-
Chương 896-900
Chương 896 Vô đề
“Tứ Phương Cơ tuy là chí bảo hoang cấp có lực phòng ngự kinh người nhưng lực công kích lại không đủ. Nếu Lục huynh thích, vậy xin tặng cho Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói, trong lòng lại âm thầm kỳ quái, Lục huynh có tu vi cao như vậy còn cần loại vũ khí cùi bắp như Tứ Phương Cơ làm gì? Có lẽ đối phương thật sự chỉ muốn trừng phạt Chúc Huyền.
Chúc Huyền: “. . .”
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhưng trong lòng lại thầm mắng, lão phu không thèm thích thứ đồ chơi chỉ có thể chịu đòn này.
Tư Không Bắc Thần lại nói: “Còn không mau tạ ơn Lục huynh.”
“Tạ ơn tiền bối, tạ ơn Lục huynh…”
“Hửm?”
“Tạ ơn tiền bối, là ta miệng thối lỡ mồm!” Chúc Huyền vội vàng nâng tay vả vào mặt mình mấy cái. Hắn quá căng thẳng nên nói chuyện không còn được lưu loát.
Đám người ngây ngốc đứng nhìn.
“Lui ra đi.” Tư Không Bắc Thần quát hắn.
“Vâng vâng vâng…” Chúc Huyền cung kính lui lại, không còn chút phong phạm cao thủ nào, hoàn toàn đánh mất hình tượng trong mắt Vu Chính Hải.
Lúc này Vu Chính Hải mới giật mình nghĩ ra, nhớ lại cảnh tượng kinh người đã nhìn thấy lúc nãy bèn hỏi: “Sư phụ, vừa rồi đồ nhi nhìn thấy một chưởng ấn cao hai mươi trượng, chưởng ấn đó là…”
“Đại sư huynh, trên đời này trừ sư phụ ra còn ai có thể có chưởng lực mạnh như thế?” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
Quả nhiên là chưởng ấn của sư phụ.
Tư Không Bắc Thần gật đầu nói: “Lục huynh nắm giữ Mệnh Cách, có chưởng lực như thế cũng không lạ.”
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Mệnh Cách là gì?”
Lục Châu còn đang buồn bực vì không tiện hỏi câu này, vừa nghe đồ đệ thay mình hỏi ra bèn âm thầm hài lòng, chuyến đi này không uổng công nha.
Là người thì đều có lòng hiếu kỳ, Lục Châu vốn định sau khi rời khỏi đây sẽ tìm Hạ Trường Thu hỏi thăm rõ ràng, không ngờ Vu Chính Hải lại giúp hắn cởi nút thắt này. Ngươi sẽ không cự tuyệt đồ nhi của lão phu chứ?
Tư Không Bắc Thần đúng là không cự tuyệt, thậm chí còn hào hứng giải thích. Có được cơ hội giao lưu tâm đắc với một cao thủ đã mở Mệnh Cách cớ sao hắn lại không làm?
“Từ khi nhân loại bắt đầu tu hành đều đi trên con đường nghịch thiên, đột phá trở ngại để đạt được lực lượng và thu hoạch thọ mệnh. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nhưng tu hành giả cường đại có thể rời xa bệnh tật, trì hoãn việc già yếu. Thế nên đạo tu hành cũng được gọi là đạo trường sinh.”
Hắn khẽ dừng lại, chắp tay nói với Lục Châu: “Nếu có chỗ nào không ổn, mong Lục huynh chỉ giáo.”
Lục Châu gật đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Từ Thối Thể cảnh đến Thần Đình cảnh sẽ được năm trăm năm tuổi thọ, sau khi vào Nguyên Thần cảnh, mỗi khi khai một diệp sẽ được một trăm năm tuổi thọ, từ bát diệp lên cửu diệp được hai trăm năm…”
Trước cảnh giới Nguyên Thần cảnh thì kim liên cũng tương tự hồng liên. Sau cảnh giới Nguyên Thần cảnh, kim liên giới khai một diệp được thêm năm mươi năm tuổi thọ, khi đạt tới cửu diệp sẽ được trả về thêm năm mươi năm cho mỗi một diệp, thế nên tính ra cũng ngang ngửa với hồng liên giới.
“Từ cửu diệp lên thập diệp tăng thọ năm trăm năm.”
Vu Chính Hải khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao Chúc Huyền lại nói tu hành giả có thể đạt tới ba ngàn năm thọ mệnh?”
Tỉ mỉ tính toán thì khi đạt tới thập diệp cũng chỉ đạt được tối đa hai ngàn năm thọ mệnh.
Tư Không Bắc Thần liếc nhìn hắn rồi đáp: “Có lẽ đây là đặc thù do ông trời bố trí, một ngàn năm còn lại có thể thu hoạch được bằng cách bổ sung trái tim sinh mệnh, cho nên ba ngàn năm mới là thọ mệnh cực hạn của con người.”
“Việc này thì có liên quan gì đến Mệnh Cách?”
“Người trẻ tuổi, ngươi có từng nghĩ tới, việc tu hành vốn là nghịch thiên, vì sao điểm cuối cùng trong sinh mệnh con người lại là ba ngàn năm không?”
Vu Chính Hải lắc đầu.
Tư Không Bắc Thần đáp: “Sau khi khai Mệnh Cách, ngươi có thể phá vỡ cực hạn của sinh mệnh. Hai ngàn năm trước từng có một bậc tiên hiền khai Mệnh Cách thành công, đáng tiếc sau đó người này không rõ tung tích. Từ đó về sau không còn ai khai Mệnh Cách nữa.”
Hắn dừng lại một chốc rồi nói bổ sung: “Mệnh Cách là căn bản để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.”
Mọi người đều gật gù ra vẻ đã hiểu.
“Ta nói không đủ chu đáo, mong Lục huynh chỉ giáo.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn như thường, không trả lời hắn. Lão hồ ly ngàn năm này có lẽ đã chôn không ít cạm bẫy trong lời nói, chỉ cần Lục Châu không mở miệng thì sẽ không phạm sai lầm.
Vu Chính Hải chép miệng: “Chẳng trách mọi người đều nói nơi này không có Thiên Giới Bà Sa.”
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc hỏi: “Vì sao Lục huynh lại thu hai tu hành giả kim liên giới làm đồ đệ?”
Hắn không nghi ngờ thân phận của Lục Châu vì đã tận mắt nhìn thấy pháp thân hồng liên. Dù người khác có đưa ra bao nhiêu chứng cứ cũng khó lòng làm suy suyển phán đoán của hắn. Đại tu hành giả, nhất là những người đạt tới tu vi như Tư Không Bắc Thần, thông thường đều rất độc đoán.
“Bọn hắn thuở nhỏ đã đi theo lão phu, thiên phú cực cao, lão phu bèn thu làm đệ tử. Trước đó lão phu tu hành Phật thiền, Phật môn có dạy chúng sinh bình đẳng, là người thì đều được đối xử như nhau, kim liên và hồng liên cũng không có gì khác biệt. Lão phu không chỉ thu kim liên đệ tử mà còn thu hồng liên đệ tử… Hải Loa.” Lục Châu vẫy tay.
Hải Loa tung tăng chạy tới.
Từ đầu đến cuối Tư Không Bắc Thần đều không chú ý đến mấy vị đồ đệ của Lục Châu. Đối với hắn mà nói thì chuyện quan trọng nhất là thái độ của lão giả này. Khi Hải Loa đứng trước mặt hắn, hai mắt hắn sáng lên, đôi mắt nàng thanh tịnh như biển xanh sáng rực rỡ, trên người nàng toả ra khí tức tu hành, rõ ràng là một thiên tài tu hành khó gặp.
“Gọi ra pháp thân.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Hải Loa điều động nguyên khí gọi ra toà pháp thân cỡ nhỏ. Pháp thân hồng liên nhị diệp xuất hiện trước mắt mọi người.
Năm vị thủ toạ chấp hành nhiệm vụ xong đã trở về trong đại điện, vừa bước vào Thánh Cung đã nhìn thấy Hải Loa gọi ra pháp thân.
Chương 897 Vô đề
Tư Không Bắc Thần quan sát sáo Lam Điền Ngọc bên hông nàng, nghe tiếng nàng cười thanh thuý, thậm chí đến âm thanh cộng hưởng nguyên khí từ pháp thân phát ra cũng có vẻ êm tai. Hắn biết đây nhất định là thiên tài âm luật, không khỏi kinh ngạc tán thưởng:
“Tuổi còn trẻ lại có tu vi nhị diệp, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Ai ngờ Hải Loa lại không vui đáp: “So sánh với cửu sư tỷ, ta còn kém xa. Cửu sư tỷ đã sắp tấn thăng bát diệp…”
“. . .”
Ánh mắt mọi người nhanh chóng dời từ Hải Loa sang Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Bốn người này đều là đồ nhi của lão phu.”
Chúc Huyền vẫn luôn hiếu kỳ, ai có thể xứng làm sư phụ của hai cao thủ như Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, nay nhìn thấy vị lão giả này, mọi thứ đều được sáng tỏ.
Lục Châu lại nói: “Vừa rồi ngươi nói thế nhân không cách nào ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, ngươi có từng thử làm chưa?”
Tư Không Bắc Thần gật đầu. “Đã thử vô số lần nhưng không một lần thành công. Nếu sinh thời được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của pháp thân Thiên Giới Bà Sa, ta có chết cũng không còn hối tiếc.”
Các vị thủ toạ nghe vậy lập tức quỳ một gối xuống hô lên:
“Điện chủ thọ ngang trời đất!”
“Trên đời này không ai có thể trường sinh. Đạo trường sinh có lẽ cũng có điểm cuối, nhưng nơi nào mới là điểm cuối thì không ai biết.” Tư Không Bắc Thần nói.
Điều này làm Lục Châu nhớ lại, Khương Văn Hư từng khắc trên cỗ quan tài đỏ dòng chữ: không ai có thể trường sinh.
Nói đến đây, Tư Không Bắc Thần chắp tay với Lục Châu rồi giơ một tay ra, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện.
“Xin chỉ giáo.”
Pháp thân về cơ bản đều giống nhau. Ngoại trừ dị tộc, người Đại Viêm và Đại Đường đều ngưng tụ ra pháp thân hình dạng con người.
Năm vị thủ toạ giật mình nhìn Điện chủ, bọn hắn biết Điện chủ chưa từng gọi pháp thân ra cho người khác xem. Nhân vật tuyệt thế như vậy, ở trước mặt lão nhân kia lại như một học sinh xin được chỉ giáo.
Đây là lần đầu tiên Lục Châu được quan sát một pháp thân thập diệp thật sự. Hồng liên dưới trướng mang theo mười mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn. Liên diệp hẹp dài trông như lưỡi kiếm sắc bén, khu vực trung tâm hồng liên đỏ rực như máu.
Thánh Cung lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều cung kính nhìn hai vị đại lão nghiên cứu thảo luận đạo tu hành. Nếu là người thông minh có thể sẽ đạt được một tia cảm ngộ từ đôi câu đối thoại của hai người.
“Khai Mệnh Cách có thể phá vỡ cực hạn ba ngàn năm?” Vu Chính Hải hình toà hồng liên, khẽ hỏi.
Tư Không Bắc Thần gật đầu đáp: “Nghe nói khai Mệnh Cách sẽ đạt được năm trăm năm tuổi thọ.”
“Mệnh Cách có số lượng không?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
“Chuyện này phải hỏi tôn sư. Ta tu hành nhiều năm vẫn không hiểu thấu đáo về Mệnh Cách. Học thức của ta ở trước mặt tôn sư đều là múa rìu qua mắt thợ.”
Tư Không Bắc Thần nghiêm túc nói, sở dĩ hắn trả lời những câu hỏi của Vu Chính Hải là vì muốn mở rộng chủ đề này, hy vọng có thể đạt được một số tin tức từ miệng Lục Châu.
Cho đến bây giờ, Tư Không Bắc Thần vẫn chưa nghe được Lục Châu phát biểu một câu nào liên quan đến Mệnh Cách. Nhưng hắn hiểu được vấn đề về Mệnh Cách can hệ trọng đại, sao có thể tuỳ tiện chỉ điểm người khác.
Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Sư phụ, Mệnh Cách có số lượng không?”
“. . .”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Vu Chính Hải. “Đạo tu hành, mỗi người đều có thiên phú khác nhau. Có người cả đời không thể khai Mệnh Cách, có người vô tình lại khai được Mệnh Cách. Tựa như khai diệp, có người dùng toàn lực chỉ khai được tam diệp ngũ diệp, nhưng cũng có người khai bát diệp cửu diệp.”
Trước cứ nói mấy câu lảm nhảm vô thưởng vô phạt đi đã. Sau đó Lục Châu quay đầu nhìn Tư Không Bắc Thần.
“Ngươi có biết được tại sao hai ngàn năm nay lại không người nào có thể khai Mệnh Cách không?”
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Thiên địa ràng buộc?”
“Thiên Vũ Viện nghiên cứu thiên địa ràng buộc nhiều năm như vậy mà đến nay vẫn không tìm được đáp án. Nay Thiên Vũ Viện không ngừng xâm lấn kim liên giới, là vì tư tâm hay vì muốn tìm kiếm phương pháp giải khai ràng buộc?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Là người thì đều có lòng tham, chẳng qua là lý niệm của Cửu Trọng Điện khác với Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai. Những năm gần đây Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai quật khởi mạnh mẽ, lại có triều đình làm chỗ dựa nên Cửu Trọng Điện không thể chi phối bọn hắn.” Tư Không Bắc Thần nhẹ giọng than.
Trên thực tế, Cửu Trọng Điện có thể tồn tại đến bây giờ đã không tệ, sao còn mơ tưởng đến chuyện chi phối Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai.
Nói đến đây, bàn tay Tư Không Bắc Thần nắm lại, pháp thân thập diệp biến mất.
“Nếu có thể, Cửu Trọng Điện nguyện kết đồng minh với Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói thẳng.
Tâm đắc về Mệnh Cách e là khó lòng đạt được, thôi thì đành từ bỏ, tranh thủ hợp tác trước đã.
Năm vị thủ toạ nhìn về phía Lục Châu, các đồ đệ cũng nhìn sư phụ.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như thường. “Kết đồng minh?”
“Với tu vi của Lục huynh đương nhiên không cần người khác hỗ trợ. Nhưng cao đồ của Lục huynh thì vẫn hơi yếu một chút, tại hồng liên giới, kim liên sẽ bị xem là dị loại. Chỉ cần bọn họ còn ở đây, Cửu Trọng Điện sẽ hết sức bảo vệ bọn họ.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không để bụng, nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nghe được lời này liền cảm thấy không mấy hài lòng.
Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên lên tiếng: “Ta luôn thích độc lai độc vãng, từng gặp phải vô số cường địch cũng không cần người khác trợ giúp.”
Vu Chính Hải phụ hoạ: “Ta là Giáo chủ của một giáo, dưới tay có ngàn vạn giáo chúng, cần gì phải nhờ người khác giúp đỡ?”
Tiểu Diên Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, bèn nói thêm vào: “Ta và Hải Loa sư muội vẫn luôn đi theo sư phụ…”
“. . .”
Lúc này, thủ toạ Trương Thiếu Khanh đột nhiên nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Chúc Huyền nói vị bằng hữu này có kiếm thuật cực cao, ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.”
Lục Châu sao có thể không hiểu ý tứ của bọn hắn. Đây là muốn thể hiện thực lực của Cửu Trọng Điện.
Chương 898 Vô đề
Kỳ thực Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần đã đủ mạnh, nhưng người đứng ở tít trên cao như hắn khó có thể quản việc vặt bên dưới. Lực lượng trung kiên trong một đại tông môn vẫn luôn rất quan trọng.
Ngu Thượng Nhung cũng đang ngứa tay, lập tức nói: “Mời.”
Tư Không Bắc Thần cười nói: “Hậu bối muốn luận bàn, phân định thắng thua lập tức dừng lại. Lục huynh cùng xem nhé?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Được.”
Mọi người đi ra ngoài đại điện, không gian bên ngoài thoáng đãng rộng rãi, dường như ai nấy đều đã quên đi cảnh tượng Trần Bắc Chinh bị giết.
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh bay lên không trung, hai người chắp tay chào nhau.
Trương Thiếu Khanh nói: “Các hạ là bát diệp, vậy ta chỉ sử dụng tu vi bát diệp.”
“Không cần như vậy, chỉ sợ ngươi dùng tu vi cửu diệp cũng phải thua.”
“. . .”
Vẫn rất tự tin.
“Mời.”
Vừa nói xong, hai người đồng thời xuất kiếm. Hư ảnh loé lên, chỉ trong giây lát đã giao thoa ầm ầm!
Thức thứ nhất trôi qua, không có kiếm chiêu hoa lệ và kiếm cương đầy trời. Hai người vẫn lăng không đối mặt nhau.
“Chỉ là thăm dò thực lực đối phương.” Vu Chính Hải đánh giá.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Ngươi cũng hiểu kiếm thuật?”
“Ta không hiểu kiếm thuật, ta am hiểu đao pháp. Trong mắt ta, kiếm đạo rất không phóng khoáng, càng không bá đạo bằng đao pháp. Nam nhân thì nên bá đạo một chút.” Vu Chính Hải nói.
“. . .”
Lục Châu vuốt râu giải thích: “Đồ nhi này của lão phu luôn ngạo khí như thế, chỉ cần quen là được.”
Tư Không Bắc Thần chỉ xem Vu Chính Hải như tuổi trẻ hậu bối ngựa non háu đá nên không so đo, nhưng sư phụ hắn lại bảo quen là được, đây rốt cuộc là sư đồ cái kiểu gì?
. . .
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh lại rút kiếm, kim sắc cương khí và hồng sắc kiếm cương va chạm!
Lục Châu chú ý thấy Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung đã không còn phát ra quang mang màu đỏ nhạt.
Mấy trăm đạo kiếm cương va chạm, hai người bay ngược ra sau.
“Đây là Kiếm Ý Vô Ngân.” Vu Chính Hải bình luận. “Nếu là ta ứng đối với chiêu này của sư đệ, ta nhất định sẽ sử dụng Đại Hải Vô Lượng, dùng đao cương thế như lôi đình để áp chế.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn Vu Chính Hải với vẻ kỳ quái, ánh mắt như đang nói, đại sư huynh, huynh là nội ứng do quân địch phái tới có đúng không?
“Ách… trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó nhịn.” Vu Chính Hải xấu hổ nói. Trên đời này, nếu Vu Chính Hải tự xưng mình là người hiểu Ngu Thượng Nhung thứ hai thì sẽ không ai dám xưng thứ nhất.
Tư Không Bắc Thần nói: “Kiếm ý khó nắm giữ, dùng đao cương số lượng lớn để áp chế đúng là cách lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe được Điện chủ công nhận, bốn vị thủ toạ đều phải kinh ngạc.
Chúc Huyền ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không thể tin. Hắn cảm giác được Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Trương Thiếu Khanh cũng thế, cửu diệp lại không thể chiến thắng bát diệp trong khoảng thời gian ngắn, dù lát nữa có thắng được thì cũng không quang vinh. Thế là hắn cất cao giọng nói:
“Các hạ cẩn thận. Một chiêu định thắng thua.”
Hai tay hắn cầm kiếm giơ lên, nguyên khí từ từ ngưng tụ, một tia kiếm cương dài hơn mười mét xuất hiện. Hồng liên xuất hiện dưới chân, chín mảnh liên diệp cấp tốc xoay tròn, hồng sắc kiếm cương toả quang mang chói mắt. Trương Thiếu Khanh đã dùng toàn lực ứng phó.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, tay cầm Trường Sinh Kiếm đứng yên tại chỗ.
Vu Chính Hải nghi hoặc nhìn sư đệ, nhớ lại tình cảnh nhị sư đệ đại chiến với Ma Lộ Bình tại Dự Châu, thế là nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Nhị sư đệ thắng.”
Tuy rằng hắng không biết nhị sư đệ làm cách nào để thủ thắng nhưng hắn nhìn ra vẻ thắng lợi trên mặt Ngu Thượng Nhung.
Tư Không Bắc Thần là cao thủ thập diệp còn không nhìn thấy Ngu Thượng Nhung có cơ hội thủ thắng nào, bèn hỏi: “Tiểu hữu chắc chắn như vậy?”
“Kiếm đạo của nhị sư đệ có thể biến không thể thành có thể, biến mục nát thành thần kỳ. Đương nhiên… vẫn kém hơn đao pháp của ta một chút.” Vu Chính Hải không quên khoác lác một phen.
Các vị thủ toạ: “. . .”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhả ra mấy chữ: “Quen là được.”
Tư Không Bắc Thần: “. . .”
Đây quả thật là cao nhân đã khai Mệnh Cách?
Cùng lúc đó.
Tại chân trời, Trương Thiếu Khanh cầm kiếm nói: “Cố làm ra vẻ cũng không có ích gì đâu. Ngươi trốn không được.” Nói xong, tia kiếm cương đánh tới.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, tay phải buông lỏng, Trường Sinh Kiếm bay ra ngoài, pháp thân xuất hiện.
Ông! Một toà pháp thân không kim liên hiện ra, hai bàn tay nâng lên đột nhiên chập lại kẹp lấy tia kiếm cương dài hơn mười mét.
Ngu Thượng Nhung tung người bay lên chộp lấy Trường Sinh Kiếm, những mảnh kim diệp sắc bén như lưỡi đâm thẳng về phía trước.
“Không được!” Trương Thiếu Khanh biến sắc, cưỡng ép thu hồi kiếm cương nhưng không được, đành dùng trường kiếm che ở trước người.
Ngu Thượng Nhung dừng kiếm cách người Trương Thiếu Khanh một khoảng ngắn.
“Ngươi thua.”
Tám mảnh kim diệp vây chung quanh Trương Thiếu Khanh bay trở về thân thể Ngu Thượng Nhung, mảnh kim diệp cuối cùng từ một phân ra thành hai rồi ẩn vào cơ thể, biến mất không thấy đâu nữa.
Chiến đấu không hề kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ đơn giản mấy chiêu đã phân thắng bại. Đám kim diệp vây xung quanh Trương Thiếu Khanh chỉ cần tiến lại gần nửa tấc sẽ tạo thành vết thương.
Trương Thiếu Khanh rất khó có thể chấp nhận kết quả này, hắn không hiểu vì sao pháp thân của người này không có kim liên, càng không cam tâm cửu diệp lại bị bát diệp đánh bại… Đây là một sỉ nhục lớn vô cùng, cho dù là ai cũng không chịu đựng được, thế là hắn trầm giọng nói:
“Lại lần nữa!!”
Trường Sinh Kiếm bay vào trong vỏ kiếm, Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Ta vốn không am hiểu luận bàn. Nếu là thực chiến, ngươi đã là vong hồn dưới kiếm của ta, cần gì phải đấu lại?”
“Ngươi… Ta nói đấu lại là phải đấu lại!!” Kiếm trong tay Trương Thiếu Khanh ông ông rung động.
Ngu Thượng Nhung mặc kệ hắn, đạp không bay về. Thắng bại đã phân, còn đấu tiếp sẽ rất nhàm chán.
Thái độ hờ hững của hắn đã chọc giận Trương Thiếu Khanh. Kiếm trong tay toả ra ngàn vạn kiếm cương bay về phía Ngu Thượng Nhung.
“Làm càn!” Tư Không Bắc Thần khẽ phất tay áo.
Chương 899 Vô đề
Một cơn gió cuốn tới đánh tan đám kiếm cương đồng thời thổi Trương Thiếu Khanh bay ngược ra sau, khiến hắn xoay mấy vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Sắc mặt Trương Thiếu Khanh tái đi. Điện chủ ra tay đã khiến hắn tỉnh táo lại, nghĩ lại một màn vừa rồi, hắn nhận ra mình hẹp hòi và ngu xuẩn đến cỡ nào. Thân là cửu diệp sao có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế.
“Điện chủ thứ tội! Ta… ta…” Trương Thiếu Khanh quỳ phịch xuống, mặt ửng đỏ nói không nên lời.
Nếu thản nhiên nhận thua thì không có gì, bây giờ luận bàn thua còn thua cả phong độ, mặt mũi của thủ toạ đều bị mất sạch. Mấy người này tuổi tác tuy lớn nhưng ở trước mặt Lục Châu và Tư Không Bắc Thần thì đều tính là người trẻ tuổi.
“Cấm túc một tháng, diện bích hối lỗi.” Ngữ khí Tư Không Bắc Thần bình tĩnh mà uy nghiêm.
Lục Châu cũng mở miệng nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là chuyện tốt, có thể đốc thúc sự tiến bộ. Nhưng là… đừng nên để lòng hiếu thắng che mắt mình.”
Tư Không Bắc Thần gật đầu: “Còn không mau bái tạ Lục huynh.”
“Đa tạ lão tiền bối, lão tiền bối khoan dung độ lượng… Ta thật hổ thẹn, hổ thẹn…” Trương Thiếu Khanh xấu hổ vô cùng, vội vàng cung kính hạ xuống.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Kiếm chia tứ đẳng: Thứ Nhân Kiếm – người trong thiên hạ đều có thể sử dụng, Chư Thánh Kiếm – dùng vũ dũng để tranh phong, Thiên Tử Kiếm – cứu chư hầu, thiên hạ thần phục, Vạn Vật Kiếm – là không kiếm cũng như có kiếm. Một kiếm kia của ngươi cho dù uy lực cường đại nhưng lại quá cường điệu, xem thường đối thủ, lực lượng có thừa nhưng thực chiến không đủ. Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi rất ít trải qua sinh tử chiến.”
Không đợi Trương Thiếu Khanh hồi đáp, Ngu Thượng Nhung đã nói tiếp: “Trong kiếm của ngươi thiếu đi lĩnh ngộ đối với sinh tử, thiếu đi sát khí.”
Chỉ có cao thủ thường xuyên hành tẩu trên lưỡi đao mới hiểu được mỗi chiêu mỗi thức đều là sinh tồn và cơ hội.
Trương Thiếu Khanh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay khom người với Ngu Thượng Nhung: “Thụ giáo.”
Quả thật hắn không trải qua sinh tử ma luyện, thế nên mới xếp hạng cuối cùng trong số các vị thủ toạ Cửu Trọng Điện.
Nghe kiến giải này, Tư Không Bắc Thần cảm thấy rất thú vị bèn nói:
“Ta cũng là người tu hành kiếm đạo, cho đến bây giờ mới nghe được kiếm đạo phân thành tứ đẳng. Người trẻ tuổi, kiếm đạo của ngươi bao nhiêu đẳng?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Kiếm đạo của ta chẳng qua chỉ là nhị đẳng mà thôi. Ta thích dùng vũ dũng tranh phong, bản thân lại có ràng buộc, e là khó có thể đột phá.”
Lục Châu nhìn hắn, trên gương mặt già không có biến hoá nhưng trong lòng lại có vạn con thảo nê mã chạy qua. Câu chuyện đó lão phu chỉ thuận miệng mà bịa ra, bây giờ chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
Tư Không Bắc Thần nói: “Tu vi kiếm đạo của ngươi đã vượt qua Trương Thiếu Khanh mà chỉ tính là nhị đẳng?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu. “Kiếm đạo không bờ bến.”
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, gió đêm thổi tới. Tư Không Bắc Thần đột nhiên điểm nhẹ mũi chân bay lên cao, toà hồng liên thập diệp xuất hiện.
Pháp thân vừa hiện ra đã tiêu tán. Hung thú trên trời đột nhiên điên cuồng lao tới như vừa nhìn thấy mỹ vị thế gian, số lượng nhiều đến che khuất cả bầu trời.
Tư Không Bắc Thần nâng tay lên, giữa hai ngón tay ngưng tụ ra một đạo kiếm cương, sau đó bàn tay vung lên. Kiếm cương từ trên bầu trời rơi xuống như tuyết, đâm xuyên người đám hung thú.
Lục Châu giật mình cảm thấy kiếm cương của Tư Không Bắc Thần như bị quay chậm, tốc độ phi hành và thời điểm kiếm cương rơi xuống hoàn toàn trùng khớp nhau tựa như đã luyện tập cả trăm lần.
Đám người kinh hãi quan sát. Ngu Thượng Nhung cũng phải thán phục: “Đây chính là kiếm đạo của thập diệp?”
“Theo ngươi thì kiếm đạo của ta được bao nhiêu đẳng?” Tư Không Bắc Thần hỏi.
Ngu Thượng Nhung không hề keo kiệt lời khen: “Thiên Tử Kiếm.”
Trên đời này người có thể khiến Ngu Thượng Nhung tán thưởng không nhiều. Tư Không Bắc Thần chỉ nhấc tay, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, dùng hai tay ngưng tụ kiếm cương, lại ngưng tụ nguyên khí xung quanh thành cương, loại thủ đoạn này đã đủ để thiên hạ thần phục.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Không phải là Vạn Vật Kiếm sao?”
Hắn là Điện chủ Cửu Trọng Điện, luôn được người khác đánh giá là tuyệt thế vô song. Kiếm đạo của hắn lý ra nên là đẳng cấp cao nhất, không ngờ Ngu Thượng Nhung chỉ đánh giá hắn tam đẳng kiếm đạo.
Gió càng lúc càng lớn, thổi vù vù bên tai.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vạn vật đều có thể là kiếm, nhưng không kiếm lại thắng hữu kiếm. Năm ngón tay cũng tính là vật.”
Không sử dụng vũ khí để tạo ra kiếm cương đã là rất khó, mà cái gì cũng không cho dùng thì khó càng thêm khó.
Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu, cảm thấy lời hắn rất có lý. “Đạo tu hành phải dùng nguyên khí nhập thể, ngưng nguyên khí thành cương. Nguyên khí cũng được xem là một vật, nếu là như vậy thì thế gian này e là không ai có thể đạt vô kiếm chi đạo. Lục huynh…”
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thấy hai mắt Lục Châu sáng ngời có thần đang nhìn thẳng về một nơi trống rỗng nào đó.
Năm vị thủ toạ, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ cũng đều quay sang nhìn Lục Châu. Lúc này Lục Châu không vuốt râu mà một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người trông cứng đờ.
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cảm thấy quái dị bèn đi tới bên cạnh sư phụ, khẽ khàng kéo góc áo hắn nhưng Lục Châu vẫn không phản ứng.
Nơi này cũng chỉ có mình Tiểu Diên Nhi dám làm ra hành vi to gan như vậy. Nàng lại đi tới trước mặt sư phụ, bởi vì chiều cao khiêm tốn nên nàng phải nhảy lên hô lớn: “Sư phụ?”
Trên bầu trời, đám hung thú không ngừng líu ríu gọi bầy. Diêu Thanh Tuyền nói: “Ta đi khởi động trận văn.”
Cuồng phong tàn phá bừa bãi kích thích đám hung thú trên bầu trời. Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu đồng ý, chậm rãi hạ xuống.
“Lục huynh?” Hắn cau mày gọi.
[Ting — ký chủ đã lĩnh ngộ một loại kiếm đạo mới: Định Phong Ba.]
Khi đám hung thú đến gần, cuồng phong trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung đột nhiên hoá thành kiếm, phong kiếm rợp trời lạnh đến thấu xương xé xác hung thú.
Đám người cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh.
Chương 900 Vô đề
“Chuyện gì xảy ra?” Diêu Thanh Tuyền còn chưa kịp rời đi đã thấy hung thú trên trời bị phong kiếm đánh giết, thi nhau rơi xuống.
Cuồng phong không ngừng, phong kiếm mãnh liệt như thuỷ triều từng đợt thổi tới áp chế hung thú hoàn toàn.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tư Không Bắc Thần sao có thể không phát hiện ra. Hắn nhíu mày nhìn về phía Lục Châu. Trên thân Lục Châu đang tản ra khí tức nhàn nhạt, cách không khống chế cuồng phong trên bầu trời.
Càng là người trong nghề, càng hiểu được độ khó.
“Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo…” Tư Không Bắc Thần khom người với Lục Châu, “Thụ giáo.”
Năm vị thủ toạ cuối cùng cũng hiểu ra. “Thì ra là lão tiền bối ra tay.”
Ngu Thượng Nhung biết tao nghệ kiếm đạo của sư phụ cực cao, nhưng tới mức này thì lại khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
Cho dù là người không hiểu về kiếm đạo như Vu Chính Hải cũng thấy được điểm lợi hại trong này. “Diệu, thật diệu.”
Rốt cuộc hung thú trên bầu trời quá sợ hãi, vội vàng trốn khỏi khu vực của Cửu Trọng Điện. Thiên không lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này Lục Châu cũng đã tỉnh táo lại. Đây chính là kiếm đạo mới học, Định Phong Ba?
Lục Châu không rõ vì sao mình lại tiến vào trạng thái thất thần như vậy, trạng thái này khiến hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm đạo. Khi tinh thần mông lung, vạn vật dường như đều trở thành một thể, gió chính là nguyên khí, cũng là vũ khí.
“Vô kiếm chi đạo của Lục huynh đã đăng phong tạo cực. Khắp thiên hạ sẽ không còn có người thứ hai lĩnh ngộ được kiếm đạo kỳ diệu thế này.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng âm thầm tự cảnh cáo mình sau này nếu gặp phải tình huống tương tự nhất định phải bảo đảm bản thân mình được an toàn trước đã.
“Điêu trùng tiểu kỹ thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp.
“Lục huynh, chúng ta cùng chung chí hướng, hay là huynh ở lại Cửu Trọng Thánh Cung, hai ta mỗi ngày uống rượu luận kiếm, há không đẹp ư?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu còn có việc quan trọng phải làm, chuyện luận kiếm để sau này hẵng nói.”
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ thất vọng. “Đã vậy thì ta cũng không ép huynh lưu lại… Nhưng hôm nay sắc trời đã tối, bên ngoài có rất nhiều hung thú, ngày mai huynh hãy đi. Tối nay chúng ta thắp đèn trò chuyện cả đêm, huynh thấy sao?”
“. . .”
Lão già này có phải là biến thái không vậy?
Lục Châu lại lần nữa lắc đầu. “Cửu Trọng Điện đương nhiên rất tốt, nhưng lão phu vẫn thích ở Thiên Liễu Quan hơn. Hung thú thì làm gì được lão phu.”
Tư Không Bắc Thần càng thêm thất vọng. Đừng nói là đám hung thú phi cầm, cho dù là cự thú đến thì tu hành giả khai Mệnh Cách vẫn có thể chiến thắng dễ dàng.
“Thật là đáng tiếc…”
Lục Châu phất ống tay áo nói: “Từ nay lão phu sẽ trú ngụ ở Thiên Liễu Quan, cáo từ.”
Tư Không Bắc Thần chắp tay: “Lục huynh có việc gì cần cứ gửi phi thư, ta sẽ tự mình tiếp nhận.”
Lục Châu không nói thêm gì, đạp không bay ra khỏi Thánh Cung. Những người còn lại khom người hành lễ với Tư Không Bắc Thần rồi theo sau Lục Châu bay về phía phi liễn.
Năm vị thủ toạ cũng bay ra ngoài, dùng lễ đưa tiễn.
Sau khi đám người rời đi, Chúc Huyền mới lảo đảo ngã phịch xuống đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tư Không Bắc Thần biết rõ Chúc Huyền vì quá sợ hãi nên mới không đi theo đưa tiễn, bèn nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Một kiện Tứ Phương Cơ đổi lấy mạng của ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng. Chuyện hôm nay lão phu sẽ không trách ngươi, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì ai cũng sẽ làm như ngươi thôi.”
Chúc Huyền nghe vậy vội vàng dập đầu nói: “Tạ ơn Điện chủ khai ân! Tạ ơn Điện chủ khai ân!”
“Lui xuống đi, chọn một kiện vũ khí khác mà sử dụng.”
“Vâng.”
Chúc Huyền cung kính rời khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Tư Không Bắc Thần nhìn Chúc Huyền rời đi, trong lòng không khỏi thở dài. Cửu Trọng Điện không người kế tục khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tư Không Bắc Thần ngồi yên trên ghế chủ toạ, suy nghĩ đến xuất thần. Không biết qua bao lâu sau mới thì thào một tiếng: “Thật sự có thể khai Mệnh Cách sao?”
. . .
Trên Huyết Dương Sơn, trong đại điện của Huyết Dương Tự.
Phương trượng Pháp Hoa đang ngồi gõ mõ, đột nhiên dừng lại động tác. Một khối đá đặt trên chiếc bàn gần đó đột nhiên trở nên ảm đạm rồi vỡ vụn.
“A di đà phật…”
Pháp Hoa thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục gõ mõ.
. . .
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đại Đường.
“Bệ hạ, trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh xuất hành bất lợi, đã bỏ mình.” Một tên công công đứng bên ngoài bình phong cung kính nói.
Hồi lâu sau, trong bình phong mới truyền ra tiếng nói ——
“Chuyện này giao cho Thiên Vũ Viện đi.”
“Tuân lệnh.”
. . .
Phi liễn phi hành về Thiên Liễu Quan. Lục Châu đứng bên cạnh bánh lái quan sát đại địa.
Hạ Trường Thu vừa cầm lái vừa tâng bốc: “Không ngờ lão tiền bối lại có thể dùng một chưởng đánh chết Trần Bắc Chinh!”
Lục Châu đã miễn dịch với loại tâng bốc không có não này, trong lòng không chút ba động.
“Để ta lái cho.” Vu Chính Hải đi tới nói.
“Chuyện này…” Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc.
“Ngươi bay chậm như vậy, biết bao giờ mới về tới Thiên Liễu Quan? Gia sư khổ chiến với thập diệp, lại còn âm thầm đọ sức với Tư Không Bắc Thần, người đã rất mệt mỏi rồi, không có thời gian lãng phí vào việc này.”
“. . .” Hạ Trường Thu lúng túng tránh sang một bên.
Vu Chính Hải vừa cầm lái, tốc độ phi liễn đã nhanh hơn gấp mấy lần. Tiểu Diên Nhi lập tức cười rộ lên:
“Ta đã nói rồi mà, có đại sư huynh ở đây ông sẽ không có cơ hội cầm lái đâu. Đại sư huynh của ta chuyện khác không nói, chứ lái phi liễn là lợi hại hạng nhất!”
Vu Chính Hải quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi. Nếu là người khác nói lời này thì hắn đã nổi nóng từ lâu, nhưng với Tiểu Diên Nhi thì ngược lại, hắn cười ha hả nói:
“Cửu sư muội, đại sư huynh của muội biết rất nhiều thứ, lái phi liễn chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhìn xem, ta sẽ khiến nó bay càng nhanh hơn ——”
Ông!
Vu Chính Hải phóng thích nguyên khí như thuỷ triều bao phủ cả phi liễn, nguyên khí ngưng thành cương, phi liễn tựa như được đặt trong một quả cầu thuỷ tinh, toàn thân phát sáng lên. Ngay sau đó nó bộc phát tốc độ như một viên đạn bắn thẳng về phía trước.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
“Tứ Phương Cơ tuy là chí bảo hoang cấp có lực phòng ngự kinh người nhưng lực công kích lại không đủ. Nếu Lục huynh thích, vậy xin tặng cho Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói, trong lòng lại âm thầm kỳ quái, Lục huynh có tu vi cao như vậy còn cần loại vũ khí cùi bắp như Tứ Phương Cơ làm gì? Có lẽ đối phương thật sự chỉ muốn trừng phạt Chúc Huyền.
Chúc Huyền: “. . .”
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhưng trong lòng lại thầm mắng, lão phu không thèm thích thứ đồ chơi chỉ có thể chịu đòn này.
Tư Không Bắc Thần lại nói: “Còn không mau tạ ơn Lục huynh.”
“Tạ ơn tiền bối, tạ ơn Lục huynh…”
“Hửm?”
“Tạ ơn tiền bối, là ta miệng thối lỡ mồm!” Chúc Huyền vội vàng nâng tay vả vào mặt mình mấy cái. Hắn quá căng thẳng nên nói chuyện không còn được lưu loát.
Đám người ngây ngốc đứng nhìn.
“Lui ra đi.” Tư Không Bắc Thần quát hắn.
“Vâng vâng vâng…” Chúc Huyền cung kính lui lại, không còn chút phong phạm cao thủ nào, hoàn toàn đánh mất hình tượng trong mắt Vu Chính Hải.
Lúc này Vu Chính Hải mới giật mình nghĩ ra, nhớ lại cảnh tượng kinh người đã nhìn thấy lúc nãy bèn hỏi: “Sư phụ, vừa rồi đồ nhi nhìn thấy một chưởng ấn cao hai mươi trượng, chưởng ấn đó là…”
“Đại sư huynh, trên đời này trừ sư phụ ra còn ai có thể có chưởng lực mạnh như thế?” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
Quả nhiên là chưởng ấn của sư phụ.
Tư Không Bắc Thần gật đầu nói: “Lục huynh nắm giữ Mệnh Cách, có chưởng lực như thế cũng không lạ.”
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Mệnh Cách là gì?”
Lục Châu còn đang buồn bực vì không tiện hỏi câu này, vừa nghe đồ đệ thay mình hỏi ra bèn âm thầm hài lòng, chuyến đi này không uổng công nha.
Là người thì đều có lòng hiếu kỳ, Lục Châu vốn định sau khi rời khỏi đây sẽ tìm Hạ Trường Thu hỏi thăm rõ ràng, không ngờ Vu Chính Hải lại giúp hắn cởi nút thắt này. Ngươi sẽ không cự tuyệt đồ nhi của lão phu chứ?
Tư Không Bắc Thần đúng là không cự tuyệt, thậm chí còn hào hứng giải thích. Có được cơ hội giao lưu tâm đắc với một cao thủ đã mở Mệnh Cách cớ sao hắn lại không làm?
“Từ khi nhân loại bắt đầu tu hành đều đi trên con đường nghịch thiên, đột phá trở ngại để đạt được lực lượng và thu hoạch thọ mệnh. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nhưng tu hành giả cường đại có thể rời xa bệnh tật, trì hoãn việc già yếu. Thế nên đạo tu hành cũng được gọi là đạo trường sinh.”
Hắn khẽ dừng lại, chắp tay nói với Lục Châu: “Nếu có chỗ nào không ổn, mong Lục huynh chỉ giáo.”
Lục Châu gật đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Từ Thối Thể cảnh đến Thần Đình cảnh sẽ được năm trăm năm tuổi thọ, sau khi vào Nguyên Thần cảnh, mỗi khi khai một diệp sẽ được một trăm năm tuổi thọ, từ bát diệp lên cửu diệp được hai trăm năm…”
Trước cảnh giới Nguyên Thần cảnh thì kim liên cũng tương tự hồng liên. Sau cảnh giới Nguyên Thần cảnh, kim liên giới khai một diệp được thêm năm mươi năm tuổi thọ, khi đạt tới cửu diệp sẽ được trả về thêm năm mươi năm cho mỗi một diệp, thế nên tính ra cũng ngang ngửa với hồng liên giới.
“Từ cửu diệp lên thập diệp tăng thọ năm trăm năm.”
Vu Chính Hải khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao Chúc Huyền lại nói tu hành giả có thể đạt tới ba ngàn năm thọ mệnh?”
Tỉ mỉ tính toán thì khi đạt tới thập diệp cũng chỉ đạt được tối đa hai ngàn năm thọ mệnh.
Tư Không Bắc Thần liếc nhìn hắn rồi đáp: “Có lẽ đây là đặc thù do ông trời bố trí, một ngàn năm còn lại có thể thu hoạch được bằng cách bổ sung trái tim sinh mệnh, cho nên ba ngàn năm mới là thọ mệnh cực hạn của con người.”
“Việc này thì có liên quan gì đến Mệnh Cách?”
“Người trẻ tuổi, ngươi có từng nghĩ tới, việc tu hành vốn là nghịch thiên, vì sao điểm cuối cùng trong sinh mệnh con người lại là ba ngàn năm không?”
Vu Chính Hải lắc đầu.
Tư Không Bắc Thần đáp: “Sau khi khai Mệnh Cách, ngươi có thể phá vỡ cực hạn của sinh mệnh. Hai ngàn năm trước từng có một bậc tiên hiền khai Mệnh Cách thành công, đáng tiếc sau đó người này không rõ tung tích. Từ đó về sau không còn ai khai Mệnh Cách nữa.”
Hắn dừng lại một chốc rồi nói bổ sung: “Mệnh Cách là căn bản để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.”
Mọi người đều gật gù ra vẻ đã hiểu.
“Ta nói không đủ chu đáo, mong Lục huynh chỉ giáo.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn như thường, không trả lời hắn. Lão hồ ly ngàn năm này có lẽ đã chôn không ít cạm bẫy trong lời nói, chỉ cần Lục Châu không mở miệng thì sẽ không phạm sai lầm.
Vu Chính Hải chép miệng: “Chẳng trách mọi người đều nói nơi này không có Thiên Giới Bà Sa.”
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc hỏi: “Vì sao Lục huynh lại thu hai tu hành giả kim liên giới làm đồ đệ?”
Hắn không nghi ngờ thân phận của Lục Châu vì đã tận mắt nhìn thấy pháp thân hồng liên. Dù người khác có đưa ra bao nhiêu chứng cứ cũng khó lòng làm suy suyển phán đoán của hắn. Đại tu hành giả, nhất là những người đạt tới tu vi như Tư Không Bắc Thần, thông thường đều rất độc đoán.
“Bọn hắn thuở nhỏ đã đi theo lão phu, thiên phú cực cao, lão phu bèn thu làm đệ tử. Trước đó lão phu tu hành Phật thiền, Phật môn có dạy chúng sinh bình đẳng, là người thì đều được đối xử như nhau, kim liên và hồng liên cũng không có gì khác biệt. Lão phu không chỉ thu kim liên đệ tử mà còn thu hồng liên đệ tử… Hải Loa.” Lục Châu vẫy tay.
Hải Loa tung tăng chạy tới.
Từ đầu đến cuối Tư Không Bắc Thần đều không chú ý đến mấy vị đồ đệ của Lục Châu. Đối với hắn mà nói thì chuyện quan trọng nhất là thái độ của lão giả này. Khi Hải Loa đứng trước mặt hắn, hai mắt hắn sáng lên, đôi mắt nàng thanh tịnh như biển xanh sáng rực rỡ, trên người nàng toả ra khí tức tu hành, rõ ràng là một thiên tài tu hành khó gặp.
“Gọi ra pháp thân.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Hải Loa điều động nguyên khí gọi ra toà pháp thân cỡ nhỏ. Pháp thân hồng liên nhị diệp xuất hiện trước mắt mọi người.
Năm vị thủ toạ chấp hành nhiệm vụ xong đã trở về trong đại điện, vừa bước vào Thánh Cung đã nhìn thấy Hải Loa gọi ra pháp thân.
Chương 897 Vô đề
Tư Không Bắc Thần quan sát sáo Lam Điền Ngọc bên hông nàng, nghe tiếng nàng cười thanh thuý, thậm chí đến âm thanh cộng hưởng nguyên khí từ pháp thân phát ra cũng có vẻ êm tai. Hắn biết đây nhất định là thiên tài âm luật, không khỏi kinh ngạc tán thưởng:
“Tuổi còn trẻ lại có tu vi nhị diệp, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Ai ngờ Hải Loa lại không vui đáp: “So sánh với cửu sư tỷ, ta còn kém xa. Cửu sư tỷ đã sắp tấn thăng bát diệp…”
“. . .”
Ánh mắt mọi người nhanh chóng dời từ Hải Loa sang Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Bốn người này đều là đồ nhi của lão phu.”
Chúc Huyền vẫn luôn hiếu kỳ, ai có thể xứng làm sư phụ của hai cao thủ như Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, nay nhìn thấy vị lão giả này, mọi thứ đều được sáng tỏ.
Lục Châu lại nói: “Vừa rồi ngươi nói thế nhân không cách nào ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, ngươi có từng thử làm chưa?”
Tư Không Bắc Thần gật đầu. “Đã thử vô số lần nhưng không một lần thành công. Nếu sinh thời được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của pháp thân Thiên Giới Bà Sa, ta có chết cũng không còn hối tiếc.”
Các vị thủ toạ nghe vậy lập tức quỳ một gối xuống hô lên:
“Điện chủ thọ ngang trời đất!”
“Trên đời này không ai có thể trường sinh. Đạo trường sinh có lẽ cũng có điểm cuối, nhưng nơi nào mới là điểm cuối thì không ai biết.” Tư Không Bắc Thần nói.
Điều này làm Lục Châu nhớ lại, Khương Văn Hư từng khắc trên cỗ quan tài đỏ dòng chữ: không ai có thể trường sinh.
Nói đến đây, Tư Không Bắc Thần chắp tay với Lục Châu rồi giơ một tay ra, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện.
“Xin chỉ giáo.”
Pháp thân về cơ bản đều giống nhau. Ngoại trừ dị tộc, người Đại Viêm và Đại Đường đều ngưng tụ ra pháp thân hình dạng con người.
Năm vị thủ toạ giật mình nhìn Điện chủ, bọn hắn biết Điện chủ chưa từng gọi pháp thân ra cho người khác xem. Nhân vật tuyệt thế như vậy, ở trước mặt lão nhân kia lại như một học sinh xin được chỉ giáo.
Đây là lần đầu tiên Lục Châu được quan sát một pháp thân thập diệp thật sự. Hồng liên dưới trướng mang theo mười mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn. Liên diệp hẹp dài trông như lưỡi kiếm sắc bén, khu vực trung tâm hồng liên đỏ rực như máu.
Thánh Cung lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều cung kính nhìn hai vị đại lão nghiên cứu thảo luận đạo tu hành. Nếu là người thông minh có thể sẽ đạt được một tia cảm ngộ từ đôi câu đối thoại của hai người.
“Khai Mệnh Cách có thể phá vỡ cực hạn ba ngàn năm?” Vu Chính Hải hình toà hồng liên, khẽ hỏi.
Tư Không Bắc Thần gật đầu đáp: “Nghe nói khai Mệnh Cách sẽ đạt được năm trăm năm tuổi thọ.”
“Mệnh Cách có số lượng không?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
“Chuyện này phải hỏi tôn sư. Ta tu hành nhiều năm vẫn không hiểu thấu đáo về Mệnh Cách. Học thức của ta ở trước mặt tôn sư đều là múa rìu qua mắt thợ.”
Tư Không Bắc Thần nghiêm túc nói, sở dĩ hắn trả lời những câu hỏi của Vu Chính Hải là vì muốn mở rộng chủ đề này, hy vọng có thể đạt được một số tin tức từ miệng Lục Châu.
Cho đến bây giờ, Tư Không Bắc Thần vẫn chưa nghe được Lục Châu phát biểu một câu nào liên quan đến Mệnh Cách. Nhưng hắn hiểu được vấn đề về Mệnh Cách can hệ trọng đại, sao có thể tuỳ tiện chỉ điểm người khác.
Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Sư phụ, Mệnh Cách có số lượng không?”
“. . .”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Vu Chính Hải. “Đạo tu hành, mỗi người đều có thiên phú khác nhau. Có người cả đời không thể khai Mệnh Cách, có người vô tình lại khai được Mệnh Cách. Tựa như khai diệp, có người dùng toàn lực chỉ khai được tam diệp ngũ diệp, nhưng cũng có người khai bát diệp cửu diệp.”
Trước cứ nói mấy câu lảm nhảm vô thưởng vô phạt đi đã. Sau đó Lục Châu quay đầu nhìn Tư Không Bắc Thần.
“Ngươi có biết được tại sao hai ngàn năm nay lại không người nào có thể khai Mệnh Cách không?”
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Thiên địa ràng buộc?”
“Thiên Vũ Viện nghiên cứu thiên địa ràng buộc nhiều năm như vậy mà đến nay vẫn không tìm được đáp án. Nay Thiên Vũ Viện không ngừng xâm lấn kim liên giới, là vì tư tâm hay vì muốn tìm kiếm phương pháp giải khai ràng buộc?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Là người thì đều có lòng tham, chẳng qua là lý niệm của Cửu Trọng Điện khác với Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai. Những năm gần đây Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai quật khởi mạnh mẽ, lại có triều đình làm chỗ dựa nên Cửu Trọng Điện không thể chi phối bọn hắn.” Tư Không Bắc Thần nhẹ giọng than.
Trên thực tế, Cửu Trọng Điện có thể tồn tại đến bây giờ đã không tệ, sao còn mơ tưởng đến chuyện chi phối Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai.
Nói đến đây, bàn tay Tư Không Bắc Thần nắm lại, pháp thân thập diệp biến mất.
“Nếu có thể, Cửu Trọng Điện nguyện kết đồng minh với Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói thẳng.
Tâm đắc về Mệnh Cách e là khó lòng đạt được, thôi thì đành từ bỏ, tranh thủ hợp tác trước đã.
Năm vị thủ toạ nhìn về phía Lục Châu, các đồ đệ cũng nhìn sư phụ.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như thường. “Kết đồng minh?”
“Với tu vi của Lục huynh đương nhiên không cần người khác hỗ trợ. Nhưng cao đồ của Lục huynh thì vẫn hơi yếu một chút, tại hồng liên giới, kim liên sẽ bị xem là dị loại. Chỉ cần bọn họ còn ở đây, Cửu Trọng Điện sẽ hết sức bảo vệ bọn họ.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không để bụng, nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nghe được lời này liền cảm thấy không mấy hài lòng.
Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên lên tiếng: “Ta luôn thích độc lai độc vãng, từng gặp phải vô số cường địch cũng không cần người khác trợ giúp.”
Vu Chính Hải phụ hoạ: “Ta là Giáo chủ của một giáo, dưới tay có ngàn vạn giáo chúng, cần gì phải nhờ người khác giúp đỡ?”
Tiểu Diên Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, bèn nói thêm vào: “Ta và Hải Loa sư muội vẫn luôn đi theo sư phụ…”
“. . .”
Lúc này, thủ toạ Trương Thiếu Khanh đột nhiên nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Chúc Huyền nói vị bằng hữu này có kiếm thuật cực cao, ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.”
Lục Châu sao có thể không hiểu ý tứ của bọn hắn. Đây là muốn thể hiện thực lực của Cửu Trọng Điện.
Chương 898 Vô đề
Kỳ thực Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần đã đủ mạnh, nhưng người đứng ở tít trên cao như hắn khó có thể quản việc vặt bên dưới. Lực lượng trung kiên trong một đại tông môn vẫn luôn rất quan trọng.
Ngu Thượng Nhung cũng đang ngứa tay, lập tức nói: “Mời.”
Tư Không Bắc Thần cười nói: “Hậu bối muốn luận bàn, phân định thắng thua lập tức dừng lại. Lục huynh cùng xem nhé?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Được.”
Mọi người đi ra ngoài đại điện, không gian bên ngoài thoáng đãng rộng rãi, dường như ai nấy đều đã quên đi cảnh tượng Trần Bắc Chinh bị giết.
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh bay lên không trung, hai người chắp tay chào nhau.
Trương Thiếu Khanh nói: “Các hạ là bát diệp, vậy ta chỉ sử dụng tu vi bát diệp.”
“Không cần như vậy, chỉ sợ ngươi dùng tu vi cửu diệp cũng phải thua.”
“. . .”
Vẫn rất tự tin.
“Mời.”
Vừa nói xong, hai người đồng thời xuất kiếm. Hư ảnh loé lên, chỉ trong giây lát đã giao thoa ầm ầm!
Thức thứ nhất trôi qua, không có kiếm chiêu hoa lệ và kiếm cương đầy trời. Hai người vẫn lăng không đối mặt nhau.
“Chỉ là thăm dò thực lực đối phương.” Vu Chính Hải đánh giá.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Ngươi cũng hiểu kiếm thuật?”
“Ta không hiểu kiếm thuật, ta am hiểu đao pháp. Trong mắt ta, kiếm đạo rất không phóng khoáng, càng không bá đạo bằng đao pháp. Nam nhân thì nên bá đạo một chút.” Vu Chính Hải nói.
“. . .”
Lục Châu vuốt râu giải thích: “Đồ nhi này của lão phu luôn ngạo khí như thế, chỉ cần quen là được.”
Tư Không Bắc Thần chỉ xem Vu Chính Hải như tuổi trẻ hậu bối ngựa non háu đá nên không so đo, nhưng sư phụ hắn lại bảo quen là được, đây rốt cuộc là sư đồ cái kiểu gì?
. . .
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh lại rút kiếm, kim sắc cương khí và hồng sắc kiếm cương va chạm!
Lục Châu chú ý thấy Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung đã không còn phát ra quang mang màu đỏ nhạt.
Mấy trăm đạo kiếm cương va chạm, hai người bay ngược ra sau.
“Đây là Kiếm Ý Vô Ngân.” Vu Chính Hải bình luận. “Nếu là ta ứng đối với chiêu này của sư đệ, ta nhất định sẽ sử dụng Đại Hải Vô Lượng, dùng đao cương thế như lôi đình để áp chế.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn Vu Chính Hải với vẻ kỳ quái, ánh mắt như đang nói, đại sư huynh, huynh là nội ứng do quân địch phái tới có đúng không?
“Ách… trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó nhịn.” Vu Chính Hải xấu hổ nói. Trên đời này, nếu Vu Chính Hải tự xưng mình là người hiểu Ngu Thượng Nhung thứ hai thì sẽ không ai dám xưng thứ nhất.
Tư Không Bắc Thần nói: “Kiếm ý khó nắm giữ, dùng đao cương số lượng lớn để áp chế đúng là cách lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe được Điện chủ công nhận, bốn vị thủ toạ đều phải kinh ngạc.
Chúc Huyền ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không thể tin. Hắn cảm giác được Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Trương Thiếu Khanh cũng thế, cửu diệp lại không thể chiến thắng bát diệp trong khoảng thời gian ngắn, dù lát nữa có thắng được thì cũng không quang vinh. Thế là hắn cất cao giọng nói:
“Các hạ cẩn thận. Một chiêu định thắng thua.”
Hai tay hắn cầm kiếm giơ lên, nguyên khí từ từ ngưng tụ, một tia kiếm cương dài hơn mười mét xuất hiện. Hồng liên xuất hiện dưới chân, chín mảnh liên diệp cấp tốc xoay tròn, hồng sắc kiếm cương toả quang mang chói mắt. Trương Thiếu Khanh đã dùng toàn lực ứng phó.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, tay cầm Trường Sinh Kiếm đứng yên tại chỗ.
Vu Chính Hải nghi hoặc nhìn sư đệ, nhớ lại tình cảnh nhị sư đệ đại chiến với Ma Lộ Bình tại Dự Châu, thế là nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Nhị sư đệ thắng.”
Tuy rằng hắng không biết nhị sư đệ làm cách nào để thủ thắng nhưng hắn nhìn ra vẻ thắng lợi trên mặt Ngu Thượng Nhung.
Tư Không Bắc Thần là cao thủ thập diệp còn không nhìn thấy Ngu Thượng Nhung có cơ hội thủ thắng nào, bèn hỏi: “Tiểu hữu chắc chắn như vậy?”
“Kiếm đạo của nhị sư đệ có thể biến không thể thành có thể, biến mục nát thành thần kỳ. Đương nhiên… vẫn kém hơn đao pháp của ta một chút.” Vu Chính Hải không quên khoác lác một phen.
Các vị thủ toạ: “. . .”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhả ra mấy chữ: “Quen là được.”
Tư Không Bắc Thần: “. . .”
Đây quả thật là cao nhân đã khai Mệnh Cách?
Cùng lúc đó.
Tại chân trời, Trương Thiếu Khanh cầm kiếm nói: “Cố làm ra vẻ cũng không có ích gì đâu. Ngươi trốn không được.” Nói xong, tia kiếm cương đánh tới.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, tay phải buông lỏng, Trường Sinh Kiếm bay ra ngoài, pháp thân xuất hiện.
Ông! Một toà pháp thân không kim liên hiện ra, hai bàn tay nâng lên đột nhiên chập lại kẹp lấy tia kiếm cương dài hơn mười mét.
Ngu Thượng Nhung tung người bay lên chộp lấy Trường Sinh Kiếm, những mảnh kim diệp sắc bén như lưỡi đâm thẳng về phía trước.
“Không được!” Trương Thiếu Khanh biến sắc, cưỡng ép thu hồi kiếm cương nhưng không được, đành dùng trường kiếm che ở trước người.
Ngu Thượng Nhung dừng kiếm cách người Trương Thiếu Khanh một khoảng ngắn.
“Ngươi thua.”
Tám mảnh kim diệp vây chung quanh Trương Thiếu Khanh bay trở về thân thể Ngu Thượng Nhung, mảnh kim diệp cuối cùng từ một phân ra thành hai rồi ẩn vào cơ thể, biến mất không thấy đâu nữa.
Chiến đấu không hề kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ đơn giản mấy chiêu đã phân thắng bại. Đám kim diệp vây xung quanh Trương Thiếu Khanh chỉ cần tiến lại gần nửa tấc sẽ tạo thành vết thương.
Trương Thiếu Khanh rất khó có thể chấp nhận kết quả này, hắn không hiểu vì sao pháp thân của người này không có kim liên, càng không cam tâm cửu diệp lại bị bát diệp đánh bại… Đây là một sỉ nhục lớn vô cùng, cho dù là ai cũng không chịu đựng được, thế là hắn trầm giọng nói:
“Lại lần nữa!!”
Trường Sinh Kiếm bay vào trong vỏ kiếm, Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Ta vốn không am hiểu luận bàn. Nếu là thực chiến, ngươi đã là vong hồn dưới kiếm của ta, cần gì phải đấu lại?”
“Ngươi… Ta nói đấu lại là phải đấu lại!!” Kiếm trong tay Trương Thiếu Khanh ông ông rung động.
Ngu Thượng Nhung mặc kệ hắn, đạp không bay về. Thắng bại đã phân, còn đấu tiếp sẽ rất nhàm chán.
Thái độ hờ hững của hắn đã chọc giận Trương Thiếu Khanh. Kiếm trong tay toả ra ngàn vạn kiếm cương bay về phía Ngu Thượng Nhung.
“Làm càn!” Tư Không Bắc Thần khẽ phất tay áo.
Chương 899 Vô đề
Một cơn gió cuốn tới đánh tan đám kiếm cương đồng thời thổi Trương Thiếu Khanh bay ngược ra sau, khiến hắn xoay mấy vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Sắc mặt Trương Thiếu Khanh tái đi. Điện chủ ra tay đã khiến hắn tỉnh táo lại, nghĩ lại một màn vừa rồi, hắn nhận ra mình hẹp hòi và ngu xuẩn đến cỡ nào. Thân là cửu diệp sao có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế.
“Điện chủ thứ tội! Ta… ta…” Trương Thiếu Khanh quỳ phịch xuống, mặt ửng đỏ nói không nên lời.
Nếu thản nhiên nhận thua thì không có gì, bây giờ luận bàn thua còn thua cả phong độ, mặt mũi của thủ toạ đều bị mất sạch. Mấy người này tuổi tác tuy lớn nhưng ở trước mặt Lục Châu và Tư Không Bắc Thần thì đều tính là người trẻ tuổi.
“Cấm túc một tháng, diện bích hối lỗi.” Ngữ khí Tư Không Bắc Thần bình tĩnh mà uy nghiêm.
Lục Châu cũng mở miệng nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là chuyện tốt, có thể đốc thúc sự tiến bộ. Nhưng là… đừng nên để lòng hiếu thắng che mắt mình.”
Tư Không Bắc Thần gật đầu: “Còn không mau bái tạ Lục huynh.”
“Đa tạ lão tiền bối, lão tiền bối khoan dung độ lượng… Ta thật hổ thẹn, hổ thẹn…” Trương Thiếu Khanh xấu hổ vô cùng, vội vàng cung kính hạ xuống.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Kiếm chia tứ đẳng: Thứ Nhân Kiếm – người trong thiên hạ đều có thể sử dụng, Chư Thánh Kiếm – dùng vũ dũng để tranh phong, Thiên Tử Kiếm – cứu chư hầu, thiên hạ thần phục, Vạn Vật Kiếm – là không kiếm cũng như có kiếm. Một kiếm kia của ngươi cho dù uy lực cường đại nhưng lại quá cường điệu, xem thường đối thủ, lực lượng có thừa nhưng thực chiến không đủ. Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi rất ít trải qua sinh tử chiến.”
Không đợi Trương Thiếu Khanh hồi đáp, Ngu Thượng Nhung đã nói tiếp: “Trong kiếm của ngươi thiếu đi lĩnh ngộ đối với sinh tử, thiếu đi sát khí.”
Chỉ có cao thủ thường xuyên hành tẩu trên lưỡi đao mới hiểu được mỗi chiêu mỗi thức đều là sinh tồn và cơ hội.
Trương Thiếu Khanh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay khom người với Ngu Thượng Nhung: “Thụ giáo.”
Quả thật hắn không trải qua sinh tử ma luyện, thế nên mới xếp hạng cuối cùng trong số các vị thủ toạ Cửu Trọng Điện.
Nghe kiến giải này, Tư Không Bắc Thần cảm thấy rất thú vị bèn nói:
“Ta cũng là người tu hành kiếm đạo, cho đến bây giờ mới nghe được kiếm đạo phân thành tứ đẳng. Người trẻ tuổi, kiếm đạo của ngươi bao nhiêu đẳng?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Kiếm đạo của ta chẳng qua chỉ là nhị đẳng mà thôi. Ta thích dùng vũ dũng tranh phong, bản thân lại có ràng buộc, e là khó có thể đột phá.”
Lục Châu nhìn hắn, trên gương mặt già không có biến hoá nhưng trong lòng lại có vạn con thảo nê mã chạy qua. Câu chuyện đó lão phu chỉ thuận miệng mà bịa ra, bây giờ chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
Tư Không Bắc Thần nói: “Tu vi kiếm đạo của ngươi đã vượt qua Trương Thiếu Khanh mà chỉ tính là nhị đẳng?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu. “Kiếm đạo không bờ bến.”
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, gió đêm thổi tới. Tư Không Bắc Thần đột nhiên điểm nhẹ mũi chân bay lên cao, toà hồng liên thập diệp xuất hiện.
Pháp thân vừa hiện ra đã tiêu tán. Hung thú trên trời đột nhiên điên cuồng lao tới như vừa nhìn thấy mỹ vị thế gian, số lượng nhiều đến che khuất cả bầu trời.
Tư Không Bắc Thần nâng tay lên, giữa hai ngón tay ngưng tụ ra một đạo kiếm cương, sau đó bàn tay vung lên. Kiếm cương từ trên bầu trời rơi xuống như tuyết, đâm xuyên người đám hung thú.
Lục Châu giật mình cảm thấy kiếm cương của Tư Không Bắc Thần như bị quay chậm, tốc độ phi hành và thời điểm kiếm cương rơi xuống hoàn toàn trùng khớp nhau tựa như đã luyện tập cả trăm lần.
Đám người kinh hãi quan sát. Ngu Thượng Nhung cũng phải thán phục: “Đây chính là kiếm đạo của thập diệp?”
“Theo ngươi thì kiếm đạo của ta được bao nhiêu đẳng?” Tư Không Bắc Thần hỏi.
Ngu Thượng Nhung không hề keo kiệt lời khen: “Thiên Tử Kiếm.”
Trên đời này người có thể khiến Ngu Thượng Nhung tán thưởng không nhiều. Tư Không Bắc Thần chỉ nhấc tay, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, dùng hai tay ngưng tụ kiếm cương, lại ngưng tụ nguyên khí xung quanh thành cương, loại thủ đoạn này đã đủ để thiên hạ thần phục.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Không phải là Vạn Vật Kiếm sao?”
Hắn là Điện chủ Cửu Trọng Điện, luôn được người khác đánh giá là tuyệt thế vô song. Kiếm đạo của hắn lý ra nên là đẳng cấp cao nhất, không ngờ Ngu Thượng Nhung chỉ đánh giá hắn tam đẳng kiếm đạo.
Gió càng lúc càng lớn, thổi vù vù bên tai.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vạn vật đều có thể là kiếm, nhưng không kiếm lại thắng hữu kiếm. Năm ngón tay cũng tính là vật.”
Không sử dụng vũ khí để tạo ra kiếm cương đã là rất khó, mà cái gì cũng không cho dùng thì khó càng thêm khó.
Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu, cảm thấy lời hắn rất có lý. “Đạo tu hành phải dùng nguyên khí nhập thể, ngưng nguyên khí thành cương. Nguyên khí cũng được xem là một vật, nếu là như vậy thì thế gian này e là không ai có thể đạt vô kiếm chi đạo. Lục huynh…”
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thấy hai mắt Lục Châu sáng ngời có thần đang nhìn thẳng về một nơi trống rỗng nào đó.
Năm vị thủ toạ, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ cũng đều quay sang nhìn Lục Châu. Lúc này Lục Châu không vuốt râu mà một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người trông cứng đờ.
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cảm thấy quái dị bèn đi tới bên cạnh sư phụ, khẽ khàng kéo góc áo hắn nhưng Lục Châu vẫn không phản ứng.
Nơi này cũng chỉ có mình Tiểu Diên Nhi dám làm ra hành vi to gan như vậy. Nàng lại đi tới trước mặt sư phụ, bởi vì chiều cao khiêm tốn nên nàng phải nhảy lên hô lớn: “Sư phụ?”
Trên bầu trời, đám hung thú không ngừng líu ríu gọi bầy. Diêu Thanh Tuyền nói: “Ta đi khởi động trận văn.”
Cuồng phong tàn phá bừa bãi kích thích đám hung thú trên bầu trời. Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu đồng ý, chậm rãi hạ xuống.
“Lục huynh?” Hắn cau mày gọi.
[Ting — ký chủ đã lĩnh ngộ một loại kiếm đạo mới: Định Phong Ba.]
Khi đám hung thú đến gần, cuồng phong trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung đột nhiên hoá thành kiếm, phong kiếm rợp trời lạnh đến thấu xương xé xác hung thú.
Đám người cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh.
Chương 900 Vô đề
“Chuyện gì xảy ra?” Diêu Thanh Tuyền còn chưa kịp rời đi đã thấy hung thú trên trời bị phong kiếm đánh giết, thi nhau rơi xuống.
Cuồng phong không ngừng, phong kiếm mãnh liệt như thuỷ triều từng đợt thổi tới áp chế hung thú hoàn toàn.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tư Không Bắc Thần sao có thể không phát hiện ra. Hắn nhíu mày nhìn về phía Lục Châu. Trên thân Lục Châu đang tản ra khí tức nhàn nhạt, cách không khống chế cuồng phong trên bầu trời.
Càng là người trong nghề, càng hiểu được độ khó.
“Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo…” Tư Không Bắc Thần khom người với Lục Châu, “Thụ giáo.”
Năm vị thủ toạ cuối cùng cũng hiểu ra. “Thì ra là lão tiền bối ra tay.”
Ngu Thượng Nhung biết tao nghệ kiếm đạo của sư phụ cực cao, nhưng tới mức này thì lại khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
Cho dù là người không hiểu về kiếm đạo như Vu Chính Hải cũng thấy được điểm lợi hại trong này. “Diệu, thật diệu.”
Rốt cuộc hung thú trên bầu trời quá sợ hãi, vội vàng trốn khỏi khu vực của Cửu Trọng Điện. Thiên không lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này Lục Châu cũng đã tỉnh táo lại. Đây chính là kiếm đạo mới học, Định Phong Ba?
Lục Châu không rõ vì sao mình lại tiến vào trạng thái thất thần như vậy, trạng thái này khiến hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm đạo. Khi tinh thần mông lung, vạn vật dường như đều trở thành một thể, gió chính là nguyên khí, cũng là vũ khí.
“Vô kiếm chi đạo của Lục huynh đã đăng phong tạo cực. Khắp thiên hạ sẽ không còn có người thứ hai lĩnh ngộ được kiếm đạo kỳ diệu thế này.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng âm thầm tự cảnh cáo mình sau này nếu gặp phải tình huống tương tự nhất định phải bảo đảm bản thân mình được an toàn trước đã.
“Điêu trùng tiểu kỹ thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp.
“Lục huynh, chúng ta cùng chung chí hướng, hay là huynh ở lại Cửu Trọng Thánh Cung, hai ta mỗi ngày uống rượu luận kiếm, há không đẹp ư?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu còn có việc quan trọng phải làm, chuyện luận kiếm để sau này hẵng nói.”
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ thất vọng. “Đã vậy thì ta cũng không ép huynh lưu lại… Nhưng hôm nay sắc trời đã tối, bên ngoài có rất nhiều hung thú, ngày mai huynh hãy đi. Tối nay chúng ta thắp đèn trò chuyện cả đêm, huynh thấy sao?”
“. . .”
Lão già này có phải là biến thái không vậy?
Lục Châu lại lần nữa lắc đầu. “Cửu Trọng Điện đương nhiên rất tốt, nhưng lão phu vẫn thích ở Thiên Liễu Quan hơn. Hung thú thì làm gì được lão phu.”
Tư Không Bắc Thần càng thêm thất vọng. Đừng nói là đám hung thú phi cầm, cho dù là cự thú đến thì tu hành giả khai Mệnh Cách vẫn có thể chiến thắng dễ dàng.
“Thật là đáng tiếc…”
Lục Châu phất ống tay áo nói: “Từ nay lão phu sẽ trú ngụ ở Thiên Liễu Quan, cáo từ.”
Tư Không Bắc Thần chắp tay: “Lục huynh có việc gì cần cứ gửi phi thư, ta sẽ tự mình tiếp nhận.”
Lục Châu không nói thêm gì, đạp không bay ra khỏi Thánh Cung. Những người còn lại khom người hành lễ với Tư Không Bắc Thần rồi theo sau Lục Châu bay về phía phi liễn.
Năm vị thủ toạ cũng bay ra ngoài, dùng lễ đưa tiễn.
Sau khi đám người rời đi, Chúc Huyền mới lảo đảo ngã phịch xuống đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tư Không Bắc Thần biết rõ Chúc Huyền vì quá sợ hãi nên mới không đi theo đưa tiễn, bèn nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Một kiện Tứ Phương Cơ đổi lấy mạng của ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng. Chuyện hôm nay lão phu sẽ không trách ngươi, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì ai cũng sẽ làm như ngươi thôi.”
Chúc Huyền nghe vậy vội vàng dập đầu nói: “Tạ ơn Điện chủ khai ân! Tạ ơn Điện chủ khai ân!”
“Lui xuống đi, chọn một kiện vũ khí khác mà sử dụng.”
“Vâng.”
Chúc Huyền cung kính rời khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Tư Không Bắc Thần nhìn Chúc Huyền rời đi, trong lòng không khỏi thở dài. Cửu Trọng Điện không người kế tục khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tư Không Bắc Thần ngồi yên trên ghế chủ toạ, suy nghĩ đến xuất thần. Không biết qua bao lâu sau mới thì thào một tiếng: “Thật sự có thể khai Mệnh Cách sao?”
. . .
Trên Huyết Dương Sơn, trong đại điện của Huyết Dương Tự.
Phương trượng Pháp Hoa đang ngồi gõ mõ, đột nhiên dừng lại động tác. Một khối đá đặt trên chiếc bàn gần đó đột nhiên trở nên ảm đạm rồi vỡ vụn.
“A di đà phật…”
Pháp Hoa thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục gõ mõ.
. . .
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đại Đường.
“Bệ hạ, trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh xuất hành bất lợi, đã bỏ mình.” Một tên công công đứng bên ngoài bình phong cung kính nói.
Hồi lâu sau, trong bình phong mới truyền ra tiếng nói ——
“Chuyện này giao cho Thiên Vũ Viện đi.”
“Tuân lệnh.”
. . .
Phi liễn phi hành về Thiên Liễu Quan. Lục Châu đứng bên cạnh bánh lái quan sát đại địa.
Hạ Trường Thu vừa cầm lái vừa tâng bốc: “Không ngờ lão tiền bối lại có thể dùng một chưởng đánh chết Trần Bắc Chinh!”
Lục Châu đã miễn dịch với loại tâng bốc không có não này, trong lòng không chút ba động.
“Để ta lái cho.” Vu Chính Hải đi tới nói.
“Chuyện này…” Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc.
“Ngươi bay chậm như vậy, biết bao giờ mới về tới Thiên Liễu Quan? Gia sư khổ chiến với thập diệp, lại còn âm thầm đọ sức với Tư Không Bắc Thần, người đã rất mệt mỏi rồi, không có thời gian lãng phí vào việc này.”
“. . .” Hạ Trường Thu lúng túng tránh sang một bên.
Vu Chính Hải vừa cầm lái, tốc độ phi liễn đã nhanh hơn gấp mấy lần. Tiểu Diên Nhi lập tức cười rộ lên:
“Ta đã nói rồi mà, có đại sư huynh ở đây ông sẽ không có cơ hội cầm lái đâu. Đại sư huynh của ta chuyện khác không nói, chứ lái phi liễn là lợi hại hạng nhất!”
Vu Chính Hải quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi. Nếu là người khác nói lời này thì hắn đã nổi nóng từ lâu, nhưng với Tiểu Diên Nhi thì ngược lại, hắn cười ha hả nói:
“Cửu sư muội, đại sư huynh của muội biết rất nhiều thứ, lái phi liễn chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhìn xem, ta sẽ khiến nó bay càng nhanh hơn ——”
Ông!
Vu Chính Hải phóng thích nguyên khí như thuỷ triều bao phủ cả phi liễn, nguyên khí ngưng thành cương, phi liễn tựa như được đặt trong một quả cầu thuỷ tinh, toàn thân phát sáng lên. Ngay sau đó nó bộc phát tốc độ như một viên đạn bắn thẳng về phía trước.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Bình luận facebook