-
Chương 906-910
Chương 906 Vô đề
“Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng sau khi tấn thăng bát diệp đã tự mình xung kích cửu diệp làm hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, Bạch Ngọc Thanh đã hạ lệnh nghiêm cấm mọi người tự tiện xung kích lên cửu diệp.”
“Lữ Lương của Vạn Độc Môn tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Trương phu nhân Hoa Gian Phái tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Những tu hành giả khác xung kích lên cửu diệp đều không nói cho chúng ta biết, xem ra kết cục rất thảm. Thất sư đệ, thiếu ta bọn hắn không thể làm nên đại sự. Hay là ta ra ngoài chi viện cho bọn hắn?”
Đọc phi thư xong, Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Chỉ cần trận pháp không bị phá vỡ thì hung thú chỉ là chuyện nhỏ. Ngũ sư tỷ có Thái Hậu chống lưng, bên Thần Đô không có vấn đề gì lớn, chỉ cần phòng thủ là được. Những người tấn thăng cửu diệp thất bại cũng chẳng thể trách ai. Tứ sư huynh không nên tự tiện rời đi.”
“Nhân sinh như vậy thật không thú vị. Ta là cửu diệp lại không có đất dụng võ. Thất sư đệ, ban đêm đệ đừng vẽ địa đồ nữa, đi tập luyện với ta đi.”
Minh Thế Nhân vừa dứt lời, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Tứ, tứ tiên sinh… giúp, giúp với.” Chư Thiên Nguyên thở hổn hển nói.
“Giúp việc gì? Cứ việc nói, ta cam đoan sẽ xử lý rất nhanh.” Minh Thế Nhân vỗ ngực tự hào nói, bàn tay nâng lên, Ly Biệt Câu xuất hiện.
Chư Thiên Nguyên nói không kịp thở: “Làm ơn đi luyện thương với tam tiên sinh giùm ta!”
Vù ——
Một trận gió thổi qua. Chư Thiên Nguyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ủa người đâu rồi? Tứ tiên sinh?!!”
Tư Vô Nhai cạn lời, trong lòng âm thầm bĩu môi mắng một tiếng ‘ngây thơ!’, sau đó chắp tay sau lưng quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu những bức địa đồ kia.
. . .
Trong hồng liên giới, mặt trời đã ngả về tây.
Lực lượng phi phàm trong cơ thể đã đầy, Lục Châu không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà tiến hành hô hấp thổ nạp để đề cao tu vi, chuẩn bị cho quá trình đột phá thập diệp.
Có lẽ do nguyên khí tại hồng liên giới nồng đậm hơn nên tu hành nhanh hơn khi ở kim liên giới một chút.
Lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới âm thanh ——
“Hạ Trường Thu có việc quan trọng cầu kiến.”
“Việc gì?”
“Cửu Trọng Điện gửi phi thư, báo rằng ba ngày sau Trai chủ Phi Tinh Trai sẽ đích thân tới Cửu Trọng Điện, Điện chủ Tư Không Bắc Thần muốn mời ngài qua đó.”
Nếu là chuyện khác Lục Châu có thể phân phó Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đi làm, nay hai người bọn họ đều đã là cửu diệp. Nhưng để đàm toạ với Tư Không Bắc Thần thì thực lực hai người vẫn chưa đủ.
Thực lực Trai chủ Phi Tinh Trai thế nào chưa biết, còn Diệp Chân hẳn là có thực lực tương đương Pháp Không.
Nếu chỉ đánh một chọi một, Lục Châu có đủ lòng tin ứng phó với Phi Tinh Trai. Vấn đề là… người ta có lẽ sẽ không đơn đả độc đấu. Lúc này nhược điểm của thẻ Một Kích Chí Mạng lại xuất hiện.
Lực lượng phi phàm giúp Lục Châu chiến thắng người cùng giai, nhưng muốn vượt cấp thắng được thập diệp thì e là rất khó khăn. Hơn nữa hắn còn phải cân nhắc đến tình huống lực lượng phi phàm bị sử dụng hết.
Hồng liên giới rốt cuộc có bao nhiêu vị cửu diệp? Bao nhiêu vị thập diệp?
Quan trọng nhất vẫn là lập trường của Cửu Trọng Điện. Lòng người khó dò, Ma Thiên Các từng bị vây công mấy lần, loại tình huống này cũng có thể sẽ phát sinh ở hồng liên giới.
“Tư Không Bắc Thần thật kiêu ngạo.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Lục Châu, bèn đáp: “Lục tiền bối nói đúng lắm, bọn họ đáng lý ra nên tự tới gặp ngài.”
Địa vị phân chia cao thấp, nào có đạo lý người địa vị cao chạy tới gặp người địa vị thấp. Tư Không Bắc Thần đã quen ở vị trí cao nhất, quen thấy người khác đến gặp mình nên đã quên mất tiểu tiết này.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện, bèn đứng dậy đẩy cửa bước ra, nhìn Hạ Trường Thu đang cung kính khom người đứng trong sân viện.
“Thực lực Phi Tinh Trai như thế nào?”
Nếu nhỏ yếu thì có thể nhân cơ hội này đánh hạ, sau đó lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức.
Hạ Trường Thu đáp: “Hiện tại người có thực lực mạnh nhất ở Phi Tinh Trai chính là trưởng lão Diệp Chân và Trai chủ Trần Thiên Đô. Trần Thiên Đô thông thường rất ít khi hỏi tới chính sự, thập diệp vốn không dễ dàng ra tay với người khác.”
Đáng tiếc rất nhiều chuyện đều không phải là tình huống thông thường.
“Nói như vậy thực lực tổng thể của Phi Tinh Trai không mạnh bằng Cửu Trọng Điện, vì sao lại tự tin đích thân tới đó?” Lục Châu nghi hoặc.
“Điện chủ Tư Không Bắc Thần tuổi tác đã cao, thân thể không khoẻ mạnh như trước, hầu hết mọi chuyện đều giao lại cho chín vị thủ toạ xử lý. Về sau chín vị thủ toạ chỉ còn lại năm vị, thực lực Cửu Trọng Điện giảm mạnh, trên thực tế Cửu Trọng Điện bây giờ cũng không mạnh hơn Phi Tinh Trai. Diệp Chân kia được xưng tụng là tuyệt thế kỳ tài của hồng liên giới, chỉ chưa đầy tám trăm năm đã bước vào cửu diệp, nắm giữ Nghiệp Hoả. Hắn là người có nhiều khả năng tấn thăng thập diệp nhất hiện nay, hơn nữa… người này đọc đủ loại thi thư, học phú sâu rộng vô cùng, có tài năng kinh thiên động địa.” Hạ Trường Thu nói.
Mấy câu trước thổi phồng thì Lục Châu đành chịu, nhưng câu cuối cùng quả thật Lục Châu nghe không nổi nữa.
“Lui xuống đi, thuận tiện gửi phi thư cho Tư Không Bắc Thần, nói là lão phu không rảnh.” Nói xong Lục Châu xoay người đi về phòng.
Hạ Trường Thu khom người.
. . .
Trên Vạn Trượng Đà Sơn, tổng bộ Phi Tinh Trai.
Diệp Chân đứng bên ngoài sân viện quan sát núi non trùng điệp. Mạnh Trường Đông đứng bên cạnh nói: “Trai chủ muốn đến Cửu Trọng Điện có phải là ý kiến của Diệp trưởng lão?”
Diệp Chân không nhìn hắn, chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi có ý kiến?”
Mạnh Trường Đông nói: “Đến Cửu Trọng Điện ta không có ý kiến, nhưng vây quét Thiên Liễu Quan có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Diệp Chân bình tĩnh nói:
Chuyện vây quét Thiên Liễu Quan đã được Thiên Vũ Viện đồng ý. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì uy tín Phi Tinh Trai tích luỹ bao nhiêu năm nay đều sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì Lỗ Tùng, Huyền Minh, Lương Tự Đạo và các đệ tử khác chẳng phải đã chết oan uổng rồi hay sao? Sau này Phi Tinh Trai làm sao tiếp tục mời chào đệ tử?”
Chương 907 Vô đề
“Diệp trưởng lão tự mình dẫn đội?” Mạnh Trường Đông nghi hoặc hỏi.
Diệp Chân lắc đầu: “Ta và Trai chủ sẽ đến Cửu Trọng Điện.”
“Nghe nói Thiên Liễu Quan có cường giả kim liên ẩn nấp, nay lại cấu kết với Cửu Trọng Điện, nếu Diệp trưởng lão và Trai chủ không dẫn đầu đội ngũ thì làm sao mà vây quét?”
“Để ngươi dẫn đội.”
“. . .” Mạnh Trường Đông cả kinh.
“Mạnh trưởng lão không muốn đi?” Diệp Chân quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Mạnh Trường Đông.
“Ta là trưởng lão Phi Tinh Trai, đương nhiên sẽ dẫn đội. Xin Diệp trưởng lão yên tâm.”
“Tốt.”
Diệp Chân lại nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
“Có ta và Trai chủ kềm chế Cửu Trọng Điện, ngươi cứ yên tâm. Hơn nữa Thiên Vũ Viện và mười hai tông Vân Sơn đã trở thành liên minh, cùng điều tới hơn ngàn tên tu hành giả từ Thần Đình cảnh trở lên tới giúp đỡ, cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn cũng sẽ đến giúp ngươi một tay.”
“Đa tạ Diệp trưởng lão.”
Ngoài mặt nói cảm ơn nhưng giữa hàng chân mày Mạnh Trường Đông lại hiện ra một tia phiền muộn. Thần Đình cảnh thì có tác dụng quái gì, Tạ Huyền thì còn tàm tạm.
Diệp Chân chậm rãi xoay người đi về phía trận pháp, khẽ nói: “Mạnh trưởng lão, đừng quên ba ngày sau xuất phát.”
“Ta trở về chuẩn bị một chút.” Mạnh Trường Đông nói.
Chờ Mạnh Trường Đông rời đi, một nho sinh đi đến bên cạnh Diệp Chân, khom người nói: “Diệp trưởng lão, có phải tiếp tục trông chừng hắn nữa không?”
Diệp Chân lạnh nhạt mỉm cười. “Không cần.”
“Ngài biết rõ Mạnh Trường Đông tiêu cực, vì sao lại muốn hắn dẫn đội đi vây quét Thiên Liễu Quan?”
“Vây quét Thiên Liễu Quan sẽ có hai kết quả: một là thành công, việc này đối với Phi Tinh Trai chỉ có lợi chứ không có hại, hai là thất bại, Trai chủ sẽ không buông tha cho hắn.”
“Diệp trưởng lão anh minh.”
Diệp Chân chỉ tay về phía mảnh giấy nhỏ. “Ngươi đưa tờ giấy này cho Thiên Vũ Viện, bảo bọn họ cùng nghiên cứu.”
“Vâng.”
Nho sinh khom người rồi ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu thành công cách chế tạo ra Không Liễn để vượt qua Vô Tận Hải, thời gian đi đường được rút ngắn hơn một nửa. Chúng ta có phái người đến kim liên giới không?”
“Kim liên giới đã bắt đầu xâm lấn hồng liên giới, việc đến kim liên giới chúng ta không cần xen vào.” Diệp Chân căn dặn.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Nho sinh cầm tờ giấy nhỏ trên tay, liếc nhìn đám ký hiệu kỳ quái bên trong. Nhìn một lúc vẫn không hiểu nổi, hắn bèn cất nó vào trong ngực áo, tung người bay đi.
. . .
Sáng sớm ba ngày sau.
Một toà phi liễn cỡ nhỏ do hồng điểu kéo rời khỏi Vạn Trượng Đà Sơn rồi biến mất vào trong mây mù.
Cùng lúc đó, tại một toà tháp khác trên ngọn núi, Mạnh Trường Đông và hơn ngàn tu hành giả cùng phi hành về phía Thiên Liễu Quan.
Nửa ngày sau, tại Cửu Trọng Điện.
“Đại trưởng lão, Diệp Chân của Phi Tinh Trai giá lâm.” Một đệ tử khom người bẩm báo.
Chúc Huyền cau mày nói: “Diệp Chân? Hắn tới đây làm gì? Cửu Trọng Điện và Phi Tinh Trai xưa nay không hợp nhau, bảo hắn năm vị thủ toạ đang bế quan, lúc khác gặp mặt.”
“Nhưng mà… Trai chủ Phi Tinh Trai cũng tới.”
“Trần Thiên Đô?” Chúc Huyền cả kinh. “Mau đi thông báo với năm vị thủ toạ.”
“Vâng.”
Tên đệ tử vừa chạy đi, từ chân trời xa xôi bỗng truyền đền giọng nói trầm thấp ——
“Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Thanh âm kia hùng hậu mang theo âm công cường thế, băng qua sơn mạch và rừng cây truyền tới. Trương Thiếu Khanh vì bị cấm túc nên không thể ra ngoài, chỉ có Diêu Thanh Tuyền nghe rõ ràng nhất.
Diêu Thanh Tuyền mở mắt bay ra ngoài, nhìn thấy chiếc phi liễn được hồng điểu kéo tới. Trong hồng liên giới, người dùng hồng điểu kéo phi liễn chỉ có mình Trai chủ Phi Tinh Trai.
“Phi liễn của Trần Thiên Đô?” Diêu Thanh Tuyền cau mày.
Trần Bắc Chinh còn dễ đối phó, người của triều đình sẽ làm việc theo quy củ, nhưng Phi Tinh Trai lại không có nhiều quy củ như vậy. Đặc biệt là mấy năm nay Phi Tinh Trai đã tiêu diệt không ít tông môn cỡ nhỏ, lại đánh giết Loan Điểu trong Hắc Thuỷ Huyền Động, thanh thế vang xa.
“Thiên hạ này không có bao nhiêu thập diệp, chẳng ai màng đến thế sự, sao bây giờ hắn lại đến đây?”
Lúc này, ba vị thủ toạ khác cũng bay tới tụ lại cùng một chỗ.
“Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Lại một tiếng chào hỏi truyền tới, lực lượng ẩu giấu bên trong càng mạnh hơn trước.
Thủ toạ Triệu Giang Hà tức giận nói: “Tên Diệp Chân này lại dám giễu võ giương oai tới đây!”
“Lẽ nào lại như thế! Trước cứ mặc kệ hắn, Lục lão tiền bối sao còn chưa tới?”
Khiêu chiến bằng âm công là một loại khiêu khích mang ý không tôn trọng đối phương.
“Lục tiền bối đã gửi phi thư, nữ hầu cầm đến Thánh Cung, chúng ta không biết trong thư nói gì.”
“Chỉ mong Lục tiền bối có thể đến sớm chút, đè ép khí tràng của đám người Phi Tinh Trai này.”
Bốn người nhìn nhau gật đầu.
. . .
Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan.
Lục Châu đang tu hành, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói.
“Lục tiền bối, Tư Không điện chủ hồi âm nói rằng ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài.” Hạ Trường Thu bẩm báo.
“Đã biết.”
“Lục tiền bối, Diệp Chân của Phi Tinh Trai đến Cửu Trọng Điện e là có mưu đồ gây rối, ngài thật sự không đi sao?”
Hai bên đã đạt thành hợp tác, nếu Lục Châu không đi thì có còn xem là minh hữu không?
“Nếu ngay cả Phi Tinh Trai mà cũng không giải quyết được thì Tư Không Bắc Thần không xứng hợp tác với lão phu.”
Giọng điệu Lục Châu vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Hạ Trường Thu gật đầu nói: “Vãn bối đã hiểu.”
Nói xong Hạ Trường Thu xoay người rời đi. Ra khỏi biệt uyển, các đệ tử Thiên Liễu Quan đồng loạt thở dài, một trưởng lão bước lên nói:
“Quán chủ, việc truyền tin phi thư cứ để ta làm cho, ngài thân là Quán chủ…”
“Đánh rắm!”
Hạ Trường Thu trực tiếp ngắt lời hắn. “Ngươi cho rằng việc truyền tin phi thư rất nhỏ nhặt sao? Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Liễu Quan, chúng ta không thể chủ quan. Lục tiền bối tiếp xúc với nhân vật bậc nào, nếu việc truyền tin xảy ra sơ sót thì các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”
Đám người bị răn dạy đều im thin thít không dám nói một lời. Hạ Trường Thu chắp tay rời đi.
Chương 908 Vô đề
Trong gian phòng, Lục Châu đang nhắm mắt suy nghĩ phải làm sao để lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức trong tay Phi Tinh Trai. Hay là bây giờ hắn đến Cửu Trọng Điện một chuyến, thừa cơ đánh hạ Diệp Chân hoặc Trai chủ Trần Thiên Đô để đổi lấy?
Trước mắt đây là một cơ hội tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa định chuẩn bị tới Cửu Trọng Điện thì Hạ Trường Thu đột ngột quay trở lại biệt uyển, vẻ mặt hớt hơ hớt hải, khom người nói:
“Lục tiền bối, không ổn rồi.”
“Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn ngàn tu hành giả đang bay về phía Thiên Liễu Quan, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ tới.” Hạ Trường Thu có thể giúp Thiên Liễu Quan sinh tồn đến nay đương nhiên có không ít thủ đoạn, loại hành động gióng trống khua chiêng của đối phương đương nhiên hắn có thể biết được từ sớm.
Lục Châu nhíu mày. “Xem ra lão phu đã xem thường Phi Tinh Trai rồi.”
Đây là đang khi dễ lão phu không có phân thân thuật?
Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần, lại thêm năm vị thủ toạ và trận pháp bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.
Thiên Liễu Quan thì khác, Phi Tinh Trai làm vậy rõ ràng là muốn ra tay trấn áp, tiêu diệt Thiên Liễu Quan. Diệp Chân quả nhiên có không ít thủ đoạn.
“Lục tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, việc này cứ giao cho hai đồ nhi của lão phu.”
“Xin nghe theo ý của Lục tiền bối.” Hạ Trường Thu nhanh chóng xoay người rời đi phân phó người phòng thủ.
Lục Châu ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, sắc mặt lạnh nhạt. Đã như vậy thì lấy cứng đối cứng thôi.
. . .
Bên phía Cửu Trọng Điện.
Sau hai lần dùng âm công truyền âm mà vẫn không thấy người bước ra nghênh đón, Diệp Chân khom người nói với người ngồi trong phi liễn:
“Không ngoài dự liệu của ta, năm người này không chịu lộ diện.”
Trong phi liễn vang lên một giọng nói già nua mà trầm thấp. “Tiếp tục gọi.”
“Vâng.”
Diệp Chân lại cao giọng nói: “Phi Tinh Trai Diệp Chân, cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Tiếng như kình lôi, lớn hơn hai lần trước nhiều. Đạo văn trên bầu trời Cửu Trọng Điện khẽ rung động.
Rốt cuộc Diêu Thanh Tuyền cũng xuất hiện, hắn trừng mắt nhìn Diệp Chân. “Diệp Chân, Cửu Trọng Điện là nơi để ngươi giễu võ giương oai?”
Diệp Chân chắp tay nói: “Đã quấy rầy, mong thứ lỗi.” Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Diêu Thanh Tuyền là người đứng đầu trong năm vị thủ toạ, khi gặp Diệp Chân hắn cũng phải cả kinh. Nếu Diệp Chân cất lời mắng chửi hắn sẽ vui vẻ hơn nhiều, điều đó chứng tỏ lòng dạ Diệp Chân nông cạn. Nhưng người này lại co được giãn được, nhất định là người rất khó đối phó.
“Điện chủ cho mời.”
Dù sao cũng đã hẹn từ ba ngày trước, muốn lơ cũng không lơ quá lâu được.
Một lão giả từ trong phi liễn bay ra, thân mặc bạch sắc trường bào, trên đầu quấn khăn. Lão giả không thèm nhìn đến Diêu Thanh Tuyền, thân ảnh nhanh như thiểm điện bay về phía Thánh Cung.
Đây chính là Trai chủ Phi Tinh Trai, Trần Thiên Đô.
Không bao lâu sau, Trần Thiên Đô và Diệp Chân đã đến trước cửa Cửu Trọng Thánh Cung. Nữ hầu khom người đứng thành hai hàng. Trần Thiên Đô bước vào đại điện.
Vù! Một chén rượu bay tới.
“Để ta.” Diệp Chân bước lên, bàn tay vươn ra, năm ngón tay thon dài làm động tác phẩy mạnh như quạt ba tiêu. Chén rượu dừng lại giữa không trung.
Răng rắc…
Rượu trong chén rơi ra ngoài một ít, mấy giọt rượu trong khoảnh khắc ngưng kết thành băng bắn về phía trước.
Vù vù vù!
Đám băng nhận bay được nửa đường thì đột nhiên biến mất như thể vừa đâm vào một bước tường vô hình.
“Ngươi chính là thiên tài tuyệt thế Diệp Chân rất nổi danh gần đây?” Âm thanh ổn trọng và uy nghiêm vang lên.
Diệp Chân khom người: “Diệp Chân bái kiến Tư Không tiền bối.”
Vù vù vù! Băng nhận đột nhiên lượn vòng bắn ngược trở lại.
Diệp Chân giận dữ, vừa định đưa tay lên đỡ thì Trần Thiên Đô đột nhiên hờ hững nói:
“Được rồi.”
Một cơn sóng nhiệt ôn nhuận thổi tới, chỉ trong giây lát đã sấy khô đám băng nhận.
Trần Thiên Đô chậm rãi đi vào. Bên trong đại điện có một bàn trà, hai tấm bồ đoàn, bốn thị nữ, vừa đơn giản vừa ưu nhã.
Tư Không Bắc Thần ngồi xếp bằng đối diện bàn trà, làm tư thế mời.
Thân ảnh Trần Thiên Đô nhoáng lên, xuất hiện trước mắt Tư Không Bắc Thần, nhấc tay cởi áo choàng rồi ngồi xuống. Diệp Chân vội vàng bước lên cầm áo choàng cho hắn.
Hai người đều có mái tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tuỵ. Trần Thiên Đô nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu nói:
“Nghe nói Trần Bắc Chinh chết trong tay ngươi nên ta đến nhìn xem.”
Tư Không Bắc Thần không hề bất ngờ mà mỉm cười lắc đầu. “Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
“Ồ?”
“Trần Bắc Chinh chỉ mới hơn ngàn tuổi. Chúng ta đều là những lão già sắp đến đại nạn, làm sao giết được hắn?” Tư Không Bắc Thần nói.
Hai mắt Trần Thiên Đô sáng ngời. “Ngươi vội vàng phủ nhận trách nhiệm như vậy là vì sợ triều đình sẽ đến hỏi tội?”
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô, nếu ta thật sự là người đã giết chết hắn thì ngươi đến đây chẳng phải cũng đang tìm chết hay sao? Ta có nên vui vẻ không nhỉ?”
Diệp Chân vọt lên trước một bước nhưng Trần Thiên Đô đưa tay ngăn lại. Năm vị thủ toạ lập tức xuất hiện ngoài cửa cung, chỉ cần Tư Không Bắc Thần hạ lệnh sẽ nhanh chóng xông vào.
Không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Diệp Chân cười nói. “Trai chủ đã dám đến đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ.”
Tư Không Bắc Thần liếc nhìn Diệp Chân rồi nhìn về phía Trần Thiên Đô.
Trần Thiên Đô nở nụ cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Nếu không phải ngươi giết Trần Bắc Chinh thì còn ai vào đây?”
Rốt cuộc cũng hỏi đến việc này.
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ kính sợ: “Vị tiền bối này họ Lục.”
“Lục?”
Trần Thiên Đô và Diệp Chân cùng nghĩ lại xem tu hành giới có cường giả nào họ Lục không, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
“Lục tiền bối là người đã khai Mệnh Cách.” Tư Không Bắc Thần ném ra một quả bom.
Trần Thiên Đô đã chuẩn bị rất nhiều trước khi đến đây, tướng tài đắc lực nhất của hắn là Diệp Chân đã lên kế hoạch đầy đủ, nhưng khi hắn nghe được hai chữ “Mệnh Cách” thì sắc mặt rõ ràng trở nên cứng ngắc, vừa kinh ngạc lại vừa không tin.
Chương 909 Vô đề
“Chúng ta đấu với nhau đã nhiều năm, ta chưa bao giờ thấy ngươi nói dối. Tư Không Bắc Thần, mắt ta còn chưa mờ đâu.” Trần Thiên Đô nhấp một ngụm trà nhỏ.
Tư Không Bắc Thần lạnh nhạt đáp: “Như lời ngươi nói, đã nhiều năm qua ta chưa từng nói dối, sao bây giờ ngươi lại cho rằng ta nói không đúng sự thật?”
Trần Thiên Đô giật mình. Diệp Chân bỗng khom người nói: “Có thể cho vãn bối nói một câu không?”
“Nói đi.”
“Ngài nói vị tiền bối họ Lục đã khai Mệnh Cách, việc này có nhân chứng không?” Diệp Chân hỏi.
“Toàn bộ đệ tử Cửu Trọng Điện đều có thể làm chứng.”
Bốn vị thủ toạ đồng thời khom người biểu lộ thái độ của mình.
Trần Thiên Đô nâng bàn tay già nua lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn. Ông —— nguyên khí rung động, chén trà chậm rãi bay lên.
“Ngươi và ta đều biết rõ việc khai Mệnh Cách khó khăn đến cỡ nào, cần gì phải lừa mình dối người?” Chén trà của Trần Thiên Đô bay đến trước mặt Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đặt tay lên bàn trà.
“Ngươi có quyền không tin. Trần Thiên Đô, nếu ngươi đến chỗ ta chỉ để chứng thực việc này thì e là chẳng có ý nghĩa gì.”
Chén trà bay trở lại trước mặt Trần Thiên Đô, cách mặt hắn chỉ có nửa tấc. Trần Thiên Đô lườm một cái, tiếng ông ông rung động mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần.
“Tạm cho lời ngươi nói là thật, thế thì Cửu Trọng Điện các ngươi cũng không thoát khỏi có liên quan đến cái chết của Trần Bắc Chinh.”
Nước trong chén trà bắn ra tung toé, ngưng kết thành băng nhận, mỗi cây băng nhận đều mỏng dài như sợi tóc, vô cùng sắc bén và tinh tế.
Diệp Chân hơi kinh ngạc nhìn một màn này đến thất thần. Người tu hành có thiên phú như hắn không cần lão sư truyền thụ, chỉ cần quan sát vài lần cũng có thể lĩnh ngộ ra tinh tuý trong đó.
Những tia băng nhận mảnh như sợi tóc bắn tới trước mặt Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần nhướng mày, bốn ngón tay đặt trên bàn trà co lại.
“Oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi muốn tìm hung thủ thì hãy đi tìm Lục tiền bối. Nhưng mà, triều đình còn chưa lên tiếng, Phi Tinh Trai các ngươi vội vã như thế làm gì?”
Ầm! Băng nhận bị hoà tan thành nước trà, chưa kịp rơi xuống mặt bàn đã lần nữa ngưng tụ thành băng nhận đâm thẳng xuống.
Sắc mặt Trần Thiên Đô vẫn bình tĩnh như thường, lòng bàn tay úp sát vào mặt bàn.
“Phi Tinh Trai luôn làm việc theo quy củ. Nếu hung thủ là một người khác thì Cửu Trọng Điện hãy giao hung thủ ra đây.”
Trên bầu trời Thánh Cung, nguyên khí rung động, khí lưu màu đỏ vần vũ trên không, nguyên khí ngưng tụ thành cương.
Bốn ngón tay Tư Không Bắc Thần hơi dùng lực, kiếm cương trên không trung xảy ra va chạm! Phanh phanh phanh!
“Lục tiền bối là nhân vật bậc nào, Cửu Trọng Điện làm sao quản nổi? Ngươi vội vã như vậy thì cứ đến Thiên Liễu Quan mà bắt người.” Tư Không Bắc Thần nói.
Băng nhận trên bàn trà lại hạ thấp xuống, lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua mu bàn tay của Trần Thiên Đô.
Kiếm cương trên bầu trời đang đánh nhau đến bất phân thắng bại. Trên bầu trời Thánh Cung xẹt ra tia lửa điện trông như pháo hoa nở rộ khiến đám đệ tử Cửu Trọng Điện lần lượt chạy tới, ngẩng đầu nhìn quanh.
Hơn vạn đệ tử Cửu Trọng Điện đoàn kết đứng cùng một chỗ, đây cũng là một cỗ lực lượng không hề nhỏ.
Trần Thiên Đô cảm thấy một lượng lớn tu hành giả đang tiến lại gần, bốn ngón tay dùng lực nhấn xuống ghim vào trong mặt bàn, khẽ huy động tạo thành tự ấn.
“Tư Không Bắc Thần, e là kế hoạch của ngươi sẽ thất bại. Mạnh trưởng lão đã chạy tới Thiên Liễu Quan, không tới một canh giờ, Thiên Liễu Quan sẽ không còn tồn tại.”
Băng nhận sắc bén như ngân châm lúc này đã áp sát mu bàn tay của Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đè mạnh bốn ngón tay lún vào trong mặt bàn, trên mặt lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa chế giễu.
“Các ngươi vây quét Lục tiền bối?”
Trần Thiên Đô nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười đường đường là Trai chủ Phi Tinh Trai lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Xem ra ngươi đã bế quan quá lâu, hay là chúng ta cược đi?”
Tư Không Bắc Thần phấn chấn nói, hoàn toàn không có bộ dáng ủ rũ thường thấy ở một lão đầu mà giống như là hồi quang phản chiếu.
“Cược cái gì?” Trần Thiên Đô hỏi.
“Mạnh Trường Đông có đi không về.”
Lúc này Diệp Chân đứng bên cạnh cũng chắp tay nói: “E là sẽ không như ngài mong muốn. Mạnh trưởng lão có cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn giúp sức, còn có hơn ngàn đệ tử của Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai. Thật xin lỗi Tư Không tiền bối, Thiên Liễu Quan nhiều lần chém giết đệ tử Phi Tinh Trai chúng ta, đây là lúc nên kết liễu bọn hắn.”
Ông —— ——
Kiếm cương trên trời ngày càng dày đặc, dần dần có xu hướng hạ thấp xuống. Một khi chúng thật sự đâm xuống, Cửu Trọng Thánh Cung sẽ bị san bằng.
“Sự ngu xuẩn sẽ phải trả giá rất lớn…” Tư Không Bắc Thần lại đè chặt bốn ngón tay. Sau khi tạo thành một chưởng ấn, bàn tay hắn đột nhiên rút về.
Cùng lúc đó Trần Thiên Đô cũng rụt tay lại lui về sau. “Ta cược với ngươi. Người nào thua, tự phế tu vi.”
“Được.” Tư Không Bắc Thần vui vẻ đáp ứng.
Khi hai bàn tay rụt lại, kiếm cương bên trái trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung từ từ tiêu tán, mà đám kiếm cương bên phải lại ngày càng dày đặc.
Băng nhận trên bàn trà vẫn đang lăng không lơ lửng, đột nhiên xạ kích về phía trước.
Trần Thiên Đô nhíu chặt mày, thất thanh hô lên: “Không thể nào!”
Khi hắn đưa tay ra lần nữa thì đã muộn. Băng nhận đâm thẳng vào lồng ngực Trần Thiên Đô, khi hắn gọi ra cương khí hộ thể thì Tư Không Bắc Thần cũng bộc phát ra cương khí.
Trần Thiên Đô bay ngược ra sau, vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng. Phụt —— Một ngụm máu tươi phun ra.
Máu tươi bắn ra lăng không bay về phía trước, trong lòng bàn tay Diệp Chân hiện ra hồng quang, dẫn động tinh huyết đánh về phía trước.
Bốn vị thủ toạ Cửu Trọng Điện lên tiếng kinh hô, đồng thời lao vọt tới: “Điện chủ!”
Khi Trần Thiên Đô rơi xuống đất, song chưởng hắn đánh xuống tạo thành vách tường cương khí ngăn cản bốn người.
Diệp Chân thế như lang như hổ bổ nhào về phía Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần thong dong ngẩng đầu lên: “Chỉ là cửu diệp mà cũng dám làm càn?!”
Sau lưng Diệp Chân xuất hiện mấy tia kiếm cương đâm tới.
Diệp Chân mỉm cười. “Lên!”
Chương 910 Vô đề
Song chưởng Diệp Chân toát ra hoả diễm, máu tươi của Trần Thiên Đô phối hợp với Nghiệp Hoả tạo thành một quả cầu lửa đánh tới.
Ầm! Quả cầu lửa đánh vào lồng ngực Tư Không Bắc Thần khiến hắn mang theo bồ đoàn bay ngược ra sau, đâm sầm vào chân tường, miệng hộc ra một ngụm máu.
Diệp Chân hạ xuống đất, cười nói: “Kiếm đạo của Tư Không tiền bối đăng phong tạo cực, thật khiến người kinh ngạc.”
Ánh mắt Tư Không Bắc Thần nhìn thẳng vào Diệp Chân: “Đây chính là kế sách vẹn toàn do ngươi chuẩn bị?”
“Ta và Trai chủ chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.” Diệp Chân chắp tay nói.
Tư Không Bắc Thần phất tay ra hiệu cho bốn vị thủ toạ lui ra. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không rõ Điện chủ muốn làm gì.
Trần Thiên Đô thu hồi cương khí hộ thể, áp chế nội khí hỗn loạn trong đan điền, dần dần bình phục.
“Tư Không Bắc Thần, rốt cuộc ta vẫn xem thường ngươi rồi… Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta rất khó có thể tin được ngươi đã lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.” Trần Thiên Đô lau đi máu tươi bên khoé miệng.
“Ta chỉ biết chút ít, so với Lục tiền bối thì ta còn kém xa. Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo… Hầy, đáng tiếc ta chỉ làm được có nửa vế đầu.” Tư Không Bắc Thần thở dài đáp.
Nghe hắn nói vậy, chân mày Trần Thiên Đô nhíu chặt.
Diệp Chân quả quyết chắp tay nói: “Hôm nay đã quấy rầy rồi. Xin cáo từ.”
Nói xong hắn xoay người đi đến đỡ Trần Thiên Đô dậy rồi bay ra khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Bốn người Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà, Tôn Văn Xương và Vương Hữu Đạo vừa định đuổi theo đã nghe Tư Không Bắc Thần nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi.”
“Điện chủ! Vì sao lại không đuổi theo? Phi Tinh Trai đúng là khinh người quá đáng, dám leo lên đầu chúng ta ngồi!” Diêu Thanh Tuyền tức giận nói.
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô nhìn như không sao nhưng kỳ thực đã bị ta đánh trọng thương.”
“Vậy thì càng phải thừa dịp này đuổi theo giết chết bọn hắn chứ?” Diêu Thanh Tuyền lại càng không hiểu.
Tư Không Bắc Thần nhìn ra bên ngoài, ho khan một tiếng rồi ảo não nói: “Diệp Chân rất giảo hoạt.”
. . .
Diệp Chân mang theo Trần Thiên Đô bay ra khỏi Cửu Trọng Điện. Trần Thiên Đô dùng một tay che ngực, miệng chất vấn: “Vì sao không thừa cơ giết hắn?”
“Ta cảm giác được nơi đó có cao nhân.”
Hai người đáp xuống phi liễn. Diệp Chân vung tay lên, hồng điểu quay đầu phi hành về một phía khác, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía mảnh rừng cây.
“Mau đến Thiên Liễu Quan, lệnh cho Mạnh trưởng lão rút lui! Phải nhanh lên ——”
“Tuân lệnh!”
Hồng điểu kéo phi liễn nhanh chóng ẩn vào trong mây, phi hành về Phi Tinh Trai. Diệp Chân quay đầu nhìn về phía Cửu Trọng Điện, Trần Thiên Đô lại ho khan một tiếng. “Kiếm đạo của Tư Không lão tặc…”
“Đúng là một loại kiếm đạo mới, chưa từng nghe nói tới.” Sắc mặt Diệp Chân bình tĩnh nhìn biển mây trước mặt, “Kiếm đạo mới này cực kỳ quỷ dị.”
“Nói như vậy, Lục tiền bối trong miệng Tư Không lão tặc là có thật?” Trần Thiên Đô hỏi.
Diệp Chân chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì nữa. Hồng điểu cũng tăng tốc bay trở về.
. . .
Tại Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu đứng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung ngồi trên cành cây. “Người của Phi Tinh Trai đến rồi.”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa mắt nhìn về phía xa. “Đã biết.”
Vừa dứt lời, hư ảnh Vu Chính Hải bỗng loé lên xuất hiện bên cạnh Ngu Thượng Nhung: “So đấu nữa không?”
“Rất hợp ý ta.”
Nói xong, hai người đồng thời phi hành xuống chân núi. Hạ Trường Thu lắc đầu, lúc này rồi mà còn so đấu là sao?
Điền Bất Kỵ mang theo đám trưởng lão, Vu Vu và Kỷ Phong Hành từ Trung Chính điện chạy tới. “Quán chủ.”
“Ừm. Xuống núi ngăn địch.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng bay xuống. Không bao lâu sau mọi người đều tụ tập ở gần lương đình. Nơi này tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn thấy hầu hết các khu vực trên Thiên Liễu Sơn.
Vu Vu nói: “Sư huynh, huynh nói xem giữa hai người bọn họ, ai lợi hại hơn?”
Kỷ Phong Hành cười đáp: “Đương nhiên là Ngu đại ca, muội nhìn dáng đứng của huynh ấy xem, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin giành thắng lợi, huynh ấy là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
Nói xong, thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay tới, Kỷ Phong Hành lại nói bổ sung. “Vu đại ca cũng lợi hại nữa, muội nhìn cây đao bên hông huynh ấy kìa, nếu là người khác cầm vào trông chẳng khác nào thổ hào cặn bã, nhưng ở trong tay Vu đại ca lại bá khí vô cùng.”
Vu Vu lườm hắn một cái rồi quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi:
“Diên Nhi tỷ tỷ, giữa hai người bọn họ, rốt cuộc thì ai lợi hại hơn ai?”
Câu hỏi này thật đúng là đã làm khó Tiểu Diên Nhi. Nàng vò đầu, tay không ngừng lia qua lia lại giữa hai sư huynh. “Đại sư huynh… nhị sư huynh… đại sư huynh… nhị sư huynh…”
Kỷ Phong Hành: “. . .”
Khi Tiểu Diên Nhi còn đang do dự không biết chọn ai thì ở đằng xa đã xuất hiện một đám đông tu hành giả.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không gặp nguy hiểm thì không mở pháp thân, không động cương khí, huynh thấy sao?”
“Ý kiến hay.”
“Như vậy thì pháp thân của ta sẽ không lấn át huynh.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa lao ra.
“Như vậy thì vũ khí hoang cấp của ta sẽ không lấn át đệ.” Vu Chính Hải cũng xông lên.
. . .
Mạnh Trường Đông và Tạ Huyền dẫn theo hơn ngàn tu hành giả bay trên tầng trời thấp lướt tới. Bởi vì đám người này xuất thân từ các môn phái khác nhau nên không cùng ngồi phi liễn, đồng thời ai nấy đều muốn bảo tồn thực lực nên tốc độ phi hành cũng không nhanh.
Thấy Thiên Liễu Sơn đã ở trước mặt, Mạnh Trường Đông hô: “Ngừng.”
Tạ Huyền xem thường nói: “Một Thiên Liễu Quan nho nhỏ thôi mà, sao ngươi nhát gan quá vậy?”
“Cẩn tắc vô ưu. Lương Tự Đạo là cường giả bát diệp rưỡi vẫn bị Thiên Liễu Quan đánh giết, không thể khinh thường được.”
Hơn ngàn tu hành giả tuy rằng rất đông nhưng đa phần đều là Phạn Hải cảnh và Thần Đình cảnh.
Tạ Huyền lắc đầu nói: “Ngươi đường đường là cửu diệp mà cũng sợ hãi?”
“Đây không phải sợ hãi mà là cẩn thận.” Mạnh Trường Đông biết lý niệm của mình và Tạ Huyền không giống nhau, hắn hiểu Diệp Chân cố ý tìm người này để kềm chế chính mình, thế nên trên đường đi hắn chẳng nói lời nào.
“Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng sau khi tấn thăng bát diệp đã tự mình xung kích cửu diệp làm hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, Bạch Ngọc Thanh đã hạ lệnh nghiêm cấm mọi người tự tiện xung kích lên cửu diệp.”
“Lữ Lương của Vạn Độc Môn tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Trương phu nhân Hoa Gian Phái tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Những tu hành giả khác xung kích lên cửu diệp đều không nói cho chúng ta biết, xem ra kết cục rất thảm. Thất sư đệ, thiếu ta bọn hắn không thể làm nên đại sự. Hay là ta ra ngoài chi viện cho bọn hắn?”
Đọc phi thư xong, Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Chỉ cần trận pháp không bị phá vỡ thì hung thú chỉ là chuyện nhỏ. Ngũ sư tỷ có Thái Hậu chống lưng, bên Thần Đô không có vấn đề gì lớn, chỉ cần phòng thủ là được. Những người tấn thăng cửu diệp thất bại cũng chẳng thể trách ai. Tứ sư huynh không nên tự tiện rời đi.”
“Nhân sinh như vậy thật không thú vị. Ta là cửu diệp lại không có đất dụng võ. Thất sư đệ, ban đêm đệ đừng vẽ địa đồ nữa, đi tập luyện với ta đi.”
Minh Thế Nhân vừa dứt lời, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Tứ, tứ tiên sinh… giúp, giúp với.” Chư Thiên Nguyên thở hổn hển nói.
“Giúp việc gì? Cứ việc nói, ta cam đoan sẽ xử lý rất nhanh.” Minh Thế Nhân vỗ ngực tự hào nói, bàn tay nâng lên, Ly Biệt Câu xuất hiện.
Chư Thiên Nguyên nói không kịp thở: “Làm ơn đi luyện thương với tam tiên sinh giùm ta!”
Vù ——
Một trận gió thổi qua. Chư Thiên Nguyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ủa người đâu rồi? Tứ tiên sinh?!!”
Tư Vô Nhai cạn lời, trong lòng âm thầm bĩu môi mắng một tiếng ‘ngây thơ!’, sau đó chắp tay sau lưng quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu những bức địa đồ kia.
. . .
Trong hồng liên giới, mặt trời đã ngả về tây.
Lực lượng phi phàm trong cơ thể đã đầy, Lục Châu không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà tiến hành hô hấp thổ nạp để đề cao tu vi, chuẩn bị cho quá trình đột phá thập diệp.
Có lẽ do nguyên khí tại hồng liên giới nồng đậm hơn nên tu hành nhanh hơn khi ở kim liên giới một chút.
Lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới âm thanh ——
“Hạ Trường Thu có việc quan trọng cầu kiến.”
“Việc gì?”
“Cửu Trọng Điện gửi phi thư, báo rằng ba ngày sau Trai chủ Phi Tinh Trai sẽ đích thân tới Cửu Trọng Điện, Điện chủ Tư Không Bắc Thần muốn mời ngài qua đó.”
Nếu là chuyện khác Lục Châu có thể phân phó Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đi làm, nay hai người bọn họ đều đã là cửu diệp. Nhưng để đàm toạ với Tư Không Bắc Thần thì thực lực hai người vẫn chưa đủ.
Thực lực Trai chủ Phi Tinh Trai thế nào chưa biết, còn Diệp Chân hẳn là có thực lực tương đương Pháp Không.
Nếu chỉ đánh một chọi một, Lục Châu có đủ lòng tin ứng phó với Phi Tinh Trai. Vấn đề là… người ta có lẽ sẽ không đơn đả độc đấu. Lúc này nhược điểm của thẻ Một Kích Chí Mạng lại xuất hiện.
Lực lượng phi phàm giúp Lục Châu chiến thắng người cùng giai, nhưng muốn vượt cấp thắng được thập diệp thì e là rất khó khăn. Hơn nữa hắn còn phải cân nhắc đến tình huống lực lượng phi phàm bị sử dụng hết.
Hồng liên giới rốt cuộc có bao nhiêu vị cửu diệp? Bao nhiêu vị thập diệp?
Quan trọng nhất vẫn là lập trường của Cửu Trọng Điện. Lòng người khó dò, Ma Thiên Các từng bị vây công mấy lần, loại tình huống này cũng có thể sẽ phát sinh ở hồng liên giới.
“Tư Không Bắc Thần thật kiêu ngạo.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Lục Châu, bèn đáp: “Lục tiền bối nói đúng lắm, bọn họ đáng lý ra nên tự tới gặp ngài.”
Địa vị phân chia cao thấp, nào có đạo lý người địa vị cao chạy tới gặp người địa vị thấp. Tư Không Bắc Thần đã quen ở vị trí cao nhất, quen thấy người khác đến gặp mình nên đã quên mất tiểu tiết này.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện, bèn đứng dậy đẩy cửa bước ra, nhìn Hạ Trường Thu đang cung kính khom người đứng trong sân viện.
“Thực lực Phi Tinh Trai như thế nào?”
Nếu nhỏ yếu thì có thể nhân cơ hội này đánh hạ, sau đó lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức.
Hạ Trường Thu đáp: “Hiện tại người có thực lực mạnh nhất ở Phi Tinh Trai chính là trưởng lão Diệp Chân và Trai chủ Trần Thiên Đô. Trần Thiên Đô thông thường rất ít khi hỏi tới chính sự, thập diệp vốn không dễ dàng ra tay với người khác.”
Đáng tiếc rất nhiều chuyện đều không phải là tình huống thông thường.
“Nói như vậy thực lực tổng thể của Phi Tinh Trai không mạnh bằng Cửu Trọng Điện, vì sao lại tự tin đích thân tới đó?” Lục Châu nghi hoặc.
“Điện chủ Tư Không Bắc Thần tuổi tác đã cao, thân thể không khoẻ mạnh như trước, hầu hết mọi chuyện đều giao lại cho chín vị thủ toạ xử lý. Về sau chín vị thủ toạ chỉ còn lại năm vị, thực lực Cửu Trọng Điện giảm mạnh, trên thực tế Cửu Trọng Điện bây giờ cũng không mạnh hơn Phi Tinh Trai. Diệp Chân kia được xưng tụng là tuyệt thế kỳ tài của hồng liên giới, chỉ chưa đầy tám trăm năm đã bước vào cửu diệp, nắm giữ Nghiệp Hoả. Hắn là người có nhiều khả năng tấn thăng thập diệp nhất hiện nay, hơn nữa… người này đọc đủ loại thi thư, học phú sâu rộng vô cùng, có tài năng kinh thiên động địa.” Hạ Trường Thu nói.
Mấy câu trước thổi phồng thì Lục Châu đành chịu, nhưng câu cuối cùng quả thật Lục Châu nghe không nổi nữa.
“Lui xuống đi, thuận tiện gửi phi thư cho Tư Không Bắc Thần, nói là lão phu không rảnh.” Nói xong Lục Châu xoay người đi về phòng.
Hạ Trường Thu khom người.
. . .
Trên Vạn Trượng Đà Sơn, tổng bộ Phi Tinh Trai.
Diệp Chân đứng bên ngoài sân viện quan sát núi non trùng điệp. Mạnh Trường Đông đứng bên cạnh nói: “Trai chủ muốn đến Cửu Trọng Điện có phải là ý kiến của Diệp trưởng lão?”
Diệp Chân không nhìn hắn, chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi có ý kiến?”
Mạnh Trường Đông nói: “Đến Cửu Trọng Điện ta không có ý kiến, nhưng vây quét Thiên Liễu Quan có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Diệp Chân bình tĩnh nói:
Chuyện vây quét Thiên Liễu Quan đã được Thiên Vũ Viện đồng ý. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì uy tín Phi Tinh Trai tích luỹ bao nhiêu năm nay đều sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì Lỗ Tùng, Huyền Minh, Lương Tự Đạo và các đệ tử khác chẳng phải đã chết oan uổng rồi hay sao? Sau này Phi Tinh Trai làm sao tiếp tục mời chào đệ tử?”
Chương 907 Vô đề
“Diệp trưởng lão tự mình dẫn đội?” Mạnh Trường Đông nghi hoặc hỏi.
Diệp Chân lắc đầu: “Ta và Trai chủ sẽ đến Cửu Trọng Điện.”
“Nghe nói Thiên Liễu Quan có cường giả kim liên ẩn nấp, nay lại cấu kết với Cửu Trọng Điện, nếu Diệp trưởng lão và Trai chủ không dẫn đầu đội ngũ thì làm sao mà vây quét?”
“Để ngươi dẫn đội.”
“. . .” Mạnh Trường Đông cả kinh.
“Mạnh trưởng lão không muốn đi?” Diệp Chân quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Mạnh Trường Đông.
“Ta là trưởng lão Phi Tinh Trai, đương nhiên sẽ dẫn đội. Xin Diệp trưởng lão yên tâm.”
“Tốt.”
Diệp Chân lại nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
“Có ta và Trai chủ kềm chế Cửu Trọng Điện, ngươi cứ yên tâm. Hơn nữa Thiên Vũ Viện và mười hai tông Vân Sơn đã trở thành liên minh, cùng điều tới hơn ngàn tên tu hành giả từ Thần Đình cảnh trở lên tới giúp đỡ, cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn cũng sẽ đến giúp ngươi một tay.”
“Đa tạ Diệp trưởng lão.”
Ngoài mặt nói cảm ơn nhưng giữa hàng chân mày Mạnh Trường Đông lại hiện ra một tia phiền muộn. Thần Đình cảnh thì có tác dụng quái gì, Tạ Huyền thì còn tàm tạm.
Diệp Chân chậm rãi xoay người đi về phía trận pháp, khẽ nói: “Mạnh trưởng lão, đừng quên ba ngày sau xuất phát.”
“Ta trở về chuẩn bị một chút.” Mạnh Trường Đông nói.
Chờ Mạnh Trường Đông rời đi, một nho sinh đi đến bên cạnh Diệp Chân, khom người nói: “Diệp trưởng lão, có phải tiếp tục trông chừng hắn nữa không?”
Diệp Chân lạnh nhạt mỉm cười. “Không cần.”
“Ngài biết rõ Mạnh Trường Đông tiêu cực, vì sao lại muốn hắn dẫn đội đi vây quét Thiên Liễu Quan?”
“Vây quét Thiên Liễu Quan sẽ có hai kết quả: một là thành công, việc này đối với Phi Tinh Trai chỉ có lợi chứ không có hại, hai là thất bại, Trai chủ sẽ không buông tha cho hắn.”
“Diệp trưởng lão anh minh.”
Diệp Chân chỉ tay về phía mảnh giấy nhỏ. “Ngươi đưa tờ giấy này cho Thiên Vũ Viện, bảo bọn họ cùng nghiên cứu.”
“Vâng.”
Nho sinh khom người rồi ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu thành công cách chế tạo ra Không Liễn để vượt qua Vô Tận Hải, thời gian đi đường được rút ngắn hơn một nửa. Chúng ta có phái người đến kim liên giới không?”
“Kim liên giới đã bắt đầu xâm lấn hồng liên giới, việc đến kim liên giới chúng ta không cần xen vào.” Diệp Chân căn dặn.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Nho sinh cầm tờ giấy nhỏ trên tay, liếc nhìn đám ký hiệu kỳ quái bên trong. Nhìn một lúc vẫn không hiểu nổi, hắn bèn cất nó vào trong ngực áo, tung người bay đi.
. . .
Sáng sớm ba ngày sau.
Một toà phi liễn cỡ nhỏ do hồng điểu kéo rời khỏi Vạn Trượng Đà Sơn rồi biến mất vào trong mây mù.
Cùng lúc đó, tại một toà tháp khác trên ngọn núi, Mạnh Trường Đông và hơn ngàn tu hành giả cùng phi hành về phía Thiên Liễu Quan.
Nửa ngày sau, tại Cửu Trọng Điện.
“Đại trưởng lão, Diệp Chân của Phi Tinh Trai giá lâm.” Một đệ tử khom người bẩm báo.
Chúc Huyền cau mày nói: “Diệp Chân? Hắn tới đây làm gì? Cửu Trọng Điện và Phi Tinh Trai xưa nay không hợp nhau, bảo hắn năm vị thủ toạ đang bế quan, lúc khác gặp mặt.”
“Nhưng mà… Trai chủ Phi Tinh Trai cũng tới.”
“Trần Thiên Đô?” Chúc Huyền cả kinh. “Mau đi thông báo với năm vị thủ toạ.”
“Vâng.”
Tên đệ tử vừa chạy đi, từ chân trời xa xôi bỗng truyền đền giọng nói trầm thấp ——
“Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Thanh âm kia hùng hậu mang theo âm công cường thế, băng qua sơn mạch và rừng cây truyền tới. Trương Thiếu Khanh vì bị cấm túc nên không thể ra ngoài, chỉ có Diêu Thanh Tuyền nghe rõ ràng nhất.
Diêu Thanh Tuyền mở mắt bay ra ngoài, nhìn thấy chiếc phi liễn được hồng điểu kéo tới. Trong hồng liên giới, người dùng hồng điểu kéo phi liễn chỉ có mình Trai chủ Phi Tinh Trai.
“Phi liễn của Trần Thiên Đô?” Diêu Thanh Tuyền cau mày.
Trần Bắc Chinh còn dễ đối phó, người của triều đình sẽ làm việc theo quy củ, nhưng Phi Tinh Trai lại không có nhiều quy củ như vậy. Đặc biệt là mấy năm nay Phi Tinh Trai đã tiêu diệt không ít tông môn cỡ nhỏ, lại đánh giết Loan Điểu trong Hắc Thuỷ Huyền Động, thanh thế vang xa.
“Thiên hạ này không có bao nhiêu thập diệp, chẳng ai màng đến thế sự, sao bây giờ hắn lại đến đây?”
Lúc này, ba vị thủ toạ khác cũng bay tới tụ lại cùng một chỗ.
“Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Lại một tiếng chào hỏi truyền tới, lực lượng ẩu giấu bên trong càng mạnh hơn trước.
Thủ toạ Triệu Giang Hà tức giận nói: “Tên Diệp Chân này lại dám giễu võ giương oai tới đây!”
“Lẽ nào lại như thế! Trước cứ mặc kệ hắn, Lục lão tiền bối sao còn chưa tới?”
Khiêu chiến bằng âm công là một loại khiêu khích mang ý không tôn trọng đối phương.
“Lục tiền bối đã gửi phi thư, nữ hầu cầm đến Thánh Cung, chúng ta không biết trong thư nói gì.”
“Chỉ mong Lục tiền bối có thể đến sớm chút, đè ép khí tràng của đám người Phi Tinh Trai này.”
Bốn người nhìn nhau gật đầu.
. . .
Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan.
Lục Châu đang tu hành, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói.
“Lục tiền bối, Tư Không điện chủ hồi âm nói rằng ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài.” Hạ Trường Thu bẩm báo.
“Đã biết.”
“Lục tiền bối, Diệp Chân của Phi Tinh Trai đến Cửu Trọng Điện e là có mưu đồ gây rối, ngài thật sự không đi sao?”
Hai bên đã đạt thành hợp tác, nếu Lục Châu không đi thì có còn xem là minh hữu không?
“Nếu ngay cả Phi Tinh Trai mà cũng không giải quyết được thì Tư Không Bắc Thần không xứng hợp tác với lão phu.”
Giọng điệu Lục Châu vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Hạ Trường Thu gật đầu nói: “Vãn bối đã hiểu.”
Nói xong Hạ Trường Thu xoay người rời đi. Ra khỏi biệt uyển, các đệ tử Thiên Liễu Quan đồng loạt thở dài, một trưởng lão bước lên nói:
“Quán chủ, việc truyền tin phi thư cứ để ta làm cho, ngài thân là Quán chủ…”
“Đánh rắm!”
Hạ Trường Thu trực tiếp ngắt lời hắn. “Ngươi cho rằng việc truyền tin phi thư rất nhỏ nhặt sao? Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Liễu Quan, chúng ta không thể chủ quan. Lục tiền bối tiếp xúc với nhân vật bậc nào, nếu việc truyền tin xảy ra sơ sót thì các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”
Đám người bị răn dạy đều im thin thít không dám nói một lời. Hạ Trường Thu chắp tay rời đi.
Chương 908 Vô đề
Trong gian phòng, Lục Châu đang nhắm mắt suy nghĩ phải làm sao để lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức trong tay Phi Tinh Trai. Hay là bây giờ hắn đến Cửu Trọng Điện một chuyến, thừa cơ đánh hạ Diệp Chân hoặc Trai chủ Trần Thiên Đô để đổi lấy?
Trước mắt đây là một cơ hội tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa định chuẩn bị tới Cửu Trọng Điện thì Hạ Trường Thu đột ngột quay trở lại biệt uyển, vẻ mặt hớt hơ hớt hải, khom người nói:
“Lục tiền bối, không ổn rồi.”
“Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn ngàn tu hành giả đang bay về phía Thiên Liễu Quan, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ tới.” Hạ Trường Thu có thể giúp Thiên Liễu Quan sinh tồn đến nay đương nhiên có không ít thủ đoạn, loại hành động gióng trống khua chiêng của đối phương đương nhiên hắn có thể biết được từ sớm.
Lục Châu nhíu mày. “Xem ra lão phu đã xem thường Phi Tinh Trai rồi.”
Đây là đang khi dễ lão phu không có phân thân thuật?
Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần, lại thêm năm vị thủ toạ và trận pháp bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.
Thiên Liễu Quan thì khác, Phi Tinh Trai làm vậy rõ ràng là muốn ra tay trấn áp, tiêu diệt Thiên Liễu Quan. Diệp Chân quả nhiên có không ít thủ đoạn.
“Lục tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, việc này cứ giao cho hai đồ nhi của lão phu.”
“Xin nghe theo ý của Lục tiền bối.” Hạ Trường Thu nhanh chóng xoay người rời đi phân phó người phòng thủ.
Lục Châu ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, sắc mặt lạnh nhạt. Đã như vậy thì lấy cứng đối cứng thôi.
. . .
Bên phía Cửu Trọng Điện.
Sau hai lần dùng âm công truyền âm mà vẫn không thấy người bước ra nghênh đón, Diệp Chân khom người nói với người ngồi trong phi liễn:
“Không ngoài dự liệu của ta, năm người này không chịu lộ diện.”
Trong phi liễn vang lên một giọng nói già nua mà trầm thấp. “Tiếp tục gọi.”
“Vâng.”
Diệp Chân lại cao giọng nói: “Phi Tinh Trai Diệp Chân, cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Tiếng như kình lôi, lớn hơn hai lần trước nhiều. Đạo văn trên bầu trời Cửu Trọng Điện khẽ rung động.
Rốt cuộc Diêu Thanh Tuyền cũng xuất hiện, hắn trừng mắt nhìn Diệp Chân. “Diệp Chân, Cửu Trọng Điện là nơi để ngươi giễu võ giương oai?”
Diệp Chân chắp tay nói: “Đã quấy rầy, mong thứ lỗi.” Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Diêu Thanh Tuyền là người đứng đầu trong năm vị thủ toạ, khi gặp Diệp Chân hắn cũng phải cả kinh. Nếu Diệp Chân cất lời mắng chửi hắn sẽ vui vẻ hơn nhiều, điều đó chứng tỏ lòng dạ Diệp Chân nông cạn. Nhưng người này lại co được giãn được, nhất định là người rất khó đối phó.
“Điện chủ cho mời.”
Dù sao cũng đã hẹn từ ba ngày trước, muốn lơ cũng không lơ quá lâu được.
Một lão giả từ trong phi liễn bay ra, thân mặc bạch sắc trường bào, trên đầu quấn khăn. Lão giả không thèm nhìn đến Diêu Thanh Tuyền, thân ảnh nhanh như thiểm điện bay về phía Thánh Cung.
Đây chính là Trai chủ Phi Tinh Trai, Trần Thiên Đô.
Không bao lâu sau, Trần Thiên Đô và Diệp Chân đã đến trước cửa Cửu Trọng Thánh Cung. Nữ hầu khom người đứng thành hai hàng. Trần Thiên Đô bước vào đại điện.
Vù! Một chén rượu bay tới.
“Để ta.” Diệp Chân bước lên, bàn tay vươn ra, năm ngón tay thon dài làm động tác phẩy mạnh như quạt ba tiêu. Chén rượu dừng lại giữa không trung.
Răng rắc…
Rượu trong chén rơi ra ngoài một ít, mấy giọt rượu trong khoảnh khắc ngưng kết thành băng bắn về phía trước.
Vù vù vù!
Đám băng nhận bay được nửa đường thì đột nhiên biến mất như thể vừa đâm vào một bước tường vô hình.
“Ngươi chính là thiên tài tuyệt thế Diệp Chân rất nổi danh gần đây?” Âm thanh ổn trọng và uy nghiêm vang lên.
Diệp Chân khom người: “Diệp Chân bái kiến Tư Không tiền bối.”
Vù vù vù! Băng nhận đột nhiên lượn vòng bắn ngược trở lại.
Diệp Chân giận dữ, vừa định đưa tay lên đỡ thì Trần Thiên Đô đột nhiên hờ hững nói:
“Được rồi.”
Một cơn sóng nhiệt ôn nhuận thổi tới, chỉ trong giây lát đã sấy khô đám băng nhận.
Trần Thiên Đô chậm rãi đi vào. Bên trong đại điện có một bàn trà, hai tấm bồ đoàn, bốn thị nữ, vừa đơn giản vừa ưu nhã.
Tư Không Bắc Thần ngồi xếp bằng đối diện bàn trà, làm tư thế mời.
Thân ảnh Trần Thiên Đô nhoáng lên, xuất hiện trước mắt Tư Không Bắc Thần, nhấc tay cởi áo choàng rồi ngồi xuống. Diệp Chân vội vàng bước lên cầm áo choàng cho hắn.
Hai người đều có mái tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tuỵ. Trần Thiên Đô nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu nói:
“Nghe nói Trần Bắc Chinh chết trong tay ngươi nên ta đến nhìn xem.”
Tư Không Bắc Thần không hề bất ngờ mà mỉm cười lắc đầu. “Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
“Ồ?”
“Trần Bắc Chinh chỉ mới hơn ngàn tuổi. Chúng ta đều là những lão già sắp đến đại nạn, làm sao giết được hắn?” Tư Không Bắc Thần nói.
Hai mắt Trần Thiên Đô sáng ngời. “Ngươi vội vàng phủ nhận trách nhiệm như vậy là vì sợ triều đình sẽ đến hỏi tội?”
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô, nếu ta thật sự là người đã giết chết hắn thì ngươi đến đây chẳng phải cũng đang tìm chết hay sao? Ta có nên vui vẻ không nhỉ?”
Diệp Chân vọt lên trước một bước nhưng Trần Thiên Đô đưa tay ngăn lại. Năm vị thủ toạ lập tức xuất hiện ngoài cửa cung, chỉ cần Tư Không Bắc Thần hạ lệnh sẽ nhanh chóng xông vào.
Không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Diệp Chân cười nói. “Trai chủ đã dám đến đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ.”
Tư Không Bắc Thần liếc nhìn Diệp Chân rồi nhìn về phía Trần Thiên Đô.
Trần Thiên Đô nở nụ cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Nếu không phải ngươi giết Trần Bắc Chinh thì còn ai vào đây?”
Rốt cuộc cũng hỏi đến việc này.
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ kính sợ: “Vị tiền bối này họ Lục.”
“Lục?”
Trần Thiên Đô và Diệp Chân cùng nghĩ lại xem tu hành giới có cường giả nào họ Lục không, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
“Lục tiền bối là người đã khai Mệnh Cách.” Tư Không Bắc Thần ném ra một quả bom.
Trần Thiên Đô đã chuẩn bị rất nhiều trước khi đến đây, tướng tài đắc lực nhất của hắn là Diệp Chân đã lên kế hoạch đầy đủ, nhưng khi hắn nghe được hai chữ “Mệnh Cách” thì sắc mặt rõ ràng trở nên cứng ngắc, vừa kinh ngạc lại vừa không tin.
Chương 909 Vô đề
“Chúng ta đấu với nhau đã nhiều năm, ta chưa bao giờ thấy ngươi nói dối. Tư Không Bắc Thần, mắt ta còn chưa mờ đâu.” Trần Thiên Đô nhấp một ngụm trà nhỏ.
Tư Không Bắc Thần lạnh nhạt đáp: “Như lời ngươi nói, đã nhiều năm qua ta chưa từng nói dối, sao bây giờ ngươi lại cho rằng ta nói không đúng sự thật?”
Trần Thiên Đô giật mình. Diệp Chân bỗng khom người nói: “Có thể cho vãn bối nói một câu không?”
“Nói đi.”
“Ngài nói vị tiền bối họ Lục đã khai Mệnh Cách, việc này có nhân chứng không?” Diệp Chân hỏi.
“Toàn bộ đệ tử Cửu Trọng Điện đều có thể làm chứng.”
Bốn vị thủ toạ đồng thời khom người biểu lộ thái độ của mình.
Trần Thiên Đô nâng bàn tay già nua lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn. Ông —— nguyên khí rung động, chén trà chậm rãi bay lên.
“Ngươi và ta đều biết rõ việc khai Mệnh Cách khó khăn đến cỡ nào, cần gì phải lừa mình dối người?” Chén trà của Trần Thiên Đô bay đến trước mặt Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đặt tay lên bàn trà.
“Ngươi có quyền không tin. Trần Thiên Đô, nếu ngươi đến chỗ ta chỉ để chứng thực việc này thì e là chẳng có ý nghĩa gì.”
Chén trà bay trở lại trước mặt Trần Thiên Đô, cách mặt hắn chỉ có nửa tấc. Trần Thiên Đô lườm một cái, tiếng ông ông rung động mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần.
“Tạm cho lời ngươi nói là thật, thế thì Cửu Trọng Điện các ngươi cũng không thoát khỏi có liên quan đến cái chết của Trần Bắc Chinh.”
Nước trong chén trà bắn ra tung toé, ngưng kết thành băng nhận, mỗi cây băng nhận đều mỏng dài như sợi tóc, vô cùng sắc bén và tinh tế.
Diệp Chân hơi kinh ngạc nhìn một màn này đến thất thần. Người tu hành có thiên phú như hắn không cần lão sư truyền thụ, chỉ cần quan sát vài lần cũng có thể lĩnh ngộ ra tinh tuý trong đó.
Những tia băng nhận mảnh như sợi tóc bắn tới trước mặt Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần nhướng mày, bốn ngón tay đặt trên bàn trà co lại.
“Oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi muốn tìm hung thủ thì hãy đi tìm Lục tiền bối. Nhưng mà, triều đình còn chưa lên tiếng, Phi Tinh Trai các ngươi vội vã như thế làm gì?”
Ầm! Băng nhận bị hoà tan thành nước trà, chưa kịp rơi xuống mặt bàn đã lần nữa ngưng tụ thành băng nhận đâm thẳng xuống.
Sắc mặt Trần Thiên Đô vẫn bình tĩnh như thường, lòng bàn tay úp sát vào mặt bàn.
“Phi Tinh Trai luôn làm việc theo quy củ. Nếu hung thủ là một người khác thì Cửu Trọng Điện hãy giao hung thủ ra đây.”
Trên bầu trời Thánh Cung, nguyên khí rung động, khí lưu màu đỏ vần vũ trên không, nguyên khí ngưng tụ thành cương.
Bốn ngón tay Tư Không Bắc Thần hơi dùng lực, kiếm cương trên không trung xảy ra va chạm! Phanh phanh phanh!
“Lục tiền bối là nhân vật bậc nào, Cửu Trọng Điện làm sao quản nổi? Ngươi vội vã như vậy thì cứ đến Thiên Liễu Quan mà bắt người.” Tư Không Bắc Thần nói.
Băng nhận trên bàn trà lại hạ thấp xuống, lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua mu bàn tay của Trần Thiên Đô.
Kiếm cương trên bầu trời đang đánh nhau đến bất phân thắng bại. Trên bầu trời Thánh Cung xẹt ra tia lửa điện trông như pháo hoa nở rộ khiến đám đệ tử Cửu Trọng Điện lần lượt chạy tới, ngẩng đầu nhìn quanh.
Hơn vạn đệ tử Cửu Trọng Điện đoàn kết đứng cùng một chỗ, đây cũng là một cỗ lực lượng không hề nhỏ.
Trần Thiên Đô cảm thấy một lượng lớn tu hành giả đang tiến lại gần, bốn ngón tay dùng lực nhấn xuống ghim vào trong mặt bàn, khẽ huy động tạo thành tự ấn.
“Tư Không Bắc Thần, e là kế hoạch của ngươi sẽ thất bại. Mạnh trưởng lão đã chạy tới Thiên Liễu Quan, không tới một canh giờ, Thiên Liễu Quan sẽ không còn tồn tại.”
Băng nhận sắc bén như ngân châm lúc này đã áp sát mu bàn tay của Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đè mạnh bốn ngón tay lún vào trong mặt bàn, trên mặt lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa chế giễu.
“Các ngươi vây quét Lục tiền bối?”
Trần Thiên Đô nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười đường đường là Trai chủ Phi Tinh Trai lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Xem ra ngươi đã bế quan quá lâu, hay là chúng ta cược đi?”
Tư Không Bắc Thần phấn chấn nói, hoàn toàn không có bộ dáng ủ rũ thường thấy ở một lão đầu mà giống như là hồi quang phản chiếu.
“Cược cái gì?” Trần Thiên Đô hỏi.
“Mạnh Trường Đông có đi không về.”
Lúc này Diệp Chân đứng bên cạnh cũng chắp tay nói: “E là sẽ không như ngài mong muốn. Mạnh trưởng lão có cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn giúp sức, còn có hơn ngàn đệ tử của Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai. Thật xin lỗi Tư Không tiền bối, Thiên Liễu Quan nhiều lần chém giết đệ tử Phi Tinh Trai chúng ta, đây là lúc nên kết liễu bọn hắn.”
Ông —— ——
Kiếm cương trên trời ngày càng dày đặc, dần dần có xu hướng hạ thấp xuống. Một khi chúng thật sự đâm xuống, Cửu Trọng Thánh Cung sẽ bị san bằng.
“Sự ngu xuẩn sẽ phải trả giá rất lớn…” Tư Không Bắc Thần lại đè chặt bốn ngón tay. Sau khi tạo thành một chưởng ấn, bàn tay hắn đột nhiên rút về.
Cùng lúc đó Trần Thiên Đô cũng rụt tay lại lui về sau. “Ta cược với ngươi. Người nào thua, tự phế tu vi.”
“Được.” Tư Không Bắc Thần vui vẻ đáp ứng.
Khi hai bàn tay rụt lại, kiếm cương bên trái trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung từ từ tiêu tán, mà đám kiếm cương bên phải lại ngày càng dày đặc.
Băng nhận trên bàn trà vẫn đang lăng không lơ lửng, đột nhiên xạ kích về phía trước.
Trần Thiên Đô nhíu chặt mày, thất thanh hô lên: “Không thể nào!”
Khi hắn đưa tay ra lần nữa thì đã muộn. Băng nhận đâm thẳng vào lồng ngực Trần Thiên Đô, khi hắn gọi ra cương khí hộ thể thì Tư Không Bắc Thần cũng bộc phát ra cương khí.
Trần Thiên Đô bay ngược ra sau, vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng. Phụt —— Một ngụm máu tươi phun ra.
Máu tươi bắn ra lăng không bay về phía trước, trong lòng bàn tay Diệp Chân hiện ra hồng quang, dẫn động tinh huyết đánh về phía trước.
Bốn vị thủ toạ Cửu Trọng Điện lên tiếng kinh hô, đồng thời lao vọt tới: “Điện chủ!”
Khi Trần Thiên Đô rơi xuống đất, song chưởng hắn đánh xuống tạo thành vách tường cương khí ngăn cản bốn người.
Diệp Chân thế như lang như hổ bổ nhào về phía Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần thong dong ngẩng đầu lên: “Chỉ là cửu diệp mà cũng dám làm càn?!”
Sau lưng Diệp Chân xuất hiện mấy tia kiếm cương đâm tới.
Diệp Chân mỉm cười. “Lên!”
Chương 910 Vô đề
Song chưởng Diệp Chân toát ra hoả diễm, máu tươi của Trần Thiên Đô phối hợp với Nghiệp Hoả tạo thành một quả cầu lửa đánh tới.
Ầm! Quả cầu lửa đánh vào lồng ngực Tư Không Bắc Thần khiến hắn mang theo bồ đoàn bay ngược ra sau, đâm sầm vào chân tường, miệng hộc ra một ngụm máu.
Diệp Chân hạ xuống đất, cười nói: “Kiếm đạo của Tư Không tiền bối đăng phong tạo cực, thật khiến người kinh ngạc.”
Ánh mắt Tư Không Bắc Thần nhìn thẳng vào Diệp Chân: “Đây chính là kế sách vẹn toàn do ngươi chuẩn bị?”
“Ta và Trai chủ chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.” Diệp Chân chắp tay nói.
Tư Không Bắc Thần phất tay ra hiệu cho bốn vị thủ toạ lui ra. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không rõ Điện chủ muốn làm gì.
Trần Thiên Đô thu hồi cương khí hộ thể, áp chế nội khí hỗn loạn trong đan điền, dần dần bình phục.
“Tư Không Bắc Thần, rốt cuộc ta vẫn xem thường ngươi rồi… Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta rất khó có thể tin được ngươi đã lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.” Trần Thiên Đô lau đi máu tươi bên khoé miệng.
“Ta chỉ biết chút ít, so với Lục tiền bối thì ta còn kém xa. Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo… Hầy, đáng tiếc ta chỉ làm được có nửa vế đầu.” Tư Không Bắc Thần thở dài đáp.
Nghe hắn nói vậy, chân mày Trần Thiên Đô nhíu chặt.
Diệp Chân quả quyết chắp tay nói: “Hôm nay đã quấy rầy rồi. Xin cáo từ.”
Nói xong hắn xoay người đi đến đỡ Trần Thiên Đô dậy rồi bay ra khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Bốn người Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà, Tôn Văn Xương và Vương Hữu Đạo vừa định đuổi theo đã nghe Tư Không Bắc Thần nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi.”
“Điện chủ! Vì sao lại không đuổi theo? Phi Tinh Trai đúng là khinh người quá đáng, dám leo lên đầu chúng ta ngồi!” Diêu Thanh Tuyền tức giận nói.
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô nhìn như không sao nhưng kỳ thực đã bị ta đánh trọng thương.”
“Vậy thì càng phải thừa dịp này đuổi theo giết chết bọn hắn chứ?” Diêu Thanh Tuyền lại càng không hiểu.
Tư Không Bắc Thần nhìn ra bên ngoài, ho khan một tiếng rồi ảo não nói: “Diệp Chân rất giảo hoạt.”
. . .
Diệp Chân mang theo Trần Thiên Đô bay ra khỏi Cửu Trọng Điện. Trần Thiên Đô dùng một tay che ngực, miệng chất vấn: “Vì sao không thừa cơ giết hắn?”
“Ta cảm giác được nơi đó có cao nhân.”
Hai người đáp xuống phi liễn. Diệp Chân vung tay lên, hồng điểu quay đầu phi hành về một phía khác, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía mảnh rừng cây.
“Mau đến Thiên Liễu Quan, lệnh cho Mạnh trưởng lão rút lui! Phải nhanh lên ——”
“Tuân lệnh!”
Hồng điểu kéo phi liễn nhanh chóng ẩn vào trong mây, phi hành về Phi Tinh Trai. Diệp Chân quay đầu nhìn về phía Cửu Trọng Điện, Trần Thiên Đô lại ho khan một tiếng. “Kiếm đạo của Tư Không lão tặc…”
“Đúng là một loại kiếm đạo mới, chưa từng nghe nói tới.” Sắc mặt Diệp Chân bình tĩnh nhìn biển mây trước mặt, “Kiếm đạo mới này cực kỳ quỷ dị.”
“Nói như vậy, Lục tiền bối trong miệng Tư Không lão tặc là có thật?” Trần Thiên Đô hỏi.
Diệp Chân chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì nữa. Hồng điểu cũng tăng tốc bay trở về.
. . .
Tại Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu đứng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung ngồi trên cành cây. “Người của Phi Tinh Trai đến rồi.”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa mắt nhìn về phía xa. “Đã biết.”
Vừa dứt lời, hư ảnh Vu Chính Hải bỗng loé lên xuất hiện bên cạnh Ngu Thượng Nhung: “So đấu nữa không?”
“Rất hợp ý ta.”
Nói xong, hai người đồng thời phi hành xuống chân núi. Hạ Trường Thu lắc đầu, lúc này rồi mà còn so đấu là sao?
Điền Bất Kỵ mang theo đám trưởng lão, Vu Vu và Kỷ Phong Hành từ Trung Chính điện chạy tới. “Quán chủ.”
“Ừm. Xuống núi ngăn địch.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng bay xuống. Không bao lâu sau mọi người đều tụ tập ở gần lương đình. Nơi này tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn thấy hầu hết các khu vực trên Thiên Liễu Sơn.
Vu Vu nói: “Sư huynh, huynh nói xem giữa hai người bọn họ, ai lợi hại hơn?”
Kỷ Phong Hành cười đáp: “Đương nhiên là Ngu đại ca, muội nhìn dáng đứng của huynh ấy xem, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin giành thắng lợi, huynh ấy là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
Nói xong, thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay tới, Kỷ Phong Hành lại nói bổ sung. “Vu đại ca cũng lợi hại nữa, muội nhìn cây đao bên hông huynh ấy kìa, nếu là người khác cầm vào trông chẳng khác nào thổ hào cặn bã, nhưng ở trong tay Vu đại ca lại bá khí vô cùng.”
Vu Vu lườm hắn một cái rồi quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi:
“Diên Nhi tỷ tỷ, giữa hai người bọn họ, rốt cuộc thì ai lợi hại hơn ai?”
Câu hỏi này thật đúng là đã làm khó Tiểu Diên Nhi. Nàng vò đầu, tay không ngừng lia qua lia lại giữa hai sư huynh. “Đại sư huynh… nhị sư huynh… đại sư huynh… nhị sư huynh…”
Kỷ Phong Hành: “. . .”
Khi Tiểu Diên Nhi còn đang do dự không biết chọn ai thì ở đằng xa đã xuất hiện một đám đông tu hành giả.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không gặp nguy hiểm thì không mở pháp thân, không động cương khí, huynh thấy sao?”
“Ý kiến hay.”
“Như vậy thì pháp thân của ta sẽ không lấn át huynh.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa lao ra.
“Như vậy thì vũ khí hoang cấp của ta sẽ không lấn át đệ.” Vu Chính Hải cũng xông lên.
. . .
Mạnh Trường Đông và Tạ Huyền dẫn theo hơn ngàn tu hành giả bay trên tầng trời thấp lướt tới. Bởi vì đám người này xuất thân từ các môn phái khác nhau nên không cùng ngồi phi liễn, đồng thời ai nấy đều muốn bảo tồn thực lực nên tốc độ phi hành cũng không nhanh.
Thấy Thiên Liễu Sơn đã ở trước mặt, Mạnh Trường Đông hô: “Ngừng.”
Tạ Huyền xem thường nói: “Một Thiên Liễu Quan nho nhỏ thôi mà, sao ngươi nhát gan quá vậy?”
“Cẩn tắc vô ưu. Lương Tự Đạo là cường giả bát diệp rưỡi vẫn bị Thiên Liễu Quan đánh giết, không thể khinh thường được.”
Hơn ngàn tu hành giả tuy rằng rất đông nhưng đa phần đều là Phạn Hải cảnh và Thần Đình cảnh.
Tạ Huyền lắc đầu nói: “Ngươi đường đường là cửu diệp mà cũng sợ hãi?”
“Đây không phải sợ hãi mà là cẩn thận.” Mạnh Trường Đông biết lý niệm của mình và Tạ Huyền không giống nhau, hắn hiểu Diệp Chân cố ý tìm người này để kềm chế chính mình, thế nên trên đường đi hắn chẳng nói lời nào.
Bình luận facebook