp tục, lúc này mới tự tin nói tiếp:
“Kỳ lạ thật… Trẫm thân là vua của một nước, vì sao chuyện quan trọng như vậy trẫm lại không biết? Hơn nữa, nếu Tư Không Bắc Thần là trọng phạm thì sao không giao hắn cho Đại Lý Tự thẩm tra, vì cái gì lại giam ở Thiên Vũ Viện?”
Ai cũng biết Lý Vân Tranh biết rõ còn cố hỏi, đồng thời cũng hiểu được tiểu hoàng đế là đang lập uy.
“Khâu Hợp, ngươi giải thích cho trẫm nghe xem, giang sơn Đại Đường này rốt cuộc do ai làm chủ?”
Phịch phịch. Khâu Hợp lập tức quỳ xuống: “Đương nhiên là bệ hạ! Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, đương nhiên bệ hạ chính là người làm chủ!”
“Vậy thì trẫm cảm thấy tất cả các ngươi đều là phản tặc!”
“Thần biết tội! Cầu bệ hạ thứ tội.”
Các trưởng lão khác cũng vội vàng quỳ xuống. Cái danh phản tặc này rất khó nghe. Cũng may Lý Vân Tranh không có thực quyền, đám trưởng lão lại là hồ ly ngàn năm, nhiều nhất thì cùng ngươi diễn kịch một phen cũng chẳng tổn thất cái gì.
Đúng lúc này, mấy tên đệ tử Thiên Vũ Viện khiêng Tư Không Bắc Thần nằm trên cáng tiến vào Lễ Thánh điện.
Nhiếp Thanh Vân bước tới kiểm tra một phen, khẽ nhíu mày. Nơi này là Thiên Vũ Viện, Tư Không Bắc Thần hẳn đã bị tra tấn không ít, cho dù là thập diệp cũng khó có thể chịu được.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu nói: “Kỳ kinh bát mạch bị phong ấn, đan điền khí hải bị một cỗ lực lượng đặc thù ngăn chặn. Nội thương… cực kỳ nghiêm trọng.”
Chát!
Lý Vân Tranh lại vỗ tay xuống bàn mắng to: “Hay cho Khâu Hợp nhà ngươi! Lạm dụng tư hình phải bị tội gì?”
Khâu Hợp vội vàng dập đầu nói: “Oan uổng quá bệ hạ! Tư Không Bắc Thần sau khi chiến đấu với Viện trưởng đại nhân đã bị thụ thương, Thiên Vũ Viện không hề dùng tư hình với hắn!”
Các trưởng lão khác đều không dám xen lời.
“Ngươi coi trẫm là đồ ngu?” Lý Vân Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Không Bắc Thần, chỉ tay vào các vết thương trên người hắn. Rõ ràng vết thương có cũ có mới rải rác khắp người.
Chương 1034 Vô đề
Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn Tư Không Bắc Thần, không khỏi trợn tròn mắt. Không biết là tên hỗn đản nào lại dám tự mình ẩu đả Tư Không Bắc Thần, đúng là cái thứ hại người không dùng dao!!!
Lúc này, Lục Châu mới lạnh nhạt mở miệng: “Lui ra.”
Lý Vân Tranh lùi lại trở về chỗ ngồi. Lục Châu tung ra mấy chưởng, lam liên xuất hiện bay về phía Tư Không Bắc Thần.
Các trưởng lão Thiên Vũ Viện tròn mắt nhìn Lục Châu tung ra lam liên… Bọn hắn biết kim liên, hắc liên, nhưng lam liên lại là cái gì?
Lam liên nở rộ tản ra sinh cơ cường đại dung nhập vào cơ thể Tư Không Bắc Thần. Thần thông trị liệu phát huy tác dụng kinh người, những vết sưng tím trên người Tư Không Bắc Thần từ từ biến mất, vẻ mặt đồi phế thê thảm cũng dịu đi không ít. Tư Không Bắc Thần chậm rãi mở mắt.
Được Nhiếp Thanh Vân nâng đỡ, Tư Không Bắc Thần ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc trắng xoá nay rối bời trông cực kỳ chật vật. Thấy Lục Châu, hắn nở nụ cười yên tâm: “Lục huynh.”
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Ai đả thương ngươi?”
Tư Không Bắc Thần nhìn quanh, thấy có đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và Ma Thiên Các, lập tức hiểu ra mình được cứu.
“Không nhìn rõ lắm, dưới tầng hầm quá tối. Nhưng một trong số đó… là Dư Trần Thù.”
Hắn hít sâu ba lần mới nói được hết câu. Lục Châu gật đầu: “Dìu hắn ngồi dậy.”
Nhiếp Thanh Vân đỡ Tư Không Bắc Thần ngồi lên ghế. Lục Châu nhìn về phía đám người Khâu Hợp:
“Ngươi nói xem, việc này nên tính toán thế nào?”
Đám trưởng lão ngơ ngác đến không thể ngơ ngác hơn. Dư Trần Thù đã chết rồi, thế vẫn không đủ sao?
“Ta thật sự không biết ai đã đánh Tư Không Bắc Thần. Nhà giam dưới lòng đất bình thường chỉ có Viện trưởng và người hầu thân cận mới có thể đi vào. Những người khác đều không được phép xuống đó đâu!” Khâu Hợp càng nói càng kích động.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu vang dội ——
“Phụ quốc công giá lâm.”
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đầu đội mũ gấm, thân mặc quan phục, tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào đại điện. Sau lưng hắn có bốn tên thuộc hạ hông đeo bội đao tuỳ tùng theo sau.
Bước vào Lễ Thánh điện, Phụ quốc công Thôi An dừng bước, ánh mắt như chim ưng quan sát đám người trong đại điện, từ mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang quỳ đến đám người Vân Sơn đứng thẳng, sau đó nhìn Lục Châu sắc mặt lạnh nhạt và Vương Sĩ Trung đầy vẻ đồi phế, cuối cùng nhìn đến tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh.
“Thần tham kiến bệ hạ.” Thôi An nói.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Bệ hạ, nơi này phản tặc nhiều rất không an toàn, mời bệ hạ di giá về cung.”
Thôi An vừa nói xong đã phất tay, không cho hoàng đế cơ hội tranh luận. Bốn tên thuộc hạ sau lưng hắn lập tức đi về phía Lý Vân Tranh.
Vương Sĩ Trung thầm hô một tiếng không ổn, len lén lui lại mấy bước. Lý Vân Tranh cau mày, trong lồng ngực trầm trọng đến không thở nổi.
Cảnh tượng như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, là chuyện rất bình thường ở hoàng cung. Lý Vân Tranh khi xưa không so đo, nhưng bây giờ không giống lúc xưa, hắn đã thấy được hy vọng, vậy mà tên quốc công đại thần này lại muốn tự tay bóp chết hy vọng của hắn, Lý Vân Tranh sao có thể không khó chịu.
“Sư công.” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu với ánh mắt khẩn cầu.
Lục Châu phất tay với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Hai người hiểu ý, chờ bốn tên thuộc hạ vừa đến gần, hai tia đao cương và hai tia kiếm cương lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vạch qua cổ bốn người.
Bịch bịch bịch bịch.
Bốn tên thuộc hạ trừng to mắt, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã ngã gục xuống đất.
Thôi An nhướng mày. Cũng chỉ vẻn vẹn là nhướng mày mà thôi, cái chết của bốn người này chẳng thể khiến hắn tức giận.
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thản nhiên nói: “Ta nghe đồn là có người đã giết Dư Trần Thù. Các hạ chính là cao thủ họ Lục trong lời đồn đó sao?”
Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Thôi An, thấy trẫm đã không quỳ xuống lại còn dám bất kính với sư công, ngươi thật to gan!”
Thôi An không để ý tới Lý Vân Tranh đang tức giận đầy mình. “Bệ hạ, tuổi người còn nhỏ, rất dễ bị kẻ khác mê hoặc. Sau khi chuyện này kết thúc thần sẽ đích thân đến thỉnh tội với bệ hạ. Bốn vị quốc công khác cũng đang trên đường tới đây.”
Lý Vân Tranh vốn định cãi với hắn một trận nhưng Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. Lục Châu thản nhiên hỏi:
“Ngươi chính là một trong năm vị quốc công, Phụ quốc công Thôi An?”
Nếu thuộc hạ của hắn còn sống hẳn đã tức giận chỉ trích Lục Châu tội gọi thẳng tên quốc công. Nhưng Thôi An không hề tỏ ra tức giận mà chắp tay sau lưng nói: “Đúng vậy.”
“Hình như ngươi không vừa lòng với lão phu?” Lục Châu nhìn ra vẻ khinh thị trong mắt hắn.
Điều này khiến Lục Châu cảm thấy khá thấy kỳ quái. Các trưởng lão Thiên Vũ Viện đều biết Lục Châu đánh giết Dư Trần Thù, từ khi vào đại điện đến giờ không một trưởng lão nào dám có thái độ không tốt với hắn. Tên Phụ quốc công Thôi An này dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
Thôi An trầm giọng nói:
“Vừa lòng? Chẳng lẽ các hạ không biết nơi này là Thiên Vũ Viện? Các hạ giết Viện trưởng Dư Trần Thù còn dám tìm đến tận cửa mới thật khiến người ta khó hiểu.”
Lục Châu lắc đầu. “Dư Trần Thù mưu hại bằng hữu của lão phu, chẳng lẽ không nên giết?”
“Có nên giết hay không, không phải do các hạ mà là Đại Lý Tự định đoạt, huống chi Dư Trần Thù là phụng mệnh triều đình đi chấp hành nhiệm vụ.” Thôi An nói.
“Phụng mệnh triều đình?” Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi có hạ lệnh này không?”
Lý Vân Tranh vội vàng lắc đầu đáp: “Sư công, ta sao có thể ra mệnh lệnh như thế được. Thôi An, ngươi dám khi quân phạm thượng?”
“. . .”
Đối mặt với chất vấn của tiểu hoàng đế, Thôi An mặt không đổi sắc bịa chuyện: “Ngươi cho rằng bắt cóc hoàng đế sẽ có thể áp chế ta?”
Lục Châu chẳng buồn trả lời nữa. Hắn vốn cho rằng mình giết Dư Trần Thù đã đủ để chấn nhiếp Thiên Vũ Viện và triều đình, thật không ngờ vẫn luôn có những kẻ đuôi mù như thế. Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, người nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có những kẻ luôn thích tự mình bịt tai bịt mắt.
Chương 1035 Vô đề
“Nếu ngươi không đến nơi này thì thôi, nhưng một khi đã đến đây… Có một câu nói rất hay, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Việc này không thể oán ta.”
Thôi An nói xong liền quay sang nhìn đám trưởng lão Thiên Vũ Viện. “Khâu Hợp, ngươi thân là nhị trưởng lão Thiên Vũ Viện lại không báo thù cho Dư Trần Thù mà còn quỳ gối ở đây như chó vẫy đuôi, làm mất sạch mặt mũi của Thiên Vũ Viện.”
Khâu Hợp không nói một lời, vẫn đường hoàng quỳ dưới đất.
Thôi An bèn cao giọng nói với đám trưởng lão còn lại: “Còn thất thần làm cái gì? Không mau đi khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận đi?!”
Đám trưởng lão cũng yên lặng quỳ dưới đất.
Thôi An đành lắc đầu thở dài: “Một đám phế vật.” Nói xong, hắn nâng tay lên thực hiện mấy động tác kỳ lạ.
Lúc này, bên ngoài điện truyền tới âm thanh ông ông cộng hưởng, mặt đất run lên, bàn ghế và kiến trúc trong đại điện cũng run theo.
Khâu Hợp cả kinh nói: “Thiên Vũ Sát Thần Trận! Thôi đại nhân, vì sao ngài lại biết cách khởi động Sát Thần Trận?”
Mọi người cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tư Không Bắc Thần ho khan một tiếng, hữu khí vô lực nói:
“Thì ra ngươi chính là kẻ nửa đêm lén lén lút lút vào phòng giam dưới đất đả thương ta.”
Thôi An hừ một tiếng:
“Ngươi đúng là già rồi nên hồ đồ, đến ngày hay đêm cũng không phân biệt được. Bản quan là trọng thần triều đình, có trách nhiệm phải bài trừ kẻ gian. Bản quan đường đường chính chính ra sức vì nước vì dân, sao vào miệng ngươi lại thành lén lén lút lút? Tư Không Bắc Thần, nếu không nể mặt Dư Trần Thù, mấy cước đó của ta đã lấy luôn cái mạng ngươi rồi, còn để ngươi có cơ hội ở đây sủa bậy?!”
Tư Không Bắc Thần nhíu mày: “Ngươi…”
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn sang Thôi An. “Nói đủ chưa?”
Khí thế trên thân Lục Châu đã thay đổi khiến đám người không còn dám nói xen vào nữa.
Thôi An gật đầu nói: “Đủ rồi. Nói nhiều với các ngươi chỉ tổ phí lời.”
“Bắt lại.” Lục Châu vung tay áo.
Vu Chính Hải là người đầu tiên vọt tới, hai tay hiện ra kim quang vươn tới chụp vào cổ Thôi An.
Thôi An tung ra một chưởng, cương khí đôi bên giao thoa. Ầm! Ngay sau đó bóng ảnh Thôi An lập tức bay ra khỏi Lễ Thánh điện.
Thôi An ngẩng đầu nhìn lên thiên không, thấy đại trận đã hoàn thành, trong lòng lập tức yên tâm bèn cao giọng nói: “Sát Thần Trận đã mở. Nếu các ngươi đều đã đưa ra lựa chọn của mình… vậy thì lưu lại cả đi.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Vu Chính Hải giễu cợt.
“Dựa vào một mình ta đương nhiên không đủ. Cho nên ta đã chuẩn bị cho các ngươi một ít lễ vật.”
Trước cửa đại điện đột nhiên xuất hiện một đám người quần áo tả tơi, trên mặt đầy râu ria, có người mù mắt hói đầu, có người què chân đầu niễng, còn có người điên điên khùng khùng, miệng méo sang một bên…
Thôi An đưa lưng về phía đám người trông như ăn mày, thản nhiên nói: “Chỉ cần các ngươi giết sạch đám người trong Lễ Thánh điện, từ nay về sau các ngươi sẽ được tự do.”
Nam tử hói đầu cười như người bị bệnh thần kinh: “Hắc hắc, Thôi An, là chính miệng ngươi nói đó nha! Nếu ngươi dám lừa gạt bọn ta… hắc hắc…”
“Chẳng phải bây giờ các ngươi đã được rời khỏi địa lao rồi đó thôi?”
“Được! Ha ha ha… không khí bên ngoài thật là thơm, nếu có thêm mùi máu tươi nữa thì tuyệt biết mấy!”
“Hay là chúng ta chặt đầu đám người trong Lễ Thánh điện xuống rồi xỏ dây giăng lên… nhanh nhanh nhanh, ta không chờ nổi nữa.”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Là đám người điên của Cứu Thiên Viện, mọi người cẩn thận!”
Mọi người lập tức trở nên khẩn trương. Khắp Đại Đường này có ai chưa từng nghe đến đại danh của Cứu Thiên Viện? Thiên Vũ Viện có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ có Cứu Thiên Viện, cho dù là dị tộc Đại Đường cũng phải kính sợ đám người này.
Thôi An tung người bay lên một toà công trình kiến trúc đối diện Lễ Thánh điện.
“Sát Thần Trận đã hình thành, các ngươi tiến vào đại trận sẽ được cường hoá. Đi mau đi.”
Vu Chính Hải lắc đầu, vừa định xông tới chỗ đám người thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của Lục Châu:
“Lui ra.”
Chiến ý vừa dấy lên trong lòng Vu Chính Hải lập tức bị dập tắt. Hắn ngoan ngoãn quay trở vào trong Lễ Thánh điện.
Lục Châu là vì đồ nhi mà suy nghĩ. Dù sao nơi này cũng là Thiên Vũ Viện, chuyện gì bớt được thì nên bớt, không nhất thiết phải đánh đến trời long đất lở làm gì.
Vù. Thân ảnh Lục Châu xuất hiện trước cửa Lễ Thánh điện, tay chắp sau lưng nhìn về phía đám người điên. “Cứu Thiên Viện?”
“Hắc hắc… có người nhận ra chúng ta kìa! Đã lâu như vậy mà danh tiếng của chúng ta vẫn còn nha! Ha ha ha, lão đầu kia, nể tình ngươi rất có ánh mắt, bọn ta không giết ngươi, mau tránh ra!” Nam tử hói đầu nở nụ cười.
Sau khi thành công xác nhận bọn hắn là người Cứu Thiên Viện, Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thôi An nghe nam tử hói đầu nói vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Không được, nhất định phải giết hắn, người đầu tiên cần giết chính là hắn! Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Đám người Cứu Thiên Viện nhìn về phía Lục Châu. Thôi An lăng không bay lên quát: “Nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại…”
“Ha ha, tên vương bát đản này, tự mình không dám đánh, chỉ biết lợi dụng chúng ta!” Nam tử hói đầu khinh thường nói.
“Đám người của triều đình đều ác tâm như vậy đó!”
Một lão bà tử trong đám nói với Lục Châu: “Lão đầu, xin lỗi nha, bọn ta cũng vì tự do thôi!”
Ngay khi bọn họ vừa đồng loạt nhào tới, Lục Châu thản nhiên gọi ra pháp thân.
Ông ——
Một toà pháp thân thập diệp kim liên cao ba mươi trượng sừng sững xuất hiện, kim quang toả ra chói mắt, chỉ trong khoảnh khắc đã cao ngất vào trong mây. Nghiệp Hoả bùng lên, Tinh Bàn và Mệnh Cách hiện ra.
Đám người Cứu Thiên Viện hoàn toàn bị chấn kinh không thể nhúc nhích, ai nấy đều trừng to mắt ngẩng đầu nhìn lên toà pháp thân hùng vĩ.
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, từ trong Mệnh Cách đột ngột bắn ra một đạo quang trụ!
Thôi An đang phi hành, trong lòng vui vẻ vì cảm thấy kế hoạch hôm nay thành công mỹ mãn, đột nhiên cảm giác sau lưng có một cỗ nguy hiểm đánh tới.
Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, để rồi trông thấy một cảnh tượng cả đời khó quên ——
Bình luận facebook