• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 901-905

Chương 901 Vô đề

Lục Châu liếc nhìn Vu Chính Hải, khẽ nói: “Đoạn thời gian này ở Cửu Trọng Điện, tu vi của ngươi tiến bộ không ít.”

Vu Chính Hải gật đầu nói: “Khoảng thời gian này, đồ nhi ở Cửu Trọng Điện vô cùng nhàm chán không biết làm gì, chỉ có thể không ngừng tu luyện… Vốn có thể đột phá cửu diệp, nhưng đồ nhi sợ bị bọn hắn phá hỏng nửa chừng nên chỉ tấn thăng bát diệp rưỡi mà thôi.”

“. . .” Hạ Trường Thu không nói nên lời.

“Ngươi làm vậy là đúng.” Lục Châu nói, “Cửu Trọng Điện tuy đã hợp tác với vi sư nhưng chung quy cũng là vì lợi ích. Khi Tư Không Bắc Thần còn chưa biết rõ thủ đoạn của vi sư, nếu ngươi đột phá cửu diệp trong Cửu Trọng Điện rất có thể sẽ bị người ngắt ngang, nói không chừng còn giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc.”

Đám người gật đầu. “Sư phụ nói đúng lắm.”

“Sau khi trở về hãy tấn thăng cửu diệp. Mang theo kim liên đột phá cửu diệp là việc rất khó, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Lục Châu dặn dò.

“Đồ nhi xin nghe sư phụ.”

Ngu Thượng Nhung không vì vậy mà tủi thân, trái lại còn cảm thấy mình ưu việt hơn. Kẻ yếu mới cần được giúp đỡ, chỉ có hắn dựa vào sức mình tấn thăng cửu diêp.

Hắn đứng một bên, hai tay khoanh lại, mắt nhìn thẳng phía trước. Hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc non sông, trong đầu không ngừng nhớ lại chiêu “vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo” của sư phụ.

Với tao nghệ kiếm đạo của bản thân, cho dù không học được thì ít ra cũng phải xem hiểu, nhưng chiêu thức đó đã khiến Ngu Thượng Nhung hoài nghi bản thân sâu sắc.

Bởi vì hắn không hiểu được.

Vạn vật là kiếm thì có thể lý giải được, dù là Trường Sinh Kiếm, kiếm gỗ hay thậm chí là một nhánh cây, nếu biết cách vận dụng cũng có thể dùng để giết người. Nhị đẳng kiếm chỉ cần nắm giữ nguyên khí đến cực hạn là có thể làm được. Tam đẳng kiếm cần có tầm nhìn, cách cục, khí thế và lòng dạ thật cao để tìm kiếm chân lý trong thiên địa, giúp đỡ thiên hạ xã tắc. Duy chỉ có tứ đẳng kiếm là Ngu Thượng Nhung không hiểu được.

Nguyên khí là lực lượng bản nguyên của con người, tựa như nước biển, khi tu hành giả điều động nguyên khí chẳng khác nào đang bơi lặn trong biển, từ đó mới có thể điều động nước biển.

Việc cách không khống chế nguyên khí sao có thể làm được?

Phi liễn đang lao đi với tốc độ rất nhanh, bên ngoài biến thành gió lớn. Ngu Thượng Nhung kềm lòng không được bèn nhắm mắt lại, muốn thử nghiệm điều động nguyên khí ngoài kia.

… Không có động tĩnh. Tựa như đã bị ngăn cách hoàn toàn.

Hắn lại tiếp tục thử nghiệm lần nữa. Ngoại trừ nguyên khí bốn phía, những nơi cách xa một chút chỉ mang lại cảm giác âm u không cách nào khống chế.

Thất bại.

Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung, vừa vuốt râu vừa nói: “Kiếm đạo của ngươi chỉ mới là Chư Thánh Kiếm, chẳng lẽ lại muốn một bước lên trời, bỏ qua Thiên Tử Kiếm?”

Ngu Thượng Nhung tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh ngộ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Hắn quá si mê kiếm đạo, quên mất mình đang ở trên phi liễn.

Vu Chính Hải nói xen vào: “Nhị sư đệ say mê kiếm đạo, có thể hiểu được.”

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Nếu vi sư không nhìn lầm, ngươi đã là cửu diệp.”

Ngu Thượng Nhung không phủ nhận. Những người khác nghe vậy đều âm thầm kinh ngạc không thôi.

Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ nhìn nhau gật đầu. Có lẽ đã bị Lục Châu làm kinh hách quá nhiều nên bây giờ bọn hắn rất bình tĩnh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Ngu Thượng Nhung có thể chiến thắng Trương Thiếu Khanh.

Vu Chính Hải cũng rất bất ngờ, bèn lên tiếng: “Nếu ta không đến Cửu Trọng Điện thì lúc này cũng đã là cửu diệp.”

Không ai để ý tới hắn.

Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi bị Trường Sinh Kiếm trói buộc, nếu muốn kiếm đạo được đề cao thì cần phải bỏ đi gông xiềng này. Ngươi còn cách cảnh giới vô kiếm chi đạo rất xa, đừng mơ tưởng xa vời, hãy tu luyện Thiên Tử Kiếm cho tốt.”

Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm trong tay, đây là thứ đã giúp hắn sống đến bây giờ, người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, phải làm sao mới vượt qua được ải này?

“Thiên Tử Kiếm…” Ngu Thượng Nhung khẽ nói.

Lục Châu vốn định sử dụng Thiểm Diệu Chi Thạch với Trường Sinh Kiếm, nhưng thấy Ngu Thượng Nhung ỷ lại vào nó quá nhiều bèn từ bỏ suy nghĩ này. Có lẽ nên thu hồi Trường Sinh Kiếm để hắn sử dụng kiếm gỗ thì tốt hơn.

“Sư phụ, đến rồi.” Vu Chính Hải chỉ tay về phía Thiên Liễu Sơn.

Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ thấy rất nhanh đã về đến Thiên Liễu Quan bèn bội phục không thôi.

“Không ngờ kỹ thuật cầm lái phi liễn của Vu huynh lại lợi hại như thế. Bội phục, bội phục!” Hạ Trường Thu thay đổi xưng hô.

Vu Chính Hải thản nhiên đáp: “Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ thôi.”

Phi liễn tiến vào khu vực trận văn, Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng trận văn của Thiên Liễu Quan thua xa Cửu Trọng Điện.

Các đệ tử Thiên Liễu Quan bước ra nghênh đón, Hạ Trường Thu phân phó đệ tử chiêu đãi khách nhân thật tốt, không được có bất kỳ sơ suất nào. Người ta cự tuyệt thịnh tình của Cửu Trọng Điện mà chọn ở lại Thiên Liễu Quan chính là cho Thiên Liễu Quan mặt mũi rất lớn.

Vu Vu và Kỷ Phong Hành ra chào hỏi, thấy Ngu Thượng Nhung hình như có tâm sự nên cũng không ở lại lâu.

. . .

Màn đêm buông xuống, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống.

Điểm công đức: 23.440 điểm

“Giết Trần Bắc Chinh chỉ được có bảy ngàn điểm công đức…”

Lỗ sặc máu!

Chi phí cho hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Nguỵ Trang lên tới hai mươi lăm ngàn.

Còn may có lực lượng phi phàm của Thiên thư, nếu không khi đối mặt với năm vị thủ toạ sẽ mất rất nhiều công sức.

Lục Châu lại xem giao diện đạo cụ. Quả nhiên Thiên Giới Bà Sa mặc dù được niêm yết giá năm trăm ngàn điểm nhưng lại có màu xám.

“Không cho mua?” Lục Châu nhíu mày.

Thật khiến người ta tức giận mà! Lão phu tuy nghèo thật, nhưng chẳng lẽ nghèo thì không có quyền được mơ ước đồ tốt hay sao?

Lục Châu lại nhớ tới điều Tư Không Bắc Thần nói —— Mệnh Cách.

Có lẽ thứ này đến thập diệp mới có được. Theo trình tự tu hành, vào thập diệp, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sẽ chính thức bước vào Huyền Thiên cảnh.

Có hỏi Hạ Trường Thu e là hắn cũng không biết về Mệnh Cách. Ngay cả người có địa vị cao như Tư Không Bắc Thần còn không rõ ràng thì e là cả hồng liên giới cũng không có mấy người biết về nó.

Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu. Con đường tu hành không thể vội vàng, dục tốc bất đạt.
Chương 902 Vô đề

Sáng hôm sau.

Lục Châu cảm nhận được tốc độ lĩnh hội Thiên thư đã gia tăng. Đến buổi trưa lực lượng phi phàm đã khôi phục được một phần ba, lại thêm trước đó còn chưa sử dụng hết nên hiện tại Lục Châu đã chứa đầy được một nửa.

Hắn không tiếp tục lĩnh hội mà rời khỏi biệt uyển.

Trong biệt uyển, đám đệ tử Thiên Liễu Quan bận rộn đi đi về về dọn dẹp phòng ốc.

“Bái kiến lão tiền bối.”

“Miễn lễ.”

Lục Châu hỏi vị trí chỗ ở của Vu Chính Hải, vừa định đi qua đó thì tên đệ tử kia bỗng nói: “Để ta dẫn đường cho ngài. Lão tiền bối, mời.”

Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt gật đầu.

Đi đến hành lang, tên đệ tử thận trọng nói: “Lão tiền bối… ngài, bên chỗ ngài còn thiếu người không?”

“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc.

Việc Kỷ Phong Hành từ chối gia nhập vào môn phái của lão tiền bối đã trở thành một giai thoại. Tuy hắn từ chối nhưng có rất nhiều người khác lại ước gì được gia nhập…

“Ta, ta muốn gia nhập Ma Thiên Các.” Tên đệ tử rụt rè nói.

Lục Châu liếc nhìn hắn. “Với tư chất của ngươi thì còn kém xa.”

“. . .”

Tên đệ tử không khỏi cảm thấy thất vọng, trên đường đi không ngừng vò đầu bứt tai, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc mình thua kém tên Kỷ Phong Hành kia ở chỗ nào.

. . .

Khi Lục Châu đến biệt uyển của Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đang ở đó.

“Sư phụ, người tới thật đúng lúc, đại sư huynh đang thử nghiệm khai cửu diệp.” Tiểu Diên Nhi lập tức báo cáo, sau đó không quên nói thêm, “Đại sư huynh cũng thật là, cứ khăng khăng nói mình có thể tự làm được.”

Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ cùng đám trưởng lão từ Trung Chính điện bay tới, trên không trung biệt uyển bắt đầu xuất hiện nguyên khí ba động.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: “Chuẩn bị phòng thủ hung thú.”

Hạ Trường Thu gật đầu: “Toàn bộ trưởng lão Thiên Liễu Quan đi theo ta.”

“Vâng.”

Hạ Trường Thu và đám trưởng lão bay ra bốn phương tám hướng, nghiêm ngặt phòng thủ.

Lục Châu đi vào trong biệt uyển, thấy Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn bên trong, trước thân có một toà kim sắc pháp thân đang từ từ xoay tròn.

Hắn không có cơ hội quan sát sư phụ truyền đạo thiên hạ, liệu có thể thuận lợi đột phá cửu diệp không?

“Sư phụ, vì sao không để Hải Loa sư muội đuổi đám hung thú kia đi?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Lục Châu lắc đầu giải thích. “Tuy Hải Loa có thể khống chế vô số hung thú nhưng những con hung thú muốn nuốt chửng nhân loại thì khác. Chúng rất khó khống chế, mà tu vi Hải Loa lại chưa đủ để ứng phó với chúng. Muốn đối phó với cự thú ít nhất phải có tu vi cửu diệp.”

Cho dù là Man Điểu, Cùng Kỳ hay Xích Diêu thì tu hành giả bát diệp trở xuống đều không có cách nào xử lý nổi.

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi quay đầu nói với Hải Loa. “Sư muội, muội phải cố gắng lên.”

Hải Loa gật đầu đáp: “Vâng… Cửu sư tỷ, đêm qua ta khai tam diệp rồi.”

“. . .”

Lục Châu khựng lại nhìn Hải Loa rồi lại quay về nhìn Vu Chính Hải.

Lúc này Lục Châu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.

Vu Chính Hải đã dùng nửa viên Xích Diêu Chi Tâm và Hồng Ngư Chi Tâm, có được bảy trăm năm tuổi thọ. Cộng thêm nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại chỉ có tổng cộng một ngàn ba trăm năm, nếu hắn cũng giống Lục Châu, bị kim liên hấp thu nhiều thọ mệnh hơn con số này thì chẳng phải sẽ chết sao?

“Xích Diêu Chi Tâm.” Lục Châu nhắc nhở.

Vu Chính Hải âm thầm gật đầu lấy Xích Diêu Chi Tâm ra phục dụng. Tốc độ xoay tròn của kim liên càng lúc càng đáng sợ.

“Hạ Trường Thu.” Lục Châu trầm giọng gọi.

Hạ Trường Thu lập tức bay xuống, biết rõ sự tình đang khẩn cấp bèn vội vàng nói: “Xin lão tiền bối phân phó.”

“Trong tay ngươi có trái tim sinh mệnh không?”

“Chuyện này…” Hạ Trường Thu hơi do dự.

“Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu vươn tay ra chờ đợi.

Hạ Trường Thu ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Xin lão tiền bối chờ một chút.”

Kim liên hấp thu thọ mệnh rất tuỳ ý, Lục Châu cần thêm trái tim sinh mệnh là để dự phòng, việc tấn thăng cửu diệp không thể qua loa đại khái.

Không bao lâu sau, Hạ Trường Thu trở về, cung kính dâng lên một chiếc hộp gấm: “Vật này tên là Ngao Ngư Chi Tâm, một trăm năm trước Thiên Liễu Quan theo chân Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện cùng tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động, may mắn thu hoạch được.”

“Hắc Thuỷ Huyền Động?”

“Khoảng thời gian đó, Hắc Thuỷ Huyền Động liên tục truyền ra những âm thanh dị thường, bên ngoài lại có loan điểu canh giữ nên không ai dám tới gần. Lúc đó ta vẫn còn là đệ tử nội môn, không ai chú ý đến ta, ta liều mạng tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động nhưng không dám đi quá xa, gia sư nhặt được bảo vật này nên đã truyền nó cho ta.”

“Ngươi đúng là may mắn.” Rất nhiều bát diệp cửu diệp đều không gặp được loại kỳ ngộ này.

Lục Châu nhận lấy Ngao Ngư Chi Tâm, im lặng chờ đợi biến hoá của Vu Chính Hải.

. . .

Cùng lúc đó tại kim liên giới.

Trong Nam Các.

Trước mặt Tư Vô Nhai bày biện rất nhiều các loại tư liệu và điển tịch. Ngồi vẽ địa đồ trong một khoảng thời gian dài và suy nghĩ quá độ khiến hắn trông như người nguyên thuỷ, râu tóc xồm xoàm, áo quần nhàu nhĩ.

“Đệ cực khổ như vậy làm gì, có ta ở đây sẽ không có chuyện…” Minh Thế Nhân vuốt ve Ly Biệt Câu hoang cấp, tràn đầy tự tin nói.

“Ta phải phòng ngừa rắc rối xuất hiện. Thực lực tứ sư huynh siêu quần, đối phó đám hung thú bình thường không thành vấn đề, nhưng nếu lại xuất hiện cự thú như Cùng Kỳ hay tu hành giả nắm giữ Nghiệp Hoả như Pháp Không thì sao?” Tư Vô Nhai nói.

“Sư phụ đã tới hồng liên giới, có lão nhân gia người ra tay chấn nhiếp, chẳng phải sẽ không có chuyện đó xảy ra sao?”

“Nếu hồng liên giới thật sự dễ đối phó như vậy thì sư phụ đã sớm trở về.”

Tư Vô Nhai cầm một bức tranh chữ lên, xoay ngược một trăm tám mươi độ rồi nói: “Ta có một phát hiện mới.”

Minh Thế Nhân thật sự không có hứng thú với mấy thứ đồ này, nhưng vì nể mặt Tư Vô Nhai nên không thể không liếc nhìn, sau đó thì thầm đọc:

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời?”

“Chín chữ trong câu thơ này là một chữ trong tên của đám đồ đệ chúng ta.” Tư Vô Nhai giải thích.
Chương 903 Vô đề

Minh Thế Nhân sờ cằm suy nghĩ rồi gật đầu. “Thật đúng là vậy! Không ngờ sư phụ lại là người có văn hoá như thế, còn lựa đồ đệ theo kiểu này. Vậy vẫn còn thiếu một chữ ‘Thời’ nha, trong tên của Hải Loa sư muội không có chữ này.”

Tư Vô Nhai lại cầm một tờ giấy khác lên, trên đó viết: Lạc Thời Âm.

Minh Thế Nhân cả kinh nói: “Trùng hợp vậy sao? Ý đệ là tiểu sư muội Hải Loa chính là Lạc Thời Âm?”

Tư Vô Nhai đáp:

“Còn chưa xác định, nhưng từ những bản bút ký do Lạc Thời Âm để lại, ta cho rằng Lạc Thời Âm và Lạc Tuyên không phải là cùng một người, nhưng toàn bộ bút ký đều do một người viết ra, rất khó giả mạo. Hơn ba trăm năm đã trôi qua, nếu Hải Loa là Lạc Thời Âm thì bây giờ đã là một phụ nữ trung niên rồi. Hải Loa sư muội tinh thông âm luật, chỉ trong thời gian ngắn tu hành đã bước vào Nguyên Thần cảnh, nhưng nàng thật sự chỉ mới có mười sáu tuổi.”

“Chẳng lẽ là phục sinh giống tộc Vô Khải của đại sư huynh?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Sẽ không. Ta ở cạnh đại sư huynh nhiều năm, rất rõ ràng đặc tính của tộc Vô Khải.” Tư Vô Nhai lắc đầu.

“Vậy thì là… quái vật?”

“Có ba cách giải thích. Một, Hải Loa đúng là thiên tài khó gặp. Hai, Lạc Thời Âm là hậu nhân của Lạc Tuyên, nhận được truyền thừa của Lạc Tuyên. Trong bút ký có một điểm cực kỳ quan trọng, hơn mười năm trước Lạc Tuyên từng trở về hồng liên giới, trùng hợp là mười năm cuối cùng trong bản bút ký nàng ta đều dùng tên Lạc Tuyên. Ba, Hải Loa là gián điệp do hồng liên giới gửi tới.”

“. . .” Minh Thế Nhân cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. “Loại thứ hai thì ta tin, còn loại thứ ba rõ ràng không phải…”

“Lòng người khó dò.” Tư Vô Nhai nhìn thẳng Minh Thế Nhân.

“Thôi đi, đệ đó, thông minh thì có thông minh nhưng cứ tự cho là đúng. Ta ra ngoài hít thở không khí đây.”

Minh Thế Nhân xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.

Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu, lại xem câu thơ kia một lúc lâu rồi thấp giọng nói:

“Kỳ thực vẫn còn một cách giải thích khác… Hải Loa sư muội đến từ một nơi càng đáng sợ hơn. Lạc Thời Âm… có lẽ cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.”

Trên bản vẽ địa đồ không chỉ có kim liên giới và hồng liên giới mà còn một đồ án khác, chỉ là đã bị mực đen bôi lên không thể nhìn rõ.

. . .

Thiên Liễu Quan.

Trong biệt uyển, quá trình tấn thăng cửu diệp của Vu Chính Hải đã đến thời khắc mấu chốt nhất.

“Sư phụ, tóc của đại sư huynh trắng rồi!” Tiểu Diên Nhi hô lên.

“Xích Diêu Chi Tâm.” Lục Châu nhắc nhở.

Vu Chính Hải gật đầu, lập tức phục dụng nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại.

Lục Châu mở hộp gấm trong tay ra, lấy Ngao Ngư Chi Tâm ném cho Vu Chính Hải. “Dùng đi.”

“Vâng.”

Tốc độ hấp thu thọ mệnh của kim liên ngày càng nhanh, nhờ hai viên trái tim sinh mệnh, tóc Vu Chính Hải biến trở lại thành màu đen.

Lúc này Điền Bất Kỵ chợt hô lên: “Lão tiền bối, Quán chủ, xuất hiện hung thú Chung Điêu.”

Hạ Trường Thu quát: “Để ta đối phó với nó.”

Hắn tung người bay lên, các trưởng lão Thiên Liễu Quan cũng theo sau. Chung Điêu là một con quái thú ăn thịt người trông giống như chim nhưng lại không phải chim, trên đầu có sừng dài, tiếng kêu oe oe như tiếng em bé khóc cực kỳ chói tai.

“Âm công?”

Tiếng em bé khóc vang vọng cả Thiên Liễu Sơn quấy nhiễu tất cả mọi người. Hạ Trường Thu và đám trưởng lão có thể đối phó với nó, nhưng tiếng kêu này lại khiến mọi người chán ghét vô cùng.

Hạ Trường Thu vung phất trần, cương khí đánh tan đám hung thú phổ thông trên bầu trời, sau đó công kích về phía Chung Điêu.

Phanh phanh phanh! Chung Điêu lập tức vỗ cánh bay về phía khác rồi tiếp tục kêu gào.

“Con súc sinh này!”

Hạ Trường Thu thi triển đại thần thông thuật, toàn thân bộc phát đạo ấn, chưởng ấn Đạo môn xuất hiện đầy trời đánh về phía Chung Điêu, mà tiếng em bé khóc lại càng lúc càng lớn.

Lúc này, Ngu Thượng Nhung đứng trên nóc nhà bỗng ngẩng đầu nhìn, lạnh nhạt nói: “Giao cho ta đi.”

Chung Điêu dường như hiểu được mọi chuyện, nó dễ dàng né tránh đám chưởng ấn của Hạ Trường Thu rồi đổi phương hướng bay.

“Không đúng… con súc sinh này đã bị người thuần phục!” Hạ Trường Thu phán đoán.

Ngu Thượng Nhung lăng không bay lên. “Bị thuần phục?”

“Sau khi bị thuần phục, cự thú sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, biết cách tiến lùi như con người. Súc sinh này rất khó đối phó.”

Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Thú vị.”

Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hư ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất tại chỗ. Vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

Pháp thân xuất hiện! Toà pháp thân kim liên cao mười lăm trượng bay tới, hai tay như hai lưỡi câu vươn tới tóm chặt lấy Chung Điêu, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung hợp nhất xuất hiện trước mặt nó, hàn mang hiện liên, Trường Sinh Kiếm đâm xuyên người Chung Điêu.

Hạ Trường Thu: “. . .”

. . .

Cùng lúc đó, cách Thiên Liễu Quan không xa, một nam tử đứng trên ngọn núi, bàn tay run lên, hai cánh tay vội vàng tách ra.

“Cửu diệp?”

Nam tử để râu hình chữ bát, trong mắt lộ ra sát khí. “Dám giết Chung Điêu của ta, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”

Nói xong, hắn tung người nhảy xuống chân núi, quanh thân toát ra từng đạo vòng sáng quỷ dị vừa đen vừa tím… Sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Liễu Quan rồi thân ảnh nhoáng lên, biến mất.

. . .

Bị Ngu Thượng Nhung đâm một nhát chí mạng, Chung Điêu gào lên tê tâm liệt phế vang vọng cả Thiên Liễu Quan.

Pháp thân kim sắc huy động kiếm cương, hung hăng đâm tới, xiên Chung Điêu lơ lửng giữa không trung. Bóng ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời, bắt đầu giày xéo nó.

Chung Điêu ngày càng yếu ớt, nó sợ hãi đến mức đã không còn ý niệm chạy trốn. Tiếng kêu từ từ dừng lại, rốt cuộc Thiên Liễu Quan đã khôi phục yên tĩnh.

Đám hung thú nhỏ đã bị các trưởng lão giết sạch. Một vị trưởng lão trừng to mắt nhìn Ngu Thượng Nhung nói: “Một mình hắn cũng đủ rồi.”

“Có gì mà ngạc nhiên.” Điền Bất Kỵ quay đầu nói.

“Điền trưởng lão, chẳng lẽ ngài không kinh ngạc sao?”

Điền Bất Kỵ thản nhiên đáp lại: “Đó là do các ngươi không cùng chúng ta đến Cửu Trọng Điện…”

Đám trưởng lão nghi hoặc khó hiểu. Kỳ thật ý của Điền Bất Kỵ rất rõ ràng, đã quen nhìn sóng to gió lớn, nay gặp chút mưa rào đương nhiên không còn cảm thấy rung động chút nào.
Chương 904 Vô đề

Kiếm cương tiêu tán, Chung Điêu từ không trung rơi thẳng xuống đất.

[Ting — đánh giết Chung Điêu, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

Lục Châu vuốt râu gật đầu. Tuy tính cách lão nhị hơi cao ngạo luôn khiến người làm sư phụ như hắn lo lắng, nhưng bây giờ lại rất được việc, Lục Châu không cần phí sức xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Hạ Trường Thu và đám người hạ xuống, vây quanh thi thể Chung Điêu. Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, khẽ hỏi: “Con thú này có trái tim sinh mệnh không?”

Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Loại cự thú này không có.”

“Ông làm sao mà biết được?” Ngu Thượng Nhung hiếu kỳ hỏi.

“Cự thú có thể ngưng tụ sinh cơ thành tinh hạch thường là loài có khả năng thu nạp nguyên khí. Khi chúng nó tấn công sẽ khiến nguyên khí xung quanh ba động. Tuy rằng cự thú có trí tuệ nhưng đương nhiên vẫn kém xa con người, hầu hết chúng nó đều không biết cách ẩn giấu tu vi.” Hạ Trường Thu giải thích.

Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Vậy các người định làm gì nó?”

Đã không có trái tim sinh mệnh thì còn vây quanh nó làm gì?

Hạ Trường Thu đáp: “Xương cốt và da lông của cự thú đều có thể dùng làm nguyên vật liệu, chúng ta dùng nó đổi lấy một ít tài vật.” Nói tới đây, hắn chợt nhớ ra người giết nó là Ngu Thượng Nhung bèn vội hỏi: “Ngài… ngài không ngại chứ?”

“Xin cứ tự nhiên.” Ngu Thượng Nhung vốn không hề quan tâm tới tài vật ngoài thân. Nhưng Thiên Liễu Quan và Ma Thiên Các không giống nhau, bọn họ nhiều người, cần rất nhiều tài vật để chèo chống cả tông môn.

. . .

Tốc độ xoay tròn của kim liên từ từ chậm lại, sinh cơ cường đại tản ra, Hạ Trường Thu không khỏi kinh ngạc nói: “Kim liên tấn thăng cửu diệp khó khăn như vậy sao?”

Với tốc độ và thời gian lâu như vậy đã đủ để tu hành giả hồng liên thăng lên mấy diệp.

“Suỵt.” Tiểu Diên Nhi quay đầu ra hiệu. Mọi người không lên tiếng nữa.

“Đảo ngược vòng năng lượng trong kim liên.” Lục Châu hướng dẫn.

Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung khẽ nở nụ cười biểu lộ ‘quả nhiên là thế’.

Vu Chính Hải lập tức đảo ngược vòng năng lượng, vòng sáng bay ngược lại lên pháp thân. Rắc —— ——

Một mảnh liên diệp thuận thế nhô lên, kim liên to ra một chút, liên diệp sinh trưởng toả ra kim quang chói mắt.

Thấy vậy, Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu. “Tiếp tục đi, lát nữa kim liên sẽ tràn ra sinh cơ.”

Vu Chính Hải gật đầu.

Hạ Trường Thu ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Thông thường khi khai diệp đều phải hội tụ năng lượng vào trong toà hồng liên, khi toà hồng liên hấp thu đủ năng lượng sẽ thuận thế mà khai diệp. Vì sao kim liên lại phải đảo ngược vòng sáng năng lượng? Chẳng lẽ đây là cách thức tu hành mới? Nhất định hôm nào đó hắn phải làm thử mới được!

“Chúc mừng Vu huynh!”

“Chúc mừng tiền bối.”

“Chúc mừng đại sư huynh.”

Vu Chính Hải vui vẻ gật đầu, cảm nhận được lực lượng mênh mông bên trong đan điền khí hải. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung, tự hào hỏi: “Thấy thế nào?”

Ngu Thượng Nhung xem thường, lạnh nhạt nở nụ cười, tay phải nâng lên, lòng bàn tay úp xuống.

Một mảnh liên diệp, hai mảnh liên diệp, ba mảnh liên diệp… cứ thế chín mảnh liên diệp chỉnh tề rơi xuống đất, kim quang lấp lánh. Tay phải khẽ phất, chín mảnh liên diệp lại theo thứ tự bay ngược trở lại rồi biến mất không thấy gì nữa.

Ngu Thượng Nhung không nói một lời, toàn thân nhẹ như yến, đạp không bay đi.

Mọi người: “. . .”

Hải Loa rất ngây thơ thành thật, vỗ tay bôm bốp: “Nhị sư huynh thật là lợi hại!”

Tiểu Diên Nhi bây giờ đã lanh lợi hơn nhiều, nàng vội nói bổ sung: “Đại sư huynh cũng rất lợi hại.”

Hạ Trường Thu lớn tuổi hơn các nàng, đương nhiên hiểu được điểm vi diệu trong này bèn cười nói: “Đều lợi hại như nhau…”

Lục Châu không lưu lại mà quay về phòng mình, tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Vu Chính Hải đã bước vào cửu diệp, không cần Lục Châu tiếp tục hộ pháp. Còn việc có nắm giữ được nghiệp lực hay không thì phải xem vận khí của hắn.

Bây giờ Lục Châu đã tìm được hai đồ đệ, tiếp theo có nên ngồi Không Liễn quay về kim liên giới không?

Điều duy nhất khiến Lục Châu lo lắng chính là hắn không biết rõ tình hình hiện tại của kim liên giới thế nào. Nhưng chuyện ở hồng liên giới vẫn chưa làm xong, nếu cứ thế mà trở về thì hơi đáng tiếc.

Một nửa khối thuỷ tinh cầu ký ức vẫn chưa tìm lại được, thân thế của Hải Loa vẫn chưa tra ra.

Theo lời Khương Văn Hư nói trước khi chết thì phần thuỷ tinh cầu còn lại nằm trong tay Phi Tinh Trai. Tông môn này có thể khiến Cửu Trọng Điện kiêng kỵ, đương nhiên không hề nhỏ yếu.

“Diệp Chân…”

Lục Châu khẽ niệm cái tên này. Thuỷ tinh cầu đang ở trong tay kẻ này sao?

. . .

Trên Vạn Trượng Đà Sơn ở Giang Đông Đạo, tổng bộ của Phi Tinh Trai.

Nơi này được xưng là ngọn núi cao nhất ở Đại Đường, vì thế kẻ có thực lực không đủ không có tư cách bước vào Phi Tinh Trai, chỉ có thể khổ tu dưới chân núi. Hàng năm có không ít tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch muốn bay lên sơn môn Phi Tinh Trai mà ngã chết.

Trưởng lão Mạnh Trường Đông khom người nói: “Chúc mừng Diệp trưởng lão đã khỏi hẳn thương thế, mừng ngài đạt được Loan Điểu Chi Tâm.”

Đứng trước mặt hắn chính là Diệp Chân có danh tiếng như mặt trời ban trưa.

Diệp Chân mặc nho phục, đơn giản ung dung nhưng lại thanh lịch uy nghiêm, dáng người cao gầy, gương mặt trẻ trung như thư sinh một bụng thi thư, thái độ nho nhã hiền hoà, hoàn toàn không phải là một lão nhân cao tuổi lạnh lùng như trong lời đồn.

“Mạnh trưởng lão đừng đa lễ, mời ngồi.” Diệp Chân ngồi xếp bằng nói: “Mạnh trưởng lão trước nay không có việc sẽ không tìm đến ta. Nay lại vui vẻ như vậy, có phải đã giải quyết được chuyện về thuỷ tinh cầu rồi?”

Mạnh Trường Đông nhẹ giọng than khẽ: “Nửa khối thuỷ tinh cầu do Khương Văn Hư gửi về quá mức quỷ dị, ta đã thử qua đủ loại phương pháp, nào là thiên văn địa lý, y học tướng học… nhưng chẳng cách nào giải khai được nó.”

Diệp Chân khẽ phất tay, ấm trà trên bàn tự động rót nước. “Ta tin tưởng vào tài học của Mạnh trưởng lão, sớm muộn gì trưởng lão cũng sẽ giải quyết được thôi.”

“Diệp trưởng lão, ta có một chuyện không rõ.”

“Mời nói.”
Chương 905 Vô đề

“Khương Văn Hư chẳng qua chỉ là phản đồ của Phi Tinh Trai, một mình hắn ở kim liên giới suốt mấy trăm năm mà vẫn giấu diếm tin tức về sự tồn tại của nơi đó. Theo những thông tin Thiên Vũ Viện điều tra được, kim liên giới không hề cường đại, vì sao ngài lại coi trọng khối thuỷ tinh cầu này như vậy?”

Diệp Chân ôn hoà cười một tiếng: “Mạnh trưởng lão đang kiểm tra ta?”

“Không dám, ta thật lòng muốn thỉnh giáo. Trong Phi Tinh Trai này ai không biết Diệp trưởng lão tài trí hơn người, dùng Hạo Nhiên Thiên Cương và tự ấn để đánh giết Loan Điểu.”

Diệp Chân nói: “Đánh giết Loan Điểu là công lao của toàn bộ Phi Tinh Trai.”

Mạnh Trường Đông gật đầu.

Diệp Chân đặt chén trà trong tay xuống. “Ngươi cảm thấy ai có thể giết Khương Văn Hư? Hắn xưng bá trong kim liên giới hơn ba trăm năm trước, sao có thể không có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Trong khối thuỷ tinh cầu này chắc chắn có cất giấu bí mật của người đã giết hắn. Người này sẽ là kình địch của hồng liên giới.”

“Đúng là như vậy, nhưng mà vì sao người này lại phong ấn trí nhớ của mình vào khối thuỷ tinh cầu cơ chứ?” Mạnh Trường Đông kỳ quái hỏi.

“Là người thì đều có nhược điểm. Đối với những thứ bản thân không muốn đối mặt, họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để phong ấn nó.”

Nếu trong thuỷ tinh cầu cất giấu nhược điểm của vị cường giả kim liên giới kia thì việc giải khai nó là điều bắt buộc phải làm. Sắc mặt Mạnh Trường Đông vẫn bình tĩnh gật đầu.

Diệp Chân nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Mạnh trưởng lão còn có nghi vấn gì sao?”

“Người do Thiên Vũ Viện phái đi đều đã bị giết sạch, kế hoạch xâm lấn bằng Không Liễn tạm thời bị gác lại, Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự cũng bị giết chết. Kim liên giới không hề yếu ớt như chúng ta tưởng tượng đâu.” Mạnh Trường Đông nói.

Diệp Chân không nói gì, chỉ khẽ phất tay, ấm trà trên bàn lại tự động rót nước.

Rót trà xong, Diệp Chân mới thản nhiên nói: “Chuyện của kim liên giới đã có Thiên Vũ Viện xử lý, không cần Mạnh trưởng lão phải hao tâm tổn trí. Mạnh trưởng lão nên gắng sức giải khai bí mật của thuỷ tinh cầu thì hơn.”

Trong lòng Mạnh Trường Đông khẽ động, không tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi nữa.

Từ khi hắn đề xuất phương án bảo thủ thì Trai chủ Phi Tinh Trai không cho hắn can thiệp vào việc này nữa.

Hiện nay Trai chủ Phi Tinh Trai quanh năm bế quan, Diệp Chân độc tài quản lý mọi sự vụ, dù Mạnh Trường Đông là trưởng lão nhưng địa vị lại kém xa Diệp Chân, thực lực cũng thấp hơn không ít.

Suy tư một lát, Mạnh Trường Đông lấy trong tay áo ra một mảnh giấy, đặt lên bàn rồi nói: “Mời Diệp trưởng lão xem qua.”

Diệp Chân mở mảnh giấy ra xem, bên trên là một loạt những ký hiệu kỳ quặc linh ta linh tinh, hoàn toàn không nhận ra đó là thứ gì. Cho dù Diệp Chân là người học thức uyên bác đọc nhiều thi thư, trên thông thiên văn dưới tường địa lý cũng phải nhíu chặt mày không hiểu.

“Câu đố bảo mật trong khối thuỷ tinh cầu này quá mức khó hiểu, ta đã phân tích mấy tháng vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Phương pháp gì ta cũng đã dùng thử nhưng vẫn không thể giải khai được.” Mạnh Trường Đông nói.

Nếu ngay cả Diệp Chân cũng không giải được câu đố này thì toàn bộ Phi Tinh Trai đều không có hy vọng giải được.

Diệp Chân nhìn đống tự phù trên tờ giấy, trầm mặc một lúc lâu.

Mạnh Trường Đông nói: “Thuỷ tinh cầu đã bị cắt đi một nửa, cho nên những ký hiệu này cũng chỉ có một nửa.”

Diệp Chân đặt tờ giấy xuống, tiếc rẻ nói: “Nếu Lạc Tuyên còn ở đây thì có lẽ sẽ giải được. Người phong ấn thuỷ tinh cầu hẳn đã sử dụng một loại mật mã chỉ mình hắn biết, trừ phi chúng ta tìm ra người này.”

Mạnh Trường Đông gật đầu: “Chỉ tiếc Lạc Tuyên đã bị trục xuất khỏi Thiên Vũ Viện, e là đã chết trên Vô Tận Hải từ lâu.”

Diệp Chân thở dài một tiếng: “Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một lằn ranh mỏng manh, đáng tiếc Thiên Vũ Viện không tin nàng ta… Thôi không nhắc tới nàng ta nữa, chuyện của Thiên Liễu Quan xử lý thế nào rồi?”

“Lỗ Tùng và Huyền Minh đạo trưởng đã chết. Ta vốn định tự mình đến Thiên Liễu Quan một chuyến để đòi công đạo, ai ngờ…”

“Ai ngờ thế nào?”

“Thiên Liễu Quan hình như xuất hiện tu hành giả kim liên. Vì muốn tự bảo vệ mình nên bọn hắn và tu hành giả kim liên đầu quân vào Cửu Trọng Điện. Ngoài ra ta còn nhận được mật báo…” Mạnh Trường Đông hạ giọng liếc nhìn ra bên ngoài.

“Nơi này là đạo trường của Diệp Chân ta, không có tai mắt của người khác, muốn nói gì thì cứ nói.” Diệp Chân ngồi thẳng người lên.

“Trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh… đã chết.” Mạnh Trường Đông nói.

Người luôn luôn bình tĩnh như Diệp Chân mà lúc này cũng run tay khiến chén trà đổ tràn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc khi nước trà rơi xuống, nguyên khí rung động, không khí ngưng kết, nước trà từ giữa không trung bay ngược vào trong chén trà.

“Tin tức có chuẩn xác không?”

“Vô cùng chuẩn xác. Triều đình nhiều lần phong toả tin tức này, nhưng triều đình lại giao việc này cho Thiên Vũ Viện, mà Thiên Vũ Viện có mối quan hệ tốt với Phi Tinh Trai chúng ta nên nói việc này cho ta biết.” Mạnh Trường Đông đáp.

Diệp Chân từ từ bình tĩnh lại, nghi hoặc nói: “Tư Không Bắc Thần lớn gan như vậy, dám đối địch với triều đình?”

“Lấy thủ đoạn của Tư Không Bắc Thần, muốn giết Trần Bắc Chinh thì tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng chuyện này xảy ra ở Cửu Trọng Điện, rất có thể chính Tư Không Bắc Thần đã giết Trần Bắc Chinh.”

“Việc này ta sẽ báo cáo cho Trai chủ.”

“Được.” Nói xong Mạnh Trường Đông đứng lên, khẽ thở dài. “Việc của thuỷ tinh cầu ta sẽ tiếp tục nghĩ cách. Cáo từ.”

“Tiễn khách.”

Một nho sinh bước ra, dẫn Mạnh Trường Đông ngự không bay ra khỏi ngọn núi.

. . .

Bảy ngày sau, tại kim liên giới.

Trước điện Đông Các, Tư Vô Nhai đi qua đi lại.

“Nam Cung Vệ của Vân Tông đã tấn thăng cửu diệp thành công, triệu tập lực lượng tam tông đánh giết cự thú, cự thú trọng thương bỏ trốn.”

“Một vị bát diệp không rõ danh tính ở Ích Châu tấn thăng cửu diệp thành công, đáng tiếc không có ai hộ pháp cho nên bị hung thú truy kích trọng thương, đến nay không rõ tung tích.”

“Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài tấn thăng cửu diệp thất bại. Ngũ sư tỷ chỉ huy tu hành giả Thần Đô xua tan hung thú.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom